Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây
|
|
Chương 25: Cuộc ly hôn bão táp[EXTRACT]Nghê Huy đối với việc cha mẹ ly hôn vẫn không quá xem trọng, lấy tính cách trọng sĩ diện và tính phụ thuộc của bà, bà sẽ không dễ dàng gì nhận thua, cũng không dễ dàng gì buông tha cuộc hôn nhân này. Hơn nữa cho dù bà và Nghê Vệ Dương không có tình cảm, cũng còn trên quyền lợi có mối quan hệ vướng mắc không rõ ràng, có mối quan hệ nặng nề như vậy, muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ, quyết định này cũng rất khó. Năm cũ còn chưa hết, bọn họ còn bạo phát một trận chiến, lần này cãi nhau ở nhà ông ngoại, nguyên nhân gây ra chính là chuyện mua cửa hàng ở thị trường Thành Nam. Trần Lệ Bình dự định muốn mua mặt tiền cửa hiệu, chưa hết năm cũ đã lập tức đi mua, luôn ở nhà cha mẹ, đặc biệt khó khăn, Nghê Vệ Dương cư nhiên cũng không thúc giục phải về Thượng Hải, nhưng mỗi ngày đều đi sớm về trễ, thậm chí ban đêm còn không về, không biết làm cái gì, hỏi ra thì nói đến thăm nhà bạn bè. Trần Lệ Bình trong lòng trách mắng, đoán chừng Nghê Vệ Dương lại nghe được thông tin ở đâu đó, nơi nơi tìm kiến dã chủng đó(野种). Trong lòng bà cười lạnh một cái: Con ruột của mình ở đây lại chưa từng quan tâm, lại vì đứa con ngoài giá thú mà hao hết tâm tư, rõ ràng giống như là có nhiều tình cảm lắm, nếu như lúc đầu ông kiên trì ở cùng nữ nhân ti tiện kia, bọn họ đã sớm ly hôn, còn kéo dài tới bây giờ, giả mù sa mưa, ghê tởm! Bà liền lặng lẽ mua cửa hiệu, sau đó chuẩn bị về Thượng Hải. Nghê Vệ Dương nhìn tên chủ hộ của cửa hiệu, trên mặt rất khó coi: “Bà cái này là có ý gì, tại sao lại toàn viết tên Nghê Huy?” Trần Lệ Bình nói: “Tôi mua cho con trai tôi, có cái gì không đúng?” Nghê Vệ Dương kiềm nén lửa giận: “Bà muốn ghi tên của nó, sao lại không thương lượng với tôi?” Trần Lệ Bình trả lời một cách mỉa mai: “Tôi đi tìm ai thương lượng, mấy ngày nay ông chạy ra ngoài không thấy bóng dáng đâu, tôi đi tìm quỷ thương lượng a?” “Bà không cùng tôi thương lượng, thì không nên viết tên của nó!” Nghê Vệ Dương đập bàn nói, “Bà có còn để tôi trong mắt bà không?” Trần Lệ Bình gân cổ lên giọng: “Viết tên của nó thì làm sao? Nó là con trai của chúng ta, tương lai tất cả những thứ trong nhà, đều là của hắn, tôi bây giờ để tên hắn, tương lai cũng viết tên hắn, có cái gì khác nhau?” “Tôi còn chưa chết, cái nhà này tất cả đều là của tôi, viết tên của ai, phải để tôi định đoạt. Bà lén lén lút lút đem cửa hiệu đứng tên hắn, có phải hay không là muốn chuyển tài sản?” Nghê Vệ Dương hung hăn gây sự. Trần Lệ Bình cười lạnh: “Tôi lén lúc chuyển tài sản, sẽ đem chuyện này nói cho ông sao? Ngược lại ông, sợ rằng tôi đem bất động sản ký dưới tên con trai, giống như ông sẽ bị chịu thiệt. Ông cuối cùng chịu cái gì thiệt?” Nghê Vệ Dương đứng mạnh lên: “Bà cho dù là viết tên của hắn, vậy cũng phải cùng tôi thương lượng, mà không phải tiền trảm hậu tấu.”(hành động trước, báo cáo sau) Trần Lệ Bình hất cằm lên, cười khẩy nói: “Tôi viết tên của nó, cái nhà này cũng là của tôi, tôi cũng có thể nói như vậy! Lại nói ông có bản lĩnh gì mà nói tôi tiền trảm hậu tấu, ông tính là cái gì, tôi cần thiết chuyện gì cũng phải báo cáo cho ông, ông có hay không báo cáo chuyện của ông cho tôi? Cầm tiền của tôi đi nuôi người khác, tôi còn chưa tính sổ với ông đâu.” Nghê Vệ Dương nhìn sắc mặt châm chọc của Trần Lệ Bình, thẹn quá hóa giận, vung tay giáng xuống mặt của bà một bạt tay. Trần Lệ Bình đã bị đánh thành quen, theo phản xạ tránh đi, nhưng vì khoảng cách quá gần, cái tát đó vẫn trúng vào lỗ tai, lỗ tai bị ù. Trần Lệ Bình hô đau một tiếng: “Nghê Vệ Dương, ông con cẩu tạp chủng này, tôi liều mạng với ông!” Nghê Vệ Dương thân cao gần một mét tám, Trần Lệ Bình cao một mét sáu mươi hai làm sao là đối thủ của ông ấy được, bà không có cách nào đánh lại, vươn móng vuốt cào mặt và cổ của Nghê Vệ Dương, lại bị Nghê Vệ Dương nắm tóc, lại tát mạnh hai cái: “Đàn bà ghê tởm, lão tử hôm nay không đánh chết bà không được, cho bà tiền trảm hậu tấu, cho bà dám tính toán tiền của lão tử…” Nghê Huy và ông bà ngoại ở lầu dưới toàn bộ đều kinh động, ba người vội vàng chạy lên lầu, thấy Nghê Vệ Dương đang đánh Trần Lệ Bình, khóe miệng và lỗ mũi của Trần Lệ Bình toàn bộ đều bị chảy máu, ông ngoại giận đến mức gân xanh nổi lên, quát một tiếng: “Nghê Vệ Dương, ngươi cái đồ súc sinh này, ngươi dừng tay cho ta! Đến nhà ta ức hiếp người, ngươi coi Trần gia ta không có người sao?” Bà ngoại vội vàng chạy đến can ngăn. Nghê Huy đứng ở cửa mặt vô biểu tình nhìn Nghê Vệ Dương. Nghê Vệ Dương liếc nhìn cha vợ mẹ vợ, buông tay ra, xoay người cầm lấy áo khoác của mình, đưa tay xoa vết cào mà Trần Lệ Bình cào trên mặt, nhổ một bải nước bọt, bước nhanh đi xuống lầu. Nghê Huy vẫn luôn lạnh lùng nhìn ông, Nghê Vệ Dương quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt của Nghê Huy, không nhịn được bị rùng mình, ánh mắt của thằng ranh con này rất tối tăm, ông phát hỏa: “Nhìn gì mà nhìn, còn nhìn ta nữa, ta đánh chết ngươi!” Nghê Huy gằn từng tiếng nói: “Món nợ ông khi dễ mẹ tôi, tôi sẽ nhớ kỹ, rồi sẽ có một ngày tôi trả lại toàn bộ cho ông.” Nghê Vệ Dương dừng lại bước chân đang bước xuống lầu, xoay người lên lầu, muốn giáo huấn Nghê Huy, Nghê Huy cũng không né tránh, chỉ là cười lạnh: “Ông muốn đánh tôi sao? Ông chỉ cần không đánh chết tôi, tôi sẽ tính toán hết, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này, tương lai sẽ trả lại ông gấp bội.” Nghê Vệ Dương đứng trước mặt Nghê Huy, hai cha con một cao một thấp, bốn mắt nhìn nhau, Nghê Vệ Dương hít một hơi thật sâu, vung tay lên, tát một cái lên má trái của Nghê Huy, trên mặt Nghê Huy tức khắc lưu lại năm dấu tay, đau đến nước mặt đều chảy ra, nhưng hắn nhất quyết không rên một tiếng, chỉ là trừng hai mắt, hung hăng mà liếc Nghê Vệ Dương. Nghê Vệ Dương nhìn ánh mắt của Nghê Huy, trong lòng có chút sợ hãi, sau đó lùi một bước, bước nhanh xuống lầu. Nghê Huy há mồm, ói ra một ngụm máu, cái tát đó làm má trúng vào răng, bên trong đã bị rách da. Khuôn mặt trắng bóc rất nhanh liền sưng lên, hắn hoàn toàn không cảm thấy đau, đi vào phòng, thấy mẹ đang ôm bà ngoại gào khóc. Ông ngoại liếc thấy Nghê Huy, lại quay đầu lại, chạy tới ôm lấy cháu ngoại, lo lắng hỏi: “Huy Huy, cha con đánh con sao?” Nghê Huy nghe câu này, cái mũi cay cay, xém chút khóc ra, nhưng mà hắn dùng lực hít mũi một cái, chính mình là nam nhân, không thể vì chuyện nhỏ này mà rơi nước mắt được. Trần Lệ Bình dừng khóc, vội vàng nhào tới kiểm tra vết thương của con trai: “Tiểu Huy, hắn đánh con ở đâu?” Nghê Huy nhìn dấu tay sưng đỏ trên mặt của mẹ, đoán chừng mặt của chính mình cũng giống như vậy, hắn dùng tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của mẹ: “Mẹ, mẹ đau không?” Hắn há miệng, đầu lưỡi răng nanh đều chảy máu. Tất cả mọi người đều bị dọa một trận, Trần Lệ Bình cuống quýt ôm con trai, nâng đầu của hắn lên nhìn: “Tiểu Huy, cha con đánh con ở đâu, con đau chỗ nào? Nghê Vệ Dương tôi thao tổ tông nhà ông, đánh con trai tôi, tôi không đội trời chung với ông! Tiểu Huy, mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con!” Nói xong bà ô ô khóc lớn, nước mắt như trân châu tuôn rơi. Nghê Huy vươn tay ôm lấy cổ của mẹ: “Mẹ, mẹ đừng khóc, con không đau đâu, chỉ là trong miệng bị rách da thôi.” Trần Lệ Bình ôm con trai vào lòng, vùi đầu vào đôi vai nhỏ bé của hắn khóc đến thương tâm, Nghê Vệ Dương mặc dù bạo lực thành tính, nhưng mà từ trước đến giờ chưa từng chạm vào Nghê Huy, hôm nay lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, đánh đến mức nửa bên mặt đều sưng phù, da thì bị sứt, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, y sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy. Ông ngoại một bên thở dài, bà ngoại nhịn không được lau nước mắt. Một nhà tình cảnh bi thảm, cho đến khi Trần Lệ Bình cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, bà lau nước mắt và nước mũi, hít một hơi: “Ngày hôm nay không có cách nào khác, ta phải ly hôn với y, để y đi tìm dã chủng đó đi, ta mang con ta đi.” Ông ngoại và bà ngoại nhìn nhau: “Lệ Bình, đến cuối cùng là có chuyện gì?” Trần Lệ Bình lấy tay lau nước mũi: “Năm đó nữ nhân kia không có phá thai, đứa con được sinh ra, Nghê Vệ Dương bây giờ nơi nơi tìm kiếm hai cái tiện nhân đó. Trong lòng y chỉ nghĩ đến dã loại đó, hoàn toàn không để Tiểu Huy của chúng ta vào mắt, y dựa vào cái gì mà đánh con trai của ta a.” Ông ngoại tức giận dậm chân: “Tên súc sinh này, lần sau dám bước vào cửa nhà ta, ta liền đánh cho gãy chân y.” Bà ngoại lau nước mắt nói: “Trước kia con nếu như nghe lời chúng ta, cùng Cố Cường một chỗ, đâu có nhiều chuyện như vậy, con xem người ta bây giờ có bao nhiêu hạnh phúc, đối với lão bà tốt có tiếng. Con chính là không nghe lời, không nên tìm trư huyết lý(猪血李) như vậy.” Trư huyết lý dễ nhìn không dễ ăn, đây là lời mắng người, nói người trong ngoài không đồng nhất. “Bây giờ nói vấn đề này làm gì. Con ngày mai liền đi Thượng Hải, đem giấy tờ của công ty toàn bộ đều phân rõ ràng, con muốn ly hôn với y, đem tài sản phân rõ. Con bây giờ đi gọi điện cho tài vụ của công ty, có chút chuyện phải bàn giao một chút.” Trần Lệ Bình đứng lên, lau mặt, lại khôi phục lại tư thái của một nữ cường nhân. Nghê Huy ngửa đầu nhìn mẹ: “Mẹ, đừng sợ, mẹ còn có con, ông ngoại và bà ngoại.” Trần Lệ Bình cúi đầu, hôn một cái lên trái con trai: “Đứa con ngoan, mẹ sau này sẽ không để ai bắt nạt con.” Nghê Huy không nghĩ đến, chính bị một cái tát này lại thúc đẩy quyết tâm ly hôn của mẹ, nếu như thật có thể ly hôn, chính mình cũng xem như là nhân họa đắc phúc, bị tát một cái coi là gì, hai cái ba cái đều được a. Nhưng mà cuộc ly hôn này của Trần Lệ Bình lại hoàn toàn không thuận lợi như vậy, sau khi bà trở lại Thượng