[Yunjae Trung Văn] Nghịch Lân
|
|
9 “Jaejoong, cậu đổi xe à? Chiếc này không giống phong cách của cậu…”
“Không phải hôm nay cậu đi học ư, sao lại có thời gian tới đây…”
Phảng phất như không nghe thấy mấy người kia ầm ĩ, Jaejoong xuyên thẳng qua đám người đang tụ tập, nhân viên phục vụ nhận áo khoác và chìa khóa của cậu, dẫn cậu đến vị trí cậu hay ngồi, một lát sau, Junsu liền bưng hoa quả và đồ uống đến.
“Giữa ban ngày tới đây…. Hôm nay sao lại đến một mình?” Đặt những thứ trên tay xuống, Junsu rất thuần thục dọn dẹp giúp Jaejoong.
“Vậy thì sao? Hay là tôi kéo Park Yoochun tới cho cậu vui vẻ một chút?” Jaejoong chống tay xuống bàn, hai mắt nhìn chằm chằm Junsu. “Tôi chính là không muốn nghe cậu ta nhao nhao lên mới đến chỗ cậu, cậu đừng có quấy rầy tôi.”
“Yên tâm, thân là PR, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp đấy.” Đưa đồ uống đã pha chế xong cho Jaejoong, Junsu cười đáng yêu nhìn cậu. “Hơn nữa, cậu đang khó chịu, tôi không có hứng thú trêu chọc cậu.”
Junsu nói rất trực tiếp, Jaejoong nghe vậy nở nụ cười.
“Không hổ là người mà tên Park Yoochun kia thích, cậu thông minh hơn rất nhiều người.”
“Thích?” Như thể nghe truyện tiếu lâm, Junsu cúi đầu cười yếu ớt. “Tôi không phải người anh ấy thích, tôi và anh ấy chỉ là tình nhân thôi, đâu có yêu đương gì…”
Câu cuối cùng, Junsu nói rất nhỏ khiến cho Jaejoong không nghe thấy gì, chỉ có mình Junsu biết rõ…..
“Phiền chết rồi, sao mọi người đều tìm tôi gây phiền phức vậy. Tôi có chọc ai đâu.” Một ngụm uống hết ly nước Junsu pha cho mình, Jaejoong ngả ra ghế salon, mệt mỏi ập đến khiến cậu nhắm mắt lại.
Thấy Jaejoong đã hoàn toàn thả lỏng, Junsu cũng không có ý hỏi nhiều, tìm chăn đắp cho Jaejoong, đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên reo khiến cho cậu bật cười.
“Thật là đúng lúc, anh gắn máy giám thị trên người tôi à?”
“Đúng lúc cái gì?” Nắm tay lái, lông mày Yunho không khỏi nhíu lại.
Ngồi một bên nhìn Jaejoong đã ngủ, Junsu khẽ quay đầu. “Người lần trước anh không gặp được vừa mới tới chỗ tôi, anh liền gọi điện thoại, đây không phải là đúng lúc sao?”
“Cậu nói… Kim Jaejoong?” Cố ý dùng giọng điệu lạnh nhạt nhưng mắt Yunho đã có ý cười.
“Uh, anh muốn tới sao? Để anh gặp cậu ấy luôn, lúc ấy anh sẽ biết, hai người giống nhau thế nào.” Junsu không biết rõ mọi chuyện vẫn muốn Jaejoong và Yunho gặp mặt một lần.
“Được, nói chỗ cậu làm đi a…”
Rất giống sao?
Yunho không phủ nhận, Kim Jaejoong quả thực có nét đặc biệt như lời Junsu nói, rất giống với hắn.
Cũng bởi vì thế, hắn lại càng muốn tiếp cận cậu.
Kim Jaejoong, cậu tựa hồ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay tôi, đúng không…
*****
Nửa mê nửa tỉnh, Jaejoong tựa hồ ngủ không sâu.
Đây là thói quen của cậu, từ lâu đã như vậy.
Từ khi cậu hiểu chuyện đến nay, trước lúc bị đưa về ngôi nhà kia, cậu chưa từng ngủ trọn vẹn một giấc nào, cho dù có, cũng là khi cậu bị đánh bất tỉnh.
Người ta nói, chuyện xảy ra khi còn bé, đến lúc trưởng thành sẽ quên, cậu chỉ muốn nói, điều này căn bản là chó má!
Nếu không, vì sao cậu chưa từng quên chuyện đó…
Không yên ổn xoay người, cảm giác được trên người có cái gì rơi xuống, sau đó lại được nhặt lên, đặt trên người cậu, thanh âm rất nhỏ cộng thêm động tác nhu hòa đều khiến Jaejoong cho rằng đó là Yoochun, theo bản năng nhíu nhíu mày, gọi cái tên quen thuộc.
“Yoochun…”
Nhướn lông mày, nghe Jaejoong vô ý thức gọi một cái tên, quay qua nhìn Junsu đang gọt táo bên cạnh, nở nụ cười, nhưng lại là nụ cười châm chọc.
“Cười cái gì?” Trừng mắt nhìn nụ cười trên mặt hắn, Junsu từ trong lòng cảm thấy rất chán ghét. “Cậu ấy và Yoochun rất thân thiết, không được sao?”
“Đừng cho là trí nhớ của tôi không tốt, lần trước Park Yoochun đã từng nói, người gã yêu chính là cậu ta, không phải sao?” Nhìn đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn tản mát nét đáng yêu, hắn cười khiêu khích. “Đây là lý do cậu muốn giới thiệu cậu ta cho tôi?”
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ đơn giản là thấy hai người rất giống nhau nên mới giới thiệu thôi.” Tránh né ánh mắt Yunho, Junsu cười yếu ớt. “Anh không phải cũng thấy rất hứng thú với Jaejoong sao?”
“Nếu như tôi nói cho cậu biết, Park Yoochun đã cảnh cáo tôi cách xa Jaejoong một chút, đừng đụng vào cậu ta, liệu cậu có còn nghĩ như vậy không?” Không phải là có mục đích gì, Yunho chỉ đơn thuần nói ra sự thật.
Có lẽ, hắn muốn thăm dò phản ứng của Junsu…
Dừng động tác lại, cầm quả táo đã gọt một nửa, Junsu cúi đầu, lộ nụ cười khó hiểu.
“Nghĩ hay không đâu phải tôi có thể quyết định, Yoochun anh ấy quan tâm Jaejoong thế nào, tôi rất rõ ràng, cho nên, Yunho, đừng đụng vào cậu ấy.” Tán thành ý của Yoochun, Junsu chỉ đơn giản nói vài từ với Yunho.
“Giới thiệu cho tôi, rồi lại muốn tôi đừng đụng vào cậu ta, Junsu, sao cậu lại mâu thuẫn thế?” Vươn tay nâng mặt Junsu lên, Yunho bắt buộc Junsu nhìn hắn. “Đây không phải là Kim Junsu mà tôi biết, từ lúc gặp Park Yoochun, cậu sao vậy?”
Nhìn ánh mắt tràn ngập thăm dò của Yunho, Junsu chậm rãi rũ mắt, đưa quả táo trên tay cho Yunho.
“Còn chưa gọt xong, bất quá ăn trực tiếp cũng có hương vị rất khác biệt.”
Là ám chỉ điều gì?
Là nói, quan hệ của cậu cùng Yoochun không hề tốt đẹp, nhưng dùng một phương thức khác để giải thích, cũng có thể tiếp nhận sao?
Hay chỉ đơn thuần không muốn Yunho nói tiếp…
Đang lúc Yunho do dự có nên nhận quả táo hay không, hơi liếc sang bên phải liền bật cười, quay mặt sang, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu người khác.
“Đã tỉnh rồi mà không ngồi dậy, cậu muốn xem cái gì vậy, Kim Jaejoong?”
Yunho nói khiến cho Junsu theo bản năng quay mặt lại, chỉ thấy Jaejoong vốn ngủ say đang mở to hai mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Yunho, ánh mắt như vậy, ngay cả Junsu cũng cảm thấy không bình thường.
Lưỡng lự nhìn Jaejoong, để dao xuống, Junsu cuối cùng lại dừng mắt trên người Yunho.
“Hai người gặp nhau rồi hả?” Khẩu khí như vậy, nếu nói Yunho là lần đầu gặp Jaejoong, ai cũng sẽ không tin, huống chi, Junsu hiểu rất rõ Yunho.
Nếu không phải có quen biết, Yunho sẽ không chủ động chào hỏi!
“Ở trường học, hôm nay lúc tôi đi báo danh thì đã tình cờ gặp mặt rồi, chỉ là không biết cậu ta chính là Kim Jaejoong mà cậu nói.” Nói rất mạch lạc, Yunho không chút chột dạ. “Đúng không, hội trưởng hội học sinh?”
Tình cờ gặp mặt thôi à…. Tên họ Jung kia, anh diễn giỏi thật!
Trong lòng khinh thường nhẹ xùy một tiếng, ngồi dậy, tùy ý để cho chăn rơi xuống đất, híp mắt cười, Jaejoong không phải nhằm vào Yunho, mà là Junsu.
“Anh ta chính là người mà Yoochun nói cậu muốn giới thiệu cho tôi? Tình nhân cũ của cậu?” Không hề sửa những lời Yoochun nói với cậu, dù biết sẽ chọc giận Junsu, Jaejoong cũng không sợ.
Không phủ nhận suy đoán của Jaejoong, Junsu chỉ nở nụ cười đáng yêu. “Tôi đã quên, Yunho trở về là để hoàn thành chương trình học, lại học cùng trường với cậu, gặp nhau là chuyện bình thường, xem ra, tôi đang làm điều thừa rồi.”
|
10 “Tôi chỉ là hiếu kỳ, giới thiệu tôi với anh ta, cậu được cái gì?” Vuốt mái tóc có chút rối, Jaejoong cầm cốc nước trên bàn lên uống.
