Ân Sư Thừa Hoan
|
|
Chương 5 Kỳ thật khi Tôn Xán Tình ở sơ trung thành tích không tồi, nhưng từ lúc tiến vào cao trung liền không như hảo hảo nghe giảng, đương nhiên không giải được đề trước mắt. Tôn Xán Tình đem bài thi lấy về, bạn học xung quanh mỗi người nói cho hắn đáp án khác nhau, liền tùy tiện ghi mấy công thức qua loa cho xong. Chờ đến thứ sáu, hắn chọn lúc Tần Duyệt không ở văn phòng, đem bài thi ném trên bàn y chạy lấy người. Nhưng Tần Duyệt xác thật là người thực tích cực, y nhìn ra đáp án bài thi chắp vá lung tung, tan học lại gọi Tôn Xán Tình vào văn phòng, kêu hắn giải thích phương pháp tính ra đáp án. Tôn Xán Tình đương nhiên không thể nói được, đành phải thừa nhận đáp án đều là chép bạn học, Tần Duyệt nghe xong nói: "Tôi lúc trước nói cậu có thể hỏi bạn học, là cho cậu hỏi phương pháp giải đề, không phải hỏi đáp án cuối cùng, chỉ có hiểu được cách làm, lần sau đề giống nhau mới có thể giải ra. Bài thi lần sau tôi sẽ phê, nhưng khi đó phỏng chừng cậu không nhất định sẽ hảo hảo nghe giảng bài, cho nên hôm nay tôi giảng cho cậu một lần." Tần Duyệt đẩy ghế để Tôn Xán Tình ngồi bên cạnh, tiếp theo kiên nhẫn giảng giải cho hắn. Kỳ thật đề trắc nghiệm không quá khó, số lượng cũng không nhiều lắm, nhưng lý thuyết cơ bản Tôn Xán Tình thật sự không tốt, rất nhiều công thức cơ bản hay định lý đều không rõ, cho nên cho dù Tần Duyệt nói được tinh tế lại dễ hiểu, Tôn Xán Tình vẫn nghe cái biết cái không. Tôn Xán Tình ngồi cách Tần Duyệt rất gần, mơ hồ ngửi được trên áo sơ mi Tần Duyệt có hương vị thanh tân sạch sẽ mà thoải mái, hắn chú ý cổ Tần Duyệt thực trắng. Khi nói chuyện hầu kết vừa động, môi không ngừng đóng mở thoạt nhìn cũng thực mềm mại. Hai tay xinh đẹp thon dài đặt trên bàn, bộ dáng viết chữ tràn ngập mỹ cảm. Tôn Xán Tình thích vẽ tranh, đối mỹ cảm rất nhạy bén, hôm nay là lần đầu tiên hắn gần gũi quan sát Tần Duyệt một phen, phát giác cả người tiểu lão sư này đều như tản ra một loại tao nhã dụ hoặc. "...... Cho nên đề này giải chính là như vậy, hiểu chưa?" Tôn Xán Tình cảm thấy mình như nghe hiểu, gật gật đầu: "Hiểu." "Hảo, vậy hôm nay giảng đến đây đi, bài thi này đều là ngày thường kiểm tra, cậu trở về lại ngẫm nghĩ hảo hảo một chút, tương lai gặp cùng loại đề sẽ suy một ra ba." Tần Duyệt thu thập đồ vật trên bàn, mới phát hiện thời gian đã gần 6 giờ rưỡi, còn hơn nửa giờ là bắt đầu tiết tự học buổi tối, Tần Duyệt nhất thời cảm thấy thập phần có lỗi. "Không nghĩ tới đã qua nhanh như thế, chắc cậu rất đói bụng đi? Đều do tôi không chú ý thời gian, chậm trễ cậu ăn cơm, thật sự ngượng ngùng." Tôn Xán Tình lần đầu tiên nghe lão sư xin lỗi mình, hắn một bên cảm thấy mới mẻ, một bên lại cảm thấy vẻ mặt Tần Duyệt xin lỗi có chút đáng yêu, lắc lắc đầu: "Không có việc gì." Tần Duyệt nói: "Hiện tại căn tin phỏng chừng cũng không còn đồ ăn gì, tôi mời cậu đi ăn bên ngoài trường học." Tôn Xán Tình không nghĩ tới hôm nay còn có thể kiếm lời một bữa cơm chiều, một chút cũng không khách khí đáp ứng. Hai người cuối cùng gọi hai tô mì sợi, Tôn Xán Tình vừa mới ăn xong, Tần Duyệt thúc giục hắn chạy nhanh về trường học, "Lập tức bắt đầu tiết tự học buổi tối, ăn no thì mau trở về đi học." "Nga." Tôn Xán Tình ăn no có chút lười biếng, một chút cũng không muốn trở lại phòng học, chỉ tiếp tục ôm tô ăn canh kéo dài thời gian. Tần Duyệt rút khăn giấy đưa cho hắn: "Lau miệng một chút." Ngón tay sạch sẽ tay cầm khăn giấy, Tôn Xán Tình đột nhiên cảm thấy hình ảnh này hẳn nếu vẽ ra xuống, hắn tiếp nhận khăn giấy, ngón tay chạm qua nơi Tần Duyệt cầm vừa rồi lau lau môi, trong lòng có loại cảm giác kì diệu. Sau lần này, Tôn Xán Tình tuy học tập vẫn có lệ trước sau như một, nhưng tiết toán lại rất ít trốn, bất quá này cũng không đại biểu cho hắn sẽ nghiêm túc nghe giảng bài. Hắn chỉ là muốn nhìn Tần Duyệt nhiều hơn mà thôi, nhìn tiểu lão sư này rốt cuộc có bao nhiêu nơi cùng những người khác không giống nhau, nhưng Tôn Xán Tình nhìn càng nhiều càng thêm phát hiện, Tần Duyệt ở trong mắt hắn đã trở nên cùng người khác càng ngày càng không giống nhau. Thi cuối kỳ sẽ họp phụ huynh, các ba mẹ đều được an bài trên chỗ ngồi con mình, Tần Duyệt dạy môn chính cũng sẽ lên tiếng ở nhà trường, khi lên tiếng, y lưu ý đến chỗ ngồi Tôn Xán Tình trống không, phụ huynh hắn hôm nay không tới. Vì tránh cho học sinh hướng cha mẹ giấu giếm, giáo viên đều trực tiếp liên hệ gia đình báo cho bọn họ thời gian tham dự cụ thể, không biết ba mẹ Tôn Xán Tình hôm nay rốt cuộc có chuyện gì, con trai mình cũng không thể tới xem. Nghỉ đông qua đi, một học kỳ mới đã đến, tiết toán đầu làm Tôn Xán Tình mạc danh kỳ diệu có chút hưng phấn. Hắn đã một tháng không gặp Tần