Điểm Dừng Chân Ở Quá Khứ
|
|
Chương 10 : Cảnh Du nhọc lòng Khuya hôm ấy Cảnh Du liên tục nhắn tin quấy phá Ngụy Châu nhưng nhận lại chỉ sự im lặng ở đầu dây bên kia mà thôi. Gọi điện thì bị ngắt kết nối. Cứ như thế, hắn ngủ quên từ lúc nào không hay.
Riêng Ngụy Châu cậu chỉ không hiểu nổi ở mình có điểm gì thu hút đến nỗi khiến cái tên kia cứ lẻo đẻo muốn làm quen như fan cuồng. Điện thoại của cậu trước nay xoay đi quẩn lại cũng chỉ có Yên Thanh là người cậu yêu cũng là người nhắn tin với cậu nhiều nhất, sau đó là mẹ và Hạ Minh, ngay bây giờ lại có thêm tên Hoàng Cảnh Du này thiệt là không thể biết được hắn nghĩ gì?. Ngụy Châu không thể suy nghĩ được nữa, cậu thả mình vào giấc mơ hạnh phúc có người mình yêu và những đứa con.
Ngày hôm sau, mặc dù chưa tỉnh hẳn Cảnh Du đã loay hoay tìm điện thoại để chắc rằng hôm qua mình không bỏ lỡ bất kì cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Ngụy Châu. Nhưng, đương nhiên đó là do hắn nghĩ, chứ làm gì có bất kì điều gì. Mà khoan đã, lúc này hắn mới bắt đầu bận tâm đến hành động của mình. "Tại sao, hắn lại phải để ý đến cái người kia chứ, cậu ta là ai, chỉ là một tên nhóc thôi mà". Nhưng có điều gì đó thật lạ kể cả bản thân cậu cũng khó lý giải?.
Tiếng điện thoại reo lên, trên màn hình là gương mặt thân quen, nụ cười thật dịu dàng.
"Anh nghe đây" - "Hôm nay mình gặp nhau được không anh?".
Cảnh Du suy nghĩ một chút rồi lên tiếng "Hôm nay anh hơi mệt, ngày mai gặp nhau được không em, đừng giận anh" - "Anh bị sao vậy, em mua thuốc cho anh nhe". Đầu dây bên kia mang theo sự lo lắng trong tiếng nói, cô là đang quan tâm người mình yêu, là đang lo lỡ như cô đến chậm một bước, liệu có ai đó sẽ đến gần Cảnh Du nhanh hơn cô, thì lúc đó đoạn tình cảm này sẽ thế nào. Nhưng, đáp lại sự bối rối, lo lắng hắn chỉ trả lời cô một cách bất đắc dĩ. "Điềm Vân, anh không sao, đừng lo. Anh cúp máy đây". Câu trả lời được nói ra không cần một câu cảm thán hồi đáp cũng đã trở thành một sự im lặng đáng lo sợ.
Điềm Vân ngẫn người trước sự ngắt máy trước phía Cảnh Du. Quen nhau thời gian như thế chưa bao giờ hắn để cô rơi vào trạng thái bất an giống bây giờ. Cảm giác, hắn không biết nói gì với cô, cứ như là đang trốn tránh một điều gì đó, là sợ cô biết hay là hắn đã yêu người khác rồi. Vừa muốn nhấc máy gọi ngay cho Cảnh Du, cuối cùng vẫn là để mai gặp nhau hẳn nói vậy. Điềm Vân đang thật sự ngột ngạt trong mớ cảm xúc mà người cô yêu tạo ra lúc này.