“Không biết.” Nhún vai, Junsu bỏ qua vấn đề này.
Thấy biểu lộ của Junsu, ánh mắt của Yunho càng thêm hàm ý, thật sự không biết, hay là đang trốn tránh nguyên nhân thực sự, ngoài Junsu ra, ai cũng không có đáp án.
“Thực nhàm chán, bất quá ít nhất tôi ngủ được một giấc.” Vứt một chồng tiền lại, Jaejoong đứng dậy định chạy, chỉ có điều mới đi vài bước, tay Jaejoong đã bị Yunho kéo lại.
Nhìn nhau, khiêu khích ẩn chứa trong ánh mắt e rằng khó có thể xem nhẹ, tia điện mãnh liệt bắn ra, tựa hồ chỉ có Yunho cùng Jaejoong mới hiểu rõ sự kiêu ngạo cùng hiếu thắng của cả hai.
“Ngày mai, gặp lại ở trường học.”
Một câu tạm biệt rất bình thường, Yunho nói ra, lại khiến cho Jaejoong nhíu lông mày, hất tay Yunho, hừ nhẹ một tiếng như lời đáp trả.
Nhìn bóng lưng Jaejoong đóng cửa rời đi, Junsu như thể gặp được một Jung Yunho khác, không nói gì đến bề ngoài, khí chất của Jaejoong, thật sự rất giống Yunho…
“Nếu như muốn lợi dụng tôi để cho Park Yoochun hết hy vọng, Junsu, trò chơi này cậu không có khả năng thắng đâu.” Thanh âm Yunho chậm rãi vang lên trong không khí, mang theo khuyên bảo, cũng mang theo cảnh cáo, nói rõ hắn hiểu Junsu thế nào.
Không phải không hiểu, chỉ là không nói ra thôi…
“Tôi không hiểu anh đang nói gì, Yunho, đừng coi tôi đáng sợ như vậy, từ trước tới nay đã bao giờ tôi điều khiển được anh đâu?” Junsu vô hại cười.
“Cậu không điều khiển tôi, cậu chẳng qua là biết thời biết thế, để tôi đi trêu chọc Kim Jaejoong… Việc này liên quan đến danh dự của tôi và cả cậu ta, cậu hiểu rất rõ tôi mà.” Dùng tay nâng mặt Junsu, Yunho nhẹ nhàng bóp chóp mũi cậu. “Nếu như tôi muốn Jaejoong, không phải Park Yoochun sẽ thuộc về cậu sao, tôi có nên làm như vậy vì cậu không…”
“Yunho, anh cho rằng tôi có bản lĩnh gài bẫy anh sao? Đừng quên, anh là Jung Yunho.”
Nhẹ nhàng cong khóe miệng, Yunho đưa mắt nhìn thẳng vào hai mắt Junsu, hết thảy quá khứ tựa hồ đang hiện rõ trước mặt, không phải yêu, chỉ thuần túy là nhu cầu thân thể, lại đổi lấy, sự thấu hiểu lẫn nhau của hắn và Junsu…
“Chính bởi vì tôi là Jung Yunho, cho nên, Junsu, người thông minh đưa ra đề nghị chia tay trước, không phải là cậu sao…”
Hiểu rõ hắn sẽ không yêu thật lòng, cũng hiểu rõ hắn tuyệt không phải là người yêu cậu, lựa chọn rời đi cắt đứt quan hệ này, thường là người thông minh.
Mà Junsu, chính là người thông minh như vậy.
Cũng bởi vì quá mức thông minh, mới hi vọng hai người giống nhau gặp nhau…
“Tôi không lợi dụng anh, thật sự, tôi chỉ là muốn xem, anh có thể có ngày yêu thương ai đó không…” Giọng nhàn nhạt, Junsu nói ra ý nghĩ trong lòng.
Cho nên cậu chọn Kim Jaejoong, một người giống Yunho, người không dễ dàng nghe lời.
Giống như Long thời xưa, Junsu chỉ là muốn tìm ra, Nghịch lân thuộc về Jung Yunho mà thôi…
*****
Nội quy trường học, từ trước đến nay đều không được Jaejoong để vào mắt, mà trường học cũng chưa bao giờ dám can thiệp vào cậu quá nhiều.
Dù sao, chẳng có người nào muốn đắc tội với người quyên tiền cả.
Cứ như vậy, Jaejoong được hưởng đặc quyền khác với các học sinh còn lại, hơn nữa không ai dám lên tiếng, người bình thường ngoại trừ người thích cậu, thì đều e ngại cậu…
“Jaejoong, lát nữa, hội học sinh sẽ họp, cậu nhớ tới đấy.” Han Kyung dặn dò Jaejoong qua điện thoại.
“Tôi biết rồi, chờ tôi giải quyết xong việc ở đây thì sẽ đến.”
“Thái độ đừng quá cố chấp, bọn họ động thủ, cậu không có ưu thế đâu.” Nghe Jaejoong nhắc tới chuyện này, Han Kyung không quên nhắc nhở cậu.
“Tôi sẽ cố.” Trả lời Han Kyung qua loa, Jaejoong lập tức kết thúc cuộc nói chuyện, ném di động sang ghế phụ lái, mặc kệ nó kêu liên tục cũng không thèm tiếp.
Lái xe vào trong bãi đỗ xe dành riêng cho giáo viên, không hề sợ hãi, Jaejoong nghênh ngang đi vào trong sân trường, không vào phòng học mà theo mấy học sinh xấu thoạt nhìn không dễ chọc ra sân vận động.
“Kim Jaejoong, mày đừng có khinh người quá mức.” Một học sinh nam cầm đầu, xông lên quát Jaejoong.
“Tao không hiểu ý của mày.” Nhìn đồng bọn của tên kia khóa cửa sân vận động lại, không cần hỏi, Jaejoong cũng đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. “Muốn đánh tao thì trực tiếp đánh đi, không cần phải tìm lý do.”
Gần đây sao nhiều chuyện phiền toái vậy nhỉ?
Phiền chết rồi…
“Mẹ nó, mày là cái thái độ gì vậy? Đừng tưởng rằng thằng ba mày quyên tiền cho trường, mày lại là hội trưởng hội học sinh thì bọn tao sẽ sợ mày, nếu không phải mày xen vào việc người khác, chuyện bọn tao bán thuốc ở trường học sao có thể bị lộ?”
“Thế thì sao? Đòi tiền? Hay là muốn đánh tao một trận cho hả giận?” Xem thường nhìn bọn họ bắt đầu bao vây cậu, Jaejoong không hề sợ hãi. “Bất quá không sao cả, chọn cái nào cũng đều giống nhau, bọn mày bị đuổi học là việc định sẵn rồi.”
“Kim Jaejoong!” Nghe thấy khẩu khí Jaejoong vẫn ngang tàng như trước, tên học sinh kia sao còn có thể nhịn được?
Giận giữ gầm lên, tên đó cùng đồng bọn của mình vung đấm lao tới Jaejoong, cậu ra sức né tránh đòn của bọn họ, Jaejoong không phải chưa từng gặp qua tình huống một chọi một nhóm, nhưng tình huống hôm nay lại không giống!
Chết tiệt, lại mang theo cái kia…
Trừng mắt nhìn cây gậy trên tay một người, lòng Jaejoong càng khó chịu, cộng thêm bức xúc ngày hôm qua, khiến cho cậu tức giận. Trái ngược với vẻ ngoài có phần nữ tính của mình, từng cú đấm của Jaejoong đều đủ lực mười phần, khiến cho những tên kia giật mình.
“Mẹ nó! Cứ xông lên cho tao, tao không tin nó chống được!” Tên dẫn đầu ra lệnh một tiếng, những người khác liền làm theo.
Từng người đều nhằm vào tay chân cậu mà đánh, Jaejoong không ngừng đánh, cũng đã bắt đầu trốn, chính là không ngờ tới đối phương sẽ dùng chiêu đê hèn, chọn ngày sân vận động đang bảo trì sửa sang lại nền đất rất khó chạy.
“Bắt lấy nó cho tao!” Lúc Jaejoong né cú đấm liền bị người bắt được tay, đang định giãy dụa thì tay kia cũng bị bắt lấy.
Đợi đến lúc phục hồi tinh thần, Jaejoong đã bị hai tên đè xuống, ép nhìn lên phía trước, chỉ thấy tên cầm đầu cầm một cây gậy vung vẩy, nở nụ cười khiến người ta chán ghét.
“Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn tao, tao cảm thấy rất buồn nôn đấy!” Jaejoong đã từng gặp ánh mắt này rất nhiều, chỉ là toàn bộ đều là ánh mắt mấy tên bạn trai của ả Kim Ji Jin kia, cậu cũng không nhớ rõ mình đã gặp nó bao lần nữa…
Đó là ánh mắt tràn ngập dục vọng…
“Người khác nói Kim Jaejoong mày rất xinh đẹp, tao vẫn không tin, nhưng hôm nay nhìn kỹ, mày quả thực còn đẹp hơn con gái.”
“Vậy thì sao? Mày muốn đè tao, hay là muốn đập nát khuôn mặt này?” Nở nụ cười trào phúng, Jaejoong tuyệt không quan tâm mình có ở trong tình huống bất lợi hay không. “Mặc kệ mày chọn cái nào, chỉ cần tao ra khỏi nơi này, mày chết chắc rồi.”
“Thằng nhãi!” Một tiếng gầm nhẹ, tên cầm đầu hung hăng tát Jaejoong một cái, vết ửng đỏ in trên da thịt trắng nõn của Jaejoong lại đặc biệt gây chú ý.
Không vì đau nhức mà cúi đầu, Jaejoong ngược lại quật cường ngẩng mặt, cao ngạo nhìn tên cầm đầu.
