Điểm Dừng Chân Ở Quá Khứ
|
|
Chương 15: Là như vậy sao? Đây có phải là một người bệnh không vậy? Anh ta làm gì thế? Tại sao lại chạy lao ra đường? Anh ta tìm ai sao? Tại sao bệnh viên lại để anh ta chạy ra đường? Cô ấy là ai, người yêu anh ta sao? Anh ta đang quát cô ấy?....
Anh ta bị xe tông rồi.....!
"Ngụy Châu, đừng quên rằng anh yêu em"
Ngôi nhà mới thật sự rất tốt, hàng xóm cũng rất thân thiện. Đôi khi chính hắn muốn nằm dài ở nhà, nghe nhạc và ngủ một giấc thật dài. Hay tốt hơn là được một giấc mộng thật đẹp. Ngồi ở nơi cao nhất của ngôi nhà, bên cạnh vài lon bia, lại thế nữa rồi, hắn lại cười hạnh phúc và lại rơi nước mắt.
"Anh có biết bây giờ là mấy giờ không, đến trễ thì ở nhà đi" " anh đang...đến"
"Đừng uống bia nữa, không tốt cho sức khỏe đâu" - "Còn nữa, làm việc có chừng mực, đừng làm thâu đêm. Biết chưa?" "Anh biết rồi"
"Mình đi biển đi..." - "Tại sao?" -"Em thích"
"Anh nhớ em lắm" "Ừ, nhớ lắm" "Em đang đùa với anh hả?" "Không, em yêu anh" "Sao anh không trả lời em" "Thôi không cần nữa" "Anh đang đứng ở đó đợi em"
"Mừng ngày kỉ niệm. Anh yêu em"
"Mình cưới nhau đi" - "Anh biết là không thể mà"
"Anh sẽ cầu hôn em một lần nữa" "....."
"Anh đang cầu hôn em một lần nữa đó" "Em biết và em đồng ý. Em yêu anh"
"Mình chia tay đi" "Tại sao, anh muốn gặp mặt em. Làm ơn gặp anh đi. "Em không muốn. Anh đang bệnh nghĩ ngơi đi." "Không thể đến thăm anh lần cuối sao" "Em không muốn. Em sẽ đi du học, cũng sẽ đổi số điện thoại nên đừng gọi hay tìm em làm gì" "Cho anh lý do đi, vì họ phải không" "Làm ơn đừng để anh một mình được không" "Em mở máy và nói với anh một câu cũng được" "........." "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không tồn tại" "Anh yêu em, Ngụy Châu"
Người yêu của hắn đấy, là con trai đấy thì sao? Hắn luôn xem đó là niềm tự hào. Mặc kệ ai nói, đơn giản thôi, vì hắn yêu cậu và cậu cũng yêu hắn nên cùng nhau vượt qua định kiến. Vậy mà cậu lại mặc kệ hắn rời đi không một lý do, hắn hận cậu, yêu cậu và nhớ cậu. Nhưng hắn biết lý do cậu rời đi, hắn muốn cùng cậu cố gắng, nhưng cậu buông bỏ hắn, cậu nghĩ như vậy là tốt cho hắn nhất. Và đương nhiên chia tay rồi, cả hai trở nên thật khác biệt, những con người thân quen ở quá khứ bỗng chốc lại xa lạ ở hiện tại. Hắn tìm cậu, nhưng lại không biết cậu du học ở đâu, thông tin liên lạc đều được che dấu. Hắn chỉ biết cậu có người yêu rồi, cậu hạnh phúc và thành công.
Hắn lướt từng tin nhắn từ lúc mới yêu đến tin nhắn cuối cùng của cả hai. Thì ra cũng có với nhau từng tháng ngày hạnh phúc đến thế.
Tít..tít..tít..
"Cảnh Du à, anh đã bỏ quên điều gì đó rồi. Ba năm trước có một người chứng kiến anh gặp tai nạn, có một người khóc rất nhiều vì anh, có một người chấp nhận nhìn anh đau lòng mà buông tay, có một người chưa yêu thêm ai và còn có một người vẫn ở nơi đó chưa bao giờ rời đi" .
