Điểm Dừng Chân Ở Quá Khứ
|
|
Chương 24 : Người giữ bí mật Chiếc xe dừng lại tại một quán nhậu. Đúng chính xác là một quán nhậu. Là quán thân quen kia...Ông chủ quán nhìn thấy cậu, còn trông thấy cô bé phía sau liền phì cười, nhìn hai người nói "Bạn cũ gặp lại rồi sao, thiếu cậu trai trẻ kia rồi".
Phía bên này Hạ Minh lén lén định thoát chạy thì bị Cảnh Du giữ lại..Xem ra hôm nay, không nói hết hoặc diễn không hay chắc chắn không được về nhà rồi... Cảnh Du gọi món, gọi thức uống, mặt đối mặt, rót đầy ly của Hạ Minh, hạ thấp giọng nói
"Anh vẫn có thể gọi em là nhóc như trước chứ?"
Hạ Minh gật đầu. Trong lòng thầm thương cho thân phận mình, ngần ấy năm rồi vẫn không thoát kiếp bóng đèn với hai con người này. Cứ cái gì cũng tìm cô, bây giờ còn muốn bắt nạt cô..
"Anh và Ngụy Châu gặp nhau rồi, còn làm việc với nhau nữa.."
"Em biết, em có nghe anh Ngụy Châu nói. Còn có việc anh muốn bắt đầu lại nữa đúng không?"
"Xem ra, cậu ấy cái gì cũng nói với nhóc"
"Cứ xem là như vậy, vì dù sao, em với anh ấy cũng biết nhay lâu rồi. Em cũng là người chứng kiến anh ấy đau khổ, tuyệt vọng như thế nào, cho nên đó là vấn đề không quá bất ngờ. Em chỉ không tin là anh thật sự muốn bắt đầu lại hay là anh muốn trả thù.."
"Anh chưa bao giờ có ý trả thù, anh muốn bắt đầu lại là thật. Yêu là chấp nhận quá khứ, bỏ qua mọi thứ và quan trọng anh chưa bao giờ ngừng tin tưởng tình cảm của Ngụy Châu. Chỉ là cậu ấy cứ trốn tránh, im lặng, chịu đựng thì anh biết làm sao tháo được khuất mắt này. Nhóc cũng biết, người nắm giữ mọi bí mật là Ngụy Châu và người còn lại chính là nhóc. Cho nên,.."
"Cho nên anh muốn biết mọi thứ sao"?
Hạ Minh nói xong im lặng nhìn cái gật đầu từ Cảnh Du. Cô lắc đầu, suy nghĩ một hồi lâu..chậm rãi nâng ly nước trước, uống một ngụm nhỏ, tiếp xúc anh mắt chờ đời của hắn, có như không mà nói
"Mọi thứ là do anh Ngụy Châu tự nguyện làm. Nhưng gì anh thấy là sự thật. Không có bất kì khuất mắt nào cần được tháo gỡ cả. Không có bí mật nào ở đây hết. Cách đây ba năm, xảy ra như thế nào, thì là như thế. Anh Cảnh Du, có những câu chuyện đừng đào bới nó lên làm gì cả, anh nói không quan tâm quá khứ vậy thì cứ theo đuổi Ngụy Châu của hiện tại đi, đừng tìm người của trước kia nữa"
Cảnh Du cười cười, lại rót đầy ly của mình, nhìn cô nhóc trước mặt nhàn hạ nói "Thì ra không chỉ có cậu ấy lãnh đạm hơn, ngay cả nhóc cũng mạnh mẽ hơn rồi".
"Kiên nhẫn".
Hạ Minh đáp lại lời nói kia bằng hai từ nghe có vẻ không liên quan nhưng lại liên quan mật thiết..nói xong thì xin phép ra về, để mặc cho hắn ngồi ở đó. Trước khi đi còn nhìn hắn gật đầu một cái. Cảnh Du xin số Hạ Minh, cô cũng không ngại mà cho hắn, vì cô biết, chỉ cần Cảnh Du gặp Ngụy Châu chắc chắn cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện giúp Ngụy Châu còn phải đối mặt với Cảnh Uy...