Sau khi tự mình cúp máy trước, Cảnh Du cũng không thể tin được mình lại hành xử như vậy. Hắn chưa bao bao giờ như vậy, hắn luôn cố gắng làm người hắn yêu hạnh phúc, vui vẻ và vô tư, vậy đó mà bây giờ xem hắn đã làm gì cô ấy kìa. Ngắt máy, trả lời như ép buộc, chắc lúc này người hắn yêu bất an lắm, lo lắng lắm, nhưng chính hắn lại không thể làm gì hơn. Ngay cả hắn cũng đang loạng choạng với chỉnh bản cảm xúc trong hắn mà. Hắn cần yên tĩnh, cần một mình ngay lúc này, cần vẽ ra được hình ảnh xuất hiện trong tâm trí hắn, cần biết rằng bây giờ Hoàng Cảnh Du hắn là đang nhớ Điềm Vân người hắn từng nhọc lòng theo đuổi hay là..là..Hứa Ngụy Châu cái con người băng lãnh đến với hắn như một định mệnh
Đêm nay Cảnh Du cho phép mình được say....
|
Chương 11 : SAY Chương 11 : SAY Đêm nay Cảnh Du cho mình được say...
Vẫn góc đường, vẫn quán quen thường lui tới, nay hắn cũng ở đây, ở cùng với một Cảnh Du thật khác thường ngày. Gọi vài món ăn, vài chai bia,..và thế là hôm nay Cảnh Du say
Ngồi uống một mình thật thích, cảm giác cô đơn mặc nhiên tìm đến, xúc cảm cũng trở nên tĩnh lặng và nước mắt cũng không biết từ đâu có thể rơi. Vị trí ngồi này là lần đầu hắn và Ngụy Châu gặp nhau, hỏi nhau vài câu, biết được tên, nhớ được gương mặt, đối diện với biết bao định mệnh và bây giờ họ là bạn. Đâu chỉ riêng Ngụy Châu, lần đầu gặp nhau của hắn và Điềm Vân cũng ở con đường này, lúc đó hắn đang say, cứ đi trong vô thức rồi va vào cô, được cô dìu đến nhà, hắn còn mặt dày giựt điện thoại trên tay cô, gọi vào số máy mình, vậy là chính thức quá trình thực hiện kế hoạch tán và yêu bắt đầu.
"Tại sao, người tôi nhớ lại là..." Chữ cuối chưa kịp nói ra đã bị chặn bởi một câu nói khác, gương mặt ấy gần với gương mặt hắn đến mức nồng độ cồn còn không đủ làm hắn say bằng gương mặt kia. "Nhớ ai thế tên kia?"
Cảnh Du tỉnh hẳn sau giây phút thất thần, nhìn người trước mặt hồi lầu hắn lên tiếng "Sao lại ở đây?" - "Hôm nay, tôi muốn say". Cảnh Du gọi thêm vào chai bia để cùng uống với người kia. Họ ngồi cùng nhau, uống cùng nhau, nhưng lại không nói với nhau điều gì cả. Sự im lặng làm hắn muốn say hơn nữa, muốn say để quên đi mình sẽ nói gì, mình sẽ hành động gì, mình sẽ khắc họa ra hình dung ai đầu tiên. Tuy nhiên, người đối diện hôm nay có vẽ cao hứng, cậu ta mở lời trước với hắn, khác xa thường ngày.