Hắn nhận được tin nhắn từ một số lạ với nội dung đơn giản lắm, nhưng không đúng, tại sao lại đến vào thời điểm này...?. Là ai ? Muốn nói cho hắn biết điều gì? . Ba năm trước...,tai nạn, chia tay, rời bỏ, người yêu mới...ba năm sau...,trở về, tìm nhau, gặp lại.
|
Chương 16 : Không sao đâu Đừng tua lại đoạn băng ký ức, đừng chìm đắm trong cảm xúc của tình yêu thêm một lần nào nữa vì hiện tại không có nhau vẫn rất ổn đấy thôi. Cảnh Du đã đọc đi, đọc lại mẫu tin nhắn đó hơn mười lần, chính hắn cũng không biết có gì đó lại thôi thúc hắn như vậy. Thật ra, cách nhắn tin này khá quen, nhưng hắn không chắc phải cùng một người cho nên thay vì nhắn tin hỏi danh tính, thì nên tự giác đi tìm hiểu sẽ tốt hơn.
Lấy áo khoác, cầm điện thoại, mang theo một ít tiền, Cảnh Du đi ra ngoài. Hắn đi bộ, hắn đi loanh quanh, hắn rẽ vào một quán nhậu. Ừ, là nơi cái nơi quen thuộc đó, mọi thứ không thay đổi gì so với trước đây, riêng chỉ lòng người có chút khác xưa. Ông chủ quán nhìn thấy hắn nở nụ cười rất tươi, vỗ nhẹ vào vai hắn "Này, lâu rồi mới thấy anh ghé quán đấy"
"Dạ, cháu đi du học mới về. Bác vẫn vậy, vui vẻ với mọi người. À cháu muốn hỏi thăm một người... là cái người....."
Có vẻ như không cần phải nói hết người muốn thăm hỏi là ai, bác chủ quán cũng đã trả lời trước khi sự ngập ngừng ở Cảnh Du bắt đầu tồn tại..Bác im lặng, nụ cười khi nãy bây giờ hiện thêm chút đau buồn nhưng lại không rõ lắm, chỉ ẩn hiện một chút rồi tắt đi.
"Cậu ấy có đến đây, cách đây ba năm không biết lý do gì, nhóc đó đến đây uống rất nhiều, nhiều đến mức, tôi phải ngồi canh chừng cậu ấy. Biết sao tôi nhớ kỹ thế không?. Là bởi vì lúc đó, tôi cố gắng liên lạc với ai đó đưa cậu trai trẻ đó về nhưng điện thoại cậu ấy không có, tiền cũng không, lúc đó có một cặp nam nữ, hình như là đi tìm cậu ấy, họ cám ơn tôi, trả tiền, rồi dẫn cậu ấy về. Cậu ấy tên là gì nhỉ.? Ngụy....Ngụy..
"Dạ, tên Ngụy Châu" - "Đúng rồi, Ngụy Châu" "Cậu ấy vẫn thường đến đây chứ bác?".
"Mới đến nhưng đi được khoảng mười phút rồi, cậu chạy đi tìm chắc có thể gặp đó"
"Dạ cháu cảm ơn bác, cháu sẽ quay lại sau"
Nói rồi, Cảnh Du không hiểu sao mình phải chạy thật nhanh và không có điểm đến cụ thể, hắn thể đôi chân quyết định hướng đi, hắn để con tim thực hiện tốt việc nó muốn làm... Động tác chạy đã chậm lại, hắn không chạy nữa, người hắn muốn gặp, đứng trước mặt hắn rồi. Thì ra cậu ấy vẫn còn nhớ đến những nơi họ qua. Hắn chạy lại ôm người con trai đó, không gọi tên cậu ta, không hận cậu ta nữa, lúc này chỉ muốn nghe cậu ta nói với hắn rằng, cậu nhớ hắn, yêu hắn. Cũng không cần cậu xin lỗi.
"Anh nhớ em lắm, thật sự nhớ lắm"
"....."
"Em vẫn còn nhớ chỗ này mà đúng chứ?"
"....."
"Làm ơn trả lời anh đi, được không"
"....."
Một khoảng im lặng, hắn tự động bỏ cái ôm kia ra mặt đối mặt với Ngụy Châu. Cậu vẫn thế, vẫn làm hắn mất hết lý trí chỉ để yêu không thể hận. Hắn hy vọng cậu sẽ ôm lại hắn, nhưng không có. Ngụy Châu, nhìn hắn, cười nụ cười ngày nào. Cậu suy nghĩ, rồi bắt đầu nói
"Dạo này, khỏe chứ?"
