Bạch Vũ Một Thạch Lăng
|
|
Chương 15[EXTRACT]Tiêu Lâm vừa đi, Lăng Thư Minh liền tỉnh dậy. Cả người đau nhức, cổ họng khô cạn. Mỏi mệt giống như vừa chạy mấy chục dặm đường. Trợn mắt nhìn thấy trướng màn màu xanh, hắn che trán khởi động thân mình, làm sao hắn lại ngủ ở trên giường? Trong nháy mắt, đồng tử của hắn bỗng dưng co rút, một cỗ đau đớn, nơi khó có thể nói phía sau đau đớn khuếch tán đến toàn thân. “Đau……” Lăng Thư Minh hút một ngụm lãnh khí, nắm chặt giường ổn định thân thế, dùng tay hướng phía sau sờ. Đây là cái gì? Hắn nhìn bạch trọc đầy trên tay, nhất thời mê mê hoặc hoặc, giây tiếp theo, nhất thời như nghe được tiếng kinh lôi nổ bên tai. Hắn không thể tin nhìn chất lỏng trên tay, ngực giống như bị một khối đá nặng đè lấy, phía sau mạnh mẽ co rút đau đớn, làm cho hắn cản không được một trận đầu óc choáng ván. Là ai? Hắn nhắm mắt lại, nhưng hắn làm sao có thể hồi tưởng lại, chuyện tình trong khoảng thời gian từ khi hắn từ trên bàn lên đến trên giường là hoàn toàn trống rỗng. Phía sau còn nam khan đau đớn, làm cho hắn không thể tập trung tinh lực suy nghĩ, hé ra khuôn mặt nổi giận đỏ bừng, nắm chặt tay thành đấm. Chẳng lẽ lại là cơm canh có vấn đề? Khó trách hắn cảm thấy mệt mỏi. Nơi này là Cảnh vương phủ, trừ bỏ người nọ, còn có ai có lá gan động hắn? Lăng Thư Minh bi phẫn nắm lấy thành giường, trong lòng đầy ủy khuất lẫn phẫn nộ. Cảnh vương có thể nào ti tiện đến vậy? Như thế tùy ý đùa bỡn hắn!? Hắn cắn chặt răng, giãy dụa đứng lên…… “Chi nha” Một tiếng, cửa bị đẩy ra. Quản gia không có dự đoán được Lăng Thư Minh đã tỉnh, nhìn thấy một đôi mắt đầy chi trích đầy liệt hỏa, ánh mắt phẫn nộ, liền hạ mi nói,“Lăng công tử, Vương gia thỉnh đại phu, tới xem thương cho người.”. Quả nhiên là hắn! Thế nhưng ngay cả mặt mũi cũng không lộ, Lăng Thư Minh trong lòng cười lạnh, khá lắm Cảnh vương gia phong lưu không kiềm chế được. Hắn liền gọi người đến xem, phía sau có thương, không thể không quản, huống hồ sau này còn một trận đại chiến, hắn phải dùng toàn lực ứng phó. “Giải dược của ta đâu?” Hắn trầm thanh quát hỏi, quản gia sửng sốt, giống như chưa từng dự đoán được thiếu niên lại có vẻ mặt hung thần át sát. “Lăng công tử, vẫn là để cho đại phu xem thương của ngài.” Giải dược ở trên tay vương gia, hắn không làm chủ được. “Giải dược là không chịu cho ta?” Lăng Thư Minh hỏi ngược lại, cũng không chờ quản gia trả lời, liền nằm lên giường nói,“Ngươi đi ra ngoài, chỉ chừa một mình đại phu.”. Quản gia tuân mệnh, dặn dò đại phu, liền đi ra ngoài. Lăng Thư Minh nằm ở trên giường, giống như đã chết. Đại phu này là người của Cảnh vương phủ, xem qua nhiều thương thế, tay chân lanh lẹ nhẹ nhàng, không lâu, liền vệ sinh xong miệng vết thương của Lăng Thư Minh. “Công tử nghỉ ngơi nên ăn nhẹ, không bảy ngày liền khỏi.”. Lăng Thư Minh xấu hổ cùng mắc cỡ chết được, tự làm cho đầu óc du ngoạn, nghe phân phó của đại phu, căn bản không để trong lòng. Đại phu thấy hắn dùng tay cản ánh mắt, nửa ngày cũng không nói, liền tự mở cửa ra ngoài. Hắn vừa ra đi, quản gia liền đẩy cửa tiến vào, nói,“Vương gia nói, công tử muốn làm gì cứ phân phó, bọn thị vệ cũng triệt hạ.”. Lăng Thư Minh vẫn là không để ý tới, quản gia đợi trong chốc lát cũng không có động tĩnh gì, liền ra ngoài đống cửa lại. Chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, lại có biến cố long trời lở đất. Một ngụm oán khí tích tụ ở ngực, Lăng Thư Minh chỉ cảm thấy càng nghĩ càng giận, càng giận càng khó chịu. từ khi hắn quen biết Cảnh vương, từng nghĩ ngợi rất nhiều, thế nhưng dù được Cảnh vương phong lưu tán tỉnh. Hắn lại nghĩ Tiêu Lâm cũng giống như hắn? Tiêu Lâm nói yêu hắn thiếu niên đắc ý, yêu hắn tư chất bất phàm, còn yêu hắn phong thái mị nhân, rõ ràng chính là thiên đại chê cười. Buồn cười nhất là hắn lại có tâm tư, cho là thật. Nằm trên giường một khắc cũng không ngủ được, hắn nhịn đau chống đỡ đứng lên, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy kiếm ngọc ném đi. Tan nát, ngọc thạch thủy sắc phân tán chung quanh, giống như nước tràn ra ngoài,ngoài cửa sổ ánh trăng vẫn tròn. Thư Minh mặc quần áo, ngón tay run run, chỉ mặc vài cái áo. Nhấc chân đá văng cửa, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi. Có thị vệ thấy hắn đi ra ngoài, nhưng quản gia đã nói qua, không được quản chuyện của công tử này, liền làm như không thấy. Có mấy người thông minh, nhìn hắn một đường hướng cửa đi, liền muốn ngăn lại hỏi xem hắn muốn đi đâu, kết quả không ngoại lệ, bị hắn đá cho một cước. Thế này mới có người thấy không ổn, vội vàng đi nói cho quản gia. Tiêu Lâm đang ở đại sảnh, quản gia bồi bên cạnh hắn. Hắn tinh tế hỏi đại phu tình huống của Lăng Thư Minh, từ mạch án đến thương thế, đều nhất nhất hỏi, toàn diện vô mĩ, đại phu cũng đáp cẩn thận. Nghe được đại phu nói chỉ có thương vụn vặt, hắn cau mày căng thẳng, thầm mắng chính mình càn rỡ, lần đầu của Thư Minh, chính mình lại một chút cũng không thương hương tiếc ngọc. Chính là, có người chạy vội đến báo tin. Nghe được Lăng Thư Minh xông ra phủ, Tiêu Lâm tự mình dẫn theo người đi. “Có động thủ không?” Hắn quát hỏi nói. Tiểu tốt kia nói,“Hắn động thủ trước, đá bị thương vài huynh đệ của chúng ta!”