Tình Ý Lâu Dài
|
|
Chương 10 Thời điểm mở mắt ra, không biết tại sao, trời còn không sáng. Nhìn đồng hồ cũng mới qua ba giờ, Diêm Danh cảm thấy quả nhiên mình vẫn không phải con người có số hưởng thụ. Nhẹ nhàng đẩy ra cánh tay Trương Văn Xuyên, đứng dậy xuống giường. Nhẹ chân nhẹ tay mặc vào quần áo rồi rời đi. Không chú ý người sau lưng đã lặng lẽ dõi mắt nhìn xem y, đến tận khi y mở cửa rời đi. Buổi sáng không lạnh cũng không nóng, không có gió. Người ít, yên tĩnh. Xem ra cái này mùa đông cũng đã qua. Ra tiệm cơm đi chưa được mấy bước, cảm thấy không thích hợp, lui về sau một bước. Nhìn thấy Quách Hiểu Văn ngồi ở chỗ đó ngủ gật. Dùng tay vỗ vỗ, đối phương kinh hoảng nhảy dựng lên, sau khi thấy rõ ràng là Diêm Danh thì đỏ mặt một trận "Ông chủ... tôi..." Diêm Danh nhìn tên này mặt đỏ tía tai nói không lên lời, liền biết đại khái chuyện gì xảy ra. "Trở về đi, trời lạnh." Sau đó tự mình đi về phía trước. Mặc dù trên đường người ít, thế nhưng vẫn là có người, Diêm Danh không muốn nói nhiều. Đến cửa quán nhà mình, mở khóa để Quách Hiểu Văn đi vào. Hôm nay hắn còn phải lên lớp, lại một đêm không có về trường học. "Quách Hiểu Văn" Diêm Danh rót chén nước nóng cho hắn, để hắn làm ấm người. "Ông chủ" "Cậu là học sinh, một học sinh nghèo, thi lên đại học không dễ dàng, ông chủ như tôi cũng là có khả năng giúp đỡ liền giúp." Quách Hiểu Văn một trận xấu hổ, nhẹ gật đầu. "Giới hạn của tôi là cậu ở đây kiếm tiền sinh hoạt, còn có thể giảm bớt học phí, trừ cái đó ra cái gì cũng không có." Quách Hiểu Văn sững sờ, nghe Diêm Danh nói, không biết nên hay không nên uống ly nước trong tay. "Hiểu Văn, đừng bị xã hội này làm hư." Diêm Danh cũng tự mình rót chén nước, vừa uống một ngụm, Quách Hiểu Văn đã buông xuống chén nước xông ra ngoài. Lúc này sắc trời đã hơi sáng. Diêm Danh không hề động bước chân, đứa nhỏ này vẫn là một hài tử tốt, không thể cùng mình học xấu. Ngày mai còn không biết quán này có tồn tại hay không, giữ hay không giữ nhân viên đều như vậy. Diêm Danh nghĩ nghĩ, dự định thu thập mình hành lý, vừa đi vừa về không đến mười phút, cũng bất quá là mấy bộ y phục, hành lí ít đến thương cảm. Đương nhiên Diêm Danh còn có tấm thẻ chi phiếu, cái thẻ này năm nay nhiều hơn không ít. Không làm việc cũng có thể ăn hai năm, không có vấn đề. Diêm Danh lo lắng sang nơi khác có hay không không thích nghi được hoàn cảnh. Cái việc câu khách bằng giấy để lại bên trong nhà vệ sinh hắn mới không lại tiếp tục làm. Lần thứ nhất đưa tới khách nhân bao cường đại y khó khăn lắm mới thoát khỏi, y cũng không muốn lâm vào hoàn cảnh hỏng bét ấy một lần nữa. Diêm Danh cân nhắc vấn đề hoàn lương cũng suy tính không ít thời gian. Tuy nói nửa đời sau không nhất định có người bồi tiếp sống quãng đời còn lại. Thế nhưng không ai hi vọng cuối đời bị người chỉ vào mũi mắng. Ban đêm hơi thu thập một chút, đang định mở cửa kinh doanh. Thân ảnh Quách Hiểu Văn lại xuất hiện trước mặt mình. Hai con mắt còn có chút đỏ, xem ra khóc qua một trận. "Ông chủ." Quách Hiểu Văn hít mũi một cái, cúi đầu đứng tại trước người Diêm Danh, vóc dáng quá cao lớn kia hiển nhiên không tạo ra hiệu ứng cánh bướm cho phù hợp cảm xúc, chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Diêm Danh nhìn hắn. "Tôi... tôi không muốn nghỉ việc, tôi về sau sẽ làm việc thật tốt." Đứa nhỏ này năng lực biểu đạt thực tệ, bất quá Diêm Danh có thể nghe ra được ý tứ. "Cuối tuần lại đến đi." Một câu nói khiến mắt Quách Hiểu Văn sáng lên, cười gật gật đầu sau đó cẩn thận từng chút mới dám rời mắt khỏi Diêm Danh. Diêm Danh rất bận, thế nhưng không giàu có. Y suy nghĩ, thanh niên này chỉ cần học tập cho giỏi, y có cơm ăn, tổng sẽ không thiếu hắn. Ba tháng trời đã có chút nhiệt ý, mặc dù ban đêm lạnh, thế nhưng là ban ngày ngày lại nóng. Ba tháng, Diêm Danh trải qua sinh hoạt như hòa thượng. Sinh hoạt có quy luật, trừ bỏ phải đi chợ mua thức ăn bên ngoài, sinh hoạt của y chỉ ở đằng sau