[Gay Việt] Hey! Em Trai Đẹp Cách Vách
|
|
Chương 29 "Hai đứa nghỉ ngơi đi. Lát mẹ thuê người dọn vườn sau." Ngọc Hưng với Hoàng Dũng hùng hục dọn nhà cả chiều giờ mới xong. Cả hai cởi trần ngồi thè lưỡi thở hồng hộc. “Mặc áo vào.” – Em đẹp trai quay sang nhắc cậu. “Nóng thấy má. Mà. Sao anh mày phải mặc còn mày thì không?” Hoàng Dũng cắn môi dưới hung ác véo đầu ngực của Ngọc Hưng khiến Ngọc Hưng bất ngờ bật tiếng kêu khẽ. “Cái thằng trẻ trâu!” - Mồm nói vậy chứ Ngọc Hưng cũng vồ tới đòi véo ti hắn. Người nằm ngửa lên ghế sô pha, người nằm úp lên. Cả hai cùng cởi trần ngực chạm ngực, thân thể nóng nực đẫm mồ hôi. Dường như có Haki quan sát, Ngọc Hưng vội lăn ngay xuống sàn mặc cho hắn giỡn nhây cố kéo cậu lại. “Làm gì đấy? Mặc ngay áo vào! Ăn mặc ngay giữa nhà thế mà được à?” - Bố hắn lật đật chạy ra quát. Ngọc Hưng dưới nền may mắn né khỏi tầm nhìn của bố hắn, ngước lên nhìn bản mặt ngơ ngác của hắn làm cậu run người muốn bật cười. “...” - Chỉ mình Hoàng Dũng chịu trận. “Thằng bé kia đâu?” “Người ta có tên đàng hoàng mà bố.” “Lương Ngọc Hưng đâu?” Đọc cả họ và tên một cách nghiêm trang làm Ngọc Hưng nhớ tới ông thầy giáo dục quốc phòng, lập tức đứng dậy hô to. “CÓ!” Hắn mặc lại áo rồi chỉ còn Ngọc Hưng vẫn để trần thân trên lồ lộ ngay trước mắt bố hắn. Hoàng Dũng nhênh nhếch môi định cười nhạo cậu thì bị bố già lườm huýt. “Cười cái gì!? Đi ra dọn ngay chỗ lông của con chó kia đi!” Nhân lúc hắn bị mắng, Ngọc Hưng nhanh nhẹn mặc ngay áo vào. Phù, thế là thoát hiểm. “Rồi rồi. Giờ con dọn.” - Người bị ăn chửi hai lần cho hay. “Cả cái xe nữa, đi cho lắm không biết rửa đi hả?” “Giờ con rửa, bố nói nhiều thế.” “Lại còn cãi?” Thấy hai bố con sắp sửa muốn đốt nhà đến nơi, Ngọc Hưng vội đi tới keo kéo tay hắn. “À, cô Xuyến bảo chút nữa sẽ đi chợ, muốn bác đi cùng nhưng sợ bác bận.” “Tất nhiên là tôi rất bận.” Nói một đằng làm một nẻo, chưa gì đã lon ton chạy bám theo vợ không rời. Nhờ thế mà Hoàng Dũng với bố hắn không cãi nhau to nữa. Hai người Dũng Hưng lại ngồi nghỉ một lúc rồi tranh nhau chỗ tắm. Tắm táp xong, cả hai chủ động làm bữa tối chờ bố mẹ hắn về. Về phần chị gái hắn, hắn bảo chị ta phải gần mười một rưỡi mới vác mặt về. Gần bảy giờ tối, bốn người mới ngồi lại bàn cùng ăn cơm. Mẹ hắn hào hứng ăn miếng thịt lớn. “Hơi mặn phải không ạ? Tại con làm theo khẩu vị của Dũng, không biết...” “Vừa rồi con, nhưng mà lần sau để nhỏ lửa hơn chút nữa sẽ chín đều hơn.” “Dạ vâng.” Cả bữa ăn chỉ có mẹ hắn với cậu nói chuyện qua lại. Hai bố con kia căn bản chỉ ăn với ăn để chống đói thôi - Điểm giống nhau duy nhất giữa hai người. Mẹ hắn chỉ cậu cách làm thêm vài món nữa, nhiệt tình ghi vào sổ tay cho cậu. “Không cần cảm ơn đâu, sau này con nấu ngon là mẹ hưởng phúc mà.” - Mẹ hắn nhìn sang bên cạnh, miệng cười dịu dàng nhưng lực tay