Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia
|
|
Chương 19
Thời điểm Bạch Tịch Vũ trở về thời thấy chính là vẻ mặt đầy ý cười của Đông Phương Tuyệt cùng Diệp An Thần tràn đầy nhiệt tình. Hơi nghi hoặc một chút, sau đó liền cầm đĩa trong tay để trên bàn, thuận tiện đem lý cafe trước mặt Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt đổi đi:“Đây là pudding buổi sáng mình làm, nguyên bản nghĩ để ngươi tới mang về, hiện tại liền ở chỗ này ăn đi!”
“Quả nhiên thú vị.” Dùng cái muỗng nhẹ nhàng chạm, kia màu vàng của pudding liền hơi run lên, ở trên còn được Bạch Tịch Vũ vẽ một đôi mắt cùng cái miệng cười, quả thực chính là đang chọc người cươi. Không biết mệt mà dùng cái muỗng chọc pudding, nhìn pudding không ngừng run rẩy, Diệp An Thần cười càng thêm sáng lạn.
“ Cửa hàng bánh kem còn làm cái này?” Đối với Diệp An Thần ở một bên chơi vui ra mặt. Đông Phương Tuyệt nhìn pudding trước mặt, nhìn Diệp An Thần đối diện, cuối cùng chỉ có thể đối Bạch Tịch Vũ nói.
“Không bán a, chỉ là……” Dùng đầu hướng Diệp An Thần điểm điểm sau tiếp tục nói, “Lần trước hắn tới ăn, chính là muốn ta làm pudding cho hắn.”
“Ân ân, hương vị cũng không tồi.” Diệp An Thần hạnh phúc mà mắt cong cong, cho nên về sau mặc kệ vì cái gì, đều phải cứu vớt Vũ a.
“Ăn ngon liền ăn nhiều một chút đi.” Đem pudding trước mặt chính mình đẩy đến trước mặt Diệp An Thần, vừa rồi bánh kem chính mình còn có thể ăn một chút, nhưng đối với cái pudding buồn cười trước mặt, Đông Phương Tuyệt thật sự là ăn không được a.
Nhìn Tổng Tài đại nhân đẩy đến trước mặt mình cái bánh pudding, lại nhìn mắt Tổng giám đốc đại nhân, giống như pudding đáng yêu như vậy thật sự là không phù hợp với thân phận của Tổng Tài đại nhân a.
Tốt thôi…… Đem pudding trước mặt kéo gần lại, vừa định ăn đột nhiên nhớ tới, ngẩng đầu, hướng Bạch Tịch Vũ nhìn.
“Yên tâm đi, ta làm rất nhiều.” Bất đắc dĩ lắc đầu, Bạch Tịch Vũ xoay người chỉ chỉ một một đã được bọc lại.
Thấy ở quầy một hộp pudding đã được gói lại, Diệp An Thần mới yên tâm mà ăn. Rốt cuộc pudding tốt như vậy, nếu chỉ có giới hạn, nên muốn đem về. Chờ khi nào thèm lại ăn. Nhưng hiện tại, mình rốt cuộc có thể yên tâm ăn.
“Tuyệt, mình thật sự rất hiếu kì a, cậu cư nhiên sẽ cùng Thần ở bên nhau.” Nhìn Diệp An Thần ở một bên hạnh phúc ăn pudding, Bạch Tịch Vũ rốt cuộc vẫn cảm thán.
“Khụ khụ khụ…… Khụ khụ khụ……” Nguyên bản đang ăn pudding Diệp An Thần nghe thấy Bạch Tịch Vũ nói liền bắt đầu ho khan, bởi vì ho khan, đôi mắt hơi ươn ướt. Tay ở bên cạnh tìm ly cà phê, khi sờ được liền bắt đầu liều mạng uống. Chỉ là không uống được mấy hớp lại bắt đầu khụ lên.
Có thể hay không không cần nói như vậy, thực dọa người a! Cái gì kêu cậu cùng Tổng Tài đại nhân ở bên nhau, a? A……?
“Làm sao vậy, đang êm đẹp liền hô?” Bạch Tịch Vũ đứng lên, vỗ vỗ lưng Diệp An Thần. Diệp An Thần che miệng, hướng Bạch Tịch Vũ cùng Đông Phương tuyệt lắc lắc tay.
Rốt cuộc ho thật lâu Diệp An Thần mới khôi phục bình tĩnh, một tay cầm cốc nước uống nước sôi để nguội Bạch Tịch Vũ vừa cầm đến, một tay dụi mắt.
Chỉ là vừa mới dụi hai cái, tay đã bị bắt được. Tiếp theo chính là một cái khăn tay mềm mại, mang theo hương nước hoa Cologne nhàn nhạt mà lau mắt cho cậu: “Tay nhiều có khuẩn, về sau không được dùng tay dụi mắt biết không?”
“Nga!” Diệp An Thần sắc mặt có điểm hơi hồng, muốn cúi đầu, rồi lại cảm thấy một đại nam nhân làm như vậy không thích hợp, liền nhận khá tay trong tay Đông Phương Tuyệt tự mình lau. Thời điểm xoa mắt thỉnh thoảng còn nhìn về phía Đông Phương Tuyệt, nhìn Đông Phương Tuyệt như có điểm bất đắc dĩ lại có điểm đau lòng, Diệp An Thần cảm thấy, hẳn là chính mình…… Nhìn lầm rồi?
“A a…… Sao lại cảm thấy ngồi ở chỗ này chính chính là một cái bóng đèn a!” Bạch Tịch Vũ đứng ở bên cạnh từ từ nói.
Diệp An Thần cảm thấy, vì cái gì nghe Bạch Tịch Vũ nói xong, cậu lại muốn ho thêm một phát? Hơn nữa…… Vừa rồi trộm nhìn Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần cảm thấy, giống như, tựa hồ, có khả năng có chuyện gì thật sự bị cậu xem nhẹ đi! Thật sự đi! Thật sự đi, thật sự đi!!
Hơn nữa, Tổng Tài đại nhân, vì cái gì lúc Vũ nói ra những lời này anh lại cười sáng lạn đến như vậy?
“Hảo hảo, ta đã biết.” Bạch Tịch Vũ lắc đầu, cầm ly nước rời đi, làm lơ Diệp An Thần giơ tay Nhĩ Khang (1), thời điểm rời đi đối hai người thâm ý nói, “Các ngươi liền ở chỗ này hẹn hò đi, ta liền không xem náo nhiệt.”
(1) Tay Nhĩ Khang: Trong phim hoàn châu cách cách. Biểu cảm như kiểu "Thiếu hiệp đừng đi!" Hay "Thiếu hệp yamete!"
Một câu này, Bạch Tịch Vũ cố ý nhấn mạnh từ hai người, làm Đông Phương Tuyệt cười càng thêm có thâm ý. Mà ở một bên, Diệp An Thần lại không khỏi đứng hình ở tại chỗ.
Ha hả…… Cái này đùa vui sao? Hơn nữa, Tổng Tài đại nhân, tôi có thể xin anh đừng cười nữa được không? Vì cái gì nhìn ngươi cười, cậu luôn có một loại cảm giác sẽ bị ăn?
( tác giả: Ha hả, ngươi đã nhìn ra chân tướng.)
“Nhìn tôi làm gì, không ăn sao?” Đối Diệp An Thần nhìn chằm chằm chính mình, Đông Phương Tuyệt chỉ chỉ pudding trước mặt Diệp An Thần còn chưa có ăn xong nói.
Không có muốn ăn a…… Nghe xong những lời này cậu còn có tâm trí mà ăn này đó a! Cậu hiện tại muốn biết chỉ là… Bạch Tịch Vũ a, ngươi là bị sét đánh mới có thể nói những lời này đi! Tổng Tài đại nhân a! Ngươi là uống lộn thuốc mới có thể cười đến sáng lạn như vậy đi!