Hải, Nghê Vệ Dương còn chưa trở về, nhưng ông đã nói chuyện trước với bộ phận tài vụ, không thể để Trần Lệ Bình tự ý dùng tài sản của công ty, phải đợi y trở về mới có thể xử lý. Nhưng mà y lại chậm chạp không trở về. Trần Lệ Bình một bên hạch toán tài sản, một bên chủ trì sự vụ của công ty, đợi Nghê Vệ Dương trở về bàn chuyện ly hôn. Bà đã trưng cầu ý kiến của luật sư, có thể khởi tố ly hôn lên pháp viện, bởi vì trung gian có liên quan đến công ty, phân chia như thế nào là một vấn đề lớn, chuyện này có chút phức tạp, nhưng nếu như giữa hai bên có thể thông qua thương lượng, có thể thỏa thuận ly hôn, như vậy giảm rất nhiều phiền phức. Khuôn mặt bị sưng của Nghê Huy hai ngày mới hết, lớp thư pháp hắn cũng không đi học, nói là bị bệnh, xin nghỉ với lão sư, chính mình ở nhà tự luyện tập. Thủy Hướng Đông đối với thân thích của mình hầu như đều chưa từng qua lại, năm mới đều không đến nhà họ hàng, chỉ chúc mừng hàng xóm. Trong lúc ăn mừng năm mới, mọi người không đi thăm họ hàng, chính là chiêu đãi họ hàng, Thủy Hướng Đông cũng không đi tới nhà của người khác, liền cùng em trai làm ổ trong nhà xem tivi, Thủy Hướng Dương tuổi còn nhỏ, không chịu ở yên trong nhà, liền ầm ĩ muốn đi nhà Trần gia gia chơi. Thủy Hướng Đông đã nhiều ngày rồi chưa nhìn thấy Nghê Huy, cũng có chút muốn đi nhìn hắn, liền dẫn em trai đi qua nhà ông ngoại Nghê Huy. Mặt của Nghê Huy còn chưa hết sưng, má trái còn bị sưng, Thủy Hướng Đông nhìn mặt của hắn, vẻ mặt vội vàng chạy tới: “Nghê Huy, mặt ngươi bị sao vậy?” Nói rồi đưa tay ra muốn sờ mặt hắn. Nghê Huy xoay mặt đi không để cho y nhìn, bà ngoại ở một bên thở dài: “Bị cha đánh.” Ánh mắt của Thủy Hướng Đông trở nên rất sắc bén: “Tại sao lại đánh ngươi? Ông ấy đâu?” Nghê Huy nói: “Đi rồi.” Thủy Hướng Đông tiếp tục hỏi: “Cha ngươi tại sao lại đánh người?” Nghê Huy không kiên nhẫn nói: “Ta làm sao biết, ổng có bệnh, phát điên đánh người.” Bà ngoại nói: “Cha nó và mẹ nó đánh nhau, trút giận lên người nó.” Thủy Hướng Đông hai tay nắm lại, xiết chặt, nhìn xuống đất không nói chuyện. Thủy Hướng Dương dựa vào chân của bà ngoại Nghê Huy, cẩn thận nhìn Nghê Huy: “Anh Huy Huy, anh đau không?” Nghê Huy lắc đầu: “Không đau lắm.” Thủy Hướng Dương chìa bàn tay có kẹo sữa Đại Bạch Thỏ: “Anh Huy Huy, cho anh ăn, ăn rồi sẽ không đau nữa.” Nghê Huy tiếp nhận: “Cám ơn Dương Dương.” Lúc Nghê Huy đi luyện chữ, Thủy Hướng Đông cũng đi theo, vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào nhìn Nghê Huy bận rộn, một lát sau mới nói một câu: “Sau này ta sẽ giúp ngươi, sẽ không để bất kỳ ai khi dễ ngươi nữa.” Nghê Huy ngẩng đầu lên nhìn Thủy Hướng Đông: “Chuyện của ta, ta tự mình xử lý, không cần ngươi quan tâm.” Thủy Hướng Đông hoàn toàn không bị sự lãnh đạm của Nghê Huy đả kích, chỉ là trầm mặc xiết chặt nắm tay. Nghê Vệ Dương sau khi trở lại Thượng Hải, không đáp ứng điều kiện ly hôn, nói đúng ra, y không muốn ly hôn, ly hôn rồi, tài sản công ty phải phân chia, nhưng không ly hôn, tiền của y không phải ít, lão bà cũng quản không được y, còn có thể giúp y trông coi công ty, còn có chuyện gì thoải mái như chuyện này sao? Nhưng Trần Lệ Bình lại kiên trì muốn ly hôn, Nghê Vệ Dương đánh bà vô số lần, bà đã bị đánh thành quen, nhưng mà y lại tát con trai bà một cái, như đâm vào lòng bà. Con trai, cha mẹ, anh em toàn bộ đều không xem trọng cuộc hôn nhân của bà, cộng them việc biết Nghê Vệ Dương có con riêng, cho nên bà nhất thiết phải đấu tranh đến cùng vì chính mình vì con trai dành được thắng lợi lớn nhất, tuyệt đối không thể để dã chủng kia được thứ gì thuộc về bà và con trai. Trần Lệ Bình kiên trì muốn ly hôn, Nghê Vệ Dương liền nói, công ty y muốn, chỉ cho Trần Lệ Bình mười vạn tiền mặt, còn có nhà ở quê cùng với hai căn cửa hiệu mà Nghê Huy đứng tên, tổng tài sản đã có gần trăm vạn, bà đương nhiên không thể đồng ý với đề nghị này, bà cho rằng, Nghê Vệ Dương là người phản bội trong cuộc hôn nhân này, chưa lấy hết tài sản của ông là tốt rồi, chỉ đáp ứng cho Nghê Vệ Dương hai mươi vạn, căn nhà mua ở Thượng Hải cũng cho y, sau đó công ty là của bà, con trai do bà nuôi, cửa hiệu nhà cửa ở quê nhà toàn bộ đều thuộc về bà, không cần Nghê Vệ Dương lại đưa phí phụng dưỡng. Hai bên rõ ràng không đồng ý, Trần Lệ Bình liền viết đơn lên Pháp viện, luật sư của bà đã nói với bà, trong cuộc hôn nhân này, Nghê Vệ Dương có lỗi sai rất lớn, cho dù là kiện lên tòa án, chịu thiệt cũng chỉ có Nghê Vệ Dương. Bởi vì vấn đề phân chia tài sản từ đầu không thể đồng ý, cuộc hôn nhân này quan tòa kéo dài. Thời gian càng dài, người trong cuộc dễ dàng mệt mỏi, thậm chí ngay cả dự tính ban đầu đều đã quên. Nghê Vệ Dương biết chắc tính cách của Trần Lệ Bình, lại chủ động bày tỏ làm hòa, thậm chí còn chạy đến nhà ông bà ngoại Nghê Huy chịu nhận lỗi, đối với cha vợ mẹ vợ và con trai nhiều lần hứa hẹn, biểu thị sau này không đánh Trần Lệ Bình nữa, nỗ lực vãn hồi cuộc hôn nhân này, nhưng bị ông bà ngoại Nghê Huy ngăn ở ngoài cửa, ngay cả cửa đều không cho bước vào.
|
Chương 26: Lần đầu va chạm[EXTRACT]Nghê Huy thậm chí có chút hoài nghi cuộc hôn nhân còn có thể ly hôn được sao, hắn cảm giác mẹ của hắn có bệnh tâm thần phân liệt nghiêm trọng, lúc làm việc thì sát phạt quyết đoán như vậy, nhưng mà trong tình cảm lại không dứt khoát. Nhìn dáng vẻ Nghê Vệ Dương đem tính cách của Trần Lệ Bình bắt bí gắt gao, chuẩn bị giảng hòa vô nguyên tắc đem chuyện này làm rối lên. Trần Lệ Bình cũng do dự, bà nói với con trai: “Tiểu Huy, mẹ bây giờ rất mơ màng, rốt cuộc muốn ly hôn hay không. Mẹ có lúc nghĩ rằng, ly hôn rồi sẽ được thanh tĩnh, nhưng mà không ly hôn cũng có chỗ tốt của không ly hôn, ít nhất chuyện gì đều không cần mẹ tự mình chống đỡ, hơn nữa y cũng sẽ không đánh ta.” Nghê Huy trong lòng nghĩ, này đại khái chính là sự yếu đuối của nữ nhân, thói quen này rất đáng sợ, không quản thói quen này là tốt hay xấu, ngươi quen nó tồn tại, thì tâm lý ỷ lại vào nó càng mãnh liệt, muốn bỏ qua nó, thì cần phải có ý chí vô cùng mạnh mẽ và sự thúc đẩy bên ngoài, mẹ rõ ràng biết Nghê Vệ Dương có vô số nữ nhân, còn có ít nhất một đứa con riêng, lại bởi vì quen nếp của Nghê Vệ Dương, mà có thể dễ dàng tha thứ những điều này. Nghê Huy nói: “Mẹ, con chó không thay đổi được tập tính ăn phân. Mẹ nếu như cảm thấy khổ cực, vậy liền không cần công ty nữa, liền trở về quê nhà, trở lại với con được không? Con không cần cha, y sẽ đánh con, con sợ.” Lúc nói đến đây, nước mắt Nghê Huy chảy xuống. Hắn nghĩ, bây giờ điều duy nhất có thể duy trì quyết tâm ly hôn của mẹ, e là chính mình. Nước mắt của Nghê Huy kích động tới Trần Lệ Bình, bà nhớ tới dáng vẻ của con trai vô duyên vô cớ bị đánh đến máu chảy đầy miệng, do dự, con trai đối với cha đẻ của mình sợ thành như vậy, còn phải để nó tiếp tục chịu đựng sự tồn tại của Nghê Vệ Dương nữa hay sao? Nhưng điều làm Trần Lệ Bình quyết định ly hôn không phải là Nghê Huy, mà là đứa con riêng của Nghê Vệ Dương. Trần Lệ Bình từ Thượng Hải về quê, vẫn luôn ở nhà cha mẹ, rất ít khi trở về nhà mình, bởi vì căn nhà đó rất lâu rồi chưa dọn dẹp, bên trong rất lộn xộn, mỗi lần trở về ở không được máy ngày, cũng chẳng muốn dọn dẹp. Hôm nay bà đột nhiên nghĩ đến muốn trở về nhà mình xem một chút, khu vực bên này cũng tốt, hoàn cảnh cũng tốt, sau này Nghê Huy lớn, có thể trở về đây ở, ở đây cũng có thể phải phá bỏ và dời đi nơi khác, nếu phá bỏ và di dời, thì sẽ có không ít tiền bồi thường. Trần Lệ Bình chạy xe đạp đến dưới lầu, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi biển Thượng Hải quen quen đang chầm chậm chạy vào cái hẻm nhỏ trước mặt, đó không phải là xe của nhà mình sao? Trần Lệ Bình kinh ngạc: Nghê Vệ Dương lúc này không phải đang ở Thượng Hải sao? Sao xe lại ở đây? Bà trong lòng vạn phần hoài nghi, vội vàng chạy xe đạp đuổi theo, chiếc xe đó dừng lại trong ngõ hẻm, người trên xe đã xuống rồi, bà do dự có nên đi qua nhìn hay không. Đúng lúc này, Nghê Vệ Dương xuất hiện, tay còn dắt theo một đứa nhỏ trạc tuổi Nghê Huy, đứa nhỏ đó lớn lên có vài phần rất giống Nghê Vệ Dương, đặc biệt là đôi mắt hoa đào như từ một khuôn khắc ra, Trần Lệ Bình đứng bất động, tay có chút phát run, từ xa xa, bà nghe thấy đứa nhỏ kia vui vẻ gọi: “Ba ba!” Nghê Vệ Dương lớn tiếng trả lời, đem cửa xe mở ra, cười sang sảng, ôm đứa nhỏ lên xe. Trần Lệ Bình lạnh lùng nhìn nụ cười trên mặt Nghê Vệ Dương, nụ cười đó, y từ trước tới giờ chưa từng cười với Nghê Huy. Trần Lệ Bình nháy mắt một cái, cảm giác trên mặt ươn ướt, Trần Lệ Bình lau khô nước mắt, sau đó đi về phía trước, thần sắc ảm đạm tổn thương không phải là tính cách của bà. Nghê Vệ Dương chạy xe ra đến ngõ hẻm, nhìn thấy phía sau có người, liền vội vàng dừng xe lại, quay đầu lại nhìn, phát hiện cư nhiên là lão bà của mình. Trần Lệ Bình gắt gao trừng y, Nghê Vệ Dương do dự một chút, từ trên xe bước xuống: “Bà làm sao lại đến đây?” “Trở về xem một chút, đúng lúc đụng phải cha con các người. Thật là khéo!” Trần Lệ Bình châm chọc cười nói. Nghê Vệ Dương nhìn thoáng qua đứa nhỏ ngồi trong xe: “Các gì cha con, đó là con của một người bạn.” Đứa nhỏ trong xe cách cửa kính nhìn Trần Lệ Bình, đôi mắt to trừng lên vô cùng to tròn, hoàn toàn không phải dáng vẻ sợ người lạ, Trần Lệ Bình nhìn một cái, cười lạnh: “Nghê Vệ Dương, ông làm như mắt tui bị mù hay sao? Lớn lên giống ông như từ một khuôn khắc ra, con trai của bạn? Là con trai của bạn gái ông phải không? Nghê Vệ Dương, ông không nên cho tôi một cái công đạo sao?” Nghê Vệ Dương nhíu mày nói: “Có cái gì công đạo, đều nói là con của một người bạn.” “Con trai của bạn? Con trai của bạn sẽ gọi ông là ba ba sao?” Trần Lệ Bình lướt qua Nghê Vệ Dương đi đến mở cửa xe, bị Nghê Vệ Dương nắm cánh tay lại: “Bà an phận một chút cho tôi.” Trần Lệ Bình xoay người, dễ dàng liền tát