. Tiêu Lâm trừng mắt, mắng,“Ai hỏi các ngươi, các ngươi có cùng hắn động thủ không? Hắn có bị thương không”. Tiểu tốt sửng sốt, thế này mới hiểu ý của vương gia, liền biết người kia không thể động, vội vàng nói,“Không có, không có, chúng ta ai cũng không chạm vào một góc áo của Lăng công tử.”. Tiêu Lâm thế này mới an tâm, cước bộ càng thêm nóng nảy. Nhưng liền thả chậm lại, Thư Minh chạy trốn bóng dáng cũng không thấy, muốn tìm cũng không thể. Ai, hắn hối hận muốn chết. Sớm biết Thư Minh sẽ bỏ chạy, hắn, lại để cho Thư Minh chạy. Lần chạy này, thế nhưng lại phá hỏng đường đi, lần sau gặp, muốn trấn an giải thích, chỉ sợ cũng sẽ không nghe. Hắn biết chuyện này chính mình làm không đúng, có thể nói là ti bỉ, nhưng hối hận thì đã muộn, làm cũng làm, sầu phải chết, không biết vãn hồi như thế nào. Tiêu Lâm trở lại viện Thư Minh ở, muốn nhìn một chút xem Thư Minh có lưu lại thư hay gì không. Thật ra có đôi câu vài lời cũng tốt. Không ngờ đẩy cửa ra, phòng bừa bãi. Chuôi kiếm ngọc hắn yêu thích không nỡ buông tay tan thành mấy khối, màn cũng kéo uốn lượn ở bên giường. Tiêu Lâm âm thầm táp lưỡi, tưởng tượng không ra thiếu niên ôn nhu kia giận đến bộ dạng gì, mới có thể nổi giận như vậy, thầm nghĩ cái này thực tệ. Hắn lúc này cuối cùng cũng nghĩ đến, chính mình đối lăng thư minh cùng người khác bất đồng, Cảnh vương hắn khi nào lại nghỉ đến hậu quả như thế? Nghĩ như thế, trong lòng lại có chút không thông, cư nhiên lại mang một tội danh. Hắn hung hăng liếc mắt một cái đảo qua, hận không thể ở trên người quản gia làm thủng hai lỗ. “Ngươi làm hảo kém, kê đơn vô dụng!”. Phù xuân dược tính kỳ lạ, nếu vô nam tử ái ân, lấy tinh khí giải dược tính, thuốc Đông y người tất nhiên hôn mê bất tỉnh. Tiêu Lâm trước muốn quản gia kê thuốc để hoàn thành tâm nguyện của chính mình, hiện tại liền cảm thấy quản gia là đầu sỏ gây nên mọi chuyện! đá một cước đi qua. Quản gia cho hắn đá môt cái lăn vài vòng, ai yêu ai yêu muốn vương gia bớt giận. Tiêu Lâm tay áo vung, hầm hừ tiêu sái.
|
Chương 16[EXTRACT]Đêm đã khuya, hoàng đế Tiêu Diễn còn không có nghỉ ngơi. trong kim điện chỉ có ai người hắn và tiểu Lý Tử. Tiểu Lý Tử đứng ở bên cạnh hắn, nhìn không chuyển mắt vào một khối đá cẩm thạch. Ngoài cửa điện bỗng vang lên tiếng binh loạn, tiểu Lý Tử lỗ tai vừa động, thấy hoàng đế sửng sốt, thẳng tắp nhìn racửa điện, vội kêu,“Bệ hạ……”. Tiêu Diễn buông bút lông xuống, thản nhiên cười nói,“Thủy chung ta cũng không bằng Thái Tông hoàng đế thấy lôi đình khởi vu mà không sợ hãi, Thái Sơn băng vu tiền mà bất động a!”. Tiểu Lý Tử quỳ xuống nói,“Bệ hạ, bệ hạ vẫn là nên vào trong tránh né đi. Đao kiếm không có mắt a!”. Tiêu Diễn nói,“Trẫm không đi, trẫm muốn ở đây một phen, xem đến tột cùng ai mới là thiên tử quân lâm thiên hạ!”. “Oanh!”. Cửa điện bị phá khai,“Hoàng huynh!” Tiêu Lâm mang hơn mười người thị vệ xông tới,“Hoàng huynh, Lăng Huyền Tế đã tự đền tội. Hiện tại ngoài điện hỗn loạn không chịu nổi, vì phòng vạn nhất, hoàng huynh vẫn là tạm lánh một chút đi.”. “Cái gì!”. Tiêu Diễn quá sợ hãi, giống như nghe được một chuyện long trời liền nhìn Tiêu Lâm hỏi. “Cái gì!?”. Bên ngoài điện cũng truyền đến tiếng quát, trước mắt thanh quang chợt lóe, Lăng Thư Minh mang theo một thanh huyết kiếm, hiên liệt đứng ngoài cửa, phía sau hắn là vài trăm binh sĩ. Tiêu Lâm tìm hắn mấy ngày, lại biến mất không tìm thấy bóng dáng, giờ phút này thấy hắn nhung trang trong người, diện mạo hiên ngang, trong lòng vui vẻ…… Ân? Không đúng, Lăng Thư Minh sao lại vào cung? Còn mang theo binh? Tiêu Lâm lui về sau từng bước,. “Nghĩa phụ ta hắn xảy ra chuyện gì?!” Lăng Thư Minh lại quát hỏi một tiếng, hắn vừa rồi nghe được một câu “Đền tội “, kinh hồn phi phách tán, trong lòng ngực như có vạn xà gặm nhắm,“Nghĩa phụ ta xảy ra chuyện gì?” Hắn lại hỏi một lần, đã dẫn theo khóc âm. Tiêu Lâm quát,“Lăng Thư Minh, Lăng Huyền Tế đã bị ta giảo sát, ngươi tới cứu giá, mau ra ngoài điện trấn thủ!”. Hắn sợ Lăng Thư Minh tiến đến là không có hảo ý, nay thắng bại đã định, hắn không thể để Thư Minh cũng bị liên lụy, muốn tạo cho Thư Minh lối thoát! Lăng Thư Minh cũng không thèm nhìn tới hắn, đột nhiên, hắn hai mắt nhất ngưng, kiếm trong tay liền ném tới, hướng Tiêu Diễn đâm tới. Tiêu Lâm hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi một chưởng đánh ra, vào vai trái Lăng Thư Minh. “A!” đao trong tay áo của tiểu Lý Tử rơi xuống mặt đất, không thể tin nhìn Lăng Thư Minh, lại nhìn kiếm đang xuyên thấu trong ngực mình,“Ngươi….. Ngươi vì sao giết…… Ta?”