Thân Là Một Tên Hôn Quân
|
|
Thể loại: Dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ Hoàng hậu công x Đáng yêu trung khuyển Hoàng đế thụ.
Một câu chuyện nói về tình yêu giữa hoàng hậu cùng hoàng thượng nhiều tình tiết vui nhộn một phần cho hoàng hậu là người Đông Bắc, khẩu âm có chút khác biệt mà cảm thấy tự ti, ít nói, khiến Hoàng đế tưởng mình bị hờ hững mà tủi thân.
|
Chương 1 Hôn quân vốn định xoay người rời đi. Thế nhưng chân mới bước nửa bước đã cứng đờ. Nguyên nhân là Hoàng hậu gọi hắn từ phía sau. Hôm nay, Hoàng hậu mặc áo ngoài thêu chỉ bạc, càng hiển lộ vẻ tuấn tú kiên cường. Hôn quân vốn thấp hơn y nửa cái đầu, lúc này đứng cạnh trông lại càng mỏng manh yếu thế. “Hoàng Thượng làm sao vậy?” Câu này không phải Hoàng hậu hỏi mà là Nguyên Quý nhân của quận phủ Giang Nam mới tiến cung không lâu trước đó, giờ đang đứng cạnh Hoàng hậu hỏi. Nghe nói, Nguyên Quý nhân này là bạn học cũ của Hoàng hậu. Trong lòng hôn quân lại càng hỗn loạn không vui. Lúc hắn vừa tới, hắn thấy Hoàng hậu tình cảm dào dạt chuyện trò với Nguyên Quý nhân. Nguyên Quý nhân giống như đang nói gì đó, còn Hoàng hậu thì phụ họa theo. Hôn quân chưa bao giờ thấy Hoàng hậu nói nhiều như thế. Khi ở bên hắn, Hoàng hậu lúc nào cũng kín như bưng. Lời mà hai người nói đa phần đều là ưm và a. Hoàng hậu ưm có hơi nhiều hơn một chút. Còn a thì đương nhiên là do hôn quân chịu trách nhiệm. Hôn quân nhìn đôi mắt của Hoàng hậu. Hoàng hậu có một đôi mắt hoa đào chẳng khác nào vực tình sâu thẳm, kéo hắn sa vào. Hôn quân ngượng ngùng đáp “Trẫm… Trẫm đi ngang qua.” “Trẫm đến thăm Hoàng hậu.” Hôn quân ưỡn thẳng sống lưng, liếc mắt nhìn Nguyên Quý nhân. Nguyên Quý nhân cũng là một người có tướng mạo đoan chính, lời nói cử chỉ đều ưu tú hơn người. Nếu như không phải năm đó bị vị Tư Tinh Sứ bói cho một quẻ “mệnh long phượng”, có khi đã sớm vang danh nơi triều chính, chứ không phải ở sau hậu cung dây dưa mờ ám với Hoàng hậu. Hôn quân tự thấy mình làm phiền tới hai người, nhất thời chán nản nói “Hoàng hậu đã mạnh khỏe, vậy trẫm đây đi trước.” Hoàng hậu nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng vẫn là im lặng không lên tiếng. Nguyên Quý nhân thấy vậy chỉ đành tiếp lời hành lễ “Cung tiễn bệ hạ!” Hôn quân không cam lòng, ngoái đầu nhìn lại. Nguyên Quý nhân hôm nay mặc y phục màu trắng, đứng bên Hoàng hậu trông đến là xứng đôi. Bọn họ chẳng khác nào tình nhân đang cùng nhau tiễn khách. Hôn quân cắn cắn môi dưới, nghĩ tới chồng tấu chương cao đến nửa người đang chờ mình phê duyệt, liền quyết định không thèm chấp chuyện nhỏ này nữa mà vội vàng rời đi. Nguyên Quý nhân đợi khi không còn thấy rõ bóng lưng hôn quân nữa mới nghiêm túc lên tiếng nói “Trọng Thu, nếu như ngươi đã có tâm với Bệ hạ, cớ sao không nói chuyện nhiều với ngài mấy câu? Ta thấy Bệ hạ cũng đâu phải một người vô tình?” Hoàng hậu phối hợp rót một chén trà. “Gì chứ.” Y thở dài “Ta đây vừa mở miệng, còn không phải dọa hắn đến sợ chết khiếp ư.” Hôn quân bị gọi là hôn quân, thật ra có hơi oan ức. Bởi vì hắn không hề trầm mê sắc dục, bỏ bê triều chính. Hắn làm việc rất chuyên cần tận chức, lại có thêm một đống đại thần nghiêm khắc phụ tá, thế nhưng cai trị không tốt là do thiên phú! Hôn quân oan ức mím môi nghe dạy dỗ xong, lại cúi đầu tiếp tục phê đống tấu chương không bao giờ hết. Đã thế, hơn nửa đống tấu chương này còn là tận tình khuyên bảo thúc giục hắn quan tâm triều chính, ngoài miệng không nói liền nói trên tấu chương! Hôn quân vì thế mà càng cảm thấy tủi hờn. Vương vị này vốn dĩ không đến lượt hôn quân ngồi. Bởi vì hôn quân có một người đại ca, văn võ song toàn, là một ngôi sao sáng ở tít tận trên cao, không ai có thể chạm tới. Hồi hôn quân còn nhỏ, lẩn trốn trong lãnh cung, bẩn thỉu như một con mèo, hắn thường nghe các cung nữ quét sân ao ước cảm thán đầy cõi lòng, rằng không biết vị quý nữ nào sẽ được gả cho Đại Hoàng tử các loại… Khi đó, hôn quân còn chưa hiểu cái gì là hận nước thù nhà, hắn chỉ biết nếu không có nửa cái bánh bao thì hắn có thể sẽ chết đói! Hôn quân chưa từng thấy mẹ mình. Nghe đâu bà cũng là một vị mỹ nhân, chỉ là do tâm lí vặn vẹo đi theo con đường nuôi cổ dùng tà, cho nên mới bị biếm vào lãnh cung, khiến cho đến cả chuyện bản thân sinh ra một vị Hoàng tử cũng hầu như không ai hay biết. Giấu người trong lãnh cung, lại còn là giấu một vị Hoàng tử, chuyện này không hề dễ dàng. Có thể thấy vị mỹ nhân này ít nhiều vẫn có chút thủ đoạn. Bà để lại cho hôn quân một vị tiểu thái giám. Mỗi ngày tiểu thái giám sẽ ghé qua một hai lần, thời gian không cố định, để mang cho hôn quân ít nước cùng