Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia
|
|
Chương 97
Chỉ là nói xong, Diệp An Thần có thể rõ ràng cảm giác được Phùng Ngọc Huệ sắc mặt rõ ràng đen lại. Một đôi mắt cùng Tổng Tài đại nhân tương tự giống như cũng đã ấp ủ mưa rền gió dữ.
Liền làm Diệp An Thần ở trong lòng chuẩn bị, nghĩ muốn như thế nào tiếp thu lại gió lốc, người đối diện lại đứng lên.
“Ngươi nói ta nhớ kỹ, nhưng là ta nói, ngươi tốt nhất cũng nhớ kỹ.” Phùng Ngọc Huệ nhìn xuống Diệp An Thần trước mặt, nguyên bản chỉ là có điểm lạnh băng hiện tại giống như đã mang theo điểm sương lạnh mà nói, có thể làm không khí xung quanh giảm xuống 0 độ, cùng Tổng Tài đại nhân thật sự liều mạng.
Diệp An Thần ban đầu trong tưởng tượng châm chọc, trong tưởng tượng nhục nhã, trong tưởng tượng bàn tay một cái đều không xuất hiện, hết thảy an tĩnh làm Diệp An Thần cảm thấy không bình thường.
Quay đầu nhìn nữ nhân đẩy cửa rời đi, thẳng đến khi đối phương hoàn toàn biến mất ở cửa, Diệp An Thần mới quay đầu lại, cầm lấy cà phê trên bàn uống một ngụm, mang theo hương vị chua xót liền nháy mắt lan tràn tới toàn thân, nghiêm túc tự hỏi nàng cuối cùng lưu lại những lời này, bất đắc dĩ thở dài. Xem ra, cậu cùng Tổng Tài đại nhân thuận buồm xuôi gió mà rốt cuộc đã xuất hiện nhấp nhô. Tuy rằng ngày này cậu biết sớm hay muộn cũng sẽ đến, cũng vì ngày này đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng khi nó thật sự đến, cậu vẫn là cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Quay đầu nhìn về phía bên ngoài, cậu cảm thấy, đây là yên lặng trước bão, ngón tay vô thức sờ sờ nhẫn trên ngón tay, tâm vẫn luôn hoảng loạn lại biến yên ổn.
Chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt cũng từ từ thu hồi lại. Cậu sẽ không từ bỏ, nếu đã là hắn, như vậy…… Ở khóe miệng gợi lên một cái mỉm cười tự tin, liền cả đời đều là hắn.
Nếu hiện tại Diệp An Thần thấy được biểu tình chính mình, liền nhất định sẽ phát hiện, trên mặt hắn hiện tại biểu tình cùng Tổng Tài đại nhân giống nhau như đúc.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, cầm lấy cái dĩa, nhưng đang muốn hướng bên miệng đưa tới. Ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm trên bàn hai tờ chi phiếu an an tĩnh tĩnh nằm ở nơi đó, quen thuộc không thể lại quen thuộc hơn, đầu óc có trong nháy mắt đơ lại, khi lý trí trở về, Diệp An Thần lại vẫn như cũ mà ngơ ngác nhìn, trong đầu cũng chỉ dư lại một cái ý tưởng, này…… Vì cái gì còn lại ở chỗ này?
Ngay sau đó Diệp An Thần theo bản năng quay đầu lại, lại sớm đã nhìn không thấy người vừa rồi rời đi. Thật vất vả tự tin tạo lên cũng trong nháy mắt vỡ thành cặn bã, lấy hai tấm chi phiếu đuổi theo, nhưng nhìn bốn phía người lui tới, Diệp An Thần khóc không ra nước mắt nhìn không trung, nhìn mây trắng thổi qua, trong đầu cũng đồng thời thổi qua một câu, cậu hiện tại muốn làm xao đây?
Cuối cùng, Diệp An Thần vẫn là mang theo chi phiếu trở về nhà. Không có biện pháp a, cũng không thể đem chi phiếu để trên bàn đi, vạn nhất nếu là ném, cậu liền thật sự có mười mồm cũng nói không rõ. Cậu nhưng thật ra muốn đem chi phiếu đặt ở tiệm cà phê, nói không chừng trong chốc lát Tổng Tài đại nhân mẫu thân phát hiện chính mình quên liền trở lại cầm? Tuy rằng khả năng cực kỳ bé nhỏ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng?
Chỉ là…… Nghĩ chính mình đem chi phiếu đặt ở trong tay lão bản, liền thấy biểu tình trên mặt hoảng sợ của lão bản, Diệp An Thần liền biết, dọa người là không tốt.
Vì thế…… Rất là mỏi mệt ngã vào trên giường, từ túi tiền lấy ra chi phiếu đặt ở trước mắt, cho nên hiện tại cậu rốt cuộc phải là làm sao bây giờ?
Có phải hẳn là nên đem chuyện này cùng Tổng Tài đại nhân nói một tiếng? Rốt cuộc chính mình…… Này cũng coi như là biến tướng thành phí an ủi sau khi chia tay?
Bực bội đem chi phiếu ném đi, liền ôm chăn ở trên giường lăn hai vòng. Cậu đầu óc không tốt, có thể đừng mang đề khó như vậy tới kiểm tra cậu a! Cậu thật sự không biết giải quyết như nào a.
“Em đây là chờ tôi hưởng dụng?” Đông Phương Tuyệt thanh âm mang theo một chút ý cười từ cửa truyền đến, tiếng đóng cửa vang lên, Diệp An Thần bọc chăn đã bị ôm trong lồng ngực rắn chắc.
Không thoải mái ở trong lòng Đông Phương Tuyệt giãy, nhưng nề hà một vòng chăn cuốn trên người, hiện tại lại bị ôm vào trong ngực, thật sự là giãy giụa như thế nào cũng trốn không thoát lòng bàn tay Tổng Tài đại nhân.
“Anh như thế nào lại đã trở lại rồi?” Diệp An Thần rất ngạc nhiên nhìn người xuất hiện ở trước mặt chính mình. Dùng ngón tay duy nhất còn có thể hoạt động chọc chọc người trước mặt, vừa nghic đến Tổng Tài đại nhân, Tổng Tài đại nhân có thể xuất hiện ở trước mặt gì đó, cậu thật sự không ảo giác đi?
Ngón tay cảm thụ được lồng ngực rắn chắc, nhìn người nọ bắt lấy tay chính mình, đặt ở trong miệng nhẹ nhàng cắn một cái, Diệp An Thần rốt cuộc xác định người trước mắt này là người thật, không phải ảo giác.
Cảm giác ngón tay truyền đến ướt át cùng ấm áp, Diệp An Thần muốn rút ngón tay về cũng đã không kịp. Đông Phương Tuyệt đã đem người trong lòng ném lên giường.
“Đây chính là em khơi mào.” Bởi vì bị khiêu khích, thanh âm trầm thấp đáng sợ, còn không đợi Diệp An Thần giãy giụa cũng đã đem con nhộng trước mặt ăn sạch sẽ.
Xoa xoa eo đau nhức, Diệp An Thần nằm ở trên giường dựa vào giường nhìn Đông Phương Tuyệt, “Mấy ngày nay không phải rất vội sao? Như thế nào hiện tại liền đã trở lại?” Mấy ngày hôm trước bởi vì cậu bị thương, Tổng Tài đại nhân vẫn luôn bồi cậu, tuy rằng có chút văn kiện ở nhà cũng có thể xử lý, nhưng có nhiều việc cần làm công ty, cho nên khôi phục công tác, Tổng Tài đại nhân mấy ngày nay chính là mỗi ngày vội đến nửa đêm, nhưng hiện tại…… Ngẩng đầu nhìn người nửa dựa vào trên giường nhìn chính mình, ở thời gian này liền trở về là có chuyện gì sao?