Nghê Vệ Dương một cái, Nghê Vệ Dương không nghĩ đến bà phản ứng nhanh như vậy, né tránh không kịp, bị đánh ngay giữa, nhưng mà y cũng rất nhanh liền bắt đầu phản kích, vung mạnh tay, liền đánh về phía Trần Lệ Bình. Trần Lệ Bình giơ lên mũi giày nhọn đạp Nghê Vệ Dương: “Nghê Vệ Dương ông con cẩu Nhật này, đồ tạp chủng, ở bên ngoài nuôi dã chủng, đánh con trai của mình, tôi thật muốn nhìn, cái loài dã chủng này cao quý hơn con trai tôi ở chỗ nào, cao quý cũng chỉ là dã chủng!” Đứa nhỏ ở trên xe không biết từ lúc nào đã xuống xe, bổ nhào vào ôm lấy cánh tay Trần Lệ Bình mà cắn, vừa cắn vừa khóc: “Tôi không phải là dã chủng, tôi là con của ba tôi, tôi có ba có mẹ.” Trần Lệ Bình đột nhiên cảm thấy trên tay đau, kinh hô một tiếng, cúi đầu nhìn thấy đứa nhỏ kia vừa khóc vừa cắn chặt khớp hàm cắn cánh tay của mình, dùng lực rất mạnh, tuyệt đối còn tàn nhẫn hơn một con sói, bà dốc sức vẫy tay ra, ý đồ muốn nó nhả ra, nhưng mà căn bản vẫy không ra: “Tiểu tạp chủng, buông ra cho ta. Nghê Vệ Dương, cha con các người hôm nay giết chết ta, không giết chết ta thì ta sẽ để các người không chết tử tế được!” Nghê Vệ Dương thấy đứa nhỏ cắn Trần Lệ Bình, vội vàng buông Trần Lệ Bình ra, đi qua kéo đứa nhỏ ra: “Tiểu Hi, nhả ra mau, nhả ra!” Đứa nhỏ kêu là Tiểu Hi nhả ra, đem toàn bộ nước mắt nước mũi lau lên người Trần Lệ Bình, hung tợn trừng Trần Lệ Bình một cái, mở miệng gào khóc: “Bà ta là người xấu, mắng con là dã chủng, khi dễ con không có ba.” Trở mặt nhanh như lật sách. Nghê Vệ Dương ôm lấy đứa nhỏ vội vàng lên xe, vừa đi vừa dỗ: “Tiểu Hi đừng khóc, con đương nhiên có ba, sau này ba luôn luôn ở bên con.” Nhân lúc Trần Lệ Bình còn đang kiểm tra vết thương, vội vàng lái xe chạy đi. Trần Lệ Bình hướng về phía đuôi xe mà mắng: “Chó điên, chó điên cắn người! Cẩu tạp chủng luôn luôn không phải là thứ gì tốt.” Nhưng mà cái xe đã đi xa rồi, bà không nhìn thấy Nghê Hi nhìn về phía sau xe với vẻ mặt đắc ý. Trần Lệ Bình nhìn thoáng qua vết thương bị cắn ở cánh tay, dấu răng màu tím giống như vết máu, đủ thấy là dùng sức rất mạnh, mạnh đếu bà đau đến hút khí lạnh. Trần Lệ Bình tức giận đến mức đỉnh đầu đều muốn bốc hơi, lần đầu tiên tiếp xúc với tạp chủng đó, cư nhiên liền bị khi dễ, còn là một đứa con nít sáu tuổi, quả thực là vô cùng nhục nhã. Nghê Vệ Dương cư nhiên còn vô cùng cưng chiều, từ trước đến giờ chưa từng thấy y đối xử như vậy với Nghê Huy, nghĩ đến đây, không nhịn được lại vô cùng thương tâm. Nghê Huy tan học, bái bai Sa Hán Minh, đang chuẩn bị tự mình đón xe buýt về nhà, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Tiểu Huy.” Nghê Huy mạnh quay đầu lại, thấy mẹ đang đẩy xe đứng ở phía sau nhà ga. “Mẹ.” Nghê Huy bổ nhào về phía trước, “Mẹ đến đón con về nhà sao?” Trần Lệ Bình nhìn nụ cười trên mặt con trai, ôm chặt hắn, trong lòng vô cùng chua xót: “Ừ, mẹ đến đón con.” Y không yêu con, ta yêu con, con trai, con nhất định phải sống tốt hơn người khác, đặc biệt là phải tốt hơn dã chủng kia. Trần Lệ Bình ôm con trai lên yên xe phía sau: “Ngồi vững a, mẹ xuất phát đây.” Nghê huy nhìn băng gạc trên cánh tay của mẹ: “Mẹ, tay của mẹ sao vậy? Bị thương hả mẹ?” Trần Lệ Bình cười khổ một cái: “Không có gì, bị chó cắn một phát.” “A, chích ngừa chưa?” “Chích rồi, đừng lo. Ngồi vững, mẹ chạy đây.” Nghê Huy không nghĩ đến mẹ sẽ đến đón hắn, tâm trạng hắn rất tốt, thành nhỏ vào tháng năm vô cùng đẹp, nơi nơi đều xanh um tươi tốt, trong không khí còn tràn ngập hương vị ngọt ngào của cây hòe. Nghê Huy đem đầu tựa vào lưng của mẹ, mũi khụt khịt: “Mẹ, thơm quá.” Trần Lệ Bình nói: “Ừ, mùi hoa hòe. Lúc nhỏ bà ngoại làm bánh hoa hòe cho mẹ, hương vị rất ngọt ngào.” “Thật a, bây giờ bà ngoại còn làm không mẹ?” Nghê Huy hỏi. Trần Lệ Bình nói: “Hẳn là còn đi, ngày mai mẹ và bà ngoại làm cho con ăn.” “Dạ. Mẹ, mẹ không phải nói ngày mai phải đi Thượng Hải sao?” Trần Lệ Bình nói: “Đợi hai ngày nữa mới đi, mẹ ở nhà với con. Được không?” Nghê Huy có chút vui mừng quá đỗi: “Quá tốt ạ.” Nghê Huy không nghĩ tới, có một ngày sẽ thân thiết với mẹ như vậy, chính mình ngồi sau xe của mẹ, một đường nói cười vui vẻ về nhà. Rất nhanh đã về đến nhà, Trần Lệ Bình đột nhiên nói: “Huy Huy, mẹ quyết định rồi, phải ly hôn với cha con, sau này con ở cùng mẹ nhé?” Nguyên lai mẹ hôm nay đến đón mình, chính là để nói với mình chuyện này? “Dạ, mẹ, con đương nhiên ở với mẹ.” Trần Lệ Bình nói: “Sau này mẹ có thể sẽ vô cùng bận rộn, sẽ không có thời gian trở về bồi con, con ở cùng với ông ngoại bà ngoại không sao đi?” Nghê Huy lắc đầu: “Không sao đâu, mẹ, con nghỉ hè, liền đi thăm mẹ.” “Đứa nhỏ ngoan.” Trần Lệ Bình nghĩ đến sau này con trai cũng là đứa nhỏ trong gia đình ly dị, e rằng sau này sẽ chịu sự kỳ thị của một số người, trong lòng liền cảm thấy áy náy, nhưng mà tình yêu của bà dành cho con trai, nhất định sẽ gấp bội, tuyệt đối phải bù đắp lại phần thiếu đi của Nghê Vệ Dương. Bà ngoại thấy hai mẹ con trở về, kinh ngạc hỏi: “Trần Lệ Bình đi đón Huy Huy sao? Tay của con bị sao vậy?” Trần Lệ Bình nói: “Không sao đâu, bị chó cắn, chích ngừa rồi. Con đi ra ngoài có chút chuyện, làm xong liền nhớ tới con trai tan học, liền đi đón nó cùng về. Mẹ, Huy Huy muốn ăn bánh hoa hòe, chúng ta ngày mai làm cho nó ăn được không?” Bà ngoại cười nói: “Sao lại đột nhiên muốn ăn bánh hoa hòe, được a, lát nữa sẽ đi hái hoa hòe, tối hôm nay ngâm nước, ngày mai liền có thể làm.” Nghê Huy nói: “Con đi giúp hái hoa hòe.” Thủy Hướng Đông đứng ngoài cửa: “Ta cùng đi với ngươi.” Khai giảng, y lại trở lại nhà bà ngoại Nghê Huy dùng cơm, máy cái đồ chơi điện tử kia của y đều bán xong rồi, lại kiếm được hơn một vạn, sinh hoạt phí không lo, đợi đến lúc nghỉ hè lại đi mua về bán. Y bây giờ mỗi tháng đều đưa tiền sinh hoạt phí cho bà ngoại Nghê Huy cũng nhiều hơn một chút, như vậy y mới ăn được an tâm. Nghê Huy liếc y một cái, một bộ dáng như ngươi thích đi hay không thì kệ ngươi. Bà ngoại tìm một cái giỏ, cầm lấy một cây gậy trúc, đi hái hoa hòe. Thủy Hướng Đông nói: “Bà nội, bên nhà con có hai cây hoa hòe rất lớn, nở ra rất nhiều hoa. Bà ngoại nói: “Cao quá cũng không được, gõ không tới.” “Con sẽ trèo cây, con có thể hái tới.” Thủy Hướng Dương mút ngón tay: “Con cũng muốn đi.” Thủy Hướng Đông nhìn em trai: “Dương Dương lấy tay ra, không được ngậm tay.” Trần Lệ Bình vươn tay ra, dắt Thủy Hướng Dương, cùng mẹ và con trai đi hái hoa hòe, nhìn thấy vài đứa con nít hồn nhiên ngây thơ, nghĩ đến dã chủng kia lớn lên vừa giống thiên sứ lại giống với một con sói ngoan độc, sau này con trai ngàn vạn không thể qua lại với dã chủng kia, vẫn là cùng với Thủy Hướng Đông ở cùng một chỗ tốt hơn. Hoa hòe nở vào tháng năm xâu thành chuỗi trắng noãn, mùi thơm mà không nồng, đặc biệt dễ ngửi, lúc hoa hòe nở rộ, trong không khí đều tràn ngập hương thơm của nó, làm cho người say mê. Nghê Huy cầm cây gậy trúc đi ở đằng trước, tâm trạng xem ra đặc biệt tốt, Trần Lệ Bình thấy con trai hoạt bát đáng yêu, uất ức và bất an trong lòng cũng tiêu tán đi một ít, vô luận như thế nào, con trai vui là được rồi. Chính mình cũng không muốn lại phải chịu đựng sự bạo lực và bệnh thần kinh lúc có lúc không của Nghê Vệ Dương nữa. Nghê Huy ngẩng đầu nhìn hoa hòe trên cây, kiễng mũi chân giơ gậy trúc với lên hoa hòe, quay đầu cười với mẹ: “Mẹ, đụng không tới.” Trần Lệ Bình buông tay Thủy Hướng Dương: “Đến, đưa cho mẹ, mẹ với tới.” Trần Lệ Bình cầm lấy gậy trúc, giơ cao lên, gõ mạnh đùng đùng, rơi xuống một trận mưa hoa hòe, mấy đứa nhỏ đều ha ha cười lớn, Nghê Huy nói: “Mẹ, mẹ toàn bộ đều đập nát, một đám làm sao nhặt, phải từng xâu từng xâu.” Thủy Hướng Đông nói: “Bên kia có cây thấp hơn một chút, không cần gõ, chúng ta đi hái đi.” Chỉ chốc lát sau, y giơ ra hai cái chạc cây, bên trên vừa có lá vừa có hoa, ngược lại rất đẹp, hơn nữa vẫn còn đầy đủ, không có bị phá nát. Nghê Huy cũng đi qua, người lớn liền đi theo qua, đi qua đó hái hoa hòe. Thủy Hướng Đông phát hiện nơi này, đứng ở trên mặt đất kéo nhánh cây xuống liền có thể hái được, nhưng mà số lượng không bằng những nhánh trên cao. Thủy Hướng Đông nói: “Cái cây này phía trên cũng có rất nhiều, ta đi hái ở trên.” Y nói rồi tháo giày ra, ôm lấy thân cây bắt đầu trèo lên, Nghê Huy thấy Thủy Hướng Đông trèo cây rất dễ, cũng tháo giày ra leo lên cây. Cây hoa hòe này là cây cổ thụ, tà nghiêng dài, cũng không cao, bò lên cũng không khó. Người lớn còn không kịp ngăn cản, hai đứa nhỏ đã leo lên cây. Thủy Hướng Đông sau khi đi lên, một tay kéo nhanh cây ở trên cao, hai chân dẫm trên thân cây, dùng một tay khác đem xâu hoa hòe hái xuống, ném xuống đấy, cho bà ngoại và Trần Lệ Bình lấy. Bà ngoại dặn dò nói: “Các con cẩn thận một chút, đừng lên cao quá. Huy Huy, con phải chú ý một chút a. “Con biết rồi.” Nghê Huy cũng trèo lên theo, ở phía sau Thủy Hướng Đông, xoay người, đưa lưng về nhau, hái một bên khác. Thủy Hướng Đông quay đầu nhìn hắn: “Nghê Huy ngươi đừng trèo qua nhánh cây nhỏ đó, trèo qua nhánh to một chút, chắc chắn một chút.” Nghê Huy không nói gì, đem tay đổi đến nhánh cây to một chút mà trèo, nhưng như vậy hái không được nhiều hoa hòe như vừa nãy. Hai người ở trên cây đem đám hoa hoe hái xuống, ném xuống đất, người lớn ở bên dưới đều lo lắng đề phòng nhìn hai đứa nhỏ ở trên cây, lúc nào cũng dặn dò phải cẩn thận một chút. Hai đứa nhỏ trên cây hái đến quên trời quên đất, rất nhanh liền hái được một giỏ hoa hòe, bà ngoại nói: “Đủ rồi, xuống đi.” Nghê Huy đáp lời: “Dạ, hái cái này nữa rồi xuống.” Hắn đem bàn tay hướng đến một đám hoa hòe rất lớn, vừa mới bẻ gãy một nhánh, liền kinh ngạc la lên, “Má ơi, tổ ong vò vẽ!” Sau đó liền nghe thấy âm thanh “ong ong ong ong” đang bay về phía mình, Nghê Huy bị dọa đến lùi về sau, lại quên rằng mình đang ở trên cây, một chân trực tiếp đạp vào không khí.