bánh bao. Thi thoảng còn có cả thịt vụn. Tiểu thái giám nhìn qua rất thật thà hàm hậu, chỉ là không biết nói, mỗi lần mở miệng đều y y a a. Y là người câm! Nhờ tiểu thái giám bị câm thông minh nhanh trí, cho nên ngày nào y cũng có thể tránh khỏi cung nữ thị vệ chuẩn xác tìm đến hôn quân đang trốn dưới gầm giường hoặc trong tủ quần áo. Hôn quân cứ thế, dựa vào nước và bánh bao của tiểu thái giám, sống đến mười tuổi. Vốn tưởng, cuộc sống sẽ tiếp tục trôi đi như vậy… Thế nhưng, tiểu thái giám lại chết! Hôn quân bị người ôm ra khỏi ngăn tủ, hắn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Tiểu thái giám chết quá đỗi oan ức! Hôn quân không trách y chỉ điểm, chỉ là tiếc hận y mưu cầu một con đường sống, cuối cùng lại chạy không thoát cái chết. Đại Hoàng tử hy sinh. Hôn quân lần đầu tiên được người dẫn tới hồ nước nóng, tỉ mỉ tắm rửa, thay sang y phục được may bằng gấm vóc lụa là mềm mại. Trong gương đồng chiếu ra khuôn mặt non nớt. Bởi từ nhỏ đã sống trong môi trường khắc nghiệt, cộng thêm lúc này lại mới chỉ sáu bảy tuổi, cho nên trông hắn nứt nẻ y như một con chuột nhắt. Lần đầu tiên, hôn quân được ăn một bữa thiệt lớn! Thế nhưng, đêm đó, hắn lại đau bụng không ngừng. Cơ thể yếu nhược không chịu được những đồ đại bổ! Toàn bộ cung nữ phụ trách vấn đề dùng cơm của hôn quân đều bị trách phạt. Đồng thời, ngay ngày hôm sau, có một ma ma nghiêm khắc được cử tới để giám sát hắn. Hắn ăn nhiều một miếng vịt hấp rượu, ăn ít một cọng rau cải cũng bị ghi lại. Chưa kể, mỗi khi hắn định nhét một viên hạt dẻ vào trong miệng là lại bị ngăn lại ngay lập tức. Đêm đó, hắn nghe thấy tiếng khóc thê thiết của cung nữ bị trục xuất khỏi cung. Hắn tự nhiên không muốn có ai lại bị phạt nữa. Thế là hắn ngoan ngoãn ăn rau, nhìn về phía ma ma lộ ra nụ cười. Tiếp đến, các tiên sinh phụ trách dạy dỗ hắn lễ nghi và kiến thức cũng lần lượt được gọi tới. Lúc tiên sinh dạy hắn, vẻ không vui hiện hiển rõ rệt trên nét mặt. Hôn quân cuộn mình trong chăn ấm, lăn qua lộn lại khó ngủ. Hắn có chút nhớ nhung tấm ván giường lạnh lẽo và ngăn tủ chật hẹp nơi lãnh cung. Tuy khổ nhưng khiến hắn an lòng! Cuối cùng hôn quân cũng ngủ. Hắn mơ thấy một người nam tử kì lạ mà hắn chưa gặp bao giờ. Người kia đầu tóc bạc trắng nhưng trông lại như một thanh niên trai tráng. Tướng mạo không thể nói là đẹp hay xấu, chính là bình thường đến mức khiến cho người không gặp một ngày liền quên. Người kia giơ tay đặt lên trán hắn. Cảm giác lạnh lẽo khiến cả người hắn run lên, giật mình tỉnh lại. Người trong mộng lúc này đang phủ phục xuống cạnh giường hắn, tay đặt trên trán hắn. Hôn quân không dám động, chỉ có con ngươi là cố gắng đảo ra phía ngoài. Bên ngoài đứng rất nhiều người. Trong đó có một người nam nhân trung tuổi mặc Hoàng phục, nét mặt già nua đứng ở chính giữa. Ánh mắt bọn họ đều tập trung vào cánh tay lạnh như băng của người nam nhân kì lạ. Người nam nhân rất nhanh liền hạ tay xuống, trấn định nhìn người trung tuổi kia nói “Đúng không sai.” Người trung tuổi thở dài. “Đều là mệnh trời.”
|
Chương 2 Đại Hoàng tử hy sinh. Đây là lần thứ hai hôn quân nghe người nói tới chuyện này. Bọn họ ai cũng buồn bã thở dài, đó là một vị anh hùng. Lúc này hôn quân đang ngồi học thuộc lòng “Thiên vấn”. Ở đâu có nước không vong? Nơi nào có người không mất? Tất cả liền quay sang nhìn hắn. Tiếng thở dài lại nhiều hơn một phần phiền muộn. Trước khi qua đời, người nam nhân trung tuổi rốt cuộc gặp mặt hôn quân lần thứ hai. Buổi đầu tiên tân đế lâm triều, hôn quân nhìn xuống quần thần, suýt chút nữa thì mềm nhũn cả chân. Quan văn quan võ nhiều như cây trên rừng, mà đứng ở những hàng trên cùng chính là các vị tiên sinh đã từng dạy dỗ hắn. Nghe xong chính sự, hôn quân có chút không hiểu. Ăn còn không đủ no, sao lại phải phát tiền? Thế là, hôn quân lại bị mắng! Nghe nói phía nam có mưa lũ, bách tính mất mùa, hắn liền đề nghị “Trẫm muốn đích thân đi vi hành.” Ngay lập tức, một ánh mắt sắc lẻm phóng tới, khiến hôn quân không dám ngẩng đầu. Dựa vào vị trí trong kí ức, hẳn là Thừa tướng! Thừa tướng năm nay mới hai tám hai chín, tuổi trẻ tài cao. Y có một đôi mắt hồ ly hẹp dài. Hôn quân còn chưa kịp có thái độ gì, đã nghe Thừa tướng bình thường nghiêm khắc dạy dỗ lạnh lùng mở miệng “Bệ hạ muốn xuất cung chơi đùa hay thật lòng thương xót con dân?” Đương nhiên là không phải chơi đùa! Hôn quân thầm nghĩ, chơi đùa thì nên ở trong cung mới đúng, tự dưng ra ngoài hứng mưa làm cái gì? Lúc đến Lăng Châu, hôn quân giả dạng thành một tiểu công tử giàu có, dựng lán tặng cháo. Gió mưa lạnh lẽo, cảm giác này thật không dễ chịu! Hôn