Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ
|
|
Chương 5[EXTRACT]Chiều chủ nhật, Hướng Tân Kiệt đem theo bài đã chép xong tới phòng ngủ Địch Lâm Thâm. Vào cửa nhìn thấy Ngu Đào, hoảng sợ. Vội dùng ánh mắt hỏi Địch Lâm Thâm —— tình huống gì đây? Chuyện đổi phòng, thầy Khuất chỉ gọi Trâu Hưng ra ngoài nói một mình, nên người khác không rõ lắm. Địch Lâm Thâm cũng không nói với Hướng Tân Kiệt. Nếu hôm qua Hướng Tân Kiệt sang đây, đã có thể phát hiện từ lâu. Nhưng lớp 12 rồi, thành tích học của Hướng Tân Kiệt nhiều năm luôn ổn định đứng ở hạng 2 từ dưới lên, gia đình vẫn hy vọng cậu ta có thể cố gắng, tranh thủ thi vào trường đại học hạng 3. Vì thế đăng ký lớp phụ đạo cho cậu ta, đi học vào sáng thứ sáu và chủ nhật mỗi tuần. Vì đề phòng cậu ta trốn học, mỗi ngày cha Hướng đều đưa đón cậu ta đến lớp phụ đạo, làm Hướng Tân Kiệt muốn trốn cũng không có gan. “Thầy Khuất bảo đổi.” Địch Lâm Thâm nói thẳng. Ngu Đào gật đầu với Tân Kiệt, liền vào toilet. Hướng Tân Kiệt vội kéo Địch Lâm Thâm qua một bên, thấp giọng hỏi: “Vãi, anh với nó chung phòng ngủ được không đó? Sao nó không kháng nghị với thầy Khuất chứ? Lỡ như một lời không hợp liền đánh nhau, lại gánh xử phạt, anh còn muốn lên đại học nữa à?” Đầu tiên không nói lớp phụ đạo cuối tuần học thế nào, chỉ với năng lực tẩy não của giáo viên lớp phụ đạo đó, thì đúng là không có ai. Ngay cả cậu ta cũng nghĩ việc học là đứng đầu, cảm thấy việc thi đậu đại học là vô cùng quan trọng. “Lại nói, đánh nhau thật thì không phải bất lợi cho anh nhất à? Loại học bá như Ngu Đào, thi đại học chắc chắn có thể giành vinh quang cho trường, trường nhất định sẽ đứng về phía cậu ta, đến lúc đó không chừng trách nhiệm chỉ có mình anh gánh. Sao giờ? Anh muốn chú đưa anh ra nước ngoài học thật à? Cũng không phải ra nước ngoài không tốt, tiếng Anh làm sao giờ? Học lại từ đầu không phải anh chịu tội à?” “Không được, em đi tìm thầy Khuất, bảo thầy đổi Ngu Đào đi!” Hướng Tân Kiệt nói rồi muốn đi ra ngoài, bị Địch Lâm Thâm kéo lại. “Không có gì, tôi hiểu rõ trong lòng.” Địch Lâm Thâm nói: “Bây giờ cậu ta khá dễ ở chung.” “A?” Hướng Tân Kiệt hiển nhiên không rõ, Ngu Đào dễ ở chung? Anh Thâm của cậu không phải cũng bị tẩy não rồi chứ? Địch Lâm Thâm nhỏ giọng nói: “Hôm thứ sáu cậu ta té từ trên cầu thang xuống, đụng vào đầu, lựa chọn mất trí nhớ tạm thời.” Hướng Tân Kiệt há to miệng, cả buổi cũng không nói được tiếng nào. “Bây giờ cậu ta cứ như con nít vậy, không có gì đâu.” Địch Lâm Thâm vốn không muốn nói chuyện này cho Hướng Tân Kiệt ngay bây giờ, có lẽ thầy Khuất sẽ có sắp xếp. Nhưng anh em quan tâm hắn, hắn cảm thấy cũng nên nói với Hướng Tân Kiệt một tiếng trước, để tránh Hướng Tân Kiệt hổ liễu ba kỷ (*) đi tìm thầy Khuất phân xử thật. (*): Để hình dung người ngốc, làm việc không dùng đầu óc. Nguồn: Baidu. “Sao vậy được?” Hướng Tân Kiệt cảm thấy khó tin, cậu ta chỉ từng thấy chuyện này trên phim truyền hình thôi. Địch Lâm Thâm cũng không định nói tới vấn đề bóng ma tâm lý, “Không rõ lắm, nhưng sau này có lẽ sẽ nhớ lại, đến lúc đó rồi hẳn nói.” Hướng Tân Kiệt bỗng cảm thấy có hơi đồng cảm với Ngu Đào, “Chuyện đó, nghiêm trọng lắm à?” “Không thể nói được, chỉ là không nhận ra ai hết, tính cách cũng không giống trước. Nhưng phương diện tự gánh vác thì không thành vấn đề.” Điều này đã coi như là vạn hạnh (*) rồi. (*): vô cùng may mắn. Hướng Tân Kiệt gật gật đầu, “Không ngu luôn là được, đúng rồi, nếu có gì thì cứ gọi em một tiếng.” “Ừ.” Hướng Tân Kiệt và Địch Lâm Thâm chỉ cách nhau một phòng ngủ. Ban đầu hai người họ muốn đổi chung một phòng, nhưng thầy chủ nhiệm ra lệnh cấm, hai học tra ở chung với nhau không thể đôn đốc lẫn nhau, học tập tiến bộ thì thôi, lỡ như cả ngày đều thảo luận chuyện đánh nhau với ai mới tốt, thì phiền rồi. “Đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Địch Lâm Thâm nhìn thoáng về phía toilet, “Sau này gọi tên tôi được rồi, đừng gọi ‘anh Thâm’ nữa.” “Vì sao chứ?” Cậu ta đã kêu biết bao nhiêu năm, sớm đã quen, “Chẳng lẽ anh muốn vứt bỏ người anh em này?” Địch Lâm Thâm liếc cậu ta một cái, tìm một lý do, “Lớn tuổi, sợ bị kêu thành già.” Nếu là người lớn, nghe thấy Địch Lâm Thâm nói “lớn tuổi”, thì có lẽ sẽ cảm thấy vô nghĩa, nhưng làm bạn cùng lứa tuổi, Hướng Tân Kiệt rất có thể hiểu được. “Hiểu, hiểu. Em cũng cảm thấy, mấy hôm nay em cũng muốn chuẩn bị chút trà hoa cúc để dưỡng sinh.” Hướng Tân Kiệt cười nói. Ngu Đào vừa đi ra, đã thấy Hướng Tân Kiệt đang cười đần. Tuy biết bây giờ Ngu Đào không nhớ được ai, nhưng ít nhiều gì cậu ta vẫn có tí bóng ma với Ngu Đào, liền vội vàng nói: “Cái đó, em về trước nhé.” “Khoan đã.” Địch Lâm Thâm đưa bài thi cậu ta mang đến cho cậu ta, “Lấy về đi, tôi chép xong rồi.” Hướng Tân Kiệt nghi hoặc chút, sau đó hiểu ra chắc là chép của Ngu Đào. Xem ra có một người bạn cùng phòng học giỏi vẫn khá tốt, ít nhất không cần tự mình đau khổ buồn lo đi làm bài tập, cũng không cần mượn chép nơi nơi. Hướng Tân Kiệt đi rồi, Ngu Đào nhìn chằm chằm Địch Lâm Thâm. Địch Lâm Thâm khẽ cười nói: “Được rồi, đừng nhìn nữa. Đã không cho cậu ấy gọi anh rồi.” Ngu Đào cười, cậu đã viết xong bài tập, hôm nay cũng ngâm ở phòng tự học với Địch Lâm Thâm tới trưa, buổi chiều cậu muốn thả lỏng chút, liền đề nghị: “Mình chơi game đi!” Địch Lâm Thâm tức thì cảm thấy mình sống không thể yêu nữa, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, nói: “Rồi, chỉ đánh hai ván, sau đó tôi đọc sách một lát.” Đọc sách đúng là thứ tốt, có thể khiến hắn bớt lòng không ít. “Được.” Ngu Đào thoải mái đồng ý. Sau khi kết thúc cuối tuần, sáng sớm, đám học sinh ở trường buồn ngủ mơ màng thức dậy trong tiếng chuông báo thức đúng giờ khai hỏa. Mà lúc này, Địch Lâm Thâm đã theo Ngu Đào ngâm ở phòng tự học hơn nửa tiếng. Sáng sớm thầy Khuất tới đây tìm tư liệu dạy học, xuyên qua chiếc kính thủy tinh trong suốt đầu tiên ở phòng tự học thấy được hai người. Điều này khiến thầy rất ngạc nhiên, không nén nổi nhìn ra ngoài cửa sổ —— đây là mặt trời mọc từ hướng Tây? Hay là trời chẳng hề sáng vậy? Nhưng hiện thực nói cho thầy, tất cả bình thường. Địch Lâm Thâm có thể bắt đầu học tập, thầy tự nhiên là rất vui, nhưng hy vọng đừng chỉ là nhiệt độ trong 3 phút. Bây giờ cố gắng, thì vẫn còn kịp. Sau bữa sáng, hai người đến phòng học sớm để tự học. Thầy Khuất đi tới, “Các em hãy dừng lại trước, thầy có việc muốn nói với mọi người.” Các bạn học nghe vậy thì buông sách và bút trong tay xuống. “Bạn Ngu Đào hôm thứ sau vì té xuống từ trên cầu thang, lựa chọn mất trí nhớ tạm thời.” Các bạn học ồ lên, chuyện Ngu Đào bị đưa đi bệnh viện họ đều biết, cũng biết là Địch Lâm Thâm ném bóng, nhưng không ngờ lại mất trí nhớ. “Im lặng.” Thầy Khuất nói tiếp: “Những chuyện khác thì không có vấn đề gì, chỉ là bạn ấy không nhớ rõ người. Vì thế tan học nếu mọi người không có việc, thì hãy giới thiệu tên mình cho Ngu Đào chút. Do cha mẹ Ngu Đào không truy xét, vì thế chuyện này cứ cho qua. Sau này mọi người chơi bóng, lúc chạy bộ thì nên chú ý chút, đừng gây thêm những chuyện như này nữa.” Các bạn học không nói gì, nhưng trong lòng đều hơi bối rối. Trước giờ Ngu Đào đều không hợp đàn, nói chuyện cũng không muốn nói với họ, luôn độc lai độc vãng, họ đều nghĩ mặc dù ở chung một năm, Ngu Đào chắc cũng không nhớ rõ tên họ. Mà đi tự giới thiệu, cứ cảm thấy như đi tự đòi mất mặt. “Ngoài ra, Địch Lâm Thâm, em đổi