Muốn Ngủ Liền Ngủ
|
|
Thuộc series: Ngã bĩ nhĩ đại Thể loại: cung đình, võ lâm, nhất công nhất thụ Editor : A tịch Beta :Kiwii Một bang phái vừa mới được thành lập đó chính là thiên hạ thứ nhất đại phái dâm đãng chỉ bảo thức. Quyết chí trở thành đại hiệp lừng lẫy giang hồ, chung quanh bái sư lại chỉ học một chiêu “hầu tử thâu đào ” Tiểu Hồng Tảo, vinh hạnh trở thành dâm đãng giáo giáo chủ Thịnh Kiếm Thanh khai sơn đại đệ tử. Dâm đãng giáo võ công thật lợi hại, nhập môn đầu tiên luyện việc ngủ, sư phụ mỗi lần đều tự mình lên chỉ đạo, dùng thô thô luyện công bổng bang chính mình gia tăng công lực. Cái gì, chúng ta giáo còn có một quyển bí hiểm dâm đãng bí kíp? Chờ ta học giỏi việc ngủ, sư phụ ngươi còn có thể truyền thụ ta bản giáo cao nhất tâm pháp long dương mười tám thức? Ai nha, ai nha, sư phụ, ngươi đối ta thật tốt! Nhưng là, võ lâm đại hội đám kia lão gia nầy, vì cái gì lão xem chúng ta dâm đãng giáo không vừa mắt mà? Hừ, chúng ta thầy trò luyện công, quan các ngươi chuyện gì? Sư phụ, chúng ta nghĩ muốn như thế nào ngủ, liền như thế nào ngủ!
|
Chương 1: Tiết tử Cổ nhân có câu, đại loạn lúc sau tất có đại trị, đại trị lúc sau tất có đại loạn. Thịnh Kiếm Thanh phi thường bất hạnh. Hắn bỏ lỡ Thịnh Tông vương triều thành lập khi đại loạn, hơn nữa lại không lựa thời mà sinh , vừa vặn sinh ở Thịnh Tông vương triều tối cường thịnh, tối thái bình thời đại, cũng chính là đại trị niên kỉ đại. Nhất không may, hắn cư nhiên còn đầu thai là con của sủng phi hoàng đế. Kết quả có thể nghĩ — đệ nhị hoàng tử đương triều, hơn nữa phụ hoàng lưu lại thái bình thịnh thế, lại có có vô số lương thần phụ tá, lại thêm anh minh hoàng đế đại ca, vì thế, tất cả vương tử hòa đồng, nào là cung đình âm mưu, xóc nảy suy sụp, sinh mệnh nguy hiểm, đều không có Thịnh Kiếm Thanh phần. Này bình tĩnh an nhàn, phú quý nhàn nhã cuộc sống, đối với cái người lúc nào cũng e sợ cho thiên hạ bất loạn, hận không sinh vu tam quốc mà nói, thật sự là một loại tiếc nuối đáng sợ. May mắn, trời không tuyệt đường người. Trên đời trừ bỏ hoàng cung cùng vương phủ , ở ngoài còn có một nơi tràn ngập kích thích thật là tốt, võ lâm. Hồng Tảo cũng phi thường bất hạnh. Hắn là một đứa nhỏ thông minh , trí nhớ tốt lắm. Tối xông ra một ví dụ, chính là hắn thật sâu nhớ rõ ba tuổi thời điểm, hắn dũng cảm kiên định địa một cước đã đạp chết hai con gián ( thỉnh nhớ kỹ, là hai, không phải một), trong thôn tam cô vuốt đầu hắn khích lệ nói: ” đứa nhỏ này tay chân thực mau, quái lanh lợi.” Một bên Lục bà cũng nói: ” đối, nói không chừng lớn lên là cái đại hiệp khách mà.” Đại hiệp khách ba chữ, Hồng Tảo một cái liền nhớ mười bốn năm. Liền vì này ba chữ, Hồng Tảo bắt đầu hành trình gian khổ để trở thành đại hiệp khách . Không có thân thế hiển hách, không có tiền, không có hậu trường, phải theo một tên tiểu tử không hiểu võ công ở nông thôn trở thành một cái đại hiệp khách, loại lý tưởng này, kỳ thật cũng là rất hiếm có . Có bao nhiêu sư phụ danh môn có thể thưởng thức một tên học đồ nho nhỏ a? Có bao nhiêu không có danh tiếng tiểu học đồ, có thể lớn dần làm một cái vạn chúng ngưỡng mộ đại hiệp khách mà? May mắn, ngươi không dạy ta thì có người khác dạy ta. Trong chốn võ lâm môn phái phần đông, ta liền tiếp tục bái, bái, bái!
