Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ
|
|
Chương XV. Hắn không biết đã nằm ở đó bao lâu, tay chân cơ hồ đều chết lặng, nhưng dần dần đã lấy lại được chút khí lực, có thể đỡ lấy hòn đá mà đứng lên.
Xung quanh quá yên tĩnh, chỉ có nghe thấy tiếng chim ngói phát ra nghe thật thê lương, mỗi một bước đi, đều có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Hoàng đế ra khỏi bụi cây, không có gặp thích khách, cũng không thấy được Lý Tầm.
Thời điểm sắp ngã xuống, ngự lâm quân vội vã chạy đến, lo sợ đến mặt tái mét đỡ lấy đế vương của bọn họ, sau đó nhìn thấy trên người hoàng đế là một kiện thanh y thấm đẫm máu.
Ngu thống lĩnh đi đầu thấy vậy quay đầu nhéo thái y vẫn còn ngồi trên ngựa một cái, thái y ai ui kêu đau, cầm theo hòm thuốc của ông mà xông tới, ngay tại chỗ xử lý vết thương của hoàng đế.
Cởi quần áo ra mới phát hiện, hoàng đế cơ hồ thương tích khắp người, vết thương nặng nhất không thể nghi ngờ là lỗ hổng trên vai, vết dao lấy mất một mảng da thịt, mất máu quá nhiều, có thể chống đỡ đến lúc này mà vẫn cử động được thực sự không dễ dàng.
Thái y nơm nớp lo sợ mà băng bó vết thương cho hoàng đế, chạm đến kiện thanh y dính đầy máu cùng lá cây, đang định đem nó vứt đi, lại phát hiện hoàng đế dù đang nửa mê nửa tỉnh cũng nắm chặt không buông.
Ngu thống lĩnh thấy thế nhíu mi, đối với trợ thủ bên người nói: "Đi phụ cận xung quanh tìm xem có người khác hay không, Lý đại nhân vốn là phải ở bên cạnh bệ hạ."
Mới giao phó xong, âm thanh trợ thủ lẫm lẫm liệt liệt hiệu lệnh thuộc hạ làm hoàng đế tỉnh lại.
Ngu thống lĩnh thầm mắng một tiếng, thần sắc cung kính mà tiến lên xin lỗi, hoàng đế nhờ người nâng ngồi dậy, trong thần sắc có chút hỗn độn, nhưng tia hỗn độn chỉ lại trong một khoảnh khắc, sau đó hoàng đế liền ra lệnh cho hắn.
"Lý đại nhân vì dụ thích khách ly khai mà mất tích, ngươi dẫn người đi tìm cho trẫm! Hướng bắc, tìm cho cẩn thận! Trẫm sống phải thấy người..." Hoàng đế nói với tốc độ nhanh chóng, nói quá nhanh dẫn đến hụt hơi gấp gáp thở. Không biết là do đau xót hay bi thống, bốn chữ cuối cùng hắn nói ra càng gian nan: "...chết phải thấy xác."
Ngu thống lĩnh lặng lẽ ngước nhìn hắn một cái, tựa hộ nhìn thấy nước trong đôi mắt của vị quân vương trẻ tuổi.
Ngu thống lĩnh nói: "Thỉnh bệ hạ yên tâm, thần đã cho người đi tìm Lý đại nhân, tin tưởng không lâu sẽ có kết quả."
Hoàng đế tỉnh táo lại, phảng phất như cảm xúc của một khắc trước chỉ là ảo giác. Mà Ngu thống lĩnh biết, chỉ cần thủ hạ của mình một ngày không có tin tức, hoàng đế liền một khắc cũng không thể nguôi giận, tính mạng hộ vệ ngự lâm quân có mặt ở buổi săn đang lơ lửng trước cửa địa ngục.
Vì vậy phó thống lĩnh mang thủ hạ đi tìm người một khắc cũng không dám ngừng, nhưng cũng chẳng có tin tức.
"Trẫm cho các khanh mấy ngày suy nghĩ thật kĩ đưa ra lời giải thích có thể thuyết phục trẫm."
Hoàng đế đảo mắt qua hàng người sắc mặt tối om, trong đó không thiếu những nhân vật quyền cao chức trọng rường cột của nước nhà, ánh mắt hắn như nhìn người chết, ý cười phát lạnh: "Dù sao trẫm từ trước đến giờ cũng thà giết lầm, còn hơn bỏ xót."
Những người bị ngự lâm quân giam giữ rốt cuộc cảm thấy được tính mạng và chức quan đều đang gặp nguy, chưa kịp suy nghĩ đã bắt đầu chỉ trích lẫn nhau. Mà lời của người đang trong tình trạng hoạng loạn nói ra bất quá chỉ có thể tin năm phần mười, hoàng đế không kiên trì ở lại nghe, phất tay áo tức giận bỏ đi.
Ngu thống lĩnh rất ân cần mà đem mọi người kéo ra, ngược lại bộ hình tự có vô số biện pháp tra ra chân tướng.
Một lát sau, thời điểm thái y tới đổi thuốc, liền thấy vết thương trên vai hoàng đế lại nứt hơn phân nửa, băng vải quấn quanh người thấm toàn máu.
Thái y kinh hãi, quỳ xuống tại chỗ hô to: "Thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể! Vết thương kia không thể lại nứt ra!"
"Cút!"
Hoàng đế lạnh lùng liếc ông ta một cái, khinh thường phun ra một ngụm khí, nội tâm vốn đang đè nén lại cuồn cuộn dâng lên. Hắn có chút tức giận nghĩ: "Bảo trọng, bảo trọng, trẫm còn không bằng chết đi cho xong!"
Nhưng hắn không thể làm như vậy, bởi vì hắn là hoàng đế, hắn không thể tùy ý làm bậy, bởi vì hắn là hoàng đế. Nhưng hắn thà rằng không làm hoàng đế, như vậy hắn hà tất phải kiên kị đủ thứ, Lý Tầm cũng không cần vì hộ giá mà hi sinh bản thân.
Hoàng đế vì một câu bảo trọng mà nhớ đến cái nhìn trước khi bỏ đi của Lý Tầm, tựa hồ như đã biết trước kết cục của chính mình mà biểu hiện ra một tia lưu luyến.
Hắn hận Lý Tầm tự ý làm việc, lại không dám nghĩ tới tình trạng Lý tầm bây giờ sẽ như thế nào. Nếu như mình lúc đó có thể bắt y trở lại thì tốt rồi, hoặc là chết cùng một chỗ.
Đã qua một ngày.
Hoàng đế ngồi bất động một đêm, cảm giác đau đớn trên người như biến mất. Hắn đứng lên, tự giác vững vàng mà đi ra khỏi trướng.
Hắn chờ không được nữa rồi.
Thái y canh giữ ngoài trướng, thấy hoàng đế đi ra ngoài, trong lòng cả kinh liền xông về phía trước liều mạng ngăn cản. Hoàng đế cúi đầu liếc ông một cái, giống như đang nhận xét coi ông là ai, lập tức thần sắc biến đổi, tiện tay lấy một thanh kiếm nằm sau cổ thái y. Thái y đáng thương sợ đến tay chân phát run, rầm một cái trực tiếp quỳ xuống, nhưng vẫn muốn tận trung với chức vụ mà kéo hoàng đế lại, tận tình khuyên nhủ.
Hoàng đế mắt điếc tai ngơ, chân đang bước bỗng nhiên dừng lại.