Tuy rằng trái tim nghĩ như thế, nhưng vẫn là chậm rãi múc một muỗng pudding nhét vào trong miệng.
“ Đưa di động cho tôi.” Thời điểm Diệp An Thần vừa ăn vừa nghĩ, thình lình nghe được Tổng Tài đại nhân nói. Nghi hoặc một chút, Diệp An Thần vẫn ngoan ngoãn mà giao di động ra.
Cắn cái muỗng, nhìn Tổng Tài đại nhân không biết làm cái gì trong đi động của mình, Diệp An Thần tràn đầy nghi vấn a! Thời điểm Diệp An Thần nghĩ di động của chính mình còn có thể lấy về, lại thấy bằng tay thon dài của Tổng Tài đại nhân một lần nữa duỗi về phía chính mình, mà trong tay Tổng Tài đại nhâb chính là di động của mình.
Tràn đầy nghi hoặc duỗi tay tiếp nhận, đây là…… Muốn còn cấp tiết tấu gì?
“Bên trong có số điện thoại của tôi, nếu có chuyện gì liền gọi. Nếu nhất thời liên hệ không được, bên trong còn có số đi động của hai cái trợ lý.”
( ⊙o⊙)… Hiện tại là tình huống như thế nào, cầm di động của mình, vừa mới chuẩn bị để vào túi lại nghe thấy Tổng Tài đại nhân nói, tức khắc cảm thấy di động có phải nặng hơn hay không?
Gian nan ngẩng đầu, nhìn Tổng Tài đại nhân một cái về sau liền nhìn chằm chằm di động của mình, ha hả…… Nữ chính mới vừa hỏi qua số đi động của Tổng Tài đại nhân, chính mình lúc ấy nói không có? Không có……
Nhưng là hiện tại…… Liền tính là chính mình có mười cái miệng cũng không giải thích nổi, chỉ là…… Tổng Tài đại nhân a, cậu có thể cần số điện thoại của ngài làm gì? Cậu thật sự chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một mỹ nam tử, không muốn cùng ngài còn có nữ chính có quen biết a, thật sự không nghĩ a, nhưng hiện tại…… Cậu lại đang đi trên tiết tấu tìm đường chết a.
Trước có nữ chính, sau có tổng giám đốc, thế giới này còn muốn cậu sợ sao? Lại cảm thấy nếu còn sống như vậy, kết cục của cậu vẫn sẽ không đổi a!
“ Tí nữa còn rảnh không?” Thời điểm suy nghĩ của Diệp An Thần lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên, nhưng cũng may, một câu của Đông Phương Tuyệt liền thần trí cậu lôi trở lại.
Diệp An Thần gật gật đầu, hiện tại buổi tối cậu sẽ có chuyện gì? Nhưng gật đầu xong, trong nháy mắt liền cảnh giác, Tổng Tài đại nhân không phải là muốn cùng cậy đi làm cái gì đi! Trong nháy mắt điên cuồng spam, nhưng là cũng chỉ là trong nháy mắt, lập tức Diệp An Thần liền cảm thấy nhất định là mình suy nghĩ nhiều.
Còn có chuyện gì mà tổng giám đốc làm không được, muốn chính mình đi làm?
Diệp An Thần nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu liền nghe thấy Đông Phương Tuyệt nói: “Kia, tí nữa chúng ta đi xem phim đi!”
???……??
Đây là…… Cái tiết tấu gì? Là phương thức cậu ngẩng đầu không đúng đi! Cúi đầu, hít sâu một hơi lại ngẩng đầu, liền nghe thấy Tổng Tài đại nhân nói: “ Cậu thích loại phim gì? Tôi bảo người mua vé…… Ân, vẫn là chúng ta giống người bình thường đi rạp chiếu phim xem? Nghe nói gần đây không phải chiếu một bộ phim không tồi về tình yêu sao? Muốn đi xem hay không?”
Lắc đầu…… Liều mạng lắc đầu, Tổng Tài đại nhân a…… Thật sự! Thật sự, Diệp An Thần cảm thấy nghe Đông Phương Tuyệt nói xong, nhìn pudding trước mặt, liền cảm thấy Tổng Tài đại nhân à cái loại chuyện nồng đậm mùi hẹn hò này là gì?
Còn….Phim tình yêu???
“Không thích sao? Vậy cậu thích thể loại gì, tôi bảo người đi chuẩn bị.” Đối với Diệp An Thần lắc đầu, Đông Phương Tuyệt không để ý nói.
Không…… Kỳ thật đi, Tổng Tài đại nhân, vừa rồi ý cậu không phải cái này. Cậu muốn nói chính là…… Tổng Tài đại nhân a! Những việc này anh không phải là nên cùng nữ chính làm sao? Hiện tại lôi kéo cậu là như thế nào? Này không đúng a, này như là nhạc dạo chợ việc làm gay a, Tổng Tài đại nhân a, ngươi tỉnh tỉnh đi!
Nữ chính còn cách đó không xa chờ anh, anh hiện tại lại muốn cùng tôi xem phim là muốn cong sao? Tổng Tài đại nhân văn này không phải ngôn tình sao? Trong sự đây là ngôn tình a! Cho nên anh hiện tại là muốn nháo loại nào?
Anh như vậy là không đúng a! Mau đi tắm rửa rồi ngủ đi. Ngủ một giấc về sau ngài liền đối nữ chính mãnh liệt lại mãnh liệt theo đuổi đi, thành công đánh bại nam nhị, đá rớt nam tam, xử lý nam tứ ôm được mỹ nhân về a!
“Ân? Làm sao vậy, không thích xem phim sao? Tôi bồi cậu đi dạo phố.” Đối với Diệp An Thần trầm mặc không lên tiếng, Đông Phương Tuyệt vẫn rất kiên nhẫn nói.
“Cái kia…… Em đột nhiên nhớ tới, em có chút việc…… Cho nên……" Nhanh chóng đứng lên, hướng cửa đi đến, nhìn Tổng Tài đại nhân cũng đứng lên, Diệp An Thần vừa đi vừa xoay người vươn tay đối với Tổng Tài đại nhân nói, “Không tiễn, không tiễn, em có thể tự mình trở về, bye bye……”
Nói xong liền nhanh chóng mở cửa ra,, thiếu chút nữa lại như lần trước đụng đầu vào cửa.
Nhưng hiện tại…… Diệp An Thần đâu thèm để ý cái đó. Ra cửa, đi trên phố, tuy rằng ban ngày còn có điểm nóng, nhưng là vừa đến buổi tối lại có gió se se lạnh, thổi tới người, làm Diệp An Thần đầu đang nóng lên cũng bình tĩnh lại.
Một mảng đèn đường sáng trưng, đứng ở trên phố, vì vừa rồi bước nhanh, làm Diệp An Thần có điểm không thở nổi, nhưng hiện tại bình tĩnh lại đầu óc suy nghĩ cẩn thận chính mình vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn.
Thói quen liền muốn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất……
Cậu vừa rồi rốt cuộc là miên man suy nghĩ cái gì? Sao có thể? Nhất định là cậu lý giải sai rồi, Tổng Tài đại nhân…… Như thế nào sẽ…… Coi trọng cậu? Ngươi nói cậu có cái gì tốt, thân hình thì cứng, không có mềm mại như nữ nhân, cũng không có cơ bắp. Cho nên hẳn là cậu nghĩ sai rồi đi!