|
Chương 1-1 Đại sự! Võ lâm xảy ra đại sự rồi! Gần đây ba tháng, trong chốn võ lâm các đại môn phái ( vô luận là hắc đạo hay là là bạch đạo) chiêu bài, đều bị một vô ảnh đi vô tung cao thủ cướp mất. Đã đánh mất chiêu bài, ở trong chốn võ lâm tương đương với bị người ta tát vô mặt một cái, nói cách khác có thể dùng bốn chữ khái quát mà hình dung, chính là — vô cùng nhục nhã. Hiện giờ võ lâm môn phái mỗi người đều hoảng hốt, nghiến răng nghiến lợi, với cái nhục bị cướp chiêu bài liền thề sống thề chết quyết tâm rửa mối nhục, đem tiểu tặc,à không, cái tên đạo tặc vô sĩ võ công cao cường mà thiên đao vạn quả. Những môn phái không bị thâu chiêu bài, cũng có một chút tự mình hiểu lấy không muốn vuốt đuôi hổ, tạm thời đem cái chiêu bài bảo bối giấu đứng lên, tính toán chờ qua cái giai đoạn sóng gió này. Cho nên trong khoảng thời gian này, nếu mọi người đến chỗ các võ lâm môn phái, trước đại môn ngẩng đầu lên đều thấy, tám chín phần mười là một khối then rỗng tuếch. Lương tâm liền đề nghị một câu, ngàn vạn lần không nên mở miệng hỏi nguyên nhân, nói cách khác, nếu không muốn bị một cước đá xuống núi, chính là trực tiếp bị giết người diệt khẩu thì tốt nhất là nên làm bộ không thấy. Nhưng là… Tại đây cái thần hồn nát thần tính thời điểm, Thiếu Lâm tự lại đứng vững gót chân, không sợ gian hiểm, chẳng những vẫn như cũ đem chiêu bài Thiếu Lâm tự ba cái chữ to có thượng trăm năm lịch sử giắt ở cửa chùa thượng, hơn nữa tuyên bố, sắp tới đem ở Thiếu Lâm tự tổ chức võ lâm đại hội, chỉ cần thâu bài tặc tử dám xuất hiện, nhất định đem bắt giữ, công khai thẩm lí và phán quyết, cho võ lâm một cái công đạo. Oa! Võ lâm đại hội a! Ha ha! Rốt cục có lão đại ca đi ra chủ trì công đạo! Này truyền khắp võ lâm tin tức, làm cho cả võ lâm cười mở hoài. “Tiểu tặc hỗn đản! Thâu nhân chiêu bài.” “Thiếu Lâm chính tông! Muốn bắt tiểu tặc!” “Võ lâm đại hội! Công khai thẩm lí và phán quyết!” “Tiểu tặc không đến! Chính là người nhu nhược!” Còn không có quơ được kẻ trộm, chúc mừng chiêng trống cũng đã vang vọng đại giang nam bắc, câu này không biết vị nào trong chốn giang hồ tự biên tự xướng ra bài ca bốn chữ, tuy rằng không quá dễ hát nghệ thuật cũng không được tốt, nhưng bởi vì ca từ xâm nhập lòng người, rốt cục bị tụng xướng khắp nơi, ngay cả tửu quán lý hát rong cô nương cũng sẽ thét to thượng hai câu. Này chúc mừng chiêng trống, tự nhiên cũng rơi vào tai Thịnh Kiếm Thanh . Không cần phải nói, Thịnh Kiếm Thanh phản ứng, cùng người võ lâm thị phản ứng hoàn toàn giống nhau, nếu nói có cái gì bất đồng, thì phải là Thịnh Kiếm Thanh phản ứng, so với bọn hắn hơn nhảy nhót. Hưng phấn a! Kích thích a! Oa! Võ lâm đại hội a! Đối với một người e sợ cho thiên hạ bất loạn, chính hy vọng tìm việc đùa, có một thân thần công vô lại mà nói, đây là cỡ nào khiến người ta