Điểm Dừng Chân Ở Quá Khứ
|
|
Chương 19 : Tôi là tôi ở hiện tại Chỉ có một cách đơn giản để bản thân không phải đau khổ nữa là nên xóa hết ký ức về những điều đáng ra không nên nhắc lại.
Hoàng Cảnh Du, mắt nhìn tài liệu, tay xoay bút, lên tiếng dặn dò thư ký của mình "Thụy Du cô hãy tìm cho tôi một công ty tổ chức sự kiện có uy tín, tôi cần bàn bạc với họ về việc ra mắt sắp tới".
"Được, tôi biết rồi"
Cảnh Du ngước lên nhìn cô đang xoay người rời khỏi phòng, hắn mới có thể thả lỏng cơ thể, mắt nhấm lại. Quả thật, từ hôm gặp Ngụy Châu hắn cứ như người trên mây, đi làm cũng thất thường, cũng may công việc có thư ký nhắc nhở nếu không chắc bây giờ công ty này cũng trên đà suy giảm. Cảnh Du nhớ lại khoảnh khắc ôm sau lưng Ngụy Châu, cảm nhận sự lạnh lùng nơi cậu, rồi còn cả chiếc nhẫn. Có thể là hết thật rồi, lời hứa, tình yêu cũng vì đó mà kết thúc.
Buổi chiều hôm đó, Thụy Du gửi cho hắn tin nhắn về công ty sự kiện nổi bật với cách làm việc và có những ý tưởng tốt nhất và cũng đã sắp xếp lịch hẹn cho hắn. Ngay lúc đọc xong tin nhắn Cảnh Du nghĩ rằng nếu thay thế một thư ký khác chắc hẳn đã bị nhân viên viết đơn đề nghị sa thải rồi. Thụy Du với hắn không đơn giản là quan hệ giữa cấp trên và nhân viên mà họ là bạn thân, Thụy Du biết rõ hắn trở về lần này là vì điều gì và vì ai và cô cũng luôn giúp hắn điều tra về người đó nhưng hoàn toàn không có thông tin.
Sáng hôm sau, nhân viên của công ty sự kiện V Media có mặt để trao đổi.
"Xin chào, tôi là Ste đến từ V Media công ty sự kiện mà bên phía các anh có nhu cầu muốn hợp tác..Tôi xin trình bày dự án để không làm mất thời gian của mọi người
"Dự án này chúng tôi hình thành trên những yêu cầu của công ty. Chúng tôi sẽ chọn màu nâu trầm để làm không gian trở nên tối hơn, sẽ làm nổi bật được sản phẩm cần giới thiệu......."
Vẫn gương mặt lạnh lùng đó hắn chăm chú lắng nghe, viết rồi lắng nghe cứ như vậy đến khi kết thúc phần trình bày. Suy nghĩ khá kỹ càng, lời hắn nói ra không phải là câu hỏi mà là một câu phũ phàng
"Dự án tương đối tốt, nhưng phần trình bày của anh khiến tôi không có hứng thú muốn hợp tác. Có thể dời lại cuộc hẹn và cử một người khác đến trình bày chứ? À mà anh là người viết dự án này sao?"
"À không, tôi chỉ phụ trách trình bày, người xây dựng dự án hiện tại đang có chuyến công tác đột xuất nên không thể có mặt"
"Được rồi, vậy đi. Anh về nói lại với công ty. Tôi muốn gặp trực tiếp người viết dự án này. Sau đó sẽ xem xét có nên hợp tác hay không. Ngày giờ hẹn, hãy liên lạc với thư ký của tôi. Cám ơn anh, anh vất vả rồi"
"Cảm ơn, tôi xin phép"
Kết thúc buổi trình bày dự án, là cái chào tạm biệt của cả hai. Hắn cảm thấy thật sự thích dự án đó, nhưng phần nói làm hắn không thích cho lắm. Nhưng hắn vẫn muốn được làm việc trên dự án này, nên đành hẹn thời gian khác để gặp vậy.
Sau một tuần, bên phía công ty cũng liên hệ với thư ký và cho hắn một lịch gặp cụ thể với người viết dự án. Mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng, vì đây là cơ hội làm ăn có lợi, cho nên không bên nào muốn từ bỏ.