Duyệt. Lúc ở nhà hắn thường thường sẽ nhớ tới Tần Duyệt, muốn nghe âm thanh y, muốn nhìn y viết chữ trên bảng, muốn nhìn bóng dáng y thon dài đi vào văn phòng. Bất tri bất giác, Tôn Xán Tình nghỉ đông vẽ rất nhiều tranh Tần Duyệt, hắn thậm chí trộm nghĩ, nếu lại để Tần Duyệt tịch thu tranh của hắn hắn, khi nhìn đến tranh toàn là y, không biết sẽ có phản ứng như thế nào? Trong lớp học Tần Duyệt vẫn là bộ dáng cũ, trước điểm danh, rồi mới dùng thanh âm ôn hòa giảng bài, ngẫu nhiên sẽ dừng lại cường điệu một chút, Tôn Xán Tình dùng tay nâng mặt nhìn chằm chằm y, bút kẹp giữa mũi và miệng, môi nhếch lên như muốn hôn môi ai. Tan học Tần Duyệt gom sách đi, Tôn Xán Tình đột nhiên đứng lên đi theo. Không gặp lâu như thế, hắn rất muốn cùng Tần Duyệt trò chuyện, nhưng lại không biết nên nói cái gì, thế là giả viwf đi WC cùng Tần Duyệt chào hỏi: "Tần lão sư." "Ân." Tần Duyệt mỉm cười nhìn hắn gật đầu. Tôn Xán Tình còn muốn lại cùng y nhiều lời mấy câu, liền nói: "Lão sư nghỉ đông đi chỗ nào chơi sao?" Tần Duyệt đáp: "Tôi về nhà." "Lão sư không phải người ở đây a." Tần Duyệt lại gật gật đầu, "Không phải." "Nga." Tôn Xán Tình vừa định tiếp tục hỏi nhà y ở nơi nào, lại nghe thấy Tần Duyệt hỏi: "Đúng rồi, tôi nhớ rõ học kỳ 1 phụ huynh nhà cậu không tới, bọn họ quá bận sao?" Tôn Xán Tình vốn đang rất vui vẻ, vừa nghe lời này sắc mặt liền tối sầm, nói: "Xem như đi." Tần Duyệt không quá rõ, "Xem như?" "Dù sao có rảnh cũng sẽ không tới." Tôn Xán Tình nói xong đi phía trước vài bước, quay đầu lại nói với Tần Duyệt, "Lão sư tái kiến." Tần Duyệt nhận ra gia đình Tôn Xán Tình hẳn là có chút vấn đề, hơn nữa vấn đề này nói không chừng là nguyên nhân ảnh hưởng hắn học tập. Sau đó Tần Duyệt cố ý hướng chủ nhiệm lớp Tôn Xán Tình hỏi tình huống, nhưng chủ nhiệm cũng không rõ ràng những việc này, thế là ngày hôm sau hết tiết toán, y gọi Tôn Xán Tình văn phòng mình. Vì hôm nay tiết toán là tiết cuối cùng trong buổi sáng, lúc này trong văn phòng không có những người khác, Tôn Xán Tình không biết Tần Duyệt gọi tới là vì chuyện gì, trong lòng nghi hoặc vừa hỗn loạn vừa chờ mong cùng khẩn trương. Tần Duyệt để Tôn Xán Tình ngồi bên cạnh, hòa ái mở miệng: "Hôm qua tôi nghe cậu nói về chuyện gia đình, cậu nói ba mẹ có rảnh cũng sẽ không tới, có thể nói cho tôi tại sao không?" Tôn Xán Tình không nghĩ tới nguyên lai y tìm mình là vì hỏi cái này, hắn cắn môi, nói: "Ba mẹ lúc tôi còn rất nhỏ đã ly hôn, mẹ tôi nhiều năm trước cùng người khác đi Mỹ, đương nhiên tới không được." Tần Duyệt lại hỏi: "Vậy ba cậu đâu?" Tôn Xán Tình nhìn về hướng khác, tức giận nói: "Hắn càng không đến, chê tôi làm mất mặt." Tần Duyệt cười: "Có nhi tử soái khí lại vẽ đẹp như thế, cao hứng còn không kịp, như thế nào sẽ ngại mất mặt?" Tôn Xán Tình nghe y khen như thế, trong lòng có chút ngọt, ngữ khí cũng mềm xuống: "Lúc trước tôi vì vẽ tranh mới có thể được đặc biệt chọn vào, nhưng là ba tôi muốn tôi ở cao trung một lòng đọc sách, tương lai làm thầy giáo, không cho tôi vẽ tranh, tôi không đồng ý, luôn cùng hắn đối nghịch, sách cũng không nghĩ đọc, hắn xem thành tích tôi hiện tại trở nên kém như thế, cả ngày nói tôi ném mặt mũi hắn." Nguyên lai là vì như vậy, Tần Duyệt cảm thấy cách đứa nhỏ này xử sự thật sự ấu trĩ, nhưng vẫn an ủi: "Ba cậu tuy rằng là vì tốt cho cậu, nhưng hẳn là phải tôn trọng ý kiến cậu, cậu nếu thích vẽ tranh như thế, lại vẽ rất tốt, hắn hẳn nên cổ vũ cậu nhiều hơn mới đúng." Thấy Tôn Xán Tình gật gật đầu, Tần Duyệt lại tiếp tục, "Bất quá hắn suy xét đương nhiên cũng có đạo lý, đem yêu thích trở thành nghề nghiệp phát triển cũng không dễ, hắn đối nghệ thuật khả năng cũng có chút hiểu lầm, cậu nếu muốn hắn hiểu cậu, nên hảo hảo cùng hắn câu thông, cùng hắn đối nghịch làm sao có lợi?" Tôn Xán Tình cảm thấy y nói tựa hồ không sai, cúi đầu không nói. Tần Duyệt biết hắn nghe lọt, lại khuyên nhủ: "Cậu có thể cùng ba ba nói, một bên vẽ tranh một bên đọc sách cũng có thể làm thầy giáo, nếu muốn cho hắn tin tưởng cậu, đầu tiên cậu đem thành tích đẩy cao lên, hắn nhìn cậu tiến bộ, nhất định sẽ không như hiện tại phản đối như thế." Tôn Xán Tình cúi đầu lẩm bẩm: "Muốn đẩy cao thành tích nào dễ dàng a." "Là không dễ dàng, cho nên cậu phải nỗ lực nhiều nha." Tần Duyệt nhìn hắn, "Ngữ văn tự học không khó, đọc nhiều rất nhanh tiến bộ, toán học thì khó một chút, như vậy đi, sau này tôi dạy bổ túc toán cho cậu, đem kiến thức cậu bỏ qua ôn lại, ít nhất sẽ làm được những bài cơ bản, cậu cảm thấy thế nào?" Tôn Xán Tình không thể tưởng tượng được Tần Duyệt nguyện ý giúp mình như vậy, trong lòng hắn ấm áp, thốt lên kêu một tiếng: "Lão sư......" Tần Duyệt mỉm cười nhìn hắn, "Quyết định như thế."