hưng phấn tin tức tốt! Huống chi, hắn chính là tác giả làm nên cái sự kiện trọng đại kia — trước mắt tất cả chiêu bài lấy được, đều trở thành một đống rách nát bị hắn ném vào hầm trong của khách điếm Vốn sao,chôm nhiều ván gỗ như vậy chung qui mục đích chỉ có một mà thôi … Ha hả, náo nhiệt… Nhưng hưng phấn qua đi, lại nhịn không được có một chút bị thương cảm. “Trộm được Thiếu Lâm tự chiêu bài, sau này chắc sẽ chẳng còn gì để chơi nữa.” Nguyệt hắc phong cao, Thiểm Phong nhai với hột hàng tùng đã nhiều năm tuổi, truyền đến một tiếng trầm thấp mà tràn ngập từ tính thở dài. “Chán quá, vốn nghĩ khiêu chiến một chút với Nguyệt Thần giáo sẽ rất thú vị a, nhưng buồn cười, Nguyệt Thần giáo họ thế nào lại đem chiêu bài giấu biến đi,thiệt đáng giận a! Ân…” Thịnh Kiếm Thanh tiêu sái ngồi ở thân cây thượng, gió thổi tung bạch y sa, không khỏi sinh ra vài phần cảm thán, ” Ai da cả một võ lâm lớn như vậy mà không tìm được một đối thủ ra hồn a . Ai, không thể tưởng được võ lâm cũng dễ dàng như vậy thu phục.” Mục tiêu cuối cùng, Thiếu Lâm tự chiêu bài! Hy vọng lần này trải qua nguy hiểm, có thể có chút thú vị. Đương nhiên, mặc kệ có bao nhiêu hứng thú mãnh liệt với thử thách nguy hiểm lần này, Thịnh Kiếm Thanh chưa bao giờ là một người cái lỗ mãng . Cùng giống như trước kia, mỗi khi hắn nghĩ muốn gây chuyện, trước đó đều tổng hội kế hoạch bố trí, chu đáo chặt chẽ an bài. Mà nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng là một phần quan trọng trong kế hoạch.
|
Chương 1-2 Bởi vậy đêm nay sau khi hạ quyết định, hắn cũng không vội vã ra đi.Thời gian đi chính là sáng sớm mai, tối nay, hắn quét tước đắc sạch sẽ lá tùng trên cây, hảo hảo đánh một giấc. Đáng giận chính là, khi hắn vừa nhắm mặt được một khắc, khách không mời mà đến đã tới rồi. “Kiên trì! Kiên trì! Nhất định phải kiên trì!” Trong gió đêm, truyền đến âm thanh cắn răng run run . Ân? Kẻ nào lại đến đây?Giang hồ cao thủ chính là những tiếng động nhỏ nhất cũng không để lọt khỏi tai . Đang định ngủ yên bỗng nghe tiếng động liền mở mắt cảnh giác, tiếng bước chân lớn dần,tiếng lầm bầm của vị khách không mời mà đến kia cũng tự nhiên rõ ràng. “Kiên trì… Nga, lạnh quá!” Nhịn không được gió lạnh xâm nhập, kẻ kia rốt cuộc cũng dừng lại dưới cây tùng nghỉ chân.Đem hành lý trên lưng đặt xuống, ngả lưng xuống gốc cây tùng, ôm lấy đôi chân gầy tong teo mà lên giọng trấn an, ” chân trái a, chân phải a, các ngươi phải kiên trì vài ngày đi, Thiếu Lâm tự chỉ còn cách vài ngày đường , chờ ta đi võ lâm đại hội, bái được hảo sư phụ, học được khinh công, các ngươi về sau sẽ không còn chịu ủy khuất như vầy nữa .” Võ lâm đại hội? Rừng núi hoang vắng, cư nhiên gặp phải bạn đường? Thịnh Kiếm Thanh mở mắt, ở trên cây nhìn xuống, công tụ hai mắt, vừa lúc đối phương mờ mịt không biết gì ngẩng đầu lên