“Nàng đã trở về.” Nắm thật chặt người trong lòng chính mình, Đông Phương Tuyệt thanh âm rút đi ý cười, không có chút phập phồng.
Nàng? Diệp An Thần nhìn Đông Phương Tuyệt, trong mắt cũng bắt đầu hiện ra khó hiểu. Tổng Tài đại nhân, nói chuyện nói thành như vậy là không đúng.
Chỉ là, đối mặt Diệp An Thần nghi hoặc, Đông Phương Tuyệt lại không có một chút ý muốn giải thích, khóe miệng hiện ra một mạt ý cười, cúi đầu, ở tren khóe môi Diệp An đánh dấu ấn ký.
“Không cần, en còn khó chịu.” Nhạy bén cảm giác được Tổng Tài đại nhân vừa rồi hôn, Diệp An Thần vội dùng tay đem người đã sắp bò đến trên người mình đẩy ra, nếu là lại đến một lần, buổi tối cậu cũng đừng tưởng xuống được giường.
Diệp An Thần nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, đặc biệt là cặp mắt mang theo ý cười nhìn cậu, trong nháy mắt, Diệp An Thần liền phản ứng lại, nàng trong miệng Tổng Tài đại nhân là ai, “Mẹ anh……”
“Hiện tại cũng là mẹ em.” Tuy rằng từ trên người Diệp An Thần rời đi, nhưng thời điểm rời đi vẫn không quên đem người ôm vào trong lòng, thuận tiện cường điệu một chút quan hệ hiện tại của hai người.
“……” Thật đúng là, bất quá tưởng tượng đến Tổng Tài đại nhân mẫu thân, Diệp An Thần liền đẩy Tổng Tài đại nhân ra, bắt đầu ở trên giường tìm hai tấm chi phiếu bị quên đi hồi lâu.
Chi phiếu tìm rất nhanh, chỉ là Diệp An Thần cầm hai tấm chi phiếu, lại cảm thấy chính mình vô dụng còn dũng khí đem trở về. Trước không nói, sau cũng không nói, trên chi phiếu bên cạnh có hai vệt nước khả nghi, khiến cho Diệp An Thần thật sự xấu hổ, đem vật như vậy đưa cho mẫu thân của Tổng Tài đại nhân, cậu…… Quả nhiên vẫn là thôi đi! Cậu thật sự là…… Không cái mặt kia a!
|
Chương 98: [Hoàn chính văn]
"Nàng cho ngươi?" Thời điểm Diệp An Thần còn nhéo trong tay chi phiếu xấu hổ, đồ vật trong lại bị một bàn tay rút ra.
"Ân? A......" Diệp An Thần ánh mắt theo tấm chi phiếu bị rút ra nhìn theo, nghe xong Đông Phương Tuyệt nói, không tự giác gật gật đầu, nhưng lập tức ý thức được động tác của mình, lại bắt đầu lắc đầu, "Không phải, cái này......"
"Nếu nàng cho em, em liền nhận." Không đợi Diệp An Thần giải thích, Đông Phương Tuyệt cũng đã đem chi phiếu nhét trở lại trong tay Diệp An Thần.
Diệp An Thần có điểm ngốc lăng một lần nữa nhìn về đồ vật trong tay, "Đây chính là phí chia tay của chúng ta a!" Tuy rằng Diệp An Thần thật sự rất muốn nói những lời này, nhưng sau khi há mồm sau thì làm như thế nào cũng nói không nên lời.
Đem củ khoai lang nóng phỏng trong tay ném trở lại bên người Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần nói thập phần kiên định, "Em không cần, vẫn là anh cầm đi, coi như mẹ anh cho anh......Mẹ em."
Mấy chữ sau, Diệp An Thần nói một chứt liền dừng lại, thời điểm nói ra mẹ anh thì thấy Tổng Tài đại nhân hơi hơi nheo mắt lại, nuốt nuốt nước miếng, ngay lập tức sửa miệng.
Nghe Diệp An Thần sửa miệng xong, Đông Phương tuyệt tâm tình rõ ràng tốt hơn. Không thèm để ý nhìn thoáng qua chi phiếu nằm lẳng lặng nằm ở nơi đó, trên mặt lộ ra một mạt mỉm cười, đem người vừa rồi cách chính mình một khoảng, lại kéo trở lại trong lòng, Đông Phương Tuyệt ôm người trong lòng, đem hai tấm chi phiếu kia kia xoa xoa hướng thùng rác ném, "Lần sau bảo nàng cho em thêm mấy tờ."
Tổng Tài đại nhân, trọng điểm không phải cái này được không? Ánh mắt vẫn luôn tỏa định nhìn chi phiếu vẽ ra đường đường parabol rơi xuống đất, Diệp An Thần giật giật khóe miệng, nói, tuy rằng cậu biết Tổng Tài đại nhân có tiền, biết Tổng Tài đại nhân không phải là người thiếu tiền. Nhưng loại đem không tiền, không đem chi phiếu vất đi như vừa rồi, Diệp An Thần tỏ vẻ, liền tính là nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn không quen được a!
Đó là chi phiếu a chi phiếu, ngươi cứ tùy ý ném như vậy như vậy, còn ném tới thùng rác thật sự tốt sao?
"Về sau nàng cho em tiền, em liền cầm, vốn dĩ mẹ chồng nên cho con dâu tiền, hiện tại lại mới cho."
Đông Phương Tuyệt nói rất giống bất mãn, nhưng lỗ tai Diệp An Thần lại vẫn là nghe thấy từ trong miệng Tổng Tài đại nhân nói ra danh từ mới, tuy rằng ánh mắt vẫn luôn nhìn theo chi phiếu, nhưng cậu vẫn là nghe thấy a nghe thấy được, "Gì...... Con dâu......?" Khóe miệng giật giật như thế nào cũng dừng không được phải làm xao đây?
"Con dâu." Cong lên khóe mắt, Đông Phương Tuyệt ở trên môi Diệp An Thần khẽ hôn một cái, chỉ là kia mùi hương thơm ngọt kia làm người muốn ngừng mà không được, một cái khẽ hôn ban đầu cũng bắt đầu kéo dài, thẳng đến khi tay Đông Phương Tuyệt bắt đầu ở trên thân thể Diệp An Thần du tẩu, đầu óc hỗn độn của Diệp An Thần mới bắt đầu phản ứng lại.
"Không cần......" Thân mình hơi hơi giãy giụa, vẫn luôn bị giam cầm ở trước ngực, trong tay bắt được cái tay đang đốt lửa khắp người cậu.
Thấy động tác của Đông Phương Tuyệt ngừng lại, Diệp An Thần lập tức từ dưới thân Đông Phương Tuyệt rời đi, thối lui đến một khoảng cách an toàn nói sang chuyện khác, "Anh có phải đã biết...... Mẹ tới đi tìm em?"
Nói ra cái từ mẹ này, Diệp An Thần vẫn là có điểm ngập ngừng, chỉ là, thấy Tổng Tài đại nhân không có trả lời, Diệp An Thần liền biết đáp án, vì thế lại lui về phía sau dịch, tiếp tục hỏi, "Nàng đối với em nói gì anh cũng biết?"
Đông Phương Tuyệt vẫn như cũ không nói gì, Diệp An Thần cũng nháy mắt lý giải ý tứ trong đó. Quả nhiên, trên đời này không có việc gì có thể giấu được Tổng Tài đại nhân sao?