quân nhớ tới những ngày ở lãnh cung, mỗi lần trời mưa, nóc nhà luôn luôn có những lỗ dột do lâu ngày không được tu sửa, khiến nước thấm xuống, không gian xung quanh không lúc nào là không ẩm ướt. Hôn quân cũng đến lầu Khúc Giang. Hội thơ năm nay bị mưa bão trì hoãn, cho nên tất cả các thiếu niên tài cao trên khắp mọi miền đất nước đều tề tụ ở đây chờ ngày ửng nắng. Hôn quân vừa mới bước vào sảnh chính, liếc mắt đã thấy ngay Bùi Trọng Thu. Những người khác đang vây quanh y cảm thán ca ngợi. Ngòi bút của Bùi Trọng Thu vung lên. Hôn quân kiễng chân nhìn, chữ viết đúng là đoan trang khí lớn! Bùi Trọng Thu như có cảm ứng, ngẩng lên cùng hôn quân nhìn nhau. Ánh mắt y trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hôn quân tỉnh thì giấc mộng xưa cũng tỉnh. Hoàng hậu vỗ vỗ khuôn mặt của hắn. Hai người song song nằm trong trướng thêu phượng hồng. Hôn quân có chút ngại ngùng mất tự nhiên chuyển mình, thế nhưng không hề tránh ra xa. “Hoàng hậu…” Hôn quân cảm thấy gọi vậy thật xa lạ, liền vội vàng đổi giọng nói “A Bùi, ngươi, ngươi tỉnh rồi.” Hoàng hậu ừm một tiếng. Hôn quân lại nhụt chí. Hôm qua chẳng biết làm sao, sau khi rời khỏi điện Phượng Loan, tâm lý hôn quân cứ luôn mất bình tĩnh. Buổi tối lật bài tử xong, cuối cùng lại bất giác đi tới chỗ Hoàng hậu. Ở chỗ của Hoàng hậu không giống như ở chỗ của bất kì phi tần nào. Lại nói, hắn hình như ngoài Hoàng hậu ra, cũng chưa thật sự ở lại cung của bất kì vị phi tần nào. Nguyên Quý nhân yêu thích sách sử, Lăng Tài nhân thì mê mẩn cầm ca, hắn ở chỗ của bọn họ chưa được bao lâu đã buồn ngủ rũ rượi. Khi ấy, đám cung nhân sẽ vô cùng thức thời mà hộ tống hắn quay về tẩm điện của chính mình. Đôi khi, Hoàng hậu cũng sẽ giúp hắn phê tấu chương. Nhưng chuyện này chỉ có thể len lén làm mà thôi, để Thừa tướng biết sẽ vô cùng nghiêm trọng. Hoàng hậu chăm chú phê duyệt tấu chương, một mực im lặng không nói. Hôn quân chống cằm nhìn y, nghĩ thế nào cũng thấy đây đúng là một bức tranh đẹp. Hoàng hậu ngẩng lên, miễn cưỡng nhả ra hai chữ “Buồn ngủ?” Hôn quân có chút ngại ngùng “Ngươi cứ làm xong trước đi.” Hoàng hậu phê nốt cuốn tấu chương cuối cùng trong tay, phẩy tay áo tắt nến. “Bùi… Bùi Trọng Thu…” Hôn quân không chịu nổi, cắn răng gọi “Ngươi… Chậm một chút…” “Ừm.” Hoàng hậu cho tới giờ vẫn luôn rất thuận theo ý người. Không chỉ chậm lại mà còn chín cạn một sâu ma sát! Hôn quân sắp không nhịn được nữa, xin “Ngươi, ngươi nhẹ một chút… A…” “Ừm.” Hôn quân biết, hắn ở chỗ Hoàng hậu, chưa bao giờ đòi được cái gì miễn phí.
|
Chương 3 Trên triều quần thần can gián khuyên răn, thông thường chia thành hai phe văn võ đối chọi gay gắt. Mỗi bên lấy Thừa tướng cùng Hữu Tướng quân làm chủ, từ trước đến nay chưa từng đội trời chung! Thừa tướng là người khôn khéo linh hoạt, chỉ cần mở miệng nhất định sẽ không buông tha cho ai. Hữu Tướng quân thì một thân chinh chiến xa trường, thẳng thắn cứng nhắc. Nếu so tài đấu khẩu, Hữu Tướng quân lần nào cũng bị Thừa tướng nói cho á khẩu không cãi được. Thế nhưng xét tới gương mặt lạnh lùng nồng đậm khí chất đàn áp của Hữu Tướng quân, Thừa tướng lại hết lần này đến lần khác không dám ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Gần đây quốc thái dân an, dân gian không có chuyện gì nhiễu loạn, có mầy lần hai bên tranh chấp chán liền mỗi bên chủ động nhường một bước, đạt thành nhận thức chung. Thế là các vị đại thần liền nhất loạt hướng mũi dùi về phía hậu cung! Hôn quân vốn còn đang chống cằm xem Thừa tướng với Hữu Tướng quân cãi nhau, vui hơn cả xem kịch. Ai ngờ, hai vị la sát kia lại nhất loạt đưa mắt liếc qua hắn. Hôn quân không khỏi run lên, theo phản xạ ưỡn thẳng lưng hỏi “Hai vị ái khanh?” Thừa tướng thong dong nói “Bệ hạ, từ ngày ngài kế vị đến nay, hậu cung chỉ có Hoàng hậu, Nguyên Quý nhân cùng Lăng Tài nhân, quá đỗi thê lương. Theo như thần thấy, ngài nên mở hội tuyển tú đi!” Hôn quân “… Không, không thê lương…” Ba người bọn họ, thêm ta nữa thì vừa đủ một bàn mạt chược! Tuy là bọn họ chẳng lúc nào rảnh rỗi để tập trung cùng một chỗ. Hôn quân xòe bàn tay thầm nghĩ, quá mệt mỏi! Hậu cung nhiều người sẽ phải nhớ số lần lật bài tử do không thể thiên vị! Lại nói, cung của Hoàng hậu không ở cùng một khu với các cung khác, cho nên, lần nào hắn đại giá quang lâm cũng phải đi rất xa rất xa. Hôn quân không thích động đậy, lại sợ qua lại trong cung mà ngồi xe ngựa kiệu khiêng thì bị nói là xa hoa dâm dật, cho nên chỉ đành chậm rãi bước từng bước từng bước. Chưa kể, nếu như người mới đến tính tình không tốt, hôn quân thật sự âu sầu không biết phải chung sống với y như thế