Hôm Nay Tướng Quân Muốn Tạo Phản
|
|
Chương 9 Đại Cẩu ở trong tù lẳng lặng chờ đến trời tối thay ca, làm bộ bụng đau ai u một tiếng ngã trên mặt đất kêu to lên. Hắn la lối khóc lóc lăn lộn động tác cũng cực kỳ thuần thục, thuần thục đến mức làm hắn nhịn không được lại bắt đầu tiếp tục hoài nghi bản thân trước khi mất trí nhớ rốt cuộc là làm nghề gì. Nha dịch trong phòng giam bị hắn hấp dẫn lại đây, kỳ quái chính là huyện lệnh cũng có mặt. Ngoài ý muốn, có một nam nhân cẩm y ngọc bội đứng giữa đám nha dịch. Đại Cẩu sửng sốt một chút. Sắc mặt nam nhân biến đổi: “Triệu đại nhân, Cẩm Y Vệ muốn mang tên phạm nhân này đi.” Huyện lệnh sửng sốt: “A? Tên này vào nhà ăn trộm, bắt phu nhân Lưu phủ đi, án này bản quan còn chưa điều tra rõ mà.” Nam nhân lạnh lùng mà nói: “Đây là trọng phạm triều đình bí mật truy nã, ngươi lập tức giải hắn vào trọng lao, chờ ta bẩm báo việc này lại với thánh thượng, rồi mới ra quyết định.” Vì thế Đại Cẩu bắt cóc liền biến thành Đại Cẩu trọng phạm. Người trông coi hắn từ mấy tên nha dịch mềm oặt biến thành một đám Cẩm Y Vệ sắc mặt nghiêm túc võ công cao cường. Mặt Đại Cẩu cũng tái rồi. Không được không được, mỹ nhân của hắn còn chờ hắn ở bên ngoài đó, sao hắn có thể chịu bị nhốt ở trong nhà lao? Đại Cẩu đứng ở cửa nhà lao thử thăm dò, nhắm ngay cửa sắt lớn hung hăng đạp một chân. Một tiếng vang lớn, Đại Cẩu bị gãy một xương ngón chân. Đại Cẩu lo âu muốn điên rồi: “Ta mẹ nó không phải trọng phạm gì đó đâu! Lão tử là từ Mạc Bắc tới buôn bán! Các ngươi thả ta đi ra ngoài!!! Mau thả ta đi ra ngoài!!!” Quý công tử ngất xỉu đã tỉnh lại, ngơ ngác hỏi: “Ta ngủ bao lâu.” Ô Y Đóa nói: “Ngươi ngủ sáu canh giờ, chúng ta đều lo lắng ngươi vẫn chưa tỉnh lại.” Quý công tử khàn khàn giọng nói nói: “Hắn đã trở lại chưa?” Ô Y Đóa gạt nước mắt, nức nở nói: “Đại Cẩu ca vẫn không có tin tức.” Quý công tử trầm thấp cười: “Vậy đại khái chính là ta lại nằm mơ.” Y sờ soạng đứng dậy muốn đi. Ô Y Đóa kêu: “Ngươi không đợi hắn sao?” Quý công tử nói: “Ta sẽ chờ hắn cả đời.” Nhưng hiện tại nếu y không quay về, con của y sẽ chết. Quý công tử không biết đường, liền đi ở trên phố lang thang không có mục tiêu. Y biết, thủ hạ của Ông chủ nhất định tìm y khắp nơi. Thực nhanh, y đã bị thủ hạ của Ông chủ mang về nhà, nhốt ở tòa khuôn viên nhỏ lúc ban đầu. Cảm xúc của Ông chủ cực kỳ ổn định, vừa thân vừa sờ vừa hỏi y: “Đi đâu vậy?” Quý công tử nhẹ giọng nói: “Ngươi đã quên, ta