Nơi mà Chung Hàn nói tới chính là sòng bạc.
Yến Giác cũng từng nghe qua nơi này, đây được xưng là sòng bạc ngầm lớn nhất thành phố, lại không biết chủ nhân phía sau là Chung Hàn.
Yến Giác đi theo Chung Hàn vào thẳng thang máy, trong nháy mắt cửa mở ra, tiếng gào ầm ĩ liền tràn ngập bên tai. Yến Giác không thích ứng kịp nên hơi nhíu mày.
Nhân viên bên trong đều được huấn luyện kĩ càng, khi thấy Chung Hàn đến đều cung kính gọi “Hàn gia”, sau đó lại tiếp tục công việc của mình, không hề có dáng vẻ nịnh nọt dư thừa.
“Yến Giác, có từng chơi qua chưa?”
“Hả? Yến Giác sửng sốt, lắc đầu: “Chưa.”
Chung Hàn nhìn đám người đang chơi cờ bạc cùng với những vẻ mặt vui buồn đan xen kia, nói với Yến Giác: “Vậy hôm nay thử xem. Thứ này giải trí thì được nhưng không thể nghiện.”
Đạo lý này tất nhiên Yến Giác hiểu rõ, gật đầu đáp: “Đã biết, Hàn gia.”
Chung Hàn và Yến Giác tiếp tục nói vài câu đến khi Thẩm Xuyên cùng mấy cấp dưới xuất hiện mới dừng lại.
“Hàn gia, Yến thiếu.”
“Ừ.” Chung Hàn gõ ngón tay lên tay vịn: “Người tới rồi?”
Thẩm Xuyên đẩy mắt kính: “Đã đợi ở bên trong từ lâu.”
Chung Hàn khẽ nhếch khóe miệng: “Được rồi. Thẩm Xuyên, cậu tới đây phục vụ Yến thiếu.”
Bàn tay Thẩm Xuyên để sát bên li quần, khom người đúng tiêu chuẩn: “Hàn gia yên tâm.”
Chung Hàn quay đầu nhìn Yến Giác, y tinh tế ngồi xổm xuống dưới: “Hàn gia còn có gì phân phó?”
Chung Hàn vỗ bờ vai y: “Cứ chơi thoải mái. Nếu chán thì xuống lầu tìm tôi.” Nói xong rồi đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ hộ tống tới khu VIP.
Yến Giác đứng dậy, đối diện với cái mặt liệt của Thẩm Xuyên: “Tôi có thể chơi gì?”
Thẩm Xuyên: “Thế Yến thiếu thích gì?”
Yến Giác nhún vai: “Tôi không hiểu mấy thứ này lắm nên chọn loại đơn giản đi.”
Thẩm Xuyên liếc mắt nhìn y, đẩy kính, nghiêm túc giảng cho y cách chơi từng loại, phân tích hệ số và một ít tiểu xảo trong đó. Nếu bối cảnh đổi thành phòng học và bảng đen thì quá thích hợp rồi.
Yến Giác mệt mỏi đứng cạnh Thẩm Xuyên, nghe Thẩm Xuyên lải nhải vào tai này ra tai kia.
Sự thật chứng mình Yến Giác không có chút thiên phú đánh bạc nào. Chơi vài vòng, tiền trên người đều thua sạch bách, mặt mũi nam nhi cũng mất sạch nốt.
Ánh mắt Thẩm Xuyên nhìn y hơi ghét bỏ, nhưng vẫn lên tiếng an ủi: “Yến thiếu, không sao. Hàn gia rất nhiều tiền.”
Khóe mắt Yến Giác giật giật, bả vai sụp xuống: “Không chơi nữa. Tôi muốn tìm Hàn gia.”
Thẩm Xuyên cung kính nâng tay phải lên: “Yến thiếu, mời đi bên này.”
Tầng thứ 2 so với tầng 1 thì rất yên tĩnh, trang trí cũng cao cấp hơn, thảm dày dưới chân cảm xúc cực tốt, không hề phát ra chút thanh âm nào.