"Vậy anh nói em phải làm sao bây giờ? Nàng giống như không quá thích em...... Hơn nữa, vừa rồi em còn......" Nghĩ đến những lời chính mình vừa rồi đối mẫu thân của Tổng Tài đại nhân mẫu thân nói những lời đó, Diệp An Thần liền muốn che mặt, lúc ấy cậu tại sao lại luẩn quẩn như thế nào mà nói những lời đó?
Che mặt đi, Diệp An Thần liền kỳ vọng nhìn Đông Phương Tuyệt, hy vọng Đông Phương Tuyệt có thể cho cậu một lời khuyên, có thể đem hảo cảm xoát trở về một chút.
Chỉ là, Đông Phương Tuyệt sẽ không như Diệp An Thần mong muốn.
"Không có việc gì, hết thảy có tôi." Khóe miệng hơi hơi hướng về phía trước nhếch lên, tính cả độ cong khóe mắt cũng có thay đổi rất nhỏ. Thanh âm thấp thấp, như mang theo âm điệu mê hoặc, nhưng Diệp An Thần nghe thế vẫn muốn nói, tuy rằng nghe được lời như vậy thực cảm động, nhưng lời cậu chân tâm muốn nghe không phải câu này được không!
"Em biết, nhưng là, em cũng muốn......" Cũng muốn cho bọn họ biết, ngươi là lựa chọn chính xác của ta. Nửa câu sau, Diệp An Thần không có nói ra, nhưng lại là ý nghĩ chân chính trong lòng cậu, cậu không muốn làm cha mẹ Tổng Tài đại nhân cảm thấy, Tổng Tài đại nhân cùng cậu ở bên nhau sẽ không hạnh phúc.
"Em chính là tốt nhất." Đem người thoát chính mình người kéo đến trước mặt, Đông Phương tuyệt nói dị thường nghiêm túc, ngón tay ở trên mặt Diệp An Thần lưu luyến, trong mắt biểu tình chuyên chú làm người muốn chìm vào.
Nhìn đôi mắt thâm thúy không thấy đáy màu xanh biển kia, Diệp An Thần cảm thấy chính mình đã hãm sâu trong đó không thể tự kềm chế. Lo lắng khi nhìn thấy cặp mắt kia liền tan thành mây khói, chậm rãi, như bị mê hoặc mà tới gần, ở trên đôi môi mỏng chủ động hôn lên. Đều nói, người môi mỏng thì bạc tình, nhưng ai biết, người bạc tình có phải hay không đem tất cả cảm tình đều đặt ở trên một người.
Môi răng gian ma xát không biết ở khi nào đã đổi vị trí, Diệp An Thần ngã vào trên giường, áo ngủ trên người không biết là khi nào bị ném vào một bên, thời điểm hai người lau súng cướp cò, thì tiếng đập cửa lại làm hai người đồng thời khôi phục lý trí, ngay cả động tác trên tay cũng đồng thời dừng lại.
"Chuyện gì?" Liền tính là đã làm chính mình bình tĩnh, nhưng Đông Phương Tuyệt thanh âm vẫn như cũ vẫn là trầm thấp đáng sợ, ẩn ẩn, Diệp An Thần cảm thấy bên trong giống như còn mang theo một tia sát khí.
Người hầu đứng ở ngoài cửa cũng rõ ràng cảm nhận được kia không phải lạnh băng thường ngày, muốn rời khỏi cái nơi nguy hiểm này, nhưng nghĩ tới người hiện tại đang ngồi ở trên sô pha chờ, vẫn là căng da đầu nói, "Thiếu gia, phu nhân đã trở về, bảo ngài đi xuống."
Lặng im vài giây về sau, trong phòng mới lại truyền đến tiếng đáp của Đông Phương Tuyệt, "Ta đã biết."
Cau mày ở trên giường ngồi thẳng, Diệp An Thần sớm đã nghe đến người hầu nói liền từ dưới thân Đông Phương Tuyệt đứng lên, hiện tại ở một bên mặc quần áo nhìn Đông Phương Tuyệt vẫn ngồi cau mày.
Khi Diệp An Thần mặc tốt quần áo của mình, Đông Phương Tuyệt vẫn cau mày còn như cũ mà nhìn Diệp An Thần. Cảm nhận được trong ánh mắt của Tổng Tài đại nhân rõ ràng bất mãn, Diệp An Thần lại lôi kéo quần áo trên người, trở lại tủ, lấy quần áo đưa tới trong tay cho Tổng Tài đại nhân.
Chỉ là, Đông Phương tuyệt không chỉ tiếp nhận quần áo trong tay Diệp An Thần, còn đem người nhận lấy, cường ngạnh ở trên môi Diệp An Thần hôn một cái, còn không đợi Diệp An Thần phản kháng liền buông ra, đứng lên bắt đầu mặc quần áo.
Nhìn Tổng Tài đại nhân vẫn nhăn mày, Diệp An Thần dùng ngón tay xoa xoa vệt nước ở khóe miệng, nhưng trong tim lại là khơi mào một ý tưởng, Tổng Tài đại nhân không phải là đang dục cầu bất mãn đi!
Bất quá ý nghĩ như vậy Diệp An Thần không có duy trì bao lâu, đã bị trái tim khẩn trương thay thế.
Rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt đều không có khẩn trương như vậy, hiện tại...... Liền tính là Tổng Tài đại nhân ở bên người, còn chặt chẽ mà nắm tay cậu, Diệp An Thần lại vẫn cảm thấy trái tim hoảng đến giống như đã sắp hít thở không nổi.
"Không cần khẩn trương." Thanh âm trầm thấp hữu lực từ bên người truyền đến, tuy rằng mang theo tác dụng làm yên ổn, nhưng là có lẽ là sử dụng quá nhiều Diệp An Thần cảm thấy giống như đối chính mình đã không còn nhiều tác dụng.
Diệp An Thần đáng thương hề hề ngẩng đầu, "Em biết, nhưng là, chính là khống chế không được."
"Không có việc gì, hết thảy có tôi." Tay bị nắm càng thêm chặt, trên trán cũng bị an ủi hôn lên, Diệp An Thần nghe Đông Phương Tuyệt nói xong liền gật gật đầu, nhưng trái tim hoảng loạn lại vẫn là không có giảm bớt.
Đứng ở cầu thang, nhìn nữ nhân đang ngồi trên sô pha, Diệp An Thần nhắm mắt, hít sâu. Có một số việc muốn hay không muốn đối mặt thì sớm hay muộn cũng phải đối mặt, nếu bình thản thường ngày đã qua lâu như vậy, vậy bão táp tới càng mãnh liệt đi!
"Mẹ." Đông Phương Tuyệt ở trước mặt Phùng Ngọc Huệ đứng yên, gọi một tiếng sau đó liền ngồi lên ghế sô pha bên cạnh Phùng Ngọc Huệ.
"... ... Mẹ." Bị Đông Phương Tuyệt lôi kéo cũng ngồi xuống, Diệp An Thần đi theo Đông Phương Tuyệt có chút cứng đờ gọi một tiếng.
"Tuyệt, ta tưởng ý của ta con đã hiểu rõ." Làm lơ Diệp An Thần, Phùng Ngọc Huệ đi thẳng vào vấn đề, làm Diệp An Thần cho rằng còn sẽ có điểm giảm xóc, mà cứng đờ thân mình, quả nhiên là người một nhà a! Vừa thấy mặt chính là vào luôn vấn đề, chưa bao giờ sẽ nhiều lời thêm một câu vô nghĩa a!
"Hiện tại đáp án con cho ta đâu? Chính là cái này?" Phùng Ngọc Huệ thanh âm một câu so một câu lạnh hơn, ánh mắt nhìn Đông Phương Tuyệt cùng Diệp An Thần nắm tay ở bên nhau, như là có thể sử dụng ánh mắt đem nơi đó đông lại.