nào. Mà quan trọng nhất là, mới có ba người, Hoàng hậu với Nguyên Quý nhân đã trò chuyện vui vẻ như vậy, tình nghĩa sâu nặng như vậy, khiến hôn quân chẳng khác nào người ngoài, nay người kia cũng muốn kề cận Hoàng hậu thì phải làm sao! Hữu Tướng quân tiếp lời “Bệ hạ, ngài đúng là nên lo nghĩ chuyện này! Năm trước tuyển tú bên võ tướng chúng thần không được tham tuyển, vậy kính mong bệ hạ năm nay đừng nhất bên trọng nhất bên khinh!” Đôi mắt hồ ly của Thừa tướng híp lại “Hữu Tướng quân nói vậy thật là không phải! Nếu như bệ hạ chọn trúng nhân tài võ tướng vào hậu cung, thế thì trách nhiệm để lại cho ai?” Hữu Tướng quân không rối không loạn “Vậy lẽ nào Thừa tướng không tiếc nhân tài trị quốc hay sao!” Hôn quân vừa nghe đã hiểu, tuy bọn họ nói thì có vẻ như chẳng ảnh hưởng gì tới hắn, thế nhưng trên thực tế lại quấn chặt lấy hắn như tơ vò. Mà quan trọng nhất là, khi hôn quân yếu ớt cắt đứt bọn họ “Nếu như đã là nhân tài, vậy thì cứ để bọn họ cống hiến sức lực, hậu cung của trẫm…” “Kính mong bệ hạ nghĩ lại!” Hôn quân thầm nghĩ, hoàn toàn không có chỗ cho trẫm mở miệng mà! Tuy rằng cuộc tranh cãi của Thừa tướng và Hữu Tướng quân tan rã trong không vui, hôn quân đã quen từ lâu, thế nhưng chuyện tuyển tú vẫn là bị bọn họ gợi lên. Đã thế, tin tức còn bị truyền đi rất nhanh. Sau khi nghe được chuyện này, quân cờ trong tay Hoàng hậu khẽ run lên. Nguyên Quý nhân tỉ mỉ quan sát, thấy vậy thì săn sóc dâng lên một ly trà “Trọng Thu, đừng đặt gấp như vậy.” Hoàng hậu nhìn chằm chằm khói trà trắng bốc lên, không uống lấy một hớp “Không gấp.” “Là trong lòng không có hứng thú mà thôi.” Tiếp đến, Hoàng hậu viết một phong thư gửi về nhà. Từ lúc Hoàng hậu tiến cung, vốn là không cần ỷ vào nhà mẹ đẻ. Lại thêm, dưới con mắt của người ngoài, mối quan hệ giữa hôn quân và Hoàng hậu còn bị một sợi dây báo ân quấn lấy, cho nên, dù thế nào, Hoàng hậu cũng sẽ không thất sủng! Vậy nên khi nhận được thư, nhà họ Bùi trên dưới lo lắng không thôi. Sợ rằng triều đình có chuyển biến cần cảnh giác gì, lại không ngờ, vừa bóc thư xong, tất cả đều ngơ ngẩn. Trong thư chỉ viết duy nhất một câu. “Tuyển tú danh sách có hạn, kẻ nói năng tinh tế, loại!” Hôn quân còn chưa sờ được một góc danh sách tuyển tú, danh sách đã được công bố. Dù thế vẫn còn phải chọn. Hôn quân có chút chùn bước, buổi tối liền lật bài tử của Hoàng hậu. Ở cạnh Hoàng hậu, ít nhất hắn còn thấy an tâm được đôi chút. Hoàng hậu nửa nằm nửa dựa trên giường, trong tay cầm một cuốn sách, chỉ là dáng vẻ không quá hăng hái, ánh nến nhạt nhòa vây quanh khuôn mặt thanh tú mỹ lệ như vẽ của y. Tim hôn quân lỡ mất một nhịp. Hắn tiến tới trước mặt Hoàng hậu. Hoàng hậu không nhanh không chậm gấp sách lại đặt dưới gối, hoàn toàn không hoảng hốt chút nào. Y biết hôn quân không có hứng thú với sách vở. Hôn quân chủ động ngồi xuống cạnh mép giường, hôn Hoàng hậu. Tất nhiên là hôn trán. Hôn quân rất hiếm khi làm mấy chuyện như thế này. Cho nên sau khi xúc động nhất thời, hắn liền tay chân luống cuống. Hoàng hậu kéo hôn quân vào lòng, cẩn thận dạy hắn cách hôn môi. Hôn quân là một tên ngốc. Đương nhiên, người ôm hy vọng với một tên ngốc như y cũng là một tên ngốc. Ngốc ngốc lại ngốc ngốc, cuộc đời mãi về sau. Hôn quân bị bắt nạt đến nước mắt ròng ròng. Kỳ thật, hắn cũng thấy mình kì lạ. Rõ ràng Hoàng hậu đối với hắn xa cách trùng trùng, vậy mà hắn lại một mực muốn dính lấy người kia. Có phải như thế sẽ càng khiến Hoàng hậu chán ghét hắn hơn không? “Bùi Trọng Thu…” Hôn quân vùi đầu vào hõm vai Hoàng hậu, bị hung hăng đụng một cái, nháy mắt kêu ra tiếng kêu nhỏ vụn như mèo con “Ưm… A Bùi… Tha cho ta…” Hoàng hậu ngay cả ừ một tiếng cũng lười đáp, động tác ngược lại càng ngày càng mạnh. Hôn quân cắn môi, lưng không cẩn thận va vào gối dựa, khiến quyển sách lúc trước bị gạt rơi xuống giường. “Ghi chép cách ghép vần” lẳng lặng nằm trên mặt đất, không để ý gì đến trần duyên thị phi phía sau trướng bồng. Mỗi ngày hạ triều, các loại quan lại chỉ cần nhìn xem hôm nay là Hữu Tướng quân đen mặt, Thừa tướng thẳng lưng hay là Hữu Tướng quân mặt mày cương nghị, Thừa tướng nhíu mày là có thể phán đoán được kết quả trận chiến, từ đó dự liệu làm việc. Ngày này, vừa hạ triều, Lễ bộ Thị lang liền bị Thừa Tướng gọi lại hỏi han việc chuẩn bị cho ngày tuyển tú. Hai người vừa đi vừa nói, lúc ra đến gần cổng lớn, Lễ bộ Thị lang đột nhiên vỗ đầu kêu lên “Thôi xong rồi!” Thừa tướng nhìn y hỏi “Sao thế?” “Xe của thần đem đi sửa nay phải đi nhờ Viên thị lang, nhưng vừa rồi đại nhân cùng thần chuyện trò, e là Viên thị lang đã về trước mất rồi.” Lễ bộ Thị lang