Chính là…… Không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy đi! Tổng Tài đại nhân những lời này, Tổng Tài đại nhân đối cậu làm những hành vi đó, chính là công khai theo đuổi hắn a! Không phải sao không phải sao? Hơn nữa ánh mắt Tổng Tài đại nhân thấy thế nào cũng không giống như là đang nhìn huynh đệ a!
Nhưng là…… Nói không chừng người ta đối đãi huynh đệ thực tốt như vậy? Lại không có gặp qua người ở xã hội thượng lưu đối đãi người khác như thế nào. Người ngoại quốc gặp mặt còn hôn môi. Hơn nữa quan trọng nhất, đây là tiểu thuyết ngôn tình, liền tính toàn thế giới nam nhân đều có khả năng là cong, nam chính cũng sẽ không cong.
Bất quá, cậu không thể hiểu được tại sao thời gian tới nơi này? Đến bây giờ Tổng Tài đại nhân đều không có yêu nữ chính, đối nữ chính đánh giá kêu một cái kém a, cho nên Tổng Tài đại nhân vì cái gì liền không thể cong? Vì cái gì liền không thể coi trọng cậu đâu?
A a a a a a!!!!!!!!
Ai có thể nói cho cậu, cậu hiện tại rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Cậu trước giờ chưa yêu nam a, làm cậu tự hỏi nội dung có chiều sâu như vậy, não tế bào thật sự không đủ dùng a!
Lại đứng lên, hít sâu một hơi, bắt đầu điên cuồng hướng nhà chạy, Diệp An Thần cảm thấy hiện tại cậu cần bình tĩnh bình tĩnh.
|
Chương 20
Mà Đông Phương Tuyệt nhìn Diệp An Thần chạy mất, có điểm khó hiểu. Trở lại chỗ ngồi, nghĩ mình vừa rồi rốt cuộc làm sai cái gì, như thế nào người này bỏ chạy đi đâu?
“Ngươi đây là…… Theo đuổi hắn!” Thời điểm Đông Phương Tuyệt còn hồi tưởng chính mình vừa rồi làm bước nào không đúng, ở một bên Bạch Tịch Vũ ngồi xuống nơi vừa rồi Diệp An Thần ngồi.
"Ừ.” Đông Phương Tuyệt gật đầu.
Bạch Tịch Vũ dùng tay che miệng ho nhẹ hai cái, nhưng khóe miệng nín cười mà cúi đầu, vẫn là tay ngăn không được: “Không nghĩ tới Tuyệt, ngươi cũng có lúc ngày rơi vào lưới tình a, hơn nữa…… Theo đuổi người ta còn……” Vụng về. Câu nói kế tiếp Bạch Tịch Vũ thật sự là nói không được.
Ở trong hắn, vẫn luôn ấn tượng, Đông Phương Tuyệt luôn là một người lạnh lùng, mặc kệ đối với ai, đều như một tòa băng sơn, mặc dù có thời điểm tòa băng sơn này cũng sẽ hòa tan.
Nhưng Bạch Tịch Vũ chưa từng nghĩ tới, có một ngày Đông Phương Tuyệt cũng sẽ vụng về theo đuổi một người a.
“Bạch Tịch Vũ.” Hơi híp híp mắt, tuy rằng hắn thừa nhận, hắn ở theo đuổi tiểu lão thử nhà hắn là dùng chiêu đã cũ một chút, nhưng à người này cũng không nên cười đến sung sướng như vậy.
“ Được rồi, mình không cười là được, chỉ là……Ai mà ngờ tới.” Cảm nhận được Đông Phương Tuyệt phát ra khí lạnh, tuy rằng Bạch Tịch Vũ ngừng cười, nhưng là độ cung khoé miệng lại vẫn không làm thế nào mà hạ xuống được.
“ Giúp đỡ, thư tình, xem phim.” Khó có được thời điểm thành thật nói ra, hắn trước kia quá bận công tác, làm sao có thời giờ đi nghiên cứu này đó. Nguyên bản muốn hỏi Mộ Dung Quý, nhưng là đối với tình yêu chưa bao giờ vượt qua một tuần của Mộ Dung Quý, Đông Phương Tuyệt cảm thấy vẫn là hỏi người khác càng thêm tin tưởng được một chút.
“Cho nên……” Bạch Tịch Vũ chỉ chỉ trên bàn còn pudding chưa ăn xong, tiếp theo nói “Món điểm tâm ngọt này…… Xem phim?”
“ Quà.” tựa như không biết từ nơi nào lấy ra một cái hộp tinh xảo, mở ra bên trong là một cái đồng hồ tinh xảo.
“ Cậu là nghiêm túc.” Nhìn đồng hồ, tuy rằng biết rõ đáp án, nhưng Bạch Tịch Vũ lại vẫn hỏi ra miệng, hỏi ra miệng rồi về sau rồi lại cảm thấy chính mình buồn cười.
“Ngươi cảm thấy là không.” Đông Phương Tuyệt không trả lời Bạch Tịch Vũ, nhưng là Bạch Tịch Vũ cũng đã đã biết Đông Phương Tuyệt trả lời, giống như là hỏi lại. Duỗi tay sờ sờ đồng hồ.
Đây là cái đồng hồ Đông Phương Tuyệt vẫn luôn nâng niu, là cái đồng hồ Đông Phương Tuyệt lần đầu tiên kiếm được tiền mà mua. Tuy không thực đắt lắm, nhưng mang nhiều ý nghĩa, Đông Phương Tuyệt vẫn luôn thực thích, không nghĩ tới hiện tại…… Lại tính đem tặng người kia.
“Bất quá mình cảm thấy đi, phương thức cậu theo đuổi người ta có điểm sai.” Bạch Tịch Vũ cười nói.
Đông Phương Tuyệt hơi nhăn mày lại, ăn cơm, xem phim, tặng quà, hắn làm theo trình tự không có sai. Nhưng nếu Bạch Tịch Vũ nói sai, Đông Phương Tuyệt cũng bắt đầu nghiêm túc nghĩ kế hoạch của hắn phải sửa lại. Rốt cuộc giống như, Bạch Tịch Vũ so với mình càng thêm hiểu Diệp An Thần.
“Nói, cậu nguyên bản có chuẩn bị cùng Thần chậm rãi, làm hắn một chút một chút thích ngươi, sau đó làm hắn chậm rãi phát hiện hắn cũng thích ngươi?” Trực tiếp sảng khoái nói, dùng tay chống cằm, nhìn Đông Phương Tuyệt gật đầu.
“Nếu cậu thật sự làm như vậy, mình tin tưởng, cậu a liền tính là đem Thần nhất định không có dũng khí cùng cậu ở bên nhau. Hơn nữa, còn sẽ cách cậu càng ngày càng xa.” Bạch Tịch Vũ dùng ngón tay chỉ chỉ cửa, “Giống như là vừa rồi.”
“ Thế tôi phải làm như thế nào?” Trên thương trường, Đông Phương Tuyệt là thần, là người đứng ở trên đỉnh. Nhưng ở tình trường, Đông Phương Tuyệt không thể không thừa nhận chính mình là một tay mới, đối với người mình thích, chính mình có đôi khi thật không biết phải làm sao.
“Ấy là ta nói a, đối đãi người như Thần, nên mau chuẩn tàn nhẫn (1). Có đôi khi ngươi hơi chút chậm một chút hắn lại lùi về sau. Cho nên cậu nhất định phải nhanh chóng cho hắn biết cậu thích hắn, lúc hắn muốn chạy trốn nhất định phải nhanh chóng đem hắn cường ngạnh ôm chặt hắn bên người. Người giống Thần như vậy, cường thế hơi kỳ một chút nhưng thật ra là tốt. Nếu cậu một chút một chút chậm rãi thử, chờ chính hắn ý thức được cậu thích hắn, trừ phi hắn là thật sự thật sự thực thích cậu, nói cách khác, hắn nhất định sẽ bỏ trốn.”