không nhìn thấy.” Ông chủ nói: “Bộ dáng hiện tại của ngươi, so với khi ở bên cạnh ta càng không ổn.” Quý công tử tùy ý Ông chủ giở trò trên người mình, run rẩy hỏi: “Con của ta đâu?” Ông chủ nói: “Sẽ có người chiếu cố nó ổn thỏa.” Quý công tử hoảng sợ mà khóc lóc: “Ngươi trả nó lại cho ta được không…… Cầu xin ngươi…… trả con của ta lại cho ta……” Ông chủ nói: “Sau đó để ngươi mang theo nó đào tẩu sao?” Quý công tử lẩm bẩm nói: “Không…… Sẽ không…… Ô ô…… Không……” Ông chủ nói: “Chờ ngươi mang thai đứa con của ta, ta sẽ để cho các ngươi gặp mặt. Còn trước đó, nơi nào ngươi cũng không được đi.” Quý công tử rơi lệ đầy mặt. Ông chủ nói: “Ngoan ngoãn ở chỗ này, chờ ngày hoàng đạo làm phu nhân chính thất của ta.” Cẩm Y Vệ đưa một phong mật báo vào trong hoàng cung, Hoàng đế cả kinh quăng ngã bát trà. “Cái gì? Trương Khích còn sống!” Hoàng đế tuổi trẻ âm ngoan trầm mặc thật lâu, cuối cùng mở miệng: “Đường xá quá xa, áp giải dễ dàng xảy ra ngoài ý muốn. Trẫm cải trang ra cung, tự mình đi thăm Đại tướng quân của trẫm!” Đại Cẩu nghĩ không ra tại sao mình lại biến thành trọng phạm truy nã. Ký ức của hắn dừng lại ở ngày đó, một thân hắn toàn là vết thương nằm trên cao nguyên lung lay bò dậy, ý chí cầu sinh khiến cho hắn nghiêng ngả lảo đảo mà đi về phía đàn dê chăn thả. Nhưng hắn biết, có thể nhất kiến chung tình với một người, nhất định là tiền sinh có duyên. Hắn đáp ứng mỹ nhân rồi, phải mang theo đứa con của mỹ nhân trở về. Thị vệ trông coi hắn có mười lăm người, hơi thở mỗi người đều trầm ổn bước chân không tiếng động. Tất cả đều là võ lâm cao thủ. Đại Cẩu nhìn nhìn tay mình. Thử một phen thôi, hắn đã ở chỗ này lâu lắm rồi. Trong phòng giam bỗng nhiên loạn lên, bước chân bọn thị vệ vội vàng mặt hiện vẻ kinh sợ. Nơi xa có người mơ hồ không rõ kinh hô: “Bệ hạ bị đâm!” Đại Cẩu nhân cơ hội vươn tay ra ngoài hàng rào nắm sau cổ thủ vệ đột nhiên đập một kích, đoạt trường đao bên hông hắn chém vỡ khóa nhà lao. Đám thủ vệ hỗn loạn quay đầu bắt đầu vây công Đại Cẩu. Đại Cẩu đã gần như quên hết võ công, mơ màng hồ đồ chém lung tung một trận. Đối phương bị thương, bản thân cũng nhuốm máu. Dòng máu chảy từ miệng vết thương trên người như bùa chú, mùi máu tươi làm ký ức hỗn loạn quay cuồng ở trong đầu. Là ai? Ta là ai? Ta đang tìm ai? Đại Cẩu rít gào múa may trường đao nhằm về phía cửa ra, giống như cái đường nhỏ âm trầm trầm kia là âm dương lộ từ địa ngục hoàng tuyền đi về phía