Chỉ là đối mặt ánh mắt như vậy, Diệp An Thần cảm thấy không thoải mái, nhưng Đông Phương Tuyệt lại không có bất luận một chút khác thường. Vẫn như cũ nắm tay Diệp An Thần, không nói gì, chỉ là trong ánh mắt kiên định cũng đã nói lên hết thảy.
Hiển nhiên, làm mẫu thân Đông Phương Tuyệt, ý tứ trong mắt Đông Phương Tuyệt, Phùng Ngọc Huệ nhìn là hiểu. Thanh âm không có cảm tình, độ ấm lại lập tức xuống vài độ, "Con là có ý gì."
Đối mặt Phùng Ngọc Huệ hỏi chuyện, Đông Phương Tuyệt vẫn không nói gì, chỉ là cầm trong tay một túi văn kiện để lên trên bàn trà.
Nghi hoặc nhìn thoáng túi, Lhùng Ngọc Huệ cầm lên, chỉ là theo từng trang, Phùng Ngọc Huệ sắc mặt lại càng ngày càng khó coi, khó coi đến độ làm Diệp An Thần ở một bên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tổng Tài đại nhân, tò mò văn kiện kia rốt cuộc viết cái gì mới có thể làm cho người từng gặp qua sóng to giớ lớn này cũng thay đổi sắc mặt.
Phùng Ngọc Huệ xem rất chậm, thẳng đến khi một phần văn kiện toàn bộ xem xong, Phùng Ngọc Huệ cũng vẫn là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, chỉ là độ ấm quanh thân càng ngày càng giảm xuống nói cho người khác, nàng hiện tại căn bản là không có bình tĩnh như mặt ngoài.
Diệp An Thần lui về phía sau rụt rụt, chờ đợi bão táp sắp xảy ra.
"Đông Phương tuyệt, ngươi điên rồi." Cầm văn kiện trong tay ném lên trên bàn trà, vẫn luôn đoan trang cũng rốt cuộc bị đánh vỡ, mà bên người vèo vèo vèo lan ra khí lạnh làm Diệp An Thần hoài nghi, hiện tại có nước đã có thể đóng thành băng.
Phẫn nộ nói một câu, thấy Đông Phương Tuyệt không trả lời, Phùng Ngọc Huệ áp lại phẫn nộ của chính mình, bình tĩnh nói, "Ngươi còn biết ngươi hiện tại đang làm chính là cái gì sao?"
Đông Phương Tuyệt không có trả lời Phùng Ngọc Huệ, thậm chí đối mặt Phùng Ngọc Huệ phẫn nộ thần sắc đều không có chút nào thay đổi, "Con tưởng người hẳn là biết con làm như thế nào."
"Đông Phương Tuyệt......" Đông Phương Tuyệt nói hoàn toàn làm Phùng Ngọc Huệ phẫn nộ, thanh âm cũng lên cao vài độ.
"Chẳng lẽ ngươi muốn phần văn kiện này biến thành sự thật." Đối mặt Phùng Ngọc Huệ phẫn nộ, Đông Phương Tuyệt lại là có vẻ thập phần bình tĩnh.
Lặng im...... Trong lúc nhất thời Diệp An Thần cảm giác trong căn phòng này có thể nghe thấy tiếng hít thở, cũng làm Diệp An Thần bắt đầu tò mò, trên văn kiện viết rốt cuộc là cái gì.
Cảm giác được từ đối diện truyền đến ánh mắt, Diệp An Thần lập tức thu hồi tò mò của chính mình, ngồi nghiêm chỉnh, trên trán lại là nhỏ mồ hôi lạnh. Vì cái gì cậu cảm thấy ánh mắt mẫu thân Tổng Tài đại nhân nhìn cậu quái quái? Giống như là nhìn......Nhìn...... Hồ ly tinh? Giống nhau?
Rốt cuộc tĩnh lặng qua đi, Phùng Ngọc Huệ mới nói, "Chuyện của các ngươi ta có thể không hề hỏi đến, nhưng ngươi cần thiết cấp Đông Phương gia một người thừa kế."
Như là vừa rồi giống nhau, chỉ là bị áp chế, phẫn nộ trong thanh âm vẫn là có thể làm người dễ dàng mà liền nghe ra được.
"Con tưởng con đã trả lời thực rõ ràng." Đông Phương Tuyệt đem tay nắm tay Diệp An Thần để lên trên đùi, thanh âm vẫn là bình tĩnh không gợn sóng, giống như là đang nói, hôm nay thời tiết thật tốt a.
"Ngươi có thể thuê người đẻ, hoặc là......"
Phùng Ngọc Huệ còn không có nói xong, cũng đã bị Đông Phương tuyệt chặn lại, không mang theo một chút chần chờ, không mang theo một chút cho người ta có khả năng phản kháng, trong thanh âm lộ ra chính là bá đạo cường ngạnh, "Không có khả năng."
"Đông Phương Tuyệt, không cần khiêu chiến ta." Rốt cuộc, Phùng Ngọc Huệ vẫn là bạo phát, lạnh băng rớt ra thanh âm cũng cao vài phần, ở một bên Diệp An Thần muốn xoa cánh tay, cũng lại một lần ý thức được, Tổng Tài đại nhân cùng mẫu thân hắn quan hệ đã kém tới cảnh giới nào rồi.
Nếu không phải trước đó biết bọn họ là mẹ con, Diệp An Thần nhất định sẽ không cảm thấy hai người trước mắt này sẽ có cái quan hệ gì. Thái độ của hai người, thật sự rất giống là hai người xa lạ.
"Ngươi uy hiếp ta?" Đông Phương Tuyệt trên mặt thần sắc vẫn bất biến như cũ, nhưng, trong thanh âm hàn khí lại so với Phùng Ngọc Huệ lại nhiều hơn.
Nhìn trước nữ nhân mặt là mẫu thân của chính mình, Đông Phương Tuyệt trong hai mắt vẫn lạnh thấu xương, thẳng đến khi nhìn đối phương tuy rằng sắc mặt trấn định nhưng đôi tay đã run nhè nhẹ, Đông Phương Tuyệt mới nói thêm, "Nếu người muốn có người thừa kế, người có thể cùng ba ba ta sinh một đứa, về sau hắn sẽ là người thừa kế của Đông Phương gia."
"Nếu người không muốn sinh, giống như là người nói, người có thể tìm một người đẻ thuê." Nói ra lời nói vẫn như cũ không có cảm tình, nhìn đôi mắt không có cảm tình kia, Phùng Ngọc Huệ cảm thấy chính mình khắp cả người phát lạnh.
Cuối cùng, sự tình phát triển giống như là Tổng Tài đại nhân nói, "Không có việc gì, hết thảy có tôi." Diệp An Thần còn không có chống cự mưa rền gió dữ, hết thảy cũng đã kết thúc, hơn nữa kết thúc tốc độ còn rất nhanh.
Đứng ở cửa, nhìn theo Phùng Ngọc Huệ rời đi, đến bây giờ, Diệp An Thần cũng không biết vì cái gì Phùng Ngọc Huệ xem xong phần văn kiện kia về sau liền thỏa hiệp.
Dùng ngón tay chọc chọc Tổng Tài đại nhân, "Văn kiện kia viết cái gì?"
"Hiệp nghị." Khoanh tay lại trong lòng ngực, bắt lấy cái nóng vuốt lộn xộn, lạnh băng vừa rồi lui đi sạch sẽ, giống như là vừa rồi hết thảy đều là ảo giác, người trước mắt này vẫn luôn là bá đạo ôn nhu như vậy.
