Giết Người App
|
|
Chương 10
Mạc Hi muốn chuyển tới nơi khác ở.
Công ty hắn phái hắn đến thành phố B, ở gần thành phố này, cũng không xa. Ta lại muốn làm việc ở bên này, nên không thể đi cùng hắn. Cho nên Mạc Hi tính mỗi tuần trở về một lần, hai bên đều phải chạy.
Sự tình lần trước chúng ta đều xem nó là một lần hiểu lầm, Mạc Hi vẫn luôn cho rằng chính mình bị thần kinh mới có thể nháo ra loại chuyện đáng chê cười như vậy, còn rất ngượng ngùng. Vụ án về sau vẫn không có gì nhiều tiến triển, phỏng chừng ta đời này đều không cần lo lắng sẽ có cảnh sát tìm tới cửa.
Mạc Hi dự định cuối tuần sẽ đi, lòng ta trăm ngàn lần không muốn, bởi vì ta hận không thể mỗi giây mỗi khắc đều dính ở bên người hắn.
Nếu chúng ta ở thành phố B cũng có một căn phòng ở thì tốt rồi. Ta một bên quét nhà một bên mộng tưởng, ta cần có tiền, ta yêu cần có tiền để mua phòng ở. Mấy ngày hôm trước ta nghe nói nước ngoài hai nam nhân cũng có thể kết hôn, ta muốn kiếm được tiền để mang Mạc Hi xuất ngoại, cùng hắn kết hôn.
Ta không tự chủ được mà tưởng tượng bộ dáng Mạc Hi mặc lễ phục mỉm cười, trời ạ, thật là soái biết bao a.
Vì thế ta click mở “Giết người”
Ta nhận được một nhiệm vụ, là đi giết một lão già. Lão nhân này ở trong khu biệt thự tại vùng ngoại ô, xem ra là một kẻ có tiền. Sẽ có người hiệp trợ ta đi vào. Tiền thuê đặc biệt cao, ta đếm phía sau có đến mấy con số không, nhịn không được cười rộ lên.
“Có chuyện gì mà cười vui như vậy?” Mạc Hi từ phía sau ôm lấy ta, hỏi, “Xem ngươi cười đôi mắt cũng híp lại kìa.”
“Không có gì.” Ta nói, cười hôn hôn hắn, “Ta đi nấu cơm.”
Có số tiền này, ta liền có thể ở thành phố B mua nhà ở, còn có thể cùng Mạc Hi kết hôn, sau đó hai chúng ta liền an an ổn ổn qua cả đời.
Còn việc tiền từ đâu mà có, phải giải thích với Mạc Hi như thế nào…… Lý do như vậy có rất nhiều, mà Mạc Hi lại tin tưởng ta như vậy, ta nói thế nào đều được, không phải sao.
Sau mấy ngày Mạc Hi đến thành phố B, ta xin nghỉ, đi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của ta.
Ngày đó ta dậy sớm mà rời khỏi giường, trời còn chưa có hoàn toàn sáng, xám xịt. Chân trời màu trắng có chút mơ hồ. Phần lớn mọi người đều còn chưa dậy, cửa sổ đều tối om, chỉ có linh tinh vài ánh đèn le lói.
Bên ngoài im ắng, trong nhà chỉ có một mình ta rửa mặt phát ra âm thanh, ngược lại có vẻ càng thêm an tĩnh. Ta an tĩnh ở đây lại cảm thấy một loại vui sướng, một loại cảm giác rất nhanh sẽ dỡ xuống được gánh nặng, sắp bắt đầu cuộc sống mới vui sướng.
Sau khi ta ngồi xe tới vùng ngoại thành, đã là hơn 9 giờ sáng. Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời tươi sáng, bầu trời màu xanh có chút không chân thật.
Đống biệt thự kia cô đơn ở nơi đó, chung quanh có rất nhiều cây, đều là nửa chết nửa sống âm u một màu xanh. Ta lẻn vào căn phòng đó,bên trong rất tối, bởi vì gần như tất cả cửa sổ ở đây đều được che lấp bởi những bức màn thật dày, chỉ có một chút ánh mặt trời từ khe hở chiếu xuyên vào.