gian phòng cùng trước mặt quán bar. Trương Văn Xuyên không có đem quán bar đoạt lại, đưa vào phương án không quan tâm. Diêm Danh đương nhiên sẽ không khách khí, có thể kiếm phần cơm ăn ai lại muốn rời khỏi? Quách Hiểu Văn không hề thay đổi mà tỏa ra hormone khiến nữ giới khó mà kháng cự, bất quá nụ cười trên mặt ít đi rất nhiều. Nhìn qua đột nhiên thành thục chững chạc không ít. Về phần Diêm Danh... Không có sinh hoạt tình dục, thậm chí không có cả tự an ủi. Có đôi khi Diêm Danh hoài nghi có phải là mình bất lực. Nhưng giờ có gì hữu dụng đâu? Trong quán bar tạm thời không có khách, Quách Hiểu Văn còn không có tới. Diêm Danh mua tập báo tiện tay lật, giết chút thời gian. Thời điểm nhìn thấy bản tin tài chính cùng ảnh chụp động tác trên tay y chợt ngừng lại Tay vuốt bên trên hình ảnh có vết mực in nhàn nhạt kia. Thân ảnh Trương Văn Xuyên trưởng thành không ít, ngay cả hình ảnh thô ráp của báo chí cũng không thể che giấu. Diêm Danh không có hứng thú bình luận, cũng nhìn không hiểu lắm, đại khái là là một vài công ty tài chính cải cách. Nửa gương mặt phía sau hắn Diêm Danh nhận ra, quên không được. Giao Thần. Hai người bọn họ hòa hảo rồi đi, lại đến thêm vài người khách. Diêm tên tùy tiện gập báo chí còn tại đằng sau quầy bar, cười tủm tỉm chào hỏi khách nhân.
|
Chương 11 "Ông chủ... tô...tôi...." Đối diện thanh âm trong điện thoại có chút khàn, Diêm Danh nhíu mày. Thời tiết hay thay đổi khiến cho rất nhiều người không thích ứng được. Đều nói đồ đần không dễ dàng sinh bệnh, xem ra không chính xác lắm. "Không sao, cậu cứ dưỡng khỏi hẳn bệnh rồi hãy đến làm, biết không? Quách Hiểu Văn hiển nhiên là hài tử dễ dụ, Diêm Danh cũng dự định ngày mai đến trường học của bọn họ một chuyến, đưa chút thuốc cùng hoa quả. Quyết định xong cầm tiền cùng chìa khoá tới siêu thị. Thời điểm xách túi hoa quả về cửa tiệm bị đóng chưa lâu. Vừa xách giỏ hoa quả vừa nhìn cảnh sắc chung quanh, mặc dù không đẹp nhưng vẫn khiến Diêm Danh có cảm giác thả lỏng. Quơ túi nhựa ngâm nga vài ca từ. Đi mau đến cửa quán bar, bước chân chậm lại. Đứng bên cạnh là một người, hút thuốc. Diêm Danh nhíu mày, gặp người này thời điểm không phải hắn say khướt chính là hút thuốc không ngừng. Phảng phất mạng này không phải là của mình, có thể tùy ý chà đạp. Đối phương phát hiện Diêm Danh xách theo túi nhựa xuất hiện, thuốc cầm ở trong tay khói cũng dừng một chút, không theo quy luật mà tiếp tục treo lên miệng. Diêm Danh phát hiện ba tháng không gặp, nam nhân này vẫn là cùng trước kia không có gì khác biệt. Nhíu chặt lông mày, không có chút không khí yêu đương nào tồn tại. Liền cà vạt cũng không đeo... Diêm Danh cảm giác tên này lần sau so với lần trước càng lôi thôi, không có chút khí thế tổng giám đốc nào. Đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy Diêm Danh nhưng không có nhẹ nhàng tự tại như vậy, biểu hiện cũng không khá hơn chút nào. Diêm Danh như cũ đong đưa túi nhựa trong tay nhìn chằm chằm vào nam nhân. Diêm Danh không phủ nhận, nam nhân này là loại hình y thích, cũng là loại hình y sẽ không cự tuyệt. Từ lần đầu gặp hắn đến bây giờ, Diêm Danh cũng không dám hứa mình có thể cự tuyệt. Diêm Danh sống đến bây giờ chưa từng mang ai đặt trong lòng, trong đầu ghi tội đối phương thật lâu như vậy. Nam nhân này tựa như thuốc phiện. Thời điểm thân thể y trống rỗng tịch mịch lại xuất hiện. Lúc này Trương Văn Xuyên ném đi điếu thuốc, chuẩn bị đốt thêm một điếu nữa, mới phát hiện trong hộp thuốc lá đã không có. Xem nhẹ ánh mắt trần trụi của đối phương, Trương Văn Xuyên cảm thấy bản thân mình xuất hiện ở đây thật sự là bản hài kịch.. Lặp đi lặp lại nhiều lần không ngừng quấy rối nam nhân trung niên này. Đột nhiên một điếu thuốc xuất hiện trước mắt mình. Chủ nhân điếu thuốc lúc này bên trong miệng cũng ngậm một điếu. Hút cái này, mặc dù không có gì tốt. Cứ như vậy, hai người yên lặng đứng tại bên đường hút thuốc. Diêm Danh phát hiện mình thật sự