Vụ Cốc
|
|
Chương 15: Món ăn mặn thứ năm – Cục [nhất][EXTRACT]Editor: Sakura Trang Thương gân động xương phải điều dưỡng một trăm ngày, Chung Nghị mặc dù không đến trình độ thương gân động xương, lại thực sự được nuôi trong phòng Từ Trinh vài ngày. Sau khi hết sốt, Từ Trinh không nói y rời đi nên không dám tự tiện rời đi, yên phận ngồi yên ở trong phòng, chỉ có sau khi Từ Trinh trở về mới đi hai vòng quanh viện cùng với hắn. Từ Trinh bận rộn cũng không phát hiện y xấu hổ, việc gần đây trong cốc thực sự nhiều lắm, ngoài trừ việc muội muội mình gây ra một đống việc phiền phức, thương đoàn ở khu đông và khu nam cũng xảy ra không ít vấn đề. Hoàn cảnh mới, thân thể mới còn chưa thích ứng hoàn toàn, thiếu chút nữa bị công việc chôn sống, hung ác nguyền rủa ông trời ban cho mệnh lao lực, nhưng Từ Trinh vẫn thức khuya dậy sớm làm việc cẩn thận. Bởi vì hắn biết, hắn sẽ sinh sống ở đây, cho đến khi đối mặt với cái chết lần thứ hai. Cái chết…? Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt kiên nghị thân thể cường ráng của một người nam nhân, trên tay Từ Trinh ngừng lại, vô thức nhu nhu mi tâm. Người quản sự coi như hiểu được quan sát lời nói vẻ mặt, nhìn bên ngoài một cái, thấy sắc trời không còn sớm, liền cung cung kình kình lui xuống. Tuy rằng tính tình của cốc chủ gần đây khá hơn nhiều, cũng không lạ chán ghét nam nhân đến gần, nhưng bọn họ vẫn cẩn thận giữ một khoảng cách, để trách khỏi việc lỡ hơi lơ là sẽ bị trách phạt. Mà chuyện của Chung Nghị, dù biết rõ trong lòng. Nhưng cho dù thế nào cũng không dám nói. Tỳ nữ bên cạnh thay đổi trà nóng, nàng lén lén nhòm cốc chủ tuổi trẻ đang nhắm mắt dưỡng thần, lại không biết có nên tiến lại gần hơn hầu hạ giống như trước đây không. Từ Trinh là người khôn khéo thế nào, sao không đoán được những thuộc hạ tôi tớ này đang nghĩ cái gì, hắn xem thường những xử suwjcuar Dung Tình trước mặt người ngoài, những cũng thật sự lười giải thích, chỉ là dựa theo thói quen và suy nghĩ của mình, từ từ nình tĩnh thay đổi. “Tất cả đi xuống đi.” Vẫy lui tỳ nữ đang chẳng biết làm thế nào cho đúng, Từ Trinh quyết định lúc rảnh rỗi sẽ sắp xếp hợp lí cho những cô nương này. Tại trong mắt hắn, những người này khác với Chung Nghị, còn khác chỗ nào, vì sao khác, nhất thời Từ Trinh không hiểu rõ, cuối cùng lại cho là do y là người đầu tiên hắn “gặp gỡ thẳng thắn thành khẩn”, hữa nữa quá trình cũng đủ “sọ hãi kích thích.” Lấy bức thư vừa được đưa đến, Từ Trinh miễn cưỡng mở