nhân gian của hắn. Một đao, hai đao, ba đao…… Bọn thị vệ không dám giết hắn, lưỡi dao xẹt qua trên người hắn, vết đao chỉ sâu nửa tấc. Đầu gối đau nhức một trận, lưỡi dao lạnh băng chặt vào trong xương đầu gối. Đại Cẩu kêu lên một tiếng quỳ rạp xuống đất. Đao quang kiếm ảnh chụp xuống đầu, hắn phảng phất thấy được mưa to tầm tã đêm hôm đó. Hắn phải về nhà, trở về trễ, là phải bị tức phụ đấm ngực! Đại Cẩu hét to một tiếng, như ác quỷ khát máu, tựa Tu La địa ngục. Trường đao lấy mạng, trọng quyền nát hồn. Đại Cẩu lảo đảo tàn sát ra khỏi nhà tù. Nha dịch huyện nha bị hắn dọa vỡ gan, run run không dám tiến lên. Phố dài yên tĩnh, phương xa truyền đến tiếng chiêng trống tân hôn nhà ai. Giữa không gian trầm trầm yên ả tuyết lớn vẫn cứ bay lượn lờ. Mùa đông thành Duyên Châu không nên có tuyết lớn như vậy. Đại Cẩu ngửa đầu. Hắn nhớ tới thành Duyên Châu thời niên thiếu, mùa đông cũng có mưa bụi bay tinh tế. Đối với nhóm khất cái ẩn thân trong đống củi gỗ mà nói, nước mưa sẽ khiến quần áo ướt và mọc rêu, ướt lạnh tận xương, so với tuyết lớn càng tra tấn người. Mùa đông kinh thành sẽ không có trời mưa, chỉ có tuyết lớn bay lả tả che trời lấp đất. Tiểu thiếu gia của hắn sợ lạnh, luôn bọc một thân áo lông hồ đỏ thắm, cuộn thành một đoàn lăn vào trong lòng ngực hắn. Lò lửa Noãn các đốt đến vang tách tách. Tiểu thiếu gia buồn ngủ thanh âm mềm như bông: “Đại cẩu, ngươi lạnh hay không?” Chuyện cũ năm xưa giống như nổi điên cuồn cuộn ào đến, hắn đau khóc thành tiếng trong tuyết lớn. Thiều Khanh, Thiều Khanh của hắn. Đó là …… Thiều Khanh của hắn a! Thành Duyên Châu ngày đó, tuyết lớn giống như điên rồi quay cuồng rít gào. Đại chưởng quầy của dược trang Lưu gia muốn cưới chính thê, bàn tiệc tự do bày ba dãy phố. Một khất cái cả người là máu chật vật mà kéo một chân cái gãy tập tễnh đi ở trong tuyết lớn. Hán tử tinh tráng cao chín thước, vừa đi vừa khóc giống như thiếu niên không nhà để về. Tường cao Lưu phủ, mai đỏ tuyết trắng, khách khứa đầy nhà. Giữa đường một tiếng đại hỉ. Ngày xưa làm Đại tướng quân, hôm nay là người chết. Hắn mờ mịt nhìn chung quanh, trong tuyết lớn bỗng nhiên có tiếng thiếu niên khóc nức nở: “Cha!” Đại tướng quân ngửa đầu. Nơi xa hẻm nhỏ, một thiếu niên nghiêng ngả lảo đảo mà vọt vào trong lòng ngực hắn, khóc lóc lại gọi một tiếng: “Cha……” Một kiếm khách bạch y đeo kiếm đứng ở cách đó không xa, an tĩnh mà nhìn hắn: “Bá phụ, nhiều năm không gặp.” Đại tướng