Thái y còn tưởng chính mình khuyên can có tác dụng, ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện tầm mắt hoàng đế đang nhìn chằm chằm vào người Ngu thống lĩnh đang đi tới, hoặc nói là, người đang nằm trong lòng Ngu thống lĩnh kia.
|
Chương XVI. Trải qua một ngày một đêm tìm kiếm không ngừng nghỉ, Ngự Lâm quân được phái ra rốt cuộc cũng có phát hiện tại bờ sông.
Ngu thống lĩnh nhận được tin tức lập tức chạy tới, hắn biết đến bây giờ tình hình của Hoàng Đế vẫn luôn không tốt, nếu như không xác nhận là người tìm được còn sống hay đã chết, hắn cũng không dám trực tiếp bẩm báo.
Nhưng nếu như người này mà chết. Ngu thống lĩnh đang trên đường chạy tới trong đầu lại nghĩ đến việc này, sắc mặt lập tức trầm lại. Mặc dù người có chết thì hắn vẫn phải bẩm báo, chỉ là khi đó hoàng đế có tức điên lên hay không thì không nhất định.
Vẫn may, khi hắn chạy tới bờ sông Lý Tầm đã được nhân sĩ từ trong nước vớt ra, hơn nữa vẫn còn một hơi thở, nhưng cũng chỉ là còn một hơi.
Một mũi tên vẫn còn đang xuyên qua ngực, lại thêm ngăm trong nước cũng hơn năm canh giờ, vết thương sưng vù không còn huyết sắc, có thể thấy được nếu như bọn họ chậm thêm nửa bước Lý Tầm không chết đuối, với tình hình chảy máu của vết thương như thế này cũng đủ đem người đẩy đến cái chết.
Ngu thống lĩnh không dám tiêu tốn thời gian kiểm tra vết thương trên người hắn, trước tiên chỉ tùy tiện băng bó một chút vết thương nguy hiểm nhất liền vội vàng hoảng loạn đem người trở về, chỉ sợ trên đường về có gì bất ổn đem người kia vì hao tổn khí lực mà chết.
Khi hoàng đế vừa mới đi ra, nhìn thấy chính là Ngu thống lĩnh ôm người từ bờ sông chạy về gấp rút tìm thái y.
Thái y thấy hoàng đế bất động, rất hiểu chuyện mà vọt tới bên Ngu thống lĩnh xem xét tình huống, vừa nhìn vừa chau mày.
Hoàng đế cắn chặt răng, âm thanh như nghẹn lại mà nói: "Người, như thế nào?"
Thái y bận đáp: "Lý đại nhân thương thế nguy cấp, chỉ có thể... chỉ có thể..."
"Nói!"
Thái y lại chần chờ, nói: "Chỉ có thể giữ được một hơi, lát lại nhìn tình huống."
Hoàng đế nhắm mắt lại, thân hình gục xuống. Thái y vốn muốn nhào tới dìu, lại thấy hoàng đế xua xua tay liền đứng dậy, chỉ có sắc mặt tái nhợt đi nhiều.
"Trẫm muốn ngươi không tiếc bất kì giá nào cũng phải đem người cứu trở về! Người nếu như chết..." Hoàng đế bỗng nhiên mờ mịt, hắn thầm nghĩ, nếu như người kia chết thì phải làm sao đây, lẽ nào bắt thái y chôn cùng sao, nhưng việc này thì có liên can gì đến thái y đây, hắn tuy là hoàng đế, cũng không thể trách phạt mà không có lý do. Vì vậy mới nói được nửa câu, liền nuốt trở về.
Thái y tự biết trách nhiệm trọng đại, nhận được khẩu dụ của hoàng đế, ngay lập tức đưa Lý Tầm vào lều tiến hành chữa trị.
Hoàng đế bỗng cảm thấy vắng vẻ, tựa hồ không biết hiện tại phải làm cái gì mới tốt.
Ngu thống lĩnh vừa nhìn liền biết hoàng đế là một đêm không ngủ, vừa có vết thương vừa uể oải, sống được đến bây giờ cũng là một điều thần kì, mà hoàng đế còn giống như là mang ý định không muốn đi nghỉ ngơi, Ngu thống lĩnh để tránh vạn nhất liền theo hoàng đế đi ra ngoài trướng.
Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, Ngu thống lĩnh dường như nhìn thấy được chút vấn đề, nghĩ thầm việc của Lý Tầm có thể kích thích được hoàng đế, liền nói đến thời điểm tìm được Lý Tầm.
Lý Tầm khi đó cưỡi ngựa của hoàng đế, mà con ngựa kia cũng coi là một con ngựa tốt vạn người chưa chắc có được, tuy rằng tính khí xảo trá quỷ quyệt, nhưng vẫn còn chút linh tính.
Người của Ngự Lâm quân vốn cũng không thể nhanh như vậy tìm được bờ sông kia, nhưng vào thời điểm đang sắp xếp tìm kiếm, con ngựa kia đột nhiên chui ra, trước mặt mấy quân sĩ hí vang, quân sĩ vốn đã được thông báo, Lý Tầm là cưỡi ngự mã mà đi, nếu như phát hiện ngự mã thì Lý Tầm cũng ở đâu đó không xa. Cũng may mà quân sĩ đúng lúc đi theo, mới ở bờ sông sau một tảng đá lớn tìm thấy Lý tầm chắc vốn đang xuôi dòng chảy bị tảng đá đó ngăn cản lại.
Dựa vào tình huống lúc đó, Ngu thống lĩnh đại khái cũng có suy đoán được Lý Tầm đã gặp phải chuyện gì.
Những tên thích khách không có ngựa nên khó có thể truy bắt được Lý Tầm đang cưỡi ngựa, chắc bọn họ cuối cùng thay đổi vũ khí dự định trực tiếp bắn chết, lúc đó Lý Tầm chắc là đang muốn qua sông, bởi vậy sau khi trúng tên liền trực tiếp ngã xuống sông, thích khách vì một lý do nào đó, cho rằng Lý Tầm đã chết hoặc nhận ra Lý Tầm không phải hoàng đế, vì vậy mới không bổ thêm một đao. Mà mũi tên kia xuyên qua cũng không phải là nơi quan trọng, Lý Tầm mới không bị mũi tên này đoạt mạng, cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.
Ngu thống lĩnh có thể nghĩ được, hoàng đế đương nhiên cũng có thể từ những gì hắn kể suy diễn được tám chín phần mười, càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi, nếu như mũi tên kia chuẩn thêm một chút, hoặc là những người kia tiến đến bù thêm một đao, bây giờ hắn nhìn thấy có thể cũng chỉ là một cái thi thể.
Thần sắc của hoàng đế càng ngưng trọng càng ủ dột, cau chặt mày, đem tình huống kia lại một lần tái hiện trong đầu, tâm tư rõ ràng, một nghi vấn lại đột nhiên nhảy ra.
"Các ngươi như thế nào chạy tới được chỗ ẩn thân của trẫm?"
Nhờ có hoàng đế nói cho bọn họ biết nên đi hướng Bắc, Ngự Lâm quân đi tìm Lý Tầm còn phải tốn một ngày một đêm, vậy bọn họ làm sao có thể tìm được mình? Phải biết con ngựa kia sau khi chấn kinh liền hoảng loạn mà chạy vào rừng, một đường chạy như bay không biết được bao xa, cũng không lưu lại vết máu, với tình huống không biết phương hướng như vậy Ngự Lâm quân làm sao có thể chỉ trong mấy canh giờ liền tìm tới được bên này?