đập lên vai chồng không hề dịu dàng. – “Anh ăn hết phần người ta đấy hả??” “Khụ khụ.” Bố hắn suýt nữa sặc cơm, vội vàng buông đũa xuống tính rút tiền ra rồi lại thôi. Mắt nhìn đĩa thịt đã vơi hơn nửa, ngón tay len lén đẩy đĩa thịt đó về phía Ngọc Hưng. “Ăn đi.” Ngọc Hưng tận mắt nhìn thấy toàn bộ hành động đó của bố hắn. Cảm thấy lòng mình ấm áp hơn. “Dạ vâng.” Hết ông bố lại đến thằng con, mẹ hắn không vươn tay tới để đánh hắn được. Đành gằn giọng hỏi. “Pháo hoa bắn mấy giờ đấy Dũng?” “Sao con biết được.” “Chín giờ phải không? Thế tám rưỡi nhà mình ra quảng trường xem nhé.” Tưởng mẹ hắn nói vui, ai ngờ đúng tám rưỡi bà xách cổ cả ba thằng đực rựa ra khỏi nhà như đúng rồi. Nào ngờ. Chen chúc giữa dòng người đông đúc, họ lạc mất nhau. Ngọc Hưng định tìm em đẹp trai thì đụng trúng bố của ẻm, thế là cả hai nhanh trí lập thành tổ đội để đi tìm hai người còn lại. Gọi mãi mà hắn với mẹ hắn không nghe máy làm Ngọc Hưng sốt cả ruột. Nhiều lúc cậu suýt bị dòng người cuốn trôi đi mất nếu như không có bố hắn kéo lại. Bỗng bùm bụp vài tiếng nổ lớn, mọi người xung quanh thích thú ồ lên. Cậu và bố hắn bất giác dừng lại ngước lên nhìn trời. Dưới bầu trời rực rỡ sắc màu này, Ngọc Hưng thầm tưởng tượng mình đang đứng cạnh Hoàng Dũng. Cả hai đan xiết bàn tay thân mật đứng cạnh nhau. “Pháo hoa đẹp nhỉ?” “Ừ... Hmmm. DẠ!?” - Ngọc Hưng giật bắn. Bố hắn đứng cạnh cậu nãy giờ, may mà cậu chưa cầm tay bố hắn chứ không giờ này cậu đã nổ tan tác như pháo hoa rồi. “Chắc đây là lần đầu tiên tôi được xem trực tiếp thế này.” Tiếng pháo rồi tiếng nhạc tiếng nói chuyện trộn lại làm cậu không nghe thấy gì hết. “BÁC NÓI GÌ Ạ? CHÁU NGHE KHÔNG RÕ.” Rổi bỗng, bố hắn túm lấy áo cậu lôi đi xềnh xệch. Lôi tới nơi vắng người rồi đột ngột rút một xấp giấy từ cặp tài liệu ra. Ngọc Hưng ngơ ngác nhận lấy xấp giấy, rồi thì đờ đẫn nhìn thấy hai chữ “HỢP ĐỒNG” to chà bá. Tim đập thình thịch, Ngọc Hưng nôn nao đọc lướt qua ý chính rồi lại không dám tin vào mắt mình khi thấy tên công ty. Rõ ràng đây là công ty lớn, chuyện nhận sinh viên vào thực tập là chuyện cực kì hiếm. Họa chăng đứa nào quái vật hoặc con ông cháu cha mới được nhận vào thôi. “Cháu có thể thực tập ở công ty bác ạ?” Bố hắn đưa cho cậu cây bút máy. “Tùy vào quyết định của cậu.” Chà lòng bàn tay đã đổ mồ hôi vì căng thẳng lên áo khoác, Ngọc Hưng vẫn chưa hết run mà nhận lấy cây bút. Cậu còn không dám đọc hết các điều khoản, chỉ chăm chăm kí sao cho ngay ngắn sạch đẹp. Cả đời cậu chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh như thế này: Đêm giao thừa đông đúc ngập tiếng pháo, cậu và bố bạn trai cùng nhau kí hợp đồng làm việc. Đêm giao thừa, các cặp tình nhân tay trong tay trao nhau nụ hôn thì cậu tay trong tay (bắt tay) với bố bạn trai. Trao nhau ánh nhìn tin cậy. “Rất vui được hợp tác.”
