Tiểu Ngư Nhi Của Ta
|
|
5
Lúc Văn Dục tỉnh lại, liền bị dọa cho giật mình. Khuôn mặt tuấn tú của Nhâm Thiên Tường phóng đại cách mặt mình không đến 5 cm, đối phương cười đến vẻ mặt ái muội: “Tiểu Ngư Nhi, tỉnh sao? Tối hôm qua ngủ ngon sao?”
-“A!” Văn Dục phản xạ có điều kiện hô ra khàn khàn thanh âm, sau đó đá một cước. Nhâm Thiên Tường lập tức bị đá xuống dưới giường. Hắn mạnh ngồi dậy xốc lên chăn, lập tức chùm lên. Gặp quỷ, vì sao mình cái gì cũng chưa mặc? Tên hỗn đản kia ít nhất còn mặc một cái quần con.
-“Ngươi…”
-“Cái gì a, ngươi tối hôm qua kéo ta vào trong phòng, sau đó, ngươi cũng sẽ biết đi! Ta hiện tại rất đau a!” Nhâm Thiên Tường nhu nhu thắt lưng đau nhức, lại nhu nhu bả vai.
Văn Dục trông thấy được trên người Nhâm Thiên Tường là cái gì? Thân hình trắng nõn một vết thâm một vết tím, nhìn nhìn lại chính mình thực sạch sẽ. Nghĩ đến đây, Văn Dục con ngươi đen xinh đẹp lập tức mở trừng phóng đại, không phải như vậy đi?
-“Ta đi tắm rửa trước, thân thể bẩn muốn chết!” Nhâm Thiên Tường vỗ vỗ trên người tro bụi, cầm khăn mặt bước đi.
Từ từ, bình tĩnh một chút Văn Dục, sự tình hẳn là sẽ không phải như thế này mới đúng. Văn Dục nhanh chóng cầm lấy quần áo, mặc vào bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó ngồi ở trên giường tỉ mỉ nhớ lại truyện tối qua: Nghe cô gái kia chơi đàn xong rồi một mình đến đây. Sau đó vừa nói chuyện vừa uống rượu, đối phương còn nói giúp hắn trả tiền. Sau đó quay đầu lại liền nhìn thấy cô gái đang muốn đi. Sau đó liền đi theo. Sau đó nữa thì sao? Quên rồi! Vấn đề là, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tên hỗn đản kia lại ở chỗ này? Càng nghiêm trọng là bọn họ tối hôm qua đã xảy ra cái gì? Cứ nghĩ đến trên thân mình tên hỗn đản kia có mấy dấu vết thâm tím, hắn liền cả người ngạc nhiên. Sẽ không là thật đi! Hắn thật sự uống rượu, sau đó đối người này làm việc không nên làm!
Cửa phòng tắm mở, cả người Nhâm Thiên Tường ướt đẫm cứ thế đi ra. Trên người đã mặc vào một bộ quần áo màu trắng, cầm trên tay khăn mặt chà lau mái tóc ướt đẫm. Nhìn đến biểu tình Văn Dục đổi tới đổi lui, Nhâm Thiên Tường nhịn không được nở nụ cười, ngồi ở bên cạnh đối phương, không chút để ý nói: “Quên đi, ta không ngại, coi như cái gì cũng chưa phát sinh đi!”
Đột nhiên Văn Dục một đấm trúng ngay chính giữa bụng Nhâm Thiên Tường. Nhâm Thiên Tường ăn đau ngã vào trên giường, tức giận trừng mắt hắn: “Ngươi bị thần kinh a, là ngươi làm chuyện tốt, dựa vào cái gì đánh ta!”
-“Chẳng lẽ ngươi sẽ không phản kháng a! Ngươi không phải là nam nhân sao a!” Văn Dục vừa thẹn vừa giận đứng ở bên giường, mặt trắng nõn đỏ bừng, hai tay nắm quá chặt chẽ. Trừng mắt Nhâm Thiên Tường một hồi lâu mới thu khẩu khí, nhẹ nhàng cắn cắn cặp môi có chút tái nhợt, nhăn lại lông mày xinh đẹp, như là hạ rất lớn quyết tâm thực trịnh trọng nhìn ánh mắt Nhâm Thiên Tường:“Ta sẽ chịu trách nhiệm!” Sau đó cầm lấy bút trên bàn cạnh giường viết một dãy số lên tờ giấy, có chút khó xử cũng không ngẩng đầu lên nói “Có chuyện gì nhớ tìm ta!” Nói xong, cơ hồ là muốn chạy thoát liền rất nhanh đi ra ngoài, cửa bị đóng thật mạnh.
Cửa bị đóng, Nhâm Thiên Tường nhịn không được phá lên cười, đồng thời cửa tủ quần áo lập tức mở ra. Hai người này cơ hồ là lăn đi ra rồi nhảy lên giường ôm lấy Nhâm Thiên Tường, cười không ngừng.
-“Này uy, ngươi đụng tới chỗ đau của ta a!” Nhâm Thiên Tường dùng sức đẩy ra một cái đầu heo ngồi dậy, cầm tờ giấy trên mặt bàn nhìn dãy số kia, khóe miệng lộ ra ý cười.
Âu Dương Vũ đi tới gần: “Cảm tình của tiểu tử kia là thật sự nột!”
-“Đã lâu không gặp phải loại sự tình này, còn muốn ngoạn tiếp không?” Âu Dương Trụ cũng tới gần.
-“Này, các ngươi, là ai thích như vậy a?” Nhìn trên người mình mấy vết thâm tím, Nhâm Thiên Tường lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn hắn.