ra, phát hiện ra cũng không phải chuyện lớn gì liền tùy tiện vứt qua một bên, đứng lên đi ra bên ngoài. Tới gần hoàn hôn, bầu trời xanh thẳm đột nhiên bị nhuỗm một nàu đỏ sậm, dù sao vẫn chưa đến thời gian châm nến, trong phòng tất nhiên là tối một chút, mà lúc Từ Trinh quay về phòng của mình, liên nhìn thấy một cảnh như vậy. Nam nhân quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn ở mép giường trong phòng, y không có đọc sách càng không có làm những chuyện gì khác, chỉ là ngồi thẳng lưng không nhúc nhích. Tia sáng ngoài cửa sổ chiếu vào trên người hắn, chụp xuống một vầng sáng vô cùng mềm mại, lại làm cho thân hình rõ ràng cao lớn cường tráng hiện lên một chút hiu quạnh và buồn bã. Từ Trinh cả kinh, vội vã cất bước vào trong nhà. Tiếng vang rõ ràng khiên cho nam nhân đang ngồi nghiêm chỉnh theo bản năng nhảy lên, vừa muốn làm ra động tác tấn công liền nhìn rõ người đi đến trước mặt, cả người y run lên, vừ muốn quỳ xuống liền bị Từ Trinh nhanh tay kéo lên, cứng đờ bị đẩy lên mép giường. Ngắn ngủi vài động tác như vậy, Từ Trinh liền nghĩ ra mọi chuyện, hắn lôi Chung Nghị ngồi vào bên người, xoa bóp không nhẹ không nặng lên tấm lưng hơi cứng đờ của nam nhân. Một khi bận rộn là không quan tâm đến việc khác là thói quen do đời trước lưu lại, từ lúc nuôi người nào đó tốt hơn nửa, hắn ngoài trừ việc bôi thuốc trước khi đi ngủ, hầu như ôm nam nhân ngã đầu liền ngủ, hoàn toàn không có chú ý đến hoàn cảnh của y có bao nhiêu xấu hổ. Quan trọng nhất là người này giấu thực sự quá tốt, gần như không để hắn nhìn thấy một chút cảm xúc lúng túng nào. Nếu không phải hôm nay trở về trước thời gian, nếu không phải cố gắng che dấu tiếng động, nnois như vậy còn bị giấu thật lâu. Thực sự càng sống càng không như trước. “Xin lỗi.” Từ Trinh thở dài, không nhịn được sờ sờ lỗ tai hơi nóng của nam nhân, trong đầu vừa xấu hổ vừa thương tiếc. Hắn không để cho nam nhân hoảng hốt quỳ gối xuống, chỉ là kéo người lại gần một chút, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay bận rộn một chút, lại thực sự đối xử với người quá mức theo thơi quen, không nghĩ là đã sơ sót, ngươi hãy trách ta…” “Chung Nghị không dám!” Không nghe lời nói nhỏ nhẹ của Từ Trinh, Chung Nghị vộ vàng cắt đứt. Trong mắt y, tự nhiên cốc chủ phải lấy đại cục làm trọng, mình không thể chia sẻ một chtus thì thôi, có thể nào quấy rầy để hắn phân tâm hơn. Hơn nữa nhiều thời gian trước, y lấy được… Đã là thứ cuộc đời này không dám muốn!