Một mình Cảnh Du ngồi lại quán, hắn tiện tay cầm điện thoại soạn nội dụng rồi nhấn gửi đi, sau đó ầm thầm lặng lẽ đợi hồi đáp.
Người bên kia nhận được thông báo, hiện trên màn hình là số điện thoại được lưu với cái tên "Người lạ", cậu run tay, không tin vào mắt mình, liền nhấn xem nội dung, từng con chữ như làm cậu thêm bất an "Thì ra để yêu em lúc nào anh cũng phải học cách kiên nhẫn"
Ngụy Châu bình tĩnh, đây là số điện thoại lúc trước hắn xài, sau khi trở về đây chẳng phải đã đổi số rồi sao, số này là như thế nào, là ai đang trêu cậu sao. Suy nghĩ rất lâu rốt cuộc cậu cũng nhắn lại
"Là ai?"
"Là anh, Hoàng Cảnh Du"
|
Chương 25 : Đến lúc rời đi "Là anh, Hoàng Cảnh Du"
Chỉ cần vậy là đủ, cũng làm cho Ngụy Châu bỗng trở nên nặng trĩu, buông thõng cả điện thoại, cậu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, sao lại quay về, sao lại không hận cậu, sao còn muốn quay lại.... Làm ơn, để cậu yên đi đừng làm cậu cảm thấy còn cơ hội cho cả hai....
"Trác Nghiêm, em có thể dùng khoảng thời gian nghỉ phép trước đây của mình, để đi nghỉ ngơi một thời gian được không. Em sẽ hoàn thành tốt các công việc còn lại, sau đó bàn giao lại cho mọi người."
"Được rồi, em có thể nghỉ, vị trí của em, vẫn để đó, khi nào đi chán cứ quay về làm. Đừng lo thất nghiệp..haha"
"Được rồi, đừng nói vậy. Mà anh đừng nói với ai cả. Giữ bí mật giúp em. Em cúp máy đây".
Sau cuộc nói chuyện với Trác Nghiêm, Ngụy Châu chuẩn bị hành lý, đặt vé máy bay. Sau đó đến giường đi ngủ... "Xin lỗi anh Hoàng Cảnh Du, ngoài việc có trách nhiệm với cuộc sống của bản thân, chúng ta còn phải có trách nhiệm với cả những lời hứa và trách nhiệm với cả người mình yêu thương."
--
Sau hai tuần, lên ý tưởng, gặp nhau bàn bạc, cả Ngụy Châu lẫn Cảnh Du đều giữ một khoảng cách nhất định. Sau công việc, dù Cảnh Du cố gắng giữ chân Ngụy Châu nhưng cậu nhất quyết từ chối. Cảnh Du cũng kiên nhẫn chờ đợi, chỉ hi vọng một ngày nào đó cậu sẽ nhìn thấy thành ý của hắn mà chấp nhận buông bỏ quá khứ cùng hắn bắt đầu lại.
Ngày diễn ra sự kiện cũng đã đến tức là còn cách đi của Ngụy Châu là bốn ngày. Ngoài Hạ Minh và Trác Nghiêm thì không còn ai biết chuyện cậu sẽ rời đi một thời gian.
Từng khách mời bước vào hội trường được trang trí những màu trầm ầm, khiến họ cảm thấy sự nhẹ nhàng khi được là một trong những khách mời vinh hạnh có thể nhìn thấy được vẻ đẹp của bữa tiệc này. Kết hợp với loại âm nhạc giao hướng, không khí bữa tiệc dần trở nên êm dịu, khiến người người chìm dần vào không gian này. Pha trộn với sắc trầm mang chút cổ điển, là sắc cầu vồng ở phía kia, nó gần như là sự khác biệt mang tính đột phá. Màu sắc bữa tiệc này, như tâm trạng con người vậy. Lúc nào cũng thích bình lặng, nhưng một khi gặp được một điều gì đó tác động đến bản thân thì sẽ trở nên nhiều cảm xúc, nhiều lý tưởng... Ý nghĩa của bữa tiệc là Cảnh Du sẽ giới thiệu với mọi người sản phẩm mới của công ty, nhưng lần này điều khác lạ với các đối tác đó chính là Cảnh Du không còn tự đứng ra tổ chức mà lại nhờ một công ty sự kiện khác thực hiện...
Đứng trên bục phát biểu, hắn vẫn giữ thói quen tìm kiếm hình dung cậu.. Cậu vẫn đứng đó, vẫn nói nói với các nhân viên để tránh những tình huống xấu ảnh hưởng đến bữa tiệc. Đồng thời, ở những giây phút Cảnh Du tập trung vào các câu hỏi từ phóng viên, thì cậu lại nhìn hắn, chỉ những lúc đó cậu mới thật sự thoải mái ngắm nhìn hắn mà không sợ bất cứ điều gì. Thì ra Ngụy Châu cậu lại có những phút giây hèn nhát như thế.
Trước khi kết thúc, Cảnh Du mời Ngụy Châu và cả nhóm của cậu lên sân khấu để giới thiệu với mọi người đây là người thực hiện sự kiện này.. Ngụy Châu bước lên đứng kế hắn, mỉm cười nhận hoa hắn tặng cậu khẽ nói cám ơn, cúi đầu chào mọi người. Rồi cùng cả nhóm bước xuống.. Cảnh Du ngỡ ngàng, là lần đầu tiên cậu cười với hắn sau khi gặp lại, có phải cậu đã có chút động lòng rồi hay không?
Tàn tiệc, Ngụy Châu tạm biệt mọi người về trước, cậu vẫn luôn tránh Cảnh Du hết mức có thể.. chỉ còn bốn ngày thôi, sau khi ngồi trên máy bay, mọi chuyện phiền muộn của lúc này sẽ chấm dứt.
|
Chương 26 : Người cần nói sẽ nói Cảnh Du có vẻ say sau khi đi uống cùng mọi người, một phần là do Ngụy Châu từ chối lời mời của hắn, là cậu muốn tránh hắn còn gì nữa. Là cậu chưa cho hắn cơ hội, là hắn vẫn còn phải học cách kiên nhẫn..
"Ầm"
Cảnh Du cảm nhận hình như hắn va chạm với cái gì đó mới gây ra âm thanh lớn như thế, nhưng chưa kịp định hình thì bên phía kính đã có ai đó vừa đập vừa buộc hắn xuống xe...
"Bước xuống xe cho tôi, anh chạy không thấy đường sao, tông hết vào xe bánh của tôi rồi.. Đã say thì đừng nên chạy xe, kiếm người mà chở. Còn chạy thì nhìn cho kĩ chứ.. xe bánh này tôi chỉ vừa dọn ra, anh làm hỏng thì tôi biết làm sao?"
"Xin lỗi, tôi sẽ đền thiệt hại cho xe bánh của ông cứ ra giá tôi sẽ trả."
Nghe thấy thế người bán bánh cảm thấy có vẻ như mình không xui lắm, đưa ra cái giá cho hắn...Cảnh Du nghe xong, lấy tiền trong ví đưa cho người bán bánh rồi quay lên xe, chạy đi tiếp....Lúc tông vào người bán bánh, phía xa, có ai đó từ lâu đã âm thầm theo dõi hắn, ánh nhìn rất yêu thương nhưng cũng đầy đau đớn..
Về phía Ngụy Châu, cậu thật sự không ngủ được, cứ nghĩ rằng mình làm vậy là đúng, nhưng vẫn không biết vì sao lại cứ cảm thấy hắn sẽ tổn thương vì cậu một lần nữa..hắn muốn quay lại, cậu lại trốn chạy cứ như vậy biết khi nào mới thật sự kết thúc đây. Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy số điện thoại, cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu nhưng vẫn là nhấc máy lắng nghe
"Chuyện gì?"
"Tôi muốn gặp cậu, ngày mai tiện không?"
"Gặp nhau làm gì, rời xa cũng rời xa rồi, tổn thương cũng tổn thương rồi, tại sao phải gặp nhau?"
