Giết Người App
|
|
Chương 5: H
Ta cùng Mạc Hi ở bên nhau.
Ta dọn vào nhà Mạc Hi, cao hứng đến mức sắp nhảy cả lên. Mạc hi nhìn bộ dạng vui vẻ phát cuồng của ta, chỉ là ôn nhu mà bất đắc dĩ cười cười, sau đó kéo ta qua cho ta một cái hôn.
Ta ôm mặt hắn hôn môi, nhịn không được cắn cắn bờ môi của hắn. Mạc Hi đau kêu một tiếng, cười véo nhẹ ta: "Ngươi là tiểu cẩu a? Thế nào lại cắn người?" Nói xong hắn đè lại gáy ta mà hôn, cùng cách ta hôn hắn khác nhau, hắn hôn ôn nhu lại triền miên, làm đầu ta đều trở nên mơ màng.
Từ bây giờ Mạc Hi chính là của ta.
Chúng ta một bên hôn môi một bên nghiêng ngả lảo đảo mà đi đến phòng ngủ. Ta ôm lấy Mạc Hi, đem hắn áp đảo ở trên giường, vội vàng mà hôn môi hắn, Thời điểm kéo quần áo hắn ra tay ta có chút run rẩy.
Ta quá kích động, máu huyết đều sôi trào, tay chân nhũn ra, đại não trống rỗng, chỉ có thể cảm thấy khoái cảm vô bờ, giống như lúc ta giết người vậy. Đầu lưỡi của Mạc Hi câu lấy lưỡi ta, mút vào môi ta, cảm giác sung sướng làm tay chân ta đều mềm nhũn xuống.Ta kéo rớt quần hắn, vuốt ve mông hắn, cảm giác chân thực cùng lúc ta tưởng tượng giống nhau vô cùng. Ta banh mông hắn ra, ngón tay đụng tới hậu huyệt của hắn.
Mạc Hi một phen kéo tay của ta ra, thở hổn hển hỏi ta, giọng điệu kinh ngạc: "Ngươi muốn thượng ta?"
Ta nhìn khuôn mặt đó của hắn, trong nháy mắt hận không thể đem hắn ăn sạch. Thanh âm run rẩy nói: "Mạc hi, cầu ngươi, ta muốn làm ngươi, ta muốn cắm ngươi......"
Mạc Hi tạm dừng một giây, buông tay ta ra, lại bắt đầu hôn ta.
Ta mừng như điên, sờ lên mông hắn, cầm lấy gel bôi trơn vói vào bên trong hắn, hắn kêu một tiếng nhưng có không tránh đi. Ta lấy dương vật muốn hướng bên trong mà đâm, kết quả thử rất nhiều lần cũng chưa đi vào được. Mạc Hi nở nụ cười: "Trước kia chưa từng làm qua?"
Ta lắc đầu. Vì thế Mạc Hi xoay người muốn đè ta, nhưng ta đè lại hắn. Chúng ta giằng co hồi lâu, cuối cùng Mạc Hi đành thở dài một hơi thỏa hiệp.
"Nằm cho tốt, ta tự mình động." Mạc Hi khàn khàn giọng nói.
Mạc Hi khóa ngồi trên người ta, tay của ta vuốt ve đùi hắn. Hắn cầm dương vật ta, ngón tay ở mặt sau tự mình cắm vài cái, sau đó liền chậm rãi ngồi xuống.
Ta bị một tấc lại một tấc nhục huyệt ẩm ướt cực nóng bao vây, sảng khoái đến da đầu muốn nổ tung. Mạc Hi có chút cố hết sức, liếm liếm môi, đem môi hắn liếm đến sáng lấp lánh, sau đó đem ta toàn bộ nuốt vào, ở trên người ta cử động lên xuống
Thật sướng thật sướng thật sướng-------. Ta nhịn không được đỉnh eo lên một chút, Mạc Hi liền "A" một tiếng.
Ta xoay người đem hắn đè dưới thân, cuồng bạo mà đâm vào rút ra, từng chút từng chút một lại nhanh lại tàn nhẫn. Mạc Hi ở dưới thân ta thở dốc rên rỉ, lông mày hơi hơi nhăn lại, ách giọng kêu lên: "Chậm một chút...... Chậm một chút......"