|
Chương 16: Món ăn mặn thứ năm – Cục [nhị][EXTRACT]Editor: Sakura Trang Từ Trinh không nói gì, rõ ràng hắn nói không phải là “Đừng trách ta” mà là “Muốn ngươi hãy trách ta”, được rồi, chưa nói nửa câu sau đi “Nhất định không có khả năng”. Từ Trinh thực sự không hiểu, bản thân chẳn qua vào lúc y ngã bệnh có vết thương thì đối xử tốt với y một chút, người này sao lại giống như nhận được ân huệ lớn quên hết những vũ nhục và tàn ngược trước kia. À đúng, trong mắt y, dù bị cái kia Dung Tình ngược chết, cũng là tương ứng với nghĩa vụ và trách nhiệm cảu thuộc hạ, không có khả năng có nửa điểm trách móc. Dù đau lòng cũng chẳng thể làm gì. Đột nhiên không biết phải làm gì với nam nhân này, Từ Trinh chỉ cảm thấy chỗ nào đó bên trái ê ẩm mềm lại thành một mảnh, cuối cùng không giải thích được ôm nam nhân vào trong lòng, môi hôn lên tóc trên đỉnh đầu y. Chung Nghị luống cuống một chút, vẫn không dám có nửa phần giãy dụa, chỉ là cứng cổ kéo căng cơ thể, mặc cho người xoa bóp nắn nắn giở trò, cố gắng không để trọng lượng của mình áp lên trên. Trong bụng Từ Trinh buồn cười lại không nói ra, chỉ ôm thân thể cứng rắn ngốc ngếch lại đặc biệt ấm áp, xác nhận từng chỗ vết thương một trên người y, từ cần cổ đến vùng hông, theo sau đến giữa hai chân non mịn. Tuy rằng cách y phục, nhưng Từ Trinh có thể phát hiện rõ ràng phản ứng của cơ thể, nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ bừng, hắn cười gian xảo, đầu ngón tay bôi dược lần thứ hai, thẳng theo y phục xẹt qua bắp đùi, khó khăn lắm mới dừng lại ở miệng huyệt từ từ xoa nắn chơi đùa, “Sáng nay ta nhìn, vết thương mặc dù tốt hơn nhiều, vẫn còn cần bôi mấy ngày thuốc. Đặc biệt ở đây, còn có chút đau nhỉ.” “Không… không đau…” Chung Nghị theo bản năng mở miệng, lại nhận ra giọng nói vừa khô lại khàn, đến nỗi có chút hơi run. Trong lòng y tức giận, thấy thật sự là quá mất mặt, vội vã âm thầm ổn định khó tức, bình phục giọng điệu nói lần nữa: “Cảm tạ cốc chủ nhớ đến, mấy ngày gần đây dùng thuốc đều là thuốc tốt vô cùng, vết thương của Chung Nghị đã không còn đáng ngại.” Tất cả lời nói của Chung Nghị đều là lời nói thật, so sánh với lúc trước bị, những… việc này chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da thôi, hơn nữa có Từ Trinh chăm sóc lại dùng dược liệu quý hiếm, chừng mấy ngày trước y đã bắt đầu trách móc thân thể của mình không biết điều, lại có thể không biết xấu hổ kéo dài đến tận bây giờ. Từ Trinh chỉ là cười cười, hắn nhéo eo đang cương cứng của nam nhân, nhìn y đột nhiên mềm nhũn rồi lại trở lại bộ dáng cũ, ôn nhu nói: “Thả lỏng, cái dạng này của ngươi ta làm sao kiểm tra?” Chung Nghị run lên, thấy cốc chủ không có quyết định buông ra chính mình, không thể làm gì khác hơn là cưỡng ép bản thân trầm tĩnh lại, từ từ dựa vào trên người hắn. Từ Trinh thực sự không hiểu, mấy ngày này hai người cùng ăn cùng ngủ, kề cận da thịt, theo lý chuyện thân cận hơn cũng đã làm, người này sao còn bộ dạng e dè, khó thả lỏng như vậy, nhưng không biết tim Chung Nghị đã đập như sấm, ngay cả tần suất hô hấp cũng không khống chế nổi. Cốc chủ nào đó đã quên, bọn họ nói là cùng ăn cùng ở chẳng qua là ăn mặc áo lót cùng nằm trên một