chỗ ngồi giùm Ngu Đào đi, để bạn ấy ngồi cùng bàn với em. Hướng Tân Kiệt, em thì đổi qua chỗ ngồi hiện tại của Ngu Đào.” Thầy Khuất nói. Thầy biết Ngu Đào không bị cận, ngồi hàng cuối cũng không thành vấn đề. Để Ngu Đào và Địch Lâm Thâm ngồi cùng bàn, cũng vì chuyện sáng nay, hy vọng Ngu Đào có thể kéo Địch Lâm Thâm học tập. Vì Địch Lâm Thâm thành tích kém, không thích nghe giảng, vóc dáng lại cao, vì thế luôn ngồi ở hàng cuối. Để Địch Lâm Thâm đổi chỗ ngồi cùng bàn với Ngu Đào, thì sợ các học sinh sẽ có ý kiến, thế nên chỉ bảo Ngu Đào đổi. Các bạn học vẻ mặt hoảng sợ nhìn Địch Lâm Thâm —— bảo Địch Lâm Thâm dọn bàn cho Ngu Đào? Đầu thầy Khuất bị cửa chen rồi hả? Địch Lâm Thâm không ném bàn của Ngu Đào ra khỏi cửa sổ là đã tốt lắm rồi! Chỉ thấy Địch Lâm Thâm đứng lên tới chỗ Ngu Đào, bạn ngồi cùng bàn với Ngu Đào sợ tới mức rụt ra sau chút, tựa như sợ bị liên lụy nếu đánh nhau. Ngu Đào giương mắt nhìn hắn, hình như có hơi vui. Địch Lâm Thâm mặt không thay đổi nói: “Cầm cặp qua đó ngồi trước đi. Tôi dọn bàn cho cậu.” “Ừm.” Ngu Đào cầm cặp đi ra hàng cuối. Hướng Tân Kiệt tới giúp đỡ, không bao lâu sau, vị trí của hai người đã đổi xong. “Được rồi, tự học tiếp đi.” Thầy Khuất nói xong, liền rời khỏi phòng học. Thầy còn phải đi nói cho các thầy cô môn khác một tiếng, vì Ngu Đào mất trí nhớ sẽ có khó khăn trên việc học, phải phụ đạo đúng lúc. Trong văn phòng, các thầy cô nghe thấy tình huống này, đều vô cùng kinh ngạc, cũng có hơi đau lòng tiếc nuối. “Quậy thành chuyện gì chứ, đã 12 rồi, nếu kỳ thi đại học bị chuyện này làm lỡ, thì đúng là quá lãng phí cho đứa bé thông minh như Ngu Đào.” “Đúng đó, cơ thể không sao chứ? Không được thật thì học lại một năm, Ngu Đào nếu không thi nổi thì quá đáng tiếc.” “Tôi thấy, người không sao là tốt rồi. Trường học không phải có vị trí cử đi học à? Ngu Đào có tư cách.” “Đúng là có thể cử đi học, thầy Khuất tranh thủ chút giùm Ngu Đào đi.” … Các thầy cô đều rất quan tâm Ngu Đào, chỉ có cô vật lý là mặt mày khó coi, im lặng không nói. Qua hai tiết là tiết học chung, tiết học chung ở Bác Minh cũng không có gì, chỉ yêu cầu các học sinh phải vận động chút trên sân thể dục. Bình thường mọi người chỉ vận động bảy tám phút, sau đó đi mua chút đồ ăn vặt. Không ăn vặt thì bình thường đều về phòng học đọc sách, không bỏ qua bất cứ thời gian nào có thể học tập nào. Ngu Đào ăn xúc xích nước mà Địch Lâm Thâm mua cho cậu bước vào phòng học, lúc đi qua lối nhỏ, thì nhìn thấy hai bạn học đang nghiên cứu một đề toán, hình như không có manh mối. Ngu Đào dừng lại đọc đề lát, hai bạn học thấy có người đứng ở cạnh bàn, ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt được ưa thích của Ngu Đào —— Ngu Đào như vậy hoàn toàn khác với lúc trước, có vẻ cũng không lạnh nhạt. Một bạn trong đó tăng lòng can đảm, hỏi: “Cái đó, Ngu Đào, bài này cậu biết làm không?” Ngu Đào nói công thức cho hai người, đơn giản trình bày trên miệng. Hai bạn học hình như cũng không nghe hiểu. Ngu Đào đưa xúc xích cho bạn học hỏi cậu cầm giùm cậu, sau đó cầm bút viết các bước tính trên giấy. “Hiểu chưa?” Buông bút, Ngu Đào nhận lại xúc xích. Ngu Đào trình tự rõ ràng, logic rõ ràng, công thức cũng viết ra, hai người cũng nhìn hiểu. “Hiểu rồi, cảm ơn.” “Không có chi.” Ngu Đào lấy lại xúc xích ăn hết nó, ném cây xiên bằng tre vào thùng rác, về chỗ ngồi của mình. Ngu Đào giảng bài cho bạn, các bạn khác cũng nhìn thấy, cả đám đều rất kinh ngạc. Phải biết, lúc trước họ thà rằng tự mình nghẹn, cũng sẽ không tìm Ngu Đào. Bởi vì Ngu Đào tuyệt đối sẽ không để ý đến họ. Nhưng Ngu Đào sau khi mất trí nhớ vậy mà chủ động giảng bài cho bạn! Mất trí nhớ hay lắm, mất rất hay! Nhưng mọi người không biết đây là tình huống ngẫu nhiên hay sau này Ngu Đào đều sẽ như vậy. Ninh Phi ngồi đằng trước Ngu Đào cầm sách ôn tập của mình chuyển qua phía Ngu Đào, cẩn thận hỏi: “Ngu Đào, có thể dạy tớ bài này làm sao không?” “Để tớ nhìn xem.” Ngu Đào vươn tay. Tay Ninh Phi nâng sách bài tập lên. Ngu Đào sau khi xem xong, bắt đầu giảng bài cho cậu ta, cũng viết các bước lên giấy. Có lần mở đầu này, mọi người biết Ngu Đào thật sự sẽ giảng bài cho mọi người, vì thế đều cầm bài đi tìm cậu. Địch Lâm Thâm đi vệ sinh về, liền thấy mọi người bu đầy ở cạnh bàn Ngu Đào, hắn có lẽ cũng không chen vào được —— Tình huống gì đây? Hắn mới không ở cạnh Ngu Đào có mấy phút thôi, đã bị những người này vây quanh, coi Ngu Đào là cá chép đẹp lắm hả? Vây quanh cũng có thể thi đậu được đúng không?
|
Chương 6[EXTRACT]Sau tiết học chung là tiết vật lý, cô vật lý họ Lâu, là một người phụ nữ chưa 40, lúc trước từng dạy thi cho lớp 12 hai lần, coi như khá có lai lịch. Sau khi vào phòng, cô Lâu cầm sách đặt lên bục giảng, rồi phát bài mang theo xuống, “Lớp 12, tất cả mọi người đều nắm chặt thời gian. Hiện giờ hầu như không có môn mới, đều lấy ôn tập làm chính, các em đừng nên thấy nhàm chán, chừng nào đọc đề là ngay lập tức biết làm thế nào, thì đó mới là chỗ đúng của toán học.” Mọi người im lặng truyền bài, như đang nghiêm túc nghe, lại như chẳng hề nghe vào gì cả. “Cán sự môn, thu bài tập cuối tuần chưa?” Cô Lâu hỏi. Cán sự môn nói: “Đã thu rồi ạ, tan học sẽ đưa cho cô.” Cô Lâu gật đầu, “Cho mọi người mười phút đọc bài, sau đó cô sẽ bắt đầu giảng. Một kỳ nghỉ hè cô thấy nên giải tán lòng chơi đùa của các em rồi, lát nữa hỏi bài nào mà không biết làm, thì đừng trách cô không cho các em mặt mũi.” Cô mới nói lời này, các học sinh đều căng thẳng. Thầy cô bây giờ chủ yếu đều không hỏi bài, cũng vì có thể nắm chặt thời gian giảng thêm mấy bài cho học sinh, hỏi mà học sinh không biết thì cũng chậm trễ thời gian. Vì thế cô Lâu muốn hỏi bài, thực sự sẽ khiến những bạn không biết chắc lo lắng. Dù có biết hay không, mọi người đều bắt đầu cúi đầu đọc bài. Cô Lâu đứng trên bục giảng, nhìn thoáng qua phía Ngu Đào, cô mới vào là đã phát hiện Ngu Đào đổi chỗ ngồi, còn ngồi chung với Địch Lâm Thâm, điều này có gì tốt chứ? Nhưng nghĩ, có lẽ suy nghĩ của thầy Khuất và cô giống nhau. Ngu Đào mất trí nhớ, thành tích chắc chắn sẽ giảm. Lúc trước cô tập trung rất nhiều sự chú ý lên người Ngu Đào, nghĩ rằng nếu mình có thể bồi dưỡng được một học sinh ưu tú, vậy thì sẽ có thể thêm một bút xinh đẹp lên tư lịch của mình rồi. Sau này dù có đổi nơi công tác, thăng chức hay lớp học phụ đạo bên ngoài, thì chắc chắn sẽ có chỗ tốt rất lớn. Nhưng giờ Ngu Đào như vậy, nhất định không vui, thế cũng không cần lãng phí hơi sức lên người Ngu Đào nữa, đuổi cậu ta đi ngốc chung với Địch Lâm Thâm cũng khá tốt. Đúng là càng nghĩ càng giận, đang tốt đẹp lại mất trí nhớ, đây không phải đang làm lỡ tương lai của cô à?! Nhưng cô không thể trực tiếp nổi giận được, nếu không người khác sẽ cảm thấy cô không có lòng thông cảm, nhưng sự bực bội này của cô nên tát đi đâu đây?! Hít một hơi thật sâu, cô Lâu nói: “Rồi, bắt đầu giảng bài.” Cô Lâu gọi tên ngẫu nhiên để hỏi, có thể trả lời thì trả lời, cũng có người không biết. Nhưng cô Lâu chẳng nói gì thêm, chỉ cau mày nói một câu “Ngồi xuống”, liền hỏi tiếp. “Câu đầu tiên bài đầu tiên, Địch Lâm Thâm.” Cô Lâu gọi Địch Lâm Thâm hỏi. Các bạn học đều biết Địch Lâm Thâm không thể nào biết, bình thường đi học cô Lâu sẽ không hỏi Địch Lâm Thâm, vì thế tự dưng gọi Địch Lâm Thâm lên trả lời câu hỏi, thì thấy có hơi kỳ quái. Địch Lâm Thâm cũng không hỏi đáp án từ Ngu Đào, chỉ lười biếng đứng lên, “Em