Ta chậm được. Đối tượng ý dâm của ta nằm dưới thân ta, dương vật của ta cắm trong tiểu huyệt của hắn, môi ta dính ở trên da hắn. Ta làm sao có thể chậm lại được?
Mạc Hi hai đưa hai chân dài vô lực mềm mại câu ở trên eo ta, đôi tay ôm lấy cổ ta. Mông bị ta va chạm phát ra âm thanh "Bạch bạch bạch" không dứt. Tiểu huyệt của hắn bị ta hung hăng khuấy đảo, huyệt khẩu đều toát ra bọt nước, hỗn độn một mảnh. Hắn thấp giọng rên rỉ, ân ân a a mà quyến rũ ta đến đỏ mắt. Trên cơ bắp cân xứng của hắn có một tầng mồ hôi mỏng, phiếm quang lấp lánh. Ta cúi đầu hung hăng đem ngực cùng nụ hoa hắn cắn vào trong miệng.
Thao chết ngươi, thao chết ngươi.
Đem ngươi huyệt thao mở, đảo loạn. Đem ngươi giết chết. Đem máu ngươi hút khô. Đem ngươi xé thành từng miếng từng miếng, ném tới trong miệng nhai nuốt xuống.
Mạc Hi vẫn còn ngủ, hai hàng lông mày giãn ra, biểu tình an tĩnh điềm đạm giống một đứa trẻ. Ta nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, càng xem càng thích.
Rất yêu ngươi.
Ta dùng ngón tay miêu tả hình dáng, lưu luyến trên ngũ quan xinh đẹp của hắn. Sau đó ngón tay bị người nhẹ nhàng bắt được, đưa tới trên môi hôn hôn một chút.
|
Chương 6
Mạc Hi cho ta một tương lai đã được lo liệu hết thảy, ánh mắt hắn nhìn ta luôn luôn ôn nhu như vậy, làm ta muốn chết chìm ở bên trong. Hắn sẽ thường xuyên cho ta một cái hôn môi. Hắn sẽ dùng ngón tay thon dài mà xoá đi khoé miệng gượng gạo của ta. Hắn đi công tác cũng sẽ gọi cho ta nhắc nhở ta ăn cơm, nhắc ta đi ngủ. Hắn có đôi khi sẽ gội đầu cho ta, ngón tay luồn vào tóc mềm nhẹ mà mát xa da đầu, thoải mái mà làm ta mơ màng đếnnsắp ngủ mất.
Ta đã thật lâu không có giết người, bởi vì ta nghĩ hắn hẳn là sẽ không thích ta giết người.
Nhưng là có đôi khi, vào màn đêm yên tĩnh, thời điểm ta ngắm nhìn dung nhan an tĩnh lúc ngủ của hắn, vẫn luôn sẽ có một loại cảm giác không an toàn.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trên mặt Mạc Hi, hắn an an ổn ổn mà ngủ, lông mi đổ thành một cái bóng nho nhỏ. Ta nhìn cái mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng của hắn, cơ hồ có chút ngây ngốc. Nhưng ở ngay lúc này ta nhìn thấy một nữ nhân ngồi trên cửa sổ!
Ta tức khắc cứng đờ người, hô hấp dồn dập lên. Nữ nhân kia ngồi ở trên cửa sổ, một chân rũ xuống tới gác trên mặt đất, ngửa đầu xem ngoài cửa sổ, ngón tay mang theo một chi yên ( chỗ này mị không biết, cầu thông não:V), trong miệng nuốt mây phun sương mù.
Nàng cái dạng này ta quá quen thuộc, ở quá khứ ta đã thấy vô số lần.
Nàng quay mặt đi tới nhìn về phía ta, trên mặt tô điểm một tầng phấn thật dày, trở nên trắng bệch. Môi nàng đỏ tươi, giống như máu. Cả khuôn mặt giống một cái mặt nạ vô cùng dữ tợn. Nàng phất mái tóc quăn qua đầu vai, không tiếng động mà làm khẩu hình:
“Ngươi quên ta sao?”