|
Chương 6 Tôn Xán Tình kỳ thật cũng thông minh, chỉ cần hắn chịu nghiêm túc học, đẩy cao thành tích cũng không phải chuyện khó. Nhờ Tần Duyệt dốc lòng phụ đạo, hắn nỗ lực đem kiến thức trước kia bỏ qua bù về, giải được bài có cảm giác thành tựu cộng thêm Tần Duyệt khích lệ biến thành động lực lớn nhất cho hắn. Học nhiều nên quan hệ Tôn Xán Tình và Tần Duyệt rất nhanh trở nên thân cận, Tôn Xán Tình biết nữ sinh trong lớp đều thích Tần Duyệt, hết tiết không có việc gì đều quấn lấy y nói chuyện, Tôn Xán Tình mỗi lần nhìn những nữ sinh vây quanh Tần Duyệt ríu rít cười không ngừng liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, như rõ ràng tiểu lão sư chỉ thuộc về hắn một người bị những người khác kéo đi rồi ── nhưng Tần Duyệt vốn dĩ không phải thuộc về hắn. Thế là Tôn Xán Tình luôn cố ý chọn thời gian tan học đến Tần Duyệt hỏi vài vấn đề, hỏi xong cái này lại hỏi cái kia, một hai kéo dài tới chuông vào học vang lên mới bỏ qua. Những nữ sinh chen vào không lọt, hậm hực nhìn Tần Duyệt vội vàng rời đi, lúc này Tôn Xán Tình cảm thấy vô cùng đắc ý, tuy hắn chưa từng nghĩ qua loại đắc ý này đến tột cùng là bởi vì cái gì. Hôm nay học bổ túc kết thúc, Tôn Xán Tình nháo mời Tần Duyệt đi ăn mì sợi bên ngoài trường học một lần, Tần Duyệt không có cách nào, chỉ phải đáp ứng, Tôn Xán Tình lập tức mặt mày hớn hở, cao hứng nói: "Cảm ơn tiểu lão sư." "Cậu gọi tôi là gì?" Tần Duyệt cố ý xụ mặt, nhưng bộ dáng kia nhìn vẫn thực ôn hòa, thậm chí có chút dung túng. Tôn Xán Tình cảm thấy trong lòng ngọt đến như ăn đường, cố ý tiến đến bên tai Tần Duyệt, lại lặp lại một lần, "Cảm ơn tiểu ─ lão ─ sư ─" Tần Duyệt bất đắc dĩ cười một chút, "Đi thôi, đi ăn." Từ học kỳ tới nay, thái độ Tôn Xán Tình học tập chuyển biến tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, tuy lần đầu tiên kiểm tra hắn tiến bộ còn chưa rõ, nhưng lần thứ hai thi trực tiếp lọt top mười sáu, chủ nhiệm lớp ở lớp học khen ngợi hắn. Tôn Xán Tình một lần nữa nhắc với ba hắn tương lai muốn tham gia nghệ thuật, phản đối cũng không kịch liệt như trước. Tần Duyệt cũng thực cao hứng vì hắn. Y làm lão sư nửa năm, dạy một đám học sinh bị trường mặc kệ, mỗi ngày đi học hỗn loạn, thành tích mỗi lần thi cử đếm ngược. Cục diện như vậy làm y cảm thấy uể oải, nhưng Tôn Xán Tình hăng hái tiến bộ làm y thấy được một ít giá trị mình nỗ lực. Lúc hai người gặp nhau, y luôn tận sức cổ vũ Tôn Xán Tình, vì Tôn Xán Tình cũng vì mình cổ vũ hắn. Mùa hè tới rất nhanh, buổi tối Tôn Xán Tình mấy ngày nay bị gió thổi qua đầu, một không cẩn thận cảm mạo. Sáng nay hắn cảm giác cả người đều choáng váng mơ hồ, hắn trốn tiết thể dục cuối, ở trong phòng ghé vào bàn học ngủ. Tần Duyệt đi ngang qua lớp Tôn Xán Tình vừa vặn thấy, đi vào vỗ vỗ sau lưng hắn, hỏi: "Xảy ra chuyện gì, không thoải mái sao?" "Ân......" Tôn Xán Tình miễn cưỡng ngẩng đầu lên, cảm giác có một bàn tay mềm ấm đặt trên trán mình. "Nóng như thế, quả nhiên phát sốt, tôi đưa cậu đến phòng y tế." Tần Duyệt nâng Tôn Xán Tình dậy, tưởng giá hắn đứng lên, không ngờ Tôn Xán Tình giữa mơ hồ đột nhiên ôm chặt eo y, mặt dán trên bụng nhỏ của y cọ xát vài cái, hương vị trên người Tần Duyệt làm Tôn Xán Tình cảm thấy an tâm, hắn lẩm bẩm kêu một tiếng: "Lão sư......" Nghe thỏa mãn mà tràn ngập ỷ lại. Tần Duyệt bị bộ dáng hắn làm cho tâm đều mềm, vuốt đầu hắn nói: "Được rồi, chúng ta hiện tại đi phòng y tế được không? Uống thuốc xong ngủ tiếp, tỉnh lại thì tốt rồi." Tôn Xán Tình tuy tuổi không lớn, nhưng thân thể phát dục cùng người trưởng thành không sai biệt mấy, Tần Duyệt dìu hắn đến phòng y tế mất một phen công phu. Nhân viên y tế cho hắn chút thuốc hạ sốt pha nước uống, mắt thấy thời gian đã tới giờ tan học, nhân y tế cũng sắp tan tầm, Tần Duyệt nghĩ nghĩ, cuối cùng dìu Tôn Xán Tình tới ký túc xá mình. Khi Tôn Xán Tình tỉnh lại phát hiện đang nằm ở một nơi xa lạ, đây là tiểu phòng xếp sạch sẽ ngăn nắp, đồ vật không nhiều lắm, mang phong cách trí thức. Tôn Xán Tình phát hiện mình bị hương vị thuộc về Tần Duyệt vây lấy. Nệm, chăn, gối đầu, đều tràn ngập hương vị thanh tân sạch sẽ mà thoải mái làm hắn bỗng nhiên có chút nóng nóng. Hắn đem nửa khuôn mặt vùi vào chăn mỏng, ngửi một