không biết.” Cô Lâu tức thì nhướng mày, giọng điệu nghiêm khắc nói: “Không biết là không học? Chiếm tài nguyên giáo dục mà không học tập, chính là cặn bã của xã hội. Giống như cậu vậy, tôi thấy không cần đi học nữa, sau này cũng sẽ không làm được gì, nghỉ học càng sớm càng tốt đi, đừng làm khó bản thân nữa, cũng đừng làm thầy cô ngột ngạt thêm. Mỗi ngày, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết đánh nhau, chi bằng nhường vị trí học cho người khác, người ta không chừng còn có thể thi đậu vô trường tốt, chắc chắn có ích hơn đứa cặn bã như cậu nhiều.” Cô Lâu nói chuyện khó nghe, Địch Lâm Thâm cũng hơi tức giận. Giận hơn cả hắn là Hướng Tân Kiệt. Hướng Tân Kiệt đang muốn đứng lên cãi lại cô, Ngu Đào đã đứng dậy trước cậu ta một bước. “Thưa cô, mời cô xin lỗi Địch Lâm Thâm vì những lời nói của cô.” Cô Lâu sửng sốt chút, ngay sau đó cơn tức còn lớn hơn nữa, “Sao? Lời tôi nói không đúng hả? Em mất trí nhớ đầu óc không rõ, chuyện khác không học được, mà học được cãi lại giáo viên à? Ai dạy em? Không nhớ gì hết thì thành thật ngồi xuống tại chỗ cho tôi, nếu em không làm thì tôi sẽ chửi em đó!” Các bạn học đều nhăn mày lại, lúc trước Ngu Đào chính là học sinh mà cô Lâu thích nhất, bình thường luôn không nói không chửi, hôm nay bị sao vậy? Nhưng nghĩ kỹ, có mấy người hiểu được. Vì Ngu Đào mất trí nhớ, cô Lâu chắc chắn cảm thấy thành tích của Ngu Đào sẽ giảm đến mức không thể nào nhìn được, thế nên mới không cố kỵ. Nghĩ vừa nãy có nhiều học sinh không biết như vậy, cô Lâu cũng không giận, chỉ nổi giận với Địch Lâm Thâm, có lẽ là trút hết nỗi giận vì thành tích Ngu Đào sẽ giảm lên người Địch Lâm Thâm. Giáo viên chửi học sinh dở cũng không gây chú ý gì, không suy nghĩ kỹ thì cũng không nói được gì. “Em có mất trí nhớ hay không, đều không liên quan tới cô. Chỉ với những lời cô mắng Địch Lâm Thâm vừa nãy, em đã cảm thấy rất không thích hợp rồi. Địch Lâm Thâm không gây rối trên lớp, cũng không vi phạm kỷ luật. Chỉ không biết làm bài này mà thôi. Vừa nãy có nhiều bạn không biết như vậy, cũng không thấy cô nói gì. Chuyện học tập này có người học giỏi, thì tự nhiên cũng sẽ có người học không giỏi. Làm giáo viên, dạy tốt là được, thật sự không dạy được thì cũng hết cách, nhưng cô nói chuyện hung dữ, thì quá không tố chất. Thành tích của Địch Lâm Thâm vốn đã không quá tốt, chuyện không biết gần như là trong dự đoán, cô gọi cậu ấy trả lời câu hỏi, thì phải chuẩn bị việc cậu ấy không biết trước rồi. Dưới tình huống biết rõ, còn nói những lời đó, em có thể hiểu thành cô chỉ muốn trút hết sự bất mãn trên chuyện khác của cô lên người Địch Lâm Thâm không ạ?” Ngu Đào logic rõ ràng, thái độ nghiêm túc, “Còn nữa, tuy em mất trí nhớ, nhưng vẫn nhớ rõ trường có chính sách ưu đãi cho học sinh của trường học lên tiếp. Nếu thi tốt thì có thể thi đậu vào Bác Minh, bằng không có thể thi vào những trường khác, còn lại những người có thành tích không quá lý tưởng thì nhà trường cũng sẽ có vị trí cố định cho họ. Nếu trường đã nhận, họ lại nộp học phí, cũng không phải chen ai xuống để lên Bác Minh cả, vị trí ở ngay đó, cô phải biết, mỗi năm vị trí này đều không đầy người, vì thế Địch Lâm Thâm chỉ chiếm tài nguyên cậu ấy nên có. Cậu ấy có được tài nguyên thì tự mình xử lý ra sao, là chuyện của cậu ấy, không phải cho cô đánh giá, nhất là loại đánh giá ác ý này.” Trong lớp cũng có vài học sinh dựa vào vị trí này để lên, vừa nãy nghe cô Lâu nói, cũng rất khó chịu. Thật ra vị trí này mỗi năm đều không đầy, sơ sơ thì chỉ có bảy tám mươi người, vì thế họ chỉ chiếm địa lợi nhân hòa và tiền để học lên thôi, cũng không xấu xa chiếm giữ đồ của người khác. “Em… Em…” Cô Lâu tức đến mức không nói được, rồi lại không thể nào phản bác, cuối cùng đập bài lên bục giảng, lạnh lùng nói: “Hai cậu ra ngoài đứng cho tôi! Dám cãi lại tôi, hai cậu biến ngay!” Địch Lâm Thâm cũng không muốn liên lụy Ngu Đào, muốn nói với cô để hắn ra ngoài là được, cho Ngu Đào nghe giảng bài. Nhưng không ngờ Ngu Đào cười nhạo một tiếng, dẫn đầu ra cửa trước. Một tiếng cười này, chợt khiến Địch Lâm Thâm có cảm giác như Ngu Đào đã khôi phục ký ức, nhưng Ngu Đào đi tới cửa, quay đầu thấy Địch Lâm Thâm chưa động đậy, ánh mắt vẫn trong suốt, vẻ mặt vô tội, Địch Lâm Thâm biết là mình nghĩ nhiều rồi. Trên hành lang thật dài chỉ có hai người họ. Khối của họ tổng cộng có chín lớp, họ là lớp A6, đúng lúc ở vị trí khá giữa hành lang, có vẻ hết sức đột ngột. “Cậu đi ra làm gì? Lỡ việc nghe giảng bài.” Bản thân Địch Lâm Thâm đã không thích học, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ kéo người ta không học chung với hắn. Giống chuyện Hướng Tân Kiệt đến lớp phụ đạo, hắn cũng rất ủng hộ. “Tôi không thích giáo viên như vậy.” Ngu Đào nói thẳng, “Cậu đâu có làm gì sai, chỉ là tìm lý do trút vào cậu thôi. Giảng bài cũng không hay, thành tích vật lý trong lớp luôn kéo chân sau tổng điểm khoa học tự nhiên.” “Cậu vẫn còn nhớ cô giảng bài không hay?” Địch Lâm Thâm cười hỏi, mặc dù là trường điểm cấp ba, cũng không phải tất cả giáo viên đều ra sức. Có giảng hay, tự nhiên cũng có không hay. Điều này liên quan tới cách giảng bài, không liên quan tới độ tuổi của thầy cô, ví dụ như thầy Khuất của họ, còn trẻ tuổi, nhưng giảng môn Toán rất hay. “Tôi cũng đâu có ngu. Hơn nữa thời gian tôi ôn vật lý còn nhiều hơn mấy môn khác, điểm trừ chủ yếu trên tổng điểm khoa học tự nhiên đều là điểm môn vật lý.” Chuyện không hay này, học sinh rất ít khi đẩy trách nhiệm lên người giáo viên, hơn phân nửa là cảm thấy mình không đủ thông minh, không nghe hiểu. Thật ra thì vẫn có liên quan tới giáo viên. Ngay cả Ngu Đào cũng vậy, bạn học khác càng không cần phải nói. Địch Lâm Thâm ngược lại có hơi đồng cảm với bạn học trong lớp, học tập đúng là không phải chuyện dễ. Không biết có phải bị Địch Lâm Thâm và Ngu Đào ảnh hưởng hay không, mấy học sinh tiếp theo bị hỏi trên cơ bản đều trả lời “Em không biết”. Dù có mấy người nói đáp án, thì cũng không chính xác. Cô Lâu tức giận đập bục giảng ầm ầm ầm, chuông tan học cũng vang lên vào đúng lúc này, cô Lâu ngay cả câu “Tan học” cũng không nói, liền bực mình đi ra ngoài. Học sinh lớp A6 cũng không lo chuyện cô Lâu nổi giận, ngược lại ai ai cũng rất vui, tan học nên nói chuyện thì nói chuyện, đi vệ sinh thì đi vệ sinh… Thậm chí còn vui hơn lúc giảng bài. Hai người về phòng học, Hướng Tân Kiệt đi tới, “Cô Lâu có phải tới thời kỳ mãn kinh rồi không? Lửa nói tới là nói.” “Đừng để ý cổ.” Địch Lâm Thâm cũng không quan tâm, không phải chỉ phạt đứng một tiết thôi à? Hắn chẳng hề để trong lòng. Hơn nữa có Ngu Đào ở cùng, hắn cũng cảm thấy đáng giá. Hướng Tân Kiệt nhìn về phía Ngu Đào, giơ ngón tay cái lên, “Ghê gớm nhé!” Ngu Đào nhìn Hướng Tân Kiệt, cũng không nói gì. Hướng Tân Kiệt ở trong lòng cảm thấy Ngu Đào sau khi mất trí nhớ, vẫn không dễ ở chung như cũ. Trong văn phòng, cô Lâu tố cáo với thầy Khuất, nói Địch Lâm Thâm quấy nhiễu kỷ luật lớp, Ngu Đào còn cãi lại cô. Trước giờ thầy Khuất đều không phải người nghe lời nói một bên, chỉ an ủi cô Lâu vài câu ở mặt ngoài trước. Điều này khiến cô Lâu càng cảm thấy thầy Khuất suy nghĩ giống cô. Vì thế tiện thể cảm thấy các thầy cô khác tuy nói lời hay ngoài miệng, nhưng thật ra trong lòng lại giống cô, chắc cũng đã từ bỏ Ngu Đào. Giữa trưa, thầy Khuất gọi lớp trưởng, hỏi xem tình huống. Lớp trưởng nói đúng sự thật. Lớp trưởng không phải