|
Chương 27: Anh hùng cứu mỹ nhân[EXTRACT]Trần Lệ Bình ở dưới bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, kinh hô chạy tới: “Tiểu Huy, cẩn thận!” Đưa cánh tay ra chuẩn bị đón lấy con trai. Bà ngoại cũng vội vàng xông lên, thanh âm sợ tới mức đều thay đổi: “Huy Huy!” Nghê Huy vội vàng nắm chặt nhánh cây trên tay, bất đắc dĩ thân mình đang bay bổng, nhánh cây kia không đủ để chống đỡ thể trọng của Nghê Huy, chỉ nghe một tiếng rắc, nhánh cây bị nứt ra, Nghê Huy nhận mệnh nhắm chặt mắt, đột nhiên trên lưng có một cánh tay. “Nghê Huy đừng sợ, ta tới cứu ngươi.” Là tiếng của Thủy Hướng Đông. Nghê Huy mở to mắt, thấy Thủy Hướng Đông đang đứng sau lưng mình, một tay ôm lấy thắt lưng của mình, còn một tay thì nắm vào một nhánh cây: “Ngươi đừng hoảng, để chân lên nhánh cây, chậm thôi, đừng vội.” Nghê Huy cũng trấn định trở lại, cái cây này mặc dù không cao, cách mặt đất cũng hơn hai mét, té xuống không gãy tay gãy chân, cũng phải nằm trên giường hai ngày, hắn cũng không muốn chịu khổ như vậy. Có lẽ Thủy Hướng Đông ôm lấy thân hắn, nhánh cây trên tay chịu lực cũng ít đi nhiều, không có lập tức bị gãy, hắn vội vàng đem chân dẫm lên thân cây, tay thì nắm một nhánh cây khác, ổn định cơ thể, cuối cùng cũng an toàn: “Được rồi, ngươi buông ta ra đi.” Thủy Hướng Đông nói: “Ngươi xoay người lại, vịn vào nhánh cây to, như vậy liền an toàn.” Nghê Huy nghe lời làm theo, Thủy Hướng Đông lúc này mới buông tay ra, đã sợ đến mức đầu đầy mồ hôi, cánh tay ôm lấy Nghê Huy cũng vô lực mà buông xuống, y tách hai chân ra, ngồi vào một thân cây, ghé vào bên trên mà thở. Nghê Huy nhìn y một cái, phát hiện cổ và mặt của hắn đều sưng lên: “Ngươi bị ong vò vẽ chích rồi?” Thủy Hướng Đông lắc đầu: “Không sao đâu, ngươi mau xuống đi.” Nghê Huy thấy mấy con ong vò vẽ đó vẫn còn ong ong bay loạn khắp nơi: “Vậy ngươi thì sao?” “Ngươi xuống đi rồi ta xuống.” Thủy Hướng Đông vừa mới bắt lấy Nghê Huy, bả vai phỏng chừng đã bị trật khớp, đau đến không chịu nổi, trên người còn có vài chỗ bị ong chích, đau đớn như thiêu như đốt, toàn thân khó chịu có điểm phát run, mồ hôi lạnh đều ướt đẫm cả áo. Trần Lệ Bình ở bên dưới thúc giục: “Tiểu Huy, mau xuống đây. Hướng Đông, con sao rồi, muốn hay không ta lên giúp con?” Bà ngoại nói: “Hướng Đông, con đừng vội, ta trở về kêu ông nội tới cứu con.” Thủy Hướng Đông biết Trần Lệ Bình chắc chắn cũng không giúp được gì, bà trèo lên cây phỏng chừng rất khó khăn, lên được rồi lại có thể giúp được mình cái gì, liền khoát khoát tay: “Không sao đâu ạ, con một lát nữa sẽ xuống. Bà nội đừng về, con chính mình tự xuống.” Bả vai và những chỗ bị ong chích rất đau, nước mắt của Thủy Hướng Đông đều không nhịn được chảy xuống. Trần Lệ Bình ôm lấy con trai đã leo xuống, lo lắng nhìn Thủy Hướng Đông trên cây, y là ân nhân cứu con trai mình, ngàn vạn lần không thể có chuyện gì a. “Hướng Đông, con có thể xuống không?” Thủy Hướng Đông từ trên thân cây đứng lên, dùng tay áo lau nước mắt, sau đó dùng tay trái không bị thương chống vào thân cây, từng chút đi xuống. Nghê Huy thấy tay phải của y vô lực buông xuống, xem dáng vẻ dường như là bị thương không thể dùng lực, mày không khỏi nhíu lại: “Tay ngươi sao vậy?” Thủy Hướng Đông nhìn thoáng qua Nghê Huy: “Không có việc gì.” Y di chuyển đến chỗ thân cây, bắt đầu dùng một cánh tay ôm lấy thân cây đi xuống, Trần Lệ Bình vội vàng đưa tay ra trước tiên đỡ lấy y: “Đứa nhỏ tốt, không sao đây. Chỗ nào không thoải mái?” Thủy Hướng Đông nói: “Con muốn đi qua chỗ của Trương gia gia, bả vai dường như có chút khó chịu, rất đau.” Trần Lệ Bình vội vàng ôm lấy y đi về hướng nhà Trương Dũng, Nghê Huy đi theo phía sau, bà ngoại nhìn một chút, cầm lấy cái giỏ, dắt Thủy Hướng Dương, đuổi theo phía sau. Thủy Hướng Đông được Trần Lệ Bình ôm, má trái và cái cổ đã bị sưng đến không còn hình dạng gì, nhưng mà y không rên tiếng nào, cắn môi chịu đau, trên trán toàn là mồ hôi. Tràn Lệ Bình nhìn đứa nhỏ trong lòng, đau lòng không thôi: “Hướng Đông, con đau thì kêu ra đi, cám ơn con đã cứu Tiểu Huy.” Thủy Hướng Đông lắc đầu: “Nghê Huy không sao là tốt rồi.” Trương đại phu nhìn thấy Thủy Hướng Đông, bị dọa nhảy dựng: “Sao lại ra nông nỗi này? Bị ong chích sao?” Thủy Hướng Đông nói: “Trương gia gia nhanh giúp con xem bả vai, bả vai của con rất đau.” Trương đại phu giúp y kiểm tra một chút: “Bị trật khớp thôi, con đừng sợ, ta giúp con chỉnh lại.” Ông để Thủy Hướng Đông ngồi trên ghế, đỡ lấy khuỷa tay của y, nhẹ nhàng nhu nặng vài cái, sau đó dùng lực đẩy một chút, Thủy Hướng Đông kêu một tiếng, Trương đại phu nói, “Được rồi. Ta băng lại cho con, trong vòng ba tuần không thể lộn xộn. Nếu như chưa hồi phục, trật khớp thành tật, cánh tay này không được cầm đồ nặng.” Trương đại phu vừa làm việc vừa hỏi, cuối cùng cũng đem chân tướng hỏi rõ ràng: “Các người a, đều là tham ăn mới gây ra nông nỗi này. Nghê Huy ngượng ngùng nói: “Con sau này sẽ không muốn ăn bánh hoa hòe gì nữa.” Trần Lệ Bình nói: “Đều trách ta, ta nếu như không đề ra chuyện này, ai cũng sẽ không nghĩ đến chuyện ăn bánh hoa hòe gì cả.” Mọi người đều tự trách, Thủy Hướng Đông khuôn mặt sưng phù như đầu heo nói: “Con không tốt, không nên trèo cây.” Thủy Hướng Dương nhìn vết thương, vốn dĩ rất muốn khóc, lại nhìn mặt của anh hai, không những không khóc, mà còn cười: “Anh, anh bây giờ giống như Trư Bát Giới.” Thủy Hướng Đông giơ tay trái ra bóp mặt Thủy Hướng Dương: “Có đứa em trai nào khi dễ anh trai hay không? Sau này anh không quản em nữa, em tự mình ăn cơm tắm rửa đi.” Nghê Huy ở một bên lên tiếng: “Ta giúp y.” Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy, cười với hắn: “Vậy thì cám ơn ngươi.” Nghê Huy nói: “Ta phải cảm ơn ngươi mới đúng. Xin lỗi.” Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy, vội vàng lắc đầu: “Không có chuyện gì, không cần cảm ơn.” Trong lòng vui như nở hoa. Trương Dũng từ bên ngoài trở về, thấy dáng vẻ của Thủy Hướng Đông, bị dọa nhảy dựng: “Hướng Đông ngươi bị gì vậy?” Cánh tay của Thủy Hướng Đông đã được treo lên, cố định lại, Trương đại phu đang giúp hắn lấy nọc ong trên mặt của y, y không có cách nào trả lời, Nghê Huy nói: “Vì cứu ta, nên bị thương.” Sau đó lại đem chân tướng nói lại một lần. Trương Dũng vỗ đùi: “Các ngươi sao lại không gọi ta đi theo a, trèo cây là ta giỏi nhất, ong vò vẽ ta cũng không sợ.” Trương đại phu thấy cháu ngoại nói đến nước miếng bay tung tóe, vội vàng quát một tiếng: “Đủ rồi, không thấy Hướng Đông bị chích thành dạng này sao? Con cũng muốn đi để thành đầu heo sao?” Thủy Hướng Đông trong lòng nghĩ, ai, hình tượng nay còn đâu. Chỗ bị ong chích được bôi lên nước xà phòng, Thủy Hướng Đông cuối cũng cũng cảm giác được chưa từng đau như vậy. Nghê Huy thấy y nhe răng nhếch miệng, chính mình dường như cũng cảm giác được rất đau. Mặt và cổ của Thủy Hướng Đông đến ngày hôm sau mới hết sưng, cánh tay phải không có cách nào hoạt động được, ở nhà của mình không thuận tiện, Trần Lệ Bình đem đồ đạc của hai anh em y thu dọn một chút, mang đến nhà mẹ của mình, đoạn thời gian này, hai anh em Thủy Hướng Đông ở lại bên này. Thủy Hướng Đông cảm thấy, đây cũng tính như là nhân họa đắc phúc, lại có thể ở cùng một chỗ với Nghê Huy. Bánh hoa hòe hương vị rất ngon, cảm giác mềm mại, hương vị ngọt ngào ngon miệng, mang theo mùi thơm ngát của hoa hòe, nhưng phỏng chừng là Nghê Huy đời này đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng ăn, hắn cũng không muốn nghĩ đến đi hái hoa hòe gì để làm bánh hoa hòe nữa, quá nguy hiểm, xém chút là mất luôn cái mạng nhỏ này, cho dù là đồ có cũng được mà không cũng được, không ăn cũng hết. Trái lại Thủy