Động tác của Ngu thống lĩnh dừng một chút, lập tức vươn tay từ trong ngực móc ra mấy xấp giấy.
"Thần ở nơi xảy ra chuyện tìm thấy được thứ này, phỏng chừng là do Lý đại nhân thả xuống, liền kêu thuộc hạ phân tán đi tìm, quả nhiên dọc đường đi liên tiếp tìm được, chúng thần chính là theo những xấp giấy này mà tới."
Hoàng đế đầu tiên là sững sờ, lập tức trợn to hai mắt, lúc vươn tay ra vẫn còn đang run rẩy, Ngu thống lĩnh liền đem tờ giấy kia để lên tay hoàng đế.
Mấy xấp giấy đó rõ ràng đã từng là một quyển sách, lại bị người ta tách ra thành nhiều phần, trang giấy còn được viết chữ, chữ viết nắn nót, chính là bút tích của Lý Tầm.
Hoàng đế tựa hồ có thể tưởng tượng được Lý Tầm từng nghiêm túc như thế nào khi viết những thứ này, thế nhưng hiện tại quyển sách này đã hoàn toàn bị phá nát, mà người viết nó cũng đang thoi thóp trên giường.
Đáng tiếc phán đoán của Ngu thống lĩnh cũng không hoàn toàn chính xác, sau khi tỉ mỉ kiểm tra vết thương thái y đưa ra một kết luận không mấy lạc quan.
Hoàng đế lúc này đã ngồi vào bên trong màn, chờ thái y đưa ra phương pháp trị liệu.
Thái y kiểm tra xong xuôi, thở dài nói: "Xương sườn của Lý đại nhân vì tác động của ngoại lực mà gãy mất mấy đoạn, đồng thời tổn thương đến nội tạng, trên người lại bị trúng một mũi tên, may mà không trúng chỗ yếu."
Hoàng đế thấy sắc mặt Lý Tầm còn quá nhợt nhạt, hơi thở cũng càng ngày càng yếu, trong lòng kinh hoảng bất an, quyết đoán hỏi thái y: "Vậy khi nào y mới có thể tỉnh?"
Thái y lắc đầu: "Khó nói."
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, thái y rất có mắt nhìn mà nhanh chóng giải thích: "Lý đại nhân ở bên ngoài một ngày một đêm, vết thương có chút chuyển biến xấu, ban đêm có thể sẽ sốt cao, đêm nay nếu sốt cao không hạ sẽ thập phần nguy hiểm."
Hoàng đế sững sờ, theo bản năng mầ nhìn xem những vết thương kia, nhưng vết thương đã sớm được băng bó kĩ, hắn nhìn cũng nhìn không ra, chỉ có thể tin tưởng thái y.
"Vậy trẫm sẽ ở lại nơi này."
Thái y cả kinh hô: "Tuyệt đối không thể a bệ hạ, vết thương của người vẫn còn phải hảo hảo tịnh dưỡng."
Hoàng đế cau mày, vừa định trách cứ một câu, lại cảm thấy một trận choáng váng. Hắn hậu tri hậu giác mà nhìn đến nơi quấn nhiều băng vải trên vai, máu đã thẩm thấu ra. Lượng máu này nói cho hoàng đế người vốn tưởng mình đã khỏi, rằng hắn vẫn còn đang thụ thương.
Hoàng đế mờ mịt mà cảm nhận được cơ thể uể oải, dùng một khoảng thời gian rất dài mới phán đoán ra được cảm giác này có nghĩa là gì. Hắn bắt đầu cảm thấy hoa mắt ù tai, lời Ngu thống lĩnh cùng thái y khuyên bảo cũng nghe không được, hắn nhìn chằm chằm Lý tầm đang nằm trên giường, trước mắt tối sầm lại.
Thái y thấy vậy liền kinh hoảng gấp gáp, vẫn là do Ngu thống lĩnh bảo hắn nhanh chóng thay băng cho hoàng đế.
Thái y tâm kinh đảm chiến thay thuốc cho hoàng đế xong, mới an tâm bắt đầu chuẩn bị xử lý vết thương của Lý Tầm.
Vết thương của hoàng đế ngược lại khá dễ băng bó, mà vết thương trên bả vai Lý Tầm bị mũi tên đâm vào quá sâu, thời điểm thái y rút cây tên ra đều là nơm nớp lo sợ, mũi tên rút ra khiến máu không bị ngăn lại mà chảy ra thành dòng, đành dùng miếng vải đã băng vết thương khi nãy mà kìm máu.
Lần lượt từng chậu máu được bưng ra ngoài, không biết qua bao lâu, thái y thở ra một hơi như trút được gánh nặng, dặn người hầu bốc thuốc đem đi sắc.
Thời điểm Lý Tầm được mang về vốn đã sốt nhẹ, sau một phen dằn vặt của thái y cùng với thuốc phát huy tác dụng càng khiến y sốt cao không lùi. Thái y bận phối những loại thuốc khác nhau cho y uống cũng không thấy hiệu quả, mắt thấy bệnh nhân hơi thở càng ngày càng yếu, thái y không cách nào khác đành phải nhanh chóng đi bẩm báo lại với Ngu thống lĩnh.
Giây trước vừa mới bẩm báo xong, giây sau hoàng đế liền vọt vào.
Lý Tầm nằm trên giường vô thanh vô tức, sốt cao khiến mặt y có chút huyết sắc, như là dấu hiệu của hồi quang phản chiếu.
Hoàng đế không quản được chuyện có bị hiềm nghi hay không, hất vạt áo lên một gối quỳ xuống bên cạnh giường, đưa tay ra nắm lấy tay Lý Tầm. Tay hắn run rẩy, lòng bàn tay lạnh ngắt, càng không nhận ra đến tột cùng là tay Lý Tầm lạnh hơn hay là tay hắn lạnh hơn.
Thái y mang người ra ra vào vào bốc thuốc sắc thuốc, sửa đổi phương pháp chế dược mấy lần, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là gia tăng lượng thuốc, hi vọng thuốc mạnh hơn sẽ có công hiệu hơn.
Ở bên kia một mảnh vội vàng ầm ĩ, Ngu thống lĩnh người đang phụ trách thủ vệ trong lúc vô tình liếc qua nhìn thấy hoàng đế cúi đầu ghé sát vào má Lý Tầm, tưởng người đang làm gì, nhưng hắn lại nghe thấy được âm thanh hoàng đế ngột ngạt cùng nghẹn ngào: "Ta không thể không có ngươi..."
Ngu thống lĩnh nhíu mày, thầm nghĩ hình như bản thân đã nghe được bí mật hoàng thất vốn không nên biết.
Có lẽ là do mạng Lý Tầm chưa tới lúc chết, hoặc là liều thuốc của thái y có hiệu quả, đến khi ánh bình minh ló dạng, sốt cao dần dần lui xuống, sau lần đó vẫn yên tĩnh mà nằm ở đó, cũng không có tình huống nguy cấp nào.
Hoàng đế ở đó đến nửa đêm rốt cục cũng bị khuyên về nghỉ, nhưng đáng tiếc còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu lại bắt đầu hỏi cung nghi phạm, Ngu thống lĩnh đi theo toàn bộ quá trình, trong lòng cũng thập phần bội phúc sự chịu đựng của hoàng đế.
Bãi săn dù sao cũng không phải là Thái Y viện, hai ngày sau thái y mới mang đến thuốc dùng khẩn cấp, hoàng đế suy tính đến đề nghị của thái y, quyết định lập tức về cung.