ngụm thật sâu, hiểu nơi hiện tại mình ở. Thời gian đã là buổi chiều, còn tốt là chiều nay Tần Duyệt không có tiết học, có thể vẫn luôn ở lại trong ký túc xá chiếu cố hắn. Lúc này y thấy Tôn Xán Tình tỉnh lại, đưa tay dò nhiệt độ trán hắn, nói: "Đã khá hơn nhiều, cậu đói bụng không? Tôi nấu cho cậu chút đồ ăn." "Nga, hảo." Tôn Xán Tình tham lam nhìn Tần Duyệt, không biết ánh mắt mình có bao nhiêu mê luyến. Tần Duyệt rất ít khi nấu cơm trong ký túc xá, dụng cụ ở đây không đầy đủ, chỉ có thể miễn cưỡng nấu bát mì. Tôn Xán Tình nhìn bóng dáng Tần Duyệt vì mình bận rộn, đồ mặc mùa hè phác hoạ ra đường cong thân thể mảnh khảnh cao dài. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ thực mạnh, làn da trắng nõn dưới ánh sáng có vẻ gần như trong suốt. Tôn Xán Tình xem đến nuốt yết hầu một chút, nhịn không được từ trên giường ngồi dậy, mang giày đi đến sau lưng Tần Duyệt, ôm lấy y. Đột nhiên rơi vào trong ngực thiếu niên, Tần Duyệt có chút kinh ngạc, hỏi: "Như thế nào lại xuống? Mau trở về nằm đi, nấu xong tôi sẽ gọi cậu." Trong lòng Tôn Xán Tình nổi lên cảm giác xa lạ, nhưng thực ấm áp, còn mang theo một cổ ngọt ngào, làm hắn chỉ nghĩ chặt chẽ ôm người này không bao giờ buông ra, hắn đem mặt dựa vào trên vai Tần Duyệt, nhẹ giọng kêu: "Lão sư." Tần Duyệt nghĩ hắn trở thành tiểu hài tử làm nũng khi sinh bệnh, y sủng nịch vỗ vỗ bàn tay Tôn Xán Tình, nói: "Được rồi, nơi này rất nóng, mau trở về nằm một chút đi." Tôn Xán Tình lại ở cổ y cọ vài cái, lúc này mới nghe lời trở lại giường. Không bao lâu Tần Duyệt nấu xong mì sợi bưng lên, Tôn Xán Tình ăn xong cầm chén phát ngốc chốc lát, lại quay đầu lăng lăng nhìn chằm chằm Tần Duyệt. "Nhìn tôi làm cái gì?" Tần Duyệt hỏi hắn. "Lão sư đối tôi thật tốt." Tôn Xán Tình lúc còn rất nhỏ ba mẹ đã ly hôn. Ba hắn một đại nam nhân cũng cẩn thận săn sóc nhưng không đến đâu. Hắn đã thật lâu không gặp được ai quan tâm hắn như thế, đối hắn tốt như thế, hắn đột nhiên đến gần Tần Duyệt, không nhịn được đậu đem môi hôn y một chút. Tần Duyệt ngây dại, y vuốt nơi vừa mới bị Tôn Xán Tình hôn, có chút nghi hoặc nhìn hắn. Tôn Xán Tình tâm sắp nhảy ra, nói: "Lão sư, tôi rất thích em." Tần Duyệt nghe vậy nở nụ cười, nói: "Tôi cũng rất thích cậu a." Tôn Xán Tình nghe vậy vui sướng một trận, lại nhịn không được mất mát, hắn hiểu mình đối với Tần Duyệt đến tột cùng là tình cảm như thế nào, cũng hiểu Tần Duyệt nói thích hắn, cùng hắn thích Tần Duyệt, là không giống nhau. - ------------------------------- Tiếng trung dịch ra chỉ có ta-ngươi nên mình dùng xưng hô của bạn công là tôi-em lúc hiện tại nhé!
|
Chương 7: (H) Trong phòng vẽ, Tôn Xán Tình hôn môi Tần Duyệt, thấy y có chút thất thần, liền hỏi: "Lão sư suy nghĩ cái gì?" Tần Duyệt đáp: "Nhớ tới chuyện trước kia." "Bao lâu trước kia?" Tôn Xán Tình lại hỏi. "Thời điểm chúng ta còn chưa bên nhau." Quần Tần Duyệt còn chưa cởi, Tôn Xán Tình đưa tay vói vào vuốt ve bắp đùi y, ngẫu nhiên lại nhẹ xoa dương vật vừa bắn tinh mềm xuống một chút, môi hôn cổ y, Tần Duyệt cảm thấy thoải mái cực kỳ, đắm chìm bầu không khí hoan ái ngọt ngào mà ôn nhu. Tôn Xán Tình ở trên cổ y cắn một ngụm, hỏi: "Sao đột nhiên lại nhớ tới những chuyện đó?" Tần Duyệt ôm eo hắn, nói: "Không biết, bất quá cảm thấy khi đó cậu cũng rất đáng yêu." "Kia đương nhiên." Tôn Xán Tình không chút khách khí, "Hiện tại càng đáng yêu." Tần Duyệt nói: "Khi đó cậu còn sẽ thẹn thùng, nào nghĩ đến hiện tại sẽ biến thành dạng này." Tôn Xán Tình dưa tay hướng mặt sau Tần Duyệt tìm kiếm, xoa nắn hậu huyệt y vẫn cứ ướt át, lại đem ngón tay cắm vào, nghe Tần Duyệt hừ nhẹ, Tôn Xán Tình vừa đảo ngón tay vừa ở bên tai y thấp giọng: "Tôi cũng không nghĩ tới lão sư hiện tại sẽ biến thành cái dạng này đâu." Thân thể Tần Duyệt sau cao trào rất mẫn cảm, rất nhanh lại bị ngón tay Tôn Xán Tình cắm kêu lên. Khoái cảm lúc này không kịch liệt, như món điểm tâm ngọt sau một bữa tiệc, làm Tần Duyệt sau túng dục được ôn nhu an ủi. Y nhịn không được một bên hôn môi Tôn Xán Tình một bên co rút lại hậu huyệt, muốn đem ngón tay hắn hàm chứa càng sâu, càng chặt, làm cho hai người bọn họ trở nên càng thân mật. Tôn Xán Tình hôn môi càng thêm kịch liệt, nhịn không được lại