người học giỏi nhất, nhưng là người có nhân duyên nhất trong lớp, EQ rất cao, hơn nữa rất biết suy nghĩ cho bạn cùng lớp. Chẳng sợ Địch Lâm Thâm là học tra, cậu ta vẫn không khinh thường, thậm chí dưới tình huống không chọc Địch Lâm Thâm, còn có thể nói mấy câu với hắn. Thầy Khuất nghe xong, gật gật đầu. Cũng không tìm Địch Lâm Thâm và Ngu Đào, trong lòng có hơi không hài lòng với cô Lâu. Sau khi tan học, Hướng Tân Kiệt theo họ đi ăn cơm chiều chung, sau đó Địch Lâm Thâm cùng Ngu Đào đi thư viện trả sách, Hướng Tân Kiệt ngửi mùi sách thôi đã thấy đau đầu, liền đi sân bóng rổ đánh bóng rổ với người ta. Sách ở thư viện một lần chỉ có thể mượn một quyển, phải trả trong vòng một tuần. Một ngày cuối tuần, Ngu Đào đã đọc sách xong, hôm nay nhân lúc đi trả mượn thêm quyển nữa. Với việc Ngu Đào học rất nhiều mà vẫn còn thời gian đọc sách, Địch Lâm Thâm cảm thấy rất thần kỳ. Ngu Đào không phải đọc tài liệu học gì cả, chỉ là vài quyển tiểu thuyết. Đọc tiểu thuyết với Ngu Đào mà nói là việc để thả lỏng rất tốt, đọc câu chuyện của nhân vật trong sách, sẽ khiến cảm xúc cậu tốt hơn, vì thế mỗi ngày cậu đều nắm chặt thời gian làm xong bài tập, sau đó dành ra ít nhất nửa tiếng, để đọc sách. Trả sách xong, hai người vào trong chọn sách. Thật ra là Ngu Đào muốn lựa, Địch Lâm Thâm chỉ dạo theo. “Cậu cũng chọn một quyển đi. Trước khi ngủ đọc một chút cũng khá tốt.” Ngu Đào đề nghị. Địch Lâm Thâm nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, dù sao hắn về cũng sẽ không đọc sách giáo khoa, chơi Vương Giả Vinh Quang có Ngu Đào ngay đây, mỗi ngày hắn nhiều nhất chỉ đánh hai ván. Cả đống thời gian rảnh, đọc sách tiêu chút cũng được. Vì thế mở miệng nói: “Ai, vậy có sách nào cay không, tốt nhất là loại cay cao?” Thật ra hắn muốn hỏi loại đam mỹ, nhưng suy nghĩ, cũng không muốn để lộ xu hướng tính dục của mình với Ngu Đào. “Hả?” Ngu Đào khó hiểu. Địch Lâm Thâm dùng vai đụng cậu, “Có phải con trai không đó, giả bộ trong sáng cái gì? Sách cấm đó! Có không?” Chỉ thấy mặt Ngu Đào từng chút đỏ lên, cầm sách trong tay vỗ mặt Địch Lâm Thâm
|
Chương 7[EXTRACT]Mặt Ngu Đào vẫn đỏ, trên đường đi chẳng hề nói một câu với Địch Lâm Thâm. Địch Lâm Thâm không biết Ngu Đào ngây thơ thật, hay sau khi mất trí nhớ mới trở nên ngây thơ. Tuy hắn nghiêng về cái sau hơn, nhưng cảm giác mà Ngu Đào cho hắn như vậy thật sự rất không tệ, làm hắn luôn muốn trêu cậu, nhưng lại sợ trêu Ngu Đào giận nên vẫn dỗ dành. Cái người ngay cả con gái cũng không dỗ dành như hắn, vậy mà bắt đầu dỗ Ngu Đào, đúng là cứ như thần kinh nối sai. Ngu Đào vẫn còn hơi xấu hổ. Nói sao nhỉ? Độ tuổi này của họ đúng là ở tuổi tò mò về “tính” (t*nh d*c). Nhưng cậu không tò mò, cũng không có ý kiến gì, nhưng nghe người khác nhắc tới, vẫn sẽ cảm thấy hơi xấu hổ. Trước đây hình như cũng không có ai nói những chuyện này với cậu, bởi thế Địch Lâm Thâm bỗng nói thẳng ra, cậu sẽ cảm thấy rất ngại. Địch Lâm Thâm quay đầu nhìn cái cổ trắng nõn xinh đẹp của cậu, rất muốn nhéo hai cái, lại thấy không quá thích hợp. Nhưng vẫn tiện tay chọt một cái. Ngu Đào rụt lại, dùng cặp mắt xinh đẹp trừng hắn. “Còn giận hả?” “Không giận.” Ngu Đào tuy không được tự nhiên, nhưng cũng không giận, giữa con trai với nhau mà đi giận vì chuyện này, nói thì cũng mất mặt quá. “Vậy sao không để ý tới tôi? Anh đây đang dạy cậu thực sắc tính dã (*) đó.” Địch Lâm Thâm cảm thấy hắn đang chỉ dạy bình thường nhất rồi. Ở tuổi này của họ, tuy việc học là chính, nhưng ai mà không biết mấy chuyện đó chứ? (*): Tựa tựa ăn và vấn đề *vui vẻ* đều là những chuyện mà đời người không thể rời khỏi được. “Không có, chỉ là không nghĩ phải nói gì thôi.” Ngu Đào tìm cớ. Địch Lâm Thâm cười, “Sau này anh sẽ dẫn cậu đi kiến thức nhiều hơn.” “Kiến thức thế nào?” Ngu Đào mặt ngây thơ. Địch Lâm Thâm tức thì nghẹn lời, cho Ngu Đào đọc sách cấm? Hay dắt Ngu Đào đi xem phim cấm? Hình như đều không hợp. Nhưng nói lại, mặc dù đến tuổi này của họ, hẳn sẽ hiểu những chuyện đó, nhưng dẫn Ngu Đào đi xem, hắn cứ có cảm giác mình đang đầu độc Ngu Đào vậy. “Tôi còn chưa nghĩ ra, không vội, không vội.” Địch Lâm Thâm lúng túng cười nói. Ngu Đào thật sự không hứng thú với những chuyện này, cũng không hỏi nhiều nữa. Nhưng sự xấu hổ vừa nãy đã dịu đi hơn rất nhiều. Ban đầu hai người cho rằng chuyện trên tiết vật lý sẽ cứ thế mà qua. Nhưng không ngờ cô Lâu cứ như đang theo dõi hai người họ. Luôn tìm tra hai người họ, không đứng trong phòng, thì là đứng trên hành lang. Hiển nhiên không muốn cho họ học. Địch Lâm Thâm thì không thấy gì cả, dù sao hắn cũng không nghe hiểu. Nhưng có hơi đau lòng cho Ngu Đào bị nhắm vào chung với hắn. Trong lòng tính toán đi khiếu nại cô Lâu. Nói thật, hắn không đánh phụ nữ, vì thế không thể nào chặn cô Lâu úp bao tải đánh một trận. Nói với nhà trường, thì nhà trường vì danh dự, việc này tự nhiên sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, cô Lâu cũng sẽ không cho họ bộ mặt tốt lành gì. Nếu hai bên nhìn ghét nhau, thì cần gì phải ở chung trong một phòng học chứ? Lớp phó học tập của lớp – Trì Linh có phần không nhìn nổi nữa, hết tiết muốn đi nói cho thầy Khuất. Thật ra bây giờ các bạn học lén tán gẫu với nhau, cũng cảm thấy cô Lâu quá ác. Rõ ràng là do mình không đúng trước, giờ lại bắt đầu dằn vặt học sinh ngày một thậm tệ hơn. Giờ là Ngu Đào và Địch Lâm Thâm, ai biết lấy cái tính nhỏ nhen này của cô Lâu, sau này có thể đến phiên họ không chứ? Nếu họ không tranh thủ quyền lợi cho bản thân, không ra mặt cho bạn học, sau này lớp A6 sẽ không có gì tốt nữa cả. Địch Lâm Thâm thì lại không gấp. Ban đầu hắn sợ làm lỡ việc học của Ngu Đào, nhưng sau đó phát hiện Ngu Đào làm bài tập vật lý chẳng có vấn đề nào cả, cũng hơi buông lòng. Mà lúc Trì Linh và lớp trưởng chuẩn bị đi tìm thầy, Địch Lâm Thâm cản họ lại, nói chuyện với họ hồi lâu, xin họ giúp một chuyện. Hai người thấy Địch Lâm Thâm có cách, hơn nữa còn có lợi cho bạn học lớp A6, đều gật đầu đồng ý. Hôm nay tan học, Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đi ăn cơm như thường, cái đuôi nhỏ Hướng Tân Kiệt cũng ở đây. Từ khi Ngu Đào ra mặt vì Địch Lâm Thâm, thiện cảm mà Hướng Tân Kiệt dành cho Ngu Đào tựa như ngồi hỏa tiễn gió mạnh bay thẳng lên. Lúc đầu Ngu Đào có hơi ghét bỏ Hướng Tân Kiệt sao cứ luôn ở cùng Địch Lâm Thâm, nhưng sau đấy nghĩ lại, Địch Lâm Thâm và Hướng Tân Kiệt là bạn thân, ăn cơm chung cũng nên. Nhưng còn cậu, là sau này mới cắm ở giữa họ. Hơn nữa thái độ Hướng Tân Kiệt đối với cậu rất tốt, Ngu Đào cũng không cảm nhận được ác ý, vì thế chậm rãi tiếp nhận bạn học Hướng Tân Kiệt này. Đi được một nửa, điện thoại Địch Lâm Thâm reng. Là Viên Tâm Nhụy gọi. Nhà họ Viên và nhà họ Địch là thế giao (*), họ là đồng lứa, nhà họ Viên chỉ có một đứa con là Viên Tâm Nhụy, thế nên hết sức yêu chiều, cũng hy vọng cô có thể thành bạn thân với con nhà họ Địch. Mà giờ, quan hệ của mẹ Viên Tâm Nhụy và mẹ kế Địch Lâm Thâm cũng rất tốt, vì thế Viên Tâm Nhụy thỉnh thoảng sẽ sang nhà họ Địch chơi. (*): Thế hệ hai nhà có giao tình. Viên Tâm Nhụy và Địch Lâm Thâm bằng tuổi, nên qua lại gần với Địch Lâm Thâm hơn một ít. Nhưng với Địch Lâm Thâm mà nói, Viên Tâm Nhụy cũng chỉ là con nhà thế giao, không còn gì nữa. “Alo?” Địch Lâm Thâm nhận điện thoại. “Cậu đang làm gì đó?” Viên Tâm Nhụy cười khúc khích hỏi. “Chuẩn bị đi ăn cơm.” Địch Lâm Thâm không yên lòng trả lời. “Vậy