|
Chương 30: [18+-END]: Em đẹp trai cách vách của anh Ngọc Hưng vừa bưng khay hoa quả lên thì bị khách khứa nhà hắn vỗ vai bôm bốp. "Dũng đã lớn chừng này rồi à? Bác nhớ hồi nào cháu còn đang tập đi cơ mà nhỉ?" May có bố hắn giải vây cho cậu ngay lúc cậu đang bối rối. "Tên Hưng, thằng Dũng ngủ chưa dậy." “Giờ mới biết cậu có hai quý tử đấy. Thế Hưng năm nay bao nhiêu rồi?” “Cháu hai mốt ạ.” “Ồ, bằng tuổi Quỳnh Cảnh nhà bác rồi.” Người đàn ông vừa nói vừa động viên cậu con trai ngồi bên cạnh đi đến bắt tay với Ngọc Hưng. “Công nhận cậu đẹp trai thật đấy.” - Ngọc Hưng tinh tế nở nụ cười. Chàng trai tên Quỳnh Cảnh kia đúng chuẩn dáng dấp con nhà trâm anh thế phiệt, cậu ta cũng thanh lịch cười cười. “Đâu dám. Câu đó dành cho cậu mới xứng đáng.” Hóa ra người đàn ông này là Hà Mạnh Trung còn cậu con trai là Hà Quỳnh Cảnh. Ông Trung cùng bố hắn là bạn thân cấp ba chục năm rồi mới có cơ hội gặp mặt. Hai phụ huynh nói qua nói lại cuối cùng cũng vòng lại về Ngọc Hưng với Quỳnh Cảnh. “Hưng có định theo nghiệp bố cháu không? Nếu cháu theo sẽ rất có lợi đấy.” “Cháu có ạ. Sau tết này cháu bắt đầu thực tập ở công ty... bố cháu.” Bố hắn đột nhiên đi vào phòng lôi ra tập tài liệu đưa cho ông Trung. “Vết mực thêm vào là của thằng bé, cậu xem thế nào.” - Bố hắn nói. “Hừm.” – Ông Trung xem qua một lượt. – “Có tiềm năng đấy, đáng lẽ cậu nên cho thằng bé tôi luyện sớm hơn chứ?” Ngọc Hưng đỏ cả mặt quay sang một bên, không ngờ bố bạn trai không những không giận còn đem tờ giấy cậu lỡ tay viết bậy đưa cho ông Trung chứ!! “Điểm này chưa phù hợp. Nếu xử lí như vậy chỉ giải quyết được vấn đề trước mắt, về lâu dài sẽ không ổn.” – Chàng trai Quỳnh Cảnh nhổm tới chỉ vào một đoạn. Ngọc Hưng cũng chúi đầu vào giải thích. “À, mới đầu tôi định đề phương án khác nhưng xét thấy toàn cục của bản đề xuất này đang hướng đến cái tạm thời nên tôi mới...” “Ra vậy. Xin lỗi tôi không đọc kĩ.” - Quỳnh Cảnh xoay người rút một tập tài liệu ra. – “Cậu xem qua chỗ đề án này cùng tôi được chứ?" Hai bố con nhà họ Hà ngồi lại thêm nửa tiếng rồi rời đi. Ngọc Hưng thay bố hắn tiễn họ ra đến cửa. Thấy ông Trung đi xe riêng đi trước còn cậu con trai đi ra góc hẻm đứng nán lại. Chỉ là không ngờ năm phút sau đi ra đón khách, cậu thấy ngay chàng Thiên Quân năm nào mình thích thầm đang ôm lấy Quỳnh Cảnh ở góc hẻm kia. Tưởng chàng Quân kia thích cô bé nào tên Trang cơ mà nhỉ? Hoàng Dũng lù đù từ sau đi tới bám dính lấy lưng cậu. “Đừng nhìn nữa.” “Vô tình thấy thôi mà.” Hai tay của hắn vòng qua eo cậu, cái mũi cao cao lại lười biếng cọ cọ cổ của cậu. “Anh có tôi rồi. Đừng có hư mà tơ tưởng thằng Quân đó đấy.” “Hư cái gì mà hư. Á đù má!! Sao mày biết người ta tên Quân!!!” Hắn không thèm nói thêm, hùng hùng hổ hổ bế ngang cậu đi vào trong nhà. Ngại ánh mắt âm tỉ độ của ông bố. Hắn bế cậu thẳng vào phòng luôn. Quăng Ngọc Hưng lên giường, hắn chồm tới ngồi đè lên hai chân cậu. “Giờ bố già thà coi anh là con trai còn hơn là tôi đấy.” Tưởng ngủ nướng cả sáng giờ mới dậy, hóa ra Hoàng Dũng đã thấy hết màn vừa rồi. Hai chân bị đè không giãy ra được, cậu đành nhếch môi cười, nói. “Ghen tị hả??” “Ừ.” Em đẹp trai nằm xuống hôn lên môi cậu. Bàn tay gấu lớn theo thói quen trượt từ ngực cậu đi xuống áp lên thằng em của Ngọc Hưng. Cứ chút chút lại nhẹ nhàng xoa xoa thành vòng tròn làm nơi ấy từ từ nhộn nhạo nóng lên. “Anh trai à.” - Hắn ghé môi cắn lên vành tai ửng đỏ của Ngõ Hưng, khe khẽ gọi. Ngón tay của hắn thành thạo tháo thắt lưng mở khóa quần của cậu ra, từ từ mò từng ngón vào trong quần nhỏ. Ngọc Hưng nhắm tịt mắt quay ngoắt đi, cam chịu nói. “Ư. Em trai à. Không được đâu.” “Anh trai ngoan, để em trai thịt anh nhanh gọn.” Tay Ngọc Hưng bắt lấy cổ tay hắn ngăn hắn lại, tim cậu thấp thỏm đập thình thịch nhìn khe cửa chưa khép lại. “Bố chúng ta sẽ phát hiện mất!! Không được đâu!!” “Trò dâm đãng này chúng ta chơi bao lần rồi, anh trai còn sợ bố phát hiện ra?” “Ư ưm.” Lưỡi của hắn ẩm ướt tràn vào khoang miệng nóng ấm của cậu. Cái lưỡi ấy quấn lấy lưỡi cậu trơn tru một đường kéo cậu vào nụ hôn ngọt ngào. Đầu óc Ngọc Hưng rơi mê man theo nhục dục, cậu nôn nóng rướn người lên muốn xé áo hắn ra. Hơi thở nóng bỏng phả lên gương mặt hắn hòng gọi mời hắn nhanh lên. Mặc cho cậu dày vò xé áo mình, Hoàng Dũng tặc lưỡi tăng độ ma sát lòng bàn tay với ciu nhỏ của Ngọc Hưng. “Mới sáng mùng một.” - Hắn tặc lưỡi. Tưởng cậu mê man mờ lí trí rồi. Ai ngờ sức mạnh phá phong cảnh vẫn còn. “Mà đã chơi trò giả loạn luân cực mạnh. A, a! Nhẹ chút... Đau anh huhuhu.” “...” Hắn để Ngọc Hưng nằm sấp chổng mông lên, mình thì lôi keo bôi trơn ra. Chẳng nói lời nào bật nắp cắm thẳng vào lỗ mông cậu. “Ah!! Cái gì đấy!!” Chất lỏng lành lạnh từ từ lan thẳng vào trong làm Ngọc Hưng giật run người. “Cái gì đấy Dũng!!!” Ném