"Tôi muốn nói một vài điều với cậu. Được chứ"
"Nhắn tin địa điểm và giờ. Tôi sẽ ra nói hết một lần với cô"
Điện thoại ngắt tín hiệu, Ngụy Châu trầm luân tua lại đoạn ký ức tưởng chừng không ai nhắc lại, nay lại được khơi lại từ chính người tạo ra nó.
|
Chương 27 : Vô tình Trong quán nước có một cô gái xinh đẹp, ngồi ở gần nơi khuất của quán, hình như cô đang đợi ai đến.. xoay xoay chiếc điện thoại trên tay, mắt hướng về phía cửa quán..thấy bóng người tiến vào, cô mỉm cười đưa tay gọi người con trai đó đến ngồi
"Sao lại hẹn tôi?"
"Chỉ muốn xem dạo này cậu thế nào, vẫn ổn chứ. Chỉ sợ cậu vì chuyện năm đó mà trầm cảm, tôi lại thấy có lỗi"..
"Cám ơn, tôi rất ổn, công việc tốt, cuộc sống một mình quả thật rất thoải mái. Nhìn cô có thể thấy chuyện năm đó chẳng giúp ích gì cho kế hoạch của cô, còn làm cô trở nên thù hận thế này. Hình như, cô vẫn chưa chiếm được cảm tình của anh ấy."
"Ngụy Châu, cậu đừng ở đó lên mặt, năm đó cậu là người gây ra tổn thương cho anh ấy, là người đến niềm tin vào tình yêu của mình cũng không có, đối mặt với khó khăn thì trốn chạy, thử hỏi cậu có tư cách gì nói tôi"
Ngụy Châu im lặng, suốt cái khoảng thời gian người con gái ấy nói, cậu giữ cho cái vẻ mặt bình tĩnh khiến người khác cảm thấy thật sự chán ghét. Lẳng lặng quan sát, khi người con gái trước mắt kết thúc phần trách móc, Ngụy Châu cười nhạt, không cao không thấp cất giọng nói "Đúng, tôi không có tư cách nói cô, năm đó, người từ bỏ là tôi, người gây ra tổn thương cho Cảnh Du là tôi, tôi cũng là cái người đến một chút niềm tin trong tình yêu không có, can đảm đấu tranh vì tình yêu cũng không nhưng tôi thắng cô một điều là tôi yêu Cảnh Du hơn cô.
Rõ ràng là lúc đó cô nói với tôi, ba anh ấy bị bệnh, nếu biết chuyện anh ấy quen nam nhân sẽ phát bệnh nặng hơn, muốn tôi khuyên Cảnh Du đừng nói với ba anh ấy về mối quan hệ này.. Là chính tôi cũng biết sự tình bệnh của bác trai nên cảm thấy cô nói phải. Tôi vẫn cứ phải vờ là bạn thân, còn cô mới là người yêu của anh ấy. Sau đó thì sao, cô nói với tôi, bác ấy muốn Cảnh Du lấy vợ, bác ấy muốn có cháu, nhưng cô bảo Cảnh Du không muốn, anh ấy không nghe lời bác ấy, nên bác ấy lại trở bệnh.. Cũng chính cô là người đã nói với bác trai về mối quan hệ của chúng tôi. Để bác trai đến tìm tôi và buộc tôi rời xa Cảnh Du. Cũng là vì cô lấy bác ấy ra làm sức ép buộc tôi phải nghĩ đến tương lai của Cảnh Du mà quyết định rời xa, quyết định im lặng để tác thành cho hai người..Cũng chính cô là người khiến tôi chỉ có thể nhìn thấy anh kêu gào tên mình đến mức ngất xỉu, chỉ có thể khóc khi thấy anh ấy bị tai nạn vì chạy đi kiếm mình, chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh ấy đi sang một nơi khác và chỉ có thể sống ở đây mà vờ như đã đi rất xa rồi trở về.
Điềm Vân rõ ràng, mọi thứ đều diễn ra như đúng kế hoạch của cô còn gì, nhưng chỉ có trái tim của Cảnh Du cho đến sau cùng cũng không thuộc về cô mà thôi.. Tôi đã từng hận cô rất nhiều, nhưng giờ thì không nữa. Mọi thứ là do cô muốn tôi nhắc lại, cho nên đừng quên rằng người bắt đầu là cô, người thua cuộc cũng là cô. Xin phép, hôm nay tôi có hẹn với các em ở cô nhi viện, không tiện nói nhiều."