cái giường, coi như mình có thói quen ngủ trần truồng, sau khi phát hiện ra thân thể cũng bị lột sạch của nam nhân luôn cương cứng, trừng hai mắt, cả đêm không thể đi vào giấc ngủ, cũng thành thật sửa lại thói quen; mà người bị “thân cận” chỉ coi là một người cởi đi nằm, một người mặc y phục, tiến vào coi là cái gì, phóng thích ở trong tay coi là cái gì, trong mắt nam nhân chẳng qua chỉ đơn thuần là chuyện bôi thuốc và chuyện bất đắc dĩ phải xử lí đằng sau… Nói trắng ra là, y không cảm thấy một chút nào là bị người ta ăn bớt, còn cảm thấy oan ức cho cốc chủ, tự trách áy náy muốn chết đi. Tất nhiên, những… suy nghĩ trong đầu này tạm thời còn chưa bị cốc chủ thông minh một đời của chúng ta phát hiện, nếu không hắn đã có thể trực tiếp đốt cháy giai đoạn giữa, ăn sạch vị tráng sĩ khả ái này làm người của mình. Cho nên, hôm nay hắn chỉ mỉm cười ôm nam nhân, cố hết sức dùng giọng nói ôn hòa từ từ nói: “Nếu ở chỗ này không được tự nhiên thì ngày mai trở về chỗ ở cảu mình đi thôi. Ăn uống cẩn thận một chút, cần cái gì trực tiếp đi lấy ở chỗ quản sự đi.” Đang nói, lại thấy nam nhân hình như trượt xuống một chút, thế là lấy tay giữ nguyên tư thế đằng trước, một tay giữ chặt cái mông, một tay ôm giữa hông nâng lên một chút. Bị nâng lên như vậy, Chung Nghị trực tiếp ngồi xuống trên đùi Từ Trinh, thân thể càng rơi vào trong ngực của hắn, y cao hơn Từ Trinh nửa cái đầu, thân thể cũng cường tráng hơn, lúc này tư thế không chỉ kỳ lạ mà càng làm cho y thấy bứt rứt không yên, làm thế nào cũng không làm giảm bớt trọng lượng cảu cơ thể. Trong lúc Chung Nghị suy nghĩ có nên giảm béo hay không, vậy mà Từ Trinh lại hôn một cái lên cằm y, cười nhẹ nói rằng: “Nghĩ cái gì vậy? Vết thương ngoài da ta không nói, chỗ đó của ngươi không nên lộn xộn, chờ buối tối ta sẽ qua.” “Không…!” Chung Nghị kinh hãi, vừa quay đầu lại bị một ánh mắt của Từ Trinh chặn lại. Ánh mắt kia vẫn ôn hòa mang theo nụ cười như cũ, nhưng lại làm cho y không có quyền được từ chối, hô hấp Chung Nghị cứng lại, vội vã rũ mi mắt xuống trả lời. Chỉ là cái “Vâng” cúi đầu kia mặt ngoài bình tĩnh không cảm xúc, bên trong lại hình như rất phức tạp, chẳng biết mang theo cảm xúc thế nào.
|
Chương 17: Món ăn mặn thứ năm – Cục [tam][EXTRACT]Editor: Sakura Trang Kết quả, mỗi ngày Từ Trinh lại không thực sự chạy đi Đông viện bôi thuốc, không phải do hắn muốn lười biếng, chỉ vì một rắc rối lớn không giải thích được đột nhiên xuất hiện. Nói là đột nhiên cũng không đúng, nói đúng hơn là do hắn tự làm tự chịu. Từ lúc cái người muội muội kia ra ngoài, Từ Trinh sẽ không có vài ngày sống yên ổn nữa, Chung Nghị chẳng qua mới trở về phòng hai ngày, hắn cần phải ra xuất cốc đi giải quyết hậu quả, lúc trở về, đã qua hơn nửa tháng. Lúc Từ Trinh trở lại, Chung Nghị đang luyện kiếm ở sau núi, ngày ấy trong cốc vô cùng náo nhiệt, quản sự và tôi tớ hầu như tập trung ở sảnh trước để xem náo nhiệt, nếu nói chỉ vì chào đón cốc chủ là giả, ngoài ra hoặc nhiều hoặc ít còn mang theo ý muốn xem náo nhiệt — dù sao tiểu thư trói lại lang quân như ý mang về, sao không phải chuyện lớn? Người nào lại không muốn xem nam tử bị trói lại khiêng về rốt cuộc là ai, hình dáng