(1) Mau chuẩn tàn nhẫn: Nhanh, chính xác lại quyết đoán (Ý anh Vũ là đánh nhanh thắng nhanh. Trực tiếp lôi lên giường đó [tuôi thích])
Mà đang sống chết chạy nhà, ngồi dưới đất liều mạng thở dốc Diệp An Thần hoàn toàn không biết, hiện tại chính mình đã bị đồng đội đem ra bán.
(Thế mới bảo là không sợ kẻ thù mạnh chỉ sợ đồng đội lợn. Anh Vũ đem bạn bán mất rồi.)
Giống như Bạch Tịch Vũ nói, nếu chờ đến khi Diệp An Thần thật sự cảm thấy Đông Phương Tuyệt thích mình, mà Đông Phương Tuyệt còn thử, cậu nhất định trước tiên sẽ chạy đi. Nhưng hiện tại…… Hiển nhiên ở bên kia Đông Phương Tuyệt sẽ không cho cậu cơ hội này.
“Hô hô hô……” Dang chân đang tay nằm trên mặt đất Diệp An Thần thở dốc nhìn trần nhà, đầu óc có điểm trống rỗng. Tim đập giống như muốn từ ngực nhảy ra.
Nhắm mắt lại mở mắt, đầu óc như cũ vẫn là có điểm ong ong. Trước kia Diệp An Thần chính là một trạch nam “Nhu nhược”, chỉ là thân mình trước kia không cảm thấy, hiện tại Diệp An Thần cảm thấy cậu nguyên lai còn có vài phần nhu nhược.
Trong phòng không bật đèn, có lẽ là do ánh trăng, trong phòng vẫn rất sáng. Diệp An Thần có thể thấy rõ trên đỉnh đèn thủy tinh phát ra ánh sáng.
Cậu là cậu suy nghĩ nhiều đi! Mặc kệ thế nào này dù sao nơi này cũng là một quyển tiểu thuyết ngôn tình, tuy rằng hiện tại nữ chính cùng Tổng Tài đại nhân còn chưa có yêu nhau, nhưng không phải còn có một màn quan trọng sao? Chờ ngày mai…… Chờ ngày mai kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, hết thảy đều sẽ trở lại ban đầu, trái tim nảy đến kịch liệt đã khôi phục bình tĩnh, thậm chí có điểm rầu rĩ không thoải mái.
Sẽ, hết thảy sẽ trở lại như ban đầu, Tổng Tài đại nhân sẽ phát hiện nguyên lai người hắn yêu vẫn là nữ chính.
Ngày mai…… Hết thảy đều sẽ vào ngày mai mà phát sinh chuyển biến, nhắm mắt lại, ngày mai cậu nhất định không cần đi học, mặc kệ tổng giám đốc có phải thật sự có điểm thích cậu, mặc kệ ngày mai hết thảy có phải sẽ có cái gì phát sinh, mặc kệ không đi kỷ niệm ngày thành lập trường có thể không có điểm chuyên cần. Dù sao hết thảy, hết thảy cậu đều mặc kệ, ngày mai cậu nhất định phải ở nhà, dù sao cũng còn có mấy ngày cuối tuần thời gian, cậu liền phải đi thực tập, đến lúc đó sẽ không còn thấy nữ chính.
Cho nên về sau sẽ phát sinh việc gì đi! Dù sao đều không liên quan đến cậu, chờ kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, cậu rời trường học, liền cùng thế giới này nói cúi chào, câụ nhất định phải vào thành phố sống, trong tay có một ngàn vạn, cậu như vậy có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, nhất định đến nơi nào đều có thể sống thực tốt.
Nghĩ tương lại tươi đẹp của chính mình, Diệp An Thần lại cảm thấy tràn đầy tin tưởng a! Mấy tháng kiên trì, mấy cái cuối tuần, nhất định thực nhanh liền sẽ là quá khứ, đến lúc đó, chính mình sẽ sảng khoái mà sống, đến nỗi Tổng Tài đại nhân cùng nữ chính, bọn họ yêu thành cái dạng câu chuyện tình yêu của chính bọn họ. Dù sao không liên quan chuyện đến cậu là được.
|
Chương 21
Diệp An Thần sau một trận chuông điện thoại mà tỉnh lại, rụt rụt thân mình, dùng tay dụi dụi mắt, tức khắc cảm thấy toàn thân đều đau, hơn nữa cuống họng lại càng đau.
Chống đất ngồi dậy, có điểm nghi hoặc nhìn chính mình nằm dưới sàn nhà, đầu óc nhất thời phản ứng không kịp, lại một lần nữa dùng tay xoa xoa tóc, cảm thấy giống như tay cũng có chút đau. Liền nói vì cái gì đêm qua lúc ngủ lại lạnh như vậy, nguyên lai là ngủ ở trên mặt đất sao?
Thật là? Ngẫm lại ngày hôm qua bởi vì quá mệt mỏi cho nên liền nằm trên mặt đất, nghĩ nghĩ cư nhiên liền ngủ…… Nha…… Cúi đầu, tuy rằng đã tỉnh, nhưng đầu óc vẫn thấy đau đau, cuống họng cũng không thoải mái, dùng tay chà cánh tay, khắp nơi nhìn nhìn, mới từ trên đất bò dậy.
Thời điểm trước mắt tối sầm, nếu không phải đúng lúc vịn vào một bên cạnh bàn, nói không chừng hiện tại đã ngã quỵ trên mặt đất.
Dùng sức lắc lắc đầu, lại cảm thấy giống như càng thêm hôn mê làm sao bây giờ? Bước chân có điểm không vững hướng phòng bếp đi đến, lấy một ly nước ấm uống xong mới cảm thấy cuống họng không có đau như vừa rồi.
Nói…… Cậu vừa rồi hình như là nghe thấy được tiếng chuông di động mới tỉnh lại! Rốt cuộc khi Diệp An Thần hoàn toàn tỉnh mới phát hiện sự trọng điểm của sự việc, lấy di động ra, thấy trên di động quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ, mà cuộc gọi nhỡ bên trên ghi Tuyệt.
Đây là…… Tổng Tài đại nhân?
Nhìn thời gian? Sáng sớm Tổng Tài đại nhân gọi cậu là làm gì? Ngáp một cái, lại hít hít mũi, đầu óc vẫn có điểm đau, rút khăn giấy, lau mũi. Giống như bị cảm.
Quả nhiên không nên ngủ trên sàn a! Bất quá…… Tổng Tài đại nhân gọi cậu rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ là gọi lộn số? Nghĩ tới nghĩ lui Diệp An Thần vẫn là cảm thấy cái khả năng này tương đối cao. Ngáp một cái, đang chuẩn bị đem điện thoại để lại túi, di động lại vang lên.
Thật là Tổng Tài đại nhân…… Nguyên lai vừa rồi không phải gọi lộn số sao? Không phải…… Hiện tại cậu nếu muốn hẳn là…… Hiện tại cậu rốt cuộc nên tiếp hay không a! Nghĩ đến cái này, tức khắc cảm thấy di động trong tay thực nóng a!
Thời điểm Diệp An Thần còn do dự, chuông điện thoại liền tắt. Thời điểm Diệp An Thần vừa định thở ra một hơi, chuông điện thoại lại vang lên. Đây là The Ring a, tuy rằng không phải đêm khuya, ủy lực người chỉ có tăng mà không giảm a!
Hiện tại rốt cuộc muốn hay không tiếp.