cởi quần Tần Duyệt muốn làm một lần, Tần Duyệt ngăn hắn, thở gấp: "Không thể đến, hai ngày nay làm quá nhiều." Tôn Xán Tình bắt lấy tay y ấn trên dương vật mình cứng lên, ủy khuất: "Lão sư, tôi còn muốn." Tần Duyệt sờ đồ vật thô to của hắn, trong lòng nóng lên, "Lại làm tôi thật sự chịu không nổi." Tôn Xán Tình không thuận theo mà buông tha, nhìn y, "Vậy em giúp tôi sờ sờ." Tần Duyệt chịu không nổi bộ dáng này của hắn, đành thỏa hiệp, ngồi xổm phía trước Tôn Xán Tình, hắn tách chân ra, một ngụm ngậm lấy dương vật hắn sưng to. Hai người ở bên nhau nhiều năm, thân thể Tần Duyệt không chỉ bị Tôn Xán Tình thao làm, chính y cũng luyện ra kỹ xảo khẩu giao thuần thục. Y trước dùng đầu lưỡi đâm chọc lỗ nhỏ Tôn Xán Tình, tay nắm hai viên tinh hoàn vuốt ve, chờ dương vật hoàn toàn cương cứng, y vươn đầu lưỡi từ rễ liếm lên đỉnh, rồi mới ngậm lấy quy đầu lúc nhẹ lúc nặng mút vào, đem dịch nhầy từ lỗ nhỏ phân bố ra hút vào miệng không chừa một giọt, tiếp theo bắt đầu từ trên xuống dưới phun ra nuốt vào thịt trụ, không quên dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm hành thân. Tôn Xán Tình nhìn bộ dáng y ra sức phục vụ dưới háng mình, chỉ cảm thấy máu cả người dâng trào lên, nhịn không được đè gáy Tần Duyệt ở trong miệng y mạnh mẽ đâm vào rút ra. Tôn Xán Tình càng ngày càng kịch liệt thao lộng miệng Tần Duyệt, rất nhiều lần đem quy đầu đâm tới yết hầu y, thao đến Tần Duyệt mặt đỏ bừng, khóe mắt đều phiếm ra nước, thẳng đến khi Tần Duyệt cảm giác dương vật trong miệng run lên một trận, một cổ tinh dịch tanh mặn bắn vào chỗ sâu trong yết hầu mình. Tần Duyệt theo thói quen nuốt xuống tinh dịch Tôn Xán Tình, Tôn Xán Tình bắn xong thỏa mãn tựa lưng vào ghế thở dốc, rồi mới ôm Tần Duyệt lên, hắn thật yêu chết người trước mắt này, ôn nhu, dung túng, thân thiết, hơn nữa cũng yêu hắn. Tới giờ tan học, trải qua đại chiến vừa rồi, bụng hai người kêu lên, mặc lại quần áo, Tôn Xán Tình thu thập dấu vết hoan ái vừa rồi một chút, lại ở ngoài miệng Tần Duyệt hôn một cái thật mạnh, lúc này mới mở cửa cùng y ra ngoài. Tuy Tôn Xán Tình cùng Tần Duyệt có ký túc xá riêng, nhưng trên cơ bản hai người xem như ở chung, buổi tối trước kia Tôn Xán Tình rảnh liền sớm chui vào ký túc xá Tần Duyệt làm y, có đôi khi Tần Duyệt vội vàng soạn bài sửa giáo án, Tôn Xán Tình trưng ra bộ dáng lão đại bị vắng vẻ không cao hứng, nhưng gần đây thời gian Tôn Xán Tình tới rõ ràng so trước kia trễ hơn nhiều, Tần Duyệt có một lần hỏi hắn, hắn chỉ nói cùng mấy lão sư trẻ tuổi một đi chơi. Tần Duyệt cảm thấy hắn còn trẻ, xã giao là bình thường, nếu cả ngày chỉ cùng mình dính bên nhau ngược lại không tốt lắm, thế là cũng không có để trong lòng. Hôm nay buổi tối Tôn Xán Tình lại hơn mười một giờ mới tới, Tần Duyệt đã nằm trên giường, Tôn Xán Tình vừa lên giường liền ôm y, một bộ thực vui vẻ, Tần Duyệt hỏi: "Có chuyện gì cao hứng như thế?" Tôn Xán Tình cởi cúc áo ngủ y ra, vừa hôn xương quai xanh vừa nói: "Không có gì, trước không nói cho ngươi." Tần Duyệt buồn cười, "Còn học được giấu tôi?" Tôn Xán Tình cắn một bên đầu vú mút vào hàm lộng, hàm hồ: "Dù sao sau này em sẽ biết." Tần Duyệt bị động tác hắn khơi mào một trận thở dốc, Tôn Xán Tình nhéo đầu vú xoa nắn bên kia, nói sang chuyện khác, "Trước kia đầu vú lão sư không lớn như thế, là vì bị đùa bỡn đến quá nhiều, cho nên lại phát dục đi?" Tần Duyệt nghe hắn nói như thế, nhịn không được cúi đầu nhìn nhìn hai viên đầu vú trước ngực mình, phát hiện hình như so trước kia có chút lớn, Tôn Xán Tình lôi kéo tay y sờ lên, nói: "Chính em sờ sờ xem." Tần Duyệt nhéo vài cái, trước ngực truyền đến cảm giác tê dại, làm hô hấp y không khỏi có chút tăng thêm, đang lúc Tôn Xán Tình lén lút mò xuống quần ngủ y, Tần Duyệt lập tức hoảng, đè lại tay y. "Không được lại xằng bậy, mau cho tôi ngủ." "Nga." Tôn Xán Tình không thực hiện được mưu kế, chỉ phải thành thành thật thật nằm xuống bên người. Vô luận bên nhau bao lâu, chỉ cần khi hai người chung chăn gối, Tôn Xán Tình luôn ôm Tần Duyệt mới hảo hảo ngủ, tối hôm nay cũng không ngoại lệ. Tần Duyệt tắt đèn, bị hai tay Tôn Xán Tình rắn chắc hữu lực ôm vào trong ngực, đi vào giấc ngủ thì nhớ lại chuyện cũ hai người năm đó.