Trong phòng hợp, mọi người đã có mặt để theo dõi. Khác với lần trước, lần này có đầy đủ các trưởng ban của các phòng trong công ty. Họ đến để đưa ra nhận xét về dự án. Cửa phòng mở ra, một chàng trai trẻ bước vào, các nhân viên nữ thì nhìn không rời, các nhân viên nam cũng phải gật gù với khi chất của cậu ta....
"Xin chào, tôi là Hứa Ngụy Châu, trưởng phòng sáng tạo của công ty VMedia. Tôi là cũng người viết dự án cho công ty các vị lần này. Bây giờ tôi xin được phép trình bày."
"Đối với dự án lần này, trước tiên tôi sẽ biến nó trở thành một không gian không quá sáng nhưng đủ để làm nổi bật sản phẩm của công ty....."
Ngụy Châu không hề hay biết ngay lúc cậu bước vào, đến lúc cậu trình bày, trong hàng ghế nhân viên có một vị tên Cảnh Du luôn hướng mắt về cậu. Nhìn cậu ở hiện tại với một cảm giác chua xót.
Kết thúc phần trình bày của mình Ngụy Châu hạ giọng nói một câu
"Dự án lần này, tôi tin sẽ là một trong những án ở hiện tại giúp cho sản phẩm của công ty đặc biệt hơn. Cám ơn mọi người đã lắng nghe"
Mọi người vỗ tay, nhìn nhau tán thành. Cảnh Du đứng lên, bước đến chỗ cậu. Hai ánh mắt chạm nhau. Hắn nhìn cậu, mỉm cười, vỗ vai cậu
"Tôi quyết định hợp tác, vì anh trình bày rất hay"
"Cảm ơn"
Buổi trình bày kết thúc, ai cũng quay về với công việc. Lấy cớ, muốn bàn thêm về dự án để giữ chân cậu nhưng không thành. Trước khi đi Ngụy Châu nhìn Cảnh Du chỉ để lại một lời nói rồi quay bước
"Tôi của hiện tại bận lắm"
|
Chương 20 : Mưa Trước khi cơn mưa bắt đầu đôi khi không có tí dấu hiệu nào cả,đến bất chợt và đi cũng gấp gáp..
Ngụy Châu vừa lái xe vừa nhìn ra khung cửa xe. Từng chiếc xe chạy vội qua nhau, từng cặp đôi tay cầm ô che nhau thật ấm áp. Chỉ mỗi cậu, được gặp người mình nhung nhớ, được đứng đối diện với người thương mà cứ phải vờ lạnh nhạt, vờ mạnh mẽ. Hôm nay, mưa rất to, to đến nỗi đau lòng.
Ngụy Châu tiện tay bật radio, nó vốn là kênh yêu thích của cậu khi chạy xe và đây là khung giờ phát chương trình "Tôi một lần cùng hồi ức".. Giọng người phát thanh viên chậm rãi nói, hình như hôm nay trời mưa to là vì có ai đó đang đau lòng giống như cậu... Người phát thanh bắt đầu đọc những dòng thư đầu tiên..
[ "Ngày hôm ấy trời mưa lất phất, tôi cầm chiếc ô và bị xiết chặc bởi vòng tay của anh. Sự nhẹ nhàng ngày càng dâng lên, nó khiến tâm tình tôi trở nên loạn nhịp. Những đoạn đầu của tình yêu thường cần những giây phút ngọt ngào, những câu nói thương yêu. Nhưng khi bạn đã yêu nhau quá lâu, những cử chỉ ấy chỉ là một việc cần thực hiện, điều quan trọng là tình yêu nơi tim bạn vẫn giữ được sự chân thành như ngày đầu tiên.
"Em à." . . "Hôm nay anh rãnh sao?" - "Ừ, hôm nay trời mưa mà" - "Sao anh trả lời có liên quan thế"
"Em à." . "Hôm nay anh rãnh sao?" - "Đến giờ tan làm rồi mà em" - "Em quên"
Hôm nay, trời cũng mưa, tôi cũng che ô nhưng lại không bị xiết chặt bởi vòng tay anh, mà thay vào đó là một lời chào tạm biệt của cả hai. Tôi và anh chia tay cách đây ba năm, không vì người thứ ba, không phải vì hết yêu càng không phải vì những điều nhỏ nhặt và vì lời hứa. Cứ vậy mà xa nhau, buông xuống những điều tưởng chừng là mãi mãi.. ] Mượn lời của người viết. "Không bên cạnh nhau không phải vì không còn yêu mà đơn thuần là vì chúng ta không đủ can đảm". Người phát thanh viên kết thúc lá thư bằng sự hối tiếc, bằng một nỗi dư âm của kỷ niệm..