quân ngơ ngẩn mà cúi đầu nhìn đứa con trai của mình: “Tại sao ngươi lại nơi này?” Nhóc con lau nước mắt nói: “Ta tới ám sát cái tên hôn quân hại chết các ngươi …… Ta…… Ta thử rất nhiều lần…… Ô ô…… Ta lại không giết được hắn…… Cha…… Ta vô dụng……” Đại tướng quân nhẹ giọng nói: “Chuyện đó có cái gì quan trọng đâu?” Ngày xưa hắn vì vinh hoa quyền thế, đi theo Quyền thần đứng đầu soán vị hành thích vua, giết phụ thân của đương kim hoàng thượng. Hoàng Thượng muốn báo thù, hắn không có lời nào để nói. Nhưng Thiều Khanh của hắn đang đợi hắn, cũng sắp đợi không được nữa rồi. Đại tướng quân nói: “Nhóc con, đi đoạt người cùng cha.” Nhóc con ngây ngốc mà lau nước mắt: “Đoạt…… Đoạt ai?” Cửa lớn Lưu phủ rộng mở, khách khứa rộn ràng nhốn nháo mỉm cười chúc mừng. Quý công tử ngồi ở trong phòng, nghe chiêng trống ngoài cửa chói tai vang trời. Hỉ phục đỏ tươi cũng không thể ánh được một tia huyết sắc lên gương mặt trắng bệch của y. Hai tròng mắt không ánh sáng nhìn song cửa sổ, trên khuôn mặt tuấn mỹ như họa không có vui mừng, lại cũng nhìn không ra đau thương. Chỉ là bình tĩnh ngồi thẳng tắp trong tuyết lớn, giống như đã cứ như vậy mà chết đi. Thị nữ bới mái tóc dài lên cho y, một khuôn mặt trẻ tuổi mỹ diễm như vậy, lại có một đầu tóc bạc trắng đến khiến lòng người run sợ. Trong lòng thị nữ bỗng nhiên tràn ngập bi ai cực kỳ kịch liệt, tay run rẩy cắm cây trâm. Kim trâm cọ qua da đầu, giữa sợi tóc bạc bắn lên một chút màu đỏ tươi. Người bị thương lại phảng phất không hề hay biết, cả lông mi cũng chưa từng run rẩy một chút. Thanh âm thị nữ phát run: “Phu nhân, ngài…… Ngài nhắm mắt lại…… Nên trang điểm.” Quý công tử nhắm mắt lại, tùy ý thị nữ điểm chu sa trên khóe mắt y, vẽ một đóa hoa như máu như lửa lên ấn đường. Khăn voan đỏ che khuất tóc trắng, thị nữ dìu y từng bước một đi tới hỉ đường. Thật ồn, thật sự…… rất ồn…… Ti nghi gân cổ lên niệm hôn từ thật dài, lụa đỏ cột vào trên cổ tay y, như là sợ hãi y đào tẩu. Quý công tử cười chưa xót không tiếng động rơi lệ dưới khăn voan. Ti nghi kêu: “Nhất bái thiên địa ——” Quý công tử cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên giơ tay tháo trâm cài xuống. Một đầu tóc bạc phất phới buông xuống, trâm cài bén nhọn nhắm ngay cổ mình. Da thịt trầy xướt trong nháy mắt, rốt cuộc trong lòng y cũng có được ấm áp và an bình đã lâu không thấy. Kết thúc. Rốt cuộc…… Kết thúc…… Con trai, thực xin lỗi. Phụ thân chống đỡ không nổi nữa.