Do dự thật lâu, Diệp An Thần quyết định, tiếp! Tổng Tài đại nhân kia, nếu liên hệ không được, trong chốc lát đến nhà cậu phải làm sao bây giờ? Hòa thượng chạy được miếu còn đó (1), trong lòng vì chính mình hô cố lên thủ thế sau đó mới dám tiếp điện thoại.
(1) Hoà thượng chạy được miếu đứng yên: Tuy trốn tránh được sự việc nhưng không thể giải quyết.
“Ân, rốt cuộc mới tiếp điện thoại sao?” Cách điện thoại, nhìn không thấy biểu tình Tổng Tài đại nhân, nhưng nghe thanh âm kia, không biết có phải Diệp An Thần cảm thấy chính mình chột dạ, tổng cảm thấy hiện tại cậu sợ vãi linh hồn a!
“Ân, vừa rồi đang ngủ không có nghe thấy.” Diệp An Thần thật cẩn thận trả lời, sợ trả lời sai cái gì.
“Ngủ? Hôm nay không phải kỷ niệm ngày thành lập trường sao? Cậu hiện tại còn ở nhà?” Hiển nhiên đối với câu trả lời của Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt tương đối kinh ngạc, hơn nữa Đông Phương tuyệt hiện tại ở nơi này cũng rất ồn ào đến, có rất nhiều tiếng nói chuyện.
Gật gật đầu, nhưng thực mau liền nhớ tới chính mình ở chỗ này gật đầu Tổng Tài đại nhân cũng nhìn không thấy, nhẹ nhàng mà “Ân” một tiếng.
“Nếu tôi không có nhớ lầm, kỷ niệm ngày thành lập trường, nếu không có việc, là không thể vô cớ vắng đi! Ngươi đây là không nghĩ tới lấy bằng tốt nghiệp?”
“Không có…… em…… em bị bệnh.” Nói xong còn hít hít mũi, thật sự, cảm mạo thật sự là tới quá đúng lúc, cậu nguyên lai vì cái gì không nghĩ tới? Hiện tại cậu chính là có lý do chính đáng, dùng tay sờ sờ cái trán, giống như còn thực sự có điểm nặng, ân ân…… Không biết có phát sốt hay không a!
"Bị bệnh…… Ha hả…… Tôi hiện tại ở trường học của cậu, hiện tại liền tới đây!” Đông Phương Tuyệt nghe xong lý do của Diệp An Thần cong cong khóe miệng, nghĩ trước kia tiểu lão thử kia vụng về nói dối, lại nhớ đến Bạch Tịch Vũ đối chính mình nói, Đông Phương tuyệt trực tiếp sảng khoái nói.
“Em là thật sự bị cảm.” Diệp An Thần cường điệu nói, cậu là thật sự bị cảm a! Hơn nữa hiện tại giống như còn phát sốt, anh anh anh anh…… Đây là kết quả của cậu bé chăn cừu (2)?
(2) Kết quả của cậu bé chăn cừu: Chế nào còn nhớ chuyện cậu bé chăn cừu không? Vì nói dối những người nông dân là sói đến mà khi sói đến thật cậu bé có gọi cũng không ai tới cứu cừu của cậu bé. Ý em Thần nó là lần trước nó nói dối hiện tại nói thật anh Tuyệt lại không tin á.
Hơn nữa sở dĩ cậu không muôn tới trường chính là vì Tổng Tài đại nhân anh ở đó có được không? Nếu anh không ở đó nói không chừng cậu vẫn là sẽ đi, nhưng là…… Vài lần kinh nghiệm nói cho cậu, thời điểm cốt truyện phát sinh, xuất hiện bên cạnh Tổng Tài đại nhân, rất có khả năng bị cốt truyện nhập mà gặp nguy hiểm, thật sự…… Cậu không bao giờ muốn xem cốt truyện phát triển!
“Ân, yên tâm ở nơi này có thuốc, nếu nửa tiếng sau còn không thấy cậu xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi sẽ tự đi bắt người.” Mấy chữ cuối Đông Phương Tuyệt nói rất giống như là sung sướng. Nhưng Diệp An Thần nghe, lại cảm thấy lạnh căm căm, ô ô…… Cậu là thật sự không muốn đi a.
Chỉ là…… Vì cái gì di động không còn tiếng a a!!
Đi…… Không đi…… Đi…… Không đi…… Rốt cuộc là có đi hay không. Đi nói, nói không chừng một lần chứng kiến cốt truyện phát triển. Không đi nói…… Nói không chừng Tổng Tài đại nhân thật sự sẽ tự mình tới bắt người a, nếu thật là nói như vậy…… Là đi đâu vẫn là nên đi đâu?
Ô ô…… Đều không có lựa chọn a! Đi cùng không đi giống như hiện tại kết cục đều là giống nhau a! Hơn nữa nếu không đi có lẽ sẽ thảm hại hơn đi!
Nhanh chóng đi WC, đem chính mình từ trên xuống dưới sửa sang lại một lần, năm phút sau xuất hiện ở cửa, thở ngắn than dài xỏ xong giày, không thể không một lần cảm thán chính mình vận mệnh bị ai
Thời điểm đứng ở bên cạnh hội trường, tổng cảm thấy, chính mình như vậy nghe lời thật sự là đại trượng phu sao? Đối mặt cường quyền không nên anh dũng hy sinh mà phản kháng sao?
Chỉ là…… Nhìn điện thoại, ô ô…… Hắn quả nhiên không có dũng khí a, không biết phản kháng Tổng Tài đại nhân hậu quả đều là chết sao? Cậu vẫn là an an tĩnh tĩnh làm tiểu nhân vật đi, phản kháng Tổng Tài đại nhân, liền giao cho nữ chính đi! Nói không chừng qua hôm nay về sau Tổng Tài đại nhân liền đối cậu không có hứng thú? Rốt cuộc hôm nay chính là Tổng Tài đại nhân cùng nữ chính tình cờ gặp gỡ lần đầu tiên a, tuy rằng chậm một chút……
Nhưng là…… Hẳn là vẫn hữu dụng đi! Nghĩ đến cốt truyện quân, nghĩ cốt truyện đã tan vỡ, qua hôm nay…… Hết thảy thật sự có thể trở lại như tiểu thuyết bạn đầu sao? Tổng Tài đại nhân thật sự sẽ đối nữ chính nhất kiến chung tình sao? Sẽ sao? Ngẩng đầu nhìn trời, Diệp An Thần linh cảm…… Hẳn là…… Khả năng…… Có 5% khả năng…… Sẽ là như vậy!
Thật vất vả chạy xe tới trường học, mới vừa đến hội trườngễ kỷ niệm ngày thành lập trường điện thoại liền vang lên. Tiếp điện thoại nghe, quả nhiên là Tổng Tài đại nhân.
“Tới rồi!” Đông Phương Tuyệt chỉ nói đơn giản hai chữ.
“Ân!” Diệp An Thần ngoan ngoãn gật đầu.
“ Đwnga tại chỗ chờ tôi.” Nói xong Đông Phương Tuyệt liền nhanh chóng treo điện thoại, mà Diệp An Thần há to miệng nhìn màn hình điện thoại đã kết thúc cuộc gọi, như vậy là xong rồi? Tổng Tài đại nhân không phải là đùa cậu đi, đứng tại chỗ chờ?
Không khỏi nhì bốn phía một vòng, Tổng Tài đại nhân là có ý tứ gì, chẳng lẽ Tổng Tài đại nhân đã luyện thành kĩ năng dự đoán trong truyền thuyết? Không cần hỏi mình ở nơi nào cũng đã biết? Ha hả…… Đều sức tưởng tượng phong phú của mình chọc cười.
Ngáp một cái, thật muốn ngủ…… Ngày hôm qua ngủ đều không ngon. Bởi vì ngủ ở trên sàn, vừa lạnh vừa cứng, ngày hôm qua đều nằm mơ.