Lý Tầm trải qua đêm nguy cấp đó. Tình huống bây giờ cơ bản đã ổn định, ngoại trừ tịnh dưỡng ngoài ra cũng không có biện pháp nào có hiệu quả cả. Còn về việc tịnh dưỡng, đương nhiên trong cung vẫn thích hợp hơn.
|
Chương XVII. Nháy mắt đã trở lại trong cung được mười mấy ngày, hoàng đế xử lý xong một nhóm người, liền tiến hành luận công ban thưởng, hiện tại chỉ còn lại một việc làm hắn lo lắng là Lý Tầm đang nằm ở Thái Y viện kia.
Nhiều ngày tu dưỡng như vậy, vết thương trên người Lý Tầm đã hồi phục không sai, một ít vết thương nhỏ chỉ còn lưu lại những vết tích mờ nhạt, nhưng đáng tiếc người thì vẫn còn bất tỉnh.
Hoàng đế xử lý xong chính sự liền đi đến Thái Y viện, thái y đối với việc này đã không còn lấy làm ngạc nhiên, hằng ngày bẩm báo xong tình hình liền lui xuống.
Đi vào gian phòng tràn ngập mùi thuốc, Lý Tầm không hề động đậy nằm ở trên giường, trên mặt vẫn không chút huyết sắc.
Y lần này có thể tính là nguyên khí đại thương nghiêm trọng, kiếm một hồi vớt được cái mạng tính là may mắn, chỉ cần người còn sống, hắn không để ý Lý Tầm còn ngủ bao lâu.
Như thường lệ kiểm tra sơ qua miệng vết thương có xuất huyết hay không, xác nhận vết thương nặng nhất kia đã khôi phục đến thế nào, hoàng đế mới đem vạt áo Lý Tầm che lại.
Hắn những ngày trước đã kinh hồn bạt vía nhiều ngày, lúc Lý Tầm vẫn chưa được tìm thấy thì hắn lại hoảng sợ suốt ngày, Lý Tầm được tìm thấy vì bị thương nặng mà hấp hối hắn lại càng hận không thể cả ngày canh giữ bên cạnh giường, phải tận mắt nhìn thấy y vẫn còn thở mới an tâm được một chút.
Như bây giờ đã tốt lắm rồi, hắn không dám cầu nhiều hơn.
Nếu vết thương không có việc gì, hoàng đế liền ngồi bên mép giường bắt đầu theo lệ nói chuyện với y.
Hắn lật quyển sách viết lại sinh hoạt thường ngày của mình đã bị Lý Tầm xé thành nhiều mảnh kia, bất ngờ phát hiện được nhiều điều hay ho.
Lý Tầm ghi chép sinh hoạt hằng ngày của hoàng đế thập phần cẩn thận, mà đối với hai người bọn hắn đây cũng không hẳn là ghi chép đúng với sự thật. Hoàng đế tự biết lúc bình thường bản thân sẽ đi chọc Lý Tầm, thường xuyên nói những câu hàm hồ ám muội, người nếu như không có tâm cũng sẽ không thể phát hiện ra cái gì không đúng, mà Lý Tầm lại cố tình cải biến rất nhiều, tuy rằng ý tứ không thay đổi, nhưng nghĩa chính từ nghiêm, không hề có ý ám muội.
Hoàng đế không khỏi hoài nghi, Lý Tầm có phải phát hiện chuyện gì, đặc biệt là cải biên từ khoảng thời gian từ Hàn Lâm viện trở về. Đáng tiếc Lý Tầm bất tỉnh, hắn cũng không thể tìm được chứng cứ.
Nhưng một khi có loại tâm tư này, hoàng đế liền không thể không nghĩ tới một ít thứ không nên nghĩ tới.
Đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng Lý Tầm lúc này đang nằm trên giường đối với thế giới bên ngoài không có một chút cảm giác, sợ là hoàng đế bây giờ có đem quần áo y lột sạch y cũng chẳng có phản ứng. Mà hoàng đế đương nhiên sẽ không giống như cầm thú như vậy.
Lý Tầm thoạt nhìn là một bộ dạng thư sinh mỏng manh, thực sự ra cũng chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, hoàng đế cứ xoa xoa tay chân y, lại cảm thấy cảm giác mềm mềm ấy rất thoải mái, mặc dù không có cảm giác dẻo dai như eo của y.
Hoàng đế mặt không thay đổi thầm nghĩ: "Việc tùy ý làm bậy này chờ y tỉnh lại rồi xử lý, nói chung không thể dễ dàng buông tha."
Lý Tầm khi tỉnh lại cả người đều mông lung, vừa không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết mình đang sống hay đã chết, ngược lại thấy thái y bưng chén thuốc đi vào, vừa thấy y tỉnh lại, đặt chén thuốc lên bàn liền xông ra ngoài.
Lý Tầm nhận ra vị thái y kia, rõ ràng bản thân là được cứu, không khỏi cảm khái chính mình vận may thật tốt. Mà vết thương của y cũng không đau, huống hồ Lý Tầm đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, quả nhiên còn không có ngồi vững liền ba một tiếng mà ngã xuống.
Giường không hề mềm mại, gối cũng chẳng mềm mại, Lý Tầm thiếu chút nữa bị chính mình đập ngất. Mới hậu tri hậu giác mà nhớ tới thì ra mình từng từng bị tên bắn, y nhất thời càng thêm vui mừng chính mình kiếm trở về cái mạng.
Trong lúc y đang giằng co, hoàng đế chầm chậm khoan thai đi vào.
Lý Tầm có chút co rúm lại, bởi vì thần sắc của hoàng đế rất kì quái, vừa không giống như cao hứng, cũng không giống như sinh khí, bộ dáng vừa thương xót vừa vui mừng khiến người có chút thấp thỏm lo âu.
"Bệ hạ." Lý Tầm cẩn thận gọi.
Hoàng đế gật gật đầu, quay đầu nhìn thấy chén thuốc bên cạnh, tiện tay bưng tới, Lý Tầm muốn lui vào bên giường trong, còn chưa kịp lật mình liền bị hoàng đế đè lại bên vai không bị thương.
"Không nên lộn xộn, nằm yên."
Hoàng đế bắt đầu đút thuốc cho y, tự động động thủ, Lý Tầm thụ sủng nhược kinh, ngốc lăng lăng đem thuốc uống hết, suốt quãng thời gian đều chỉ nhìn chằm chằm hoàng đế mà phát ngốc.
Hoàng đế cất đi chén thuốc, thấy y vẫn đang nhìn mình, liền đưa tay xoa xoa đầu y, ân cần nói: "Cảm thấy còn chỗ nào không thoải mái sao?"
Lý Tầm lắc đầu một cái, lập tức nói: "Bệ hạ sao lại đích thân đến đây?"
Hoàng đế nhíu mày: "Trẫm không thể đến?"
Lý Tầm vội nói: "Thần không dám, thần là lo lắng bệ hạ một ngày có trăm ngàn công việc còn đích thân đến đây xem thần thật quá cực khổ, huống hồ vết thương của bệ hạ có phải còn chưa có khỏi hẳn đi?"
Lý Tầm chưa dứt lời, câu nói này lập tức vén lên tức giận đè nén lâu nay của hoàng đế, nhưng hắn thấy Lý Tầm bệnh nặng mới khỏi lời trách cứ liền không nói ra được, nhịn nửa ngày chỉ nói được một câu trào phúng: "Trẫm đến thăm ân nhân cứu mạng làm sao lại cảm thấy cực khổ chứ."