A, tiểu tử này bộ dạng quả không tồi đa. Đang ngồi ở dưới tàng cây chính là thiếu niên khoảng mười sáu bảy tuổi , trên người mặc lam bố y đôi chỗ có điểm chấm trắng.. Thịnh Kiếm Thanh từ hoàng cung ra đến võ lâm, gặp qua không ít mỹ nữ tuấn nam,nhưng ít có ai làm cho hắn nhớ ở trong lòng, giờ phút này tìm tòi trong đầu đầu, cũng không khỏi giật mình. Thật khá nha! Hai đôi mắt tròn sáng, đen lúng liếng, không giống thủ tinh bình thường, tựa như bên trong ẩn dấu hai viên dạ minh châu, trong sáng không có chút nào giống lệ khí thông thường của nhân sĩ võ lâm. Dường như chán ngẩng đầu, tiểu tử kia lại cúi đầu, bắt đầu lục lọi hành lý của mình. Chỉ chốc lát,lôi từ bên trong ra một quyển sách dày. Cuốn sách rất dày, làm bằng chất liệu thô sơ, ngoài bìa ghi mấy chữ xiên xẹo — đại hiệp khách Hồng Tảo tự truyện. Hục… Thịnh Kiếm Thanh trong bụng cười thầm. Cái này vui à nha,cái tên tiểu tử này lại muốn làm đại hiệp khách! Còn bằng cái tên ngốc nghếch này nữa? Hồng Tảo? Ha ha! Hồng Tảo cũng không biết ngay ại nơi cách đỉnh đầu khoảng một trượng, có người đang vì giấc mộng xuân thu hiệp khách của hắn mà cười đến kêu cha gọi mẹ. Vì tương lai người người ngưỡng mộ , tên tuổi nổi tiếng võ lâm, hắn đã sớm hạ quyết định quyết tâm mỗi ngày viết một đoạn tự truyện, hôm nay mặc dù đang,ở trên đường, cũng không thể lơi lỏng. Lật đến tờ cuối cùng, Hồng Tảo đặt bút bắt đầu viết. Thịnh Kiếm Thanh nhìn hắn cúi đầu chắm chú viết chữ, tự nhiên thấy nhàm chán, ngáp một cái, vốn tính toán tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức, thuận tiện cúi xuống xem lướt qua cuốn sách hắn đang viết, một hàng chữ xiên vẹo đệp ngay vào mắt hắn – ngày.. tháng.. năm …đại hiệp Hồng Tảo trải qua nhiều ngày tìm tòi nghiên cứu, rốt cục phát hiện, tên tiểu tặc trước nay cướp chiêu bài của các môn phái võ lâm, kỳ thật là cái thái giám. Thịnh Kiếm Thanh ngạc nhiên. Thâu chiêu bài tiểu tặc… Đó không phải là… Nháy mắt trong vòng, lửa giận đột ngột bốc cao. Cái gì? Thái giám? Thịnh Kiếm Thanh bấc giác đưa tay đụng đến cái khí quan lành lặn không tí sứt mẻ dưới đũng quần hắn, lửa giận cuồn cuộn nổi lên mười vạn trượng. Cái gì! Giống hắn như vậy tuấn mỹ vô song, phong lưu phóng khoáng, một cái mỉm cười có thể khiến người chao đảo, kiếm thủ số một võ lâm kiêm đương triều nhị vương gia, làm sao có thể để người khác nghi ngờ cái bản lĩnh đàn ông của hắn! Nhất là đã vài ngày đã không có người tiết hỏa, bây giờ lại còn bị hoài nghi? “Căn cứ Hồng Tảo đại hiệp điều tra, các môn phái đều tự xưng là cùng thâu chiêu bài tiểu tặc không có thù oán. Không oán không thù, vô duyên vô cớ tự nhiên đi gây thù chuốc oán, cướp chiêu bài của người ta, có thể thấy được người này tâm sinh lý bất chính thường.” Tầng mây xa xa bay tới, che khuất hơn phân nửa ánh trăng, một trận gió