“Cú đấm của mày cũng không tệ lắm, giúp tao một việc, tao sẽ để chúng mày yên ổn ở trường đến khi tốt nghiệp, cũng sẽ không tìm chúng mày gây phiền toái.” Bị đánh một cú nhưng lại khiến cho Jaejoong trở nên minh mẫn hơn.
|
Mượn lực điều khiển lực, chiêu này tựa hồ là một lựa chọn khá ổn…
“Cái gì?” Không rõ Jaejoong đang muốn chơi trò gì, tên cầu đầm cầm gậy chọc vào ngực Jaejoong. “Kim Jaejoong, mày đang coi bọn tao là lũ ngu ngốc mà trêu chọc sao?”
“Không có ah, chỉ là làm một cuộc giao dịch thôi.” Nhìn ánh mắt bán tín bán nghi của tên kia, Jaejoong nở nụ cười. “Bọn mày giúp tao xử lý một học sinh mới, tao giúp bọn mày ở lại trường học, thế nào?”
“Học sinh mới?” Bọn chúng nhìn nhau, tên cầm đầu bảo người thả Jaejoong ra. “Mày có phải đang nói, Jung Yunho không?”
“Bọn mày biết tên đấy?” Xoa xoa tay bi đau, việc những tên này biết Yunho khiến cho Jaejoong có chút kinh ngạc.
“Nói nhảm, Yunho là người bọn tao không thể trêu chọc, chẳng có ai ngu ngốc đi đắc tội chính đại ca của mình cả!”
Đại ca!?
Không đợi Jaejoong phản ứng với lời hắn vừa nói, tên kia đã vung mạnh cây gậy phang vào người Jaejoong, một cú đánh hết sức, khiến cho Jaejoong gập người lại ôm bụng, lại một gậy khác vung đến gần mặt, may mắn Jaejoong nhanh hơn, tuy không bị đánh trúng nhưng vẫn không tránh được những cú đấm của người khác.
Jung Yunho, anh rốt cuộc là người như thế nào?
Đáng giận…
Cắn răng, Jaejoong ra sức liều mạng ngăn cản những cú đánh không ngừng vung tới, tìm một cơ hội phản công, cậu không phải dạng người ngoan ngoãn để người khác đánh, đánh ngã mấy tên, lại nhận được mấy cú đấm, vừa kêu lên một tiếng, một cú đánh mạnh mẽ nhằm vào bụng cậu khiến Jaejoong không chịu nổi ngã xuống.
Tên cầm đầu giơ tay lên nhắm ngay mặt Jaejoong, vung mạnh muốn quật gậy vào đầu cậu, Jaejoong nhắm mắt lại nhưng đợi mãi không thấy đau nhức, mở mắt ra, chỉ trên mặt tên kia cũng tràn đầy thần sắc kinh hoàng khó giấu, cây gậy bị ném sang một bên, mà người trước mặt cậu, rõ ràng là vừa bị đánh, môi đang chậm rãi chảy máu…,
“Jung… Yunho?” Jaejoong nhíu lông mày, nhìn kẻ vừa đỡ cho cậu một gậy…
“Đại ca, anh không sao chứ? Thật xin lỗi, em không phải cố ý…” Tên gặp rắc rối muốn giải thích, lại bị Yunho dùng ánh mắt ngăn cản.
“Về trước đi, chuyện này tao sẽ xử lý, về sau đừng có tìm Jaejoong gây phiền phức, cút!”
Trừng mắt nhìn đám học sinh xấu bị Yunho quát tháo hỗn loạn chạy đi, Jaejoong mới sực nhớ tới mình, nhưng thân thể đau nhức khiến cho cậu không cách nào đứng dậy được, đúng lúc đó, một đôi tay ôm lấy cậu.
“Đây là ý gì vậy? Tôi không phải con gái!” Phát hiện động tác của Yunho, sắc mặt Jaejoong tối sầm đi.
“Tôi biết rõ, nếu cậu là con gái, tôi đã để cho bọn họ tiếp tục, thậm chí là đè cậu.” Nói lời thật lòng, Yunho căn bản không sợ sẽ hù dọa Jaejoong.
Nheo mắt lại, nhìn kỹ bên sườn mặt của Yunho, Jaejoong an phận để cho hắn ôm, ánh mắt cậu vẫn không hề đứt đoạn.
“Jung Yunho, anh với bọn họ là quan hệ gì?”
“Không phải bọn họ gọi tôi là đại ca sao?” Yunho cười thản nhiên.
“Là anh bảo bọn họ tới trường bán thuốc sao?” Ánh mắt Jaejoong sâu thêm vài phần.
“Tôi tới trường học báo danh xong mới biết bọn họ bán thuốc tại đây, tôi không cố ý làm cho cậu khó xử, tôi chỉ là có hứng thú với cậu.”
“Anh là người như thế nào?”
Nhìn Jaejoong, Yunho giảm thấp thanh âm, dán vào tai Jaejoong, chậm rãi phun khí. “Một người rất nguy hiểm, thế nào, muốn nhận thua sao?”
Nhận thua?
Không có cửa đâu cưng!
Tùy ý để Yunho ôm cậu đi tới phòng y tế trong trường, Jaejoong trầm mặc suốt, lúc Yunho đặt cậu xuống giường bệnh, cậu ngay lập tức nắm chặt lấy cổ áo Yunho ——
“Giúp tôi đỡ một gậy, tôi cũng không cảm kích anh đâu, Jung Yunho!”
Cười to, tỏ vẻ hắn hiểu rõ, một giây sau, Yunho đã hôn Jaejoong đến trời đất quay cuồng…
Nụ cười khiêu khích, cũng là nụ cười hiểu rõ của hắn với Jaejoong.
Có khi, phải nói là do hai người họ giống nhau quá mức, biết rõ sẽ nói như vậy…
Chưa bao giờ cần cảm kích, nếu đối phương làm như vậy lại khiến cho họ cảm thấy quá mức dối trá, nếu như được chọn, hai người vẫn thích hưởng thụ cảm giác đối địch hơn.
Ít nhất, làm như vậy, sẽ không khiến hai người bị tổn thương…
Lưỡi quấn lấy nhau, cảm giác ướt át cùng từng đụng chạm kích thích mọi giác quan, Jaejoong không phải chưa từng hôn, nhưng nụ hôn kịch liệt như vậy là lần đầu tiên.
Trong miệng Yunho tản ra mùi máu nhàn nhạt, lại càng khiêu khích dục vọng mẫn cảm của hai người.
Khác hẳn với nụ hôn thị uy của cậu với Yoochun, Yunho liên tục tàn sát bừa bãi cùng với khát vọng bá đạo, hô hấp của Jaejoong ngày càng dồn dập, ngực cậu cũng phập phồng kịch liệt hơn, lúc môi dời đi, tay Yunho liền tiến vào trong đồng phục của Jaejoong, vừa mới di động, liền nghe thấy tiếng rên nhẹ vì đau nhức của Jaejoong.
Không cần hỏi nhiều, Yunho trực tiếp giật cúc áo đồng phục cậu ra, ngực tuyết trắng lộ ra trước mặt hắn, vết bầm nhàn nhạt khiến cho Yunho nhíu chặt lông mày.
Nhìn Jaejoong vì nụ hôn vừa rồi mà trong mắt ngập sương mù, Yunho cắn lên cổ cậu một cái, đau đến mức khiến cho Jaejoong phục hồi tinh thần mở mắt trừng hắn.
Jaejoong chưa từng thích để người khác đụng chạm, bởi vì trong trí nhớ của cậu, đây là đại biểu cho một trận đòn hoặc dục vọng chiếm đoạt.
Không có thiện ý, không có ôn nhu, chỉ có hết lần này đến lần khác tổn thương.
Cho nên, lúc Yunho cắn cậu, khơi gợi lại trí nhớ của cậu, cũng làm cho cậu không cam lòng yếu thế cắn lên môi Yunho!
Nhịn đau nhức khi bị cậu cắn đến chảy máu, Yunho không hề tức giận, ngược lại còn cười vui vẻ hơn, dùng sức một cái đè Jaejoong xuống giường, nhìn mái tóc đen của cậu tán loạn trên giường trắng tinh, trong ngực Yunho liền bùng lên ngọn lửa dục vọng mãnh liệt…
Ngọn lửa này lan tỏa, chiếm lấy hai mắt của Yunho. Hắn đưa tay lướt qua nơi Jaejoong bị thương, thăm dò phản ứng của cậu, thuận thế trượt vào trong quần của Jaejoong.
Nhếch môi, Jaejoong không ngăn cản Yunho, chỉ đến khi tay Yunho đụng vào hạ thân cậu, Jaejoong liền dùng đầu gối chạm vào chỗ nóng rực của Yunho, nhẹ nhàng ma sát.
Đây là có ý gì, bọn họ đều hiểu, hoặc đều không hiểu.
Yunho khẽ cười nhìn Jaejoong, dán tai lên môi cậu, phun khí, khiến cho thần kinh mẫn cảm của Jaejoong liền khẽ rung lên.
Đã bắt đầu, thì không cách nào dừng lại được.
Lè lưỡi liếm lên mạch đập chỗ cổ Yunho, khiêu khích dục vọng của hắn, Jaejoong có thể cảm nhận được tay Yunho đã bắt đầu chậm rãi chuyển động, tựa như lần hắn làm với cậu trong ngõ hẹp, chỉ có điều lúc này, đầu ngón tay Yunho lại càng nhu hòa hơn.
Cảm giác phân thân Jaejoong dần dần sưng lên, dưới tay Yunho chậm rãi biến lớn, phồng lên dưới lớp quần, lúc Jaejoong phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, Yunho đã kéo quần vào đồ lót của cậu xuống, để vật phấn khởi ở bên trong có thể giải thoát khỏi trói buộc.