“Nguyên lai thật sự là dự đoán sao?” Thấy xuất hiện cách đó không xa, hướng chính mình đi tới là Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần thật sự kinh ngạc.
“Đang nói cái gì.” Đi đến trước mặt Diệp An Thần, Đông Phương tuyệt tự nhiên mà xoa xoa đầu Diệp An Thần.
“Không có gì.” Diệp An Thần lắc đầu.
Một lần nữa lại xoa xoa đầu Diệp An Thần, tuy rằng Diệp An Thần không có nói, nhưng Đông Phương Tuyệt cũng biết Diệp An Thần nghĩ chính là cái gì, "Cậu đang nghĩ tôi làm sao tìm thấy cậu hả."
Theo hướng Đông Phương Tuyệt chỉ mà nhìn, quả nhiên ở nơi đó có một cái cửa sổ to sát đất, nguyên lai, chính mình ngay từ đầu liền chui đầu vô lưới sao? T^T
Nguyên bản ở vừa trên đường tới cậu còn lo, nói không chừng trong biển người mênh mông, Tổng Tài đại nhân không nhất định tìm được cậu. Chính là hiện tại, phải nói là cậu xui xẻo chăng, vẫn là ngu xuẩn? Quả nhiên, hai chữ kia cậu đều chiếm trọn a!
|
Chương 22
Thời điểm Diệp An Thần còn đang suy nghĩ vớ vẩn, liền cảm thấy đầu đau đau, mới nhìn về phía Đông Phương Tuyệt, liền nghe Đông Phương Tuyệt nói: “Lại suy nghĩ cái gì.”
Dùng tay xoa xoa mũi, Diệp An Thần mới nói nói: “Không có gì.”
“Thật sự bị cảm?” Thấy Diệp An Thần hít hít mũi, Đông Phương Tuyệt cau mày nói.
Diệp An Thần gật gật đầu, lại cảm thấy bệnh càng ngày càng nặng làm sao bây giờ? Lại hít hít mũi, cảm thấy không khí trên thế giới đều bỏ cậu mà đi a.
Nhìn Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt nhăn mày, “Hôm qua không phải còn tốt sao? Như thế nào cả đêm liền đem mình bị cảm?”
Diệp An Thần dùng tay gãi đầu, này muốn cậu nói như thế nào? Chẳng lẽ trực tiếp nói cho Tổng Tài đại nhân, bởi vì ngày hôm qua nghĩ tới anh có yêu thầm tôi hay không, suy nghĩ quá nhiều mà thiếp đi trên sàn nhà ngủ? Ha hả…… Nói như vậy, hiển nhiên là cậu nói không nên lời a!
Bất quá Đông Phương tuyệt cũng không có nghĩ đến đáp án, liền hỏi: “Đã uống thuốc hay chưa?”
Diệp An Thần lại một lần nữa lắc đầu, buổi sáng hôm nay mới phát hiện mình bị cảm, mà khi phát hiện đã bị Tổng Tài đại nhân gọi tới nơi này. Đừng nói là uống thuốc, chính là ăn sáng cũng chưa ăn a. Nghĩ một chút, Diệp An Thần liền cảm thấy chính mình giống như có điểm đói bụng.
“Cậu chẳng lẽ không biết chiếu cố chính mình sao?” Đông Phương Tuyệt nhìn Diệp An Thần một lúc lâu, sau đó mới thở dài một hơi nói.
Cậu vẫn luôn chiếu cố chính mình a. Chỉ là…… Đây không phải nhất thời vô ý sao! Ô ô…… Sớm biết thế cậu đã không tới. Cậu rõ ràng đã nói cậu bị cảm a, là Tổng Tài đại nhân không tin, hiện tại…… Ô ô…… Quả nhiên làm cậu bé chăn cừu là sẽ có báo ứng a!
“Theo tôi đi, trước đem cậu đi lấy thuốc cảm.” Nói xong, Đông Phương Tuyệt liền xoay người cầm lấy di động gọi điện, chốc lát sau di động liền có người nhận.
Nghe Tổng Tài đại sai người trong điện thoại đi mua thuốc cảm, Diệp An Thần cảm thấy, cái loại cảm giác đêm qua đã trở lại làm xao đây? Chẳng lẽ không phải chính mình ảo giác……
Tổng Tài đại nhân không phải thật sự coi trọng cậu đi! Ngạch…… Hẳn là không phải đâu!!!
“Như thế nào còn không đi? Chẳng lẽ còn muốn đứng ở chỗ này?” Trong tay vẫn cầm điện thoại, quay đầu lại liền phát hiện Diệp An Thần vẫn đứng im tại chỗ.
“Ân? Nga!” Diệp An Thần gật gật đầu, trái tim vẫn có một loại lo sợ bất an.
Đông Phương Tuyệt lại một lần nữa quay đầu lại, lại phát hiện Diệp An Thần vẫn đứng im tại chỗ. Nhíu nhíu mày liền tiến lên kéo tay Diệp An Thần, nhưng mày lại càng nhăn thêm.
Nhìn chằm chằm Diệp An Thần, thẳng đến khi Diệp An Thần dời mắt, Đông Phương Tuyệt mới lại duỗi tay, sờ lên trán Diệp An Thần, cảm nhận được độ ấm trên trán Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt lông mày càng nhíu chặt lại.
Chỗ mày chau lại có thể tạo hình thành nơ con bướm. Tuy rằng những lời này Diệp An Thần không định nói nên lời, nhưng Diệp An Thần vẫn trong lòng trộm mà nghĩ.
“Cậu đúng là không biết chiếu cố chính mình a.” Xác định người trước mắt thật sự phát sốt, Đông Phương Tuyệt lại lắc đầu nói, thuận tiện cầm lấy di động, đánh số điện thoại, bảo bác sĩ bệnh viện ở cửa chờ.
Tắt điện thoại, Đông Phương Tuyệt lại nhìn Diệp An Thần mà nhíu nhíu mày, “Đã phát sốt như thế còn chạy loạn.”
Này không phải là lão ngài bắt tôi tới sao? Nói cách khác, nếu đánh chết cậu, cậu cũng sẽ không tới.
Lại nghe thấy Tổng Tài đại nhân thở dài, sau đó bị Tổng Tài đại nhân kéo tay, cảm giác tay được nắm thật chặt, sau đó, bị Tổng Tài đại nhân lôi đi.
Đây là…… Muốn đi chỗ nào? Giống như không phải đi ra đường lớn đi, hơn nữa quay đầu lại hướng đường lớn nhìn nhìn, rốt cuộc là muốn dẫn cậu đi chỗ nào a QAQ
Vừa rồi Tổng Tài đại nhân gọi điện thoại, cậu chỉ nghe thấy được một tràng tên tiếng Anh, sau đó giống như Tổng Tài đại nhân bắt bọn họ chờ…… Mặt khác……Cậu đang suy nghĩ nên không cẩn thận nghe a!!
Kéo tay Tổng Tài đại nhân đang nhìn tay chính mình, thấy Tổng Tài đại nhân quay đầu lại, Diệp An Thần mới hỏi nói: “Chúng ta…… Đi chỗ nào?”
“Bệnh viện.” Tổng Tài đại nhân trả lời vẫn là trước sau dùng một chữ đơn giản, quả thực chính là đối đãi nữ chính mà phát triển a! Nhưng bệnh viện?
Diệp An Thần lại kéo tay Đông Phương Tuyệt, Đông Phương Tuyệt đứng yên nhìn Diệp An Thần bởi vì phát sốt mà sắc mặt phiếm hồng, đôi mắt to hiện tại càng thêm sáng, lại còn có ươn ướt.