Ngụy Châu với tay tắt radio, cũng vội vàng lau nhanh giọt nước mắt vừa rơi xuống. Cậu cũng từng vì ai đó mà bất chấp, vì ai đó yêu điên cuồng, vì ai đó cố làm bản thân thay đổi, nhưng lại không cố can đảm một lần để đối diện yêu thương. Có thể nói chuyện như người trong bức thư lại tốt, dù đoạn hội thoại đó quá lạnh lùng.
Mưa cứ kéo dài, lúc tưởng sẽ ngưng lại trở nên lớn, lúc lại rỉ rảo vài giọt mưa làm ẩm ướt đất.
Sau cơn mưa này cậu sẽ trở về với những khoảng không gian của riêng mình,bộn bề với những hỗn độn của suy nghĩ,trả lại sự tự do cho cảm xúc,ngây ngô quay về với nỗi buồn và những câu chuyện đang viết dang dở...
Mưa đi nắng sẽ về nhưng cái hơi thở mưa gửi lại đất vẫn còn đậm đà lắm cảm xúc..
|
Chương 21 : Anh sẽ là người bắt đầu Cảnh Du vẫn cứ nhớ như in cái câu sau cùng Ngụy Châu nói với hắn trước khi rời đi "Tôi ở hiện tại bận lắm". Cậu bận yêu, bận công việc hay bận không muốn gặp hắn. Nhưng không vì thế mà Cảnh Du từ bỏ việc tiếp cận lại cậu, hắn đã nói với bản thân khi quyết định quay trở về đó chính là tìm ra lý do cậu xa hắn và để theo đuổi cậu một lần nữa.... Cảnh Du lập ra kế hoạch từng chút một..
Mặt dày là việc đầu tiên trong kế hoạch của hắn.
Bên đây, Ngụy Châu lại lười nhác sau một đêm bộn bề công việc, bộn bề suy nghĩ. Cậu tiện tay sắp xếp lại văn kiện, chỉnh lại trang phục rồi bước ra khỏi phòng. Tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu lười đến độ không nhìn xem ai là người gọi đến chỉ tiện tay nhấn nút trả lời. Đầu dây bên kia nhận được tín hiệu liền lập tức lên tiếng
"Hứa Ngụy Châu"
"Là tôi, xin hỏi là ai?."
Thật ra với cái giọng điệu gọi hẳn tên cậu thế này chỉ có cái tên Cảnh Du kia. Nhưng cậu không muốn thừa nhận cậu đã phát hiện ra từ khi người bên kia cất giọng nói, cũng bởi vì cậu không muốn thừa nhận cậu thật sự nhớ giọng nói, nhớ hắn rất nhiều.
"...Là tôi, Hoàng Cảnh Du, nay tôi muốn gặp cậu để bàn công việc, cậu không ngại chứ. À, đừng lo về việc gặp này, tôi đã nói với cấp trên của cậu cho cậu nghĩ hôm nay và từ giờ nếu tôi muốn gặp cậu, cậu cũng có thể ra ngoài tự do"
"Hẹn ở đâu?"
"Quán cũ"
"Tôi không biết, phiền anh nhắn địa chỉ"
Trả lời xong, liền lập tức cúp máy. Hai từ "quán cũ" khiến tim cậu lệch hẳn một nhịp đập. Thì ra hắn còn nhớ hay hắn đang muốn trêu đùa cậu hay hắn muốn trả thù cậu ..... Người ở đầu dây bên kia lại mông lung suy nghĩ, cứ nghĩ nhắc như vậy sẽ khiến cậu bớt sắc lạnh nào ngờ hắn đã sai, trong ngần ấy thời gian cậu đã lạnh lùng hơn cậu của hắn cách đây vài năm.
Nhận được tin nhắn của Cảnh Du... Ngụy Châu đạp ga, chạy một mạch trên con đường quen thuộc, nhìn dáng vẻ của quán cà phê thân thuộc này hình như cũng đã gần thành một kỷ niệm cũ. Bước vô quán, nhìn từng con người đang ngồi trong quán, tìm kiếm hình ảnh người từng quen, thì cậu bắt gặp hắn mắt đang nhìn chầm chậm vào ly cà phê, tay gõ gõ trên mặt bàn trông rất giống với hắn của cậu cách đây vài năm.