ra sao? Nhưng mà, Chung Nghị cũng không có hứng thú, càng là khó chịu không sinh nổi hứng thú. Mặc dù y không có bị cách chức, nhưng thực sự quá xấu hổ, thân phận này không trên khong dưới, tuyệt đối không thể tùy ý xuất đầu lộ diện, phá hủy danh tiếng của cốc chủ. Quan trọng nhất là, lúc cốc chủ rời đi còn đặc biệt dặn dò, không cần y phí sức vào công việc trong cốc, nói là để tĩnh dưỡng thật tốt, những người thông minh đều rõ ràng, đây là để giảm quyền lực và trách nhiệm của y, tiện cho hộ pháp tiếp theo thay thế. Sau khi cách chức nếu đổi thành ảnh vệ thì tốt, đi làm tử sĩ, ít nhất có thể bán mạng thay cho người nọ… Nhưng nếu bị đuổi ra khỏi cốc… Đầu ngón tay Chung Nghị run lên, đang múa kiếm nhất thời rối loạn một chút. Nếu như bị đuổi ra khỏi cốc… Đó là không bao giờ… có thể bảo vệ hắn nữa… Nhìn thấy hắn… Nội lực đang chạy trong cơ thể đột nhiên rối loạn, Chung Nghị bị cắn trả khiến thân mình nhoáng lên, chợt đè lại ngực bên trái. Chỗ kia giống như bị đánh một quyền thật mạnh, làm cho đau đến nỗi không người nào có thể hô hấp. Y cúi người đứng dậy từng chút từng chút, mờ mịt nhìn chân trên mặt đất, một lúc lâu mới nhắm mắt lại, từ từ bình phục lại nội lực đang rối loạn… Lại thế nào cũng không yên lặng được. Mấy ngày gần đây, thực sự Chung Nghị cảm thấy mình có chút kỳ lạ, vừa đến ban đêm thì khí huyết quay cuồng, toàn thân nóng lên, mặc dù đi dội nước lạnh cũng không thể tốt hơn một chút. Mà vừa rồi rối loạn, hình như dẫn tật xấu này đến, nội lực rối loạn cuộn thành một đợt sóng nhiệt, cuồn cuộn trong người như muốn tìm kiếm chỗ chui ra, cảm giác kia quá mức kỳ lạ, khó chịu đến gần như sắp hít thở không thông lại hết lần này đến lần khác không có chút nào đau đớn, chỉ làm nóng đến nỗi như muốn nhũn ra, cho dù một cơn gió nhẹ thổi qua, cũng sẽ kinh động mà run rẩy. Thật vất vả cố gắng nhịn từng đợt xao động, Chung Nghị cố gắng hít sâu, từng chút một đi đến ven đường. Hô hấp của y vô cùng rối loạn, lại hết lần này đến lần khác cắn chặt môi dưới không chịu phát ra một chút tiếng rên. Trường kiếm bên người rơi trên mặt đất, lại không sinh ra chút sức lực dư thừa đi nhặt, chỉ là vô cũng khó khăn kéo bước chân, vừa bước đến lùm cây bị che khuất liền ngã lên trên mặt đất, ôm lấy hai đầu gối co lại thành một đoàn. Lúc Từ Trinh nhìn thấy y thì đập vào mắt chính là cái bộ dạng này. Nam nhân khỏe mạnh ngã nhào vào dưới bóng cây xanh biếc, co lại thành một đoàn giống như ốc sên, hô hấp của y vô cùng rối loạn, ngẫu nhiên trong đó còn có tiếng thở hổn hển khó chịu, mà cơ bắp trên người càng căng cứng lại, từng đợt rung động co giật. Thực ra, nơi Chung Nghị chọn coi như bí mật, nếu như không phải để chuôi lợi kiếm ngang đường, người bìn thường sẽ không phát hiện được có một người đang trốn trong đó. Tất nhiên, Từ Trinh không phải người thường, và nam tử đi cùng một chỗ với Từ Trinh cũng không phải người bình thường, từ xa bọn họ đã nghe thấy tiếng động, không cần tìm kiếm cũng phát hiện ra một thân hộ pháp màu mặc lam. Hai người sững lại, đều nhanh chóng nhận ra nam nhân, chỉ là không đợi Từ Trinh mở miệng, người bên cạnh liền hô to một tiếng, bước nhanh vài bước đi đến. “A Nghị?!”