Khả năng nghe lời đoán ý của Lý Tầm thường ngày được rèn luyện là để dùng vào lúc này, ngay lập tức liền hiểu được hoàng đế đang phẫn nộ chuyện gì, chê cười nói: "Thần cũng là không đường có thể đi không có cách nào khác hơn mới ra hạ sách này."
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Không đường để đi cũng không biết cùng trẫm thương lượng?"
Lý Tầm nói: "Bệ hạ sẽ đồng ý sao?"
Hoàng Đế nói: "Không biết."
Lý Tầm bộ mặt biểu hiện ta biết mà, nói: "Bởi vậy thần mới chỉ có thể tiền trảm hậu tấu."
Hoàng đế cười lạnh nói: "Trễ một bước nữa ngươi liền muốn tấu cũng không kịp."
Lý Tầm: "..."
Cũng may hoàng đế cũng chỉ muốn phát tiết một chút, cũng không phải là muốn hỏi tội, Lý Tầm cũng buông lỏng rất nhiều. Nhưng y chỉ thoải mái được đến khi hoàng đế lấy ra quyển sách y ghi chép sinh hoạt thường ngày, một lần nữa uất ức mà cảm nhận được sâu sắc loại cảm giác tự nâng cục đá đập chân mình.
Hoàng đế giống như thỉnh giáo mà nói: "Ái khanh biết quyển sách này là từ đâu nhặt được không?"
Lý Tầm không đánh giá được nguyên nhân hoàng đế phẫn nộ là từ đâu, chỉ có thể cẩn thận nói: "Thần biết tội, thần trên đường chạy trốn bất cẩn ném đi mất, là thần thất trách!"
Hoàng đế bị chọc tức mà nở nụ cười: "Trẫm cũng không biết còn có lời giải thích rằng khi ném mất đồ vật còn có thể chia ra nhiều phần để ném."
Lý Tầm vừa nghe liền biết hoàng đế tám phần mười đã biết chính mình là cố ý ném sách, nhưng y đoán không được hoàng đế là có ý gì, không thể làm gì khác hơn là nói đúng với thực tế: "Thần cũng là bất đắc dĩ, làm chút ký hiệu cũng chỉ vì muốn viện binh tới đúng lúc, sẽ không phí nhiều thời gian tìm đường."
Hoàng đế đối với đáp án này hiển nhiên rất không vừa ý: "Nếu ngươi biết viện binh tất nhiên sẽ đến, tại sao vẫn tự ý đi ra ngoài?"
Lý Tầm thở dài: "Viện binh có thể nhìn thấy ký hiệu, thích khách tự nhiên cũng có thể nhìn thấy, thần không dám bất cẩn, vạn nhất tới là thích khách, thần ngược lại lộng khéo thành vụng."
Hoàng đế nói: "Nhưng thời điểm ngươi còn chưa nhìn thấy tới là thích khách hay là Ngự Lâm quân liền đi."
Lý Tầm chỉ giải thích một câu: "Thần không dám đánh cược."
Hoàng đế cau mày: "Tại sao?"
Lý Tầm nhìn thẳng hắn, trong con ngươi chỉ in hình ảnh một mình hắn, mà lời lại như dội một chậu nước lạnh, đó là lý do mà hoàng đế cho tới nay vẫn không muốn nghe.
"Bởi vì ngài là bệ hạ."
Hoàng đế nhìn y chằm chằm, gằn từng chữ một: "Vậy nếu như, ta không phải hoàng đế thì sao?"
Nếu như ta không phải hoàng đế, ngươi vẫn sẽ liều mạng cứu ta lần này sao?
Vẻ mặt của hắn rõ rõ ràng ràng mà viết cái vấn đề này, Lý Tầm âm thầm cười, biểu tình lại càng ngày càng kinh ngạc: "Nào có cái gì nếu như như vậy?"
Hoàng đế liền không nói nữa.
|
Chương XVIII. Qua mấy ngày, Lý Tầm mới hậu tri hậu giác mà hiểu được, hoàng đế giống như là đang sinh khí.
Lý Tầm nhớ lại lúc đó cũng cảm thấy chính mình thực sự là tìm đường chết, biết rõ ràng hoàng đế muốn có được đáp án là gì, lời chưa kịp ra khỏi miệng liền cố tình nói bậy một câu, giờ thì tốt rồi, hoàng đế đã tin lời nói đùa của y. Chỉ nhìn biểu tình kia của hoàng đế, sợ là hắn đã phi thường thất vọng đi.
Đặc biệt là khi nghe thái y nói cho y biết các biểu hiện của hoàng đế trong khoảng thời gian không tìm được y, y càng hối hận vì đã trêu đùa hoàng đế.
Tuy rằng sau này y đã đúng lúc giải thích không phải là bởi vì thân phận của hắn là hoàng đế mà là vì hắn là Dương Tiềm, nhưng hoàng đế hiển nhiên lửa giận chưa tan.
Loại tình cảm này kiêng kỵ nhất là việc liên quan đến thân phận, dù sao thân phận chỉ là cái danh hiệu, hoàng đế sợ Lý Tầm đối xử tốt với hắn chỉ là bởi vì hắn là hoàng đế, nhưng Lý Tầm làm sao có thể không lo lắng hoàng đế đối xử tốt với y bất quá chỉ bởi vì nhất thời hứng khởi. Vị trí sử quan này tùy tiện tìm cũng có người thay thế được y, Lý Tầm chậm chạp không dám hướng hoàng đế tỏ rõ tâm ý chính là vì sợ hoàng đế dưới cơn nóng giận tùy tiện cắt chức y.
Y từ lâu đã hiểu rõ trái tim của chính mình, y làm hết thảy bất quá là hi vọng hoàng đế có thể cảm thấy được Lý Tầm là một người đối với hắn đặc biệt một chút, y cũng không hy vọng làm hoàng đế thương tâm.
Mà hiển nhiên y vẫn là sai, hoàng đế đối với y là thật tâm.
Nghĩ tới đây y cũng mềm lòng, đợi tới lúc hoàng đế đến thăm y, y rất chủ động hỏi: "Bệ hạ đang tức giận sao?"
Hoàng đế không nói, Lý Tầm không thể làm gì khác hơn là không ngừng cố gắng: "Thần bây giờ không phải đang rất tốt mà, bệ hạ không nên tức giận nha?"
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: "Trẫm không hề tức giận."
Đây chính là vẫn còn đang tức giận a, Lý Tầm thập phần ưu sầu, cũng không biết nên làm gì nói tiếp, chỉ có thể khô cứng nói: "Thần không nghĩ tới, là thần quá càn rỡ."
Hoàng đế đang chờ y nói chuyện, ai biết nghe đến một câu như vậy, thầm nghĩ ta giận hắn cái gì đây. Liền quay người một tay đem eo y nắm chặt, một cái tay chống ở bên mặt y, tiên phát chế nhân nói: "Đúng, ngươi lá gan đích xác rất lớn mà, có phải là kiếm trở về một cái mạng liền đặc biệt đắc ý, trêu đùa trẫm có phải là cực kỳ vui không?"
Lý Tầm cả kinh sững sờ, cười khan nói: "Thần không dám, đây cũng chính là nói nhanh hơn miệng."
Hoàng đế ngữ khí nguy hiểm mà lập lại: "Nói nhanh hơn miệng?"
Lý Tầm cảm thấy không lành, quyết đoán câm miệng.