"Này"
"Cậu đến rồi, biết tôi đợi lâu lắm không?"
"Có gì thì bàn nhanh đi. Tôi thật sự không thích gặp anh một chút nào"
"Gọi nước trước đã"
"Gọi rồi. Tí phục vụ sẽ mang đến. Giờ thì vào công việc chính đi"
"Tính cậu từ khi nào mà vội vàng như thế?"
Ngụy Châu im lặng trước câu hỏi của Cảnh Du., chính cậu cũng không biết vì sao chỉ khi ở cạnh hắn cậu luôn mất tự chủ và bắt đầu vội vàng... Không khi được hóa giải bởi tiếng nói của người phục vụ. Nhìn ly cà phê trước mặt, Cảnh Du sắc mặt thay đổi... thuận miệng nói ra một câu cảm thán
"Đến sở thích cũng khác rồi".
"Ừ, không thể cứ khư khư một cái thói quen được"
"À, tôi muốn nói với em một tí về bản kế hoạch. Tôi thấy một vài chỗ cần được thêm một tí màu sắc mới. Vì có thêm một doanh nghiệp muốn tham gia với chúng tôi."
"Được rồi, tôi sẽ xem lại, anh cứ gửi cho tôi thông tin về doanh nghiệp mới và ý muốn của họ. À anh cũng nói luôn ý tưởng màu của anh luôn đi. Có lẽ hơi phiền nhưng hy vọng anh đừng gọi tôi là em, nghe không quen"
Cảnh Du cười cười sau câu nói của Ngụy Châu. . Nhưng vẫn bắt đầu lên tưởng nói với cậu
"À, anh muốn có một phần mảng cầu vồng, vì chủ tịch công ty đó là người giống anh, nên anh muốn có phần riêng liên quan đến doanh nghiệp của anh ta được trang trí màu sắc cầu vông. Em biết vì sao anh nói anh ta giống anh không?"
Ngụy Châu lắc đầu ngụ ý không biết. Trong lòng thì nguyền rủa cái tên trước mặt là đồ mặt dày nói đến như thế mà còn kêu cậu bằng em.
"Vì người anh ta yêu là con trai. Cũng giống như anh. Ngụy Châu anh không thích sửa từ "anh với em" sang "tôi với cậu" như những khoảnh khắc chúng ta bắt đầu gặp lại nhau. Anh không làm được."
Ngụy Châu đứng bật dậy sau lời thổ lộ đó, cậu cúi chào rồi quay đi, bất giác bị một bàn tay nắm lại. Buộc cậu phải quay lại để đối diện gương mặt ấy..hắn nắm chặt tay cậu, lên tiếng..
"Hứa Ngụy Châu em nghe cho rõ, Hoàng Cảnh Du anh không cần biết chuyện trước đây là do em tự nguyện hay bị bắt ép. Nhưng ngày hôm nay, đứng ở đây anh sẽ nói cho em biết một điều. Anh sẽ bắt đầu theo đuổi em bằng tất cả mọi cách. Em cứ đợi đi" .
|
Chương 22 : Bắt đầu lại Ngụy Châu đứng lặng người sau điều Cảnh Du vừa nói, lời vừa dứt cũng là lúc hắn buông tay cậu ra, hai đôi mắt cứ như thế mà chạm lấy nhau. Không một tiếng nói, mọi thứ xung quanh cứ thế mà nhường chỗ cho tiếng nói của xúc cảm.
"Được thôi, anh cứ theo đuổi, tôi không có bất kỳ lý do nào buộc anh không thể làm những điều anh muốn.. Nhưng đó là phương diện của anh, tôi có chấp nhận hay không còn lại là ở tôi... Hoàng Cảnh Du anh cũng nghe cho rõ, chuyện của lúc trước là Hứa Ngụy Châu tôi tự nguyện, nên anh đừng cố tìm ra lý do làm gì, tốn thời gian lắm.,..
Còn nữa, tôi với anh vốn dĩ vì công việc mà phải gặp nhau, cho nên đừng làm gì vượt quá giới hạn. Xin lỗi, tôi còn việc riêng, chào anh"
Cuối cùng cậu cũng một lần lấy hết dũng khí là cậu của trước đây mà nói ra tâm tư với hắn. Nói ra những điều cậu không biết là đúng hay sai, là có làm tổn thương hắn hay không, nhưng lại cảm thấy như vậy rất tốt, lúc trước là cậu rời đi, thì bây giờ vẫn sẽ là người kết thúc.