Điềm Vân một lời nói lại cũng không có, thì ra cô đã thua, thua từ lúc Cảnh Du chọn ra nước ngoài chứ không chịu lấy cô, vậy mà từ đó đến nay cô vẫn nuôi hi vọng ngày nào đó, Cảnh Du sẽ quay trở lại, sẽ là người cô yêu rất nhiều. Lặng lẽ, bước ra khỏi quán, bàn tay cô vội lau nhẹ khóe mi còn vương giọt nước mắt .
Toàn bộ cuộc nói chuyện đã được người đứng phía sau cậu thang nghe không thiếu một chữ, tình cảnh năm đó lại một lần nữa hiện ra.. Hoàng Cảnh Du, hôm nay nếu để trợ lý đi đưa văn kiện thảo luận thay chắc gì hắn đã biết rõ sự tình như thế..hắn vừa đau lòng, vừa vui vì có thể đường đường chính chính tháo gỡ vướng mắc trong lòng người cậu yêu.
Hôm nay, hắn cũng có hẹn đến cô nhi viện.
|
Chương 28 : Chập niệm Ngày Mễ Mễ rời cô nhi viện, được chuyển lại đến ngày hôm nay vì một số trục trặc giấy tờ. Ngay lúc ở sân bay, cả cậu và hắn đều cùng một hướng nhìn về Mễ Mễ, con bé này đã lớn đến thế rồi sao, biết bảo mọi người đừng khóc, biết nói những câu đùa vui vẻ khiến mọi người an tâm.
"Anh Ngụy Châu, anh Cảnh Du hai anh phải sống hạnh phúc đó"
Cả Cảnh Du và Ngụy Châu đều bất ngờ trước câu nói đó, nhưng vẫn mỉm cười, xoa đầu tỏ vẻ đồng ý. Ngụy Châu ồm lấy Mễ Mễ vừa muốn buông vừa muốn níu "Sau này nếu anh đám cưới em phải về tham dự đó"
Mễ Mễ gật đầu, ồm xiết chặt Ngụy Châu không muốn rời. Giờ bay cũng đã thật sự đến. Mễ Mễ cùng cha mẹ bước vào bên trong, Ngụy Châu, Cảnh Du và mọi người trong cô nhi viện đều cảm bắt đầu cảm thấy nhớ cô bé này lắm đây.
"Ngụy Châu, có tiện đi uống mốt chút không"
"Được"
Hai chiếc xe nối đuôi nhau mà chạy, đến cái quen cũ thân thuộc, cùng chọn cái bàn lần Cảnh Du tỏ tình với cậu mà ngồi lại. Trên bàn là hai tách cà phê nóng, một không đường và một rất ngọt.
"Khi nãy em nói sẽ đám cưới, em có ý rồi sao"
"Chỉ tiện thể nói vậy thôi, tôi còn yêu đời lắm. Idol tôi còn chưa lập gia đình, tôi không vội"
"Em nghĩ biểu hiện của anh đối với việc theo đuổi em tốt chứ?"
Hỏi xong câu nói ấy, Cảnh Du âm thầm quan sát nét mặt của Ngụy Châu, hi vọng cậu sẽ trả lời không tồi cũng đủ làm hắn như mở cờ trong bụng .... Ngụy Châu biết hắn muốn nghe cái gì liền không thích nói như thế, mặc dù biểu tình của hắn đúng thật là không tệ.
"Sao anh không tự cảm nhận, tôi không giỏi trong việc đánh giá người khác"
"Anh nghe nói em có ý định đi đâu một thời gian, hiện tại vẫn còn sao?"
"Ừ, vẫn còn, chỉ là chưa đến lúc thực hiện.. Tôi có ý định đu theo idol, nên phải sống chung thành phố với idol mới được..phải xem idol đám cưới rồi mới lập gia đình,..được chưa?"
"Anh không nghĩ em cuồng idol đến thế... khi nào em có ý định đi có thể nói với anh một tiếng được không?"
"Được, yên tâm, dù sao cũng là bạn cũ mà"
Ngụy Châu và Cảnh Du lại rơi và trạng thái yên lặng.... Cảnh Du thầm nghĩ "Không từ bạn cũ sẽ trở thành người yêu mới"
|