Hoàng đế bị làm cho tức giận, thần sắc lại hết sức bình tĩnh, híp mắt một cái, cố ý chậm rãi tới gần, trong lúc Lý Tầm khẩn trương đến cơ hồ muốn nhắm mắt lại cười lạnh nói: "Ái khanh thẳng thắn, thật là làm cho trẫm ước ao."
Lý Tầm sốt sắng nói: "Không... Không..."
Hoàng đế cũng đã cúi đầu hôn.
Cái hôn này quá tàn nhẫn. Hoàng đế giống như là muốn đem nội tâm đọng lại vô số sợ hãi cùng phẫn nộ mấy ngày nay phải trải qua phát tiết ra ngoài, hai đôi môi trằn trọc dán vào nhau, hung mãnh tiến công, Lý Tầm liên yếu ớt tiếp nhận, không nhịn được phát ra tiếng khóc nức nở rên rỉ.
Hoàng đế rốt cục thả y ra.
Lý Tầm lăng lăng nhìn hắn.
Hoàng đế thấy y phản ứng như vậy, tâm cũng nguội một nửa, tự giễu cười một tiếng nói: "Ngươi nói ngươi liều mình cứu ta là bởi vì ta là Dương Tiềm, nhưng nếu ngươi biết ta có tâm tư như vậy, ngươi còn nguyện ý cứu ta?"
Lý Tầm trầm mặc chốc lát, kì thực quá khiếp sợ cho nên không biết nên nói cái gì.
Hoàng đế lại không biết từ trong trầm mặc của y thấy được tin tức gì, than một câu: "Trẫm biết mà."
Không phải... Ngươi cho ta thời gian a! Lý Tầm mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại, tâm lý liền hơi hồi hộp một chút.
Hoàng đế biểu tình hết sức rõ ràng mà cho thấy hắn đang rất thất lạc, Lý Tầm vội nói: "Nguyện ý nguyện ý!"
Hoàng đế sờ sờ đầu y nói: "Ngươi không cần căng thẳng, cũng không cần phải nói dối."
Lý Tầm bối rối: "Ta không có nói dối."
Hoàng đế lại đứng lên, tựa hồ là phải đi.
Lý Tầm thầm nghĩ không được, không thể để cho hoàng đế nghĩ sai lệch, liền vươn tay kéo lấy góc áo hoàng đế, một mặt rầu rỉ nghĩ nên giải thích thế nào.
Hoàng đế quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, cười cười, nói: "Trẫm ngày mai trở lại thăm ngươi."
Lý Tầm liều mạng lắc đầu: "Bệ hạ trước tiên hãy nghe thần nói!"
Hoàng đế cúi người, đem tay y gỡ ra, chỉ giúp y nhét lại góc chăn.
"Ngươi xưa nay thông minh, đương nhiên biết trẫm muốn nghe cái gì, mà trẫm không nghĩ chỉ là nghe một câu nói dễ dàng như vậy, trẫm muốn chính là chân tâm của ngươi."
Đây là lần đầu tiên hoàng đế rõ ràng như vậy mà biểu đạt ra yêu cầu của hắn, Lý Tầm nghe quả thực muốn cho chính mình một cái tát, lúc thường phản ứng nhanh như vậy vừa đến thời khắc mấu chốt chỉ biết câm như hến!
"Không, ta không phải ý tứ này, ta muốn nói là..."
Hoàng đế quyết đoán đánh gãy y, quay người muốn đi.
"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt."
Lý Tầm vừa nhìn không thể nói chuyện tiếp, đành phải cắn răng một cái từ trên giường nhảy lên, cũng không lo đến vai nhất thời đau đến quặn ruột, gắt gao ôm lấy eo hoàng đế.
Hoàng đế bị y làm sợ hết hồn, quay đầu nhìn thấy y cứ như vậy liều mạng nhào tới, muốn trách móc cũng không kịp.
Lý Tầm vẫn nhịn đau mà cố gắng nói thật nhanh: "Ta nói là sự thật, ta là thật sự yêu thích ngươi!"
Hoàng đế không nói lời nào, cũng bối rối.
Lý Tầm rốt cục không chịu nổi, phốc một chút nằm trở lại, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Hoàng đế chậm rãi ngồi trở lại bên giường, cúi đầu nhìn y nửa ngày, mới giống như mới được hoàn hồn, hỏi: "Ngươi nói là sự thật?"
Lý Tầm một bên thở dốc một bên mãnh liệt gật đầu, chỉ lo chậm một bước hoàng đế liền chạy mất.
Hoàng đế không có chạy, mà cũng không nói gì nữa, giống như đang mơ giữa ban ngày mà nhìn Lý Tầm ngẩn người.
Hắn vốn là muốn cho Lý Tầm thấy rõ hiện trạng sau khi ra quyết định, hắn nghĩ chính mình tùy tiện hôn môi tất nhiên sẽ dọa chết Lý Tầm, lại không nghĩ rằng y lại trả lời như vậy, trong đầu chỉ còn lại một câu hắn yêu thích ta, nửa là vui mừng, nửa là kinh hoảng.
Lý Tầm thật vất vả mới làm dịu được trận đau kia, đang muốn nói cái gì, trước mặt bỗng nhiên bị một cái bóng đen bao trùm, đem cả người y bọc lại.
Hoàng đế nhất thời kích động không nhịn được đem y ôm lấy, sau khi thân thể dán vào nhau lại không biết nên làm gì, không thể làm gì khác hơn là chuyên tâm cảm thụ nhiệt độ của người kia là như thế nào đem tim hắn đều nóng chảy.
Lý Tầm kinh ngạc phát hiện hoàng đế cư nhiên lại ngây thơ như vậy, vậy mà trước đó lại có thể biểu hiện như kẻ xấu xa? Còn tưởng rằng là thập phần có kinh nghiệm đây.
Hoàng đế ôm chặt y không tha, Lý Tầm cũng không dám tùy tiện đem người đẩy ra, vốn là đùa giỡn qua đầu, nếu như đẩy thêm một lần nữa vậy thì thật sự sẽ kéo được người trở lại nữa. Y cũng đưa tay khoát lên hông hoàng đế, lẳng lặng mà chờ.
Hoàng đế chạm vào mặt y, đột nhiên hỏi: "Thương thế của ngươi như thế nào?"
Lý Tầm cảm thụ một chút, cảm thấy một chút hành động kia hẳn là không khiến vết thương nứt ra, liền đáp: "Không có vấn đề gì."
Hoàng đế nhân tiện nói: "Được."
Đang nghi hoặc lời nói này có ý nghĩa gì, Lý Tầm cảm giác trên người nhẹ đi, hoàng đế đã đứng lên.
Sâu trong nội tâm vẫn có chút lưu luyến cái ôm ấp áp kia, tuy rằng bị đè thì có chút uất ức. Lý Tầm nhìn chằm chằm hoàng đế, liền thấy hoàng đế ho khan một tiếng, triệu thái y vào.
Sau đó Lý Tầm cũng rất nhanh bị mang ra Thái Y viện, sau đó lại bị người ôm tiến vào tẩm cung của hoàng đế.
Người ôm y không phải hoàng đế, y mới nhớ tới tính đến hôm nay cũng chỉ qua mấy ngày thôi, vết thương của hoàng đế phỏng chừng cũng còn chưa khỏe hẳn.
Khi thả người xuống, thị vệ liền lập tức cáo lui.
Lý Tầm ở trên giường khó khăn trở mình, kéo lấy ống tay áo hoàng đế.
Hoàng đế nghi hoặc nhìn về phía y.