chưa hề đói khát qua. Tựa như động vật đến kì phát tình. Hiển nhiên y lựa chọn nam nhân tìm tới cửa không thể so sánh với động vật Hai người điên cuồng cởi quần áo đối phương, sau đó là loạn hôn. Tựa như là hấp thụ tinh khí trên người đối phương. Vốn nên kinh doanh cuối tuần, cửa quán lại treo cái khóa lớn, đặt vào bảng hiệu ngừng kinh doanh. Diêm Danh lôi kéo quần áo Trương Văn Xuyên kéo hắn vào phòng nhỏ phía sau. Vừa đi vừa sờ nắn thân thể đối phương. Trương Văn Xuyên cũng dùng tay lung tung vuốt ve. Thời điểm bàn tay to lớn của hắn sờ trên núm vú Diêm Danh, không giống lần trước bị rơi vào cự tuyệt. Cứ như vậy, Trương Văn Xuyên trực tiếp bị đẩy xuống giường nhỏ. Diêm Danh nghiêm chỉnh móc ra cự vật dưới quần Trương Văn Xuyên một ngụm ngậm trong miệng. Lần thứ hai khiến Diêm Danh triệt để cảm giác được độ thô to của vật kia. Nhất là thời điểm hoàn toàn cương. Phun ra nuốt vào mấy lần, Diêm Danh chậm rãi liếm láp tựa như đang thưởng thức một vaajat phẩm thần thánh. Lỗ tai truyền đến hô hấp nặng nề của Trương Văn Xuyên. Còn có bàn tay níu giữ đầu y, nóng đến Diêm Danh da tóc tê dại. Ba tháng, ba tháng qua Diêm Danh trải qua như là tăng lữ, đối mặt một tảng mỡ dày, y tục như vậy là không khống chế được. Bất kể y là cái gì thế thân, Diêm Danh không rảnh đi nghĩ cũng tạm thời không muốn nghĩ. Từ trong ngăn kéo lấy ra dầu bôi trơn hướng về sau luồn vào. Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập tình dục nồng đậm của Trương Văn Xuyên, y cảm thấy tim đập với tốc độ nhanh hơn. "Cậu nghĩ gọi tên y tôi không ngại." Diêm Danh nói xong, liền vịn lấy cây gậy đối phương, chậm rãi ngồi xuống. Chỉ lo làm, ngược lại không chú ý tới thân thể đối phương cứng đờ, thuận thế Diêm Danh một hơi ngồi đến gốc. Lập tức bị đỉnh đến tuyến tiền liệt làm cho toàn thân như nhũn ra. Diêm Danh cười hai tiếng, cười mình hạng gì liền có mệnh đó, muốn thay đổi cũng không đổi được, trốn cũng trốn không thoát. Ngược lại Trương Văn Xuyên nhìn nụ cười của y, sắc mặt càng kém. Hờn dỗi sinh mạnh bạo, một tay đè lại Diêm Danh gắt gao đè xuống. Thành công đem cái tên làm cho người ta chán ghét sắc mặt vặn vẹo không ra hình dáng. Đem người khác như đồ vật không để ý chút nào mà chà đạp tổn thương, Trương Văn xuyên rất tức giận bản thân. Hắn như tên bị thả bùa tình, yêu nam nhân Giao Thần kia đến không thể tự kềm chế. Bây giờ khó khăn mới thoát khỏi cái bóng đó, lại ngã vào vòng xoáy nhục dục. Ba tháng, ba tháng qua Diêm Danh nghĩ cũng không nghĩ tới hắn, Trương Văn Xuyên là không thể xác định, chỉ có thể mãnh liệt trừu sáp trong thân thể nam nhân. Người kia đem một chân giẫm lên giường hơi đem thể trọng chia sẻ đến một bộ phận khác, để Trương Văn xuyên có thể lên xuống đâm rút tùy ý. Một bên hoàn toàn như trước đây nắm chắc cánh tay Trương Văn Xuyên Kia là điểm lí trí duy nhất còm tồn tại của Diêm Danh, khống chế mình bị hãm sâu vào. Hai người bọn họ tình ái rất cân đối, cân đối khiến Diêm Danh có chút không dám đối mặt. Trương Văn Xuyên tự nhiên biết mánh khóe này của y. Một cái tay sờ về phía dương cụ thẳng đứng của Diêm Danh, qua lại xoa nắn. Quả nhiên hô hấp Diêm Danh biến đổi, hừ ra một tiếng, đưa ra một cái tay nghĩ đẩy ra móng vuốt phiền phức của tên họ Trương kia. "Cậu..." Vừa định cự tuyệt, lại bị Trương Văn Xuyên xoa cằm kéo tới. Hai bờ môi ướt át dán sát vào nhau. Diêm Danh càng sững sờ, khuôn miệng dị thường nóng bỏng ôn nhu, dọa đến Diêm Danh không nghĩ ngợi nhiều được liên tiếp co rút lại hậu đình. Y muốn né tránh cái hôn này, Trương Văn Xuyên thay đổi, khiến Diêm Danh có chút chống đỡ không được. Y bắt đầu hối hận khi để hắn vào trong quán của mình. Vừa rồi nếu như nhẫn tâm cự tuyệt, đoán chừng hiện tại mình còn có thể bay nhảy khắp nơi. Trương Văn Xuyên bị y đột nhiên tác động khiến cho nôn nóng, dưới bụng co rụt lại một hồi, càng là cắm vào càng thêm mãnh liệt. Biết Diêm Danh chịu không nổi loại kích thích này, dứt