Lâm Khinh Vũ vừa đi tới, nhóm người đang chờ trong phòng đều lén lút nhìn qua, cho dù không thấy được thì cũng cố dựng lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên này.
Giới giải trí tuy lớn nhưng chuyện người đóng thế Lâm Khinh Vũ nghịch tập giành lấy vị trí của Tô Khuyết huyên náo cũng không nhỏ.
Hiện giờ, hai vị chánh chủ cơ duyên xảo hợp đụng mặt, lại còn là cùng thử kính một bộ phim, làm sao không làm người ta chú ý, này chính là ôm tâm tình vui sướng ngồi xem kịch vui a.
Tô Khuyết cùng Sở Tự đều không để ý tới cậu ta.
Lâm Khinh Vũ lại tiến tới, mỉm cười hướng Tô Khuyết ân cần hỏi thăm: “Tô tiền bối, anh còn giận tôi sao? Lúc trước ngoài ý muốn nhận được vai diễn của tiền bối, tôi cũng thực kinh ngạc. Thế nhưng đạo diễn muốn như vậy, tôi cũng không ngờ một người đóng thế nho nhỏ như tôi lại được chọn, Tô tiển bối không nói chuyện với tôi, có phải vẫn còn trách tôi không?”
Ngầm ý là Tô Khuyết diễn xuất không tốt nên mới bị đổi người.
Sao Tô Khuyết lại trêu chọc trúng một kẻ rắn độc như Lâm Khinh Vũ a, Sở Tự nhíu nhíu mày, đang định thay Tô Khuyết đáp lời.
“Không có, chuyện đổi người trước kia tôi không rõ lắm.. Mà tôi không để ý tới cậu thuần túy là vì tôi và cậu căn bản không quen không biết, không hiểu vì sao cậu lại tự dưng chạy tới lôi kéo làm quen.” Không đợi Sở Tự mở miệng, Tô Khuyết đã giành nói trước, thái độ lạnh nhạt đáp lại.
Khi ấy Tô Khuyết được nâng đỡ, diễn viên đóng thế nhiều không đếm xuể, quả thực không phải ai cậu cũng nhận thức.
Thế nhưng Lâm Khinh Vũ đoạt đi vai diễn của cậu, hiện giờ lại là diễn viên đang nổi, Tô Khuyết lại nói không quen không biết, giống như ám chỉ cậu căn bản không để Lâm Khinh vũ trong mắt, cho dù mặt mũi danh tiếng có lớn thế nào cũng vậy…
Cứ như vậy thì Lâm Khinh Vũ cố ý chạy tới khiêu khích Tô Khuyết thoạt nhìn quá mức keo kiệt.
Lâm Khinh Vũ sống hai đời, điều đau khổ nhất trong lòng cậu ta chính là gương mặt bình thường của mình, lại còn không thèm trang điểm. Hiện giờ bị Tô Khuyết chọt thẳng vào nỗi đau, sắc mặt Lâm Khinh Vũ lập tức tái xanh.
Thấy Lâm Khinh Vũ biến sắc, Sở Tự thầm bật ngón tay cái với Tô Khuyết…. Đứa nhỏ này có vẻ trưởng thành còn tốt hơn cậu tưởng.
“Đã lâu không gặp, anh Sở. Hôm nay tôi đưa Khinh Vũ tới thử kính, vừa nãy Trầm đạo còn khen Khinh Vũ nhà chúng ta, nói diễn xuất của Khinh Vũ thực tốt, vai nam chính nếu không phải Khinh Vũ thì không chịu a.” Đinh Ninh thấy sắc mặt Lâm Khinh Vũ không tốt, xung quanh lại có người dòm ngó, liền vội vàng xoay chuyển đề tài: “Không ngờ hôm nay cư nhiên lại gặp anh Sở ở đây, thực trùng hợp!”
Đinh Ninh làm như đến bây giờ mới nhìn thấy Tô Khuyết, nói tiếp: “Ôi chao, đây là nghệ nhân mà anh Sở mang bây giờ à? Nhìn thực lạ mắt a.”
Cô ta cố ý tỏ ra không biết Tô Khuyết để đáp lễ lại chiêu vừa nãy.
“Ừ.” Sở Tự không có tâm tình so đo với phụ nữ, thế nhưng cậu không thể không thừa nhận Đinh Ninh này là người phụ nữ chán ghét nhất mà cậu từng gặp.