"Này, Cảnh Du cậu thấy Ngụy Châu tôi có đẹp trai không" hỏi xong câu ấy, tự động cả hai cùng cười lớn, Cảnh Du cảm thán gật đầu ngụ ý đồng tình. Và rồi họ lại im lặng... Một lúc sau, Cảnh Du suy nghĩ thật lâu, hắn bắt đầu hỏi điều hắn băn khoăn. "Ngụy Châu, cậu sẽ cảm thấy thế nào khi tôi nói tôi nhớ cậu". Từ lúc biết mình sẽ hỏi câu gì, hắn nghĩ rằng, cậu ấy sẽ bảo mình bị điên, làm gì tồn tại chữ nhớ giữa hai đứa con trai, quan trọng hơn là có phải bạn bè thân thiết gì, gặp nhau chưa quá năm lần, lấy lý do gì mà để nhớ chứ. Nhưng không, đó là phương diện của Cảnh Du, Ngụy Châu bất giác hướng đôi mắt về phía người hỏi, hít một hơi thật sâu, cậu bật cười, tay cầm chai bia, uống một ngụm, nhẹ nhàng nhã ra từng từ "Bình thường thôi, vì tôi cũng có chút nhớ cậu mà"... Đó, chính là câu trả lời chính xác cho câu hỏi được đặt ra và nó được nói ra bởi cảm xúc thật của cả hai người. Trạng thái không còn im lặng nữa, mà bây giờ họ nhìn nhau, gửi đến nhau cái nụ cười, mà nếu không phải say thì chắc sẽ khó thấy lắm. Họ bắt đầu kể về bản thân, tình cảm của mình, họ lúc này cứ như tri kĩ vậy, nói mọi chuyện với nhau thật thoải mái đến mức trời đã khuya họ cũng cảm thấy luyến tiếc khi chào tạm biệt. Cảnh Du ôm Ngụy Châu, đôi tay vỗ vỗ lưng cậu, mở lời tạm biệt, Ngụy Châu cũng làm thế với hắn. Hôm nay, Ngụy Châu rẽ một con đường khác, không phải đoạn đường trước đây từng đi chung cùng Cảnh Du. Cảnh Du có vẻ say, nên chuyện này hắn cũng không nhớ đến để thắc mắc.
Hôm nay không riêng Cảnh Du say, Ngụy Châu cũng say. Hôm nay, không riêng hắn cho phép bản thân hỏi một câu thật lòng, mà chính cậu cùng mặc nhiên để cảm xúc thống trị.
Có rất nhiều hành động xảy ra khi bạn say, im lặng, cần một chỗ để nghĩ hay là quậy phá người xung quanh. Tuy nhiên, khi bạn vô tình một khắc để cảm xúc ngự trị thì say sẽ giúp bạn hiểu được tâm tình của bạn thân một cách chân thật nhất và đương nhiên sau cơn say bạn còn nhớ gì hay không còn một phần ở lý trí nữa. Nhưng chỉ cần chuyện đó đề cập đến người bạn quan tâm, tự khắc bạn sẽ ghi nhớ rất rõ.
|
Chương 12 : Từng Kể từ buổi say ngày đó, dường như cả Ngụy Châu và Cảnh Du họ chưa gặp lại nhau lần nào. Câu chuyện của ngày hôm ấy, nếu Cảnh Du hoàn toàn khắc ghi thì Ngụy Châu lại đưa vào khoảng không kí ức. Nhịp sống vẫn cứ trôi, hai con người ấy vẫn đang sống cho tình yêu của họ.
Cảnh Du hẹn gặp Điềm Vân như lời hắn hứa với cô. Đương nhiên, những cảm xúc bất an hôm qua, cứ như vậy mà tan đi mất. Bây giờ, họ gặp nhau, quay lại trục yêu thương chính xác nhất. Hôm nay, Cảnh Du đưa cô đến bờ sông, không khí lạnh lạnh này thật thích hợp đi dạo cùng người mình yêu thương, Điềm Vân đan bàn tay của mình vào tay hắn, lần chủ động đầu tiên của cô. Ngồi trên chiếc ghế gần đó, hắn trầm tư một lúc quay sang nhìn người con gái bên cạnh, nghĩ ngợi, cuối cùng hắn cũng nói
"Nếu một ngày, anh không còn yêu em nữa, em sẽ làm gì?".
Bất chợt Điềm Vân xiết chặt bàn tay hắn hơn, cô không nói gì cả, vì cô tin rằng cái xiết chặt này thể hiện cho việc cô sẽ không bao giờ từ bỏ hắn. Không gian cũng như vậy mà im lặng. Có những điều rất muốn được nói rõ ràng, nhưng vì lý do nào đó mà khi vừa định nói lại thôi. Có những cảm xúc cứ cho rằng thoáng qua rồi đến lúc cũng sẽ theo cơn gió mà vụt mất, ấy vậy mà cứ làm ta không thể thoát khỏi.