khoát dùng tay cố định dưới đùi y lại, đem đối phương đặt ở giữa giường cùng tường. Đẩy ra chân của hắn ba ba va chạm. Một cái tay khác buông ra dương cụ, luồn vào trong quần áo nắm vuốt núm vú của y hung hăng trêu chọc. Diêm Danh thân thể tự nhiên bị Trương Văn Xuyên khiến cho mẫn cảm dị thường, không lo được hình tượng, cắn ngón tay, toàn thân buông lỏng. Nghe thanh âm dâm uế từ hạ thể truyền tới, phảng phất quên đi hết thảy, đầu óc không phải đầu óc thân thể không phải thân thể. Cái này khiến Diêm Danh nhớ tới lần đầu tiên cùng nữ nhân ra sân khấu. Nữ nhân kia công phu quả thật làm cho MB ngây thơ như Diêm Danh rơi vào trong sương mù. Bây giờ qua 20 năm, cảm giác kia lại một lần xông ới, chân Diêm Danh run lên bần bật, đầu não hỗn loạn. Y không thích nói ra những lời kịch buồn nôn khi làm tình, trừ phi thêm tiền. Trương Văn Xuyên càng là vội vàng không lo được nói chuyện. Hai người chỉ thấy được cái giường gỗ đáng thương kẹt kẹt rung động, căn bản không lo được tình huống chung quanh. Diêm Danh rút ra điếu thuốc từ điếu thuốc dúm dó trên bàn Kỳ thật y không nghiện thuốc, cũng có thể là là tính dục lấn át cơn thèm thuốc, cái cá tính gà mờ kia của Diêm Danh cũng làm cho y ngoại trừ thời điểm phiền não thực sự mới nhớ tới hút thuốc là thói quen xấu. Hút một điếu mới biết có tác dụng rất lớn, có thể che giấu rất nhiều phiền não. Người đối diện lúc này đã chỉnh lý tốt quần áo, ngay cả áo sơmi cũng cài ngay ngắn từ nút đầu tiên đến nút cuối cùng. Cảm thấy không có cà vạt ngược lại có mấy phần buồn cười. Thế nên Diêm Danh cười ra tiếng. Kết quả một chồng tiền lại lắc lư trước mắt mình. Gõ gõ khói bụi, hai ngón tay kẹp lấy chồng tiền kia ném trả lại cho Trương Văn Xuyên. Tự nhiên chồng tiền vô tội bị ném chỏng chơ dưới mặt đất. "Tôi nói không làm chính là không làm, cậu thu hồi đi." Nhìn Trương Văn Xuyên biểu tình không hiểu rõ. "Trương Văn Xuyên, chúng ta sau này sẽ là pháo hữu. Theo nhu cầu đi." "Ngược lại tưởng tượng không cân bằng lắm, còn có cái quán bar này. A, vẫn là giúp cậu làm công tương đối dễ nghe, tính kiếm miếng cơm ăn." Vừa nói xong, đối phương liền đen mặt cầm tiền rời đi. Thanh âm sập cửa dọa Diêm Danh nảy lên một cái, cũng không biết hắn phát điên cái gì. Đứng lên đi tới cửa, từ cửa kính trong suốt nhìn chằm chằm dáng vẻ Trương Văn Xuyên ghé vào đầu xe vò đầu bứt tai, phảng phất so với phá sản còn thảm hơn. Diêm Danh châm một điếu khác yên lặng nhìn. Nhìn nam nhân cực kì nóng giận mở cửa xe ngồi vào, sau đó hung hăng mở khóa, không chút tiếng động nghênh ngang rời đi. Không hề quay đầu lại.
|
Chương 12 Diêm Danh đã rời giường từ sớm, mang theo một túi nhựa hoa quả đi trên đường. Nhẩm tính thời gian Diêm Danh có thể dậy hít thở vào sáng sớm có thể tính trên đầu nhón tay. Nếu không phải tối hôm qua không mở quán làm ăn, hôm nay sợ rằng cũng không còn sớm. Mang theo hoa quả đi hai trạm xe, cảm thấy thân thể mình thật sự đã già, nghỉ ngơi trong chốc lát mới tiến vào sân trường. Trường của Quách Hiểu Văn Nghe ngóng bốn phía mới hỏi thăm được dãy lầu ký túc xá. Quản lí không có ở đây, huống hồ làm gì có ai muốn vào quấy rối cái kí túc nam vừa bừa vừa bẩn này không phải sao? Diêm Danh cũng thấy mình tiến vào rất thuận lợi, thẳng đến đi xuống lầu dưới mới phát hiện một vấn đề. Cho tới bây giờ Diêm Danh cũng không có hỏi thăm qua sinh hoạt của Qúach Hiểu Văn, y cũng không quá hứng thú với vấn đề riêng tư của một người Chủ đề chung giữa hai người cũng rất ít, bình thường đều là Quách Hiểu Văn đặt câu hỏi, y trả lời. "Xin hỏi, Quách Hiểu Văn ở phòng bao nhiêu?" Nam nhân cầm chậu rửa mặt dừng lại nghe Diêm Danh hỏi. "Anh là bạn hắn?" "Ông chủ của cậu ấy, nghe nói cậu ấy bị bệnh, đến thăm." Đối phương vỗ đùi, lôi kéo Diêm Danh đi vào trong. Vừa mở cửa Diêm Danh liền sững sờ. Mùi vị này thực sự là... Cái này cảnh sắc cũng thật... Lập tức ho khan một tiếng. "Hiểu Văn! Ông chủ trong truyền thuyết của