. Một chưởng kia của Tiêu Lâm cơ hồ dùng toàn lực, Lăng Thư Minh quỳ rạp xuống đất, nôn ra vài ngụm máu tươi, hắn ổn định lại khí huyết đang cuồn cuộn, lạnh nhạt nói,“Loạn thần tặc tử, phải tru chi.”. Trong miệng tiểu Lý Tử xuất huyết, hai chân đá đạp lung tung trong chốc lát, bất động. Tiêu Lâm biết chính mình là hiểu lầm Lăng Thư Minh, cũng biết chưởng kia của mình quá mạnh, nâng Lăng Thư Minh dậy thay hắn chửa thương. Lăng Thư Minh đẩy hắn ra, thản nhiên nói,“Đa tạ Vương gia, không cần.”. Những lời này giống như kim đâm trong lòng Tiêu Lâm, thấy Lăng Thư Minh khẳng định hận chết hắn, hòa nhã nói,“Để cho ta xem thương được không?”. Lăng Thư Minh thản nhiên liếc mắt một cái đảo qua đi, nhưng lại giống như gió tháng chạp, lạnh như băng đến xương, hắn giãy dụa quỳ xuống, đối Tiêu Diễn nói,“Hoàng Thượng, trong cung không còn loạn đản, thỉnh Hoàng Thượng cho lui binh, thần có chuyện muốn nói.”. Thế này mọi người mới nhìn ra ngoài, tiếng đánh nhau bên ngoài đã ngưng. Tiêu Lâm nói,“Không thể!”. Nói không thể, đến tột cùng là lo lắng cho hoàng huynh hay là lo lắng Lăng Thư Minh hắn nhưng thật ra phân không rõ ràng lắm. Trực giác nói cho hắn, Lăng Thư Minh này tất cả từ trước tới nay đều là cố ý, rốt cuộc là ai đúng ai sai, hắn mơ hồ có điểm không thể nhận thức rõ ràng cho lắm “Thỉnh hoàng huynh lưu talại.”. Lăng Thư Minh cười lạnh nói,“Vương gia lo lắng sao? Ta nay không phải đối thủ của hoàng thượng.” Hắn đối Hoàng Thượng ôm quyền nói,“Thỉnh Hoàng Thượng lui binh.”. Tiêu Diễn từ đầu tới cuối không nói một lời bỗng khôi phục tinh thần lại, mắt nhìn thi thể tiểu Lý Tử, lại nhìn Tiêu Lâm, Lăng Thư Minh, còn có binh sĩ ngoài điện, giơ tay lên nói,“Đều lui ra.”. Tiêu Lâm còn muốn nói cái gì, Tiêu Diễn hướng hắn cũng khoát tay nói,“Ngươi cũng lui ra.”. Xác chết tiểu Lý Tử bị đem đi, chỉ lưu lại một đạo vết máu trên sàn, không khí tràn ngập huyết tinh. Lăng Thư Minh nhìn hoàng đế thần sắc hoảng hốt trên long tọa, cúi xuống thân mình lễ bái,“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Hắn từ trong áo lấy ra một quyển sổ,“Bệ hạ, đây là danh sách. Nghĩa phụ bảo ta đưa lại cho ngàii. Hắn nói, trong danh sách này, có người có thể lưu lại, nhưng có người phải trảm không tha, hoàng đế bệ hạ đều có định đoạt.”. Tiêu Diễn cười khổ nói,“Trẫm vẫn là thua, ngay từ đầu, trẫm đã sai lầm rồi, phải không?”. Lăng Thư Minh nói,“Hoàng Thượng, nghĩa phụ nói bệ hạ thiếu niên đăng cơ, hắn lại là công cao chấn chủ, trong triều lòng người không nhất, có người mưu đồ. Hắn làm như vậy, kỳ thật là muốn lấy thân dụ sói. Tối nay cung biến, là kế điệu hồ ly sơn, nghĩa phụ sớm biết, bảo ta mai phục trong cung giả làm loạn đản tùy thời cứu giá, hắn thì ngồi chờ tại phủ, chờ cảnh Vương gia tới bắt. Nghĩa phụ nói, hắn vì bệ hạ tế cờ, chết cũng không tiếc, chỉ mong vương triều Tiêu thị, thiên thu muôn đời.”. Ánh mắt Tiêu Diễn mờ mịt, tựa hồ như nghe nhưng lại như không nghe, ngoài cửa sổ phương đông trắng xóa, nắng sớm hanh hanh, hắn lẩm bẩm nói,“Vì trẫm tế cờ? Khá lắm Lăng Huyền Tế, tình nguyện chết! Trẫm làm sao muốn hắn chết!”. “Bệ hạ, nghĩa phụ đã chết, thần thỉnh bệ hạ xử lý.”. Tiêu Diễn lặng im sau một lúc lâu mới nói,“Trẫm nên xử lý ngươi cái gì?”. Lăng Thư Minh dập đầu nói,“Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Thần tự xông vào cấm cung, tự điều cận vệ doanh, luận tội cách chức sung quân.”. Tiêu Diễn nói,“Này cũng là ý của Lăng Huyền Tế?”. Lăng Thư Minh trả lời,“Dạ.”. Tiêu Diễn cười lạnh, hỏi,“Ngươi cam tâm tình nguyện?”. Lăng Thư Minh nói,“Nghĩa phụ là phụ mẫu tái sinh của ta, ân nghĩa đền báo.”. Tiêu Diễn nói,“Còn có cái gì muốn nói sao?”. Lăng Thư Minh lắc đầu. Tiêu Diễn nói,“Tạm thời bắt giữ, sau này tái thẩm.”. “Người tới!”. Thị vệ chờ ngoài điện nghe tuyên liền nhập điện. “Đem Lăng Thư Minh hạ ngục.”. “Dạ!” Hai gã thị vệ mang Lăng Thư Minh bước đi, Tiêu Lâm ngăn bọn họ lại, vội la lên,“Hoàng huynh!”. Tiêu Diễn nói,“Trước giải xuống.”. Tiêu Lâm giữ chặt Lăng Thư Minh hỏi,“Sao lại vậy?” Lăng Thư Minh nhìn mặt, cũng không ngẩng đầu lên. Tiêu Lâm không thể làm gì, phải buông tay,“Ta sẽ thay ngươi cầu tình. Còn có……” Hắn nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng Lăng Thư Minh,“Chuyện đó là ta hồ đồ, thực xin lỗi.”. Lăng Thư Minh cả người run lên, mặt mày trắng bệch bỗng nhiễm đỏ ửng, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Lâm một cái. Tiêu Diễn nói,“giải đi!”.