Không khí hơi lạnh khiến cho phân thân khẽ rung rung, giống hệt một món đồ chơi nho nhỏ, kìm nén cảm giác xấu hổ, Jaejoong thấy Yunho dùng ngón tay trêu đùa tính khí của cậu, muốn quay mặt đi, Yunho lại không cho phép.
Ngón tay rời khỏi phân thân Jaejoong, tiến vào trong miệng cậu, là thăm dò, cũng là khiêu chiến của hắn với Jaejoong.
Jaejoong ngừng rên rỉ, đây là cơ hội cuối cùng mà hắn cho cậu…. Jaejoong đã hiểu được ý của Yunho, nhìn chằm chằm ánh mắt cuồng vọng như thể sẽ chiếm đoạt toàn bộ người khác, nuốt một ngụm nước miếng, lựa chọn phối hợp động tác của hắn.
Muốn chơi thì chơi tới cùng, đặt cược ván này, tôi sẽ không thua anh đâu.
Từ lúc đó, tôi đã tự nói với mình, không được dễ dàng cúi đầu trước anh…
Liếm láp ngón tay Yunho, Jaejoong nở nụ cười, liền hít một hơi, vì Yunho đã dùng khoang miệng ấm áp của mình bao bọc lấy bên dưới của cậu, hàm răng khẽ trượt, đầu lưỡi liếm láp khiến cho Jaejoong nhịn không được bật tiếng rên rỉ.
“Uh…. Đợi chút… a….” Đưa tay lên che miệng, dù rất muốn rên rỉ nhưng Jaejoong không chịu để cho bất kì tiếng nào thoát khỏi miệng. Bộ dáng không chịu thua, quả nhiên rất mê người ah…
Nhìn Jaejoong nhẫn nại, Yunho nở nụ cười, rời khỏi chỗ phấn khởi của Jaejoong, đầu lưỡi lướt dọc theo vật kia, dừng lại ở lòng bàn tay cậu, khẽ liếm, khiến cho Jaejoong không tự chủ được mà xấu hổ khi hiểu được ý của hắn.
Dám cười cậu…
Cảm xúc phẫn nộ tràn ngập, Jaejoong buông tay của mình, có chút thô lỗ mà vụng về nắm chặt quần Yunho, học cách Yunho làm với cậu, kéo quần áo ngăn cách xuống, phân thân của Yunho đã sưng huyết từ lâu nhảy ra khiến cho người khác phải xấu hổ.
Nhìn tính khí của mình rõ ràng nhỏ hơn của hắn, Jaejoong có chút do dự, lần trước không nhìn kỹ, chỉ dùng tay không có cảm giác rõ ràng như thế này, tận mắt nhìn, khiến cho Jaejoong lại càng thêm không phục.
Dựa vào cái gì đều là đàn ông, tên này lại lớn hơn cậu?
Cái này không phải rất bất công sao…
Híp mắt, Jaejoong như trả thù dừng sức nắm chặt vận mệnh của Yunho, khiến cho Yunho thò tay ngăn cản cậu.
“Chỉ dùng miệng thôi, không cần cậu làm cho tôi tuyệt hậu.” Trong mắt Yunho hiện lên đầy vui vẻ, như thể nắm rõ tâm tư của Jaejoong trong lòng bàn tay.
“Miệng thì miệng, cho rằng tôi không làm được sao?” Bướng bỉnh đáp trả, Jaejoong cắn răng, há to miệng, có chút gian nan ngậm lấy vật cực đại của Yunho.
Nhiệt độ nóng bỏng khiến cho cậu có chút không thích ứng, cộng thêm đây là lần thứ nhất giúp người đàn ông khác làm việc này, biểu tình của Jaejoong không khỏi toát ra chút khó chịu, cau mày, học động tác của Yunho, lắc lư đầu, lấy đầu lưỡi quấn, mong muốn để cho dục vọng của Yunho tăng thêm.
Nói thật, kỹ thuật của Jaejoong không được tốt lắm, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp của cậu đỏ ửng lên, cố gắng để phân thân của hắn vào trong miệng, lại khiến cho Yunho nhiệt huyết sôi trào từ tận đáy lòng, ngửa đầu lên, phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Chỉ cần là đàn ông đều hiểu đây là có ý gì, Jaejoong đè nén cảm giác thẹn thùng xen lẫn hưng phấn trong lòng, nắm lấy hai túi thịt non mềm, xoa nắn, khiến cho lửa dục vọng tràn ngập trong hai mắt Yunho.
Phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, tay Yunho bắt đầu không an phận vuốt ve lưng Jaejoong, ngay lúc Jaejoong còn chưa kịp phản ứng xem hắn định làm cái gì, tay Yunho đã suồng sã trượt vào giữa hai chân cậu, trực tiếp chạm vào da thịt mềm mại không chút che đậy!
Giật mình nhận ra ý đồ của Yunho, Jaejoong rời khỏi phân thân của hắn, muốn ngăn cản, một giây sau, giữa mông liền truyền đến cảm giác căng tức khó chịu, không cần hỏi, Jaejoong cũng biết Yunho làm cái gì.
Cậu muốn giãy dụa, lại bị Yunho đè xuống, dùng đùi giữ chặt, ngón tay cũng chậm rãi chuyển động trên cơ thể cậu.
“Jung Yun…. Anh dừng tay cho tôi… Đau…” Nhịn không được cảm giác đau đớn khi bị xâm nhập, Jaejoong theo bản năng kêu lên.
“Thả lỏng, cậu sẽ thấy thoải mái thôi, cứ cảm nhận đi, giống với lần cậu bắn ra trong tay tôi ấy…”
“Anh cút… Ah…”
Jaejoong muốn mắng người, lại không chống cự nổi ngón tay của Yunho, nhất là lúc Yunho gợi lại kí ức kia, cảm giác như vậy, kích thích như vậy, đều khiến cho toàn thân Jaejoong bất giác khô nóng.
Đồng thời cũng làm cho cậu dần dần quên đau nhức, bắt đầu cảm nhận khao khát nguyên thủy nhất của thân thể, ngay cả tính khí cũng trướng lớn thêm vài phần…
Nằm ở dưới thân người đàn ông khác, bị người ta vuốt ve, đây là chuyện mà từ nhỏ đến giờ Jaejoong chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải.
Cho dù có người đàn ông nào muốn lấy lòng cậu, Jaejoong đều dùng sự chán ghét cùng chống cự mà đáp lại, chỉ có Jung Yunho, cho dù cậu theo bản năng phản kháng, nhưng lại không bài xích việc bị hắn đối xử như vậy…
Đây là vì cái gì?
Là vì cậu thật sự không chịu thua?
Hay là, cậu và hắn có hứng thú giống nhau, khiến cho cậu, bất giác muốn khiêu khích?
Nghi hoặc hiện lên liên tiếp trong đầu, Jaejoong chưa kịp hồi thần đã bị Yunho khơi dậy khoái cảm, lúc cậu lấy lại tinh thần nhìn Yunho thì đã cảm thấy ngón tay hắn đang dò xét đi vào bên trong!
“Ah…. Jung… Đây là phòng y tế…” Tia lý trí cuối cùng sót lại nhắc nhở Jaejoong phải ngăn cản ý đồ của Yunho.
“Vậy thì sao? Các thầy cô đang họp mà. Thân là hội trưởng hội học sinh, cậu hẳn phải rõ hơn tôi chứ.” Yunho cũng không quên chuyện mà hắn nghe được lúc đi ngang qua phòng giáo viên.
Cắn chặt môi, Jaejoong hoàn toàn không có cách nào phản bác Yunho, thật sự là cậu biết rõ, cũng hiểu được, trong lúc họp, trừ khi có việc cấp bách thì sẽ không có ai đến phòng y tế cả…
“Bắt tôi dừng lại bằng cách này là vô dụng đấy.” Nở nụ cười, Yunho phảng phất như nhìn thấu tâm tư Jaejoong. “Trừ phi, cậu muốn nhận thua?”
Thua…. Nghe Yunho nói từ cậu không thích nhất, mày Jaejoong nhanh chóng nhíu lại, trừng mắt nhìn hắn, tính kiêu ngạo thúc giục Jaejoong ôm lấy cổ Yunho.
“Anh nói ai nhận thua? Muốn đè thì đè a, nói không chừng, anh có khi còn không có năng lực khiến tôi thoải mái!” Tuy rằng mạnh miệng nhưng thân thể Jaejoong lại bất giác tỏa ra hương vị trúc trắc.
Quả nhiên rất giống hắn, không hề dễ dàng cúi đầu, nhưng tiếc là chưa đủ kinh nghiệm.
Đầu ngón tay mạnh mẽ đâm vào, liên tục khiêu khích khiến Jaejoong khó chịu, cảm giác Yunho từ phía sau dán lên tai cậu, Jaejoong muốn né tránh, lại khiến cho môi Yunho đặt lên cổ cậu.
Nụ hôn như có như không kích thích mọi giác quan của Jaejoong, mỗi lần đều như khảo nghiệm cậu, Jaejoong giãy dụa, chẳng những không khiến cho Yunho dừng tay lại, ngược lại càng làm cho hắn hiểu cậu đang khó chịu, ngón tay chuyển động liên tục, đồng thời không ngừng dùng chân ma sát phân thân Jaejoong…
“Uhmmm… Anh đến cùng… Ah… Muốn chơi cái gì…” Jaejoong không hiểu, nếu như Yunho thật sự muốn thượng cậu, vậy trực tiếp làm luôn đi, sao còn diễn trò như vậy làm gì?
Cậu chán ghét, cảm giác quái dị này, khiến cậu dường như không nhận ra chính bản thân mình.
“Tôi sợ cậu đau a, thả lỏng người ra đi…” Gặm cắn tai Jaejoong, phát hiện cơ thể Jaejoong khẽ run run, ngón tay Yunho càng tàn sát bừa bãi.