Bọn họ đi dọc theo hành lang cho đến khi tới ngõ cụt mới rẽ, sâu trong đó là phòng của Chung Hàn. Cửa sắc vàng, hai bên có hai bảo vệ đứng canh.
“Xuyên ca.” Hai bảo vệ trăm miệng một lời.
Lực chú ý của Yến Giác vốn không nằm trên người bảo vệ thế nhưng khi nghe thấy thanh âm người bên trái quá mức quen tai khiến Yến Giác tò mò nhìn thoáng qua.
Vừa thấy đã không thể dời mắt.
Thẩm Xuyên hơi nhíu mày: “Yến thiếu?”
Yến Giác không quan tâm đến Thẩm Xuyên, đi tới trước mặt người kia, ánh mắt gắt gao ghim thẳng vào khuôn mặt hắn, lạnh giọng hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?”
Tên bảo vệ cường tráng đó siết chặt thân mình, mắt nhìn trần nhà, da đầu run lên: “Không có! Hôm nay là lần đầu tôi thấy Yến thiếu!”
“À…” Yến Giác cười nhạo.
Y dù có chết cũng không bao giờ nhớ sai gương mặt ấy, người đã đem họng súng nhắm vào trán y. Lúc trước y đã cảm thấy vụ bắt cóc lần đó quá mức kỳ lạ, trăm ngàn chỗ hở, đầu tiên là trước cổng trường bắt cóc quá lộ liễu, sau đó lại thả có một con tin. Chỉ là tình huống lúc đấy không cho phép y suy nghĩ nhiều, thẳng đến khi nhìn thấy khuôn mặt này, tất cả những điều không hợp lý nay đều trở nên hợp lý.
Chủ mưu sau màn bắt cóc lần đó chính là Chung Hàn.
Không hổ là người làm ăn không bàn chuyện lỗ vốn. Chẳng những mua lại quyền nuôi nấng của y từ Yến Văn Sơn mà còn hoàn toàn chặt đứt nghĩ với ba ruột của y.
Màn trình diễn này vô cùng xuất sắc!
Yến Giác thật sự muốn vỗ tay trầm trồ ngợi khen.
Thẩm Xuyên nhìn ra cảm xúc biến hóa của Yến Giác liền kết luận cấp dưới đã bại lộ thân phận. Hắn hơi khom người, thật cẩn thận hỏi: “Yến thiếu, ngài không có việc gì chứ?”
Yến Giác vuốt mặt.
Tuy rằng Chung Hàn bày mưu lừa y nhưng cũng phải cảm ơn hắn đã khiến y hiểu rõ con người của Yến Văn Sơn. Cho nên hai người huề nhau.
Yến Giác vuốt lại mái tóc uốn lượn, hất cằm lên: “Không có gì. Chúng ta vào thôi.”
Không khí trong phòng có chút khẩn trương.
Bàn cược được đặt ngay ngắn, Chung Hàn ngồi một đầu, đối diện là người đàn ông trung niên mang vòng vàng, tóc vuốt ngược ra sau, ở giữa có mỹ nữ chia bài. Lúc Yến Giác tiến vào là khi bài vừa mới lật lên.
Nhìn trước mắt thì người đàn ông trung niên có bài lớn nhất, trừ bỏ át chủ bài thì có một K, một A. Mà Chung Hàn chỉ có một 5, một 9, nhưng át chủ bài là cái gì, Yến Giác không rõ lắm.
Người đàn ông trung niên cười lớn, ôm mỹ nữ vào lòng rồi hôn thật kêu, đắc ý dạt dào nói: “Tôi thêm một ngàn vạn, ngài Chung này, cậu theo hay không theo?”
Chung Hàn biểu tình bình thản: “Ngài Trần đây nói đùa, tôi theo.”
“Ha ha ha! Rất sảng khoái! Chia bài!”