ngươi đến thăm này! Nhìn xem!" Không đợi Quách Hiểu Văn từ trên giường ngồi dậy, mấy nam sinh khác trong kí túc đồng loạt quay đầu nhìn Diêm Danh. Diêm Danh lập tức cảm thấy bản thân như biến thành con khỉ trong vườn bách thú. "Ông chủ?! Anh làm sao... Sao lại tới đây?" Diêm Danh nhìn Quách Hiểu Văn, mặt mũi đỏ tưng bừng, thanh âm khàn khàn, xác thực bệnh thật nghiêm trọng. Cười tủm tỉm đem hoa quả đưa cho ký túc xá đồng học, tùy tiện ngồi xuống. "Không có việc gì, liền đến thăm cậu." Nhìn dáng vẻ Quách Hiểu Văn co quắp bao lấy chăn, ánh mắt Diêm Dah có chút lấp lóe. Bạn cùng phòng kí túc xá tự nhiên toàn người hiểu ý, rõ rõ rành rành ý nghĩa của lão bản trong truyền thuyết đối với Quách Hiểu Văn. Tìm vài lí do sứt sẹo nhao nhao rời đi. Đương nhiên thời điểm rời đi túi hoa quả cũng thuận lợi đi cùng. Diêm Danh khó có được thời điểm ra ngoài ban ngày, cho nên khi ánh nắng chiếu trên da y, cảm giác trắng đến càng không thực. Quách Hiểu Văn nhìn đến hoa mắt chóng mặt, càng là không dám động một chút. "Đỡ hơn chút nào không?" "Vẫn còn hơi đau đầu chóng mặt"Quách Hiểu Văn rất ít khi bị bệnh, cho nên bị bệnh tự nhiên cảm thấy rất khó chịu. Kí túc xá các cậu đúng là... đặc biệt tình thú. Nhìn xem trên cửa sổ hơn chục cái quần trong của nam nhân, còn có một cặp tất đang chảy nước, Diêm Danh nói ra lời thật lòng. Đương nhiên y không có xem nhẹ những CDsắc tình in hình nữ nhân lõa thể kia, cùng một chút tạp chí hỗn loạn. Ký túc xá, nguyên lai ký túc xá là như vậy, Diêm Danh trước đây chưa từng thấy tận mắt. Quách Hiểu Văn càng xấu hổ, ý thức được Diêm Danh đang xem xét cái ổ chó của bản thân. Đem tất cả của chính mình bày ra trước mặt người mình thích, quả thật có chút xấu hổ. "Cái kia... Ông chủ..." "Cậu hôm nay cũng không cần tới làm." Diêm Danh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, xác thực cũng nên đi, đến nhìn Quách Hiểu Văn không bệnh quá nặng, y cũng yên tâm. "Được?" "Phải nghỉ ngơi thật tốt." Vừa đứng lên, nghe thấy âm thanh ai kia bước xuống giường. Quay đầu trông thấy Quách Hiểu Văn một tay kéo chăn, một tay bắt lấy cánh tay của mình. "Ông chủ, anh có thể cho tôi một cơ hội không?" Nhìn sắc mặt của Qúach Hiểu Văn thật sự có thể so sanh với gan heo, lần này Diêm Danh không cười. Mặc dù còn lâu mới sang hè, thế nhưng mặt trời bên ngoài đã khiến Diêm Danh có chút không chịu đựng nổi. Chỉ có thể mang kính râm che đi những ánh mặt trời chói mắt, cũng che đậy ánh mắt đầy nếp nhăn của chính mình. Nhìn lại, sao lại như tiểu hài tử hai mươi tuổi trước kia. Mặc dù phải phơi nắng, Diêm Danh vẫn lựa chọn đi bộ về quán. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, vừa rồi như thế nào lại một lần cự tuyệt quách Hiểu Văn. Đứa bé kia đơn thuần như tờ giấy trắng, làn da cháy nắng cùng thân hình cường tráng kia kì thực khiến y say mê. Nhưng là Diêm Danh biết, còn tương lai của cậu. [Tôi là Ngưu Lang, nếu như cậu dùng tiền mua, tôi có thể cân nhắc.] Rõ ràng nhìn thấy Quách Hiểu Văn buông ra cánh tay mình, Diêm Danh một lời không nói thêm xoay người rời khỏi kí túc xá. Cứ như vậy cũng không tệ, hôm nay mặt trời rất lớn. Phơi nắng khiến Diêm Danh có chút thèm thuốc, y móc túi lấy ra một cây, đặt lên môi mới phát hiện không có bật lửa. Sờ soạng nửa ngày từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng lại không muốn đem điếu thuốc cất lại hộp. Quay người nhìn bốn phía, nhìn thấy một người đứng phía trước, đi tới. "Mượn cái bật lửa được không?" Nam nhân quay đầu nhìn thoáng qua Diêm Danh, gật gật đầu tìm bật lửa. "Không dùng sao?" Nhìn Diêm Danh ngẩn người nửa ngày, nam nhân mở miệng nói chuyện. Lúc này Diêm Danh mới hoàn hồn, bắt lấy tay nam nhân ấn bật lửa, đưa điếu thuốc tới. Nam nhân nhíu mày, không quá thích loại tư thế mượn lửa này, bất quá cũng không nói gì. Hắn đang chờ taxi, mặc dù là Chủ Nhật, công việc chính là công việc, không có gì cái gì gọi là ngày nghỉ vào Chủ Nhật. Diêm Danh