“Ai nha nha, trước kia anh Sở quyết định từ chức đúng là quá cảm tính, dù thế nào đi nữa, khi còn ở Hán Ngữ anh cũng là người đại diện dẫn dắt Đàm Thành, là người ký hợp đồng cấp S a.” Đinh Ninh diễu võ dương oai: “Cho dù không có Đàm Thành thì cũng có không ít nghệ nhân muốn đầu quân, cần chi phải qua Tinh Quang rồi ngay cả hợp đồng người đại diện chính thức cũng không được ký chứ.”
Đinh Ninh quét mắt nhìn Tô Khuyết một vòng rồi nói: “Anh Sở, hiện giờ anh không ở Hán Ngữ nên không biết, Đàm Thanh bây giờ phát triển ngày càng tốt, hợp đồng đóng phim cùng quảng cáo xa xỉ phẩm nhiều không đếm xuể, nói không chừng sang năm lại có thể giật giải ảnh đế.”
“Ồ, phải không?” Sở Tự nghe đối phương khoe khoang, trên mặt không hề lộ ra chút biểu tình dư thừa.
Đinh Ninh lập tức đắc ý: “Còn không phải sao, Đàm Thành nói thế nào cũng là nghệ nhân một tay anh Sở dẫn dắt, hiện giờ đạt được thành tựu như vậy mà anh Sở lại không thể nhìn thấy, thực sự quá đáng tiếc. Bất quá lại thực tiện nghi cho tôi, vô duyên vô cớ trở thành người đại diện của ảnh đế… từ nay về sau chính là được thơm lây a.”
Sở Tự phí nhiều tâm huyết lên Đàm Thành thì sao chứ?
Cuối cùng không phải Đàm Thành cũng trở thành nghệ nhân dưới tay mình a.
“Dù sao cũng là nghệ nhân tôi từng dẫn dắt, biết cậu ta tốt thì người đại diện cũ tôi đây cũng an tâm. Chỉ mong cậu ta có thể tiếp tục tiến xa như vậy.” Sở Tự cười khẽ, bất quá trên mặt không lộ ra bao nhiêu biểu tình.
Đinh Ninh thấy Sở Tự như vậy, chẳng khác nào mình vừa đấm một quyền vào lớp bông, thực không thú vị, liền ngoài cười mà trong lòng không cười nói: “Anh Sở cứ yên tâm, sau này Đàm Thành nhất định sẽ ngày càng tốt, bất quá tôi thấy anh Sở có vẻ không tốt lắm a.”
“Không bằng như vầy đi, lúc tôi về công ty sẽ thay anh Sở nói vài lời tốt đẹp trước mặt ông Tổng, để anh Sở có thể quay về Hán Ngữ, được không?” Đinh Ninh chế nhạo cười nói: “Hán Ngữ không có khả năng ký hợp đồng cấp S với anh nữa, thế nhưng cấp C thì dư sức, thấy anh ngày xưa bán mạng làm việc ở Hán Ngữ như vậy, hẳn anh sẽ nguyện ý.”
Đinh Ninh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Đến khi đó, anh Sở không cần khổ sở dẫn dắt đám nghệ nhân bình hoa chỉ có mặt mũi nữa.”
Cô mới không tin mình nói tới mức này mà vẫn không chọc giận được Sở Tự.
“Không cần làm phiền.” Sở Tự mỉm cười từ chối
‘ý tốt’ của đối phương.
Đinh Ninh liền cười giả: “Này sao có thể nói là làm phiền chứ? Làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy, anh Sở cũng quá khách sáo rồi.”
“Tôi cảm thấy Tô Khuyết nhà chúng ta không thua kém gì Đàm Thành cả. Ít nhất, tôi tin tưởng Tô Khuyết nhất định sẽ không làm mấy chuyện qua sông đoạn cầu, chị Đinh, chị nói xem có đúng không?” Sở Tự kéo Tô Khuyết qua, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, mỉm cười nói.
Đàm Thành hôm nay có thể đổi cậu đi thì ngày mai cũng có thể đổi Đinh Ninh…
Dẫn dắt một nghệ nhân không biết tình nghĩa như vậy, Đinh Ninh có gì đáng đắc ý?
“Anh Sở—–” Không ngờ Sở Tự cư nhiên lại đánh giá mình cao như vậy, Tô Khuyết lập tức cảm động không thôi.
Sắc mặt Đinh Ninh biến đổi, thấy Sở Tự đưa ra so sánh như vậy thì tự nhiên trong lòng có cảm giác vô lực cùng thật bại.
Hai người thấy mình không có cách nào đả kích Sở Tự cùng Tô Khuyết nên không còn vui sướng diễu võ dương oai như lúc đầu, nói vài câu rồi vội vàng rời đi.