"Anh khỏe. Cậ...à, Em thế nào?"
Thật ra Cảnh Du muốn xưng cậu, nhưng sau cùng lại dùng chữ em chỉ vì hắn không thể Ngay cả Ngụy Châu cũng không dùng danh từ xưng hộ với hắn còn gì? Xem ra, khoảng cách giữa cả hai là quá lớn
"Tôi ư, ổn lắm. Không còn bận tâm đến những lời nói xung quanh như trước đây nữa".
"Em có người yêu rồi sao?" - "Hả?"
Cảnh Du liếc mắt thấy ngón áp út của Ngụy Châu có một chiếc nhẫn, nhìn lướt qua có thể biết đó là nhẫn cặp, là nhẫn thường sẽ đeo khi nó kỷ niệm khoảng thời gian yêu nhau, cũng có thể là đã đính hôn. Hắn không trả lời, chỉ lấy mắt nhìn thẳng hưởng chiếc nhẫn như câu trả lời cho Ngụy Châu. Ngụy Châu nhìn xuống bàn tay mình, cậu ngầm hiểu, lấy tay còn lại xoay xoay chiếc nhẫn, rồi trả lời hắn.
"À, nhẫn đôi với người yêu. Chưa có người yêu sao?"
"Tôi đợi một người"
"Đừng đợi một ai đó lâu quá, có khi họ quên anh mất rồi." - "Hình như, em nói đúng, người ta quên tôi rồi"
"Thôi, xin phép tôi về đây. Anh cũng nên về đi. Đừng để cảm lạnh"
Ngụy Châu cúi đầu, Cảnh Du cũng hiểu được rằng mình nên nói chào một tiếng, biết đâu rất khó để gặp lại.
"Tôi biết rồi, chào em"
Hai người hai lối rẽ, Cảnh Du ơ thờ bước về. Ngụy Châu lại khác, khoảnh khắc gặp lại hắn, tim Ngụy Châu tưởng chừng không thể chịu nổi lại trở nên phi thường mạnh mẽ. Tuy nhiên, nước mắt cũng vì được kìm nén quá lâu, cho nên chỉ việc không thấy bóng dáng ấy, tự nhiên không kiểm soát mà vỡ òa. Lúc nhận được cái ôm thân thuộc ấy, cậu muốn đáp trả, nhưng lý trí không cho phép. Cậu cũng muốn trả lời với hắn "Em cũng nhớ anh lắm, thật sự nhớ lắm" "Em vẫn còn nhớ chỗ này, em vẫn nhớ nụ hôn đó" "Em không ổn một chút nào" "Em chưa có người yêu. Chiếc nhẫn không phải như em nói" "Em có thể hy vọng người anh đợi là em không?"
Hàng trăm câu trả lời thật lòng, được gói gọn vào những câu nói vô tâm. Giữa cậu với hắn, thì lý trí của cậu mạnh mẽ hơn, nhưng con tim của hai người lại mềm yếu đến đến mức chỉ cần nghe đến tên đối phương cũng đủ bóp nghẹn. Ngụy Châu lúc nào cũng ghé qua con đường này, riết trở thành thói quen. Cậu nhớ như in, nụ hôn đó, nhớ lúc say ấy cả hai đã hôn nhau mãnh liệt đến thế nào. Nhưng bây giờ, chỉ vì lời hứa, cậu đành bất lực đem tình yêu chôn sâu theo quyết định đó.
|
Chương 17: Mảng đầu ký ức Và trong khoảng tối ấy có bóng dáng hai chàng trai, lẳng lặng cảm nhận từng nhịp thở, hòa quyện từng yêu thương và gắn chặt bởi nhau bằng một nụ hôn .
Họ tách rời môi hôn, Ngụy Châu thuận tư thế ôm, nằm trọn trong vòng tay Cảnh Du. Nhưng có vẻ cậu đi không vững, nên hắn quyết định sẽ cõng cậu về nhà. Nhưng hắn lại không biết nhà cậu, hỏi cậu thì cậu bảo không muốn về nhà, nên hắn cứ như vậy, cõng cậu về nhà hắn. Hôm nay, nhà hắn không có ai, họ đi du lịch hết rồi, hắn còn bận bịu với lịch trình chụp ảnh nên không tham gia.