Nàng chỉa vào ta cuồng loạn mà cười rộ lên, như là đang xem một cái gì đó thật ngốc, vớ vẩn chê cười. Cái loại loại cảm giác muốn giết người lại lần nữa ập tới, ta trừng đôi mắt, gắt gao nắm lấy tay, kẽo kẹt kẽo kẹt cắn răng.
“Lý Thanh? Lý Thanh!”
Ta lập tức khôi phục lại tinh thần, Mạc Hi lắc bả vai ta, mặt đầy lo lắng cau mày: “Lý thanh, ngươi thế nào?”
Ta ôm lấy hắn, liều mạng hấp thu độ ấm trên người hắn. Mạc hi một tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của ta,một tay vỗ nhẹ đầu ta, dùng âm thanh ôn hoà mà nói: “Gặp ác mộng sao? Đừng sợ, ta ở chỗ này…… Đừng sợ……”
Ta bị Mạc Hi ôm vào trong ngực, hắn ôm ấp như rất vậy ấm áp, như là có thể đem rét lạnh đều chắn lại ở bên ngoài. Chính là ta còn là cảm thấy lạnh, bởi vì rét lạnh kia là từ trong lòng dâng lên, một chút lại một chút theo khắp người lan tràn ra.
Nữ nhân kia, cái kỹ nữ kia, cho ta một cái tát tỉnh.
Ta nói dối Mạc Hi.
Cha ta không có chết, trên thực tế cái tên khốn khiếp đó còn không biết ở nơi nào thoải mái dễ chịu mà tồn tại đâu. Mà mẹ của ta, một tiểu tam, bị tên khốn khiếp cha ta vứt bỏ về sau tự sa ngã, thành một kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng.
Kỹ nữ kia ban ngày điên điên khùng khùng, tới ban đêm liền an tĩnh mà dọa người, dựa ngồi ở trên cửa sổ mà nhìn bên ngoài, sương khói từ nàng miệng mũi nàng chậm rãi tán ra, khiến khuôn mặt nàng trở nên mơ hồ. Phía sau sương khói lượn lờ nàng cùng nói với ta: “A Thanh, lời nam nhân nói a, nhất định tin không được. Thời điểm ôm ngươi sẽ cùng ngươi nói yêu ngươi thương ngươi, xoay mặt một cái là có thể đạp ngươi.”
Ta cảm thấy bất an.
Thật lâu về trước Mạc Hi chỉ cần có thể mỉm cười một chút với ta, ta đều sẽ cao hứng nửa ngày. Nhưng là hiện tại Mạc Hii đối ta tốt như vậy, ta lại vẫn là không thỏa mãn.
Con người đều có lòng tham. Muốn rất nhiều, còn muốn càng nhiều. Ta không ngừng hỏi Mạc Hii có phải hay không chỉ yêu một mình ta, Mạc Hi luôn trả lời rằng: “Lý thanh, ta yêu ngươi, chỉ yêu ngươi.”
Hỏi đến cuối cùng Mạc Hi chưa nói phiền, ta lại tự mình ngại phiền. Mạc Hi nói những cái đó “Ta yêu ngươi” làm ta cao hứng, lại không thể làm ta an tâm.
Có một ngày ta cùng Mạc Hi ngồi ở sô pha xem điện ảnh, nam chính dắt nữ chính tay trái, ở trên ngón áp út nàng đeo một cái nhẫn. Mạc Hi đột nhiên cầm tay trái ta, ở ngón áp út nhẹ nhàng cắn một chút, lưu lại một dấu răng.
“Cho ngươi mang cái nhẫn.” Hắn cười nói.
Ta rút tay về, vuốt ve cái dấu răng kia, ngây ngốc mà cười rộ lên.
Ta đột nhiên nghĩ tới, phải mua cho ta cùng Mạc Hi một đôi nhẫn. Cái tên khốn khiếp kia chưa từng cho kỹ nữ kia nhẫn, ta cùng Mạc Hi so với bọn họ không giống nhau.