lọ bôi trơn đã bóp gần nửa ra, Hoàng Dũng thọc ngón giữa vào nơi hồng hào đang ri rỉ nước lỏng đó. Ngón tay dài mạnh bạo rút ra thõ vào làm Ngọc Hưng rên rỉ cong người đẩy mông lên cao hơn. “Ngón tay ngắn... Ah.. Không sướng bằng họa mi Dũng. Ưm. Ah. Dũng à. Anh muốn... Huhuhu.” Ngọc Hưng ngoái lại nhìn hắn bằng khuôn mặt đỏ hửng cùng cặp mắt long lanh lệ ngọc. Đôi mày trĩu xuống đôi môi mím lại đầy van xin. Hoàng Dũng rục rịch nóng trong người cuối cùng cũng chịu “thân chinh xuất trận”. Hắn lôi hàng thật của hắn ra trước mặt Ngọc Hưng, để cậu liếm láp một chút rồi cắm nó vào nơi cửa nhỏ đang rung động chờ đợi hắn. “Ah... Ah... A. Hức. Chậm chậm... chút. Ư ư ư, nhẹ nhẹ thôi.” Không biết hắn có cắn phải thuốc gì bậy bạ không mà hung hăng hơn thường ngày. Cái kia của hắn cứ cắm đến lút cán, cứ nhằm đến điểm mẫn cảm của cậu mà trừng trị thật lâu. Vừa đâm hắn vừa nắm giữ thằng em của cậu, động tác xoa nắn yêu thương cũng chẳng dịu dàng như mọi ngày. Chút chút còn quá trớn làm cậu hơi xon xót vì đau. Nhưng chung quy vẫn có cảm giác tê dại xung xướng mà phần dưới đem đến. Cả hai đi đến cao trào, hắn hôn lên giọt lệ ở khóe mắt cậu. “Anh yêu em.” Khoái cảm chạm đến đỉnh điểm, Ngọc Hưng run run cong ngón chân lại, cánh môi hoa đào hé lên rên nhẹ một tiếng rồi bị ngập trong nụ hôn của hắn. “Ưm.. Ah. Em cũng yêu anh.” _______ __________________ Mấy ngày tết ở nhà Hoàng Dũng làm Ngọc Hưng béo trắng ra mấy vòng thì phải. Cái ngày cậu và hắn phải trở lại chỗ thuê, mẹ hắn khóc nức nở níu kéo không cho đi. “Đợi Hưng học xong hai đứa chuyển về đây sống nhé.” “Không được đâu, con định thi vào trường của Hưng rồi. Dự phải ở trọ thêm mấy năm nữa.” Ngọc Hưng cùng Hoàng Dũng xách hành lí cùng cún nhỏ trở về khu nhà trọ. Gần đến nơi thì trời đổ mưa, Ngọc Hưng vội bật ô lên đưa cho hắn cầm, còn mình ôm cún nhỏ dúi vào lòng hắn cho chắc kèo không dính mưa. Hai phòng trọ xây liền cạnh nhau dần hiện ra trước mắt hai người. Ngọc Hưng chợt nhớ lại kỉ niệm cũ. “Lần đầu tiên anh gặp mày cũng là chỗ này này. Thế mà nhanh thật đấy.” “Nhìn đường tí đi!” Cám ơn em vì đã yêu thương che chở cho anh. Cám ơn em vì đã cho anh một gia đình mới. Cám ơn em vì đã tô thêm màu cho cuộc đời nhàm chán của anh. Cám ơn em đã đến thế giới này. Cám ơn em. Em đẹp trai cách vách của anh. Hoàn
|
tuyện hay vãi,mong tác giả ra thêm vài bộ ngoại truyện nữa...
|