"Hiệp nghị?" Nói xong nghi hoặc cầm lấy văn kiện, toàn là tiếng Anh, Diệp An Thần là một chữ cũng xem không hiểu, nhưng khi mở đến mặt sau cùng, thấy chữ kí của chính mình, cũng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trăng sáng bắt đầu tự hỏi, "Em có kí qua văn kiện như vậy?"
Từ phía sau ôm lấy Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt chỉ là chỉ cười không nói, mềm nhẹ ở trên mặt Diệp An Thần xoa xoa, dùng hành động để chứng minh, ngực Tổng Tài đại nhân không phải em muốn chọc là có thể chọc.
"Cái này mặt trên viết cái gì?" Diệp An Thần đem đầu hướng bên cạnh, tránh thoát đôi môi khinh bạc kia. Từ bỏ cái vấn đề thứ nhất bắt đầu cái vấn đề cái thứ hai.
"Muốn biết......" Đuổi theo gương mặt đang tránh thoát kia, hôn một cái, lại không có dừng lại, mà là bắt đầu một đường hôn xuống phía dưới.
Run rẩy thân mình, Diệp An Thần mới cảm giác được nguy hiểm, chỉ là liền tính là hiện tại cảm giác được cũng vô dụng, hắn đã không có cách nào đang lẩn trốn ly.
"Em là của tôi." Tình đến nỗi, Đông Phương Tuyệt ở bên tai Diệp An Thần lẩm bẩm, Diệp An Thần trả lời gì, Đông Phương Tuyệt cong lên khóe miệng, còn quan trọng sao?
|
Chương 99: [Ngoại truyện 1]
Diệp An Thần ánh mắt mê mang đứng ở cửa, cởi trần, trên quần cũng có một bãi nước khả nghi.
"Em đây là ở dụ hoặc tôi sao?" Một đôi tay hữu lực đem người kia câu đến trước mặt chính mình, ở dưới đôi mắt mê mang còn phiếm hơi nước hôn một cái.
"Không cần náo loạn." Đẩy ra người ở trên người chính mình, Diệp An Thần đi về phía trước hai bước sau đó dừng một chút, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía đôi tay đang để trước ngực của Đông Phương Tuyệt.
"Tuyệt...... Nếu không, anh tới?" Diệp An Thần trong thanh âm tràn đầy thỉnh cầu, cậu thật sự là đối với sinh vật mềm như bông không có cách nào a.
Nhìn ở trên giường một đứa trẻ trần như nhộng đang bò loạn, Diệp An Thần lại lần nữa hướng Đông Phương Tuyệt xin giúp đỡ, cậu cảm thấy một tiểu hài tử mềm mềm như vậy, cậu chỉ cần dùng một chút lực liền sẽ bóp nát a.
"Hắn đang làm sao vậy?" Rốt cuộc Đông Phương Tuyệt vẫn là ở dưới ánh mắt như tiểu cẩu của Diệp An Thần mà đầu hàng. Đi đến phòng, nhìn đứa đệ đệ mềm mụp, vui vui vẻ vẻ gặm chân mình, ba ngày trước bị cặp cha mẹ không có trách nhiệm kia đưa tới.
"Hắn tiểu vào người em, em muốn cho hắn tắm rửa một chút." Hôm nay bảo mẫu chiếu cố Đông Phương Duệ xin nghỉ, ban đầu cậu nghĩ chiếu cố một tiểu hài tử một ngày cũng không có gì. Chính là, cậu thật sự không biết chiếu cố hài tử là một chuyện tra tấn người sống như vậy a! Cũng không biết có phải cậu ôm tư thế không đúng, hay là như thế nào? Chỉ cần cậu ôm, cái sinh vật mềm như bông nắm này liền sẽ lộn xộn, hắn lộn xộn, Diệp An Thần lại không dám ôm chặt, cuối cùng chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng suông.
"Tắm rửa?" Đi vào mép giường, chọc chọc sinh vật đã buông ngón chân nhỏ của mình ra, hiện tại chính cũng chính là đệ đệ đang nghiêm túc nhìn hắn, Đông Phương Tuyệt ghét bỏ nhíu nhíu mi, vươn ngón tay nắm cổ áo Đông Phương Duệ nhắc lên, nhìn Diệp An Thần há hốc mồm ở phía cửa bình tĩnh hỏi, "Để chỗ nào?"
"Di......" Diệp An Thần ngốc ngốc nhìn sinh vật mềm mềm giống mèo nhỏ bị Tổng Tài đại nhân xách lên, phản ứng thật lâu mới từ hình ảnh khiếp sợ này mà tỉnh lại.
"Anh làm gì......" Vài bước đi đến cạnh Đông Phương Tuyệt, vừa định duỗi tay tiếp nhận bánh bao trong tay Đông Phương Tuyệt, Đông Phương Tuyệt cũng đã dẫn theo Đông Phương Duệ hướng phòng tắm đi đến.
"Để nơi này sao?" Đi vào phòng tắm, Đông Phương Tuyệt đứng ở bồn tắm nước ấm, khi nói chuyện liền muốn cầm Đông Phương Duệ trong tay hướng trong nước ném. Dọa Diệp An Thần tiến lên, từ trong tay Đông Phương Tuyệt đoạt lấy Đông Phương Duệ.
"Làm sao vậy?" Nhìn nhìn chỉ là trong nháy mắt Đông Phương Duệ liền thay đổi vị trí. Đông Phương Tuyệt không hiểu nhìn Diệp An Thần giống như có điểm tức giận.
"Tiểu hài tử không thể ôm như vậy, cũng không thể ném." Thấy Đông Phương Tuyệt trên mặt khó hiểu, Diệp An Thần bị Đông Phương Tuyệt làm tức giận cũng biến mất. Tổng Tài đại nhân cũng không có chiếu cố qua hài tử, như vậy...... Cũng nên biết a!
"Không có việc gì. Trước kia Đêm tôi cũng chiếu cố qua, hiện tại còn không phải vẫn tốt sao." Nói lại một phen lại nhắc lên cổ áo của Đông Phương Duệ, đem hắn từ trong lòng Diệp An Thần nhắc ra, thấy Diệp An Thần lo lắng, Đông Phương Tuyệt cười cười, đem Đông Phương Duệ lại nhắc tới trong ngực mình, "Không có việc gì, em xem, như thế này không phải không khóc sao."
Đông Phương Duệ cư nhiên thật đúng là không khóc, chỉ là mặt nhỏ đỏ lên, y y nha nha múa may nắm tay nhỏ như đang kháng nghị cái gì đó.
Không để ý tới ánh mắt Diệp An Thần vẫn lo lắng, Đông Phương Tuyệt cầm bánh bao trong tay lột quần áo ngay lập tức mà hướng trong nước ném, lại lần nữa làm Diệp An Thần sợ tới mức ôm Đông Phương Duệ lại.
"Không có việc gì, hài tử Đông Phương gia không yếu đuối như vậy. Trước kia chiếu cố Đêm, cũng chỉ có ta, tiểu tử này đã xem như may mắn." Gãi gãi khóe miệng nghe Đông Phương Tuyệt chiếu cố Đông Phương Đêm. Nghe xong, Diệp An Thần thật sâu sắc mà cảm thấy, Đông Phương Đêm có thể thành công sống đến bây giờ, thiệt tình...... Không dễ dàng nha!
Tiểu bao tử lớn lên luôn thực mau, nháy mắt, tiểu bao tử cũng đã có thể đi có thể nói.
Liền tính là không có chiếu cố qua hài tử không biết bình thường hài tử là như thế nào, Diệp An Thần cũng biết, bình thường hài tử cũng sẽ không như vậy a! Vì thế Diệp An Thần liền ôm nhà mình nắm xoay vòng vòng, hô to tiểu Duệ Nhi nhà mình là thần đồng a!