|
Chương 8 Trải qua sự tình phát sốt lần trước, không bao lâu đã đến thi cuối kỳ. Tôn Xán Tình thi cuối kỳ lại có tiến bộ, thành tích từ đếm ngược tới giữa top, không thể nghi ngờ học kỳ tới nay tiến bộ nhất trong lớp là hắn, đồng thời lão sư cũng khen ngợi. Họp phụ huynh sau kỳ thi, chủ nhiệm lớp không tiếc khích lệ làm ba Tôn Xán Tình vui vẻ ra mặt. Tần Duyệt cũng cố ý tìm ba hắn hàn huyên một chút về nguyện vọng của Tôn Xán Tình, khuyên cùng lý giải cho ba Tôn về quyết định tham gia thi nghệ thuật của Tôn Xán Tình. Ba Tôn Xán Tình nghe y cẩn thận phân tích một phen cũng có chút dao động, đáp ứng khi về nhà sẽ cùng nhi tử hảo hảo thương lượng. Dựa theo quyết định trường học, Tần Duyệt phụ trách hai lớp bị đổi, y không dạy cho bọn họ môn toán nữa, lão sư trẻ tuổi cần tích lũy kinh nghiệm nhiều hơn, không thể nhận lớp sắp tốt nghiệp như thế. Tần Duyệt ở tiết cuối cùng nói chuyện này với học sinh, học sinh phía dưới đều phát ra một trận pán than, trong đó khổ sở nhất đương nhiên phải kể tới Tôn Xán Tình, nếu thay đổi lão sư dạy toán, hắn sẽ không bao giờ có thể giống như bây giờ mỗi ngày nhìn thấy tiểu lão sư của hắn. Nghỉ hè, Tần Duyệt theo thường lệ trở về nhà, Tôn Xán Tình cả ngày nhớ y không chịu được. Ban ngày nghĩ đến ăn không ngon, buổi tối nghĩ đến ngủ không yên, hắn sống mười bảy năm, lần đầu tiên chân chính nếm trải nỗi khổ tương tư. Có một ngày hắn cuối cùng nhịn không được gọi điện cho Tần Duyệt, điện thoại thông cũng không biết nên nói gì, thế là hỏi: "Lão sư, sau này còn dạy bổ túc cho tôi không?" Tần Duyệt nghe hắn nói, trả lời: "Chỉ cần cậu nguyện ý, tôi đương nhiên sẽ vẫn luôn dạy bổ túc cho cậu." Tôn Xán Tình lúc này mới yên tâm, "Thật tốt quá, nếu không có lão sư phụ đạo, thành tích tôi khẳng định không thể nâng lên." Tần Duyệt cười: "Đừng chỉ nói tôi, các lão sư khác cũng giúp cậu rất nhiều, người cậu nên cảm ơn kỳ thật là chính mình, nếu bản thân không nỗ lực, ai cũng không có khả năng làm cậu tiến bộ." Tôn Xán Tình cảm thấy Tần Duyệt nói cái gì, cái đó đều có đạo lý, hắn hỏi: "Lão sư, tôi nỗ lực như vậy, có thể hay không cho tôi một chút khen thưởng?" Tần Duyệt hỏi hắn: "Cậu muốn khen thưởng gì?" Tôn Xán Tình nghĩ nghĩ, nói: "Tôi chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ kỹ rồi lại nói cho lão sư." Tần Duyệt ở đầu điện thoại bên kia cười cười, "Có thể nha." Tôn Xán Tình nghe âm thanh y mang theo ý cười, đột nhiên nhịn không được: "Lão sư, tôi nhớ lão sư." Tần Duyệt nghe hắn nói câu đó, có chút ngoài ý muốn, nói: "Nghỉ hè đã qua một nửa, không bao lâu sẽ gặp mặt." Ngữ khí Tôn Xán Tình có chút rầu rĩ, "Còn lâu như vậy......" Tần Duyệt vẫn luôn biết Tôn Xán Tình thân cận ỷ lại y, nhưng lúc này y lần đầu tiên nhận thấy Tôn Xán Tình ỷ lại y dường như có chút khác biệt, loại tình cảm này tựa hồ càng tiếp cận càng không muốn xa rời. Ngày đầu tiên khai giảng Tôn Xán Tình hưng phấn tìm Tần Duyệt, bay đến quấn lấy y muốn lại ăn một lần mì sợi y nấu, Tần Duyệt khó hiểu: "Tôi nấu mì sợi ăn không ngon, còn không bằng tôi mời cậu ra ngoài ăn." Tôn Xán Tình lại không đáp ứng: "Lần trước không phải nói phải thưởng tôi sao, hiện tại tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn ăn mì sợi lão sư nấu." Tần Duyệt vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, "Vậy cậu nghĩ cũng thật lâu." Tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng Tần Duyệt nhịn không được hoang mang, Tôn Xán Tình để ý y đến tột cùng đã tới trình độ nào rồi? Khai giảng không bao lâu đến ngày lễ giáo viên, văn bản trường học quy định rõ ràng lão sư không thể thu lễ vật(tiền, quà cáp có giá trị), nhưng một ít thiệp chúc mừng và vật phẩm thủ công linh tinh biểu đạt tâm ý có thể ngoại lệ. Tôn Xán Tình đương nhiên cũng chuẩn bị lễ vật cho Tần Duyệt, ngày đó hắn cầm cuộn tranh thật dày đi tìm Tần Duyệt, rồi mới nhét vào trong tay y liền bay nhanh chạy mất. Tần Duyệt mở bìa ra, chỉ thấy góc phải bên dưới viết một hàng chữ: Tặng cho tiểu lão sư tôi thích nhất. Tần Duyệt nhịn không được mỉm cười, lúc y mở ra chút nữa, phát hiện toàn bộ trang giấy đều họa(vẽ) mình, nghiêm túc, mỉm cười, trầm tư, có y giảng bài trên bảng đen, cũng có lúc y cúi đầu nghiêm túc đọc sách, càng có cảnh y chuyên tâm nấu mì trong bếp. Phía dưới mỗi bức họa đều có ghi thời gian vẽ tranh, càng về sau khoảng cách thời gian càng ngắn, mỗi ngày nghỉ hè Tôn Xán Tình đều vẽ vài bức. Tần Duyệt cầm tập tranh, cảm thấy trong lòng chứa đầy dòng nước mềm mại, đây là lễ vật trân quý nhất y nhận