|
Chương 17-1[EXTRACT]“Hoàng huynh……” Tiêu Lâm cuối cùng nhịn không được, lo lắng kêu lên một tiếng. Một khắc sau khi áp giải Lăng Thư Minh đi, Tiêu Diễn liền lăng lăng nhìn long ỷ, không nói một câu. Sự sâu kín ẩn hiện trên khuôn mặt đế vương, giống như mộng giống như thực, chỉ có ánh mắt u sầu không tản. Chuyện cũ rõ ràng hiện lên, buộc hắn nhớ lại rất nhiều chuyện mà hắn cố tình quên. Tỷ như, một người đứng bên cạnh phụ hoàng cười yếu ớt, tỷ như khi phụ hoàng băng hà người ở ngoài điện dập đầu đến đầy máu tươi, tỷ như khi hắn đăng cơ người dìu hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, tỷ như người luôn ở trên triều đưa ra những ý kiến luôn đúng, tỷ như người luôn bình tĩnh lại ngạo mạn phản bác người của chính mình…….. Kỳ thật đều là một người, một người cho tới bây giờ là không gì không biết, nhưng vẫn nhìn lên, vẫn tưởng siêu việt, vẫn thuần phục người giúp hắn. Lăng tướng…… Tướng phụ…… Lăng Huyền Tế a! Hắn che ánh mắt, nước mắt theo khe hở mãnh liệt trào ra. “Hoàng huynh!” Tiêu Lâm hoảng hốt, bất chấp tôn ti lễ pháp, một bước dài tiến lên,“Hoàng huynh, đây là xảy ra chuyện gì?”. “Lăng Huyền Tế! Lăng Huyền Tế hắn…… lúc trước hắn bắt ta tự mình chấp chính, hắn ngay từ đầu đã tồn tại tâm tư này, hắn…… Hắn…… Hắn dùng mạng của hắn cho trẫm lập uy, phụ hoàng băng thệ mười ba năm! Hắn mỗi một ngày đều tính đến kết cục hôm này, hắn quyết định đi theo phụ hoàng, nếu không phải…… không phải di chiếu nói hắn phải phụ chính sao, hắn……” Tiêu Diễn nói không được, nghẹn ngào khóc không thành tiếng, hai mắt hắn đẫm lệ nhìn huynh đệ mình, dù là đế vương kiên cường, cũng bị đả kích thành những mãnh nhỏ vụn vặt yếu ớt. Tiêu Lâm nghe xong mấy câu nói đó, mặc dù không quá hiểu được cụ thể nguyên do sự việc, nhưng là cũng hiểu được cái đại khái,“Hoàng huynh, người cũng đã chết……”. Nước mắt Tiêu Diễn càng rơi nhiều hơn, hé ra mặt ướt sũng, hoàn toàn không còn uy nghi thiên tử, hắn lảo đảo vài bước, cầm lấy danh sách kia,“Trẫm, trẫm tình nguyện hắn thật sự phản!”. “Hoàng Thượng!” Tiêu Lâm quá sợ hãi,“Hoàng Thượng không cần vậy, nếu Lăng tướng phụ đã như vậy, không thể cô phụ nổi khổ tâm của hắn a.”. Tiêu Diễn hai tay không ngừng nắm lấy bàn. Tiêu Lâm nhìn bóng dáng đau khổ áp lực của hắn, cảm thấy một mảnh lộ vẻ sầu thảm, bất tri bất giác hoàng huynh đã nặng tình như thế? Thật giận thế gian này, khổ lụy mới hiểu nhân tình. Hắn đi đến bên người Tiêu Diễn, nhẹ nhàng nắm bả vai cứng ngắc nói,“Nhị ca, đó là tâm nguyện của tướng phụ, sớm giải thoát thôi.”. Hắn buông tha tôn xưng, gọi Tiêu Diễn là nhị ca. Tiêu Diễn ngửa đầu, thở dài một hơi, hốc mắt còn lưu lại lệ quang trong suốt, cũng không tái rơi xuống “Xác của tướng phụ ở đâu?”. Tiêu Lâm nói,“Còn tại phủ, ta tự mình thay hắn liệm, bảo vệ binh thân tín của ta trông coi.”. Tiêu Diễn gật gật đầu, nói,“Ngươi tự mình đi, đi hóa. Tro cốt thu hảo, trẫm cho hắn nhập vào lăng tẩm của tiên hoàng, làm cho hắn cùng với tiên hoàng một chỗ.”. “Này……” Tiêu Lâm muốn nói điều này không hợp, nhưng nhìn hai mắt sưng đỏ của Tiêu Diễn, vẫn là gật đầu nói,“Thần đệ tự mình đi làm.”. “Lăng Thư Minh, còn phải sung quân, cứ dựa theo tội danh tướng phụ cấp cho hắn, nhưng, trẫm cho ngươi một mật chỉ, ngươi có thể lén đi cứu hắn, có người ngăn trở, cứ tuyên chỉ.”. Tiêu Lâm mừng rỡ, tạ hoàng huynh xong liền cáo từ. “Lâm đệ, hiểu lầm vẫn là sớm nên giải trừ đi. Đời người mặc dù dài lâu, nhưng vạn thứ biến đổi bất thường.”. Tiêu Lâm quay đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng thổn thức của hoàng huynh, trên vai như có ngàn cân gánh nặng, khiến mỗi bước chân của hắn đều luôn phải vững vàng Tướng phụ, đều hắn muốn giúp là Tiêu thị vương triều hay là thiếu niên ngây thơ này? Mặc kệ hắn mong đợi là thế nào, Tiêu Lâm tin tưởng hoàng huynh cũng không cô phụ sự tín nhiệm của hắn. Lăng Thư Minh bị đưa vào ngục, còn có đại phu vào thay hắn xem thương. May mà không có thương tổn đến gân cốt trọng yếu, tuy rằng nặng, nhưng là nghỉ ngơi mấy ngày sẽ từ từ khang phục. Nay hắn là khâm phạm triều đình, không thể để xảy ra sơ xuất, một ngày uống bao nhiêu dược. Qua bốn năm ngày, thương cũng tốt một nửa. Hắn biết hoàng thượng còn mất nhiều thời gian chấn chỉnh lại triều đình, còn chưa có thời gian thẩm vấn hắn, liền