nhìn đối phương, kính râm ngăn trở ánh mắt y. [Giao Thần...] Đối phương vì Diêm Danh đeo kính đen, cũng không có phát hiện ra. Cũng có thể là đối phương căn bản cũng không quan tâm đến mình. "Cảm ơn." Nửa ngày Diêm Danh mới mở miệng, khiến giao Thần sững sờ. Lập tức cười cười gật gật đầu. Lúc này xe taxi lái tới, dừng bên người Giao Thần. Mở cửa xe một cái, Diêm Danh thấy tóc của Giao Thần theo gió bay lên, nốt ruồi ở mi tâm phá lệ chướng mắt. Giao Thần chờ lấy lái xe khởi động xe mới từ kính chiếu hậu bên cạnh xe nhìn chằm chằm nam nhân đang đứng nơi đó. Đeo kính đen đứng dưới bóng cây. Đột nhiên Giao Thần nhớ tới cái gì đó, chau mày một cái. Chuyển bóng dáng qua đã thấy thân ảnh người nọ mờ ảo phía xa. Mà Diêm Danh nhìn cái bật lửa trong tay, vừa rồi đối phương sững sờ ngược lại là y nắm lấy cái bật lửa. Cái này nhìn tuyệt đối không phải mấy hãng thông thường y từng dùng. Về phần nó bao nhiêu, Diêm Danh không để ý tới. Ngược lại mắt trời khiến y có chút chóng mặt, tranh thủ thời gian đi về. Hai ngón tay qua lại vuốt ve bên ngoài bật lửa. Giao Thần quen biết Trương Văn Xuyên mười năm, có lẽ so với mười năm còn nhiều hơn. Năm đó, khi được trưởng bối giới thiệu, Trương Văn Xuyên trong mắt Giao Thần chính là một người đặc biệt. Là người ổn trọng không câu nệ nói cười, nhưng là rất khó tìm hiểu về hắn. Làm bạn với Trương Văn Xuyên không có gì đáng chê trách, thậm chí có chút không tiếc mạng sống. Bây giờ... Bây giờ thấy nam nhân đeo kính đen kia, lại nhớ tới dánh vẻ y từng quỳ gối dưới chân Trương Văn Xuyên. Đầu óc Giao Thần nổ bùm một cái. Vì cái gì nổ, Giao Thần thấy mình nghĩ quá nhiều, nhất là đêm đó Trương Văn Xuyên đuổi phía sau. Kéo tay mình nói ra lời tỏ tình. Giao Thần cảm thấy đầu óc nổ lợi hại hơn, cánh tay bị Trương Văn xuyên nắm chặt từng cỗ từng cỗ nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền tới. "Tiên sinh, đến." Lúc này lái xe đột nhiên lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của Giao Thần. Xuống xe, vẫn là đi vào công ty.
|
Chương 13 Hắn thanh thanh cuống họng khô ráo, phát hiện mũi có chút nghẹt, có thể là bị cảm. Đi đến trước cửa phòng làm việc của Trương Văn Xuyên, do dự không có lập tức đi vào. Giao Thần rất rõ ràng bản thân tại sao lại không vào, bắt đầu từ ngày đó, hắn liền trốn tránh. "Phó tổng, muốn ta báo cho Trương tổng một tiếng sao?" Thư ký cười kiều mị đứng lên, Giao Thần khoát tay ra hiệu đối phương không cần thông báo, chính mình vẫn là sửa sang cà vạt gõ cửa. Mở cửa ra một cái mặc dù Giao Thần có chuẩn bị trước, thế nhưng khi nhìn thấy Trương Văn Xuyên đại não vẫn trống rỗng trong chốc lát. Đối phương cũng gắt gao nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia khiến trong lòng Giao Thần có chút hốt hoảng. "Tôi đến đưa quyết đề án. Liên quan tới thu mua." "...... Đặt ở đó đi." Trương Văn Xuyên rốt cục thu hồi ánh mắt làm Giao Thần hốt hoảng, ngược lại nhìn chằm chằm máy tính. Không thừa một câu, thậm chí ngại thêm một động tác. Trước kia khi Trương Văn Xuyên nhìn thấy Giao Thần, luôn từ trên chỗ ngồi đứng dậy, sau đó hai người ngồi tại ghế sô pha cùng nhau bàn công việc. Bây giờ Trương Văn Xuyên chỉ là lẳng lặng ngồi im tại ghế. Giao Thần tự nhiên có chút hốt hoảng đồng thời cảm thấy một cỗ khí tức băng lãnh chậm rãi ngăn cách hai người. Hắn tự nhiên cũng không nói gì thêm, hắn cũng không biết nên nói cái gì. "Còn có việc sao?" Lúc này cảm giác được Giao Thần còn không có rời đi, Trương Văn Xuyên rốt cục ngẩng đầu. Nhìn thấy biểu tình không biết làm sao kia của Giao Thần, có chút không thể lý giải. "Sao thế?" Giao Thần bị sự lạnh lùng ngoài ý muốn khiến cho bản thân có chút không thích ứng được. Đương nhiên cũng không để ý cảm giác đối phương khi mình trốn tránh nhiều ngày như vậy. "Không có... Không có gì." Lập tức quay người khỏi văn phòng Trương Văn Xuyên. Đóng cửa lại một cái, Giao Thần cho tới bây giờ không nhận thức được trong