Cảnh Du đứng nhìn theo bóng lưng cậu cho đến khi chiếc xe của cậu chạy khuất trong dòng người tấp nập, hắn mới cất bước rời quán. Cảnh Du luôn tin rằng chỉ cần hắn cố gắng, cậu sẽ động lòng, nhưng có lẽ hắn đã sai thật rồi, sự kiên định của Ngụy Châu bây giờ rất khó để Cảnh Du một lần nữa thay đổi
Thành phố trời về đêm rất đẹp, người người nói chuyện, đèn đường tỏa ra một thứ ánh sáng nhẹ nhàng, chạy đi chạy lại, rốt cuộc hắn vấn quyết định ghé vào cô nhi viện trước đây nơi hắn và Ngụy Châu gặp nhau, vừa bước đến gần vào bên trong, hắn đã thấy một bóng dáng quen thuộc ...
"Mễ Mễ"
Mễ Mễ nghe có người gọi liền ngước lên thấy Cảnh Du, cô bé mỉm cười rồi chỉ chỉ về hướng cổng cô nhi viên nói "Anh Cảnh Du, anh Ngụy Châu vừa về rồi.."
"Vậy sao? Anh đến đây để gặp mọi người, không phải gặp cậu ấy"
Cùng đến một nơi, vậy mà anh với em lại không thể gặp được nhau, chẳng lẽ bắt đầu lại một lần nữa là không thể.... Cảnh Du ngước nhìn về phía cổng cô nhi viện, im lặng suy nghĩ.. hắn đang lo lắng, nói đúng hơn là sợ.
"Em sao lại ngồi ở đây, Uyên Tâm đâu?".
"Chị ấy, được nhận nuôi cách đây một năm rồi anh, ngày đó là anh Ngụy Châu dẫn chị ấy đưa tận tay cho gia đình nhận nuôi, anh ấy nói là thay anh dẫn chị ấy đi, nói chị ấy nhớ sống tốt. Ngày mai đến lượt em rời khỏi đây rồi, em sẽ đi Anh, họ nhận nuôi em..."
Không nói gì cả, hắn nhìn Mễ Mễ, vừa nói vừa khóc, lại cảm thấy một chút buồn bã... Lấy tay xoa đầu cô bé, hắn mỉm cười nói
"Mai anh sẽ đến tiễn em ra sân bay, ngày mai mấy giờ..."
"Anh nói thiệt hả, mai anh Ngụy Châu cũng đến, 9h sáng mai, anh nhớ đến đó."
"Ừ, anh hứa, anh Ngụy Châu vẫn thường đến đây sao?"
"Vẫn thường đến, nhưng dạo này anh Ngụy Châu luôn đi công tác nước ngoài, một năm trước anh ấy có ý định sẽ ở lại Hàn một thời gian dài, nhưng vì điều gì đó lại hoãn ý định.."
"Mễ Mễ trễ rồi, vào ngủ thôi.." - "Dạ"
Cảnh Du quay lại thấy sơ Đinh đang gọi Mễ Mễ hắn cúi chào, rồi nảy ra ý sẽ dò về Ngụy Châu từ người mẹ nuôi này của cậu
"Con chào sơ Đinh"
"Cảnh Du sao, lâu rồi không gặp"
|
Chương 23 : Một phần về em "Dạ, con mới về..sơ vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn khỏe, vẫn khỏe, ta có nghe Ngụy Châu nói về chuyện của con."
"Con xin lỗi, nhưng nếu không phiền sơ có thể nói cho con biết Ngụy Châu đã kể những gì không?"
"Đó là vào một ngày lất phất có một vài giọt mưa nhẹ, Ngụy Châu đến gặp ta, nhưng thằng bé lại chạy đi chơi với mấy đứa nhỏ trước, đến khi trời chuyển tối, mới đến nói chuyện với ta...