an tâm ở lao lý chờ. Một ngày, hắn đột nhiên cảm thấy dưới đùi căng lợi hại, thoát quần đến gần ánh lửa liền thấy, ở bắp đùi thế nhưng lại xuất hiện một bứu thịt nhỏ như hạt châu, hồng hồng như giọt máu. “Như châu thai ám kết, bắp đùi sẽ xuất hiện một huyết lựu, trên ngón tay sẽ xuất hiện ba đạo huyết sắc.” lời nói của Di tộc vu y trong bỗng nhiên hiện lên trong lòng lăng thư minh, hắn vội vàng xem ngón tay chính mình, qủa nhiên hiện ra ba đạo hoành tuyến huyết sắc, giống như tơ máu Châu thai ám kết…… Chuyện đêm hôm đó hắn không có ấn tượng, nhưng mà quả thực là phát sinh. Vu y từng nói qua nam tử nếu xâm nhập cơ thể hắn, hắn sẽ có đứa nhỏ…… hắn còn nhớ rõ cảm giác khi đó tỉnh dậy, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, không thể tin được điều đó cư nhiên là thật. Huyết lựu, huyết văn, anh ngọc, đứa nhỏ…… Lăng Thư Minh đáng thương bản thân vẫn còn là một đứa nhỏ, đột nhiên bị sự thật này dọa. Hắn chậm rãi xoa bụng, đầu ngón tay không ức chế đươc run rẩy. Hắn là nam tử, có đứa nhỏ…… Người khác sẽ nhìn hắn như thế nào? Hắn còn muốn sung quân…… Đứa nhỏ là Cảnh vương ……. Không, hắn đột nhiên nắm chặt quyền, không thể để cho bất luận kẻ nào biết, càng không thể để cho Cảnh vương biết. Hắn thủy chung không thể đối mặt khi Cảnh vương xem thường hắn, tự nhiên cũng vô pháp đối hắn nói ra chính mình đứa nhỏ của hắn Hắn ủy khuất cuộn mình đến một góc tù, lần đầu tiên cảm thấy không biết nương tựa ai. Nhớ tới nghĩa phụ đã chết, lại cảm thấy cô độc vô cùng, trong lòng bối rối không biết làm sao, móng tay bấu chặt xuất vài đạo vết máu, còn có bắp đùi truyền đến từng trận tê liệt, đều làm cho hắn lòng nóng như lửa đốt. Như thế qua hai ngày, nhân thể thế nhưng gầy đi một vòng.
|
Chương 17-2: Phiên ngoại: Vong xuyên nguyệt[EXTRACT]Xuyên qua mười hai tầng cẩm thạch, lăng tẩm sạch sẽ đứng sừng sững, yên lặng hiên ngang. Giống như chuyện cũ xa xưa, hoặc giống như ước hẹn thật lâu trước kia, đế vương tuổi trẻ, búi tóc cũng rối loạn, cước bộ rải rác, lảo đảo bước đi. Cửa đại môn bị hắn làm náo động, “Tướng phụ, tướng phụ!”. Trong thanh âm đầy bi thương không nói nên lời, cuối cùng nghe thấy một tiếng thờ dài ai oán, “Ai……”, dù không thể nghe thấy, cũng cảm thấy chứa nhiều điều bấc đắc dĩ. “Hoàng Thượng……” Dung nhan tuấn tú xuất hiện trước mắt. Cách một cánh cửa cao cao, một bên là chân mệnh thiên tử Tiêu Diễn, một bên là tướng phụ lăng huyền tế. Hai người bọn họ, tựa hồ chưa bao giờ nhìn nhau như vậy. Trong trí nhớ không còn nhớ bộ dáng của nhau, suy nghĩ trong lòng hai người là mong muốn không phải như vậy. Giống nhau. “Thần tạ đại ân Hoàng Thượng.”. Tiêu Diễn nhìn lăng huyền tế loan hạ thắt lưng, hoa râm trên đỉnh đầu đâm vào ánh mắt hắn. “Tướng phụ, ngươi là muốn đi tìm phụ hoàng sao?” Hắn hỏi. “Dạ.” Trả lời không chút do dự, chém đinh chặt sắt. Lăng Huyền Tế bình tĩnh nhìn hoàng đế muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hoàng đế nhìn hắn chăm chú hạ thấp đầu, mang theo vô hạn ủy khuất cùng nghẹn ngào nói một câu, “Ngươi đã sớm muốn đi tìm phụ thân, phải không?”. “Ai……” Lại là một câu thở dài như gió thoảng, “Hoàng Thượng, ngài trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phía”. Tiêu Diễn lộ vẻ sầu thảm cười nói, “Ta cũng không phải muốn giết ngươi, ta…….”. “Thần biết, Hoàng Thượng là hoàng đế tốt.” Lăng Huyền Tế đánh gãy lời hắn, “Thần mệt mỏi”. “Tướng phụ, ta……” Tiêu Diễn chưa nói, nhân trước mắt, tâm tâm niệm niệm đều chỉ có phụ thân mà thôi, chưa từng đem hắn để ở trong lòng. Như thế nào hắn có thể thổ lộ tâm tình, hắn cũng có thể sống lại để hai người gần nhau cả đời đâu? Hắn tự giễu cười cười, thở dài, “Trẫm đã biết, tướng phụ yên tâm.”. “Hoàng Thượng không cần tự trách, trợ Hoàng Thượng củng cố giang sơn, lăng huyền tế chết cũng không tiếc. Lại Hoàng Thượng ban ân, cùng tiên hoàng đồng huyệt, thật sự thần rất vinh hạnh.”