Hướng Dương lại ăn đến nhớ mãi không quên: “Ăn xong rồi, còn muốn nữa.” Nghê Huy nói: “Hết rồi.” Thủy Hướng Dương nói: “Còn có hoa.” Nghê Huy tức giận nói: “Có hoa cũng không được hái. Tay anh hai bị đau, hái không được.” Thủy Hướng Dương chạy ra ngoài cửa, không biết từ đâu nhặt được một đóa hoe hòe đã bị bẩn: “Cái này thì sao?” Nghê Huy nói: “Bẩn chết đi được, mau ném đi. Lấy ở đâu?” “Nhặt được ngoài cửa.” Nghê Huy đoán là hôm qua bà ngoại đem hoa hòe về làm rơi trên mặt đất, liền nói: “Sau này không được tùy ý nhặt đồ ở dưới đất, bẩn lắm.” Thủy Hướng Đông ôm lấy cánh tay, ngồi ở sofa vừa ăn bánh hoa hòe vừa xem tivi, gợi lên khóe miệng nghe đoạn đối thoại của Nghê Huy và Thủy Hướng Dương, trong lòng chỉ cảm thấy bong bóng vui vẻ nhắm thẳng lên trên. “Dương Dương, đến đây, bánh hoa hòe cho em nè.” Thủy Hướng Dương vui rạo rực chạy tới, Thủy Hướng Đông đem bánh hoa hòe còn lại của mình đưa cho y: “Đều cho em ăn hết. Phải nghe lời của anh Huy Huy, sau này không được nhặt đồ ở dưới đất nữa.” Thủy Hướng Dương gật gật đầu, bưng cái chén, rung đùi đắc ý chạy đi, tiếng cám ơn cũng không nói, ăn của anh hai, y chưa bao giờ khách khí. Nghê Huy nhìn thoáng qua Thủy Hướng Đông, không nói gì, đi vào phòng luyện chữ. Thủy Hướng Đông cũng đi theo vào, dựa vào bàn nhìn hắn luyện chữ. Nghê Huy nhìn cánh tay treo trên cổ, hỏi: “Bài tập về nhà của ngươi làm sao bây giờ?” Thủy Hướng Đông nở nụ cười: “Lão sư nói ta có thể không nộp bài tập về nhà. Kỳ thực có bài tập về nhà cũng không sao, tay trái có thể viết, chỉ có tắm rửa thì tương đối phiền phức thôi.” Nghê Huy mặt vô biểu tình, có lẽ còn muốn chính mình giúp y tắm rửa, thật vô sỉ: “Để ông ngoại giúp ngươi tắm.” Thủy Hướng Đông cười hắc hắc: “Được rồi. Thực ra tay trái cũng tắm được, chỉ là có khả năng là tắm không được sạch lắm.” Nghê Huy cúi đầu trở mình xem thường, kia liên quan gì tới ta. Thủy Hướng Đông lại nói: “Trương gia gia nói chỗ bị ông chích trên mặt ta có thể sẽ để lại vết sẹo, mặt mày sẽ hốc hác.” Nghê Huy giương mắt nhìn mặt Thủy Hướng Đông, trên mặt bị ong chích hai chỗ, một chỗ là ở trên trán, một chỗ là ở má trái, mặc dù đã hết sưng, chỗ bị ong chích vẫn còn hai dấu màu đỏ, có thể thật đúng là sẽ để lại vết sẹo, Nghê Huy nhíu mày: “Xoa thuốc đi.” Trong lòng nói, một đại nam nhân, có chút vết sẹo thì có sao đâu, lại không phải đi tuyển mỹ nam. “Xoa rồi.” Thủy Hướng Đông gãi gãi đầu, cười hắc hắc, “Thật ra cũng không sao, ta là nam nhân mà, không phải nữ nhân.” Lúc ăn cơm, Thủy Hướng Đông một tay bới cơm không thuận tiện, y đem cái chén đặt ở bên cạnh cái nồi, mở nắp ra, dùng tay trái múc cơm, dáng vẻ tay chân vụng về. Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy, đi qua giúp Hướng Đông đi.” Nghê Huy quay đầu nhìn thoáng qua: “Y tự mình có thể làm được a.” “Nó vì cứu con mới bị thương, con phải báo đáp nó thật tốt.” Trần Lệ Bình có chút trách cứ nhìn con trai. Ông ngoại bà ngoại cũng nhìn Nghê Huy, giống như hắn là một đứa nhỏ không hiểu sự quan tâm chăm sóc và cảm ơn. Nghê Huy chỉ cảm thấy sự kỳ vọng của trưởng bối đối với tấm lòng chân thật của mình kém quá xa, đành phải đứng dậy đi giúp Thủy Hướng Đông. Thủy Hướng Đông đã bới đủ cơm, đang đậy nắp nồi, Nghê Huy giúp y lấy chén cơm đem qua bàn, Thủy Hướng Đông nhếch miệng cười với hắn: “Cám ơn.” Nghê Huy trong lòng nói: “Cười gì mà cười, răng đều rụng hết, cười miệng đầy răng sún, cho rằng mình đẹp trai lắm sao. Thủy Hướng Đông đang ở độ tuổi thay răng, răng cửa từ sớm đã thay xong, răng bên hông đã rụng hết một cái, mọc được một đoạn, còn có một cái cũng đang lung lay sắp gãy, Thủy Hướng Đông đang tận lực tránh cho nó bị gãy, hi vọng nó có thể bình thường một chút mà rụng xuống. Bởi vì tay phải treo băng vải, chỉ có thể dùng tay trái bới cơm, y không thuận tay trái, cho nên phải tốn rất nhiều sức lực. Trần Lệ Bình thấy y gắp đồ ăn rất vất vả, liền nói với Nghê Huy: “Huy Huy, gắp đồ ăn cho Hướng Đông.” Nghê Huy nhìn thoáng qua mẹ, sau đó không quá tình nguyện múc một muỗng đậu phụ lớn cho Thủy Hướng Đông. “Cám ơn.” Thủy Hướng Đông lễ phép nói cám ơn, nhìn đậu phụ trong bát mà sửng sốt một chút, y dùng đũa không tiện, cho nên tận lực tránh những món ăn có viên tròn tròn, bởi vì gắp không được. Thủy Hướng Đông thử ba lần, không gắp được một viên đậu phụ nào, thế là y đành phải đem bát đưa lên miệng, đem đậu phụ và cơm cào vào miệng. Thủy Hướng Dương săn sóc nói: “Anh, cho anh thìa của em.” Bà ngoại nói với Nghê Huy: “Huy Huy, đi lấy cái thìa đến cho Hướng Đông, nó gắp đồ ăn không được.” Nghê Huy mặt vô biểu tình chạy đi lấy cái thìa, đặt bên cạnh chén của Thủy Hướng Đông, Thủy Hướng Đông ngẩng đầu lên nói cám ơn, sau đó sắc mặt đột nhiên biến hóa, vội vàng che miệng lại chạy vội ra ngoài. Mọi người điều có chút kinh ngạc: “Sao vậy?” Thủy Hướng Đông ở ngoài cửa oa oa phun ra, trên mặt đất đều là cơm và đậu phụ đã nhai nát, còn có máu tươi, Trần Lệ Bình nói với con trai: “Con đi ra xem Hướng Đông bị làm sao?” Nghê Huy không tình nguyện mà đứng dậy, thấy Thủy Hướng Đông đang tìm vật gì đó trong một đống dơ bẩn, sau đó xoay đầu lại hướng hắn cười, trên miệng vẫn còn dính máu tươi, Nghê Huy phát hiện trong miệng của y lại thêm một cái chỗ trống, răng bên hông bên phải đã không thấy đâu. Thủy Hướng Đông cười: “Giúp ta múc một ít nước, răng gãy rồi.” Nghê Huy đành phải giúp hắn lấy nước, Thủy Hướng Đông ngửa đầu súc miệng, sau đó nói với Nghê Huy: “Lại giúp ta múc thêm nước được không? Cám ơn.” Nghê Huy lại đi múc thêm một ly nước, lần này Thủy Hướng Đông không tiếp nhận, mà là đưa tay trái ra nói với Nghê Huy: “Ngươi giúp ta đổ, chậm một chút.” Nghê Huy liền giúp y rót nước, Nghê Huy rót được một chút mới nhìn thấy rõ, trong tay y đang cầm một cái răng vẫn còn dính máu: “Ngươi còn rửa cái này làm gì, ném đi a.” Thủy Hướng Đông rửa xong, trịnh trọng nói: “Cái này phải ném dưới gầm giường, như vậy răng mới sẽ không bị hô. Mẹ ta nói như vậy.” Nghê Huy: “…” Sau đó đi vào nhà. Trên bàn người lớn đều hỏi: “Sao vậy?” Thủy Hướng Đông từ phía sau đi vào nói: “Đậu phụ có chút cứng, răng con bị gãy.” “A? Vậy thì đừng ăn đậu phụ nữa, ăn cá đi.” Ông ngoại vội vàng gấp cá cho y. Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy, răng của con có bị lung lay chưa?” Nghê Huy nhe răng: “Vẫn chưa.” Răng sữa của Nghê Huy rất chắc chắn, lâu rồi mà chưa lung lay, cuối cùng là răng vĩnh viễn đợi không kịp, mọc ra trước, sau đó đem răng sữa chèn rụng, may mà sau này răng cũng mọc chỉnh tề. Trần Lệ Bình nói: “Chắc cũng nhanh thôi. Đợi lúc thay răng đừng dùng đầu lưỡi khều, để nó mọc tự nhiên, nếu không sẽ bị hô.” “A, dạ, con biết rồi.” Trần Lệ Bình ngày hôm sau liền đi Thượng Hải, lần đầu, bà toàn quyền ủy thác cho luật sư, lần thứ hai kiện lên tòa án, yêu cầu ly hôn. Lần đầu, Trần Lệ Bình chưa có không dứt khoát, bọn họ bất đồng ly hôn lớn nhất, chính là vấn đề phân chia tài sản, Nghê Vệ Dương và Trần Lệ Bình đều muốn công ty, Trần Lệ Bình đem nghiệp vụ công ty phân chia thành hai nửa, mỗi người một nửa. Bởi vì luật sư có chứng cứ Nghê Vệ Dương phản bội hôn nhân, tiền mặt và tất cả tài sản trong nhà, toàn bộ đều thuộc về Trần Lệ Bình, Nghê Huy cũng theo Trần Lệ Bình, không cần Nghê Vệ Dương đưa bất kỳ chu cấp nào, cũng không cho Nghê Vệ Dương bất cứ quyền thăm hỏi nào. Đến lúc này, cuộc hôn nhân sai lầm duy trì chín năm hoàn toàn phá sản. Ly hôn là làm thủ tục ở quê nhà, bởi vì hộ khẩu liên quan vẫn còn ở quê, Trần Lệ Bình cầm đến giấy chứng nhận ly hôn, ôm lấy Nghê Huy khóc rất lâu, sau đó lau khô nước mắt, ngẩng cao đầu, nắm tay con trai, hướng về cuộc sống mới.