-“Bởi vì thoạt nhìn rất thật một chút, ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn a. Da thịt xinh đẹp như vậy liền bị làm hỏng rồi, ngươi nghĩ rằng chúng ta không đau lòng sao a!” Âu Dương Trụ biểu tình đau lòng vuốt mấy dấu vết trên người Nhâm Thiên Tường liền bị Nhâm Thiên Tường một tay gạt bỏ.
-“Chính là, ngươi nghĩ rằng chúng ta nhẫn tâm bán đứng sắc đẹp hảo hữu của mình a! Chúng ta là loại người này sao?” Âu Dương Vũ ôm lấy đầu Nhâm Thiên Tường “Ngoan ngoãn, nếu trong lòng ngươi khó chịu, ca ca cho ngươi ở phía trên, ngươi phải ôn nhu một chút nga!”
-“Hai ngươi ghê tởm muốn chết, tránh xa ta ra một chút!” Nhâm Thiên Tường đẩy hai người bằng hữu đang dính ở trên người mình ra, đi xuống dưới giường. Cửa đột nhiên mở ra, Viên Ngang giống như trước mặc một bộ tây trang màu bạc, đeo một cặp kính mắt màu bạc, khóe miệng thản nhiên ý cười.
-“Tới quá muộn, bỏ qua trò hay rồi!” Âu Dương Vũ ngồi trên giường, cười đến vẻ mặt thiên chân.
-“Hoàn hảo, còn thấy được đoạn sau.” Viên Ngang cầm lấy khăn mặt trên sô pha phủ lên đầu Nhâm Thiên Tường “Lau khô một chút đi! Vừa mới đụng vào một người, vẻ mặt thực kích động, khóe mắt còn giống như hồng hồng, từ phòng bên này lao tới, các ngươi đối hắn động thủ?”
-“Hắn!” Đôi song sinh đồng thời tỏ vẻ đứng đắn chỉ hướng Nhâm Thiên Tường, vẻ mặt vô tội.
Nhâm Thiên Tường đen mặt nhìn cặp song sinh.
-“Ân? Cùng một chỗ với ngươi nhiều năm như vậy, ta sao lại vẫn không biết ngươi chừng nào thì sửa lại tính tình?” Viên Ngang hai tay ôm ngực nhìn Nhâm Thiên Tường, khóe môi khẽ nhếch.
-“Đùa cái gì! Lão tử nhưng là cần đứa nhỏ! Đồng tính luyến ái lé qua một bên cho ta đi!” Nhâm Thiên Tường trừng mắt nhìn hắn khoát tay “Không chơi, không chơi! Thật sự là nhàm chán!” Nói xong bước đi ra ngoài.
Viên Ngang nhìn cặp song sinh ở trên giường cười thành một đoàn, đột nhiên có chút bất đắc dĩ nở nụ cười. Người đứng đắn như hắn sao lại cùng một bọn với bọn họ cơ chứ! Úc, đã quên nói với Thiên Tường, Bạo Long kia đã trở lại!
Ở trên cầu vượt, Văn Dục thực phiền táo bước đi. Như thế nào liền phát sinh loại sự tình này? Chết tiệt, nghĩ một chút, dùng sức hồi tưởng một chút a. Đêm đó thật sự, thật sự cùng tên hỗn đản kia đã làm sao? Vì sao một chút ấn tượng hắn đều không có, cho dù là say rượu làm ra sự tình kia cũng sẽ không thể cái gì cũng không nhớ rõ a. Ít nhất có một chút đoạn ngắn nào đó đi.
Nha nha nha! Văn Dục lo lắng túm lấy đầu mình, buồn bực muốn chết. Lúc này điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Hắn có chút phiền muộn cầm di động lên. �
-“Dục nhi, ngươi ngồi tuyến xe kia a, như thế nào còn chưa trở về a?” Văn mụ mụ nhất ngữ kinh người, bừng tỉnh Văn Dục. Đúng vậy, hắn đã nói tối hôm qua đi nhờ xe về.
-“A, mẹ, bởi vì trong trường có một số việc cần xử lý. Ta mua vé buổi chiều sẽ trở lại. Thực xin lỗi mẹ, làm ngươi lo lắng”
-“Hài tử ngốc, không có việc gì. Mau trở lại a, mẹ nhớ Dục nhi!”
-“Hảo, mẹ, Dục Nhi rất nhanh sẽ trở lại.”
Ngắt điện thoại xong hít một hơi thật sâu, hắn quyết định về nhà trước. Chuyện gì đều chờ hắn về trường rồi nói sau. Cho dù là làm kẻ trốn chạy cũng tốt, dù sao hắn như tình trạng bây giờ cũng không có cách nào khác đối mặt người kia…
|
6
Viên Ngang ngủ thực mơ màng, trong phòng hình như có người đang đập cửa sổ. Tiếng đập thực ồn ào. Viên Nganng hơi hé mắt, bỏ chăn đắp ở trên người ra, sau đó mạnh kéo bức màn, thấy một người toàn thân đều tựa vào trên cửa sổ. Viên Ngang cười cười liền mở cửa sổ, người kia lập tức té trên mặt đất, cắn răng hô:“Ngươi muốn chết a, không phát hiện ta ở bên ngoài a!”
Viên Ngang híp mắt nhìn hắn, ngáp một cái, đóng cửa sổ, sau đó ngã vào trên giường tiếp tục ngủ.
-“Này uy, bổn thiếu gia hiện tại không thể trở về, cho ta ở tạm nơi này vài ngày!” Người tới mặc một bộ đồ màu đen dính vết bùn đất, đi tới đẩy đẩy Viên Ngang “Có đang nghe không?”