thành thật đáp. “Chuyện đó thì có đáng là gì?” Thừa tướng bâng quơ nói “Ta đưa ngài về.” “Đa tạ đại nhân!” Lễ bộ Thị lang vừa mừng vừa sợ. Ra khỏi cổng lớn, hai người đi tới chỗ dừng xe ngựa. Xung quanh cũng có mấy chiếc xe của các quan hầu khác. Xe ngựa của Thừa tướng giản dị mà mộc mạc. Lễ bộ Thị lang vừa định mời Thừa tướng lên xe, đằng sau đã vọng đến tiếng vó ngựa, vì thế không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại. Người đang ngồi trên yên ngựa, tay nắm dây cương, chậm rãi giục ngựa đi còn không phải Hữu Tướng quân thì là ai! Lễ bộ Thị lang há miệng lại khép miệng. Thừa tướng nhắm mắt làm ngơ, không thèm để ý Hữu tướng quân hỏi “Ngài có đi nữa không?” Lễ bộ Thị lang gật đầu, chuẩn bị trèo lên xe của Thừa tướng. Đúng lúc này, một cái nhìn sắc lẻm như dao lại bắn tới khiến y đứng ngồi không yên. Quay lại nhìn, Hữu Tướng quân đã giục ngựa rời đi. Nhất thời không còn nhìn rõ bóng dáng. Ngồi trong xe ngựa, Lễ bộ Thị lang tinh thần bất ổn, trong đầu dấy lên hai ý nghĩ. Một là, Thừa tướng với Hữu Tướng quân quả không khác gì nước với lửa. Ngoại trừ những trường hợp bắt buộc, cả hai hầu như không muốn liếc nhìn đối phương lấy một cái. Hai là, Hữu Tướng quân thật không hiểu lễ nghĩa, Thừa tướng là thân phận gì mà ngài ấy lại dám không xuống ngựa hành lễ? Đã thế lại còn tuyệt tình bỏ đi! Bọn họ trước giờ chia thành hai phe văn võ đã quen, lúc này không tránh khỏi tìm đủ mọi cách để oán trách thay Thừa tướng. Lễ bộ Thị lang run rẩy mở miệng “Đại nhân, ngài thật sự không giận sao?” “Kệ hắn đi.” Bàn tay pha trà của Thừa tướng hơi hơi lay động. Đúng là giận mà! Lễ bộ Thị lang vừa cảm thán vừa tiếp nhận tách trà, lòng muốn phẩm vị một phen, ai ngờ lại thiếu chút nữa bị đắng chết. Nhưng không dám nói, không dám nói! Thừa tướng đưa Lễ bộ Thị lang về nhà xong rồi mới quay lại phủ trạch của mình. Vừa vào cửa, quản gia đã đi đến ghé vào tai y thì thầm mấy câu. Thừa tướng khe khẽ gật đầu. Bước vào phòng liền bị một đôi tay mạnh mẽ hữu lực ôm lấy. Thừa tướng theo thói quen cài lên then cửa, không giãy giụa mà để mặc cho người nào đó ôm lên giường. Hữu Tướng quân cởi bỏ áo giáp, con người vẫn như trước lạnh lùng nghiêm nghị. Thừa tướng hôn hôn đôi môi của hắn, viền môi hơi mỏng, vô cùng bạc tình. “Được lợi lớn vậy rồi mà vẫn không vui?” Thừa tướng thầm nghĩ muốn trêu trọc người kia, nói “Ngươi cảm thấy ai cũng có sức chịu đựng được như ta sao? Nhìn cái thân thể nhỏ gầy kia của Hoàng đế, nếu như thật sự tuyển một võ tướng, người còn dùng được sao!” Hữu Tướng quân vẻ mặt cứng rắn, thế nhưng vành tai đã đỏ ửng “Ta vui.” “Ngươi biết vì sao ta vui.” Thừa tướng phì cười. “Ta thấy cuộc đánh cược của chúng ta cũng nên dừng lại thôi.” Thừa tướng bị Hữu Tướng quân dịu dàng đặt lên chăn gấm, thuận tay cởi đi y phục của y “Mà đang yên đang lành ngươi dọa Lễ bộ Thị lang kia làm gì? Làm trên đường về nhà, tên nhóc kia nửa chữ cũng không dám nói. Chuyện này truyền ra, văn võ còn không lần nữa náo loạn hay sao?” Lễ bộ Thị lang: Là tại trà của ngài đắng quá thôi, Thừa tướng! Hữu Tướng quân cúi người hôn hôn đôi môi không ngừng mấp máy của Thừa tướng, đầu lưỡi giằng co khiến cho Thừa tướng không nói nổi lên lời. “Ngươi không được hối hận!” “Ngu ngốc!” Thừa tướng nghẹn thở đến hai má đỏ bừng “Đồng ý với ngươi rồi ta còn có thể nuốt lời sao?” Hữu Tướng quân lặng lẽ cầm một dải lụa đỏ buộc lại cổ tay trắng nõn của Thừa tướng treo lên. “…” Hừ, tên này vẫn không chịu tin y! Thừa tướng giận đến bật cười “Ung Bất Lộc, ngươi càng ngày càng to gan… A… Ngươi… Đáng chết!” Hữu Tướng quân vung tay, trướng bồng buông rủ. Sau một hồi dây dưa, Thừa tướng giống như bị rút mất gân, mềm nhũn nằm trong lòng Hữu Tướng quân “Ta nói thật, gần đây phải cân bằng triều chính, sức quyết đoán đa phần nghiêng về phía võ tướng, nếu như ngày nào cũng thế này, eo của ta không chịu nổi đâu.” “Đứa nhỏ năm đó chúng ta cùng nhìn nó lớn lên đã chậm rãi có chủ kiến, chúng ta đều già rồi.” “Không già.” Hữu Tướng quân vùi đầu vào sau gáy Thừa tướng “Ta thích.” Thừa tướng bị chọc cười, quay đầu mặt đối mặt với Hữu Tướng quân “Giờ ngẫm lại mới thấy, tiểu Tướng quân cũng không tệ, nói không chừng còn có thể dạy võ cho Bệ hạ, chỉ là trên giường… E rằng Bệ hạ phải chịu khổ rồi…” “Cũng được. Nhưng ta thấy vị Hoàng hậu kia cũng là người có chút thủ đoạn.” Hữu Tướng quân vừa nói, vừa vuốt ve lông mày của Thừa tướng “Bệ hạ có khi đã bị Hoàng hậu nắm chặt trong lòng bàn tay, có đào cũng không đào ra được.” “Nhưng ngài sẽ không sao hết.” Hữu Tướng quân nắm chặt tay Thừa tướng “Vì có chúng ta ở đây rồi.”