“Cái kia…… Chúng ta có thể không đi được không?” Bệnh viện gì đó……Cậu thật sự không muốn đi a! “Em chỉ là hơi phát sốt mà thôi, không phải nghiêm trọng, uống thuốc, ngủ một giấc liền tốt, không cần phiền toái như vậy.”
Thật sự……Cậu thật sự không muốn đi bệnh viện a. Đặc biệt là mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, câuh thực chán ghét thực chán ghét, hơn nữa chính là còn thử máu truyền nước biển gì đó…… Cậu thật sự chịu không nổi a.
Mà nghe Diệp An Thần nói, Đông Phương Tuyệt lại nhíu nhíu mày. Lần thứ hai duỗi tay sờ lên trán Diệp An Thần, chính xác, mặc dù có điểm ấm, nhưng cũng không phải nghiêm trọng, nếu không đi bệnh viện nói…… Nguyên bản muốn bỏ tay ra khỏi trán Diệp An Thần. Nhưng nhìn đôi mắt ngập nước kia, Đông Phương Trinh lại cảm thấy, chính mình giống như mềm lòng.
“Thật sự, em khỏi cực nhanh, ngủ một giấc nhất định có thể tốt.” Hướng Đông Phương Tuyệt bảo đảm, cậu thật sự không muốn đi bệnh viện a! Hơn nữa, phát sốt gì đó hoàn toàn là việc nhỏ được không? Trước kia chỉ cần không sốt đến ba mươi chín độ, cậu hoàn toàn không đi bệnh viện. Mà hiện tại, phát sốt như này, vẫy vẫy tay, hoàn toàn không cần để ở trong lòng a!
“Ân, bất quá tí nữa uống thuốc xong phải nghỉ ngơi cho tổ Xác định Diệp An Thần đích xác không thực nghiêm trọng, Đông Phương Tuyệt gật đầu đồng ý, nhưng sau khi đồng ý, vẫn nói một câu: “Nếu nghiêm trọng, ngay lập tức nói cho tôi biết không?”
Nghe giọng nói nghiêm túc, Diệp An Thần liền ngoan ngoãn gật đầu. Thấy Diệp An Thần gật đầu, Đông Phương Tuyệt liền kéo tay Diệp An Thần trở về.
Nhưng chỉ đi một đoạn ngắn, Diệp An Thần liền ngừng lại tại chỗ.
“Em có thể về nhà trước được không?” Diệp An Thần nhìn đường phía sau, vẫn hỏi ra chuyện chính mình muốn biết nhất. Cậu không muốn đi đến hội trường a, cậu không muốn chứng kiến nữ chính cùng Tổng Tài đại nhân yêu nhau a.
“Không thể.” Đông Phương Tuyệt trả lời vẫn thập phần ngắn gọn.
“Anh xem em bị bệnh…… Cho nên……” Khi Diệp An Thần dùng lý do sức khoẻ, lại nghe thấy Tổng Tài đại nhân nói.
“Chẳng lẽ cậu đây là muốn cho tôi ôm cậu rời đi sao?” Quay người lại, Đông Phương Tuyệt chậm rãi nói, Diệp An Thần vội vàng lắc đầu, không chút nào mà hoài nghi, nếu chính mình còn ở chỗ này nói, Tổng Tài đại nhân nhất định thật sự sẽ ôm câụ rời đi……
Nếu thật sự nói vậy, cậu còn muốn sống hay không?
“Ân…… Chúng ta đi chỗ nào? Như thế nào còn không đi?” Đi về trước hai bước, Diệp An Thần cười cười với Đông Phương Tuyệt mà nói.
“Đi theo tôi là được.” Cầm tay trong lòng bàn tay mình, Đông Phương Tuyệt lại tiếp tục đi về phía trước.
Mà đi theo phía sau, Diệp An Thần nhìn tay mình bị nắm trong lòng bàn tay, không khỏi có điểm hoảng hốt. Vì cái gì lại cảm thấy chỉ qua một đêm, phòng cách của Tổng Tài đại nhân liền không đúng rồi?
|
Chương 23
“A……” Thời điểm Diệp An Thần còn đang tự hỏi phong cách củaTổng Tài đại nhân rốt cuộc có vấn đề ở điểm nào, lại nghe thấy một tiếng thét chói tai vang lên, nghi hoặc hướng phía tiếng thét chói tai nhìn, lại thấy một cái bóng trắng, từ trên lầu lăn xuống.
Đau quá a. Đây là sau khi Diệp An Thần thấy “Đồ vật” mà cảm thụ. Nhưng là thời điểm khi “Đồ vật” kia ngẩng đầu, Diệp An Thần không khỏi bắt đầu hoảng sợ, này…… Này…… Là chính mình nhìn nhầm rồi sao? Vì cái gì nữ chính lại sẽ xuất hiện trước trước mắt?
Thật là nữ chính a! Nhưng là nữ chính đại nhân, ngài vì cái gì sẽ xuất hiện ở chỗ này? Cốt truyện không có đoạn này đi! Ngài tự tiện sửa chữa cốt truyện như vậy thật sự được sao?
“Ngươi…… Thần……” Nữ chính vẫn như cũ ngồi dưới đất, tuy rằng miệng gọi tên Diệp An Thần, nhưng mắt lại nhìn Đông Phương Tuyệt.
"Mình…… Không cẩn thận vấp chân…… Liền từ phía trên……” Nữ chính dùng tay chỉ chỉ lên tầng trên, le lưỡi. Tuy rằng tóc vẫn có điểm rối, nhưng xứng với khuôn mặt thuần khiết vô tội của nữ chính, cùng một thân quần áo trắng không tì vết, ngạch…… Tuy rằng hiện tại màu trắng giống như có điểm bị bẩn, nhưng là, Diệp An Thần cảm thấy vẫn khá xinh đẹp!
“Có thể đỡ mình lên được không? Vừa rồi hình như là ngã động đến chân.” Nói xong ánh mắt liền dừng ở trên cổ chân mảnh khảnh của mình, sau đó liền nhìn về phía Đông Phương Tuyệt nói.
Mà Diệp An Thần ở một bên cũng nhìn Đông Phương Tuyệt…… Nói…… Tổng Tài đại nhân rốt cuộc có thể đỡ không? Có thể hay không…… Nếu lấy kinh nghiệm mà nói, hẳn sẽ không. Nhưng hôm nay không phải là ngày định mệnh sao? Hơn nữa người bình thường thấy một muội tử khả ái ngã trên mặt đất, lại nước mắt lưng tròng nhìn ngươi.
Ngươi nói ngươi là một nam nhân có thể không đỡ hay không, đương nhiên Tổng Tài đại nhân là không thể dùng lý lẽ bình thường mà giải thích. Vì thế, Tổng Tài đại nhân làm lơ ánh mắt nước mắt lưng tròng của nữ chính, đem ánh mắt rời về trên người Diệp An Thần.
Cảm nhận được ánh mất của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần chớp chớp mắt, đây là có chuyện gì? Hiện tại không nên nhìn nữ chính sao? Nhìn cậu làm gì?
Chẳng lẽ là muốn cậu đỡ? Nhưng là…… Tổng Tài đại nhân a, người ta, nữ chính nhìn chính là ngươi a, cậu đi lên…… Có thể hay không bị trời phạt.
Lại đem ánh mắt phóng lên người nữ chính, chỉ thấy nữ chính vẫn như cũ là nước mắt lưng tròng mà nhìn tổng giám đốc. Mà mắt Diệp An Thần cũng dừng lại trên người nàng, sau đó đem ánh mắt Đông Phương Tuyệt rút đi. Tiếp tục dùng ánh mắt nước mắt lưng tròng công kích Diệp An Thần, thậm chí trong ánh mắt giống như còn có điểm ủy khuất, rồi lại như là chờ đợi ở bên trong.