Lý Tầm nói: "Vết thương của Bệ Hạ thế nào rồi?"
Hoàng đế cười cười: "Không có gì đáng ngại."
Lý Tầm theo dõi sắc mặt hắn: "Nói dối."
Hoàng đế sắc mặt không thay đổi: "Vẫn là cần nghỉ ngơi mấy ngày."
Lý Tầm thở dài, tay vốn đang lôi kéo ống tay áo của hắn lén lút vói vào nắm chặt tay hắn, hoàng đế sững sờ, theo lực tay Lý Tầm mà ngồi xuống.
"Bệ hạ thân thể ngàn vàng, dựa vào bổn phận của quân thần, thần hi vọng bệ hạ tỉ mỉ mà an dưỡng, mà thôi vốn là dựa vào tim của Lý Tầm ta, ta cũng hi vọng ngươi có thể mạnh khỏe, ngươi hiểu không ?"
Hoàng đế ừ một tiếng, một cách tự nhiên mà cúi đầu khẽ hôn trán Lý Tầm một cái, thấp giọng nói: "Ta biết rồi."
Lý Tầm vì vậy triệt để trong tẩm điện của hoàng đế an cư lạc nghiệp.
Nhờ có việc sớm chiều ở chung này, y cuối cùng đem thời gian hoàng đế làm việc và nghỉ ngơi thăm dò rõ ràng.
Hiếm thấy có cơ hội được xem bộ dáng hoàng đế đi ngủ, lúc trước y đặt đầu xuống gối liền ngủ, chưa hề biết hoàng đế vẫn thường hay nửa đêm tập kích, lúc này hoàng đế ngủ mà y không ngủ, liền cũng học theo răm rắp mà đến bên hoàng đế nhìn nửa ngày, thở dài thở ngắn một phen.
Cũng may bộ dáng hoàng đế không có dọa người như bình thường, nhìn qua cũng là thanh niên anh tuấn mi mục như họa, Lý Tầm rục rà rục rịch, đưa tay ra sờ sờ mặt hoàng đế, đầu ngón tay từ mũi vẽ đến môi.
Y chợt nhớ tới lần kia bị hoàng đế đè lên giường hôn môi, mặc dù là lần thứ nhất, mà cảm giác kia kỳ thực rất quen thuộc.
Lý Tầm nhìn chằm chằm hoàng đế bắt đầu phát ngốc. Mà tay vẫn còn đang đặt trên mặt người ta, với lại sơ ý một chút động tĩnh liền lớn hơn, hoàng đế khá là buồn bực mà mở mắt ra: "Chuyện gì?"
Thảm là đang rình trộm lại bị bắt quả tang, Lý Tầm giật mình ngay lập tức liền ngồi trên mặt đất, biểu tình kinh hoảng: "Bệ bệ... Hạ!"
Hoàng đế ngồi dậy, một cái tay xoa xoa sống mũi, vươn tay đem y kéo lên, bất đắc dĩ nói: "Thương thế của ngươi còn chưa khỏe hoàn toàn, hơn nửa đêm lại ầm ỉ cái gì?"
Lý Tầm không lưu loát nói: "Thần, thần ngủ... Ngủ không được..."
Hoàng đế nhíu mày: "Vậy muốn trẫm ru ngươi ngủ?"
Lý Tầm kinh hãi: "Không, không cần! Bệ hạ ngài ngủ đi!" Nói xong quay người liền muốn chạy.
Lao nhanh vài bước, không chạy được.
Hoàng đế vươn tay với tốc độ nhanh nhất của con người. Người vẫn còn ngồi trên giường, vươn tay liền đem Lý Tầm tóm chặt.
Lý Tầm run rẩy quay đầu: "Bệ hạ, đây là muốn làm gì?"
Hoàng đế lười nói chuyện, đem y lật lên trên giường, Lý Tầm triệt để bị ép, một câu nói cũng không dám phun ra.
"Được, nói một chút đi, ngươi hơn nửa đêm không ngủ muốn làm gì?" hoàng đế rất thẳng thắn.
Lý Tầm còn muốn giãy dụa một chút, vừa nhìn thần sắc hoàng đế cùng tình cảnh của mình, tự giận mình mà đáp: "Thần chỉ là có một nghi vấn."
Hoàng đế hừ một tiếng.
Lý Tầm đoán không được cái hừ này là có ý gì, suy đoán một chút có thể là kêu y có rắm mau thả, liền đánh bạo hỏi: "Bệ hạ thích ta sao?"
Hoàng đế liếc y một cái, tay trực tiếp ngắt eo y một cái, Lý Tầm ngao lên một tiếng.
Hoàng đế mới giống như hả được cơn giận nói: "Ngươi nói xem, không thích ngươi lại thân cận với ngươi như thế? Ngươi có phải là chưa từng nghe tới gần vua như gần cọp?"
Lý Tầm tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng, hoàng đế chưa từng chân chính trách phạt qua y cái gì, đối xử với y so với bất luận người nào đều thân mật. Trước đây y cũng phát hiện một chút đầu mối rồi, tại sao còn muốn đi hỏi điều thừa thải như vậy? Lý Tầm tự hỏi tự trả lời, đại khái là bởi vì không yên lòng đi, chưa nghe được câu nói kia, thật giống như chính mình chỉ là một món đồ chơi.
Y thường xuyên than thở với chính mình lại còn lo được lo mất, nhưng nghĩ đây cũng chính là biểu hiện khi yêu thích một người, liền bình thường trở lại. Lập tức lại hỏi: "Vậy tại sao lại thích ta a?"
Hỏi xong liền bắt đầu đắc ý chờ hoàng đế đem sự tích anh dũng của y ra nói, lại không nghĩ rằng hoàng đế thập phần tức giận đáp một câu: "Trẫm mắt mù."
Lý Tầm cảm thấy được chính mình bị vũ nhục, bất mãn hết sức, nghiêm túc nói: "Thỉnh bệ hạ đối mặt với vấn đề của thần!"
Hoàng đế ho khan một tiếng, khả nghi mà trầm mặc.
Lý Tầm ánh mắt sáng quắc, hoàng đế bị nhìn chằm chằm, nửa ngày mới nói: "Eo ngươi chạm vào khá thoải mái."
Lý Tầm càng không lời nào để nói, một mặt ngươi đang đùa ta à.
Hoàng đế thẹn quá hóa giận: "Lý Tầm!"
Lý Tầm so với hắn càng oan ức: "Ngươi hơi quá đáng rồi! Thì ra ngươi chỉ là yêu thích thân thể của ta!"
Hoàng đế: "..."
Cũng không phải có được không! Hoàng đế thập phần bất đắc dĩ, nhưng thấy biểu tình của Lý Tầm vừa oan ức vừa mong đợi liền không thể không nói ra nguyên nhân: "Yêu thích lại cần lý do sao?"
Lý Tầm sững sờ, thuận theo lời hoàng đế nói suy nghĩ một chút, cảm thấy thật giống có chuyện như vậy, vì vậy liền vui vẻ, liền đến gần hôn lên khóe miệng hoàng đế một cái, cười hì hì nói: "Bệ hạ xấu hổ sao?"
Hoàng đế không muốn trả lời vấn đề ngu xuẩn này của y, nhưng Lý Tầm lại không muốn buông tha mà gặng hỏi, hoàng đế liền thẳng thắn đem y đè xuống hôn một cái, thế tiến công mãnh liệt đem y bức đến trong mắt nhỏ xuống một giọt thủy quang, thần sắc cũng có chút rơi vào hoảng hốt.