Lần chia bài thứ tư, Trần lão đại may mắn bắt được một K. Yến Giác khẩn trương nuốt nước miếng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm bộ bài của Chung Hàn.
Bài từ từ được mở ra, là 4.
Trong lòng Yến Giác rơi lộp bộp.
Tình thế trước mắt, tỷ lệ Trần lão đại thắng so với Chung Hàn thì lớn hơn rất nhiều. Át chủ bài không nói, gã còn có một đôi K mà bài Chung Hàn thì lộn xộn, không có năm con liên tiếp cũng như không có bài đôi.
Trần lão đại lại ngửa đầ cười: “Tôi thêm năm ngàn vạn, ngài Chung có dám theo không?”
Chung Hàn không chút để ý, nhàn nhạt giương khóe miệng phun ra hai chữ: “Tôi theo.”
Lần chia bài cuối cùng.
Trần lão đại nhận bài đầu tiên. Gã cầm bài trên mặt bàn rồi thuần thục che khuất lá thứ năm chưa công khai, sau đó hưng phấn dùng bàn tay dầu mỡ bóp bóp mông người tình: “Bảo bối, tới thổi chút tiên khí nào.”
Ả cười nũng nịu, môi đỏ khẽ mở nhẹ nhàng thổi một cái.
Trần lão đại thỏa mãn cảm thán, khoa trương mở bài – một A. Lúc này tỷ lệ thắng còn lớn hơn, A lớn hơn K nhiều, khí thế Trần lão đại càng thêm kiêu ngạo.
Chung Hàn chỉ bình tĩnh liếc mắt một cái, tâm vững như bàn thạch. Hắn cố ý học theo Trần lão đại, cũng che bài lại, vẫy tay gọi Yến Giác: “Tới đây, bảo bối, em cũng mau thổi cho tôi đi.”
Yến Giác vốn dĩ đang khẩn trương muốn chết, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, Chung Hàn lại còn có tâm tư nói giỡn. Yến Giác trừng mắt liếc hắn một cái, không có đi tới.
Chung Hàn bám riết không tha: “Mau tới thổi một cái, thắng thì sẽ mua kem cho em.”
Yến Giác không lay chuyển được hắn, chỉ có thể trước mặt mọi người đi đến trước bàn. Dưới ánh mắt cổ vũ của Chung Hàn, da đầu căng thẳng thổi xuống một hơi.
“Ngoan.” Chung Hàn tà ác sờ sờ đầu y.
Chung Hàn quậy xong thì tới lượt hắn mở bài. Bộ dạng giống như đã biết trước, chậm rãi lật bài.
Là một con 5.
Trần lão đại hưng phấn đập bàn, chỉ vào Yến Giác sắc mặt đang trắng bệch: “Ngài Chung, tiên khí của bảo bối ngài còn không so được với bảo bối của tôi! Ha ha ha!”
Chung Hàn không để ý tới lời trêu chọc của Trần lão đại, uống một ngụm rượu vang, vẫn bình thản ung dung.
Trần lão đại lên cơn hưng phấn, sắp tới sẽ mở át chủ bài lại càng tăng thêm phần thắng, tiếp tục khiêu khích: “Dư lại năm ngàn vạn, tôi thêm nốt luôn!”
“Được! Tôi theo! Nhưng mà…” Chung Hàn tạm dừng một chút, mặt mày hung ác: “Ngài Trần này, không bằng chúng ta chơi lớn một chút, chỉ tiền thôi sẽ không thú vị gì. Ai thua thì cắt ngón tay, thế nào?”
Sau khi nghe thấy lời này, bên Trần lão đại đều hít một hơi khí lạnh, Yến Giác cũng khiếp sợ nhìn sườn mặt Chung Hàn, cảm thấy Chung Hàn quá mức tự tin rồi.
Trần lão đại nói không run là dối trá nhưng trước mặt người tình của mình, gã không thể ném mặt mũi đi được, huống hồ át chủ bài của gã là A, nói cách khác gã có 3 lá A, còn Chung Hàn tính cả át chủ bài cũng chỉ là 3 lá 5, nhỏ hơn so với gã. Tóm lại là gã thắng, còn sợ cái gì!