Vươn ngón tay đâm sâu dò xét bên trong, nội bích non mềm bên trong Jaejoong cũng dần dần thích ứng với Yunho, bắt đầu có phản ứng lại, ngón tay Yunho bị hút chặt lấy, khiến cho Jaejoong kìm không được tiếng rên rỉ.
“Thật thoải mái a…” Dán lên người Jaejoong, để Jaejoong cũng có thể tinh tường cảm nhận khát vọng cực đại của hắn, Yunho ngậm lấy ngón tay cậu, thè lưỡi liếm lên đầu ngón tay mẫn cảm, rồi lại dẫn dắt bàn tay còn vương đầy nước bọt cầm lấy cái của hắn.
Đã có kinh nghiệm lúc trước, Jaejoong đại khái hiểu Yunho muốn cậu làm gì, phối hợp vươn tay bao lấy phân thân, tiếng thở dốc của hai người quanh quẩn trong phòng, cộng thêm sự đau đớn từ lúc bị đánh lúc trước, giao hòa lại, tạo thành một cảm giác không thể nói ra lời.
Jaejoong ra sức kìm nén, nhưng vẫn không khống chế được tiếng rên, nghe thấy vậy, phân thân Yunho lập tức trướng lớn hơn, tay Jaejoong gần như không thể bao hết…
“Ah… Tay… Bỏ ra…” Liều mạng đè nén ý định đầu hàng, tính quật cường của Jaejoong khiến cho cậu không chịu nói ra lời cầu khẩn Yunho, tuy vậy khuôn mặt đỏ bừng của cậu đã làm sáng tỏ hết thảy.
Hơi thở càng ngày càng gấp gáp, phối hợp với tốc độ ma xát ngày càng mãnh liệt, tính khí có dấu hiệu chuẩn bị giải phóng, tất cả đều chứng minh Jaejoong có cảm giác mãnh liệt với những vuốt ve của Yunho, nở nụ cười, ngay trước khi Jaejoong bắn ra, Yunho rút ngón tay, nắm chặt lấy dục vọng sôi trào của cậu.
“Jung Yunho!” Không ngờ tới Yunho lại làm như vậy, Jaejoong chỉ biết mở to mắt đầy hơi nước nhìn hắn.
“Không được bắn trước, muốn ra thì cũng phải ra cùng lúc với tôi.” Chóp mũi khẽ cọ lên gương mặt nóng bừng của Jaejoong, Yunho tuyệt không quan tâm làm như vậy có bao nhiêu tàn nhẫn.
“Anh nằm mơ đi, tôi không phải nói, anh muốn thượng thì cứ việc rồi sao!” Gầm nhẹ lên, không thể giải phóng khiến cho Jaejoong ngay cả suy nghĩ cũng có chút khó khăn.
“Vấn đề là, tôi muốn cho cậu ở phía trên ah…” Ngữ khí mập mờ khiến cho người ta phải đỏ mặt, Yunho dùng sức một cái, ôm lấy Jaejoong đang nằm dưới, hai mặt nhìn nhau.
Mà trùng hợp thay, phân thân nhô cao của Yunho lại vừa vặn đặt trước cửa huyệt mẫn cảm mềm mại giữa hai mông Jaejoong, nhẹ nhàng ma xát, khiến cho Jaejoong không có cách nào khắc chế sợ hãi.
Kinh ngạc nhìn chằm chằm Yunho, người ngu ngốc cũng đoán được ý của Yunho, đừng nói là cậu, trong mắt Yunho đang tràn ngập dục vọng trần trụi với cậu…
“Mẹ kiếp…” Chửi thề một câu, Jaejoong nhếch môi, đang định chạy lấy người, lại không địch lại lực đạo của Yunho. “Buông tay!”
Biết Jaejoong đang có ý định tự mình giải quyết, Yunho kéo cậu lại, dí sát mặt vào cậu. “Cậu chỉ có hai lựa chọn, một là cứ chịu đựng như vậy mà đi ra ngoài, hai là làm theo lời tôi, nếu không, tôi cam đoan cậu sẽ không có cơ hội tự xử lí đâu.”
Đối mặt với sự tự tin của Yunho, Jaejoong muốn cãi lại, lại nhìn ánh mắt của hắn, bất tri bất giác hiểu rõ mức độ nghiêm túc trong lời nói của Yunho.
Tuy không hiểu rõ hắn, nhưng cậu biết hắn đã nói là làm được.
“Bình tĩnh, tôi sẽ giúp cậu, khiến cậu thật thoải mái…” Nhìn ra sự thỏa hiệp của Jaejoong, Yunho mềm giọng lại, lấy tay Jaejoong đặt trước cửa tiểu huyệt, ngữ khí như thôi miên: “Dùng ngón tay mở rộng chỗ này, để tôi đi vào…”
Điều này đối với bất kì người đàn ông nào mà nói, tuyệt đối là một sự nhục nhã. Thế nhưng, cho dù hiểu rõ điều ấy, Jaejoong phát hiện, cậu tựa hồ khó có thể chống cự lại lời của Yunho, trước sự dịu dàng kia, cậu không có cách nào phản kháng….
Cụp mắt xuống, Jaejoong lựa chọn tránh đi tầm mắt của Yunho, theo lời hắn khẽ mở rộng cửa huyệt, ngay lúc da thịt mẫn cảm bên trong tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, một vật cứng rắn nóng rực theo tay cậu chen vào, không đợi Jaejoong lùi lại, Yunho liền động thân một cái, khiến cho chỗ tư mật của hai người kết hợp chặt chẽ với nhau!
“A!!!…” Hét lên một tiếng, Jaejoong ngã sấp xuống vai Yunho, khóe miệng khẽ rên lên một tiếng. “Đau…”
“Không sao chứ…” Yunho săn sóc ôm lấy người đang giang chân ngồi trên người hắn, lấy một ít dịch thể nhẹ xoa bóp nơi hai người kết hợp.
“Dễ chịu chưa…” Lời nói đầy quan tâm của Yunho khiến cho Jaejoong quên đi ý niệm cứng rắn, níu lấy đồng phục Yunho đang mặc trên người, rên rỉ một tiếng.
“Sẽ thoải mái thôi, tôi hứa…” Hôn lên tóc mai của Jaejoong, ngón tay Yunho không ngừng xoa nắn vị trí gần tiểu huyệt, khiến cho khoái cảm xâm chiếm toàn cơ thể Jaejoong, đồng thời cũng khiến cho nội bích vốn căng cứng thả lỏng.
Vừa cảm thấy Jaejoong buông lỏng, Yunho liền nâng người cậu lên, trước khi cậu kịp phản ứng, động thân một cái, hung hăng tiếng mạnh vào trong nơi ấm áp kia.
“Ah… Đợi… Ah…”
Không giống với cảm giác đau đớn ban nãy, khoái cảm khác thường nhanh chóng xâm nhập thần trí Jaejoong, khiến cho eo cậu không tự chủ được phối hợp với động tác của Yunho bắt đầu chuyển động.
Biết rõ đây là lần đầu tiên Jaejoong làm với đàn ông, Yunho liều mạng tự nhủ mình không được quá mức.
Nhưng vừa thấy gương mặt xinh đẹp của Jaejoong tràn ngập khao khát và dục vọng, cộng thêm ánh mắt vẫn quật cường như trước, lại khiến cho Yunho không cách nào tự chủ.
Yunho đã từng lên giường với rất nhiều người nhưng không có ai giống như Jaejoong khiến hắn không cách nào khắc chế được lý trí của mình, ngay cả Junsu cũng không làm được điều đó.
Ban đầu định khiến cho cậu phải đầu hàng, vậy mà giờ đây ngay cả hắn cũng bị hãm sâu vào.
Tiếng thở dốc kịch liệt vang lên, Yunho dán lên lưng Jaejoong, bỏ đi đồng phục ngăn cách, hắn càng tinh tường cảm nhận được da thịt ấm áp mịn màng của Jaejoong, đồng thời cũng khiến cho hắn càng thêm ôm chặt lấy cậu.
“Ah… Anh đừng dùng lực… Urghh… Thật khó chịu…” Dưới sự tấn công của Yunho, luật động bắt đầu trở nên ngoài tầm khống chế, tiểu huyệt căng ra, đau nhức, khoái cảm ập tới liên tục khó có thể dùng từ miêu tả.
“Thả lỏng, dùng cơ thể cảm nhận… Ah, cậu thật chặt…” Theo bản năng nói lên cảm xúc chân thật, Yunho ngồi dậy, ôm lấy Jaejoong, mặt đối mặt, “Thân thể của chúng ta quả thật rất hợp nhau…”
Cắn môi, trong mắt chứa đựng quật cường không chịu nhận thua, Jaejoong có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt Yunho, tóc tán loạn cùng với quần áo khoác hờ ở nửa thân trên, lộ ra nét chật vật, lại không thể nào che hết sự khao khát trong mắt.
Đó là cậu, nhưng lại là một Jaejoong mà cậu không biết.
Tuy rất khó chịu nhưng cậu muốn…
Từng đợt khô nóng trong cơ thể khiến cho Jaejoong bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào như trẻ con, thuận theo sự chỉ đạo của Yunho, Jaejoong phối hợp đung đưa eo, lúc cậu khẽ nhấc người lên, Yunho liền mạnh mẽ tiến vào, va chạm kịch liệt khiến Jaejoong không chịu nổi ngã vào người hắn.
Nhịn xuống tiếng rên rỉ nhận thua nhưng lại không cách nào ngăn chặn được bản năng…
“Cảm nhận được chưa, cậu sẽ thoải mái, cứ từ từ…” Yunho hướng dẫn cậu.
Khóe mắt đọng nước, ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt cậu, vốn định đẩy tay Yunho ra, lại thành chống hai tay lên trước ngực Yunho trợ lực cho luật động kia, nương theo từng nhịp đẩy, tiểu huyệt của Jaejoong gắt gao cắn chặt lấy phân thân Yunho.