Chúng ta là muốn lâu lâu dài dài mà ở bên nhau.
|
Chương 7
Ta không có tiền mua nhẫn.
Ta không muốn tùy tiện mua một cái nhẫn tầm thường, ta muốn lấy lòng hắn, tặng hắn một món đồ quý giá. Cho nên ta lại mở ra cái app kia.
Một lần nữa ta lại giết người.
Lúc này đây ta tuy rằng rất khoái trá, nhưng là cũng có chút hoảng loạn. Ta sợ bị người phát hiện, ta sợ Mạc Hi sẽ phát hiện bộ mặt thật của ta.
Ta vội vàng kết thúc nhiệm vụ, trở về nhà.
Mạc Hi đã ngồi ở trên sô pha, thấy ta trở về liền cau mày hỏi: “A Thanh, ngươi chiều nay đi đâu? Ta đến tiệm cơm không tìm được ngươi, bạn ta nói rằng ngươi xin nghỉ chiều nay.”
Ta vội vàng bịa chuyện: “Một người bạn cũ trước kia đến, ta đi gặp hắn.”
Mạc Hi tức khắc nổi lên chút hứng thú với "người bạn" kia của ta, bởi vì hắn trước nay chưa từng thấy ta có một người bạn nào. Ta vội vàng nói không phải bạn bè thân quen mấy, hơn nữa ngày mai liền đi rồi. Mạc Hi nghe thế liền cười cười, cũng không nói cái gì.
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vài ngày sau ta nhận được tiền, ta đem tiền đó toàn bộ đi mua nhẫn. Ta chọn một đôi nhẫn kim cương nam bề ngoài có vẻ đoan trang hào phóng, ở bên trong đặc biệt khắc lên tên họ viết tắt của ta và Mạc Hi.
Đến lúc ta quỳ một gối lấy ra nhẫn, Mạc Hi liền cả kinh nhảy dựng lên, lần đầu tiên ta thấy hắn có vẻ luống cuống như vậy, cảm thấy vô cùng đáng yêu, cho nên nhịn không được mà cười rộ lên.
Mạc hi vuốt nhẫn, hỏi ta: “Ngươi lấy tiền đâu ra mà mua nhẫn?”
Ta nói: “Ta đi bán thận.”
Mạc hi lập tức dùng thần sắc cổ quái mà nhìn ta, ta liền cười rộ lên: “Lừa ngươi đó, cái này nhẫn là giả, không đáng bao nhiêu tiền.”
Ta lại nói: “A Hi…… Ngươi sẽ không ghét bỏ chứ?”
Mạc Hi đem ta kéo qua đó, thở dài hôn hôn ta: “Đồ ngốc, ta tại sao lại ghét bỏ.”
Hắn trịnh trọng đeo lên chiếc nhẫn, khóe mắt lông mày đều là vui sướng. Cười rộ lên: “Ta cả đời đều sẽ mang nó.”
Cả đời. Cái này chữ làm ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Chiếc nhẫn trên tay dưới ánh đèn càng thêm chói loá, ánh sáng kia lấp lánh như vậy, khiến ta an tâm hơn.
Cuộc sống cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua. Ban đầu ta nghĩ ta có thể cứ như vậy bình bình đạm đạm mà sống cả đời, nhưng ta đã sai rồi.
Bởi vì ta đã không còn là Lý Thanh của ngày xưa nữa.
Người đầu tiên ta giết là ả kỹ nữ kia.
Nàng hận ta. Có lẽ là bởi vì ta lớn lên giống nàng, một chút không có vẻ oai hùng của tên khốn khiếp kia. Cũng có thể chỉ nàng muốn tìm một nơi trút giận.
Đánh ta, mắng ta. Trong lúc nàng bế ta lên giường ngủ, ta rốt cuộc giết nàng.
Đó là lần đầu tiên ta giết người, hạ dao không chuẩn, làm người đàn bà kia giãy giụa hồi lâu mới tắt thở. Ta nhìn nàng thống khổ mà nuốt khí, trong lòng dâng lên một loại vui sướng không gì sánh kịp. Cười điên cuồng, máu cả người sôi trào vì vui sướng.