nửa tiếng sau, mình gặp ở trước cổng trường cậu được không?” Giọng Viên Tâm Nhụy mang theo mấy phần thanh nhã. “Tôi có việc hẹn bạn rồi.” Địch Lâm Thâm bịa đặt không nháy mắt, nói thiệt, hắn không đối phó được nữ sinh, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với nữ. Điều này liên quan tới quá khứ của hắn, đương nhiên, cũng liên quan đến xu hướng tính dục của hắn. “Chỉ lát thôi là được, tớ đưa bánh kem cho cậu. Hồi chiều tài xế nhà tớ đưa qua đây, mẹ tớ bảo tớ cũng tặng cho cậu một phần, là nhà tự làm, mùi vị rất ngon.” Viên Tâm Nhụy nói. Địch Lâm Thâm nhíu nhíu mày. Trường Viên Tâm Nhụy cách Bác Minh không xa, ngồi xe cũng chỉ qua có hai trạm. Không phải chế độ ký túc, vì thế mỗi ngày Viên Tâm Nhụy đều về nhà. Buổi chiều mẹ Viên Tâm Nhụy đưa bánh kem tới trường, thì cũng hơi ảo quá rồi. Hơn nữa hắn và mẹ Viên Tâm Nhụy cũng không tiếp xúc với nhau bao nhiêu, một năm chắc cũng không gặp mặt được một lần, mẹ Viên Tâm Nhụy sao lại muốn Viên Tâm Nhụy tặng cho hắn một phần chứ? Thật ra Địch Lâm Thâm cũng không phải không biết Viên Tâm Nhụy thích hắn, cha hắn chẳng hề tỏ ý gì cả, thậm chí còn có ý mặc kệ. Nhưng hắn không hề có cảm giác với Viên Tâm Nhụy, cũng không muốn tiếp xúc nhiều, về cơ bản chỉ giữ vững lễ phép thôi. Nhưng cũng không thể làm cho quá khó coi, nếu không Viên Tâm Nhụy phàn nàn với mẹ cô ta, mẹ cô ta lại nói với mẹ kế hắn, mẹ kế hắn lại đi nói cho cha hắn, cuối cùng người bực mình vẫn là hắn. “Không cần, tôi không thích ngọt. Cảm ơn ý tốt của mẹ cô.” Địch Lâm Thâm cảm thấy mình trả lời rất được. “Tớ chuẩn bị xuất phát rồi, tớ kệ đó, dù sao tớ cũng sẽ đi. Nếu cậu không ra, tớ sẽ gọi tên cậu ở cổng trường, cho đến khi cậu ra mà thôi.” Viên Tâm Nhụy cũng không định cho Địch Lâm Thâm cơ hội từ chối, nói câu “Lát gặp”, liền trực tiếp cúp điện thoại. Ngu Đào nhìn Địch Lâm Thâm nhíu mày, hỏi: “Sao vậy?” Địch Lâm Thâm nhức đầu nhéo nhéo mi tâm, “Không có gì, đi ăn cơm thôi.” Cơm ăn sắp xong, Địch Lâm Thâm nhận được điện thoại của Viên Tâm Nhụy lần nữa, nói cô ta đang ở cổng trường. Cổng trường Bác Minh phải có thẻ học sinh mới vào được, vì thế Viên Tâm Nhụy chỉ có thể chờ ở ngoài. Vô luận hắn không có ý với Viên Tâm Nhụy cỡ nào, nếu người đã tới, để một nữ sinh chờ ở ngoài trường, cũng không thích hợp. Huống chi hắn thật sự không nghi ngờ Viên Tâm Nhụy sẽ gọi tên hắn ở bên ngoài. “Có người tới đưa đồ cho tôi. Hai người ăn xong cứ trực tiếp về phòng ngủ đi, mang một phần bánh mì cho tôi là được.” Địch Lâm Thâm đứng dậy nói. Ngu Đào gật đầu, cũng không nghĩ nhiều. Hướng Tân Kiệt cười nói: “Yên tâm đi, tớ chắc chắn sẽ đưa Ngu Đào về phòng ngủ một cách an toàn.” Ngoài cổng trường, Viên Tâm Nhụy mặc chiếc đầm màu trắng, trong tay cầm một cái hộp xinh đẹp, nhìn sao cũng không như đồ nhà làm. Cô ta không tới một mình, có hai bạn nữ theo cô ta, ba người đang nói chuyện ở ngoài trường. Lúc Địch Lâm Thâm đi tới, một nữ sinh trong đó nhìn thấy, đôi mắt sáng rực chỉ chỉ về phía Địch Lâm Thâm. Viên Tâm Nhụy quay đầu nhìn thấy Địch Lâm Thâm, nở nụ cười có đôi phần ngại ngùng, bước lên trước mấy bước. “Cho cậu.” Viên Tâm Nhụy đưa hộp tới trước người Địch Lâm Thâm. “Cảm ơn.” Địch Lâm Thâm nói: “Sau này bảo dì đừng đưa nữa, tôi không hay ăn mấy cái này.” “Ừm.” Dường như nhìn thấy Địch Lâm Thâm, Viên Tâm Nhụy đã thỏa mãn, “Cái đó, cậu có thể, ăn một bữa với nhau không?” “Tôi ăn rồi. Giờ không còn sớm, cô về sớm chút đi.” Địch Lâm Thâm đuổi người nói. “Không vội, nếu không mình đi dạo ở gần đây đi? Tớ mời cậu uống trà sữa.” “Không được, tôi còn tiết tự học buổi tối.” Địch Lâm Thâm mặt mày nghiêm túc, “Sau này nếu không có chuyện quan trọng thì đừng qua đây nữa, cô cũng lớp 12 rồi, học cho tốt đi.” “Thành tích học của tớ vẫn được, không cần liều mạng đọc sách cả ngày.” Viên Tâm Nhụy như chẳng hề nghe ra ý ngoài lời của Địch Lâm Thâm, “Không phải lâu rồi không gặp à? Tớ cũng muốn gặp cậu.” Địch Lâm Thâm suy nghĩ một lát, nói: “Hai nhà mình tuy là thế giao, nhưng quan hệ cũng không tốt đến nước này. Suy nghĩ của cô tôi cũng hiểu sơ được, nhưng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi. Chắc cô hiểu ý của tôi, nói nhiều thì không còn ý nghĩa nữa.” Nếu không có cảm giác, vẫn nên nói rõ thì tốt hơn, lúc trước không nói thẳng, là vì suy xét đến lòng tự tôn của Viên Tâm Nhụy, bây giờ quanh co đối phương coi như không nghe hiểu, vậy chỉ có thể nói thẳng, cũng tránh cho sau này rước phiền toái. Ý cười trên mặt Viên Tâm Nhụy cứng lại, hơi lúng túng nói: “Tớ… Tớ không hiểu cậu đang nói gì.” Địch Lâm Thâm gật đầu, “Vậy coi như tôi tự kỷ đa nghi, xin lỗi. Tôi về trước, cô đi đường cẩn thận.” Nói xong, Địch Lâm Thâm liền quay đầu vào cổng trường. Bỏ qua phương diện xu hướng tính dục này không nói, Địch Lâm Thâm cũng không thích Viên Tâm Nhụy. Dù cho có quen bạn gái, hắn vẫn thích người có tính tình tùy tiện, hoạt bát đáng yêu, không có lòng dạ hơn. Nhưng Viên Tâm Nhụy không phải. Viên Tâm Nhụy ghen tị, lại tự cho là đúng. Đầu tháng ba lúc tham gia tụ hội dắt theo con cái mà người lớn tổ chức, hắn chính tai nghe thấy Viên Tâm Nhụy nói xấu một cô gái ăn mặc xinh đẹp với mấy cô gái khác, hơn nữa còn nói rất ác. Nói người ta mặc váy đẹp không hề giống công chúa, nói người ta như vậy là lẳng lơ, nói người ta không biết xấu hổ dụ dỗ hắn. Thật ra hắn và cô bé đó chẳng hề nói gì hết, chỉ là lúc mình đi lấy nước trái cây, đúng lúc đối phương cũng tới lấy, hắn nhường cho lấy trước mà thôi. Mà trước sau cũng có không ít chuyện khiến hắn cảm thấy Viên Tâm Nhụy không nhìn nổi người xinh đẹp hơn cô ta, hấp dẫn hơn cô ta, thế nên cứ luôn nói xấu người ta khắp nơi. Còn thích khoe đồ của mình, lòng tham địa vị rất nặng, rất hay làm ra vẻ. Khiến hắn càng không hiểu được là, vậy mà vẫn có người hưởng ứng cô ta, đứng chung lập trường với cô ta, đúng là thần kinh. Vì thế hắn đối với nữ sinh như Viên Tâm Nhụy thì trốn xa chừng nào hay chừng đó. Hắn cũng rất phiền Viên Tâm Nhụy cứ hở một tí là như hôm nay, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, khăng khăng đến trường tìm hắn. Vì thế hắn cảm thấy vẫn nên nói rõ thì tốt hơn, có đôi lúc làm con trai nhường nhịn và nhân nhượng cũng phải có mức độ, nếu không người ta chỉ biết càng trắng trợn thêm. “Về rồi hả? Lấy gì đó?” Ngu Đào rửa tay đi ra, liền thấy Địch Lâm Thâm vào cửa. “Người ta đưa bánh kem.” Địch Lâm Thâm đặt đồ lên bàn, cũng đi rửa tay, tùy tiện hỏi: “Cậu thích ăn ngọt không?” “Thích chứ.” “Vậy cậu ăn đi.” “Được không đó? Người ta đưa cho cậu mà.” Ngu Đào hơi ngại. Địch Lâm Thâm thuận miệng nói: “Của tôi là của cậu, thích thì cứ ăn, khách sáo làm gì? Ăn không hết thì đưa hai miếng cho Tân Kiệt, đừng để tới mai là hư.” Nói xong lời này, Địch Lâm Thâm cũng hơi sửng sốt, gì mà “của tôi là của cậu”, lời này cũng mập mờ quá đi. Nhưng Ngu Đào dường như cũng không thấy có vấn đề gì, nói tiếng “Cảm ơn, tôi không khách sáo nữa”, liền mở hộp ra, lấy cái nĩa plastic, bắt đầu hưởng bánh kem. Địch Lâm Thâm thấy cậu ăn cười híp mắt, khóe miệng cũng giương lên một độ cung —— nói chuyện với Ngu Đào thật thoải mái, Ngu Đào đơn thuần, lại đối xử thật lòng với hắn, nên cũng không so đo mấy câu mập mờ đó, cũng không cần hắn giải thích gì thêm. Như vậy cũng rất tốt, khiến hắn cảm thấy rất nhẹ nhõm, cũng có xúc động muốn ăn bánh kem chung với Ngu Đào. Được rồi, phần của Hướng Tân Kiệt, miễn.