Cảm giác nóng hổi cứng rắn trướng đầy bao trùm lấy nửa người dưới, dịch thể nhớp nháp chảy ra giữa hai người, từ nơi đang tham lam nuốt lấy dị vật, kịch liệt va chạm phát ra thanh âm làm người ta xấu hổ, tuy rất nhỏ nhưng vẫn khiến người ta nghe nhất thanh nhị sở.
“Hô… Ah… Thật lớn… Ah…”
“Tôi đã bảo mà, thân thể của chúng rất hợp phải không… Thật thoải mái ah, Kim Jaejoong…”
“Anh câm miệng đi… Ah…. Urghh… Nhẹ thôi… Ah…”
“Tôi không nhịn được nữa rồi… Cậu bao lấy tôi chặt quá, thật nóng…”
“Bảo anh âm miệng… Ah… Anh là tên hỗn đàn… Đừng đụng vào phía trước, sẽ ra mất…”
Nghe tiếng rên rỉ như làm nũng của Jaejoong, Yunho chẳng những không nghe theo, ngược lại tay lại càng mạnh mẽ ma xát phân thân của Jaejoong, chốc lát sau, dịch thể trắng đục liền phun toàn bộ lên tay hắn…
“Ah!! Anh… Đủ rồi… Đủ rồi…” Thở hổn hển, khuôn mặt Jaejoong hiện tại khiến cho ai nhìn thấy cũng phải kinh tâm động phách.
Jaejoong phát tiết xong, thân thể càng trở nên mẫn cảm, phân thân Yunho cũng trướng lớn hơn, nâng đùi cùng mông Jaejoong lên, đâm chọc mạnh mẽ vào trong tiểu huyệt non mềm!
Va chạm bất ngờ khiến cho Jaejoong không khỏi phát ra tiếng kinh hô, không kịp giãy dụa, một giây sau liền đắm chìm trong khoái cảm Yunho mang đến cho cậu, cho dù đây là lần đầu tiên, nhưng dưới kĩ xảo thuần thục của hắn, Jaejoong lại nhanh chóng khôi phục trạng thái trước khi phát tiết.
Giang chân ngồi trên người Yunho, hai chân tạo ra một góc đủ khiến người ta phải cảm thấy thẹn thùng, phân thân của cậu đứng thẳng ma sát với phần bụng Yunho, mà trong cơ thể cậu, phân thân của Yunho đang điên cuồng tàn sát bừa bãi rút ra lại đẩy vào…
Mồ hôi thấm ướt đồng phục, từng giọt từng giọt rơi xuống, quên mất hiện tại đang ở trong phòng y tế, quên mất chuyện này tùy thời sẽ bị người khác nhìn thấy, Jaejoong thở dốc, dùng toàn bộ khí lực cảm nhận Yunho.
Hai người đối mặt với nhau, bốn mắt tương liên, khoái cảm liền lên đến đỉnh cao nhất.
Bọn họ đều muốn chinh phục đối phương, việc nhận thua, hai người ai cũng không chịu thừa nhận.
Lúc này, dù là bị xâm phạm, hay là xâm phạm đều không quan trọng, quan trọng ở đây là cả Jaejoong và Yunho từ đầu đến cuối đều không chịu thừa nhận mình yếu thế.
“Đủ rồi… Anh mau dừng lại đi… Ah…”
“Dừng thế nào được… Muốn tôi dừng thì Kim Jaejoong, cậu đừng có cắn chặt lấy tôi nữa…”
“Mẹ anh… Ah… Rút ra đi… Đừng bắn….” Trực giác của đàn ông khiến cho Jaejoong tinh tường cảm nhận biến hóa của Yunho, có chút kinh hoảng muốn ngăn chặn, lại không khắc chế được phản ứng thành thật nhất của thân thể.
Yunho đương nhiên hiểu Jaejoong muốn nói gì, nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy eo Jaejoong, một lần lại một lần đâm vào, khiến Jaejoong dần dần mất đi năng lực phản kháng, tiểu huyệt co bóp mạnh mẽ, hút chặt lấy phân thân sắp giải phóng của Yunho, cửa huyệt chậm rãi chảy ra chất lỏng mà trắng.
“Đừng bắn… Jung Yunho!” Không biết nên kháng cự như thế nào, Jaejoong chỉ có thể gọi tên Yunho.
Ngay lúc cậu gọi tên Yunho, hắn liền hôn lên môi Jaejoong, cùng lúc đó, không quan tâm tới sự phản kháng của Jaejoong, bắn toàn bộ dịch thể nóng hổi màu trắng của mình vào trong tiểu huyệt của cậu, mà Jaejoong cũng bởi vì bị kích thích mà lại phát tiết một lần nữa…
“Uhmm…” Một tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra, thân thể Jaejoong liền mềm nhũn.
Lần đầu tiên làm khiến cho Jaejoong vô lực ngã vào người Yunho, ôm lấy cậu, Yunho chậm rãi đặt cậu xuống dưới giường vì nhiệt độ vừa rồi của hai người mà nóng rực, lúc Jaejoong ngã sấp xuống, quần áo liền tán loạn, giữa hai đùi cậu chảy ra dịch thể của Yunho, khiến hắn liếc mắt một cái liền đem phân thân vừa mới phát tiết qua xuyên thẳng vào cửa huyệt của Jaejoong….
“Ah… Jung… Không… Ah…”
Đâm vào từ phía sau, khiến cho Jaejoong không có cách nào chống cự, nắm chặt lấy ga gường, cậu chỉ biết thuận theo thân thể, bật lên từng đợt rên rỉ không có cách nào đè nén, cảm nhận thân thể của cậu và Yunho hòa hợp với nhau…
Jaejoong không biết mình đã làm với Yunho bao nhiêu lần, chỉ biết là, vào lần cuối cùng, cậu rốt cục mệt mỏi quá ngất đi, thậm chí Yunho rời đi lúc nào cũng không biết.
Vừa mở mắt ra, nếu như có thể, Jaejoong rất muốn nhảy xuống giường, chỉ là cả người tứ chi không ngừng truyền đến từng cơn đau nhức, khiến cho cậu chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn vị bác sĩ của phòng y tế.
“Tỉnh? May quá, trò Kim, mệt mỏi quá sao, trò đưa em đến đây rất lo lắng cho em đấy…” Bác sĩ nhớ lại, lúc ông rời buổi họp trở về liền nhìn thấy cảnh Yunho ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Jaejoong, rất tự nhiên cho rằng đây là quan tâm, bởi vậy, ông tuyệt không cảm thấy có vấn đề.
Ngược lại, Jaejoong nghe thấy lời của bác sĩ, nhíu mày lại, đấu tranh xem có nên hỏi Yunho đã đi đâu hay không, cúi đầu nhìn quần áo trên mình đã được sửa sang lại, đáy mắt liền lóe lên một tia sáng…
Thân thể rất hợp sao?
Jung Yunho, đừng tưởng rằng việc này đã xong, tôi tuyệt đối không nhận thua đâu.
Giữa chúng tay, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Người thắng, nhất định sẽ là tôi, tôi tuyệt đối không cho phép cậu tiếp tục học ở trường này đâu…
Lật người, quyết định không quan tâm đến những lời tán thưởng của vị bác sĩ với Yunho, Jaejoong nhớ đến những kích thích mà Yunho mang đến cho cậu, nhắm mắt lại.
|
Nếu nói Yunho là người tốt, đây tuyệt đối là truyện cười.
Vậy nếu nói hắn là người xấu thì sao?
Chỉ sợ, hắn sẽ cười trừ a…
Giúp Jaejoong sửa sang lại dấu vết sau trận hoan ái vừa rồi, Yunho cũng không rời khỏi phòng y tế ngay, mà ngồi trên ghế cạnh giường, nhìn Jaejoong vì quá mức mệt mỏi mà mê man…
Không thể phủ nhận, Jaejoong có một khuôn mặt mà ngay cả con gái cũng không bằng.
Nhưng, nếu chỉ như vậy, sẽ không thể khơi dậy sự hứng thú của hắn, điều làm cho hắn thích nhất, lại là tính cách của cậu.
Giống như Junsu nói, cậu và hắn thật sự rất giống nhau, đều là những kẻ không chịu nhận thua, cúi đầu trước người khác, nếu là những người bình thường, lúc bị dục vọng ăn mòn đã sớm khuất phục hắn.
Nhưng, Kim Jaejoong chẳng những không khuất phục, ngược lại dùng ánh mắt càng thêm quật cường khiêu chiến hắn, ngay cả một câu yếu thế cũng không chịu nói ra, nghiễm nhiên, gặp được người tương tự bản thân, Yunho liền trở nên hồ đồ quá mức…
Hắn không hề muốn như vậy, chỉ là lúc gặp được Kim Jaejoong, tựa hồ lý trí của hắn đã bị không chế hoàn toàn.
Huống chi, theo như hắn nghĩ, thân thể Kim Jaejoong rất hợp với hắn, dường như cậu và hắn vốn là nhất thể, lúc hắn tiến vào trong cơ thể cậu, tư vị mềm mại hòa hợp như vậy, Yunho chưa bao giờ được hưởng qua.
Khiến cho người ta quyến luyến không muốn buông.
Kìm nén ham muốn làm lần nữa trong lúc cậu đang ngủ, Yunho đi ra khỏi phòng y tế, vừa vặn gặp được nhân viên phòng y tế của trường, thuận tiện bịa một lời nói dối rồi đi, Yunho không quên liếc nhìn Jaejoong nhíu mày dù đang chìm trong mộng.
Lần trước nhìn thấy cậu ta, lúc ở chỗ Junsu, cậu ta hình như cũng không ngủ ngon.