được từ khi dạy đến nay ── đó là một thiếu niên dụng tâm thật sự. Tần Duyệt có lẽ trên phương diện tình cảm không nhạy bén, nhưng y cảm thấy như minh bạch(hiểu rõ) tình cảm Tôn Xán Tình dành cho t ── có tôn kính lão sư, có ỷ lại huynh trưởng(anh lớn), cũng có đối người yêu ái mộ. Nhưng y vẫn luôn đối đãi đứa nhỏ này như em trai, như vậy hiện tại y nên đối mặt như thế nào, hoặc là nói nên an bài phần cảm tình Tôn Xán Tình đối y như thế nào? Một lần gặp mặt, hai người như đều nhận thấy được đối phương đã minh bạch tâm ý mình, bởi vậy trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ, Tần Duyệt đánh vỡ trầm mặc trước, nói: "Cảm ơn cậu lần trước tặng lễ vật cho tôi, những bức tranh đó vẽ đều thật sự rất đẹp." Tôn Xán Tình thấy y chủ động nhắc tới việc này, có chút thấp thỏm ngẩng đầu nhìn y một cái, hỏi: "Kia lão sư thích sao?" Tần Duyệt gật gật đầu, "Thực thích." Tôn Xán Tình nhẹ nhàng thở ra, nói: "Nếu lão sư thích, sau này tôi sẽ vẽ cho lão sư." Dừng một chút lại nhẹ giọng bồi thêm một câu, "Chỉ vẽ cho lão sư một người." Tần Duyệt nghe câu uyển chuyển thổ lộ này, cảm thấy trái tim đều mềm mại, nhưng thân là giáo viên, trách nhiệm không cho phép y tích cực đáp lại Tôn Xán Tình chờ mong, thế là nói: "Cậu bây giờ còn nhỏ, chờ lớn thêm một chút, gặp qua càng nhiều người, sẽ không chỉ nghĩ phải vẽ cho tôi một người." Tôn Xán Tình bi thương dường nhìn y, "Lão sư không tin tôi." Tần Duyệt bị ánh mắt hắn nhìn đến trong lòng cũng khẩn trương lên: "Không phải tôi không tin cậu, chỉ là không nghĩ hứa hẹn, quyết định hẳn nên thận trọng một chút, hơn nữa bây giờ còn có chuyện càng m quan trọng, không phải sao?" Tôn Xán Tình cúi đầu, nói: "Tôi đã biết." Hắn trầm mặc một chút, lại nói: "Ba tôi đồng ý cho tôi đi tham gia thi nghệ thuật, học kỳ này tôi sẽ ra bên ngoài học lớp huấn luyện, không thể vẫn luôn ở trường học." Nguyện vọng Tôn Xán Tình cuối cùng được đến ba hắn ba đồng ý, Tần Duyệt hắn cao hứng: "Thật tốt quá, cậu phải cố lên, chỉ cần hảo hảo chuẩn bị, nhất định có thể thông qua cuộc thi." Tôn Xán Tình nhấp nhấp môi, hỏi: "Kia nếu tôi thông qua kỳ thi, có thể thưởng sao?" Tần Duyệt vui vẻ đồng ý, "Đương nhiên có thể, cậu muốn khen thưởng cái gì?" Tôn Xán Tình sớm đã nghĩ kỹ đáp án, lại không lập tức nói cho y, mà như trước đáp: "Tôi còn chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ kỹ rồi lại nói cho lão sư."
|
Chương 9 Lão sư dạy toán mới tới là người trung niên ít khi nói cười, tuy kinh nghiệm phong phú, nhưng dạy đám thiếu niên hiệu quả cực nhỏ, cứ thế tất cả mọi người đều nhịn không được nhớ khởi Tần Duyệt ── tuy bọn họ trước kia cũng không hảo hảo nghe y dạy. Mà hiện tại Tôn Xán Tình thành học sinh duy nhất trong lớp được Tần Duyệt dạy, hắn vì đặc quyền này mà đắc ý, tuy quan hệ hắn và Tần Duyệt không như hắn muốn, nhưng hắn biết, trải qua hơn nửa năm, Tần Duyệt đã dạy tới trăm học sinh, đối với hắn không thể nghi ngờ là đặc biệt nhất. Tần Duyệt gần đâu phát hiện vấn đề, lần trước Tôn Xán Tình uyển chuyển thông báo với y, đứa nhỏ này khi ở chung như so trước kia càng thêm làm càn. Tuy hai người trở nên thân cận, Tôn Xán Tình ở trước mặt y vẫn luôn là bộ dáng không lớn không nhỏ, nhưng gần đây hắn đột nhiên có nhiều động tác không quy củ, tỷ như khi Tần Duyệt giảng đề đem mặt đặt trên vai y, khi lấy đồ cố ý đụng vào tay y, còn có rất nhiều lần một hai dán tai Tần Duyệt nói chuyện, hơi thở vừa nóng vừa ngứa làm lỗ tai y hồng lên. Tần Duyệt biết Tôn Xán Tình là cố ý, vì mỗi lần hắn thực hiện được, Tần Duyệt thậm chí nhận ra cổ đắc ý hắn che dấu không được. Tần Duyệt cảm thấy mình không nên dung túng hắn, nhưng mỗi khi nhìn Tôn Xán Tình vì chiếm được tiểu tiện nghi mà âm thầm vui sướng, y thật sự không đành lòng trách cứ. Hôm nay Tần Duyệt lại một lần nhìn Tôn Xán Tình vì loại này việc nhỏ mà trộm cười, y không biết như thế nào cũng theo hắn cùng nhau nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ, có chút yêu thương, thậm chí còn sinh ra cảm khái ── bị một thiếu niên chân thành si tâm ái mộ, cũng là chuyện vinh hạnh. Nghỉ Quốc Khánh dài hạn, Tôn Xán Tình cáo biệt Tần Duyệt: "Lão sư, tôi muốn đi lớp huấn luyện, mấy tháng này không thể tới trường đi học." Tần Duyệt gật gật đầu, "Đi thôi, trong khoảng thời gian này dụng tâm chuẩn bị, có rảnh ôn tập môn văn một chút, đừng lơ là quá nhiều." Tôn Xán Tình nghĩ Tần Duyệt chỉ quan tâm thành tích hắn nên có chút bất mãn: "Tôi huấn luyện ở tỉnh, đi học bên đó cấm ra ngoài, có lẽ trước lúc kết thúc chương