|
Chương 10 Hỗn loạn, tiếng thét chói tai. Những người này, thật ồn…… Cây trâm rời tay rơi xuống, y ngã vào một vòng tay ôm ấp kiên cố ấm áp. Tướng công của y thấp giọng nói ở bên tai y: “Thiều Khanh, ta tới đón ngươi về nhà.” Quý công tử ngẩng đầu, đôi mắt nhìn không thấy rốt cuộc cũng có giọt nước mắt ánh chút ôn nhu, trên gương mặt tái nhợt chậm rãi lộ ra một nụ cười: “Trương Đại Cẩu, ngươi thật sự là con rùa lớn ngu ngốc……” Một tay Đại tướng quân gắt gao ôm thê tử của hắn vào trong ngực, hét lớn một tiếng: “Nhi tử, đi mang đệ đệ ngươi đi!” Cẩm Y Vệ rốt cuộc đuổi kịp tới nơi này, bao vây đại trạch Lưu phủ chật như nêm cối. Ánh mắt Hoàng đế trẻ tuổi lạnh lùng, mặt vô biểu tình mà nhìn một nhà bọn họ. Hắn nói: “Trương Khích, ngươi không được đi.” Đại tướng quân cười lớn một tiếng, ôm thê tử vung đao nhằm về phía vòng vây tầng tầng kia. Hắn từng lấy được thủ cấp tướng lĩnh từ trong thiên quân vạn mã, như tiến nhập chỗ không người. Khi đó, hắn là vì quân công tước vị, vì muốn xứng đôi với tiểu thiếu gia của hắn. Hôm nay, hắn cũng có thể đơn thương độc mã tàn sát ra khỏi trùng vây. Vì…… Thiều Khanh của hắn …… Trên mặt Đại tướng quân dính đầy máu, hắn lại đang cười: “Tức phụ nhi, ngươi có sợ không?” Mỹ nhân trong lòng ngực áo đỏ đầu bạc, mặt mày xinh đẹp, lung linh như họa: “Ngươi ở đây, ta không sợ.” Một đao trảm ngàn địch, thương ngang phá vạn quân. Ta là kẻ si tình, sao lại sợ âm thanh sát phạt. Đại tướng quân một đường chém giết một đường xông lên, chẳng sợ một chân đã nửa tàn, cũng ngăn không được bước chân tàn sát nặng như dãy núi của hắn. Hoàng đế đứng ở nơi xa, trên gương mặt trẻ tuổi âm ngoan hiện ra hận ý thống khổ. Một cây đao trong tay Cẩm Y Vệ bổ về phía sau cổ của Quý công tử, Đại tướng quân nổi giận gầm lên một tiếng xoay người ngăn trở. Trường đao tận xương, nội tạng đã nát. Máu tươi dính đầy trên mái đầu bạc trắng của Quý công tử, ngón tay tái nhợt vuốt ve gương mặt của Đại tướng quân: “Ngươi bị thương.” Đại tướng quân nói: “Không có việc gì, còn không đau bằng ngươi đánh.” Một đao, một bước, ổn định vững chắc, từng bước đạp máu, sát ra trùng vây. Một người nửa tàn, ôm thê tử mắt mù của hắn lảo đảo mà chạy, máu tươi đầy đất. Cuồng phong thổi lên tuyết lớn bay đầy trời, làm người trong tuyết không mở đôi mắt ra được. Ở trong tuyết lớn Hoàng đế không chịu nhắm mắt, nhìn tuyết trắng mai đỏ trong thành Duyên Châu, dùng ánh mắt tiễn hai người kia đoạn đường cuối cùng, nhẹ giọng nói: “Không cần tiếp tục đuổi theo, để cho bọn họ đi.” Kẹo sơn tra trong trí nhớ thời thơ ấu đã sớm khô cứng vô vị, những yêu hận mãnh liệt cuồn cuộn ào đến hàng đêm khiến hắn đau đớn muốn chết, cũng sớm nên ném đi ở trong gió tuyết. Nhóc con dưới sự bảo vệ của sư phụ, ôm đệ đệ khóc thút thít