lạnh khoảnh khắc bao phủ cây thông già kéo dài trong phạm vi một dặm. Một lòng đắm chìm trong tự truyện Hồng Tảo lại vẫn đang không có phát hiện hơi thở quỉ dị trên đỉnh đầu mình. “Ngọn núi thực lạnh ” Lẩm bẩm một câu, đạp hiệp tương lai Hồng Tảo rụt thân mình, chiếu theo chút ánh trăng còn sót lại mà tiếp tục sự nghiệp tự truyện “Đạo lý rất đơn giản.” Hắn viết chăm chú, lại không biết nội công, áp cái nghe không thấy tiếng thở trên cây dần dần biến thành thở dốc nặng nề. Suy nghĩ một chút, muốn đem sự viết ra giải thích rõ ràng liền viết thêm ” chỉ có thái giám mới có thể bị người yêm ; bị người thiến, không thể nói ra, không được nhân đạo, tâm lý tự nhiên sẽ không bình thường; tâm lý không bình thường, đương nhiên sẽ làm ra chuyện nhân thần căm phẫn.” Chữ cuối cùng vửa viết xong, gió núi đột nhiên mãnh liệt. Trước mắt bỗng nhiên hiện ra một mảnh hắc ám. Hồng Tảo ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện trước mắt là một người cao lớn . “Thái giám?” Cho dù là thiên hạ đệ nhất kiếm thủ, Thịnh Kiếm Thanh giờ phút này cũng tức giận đến không thể tự kềm chế mà run rẩy. Từng bước một tiến lại gần, giơ tay tóm lấy thân mình mảnh khảnh của tiểu tử trước mặt mà quát, ” tiểu tử, ta thật muốn biết, ai là thái giám!”
|
Chương 1-3 Thon dài đầu ngón tay nhẹ điểm vài cái trong không trung, nội lực từ khoảng không truyền đến như có ma thuật, đơn bạc quần áo trên người Hồng Tảo xuy xuy vài tiếng, nhất thời hóa thành mảnh nhỏ. “A!” tiếng kêu sợ hãi của Hồng Tảo ở nơi hoang sơn dã lĩnh này lại hết sức vang dội, đủ để thỏa mãn tâm tính ác liệt của Thịnh Kiếm Thanh. Ân, tiếng kêu không tồi. Thịnh Kiếm Thanh nháy mắt, tâm thần bị thân thể thiếu niên hiện ra lõa lồ xinh đẹp dưới ánh trăng thu hút,không chút chú ý trong mắt đối phương hiện lên không phải là sợ hãi, mà là không chút che dấu hưng phấn cùng kích động. Hảo da thịt! Cho dù đang trong cơn thịnh nộ, Thịnh Kiếm Thanh cũng không thể không thốt lên một câu.Da thịt trắng trẻo dưới ánh trăng hiện lên gần như trong suốt, mịn màng không chút tì vết. Tiểu huynh đệ giữa hai chân bắt đầu nóng lên. Vốn chính chỉ là trừng trị cho hả giận, nhưng thấy xong thân hình tuyệt mĩ này, thật nhịn không được thật sự phải tiết phát hỏa. Tiểu tử dám phỉ báng nam nhân năng lực của ta, sẽ bị ta cho ngủ! Tiến thêm một bước gia tăng lực đe dọa, Thịnh Kiếm Thanh vận khí đan điền, từ từ hướng ra phía ngoài phát kính. Một thân áo trắng tung bay nhất thời bị xé ra từng mảnh nhỏ, ở trong gió bay lả tả phiêu tán chung quanh. “A!” Lại một tiếng kêu không thể che dấu sự kinh ngạc. Lần này, Thịnh Kiếm Thanh rốt cục chú ý tới đôi mắt tỏa sáng của con mồi. Ân, không tồi. Tiểu tử này coi như cũng thông minh, biết thưởng thức thân hình nam tử nhất lưu gợi cảm duyên dáng của ta. Bất quá, cho dù ngươi biết