|
Chương 8[EXTRACT]Từ khi Ngu Đào lừa được Địch Lâm Thâm dậy sớm đi tự học, Địch Lâm Thâm dần dần hình như cũng quen. Chẳng qua Ngu Đào đi tự học thật, mà hắn bình thường chỉ chép bài tập, không chép thì đọc tiếng Anh, chỉ thế thôi. Dậy sớm có phần khó với Địch Lâm Thâm, nhưng Ngu Đào ngồi cạnh giường chọt hắn, hắn không chỉ không bực mình tỉnh dậy, trái lại cứ thế mà tỉnh… Dậy sớm mấy ngày sau, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, cũng dần thích dậy sớm. Dậy sớm tự học rất sung sướng, nhưng cô vật lý chĩa mũi nhọn cũng không dừng lại. Mà tiếng bất mãn của các bạn trong lớp cũng càng lúc càng lớn. Cô giáo dịu dàng giảng bài, cảm xúc của học sinh sẽ tốt hơn, cũng sẵn lòng nghe. Nhưng nếu mỗi ngày cô vừa tới là đã phát cáu một trận trước, đuổi bạn học ra khỏi phòng, thì cảm xúc của những bạn học khác cũng sẽ bị ảnh hưởng, thời gian lâu, nhiều ít gì tự nhiên sẽ có mâu thuẫn tâm lý với môn này. Nhưng cô Lâu thấy bầu không khí của lớp càng ngày càng giảm, thì càng giận không đánh được, gần như trong một tiết là nổi cơn hết nửa tiết, thật sự khiến người ta phản cảm. Vì kiểm tra tình huống thành tích của học sinh từ kỳ nghỉ hè đến khai giảng nửa tháng nay, nhà trường tổ chức kỳ thi tháng vào hai ngày thứ năm, thứ sáu. Thứ năm thi xong, Ngu Đào hỏi Địch Lâm Thâm phát huy thế nào. Địch Lâm Thâm cười nói phát huy ổn định. Ngu Đào cảm thấy nói vậy chắc hẳn có tiến bộ, cũng không hỏi nhiều. Thứ sáu thi xong, tất cả mọi người đều thả lỏng. Sau bữa cơm chiều, Địch Lâm Thâm đi chơi bóng rổ, Ngu Đào ngồi cạnh cầu thang chờ. Cậu không biết chơi bóng rổ, cũng không thích. Mới thi xong, cậu cũng không muốn về đọc sách, liền ngồi cạnh đó lật tiểu thuyết, chờ Địch Lâm Thâm chơi xong cùng về. Sau khi Địch Lâm Thâm ném vào một quả, quay đầu nhìn thoáng qua phía Ngu Đào. Sau đấy “Chậc chậc” hai tiếng, nghĩ thầm: Hồi nãy anh đẹp trai như này mà cũng không nhìn, cái quyển sách quỷ quái đó có gì hay để đọc chứ? Hướng Tân Kiệt đi tới, nhỏ giọng nói: “Nói thiệt, Ngu Đào ngồi ở đó tớ vẫn cảm thấy là lạ.” Ngu Đào và sân bóng rổ thật sự hoàn toàn không hợp nhau, vừa nãy cậu ta gọi Ngu Đào chơi chung, thì bị từ chối. Cậu không thể hiểu được, Ngu Đào sao lại ngồi đây chứ, hay là vì Địch Lâm Thâm. “Cũng đâu có nhìn cậu, cậu lo làm gì.” Địch Lâm Thâm xùy cười một tiếng. Ngay cả tôi cũng không nhìn, có thể nhìn cậu à?! Lúc Ngu Đào lật trang, ngẩng đầu liếc nhìn bên Địch Lâm Thâm. Lúc này Địch Lâm Thâm đang ném một quả bóng ba điểm. Ánh tà màu cam giữ lại trên sợi tóc tung bay của Địch Lâm Thâm, nhuộm một màu sáng cho mái tóc đen, mồ hôi trên trán tỏa ra hơi thở đầy sức sống, ngón tay thon dài sau khi ném cầu ra thì hơi nắm lên. Lúc rơi xuống đất, đôi chân Địch Lâm Thâm dãn ra người hơi cong, thoải mái vững vàng. Bóng vào giỏ, Địch Lâm Thâm nở nụ cười. Ngu Đào nhìn Địch Lâm Thâm, bỗng cảm thấy trên mặt hơi nóng. Địch Lâm Thâm theo bản năng nhìn về phía Ngu Đào, phát hiện Ngu Đào thế mà đang nhìn hắn. Trong lòng có hơi đắc chí nho nhỏ, chơi bóng cũng biến hóa hơn. Nhận bóng, vượt người, nhảy lên, ném rổ… Địch Lâm Thâm nghĩ thầm “Cho cậu biết chút về mị lực của anh”. Kết quả bóng nện vào mép khung giỏ bóng rổ, bắn ngược xuống, bị đối phương cướp bóng, không chút tốn sức mà vòng qua Địch Lâm Thâm còn đang kêu gào “Móa nó” trong đầu, phối hợp với đồng đội vượt qua một người, rồi ném, bóng vào. Địch Lâm Thâm: “…” Ngu Đào ngược lại cũng không thấy gì, dù sao cậu cũng đâu ném bóng vào được, không có gì hết. Địch Lâm Thâm giật khóe miệng một cái, xoay người nói: “Không chơi nữa.” Liền đi về phía Ngu Đào. “Về thôi.” “Ừm.” Ngu Đào cười đáp, thu sách vào, đeo cặp lên lưng. Thấy Ngu Đào cũng không để ý, Địch Lâm Thâm không biết nên vui hay giận nữa. Mình chơi đẹp trai như vậy, đương nhiên, không ném vào cũng rất mất mặt, nhưng Ngu Đào lại chẳng hề để ý tí nào cả! Đúng là lãng phí không công! Giận! “Cuối tuần cậu có về nhà không?” Trên đường đi tới phòng ngủ, Ngu Đào hỏi. “Không về.” Chuyện này chẳng có gì hay để Địch Lâm Thâm suy nghĩ cả, “Cậu thì sao?” “Bây giờ tôi cũng không quen với người trong nhà…” Trở về cũng không có cảm giác an toàn nào với cậu. Đúng thực, cha mẹ cậu mỗi ngày đều nhắn tin hỏi cậu hôm nay qua thế nào. Nhưng cậu vẫn không có cảm giác thân thiết gì cả. Đôi lúc cậu cũng nghĩ có phải tại mình lạnh lùng không, nhưng giờ cậu vẫn không nói rõ được, tự nhiên là lấy cảm nhận trực quan của mình để quyết định là tốt nhất. Địch Lâm Thâm gật gật đầu. “Vậy mai mình ra ngoài đi dạo đi, thuận tiện mua ít đồ.” Ngu Đào đề nghị. “Được, tôi dẫn cậu đi ăn ngon.” Cả ngày đều ăn cơm trường, Địch Lâm Thâm cũng sẽ cảm thấy không có gì mới, vì thế cuối tuần không có việc, thì sẽ ra ngoài ăn một bữa, khao khẩu vị của mình chút. Giờ Ngu Đào chỉ bằng lòng đi với hắn, hắn lại được cha mẹ Ngu Đào nhờ cậy, dù sao một người cũng là ăn, hai người cũng là ăn, dẫn Ngu Đào đi chung cũng rất tốt. Buổi tối, mẹ Ngu Đào gọi điện hỏi cậu cuối tuần có muốn về nhà không, cô làm món Ngu Đào thích. Ngu Đào tuy vẫn có cảm giác xa lạ với mẹ, nhưng rất lễ phép nói mình đã hẹn với Địch Lâm Thâm rồi, muốn đi ăn với Địch Lâm Thâm, nên không về nhà. Con trai có thể có bạn, Mai Mãn Chi tự nhiên là rất vui vẻ, cũng mong Ngu Đào có thể quen nhiều bạn hơn, vì thế thoải mái đồng ý. Sau đó còn chuyển chút tiền qua cho cậu, bảo cậu mai ra ngoài chủ động trả tiền chút, đừng để Địch Lâm Thâm tốn kém. Sáng thứ bảy, Địch Lâm Thâm cũng không ngủ nướng, từ sớm đã bị Ngu Đào gọi dậy. Nhưng hai người cũng không đi phòng tự học, chỉ là đọc sách một lát ở phòng ngủ, rồi đi căn tin ăn bữa sáng chút, liền cùng nhau ra ngoài. Sáng cuối tuần người đi dạo phố không quá nhiều, hai người đi nhà sách mà Ngu Đào muốn đi trước. Đây vốn là nhà sách lớn nhất, đầy đủ các loại sách, còn được giảm giá. Vì thế nhất là học sinh, rất thích tới đây mua sách. Địch Lâm Thâm không hề hứng thú với việc mua sách, nhưng lại sợ Ngu Đào đi lạc, chỉ có thể đi dạo cùng cậu. Khu vực bán tài liệu phụ đạo, mô hình bài thi có rất nhiều người, đa số là học sinh, cũng có phụ huynh dắt học sinh đi cùng. Ngu Đào từng chút chọn sách, Địch Lâm Thâm uống trà chanh đẩy xe đi sau cậu, Ngu Đào nhìn kỹ liền ném vào xe mua sắm, động tác nước chảy mây trôi. “Lâm Thâm?” Một người phụ nữ gọi Địch Lâm Thâm đằng sau hai người. Địch Lâm Thâm quay đầu nhìn, mi tâm nhíu lại. Ngu Đào cũng nghe thấy nhìn sang, là một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, trông hơn ba mươi chưa đến bốn mươi, rất đẹp, khí chất cũng tốt, theo cạnh một cậu bé xinh xắn, có vẻ khoảng tám, chín tuổi, đang dùng mắt to nhìn Địch Lâm Thâm, dường như rất muốn thân thiết với hắn. Ngu Đào cảm thấy như là đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu rồi, nhưng bỗng chốc không nhớ ra được. “Con… con tới mua sách à?” Người phụ nữ hỏi. Địch Lâm Thâm lạnh nhạt nhìn cô một cái, cũng không trả lời, dường như chẳng hề muốn để ý người phụ nữ này. “Anh hai.” Cậu bé ngoan ngoãn gọi người, hóa giải sự lúng túng của người phụ nữ. Địch Lâm Thâm cũng không cho cậu bé đấy nửa ánh mắt, cứ như muốn lập tức rời khỏi. Người phụ nữ giống như đã quen tình huống này, vô cùng tự nhiên nhìn về phía Ngu Đào đi trước Địch Lâm Thâm, “Đây là?” Địch Lâm Thâm muốn nói “Không liên quan tới cô”, chợt nghe thấy Ngu Đào lễ phép nói: “Chào dì, con là bạn học của Địch Lâm Thâm.” “Chào con chào con, Lâm Thâm cho con thêm phiền toái rồi nhỉ?” Người phụ nữ nói giọng dịu dàng, tưởng như đang đối xử với con mình vậy. “Không có không có, là con thêm phiền cho cậu ấy mới đúng.” Ngu Đào không biết người phụ nữ này và Địch Lâm Thâm có quan hệ gì, nhưng cảm giác mà đối phương đưa đến cho cậu vẫn được, ít nhất thái độ với Địch Lâm Thâm có phần dỗ dành. “Đâu phải, hi vọng tụi con vẫn luôn có thể ở chung tốt đẹp.” Người phụ nữ mỉm cười nói. “Dạ, dì cứ yên tâm.” Ngu Đào đáp. Địch Lâm Thâm nhíu mày, kéo Ngu Đào qua, “Mua xong chưa? Mua xong thì đi tính tiền, lằng nhằng cái gì?” Nụ cười trên mặt người phụ nữ thoáng cứng lại, vẻ mặt cũng thêm mấy phần xấu hổ. Nhưng vẫn xoa dịu cho bản thân, “Đủ tiền không? Không đủ thì nói với trong nhà.” Nghe lời này của cô, Ngu Đào nghĩ người phụ nữ này có thể có quan hệ rất gần với Địch Lâm Thâm. Địch Lâm Thâm không để ý tới cô, kéo Ngu Đào và xe mua sắm đi tính tiền. Ngu Đào nhìn ra cảm xúc của Địch Lâm Thâm không quá tốt, vì thế cũng không nói mình còn muốn mua mấy quyển nữa, nghĩ cuối tuần quay lại cũng được, liền theo Địch Lâm Thâm đi tính tiền. Nhưng Ngu Đào vẫn quay đầu liếc về phía người phụ nữ ấy, phát hiện trên mặt người phụ nữ và cậu bé đều có chút mất mát, còn đang nhìn họ. Ra nhà sách, Ngu Đào hỏi: “Người phụ nữ vừa nãy là ai?” Vẻ mặt Địch Lâm Thâm không quá tốt nói: “Mẹ kế của tôi.” Thân phận mẹ kế này dường như trời sinh đã nói lên mối quan hệ với con riêng. Đương nhiên, tốt đẹp thì cũng có vài người, chỉ là cách nói với bên ngoài và trên báo chí, phần lớn mọi người vẫn nói nghiêng về phương diện xấu hơn. Ngu Đào im lặng một lát, mở miệng nói: “Đừng mất hứng. Nếu cậu và mẹ kế cậu không hòa hợp cũng không liên quan, sau này tôi sống chung với cậu, tôi làm người nhà cậu.” Địch Lâm Thâm sửng sốt chút, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Thật ra hiểu biết của Ngu Đào với hắn vô cùng ít ỏi, dưới tình huống này mà vẫn có thể khiến hắn cảm thấy ấm lòng, cũng là có tâm. Hắn cảm thấy nếu có người nhà như Ngu Đào cũng không tệ, Ngu Đào có thể động viên mình, mà mình thì tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với Ngu Đào. Nhưng mà… nghĩ sâu thì thấy cũng không đúng, Ngu Đào muốn làm người nhà của hắn, với hắn mà nói thì chính là làm vợ của hắn! Hắn là gay không sai, mà Ngu Đào chắc không phải nhỉ? Lại nói, tuy hắn rất thích Ngu Đào hiện tại, nhưng cũng không phải là yêu, bởi vậy họ không thể ở cùng nhau, thì sao có thể làm người nhà được? Cũng có thể chờ Ngu Đào nhớ lại những chuyện đã quên, những lời hôm nay thì sẽ quên mất theo. Lúc đó họ sẽ thành trạng thái không qua lại với nhau nữa, thậm chí còn đánh nhau. Chẳng qua mặc kệ như thế nào, hắn sẽ nhớ những lời ngày hôm nay của Ngu Đào, cũng sẽ nhớ kỹ trái tim hắn đã từng ấm áp qua. Dù sao cảm giác này, hắn đã không cảm nhận được rất lâu rồi. “Được rồi, không sao nữa.” Địch Lâm Thâm lộ ý cười, “Đi, đi ăn cơm trưa. Đói bụng chưa?” “Có chút. Mình đi ăn gì?” Ngu Đào vừa cùng Địch Lâm Thâm đi về trước vừa hỏi. “Tôm hùm.” Địch Lâm Thâm nói. “Hình như tôi chưa từng ăn qua, tôm hùm nhỏ thì ăn qua rồi.” Ngu Đào cũng có phần mong đợi. “Vậy mau đi thôi, đến trễ thì có thể phải chờ xếp hàng.”