trong tã lót của mình biến mất trong gió tuyết. Hồ Thanh Dạ kết băng, khuôn viên bên hồ có khói bếp bốc lên, nhóm gia nô còn đang tận chức tận trách chờ chủ nhân đến. Đại tướng quân ôm thê tử nửa tỉnh nửa mê của hắn vọt vào trong viện, hai người cùng ngã quỵ ở bên trong gió tuyết. Máu tươi nhiễm ướt áo đỏ lẫn đầu bạc, chu sa trên khóe mắt và ấn đường của Quý công tử cũng đỏ đến mức càng thêm tươi đẹp bắt mắt. Nhóc con và sư phụ nó từ trong gió tuyết đi theo xông tới, khóc lóc kêu: “Cha!” Quý công tử nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà sao?” Đại tướng quân chảy nước mắt cười to: “Đúng vậy tức phụ nhi, chúng ta về đến nhà, ngươi muốn ăn cật dê xào tái không?” Một tòa nhà nhỏ bên hồ Thanh Dạ, trong một đêm trống không. Nhóm gia nô cầm bạc bị phân phát về nhà, gia sản kho hàng bị tiêu cục chở đi, không người nào biết vận đến nơi nào. Ngoài thành Duyên Châu, trên mặt hồ Thanh Dạ có một chiếc thuyền rồng hoa mỹ. Hoàng đế trẻ tuổi mặc long bào đứng ở đầu thuyền, nhìn tòa khuôn viên có hoa đào nở rộ ở nơi xa kia. Kia từng là nơi yên bình mà Trương Khích chuẩn bị riêng cho hắn và Lý Thiều Khanh. Cung nữ nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ có muốn lên bờ nhìn xem?” Hoàng đế tự giễu một tiếng: “Một tòa khuôn viên trống rỗng, có cái gì để nhìn chứ?” Đại tướng quân và Quý công tử mang theo mấy đứa con của bọn họ đi Nghiệp Châu. Nơi đó là chỗ gần biên giới hoang vu, dãy núi dày đặc, không có người nhận ra bọn họ. Vẫn như cũ có một tòa nhà sân nhỏ, mấy gia nô. Ngoài cửa là một mặt hồ nước, thời điểm mùa xuân sẽ nở rộ rất nhiều hoa đào. Có một mỹ nhân đầu bạc mù lòa, ngẫu nhiên sẽ băng bó miệng vết thương cho các thợ săn lên núi săn thú bị thương, khai chút phương thuốc cầm máu sinh cơ. Nhưng thân thể mỹ nhân cũng không khỏe, suốt ngày buồn bực không vui, thường thường hộc máu. Ngày đó hoa đào nở, Quý công tử té xỉu trong dược phòng. Y ăn không ngon, ngủ không yên. Công tử danh môn tự phụ tuấn mỹ ngày xưa, đã tiều tụy quá đỗi gầy gò ốm yếu. Đại tướng quân sợ hãi mà không biết làm sao: “Thiều Khanh, Thiều Khanh ta tìm đại phu cho ngươi, tìm đại phu tốt nhất thiên hạ.” Quý công tử nhẹ giọng nói: “Đại Cẩu ngốc, bản thân ta chính là đại phu a.” Tay Đại tướng quân ôm y không ngừng sờ: “Ngươi là đại phu, vì cái gì ngươi không chịu uống thuốc.” Quý công tử nói: “Đại Cẩu, ta không có sinh bệnh. Ta chỉ là…… yếu đi……” Y nhẹ nhàng chỉ vào ngực của mình, “Từ nơi này bắt đầu, từng chút từng chút yếu dần.” Đôi mắt tàn phế, nửa thân nặng nề, những vận rủi đó đè y đến suy sụp. Từ đây về sau, tất cả sinh hoạt đều biến thành tra tấn khó có thể thừa nhận. Ăn cơm là tra tấn, ngủ là tra tấn. Ngay cả khi tướng công nhẹ giọng thì thầm tâm sự với mình, y đều thống khổ đến