Lâm Khinh Vũ cùng Đinh Ninh vừa đi, Tô Khuyết ôm tâm tình cố gắng không thể để anh Sở mất mặt một lần nữa tập trung vào nội dung thử kính.
Thời gian từng chút trôi qua.
Tô Khuyết luyện tập một hồi thì khát nước, tiện tay cầm ly nước trà mà nhân viên đoàn phim chuẩn bị, bất quá cậu đột nhiên nhớ tới lời căn dặn của Sở Tự…
Tiếp đó đặt ly nước trà vẫn chưa hớp ngụm nào xuống chỗ cũ.
Nghe lời anh Sở sẽ không sai, Tô Khuyết nghĩ vậy.
****
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã tới phiên Tô Khuyết thử kính. Sở Tự đứng bên ngoài làm thủ thế cố lên, trong ánh mắt cổ vũ của Sở Tự, Tô Khuyết tự tin nhàn nhã bước qua cửa tiến vào phòng thử kính.
“Cậu đã đọc phần kịch bản diễn thử rồi đúng không, bây giờ diễn cho tôi xem đi.” Ấn tượng về Tô Khuyết trong lòng Trầm Ngưng không tốt, trước đó là Tề Dự tạo áp lực, bà không có cách nào mới để Tô Khuyết đóng vai chính. Hiện giờ đã không còn Tề Dự, tuy Tinh Quang muốn giành vai nam hai, nam ba cho Tô Khuyết nhưng Trầm Ngưng lại không có ý này.
Trong phim thần tượng, yêu cầu về khả năng diễn xuất của diễn viên cũng không cao.
Trước Tô Khuyết, những diễn viên khác đều chọn trích đoạn gặp gỡ giữa nam chính cùng nữ chính, tùy tiện diễn một chút, lại xem diện mạo dáng vẻ, Trầm Ngưng liền có thể phân phối vai diễn cho bọn họ.
Chỉ có Tô Khuyết, Trầm Ngưng đưa trích đoạn quyết liệt giữa nam chính cùng nữ chính. Vì hiểu nhầm nữ chính cấu kết với đứa em trai cùng cha khác mẹ, đồng thời cũng là người gián tiếp hại chết anh trai mình, yêu cùng hận đan xen, yêu cũng không thể mà hận cũng không xong, yêu cầu về kỹ thuật diễn cực cao, là một trích đoạn rất phức tạp.
Trầm Ngưng muốn làm cho Tinh Quang biết, không phải bà không nể mặt mũi Tinh Quang, thế nhưng Tô Khuyết căn bản chỉ là bình hoa có mặt không có diễn xuất.
Tô Khuyết đối mặt với Trầm Ngưng có chút nhút nhát, bất quá nghĩ tới chờ mong của Sở Tự, Tô Khuyết liền lấy lại tinh thần, chỉ sau một giây liền nhập vai, đối mặt với hình chiếu hư cấu của nữ chính, khí thế cả người thay đổi, trở thành một vị tổng tài trần ổn nội liễm hướng nội nhưng sâu trong thâm tâm lại có chút bá đạo mạnh mẹ: “Em lại ra ngoài à? Đêm nay em đã đi đâu? Tới chỗ Phương Tử Hạ, cùng nó ôn tồn đúng không?”
“Đúng là ghê tởm, Hướng Minh Nguyệt, rốt cuộc người phụ nữ như cô có hiểu cái gì gọi là thật lòng thật dạ không hả?”
Tô Khuyết diễn đoạn này tốt ngoài ý muốn, khóe mắt đỏ ngầu lộ rõ cơn giận ngập trời, bất quá lại cố ép bản thân phải nhịn xuống, nước mắt dâng tràn trong hốc mắt nhưng cố tình lại không lăn xuống.
Chờ Tô Khuyết diễn xong, toàn bộ mọi người trong phòng thử kính, bao gồm cả Trầm Ngưng đều chấn kinh, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều không ngờ Tô Khuyết cư nhiên có thể diễn tốt như vậy, tốt hơn hẵn những diễn viên thử kính trước đó, quả thực là chính là Lộ Thiểu Kỳ trong kịch bản.
Ngồi trong phòng quan sát, nhìn thấy màn biểu diễn của Tô Khuyết, Tề Dự cũng kinh ngạc nhướng mày, Tô Khuyết là vật cưng mà trước kia gã từng bao dưỡng, yêu thương cũng được vài năm.