"Đến nhà rồi, dậy đi Ngụy Châu"
"Nhà ai vậy?. Nhà anh sao?"
"Ừ, nhà của tôi"
Ngụy Châu lại nhắm mắt, tựa vào bờ vai hắn, êm ả đánh một giấc, mặc hắn cõng cậu trên lưng đi về phòng. Cảnh Du đặt nhẹ cậu xuống giường, lẳng lặng nhìn ngắm gương mặt cậu, bàn tay vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt cậu, chạm nhẹ mái tóc cậu, kìm lòng không được mà cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi cậu. Ngụy Châu mơ màng tỉnh giấc, hai mắt nhìn thẳng vào người đang đặt nụ hôn lên cậu, Cảnh Du bất thần định bật dậy, nhưng lại bị cậu ghì chặt xuống, nụ hôn cũng theo đó mà mãnh liệt, hai cá thể gần như hòa làm một, thứ tình yêu một lần nếm trải này lại khiến cả hai mặc kệ thế gian.
Cơn say của bia, cơn say của tình khiến không gian căn phòng trở nên mê loạn. Cái đáp trả nụ hôn của Ngụy Châu, khiến Cảnh Du không thể kiểm soát được tình yêu trong hắn nữa. Hắn quyết định để mọi thứ xảy ra theo đúng cách của nó vậy.
Ngụy Châu vẫn tư thế vòng tay qua cổ hắn, tay trái của Cảnh Du lại được dấu sau gáy cậu, hắn nâng đầu cậu vừa tằm cho một nụ hôn, tay còn lại hắn mân mê từng nút áo sơ mi của cậu. Cho đến khi cả hai thân thể không còn sự ma sát bởi những mảnh vãi mà chỉ còn là sự va chạm của cơ thể, họ mới nhận ra, lửa tình đang thiêu rụi mọi thứ xung quanh. Ngụy Châu liên tiếp mút lấy từng đường gân ở cổ Cảnh Du làm khoái cảm tình dục của Cảnh Du bùng nổ. Hắn đẩy cậu nằm xuống, để hai đôi môn chạm vào nhau thêm vài lần như thế. Từ từ trượt dài xuống cổ, rồi đến vị trí mẫn cảm nơi ngực trái của Ngụy Châu, Cảnh Du đặt lên đó một nụ hôn, hắn cắn nhẹ nhàng lên điểm nổi bật ấy, Ngụy Châu khẽ động đậy, tay vò tóc Cảnh Du như là sắp không thể chịu được nữa.
"Đừng mà, không đùa đâu"
"Yêu anh chứ?"
"Không yêu"
Ngụy Châu nói rất nhẹ nhàng, còn mang theo khoái cảm sót lại, đôi mắt to tròn của cậu cứ như thế biến Cảnh Du thành một con sói hoang lâu ngày mới tìm được miếng mồi ngon. Cảnh Du không trêu cậu nữa, hắn rướn người hôn lần nữa lên môi cậu, cậu đáp trả. Sự ra vào của hai cá thể cứ như vậy mà tiếp diễn. Cho đến khi cả hai mệt nhoài, Ngụy Châu đã nằm gọn trong lòng Cảnh Du, tựa đầu vào khuôn ngực của người con trai đấy, mơ màng ngủ. Cảnh Du vẫn nhìn ngắm cậu, hắn yêu chiều đặt lên trán cậu một nụ hôn
"Ngủ ngon, Ngụy Châu"
Ngụy Châu khẽ động, như nghe được lời chúc. Rồi cậu lại ngủ rất ngon trong lòng hắn.
Sáng mai khi tỉnh dậy, Cảnh Du đã thức từ lúc nào, hắn vẫn nhìn ngắm Ngụy Châu đầy vẻ cưng chiều. Ngụy Châu cũng tỉnh dậy. Thật ra cậu không bất ngờ, chuyện xảy ra hôm qua cũng không phải say mà mất hết lý trí chỉ là chính Ngụy Châu không hiểu sao mình lại mặc kệ như thế. Hai đôi mắt chạm vào nhau, không có sự tránh né, không có sự buông lõng trong cái ôm, cứ như vậy mà im lặng, lắng nghe nhịp tim của đối phương.