|
Chương 4 Cũng không biết trong lúc tuyển tú, thế lực của Hoàng hậu và các thế lực khác đã can dự vào bao nhiêu, chỉ biết, sau khi thông qua tầng tầng các vòng loại, lúc người được đưa đến trước mặt Hôn quân, số lượng văn võ dĩ nhiên mỗi bên chiếm một nửa. Hôn quân nhìn khu vực tuyển tú khí thế ngất trời, không tự chủ được mà run rẩy. Hắn quay sang phía Hoàng hậu. Hoàng hậu thế mà lại đang xuất thần, không có trao đổi ánh mắt với hắn. Hôn quân không thể làm gì khác ngoài đưa ánh nhìn hướng tới một vị công tử thuộc diện tuyển tú của bên phía quan văn cách hắn gần nhất. Vị công tử kia có lẽ đã được dặn dò trước, thấy hôn quân liếc qua, liền nhanh nhẹn bày ra bộ dạng nghiêm túc trang trọng. Ai ngờ vào mắt hôn quân, y lại trông như đang có thâm thù đại hận! Hôn quân: … Thật sự không tình nguyện như thế sao? Vậy thì thôi vậy. Hôn quân có lòng nghĩ, trẫm cho ngươi được tự do. Thế là, hạt giống số một của khu tuyển tú cứ vậy mà hai mắt đẫm lệ rời đi. Hoàng hậu hài lòng vân vê tượng trúc nhỏ trong tay áo. Hôm nay kết thúc tuyển tú, Bệ hạ có lẽ sẽ không vui. Nhưng không sao, y đã chuẩn bị sẵn một món quà nho nhỏ. Hôn quân vốn dĩ còn có chút hứng thú, thế nhưng sau khi xem qua hết một vòng, thấy rõ ràng đều là những công tử được nuông chiều từ nhỏ, vậy mà ai nấy đều ra vẻ thà chết cũng không chịu khuất phục, liền chán ghét. Hắn thẳng thắn chỉ vào một người bên phía quan võ nói “Hắn đi.” Hoàng hậu nheo mắt nhìn lại. Chỉ thấy một người thiếu niên tuấn lãng bước ra khỏi hàng, hành lễ “Đa tạ Bệ hạ.” Hai mắt hôn quân tỏa sáng, hứng thú hỏi “Ngươi tên là gì?” Ánh mắt của Hoàng hậu lạnh lẽo. Thôi xong rồi, tiểu Võ tướng sau này ăn đủ rồi! “Thảo dân – Nghiêm Ngư Côn.” Tiểu Võ tướng kính cẩn đáp “Bắc Minh có một loại cá tên gọi là Côn, cá ấy chính là tên của thần.” Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi trổ mã, chính là cảnh xuân đẹp đẽ nhất. Mày kiếm mắt sáng, tiêu sái chính trực. Chữ này hắn biết! Hôn quân thầm nghĩ, thiếu chút nữa thì vỗ đùi đèn đẹt. Còn không phải chính là một bài văn hắn đã từng học qua? Không tệ! Rất tri thức. Hôn quân thực hài lòng với Nghiêm Ngư Côn. Đã từng thấy vô số hoa quý giả trang cỏ độc, nay đột nhiên đụng phải một nhành dương xỉ nhẹ nhàng khoan khoái, là ai mà chẳng cảm thấy mới mẻ? Chỉ là hôn quân vẫn không thể tự mình làm chủ. Hắn trộm liếc Thừa tướng bên trái một cái, lại trộm liếc Hoàng hậu bên phải một cái. Vẻ mặt của hai người khác nhau rất lớn. Hoàng hậu tư thế đoan trang, mím môi không nói, trên mặt là vẻ lãnh đạm quen thuộc, cũng không buồn ngoái nhìn Nghiêm Ngư Côn lấy một cái. Thế nhưng Thừa tướng lại nửa cười nửa không hỏi “Người này không tệ, Hoàng hậu, ngài thấy sao?” Mí mắt Hoàng hậu giật giật. Vừa phóng tầm mắt sang liền đụng ngay vẻ tìm tòi trong con ngươi hồ ly của Thừa tướng. Y đương nhiên biết, câu hỏi vừa rồi của Thừa tướng chính là muốn ép y phải đồng ý. Sợ là sau cuộc tuyển tú này có thứ khiến y phải lần nữa cảnh giác. Hoàng hậu cười nhạt trong lòng. Đôi mắt nhỏ của hôn quân chạy từ Thừa tướng qua Hoàng hậu. Do từ nhỏ luôn phải trốn lui trốn lủi, hôn quân thực ra rất mẫn cảm với những tâm tư ẩn sau mỗi cái nhìn. Giống như lúc này, tuy hắn cái hiểu cái không, thế nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được là Thừa tướng dường như đang làm khó Hoàng hậu. Hôn quân hoàn toàn quên mất việc bản thân mới bị Hoàng hậu lăn qua lăn lại đến khàn cả giọng hôm qua, một ý niệm tối tăm nổi lên trong cái đầu ngây ngô của hắn. Hoàng hậu không thể bị bắt nạt! Cho dù có là Thừa tướng cũng không thể! Hôn quân có thể đoán được, Thừa tướng rất thích Nghiêm Ngư Côn. Nếu như Hoàng hậu đã không muốn mở miệng, hắn đến nói thay y cũng không sao! Dù gì cũng chỉ là một chuyện cỏn con. Tóm lại, người này kiểu gì cũng sẽ tiến vào hậu cung của hắn. Chỉ là Hoàng hậu thích yên tĩnh, lại không quá thích Nghiêm Ngư Côn, vậy thì xếp cho Nghiêm Ngư Côn ở xa Hoàng hậu một chút là được. Hôn quân cố lấy can đảm, cắt đứt không khí lạnh lẽo giằng co giữa Thừa tướng và Hoàng hậu “Chọn hắn đi.” Hoàng hậu không dám tin nắm chặt tượng trúc nhỏ trong tay, cái đầu nhọn gần như đâm vào lòng bàn tay yếu ớt. Thừa tướng cũng hơi sững sờ. Nhưng sau khi nhanh chóng ngộ ra ý của hôn quân, y liền mất đi hứng thú xem kịch vui, chậm rãi quay về chỗ của mình “Được Bệ hạ thích, là phúc của hắn.” Hoàng hậu đương nhiên sẽ không để mình mất mặt. Chỉ là y vẫn luôn không hiểu tại