Ta nhớ rõ tư liệu được gửi cho ta nói lão nhân kia lúc này hẳn là ở thư phòng, nơi này phòng rất nhiều, ở giữa có một lối đi nhỏ thon dài, hai bên đều là phòng, cửa gắt gao đóng lại.
Phóng nhẹ bước chân, ta lặng lẽ đi đến thư phòng, chậm rãi đẩy cửa ra.
Trong gian phòng đó trải một tầng thảm thật dày, bên trong cũng rất tối, chỉ mở ra một khe hở cửa sổ nhỏ, ánh sáng liền từ cái cửa phóng từng mảnh nhỏ tia sáng tới, chiếu vào trên bàn sách.
Không có ai.
Ta vừa định đi, liền nghe thấy một thanh âm trong bóng đêm vang lên: “Ai a?”
Ta cả kinh, liền cảnh giác lên. Lập tức nhìn thấy một lão nhân đi đến bàn sách, mặt hướng ta hỏi: “Ai phái ngươi tới?”
Ta lắc đầu: “Không biết.”
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, thanh âm nghẹn ngào: “Ai dám lớn mật như vậy, dám động đến ta? Ngươi nói thật đi, rốt cuộc là ai?”
Ta không muốn cùng hắn vô nghĩa, định tiến lại phía trước giết hắn cho nhanh. Không nghĩ tới lão nhân này cư nhiên tay nhoáng lên một cái liền móc ra một khẩu súng nhắm vào ta, cười dữ tợn bắn một phát súng. Ta chật vật né sang bên cạnh, trên vai lại vẫn trúng một phát súng, tức khắc máu ào ào chảy xuống dưới. Lão nhân này lại nhân cơ hội ấn cái nút ở trên mặt bàn, ngay lập tức tiếng cảnh báo vang lên toàn bộ căn phòng!
Ta tâm tức khắc rầm xuống: Xong rồi.
|
Chương 11: Hoàn chính văn
Tiếng cảnh báo vang một hồi cũng không có ai tới, lão nhân kia vậy mà lại trấn định, biểu tình trên mặt không biến đổi, còn cười dữ tợn nói với ta: “Nhân mã đều sắp tới rồi, ngươi còn không chạy?”
Chạy?
Ta cười một chút, không cùng hắn nhiều lời vô nghĩa, xông lên định đoạt lấy súng của hắn. Lão nhân này cũng không cười, nhướng mày một cái liền nổ súng, ta miễn cưỡng né tránh được.
Ta mỉm cười, tiện đà cười to, tiếng cười quanh quẩn ở trong phòng. Hắn liền trở nên luống cuống, súng bắn cũng càng thêm không chính xác.
Đây là lần duy nhất ta không muốn sống, cũng là lần bị thương nặng nhất.
Nhưng ta cảm thấy rất đáng giá.
Ta giết lão nhân này, chỉ đem hắn chém thành mấy khối liền dừng tay. Bởi vì ta không còn sức lực. Bả vai đau muốn chết, vẫn luôn chảy máu không ngừng. Ta phải chạy nhanh đến bệnh viện.
Đau, thật đau, nhưng ta cũng cảm thấy cao hứng. Ta đã giết lão nhân kia, ta về sau đều không cần giết người nữa.
Che chắn bả vai bị thương cẩn thận, hy vọng không bị Mạc Hi nhìn thấy. Vạn nhất bị hắn nhìn thấy, ta nên nói thế nào đây..…
Ta giữ chặt bả vai nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra, chạy đến lối đi nhỏ, cửa lớn đang ở ngay cuối lối nhỏ, ánh sáng chính ngọ xuyên thấu qua trên cửa kính năm màu lớn chiếu tới, trong căn phòng âm u như vậy trở nên mỹ lệ, huyến lệ mà sặc sỡ.