. Tiêu diễn nhíu mi nói, “Tướng phụ, hoàng nhi tiễn tướng phụ đoạn đường”. Hắn thật sâu cúi người, thành kính cầu khẩn. Tất cả tâm tư đều chặt đứt, từ nay về sau đoạn tình cảm này, chỉ có thể dừng lại tại đây. Lăng Huyền Tế còn thi lễ, tay áo trong gió đung đưa, Tiêu Diễn cố gắng mở to hai mắt, cũng không thể lưu lại bóng dáng người. Nếu lúc trước liều lĩnh đi tới gần, có phải hay không vẫn còn hy vọng? Tiêu Diễn không thể giả thiết, bởi vì không thể nữa. Bọn họ đều có lựa chọn của chính mình, cho nên dù bước chung bước thứ nhất, đến bước thứ hai vẫn là không chung đường. Phụ hoàng, ngươi thật may mắn….. Mạch nước ngầm róc rách, hai bờ sông bóng cây loang lổ, chỉ chừa lại một khoảng không mờ nhạt, ánh trăng hổ phách chiếu bầu trời, quỷ mị yêu dị. Lăng Huyền Tế đi được tới nơi này, liền biết đây là vong xuyên hà không thể nghi ngờ. Dưới này là vong xuyên thủy, lạnh lẽo đến xương, giống như mang theo vô số oan hồn ai oán. Hắn nhu nhu thái dương, nhìn nhìn lại y bào, bước vào một biển hoa Gió lạnh sắc bén, là cô hồn rít gào, bước đi gian nan, hắn chỉ cảm thấy da thịt quanh thân đều bị gió thổi tan. Hướng bờ sông mà đi, hắn biết phía trước là cầu nề hà, cầu nề hà có một khối thạch, không biết người đó có ở đó chờ hắn hay không…… “Tuân Chi, Tuân Chi…….” Hắn đột nhiên lớn tiếng hô lên tên này, nhiều năm đau khổ áp lực, tại đây một khắc không có cấm kị trói buộc, tái không cố kị mà phát tiết, “Tuân Chi!”. Nước mắt, không ngăn cản thuận theo mà chảy xuống,“Tuân hữu tình hề, mà vô vọng hề.” Câu này năm đó, hắn đã từng chữ từng chữ ghi nhớ trong lòng. Hắn đột nhiên nao núng, sợ hãi cuối cùng lại nhận lấy vô vọng. Hắn không muốn như vậy, không thể tại đây vẫn chia lìa, vẫn như lúc trước tự mình tương tư. Gió dần dần nhỏ, hắn thấy được trên cầu một hình hài mơ hồ, không để ý vết thương trên người, càng chạy càng nhanh, cuối cùng chạy qua biển hoa, đứng ở đầu cầu nề hà. Tam sinh thạch nguyên lai là một khối cực đại hắc tinh một tảng đá bình thường, hắn đi vào, trên tảng đá chiếu ra khuôn mặt tái nhợt của hắn. Gió bỗng nhiên nổi lên, tạo nên gợn sóng. Tiên y thiếu niên, ngoái đầu nhìn lại, đó là tư thái đắc ý hơn người. Một khoảng thời gian, đó là cảm giác động tâm lúc ban đầu. Bỗng nhiên, cánh cửa ngăn cản dòng nước cuồn cuộn như được mở ra, quân thần quỳ rạp dưới chân, từ kim điện nhìn xuống, hắn vì giang sơn lo lắng hết lòng. Vẫn là ngày ấy mưa to giàn giụa, nghịch thiên cũng vô pháp sửa mệnh, hắn nắm chặt trán, gọi hắn thế nào hắn cũng không chịu tỉnh dậy thu hồi di chiếu. Mười ba năm chờ đôi, vào ngay lúc này, ngay cả tâm đều cao hứng run run…… “Tiểu Lăng……”. Hắn không dám quay đầu, hoài nghi đây là ảo giác của tam sinh thạch, tâm đều đau, muốn tái nghe lại một lần….. “Tiểu Lăng……” Lại là một tiếng gọi, lúc này đây, ngay cả trên vai đều có độ ấm, đồng thời xuất hiện bàn tay trong trí nhớ, nắm lấy bờ vai của hắn. “Tiểu Lăng a……” Hắn bị người cứng rắn xoay lại, vẻ mặt đau khổ hàm chứa lệ mỉm cười nhìn hắn, bạc thần khép mở, bật ra hai chữ, “Tiểu Lăng” “Ngươi là ai?” Hắn nghe thấy chính mình nghi hoặc đặt câu hỏi, bỗng nhiên không thể nhớ ra người này. Hắn cuống quít nắm chặt tay người nọ, mười ngón gắt gao lần lượt thay đổi, “Ta sao lại không nhớ rõ ngươi?”. Không nhớ rõ, hoàn toàn không nhớ rõ, tuy rằng ngữ khí hắn, tay hắn, đều là quen thuộc tự nhiên như vậy, nhưng hắn lại không nghĩ ra ai. “Tiểu Lăng, nhắm mắt lại.”. Hắn nghe lời nhắm mắt lại, ngón tay lại càng dùng sức nắm chặt đôi tay kia. Hai má in lại nụ hôn ấm áp, hốc mắt nhát mắt ngấn nước, Tuân Chi, là Tuân Chi! Hắn mở mắt ra, đầu ngón tay run run vuốt nhẹ bạc thần….. “Tiểu Lăng, thật lâu, lâu đến ngươi đều quên ta?” Nam nhân ôn nhu lau đi nước mắt bên má hắn. “Ngày tư đêm tưởng, đến cuối cùng ta đã không còn nhớ bộ dáng của ngươi, mười ba năm, ta không biết qua bao nhiêu ngày……” Hắn thì thào giải thích, “Tuân Chi, ngươi đang đợi ta……”. “Ta đang đợi ngươi, chỗ nào cũng không đi.” “Tuân Chi, ta thay ngươi chiếu cố Diễn nhi lớn lên, nay hắn đã có thể chiếu cố chính mình, ta không phải……”. “Tiểu Lăng, ta sẽ không trách ngươi, ta tự trách mình, vì sao lúc trước như vậy nhẫn tâm lưu ngươi lại…….” Nam nhân đau lòng vội vàng biện giải, “Biện pháp này của ngươi, sẽ bị vạn thế bêu danh, ta khó chịu”. “Hư danh ta không cần. Ngươi nói, ta cuối cùng cũng thay ngươi làm được” Người hắn để ý chỉ có một người, nay hắn thế nhưng thật sự gặp lại, còn có cái gì chưa đủ. Hắn ngẩng đầu lên, “Sau này, ngươi không thể tái bỏ ta…..” Nam nhân hôn lên bạc thần hắn, trịnh trọng hứa hẹn, “Sau này, sẽ không.” Giữa sông vong xuyên, ánh trăng vong xuyên, dây tơ hồng, sánh vai dắt tay.