|
Chương 9[EXTRACT]Nhà hàng này nổi tiếng nhất là tôm hùm hấp cơm và tôm hùm cuốn. Mặc dù không phải cửa hàng chuyên kinh doanh tôm hùm, nhưng tôm hùm mới mẻ, còn là tôm hùm lớn, món làm ra mùi vị tự nhiên không tệ. Ngu Đào ăn rất vui vẻ, tôm hùm cuốn bánh mì nướng ngoài giòn trong mềm, nhưng cũng không đầy mỡ, hương vị rất thơm, mở ra ở trong là thịt tôm hùm lớn và nguyên liệu phối cùng, cũng ăn rất ngon. Trong tôm hùm hấp cơm cũng dùng toàn thịt tôm hùm, hương vị vô cùng thơm ngon. “Tôi thích bánh mì này.” Ngu Đào cười híp mắt nói. “Vậy lát nữa đi thì gói mấy cái đem về.” Bánh mì nhà hàng này cũng có bán lẻ. Ăn cơm chung với Ngu Đào, luôn có thể khiến Địch Lâm Thâm cảm thấy rất vui. Thứ nhất là nhìn Ngu Đào ăn cơm hắn cũng rất muốn ăn, thứ hai là Ngu Đào gặp phải món thích thì sẽ rất vui vẻ, biểu hiện trực tiếp này cũng sẽ cảm hoá hắn, nhất là dưới tình huống hắn đề cử, sẽ rất có cảm giác thành công. Tí cảm xúc khó chịu vì gặp mẹ kế vừa nãy cũng tan đi theo. Gia đình Địch Lâm Thâm thật ra có hơi phức tạp. Ngoại trừ một cậu em trai, hắn còn một người anh Địch Lâm Chiêu lớn hơn hắn 8 tuổi, mà hắn và anh cả của hắn cũng không phải cùng một mẹ sinh ra. Mẹ Địch Lâm Chiêu chết vì bệnh, trước khi mất bảo cha Địch nhất định phải chăm sóc Địch Lâm Chiêu kỹ lưỡng. Làm cha, cha Địch tuy bận rộn, nhưng vẫn sẽ cố gắng dành thời gian trống để chăm sóc con. Lúc đó cũng không định tái giá, chỉ nghĩ nuôi lớn Địch Lâm Chiêu thật tốt là được rồi. Có lần cha Địch đi công tác ở nước ngoài, giao Địch Lâm Chiêu cho bảo mẫu luôn chăm sóc Địch Lâm Chiêu, kết quả lần đó cha Địch về sớm, liền thấy Địch Lâm Chiêu đang sốt cao nằm trên giường, không có ai quan tâm. Mà bảo mẫu đó thì lại hẹn đi chơi mạt chược với mấy cô chị em tốt. Sau đó cha Địch mới biết, bảo mẫu này chưa từng thật sự chăm sóc tốt Địch Lâm Chiêu qua, Địch Lâm Chiêu lúc còn nhỏ không nói rõ được, chờ lớn thêm chút thì cũng không muốn để cha bận tâm, dù sao công việc của cha đã rất bận rộn, vì thế cũng không nói. Lần này cha Địch nổi giận, không chỉ có truy cứu trách nhiệm với bảo mẫu, cũng bắt đầu suy nghĩ tìm một người mẹ kế lòng dạ lương thiện cho Địch Lâm Chiêu, có thể chăm sóc con trai mình thật tốt. Vì thế sau nhiều lần giới thiệu, quen mẹ Địch Lâm Thâm, hai người nhanh chóng kết hôn. Mẹ Địch Lâm Thâm rất tốt với Địch Lâm Chiêu, coi như con đẻ, lúc đó Địch Lâm Chiêu vẫn còn nhỏ, cũng chậm rãi bồi dưỡng được tình cảm với cô, hai người tựa như mẹ con ruột. Mang thai Địch Lâm Thâm, thật ra là một chuyện ngoài ý muốn, mà Địch Lâm Chiêu rất muốn có em trai, vì thế Địch Lâm Thâm liền ra đời. Địch Lâm Thâm và Địch Lâm Chiêu xây dựng tình cảm từ thuở bé, thêm mẹ Địch Lâm Thâm luôn công bằng, đối xử với hai anh em đều như nhau, thế nên tình cảm của hai anh em cũng rất tốt. Nhưng năm Địch Lâm Thâm tám tuổi, mẹ Địch Lâm Thâm ngoại tình. Hơn nữa hoàn toàn không có ý quay đầu lại, cha Địch chỉ có thể đồng ý ly hôn. Thật ra cha Địch cũng biết, mấy năm qua công ty ông kinh doanh càng ngày càng tốt, chính ông cũng càng ngày càng bận, thời gian ở nhà càng ngày càng ít. Mẹ Địch Lâm Thâm là một người phụ nữ tốt, đầy đủ dịu dàng, chăm sóc cẩn thận con, nhưng ông không làm tốt những gì mà người chồng nên làm cho người bồi bạn, vì thế mẹ Địch Lâm Thâm ngoại tình, dù ông tức giận, nhưng cũng có thể hiểu được. Mẹ Địch Lâm Thâm không muốn quyền nuôi nấng hắn, sau khi cha Địch cho cô một số tiền bồi thường, cô liền theo người đàn ông đó rời đi. Nhiều năm như vậy, Địch Lâm Thâm cũng không gặp lại mẹ mình, hắn cũng chẳng tìm cách đi liên lạc, như giờ là tốt nhất. Mà mẹ kế hiện tại của hắn – Du Mỹ Hề trước đây là một ngôi sao rất nổi tiếng. Cha Địch cũng vì sợ tình huống của Địch Lâm Chiêu trước đây lặp lại lần nữa, vì thế mới cưới người về chăm sóc hai đứa con. Dù sao lúc đó Địch Lâm Thâm còn nhỏ, mà việc học của Địch Lâm Chiêu thì chặt, cũng là lúc cần chăm sóc. Mà sau khi Du Mỹ Hề gả vào nhà họ Địch, liền rút khỏi giới giải trí. Sau khi cô vào cửa, Địch Lâm Chiêu đã rất lớn, không thể nào sinh ra mẹ con tình thân với một người phụ nữ xa lạ như khi còn bé nữa. Mà Địch Lâm Thâm sau việc mẹ ngoại tình, trở nên rất mâu thuẫn với phái nữ, tự nhiên cũng không có tình cảm gì với Du Mỹ Hề, ước gì cô ta có bao nhiêu xa thì cách mình bấy nhiêu xa. Sau đó Du Mỹ Hề sinh em trai cho hắn, đặt tên là Địch Vu Tư, cũng không dùng chữ “Lâm”, cha Địch vì để hai đứa con lớn đã nhớ việc yên tâm, mới đặt tên khác. Mà do không thân với Du Mỹ Hề, nhìn gương mặt rất giống Du Mỹ Hề của Địch Vu Tư, Địch Lâm Thâm đã cảm thấy chán ghét. Đương nhiên, còn một nguyên nhân vô cùng quan trọng nữa. Là sau khi mẹ hắn rời đi, có rất nhiều người bắt đầu truyền hắn không phải con của cha Địch. Nghe nhiều, Địch Lâm Thâm cũng không nhịn được bắt đầu nghi ngờ, sự nghi ngờ này khiến hắn và người nhà dần dần bất hòa, kể cả người anh trai ngày càng bận rộn của mình, thế nên nhìn thấy Địch Vu Tư chắc chắn là con ruột của cha, cảm xúc cũng sẽ rất khó chịu. Sau khi ăn xong, Ngu Đào và Địch Lâm Thâm đi dạo phố mua quần áo. Đây mới là việc chính mà Địch Lâm Thâm ra ngoài ngày hôm nay. Địch Lâm Thâm có vài cửa hàng mà mình đặc biệt thích đi dạo, không nhất định là nhãn hiệu xa xỉ, cũng có vài cái tốt rất đáng mặc. Địch Lâm Thâm mỗi chọn một bộ, hỏi Ngu Đào, “Thế nào?” Ngu Đào gật đầu nói: “Dễ nhìn.” Cậu cũng không phải có lệ với Địch Lâm Thâm, là thật sự cảm thấy dễ nhìn, bởi vậy cũng phát hiện ánh mắt Địch Lâm Thâm rất khá. Địch Lâm Thâm mua hai chiếc áo khoác, hai chiếc quần bò, lại chọn thêm mấy bộ thoải mái, bình thường đi học có thể mặc. Bác Minh cũng không yêu cầu mặc đồng phục học sinh, vì thế học sinh ăn mặc vẫn rất tùy ý, nhưng cũng không thể quá khoa trương, bị chủ nhiệm giáo dục bắt gặp, chắc chắn sẽ mời phụ huynh. Lúc đi dạo đến một tiệm bán quần áo giá cả ổn định, Địch Lâm Thâm đến khu đồ ngủ. Hắn cũng không biết bị gì, mua quần áo bỗng dưng nhớ tới bộ áo ngủ quê mùa không hề hợp với Ngu Đào, liền đi vào. Kiểu áo ngủ ở đây rất nhiều, màu sắc cũng phong phú, vuốt bề mặt vải cotton cũng rất thoải mái. “Chọn một cái.” Địch Lâm Thâm nói với Ngu Đào. “Cậu thích màu gì?” Ngu Đào cho rằng Địch Lâm Thâm muốn mua áo ngủ, hỏi. “Mua cho cậu, chọn cái cậu thích.” Ngu Đào nhanh chóng xua tay, “Không cần, tôi có áo ngủ rồi.” Địch Lâm Thâm lật hình vẽ của bộ đồ, “Bộ đó của cậu quá khó coi, tôi nhìn mà khó chịu, thay bộ khác.” Ngu Đào trẻ con cong môi, “Thoải mái là được.” “Quần áo thoải mái rất nhiều, dễ nhìn