"Muốn tắm"
Cuối cùng Ngụy Châu cũng là người mở lời trước. Cảnh Dù phì cười, đỡ cậu vào phòng tắm, bị cậu đẩy ra, tiếng cửa đóng sầm lại. Đứng trong phòng một mình, nhìn vào gương, từng dấu đỏ còn hiện hữu trên thân thể câu, đôi môi sưng húp kia là một trong những minh chứng cho việc cậu hôn con trai, cậu ngủ cùng con trai, cậu và hắn đã đi quá xa. Cậu có cảm tình với hắn..Nhưng cậu không phải gay. Cậu chưa có cảm giác lạ này với bất kì người con trai nào khác. Vậy tại sao bây lại là tên Cảnh Du này chứ?
Ngụy Châu thay bộ đồ cũ hôm qua, rồi bước trở ra, cậu tìm hắn nhưng không thấy, tay xoay định mở cửa phòng thì hình như cũng có ai đó xoay cửa ở phía ngoài. Cứ như vậy mà chạm vào nhau một lần nữa.
"Em muốn về sao?".
Ngụy Châu gật đầu trước câu hỏi của Cảnh Du. Cậu lách qua người hắn, bước từng bước xuống bậc thang, cậu muốn xảy ra điều gì đó nhưng không biết điều cậu đợi là gì. Chỉ biết nó vô phương trống trãi. Cảnh Du đứng nhìn cậu, không biết sao hắn lại đi thật nhanh theo bước chân cậu, hắn ôm sau lưng cậu, hắn giữ cậu trong vòng tay, hắn làm tim cậu ngưng đập, hắn làm cậu ấm áp, một xúc cảm rất lạ và hắn thì thầm vào tai cậu
"Anh yêu em"
"Chúng ta đều là con trai đó" - "Anh biết"
"Anh có bạn gái rồi đó" - "Anh công nhận"
"Tôi không phải gay" - "Anh cũng không phải"
"Nhưng anh yêu em, anh chỉ thật sự cảm nhận được điều đó, khi bắt đầu hôn em. Và anh không muốn nói dối với tình cảm của chính mình nữa. Em đã chia tay bạn gái, anh cũng sẽ nói với bạn gái anh là anh yêu em. Anh không thể im lặng để cảm xúc này ngày một lớn hơn được nữa. Con trai thì sao, yêu nhau thì làm gì có hạn định nào cụ thể, rõ ràng là cả anh và em đều không thể ngăn chặn nó mà, đúng chứ?. Nên hãy cho anh cơ hội được chứ.?"
"Tôi không biết nữa, thật sự không biết, tôi chưa từng như thế với bất kỳ tên con trai nào hết trừ anh. Tôi thừa nhận, cảm xúc tôi có với anh rất khác, không thể diễn tả. Nhưng anh cũng biết, nếu chấp nhận yêu nhau đường đi sẽ rất khó. Liệu đây có phải tình cảm hay chỉ là cảm giác thấy lạ khi lên giường với một người cùng giới tính khiến chúng ta mặc định là yêu?. Anh khẳng định yêu tôi sao?"
Cảnh Du xoay người Ngụy Châu lại, tay hắn nắm tay cậu, một cái hôn môi nhẹ nhàng, hắn nói một câu trả lời rõ ràng
"Anh khẳng định."
"Được, tôi sẽ tin anh một lần. Hãy để chúng ta thử yêu nhau đi.!"
Cảnh Du khẳng định, Ngụy Châu cũng ngầm đồng ý. Họ cứ thế, ôm nhau và cảm nhận từng nhịp tim của nhau. Họ biết chứ, biết đoạn đường phía trước rất khó, nhưng vẫn chấp nhận ngốc nghếch một lần để được yêu
|
Chương 18: Mảng đầu ký ức (p2)
Cảnh Du luôn tôn trọng quyết định của Ngụy Châu, ngay cả cách xưng hô hắn cũng không ép cậu phải thay đổi. Từ cái ngày hôm đó, hai người xích lại gần nhau hơn, cạnh nhau hơn và quan tâm nhau hơn. Ngụy Châu không muốn hắn nói chia tay với người yêu của hắn lúc này vì lý do yêu một tên con trai. Nhưng Cảnh Du lại không đồng ý. Hắn vẫn khư khư làm theo ý mình.