nỗi tâm như đao cắt. Y vì đứa con trong tã lót của mình, đã mạnh mẽ chống đỡ lâu lắm lâu lắm…… Thật sự…… Chịu đựng không nổi nữa…… Quý công tử nói: “Đại Cẩu, mang ta đi ra ngoài ngắm hoa đào đi.” Đại tướng quân run rẩy bế người gầy gò như thanh củi kia lên, từng bước một đi ra cửa phòng, đi tới dưới tán cây hoa đào. Trong hương hoa Quý công tử lẳng lặng dựa sát vào hắn, nhẹ giọng hỏi: “Đại Cẩu, hoa đào Nghiệp Châu có màu gì?” Đại tướng quân nghẹn ngào nói: “Màu đỏ.” Quý công tử lại hỏi: “Gạch trên mặt đất có màu gì?” Đại tướng quân run rẩy, môi hôn lên đuôi lông mày y: “Màu xanh lá.” Quý công tử nhẹ nhàng cười: “Năm đó ở Giang Nam ta gặp được một tiểu khất cái đáng thương trong mưa. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ta liền nghĩ, trong ánh mắt của con khỉ nhỏ này giống như có ngôi sao a, sáng lấp lánh thật là đẹp mắt……” Y giống như thật sự quá mệt mỏi, nói nói liền nhắm hai mắt lại. Mùa xuân Nghiệp Châu không có mưa, chỉ có hoa đào đỏ thắm như máu đào rào rạt tự nhiên bay múa ở trong gió. Nước mắt trong mắt Đại tướng quân một giọt một giọt lăn xuống, thân thể trong lòng ngực dần dần lạnh băng. Trong sắc xuân tươi đẹp hắn khóc đến cuồng loạn. “Thiều Khanh!!!!!!” Hoa đào rơi xuống, hồn phách xa dần. Đại tướng quân đau đến mức té xỉu trên mặt đất. Chờ khi hắn tỉnh lại, đã phát hiện bản thân biến về bộ dáng thiếu niên. Thành Duyên Châu hai mươi năm trước, sơn đỏ trên tường thành vẫn mới tinh. Hoa đào và mưa phùn phiêu phiêu phất phất, hai chân hắn đều bị gãy, đang nằm trên nước bùn nhìn lên mưa phùn mênh mông trong không trung. Một con ngựa lớn cao to chậm rãi đến, lập tức có tiểu thiếu gia xinh đẹp nũng nịu giống tiểu thần tiên đến, đang lo lắng mà nhìn hắn, ngọt ngào mềm mại mà nói: “Đại phu, ngươi cứu cứu người này đi, ta cho ngươi rất nhiều tiền.” Nước mắt trong mắt Đại tướng quân tràn mi, hắn nghẹn ngào nói: “Nếu có một ngày ta công thành danh toại quyền khuynh thiên hạ, có thể cưới ngươi làm vợ hay không?” Hắn biết, có thể nhất kiến chung tình với một người, nhất định là tiền sinh có duyên.
|
Chương 11: Phiên ngoại trọng sinh Hoa ở thiên nhai Lý Thiều Khanh là tiểu thiếu gia, cha y có quyền thế một tay che trời. Trong nhà có tới ba trăm gia bộc ra ra vào vào hầu hạ một nhà bọn họ, chưa bao giờ để Tiểu thiếu gia tự động tay chân một chút nào. Mặt trời lên cao, Lý Thiều Khanh còn chưa có tỉnh ngủ. Đầu lĩnh thị vệ của phủ Tướng quốc Trương Đại Cẩu liền vọt vào phòng thiếu gia, xách chăn lên ném xuống mặt đất một cái, lộ ra thân thể trắng nõn mảnh khảnh của Tiểu thiếu gia. Tiểu thiếu gia lắc lắc mông trắng, ủy khuất sụt sịt mà kêu: “Đại cẩu, ta muốn đi ngủ!” Trương Đại Cẩu che lại cái mũi ồm ồm mà nói: “Ngày hôm qua không phải ngươi muốn học võ với ta sao? Dậy, ta