lòng mình dâng lên một cỗ oán khí, loại cảm xúc khó có thể hình dung này nửa vời kẹt tại trong lòng. Hắn bước mấy bước đi xuống cầu thang, phi như bay đến phòng làm việc của mình, gọi thư ký. "Tiểu Mẫn, giúp tôi điều tra một người." Giao Thần cảm thấy cỗ oán khí này đến từ một người, người kia đeo kính đen mặt mũi tràn đầy lãnh đạm nhìn mình. Phảng phất như nhìn thấu mình. Lại phảng phất như đang cười nhạo mình. Cứ như vậy cười nhạo mình luôn lấy cái gọi là lương tri đi chà đạp nam nhân không tiếc hi sinh bản thân bao năm nay. Giao Thần không biết vì cái gì cứ ngẩn ngơ như vậy mất một lúc, đem cảm giác đối với nam nhân đeo kính râm thăng hoa thành thù hận. Hắn thậm chí còn không nhận thức được. Ngày thứ hai Giao Thần cầm bìa tư liệu lại xuất hiện tại cửa phòng làm việc Trương Văn Xuyên. Lại ngăn lại thư ký tiểu thư muốn thông báo thỉnh cầu. Thở dài một hơi giơ tay gõ cửa, không đợi đáp lại liền tiến vào văn phòng. Trương Văn Xuyên vẫn như cũ ngồi trên ghế nhìn máy tính, khi hắn tiến đến, cũng chỉ là nhìn qua Giao Thần. Lần này Trương Văn Xuyên đưa tay lấy tư liệu, đôi tay đưa tới khiến Giao Thần sững sờ. Thủ đoạn lật mặt như vậy, thật sâu không lường được, tựa như cho tới bây giờ cũng không có thay đổi. Đầu óc Giao Thần có chút hoảng hốt. Đợi đến khi Trương Văn Xuyên tiếp nhận tài liệu kia kẹp sau đó nhìn thoáng qua hắn đang ngẩn người, Giao Thần mới bừng tỉnh. "Lập tức cùng tên trai bao kia chấm dứt đi." Giao Thần đều phải ngạc nhiên về thanh âm trầm thấp tỉnh táo của bản thân, phảng phất như một thẩm phán. Trương Văn Xuyên không nói lời nào, khép lại bìa tư liệu. "Vì sao?" Nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, Trương Văn Xuyên cảm thấy cảnh đẹp như thế hẳn là hút một điếu thuốc hoặc là uống một chén rượu, đương nhiên, uống một chén rượu không phải việc làm đúng đắn khi đang còn làm việc. Cho nên Trương Văn Xuyên hút một điếu thuốc, dùng cái tay chuyên cầm con dấu cầm điếu thuốc đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ngoài cửa sổ quan sát toàn bộ cảnh sắc thành phố. "Trương Văn Xuyên! Cậu phát điên cái gì?!" Giao Thần lúc đầu trong lòng bị đè nén, dĩ nhiên bị hai chữ này kích phát lửa giận. "Hắn là cái gì! Hắn chính là quả bom hẹn giờ trong sự nghiệp của cậu! Cậu có nghĩ tới hậu quả khi bị phát hiện hay không?! Có nghĩ tới không!" Hắn hận không thể nắm lấy bả vai Trương Văn Xuyên đem tên hỗn đản này lay cho tỉnh. Nhả một ngụm khói, Trương Văn Xuyên xoa xoa mi tâm. "Tôi thử rồi." Nửa ngày Giao Thần mới nghe thấy Trương Văn Xuyên nhả ra ba chữ, ba chữ này nhàn nhạt tựa như tâm bão trong lòng Giao Thần. Cứ như vậy lập tức khiến Giao Thần cảm thấy không hiểu rõ Trương Văn Xuyên, cho tới bây giờ đều không nhận thấy một mặt xa lạ như thế này của hắn. Đột nhiên không biết vì cái gì, Giao Thần cái gì cũng không nghĩ, cứ như vật cho Trương Văn Xuyên một cát tát. Thanh âm vang dội tựa hồ quanh quẩn toàn căn phòng. Nhìn đầu hắn nghiêng qua một bên, Giao Thần mới tìm lại được một tia thanh tỉnh. Bàn tay tê dại. Tê dại đến mức khiến trái tim y cuồng loạn (Tác giả: Ta đem người này viết hảo nữ = =) (editer: mị cảm thấy chính xác là hơi ích kỉ...) "Thần, ta cũng là một nam nhân bình thường, ta có nhu cầu. "Vậy liền đi tìm nữ nhân phù hợp để kết hôn." Giao Thần cơ hồ đã dùng hết khí lực, mới nói ra được một câu. Trương Văn Xuyên đem thuốc lá dập tắt, sau đó nhìn Giao Thần. Chỉ là cẩn trọng giơ tay lên, sờ lên gương mặt Giao Thần một chút, cảm giác đặc biệt ấm áp. Chỉ là Giao Thần vừa nghĩ tới đối phương dùng bàn tay này sờ qua nam nhân đeo kính râm kia, khiến đáy lòng hắn dâng lên từng trận buồn nôn, quay đầu đi chỗ khác. Tự nhiên Trương Văn Xuyên cười khổ hai tiếng, thu tay về. "Cậu biết không? Hắn rất giống cậu." (biết đó là cảm xúc của người bình thường khi bắt gặp bạn chí cốt như vậy nhưng tui ghét cái kiểu khinh thường người khác của bạn học Thần quá, làm như thanh cao lắm...)