|
Chương 28: Mưu kế nho nhỏ[EXTRACT]Nghê Huy biết, mẹ luôn luôn là một nữ nhân dũng cảm, không có Nghê Vệ Dương, bà sẽ sống tốt hơn. Bà vốn dĩ có thể là một cây đại thụ che trời, nhưng mà đời trước, lại biến thành một cây dây leo, hoàn toàn không có tự mình, không chỉ muốn chặt chẽ cuốn vào cây đại thụ Nghê Vệ Dương, còn muốn đem mọi người xung quanh đều cuốn theo, kết quả đem mọi người cùng nhau ngã vào vực sâu vạn trượng mà Nghê Hi vì mọi người đào. Cha mẹ ly hôn, không giống với đứa nhỏ khác khóc lóc sướt mướt, thấp thỏm lo âu, Nghê Huy tâm tình phấn khởi, còn kém chưa khua chiêng gõ trống ăn mừng. Mà ngay cả Thủy Hướng Đông cũng mừng thay cho Nghê Huy. Cha mẹ ly hôn rồi, ông ngoại bà ngoại cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà bọn họ vẫn có chút lo lắng Nghê Huy sẽ thích ứng không được, nhưng mà hắn mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, thậm chí rất hang hái chủ động gọi điện thoại cho mẹ, hai mẹ con trong điện thoại luôn nói chuyện hơn mười mấy phút đồng hồ thậm chí đến nửa tiếng, không biết ở đâu mà có nhiều lời để nói như vậy, cũng không ngại phí điện thoại đường dài mắc chết đi được. Trần Lệ Bình ly hôn rồi, công ty nặng nề, công việc một đống, nếu như nói không bận không mệt là nói dối, nhưng mà bà bây giờ có áo bông nhỏ thân thiết, mỗi lần nghe thanh âm trong trẻo mềm mại của con trai, liền cảm thấy bao mệt mỏi đều tan biết, như tăng thêm sức mạnh cho bà. Nghê Huy biết mẹ hiện tại xem như là thời kỳ đầu lập nghiệp, chuyện phiền toái rất nhiều, tinh thần chắc chắn cũng mệt mỏi, liền chủ động trêu chọc cho mẹ vui, để mẹ giảm bớt áp lực. Có một lần gọi điện thoại, Trần Lệ Bình oán giận với con trai: “Hôm nay lại cãi nhau với đầu heo kia.” Đầu heo kìa là chỉ Nghê Vệ Dương, Nghê Vệ Dương cầm tinh con heo. “Mẹ, tại sao lại cãi nhau a?” Nghê Huy hỏi, hắn biết Trần Lệ Bình và Nghê Vệ Dương sau khi ly hôn thì phân chia công ty, nhưng mà công ty hai chủ cũng không cách nhau quá xa, ngay cùng một building, thậm chí là cùng một tầng. Trần Lệ Bình nói: “Công ty của bọn họ lại đến đoạt nghiệp vụ của ta, khách hàng của ta đem hợp đồng gửi đến công ty, không biết làm sao bị y lấy đi, bọn họ liền lén lút ký hợp đồng với đối phương. Ai, đây cũng là do người bên dưới làm việc không tận sức tạo thành, y đoạt khách hàng của ta, còn nói người bên này không có năng lực.” Nghê Huy nói: “Mẹ, mẹ sao lại không chuyển đi nơi khác?” Trần Lệ Bình thở dài: “Tìm phòng ở rất phiền phức, chuyển đến chuyển đi cũng rất phiền phức, tiền thuê nhà còn tăng lên một cách tùy tiện.” Nghê Huy nói: “Mua luôn đi, mẹ. Mua rồi thì không cần phải dọn đi, cũng không lo lắng tiền nhà tăng lên.” Bây giờ nhà ở Thượng Hải rẻ lắm, hơn một ngàn một mét vuông, mua một căn 100 mét vuông mới mười vạn, thật là rất rẻ. Nếu như không trả được toàn bộ số tiền, thì có thể trả góp. Trần Lệ Bình được con trai thức tỉnh: “Đúng a, mua nhà tốt hơn. Con trai, con thức tỉnh mẹ, mẹ phải đi xem nhà.” Trần Lệ Bình một mình chống đỡ công ty, xử lý công việc càng ngày càng hùng hùng hổ hổ, làm việc mạnh mẽ vang dội, nói cái gì liền làm cái đó, lúc trước ở cùng với Nghê Vệ Dương, còn phải thương lượng nửa ngày, giữa hai người nếu như ý kiến không thống nhất, sự việc liền phải kéo dài vô hạn. Đến nay đổi thành tự mình ra chủ ý, gõ nhịp tương đối nhanh. Trần Lệ Bình đến môi giới xem nhà, cầm về một đống tư liệu, vừa xem vừa nói chuyện với con trai qua điện thoại, không biết từ lúc nào, Trần Lệ Bình rất vui vẻ khi nói chuyện phiếm với con trai, ngoài công việc, con trai chính là gửi gắm lớn nhất của bà, bọn họ nói chuyện từ cuộc sống nói đến công việc học tập, lại nói đến tình cảm, hai mẹ con giống như là hai người bạn. Trần Lệ Bình công việc bận rộn, áp lực lớn, liền cần tìm một người dốc bầu tâm sự, con trai mấy tuổi liền trở thành đối tượng dốc bầu tâm sự của bà. “Tiểu Huy, con nói mẹ nên mua nhà mới, hay là mua nhà xưởng cũ? Nhà mới thì sạch sẽ, nhưng mà nhà xưởng cũ lại lớn, giá tiền cũng không kém bao nhiêu.” Trần Lệ Bình kẹp điện thoại thuận miệng hỏi con trai. Vào những năm 90, cơ chế kinh tế có kế hoạch đã bị ảnh hưởng của cải cách mở cửa, dần dần dựa vào thị trường hóa, rất nhiều xí nghiệp lớn nhỏ bị lạc hậu, thiết bị cổ lổ sĩ, quan niệm lạc hậu, bị thị trường kinh tế đánh sâu vào, chịu ảnh hưởng khá lớn, liền bắt đầu sửa đổi, dừng sản xuất, mặc dù lúc này vẫn chưa có thất nghiệp vừa nói này, thật ra đã có công nhân về quê thất nghiệp. Có người có chút gan lớn nhân cơ hội ra biển, trở thành người lái đò của thời đại, một số người lại về hưu sớm, ảnh hưởng số phận của con người, thường thường đều là tính cách. Hiệu quả và lợi ích của nhà xưởng không tốt, sẽ được tiến hành tích hợp vào nguồn tài nguyên, có chỗ thì bị thu mua, có chỗ bị cho thuê chuyển nhượng, còn có chỗ trực tiếp bán đi thiết bị của nhà xưởng, đất xây dựng thậm chí là nhà máy. Trần Lệ Bình lúc đến chỗ môi giới xem nhà, liền nhìn đến một cái nhà máy cũ của những năm 60 bị bán. Chào giá cũng không cao, chỉ cần hơn 10 vạn, chính là đoạn đường đó có hơi chút hoang vu, đương nhiên đây chỉ là tương đối, chỉ là tương đối hẻo lánh trong thời đại này mà thôi. Nghê Huy hỏi: “Mẹ, nhà cũ bao nhiêu tiền a?” Trần Lệ Bình nói: “Hai trăm một mét vuông, vẫn lớn hơn so với nhà của ông ngoại, mua rồi vẫn phải sửa sang lại mới có thể dùng được. Nhưng mà phía trước có sân, điều kiện trái lại tốt hơn so với nhà lầu.” Người ở thời đại này, đối với ruộng đất vẫn còn rất lưu luyến, cảm thấy nhà lầu không bằng ruộng đất. “Con thích có sân. Mẹ, mua nhà kho đi.” Nghê Huy đã biết mẹ mua nhà xưởng này là nhà kho của xưởng dệt may, khu vực rất tốt, gần với trạm xe lửa, giao thông thuận tiện, sau này giá nhà lên như diều gặp gió, đợi đến lúc phá bỏ và dời đi nơi khác, vậy sẽ rất lời. Trần Lệ Bình nói: “Được, vậy chúng ta liền mua nhà kho.” Trần Lệ Bình tuyệt đối không nghĩ đến, liền như vậy tùy tiện quyết định sau vài lần nói chuyện với con trai, sau này sẽ đổi được giá trị kinh tế lớn như vậy. Trần Lệ Bình nói: “Tiểu Huy, khi nào thì con nghỉ hè, đến chỗ của mẹ chơi.” Nghê Huy nghĩ nghĩ: “Còn nữa tháng nữa, đợi đến nghỉ hè, con kêu ông ngoại dẫn con đi Thượng Hải chơi.” Lúc trước không thích đi Thượng Hải, là không muốn thấy Nghê Vệ Dương, bây giờ đã không còn bất kỳ liên quan gì đến Nghê Vệ Dương nữa, tự nhiên muốn đi bồi mẹ. Đời trước không có thân mật với mẹ, đời này có thể bù đắp, liền cố gắng bù đắp nhiều một chút. Trần Lệ Bình cũng rất thích Nghê Huy của hiện tại, lúc trước hắn luôn rất lãnh đạm, rất câu nệ, không nguyện ý phản ứng chính mình, bây giờ bà đã ly hôn, con trai liền biến thành người như vậy, đặc biệt thích gần gũi với bà, đây cũng xem như là mất đi hoàng hôn nhưng lại thu được phương Đông. Dùng câu mốt bây giờ mà nói, thượng đế đóng một cánh cửa, ông sẽ mở một cánh cửa khác. Không có nam nhân, còn có con trai, cũng tốt, Trần Lệ Bình tự an ủi chính mình như vậy. Nghê Huy treo điện thoại, nói với ông ngoại: “Ông ngoại, đợi nghỉ hè, con muốn đi đến chỗ của mẹ chơi.” Ông ngoại mang kính lão đang xem tivi, theo ánh mắt nhìn hắn: “Con không phải là không thích chỗ của mẹ sao?” Nghê Huy nở nụ cười: “Lúc trước con sợ cha, không thích đi, bây giờ cha không còn ở đó nữa, con không sợ, đi bồi mẹ.” Bà ngoại sờ đầu Nghê Huy: “Nghê Huy thật là đứa nhỏ tốt, đợi nghỉ hè liền kêu ông ngoại dẫn con đến chỗ của mẹ chơi.” “Cám ơn bà ngoại, con đi vài ngày rồi về, còn phải đi luyện chữ ở chỗ lão sư nữa.” “Này được lắm, biết chủ động học tập a.” Ông ngoại nói. Nghê Huy trong lòng nghĩ, hắn luôn chủ động trong việc học tập a. Thủy Hướng Đông nghe nói bọn họ nghỉ hè lại muốn đi Thượng Hải, liền nói: “Con cũng muốn đi cùng a. Con phải đi nhập hàng.” Ông ngoại nhìn y: “Con không phải là đi cùng ông chủ kia sao?” Thủy Hướng Đông ấp a ấp úng, sau đó nói: “Ông chủ kia không đi, lần này con tự mình đi.” Ông ngoại nói: “Con tìm được chỗ đó sao?” “Tìm được, con đi hai lần rồi.” Thủy Hướng Đông gật đầu. Ông ngoại nói: “Vậy được rồi, đi cùng đi.” Kỳ thi cuối kỳ thi xong, mấy đứa con nít như chim thoát khỏi lồng sắt tự do tự tại. Bả vai của Thủy Hướng Đông bị trật, cánh tay bị treo lên hơn nửa tháng, bài tập về nhà một chữ cũng không viết, kết quả thi cuối kì vẫn đứng nhất lớp, mang về giấy khen đỏ thẫm, nhìn xem Thủy Hướng Dương tự hào không thôi: “Giấy khen của anh hai lớn hơn của anh Huy Huy.” Giấy khen của trường Nhất Tiểu không giống với giấy khen của trường Hướng Tiền, giấy khen của trường Nhất Tiểu tinh xảo hơn, độ dài cũng ngắn hơn một chút, giấy khen của trường Hướng Tiền chính là loại hàng thông thường có thể thấy trên thị trường, đế vàng dải lụa đỏ, chính giữa là năm ngôi sao đỏ thẫm, rất tầm thường, nhưng cũng rất bắt mắt. Nghê Huy nói: “Dương Dương, giấy khen của anh không đẹp sao?” Thủy Hướng Dương nhìn giấy khen của Nghê Huy, sau đó nói: “Giấy khen của anh Huy Huy đẹp, có hoa.” “Này cũng kém gì đâu, em đều thành một tiểu nhân tinh ranh.” Nghê Huy đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu của Thủy Hướng Dương. Thủy Hướng Đông hỏi em trai: “Dương Dương, em có muốn đi học lấy giấy khen không?” Thủy Hướng Dương lại không tự giác đem đầu ngón tay ngậm vào trong miệng, Thủy Hướng Đông trừng y: “Tay lại để ở đâu a?” Thủy Hướng Dương nhìn đầu ngón tay một chút, lúc y có chút không biết làm sao, liền sẽ mút ngón tay. Nghê Huy hỏi: “Dương Dương không thích đi học sao?” Thủy Hướng Dương cúi đầu đem ngón tay tự mình chơi, qua rất lâu mới nói: “Em không nhịn được buồn tiểu, sợ sẽ tiểu ra ngoài.” Ai nói đứa nhỏ ba tuổi không có trí nhớ, Thủy Hướng Dương cùng anh trai đi học hai ngày, một lần tè dầm, thế là liền chặt chẽ nhớ chuyện này, ấn tượng vô cùng không tốt, cảm thấy trường học là nơi rất kinh khủng. Thủy Hướng Đông ngồi xổm xuống, nhìn em trai, nói: “Dương Dương, tè ra quần là chuyện rất bình thường, ai cũng đều tè ra quần a, anh hai cũng tè ra quần nè, anh Huy Huy của em cũng tè dầm, lão sư cũng tè ra quần a, người lớn lúc còn nhỏ đều tè ra quần. Em muốn đi tè, liền lớn tiếng nói với lão sư: “Lão sư, con muốn đi tè.” Lão sư liền sẽ để em đi tè, như vậy sẽ không