Viên Ngang hơi hơi ngẩng đầu, một tay bắt lấy tay người tới, dùng sức đẩy ra. Người kia liền ngã vào trên giường, Viên Ngang thuận thế ôm lấy hắn, thanh âm nỉ non:“Ngủ đi, đừng đánh thức Lí quản gia cùng bọn người hầu!”
-“Ân? Bày đặt, lần nào đến đều dùng chiêu này!” Khóe miệng người kia duyên dáng thản nhiên giương lên, sau đó bình yên nhắm hai mắt lại.
Buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời rất là nhu hòa xuyên qua cửa sổ sát đất,chiếu vào hai người trên giường. Viên Ngang một thân áo ngủ màu trắng lười biếng động đậy thân mình, lộ ra bộ ngực trắng. Trong lòng hắn có một thanh niên mặc bộ đồ da màu đen. Cái mũi cao thẳng, lông mi cong cong thật dài, mái tóc mềm mại, trên khuôn mặt xinh đẹp, môi duyên dáng khẽ nhếch. Hai người ngủ như vậy an bình thực làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Tối thiểu là lúc Lí quản gia đẩy cửa tiến vào cũng chỉ thư thái cười cười.
Thế giới này người ghê gớm liền cố tình đặc biệt nhiều, tựa như cặp song sinh kia. Cặp song sinh mặc kệ Lí quản gia ngăn cản, một cước đá văng cửa. Viên Ngang còn không kịp phản ứng, hai người liền xông vào.
-“Này! Các ngươi!” Viên Ngang có chút phát hỏa, hắn mạnh mẽ đẩy ra người kia, lãnh nghiêm mặt đứng ở bên giường, nhìn cặp song sinh kia ngoạn nháo chà đạp người kia còn đang ngủ mơ màng.
Chỉ chốc lát sau, hai tên ghê gớm kia lập tức đã bị đá xuống giường, Lang Trạch Thiên tức giận nhảy xuống giường véo lỗ tai Âu Dương Trụ, tay kia thì ôm cổ Âu Dương Vũ “Hai tên hỗn đản, đây là cách các ngươi hoan nghênh ta?!”
-“Nha nha, tiểu Ngang cứu mạng a, tiểu hài tử nhà ngươi ngược đãi bằng hữu a!” Âu Dương Trụ không sợ chết hô.
Viên Ngang ngáp một cái “Đói bụng rồi, Lí quản gia đã chuẩn bị tốt bữa sáng cho các ngươi.” Nói xong bước ra ngoài, đi thẳng đến thư phòng đẩy cửa ra, khóe miệng giơ giơ lên “Đến rồi!”
Nhâm Thiên Tường im lặng ngồi trên sô pha đọc sách, ngẩng đầu nở nụ cười: “So với ta dự đoán nhanh một chút.”
Viên Ngang nở nụ cười, tiến lên nằm xuống sô pha, đầu gối lên đùi Nhâm Thiên Tường, hơi hơi nhắm mắt, thanh âm có chút khàn khàn: “Ba người kia thật đúng là nhàm chán, đều náo loạn mười mấy năm còn chưa đủ.”
-“Chỉ biết A Thiên đến nhất định là đi tìm ngươi, tối hôm qua phụ thân hắn thực tức giận gọi điện thoại đến nhà của ta, tựa hồ lại náo loạn lên, bảo ta không được giữ A Thiên ở lại.” Nhâm Thiên Tường im lặng lật sách “Nhất định là muốn A Thiên an phận ở trong nước!”
Viên Ngang giật nhẹ khóe miệng, nghiêng nghiêng mặt không nói lời nào, hô hấp dần dần bằng phẳng xuống. Nhâm Thiên Tường nhìn xem khuôn mặt đẹp bạn tốt, khẽ cười cười không nói, buông sách ngả về phía sau, cũng khép lại mắt. Nếu bị cặp song sinh kia kéo đi làm cho A Thiên kinh hỉ, sẽ mệt muốn chết…
-“Các thiếu gia, muốn ăn bữa sáng sao?” Lí quản gia đẩy cửa ra cười hòa ái, hắn nên quan tâm vài vị thiếu gia này.
-“Ăn, ăn!” Âu Dương Vũ giữ chặt Lang Trạch Thiên “Được rồi A Thiên, chúng ta sai rồi, đi ăn bữa sáng thôi!”
-“Chúng ta thấy ngươi rất cao hứng thôi! Lần trước ngươi không nói hai lời liền bước đi, cứ tưởng muốn bỏ chúng ta!” Âu Dương Trụ ôm Lang Trạch Thiên đứng lên “Lần này không đi đi!”
-“Lão nhân kia không bắt buộc ta sẽ không đi!” Lang Trạch Thiên rút khẩu khí “Ăn trước một chút.”
Đi được vài bước, Lang Trạch Thiên hỏi Lí quản gia: “Thiếu gia nhà ngươi đâu? Ở thư phòng sao?” Lí quản gia gật gật đầu. Lang Trạch Thiên ngẩng đầu lên:“Vũ, Trụ, các ngươi ăn trước, ta đi kêu bọn hắn!”