|
Chương 18: Món ăn mặn thứ năm – Cục [tứ][EXTRACT]Editor: Sakura Trang Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, cả người nam nhân chấn động, lúc người kia đến gần, liền giãy dụa né tránh bàn tay vươn đến. Y vẫn không có xoay người, ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ thấy y cuộn mình ngày càng gấp, hình như chỉ cần có người đến gần, sẽ phản kháng điên cuồng và từ chối. Nam tử bị đẩy ra ngạc nhiên một chút, rồi lại phản ứng lại rất nhanh. Mặc dù không giỏi y thuật, hắn cũng biết tình trạng của Chung Nghị thật không tốt. Đồng thời hắn cũng biết rõ hơn ai hết, người này có ý chí kiên cường và dẻo dai như thế nào, mặc dù đao kiếm đâm vào bụng, tra khảo ép uống thuốc độccũng không để y dao động nửa phần. Mà giờ phút này, người như vậy lại cuộn mình run rẩy ở trong bóng tối, giống như đang cố nén cái gì, cũng không khống chế được mình mà thở dốc. Nam tử khó có thể tưởng tượng, rốt cuộc là người phương nào có thể ép y đến mức độ này, rốt cuộc là thống khổ như thế nào để cho y biến thành như vậy? Lại là vì sao, rõ ràng yếu ớt không chịu nổi một đòn, lại điên cuồng mà từ chối tất cả đến gần. Nhưng mà khó hiểu thì khó hiểu, lúc này không cho phép được nghĩ nhiều, dù sao vụ cốc nổi tiếng về y thuật, nhiều người y thuật cao siêu, không biết Chung Nghị bị sao, nhưng chắc chắn có cách chữa trị, phiền phức thật sự có lẽ phải là vị cốc chủ hỉ nộ vô thường đang đứng sau mới đúng. Rất sợ vị cốc chủ này không nhịn được mà giận chó đánh mèo lên Chung Nghị, nam tử dứt khoát, vừa mới quyết định dùng vũ lực, liền nghe giọng nói bằng phẳng nhưng không cho phản kháng của vị chủ nhân đứng sau. “Cát môn chủ.” Từ Trinh nhàn nhạt mở miệng, hắn khoát tay, ý bảo nam tử lui ra. Vẻ mặt hắn bất biến, không có khác thường, cho dù người kia đang do dự tại chỗ. Chỉ là khi đối phương đang nhìn kỹ Chung Nghị, liếc nhìn một cái. Cát Vân Tiêu do dự một hồi, chỉ đành cắn răng rời đi. Xác định người này đã đi hẳn, Từ Trinh thở dài đi về phía Chung Nghị. Tuy rằng Cát Vân Tiêu không có phát hiện ra, nhưng Từ Trinh nhìn ra, trong sự chống cự và né tránh của nam nhân không dễ phát hiện có một chút hoảng sợ. Y không muốn bị người nhìn thấy — sau khi phát hiện điều ấy, Từ Trinh không chỉ có để Cát Vân Tiêu rời đi, mà ngay cả ảnh vệ âm thầm đi theo bảo vệ cũng vậy. Lại không ngờ ngay cả tự mình ra tay, nam nhân từ trước đến nay vô cùng thành thật cũng sẽ giãy giụa. Cũng không biết Chung Nghị lấy sức lực ở đâu, rõ ràng đứng cũng không nổi, sức lực phản kháng lại lớn kinh người. Đầu đầy mồ hôi rịn theo gò má xuống dưới cổ, làm ướt tóc và y phục từ lâu, mà hô hấp từng bị cố gắng đè nén, cũng bởi vậy mà càng trở nên rối loạn. “Chung Nghị” Từ Trinh cũng bị làm ầm ĩ đến có chút tức giận, hắn nắm chặt quả đấm Chung Nghị giơ ra, ấn