Thằng bé nhìn lên bầu trời và nói với ta rằng, giờ này chắc máy bay đã cất cánh rồi, chắc người đó sẽ buồn nó lắm, có khi là sẽ hận nó không bao giờ tha thứ cho nó nữa. Ta hỏi là ai, thì thằng bé lắc đầu, ta nhắc đến tên con, thì lại cười. Lúc đó ta biết vì sao, hôm nay thằng bé chạy đến đây, làm việc này việc khác, chơi cùng mấy đứa nhỏ, rồi còn phụ ta rất nhiều việc nữa, thì ra là giết thời gian chờ đợi
Lúc Ngụy Châu đến đây kể ta nghe cũng cách đây 3 năm thì phải..đó là lần đầu tiên ta thấy đứa con của ta lạnh lùng đến như thế, ta có hỏi lý do vì sao lại phải làm như vậy, thằng bé bảo rằng vì như thế là tốt cho cả hai, trước đây chưa bao giờ hối tiếc một việc gì cả, nhưng để con ra đi là điều mà thằng bé bảo là hối tiếc nhất. Nhưng nếu để con ở lại, thì lại không đủ can đảm, vì không thể mang lại hạnh phúc gì đó, vì không xứng, vì ai đó,... Lúc trời mưa lớn hơn thì con bé Hạ Minh đến đón Ngụy Châu, thằng bé cũng chào ta rồi rời bước đi. Khi bước đi, còn bảo, sau này, nếu có cơ hội, chắc là sẽ không ở đây trong một thời gian. Đi đến một nơi, ở vài năm, rồi quay về. Năm trước thằng bé cũng định đi nhưng lại quay về...."
"Ngụy Châu có nói khi nào muốn đi nữa không sơ?"
"Cái này ta không biết, có lẽ Hạ Minh sẽ biết, con bé là đứa hiểu Ngụy Châu nhất, lúc nào cũng bên cạnh thằng bé trong suốt khoảng thời gian đó...Ta vẫn luôn tin chuyện năm đó Ngụy Châu chưa nói rõ với ta, thằng bé cứ giữ trong lòng những chuyện đau lòng rồi tự đau khổ một mình,.."
Từ phía xa, có một cô gái thấy Cảnh Du mà tâm trạng lo lắng, định quay bước đi thì nghe tiếng ai đó gọi mình, liền bất ngờ quay lại chạm vào hai người đang ngồi kia, mỉm cười
"Hạ Minh, khuya rồi sao con đến đây"
Cảnh Du cũng vì cái tên này, mà bắt đầu cảm thấy có lẽ chuyện gì rồi cũng sẽ rõ ràng, là em muốn giấu anh, nhưng Ngụy Châu em lại quên rằng những người bên cạnh em, dù bảo vệ em như thế nào cũng không muốn em tự đau lòng..
"Dạ, con đến thăm sơ, nhưng còn chợt nhớ mình có việc gấp cần giải quyết, mai còn lại để tiễn Mễ Mễ. Sơ con về"
Sơ Đinh mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Hạ Minh cũng vì thế mà mừng thầm rất nhanh rời gót.
Một ngàn lần, làm ơn đừng nhận ra tôi là ai, anh Ngụy Châu, là anh hại em rồi. Khi nhìn thấy Cảnh Du rõ ràng cô biết mình sẽ bị giữ lại để chất vấn, nên chuồn là cách tốt nhất lúc này.
"Hạ Minh, không nhận ra anh sao?". Cảnh Du kéo tay Hạ Minh lại, ngăn chặn bước chân đang có ý định chạy trốn của cô...
"Á, là anh Cảnh Du phải không, anh mới về sao, trời tối quá, em lại không đeo kính nên không nhìn ra anh. Anh, anh vẫn khỏe chứ."?
"Anh khỏe..,Ngụy Châu bảo em đến đây hả?"
"Không có, là em tiện đường ghé ngang thôi, nhưng em có việc rồi, em xin phép đi trước"
"Em và Ngụy Châu đúng là anh em thân, không tìm được lý do trốn chạy nào tốt hơn là bận việc sao?. Đã gặp nhau rồi, cùng đi uống một xíu đi. Công việc của em nếu gặp rắc rối có thể xin nghỉ việc, anh sẽ nhận em vào công ty anh, chức vụ cho em tự chọn. Còn bây giờ, anh muốn nghe câu chuyện về Hứa Ngụy Châu"
"Anh Cảnh Du à, em thật sự không biết đâu, thiệt mà..."
Mặc cho Hạ Minh cố vùng vẫy, hắn vẫn bắt cô vào xe, nhấn ga và chạy nhanh trong màn sương đêm.
|