Sau đó hắn liền đi thẳng đến thư phòng. Cửa không đóng, lộ ra một cái khe hở. Lang Trạch Thiên đang muốn đẩy cửa ra, vừa lúc thấy Viên Ngang còn đang mặc áo ngủ tỉnh lại. Hắn đứng lên, sau đó đi đến bên cạnh Nhâm Thiên Tường, trong mắt tràn đầy ôn nhu, nhẹ tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Thiên Tường, đột nhiên liền dừng lại một chút. Sau đó Viên Ngang chậm rãi cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt ngủ yên của Thiên Tường, giống chuồn chuồn lướt nước. Lang Trạch Thiên ngây ngẩn cả người, trong lòng chỗ kia đột nhiên liền tạm dừng một chút. Hắn đột nhiên có chút bối rối, lui về phía sau vài bước, sau đó chạy ra vừa vặn gặp phải Lí quản gia, mặt đột nhiên đỏ lên: “Lão nhân có việc tìm ta, sẽ không ăn!” Sau đó, liền thẳng tắp chạy ra khỏi cửa.
Vừa mới cửa thư phòng nhẹ nhàng mở lại đóng lại, Viên Ngang nhíu mày, hỏi Lí quản gia đang đi đến:“Tểu hài tử kia lại làm gì vậy?”
-“Lang thiếu gia nói đi gọi ngươi ăn bữa sáng, sau đó đột nhiên nói Lang lão gia có việc tìm liền vội vàng chạy về!”
-“Nga, như vậy a!” Viên Ngang mặt không chút thay đổi nhìn về phía cửa thư phòng, hơi nhíu nhíu mày.
Đi đến lầu một nhà ăn, cặp song sinh kia đã đang ngồi nhàn nhã ăn này nọ, Viên Ngang khẽ cười cười đi qua, vỗ vỗ đầu Âu Dương Vũ: “Các ngươi thật đúng là đúng giờ a, không biết huyết áp của ta luôn luôn rất thấp sao?”
-“Ai, nói cũng không phải là nói như vậy, A Thiên rất sớm đã quấy rầy ngươi?” Âu Dương Vũ nheo lại cặp hoa đào mắt kia, nhìn về phía Viên Ngang lúc này đã mang theo kính mắt “Vẫn là nói các ngươi tối hôm qua làm kịch liệt vận động, giấc ngủ không đủ?”
-“A! Ta sao lại không nghĩ tới điều này!” Âu Dương Trụ đến đây hứng thú, một đôi hoa đào mắt lóe lóe.
Viên Ngang giận tái mặt, chỉ biết hai vị này sẽ không đứng đắn một chút. Đẩy kính mắt trên mũi “Ta đi rửa mặt, các ngươi đừng đánh thức Thiên Tường, huyết áp của hắn cũng rất thấp!”
-“Xem kìa, thật sự là “đồng nghiệp bất đồng mệnh”, tiểu tử Tường Tường kia sao lại nổi tiếng như vậy a!” Âu Dương Trụ cảm thán nhìn Âu Dương Vũ “Ngươi nói thửi xem, hai huynh đệ ta liền mệnh khổ như vậy!”
Viên Ngang quyết định tỉnh bơ đi không nghe, phỏng chừng sẽ không là chuyện gì tốt…
|
7
Tại trấn X.
Địa phương này bình thường là nơi một số học sinh nhà giàu lại đây nghỉ hè. Một trần nhỏ yên tĩnh, có non xanh nước biếc mà lại có chút sung túc.
Có đôi khi, duyên phận giữa người với người thực kỳ diệu. Tựa như biệt thự của cặp song sinh kia liền xây tại trấn nhỏ này, mà Văn Dục cùng Lạc Kì Hoằng từ nhỏ cũng lớn lên tại trấn nhỏ này, nhưng là cố tình vẫn chưa từng thấy qua đối phương. Rồi trong khi ở đây đang lúc mùa hè oi bức, Lang Trạch Thiên, Viên Ngang cùng Nhâm Thiên Tường đã bị cặp song sinh rủ đến biệt thự nghỉ mát của bọn họ. Sau đó ngay tại một ngày, trong lúc nhà Văn Dục mở cửa hàng cháo, bọn họ lại một lần nữa gặp lại.
Nhâm Thiên Tường ngồi ở chỗ ngồi, tay bỏ kính râm treo ở giữa không trung. Mà Văn Dục đang bê cháo cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Bốn mắt giao tiếp, xấu hổ cùng nổi giận đột nhiên nảy lên trong lòng. Văn Dục đặt cháo xuống thật mạnh, cúi người cầm lấy áo Nhâm Thiên Tường, nhẹ giọng nói: “Ta không phải nói với ngươi rồi hay sao, có việc gì gọi điện thoại cho ta là được rồi. Ngươi đến đây làm gì, ta cũng không phải người không biết chịu trách nhiệm!”
Nhâm Thiên Tường ngây ngẩn cả người. Không chỉ Nhâm Thiên Tường, Viên Ngang cùng Lang Trạch Thiên cũng kinh ngạc nhìn hai người nam nhân đang có chút động tác ái muội này. Cặp song sinh phản ứng trước tiên, sau đó liền cười hết sức thích thú.
-“Ngươi đang nói cái gì?!” Nhâm Thiên Tường lập tức khôi phục lạnh nhạt, hắn bỏ Văn Dục ra, thản nhiên nhìn đối phương liếc mắt một cái: “Ta căn bản là không biết ngươi ở đây, hơn nữa chúng ta là đến đây nghỉ hè.”
Văn Dục nhíu nhíu mày nhìn Nhâm Thiên Tường, trong lòng cảm giác thật đúng là phức tạp, đột nhiên hắn nở nụ cười “Như vậy a, vậy là tốt rồi! Các ngươi xin cứ tự nhiên!” Dứt lời, thực nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
-“Ha ha……” Âu Dương Vũ ở đó cười toe tóet “Còn tưởng rằng “chị dâu” sẽ đuổi ra cửa!”
-“Các ngươi đang nói cái gì a!” Lang Trạch Thiên có chút bất mãn, mấy tiểu tử thối này có chuyện tốt thế nhưng gạt hắn.