Như thể đang gặp ác mộng vậy…
Lúc Yunho đang chìm trong suy nghĩ, điện thoại trong túi đột nhiên kêu, nghe điện thoại, đối phương chỉ nhàn nhạt báo cáo cho hắn việc gì đó.
“Đã biết rõ người điều tra tư liệu của tôi là ai chưa?” Đáy mắt lóe lên một tầng hiểu rõ, Yunho nhẹ nhàng hỏi.
“Đương nhiên, hình như là tiểu thiếu gia của Han thị a, thế nào, có muốn tôi ngăn cản cậu ta không….”
“Không cần, cậu ta muốn điều tra thì cứ đưa tư liệu của tôi cho cậu ta.” Khóe miệng nở nụ cười, Yunho tuyệt không bất ngờ. “Mặt khác, tìm người đuổi bọn bán thuốc ở trường học của tôi đi, cho bọn nó đi chỗ khác, nơi này, ai cũng không được đụng đến.
Nghe lời dặn của Yunho, người ở đầu bên kia điện thoại khẽ càu nhàu, tuy không rõ vì sao Yunho phải làm như vậy, nhưng Jung Yunho như vậy, không phải Yunho mà gã biết. “Cậu uống nhầm thuốc à? Lúc bắt đầu không phải nói bọn họ bán là việc bọn họ, cậu không để ý, sao bây giờ lại đổi ý… Muốn làm người tốt à?” Mang theo một chút trêu chọc, người đàn ông ở đầu dây kia không hề sợ làm cho Yunho tức giận.
“Thay đổi không được sao?” Hỏi lại người đàn ông kia, trong đầu Yunho đột nhiên hiện ra khuôn mặt kiêu ngạo mà xinh đẹp của Jaejoong. “Tôi chỉ là không muốn làm cho người kia khó xử, chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Người nào vậy?” Ngữ khí mang theo chút hiếu kì, người đàn ông kia phát ra tiếng cười rất nhỏ. “Thật hiếm có nha, ai lại có thể làm cho Jung Yunho của chúng ta phải hao tâm tổn trí vậy, tôi chưa từng thấy qua, là con gái à?”
“Con trai, bất quá là một cậu nhóc rất thú vị.” Vuốt môi, phảng phất còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Jaejoong, Yunho cười rất nguy hiểm.
Rất thú vị!?
Cách dùng từ này thật lạ, dùng trên người con gái thì thôi cũng được, nhưng đây lại là con trai….
“Có thể khiến cho cậu chú ý, tôi rất là hiếu kỳ người kia là ai nha, cậu có phải đã ra tay với người kia rồi không?”
“Cậu nói thử xem?” Không che dấu tốc độ ra tay cực nhanh của mình, một tia sắc bén xoẹt qua mắt Yunho. “Đúng rồi, việc tôi nhờ cậu giúp chuẩn bị đến đâu rồi, đừng nói với tôi là cậu chưa làm đấy.”
“Yên tâm đi, cậu nhờ sao tôi dám quên, mọi thứ đã xong rồi, chỉ cần cậu mang người đến, bọn họ sẽ chuẩn bị cho cậu cùng với cái người tên Kim Jaejoong kia một hồi…. Chờ chút, người cậu nói thú vị, có phải cậu ta không?” Giác quan linh mẫn phát hiện ra, người đàn ông khẽ nhíu lông mày.
“Còn nhớ rõ chuyện xe tôi bị đâm lần trước không?” Không trả lời thẳng, Yunho hỏi ngược lại.
“Đương nhiên, tôi còn cười kỹ thuật của cậu kém đi… Có liên quan đến cậu ta sao?”
“Tôi muốn ra oai phủ đầu với cậu ta, kết quả là ngược lại, có thú vị không?” Đối đầu với người khác, thật sự rất đáng hưởng thụ.
“Cậu quả nhiên không bình thường, suýt nữa mất mạng mà còn bảo thú vị, thôi được rồi, tính cậu vốn vậy, tôi chỉ muốn biết, cái người tên Kim Jaejoong đó có năng lực gì đây.”
“Cậu sẽ sớm biết thôi…” Kết thúc cuộc nói chuyện, khóe môi Yunho vẫn luôn mang theo nụ cười.
Giương mắt nhìn, nụ cười của hắn càng sâu thêm, tuyệt không ngoài ý muốn với sự xuất hiện của người trước mặt.
Yoochun trừng mắt nhìn Yunho đang cất điện thoại, đến gần hắn. Cả hai người đều đang mặc đồng phục, nhưng khí tức tỏa ra, lại không giống một học sinh…
“Jaejoong đâu rồi?” Lúc này, tựa hồ Yoochun yếu thế hơn so với Yunho.
“Không phải cậu bảo tôi đừng tiếp cận cậu ta ư, thế nào, không thấy cậu ta sao?” Giả bộ không biết, ý cười trong mắt Yunho lại nồng đậm vô cùng khiến cho người ta không khỏi sợ hãi. “Đừng coi tôi là thằng ngốc, những tên hẹn Jaejoong đến đó nói anh đang ở cùng với cậu ấy.” Ánh mắt Yoochun rất lợi hại, phảng phất như muốn xuyên thủng Yunho.
Nghe chuyện hôm nay của Jaejoong, lo lắng cậu ta sẽ phát sinh xung đột với mấy kẻ kia, Yoochun dứt khoát không đến quán bar nữa mà sớm đến trường học, nhưng lại không thấy Jaejoong, ngay cả điện thoại của cậu cũng không ai nghe, mãi đến khi gã gặp mấy tên kia đang chuẩn bị rời trường, mới bắt một người trong đó hỏi về Jaejoong.
Không hỏi có khi tốt hơn, vừa hỏi lại biết Jaejoong đang ở một mình cùng Yunho, Yoochun lại bắt đầu bất an.
Không chỉ đơn giản là an nguy của Jaejoong, điều làm gã lo lắng nhất lại là Yunho liệu có ra tay với Jaejoong không…
Cho dù đã cảnh cáo hắn, nhưng Jung Yunho từ trước tới nay không phải kẻ sẽ làm theo ý người khác, nếu không, hắn đã không phải Jung Yunho rồi…
“Cậu thật sự rất quan tâm cậu ta, còn hơn cả Junsu nữa…” Không chút dao động trước sự tức giận của Yoochun, chuyển chủ đề sang Junsu, Yunho thỏa mãn nhìn Yoochun lộ ra vẻ không vui.
“Tôi đang nói chuyện với anh về Jaejoong, không phải Junsu, đừng lôi Junsu vào đây.” Nhịn xuống tức giận, Yoochun ra sức đè nén xúc động muốn nện một đấm lên mặt Yunho.
Nở nụ cười, Yunho dán miệng vào tai Yoochun, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, nhẹ nhàng mở miệng:
“Phản ứng trên giường của Jaejoong rất tuyệt, hẳn cậu chưa nhìn thấy a, đây hình như là lần đầu của cậu ta đấy…”
“Jung Yunho!” Nổi giận gầm lên một tiếng, Yoochun lần này thực sự ra tay.
Hung hăng nện một đấm lên mặt Yunho, Yunho cũng không trốn, đứng yên chịu một đấm của Yoochun, khóe miệng đau nhức bắt đầu chảy máu, Yunho ngược lại cười càng thỏa mãn.
“Cười cái gì!” Nắm chặt cổ áo Yunho, Yoochun đã bộc lộ toàn bộ phẫn nộ của mình. “Anh đến cùng muốn thế nào, đừng tưởng rằng ở nước ngoài anh hô phong hoán vũ thì về Hàn Quốc cũng có thể!”
“Tôi cho tới giờ cũng chẳng muốn gì, chỉ là, cậu ta hấp dẫn tôi thôi.” Thành thật nói ra tiếng lòng, Yunho không chút e dè nhìn thẳng vào hai mắt Yoochun, tràn ngập khiêu khích.
“Đừng nói nhảm với tôi, Jung Yunho, tôi chỉ muốn anh cách Jaejoong càng xa càng tốt!”
“Không có khả năng, Park Yoochun, đây là một trò chơi, chính cậu ta bắt đầu, chẳng lẽ cậu ta không nói cho cậu biết ư, người mà cậu ta dùng xe của cậu tông vào, chính là tôi…”
Kí ức chợt bị đánh thức, nhớ tới khi Jaejoong trả xe cho gã, trên xe rất nhiều vết trầy xước, Yoochun lại không nghĩ tới chuyện này có liên quan với Yunho!
Nheo mắt lại, đang lúc Yoochun muốn nện một đấm nữa vào Yunho thì có người kéo gã lại, Yoochun quay người lại định chửi thì lúc nhìn ra người kia, một chữ cũng không nói lên lời.
Bởi người kéo gã lại, là Jaejoong sắc mặt tái nhợt…
|
Cậu muốn tôi điều tra học sinh mới kia? Vì sao vậy?”
Nghe thấy nhiệm vụ Jaejoong giao phó, Han Kyung nghi hoặc nhíu lông mày, hiển nhiên không rõ chuyện đã xảy ra giữa Jaejoong cùng học sinh mới tên Jung Yunho kia.
“Tôi chỉ là muốn hiểu rõ bạn học mới, như vậy cũng không được sao?” Không muốn nói nhiều với Han Kyung, Jaejoong trả lời cho qua.
Đáng tiếc, Han Kyung quá mức hiểu Jaejoong, từ trước tới nay rất ít khi nhờ người khác, đặc biệt là khi Jaejoong chủ động nhắc tới.
Anh biết Jaejoong không ít năm, nhưng người có thể làm cho Jaejoong chủ động tìm hiểu, tuyệt đối không phải là người bình thường.
Ít nhất, Jaejoong cũng không phải là người không có chuyện gì mà chủ động đi tìm hiểu học sinh mới!