tè dầm nữa.” Thủy Hướng Dương nhìn anh trai, mắt trợn tròn: “Lão sư cũng tè dầm sao? Ông nội bà nội thì sao?” Thủy Hướng Đông nhìn thoáng qua Nghê Huy, kiên trì nói: “Bọn họ lúc lớn cỡ tuổi của em, hẳn là cũng tè ra quần.” Nghê Huy xoay mặt đi, trở mình xem thường, ngươi mới tè ra quần, cả nhà ngươi đều tè ra quần. Cái gì chó má phương thức giáo dục a, đều đem mọi người kéo xuống nước. Nhưng mà phương pháp này rõ ràng là có tác dụng, gánh nặng trong lòng Thủy Hướng Dương tan biến, y cũng không bị chi phối bởi sự cố đi học nữa. Nhìn ra được, Thủy Hướng Đông chuẩn bị để em trai đi học mẫu giáo, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mà địa phương nhỏ, còn không có đặc biệt nhấn mạnh phải bảy tuổi mới có thể nhập học. Nghê Huy cảm thấy đây quả thực chính là bóp chết thời thơ ấu của Thủy Hướng Dương, nhưng mà cách làm của Thủy Hướng Đông hắn cũng có thể hiểu được, đứa nhỏ không cha không mẹ, đều phải tự mình học cách chăm sóc chính mình, không thể luôn ỷ lại vào người khác. Cách nghĩ của Thủy Hướng Đông rất đơn giản, đi học, liền có lão sư quản lý, không cần phiền tới ông bà ngoại Nghê Huy. Em trai có chút nhát gan hướng nội, phải sớm chút đi ra ngoài tiếp xúc với mọi người, như vậy mới có thể sớm thích ứng được với xã hội này, không phải anh trai tàn khốc, nhưng mà cách sinh tồn trong xã hội quá tàn khốc, y có thể giúp em trai mình rất nhiều phương diện, nhưng lại không thể giúp nó tiếp tục tồn tại, mỗi người, đều phải có cuộc sống riêng của chính mình, đều phải tự dựa vào chính mình. Nhận xong giấy thông báo, Nghê Huy cùng ông ngoại đi Thượng Hải, Thủy Hướng Đông mang ba lô trên lưng cùng đi. Trong ba lô của y để một xấp tiền mặt, chừng hai vạn, thông thường mọi người khẳng định sẽ không nghĩ đến trên người y có nhiều tiền như vậy, tên trộm cũng sẽ không đánh chủ ý lên người y. Thủy Hướng Đông liền dùng ba lô như vậy để mấy vạn tiền mặt chạy tới chạy lui, tỷ lệ an toàn trăm phần trăm. “Hướng Đông, con tính khi nào mới trở về? Huy Huy ở Thượng Hải không được mấy ngày, con nếu như không vội, liền ở Thượng Hải chơi vài ngày, đến lúc chúng ta cùng nhau về luôn?” Ông ngoại đề nghị nói. Thủy Hướng Đông ngồi kế bên Nghê Huy, quay đầu nhìn Nghê Huy, Nghê Huy cúi đầu chơi máy xếp hình của Thủy Hướng Đông, mặt vô biểu tình. Thủy Hướng Đông không chắc thái độ của Nghê Huy, y do dự một chút: “Dạ được.” Nghê Huy ngẩng đầu, liếc Thủy Hướng Đông một cái, trái tim nhỏ bé của Thủy Hướng Đông bị dọa một chút, nhưng mà không có sửa lại. Y lần đầu đi xa với Nghê Huy, rõ ràng rất cao hứng, trên đường cứ líu ríu, giống như chim sẻ nói không ngừng. Ông ngoại thấy Thủy Hướng Đông thoải mái biết ăn nói, lại nhìn đến Nghê Huy đang an tĩnh chơi game, có chút bùi ngùi, cháu ngoại nhà mình cái gì cũng tốt, chính là quá hướng nội, nói quá ít. Đến Thượng Hải, Trần Lệ Bình đến đón cha mình và con trai, đem bọn họ an bài tốt, lại vội vàng đi làm, bây giờ không có người phân chia công việc, tất cả đều phải tự mình làm, nói không vất vả là nói dối. Bọn họ vẫn ở căn phòng mà lần trước đến ở, trong nhà dấu tích của Nghê Vệ Dương đã biến mất sạch sẽ, bài trí đơn giản như cũ, đại khái là bởi vì Trần Lệ Bình quá bận, chỉ có buổi tối trở về ngủ, cho nên cả căn nhà đều rõ ràng thiếu hơi người. Nghê Huy có chút đau lòng cho mẹ, một người ở bên ngoài dốc sức làm, khẳng định là rất cô đơn rất vất vả a. Ông ngoại cũng thở dài nói: “Mẹ của con thật không dễ gì a, một nữ nhân phải ở bên ngoài làm việc.” Nghê Huy không nói gì, Thủy Hướng Đông vô cùng hiểu chuyện cầm cây chổi quét dọn. Đầu năm nay cũng chưa có công nhân làm theo giờ, Trần Lệ Bình cũng không giàu đến nỗi thuê một người giúp việc để quét dọn nhà cửa, bà tự mình làm thì cũng là một thời gian rất dài mới quét dọn một lần, trong nhà rất nhiều chỗ điều phủ đầy bụi, thậm chí là không nhìn thấy dấu vết có người đụng vào. Ông ngoại nói: “Hướng Đông, con đừng làm, ta làm.” Nghê Huy đi lấy câu lau nhà: “Ông ngoại, chúng ta cùng giúp mẹ lau dọn nhà cửa.” Ông ngoại nở nụ cười: “Được, đều là đứa nhỏ tốt.” Ba ông cháu đem căn nhà thu dọn sạch sẽ, ông ngoại sắp xếp giường chiếu trong phòng của khách xong: “Huy Huy, tối nay con ngủ với Hướng Đông a.” Nghê Huy vội vàng nói: “Không, con ngủ cùng ông ngoại.” Ông ngoại nói: “Hai đứa cùng nhau ngủ, như vậy có nhiều chuyện để nói a.” “Không.” Nghê Huy trong lòng nói ai cùng y nói chuyện a, luôn không có gì để nói. Ngược lại là không thể ngủ cùng với Thủy Hướng Đông. Ông ngoại thấy hắn cố chấp như vậy, liền nói: “Được rồi, con ngủ với ta.” Thủy Hướng Đông ở một bên thất vọng thở dài. Lúc chạng vạng, Trần Lệ Bình gọi điện thoại về: “Đợi một chút con đến đón mọi người đi ăn ở nhà hàng Thượng Hải.” Ba người bận rộn cả nửa ngày, vừa bẩn vừa mệt, vội vàng đi tắm rửa, khiến cho mình nhẹ nhàng thoải mái, chở đi ra ngoài ăn cơm. Lúc Trần Lệ Bình đẩy cửa nhà mình vào, thấy căn nhà rực rỡ hẳn lên và ba nụ cười tươi rói, đột nhiên có loại xúc động muốn rơi nước mắt: “Cha, Tiểu Huy, Hướng Đông, các người giúp con dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ sao?” “Mẹ, hoan nghênh về nhà.” Nghê Huy vui vẻ nói. Trần Lệ Bình khom lưng, ôm lấy con trai, hôn một cái lên mặt hắn: “Cám ơn con, tiểu bảo bối.” Thủy Hướng Đông ở một bên nhìn, khóe miệng treo lên nụ cười. Trần Lệ Bình cũng không đi vào phòng, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm thôi. Bận rộn lâu như vậy, khẳng định đều đói rồi. Sao lại không nghỉ ngơi một chút, phải giúp ta quét dọn nhà cửa, mệt muốn chết rồi phải không?” Ông ngoại nói: “Trong phòng rất rối loạn, hai đứa nhỏ đều nhìn không được, bọn nó muốn dọn dẹp, ta đương nhiên không thể ngồi nhìn.” Trần Lệ Bình ngượng ngùng nói: “Gần đây thật sự rất bận, vừa lúc mùa kinh doanh thịnh vượng, hơn nữa nhà kho mới mua đang sửa chữa, rất bận, có lúc một ngày ngủ không đến 4, 5 tiếng. Ông ngoại nói: “Con một nữ nhân, không cần phải làm như vậy, quá vất vả, con về nhà đi, bây giờ cũng không thiếu tiền tiêu xài.” Trần Lệ Bình cười cười: “Không sao đâu, con bây giờ đang tìm trợ lý thích hợp, đợi con thích ứng rồi, sau đó liền có thể nhẹ nhàng một chút.” Trần Lệ Bình nghĩ đến Nghê Vệ Dương, nhất định không thể thua ông ấy, bà phải cho con trai tương lai tốt nhất. Nghê huy ngẩng đầu nhìn mẹ, mặc dù trang điểm, nhưng mà quần thâm dưới mắt vẫn rất rõ ràng: “Mẹ, phải nghỉ ngơi thật tốt, không cần quá vất vả đâu.” Trần Lệ Bình sờ đầu con trai: “Mẹ biết rồi.” Đến dưới lầu, Trần Lệ Bình dẫn bọn họ lên một chiếc Santana màu đỏ, mở cửa là một nam nhân còn trẻ, tuổi không quá 30, để tóc mái rẻ ngôi như Quách Phú Thành thịnh hành nhất thời này, người này tương đối ốm, da hơi đen, hướng bọn họ cười, Trần Lệ Bình giới thiệu cho Nghê Huy bọn họ: “Đây là bạn làm ăn của ta, Chương Thái Thanh. Y nghe nói mọi người đến đây, muốn mời chúng ta đi ăn cua Đại Áp.” Nghê Huy và Thủy Hướng Đông đều ngoan ngoãn chào hỏi, kêu y là Chương thúc thúc. Nghê Huy cố gắng lục soát lại nhân vật này trong ký ức, dường như mẹ không có người bạn nào họ Cương, đại khái là bởi vì cha mẹ sớm đến Thượng Hải, tất cả đều thay đổi. Nghê Huy phát hiện, thái độ của Chương Thái Thanh này đối với mẹ vô cùng ân cần, liên quan đến bọn họ đều có cảm giác lấy lòng, nhưng lại biểu hiệu không rõ mười phần, vô cùng thành thạo. Nghê Huy đoán rằng, người này có thể đang theo đuổi mẹ. Nghê Huy đối với việc mẹ tái giá tuyệt đối sẽ không phản đối, nhưng điều kiện tiên quyết là, người này phải đối tốt với mẹ, phải đáng tin.
|
Chương 29: Không ngủ cùng với y[EXTRACT]Ăn cơm xong, Chương Thái Thanh hỏi: “Tiểu Huy ngày mai muốn đi đâu chơi, thúc thúc dẫn mọi người đi chơi được không?” Nghê Huy lắc lắc đầu, hắn đâu cũng không muốn đi, chỉ muốn ở bên mẹ nhiều hơn. Trần Lệ Bình nói với con trai: “Chương thúc thúc có xe hơi, ngày mai dẫn mọi người đi biển chơi được không? Có thể đi mò vỏ sò và ốc biển. Nghê Huy hỏi: “Có thể bơi lội không ạ?” Chương Thái Thanh hỏi: “Con muốn đi bơi thì đương nhiên có thể.” Nghê Huy gật gật đầu: “Dạ.” Trần Lệ Bình lại nói: “Mẹ ngày mai không có thời gian, để Chương Thúc Thúc đi cùng mọi người được hay không.” Nghê Huy quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ không đi sao? Nhưng mà con muốn mẹ cũng cùng đi.” Trần Lệ Bình sờ sờ đầu của con trai: “Xin lỗi con, Tiểu Huy. Mẹ hai ngày này có chút việc, Tiểu Huy phải tự mình chơi, đợi mẹ xong việc rồi, liền có thời gian bồi con, được không?” Trong ánh mắt lộ ra tình cảm áy náy, con trai đặc biệt chạy đến đây, chính mình lại không có thời gian ở cùng nó. Nghê Huy cảm thấy trong lòng chua xót, mẹ cư nhiên bận bịu, hắn đành phải nói: “Vậy được rồi, mẹ đừng làm quá sức.” Chương Thái Thanh lái xe đưa bọn họ về nhà, Nghê Huy bọn họ xuống xe trước, Trần Lệ Bình tháo dây an toàn: “Cám ơn, Thái Thanh, ngày mai làm phiền anh đến đón bọn họ.” “Không có gì đâu, dù sao anh cũng có thời gian, con trai của em rất đáng yêu, cũng rất hiểu chuyện.” Chương Thái Thanh nói, “Trần Lệ Bình, anh muốn…” Trần Lệ Bình vội vàng nói: “Con trai đang đợi em, em đi trước, đi đường cẩn thận, ngày mai gặp.” Chương Thái Thanh nhẹ thở dài, gật gật đầu: “Tạm biệt!” Nghê Huy vẫn luôn đợi mẹ ở dưới lầu, thấy mẹ đến, đưa tay ra về phía mẹ, Trần Lệ Bình nắm lấy tay của con trai: “Về nhà thôi.” Nghê Huy muốn hỏi Chương Thái Thanh đó là ai, nhưng mà nghĩ nghĩ thôi đi, sợ chính mình quá nôn nóng, ngược lại làm cho mẹ không an tâm, vẫn là thuận theo tự nhiên đi, lúc thích hợp lại bày tỏ thái độ là được rồi. Lúc đi ngủ, Nghê Huy trèo lên giường của ông ngoại, ông ngoại nói: “Huy Huy, con thật không ngủ cùng Hướng Đông sao?” Nghê Huy tựa đầu chôn vào cái gối: “Không ạ!” “Các con hai đứa nhỏ ngủ cùng nhau, giường sẽ rộng một chút, ngủ cũng thoải mái một chút a.” Ông ngoại cười nói. Nghê Huy nói: “Con không thích ngủ với người không quen thuộc.” “Con với Hướng Đông không quen thuộc sao?” Nghê Huy phùng má nói: “Không quen. Nói không chừng y đi ngủ còn đánh rắm, còn sẽ ngáy và nghiếng răng, có lẽ còn lăn qua lăn lại đá người, một cước đạp con xuống giường.” Ông ngoại ha ha cười lớn. Thủy Hướng Đông đứng trước cửa phòng ngủ của Nghê