Viên Ngang không nói lời nào, mắt kính phiếm quang, nhìn không thấy biểu tình, nhàn nhã uống trà.
-“Muốn biết sao? Đến nhà hàng của ta hỗ trợ một năm liền nói cho ngươi!” Âu Dương Trụ cười xấu xa. Lang Trạch Thiên lập tức câm miệng, đánh chết hắn cũng không cần. Đùa cái gì thật là, cặp song sinh này cũng không biết có phải người địa cầu hay không, đầu óc luôn không có tư tưởng tốt. Hắn cũng biết rõ điều này.
Trong lúc mọi người ăn cháo, thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng có chút nhỏ gầy của Văn Dục xuyên qua đám người. Mọi người tựa hồ đều có thể cảm giác được ánh mắt kia luôn thường xuyên dừng ở trên người Nhâm Thiên tường.
Nhâm Thiên Tường có chút bất đắc dĩ buông thìa, đeo kính râm nhìn cặp song sinh đang nhìn mình chằm chằm: “Nhìn đủ chưa? Nhìn vài thập niên còn chưa đủ sao?”
Lắc đầu, Âu Dương Vũ nâng cằm:“Có cảm thấy các ngươi đặc biệt hữu duyên không?”.
-“Ân?” Nhướn mày, áo Nhâm Thiên Tường đột nhiên bị Viên Ngang kéo lấy. Hắn quay đầu lại, Viên Ngang mặt không chút thay đổi nhìn hắn, rồi hơi hơi nghiêng đầu, giọng điệu tràn đầy ôn nhu: “Dạ dày của ngươi không tốt, uống nhiều cháo một chút có vẻ tốt, muốn gọi thêm một bát hay không?”
-“Không cần, bị người nào đó nháo như vậy, không có khẩu vị ăn. Trừ phi người nào đó có thể……quy củ hơn” Nhâm Thiên Tường nhìn phía Âu Dương Vũ.
-“Này, ngươi không công bằng, sao lại là ta, Trụ!” Âu Dương Vũ quay sang Âu Dương Trụ “Như nhau cả thôi, ai kêu ngươi chọc giận quốc vương.”
-“Ừ ừ ừ!” Âu Dương Trụ cùng Âu Dương Vũ đứng lên, sau đó đi đến trước mặt Văn Dục trước mặt “Xin cho chúng ta hỗ trợ rửa chén đi!”
Văn Dục ngây ngẩn cả người. Hắn vội vàng xua tay. Đùa cái gì a, hắn cũng không muốn cửa hàng mà lão ba tân tân khổ khổ gây dựng bị hai ông tổ phá hỏng. Năm người kia ngay từ đầu tiến vào liền gây sự chú ý. Vì thế khách hàng, đặc biệt nữ khách hàng chưa từng có trong lịch sử tăng nhiều như thế này, hết sức bận rộn.
Nhìn Văn Dục biểu tình có chút khủng hoảng, Nhâm Thiên Tường đột nhiên cảm thấy thực khôi hài. Sau đó tiến lên, ngăn lại cặp song sinh, xuyên thấu qua kính mắt nhìn thẳng cặp mắt đen xinh đẹp của Văn Dục: “Ta thì sao? Ta có kinh nghiệm, nhận ta thửi xem!”.
-“Đùa cái gì!” Văn Dục hạ giọng, kéo lấy Nhâm Thiên Tường, mở to hai mắt nhìn “Tiểu tử, ngươi đừng xằng bậy, cẩn thận ta giết ngươi! Ăn cháo xong liền đi ngay cho ta!”
-“U, ta không muốn đi làm sao bây giờ?”.
-“Trực tiếp đem ngươi đá đi”
-“Không đá được nổi thì sao?”.
-“Mặc kệ ngươi, ta còn có việc phải làm”.
-“Ta giúp ngươi!”.
-“Tránh ra!”.
Ngồi ở vị trí, Viên Ngang nhìn liếc mắt một cái hai người con trai đang dây dưa cùng một chỗ, còn có cả hai người đeo kính. Hắn cười cười, uống ngụm trà, không nói lời nào.
Lang Trạch Thiên nhìn nhìn hắn “Khó được một ngày Tường cảm thấy hứng thú với người khác a!”
-“Hắn thích là tốt rồi!” Viên Ngang thản nhiên cười cười, lại không nói. Lang Trạch Thiên nhìn nhìn hắn “Hừ” một tiếng, có chút bất mãn buông thật mạnh thìa trong tay, sau đó đi ra ngoài.
Nguồn:
Nhâm Thiên Tường nhìn lướt qua Lang Trạch Thiên, dừng lại trong tay động tác, sau đó biểu tình trên mặt lập tức đã biến mất, trực tiếp đi ra ngoài. Cặp song sinh ngây ra một lúc, cũng đi theo ra ngoài. Văn Dục ngây ngẩn cả người. Không phải chứ, sắc mặt người này biến trở nên nhanh như vậy a!
Viên Ngang thùy mị mỉm cười, không nói lời nào, cũng không có đi ra ngoài.
Một đám quái thai! Văn Dục nhíu nhíu mày…
|
8
Vừa mới bước ra khỏi cửa hàng, Lang Trạch Thiên đã bị Nhâm Thiên Tường ôm cổ, sau đó ở bên tai đối phương thổi khí “Làm sao vậy? Ai chọc giận ngươi?”