Bộ dáng này của y như đang dụ người trầm mê, hoàng đế miễn cưỡng đè nén dục vọng trong nội tâm xuống, có ý ngầm chỉ: "Có mấy lời ngươi có phải là cũng nên nói cho ta biết?"
Lý Tầm sững sờ, đang muốn hỏi còn có lời gì muốn nói, trong lòng hơi động, cười như không cười nhìn hoàng đế, nói: "Quả thật vẫn còn một ít lời muốn nói, ngươi hiện tại muốn biết?"
Hắn cũng không chờ hoàng đế trả lời liền cười nói tiếp: "Bất quá bây giờ không nói không phải cũng không sao đi, dù sao ngày sau còn dài đúng không?"
Hoàng đế thật sâu liếc mắt nhìn y: "Ngày sau còn dài lại có thể dài bao lâu?"
Lý Tầm nói: "Đại khái một trăm năm? Một trăm năm sau rồi tính đi."
Hoàng đế rốt cục nở nụ cười: "Được thôi."
HOÀN CHÍNH VĂN.
|
Phiên Ngoại I.
Hoàng đế khi còn là hoàng tử chỉ nhìn thấy Lý Tầm mấy lần. Nghe nói Lý Tầm được gọi là thiếu niên trạng nguyên, là một hoàng tử có tâm khí cực cao, hắn vẫn cảm thấy rất tò mò. Thật vất vả mới gặp mặt, lại chỉ nhìn thấy một người trẻ tuổi lặng lẽ ôm một chồng sách cũ kỹ đứng ở một bên giá sách, đang sắp xếp từng cuốn sách một cách chỉnh tề.
"Không phải nói là thiếu niên trạng nguyên sao?" Hắn hỏi thị vệ. Thị vệ đáp: "Bẩm chủ tử, người này lòng dạ quá sâu, lại không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nên mới bị chuyển đến bên này." Hắn ồ một tiếng, xoay người trở về. Nhìn như không hứng thú không chút để ý nào, vậy mà sau khi hồi tẩm điện liền tra xét triệt để cuộc sống của Lý Tầm. Thiếu niên trạng nguyên, tuổi còn nhỏ đã thành cô nhi, cá tính quái gở, ít cùng người khác qua lại. Hắn nghĩ, người như vậy làm sao lại có thể thi đậu trạng nguyên vậy, những ngày tháng mà y đã trải qua sẽ là thế nào đây? Hắn biết rõ, đây là một cảnh ngộ cùng hắn hoàn toàn bất đồng. Nhưng ở những phương diện khác bọn họ lại đặc biệt giống nhau. Hắn làm hoàng tử xem thường cùng huynh đệ lá mặt lá trái, cũng vì chán ghét khẩu phật tâm xà, lấy lòng hắn, mà ở trong cung luôn tự cho mình cái danh thanh cao, không có hậu thuẫn liền tránh không được bị lén lút bắt nạt. Thủ đoạn của hắn là do cùng những người kia đọ sức mà từ từ rèn luyện ra được, cũng sẽ không có người dám đối nghịch hắn, hắn đã được lựa chọn làm thái tử, lại từ lâu mất đi mắt không dung bụi năm đó. Mà hiển nhiên vị thiếu niên trạng nguyên khiến hắn hiếu kỳ này vẫn cất giữ một tấm lòng son, mặc dù bị người xa lánh, y cũng giống một cành thanh trúc, sống lưng thẳng tắp, cho người khác một loại cảm giác quyết tuyệt thà ngọc nát. Hắn phảng phất từ người bị chuyển đi này như thấy được chính mình, cũng nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ đã từng bất lực mà khẩn cầu người khác cứu viện. Nhưng không ai có thể giúp hắn, mẫu phi nhu nhược của hắn nói cho hắn biết, hắn nhất định phải tự mình cứu mình. Vì thế hắn phải chính mình tìm cách thoát ra ngoài đầm lầy. Nhưng hắn chẳng lẽ không hi vọng có người kéo hắn một cái sao, dù cho tự cứu là đường tắt duy nhất, sâu trong nội tâm hắn vẫn đã từng mong đợi qua có thể sẽ có một người tới kéo hắn một cái. Đáng tiếc chuyện cũ từ lâu không thể thay đổi, hắn chỉ có thể nghĩ, có lẽ hắn có thể kéo y một cái. Ý nghĩ đó khiến hắn không thể khắc chế chính mình, mỗi khi cố ý vòng tới Hàn Lâm viện, ai cũng không quấy rầy, liền lén lút nhìn xem Lý Tầm đang làm gì. Trung Thu ngày ấy hắn theo thói quen đi Hàn Lâm viện, không ngờ mới đến ngoài cửa liền mưa tầm tã, hắn đứng ở hành lang ngồi rãnh rỗi, vốn tưởng rằng Lý Tầm đang ở kho sách, ai biết nhìn thấy y mới từ bên ngoài chạy tới, trong lồng ngực ôm thứ gì. Lý Tầm chưa từng gặp hắn, không biết thân phận của hắn, tự nhiên cũng không biết được phải hành lễ. Trong hành lang nghỉ ngơi dưỡng sức một lát, Lý Tầm mới hỏi: "Ngươi cũng là quan văn của Hàn Lâm viện sao?" Hắn lắc đầu một cái, hỏi ngược lại: "Ngươi là người của Hàn Lâm viện, vì sao là từ bên ngoài chạy vào?" Lý Tầm sững sờ, một lát sau có chút quẫn bách, lại vẫn cười nói: "Nghe nói mới thu được một chút sách, ta hiếu kỳ, cho nên chạy đi xem xem." Hắn liếc mắt một cái nhìn thấy trong lồng ngực Lý Tầm có mấy quyển sách cùng bút, vạch trần nói: "Là đi làm ghi chép đi?" Lý Tầm liền là sững sờ, lúng túng cười cười, cũng không có giải thích. Nhưng hắn làm sao không biết, trong cung khoảng thời gian này đâu có đợt thu sách nào, người này chỉ sợ là bị trêu đùa một phen đi. Hai người không tiếp tục nói nữa, bầu không khí cũng thập phần cứng ngắc. Lý Tầm giả bộ nhìn trời, hoàng đế lại đánh giá y. Vì bị mưa xối ướt, quần áo dính sát vai, eo, và thân, càng lộ ra thân hình đơn bạc của y. Y càng là muốn biểu hiện ra bộ dáng bình tĩnh tự nhiên cùng thanh cao tự kiêu, ngược lại càng khiến lòng người sinh ra cảm giác không đành lòng. Hắn thầm nghĩ, lòng dạ sâu thì thế nào, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế thì thế nào, nếu hắn đã là hoàng đế, nhất định sẽ không để cho y chịu oan ức như vậy. Sau đó hắn làm hoàng đế, Lý Tầm liền bị điều đến bên cạnh hắn. Hắn cũng không nói gì chuyện cũ, một vị hoàng đế mới vừa đăng cơ nhưng từ trong mắt Lý Tầm hắn có thể nhìn thấy đối với y hắn cũng chỉ là một người xa lạ, liền biết người này từ lâu đã không nhớ lần gặp nhau sau cơn mưa ngày ấy. Bất quá cũng may hắn vẫn còn rất nhiều thời gian có thể cùng nhau, vì thế hắn ở trước mặt người này duỗi ra tay của chính mình, hỏi y có nguyện ý hay không làm một sử quan, làm người bên cạnh hắn.
|