sao Thừa tướng lại có địch ý với mình, đã thế còn giả bộ như không? Hoàng hậu lộ ra một nụ cười nhạt. Hôn quân lần đầu tiên thấy nét mặt Hoàng hậu giãn ra, nhất thời bị mê đến váng đầu hoa mắt. Chờ hắn lấy lại tinh thần, hắn lại thầm nghĩ, Hoàng hậu vậy mà lại cười với cái tên Cá ngốc kia?! Cười! Trời đất ơi! Hôn quân hối hận mạnh mẽ. Hắn như vậy khác nào, khác nào… Dẫn sói vào nhà! Nói chung, Nghiêm Ngư Côn cuối cùng vẫn thuận lợi thông qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn hà khắc, trở thành người ưu tú duy nhất trong cuộc tuyển chọn năm nay. Nguyên Quý nhân lo lắng nhìn Hoàng hậu luyện chữ, tốc độ thoăn thoắt, đường nét cứng cáp. Y thật sự không chịu nổi nữa, đưa tay ngăn lại nói “Trọng Thu, trước đây, lúc Lăng Tài nhân vào cung ngươi cũng chưa từng tức giận. Vậy bây giờ, đổi lại là Nghiêm Tài nhân, sao ngươi lại mất kiên nhẫn như thế?” Hoàng hậu hít một hơi lấy lại bình tĩnh, chậm rãi hỏi “Hai người này giống nhau sao?” Lăng Tài nhân là một kẻ mê đàn. Có thể nói, ngoại trừ gảy đàn, y không còn hứng thú với bất kì chuyện nào khác. Năm đó, lúc Nguyên Quý nhân và Lăng Tài nhân cùng vào cung, một phần là do gia tộc thúc đẩy, một phần quan trọng hơn là do được chọn ra để dạy hôn quân đọc sử cùng chơi đàn, thực hiện hai nghĩa vụ quan trọng. Cho nên đối với Nguyên Quý nhân, Nghiêm Tài nhân này thực chất cũng chỉ là người tới chỉ hôn quân tập võ, không có gì khác so với Lăng Tài nhân. Có điều… Hoàng hậu xoa nhẹ những chữ mình vừa viết “Ta bứt rứt.” Hoàng hậu vào cung, nguyên nhân hoàn toàn khác xa bọn họ. Cụ thể thế nào thì Nguyên Quý nhân không rõ, chỉ nghe Hoàng hậu hời hợt hai câu, đại khái là gặp nhau từ trước. Sau đó, lại truyền ra mấy tin đồn như Hoàng hậu từng cứu mạng hôn quân này nọ. Tuy bị dập tắt rất nhanh, nhưng cũng đủ để mọi người âm thầm tưởng tượng, thêu dệt một phen. Nguyên Quý nhân biết đây là nút thắt trong lòng Hoàng hậu, liền tránh đi không nói, đổi trọng tâm câu chuyện “Ra ngoài một chút không?” Trước khi Nghiêm Tài nhân vào cung, phụ thân hắn từng ân cần dặn dò, đại ý là: Vi phụ biết ngươi muốn làm Ngự tiền Thị vệ. Bây giờ ngươi cũng coi như là Ngự tiền Thị vệ, chỉ là vị trí tạm thời không giống nhau, nhưng không sao hết, đều là ra sức vì nước vì dân. Nghiêm Tài nhân lòng đầy kích động, sung sướng nhập cung. Theo lệ cũ, nếu như có người mới vào cung, đêm đó, hôn quân nhất định phải lật bài tử của họ. Hôn quân vốn cũng định làm vậy, thế nhưng Hoàng hậu bất ngờ bị đau đầu, khiến hôn quân nhận được tin tức xong chỉ kịp tới vỗ vỗ vai Nghiêm Tài tử rồi áy náy phi qua điện Phượng Loan. Hôn quân thở hồng hộc chạy tới điện Phượng Loan. Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng người kia cúi đầu ho nhẹ. Hôn quân đau lòng, ngay lập tức cho truyền gọi Thái y. Sau mành che, âm thanh của Hoàng hậu vọng ra, vừa nhẹ vừa mệt “Bệ hạ.” Đám cung nữ thái giám đã biết điều mà rút lui từ sớm. Mặc kệ Ngự y này đó, hôn quân đi tới ngồi xuống cạnh giường, sờ sờ tay Hoàng hậu “Sao lại lạnh thế này?” Sau đó hôn quân lại có cảm giác không đúng, vội vã nâng tay Hoàng hậu lên, chỉ thấy trên đầu ngón tay và các đốt ngón tay xuất hiện đủ loại vết thương nho nhỏ. Hoàng hậu thấy ánh mắt của hôn quân khác thường, định rút tay về. Thế nhưng hôn quân đã ủ rũ hỏi “A Bùi, có phải ngươi giận trẫm không?” Hoàng hậu hơi giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, tiếp tục làm một mỹ nhân ốm yếu “Bệ hạ… Có ý gì?” Hôn quân cởi giày bò lên giường, dựa vào gối đầu “Lúc tuyển tú, có phải Thừa tướng chèn ép ngươi hay không? Có phải ngươi trách trẫm không che chở cho ngươi hay không?” “Ngàn sai vạn sai đều là trẫm sai.” Hôn quân rũ mắt nhìn vết thương trên ngón tay Hoàng hậu “Ngươi đừng tự làm mình bị thương.” Lại không cùng một tần sóng nữa rồi! Hoàng hậu nghe mà không khỏi thở dài. Thôi cũng được, nếu không, sợ là khiến hắn thông suốt rồi, hắn sẽ lại càng không yêu thích mình! Hoàng hậu giống như làm ảo thuật, móc từ trong chăn ra một thứ vứt cho hôn quân. Hôn quân vừa kinh ngạc vừa thích thú “Đây… Đây là cún con? Khắc thật là đáng yêu!” “Quà.” Hoàng hậu nhìn hôn quân thích đến không nỡ buông tay, trong lòng ít nhiều khá hơn một chút. “Của Bệ hạ đâu?” Hôn quân cũng không hiểu vì sao lần nào cùng Hoàng hậu, bọn họ cũng đều từ đang nói chuyện tử tế biến thành hắn bị bắt nạt. Chỉ là lần này, Hoàng hậu rất dịu dàng săn sóc. Lần đầu tiên Hoàng hậu cẩn thận mở rộng cho