"Cảnh Du, em hơi mệt, em muốn về". Điềm Vân xóa vỡ sự ngột ngạt này bằng việc quay về. Có thể bây giờ hắn và cô cần thời gian. Khoan hãy gượng ép nhau vào lúc này.
"Được rồi, anh đưa em về"
"...."
Vậy là một lời hỏi thăm, sự cuống cuồng ngày trước sao khoảnh khắc này lại không có. Thật sự giữa hai người có vấn đề gì khó nói sao, hay Cảnh Du thích người khác mất rồi. Là ai chứ, ai mà có thể cướp được hắn khỏi tay cô chứ. Cứ nghĩ, cứ nghĩ, Điềm Vân thật sự để một giọt nước mắt rơi rồi. Nhưng cô cũng rất nhanh lau đi, không để Cảnh Du phiền lòng. Gặp nhau hôm nay để làm gì, để đến khi ngồi trên xe họ vẫn mặc nhiên im lặng không muốn hỏi đối phương điều gì.
"Em ổn chứ?"
"..."
"Em giận anh sao?"
"..."
"Thôi, em nghĩ ngơi đi, tới nhà anh sẽ đánh thức"
"..." . Sự im lặng là cách tốt nhất để không tỏ vẽ yếu đuối trước Cảnh Du. Điềm Vân quyết định giã vờ ngủ, lẫn tránh đi toàn bộ câu hỏi.
Một màn độc thoại được nói ra như một nhiệm vụ cần được thực hiện đối với hai người yêu nhau vậy. Chính hắn cũng không thể trả lời được tại sao mình như vậy nữa. Chỉ do một câu trả lời của Ngụy Châu lúc say kia lại làm hắn suy nghĩ, rồi tự đưa ra những cái quyết định rất ư là điên rồ. Là do hắn, hỏi làm gì, thà cậu ta trả lời lạnh lùng một tí, tổn thương một tí, hắn đâu như thế này....
"Tiểu Vân, đến nhà rồi". - "Dạ, em vào đây. Anh về cẩn thận"
Một người vội vào nhà, một người đứng thẫn thờ. Còn cái ôm trước khi chào tạm biệt nhau cũng chưa thực hiện nữa. Thật ra, giữa họ lúc này là sao đây, hắn yêu cô lắm mà, hắn từng vì cô mà rơi nước mắt. Ngỡ sẽ bên nhau, tưởng sẽ không vì ai mà thay đổi, thế mà lúc này vì một cái tên nào đó mà xáo trộn xúc cảm của hắn.. Từng thứ bắt đầu trở nên nhạt dần.
|
Thông báo Chúc mọi người năm mới vui vẻ. .. Truyện ngừng lâu quá do vài lý do cá nhân.. Sang năm sẽ cố gắng hoàn thành câu truyện bằng một cái kết thật đẹp.. 감사합니다
|
Chương 14 : Yêu Cậu nghe được âm thanh ở đầu dây bên kia vừa quen vừa lạ, vậy mà Ngụy Châu cũng đồng ý, cậu hỏi địa điểm rồi phóng xe tới chỗ hẹn. Là quán nhậu gần nhà, chẳng lẽ người đó là.
"Nhóc". Một cái vỗ vai, một lời nói và con người trước mặt cậu là Hoàng Cảnh Du "Là anh gọi tôi?" - "Ừ"
Họ chọn một chiếc bàn gần đó, gọi thức uống và đồ ăn, ai kia đang nhìn ai đó, nhưng ai đó lại nhớ về một người khác. Lẩn quẩn, bộn bề và mệt mỏi. Gió vẫn khẽ chạm vào từng mảng ký ức gom nhẹ rồi kết thành một chuỗi ngọt ngào, để rồi khi đang cảm nhận được hạnh phúc lại vụt bay đi mất.