|
Chương 18[EXTRACT]Lăng Thư Minh bị đem ra khỏi nhà lao, trực tiếp đưa đến một gian phòng treo đầy hình cụ. giữa phòng có một lò lửa hừng hực thiêu đốt, tứ chi của hắn bị trói bốn góc. Lao tốt khóa hắn kỹ lưỡng, không nói một lời liền xoay người rời đi. Hắn giương mắt nhìn mọi nơi đánh giá một phen, hình cụ cổ xưa còn mang theo vài vết máu đen như mực không khỏi làm cho da đầu hắn run lên. Là ai sẽ thẩm vấn hắn? Chẳng lẽ là Hoàng Thượng vì muốn che dấu chuyện đó trước người khác? Hay là vì muốn giữ bí mật mà giết người diệt khẩu? Hai vấn đề này đều có khả năng. Lúc trước khi nghĩa phụ lập ra kế hoạch này từng nói, Hoàng Thượng trọng tín, tất sẽ không làm hắn khó xử, nay xem ra, nghĩa phụ đúng là sai lầm rồi. Từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói người trong hoàng tộc trọng tín? Trong thời gian này, thể xác và tinh thần của Lăng Thư Minh đều mệt mỏi. Ngoại thương nội thương tuy rằng tốt lên, nhưng thân thể mang thai không giống như thân thể bình thường mau hồi phục, hắn luôn cả người vô lực đau nhức khó nhịn, miệng khô lưỡi khô tim đập hoảng hốt. Hơn nữa hắn lại có khúc mắc khó giải, thường thường vào đêm không thể ngủ say. Lúc này tay chân đều bị xiềng xích, nhưng vô khí lực nên thân thể hắn không thể chống đỡ nên nhũng xuống, sức mạnh toàn thân đều tập trung ở cổ tay và mắt cá chân, sinh đau, mồ hôi lạnh cũng phát ra, thấm ướt phân nửa bộ áo tù nhân của hắn. Hắn hấp hấp mũi, không biết nên đối mặt với tra tấn như thế nào. “Ngươi gọi tên ta một tiếng.”tiếng nói trầm thấp động lòng người của tiêu lâm vang lên bên tai, Lăng Thư Minh lắc lắc đầu, đem thanh âm phiền lòng này đuổi đi. Đều là giả mà thôi. Trên lưng từng chịu một chưởng của hắn liền ẩn ẩn đau, hắn bất quá là cảnh Vương gia tùy thời có thể giết người, có thể không chút do dự thương tổn, đêm hôm đó cũng là. Hắn cũng không phải không có ý chí nam nhi, ý muốn giết người cũng không phải không có. Muốn giết thì giết, tâm hắn đang nghĩ, một đạo âm thanh bỗng dưng cất lên: “Người tới! Làm cái gì đem ta khóa ở nơi này! Người tới!” hắn kéo theo xiềng xích tạo ra âm thanh vang dội, thanh âm rơi ra ngoài cửa, quanh quẩn bên ngoài con đường nhò. “Lăng tướng quân, giữ khí lực a!” Thình lình truyền đến thanh âm một người, Lăng Thư Minh nheo mắt lại nhìn lên cẩn thận nhìn lên, thế này mới phát hiện ngoài cửa đã có một người, bởi vì bên ngoài tối đen, hắn thế nhưng vẫn không có phát giá. Người này lén lút, hắn tâm sinh cảnh giác, trầm thanh nói,“Ngươi là ai? Không dám hiện thân a?”. Người nọ ở chỗ tối liền thong thả chậm rãi đi ra, nhẹ nhàng hỏi,“Lăng tướng quân, có nhận thức mạt tướng?” Hắn dáng người cường tráng, hai mắt gian xảo. “Khâu tướng quân.”. Người này Lăng Thư Minh nhận thức, là một gã võ tướng trong triều, Khâu Vinh Hạc.“Khâu tướng quân là muốn thẩm vấn ta sao?”. Khâu Vinh Hạc không có trả lời hắn, trở lại đóng cửa, ngồi trên ghế ở một góc sáng sủa, tầm mắt âm thầm đặt trên người Lăng Thư Minh, không nói một lời, chính là nhìn, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, một tấc một tấc nhìn đánh giá. Lăng Thư Minh làm cho hắn lúng túng, khó chịu nói không nên lời, ho khan một tiếng hỏi,“Khâu tướng quân nếu là thẩm vấn, có thánh chỉ hay không.”. Thấy hắn sắc mặt vốn trắng bệch lại phím hồng, Khâu VinhHạc khô cổ, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, nói “Ta không phải đến thẩm vấn ngươi.”. Hắn trong mắt dấy lên dục hỏa, cùng bồn lửa đỏ rực đang cháy trong phòng giống nhau, giống như muốn thiêu đốt làn da Lăng Thư Minh. Lăng Thư Minh giật mình một cái, đáy lòng run lên, quát hỏi,“Ngươi muốn làm gì?”