"Diệp ca, có người tìm." Thanh âm mềm mềm mại mại còn hơi ngọng ở cửa vang lên, Diệp An Thần cầm trong tay nước trái cây để tới trên bàn rất nghi hoặc nhìn giờ, lúc này ai sẽ tìm đến cậu?
"Bạch Mộng Tuyết!" Mở cửa, nhìn nột nữ nhân ôm hài tử đứng ở cửa, Diệp An Thần nhíu nhíu mày.
Nữ nhân này, không phải là Đông Phương Tuyệt phát ra thông báo kia liền biến mất sao? Như thế nào hiện tại sẽ xuất hiện ở chỗ này? Nhớ rõ cậu lúc ấy còn hỏi Tổng Tài đại nhân, Tổng Tài đại nhân cũng chỉ nói nàng xuất ngoại, còn làm Diệp An Thần nghi hoặc một thời gian, nữ chính sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy?
Hiện tại xem ra...... Nữ chính quả nhiên không phải cái loại sẽ dễ dàng từ bỏ a! Có thâm ý nhìn hài tử bị Bạch Mộng Tuyết ôm vào trong ngực, Diệp An Thần gãi gãi khóe miệng...... Hẳn là không phải như cậu nghĩ đi!
"Không mời ta vào ngồi sao!" Dùng tay vén lại bên tai mấy sợi tóc, mấy năm không thấy Bạch Mộng Tuyết, trên mặt thanh thuần tú lệ, hiện tại vẻ mặt lại thành thục kiều diễm.
Chỉ là một đôi mắt kia, lại làm Diệp An Thần vừa thấy liền biết, nữ nhân trước mắt này so với mấy năm trước, hẳn là càng thêm nguy hiểm.
"Ngươi vẫn là đứng ở chỗ này đi!" Không đợi Diệp An Thần mở miệng, không biết khi nào đứng ở phía sau Diệp An Thần, trong tay còn cầm nước trái cây Đông Phương Duệ bánh bao giống Đông Phương Tuyệt thu nhỏ mặt lạnh mở miệng.
"Ngươi chính là Duệ đi! Ta là Bạch Mộng Tuyết, đây là ca ca ngươi." Làm lơ Diệp An Thần, cũng không coi Đông Phương Duệ mặt lạnh, Bạch Mộng Tuyết đem hài tử trong lòng để tới trên mặt đất, "Tới tiểu Vũ, kêu thúc thúc." Vỗ vỗ đầu hài tử, Bạch Mộng Tuyết cười nói.
"Thúc...... Thúc." Đồng dạng là một thanh âm mềm mềm mại mại có điểm ngọng, chỉ là khi nói chuyện còn không có như Đông Phương Duệ nói được rõ ràng. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của Đông Phương Duệ, liền sợ hãi hướng phía sau Bạch Mộng Tuyết né tránh.
"Đừng, ta không có cháu trai như vậy." Liền liếc mắt một cái cũng không nhìn đến tiểu hài tử đã trốn đến sau mẫu thân, Duệ bánh bao ngẩng đầu, làm lơ tươi cười trên mặt Bạch Mộng Tuyết, thanh âm vẫn như cũ lạnh lẽo, "Giống nữ nhân như ngươi, ta đã thấy nhiều, ngươi vẫn là chỗ nào thì về chỗ đó đi thôi!"
"Ta là tới tìm Đông Phương Tuyệt, không thấy được hắn ta sẽ không rời đi." Nghe xong Đông Phương Duệ nói, Bạch Mộng Tuyết cũng đứng thẳng, thu hồi ý cười trên mặt.
"Ta đây tưởng ngươi càng không có lí do để ở lại nơi này." Vừa rồi lạnh băng vẫn như cũ không có hòa tan một chút, chỉ là Đông Phương Duệ như vậy quá giống Đông Phương Tuyệt liền làm cho người nhịn không được muốn niết hai cái.
Đông Phương Duệ cúi đầu, rốt cuộc nghiêm túc nhìn nhìn hài tử tránh phái sau Bạch Mộng Tuyết, thanh âm lại mang theo điểm châm chọc, "Ngươi cảm thấy giống nữ nhân giống ngươi ca ca ta sẽ muốn gặp ngươi?"
Lạnh băng khẽ nhếch môi, đem ánh mắt từ hài tử chuyển qua Bạch Mộng Tuyết, trong thanh âm châm chọc lan tới rồi khóe mắt, "Vẫn là ngươi cảm thấy chỉ cần ngươi trên tay có đứa nhỏ này liền có thể thành công gả vào Đông Phương gia."
"Ta không......" Bạch Mộng Tuyết đi về phía trước một bước muốn giải thích, nhưng cũng bị Đông Phương Duệ mở miệng lạnh giọng cắt ngang, "Trước không nói Đông Phương gia hiện tại có ta, liền tính là Đông Phương gia không có ta chẳng lẽ ngươi cảm thấy Đông Phương gia sẽ để một hài tử lai lịch không rõ tới kế thừa Đông Phương gia? Hay là ngươi là cảm thấy Đông Phương gia trăm năm gia tộc sẽ để huyết mạch nhà mình lưu lạc bên ngoài?"
"Thím à, nếu ngươi là có ý nghĩ như vậy, chúng ta Đông Phương gia, cũng không phải là nơi để ngươi tùy tiện ra oai." Rõ ràng một câu trước, Đông Phương Duệ còn nói lạnh nhạt, câu tiếp theo, Đông Phương Duệ cũng đã ở trên mặt thịt mum múp treo lên một cái mỉm cười. Chỉ là cái mỉm cười này làm Diệp An Thần ở một bên nhìn cũng cảm thấy phát lạnh đồng thời cũng trợn mắt há hốc mồm.
Liền tính là biết bánh bao nhà mình là thiên tài, nhưng những lời này liền tính là thiên tài, cũng không nên từ một cái bánh bao nhà mình nói ra đi! Từ khi nào, Duệ bánh bao nhà mình đã có chỉ số thông minh đến như vậy?
Nhìn thoáng qua Bạch Mộng Tuyết giống như chịu đủ đả kích, Diệp An Thần cảm thấy hiện tại cậu cũng có chút bị chịu đả kích.
Thời điểm Diệp An Thần còn không có phản ứng lại, Đông Phương Duệ liền đóng cửa, lôi kéo tay Diệp An Thần. Thật lâu sau Diệp An Thần mới từ trong cảnh tượng bánh bao biến băng sơn đả phản ứng lại, ngồi xổm xuống bắt lấy bả vai Đông Phương Duệ ôn hòa nói, "Duệ Nhi a! Những lời vừa rồi đều là con nghĩ ra hả?"
"Không phải con nghĩ a!" Đông Phương Duệ chớp chớp một đôi mắt ngăm đen vô tội nghiêm túc nhìn Diệp An Thần.
"Kia......" Diệp An Thần thanh âm mới vừa nói, liền nghe thấy ở một bên truyền đến một tiếng khóc mảnh mai, "Lão phu nhân, ta cầu xin ngươi......"
"Vẫn là ngươi cảm thấy chỉ cần có đứa nhỏ trên tay ngươi, liền có thể thành công gả vào Lý gia." Một lão phu nhân ném ra nữ nhân khóc sướt mướt, âm thanh lạnh lùng nói.
"Ta...... Ta không phải......"
"Trước không nói Lý gia hiện tại có rất nhiều hài tử, liền tính là Lý gia không có chẳng lẽ ngươi cảm thấy Lý gia sẽ để một hài tử lai lịch không rõ tới kế thừa Lý gia? Hay là ngươi là cảm thấy Lý gia một gia tộc trăm năm sẽ để huyết mạch nhà mình lưu lạc bên ngoài? Mục Hiểu Vân, nếu ngươi là có ý nghĩ như vậy ngươi liền sai, Lý gia chúng ta, cũng không phải là nơi ngươi tùy tiện ra oai."