Kéo lại Jaejoong đang muốn qua loa trả lời, Han Kyung nhìn chăm chăm cậu. “Nếu muốn tôi giúp thì nói rõ ràng đi, vì sao cậu lại muốn điều tra Jung Yunho, cậu cùng cậu ta đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt sắc bén đâm vào Jaejoong, khiến cho Jaejoong không có chỗ nào trốn, nhìn Han Kyung không dễ dàng thỏa thuận, đành phải nói rõ nguyên nhân cho Han Kyung.
Đồng thời, cũng nhận lấy ánh mắt không ủng hộ của Han Kyung.
“Sao cậu không nghe tôi khuyên, không phải tôi đã bảo cậu cẩn thận cậu ta rồi sao, cậu sao còn…”
Đoạn sau biến mất dưới ánh mắt lạnh lùng của Jaejoong, Han Kyung đương nhiên hiểu được ý nghĩa của thần sắc này, cậu ta không thích người khác can thiệp vào chuyện của mình, lúc Jaejoong tức giận, vẻ mặt như thế này chính là cảnh cáo của cậu.
“Tôi muốn anh điều tra lai lịch của anh ta thì anh cứ điều tra đi, nếu như anh điều tra được, tôi sẽ không đi gặp anh ta nữa.” Jaejoong trong mắt hiện ra thấu đáo.
“Có ý gì?” Han Kyung không hiểu lắm lời cậu nói, trực tiếp hỏi lại.
“Càng dễ dàng điều tra, có nghĩa là, anh ta cố ý để cho tôi điều tra… Vậy cho dù tôi không nhằm vào anh ta, anh ta cũng sẽ tìm tới tôi, không phải sao?”
Trước khi Jaejoong được mang về cái nhà kia, Jaejoong đã gặp nhiều trò chơi như thế này. Người mà cậu gọi là mẹ, hết lần này tới lần khác, chơi trò này mấy người đàn ông khác rồi lại chia tay, không ai chiếm được tâm của bà.
Trên đời này, không có người nào đáng tin cậy cả, người có thể dựa vào, chỉ có bản thân mình mà thôi… Điều này, mẹ cậu đã dạy cậu rất nhiều lần.
Cho nên, cậu không tin ai, mà ngay cả bản thân cậu, có đôi khi, cũng không tin tưởng…
Bị khí tức tản mát trên người Jaejoong làm cho không biết nói lời nào, Han Kyung chỉ biết theo lời cậu mà làm, sai người trong nhà đi điều tra tư liệu của Yunho, để cho Jaejoong xử lý truyện trong trường có nhóm học sinh buôn bán thuốc.
Chỉ là không ngờ tới điều đó lại khiến cho Jaejoong gặp Yunho…
*** Uống thuốc giảm đau bác sĩ cho, Jaejoong không chịu nghỉ ngơi chút nào, mang theo thân thể còn đang đau đớn kháng nghị đi đến sân trường. Hiện tại đừng nói là đi học hay mở cuộc họp hội học sinh, Jaejoong ngay cả đi đến văn phòng hội học sinh cũng cảm thấy khó khăn.
Lần đầu trong đời lên giường với người khác, lại bị làm đến bất tỉnh, đừng nói chi là cậu lại là thụ…
Có chút vô lực tựa trên tường lạnh buốt, thoải mái khiến cho Jaejoong bất giác nhắm mắt, đúng lúc này, giọng nói quen thuộc khiến cho cậu nhíu mày, theo bản năng mở mắt ra ——
“Tôi cho tới giờ cũng chẳng muốn gì, chỉ là, cậu ta hấp dẫn tôi thôi.”
“Đừng nói nhảm với tôi, Jung Yunho, tôi chỉ muốn anh cách Jaejoong càng xa càng tốt!”
Đó là giọng Yoochun cùng Yunho, mà bọn họ tựa hồ đang nói về cậu… Ôm theo nghi hoặc, Jaejoong chống người đứng dậy đi đến nơi có giọng nói, chỉ thấy ở phía xa, Yunho đang đứng đối diện Yoochun!
“Không có khả năng, Park Yoochun, đây là một trò chơi, chính cậu ta bắt đầu, chẳng lẽ cậu ta không nói cho cậu biết ư, người mà cậu ta dùng xe của cậu tông vào, chính là tôi…”
Cái gì!?
Nghe Yunho thẳng thắn nói ra, Jaejoong mở to hai mắt, trí nhớ trở lại hôm nào đó, chiếc xe đua cùng cậu cuối cùng còn định đâm cậu.
Người trên chiếc xe kia, là Jung Yunho?
Mà anh ta, sớm đã biết rõ, cậu chính là người thiếu chút nữa bị anh ta đâm?
Chuyện này, thật đúng là càng ngày càng thú vị rồi, Jung Yunho…
Sự phẫn nộ khi bị lừa gạt xông lên đầu cậu, lý trí vốn bình tĩnh nay lại bị kích động, khiến cho Jaejoong chậm chạp đi về hướng Yoochun cùng Yunho, đúng lúc Yoochun vung nắm đấm đến Yunho, bắt được tay gã!
“Yunho anh ta..” Nói tên Yunho, Yoochun cố giải thích.
“Cậu không có tư cách ra tay với anh ta, Yoochun, đây là chuyện của tôi và anh ta.” Nhìn Yunho vẫn mang theo nụ cười, trong mắt Jaejoong lặng lẽ dấy lên ngọn lửa tức giận. “Tôi nói đúng không, Jung Yunho?”
Nụ cười càng tươi hơn, trước khiêu khích của Jaejoong, Yunho chẳng những không kinh hãi ngược lại còn rất tán thưởng.
Quả nhiên, hai người rất giống nhau ah…
“Jaejoong, cậu đừng dây dưa với anh ta nhiều, cậu không biết hoàn cảnh của anh ta, anh ta…” Yoochun cố gắng ngăn cản, nhưng lại yên lặng dưới ánh mắt của Jaejoong.
“Tôi không cần biết hoàn cảnh của anh ta, tôi chỉ biết, chuyện của tôi và anh ta, chỉ có tôi và anh ta có thể giải quyết.” Đây là tự tôn của Jaejoong, cậu không muốn nhờ người khác giúp đỡ.
Với cậu mà nói, yếu thế, là việc đáng xấu hổ nhất. “Anh ta sẽ hại chết cậu đấy, Jaejoong.” Biết rõ cá tính Jaejoong, Yoochun không cách nào thay đổi quyết định của cậu, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Dù là vậy cũng không liên quan đến cậu.” Nói ra lời vô tình, Jaejoong chậm rãi rời ánh mắt sang Yoochun. “Nếu như cậu là bạn tôi, đừng có cản tôi nữa, chỉ cần giúp tôi lúc tôi cần là đủ rồi.”
Cắn răng, Yoochun muốn nói gì đó, lại nhìn thấy dấu hôn nhàn nhạt trên cổ Jaejoong, cùng lúc, Yunho cũng phát hiện…
“Tôi không phải đã nói rồi sao, Jaejoong đã lên giường với tôi, cậu ta so với tôi nghĩ còn tốt…”
“Im ngay!” Yoochun tức giận gào lên một tiếng, định giơ tay lên đánh, lại thấy Jaejoong ngăn giữa gã và Yunho, khiến cho gã không ra tay được. “Jaejoong, cậu tránh ra, cậu thực sự để cho tên kia làm nhục cậu?”
Khẽ nhắm mắt, Jaejoong nắm chặt tay, môi nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Không phải làm nhục a, tôi thật sự lên giường với anh ta rồi, vậy thì sao?” Mắt lạnh lùng trừng, Jaejoong nhẹ nhàng nói ra lời mà Yoochun không muốn nghe nhất.
Nhíu chặt lông mày, nghe thấy Jaejoong tự mình nói ra, dù Yoochun không muốn đối mặt cũng phải tiếp nhận, nhịn xuống xúc động muốn đấm vỡ khuôn mặt tươi cười của Yunho, cầm tay Jaejoong, giấu cậu đằng sau như muốn bảo vệ, nhưng Jaejoong lại hất tay gã ra!
“Chuyện của tôi, tôi có thể tự xử lý, cậu lên lớp đi, đừng xen vào việc của người khác.” Jaejoong lạnh nhạt nói.
“Jaejoong…”
“Đi học, bằng không tôi sẽ dùng tư cách hội trưởng hội học sinh giải quyết cậu!” Không chút khoan nhượng, giọng điệu Jaejoong không hề mang theo tình cảm, khiến cho Yoochun hiểu rõ ý tứ của Jaejoong.
Cậu ta hiện tại đang tức giận với việc gã muốn nhúng tay vào…
Cắn nhẹ môi, Yoochun trừng mắt nhìn Yunho một cái, không nhiều lời nữa xoay người rời đi, nhưng trong đầu vẫn lộn xộn rất nhiều ý nghĩ, nghĩ xem nên làm thế nào để Jaejoong không dính đến Yunho nữa…
Nhìn bóng lưng Yoochun rời đi, Yunho không hề vui vẻ, ngược lại đi tới sau lưng Jaejoong, vòng tay ôm cậu…
Jaejoong trầm mặc một lúc, không lên tiếng, lại chậm rãi ngã vào người Yunho.
Thân thể hơi nóng nói rõ tình huống hiện tại của cậu, ôm lấy cậu, Yunho mỉm cười bất đắc dĩ.
Kim Jaejoong, cậu nói đây là chuyện của tôi và cậu, là tỏ vẻ, cậu không dễ dàng cúi đầu sao?
Nhìn Jaejoong vì khó chịu mà nhíu chặt lông mày, gương mặt tái nhợt, cậu đã quá mệt mỏi nên mất đi ý thức, nhưng theo bản năng níu chặt quần áo Yunho như đang tìm kiếm cái gì…
Nhìn động tác của cậu, ôm ngang người Jaejoong, Yunho tuyệt không sợ những người khác trong trường nhìn, chỉ cười khổ.
Thật đúng là một người bướng bỉnh
|