"Này, cậu không sao chứ?". Hắn nhìn cậu bao lâu cậu không hề biết, nhưng đúng là hắn kéo cậu về với thực tại, nơi cậu một mình, nơi cậu bỏ lỡ một lời nói chưa trọn vẹn. "À, tôi không sao. Nay sao lại rũ tôi đi uống?" "Muốn thỉnh giáo cậu về chuyện tình cảm" "Thỉnh giáo sao?. Tiếc quá tôi vừa chia tay rồi. Anh muốn thỉnh giáo cách bị bạn gái chia tay không... haha"
Nói ra mạnh mẽ thật đấy, nhưng lại để một khoảng lặng như thế đó. Cậu trầm ngầm nhìn hắn, hắn lẳng lặng tiếp nhận ánh mắt cậu. Ừ, rồi thì chỉ còn lại những bài hát của cảm xúc, thời gian cứ trôi thế thôi, mặc xung quanh ồn ào, náo nhiệt thì vẫn còn sót lại sự lặng yên nơi chiếc bàn của hai thanh niên trẻ. Cứ uống và uống thời gian cũng đã điểm đến ngày mới. Họ quyết định ra về, để mặc lòng nặng trĩu lại nơi ấy, thoải mái bắt đầu trang mới Ngụy Châu sẽ vẫn vậy thôi, lạnh lùng và là anh chành của các cô gái. Cảnh Du vẫn là hắn dù hôm qua hay hôm nay thôi, có bạn gái và trái tim lại đang thổn thức vì một tên con trai. Họ đi cùng nhau trên đoạn đường vắng, Ngụy Châu hát suốt đoạn đường, Cảnh Du vẫn thực hiện công việc ngắm nhìn và canh chừng sợ cậu vấp ngã. Đi được một lúc, Cảnh Du nghĩ một lúc rồi hắn gật đầu, tỏ ý đồng tình với suy nghĩ của mình.
"Ngụy Châu".. . Hắn vừa gọi vừa nắm tay cậu kéo lại. Đôi mắt vừa mang vẻ say, vẻ ngơ ngác của Ngụy Châu, lại một lần nữa khiến Cảnh Du để mặc yêu thương lệch đi thêm vài nhịp. "Tôi thích cậu"
"...."
"...."
Ngụy Châu bần thần vài khắc rồi cậu nhìn hắn cười cười, hai tay đặt lên vai hắn, ghé sát mặt mình lại với hắn, trầm giọng nói
"Thích chứ không yêu sao?"
Hắn bất ngờ, thật ra nay là cá tháng tư mà, hắn muốn lợi dụng nó để thử tỏ tình với cậu, hắn còn sợ sẽ bị cho ăn tát nữa, nhưng sao mọi thứ lại khác như thế. Cảnh Du đã nghĩ đến viễn cảnh, hắn cười bò rồi nói với cậu rằng "cậu bị tôi lừa rồi", nhưng đúng là không thể ngờ, hắn lại bị đặt ngược lại câu hỏi. Hắn đặt tay lên eo cậu, kéo sát cậu lại gần hơn, nhìn cậu hắn nói
"Nếu yêu thì sao?" - "Hôn"
Và trong khoảng tối ấy có bóng dáng hai chàng trai, lẳng lặng cảm nhận từng nhịp thở, hòa quyện từng yêu thương và gắn chặt bởi nhau bằng một nụ hôn .
Cứ như thế cạnh nhau từ lúc ấy, ngọt ngào từ bây giờ và bên nhau từ lúc cảm nhận thì ra ta yêu nhau. Nhưng,..., hãy cứ cho phép thời gian dừng ở đây thôi, rồi yêu thương sẽ cho ta những con đường sẽ đi.
|