Diệp An Thần ngốc ngốc nhìn hai nữ nhân trên phim truyền hình, khóe miệng không chịu khống chế giật giật. Đông Phương Duệ như là không có thấy, dùng ngón tay ngắn ngủn béo béo chỉ trong TV hiện tại chỉ còn lại có một nữ nhân ngã trên mặt đất khóc rối tinh rối mù, rất là hồn nhiên nói, "Ca xem...... Chính là cái này."
"... ..." Diệp An Thần khóe miệng lại lần nữa giật giật mới tắt TV đi, "Duệ Nhi a! Nhớ rõ như vậy, TV về sau bớt xem lại, biết không? Ngoan......Đã đến giờ ngủ trưa a! Chúng ta đi ngủ được không?"
Nói xong liền ôm bánh bao mềm mụp đi ngủ trưa, đến nỗi ở cửa nữ chính không biết có rời đi hay không...... Diệp An Thần tỏ vẻ, chuyện như vậy cậu nói toạc miệng cũng vô dụng, vẫn là để Tổng Tài đại nhân tự giải quyết đi!
|
Chương 100: [Ngoại truyện 2]
Nghe nói, người mà hài tử muốn cưới nhất sau khi lớn lên chính là mẹ, vì thế…… Từ nhà trẻ trở về, Đông Phương Duệ hiện tại liền kéo tay Diệp An Thần, một đôi mắt cùng Đông Phương Tuyệt giống nhau như đúc chặt chẽ nhìn Diệp An Thần.
Ở dưới ánh mắt Đông Phương Duệ nhìn chăm chú, mỉm cười ở trên mặt Diệp An Thần in lại một dấu nước miếng, rất là cao hứng ôm lấy cổ Diệp An Thần lớn tiếng tuyên bố, "Về sau con muốn lấy Diệp ca làm vợ con."
"Được a!" Diệp An Thần ôm bánh bao trong lòng tuy rằng đã có điểm lớn, lại vẫn mềm mại như cũ, mỉm cười nhìn chằm chằm ánh mắt muốn giết người của Đông Phương Tuyệt, ở trên mặt Đông Phương Duệ trên mặt cũng in lại một dấu nước miếng.
"Diệp ca nhất định phải chờ con…… Lớn lên a……" Nguyên bản còn rất hưng phấn ở trong lòng Diệp An Thần nói chuyện Đông Phương Duệ nói đến một nửa, lại bị Đông Phương Tuyệt xách theo cổ áo một phen từ trong lòng Diệp An Thần xách ra, lại một phen đem tiểu gia hỏa trong tay đến trên sô pha ném xuống.
Bá đạo ôm lấy Diệp An Thần, lấy khăn giấy ở một bên tinh tế lay dấu nước miếng trên mặt Diệp An Thần, "Xin lỗi, hắn đã là của ta." Lòng bàn tay xẹt qua đôi môi của Diệp An Thần, cúi người ở trên mặt in lại một cái hôn, tẩy đi hương vị vừa rồi của Đông Phương Duệ.
"Ta sẽ từ trên ngươi tay đoạt lại." Nhìn hai người thân mật trước mắt, khuôn mặt nhỏ của Đông Phương Duệ đỏ lên, tay nhỏ mập mạp cũng gắt gao nắm lại, khuôn mặt nhỏ mum múp thit bởi vì muốn biểu hiện ra nghiêm túc cùng kiên định, đáng yêu làm Diệp An Thần hiện tại liền muốn tiến lên véo hai cái.
"Ngươi sẽ không có cơ hội này." Nói, xong, Đông Phương Tuyệt chính là dùng một cái công chúa ôm đem Diệp An Thần ôm đến trong lòng, đóng cửa lại bắt đầu hành động việc chính mình có quyền sở hữu.
Vì thế ngày hôm sau giữa trưa Diệp An Thần thẳng đến giữa trưa mới từ trong phòng đi ra.
"Diệp ca!" Ngồi ở ghế, Đông Phương Duệ chớp một đôi mắt vô tội như tiểu cẩu mà nhìn cậu.
"Làm sao vậy?" Bị ánh mắt Đông Phương Duệ nháy mắt hạ gục, Diệp An Thần đi đến cạnh Đông Phương Duệ, giơ tay xoa xoa đầu xù xù tóc của tiểu cẩu.
"Ca ca con nói ngươi trong ngoài đều đã là của hắn, là thật vậy chăng?" Đông Phương Duệ ngẩng đầu nhỏ, lại một lần nữa chớp chớp mắt ngập nước, trong mắt nghiêm túc làm Diệp An Thần tức khắc đỏ bừng mặt.
Muốn đem người đang đi làm kia bắt lại. Đối một hài tử nói nói như vậy thật sự tốt sao! Tốt sao! Tốt sao?
Có điểm xấu hổ nhịn không được ho khan vài cái, chỉ là thân mình vừa động thì nơi sử dụng quá độ kia liền lại ẩn ẩn phát lệnh đau đớn. Tức khắc Diệp An Thần mặt lại lần nữa nóng rát.
"Diệp ca, con sẽ đối với ngươi tốt, cho nên ngươi không cần cùng ca ca ta ở bên nhau có được không." Đông Phương Duệ nói vẫn nghiêm túc như cũ, một đôi mắt to như cũ chớp chớp nhìn cậu.
"Duệ Nhi như thế nào lại muốn cùng Diệp ca ở bên nhau?" Tiếp tục xoa đầu Đông Phương Duệ, Diệp An Thần rất tò mò hỏi.
"Bởi vì Diệp ca là toàn thế giới đối Duệ Nhi là người tốt nhất a! Hơn nữa lớn lên xinh đẹp, đối người cũng ôn nhu, làm cơm còn ăn ngon……" Dùng ngón tay mập mạp mà đếm, từng ưu điểm Diệp An Thần nghe được đều bắt đầu hoài nghi chính mình, trong miệng Đông Phương Duệ, cậu thật sự tốt như vậy sao?
"Ha hả…… Chờ Duệ Nhi trưởng thành Diệp ca cũng già rồi, bất quá Duệ Nhi về sau nhất định sẽ gặp một người so với Diệp ca còn tốt hơn." Ôn nhu mà tiếp tục ở trên đầu Đông Phương Duệ xoa, Diệp An Thần vẻ mặt mỉm cười.
"Con không cần!" Chỉ là nghe Diệp An Thần nói xong, Đông Phương Duệ lại nói, một đôi mắt càng thêm ngập nước nhìn Diệp An Thần.
"Hảo hảo hảo, ta nhất định chờ Duệ Nhi lớn lên." Không biết lần thứ mấy bị đôi mắt nhỏ kia nháy mắt hạ gục, Diệp An Thần vỗ vỗ đầu Đông Phương Duệ an ủi nói.
Thấy rốt cuộc có được đáp án chính mình muốn, Đông Phương Duệ vui vẻ gật gật đầu. Chỉ là mới nhìn trong chốc lát, Đông Phương Duệ liền nâng lên khuôn mặt nhỏ, thần bí hề hề chỉ chỉ vào ngăn kéo, "Diệp ca, có một lần ta thấy ca ca ta trộm mà hướng ngăn kéo này giấu đồ vật nga!"
"Phải không?" Buồn cười nhìn Đông Phương Duệ thần bí cười cười, Diệp An Thần không có chút xúc động nào muốn mở ra nhìn xem.
"Diệp ca, ngươi chẳng lẽ không muốn biết sao? Nói không chừng ca ca ta chính mình trộm dấu tiền riêng nga." Nghiêm trang nói, Đông Phương Duệ liền duỗi tay ấn mật mã ngăn kéo ra.