. Khâu Vinh Hạc này không bình thường, rốt cuộc không bình thường như thế nào, hắn nói không nên lời, trực giác cho hắn biết ánh mắt người này dâm loạn đến cực điểm. Hắn dùng lực tránh tránh, chỉ làm cho xiềng xích va chạn tạo tiếng vang lớn hơn. Lăng Thư Minh đoán đúng, Khâu Vinh Hạc xác thực có tâm tư khác. Hắn yêu thích nam tử trẻ tuổi tuấn tú, tự nhiên vừa gặp, liền đối với Lăng Thư Minh nhớ mãi không quên. Sau này Lăng Thư Minh bị hạ ngục, hắn liền mua chuộc ngục tốt, Lăng Thư Minh phạm là tội lớn, giam ở phòng riêng, ngục tốt này thiếu hắn một cái ân tình, tối nay liền an bài cho hắn một cơ hội. “Ha ha” Hắn thấp giọng cười, đứng lên, từ trong tay áo lấy ra một cái roi nhỏ đặt ở một bên, nói “Đêm nay, ngươi là của ta.” Nói xong, nắm lấy hai má Lăng Thư Minh, buộc hắn hé miệng, đem khăn nhét vào sâu trong miệng của hắn, thẳng đến khi nhét vào sâu bên trong hắn mới ngừng tay. Khăn nhét sâu vào trong miệng Lăng Thư Minh, mặc hắn liều mạng buồn nôn, nôn cũng nôn không được, chỉ phát ra tiếng nức nở giống thú bị thương. “Ngô……. Ngô……”. “Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Vì phòng ngừa Lăng Thư Minh làm khó dễ, Khâu Vinh Hạc ở trên lưng hắn điểm huyệt đạo, chế trụ nội lực hắn, rồi mới cầm roi, nhấc cằm của hắn lên, nhe răng cười nói,“Ngươi nói, nên bắt đầu từ nơi nào trước?”. Hắn kỳ thật thân có bệnh không tiện nói ra, cũng không thể thực sự đối Lăng Thư Minh làm cái gì, nhưng hắn cũng biến thái đến cực điểm, thủ đoạn tàn nhẫn vô sỉ, không biết từng có bao nhiêu nam tử tuấn tú bị tổn hại dưới tay cả hắn. Lăng Thư Minh với hắn nguyên bản mà nói là mong muốn không thể thành, nay lại ở trước mặt hắn mặc hắn cố tình làm bậy, cực phẩm như vậy, sao lại có thể không hảo hảo hưởng thụ? Hắn một phen vuốt tóc rối của Lăng Thư Minh, bàn tay vuốt vài vòng, liền bức Lăng Thư Minh ngẩng đầu lên. Đưa mặt qua, ở trước mặt Lăng Thư Minh hít một hơi, thở dài,“Tư vị của ngươi rất hảo.”. Lăng Thư Minh hận không thể nói được, hai mắt giống như muốn phun hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn Khâu Vinh Hạc. Hắn hiểu được Khâu Vinh Hạc muốn làm cái gì, trong lòng vừa vội vừa tức lại sợ. Bất đắc dĩ cả người một điểm khí lực cũng không có. “Ha ha, ánh mắt này của ngươi, thật tốt. Ngươi có biết hay không, ngươi này đuôi lông mày khóe mắt nhất ngậm hờn, liền sinh ra phong tình vạn chủng.” Khâu Vinh Hạc tay kia đưa vào trong vạt áo tù nhân của hắn, ở trên lưng Lăng Thư Minh vuốt. Nếu không phải miệng bị nhét khăn, Lăng Thư Minh chỉ sợ toàn bộ trong bụng đều phải nôn ra. “Ngô!”. Hắn cố gắng muốn thoát khỏi bàn tay làm cho tóc gáy hắn dụng thẳng, cảm giác ghê tởm không thôi, nhưng mà biên độ tránh đi của hắn một chút cũng không giống có ý cự tuyệt, ngược lại như là mời. “Cốt nhục quân đình, làn da bạch ngọc, đáng tiếc lại bị Cảnh vương ẻo là đó chiếm đi. Hắn cho ngươi cái gì? Vì sao có thể đem ngươi giữ lại?”. Giống như một tiếng kinh sấm vang ở bên tai, Lăng Thư Minh mở to hai mắt nhìn, không biết làm sao nhìn Khâu Vinh Hạc, ngay cả bàn tay kia vuốt ve đến ngực cũng không có cảm giác. Hắn…… Hắn như thế nào biết? Khâu Vinh Hạc nhìn sắc mặt Lăng Thư Minh từ hồng chuyển sang trắng, cảm thấy buồn cười,“Sao vậy, chuyện này truyền khắp trong ngoài, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?”. Cái gì chuyện tình truyền khắp trong ngoài? Lăng Thư Minh trong đầu trống rỗng. Chẳng lẽ chuyện tình đêm đó, Cảnh vương tạo thành truyền thuyết truyền bá xung quanh sao? “Hừ, ta đây mất nhiều công phu đến đây như vậy, đợi mấy ngày nữa, không biết có bao nhiêu người đến tìm ngươi!”. Cái ý tứ gì? Lăng Thư Minh nghe hồ đồ, trước mắt tối dần đi. “Ba!”. Dây roi kia vừa hạ xuống, phát ra một tiếng vang,“Cái roi này, lực đạo cực mạnh. đánh ở trên người, da không thấy tổn hại, chỉ lưu lại hồng ngân.” Khâu Vinh Hạc giơ tay lên, từng roi chạm vào cổ Lăng Thư Minh, trên làn da, lập tức hiện ra một đạo hồng ngân, nồng đậm giống như chảy máu, nhìn kỹ làn da một chút cũng không rách. Lăng Thư Minh chỉ cảm thấy giống như có chủy thủ đâm qua, dấu vết trên da lan tràn, một lát sau, bên cổ đều nóng nóng.
|