Lối thoát ở gần như vậy, tựa hồ duỗi tay là có thể chạm đến ánh sáng kia.
Nhưng lúc này đột nhiên có người xuất hiện. Hắn từ bên cạnh tiến đến nói đứng yên, sau đó cho ta một phát súng, vừa lúc trúng vào trên bụng.
Ta thiếu chút nữa té ngã, cố hết sức dùng tay chống đỡ thân thể, ngẩng đầu lên.
Ta nhìn người kia đứng ở cuối lối nhỏ, hắn đứng thẳng trước ánh phản quang, thấy không rõ mặt. Nhưng vẫn có thể cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc làm ta kinh hãi.
Trái tim kinh hoàng run lên. Phanh. Phanh. Phanh. Bang bang. Phanh phanh phanh bang bang.
Môi ta run rẩy kịch liệt, nam nhân kia chậm rãi đi tới, bước chân rất ổn định, rất nhẹ, gần như không phát ra thanh âm gì, như là không đành lòng đánh vỡ khung cảnh khinh bạc trong mơ.
Hắn rốt cuộc đến gần, ta nhìn thấy hình dáng hắn, ta nhìn thấy mặt hắn, ta nhìn thấy vẻ mặt hắn, ta nhìn thấy hắn……
Đồng tử ta mở lớn, tim ta như ngừng đập. Cả người ta run rẩy.
Ta nghe thấy hắn nói: “Lý Thanh.”
Âm thanh rất mực ôn nhu.
Thật lâu trước kia ta đã từng nghĩ tới, người giống ta, có tư cách được hạnh phúc sao?
Sau đó ta lại cho rằng ta đã có đáp án rồi, đáp án đó giấu trong ánh mắt ôn nhu của Mạc Hi, trong những câu "Ta yêu ngươi” của Mạc Hi, trong âm thanh rên rỉ động tình của Mạc Hi...
Nhưng ta giờ mới biết đó đều không phải đáp án, ta từ nhỏ đã không phải là một đứa trẻ thông minh, trưởng thành vẫn không phải. Đáp án ta có từ trước đến giờ đều là đáp án sai.
Đáp án chính xác thật ra là ở chỗ này.
Có chút cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, chuyện cũ một màn lại một màn hiện lên, có lẽ chính là cái thứ tên là đèn kéo quân, một cái gáy trong biển hồi tưởng trước kia hiện lên hồi lâu.
Nếu Mạc Hi chịu ôn nhu nhìn ta như vậy, nếu Mạc Hi chịu cười với ta như vậy, ta có chết cũng…….
======================================
Ta tưởng ta hẳn là rất thích hắn.
Ta cùng Lý thanh lần đầu tiên gặp mặt, theo như hắn nói, là có duyên lớn trên đời, khi đó ta không cẩn thận đụng vào hắn, sau đó đổ lên người hắn đầy cà phê.
Lúc ấy Lâm Hiểu Thần còn chưa chết, ta còn yêu hắn.
Sau khi Lâm Hiểu Thần chết, ta biết là ai làm, nhưng ta chưa nói. Sau đó Lý Thanh lại quấn lên người ta, ta không đẩy hắn ra.
Có lẽ là nhàm chán, muốn có người làm thú tiêu khiển. Có lẽ là quá trống trải, muốn tìm bạn tình. Hoặc chỉ là bởi vì khuôn mặt hắn quá đẹp, ta không muốn cự tuyệt.
Lý thanh là một kẻ điên, biến thái, bệnh tâm thần. Đồng thời lại là một đứa nhỏ trong sáng, đáng thương, thiếu thốn tình thương. Có thể khống chế, cũng dùng rất tốt. Ánh mắt hắn nhìn ta làm ta nhớ tới loài chó, tham lam, nóng bỏng, rồi lại sợ hãi rụt rè.