Ngăn kéo thực sạch sẽ, không có nhiều đồ vật. Chỉ là còn không đợi Diệp An Thần nghi hoặc Đông Phương Duệ làm như thế nào biết được mật mã, nhìn thấy đồ trong ngăn kéo liền kinh ngạc một chút.
Đặt ở trên cùng chính là một tấm ảnh chụp, ảnh chụp chung là hai người, một người cười đến vẻ mặt sáng lạn, một cái chỉ là hơi hơi câu lên khóe miệng, phía sau lại là một cái bánh xe quay thật lớn.
Diệp An Thần cầm lấy ảnh chụp, cậu nhớ rõ bức ảnh này là thời điểm năm thứ ba Tổng Tài đại nhân sinh nhật, cùng nhau đi dạo công viên, chính mình bảo người giúp bọn họ chụp.
Nhớ tới cảnh tượng chính mình lôi kéo Tổng Tài đại nhân đi dạo công viên, Diệp An Thần liền cười cong lên khóe miệng. Cậu vẫn luôn cho rằng bức ảnh này còn ở trong máy tính không có in ra chứ, không nghĩ tới…… Bị Tổng Tài đại nhân trân quý để ở nơi đây.
Ảnh chụp phía dưới là một tờ giấy, khi thấy rõ tờ giấy kia viết gì, Diệp An Thần lại không thể tưởng tượng nổi. Tờ giấy này, Tổng Tài đại nhân cư nhiên còn giữ a! Chỉ là nghĩ lại thì không đúng a! Tờ giấy lại không có tên, Tổng Tài đại nhân là như thế nào biết là cậu?
Tờ giấy không lớn, mặt trên cũng chỉ là viết mấy câu. Thực xin lỗi, không cẩn thận làm hỏng xe ngươi rồi, nhưng ta không có tiền, cho nên đừng tới tìm ta.
Nói mấy câu, liền làm Diệp An Thần nghĩ chính mình lúc ấy đâm hỏng xe Tổng Tài đại nhân, hoang mang rối loạn mà viết xuống. Diệp An Thần bắt đầu vuốt cằm tự hỏi, vì cái gì Tổng Tài đại nhân lại lưu lại tờ giấy này?
"Diệp ca, cái này……" Diệp An Thần đang còn nhìn tờ giấy trong tay mà phát ngốc, Đông Phương Duệ lại cầm một phần văn kiện thật dày giơ lên trước mặt Diệp An Thần. Khi thấy chữ quen thuộc trên văn kiện, Diệp An Thần lại một lần nữa sửng sốt một chút.
Tuy rằng đã qua đã nhiều năm, nhưng là phần văn kiện Diệp An Thần lại vẫn là nhớ rõ. Lúc ấy Tổng Tài đại nhân ném cho mẫu thân chính là cái này, nghe nói là hiệp nghị a!
Tuy rằng bên trong nội dung đến bây giờ Diệp An Thần cũng không có từ Tổng Tài đại nhân trong miệng hỏi ra. Bất quá cậu thật sự không nghĩ tới Tổng Tài đại nhân sẽ đem cái này đặt ở nơi này.
Tiếp nhận, lại như cũ vẫn là xem không hiểu. Chỉ là thời điểm buông ra, Diệp An Thần đôi mắt lại sáng lên.
Quay đầu lại nhìn nhìn cửa đang đóng, mới tới gần Đông Phương Duệ hỏi, "Duệ Nhi, con đọc được thứ này không?"
"Biết a!" Đông Phương Duệ gật gật đầu rồi lại lập tức lắc lắc, mang theo điểm uể oải nói, "Nhưng là biết không được đầy đủ."
"Không quan hệ, không quan hệ. Con giúp Diệp ca nhìn xem mặt trên viết cái gì được không?" Đem văn kiện đưa tới tay Đông Phương Duệ, Diệp An Thần vẻ mặt chờ mong.
"Ân!" Đông Phương duệ cao hứng gật gật đầu. Hắn rốt cuộc có thể giúp đỡ Diệp ca.
Đông Phương Duệ không có khiêm tốn, thật là giống hắn nói, tuy rằng biết nhưng còn không được đầy đủ. Chỉ là liền tính là biết không được đầy đủ, đoán mò ở từ điển, một buổi trưa cũng rốt cuộc giúp Diệp An Thần hiểu.
Chỉ là khi bí ẩn được giải, trái tim Diệp An Thần cảm thấy càng thêm nặng trĩu.
Cậu vẫn luôn biết, Tổng Tài đại nhân yêu cậu, để ý cậu thậm chí vượt qua cả bản thân. Nhưng là không đủ? Nghĩ tới buổi chiều phiên dịch ra văn kiện, Diệp An Thần liền cảm thấy đôi mắt có loại cảm giác muốn khóc.
Cảm động sao? Có đi! Kinh ngạc sao cũng có đi!
Ngồi ở trong phòng, Diệp An Thần cảm thấy trái tim chính mình như thế nào cũng bình tĩnh không được. Giống như là Tổng Tài đại nhân nói, kia thật ra là một phần hôn ước, mỗi một cái đều là cho cậu ích lợi. Tất cả đều là bảo đảm cho cậu.
Trách không được mẫu thân xem xong phần hiệp nghị về sau liền đáp ứng hắn cùng Đông Phương Tuyệt. Khóe miệng chậm rãi gợi lên, được sủng như vậy, nhất định phúc khí mười đời cậu góp nhặt mới có thể gặp được hắn đi!
Dùng tay che lại đôi mắt ngã vào trên giường, đôi mắt nóng bừng nhưng khóc không ra nước mắt, chỉ còn khóe miệng chậm rãi chậm rãi hướng về lên.
Cậu là cỡ nào hạnh phúc, gặp hắn. Một chuyện sự đều vì cậu suy nghĩ, mọi chuyện đều sủng người của hắn.
"Làm sao vậy?" Ngã vào trên giường, thân mình bị một cái quen thuộc ôm ôm lấy. Diệp An Thần dựa vào trong lòng Đông Phương Tuyệt cọ cọ. Lòng vừa rồi đã yên ổn xuống, nhưng hiện tại Diệp An Thần quay đầu lại nghiêm túc nhìn nam nhân ở trước mặt chính mình, khóe miệng cong lên, nhẹ giọng hôn lên khóe miệng người nọ, "Em nhớ anh."
Em nhớ anh! Ngoài miệng nói, ở trong tim cũng nói lại một lần.
"Đây chính là em gợi lên!" Tuy rằng không rõ người trước mắt vì cái gì sẽ nhiệt tình như vậy, nhưng Đông Phương Tuyệt cũng sẽ không bỏ qua phần nhiệt tình khó có được này.
Đem người trong lòng gắt gao ôm vào trong ngực, tiếp tục cái hôn ngắn gọn vừa rồi Diệp An Thần gợi lên.
"Tuyệt, em yêu anh." Một hồi tình qua đi, Diệp An Thần ở trong lòng Đông Phương Tuyệt nói.
Tay ôm Diệp An Thần nắm thật chặt, cúi đầu đem người chôn ở đoác ngực chính mình đào ra, ở đôi môi hơi sưng kia hôn một một cái, dục vọng vừa mới dịu xuống lại ở lời nói mới rồi mà một lần nữa quay cuồng, xoay người áp người kia xuống nói:"Tôi cũng yêu em."
Thấp giọng ở bên tai Diệp An Thần nói một câu, liền hôn lên đôi mắt làm chính mình mê muội kia, cái mũi, môi, một chút một chút đi xuống thẳng đến khi đem Diệp An Thần ăn sạch.
Toànhoànvăn.
|