Nhưng là…… Vì cái trong cái chờ đợi kia giống như có điểm khác? Nhìn ánh mắt nữ chính ánh mắt trên người mình đảo qua, sau đó lại nhìn chằm chằm Tổng Tài đại nhân. Diệp An Thần cảm thấy, giống như là cậu đã biết được cái gì đó.
“Thần……” Nữ chính tuy rằng nhìn Đông Phương Tuyệt, nhưng trong miệng lại gọi tên Diệp An Thần.
Chỉ là một chữ, nhưng lại làm Diệp An Thần nổi da gà rớt đầy đất. Luôn có loại xúc động muốn xoa xoa cánh tay. Nói, nữ chính a, sao không phải Tổng Tài đại nhân a, ngài không cần thiết đối với ta như vậy a! Chịu không nổi, thiệt tình là chịu không nổi a.
Thời điểm Đông Phương Tuyệt vừa nghe thấy một tiếng kia của nữ chính, mặt liền đen, híp híp mắt nhìn nữ nhân trên mặt đất liếc mắt một cái, sau đó lại nắm thật chặt tay Diệp An Thần, kéo Diệp An Thần rời đi, thật sự! Khi Diệp An Thần rốt cuộc từ một tiếng “Thần……” kia tỉnh lại liền phát hiện chính mình bị Tổng Tài đại nhân mang đi.
Quay đầu lại nhìn người vẫn còn ngã trên mặt đất, hiện tại ánh mắt đầy sự không thể tin nhìn bọn họ của nữ chính, Diệp An Thần chỉ muốn nói……
Cậu không phải cố ý a, cậu thật sự bị Tổng Tài đại nhân kéo đi a!
Nhưng, “Chúng ta liền bỏ đi như vậy được sao?” Lại quay đầu nhìn nữ chính ngồi trên đất “Đáng thương hề hề”, Diệp An Thần nhịn không được hỏi.
Lại cảm thấy nếu hiện tại đi như vậy mà nói, cậu sẽ bị “Lương tâm bất an”. Nhưng nếu thật sự ở lại mà nói…… Diệp An Thần cảm thấy, cậu nói không chừng lương tâm càng thêm bất an a! Cậu thật sự không muốn trêu chọc nữ chính a, nhưng là vì cái gì nữ chính luôn xuất hiện ở trước mặt cậu.
"Cậu muốn đi đỡ nàng?” khi rời xa nữ chính một khoảng về sau, Đông Phương Tuyệt rốt cuộc ngừng lại, quay đầu đối Diệp An Thần nói, chỉ là biểu tình trên mặt kia, Diệp An Thần cảm thấy như nào cũng đều là tức giận a.
Chỉ là Tổng Tài đại nhân vì cái gì sẽ tức giận?
Chẳng lẽ là vì tính chiễm hữu của Tổng Tài đại nhân phát tác, không phải nằm chính trong tiểu thuyết đều là cái dạng này sao? Luôn trêu chọc nữ chính, nhưng lại không muốn nữ chính bị người khác làm khó dễ, chính là cái tâm lý của bọn học sinh tiểu học, chẳng lẽ là bị chính mình đụng phải.
“Nói chuyện a.” Thấy Diệp An Thần không nói lời nào, Đông Phương Tuyệt mặt liền không khỏi càng thêm trầm xuống, nghĩ đủ thứ trước kia, chẳng lẽ tiểu lão thử của hắn lại là…… Thích nữ nhân kia?
Nghĩ vậy đến khả năng này, Đông Phương Tuyệt lại một lần nữa nhíu mày, ánh mắt càng hướng nữ chính nhìn. Nếu thật là như vậy…… Nắm tay Diệp An Thần thật chặt, hắn sẽ không để chuyện như vậy phát sinh, cho dù Diệp An Thần nguyên lai thật sự thích nữ nhân không biết xấu hổ kia.
Trong ánh mắt bắt đầu tối đi, người hắn coi trọng, sẽ làm.sao cho phép người khác tới lấy? Cho dù người khác thật sự tới lấy, hắn làm người kia biết, nhớ thương đồ vật Đông Phương Tuyệt coi trọng, sẽ có lãnh hậu quả như thế nào.
Ngô…… Hảo lạnh, theo ánh mắt Tổng Tài đại nhân nhìn lại, tuy rằng nhìn không thấy người nào, nhưng hướng phía ngược lại kia, Diệp An Thần vẫn là biết, kia chẳng phải là hướng nữ chính sao? Nhưng là…… Nhìn về phía nữ chính không phải là ôn nhu sao? Hiện tại…… Tổng Tài đại nhân giống như dã thú đang bảo vệ đồ ăn của chính mình, thấy có người tới tranh giành liền dùng ánh mắt giết chết kẻ địch là xảy ra cái chuyện gì?
Tuy rằng nhìn đã hiểu anhs mắt của Tổng Tài đại nhân, lại không biết nếu Diệp An Thần biết hiện tại Đông Phương Tuyệt nghĩ gì, nhất định sẽ mau chóng rời đi, sau đó hảo hảo mà trốn, nhưng hiện tại…… Diệp An Thần không biết, vì thế, Diệp An Thần tiếp tục ngẩng đầu nhìn Tổng Tài đại nhân.
Đang nhìn lại cảm nhận được tay bị Đông Phương Tuyệt nắm chặt, “Cái kia…… Nếu cậu muốn trở về, hiện tại đã quá muộn.”
Nếu lo lắng ở nữ chính té ngã sẽ có người khác nâng nàng dậy, ngài liền đi a, đứng ở chỗ này sốt ruột là vô dụng. Liền tính anh hiện tại ở chỗ này biến thành đá vọng phu, nữ chính cũng sẽ không đến. Hiện tại nếu để cậu làm biên kịch mà nói, nhất định sẽ để nam chính trở lại trước mặt nữ chính sau đó ở vẻ mặt lãnh khốc nâng biếc chính dậy.
Thời điểm nâng nữ chính dậy còn lãnh khốc nói một câu: "Tôi trở lại là có việc, không phải quan tâm có
Lại sau đó…… Nghĩ tới Tổng Tài đại nhân làm như vậy sự, Diệp An Thần liền muốn cười, cậu cảm thấy cậu vẫn rất có khả năng làm biên kịch tài năng a.
"Cậu muốn trở lại?” Nghe Diệp An Thần nói, Đông Phương Tuyệt hỏi lại.
“Đương nhiên không nghĩ a.” Diệp An Thần lắc đầu, đi đỡ nữ chính, đùa cái gì vậy. Thứ nhất, cậu thật sự không muốn cùng nữ chính nhấc lên quan hệ, cảm thấy nữ chính cùng trong tiểu thuyết hình như không giống nhau, chỉ số thông minh của cậu theo không kịp a. Thứ hai, không biết nữ chính là của nam chính sao? Không biết nữ chính là của Tổng Tài đại nhân sao?
“Vậy đi thôi!” Nói xong, Đông Phương Tuyệt tiếp tục kéo Diệp An Thần, đi về phía trước. Đi theo Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần lại một lần nữa chớp chớp mắt, đây là cái tình huống gì, Tổng Tài đại nhân thật sự không đi nâng nữ chính dậy sao? Cái này cùng cậu tưởng tượng không giống nhau a!
Quay đầu lại nhìn, lại nhìn chằm chằm Tổng Tài đại nhân…… Đây là cái hướng phát triển gì? Hôm nay không nên là nữ chính cùng Tổng Tài đại nhân nhất kiến chung tình sao? Hiện tại…… Giống như không có gì thay đổi a!!
|