-“Không có!” Lang Trạch Thiên rầu rĩ nhìn xa xa, hắn cũng không có tức giận ai, chỉ là thái độ của người kia làm cho hắn thực khó chịu. Rõ ràng cũng rất để ý đi, vì sao…
-“U, giận dỗi Viên thiếu gia?” Âu Dương Vũ cùng Âu Dương Trụ nhảy đến bên người Nhâm Thiên Tường.
-“Các ngươi thực phiền toái!” Lang Trạch Thiên liếc mắt bọn họ một cái “Đi thôi, trở về chơi trò chơi!”
-“Hảo! Chơi ba người!” Âu Dương Vũ vui vẻ ầm ĩ lên kéo Lang Trạch Thiên “Tiểu tử ngươi thua cũng đừng trách ta nga!”
-“Ngươi thôi đi!” Lang Trạch Thiên kéo kéo khóe miệng “Nếu bại bởi các ngươi, tên của ta liền đảo lại!”
Ồn ào, cặp sinh đôi lôi kéo Lang Trạch Thiên rời đi. Nhâm Thiên Tường nhẹ nhàng nở nụ cười. Đối với hắn mà nói, bọn họ là những người bạn rất quan trọng, trông thấy đối phương không vui hắn cũng sẽ rất khó chịu, là những người bạn này kéo hắn thoát khỏi những năm tuổi nhỏ với những kí ức ác liệt!
Trong cửa hàng, Viên Ngang uống một ly trà xong liền đứng lên, cầm lấy giấy tờ đi đến quầy, Văn Dục ngẩng đầu “Còn lại cũng không ăn sao?”
-“Không, nhà ngươi mở cửa hàng này?”
-“Đúng vậy!”
-“Rất được!” Viên Ngang nhẹ nhàng cười cười “Ngươi chính là Văn Dục!”
-“Ngươi quen biết ta?” Văn Dục nhìn trước mắt nam tử nhã nhặn này, cùng những tên kia không giống nhau.
-“Lịch sử hệ y học kể ra tới nay cơ hồ toàn bộ là hội trưởng hội học sinh thông qua nga!”
-“Làm gì, ngươi cứ khoa trương.” Văn Dục cũng không phải không biết xấu hổ.
-“Cái này là Thiên Tường theo ta công tác tìm hiểu!”
-“Gì?” Văn Dục ngây ra một lúc mới thử hỏi “Chuyện này, Thiên Tường thật sự tìm hiểu qua?”
-“…” Viên Ngang nâng lên lông mi, nhìn khuôn mặt thanh tú kia, đột nhiên nở nụ cười “Ngươi thật sự thực thích hợp diễn Ngu Cơ!”
-“Cái gì?” Không kịp phản ứng, Văn Dục sửng sốt thật lâu.
Viên Ngang đưa tiền, đi được hai bước hơi quay đầu lại “Hạng Võ âu yếm nữ nhân, Thiên Tường luôn luôn tại tìm người thích hợp!”
Viên Ngang đi xa, Văn Dục mới phản ứng lại đây, mở to hai mắt nhìn. Tên hỗn đản kia, ai nói không phải giống nhau, quả thực là sói đội lốt cừu!
Viên Ngang đi ra cửa hàng, nghiêng đầu nhìn. Nhâm Thiên Tường tựa trên một chiếc xe hơi màu đen, trang phục hưu nhàn, hình dáng tuấn mỹ, biểu tình đạm mạc, làm cho người qua đường đều ghé mắt nhìn. Viên Ngang bất giác nở nụ cười đi đến.
-“Chờ thật lâu sao?”
-“Mới một hồi, ngươi ở bên trong làm gì?”
-“Hàn huyên vài câu với Ngu Cơ của ngươi! Hắn thật đúng là hảo ngoạn!”
-“Gì…” Nhâm Thiên Tường nhướn mày “Ta nói thế lúc nào?”
-“Ừ, ừ. Ngươi chưa từng nói, ta nghe lầm!” Viên Ngang mở cửa xe “Ngươi lái hay ta lái?”
-“Ngươi lái, ta muốn ngủ một chút!”
Viên Ngang nhìn người trước mắt, nhẹ nhàng thở dài một chút. Người này ai cũng không thương. Người yêu hắn sẽ thực vất vả. Cho nên, chỉ có thể canh trừng hắn đi!
Trong cửa hàng, Văn Dục buồn bực thật lâu thật lâu, thế cho nên mẫu thân lại đây gọi vài tiếng mới nghe thấy.
-“Dục nhi, sao vậy, không thoải mái sao?”
-“Không có gì đâu mẹ, có chuyện gì sao?”. Bạn đang �
-“Vừa rồi đám tiểu tử đẹp trai kia để lại một địa chỉ, nói đêm nay mười giờ ba mươi đưa cháo qua đó cho bọn họ. Đặc biệt muốn một cháo cá phiến, ngươi nhớ rõ a!”
-“A, hảo……” Văn Dục nhận lấy tờ giấy, tay có chút cứng ngắc.
—–
|
9
Trở lại biệt thự đã là chạng vạng, đúng như Nhâm Thiên Tường đoán biết, hai kẻ dở hơi kia đã lôi kéo Lang Trạch Thiên chơi game đến bất diệc nhạc hồ! Có chút mệt mỏi, không biết vì sao càng ngày càng mệt mỏi, Nhâm Thiên Tường đi vào trong, ý định chào hỏi một tiếng, cuối cùng quyết định bỏ qua bọn họ, thẳng tắp trở về phòng ngủ, đóng cửa lại gục ở trên giường. Hắn hô hấp thật sâu, nhẹ nhàng khép lại mắt. Viên Ngang theo sau cũng tiến vào, ngồi ở trên giường hắn, sờ sờ cái trán “Không thoải mái sao?”