|
Chương 14 Thời điểm nói ra câu này, khói trong miệng Trương Văn Xuyên phun trên mặt Giao Thần khiến hắn cảm thấy một trận khô nóng. Vừa mới chuẩn bị rời đi, đột nhiên một trận chuông điện thoại di động vang lên. Trương Văn xuyên nhận điện thoại. "Đồng hồ của ngươi để quên ở đây, muốn tới lấy không?" Vuốt vuốt dây đồng hồ trong tay đã gãy mất một mối, Diêm Danh cầm điện thoại. Tiếng trong điện thoại rất lớn, ngay cả Giao Thần cũng có thể nghe thấy. Cái đó là ở mười năm trước Giao Thần đưa tặng Trương Văn Xuyên. Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại thân ảnh Trương Văn Xuyên, lúc này hắn vẫn như cũ ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. "Đêm nay ta đến lấy" Câu nói đơn giản như vậy, lại như nọc độc kích thích Giao Thần. Hắn nghĩ đến những ý tứ sâu xa trong lời nói này khiến cho tâm tư bản thân bị nhiễu loạn Cái đồng hồ kia, có giá trị không nhỏ, chính là non nửa năm tiền lương của Giao Thần lấy ra mua cho Trương Văn Xuyên. Đương nhiên hiện tại một tháng tiền lương của hắn mua mấy cái không thành vấn đề. Nhưng là vật này có ý nghĩa đặc biệt, Giao Thần cảm thấy nó như vật biểu thị tâm ý của mình. Là toàn bộ tâm ý của chính mình mười năm về trước. Bây giờ lại ở chỗ tên trai bao dơ bẩn kia. Giao Thần cảm giác như bị quăng cho mấy cáy bạt tai, tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm. Trần trụi mà nhìn. "Sao thế?" Trương Văn xuyên phát hiện Giao Thần không thích hợp. Vừa định hỏi thăm, đối phương đột nhiên quay người rời đi, thậm chí quên đóng cửa. Giao Thần giống như là uống thuốc kích thích bỏ lại công việc, trực tiếp lái xe vọt tới quán bar Diêm Minh. Đi tới nơi hắn lại không có xuống xe. Cơn kích động này tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Giao Thần tuổi cũng không còn nhỏ đương nhiên sẽ không thật sự xông vào. Giống như một oán phụ "Lấy lại được rồi thì sao, lấy thân phận gì đi giáo huấn y? Một đầu bất động trên tay lái. Giao Thần giống như chỉ trong một ngày ngắn ngủi nhận thức được vấn đề. Bởi vì một chuyện liền nộ khí xung thiên, bởi vì Trương Văn Xuyên không nghe theo mình mà nộ khí xung thiên. Bởi vì Trương Văn Xuyên tỏ tình mà lạc mất phương hướng, chỉ để cường điệu cái suy nghĩ mình là người bình thường. Nhưng mà nhất cử nhất động của mình lại như một tên biến thái hèn mọn Lúc này Diêm Danh từ trong tiệm đi tới dự định mở cửa. Không có chú ý tới chiếc xe của Giao Thần đỗ ở xa xa phía sau. Tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới Quánh Hiểu Văn đã chạy lại. Quách Hiểu Văn một thời gian không gặp, tựa hồ gầy hơn, cũng già dặn hơn. Chạy hùng hùng hổ hổ, mục tiêu đã xác định, là ông chủ của hắn ở phía trước - Diêm Danh (Má ơi Văn Văn cuteeeeeeeeeee~) Quách Hiểu Văn khác với mấy tháng trước đi thẳng về thẳng, đơn thuần. Chạy tới không chào hỏi. Giống như là hạ quyết tâm, bắt lấy bả vai Diêm Danh, đối miệng của y hôn lên. "Ông chủ, tôi thích anh." Mập mờ một bên hôn một bên nói. Diêm Danh mặc dù có chút giật mình nhưng không có giãy dụa. Híp mắt nhìn lông mi Quách Hiểu Văn, thật dài, nụ hôn không có chút kinh nghiệm thậm chí có thể nói là kĩ thuật hỏng bét. Tất cả đều lọt vào tầm mắt Giao Thần. Giao Thần không phải người biết uống rượu, bất quá với công việc không thể nói không động. Hiện tại ngồi tại trong quán rượu một chén lại một chén. Phảng phất như học Trương Văn Xuyên nâng cốc uống như uống nước. Bởi vì không phải cuối tuần, trong quán rượu người không nhiều, tự nhiên Giao Thần xuất hiện. Người say trong quán bar những năm gần đây không nhiều, nhất là loại người có địa vị giống như Giao Thần. Càng không có khả năng buông thả bản thân. Không phải Giao Thần muốn chọn quán bar, hắn cốt yếu là muốn say. "Có thể tâm sự sao?" Trong thoáng chốc một bóng người mơ hồ ngồi lại bên cạnh Giao Thần đã say không biết trời trăng gì. Giao Thần ứng phó cười cười. Cảm thấy nữ nhân bên cạnh cũng cười cười. Cảm thấy nụ cười này rất đẹp, Giao Thần nâng chén, lại cười cười. "Thế nào? Thất tình?" Thanh âm đối phương rất mềm mại, thế nhưng lại thiếu đi phần nào trí tuệ. Cách bắt chuyện có thể dễ dàng đoán được câu tiếp theo. Huống hồ Giao Thần căn bản cũng không phải thất tình, câu nói này bình thường nghe được Giao Thần sẽ cười ra, sau đó mặt lạnh cự tuyệt. Nhưng là hiện tại... Giao Thần vẫn đứng lên kéo tay đối phương đi khỏi quán bar. Ngay lúc lúc lắc lung lay đi ra, một tay chống đỡ bả vai Giao Thần đi xuống cầu thang. Mặc dù nữ nhân không có đầu óc, bất quá sự quan tâm này Giao Thần có thể chấp nhận. Hắn vì vị nước hoa trên người nữ nhân mà trở nên có chút kỳ quái. Quay đầu ngửi ngửi mùi vị nữ nhân. Nữ nhân cười cười. "Thơm không? Cái này gọi độc dược." "Nguyên lai là độc dược, độc dược có thể khiến mình thấy tê liệt sao?" Lúc này bắt đầu mưa, mặc dù không lớn, nhưng vẫn khiến nữ nhân đỡ Giao Thần bước nhanh hơn.
|