thưởng thức, nhưng dám can đảm hoài nghi bổn thiếu gia là thái giám,tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Nhất định phải khiến ngươi khóc cầu ta mới được! Hạ quyết tâm, đương nhiên là lập tức bắt đầu tự thể nghiệm. Thân hình mạnh mẽ vọt tới, trong phút chốc thân hình Hồng Tảo đã bị ép sát thân cây “Hảo hảo hưởng thụ, xem thái giám có thể hay không như vậy yêu thương ngươi.” Dâm tục liếm Hồng Tảo vành tai, Thịnh Kiếm Thanh lại phát hiện thêm một nơi thú vị nữa. Ân, cả vành tai khi liếm cũng ckhiến người ta có hảo cảm giác a. “Ngươi…” Bị ép sát thân cây, Hồng Tảo mới có chút phản ứng, gian nan quay đầu, mắt to kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Kiếm Thanh, ” ngươi là võ lâm cao thủ!” Thanh âm tràn ngập háo hức. Công phu có thể dùng nội lực xé rách xiêm y mà không tổn thương đến thân thể, võ lâm cũng không có mấy người a. Không thể tưởng được ở cái nơi hoang vắng này cũng có thể gặp gỡ thế ngoại cao nhân, thực làm cho người ta cảm động a. Gặp gỡ cao thủ võ lâm thật là hưng phấn, Hồng Tảo kích động thiếu chút nữa trào nước mắt, đối với chính mình bị người ta lột sạch quần áo, hơn nữa cái vành tai đã muốn lâm vào” hiểm cảnh ” cũng không thèm để ý. “Đại hiệp, xin hỏi đại hiệp cao tính đại danh?” Thịnh Kiếm Thanh không có trả lời. Hắn đã muốn bị thân thể ngây ngô trước mắt hấp dẫn. Dùng đầu ngón tay chạm nhẽ vào làn da rồi chậm rãi dọc theo đường cong duyên dáng mà trượt xuống dưới động, hắn cơ hồ có điểm cảm thấy được đây là vì trời vì thấy hắn anh hùng tịch mịch nên đưa tới lễ vật an ủi. Nhưng nói thực ra, tiểu tử này nếu có phản ứng bình thường chút thì sẽ thú vị hơn. Ít nhất, cũng khóc kêu, cầu xin tha thứ, giãy dụa một chút đi… “Buông! Buông!” Ân? Không tồi, bắt đầu từ chối. Thịnh Kiếm Thanh đương nhiên, phải sắm vai diển tuồng, bắt đầu là nở nụ cười – dâm đãng bại hoại. Vuốt ve thân hình đã có chút lạnh lẽo tà khí nhìn quét khắp cơ thể thiếu niên, Thịnh Kiếm Thanh dùng làm khó dễ ngữ khí nói: ” buông ra ngươi? Có thể, cầu ta a.” “Ta cầu ngươi.” Ách? Thật đúng là rõ ràng lưu loát, không chút do dự a. Thịnh Kiếm Thanh chăm chú nhìn hắn ánh mắt, cư nhiên nhìn không ra một chút dấu vết âm mưu gì. “Chẳng những cầu như vậy, còn phải quỳ xuống cầu.” Thịnh Kiếm Thanh bắt đầu làm khó dễ “Đương nhiên, đương nhiên là phải lạy rồi!” Hồng Tảo nghiêm trang gật đầu.. “Thật sự?” “Đương nhiên là thật, mau, mau, buông.” Thịnh Kiếm Thanh liếc mắt đánh giá hắn một cái. Cái thân hình xinh đẹp này sẽ không phải là ngốc tử chứ hả? Quên đi, thả hắn cũng trốn không thoát. Chưa từng có người nào có thể trốn thoát được từ tay hắn, huống chi chỉ là một tiểu tử trần truồng. “Hảo, ta tin ngươi thử xem.” Hắn buông tay. Bùm!không chậm trễ một khắc, vừa được thả ra Hồng Tảo liền thật sự hai đầu gối chấm đất, quỳ xuống.
|