Ta không còn là đứa nhỏ đáng thương bị đánh bị mắng lại chỉ biết trốn ở góc tường, ta sẽ giết người, ta sẽ làm những thứ cả gan dám can khinh nhục ta người toàn bộ đều biến mất trên cõi đời này.
Từ đó ta cực thích loại cảm giác này.
Vì thế giết người đối với ta mà nói, vẫn luôn là một việc làm khiến ta vui sướng. Ta thích giết người, thích đem bọn họ cắt làm mấy khúc, sau đó lại cắt thành mấy khúc nhỏ hơn, rồi lại càng nhỏ, càng nhỏ, càng thêm nhỏ.
Ta thích cái cảm giác cầm dao cắt từng nhát từng nhát lên da thịt. Trong tình huống bình thường ta sẽ dành thời gian rất lâu để làm những việc này, hơn nữa trong lúc này ta sẽ cảm thấy thản nhiên và tự đắc. Sau đó ta sẽ cẩn thận mà đem chúng nó dọn dẹp tốt, bỏ vào túi rác, ném đi rất xa.
Nhưng bây giờ đã khác.
Ta không có đủ thời gian, ta không thể dành cả ngày dài để làm những việc này. Ta cũng lo sợ bị người khác phát hiện. Trong lúc cắt vào thi thể ta không còn cảm giác tự nhiên như lúc đầu, mà luôn là vội vội vàng vàng, thậm chí có chút hấp tấp.
|
Chương 8
"Lý Thanh?”
Mạc Hi kêu tên ta, thanh âm có chút khác thường. Ta quay đầu, thấy hắn đang cầm quần áo của ta.
“Đây là cái gì?” Mạc Hi hỏi, “Máu này là từ đâu ra? "
Thấy trên ống tay áo có dính một vệt máu to, trong nháy mắt đại não ta trống rỗng. Mạc Hi vẫn đứng ở nơi đó chờ ta trả lời. Ta nghe thấy chính mình nói: “Có thể là hôm nay lúc làm cá không cẩn thận làm dơ đi, ta không chú ý.”
Mạc Hi trầm mặc một hồi, sau đó “Ừ” một tiếng, nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi bị thương ở đâu, không có việc gì thì tốt rồi. ”
Trước đó có vài lần Mạc Hi tới tiệm cơm tìm ta, ta đều không ở đó. Mà ta một lần lại một lần nói dối, Mạc Hi vẫn cứ tin là thật.
Ta không muốn lừa Mạc Hi, nhưng ta không còn cách nào khác.
Ngày đó ta ở trong phòng bếp nấu cơm, Mạc Hi ngồi ở trên sô pha xem TV. Âm thanh tin tức trên ti vi truyền đến phòng bếp, thanh âm hỗn loạn trong tiếng xào nấu lúc ẩn lúc hiện, đứt quãng.
Nhưng ta tổng thể nghe được mấy chữ “Giết người”, “Giết không nương tay".
Khi chúng ta ngồi xuống ăn cơm, Mạc Hi cùng ta thảo luận việc này. Hắn nói có người từ trong thùng rác phát hiện xác người bị chặt, hiện tại cảnh sát đã tham gia điều tra.
“Hung thủ không chỉ giết một người, cảnh sát ban đầu suy đoán có hơn bảy người bị giết hại. Hơn nữa thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn, hành hạ đến chết rồi phanh thây, hơn nữa đầu lâu toàn bộ đều bị đập nát, làm cho cảnh sát không thể xác định thân phận người bị hại.” Mạc Hi nói, sau đó hắn lắc lắc đầu, “Thật là điên rồ.”
Đũa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, ta tận lực giữ vững thanh âm hỏi: “Kia hiện tại được manh mối gì về hung thủ chưa? "
Mạc Hi ngẩng đầu, giờ khắc này ta có một loại ảo giác, cảm thấy ánh mắt Mạc Hi nhìn ta có vẻ phá lệ sắc bén, phảng phất như đã nhìn thấu ta.
Mạc Hi nói: “Không có, hung thủ rất giảo hoạt, một chút dấu vết cũng không lưu lại.”