Theo thời gian qua đi, ta càng ngày càng hiểu Lý Thanh, phát hiện người này luôn có thể vượt qua dự đoán của ta trước đó. Nói cách khác, hắn so với tưởng tượng của ta thú vị hơn nhiều.
Hắn làm cho người đối diện có một loại chấp nhất đặc biệt, tay nghề nấu nướng càng không thể chê được, làm đồ ăn vô cùng ngon, tận lực mà thỏa mãn nhũ đầu của ta. Tuy rằng không cho ta thượng, nhưng ta ở phương diện này không để ý nhiều, thấy sướng là được.
Một người yêu tốt, yêu cầu điều kiện gì?
Lớn lên đẹp, cũng đủ yêu ta, việc nhà đều lo liệu tốt, trên giường cũng hài hòa. Ta không có lý do gì không thích Lý Thanh. Lý Thanh là một gốc cây anh túc, mỹ lệ nhưng lại là tội ác. Kỳ lạ chính là, ta không sợ tội ác của hắn.
Ánh mắt hắn ngắm nhìn ta dần dần thay đổi, vẫn cứ nóng bỏng, nhưng không có co rúm cùng tham lam, mà lại ôn nhu hơn. Hắn có một đôi mắt phượng đen nhánh, đen mà sáng ngời. Hắn càng ngày càng lộ ra tươi cười ngọt ngào nhiều hơn, ánh mắt càng ngày càng nhu hòa, giống như nước, nụ cười quyến luyến cùng tình yêu liền sắp tràn ra tới nơi.
Thật buồn cười, một tên sát nhân, thế nhưng cũng sẽ có nhu tình của người bình thường?
Có lẽ là có đi, ta lạnh lùng nhìn hắn trầm mê, cũng lạnh lùng nhìn trái tim lạnh lẽo của ta chậm rãi được hắn ủ ấm.
Ta không phải siêu nhân, làm việc (? Chỗ này để là "doanh") nhiều như vậy cũng sẽ làm ta cảm thấy mỏi mệt. Ngẫu nhiên lộ ra mệt mỏi liền sẽ bị Lý thanh phát hiện, sau đó hắn sẽ càng thêm săn sóc, thậm chí còn sẽ giúp ta xử lý một chút công việc. Loại này cảm giác có người có thể dựa vào trước nay ta chưa từng có, nhưng mùi vị này thật là vô cùng tốt.
Vì thế ta càng ngày càng quen có người này ở bên người. Có kỳ quái hay không, ta vậy mà cũng có một ngày sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại một người.
Ta dậy lòng trắc ẩn, ta không hy vọng hắn là tên giết người đáng chết kia. Ta cho hắn cơ hội, không ngại phiền thử hắn.
Nếu Lý Thanh thẳng thắn với ta, ta sẽ giúp hắn sống sót, cho dù ý muốn này của ta sẽ lãng phí rất nhiều thời gian để đi tìm một cây súng mới, sẽ trì hoãn rất nhiều kế hoạch.
Đáng tiếc hắn không có.
Rất đáng tiếc.
Ta mơn trớn khuôn mặt tú lệ của hắn, rất nhanh trí mà đem vết máu trên mặt hắn lau đi. Hắn vẫn còn mở to đôi mắt đen nhánh, đôi mắt vô thần, khóe mắt có chút ướt át.
Ta nhìn hắn một hồi, sau đó nhẹ nhàng mà hôn lên đôi môi tái nhợt của hắn một chút. Đem chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của hắn tháo ra bỏ vào túi quần.
“Hẹn gặp lại, Lý Thanh.”
Ta nói như vậy, sau đó xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
=== ========HOÀN CHÍNH VĂN==== =======
|
Chương 12: Ngoại truyện 1
Lý Thanh nói muốn đi ra ngoài chơi.
Vừa lúc ngày mai là cuối tuần rồi, chúng ta đều được nghỉ, ta liền đáp ứng hắn. Chúng ta đi xem phim, sau đó đi ăn cơm. Lúc đi ngang qua công viên giải trí ta phát hiện đôi mắt Lý Thanh nhìn chằm chằm vào đó.