Hôm đó là một buổi chiều cuối tuần, Cảnh Du hẹn Điềm Vân ra gặp mặt. Hắn suy nghĩ rất kỹ nên quyết định nếu cứ để lâu như vậy thì không phải là cách, hắn cũng giấu Ngụy Châu về cuộc hẹn này. Chính Điềm Vân cũng cảm thấy có gì đó rất lạ, nên cô quyết định sẽ đến chỗ hẹn một mình không cần Cảnh Du đến đón. Họ gặp nhau ở quán quen thuộc, lẳng lặng nhìn nhau mà không ai nói một lời, cứ mặc thời gian trôi và trôi. Ngoài trời, mưa cũng bắt đầu rơi từng giọt...
"Anh muốn nói với em một việc"
Điềm Vân gật đầu, ra ý cho Cảnh Du cứ tiếp tục.. Hắn ngập ngừng một nhịp, rồi cũng chầm chậm nói tiếp.
"Anh nghĩ mình nên dừng lại.. Anh ..."
"Anh là đang muốn chia tay sao?."
Cảnh Du im lặng theo sau khoảng nghĩ ấy là một cái gật đầu. Khi hắn ngước lên nhìn người con gái trước mặt mình, đó là một sự bình thản đến không ngờ. Cô nhìn hắn, mĩm cười, chậm rãi nói
"Em không sao, anh đừng lo. Tình cảm là thứ không thể níu kéo. Em hiểu điều đó. Em sẽ hạnh phúc và em mong anh cũng vậy.".
Cảnh Du nhìn cô, hắn cảm thấy mình thật tệ. Làm cho người con gái mình từng yêu, đến yếu đuối cũng phải giả vờ mạnh mẽ.... Cứ như vậy mà họ xa nhau, buông bỏ và trở thành hai người từng thương. Cảnh Du và Điềm Vân chia tay nhau ở nơi cửa quán cà phê thân thuộc. Hai ngã rẽ, mỗi người mỗi hướng....
Nhưng ở một phương diện khác, Ngụy Châu đã gọi nhỡ cho hắn rất nhiều cuộc, nhưng hắn lại để quên điện thoại trên xe. Thấy thế, hắn vội vã gọi lại. Đầu dây bên kia có vẻ ôm khư khư điện thoại bên mình nên nhấc máy rất nhanh. Vội lên tiếng
"Anh đi gặp cô ấy phải không. Đừng lừa tôi. Tôi đã bảo đây chưa phải lúc mà sao anh không nghe tôi vậy Hoàng Cảnh Du. Anh nghĩ cô ấy sẽ như thế nào nếu anh nói vì một người con trai mà anh chia tay với cô ấy"
"Anh chưa nói với cô ấy em là con trai mà"
"Vậy là anh nói rồi đúng không. Tôi hỏi là chia tay đó"
"Ừ.. Anh sắp đến nhà em rồi. Em ra đi"
"Sao tôi phải ra" - "Anh nhấn chuông đó"
Chưa kịp nhấn chuông, phía sau cánh cửa ấy, là một bóng dáng quen thuộc, bóng dáng người thương của hắn Hứa Ngụy Châu, cậu trai trẻ làm hắn tương tư. Cậu vội leo lên xe, ngoài đường trời đang mưa. Chiếc áo thấm ướt làm Cảnh Du lo lắng.. Hắn nhìn cậu chầm chầm
"Sao em không chịu bận áo khoác?"
"Kệ tôi"
"Em.."
"Tôi chưa hỏi tội anh, anh có quyền gì trách tôi chứ..Anh gan thật đó Hoàng Cảnh Du"
Nhẹ nhàng, ấm áp ngay ngày mưa, là khi hai môi hôn chạm vào nhau, quấn nhau bởi một cái ôm. Đó là khoảnh khắc tuyệt hảo nhất, cũng là sự thật ngay khi Ngụy Châu vừa kết thúc sự trách móc với Cảnh Du. Mặc trời lạnh, mặc thử thách, cứ yêu nhau mặc ngày mai xa cách.
|
|