hắn. Ngón tay nhỏ dài hơi lạnh từ ngoài tiến vào, ép cho hôn quân phải run lên, kẹp chặt trong vô thức. Hôn quân kẹp chặt khiến đầu ngón tay di chuyển khó khăn. Hoàng hậu hôn nhẹ lên môi hôn quân, một tay khác không chút khách khí, buông ra đầu vú, vỗ lên mông hôn quân. Hôn quân nức nở, bị Hoàng hậu cuốn lấy đầu lưỡi, dây dưa không rõ. Tiền hí kéo dài đến mức hôn quân dần hoảng hốt. Hắn bị trêu chọc đến không chịu nổi, cách lớp y phục ma sát nửa thân dưới của Hoàng hậu, cầu xin “A Bùi… A Bùi… Nhanh lên…” Hoàng hậu rút tay ra, hôn quân giống như một sợi chỉ bị treo lên lắc lư lắc lư, thủy triều xô tới tràn ngập cõi lòng. “A Bùi…” Hôn quân chủ động cởi dây lưng cho Hoàng hậu. Hoàng hậu lại bao lấy tay hắn, đặt vào nơi cứng rắn nóng hổi. Mặt hôn quân nóng bừng. Nhưng Hoàng hậu vẫn không tha cho hắn, đợi đến tận khi hôn quân nhỏ giọng kêu đau mới có ý bảo hắn ngồi lên. Chuyện đến nước này, hôn quân cũng bất chấp ngại ngùng. Nếu Hoàng hậu bị bệnh, hắn nên chủ động làm nhiều hơn mới phải. Hôn quân chống tay lên vai Hoàng hậu, cẩn thận để thứ kia tiến vào. Hoàng hậu đêm nay rất kiên nhẫn, một mực để cho hôn quân tới làm. Hôn quân cắn răng nhấc eo lên. Hoàng hậu nhìn cử động trắc trở ngây ngô cùng vẻ mặt vì nghĩa diệt thân của hôn quân, vui vẻ đẩy hông lên. Thắt lưng hôn quân nháy mắt mềm nhũn, khóe mắt hồng hồng liếc nhìn y. Hoàng hậu ngây ngẩn, xoay người đặt hôn quân dưới thân, dùng sức ra vào. Đêm đó, lần cuối cùng là dùng đùi của hôn quân ma sát bắn ra. Hôn quân bị bắt nạt đến đầu ngón tay cũng lười động. Đương nhiên hắn cũng quên luôn việc đáng ra Hoàng hậu phải là một mỹ nhân ốm yếu bệnh tật mới đúng! Nghiêm Tài nhân bị bỏ lại, rất nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của một Thị vệ. Đó chính là gác đêm! Nghiêm Tài nhân cực kì hài lòng. Rốt cuộc y cũng thực hiện được ước mơ làm Ngự tiền Thị vệ của mình. Đồng thời, Nghiêm Tài nhân quyết định, ngày mai nhất định phải chạy quanh Hoàng cung một vòng, nơi này lớn, khung cảnh cũng thật là đẹp. Tiến cung thật tốt! Nghiêm Tài nhân thỏa mãn nghĩ. Hôm sau, Nghiêm Tài nhân dậy rất sớm. Đầu tiên, hắn chạy quanh cung của mình để giãn gân giãn cốt làm nóng người. Sau khi làm nóng người xong thì bắt đầu chạy bước nhỏ ra ngoài. Nghiêm Tài nhân thân thể cứng cáp, đứng hơn nửa đêm mà lưng không đau chân không mỏi, đã thế còn vô cùng có tinh thần đi hít thở bầu không khí. Không khí trong cung tuy rằng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, thi thoảng mới bắt gặp một hai tỳ nữ đang quét dọn. Nghiêm Tài nhân nhìn bọn họ mỉm cười, nhưng bọn họ lại hoảng hốt bỏ chạy như gặp quỷ. Nghiêm Tài nhân buồn bực: Hừ, ta đáng sợ đến thế sao? Hắn đã quên, sau lưng hắn là một cái bảo kiếm to đùng! Trong khi cái hậu cung này, mà đừng nói hậu cung, ngay cả cái Triều đình này cũng chưa từng có tiếng vũ khí nào. Nghiêm Tài nhân tính cách lạc quan, vòng qua rừng trúc liền quên sạch sành sanh. Hắn vừa chạy vừa lẩm nhẩm học thuộc binh pháp. Trong cung rất lớn nhưng Nghiêm Tài nhân vẫn một đường chạy qua tất cả các cung. Lúc đi ngang qua cung của Lăng Tài nhân thì dọa sợ Lăng Tài nhân một trận. Lúc đi ngang qua cung của Nguyên Quý nhân thì thấy Nguyên Quý nhân hãy còn chưa dậy, khắp nơi im ắng. Thế là Nghiêm Tài nhân liền có lòng tốt hô lên “Dậy thôi người anh em!” Lúc đi ngang qua cung của Hoàng hậu… Điện Phượng Loan của Hoàng hậu, Nghiêm Tài nhân đã sớm nghe nói. Sau khi thoáng nhìn thấy tường khắc mái cong, hắn liền hồ hởi quay về cung của mình. Hoàng hậu đứng trong sân phơi nắng thấy hắn quay đầu thì ôm cánh tay khẽ gật đầu. Đáng tiếc, Hoàng hậu không ngờ được là, trong ngày hôm đó, Hoàng hậu còn gặp lại Nghiêm Tài nhân lần thứ hai! Nguyên Quý nhân chống đỡ đôi mắt thâm quầng. Hoàng hậu nhìn y như vậy thì bất đắc dĩ hỏi “Sao thế?” Nguyên Quý nhân buồn phiền hớp một hớp nước trà, khoát tay “Thôi, đừng nói nữa, còn không phải bị con chim dậy sớm kia hại hay sao!” Hoàng hậu coi như tiếp nhận cái nhìn của Nguyên Quý nhân, thờ ơ đáp “Cứ để hắn vênh váo hai ngày đi!” Vừa dứt lời, tiểu Võ tướng anh tuấn một thân y phục Thị vệ màu xanh lam, lưng đeo bảo kiếm rảo bước tới hành lễ “Thần, thỉnh an Hoàng hậu đại nhân!” Vì Hoàng hậu không phải nữ, cho nên người trong cung thường gọi y là đại nhân. Chén trà trong tay Hoàng hậu nặng nề rơi xuống đĩa đựng. Nghiêm Tài nhân vẻ mặt gặp nguy không hoảng “Chén trà của ngài bị lệch rồi kìa.” Nguyên Quý nhân sặc!
|