-“Ân, muốn ngủ một chút!”
Viên Ngang bật một chút điều hòa rồi đứng lên. Thời tiết nóng như vậy, cũng khó trách sẽ không thoải mái. Đi ra khỏi phòng Nhâm Thiên Tường liền gặp Lang Trạch Thiên ngẩng đầu nhìn “Ngang, đợi cùng đi ra ngoài ngoạn!”
-“Hảo, bất quá quốc vương không đi được, hắn không quá thoải mái!” Viên Ngang đã đi tới, sờ sờ đầu Lang Trạch Thiên “Ngươi cũng phải chú ý một chút, cái tên thường xuyên bị cảm nắng a!”
Lang Trạch Thiên ngây ra một lúc, nhìn nam nhân ôn hòa như ngọc kia, mặt đỏ ửng.
Cặp song sinh ở đó chờ đợi. Chơi một hồi lâu rồi, vì thế bọn họ liền xuất phát.
Mười giờ tối, Nhâm Thiên Tường đột nhiên cảm giác thân thể rất lạnh, như là rơi vào nam cực, có chút mệt mỏi, muốn mở to mắt lại vô lực. Hắn cố hết sức sờ sờ cái trán, hơi nóng lên, không lẽ phát sốt? Khởi động thân thể hướng đến bên cạnh bàn. Nếu đoán không sai, di động hẳn là để ở đó. Một bàn tay hướng mặt bàn sờ soạng, đang muốn gọi cho Viên Ngang bọn họ, đột nhiên toàn bộ thân mình té xuống, đầu đụng vào cái bàn, nhất thời hôn mê bất tỉnh……
Nửa giờ sau, Văn Dục đi xe đạp, một tay mang theo một túi đựng đầy cháo, đúng giờ xuất hiện tại khu biệt thự. Hắn tìm một hồi lâu mới thấy biệt thự của Thiên Tường, đứng ở cửa nhấn chuông nửa ngày nhưng không có người mở cửa.
-“Sẽ không đùa giỡn ta đi!” Văn Dục nhất thời đen mặt, dùng sức đập cửa. Không đóng? Thật là, một chút ý thức an toàn đều không có.
-“Ta đến đưa cháo, có người ở đó không?” Hắn vừa nói vừa đi vào. Phòng khách trống trơn, trên mặt bàn có vài cái chén hỗn độn. Hắn thật cẩn thận tiến vào, sau đó đem cháo đặt ở trên mặt bàn thở dài: “Mấy tên hỗn đản này còn chưa trả thù lao!” Suy nghĩ một chút, vẫn là hô lớn một tiếng “Có người ở đó không, ta đến đưa cháo, tiền còn chưa trả!”
“Phanh…” Lầu hai tựa hồ truyền đến tiếng vang rất to. Văn Dục hoảng sợ, rồi theo phía nguồn phát ra âm thanh mà thật cẩn thận đi lên. Đi đến trước cửa một căn phòng cuối góc, có nhè nhẹ khí lạnh theo khe cửa đi ra. Văn Dục gõ cửa: “Có người sao? Ta vào được chứ.”
Xoay cửa mở ra, một cỗ khí lạnh vọt tới. Văn Dục không khỏi rùng mình một cái. Phản ứng đầu tiên Văn Dục có chút run run, sau đó liền thấy được Nhâm Thiên Tường đang nằm trên thảm, trên thảm còn có một bình hoa, nước tràn ra. Gió điều hòa thổi tung bức màn, màn bị thổi bay, va trúng bình hoa rơi xuống.
Trông thấy Nhâm Thiên Tường, với danh hiệu sinh viên ưu tú nhất đẳng hệ y học của hắn, Văn Dục trực giác không ổn. Hắn vọt lên, nâng dậy Nhâm Thiên Tường, đỡ hắn đặt ở trên giường. Thân thể Nhâm Thiên Tường độ ấm siêu thấp, cái trán nóng kinh người, phát sốt, hơn nữa sốt không nhẹ.
Văn Dục lập tức tìm được điều khiển từ xa tắt điều hòa, sau đó vội vàng mang tới một chậu nước ấm. Không suy nghĩ thêm, trực tiếp cởi hết quần áo của Thiên Tường, dùng nước ấm chà xát mấy lần thân mình hắn, làn da trắng nõn bị chà xát đỏ bừng. Sau đó hắn tìm chăn, kết quả làm hắn buồn bực là chăn đông cũng không biết để chỗ nào, chỉ có thể dùng chăn mỏng bao lấy Thiên Tường. Thiên Tường phản xạ có điều kiện co rúm khóe miệng, thanh âm nỉ non:“Lạnh…”
Văn Dục nhíu nhíu mày, rồi không hề nghĩ ngợi, lập tức cởi quần áo trên người, chỉ để lại một cái quần con, xốc lên chăn nằm lên giường, thân thủ đem thân thể lạnh lẽo kia ôm vào trong lòng, sau đó dùng chăn bao lấy bọn họ, hai tay vỗ nhẹ Thiên Tường: “Không có việc gì, hẳn là bị cảm nắng khiến cho như vậy, ai kêu ngươi tham lạnh!”
-“Mẹ…” Thiên tường nỉ non hướng trên người Văn Dục cọ sát.
-“Cái gì?” Văn Dục nghe không rõ ràng lắm, tới gần sát Thiên Tường.
-“…… Không cần…… Rời bỏ ta” Thiên Tường gắt gao lui ở trong lòng hắn, há miệng thở dốc, cuối cùng một chữ “Mẹ” cũng không phát ra.