Thần sắc hắn có chút lo lắng, nói: “Loại tội phạm giết người liên hoàn này phỏng chừng khó bắt được. Lý Thanh, ngươi về sau phải cẩn thận một chút, đừng đi đến mấy hẻm nhỏ vắng người, cũng đừng về nhà trễ.
Ta miễn cưỡng lộ ra mỉm cười: “Ta về nhà đều rất sớm a, nhưng thật ra ngươi mới là người đôi khi tăng ca trở về trễ, phải cẩn thận thêm.”
Mạc Hi gật gật đầu. Chúng ta tiếp tục ăn cơm, nhưng ta vẫn còn lo sợ. Mạc Hi thấy bộ dạng rối rắm của ta, còn tưởng rằng ta bị vụ giết người liên hoàn ấy doạ sợ, nên liền vội vàng ôn tồn an ủi.
Nếu bị Mạc Hi phát hiện, ta nên làm thế nào?
Ta cả một đêm đều trằn trọc suy nghĩ về chuyện này, chính là vẫn không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt. Trong đầu ta lộn xộn, tất cả đều là khuôn mặt thất vọng đến cực điểm của Mạc Hi khi phát hiện ra chân tướng, cùng với bóng dáng hắn rời đi.
Vì thế buổi tối nay mất ngủ, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của Mạc Hi.
Mấy ngày kế tiếp tin tức vẫn thảo luận tiến triển của vụ án, Mạc Hi cũng vẫn luôn chú ý chuyện này. Mà ta thì vẫn luôn lo lắng hãi hùng, có nhiều đêm ta thậm chí gặp ác mộng, mơ thấy Mạc Hi mặc trang phục cảnh sát, biểu tình lãnh khốc mà ta nổ súng vào ta, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi mất.
Ta có cảm giác Mạc Hi đã biết ta chính là hung thủ, mỗi tiếng nói hành động của hắn đều là thử ta, tùy thời đều có khả năng bỏ ta mà đi.
Chính là lý trí nói cho ta kia đều là ảo giác. Ảo giác đó sắp bức điên ta. Ta đôi khi thậm chí nghĩ rằng: Vì sao mỗi ngày ta đều phải nơm nớp lo sợ như vậy? Tại sao không trực tiếp giết chết Mạc Hi? Như vậy hắn không phải vĩnh viễn đều sẽ không rời bỏ ta sao.
Ta nổi dậy sát tâm.
Mấy ngày nay Mạc Hi rất bận. Công ty hắn sắp sửa xảy ra một vài biến động, cho nên hắn phải nhanh chóng hoàn thành hạng mục đầu tiên. Buổi tối hắn sẽ ở thư phòng xử lý công việc đến khuya.
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Mạc Hi đưa lưng về phía ta ngồi ở bàn làm việc xem văn kiện. Lưng của hắn rất thẳng, nhưng cũng có vẻ thả lỏng.
Mạc Hi không hề phòng bị, lúc này nếu ta đánh lén từ sau lưng hắn, như vậy Mạc Hi hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ.
Siết chặt con dao trong tay, ta lại không cách nào bước lại gần hắn.
“Lý Thanh? Tại sao không kêu ta mà lại đứng đó? ” Mạc Hi quay đầu lại, tựa hồ có chút kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười, “Ngủ không được sao?”
Ta lập tức đem dao giấu ra sau lưng, thuận miệng nói ta đúng là ngủ không được, lại hỏi hắn có muốn uống trà không. Mạc Hi gật gật đầu, nói câu cảm ơn. Sau đó lại xoay người đi xem văn kiện.
Ta rời khỏi đó, dưới đáy lòng thở dài một hơi.
Ta vẫn còn luyến tiếc.
|
Chương 9
Lúc còn rất nhỏ ta từng ngẫu nhiên được tặng một cái kẹo mạch nha (*).