“Muốn đi vào chơi?” Ta cười hỏi hắn.
Hắn rốt cuộc dừng ánh mắt, đem mặt quay qua, lắc lắc đầu. Nói: “Không muốn.” Sau đó hắn quay đầu lại nhịn không được nhìn công viên giải trí thêm một cái.
Ta nói: “Ta muốn đi chơi, theo ta đi vào chơi đi, được chứ?”
Hắn nhìn ta, đôi mắt đen nhánh nhẹ lưu chuyển, gật gật đầu: “Được.”
Ta đoán Lý Thanh chưa từng tới công viên giải trí chơi đùa. Khi còn nhỏ không có người dẫn hắn đến công viên giải trí, sau khi lớn lên chính hắn cũng sẽ không đến loại địa phương này.
Có chút đau lòng.
Lý Thanh tuy rằng muốn che dấu cảm giác mới lạ của chính mình, đáng tiếc thực thất bại. Hắn vẫn luôn dáo dác nhìn xung quanh.
“Đã lâu không tới chơi.” Hắn nói.
“Đúng vậy.” Ta nói.
Hắn muốn cầm tay ta, nhưng sau khi vừa chạm tới thì lại lập tức buông lỏng ra. Vì thế ta liền đem hắn tay nắm vào trong tay.
Mặt hắn quay sang một bên, như là đang xem cái gì. Khóe miệng nhếch lên cao cao.
Ta hỏi hắn muốn chơi cái gì, hắn nói: “Ân…… Đều có thể, tùy ngươi chọn a.”
Ta nói: “Vậy ta liền chọn a.”
Công viên giải trí cũng chỉ có mấy trò đó để chơi. Đầu tiên chúng ta đi ngồi thuyền hải tặc, xem như làm nóng thân thể. Ta lôi kéo hắn ngồi vào đuôi thuyền, sau đó thuyền bay nên tới, gió thổi tóc hắn bay đến rối loạn.
“Chơi vui không?” Ta hỏi hắn.
“Chơi vui.” Hắn cười trả lời ta.
Chúng ta lại đi ngồi bạch tuộc. Ta luôn luôn không thích trò chơi này, xoay xoay làm ta muốn ói. Vì thế ta liền không đi lên, để Lý Thanh một mình lên ngồi. Ánh mắt hắn nhìn qua đó có điểm mê mang nho nhỏ, mà ta chỉ là đứng ở bên ngoài mỉm cười với hắn.
Sau đó trò chơi bạch tuộc bắt đầu xoay tròn, 360° xoay liên tiếp. Ta nhìn gương mặt Lý Thanh không đổi sắc lật đi lật lại đổi tới đổi lui, không hiểu sao lại muốn cười.
“Chơi vui không?” Ta hỏi hắn.
Lần này sắc mặt hắn tái nhợt gật gật đầu.
Tàu lượn siêu tốc vẫn còn tốt, mùa hè ngồi cái này rất mát mẻ. Nhà ma thì đặc biệt nhàm chán. Ta không sợ cái này, Lý Thanh liền càng không vấn đề, gia hỏa này thường xuyên tiếp xúc cùng thi thể, đã sớm miễn dịch. Phía trước chúng ta có đôi tình lữ, cô gái kia vẫn luôn lớn tiếng thét chói tai, mà bạn trai nàng lại luôn luôn nhẹ giọng an ủi nàng, còn đem nàng ôm vào trong ngực. Nương theo ánh đèn xanh mờ ảo của nhà ma có thể nhìn thấy ánh mắt Lý Thanh nhìn về ta với biểu tình thất vọng.
Ta cảm thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ hắn muốn ta bắt chước cô nàng kia thét chói tai sau đó nhào vào lồng ngực hắn sao?
Có điều nơi này thật sự là tối, vì thế ta liền kéo hắn qua hôn.