cũng rất quan trọng.” Địch Lâm Thâm chọn bộ màu trắng kèm theo hình trái tim rỗng ruột màu hồng xanh khoa tay múa chân trên người Ngu Đào, “Mỗi ngày tôi đều ở chung phòng với cậu, cậu mặc dễ nhìn chút tôi cũng vui vẻ.” “A.” Ngu Đào biết Địch Lâm Thâm mặc rất đẹp, nhưng không ngờ vẫn có yêu cầu với người khác. Địch Lâm Thâm chọn thêm một bộ màu xanh có hình con thỏ, bên trên đều là thỏ đực, ngược lại cũng không thấy như con gái. Chất vải cotton thiên lạnh cũng có thể mặc, kiểu dáng rộng rãi, nhìn rất thoải mái. “Lấy hai cái này đi.” Nói, Địch Lâm Thâm chọn size mà Ngu Đào mặc, đi tính tiền. Ban đầu Ngu Đào tưởng là mình bỏ tiền, nhưng Địch Lâm Thâm đã thanh toán trước cậu một bước, cũng khiến Ngu Đào hơi ngại, nghĩ về thì mua chút đồ ăn vặt cho Địch Lâm Thâm vậy. Áo ngủ mới phải giặt sạch, tối chủ nhật Ngu Đào mặc bộ con thỏ kia. Địch Lâm Thâm thấy thoả mãn, trong lòng cũng thêm mấy phần đắc chí —— ánh mắt của mình, đúng là không ai bằng! Chưa đến một tuần, các thầy cô đã chấm xong bài thi tháng. Thành tích lớp A6 thấp hơn cuối kỳ trước, cản trở còn là phần khoa học tự nhiên. Nhưng thành tích của Ngu Đào, trong ổn định còn tăng lên, còn đứng nhất khối, hơn người đứng thứ hai bảy mươi điểm. Thấy thành tích này của cậu, thầy Khuất và các thầy cô môn khác đều yên tâm. Chỉ có cô vật lý là cảm thấy mình bị vả mặt —— cô nghĩ rõ ràng các giáo viên khác đều nghĩ như mình, vì sao họ đều giả bộ như người không biết gì, vui cho Ngu Đào, chỉ có cô là trong ngoài không phải người?! Càng nghĩ càng giận, thêm thành tích vật lý lần này, lớp mà cô mang thi cũng không tốt, đúng là làm cô không ngốc đầu lên nổi. Đám học sinh này cũng giỏi, cô dạy có tâm như vậy, thành tích lại khó coi đến thế, đúng là từ sáng đến tối không biết làm gì, lòng cũng không đặt trên việc học. Buổi sáng tiết 3 môn vật lý, cô Lâu cầm bài thi vào lớp A6. Sau khi vào cửa, ném bài lên bục giảng, mặt mày tức giận nói: “Có phải tôi cho các cậu bài tập quá ít, các cậu thi ra thành tích như vậy cho tôi, có biết xấu hổ không hả?!” Vẻ mặt các học sinh vô cùng lạnh nhạt, như đã quen cô ta như vậy, cũng phiền cô ta như vậy. “Địch Lâm Thâm! Cậu nhìn cậu thi ra thứ gì đi? Cậu là óc heo hả? Cái gì cũng không nhớ?!” Cô Lâu chỉ vào Địch Lâm Thâm. Địch Lâm Thâm vẻ mặt không quan trọng. Dù sao thành tích này với hắn mà nói là ổn định. Nhưng nhớ dáng vẻ của Ngu Đào khi thấy thành tích của hắn, hắn không nhịn được hơi dỗi. Ngu Đào còn cười nói hắn ngốc, bị hắn bóp mặt mấy cái, mới đàng hoàng lại. So với cô Lâu tức giận trước mặt, trái lại hắn có phần để ý tới thái độ của Ngu Đào hơn. Lúc này Ngu Đào thật sự không có ý coi thường hắn, chỉ hơi đáng tiếc, khiến hắn thấy hơi xấu hổ. Địch Lâm Thâm đứng lên, cười lạnh nói: “Em học không giỏi, thi không được khá, em biết. Nhưng cô dạy kém, các bạn đều nghe không hiểu, cô còn tự cho là đúng chỉ trích người khác không học giỏi, ai cho cô tự tin?” “Cậu nghe không hiểu liền trách thầy cô không giảng tốt?! Nhìn cậu tôi đúng là ngay cả lòng giảng bài cũng không có, cút ra ngoài đứng cho tôi!” Địch Lâm Thâm đã quen, đứng dậy liền đi ra ngoài. Ngu Đào liếc cô một cái, cũng đứng lên ra ngoài theo Địch Lâm Thâm. “Ngu Đào, cậu ngồi xuống cho tôi!” Thành tích này của Ngu Đào, nếu để cho cậu đứng bên ngoài, người khác chắc chắn sẽ thấy cô sai. “Cô giảng bài rất không có ý nghĩa, em không muốn nghe.” Ngu Đào hoàn toàn không nể mặt. Cô Lâu tức đến mức môi cũng run, nhưng vẫn miễn cưỡng kéo về một tia lý trí, suy nghĩ để họ đứng năm phút rồi vào, như vậy chắc sẽ không bị người khác nhìn thấy. “Nghe giảng bài đi, ra ngoài với tôi làm gì?” Vì cô Lâu, thật ra Ngu Đào đã bỏ lỡ không ít tiết vật lý, giờ cô Lâu nhìn trên phần thành tích của Ngu Đào, có vẻ không chuẩn bị làm khó Ngu Đào nữa, nhưng không ngờ Ngu Đào vậy mà ra cùng với hắn. “Cậu không ở trong phòng, tôi không thấy an toàn.” Ngu Đào cũng không lừa Địch Lâm Thâm, từ lúc bắt đầu cậu mất trí nhớ, chỉ có Địch Lâm Thâm ở cạnh cậu, cậu mới thấy yên tâm, vì thế mới lừa Địch Lâm Thâm dậy cùng đi tự học buổi sáng với cậu. Địch Lâm Thâm cười khẽ, hắn không thích người khác dính hắn, mà Ngu Đào dính hắn cảm thấy… cũng không tệ lắm. Hai người đứng chưa được hai phút, hiệu trưởng Miêu dẫn theo phó cục trưởng cục Giáo Dục đến phòng hiệu trưởng, lên cầu thang đúng lúc nhìn thấy trong hành lang trống không, Ngu Đào và Địch Lâm Thâm đang đứng phạt. Phó cục trưởng dừng bước, cau mày hỏi: “Đây là chuyện gì?” Ông đã từng đi đột kích thị sát ở không ít trường cấp 3, cũng không thấy xuất hiện tình huống học sinh lớp 12 bị phạt đứng ở hành lang. Cô Thường chủ nhiệm giáo dục đi cùng hiệu trưởng Miêu nhận ra hai người họ, cũng nhíu mày theo. “Lớp 12 đứng ở ngoài không cho nghe giảng là chuyện gì xảy ra?” Phó cục trưởng trực tiếp đi về phía đó. “A, cục phó…” Hiệu trưởng Miêu như định ngăn cản, nhưng không có gan. Địch Lâm Thâm chú ý tới bên hiệu trưởng, cũng nghe rõ xưng hô mà hiệu trưởng dành cho đối phương. Hắn chờ là cơ hội người cục Giáo Dục đến đây thị sát này. Vì thế chỉ cần cô Lâu bảo hắn đứng ở ngoài, hắn đều vui vẻ tiếp nhận. Dù sao lãnh đạo cục Giáo Dục tới đây thị sách là chuyện bình thường, hắn luôn có thể bắt được cơ hội. Chẳng qua không ngờ cơ hội đến rất nhanh. “Hai bạn học này, sao lại đứng ở hành lang?” Phó cục trưởng ôn hòa hỏi. “Em thi không tốt, bị phạt đứng.” Địch Lâm Thâm nói. Phó giám đốc nhíu mày, không thi tốt tuy không đáng mừng, nhưng cũng không phải chuyện lớn không dậy nổi, lần sau cố gắng là được, dù sao lúc này chỉ mới vào học kỳ lớp 12. “Vậy còn em? Cũng học không giỏi?” Phó cục trưởng nhìn về phía Ngu Đào. Địch Lâm Thâm trả lời giùm Ngu Đào: “Cậu ấy đứng nhất khối, bởi vì nói chuyện giùm em, thường xuyên bị cô Lâu phạt đứng.” “Hả?” Phó cục trưởng nhíu mày lại. Vẻ mặt hiệu trưởng Miêu và chủ nhiệm Thường cũng trở nên khó coi. Cô Lâu có thể đến Bác Minh dạy học, cũng là nhờ quan hệ, thêm chất lượng dạy học cũng được, vì thế Bác Minh cũng nhận. Chuyện cô Lâu nổi giận với học sinh họ đã sớm nghe qua, hiệu trưởng Miêu cũng mở một mắt nhắm một mắt, nghĩ thầm chất lượng dạy học qua cửa là được. Nhưng vạn lần không ngờ, lại phạt đứng học sinh bị phó giám đốc đụng thẳng! Nếu chỉ là Địch Lâm Thâm, thế thì ông quanh co hai câu cũng có thể kéo đi. Nhưng Ngu Đào đứng nhất khối vì giữ gìn Địch Lâm Thâm cũng bị phạt đứng, chuyện này quá không nói nổi. Trừ khi cô Lâu có lý do không thể không phạt, bằng không, ông cũng chỉ có thể chọn bài ‘Lạnh lẽo’ cho cô Lâu thôi.
|