dạy cho ngươi hai chiêu.” Lý Thiều Khanh tức giận mà xoay người đưa lưng về phía Trương Đại Cẩu, cuộn thành một đoàn lẩm bẩm: “Ta không học, dù sao cũng có ngươi bảo hộ ta!” Tầm mắt của Trương Đại Cẩu bị eo nhỏ mông vểnh của Tiểu thiếu gia hút đến dời không ra, bỗng nhiên cười xấu xa một tiếng, ghé vào trên giường, vạch hai cánh mông tròn vểnh ra, hôn một cái lên lỗ nhỏ nóng hầm hập kia. Lý Thiều Khanh hoảng sợ nhảy dựng lên giống như con thỏ: “Trương Đại Cẩu ngươi biến thái!” Trương Đại Cẩu bế Tiểu thiếu gia trơn bóng lên: “Đi, đi luyện công.” Lý Thiều Khanh mới không cần luyện công đâu, y giơ trường kiếm luyện một lát, liền lặng lẽ nằm ngủ dưới tán hoa đào trong sân. Nằm dưới tàng cây y mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy hoa đào nở rợp cây đỏ thắm giống như máu, phiêu phiêu phất phất bay xuống, thơm tho mềm mại rơi xuống khắp người y. Chờ đến khi y tỉnh lại, đã nằm ở trong lòng ngực Trương Đại Cẩu. Trên gương mặt ngây ngốc của Trương Đại Cẩu tựa hồ có chút bi thương chợt lóe qua. Lý Thiều Khanh ngơ ngẩn, y vuốt ve mặt Trương Đại Cẩu: “Đại Cẩu, ngươi làm sao vậy?” Trương Đại Cẩu nói: “Ngươi nằm mộng mà vẫn luôn cười, ta nhìn thấy vui mừng, cho nên không nỡ đánh thức ngươi.” “Ta mơ thấy hoa đào thật đẹp thật đẹp.” Lý Thiều Khanh cười khanh khách. “Tên đại ngốc, ngươi ôm ta như vậy, không sợ bị cha ta nhìn thấy sao.” Trương Đại Cẩu vuốt ve mặt y: “Chúng ta đi tới chỗ mà cha ngươi nhìn không thấy được không?” Lý Thiều Khanh hưng phấn mà nói: “Ngươi muốn mang ta đi làm ăn sao? Chúng ta đi nơi nào? Ngươi từ từ để ta đi dọn hết kho tiền riêng của cha ta rồi cùng nhau đi.” Trương Đại Cẩu nói: “Ta mua một tòa nhà nhỏ, sau núi trồng đầy hoa đào, nhất định còn đẹp đẽ hơn so với trong mộng của ngươi. Chờ sang năm hoa đào trên núi nở rộ, chúng ta liền rời kinh thành đi Giang Nam định cư.” Lý Thiều Khanh ôm cổ hắn nhỏ giọng nói: “Ngươi gạt ta.” Trương Đại Cẩu niết mặt y: “Có khi nào tướng công đã lừa gạt ngươi chưa.” Lý Thiều Khanh như làm nũng mà nói: “Tướng công cái con rùa ngươi đó, ngươi đừng…… Đừng tưởng rằng…… làm cái kia …… Ta liền…… Ta liền coi ngươi tướng công……” Trương Đại Cẩu thổi khí vào lỗ tai y: “Làm cái gì, hửm? Tướng công làm gì ngươi vậy?” Lý Thiều Khanh đỏ mặt. Trương Đại Cẩu nhẹ giọng nói: “Thiều Khanh, đêm nay tướng công còn muốn làm cái kia với ngươi.” Lý Thiều Khanh nhỏ giọng nói: “Không…… Không được…… Buổi tối cha muốn mang ta đi…… Đi dự tiệc……” Trương Đại Cẩu nói: “Tướng công chờ ngươi trở về, sau đó chúng ta…… Ân…… làm cái kia……” Gió nhẹ từ từ thổi hơi ấm ngày xuân, những lời âu yếm ái muội triền miên kia phiêu phiêu phất phất ở trong gió nghe không rõ ràng. Mang đau đớn kiếp trước hay kiếp này đi, tiêu tán bên trong mưa hoa ngập trời.
|