Huy, nghe đoạn nói chuyện của Nghê Huy, rất muốn nói: “Ta vừa không đánh rắm, cũng không ngáy ngủ nghiếng răng, còn không lăn qua lăn lại đá người!” Nhưng mà cho dù có nói, Nghê Huy cũng sẽ không ngủ cùng y. Trần Lệ Bình tắm rửa xong đi ra, vừa lau tóc vừa nói: “Hướng Đông, con sao lại chưa ngủ?” Thủy Hướng Đông vội vàng xoay người lại, chui vào trong phòng của khách, giường rất lớn, không cần phải chen chút với em trai, cũng sẽ không bị em trai nữa đêm đá tỉnh, hẳn là rất tự tại, Thủy Hướng Đông lăn qua lăn lại, từ ngoài giường lăn đến trong giường, lại từ đầu giường lăn đến cuối giường, ai, giường rộng quá, bên cạnh lại không có người, ngược lại ngủ không được, khi nào, Nghê Huy mới bằng lòng ngủ cùng với mình đây. Sáng sớm hôm sau, Chương Thái Thanh liền lái xe đến, Trần Lệ Bình tiễn bọn họ lên xe, cứng rắn kính đáo đưa cho ông ngoại một xấp tiền, để ông mua đồ ăn đồ uống. Chương Thái Thanh cười mà không nói, chỉ lái xe, bọn họ đi biển ở phía Tây Nam Thượng Hải, cách cảng biển tương đối xa, biển bên này không đánh sâu vào sông ngòi, nước màu xanh biếc, còn rất sạch sẽ. Điều duy nhất không quá tốt chính là, bãi biển này không phải là bãi cát, mà là bãi bùn. Đường bờ biển của Thượng Hải mặc dù rất dài, nhưng chưa có một chỗ nào là bãi cát, toàn là bãi bùn, nước biển đánh vào bãi biển, sẽ nổi lên một làn sóng màu vàng. Bãi biển như vậy, chỉ có thể nhìn, không thích hợp để bơi lội, nhưng mà cũng có không ít người chơi đùa trong nước, chỉ cần vượt qua làn sóng đục bên bờ biển, nước vẫn xem như là tương đối trong. Nghê Huy nhìn làn sóng đục kia, xua tan ý niệm trong đầu, đợi sau này có bãi cát nhân tạo rồi nói sau. Chương Thái Thanh lấy ra một cái máy chụp hình: “Đến, ta chụp hình cho mọi người làm kỷ niệm.” Đầu những năm 90, máy chụp hình còn chưa phổ biến rộng, mức độ đam mê chụp ảnh của mọi người vẫn tương đối cao, lần trước Nghê Huy đến Thượng Hải, mẹ của hắn liền chụp cho hắn ước chừng 3 cuộn phim, rửa ra một xấp ảnh thật dày. Thủy Hướng Đông kéo Nghê Huy: “Chương thúc thúc chụp một tấm cho con và Nghê Huy.” Chương Thái Thanh đem ống kính nhắm ngay bọn họ: “Được, nhìn vào ống kính.” Nghê Huy không vui, giãy dụa muốn tránh ra, bị Thủy Hướng Đông ôm lấy thắt lưng, thế là liền chụp được một tấm, một đứa muốn chạy, một đứa kiên cường ở lại, một mặt không tình nguyện, một mặt cười hì hì, dưới bối cảnh trời xanh biển xanh, nhìn ra được giống như đang vui đùa ầm ĩ với hai đứa nhỏ, bức ảnh vô cùng sống động. Kế tiếp Nghê Huy không bao giờ chụp hình một mình với Thủy Hướng Đông nữa, Thủy Hướng Đông cũng không để ý, ngược lại còn chụp thiệt nhiều ảnh với Nghê Huy và ông ngoại. Chương Thái Thanh chụp một đống hình, hỏi: “Ai muốn đi bơi?” Thủy Hướng Đông hăng hái bừng bừng giơ tay lên: “Con muốn đi bơi.” “Tiểu Huy thì sao?” “Con không đi.” Ông ngoại đứng ở trên bờ nhìn một chút: “Ta đi mua cái phao.” Chương Thái Thanh cười nói: “Không cần mua đâu, con đều chuẩn bị tốt rồi. Quần bơi, phao bơi đều có, đồ ăn đồ uống cũng có. Đều ở đây.” Y nói rồi mở cốp xe, bên trong để rất nhiều thứ, đồ uống, thức ăn vặt, phao bơi, quần bơi, cái gì cũng có. Nghê Huy trong lòng cho người này thêm một phần, tốt, là người rất cẩn thận săn sóc. Thủy Hướng Đông thay quần bơi, Chương Thái Thanh bận rộn thổi phồng phao bơi. Ông ngoại hỏi Nghê Huy: “Huy Huy, con thật sự không đi sao?” Đúng lúc giữa hè nóng bức nhất, Nghê Huy nhìn đại dương mênh mông xanh thẳm đó, ôn hòa như ngọc bích, thật sự rất có sức hấp dẫn, nhưng mà dưới chân giẫm một đống bùn làm cho hắn lùi bước, bẩn quá đi. Hắn do dự một chút, lắc đầu: “Con không đi đâu, bẩn lắm.” Ông ngoại nở nụ cười: “Vậy thì ở trên bờ chơi đi.” “Dạ.” Nghê Huy tháo giày ra, đi chân trần giẫm lên bãi bùn mềm dẻo, rất mát, cảm giác êm dịu, thật thích, một đường đi qua, lưu lại một chuỗi dấu chân rõ ràng. Thủy Hướng Đông thấy dấu chân nho nhỏ của Nghê Huy, phần đầu rộng, phần đuôi hẹp, ngay cả đầu ngón chân cũng in dấu rất rõ ràng trên bùn, thoạt nhìn đặc biệt dễ thương, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Y đợi Chương Thái Thanh giúp thổi phồng cái phao bơi, không thể chờ đợi được mà tròng vào người, dọc theo dấu chân của Nghê Huy mà đuổi theo: “Nghê Huy, đợi ta với!” Nghê Huy quay đầu lại nhìn y một cái, trên người trùm cái phao bơi màu đỏ, mặt quần bơi nhỏ màu xanh da trời, nhìn giống như một tên ngốc, không nhịn được xoay người, cúi đầu tiếp tục nhìn bùn, trong bùn còn có thể có vỏ sò, sao biển vân vân, nhưng mà lúc này còn chưa có thủy triều xuống, không phải thời cơ tốt để ra bãi biển bắt hải sản. Thủy Hướng Đông chạy đến bên cạnh Nghê Huy: “Nghê Huy, ngươi đang tìm gì vậy? Vỏ sò sao?” Nghê Huy ngồi chồm hổm trên mặt đất đào bùn, từ trong bùn tìm được một cái vỏ sò so với cái móng tay không lớn hơn bao nhiêu, đi đến chỗ nước rửa sạch sẽ, phát hiện là một vỏ sò nhỏ có đốm nâu lấm tấm, hoa văn rất đẹp. Thủy Hướng Đông cũng không xuống nước, cũng tìm kiếm trong bùn, y muốn tìm một con ốc biển thật đẹp cho Nghê Huy. Bên kia ông ngoại Nghê Huy và Chương Thái Thanh đang nói chuyện, Chương Thái Thanh nói: “Con phát hiện Tiểu Huy không thích nói chuyện, tích cách tương đối hướng nội.” Ông ngoại nói: “Đúng a. Lúc trước cha mẹ của hắn cãi nhau có thể ảnh hưởng đến tính cách của nó.” Chương Thái Thanh nói: “Cha mẹ có ảnh hưởng rất lớn đối với con nhỏ, một cuộc hôn nhân sai lầm, bị tổn thương lớn nhất chính là đứa con.” Ông ngoại hỏi: “Cũng không hẳn là như vậy. Đứa nhỏ tiểu Chương bao nhiêu tuổi rồi.” (Ý ông ngoại là hỏi con của Chương Thái Thanh đó) Chương Thái Thanh nở nụ cười: “Con a, con là một người ăn no, cả nhà không bị đói, một người đàn ông độc thân vui vẻ.” “Vậy sao? Ta xem con đối với con nít rất có tính kiên nhẫn, còn cho rằng con cũng làm cha rồi.” Ông ngoại cười nói. “Nhà của con anh em rất nhiều, lúc nhỏ thường thường giúp cha mẹ trong em, rất dễ ở chung với con nít.” “Con bao nhiêu tuổi rồi.” Chương Thái Thanh nói: “Hai mươi chín.” Ông ngoại cảm thán nói: “Cũng nên kết hôn đi.” Chương Thái Thanh cười cười: “Dạ đúng, âm sai dương thác, liền trì hoãn.” Hai người không nói gì nữa, nhìn hai đứa nhỏ ở ngoài biển. Thủy Hướng Đông cuối cùng cũng từ trong bùn mò được một con ốc biển, con ốc biển này rất nhỏ, hẹp dài, phần đuôi có hình dáng xoắn ốc dài, một vòng nâu nhạt một vòng trắng, trái lại rất đẹp. Thủy Hướng Đông đem con ốc rửa sạch rồi đưa cho Nghê Huy như dâng vật quý: “Nghê Huy, cái này cho ngươi.” Nghê Huy nhìn con ốc trong tay y, cũng có chút thích, nhưng miệng vẫn nói: “Ta không cần, ngươi chính mình giữ đi.” Thủy Hướng Đông sớm đã nghỉ đến đường lui: “Ngươi giúp ta cầm đi, ta đi bơi.” Nói rồi nhét vào tay Nghê huy, chính mình chạy về phía làn sóng màu vàng của rượu. Nghê Huy nhìn con ốc trong tay, muốn ném xuống đất, nhưng vẫn là chưa ném, bỏ vào trong túi. Thủy Hướng Đông vui vẻ mà đạp sóng trên nước, lên xuống theo làn sóng phập phồng, giống như thủy điểu(một loài chim sống dưới nước) vui vẻ. Chương Thái Thanh cũng thay đồ xuống bơi, xa xa hỏi Nghê Huy: “Tiểu Huy, con không bơi sao?” Nghê Huy lắc lắc đầu: “Không ạ.” Ông ngoại cũng đi chân trần xuống, Nghê Huy nhặt được một vò sỏ nhỏ và một con ốc biển nhỏ, đi đến bên cạnh ông ngoại, lấy ra cho ông ngoại xem: “Ông ngoại, ông xem con nhặt được nè, đẹp không ạ?” Ông ngoại chỉ vào con ốc mà Thủy Hướng Đông nhặt được nói: “Cái này đẹp nhất.” Nghê Huy mặt vô biểu tình, trong lòng nói, con nhặt được một mớ, cư nhiên còn không bằng một cái của y! Ông ngoại nhìn hai người ở ngoài biển, đột nhiên hỏi Nghê Huy: “Huy Huy, nếu như sau này mẹ con tìm cha khác cho con, con có đồng ý không?” Nghê Huy ngẩng đầu nhìn ông ngoại, sau đó lại cuối đầu: “Chỉ cần y đối xử tốt với mẹ con, con liền đồng ý.” Ông ngoại đột nhiên nói chuyện này với mình, có phải hay không là chứng thực suy đoán của mình, xác thực Chương Thái Thanh và mẹ có quan hệ không bình thường? Ông ngoại kinh ngạc nhìn Nghê Huy, một đứa con nít bình thường đều sợ mẹ của mình tái giá sẽ đối xử không tốt với mình không phải sao, bình thường một chút cũng sẽ nói, chỉ cần bọn họ đối xử tốt với mình là được, nhưng mà phản ứng của Nghê Huy lại hiểu chuyện một cách không ngờ, chỉ cần ông ấy đối xử tốt với mẹ là được, hoàn toàn không nghỉ đến cảm nhận của bản thân. Đứa nhỏ thông minh sớm như vậy, không khỏi khiến cho ông ngoại lo lắng. Thủy Hướng Đông cũng rất sớm chín chắn, nhưng mà y còn hoạt bát vui tươi giống như con nít, Nghê Huy lại giống như ông cụ non. Ông ngoại đưa tay vuốt ve cái ót của Nghê Huy: “Huy Huy, con có thể biểu đạt cách nghĩ của con, con muốn cái gì, không thích cái gì, không cần sợ người khác không vui.” “Dạ, con biết rồi, cám ơn ông ngoại.” Kỳ thực này đều là cách nghỉ chân thật nhất của bản thân hắn a. “Huy Huy thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện.” Ông ngoại thở dài nói. Từ biển trở về, Thủy Hướng Đông phơi nắng bị đen như cục than, Nghê Huy cũng bị rám nắng, hắn vốn dĩ dễ bị bắt nắng, lần này lại đến bờ biển có tia tử ngoại lớn nhất, mặc dù không có xuống nước, nhưng mà trên bờ chơi cũng rất lâu, đoán chừng phải rất lâu mới khôi phục lại. Thủy Hướng Đông nhìn khuôn mặt và cái cổ đỏ đỏ của Nghê Huy, trong mắt lộ thần sắc tự trách, giống như là làm điều gì sai. Nghê Huy xoay người không nhìn y, chính mình bị rám nắng, liên quan gì đến y a. Thủy Hướng Đông thấy vỏ ốc xinh đẹp để ở trên tủ đầu giường của mình, thở dài, trầm mặc cầm lấy cái vỏ ốc cẩn thận nhìn, cảm thấy có thể trên vỏ ốc đào ra một cái lỗ, làm một cái dây treo lên, nếu như Nghê Huy thích, có thể tặng cho hắn, nhưng mà hắn sẽ nhận sao. Nghê Huy đi ra ngoài chơi một chuyến bị rám nắng, Trần Lệ Bình đau lòng không thôi, không hề nói con trai đi ra ngoài chơi: “Tiểu Huy, con ngày mai cùng Hướng Đông đi khu trò chơi được không?” Nghê Huy nói: “Mẹ, con không muốn đi khu trò chơi, con muốn ở cùng mẹ, con đi công ty mẹ được không? Con sẽ không làm phiền mẹ làm việc đâu.” Trần Lệ Bình nói: “Vậy được rồi, ngày mai con cùng mẹ đi đến công ty.” Bà biết con trai là muốn ở với mình nhiều như thế này, đáng tiếc bà quá bận, không có cách nào ở bên cạnh con trai.
|