Ta rất ít khi được ăn đường nên khi ngửi thấy mùi hương kẹo mạch nha ngọt ngào nhàn nhạt, nước miếng lập tức chảy ra, hận không thể một ngụm ăn hết. Như vậy mới không cần lo lắng bị người khác cướp đi. Nhưng bởi vì tham luyến hình dạng tinh diệu của nó, cho nên lại không nỡ ăn. Chỉ đem nó giơ lên, đặt nó dưới ánh mặt trời, ngắm nhìn màu vàng xinh đẹp của nó.
Nếu muốn ăn lại bảo luyến tiếc, vậy dứt khoát đừng ăn. Chờ đến khi nó hòa tan biến dạng lại ăn, cũng không muộn.
Về sau khi ta nghĩ thông suốt, trong lòng liền chẳng còn nôn nóng. Phảng phất như đã có át chủ bài, Mạc Hi có thể cũng chẳng rõ chân tướng.
Án tử tiến triển tuy rằng thong thả, nhưng là cũng vẫn là có điểm phát hiện mới. Cảnh sát cũng không phải thùng cơm, đã tra ra thân phận người bị giết cùng thời gian xảy ra án mạng.
“Người bị hại thân phận khác biệt quá nhiều, có rất nhiều viên chức ngân hàng, còn có bà chủ gia đình bình thường.”
Mạc Hi một bên nhìn di động một bên nói, “Hiện tại đã biết thân phận năm người bị giết. Thời gian bị hại phân biệt là ngày 3 tháng 5, 6 tháng 5, 10 tháng 6, 29 tháng 6, 14 tháng 7... A? Chính là thứ năm vừa rồi ……”
Thứ năm vừa rồi là lúc Mạc Hi tới tìm ta, ta lại không có ở đó. Lúc trở về trên tay áo còn dính một vết máu to.
Nhưng Mạc Hi lại không nói gì, chỉ là ngồi một hồi, lại vào thư phòng.
Ta có một loại dự cảm, dự cảm Mạc Hi đã phát hiện. Thời điểm có loại dự cảm này ta lại không thấy hoảng loạn, ngược lại là sự yên lặng kỳ dị.
Buổi tối Mạc Hi về đến nhà, ta cứ theo lẽ thường cùng hắn mỉm cười nói: “Đã về rồi.” Cứ theo lẽ thường bưng thức ăn thượng bàn. Nhưng Mạc Hi lại chỉ đứng ở phòng khách, không nói một lời.
“Thế nào rồi?” Ta mỉm cười hỏi, đi ra phía trước vuốt mặt hắn, giống như thường lệ thân mật cùng nhau. Ta cười, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Mạc Hi lúc này mới giống như bừng tỉnh mà đẩy ta ra, lui về phía sau một bước nhỏ, sau đó nói: “Lý Thanh, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.”
Ta như cũ mỉm cười: “Ngươi nói đi.”
“Ta…… Đi đến chỗ bạn ta hỏi thăm ghi chép về ngày nghỉ của ngươi.. "
Mạc Hi thần sắc phức tạp nói, "Lúc trước ngươi xin nghỉ phép sáu lần, trong đó năm lần phân biệt là ngày 5 tháng 3, ngày 6 tháng 5, ngày 6 tháng 10, 29 tháng 6 cùng 14 tháng 7."
“Vậy thì sao?” Ta khanh khách mà cười rộ lên, cảm giác tươi cười trên mặt có chút vặn vẹo.
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt của Mạc Hi, “A Hi ngươi có ý gì? Hoài nghi ta là tên biến thái cuồng giết người kia?Chỉ bằng vài lần ghi chép xin nghỉ này?! Ta không phải nói ta đi gặp bạn bè người quen của ta sao? Ngươi sao không nghi ngờ bọn họ mới là kẻ giết người?!”
Thanh âm của ta dần trở nên bén nhọn, Mạc Hi nhìn ta không nói.
Một lát sau hắn mới nói: “Lý Thanh, thứ năm vừa rồi, ta phát hiện trên cổ tay áo ngươi có dính một vết máu lớn, ngươi có nhớ không?”
“Ta không phải đã nói đó là do làm cá không cẩn thận dính lên rồi sao!” Ta ra vẻ không kiên nhẫn mà nói.