Trần lão đại khí phách đập bàn một cái: “Được! Tôi đánh cược với ngài! Ai thua thì để lại một bàn tay!”
Nói xong liền lật át chủ bài lên.
Là lá bài 10.
Chung Hàn tiếc nuối lắc đầu: “Ngài Trần, thật xin lỗi. Tôi lỡ thắng rồi.”
“Cái gì?!!!”
Trần lão đại trợn hai mắt lên, không dám tin nhìn bài của mình, rống to lên: “Chung Hàn, tên khốn khiếp! Mày ăn gian! Át chủ bài của tao rõ ràng là A!”
Có kẻ dám bất kính với Chung Hàn, Thẩm Xuyên là người đầu tiên ra tay, hắn nhanh chóng giơ súng lên nhắm vào đầu Trần lão đại, mặt vô biểu tình nói: “Ngài Trần, mong miệng ngài sạch sẽ chút.”
Thẩm Xuyên giơ súng, người Trần lão đại tự nhiên không cam lòng yếu thế cũng đều rút súng ra. Cùng lúc đó cấp dưới Chung Hàn đã chuẩn bị trước, hai bên giằng co, bên nào có hành động trước là nổ súng ngay, không khí giương cung bạt kiếm rất căng thẳng.
Chung Hàn rũ mắt, nhếch cao khóe miệng: “Ngài Trần, đã đánh cuộc thì phải chịu thua. Kỹ thuật của mình đã không bằng ai, thua còn lấy cớ, vậy thì không nên đâu.”
Trần lão đại tức đến đỏ mặt tía tai, chỉ vào Chung Hàn chửi ầm lên: “Chung Hàn con mẹ nó có phải do mày bày trò hay không? Hôm nay bố mày không thua! Muốn tao chặt tay á? Đéo có đâu!”
“Nếu ngài Trần không muốn để tay lại thì để mạng lại cũng được. Thẩm Xuyên!”
Chung Hàn ra lệnh một tiếng, Thẩm Xuyên đá bàn lên, tiếng súng lập tức bằng bằng nổ vang.
Mấy người mà Trần lão đại mang theo kia không thể so sánh với người của Chung Hàn. Một viên đạn cũng không lãng phí, trực tiếp mạng của toàn bộ đám đó.
Sau một vòng quyết đấu, Chung Hàn lông tóc vô thương, mà Trần lão đại đã thương tích đầy người bị bắt quỳ dưới đất.
Chung Hàn đẩy xe lăn lại gần, nói lời thâm sâu: “Ngài Trần hà tất phải làm thế, chỉ là một bàn tay thôi mà. Hai chân của tôi giờ bị vứt bỏ, nếu không đâu ẩn nhẫn tới giờ.”
“Đ* m* mày!” Trần lão đại phun ra bãi máu: “Chung Hàn! Mày hôm nay tốt nhất nên giết chết tao! Nếu không tao sẽ không tha cho mày!”
“Bốp bốp bốp!” Chung Hàn vỗ tay, nghiêng đầu cười nói: “Chúc mừng ngài Trần, chúc mừng ngài! Trước khi chết cuối cùng cũng thông minh ra. Hôm nay tôi không hề tính để ngài rời đi!”
Trong mắt Chung Hàn lạnh lẽo cực độ: “Hợp tác kẻ đó đẩy tao đến mức này, mày nên đoán được kết cục hôm nay của mày.”
Hắn nhận lấy khẩu súng từ Thẩm Xuyên, đặt lên ấn đường Trần lão đại, ngữ khí khinh miệt: “Ngài Trần, nói cho ngài biết một chuyện cuối cùng.”
“Bảo bối của tôi mới là tốt nhất.”
Tiếng súng vang lên, Trần lão đại ngã xuống không dậy nổi.