trình học tôi cũng không thể trở lại." Hắn chờ mong Tần Duyệt có thể biểu đạt một chút không nỡ, chẳng sợ chỉ xuất phát từ lão sư không nỡ để học sinh sắp rời đi, hắn cũng khát vọng nghe được. Tần Duyệt đương nhiên phát hiện tâm tư của hắn, ôn hoà nói: "Cậu ở bên đó an tâm đi học, đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng áp lực quá lớn, nếu gặp khó khăn hay việc phiền lòng có thể gọi điện thoại nói với tôi, ở bên ngoài phải hảo hảo chiếu cố bản thân, đừng gây chuyện làm người lo lắng, thời tiết sắp chuyển lạnh, chú ý thân thể, đúng rồi, hiện tại cậu không lại trộm hút thuốc đi?" "Đã sớm đã không có, lão sư muốn tôi không hút thuốc, tôi đương nhiên sẽ không hút." Tôn Xán Tình dừng một chút, như ngượng ngùng nhẹ giọng: "Lão sư, mấy tháng này tôi sẽ rất nhớ lão dư." Tần Duyệt thở dài trong lòng, cảm thấy mình hoàn toàn bị biểu hiện thiếu niên trước mắt này ngây ngô đánh bại, y cũng nhẹ giọng trả lời: "Tôi cũng sẽ nhớ cậu." Hoàng hôn chiếu vào văn phòng, hai người bị ánh chiều tà bao lấy, đều từ trên mặt đối phương thấy được ôn nhu ấm áp. Tôn Xán Tình cảm thấy lúc này chẳng sợ làm càn cũng sẽ không chịu trách cứ, thế là hắn lấy dũng khí tới gần Tần Duyệt, đem đầu dựa vào vai y, nhẹ nhàng ôm y. Chiều cao hắn cùng Tần Duyệt không sai biệt lắm, thậm chí cao hơn một chút, hiện tại hắn như dựa sát vào Tần Duyệt, tham lam cảm thụ độ ấm cùng hơi thở đến từ y. Tôn Xán Tình hỏi: "Lão sư, nếu có rảnh, sẽ đến gặp tôi sao?" Tần Duyệt có chút biệt nữu mặc hắn ôm, y vốn định đẩy Tôn Xán Tình ra, lại không muốn tổn thương hắn, ít nhất không phân biệt như trước kia, y an ủi hắn một hắn một chút, y vỗ vỗ lưng Tôn Xán Tình, nói: "Cậu đã lớn như thế, hơn nữa lại không phải xa nhà, như thế nào còn giống tiểu hài tử nháo muốn người lớn đến nhìn cậu." Tôn Xán Tình thấy y không đáp ứng, lại cũng không cự tuyệt, lại nói một câu, trong giọng nói rõ ràng đã có ý vị sủng nịch, "Lão đến nhìn tôi đi." Tần Duyệt chỉ cảm thấy mình bị hắn làm nũng đến tâm mềm xuông, nhịn không được đáp ứng: "Hảo." Sau khi Tôn Xán Tình, Tần Duyệt lại không cần mỗi cuối tuần không cần phòng bị tùy thời bị ăn đậu hủ, chỉ là cũng không còn có người vây quanh y làm trò, không có người dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn y kêu lão sư. Tần Duyệt mỗi ngày làm làm việc, sinh hoạt, chung quanh an tĩnh, an tĩnh đến có chút không quen. Bọn họ liên hệ cũng không thường xuyên, ngày thường là Tôn Xán Tình chủ động liên hệ Tần Duyệt, nếu Tần Duyệt vì bận rộn mà đã quên hồi âm tin nhắn Tôn Xán Tình. Tôn Xán Tình cũng không thúc giục y hoặc cáu kỉnh, cũng không nói về chuyện Tần Duyệt đi thăm hắn, Tần Duyệt cảm thấy sau khi Tôn Xán Tình đi huấn luyện sau phảng phất trở nên thành thục khắc chế rất nhiều, hoặc là nguyện vọng mà nỗ lực, tạm thời không có nhiều tinh lực truy đuổi tình yêu. Tần Duyệt thấy có lẽ là chuyện tốt, tách ra mấy tháng, bọn họ có thể đem đoạn tình cảm này hơi gác lại một chút. Nếu chỉ là một hài tử tuổi dậy thì nhất thời sinh ra ý nghĩ, khi phân biệt rõ, tự nhiên sẽ bớt đi, thậm chí mất vô tung. Thẳng đến có một buổi tối Tần Duyệt nhận được điện thoại Tôn Xán Tình, khi đó y đã ngủ, di động đột nhiên vang lên, y nhìn tên trên màn hình trong lòng lặng lẽ run một chút, mới dùng âm thanh bình tĩnh tiếp điện thoại, "Xán tình, còn chưa ngủ sao?" Tôn Xán Tình thật lâu không nghe được giọng y, chỉ cảm thấy câu thăm hỏi đơn giản này trong đêm nghe phá lệ ôn nhu, hắn đáp: "Còn không có đâu, lão sư đang ngủ sao?" "Ân, gần đây thế nào, mỗi ngày có vất vả hay không?" "Còn tốt, vừa mới vẽ xong một bức họa." Tần Duyệt nhìn đồng hồ đầu giường, đã sắp 11 giờ, nói: "Lần sau đừng vẽ chậm như thế, tuy lúc này nên hảo hảo nỗ lực, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi mới được." Tôn Xán Tình vốn không cảm thấy mệt mỏi, nhưng nghe giọng ôn nhu khuyên giải Tần Duyệt một phen, không tự giác ủy khuất, nói: "Kỳ thật cũng không có gì, vừa rồi là tôi lão sư, mặc kệ mỗi ngày làm việc bao nhiêu, tôi đều kiên trì vẽ một bức về lão sư. Tôi ở chỗ này không cảm thấy vất vả, nhưng mà đặc biệt nhớ lão sư, đặc biệt nhớ." Tần Duyệt cảm thấy tâm mình bị nhéo, tiếp theo nổi chua xót, y không biết nên trả lời Tôn Xán Tình như thế nào, chỉ là nói: "Cậu thật là......" Thật là cái gì? Thật là không ngoan, lại muốn yêu thương sao? Tôn Xán Tình ở kia đầu lại nhẹ nhàng gọi y: "Lão sư." Tần Duyệt cũng nhẹ nhàng đáp: "Ân." "Lão sư, tôi muốn gặp lão sư." Tần Duyệt tước vũ khí đầu hàng, nói: "Tôi sẽ tới tìm cậu."
|