chặt lên mặt đất. Có lẽ là nghe được giọng nói của Từ Trinh, có lẽ là do phản ứng theo bản năng, đột nhiên Chung Nghị dừng lại động tác, ánh mắt rời rạc cuối cùng cũng tụ lại một chút. “Cốc…. chủ….” Y gọi nam nhân trước mặt theo bản năng, tiếng nói kia vô cùng khàn khàn, trong đó lại xen kẽ sự do dự và thở dốc. Mà khi y thực sự hiểu rõ tình trạng trước mặt, mới thực sự cảm thấy hoảng loạn. Nói là hoảng loạn cũng không đúng, hiện tại đáy mắt Chung Nghị phải nói và sợ hãi và tuyệt vọng mới đúng hơn, thân thể y rõ ràng nóng muốn chết, nhưng trong lòng lại một mảnh hoang vắng. Đột nhiên y nhận ra sai lầm của mình, cho dù cả thế gian có nhìn thấy hình dạng xấu hổ sỉ nhục này của mình, thì y cũng tuyệt không muốn làm bẩn người trước nửa phần.” Trải qua một quãng thời gian ở chung, Từ Trinh đã sớm hiểu rõ trạng thái tự hỏi của Chung Nghị, hắn cúi đầu thở dài, tiện tay ôm người này vào trong ngực, vài cái nhún chân đã đi vào căn phòng trong trí nhớ. Nam nhân trong ngực run nhè nhẹ, y kéo căng cơ thể, hình như đang dùng tất cả sức lực để đè nén hô hấp và sự thôi thúc của bản năng. Không phải lần đầu tiên Từ Trinh thấy bộ dáng này của y, chớ nói chi là trong lúc đi vội tiếp xúc quá chặt, vật cứng nóng hôi hổi đè ở trên đùi, kẻ ngu si đều biết đó là cái gì. Thực sự không biết rõ sao người này lại trúng thuốc, Từ Trinh thở dài nắm thật chặt cánh tay, nâng người vững vàng nghiêng về trước một chút, không tự chủ được bước nhanh chân hơn.
|
Chương 19: Món ăn mặn thứ năm – Cục [ngũ][EXTRACT]Editor: Sakura Trang Căn phòng của Chung Nghị vẫn như cũ, một bàn một ghế một giường, vô cùng đơn giản, giản dị tự nhiên, gần như không có không khí của sinh sống. Không hổ là xuất thân từ ám lâu — mỗi lần bước vào, Từ Trinh đều sinh ra cảm xúc như vậy. Dọc theo đường đi, nam nhân trong lòng đều kéo căng người như khúc gỗ, cho dù lúc này bị đặt lên giường, cũng vẫn hơi giật mình thẳng người nằm ngang. Mí mắt y khẽ run, rõ ràng không dám mở, chỉ là mím môi, tựa đầu xoay sang bên cạnh, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể điều khiển được chân tay di chuyển. Nhìn lông mi nam nhân hơi ướt át, Từ Trinh thở dài khe khẽ, ánh mắt dừng một lát tại tấm màn hở ra, rồi lại chậm rãi lắc đầu. “Tỉnh rồi sao?” Từ Trinh chậm rãi mở miệng, cố gắng để giọng nói thân thiết, nhu hòa. Nam nhân lại không phụ sự mong đợi của mọi người” mà cả người chấn động, a một tiếng như lời trả lời. Cốc chủ giả nào đó liếc mắt, gặp người khó khăn mở mắt, vội vã thể hiện bộ dáng “thân thiết”, mỉm cười nói rằng: “Nguồn gốc của thuốc này, có manh mối không?” Lau một cái lờ mờ thoáng qua trong đôi mắt đen kịt, Chung Nghị chớp chớp mắt, mở lần nữa thì đã không hề dao động, giọng nói lại đứt quãng, phảng phất như đang cố để thở, “Thuộc hạ… Vô năng, thỉnh cốc