Văn Dục ngây ngẩn cả người, trong đáy lòng phiến mềm mại kia không biết vì sao lặng lẽ tản ra. Hắn ôm chặt Thiên Tường, nhẹ giọng nói:“Hảo, không ly khai!”
Bốn phía tĩnh lặng, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại hai tiếng hít thở đều đều…
12 giờ đêm, cửa bị đẩy ra.
Viên Ngang nhíu mày một chút, nhìn cửa, lại nhìn cháo trên bàn “Vũ, lúc ngươi đi ra ngoài không khóa cửa sao?”
-“Ta không khóa?” Âu Dương Vũ ngây ra một lúc, suy nghĩ một chút, tựa hồ quả thật như thế “Ha ha, thói quen ở nhà, dù sao quốc vương ở nhà đấy thôi!”
-“Thiên Tường!” Viên Ngang đột nhiên nghĩ tới, hắn lập tức xông lên lầu.
-“Hắn sao vậy?” Lang Trạch Thiên đẩy ra Âu Dương Trụ, vừa cởi giày vừa hỏi.
-“Thiên Tường trước đó không phải không thoải mái sao? Sau đó cửa lại quên khóa, người đưa cháo đã tới, cũng khó trách Viên Ngang hội lo lắng!” Âu Dương Trụ nở nụ cười, đi lên phòng khách mở hộp ra, hộp cháo đã được đưa tới, hắn kêu một tiếng “Biết vậy về sớm một chút uống cháo.”
-“Là ai muộn như vậy còn ầm ĩ a!” Lang Trạch Thiên liếc mắt “Đi lên nhìn Thiên Tường xem!”
Hắn đi lên liền nhìn thấy Viên Ngang thần sắc kích động đóng lại cửa phòng Nhâm Thiên Tường. Lang Trạch Thiên nhìn hắn khó hiểu, đang muốn mở miệng, Viên Ngang nhìn hắn, thần sắc có chút phức tạp, thấp giọng nói:“Không cần đi vào!”
-“Vì sao?” Lang Trạch Thiên nhìn hắn một cái, làm hắn quan tâm rồi sao có thể bỏ qua như vậy. Lang Trạch Thiên thừa dịp người nào đó không chú ý liền đẩy cửa ra, ngây ngẩn cả người. Trên giường hai người kia, sao lại thế này? Hắn đang muốn bước ra, Viên Ngang kéo hắn lại lắc đầu, kính mắt có chút phản quang, nhìn không ra biểu tình hiện tại của hắn.
-“Đùa cái gì!” Lang Trạch Thiên kêu to một tiếng, đẩy hắn ra xông lên phía trước, lại bị Viên Ngang động thân ngăn cản.
-“Chuyện gì vậy?” Cặp song sinh đúng lúc chạy vào, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người trên giường. Chăn màu lam bao lấy hai người, một người hai vai lõa lồ ra, gắt gao ôm một người khác, sợi tóc màu đỏ nhẹ nhàng vương trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Trọng yếu hơn cả là, khuôn mặt tuấn mỹ của Thiên Tường nằm ôm ấp trong lòng Văn Dục hiện lên thản nhiên tươi cười, cười đến thực an tâm…
Đã bao nhiêu lâu chưa thấy qua nụ cười này, đáy lòng Viên Ngang có chút chua sót.
-“Ân?” Nhâm Thiên Tường tựa hồ cảm nhận được cái gì, hắn cố hết sức lặng lẽ trợn mắt. Đầu tiên chiếu vào mi mắt là khuôn mặt an tường mà xinh đẹp của Văn Dục. Sau đó nghiêng đầu thấy Viên Ngang đang giữ Lang Trạch Thiên, cặp song sinh còn đang đứng ở bên cạnh, tám tầm mắt quét tới quét lui trên người hắn và Văn Dục. Đột nhiên hắn mạnh phản ứng lại đây, quay đầu xốc chăn lên, mặt mũi có chút tái xanh, sau đó không nói hai lời đá văng ra người nào đó. Văn Dục té từ trên giường xuống, trong mơ hồ cảm thụ đau đớn. Hắn tỉnh lại, đang muốn tức giận, mười tầm mắt quét lại đây. Hắn ngây ngẩn cả người, phản ứng lại đây, sau đó nhìn về phía Thiên Tường. Thiên Tường tức giận nhìn hắn.
-“Ngươi làm cái gì với ta!” Thiên Tường cơ hồ là nén tức giận.
-“Ngươi!” Văn Dục mở to hai mắt nhìn, hiểu được đối phương định nói cái gì liền phát hỏa “Ngươi nghĩ rằng ta hội đối một bệnh nhân làm cái gì! Huống hồ ngươi là nam, trừ phi ta bị điên mới có thể muốn thượng ngươi!” Cái gì gọi là chó cắn Lã Động Tân (để hiểu rõ xem chi tiết tại đây), Văn Dục cuối cùng đã biết, nhanh chóng mặc quần áo, đẩy ra cặp song sinh, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài!
Chết tiệt, nếu không nhìn thấy bộ dáng của hắn đáng thương như vậy, ta Văn Dục sẽ làm ra tình trạng này? Đùa cái gì! Vừa chạy vừa mắng người nào đó, Văn Dục buồn bực tới cực điểm, nói như thế nào hắn cũng là một nhân tài được tu dưỡng vô cùng tốt. Sao lại mỗi lần gặp được tên hỗn đản Nhâm Thiên Tường này liền mất đi lý trí. Ai…
Đúng rồi, vừa rồi chỉ lo lắng cho tên hỗn đản kia, quên gọi điện thoại cho mẫu thân. Bây giờ trở về không biết có bị mắng hay không a!
|