Đôi tình lữ kia di chuyển tới phía trước lối đi nhỏ, sau đó không thấy nữa. Ta nghe thấy âm thanh cô gái kia run hỏi: “Hai người đi sau chúng ta đâu rồi? ".
Sắc trời chậm rãi tối sầm, các loại đèn đầy màu sắc đua nhau sáng lên. Đôi mắt Lý Thanh sáng lấp lánh như tiểu hài tử, hướng về đồ ăn vặt bán trên ven đường.
“A Hi ngươi có muốn ăn cái này không?” Hắn hỏi ta.
Ta mỉm cười gật đầu.
Chúng ta mua rất nhiều đồ ăn. Bao gồm kẹo bông gòn màu hồng phấn. Ta không nghĩ tới ta vậy mà vẫn còn ăn loại đồ ngọt này. Vị ngọt trong miệng thật rẻ tiền, nhưng cũng thật vui vẻ.
Đã lâu rồi không được thả lỏng như vậy, từ trước đến giờ, ta đều sống một cách gò bó khó chịu.
Cuối cùng là vòng đu quay. Ta vẫn luôn không hiểu nổi loại trò chơi này thú vị ở đâu. Chỉ là đơn giản mà lên cao lên cao, từ cửa sổ nhìn ra phong cảnh cũng chẳng gọi là đẹp lắm. Nhưng Lý Thanh lại muốn đi, cho nên ta liền đáp ứng.
Ta nghĩ hắn có thể là ở trên mạng xem được cái gì đó rồi, bởi vì trong lúc vòng đu quay lên tới nơi cao nhất, hắn hôn ta.
Hắn nhắm mắt lại, biểu tình an tĩnh vô cùng thành kính.
“Nghe nói người yêu cùng nhau ngồi trên vòng đu quay cuối cùng cũng sẽ chia tay, nhưng là nếu hôn nhau ngay tại thời điểm vòng đu lên tới nơi cao nhất, thì sẽ vĩnh viễn bên nhau. Hắn nói, mặt có chút hồng, như là ngượng ngùng.
Ta cười. Loại chuyện này, truyền thuyết hư ảo giả dối không quyết định được, quyền quyết định nằm ở người với người a.
Sau đó trong lúc trở về nhà Lý Thanh lại hỏi ta: “A Hi, ngươi có phát hiện hôm nay có thật nhiều tiểu hài tử?”
Ta không chút để ý nói: “Là rất nhiều a, ta cũng dắt theo một đứa nhỏ đây.”
Lý Thanh: “Ta mới không phải đứa nhỏ!"
Ta nghĩ nghĩ, cười: “Hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi a.”
Phía trước đèn đỏ sáng lên, ta dừng xe lại. Quay đầu nhìn hắn cười nói: “Chúc ngươi ngày lễ vui vẻ. "
Hắn trước kia thiếu quá nhiều ngày lễ. Ta muốn từng bước từng bước bù đắp trở về cho hắn.
Đây đã là chuyện từ rất lâu về trước, ta cũng không biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới. Mấy ngày hôm trước em họ hỏi ta vì sao còn chưa kết hôn. Ta nói ta là mệnh khắc thê, không muốn hại người ta.
“Vậy ngươi cứ ế đi.” Hắn vẻ mặt khinh thường.
“Không phải ế,” ta cười, “Ta quen hai người, một người còn suýt trở thành vợ ta --- ----- bọn ta đến nhẫn đều đã trao rồi. Kết quả hai người cuối cùng đều chết.”
Hắn bảo ta nén bi thương, sau đó không nói gì.
Khi đó bọn ta đang hút thuốc, ta nhìn khói trắng lượn lờ bay lên, độ cung thật xinh đẹp. Đáng tiếc chỉ một lát liền biến mất.
======Hết ngoại truyện 1======
|
Chẳng hiểu sao bản thân chọn trúng truyện nào đọc thì không Đam mẽo cũng trồng hoa Bách hợp -,- Ta spoil chút nha v: Cốt truyện hay, bạn edit edit rất mượt, bạn update update rất tích cực :vv
|