chủ….” Hình như mỗi lần nhìn thấy người này, y đều đang cố gắng chịu đựng, Từ Trinh thực sự không nhìn nổi với bộ dạng như vậy, chỉ phải đi lên lướt nhẹ qua mắt y, thở dài mà nói rằng: Ta chẳng bao giờ hoài nghi đến ngươi.” Đây là một câu nói thật lòng, không liên quan đến trí nhớ của Dung Tình, là một trực giác không giải thích được, lại hết lần đến lần khác để một người từ trước đến giờ luôn cẩn thận như Từ Trinh tin tưởng vững chắc không chút nghi ngờ, thậm trí ngay cả việc dùng lý trí khách quan đi phân tích hắn cũng chưa từng nghĩ đến. Sự phát hiện này để Từ Trinh thực sự dở khóc dở cười, này không phải là tình tiết chim non gì đó chứ, hắn có chút bất đắc dĩ nghĩ, vẫn bất động như cũ nói: “Chỉ là lúc này như vậy, thuốc kia dù thế nào cũng phải hiểu rõ. Nhớ kỹ ngươi không tự thích nam sắc, ta liền tìm cho ngươi một nữ tử qua đây. Việc về sau thế nào, do suy nghĩ của ngươi, nhưng cũng không cần quan tâm quá nhiều.” Ngụ ý đó là, người mang đến cũng không phải xử nữ thuần khiết gì, ngươi thích có thể tiếp tục gặp gỡ, không thích thì cũng không cần phụ trách gì. Mới nói được chữ “nữ” nam nhân bên dưới đột nhiên run lên, đồng thời Từ Trinh nhận ra lòng bàn tay hơi ngứa, chắc là Chung Nghị mở to mắt, nhưng khi nói xong lại nhắm mắt lại. Này hành động kì lạ khiến tâm trạng Từ Trinh khẽ động, hắn bỏ tay phải đang che ở mắt Chung Nghị ra, nghiêm túc quan sát biểu cảm của đối phương. “Tạ ơn phần thưởng…. của chủ nhân.” Nam nhân vẫn nhắm hai mắt như trước, y nói thật chậm, vẫn là bộ dáng nói vài câu lại thở một chút, lại cố gắng không để cho bạn thân phát ra một tiếng thở dốc, “Nhưng thuốc này… Dược tính không mạnh… Thuộc hạ sẽ… Tự mình giải quyết, không cần làm lỡ… Cô nương khác. Còn xin chủ nhân…” Nói đến chỗ này, nam nhân đột nhiên cắn chặt răng, y nắm chặt sang đan bên dưới, cả người kéo căng lên, đến nỗi nâng eo lên theo bản năng,co giật co giật từng đợt. Hô hấp Từ Trinh cứng lại, vừa muốn đi nhìn nam nhân trên giường, liền thấy đối phương đã hồi phục lại từng chút một, xoay người liền quỳ phục dưới chân mình. “Nơi này không sạch sẽ, ngại bẩn mặt chủ nhân… Còn xin chủ nhân…” Động tác của nam nhân tuy rằng rất nhanh, tự mình đã dùng hết sức lực của bản thân, y nằm quỳ ở chỗ này, thân thể khôi ngô co lại thành một đoàn, giọng nói không hề bình ổn, mà là càng lúc càng nhanh, đến nỗi không chế nổi sự run rẩy tràn ra một chút khóc nức nở khẩn cầu. Tư thái như vậy không chỉ có hèn mọn, càng là thương cảm, trong lòng Từ Trình thở dài, không bao giờ… muốn để cho y phải buồn, chỉ đành phải rút tay lại, từ từ gật đầu. “Như vậy, ngươi hãy tự mình xử lí đi.” Suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu, “Xong việc hãy đến trong phòng ta, bẩm báo thực tế.” Dứt lời liền thả màn giường xuống, đi ra ngoài phòng.
|