Thời điểm bao dưỡng Tô Khuyết, Tề Dự hiểu rất rõ tính cách cậu bé này. Sau khi biết đối phương chỉ có gương mặt mà không hề có diễn xuất, hơn nữa cũng không có đầu óc hay ham mê sự nghiệp, Tề Dự từng suy đoán kết cục của Tô Khuyết, sau khi không còn tài nguyên thì sẽ không gượng dậy nổi, từ từ chìm xuống.
Thế nhưng thực không ngờ Tô Khuyết sau khi bị đả kích lại tự mình đứng lên, hơn nữa còn lột xác mạnh mẽ đến vậy.
Này quả thực nằm ngoài dự đoán của Tề Dự.
“Thử lại, thử lại lần nữa!” Trầm Ngưng hồi phục tinh thần, liền nói.
Biểu hiện của Tô Khuyết quả thực nằm ngoài dự kiến của bà.
Trợ lý của Trầm Ngưng chọn ra một trích đoạn đưa qua, Tô Khuyết không nghĩ ngợi nhiều đã nhận lấy, hơn nữa còn cố thúc ép mình tập trung vào vai diễn.
Lần này trích đoạn mà Tô Khuyết nhận được là đoạn nam chính biết anh trai mình qua đời, mà nữ chính mà mình yêu thương trong lúc sinh mệnh anh trai nguy cấp lại vứt bỏ anh ở đấy, gián tiếp gây ra cái chết của anh trai, mà hết thảy cũng là do mình gián tiếp tạo thành…
Trạng thái của Tô Khuyết hôm nay tốt ngoài ý muốn, ánh mắt lộ rõ không dám tin, lúc nhìn thấy thi thể anh trai thì tựa hồ sắp hỏng mất. Sau đó chứng thực được nữ chính quả thực đã bỏ rơi anh trai mình ở nơi đó thì hoàn toàn trống rỗng, tuyệt vọng. Tiếp sau đó từ một thiếu gia luôn dựa dẫm vào anh trai trong một đêm bị bắt trưởng thành, trở thành người đứng đầu đại gia tộc, tổng tài một tập đoàn lớn, từng chút từng chút biến hóa tâm tình Tô Khuyết đều diễn rất tốt, xử lý đúng như in.
“Tốt lắm, cậu diễn rất tốt, tốt vượt khỏi tưởng tượng của tôi!” Trầm Ngưng bảo ngừng, ánh mắt nhìn về phía Tô Khuyết tràn đầy tiếc hận.
Trước đó biết Tề Dự muốn nâng đỡ Lâm Khinh Vũ đóng vai nam chính, Trầm Ngưng còn thực cao hứng, rốt cuộc không cần loại bình hoa như Tô Khuyết phá hỏng vai nam chính của bà nữa. Lâm Khinh Vũ tuy bộ dáng không tốt nhưng ít ra cũng có chút diễn xuất.
Chính là hiện giờ sau khi xem Tô Khuyết diễn thì Trầm Ngưng lại thực tiếc nuối.
Diễn xuất của Lâm Khinh Vũ tốt, thế nhưng chỉ là so với Tô Khuyết không hề có chút kỹ thuật biểu diễn nào trước kia mà thôi. Thế nhưng hiện giờ Tô Khuyết diễn xuất tốt, dung mạo lại đẹp, đáng tiếc lại không thể đóng vai chính.
Trầm Ngưng chỉ đành thở dài, lúc có tài nguyên có người nâng đỡ thì Tô Khuyết lại không có kỹ thuật diễn….
Giờ có kỹ thuật diễn rồi thì lại không có tài nguyên, đáng tiếc, thực sự đáng tiếc.
Năm đó nếu Tô Khuyết có một nửa diễn xuất, một nửa nghiêm túc như bây giờ thì tốt rồi.
Mà Tô Khuyết vốn đã chuẩn bị tâm lý bị chê trách, ngược lại lại được Trầm Ngưng khen ngợi thì sửng sốt: “Trầm đạo?”
“Tốt lắm, cậu diễn rất tốt, người trẻ tuổi, cậu sẽ có tiền đồ.” Trầm Ngưng bị màn biểu diễn của Tô Khuyết chấn động nên cũng thay đổi ấn tượng trong lòng. Hiện giờ tuy tài nguyên không còn nhưng bù lại Tô Khuyết có thái độ nghiêm túc cùng kỹ thuật diễn, này cũng có thể xem là chuyện tốt.
Vai nam chính Trầm Ngưng không có cách nào định đoạt.
Thế nhưng quyền lựa chọn nam hai lại nằm trong tay bà, Tô Khuyết vừa có dung mạo vừa có diễn xuất, cùng lắm thì lúc quay phim, bà lén thêm đất diễn cho Tô Khuyết.