Ta rất khổ sở, bởi vì ta phải lừa dối hắn, chính là ta không có biện pháp nào khác, ta thật sự không có biện pháp.
“Nhưng đó không phải là vết máu bình thường!” Mạc Hi nói, hắn cũng nhìn thẳng ta, ánh mắt có chút bi ai, “Trên vết máu còn có tay..., dấu tay người, còn có cả vân tay.”
Ta vẫn duy trì một biểu tình trên mặt, có cảm giác cơ bắp trên mặt mình hơi hơi run rẩy. Ta làm bộ chẳng hề để ý nói: “Kia lại là như nào? Có lẽ do ta không cẩn thận sờ vào……”
“Lý Thanh,” Mạc Hi lập tức bắt lấy cổ tay ta, đánh gãy lời nói đang còn dang dở. Lực đạo lại lớn đến dọa người, “Cho dù ngươi nói cái gì, ta đều sẽ tin tưởng ngươi, bởi vì ta yêu ngươi. Nhưng ta vẫn hy vọng ngươi nói thật. Lý Thanh ngươi thành thật nói cho ta biết, những người này có phải do ngươi giết hay không?"
Đúng vậy.
Nhưng ta lại nói: “Không phải! A Hi ngươi nắm đau ta! Thật sự không phải ta, ta như nào lại giết người?”
Mạc Hi không có buông ta ra, chỉ là nhìn chằm chằm ta, nói: “Lý Thanh, ta yêu ngươi, dù ngươi là bộ dạng gì, ta đều yêu ngươi. Nhưng ta muốn ngươi thẳng thắn với ta. Ta hỏi lại ngươi một lần, những người này, có phải ngươi giết hay không?”
Hắn nói yêu ta, hắn nói mặc kệ bộ dạng ta thế nào hắn đều yêu ta. Ta vô cùng cảm động. Cứ như vậy trong nháy mắt ta muốn nói ra sự thật, nói cho hắn biết ta đã giết người, sau đó quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ, cầu xin hắn tiếp tục yêu ta, tiếp tục ở ta.
Nhưng là ta không thể, ta làm không được.
Ta không muốn nói chân tướng cho Mạc Hi, ta không muốn làm hình tượng bản thân trong lòng Mạc Hi biến thành một tên biến thái cuồng giết người. Lòng ta hy vọng sẽ gặp may mắn. Có lẽ Mạc hi vĩnh viễn sẽ không biết chân tướng, có lẽ hắn liền sẽ đem chuyện này xem như là hiểu lầm. Như vậy ta ở trong lòng hắn cũng chỉ là một người bình thường, thân thế thê thảm, đáng thương cầu xin tình yêu từ hắn mà thôi.
Không sai, chúng ta chỉ là một đôi người yêu bình. Không có ai giết người không chớp mắt, cũng không có ai nói dối.
Vì thế ta nói: “A Hi, ta thật sự không có, ngươi hãy tin tưởng ta, ta chỉ là một người bình thường, việc này thật sự đều là hiểu lầm.”
Lúc ta nói câu đó tựa hồ có một loại thần sắc cực kỳ thất vọng chợt loé từ trên mặt của Mạc Hi, mắt hắn gần như lập tức liền ảm đạm xuống.
Nhưng là lúc đó ta lại nhìn thấy trên mặt Mạc Hi rõ ràng là biểu tình thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Có lẽ là ta nhìn lầm rồi.
Hắn buông lỏng ra tay của ta, bất đắc dĩ mà cười cười: “Thực xin lỗi…… Ta hiểu lầm ngươi. Là ta quá đa tâm.”
Hắn nâng lên tay của ta, nhẹ nhàng xoa cổ tay ta, biểu tình áy náy: “Thực xin lỗi, làm ngươi bị thương sao? Đừng giận ta, được không?”
Ta nói: “Ta không, ngươi tự nhiên hoài nghi ta, ta muốn sinh khí. Nếu ngươi muốn bồi thường ta, ngày mai buổi tối ngươi nấu cơm đi.”
Mạc Hi ngẩng đầu cười: “Tốt.”
======Hết chương 9======
(*) Hình như là kẹo này
|