Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta
|
|
CHƯƠNG 64 Nghiêm Tuấn Hạo khinh thường không muốn liếc mắt quan tâm, đưa tay lên phủi phủi vài cái trên vai mặc dù trên vai ông kkhông vương một hạt bụi hay vụn sợi vải. "Thằng Hạo nó nghĩ nó lớn rồi, ăn no mặc ấm thì muốn là gì cũng được. Hừ,.... Dù nó không phải đứa ta quan tâm nhưng nó là con nhà Nghiêm thì phải biết quy tắc. Chơi thứ gì không chơi lại chơi đàn ông. Nó phải biết nó là ai và đang ở đâu." ******* Ngay khi biết được tin Hướng Khải mất tích, Nghiêm Hạo đã đi nhanh đến tìm Nghiêm Tuấn. Nhìn thấy em trai đang đứng trước mặt mình, cậu vẫn vui vẻ chào đón. "Anh báo tin cho tôi?" "Cậu vẫn nhanh nhạy lắm?" "Trong thời điểm này chỉ cần anh dồn hết chú ý của ông ta sang tôi anh sẽ có đủ thời gian thực hiện kế hoạch của mình." Nghiêm Tuấn chỉ cười. "Còn cậu thì sao? Chẳng phải cũng âm thầm thu mua vài thứ hay sao? Nghiêm gia đúng là lớn mạnh thế nhưng đối thủ không thiếu, chúng ta là mượn gió bẻ măng mà thôi." Nghiêm Hạo kéo ghế ngồi xuống "Chúng ta? Từng khi nào là chúng ta? Là cùng một ý định hay.....cùng một bí mật?" Nghiêm Tuấn hơi nheo mắt nhìn cậu, cậu lại như có như không như biết điều gì đó. "Tìm hắn đi, "anh trai"." Nghiêm Tuấn không nói gì hết dưa tay vào áo vét lấy cái điện thoại ra và gọi. ***** Cơ đau chợt lan truyền đi khắp cơ thể của mình. Đôi chân mày nhăn lại với nhau, mắt chớp chớp vài lần để thanh tỉnh đảo mắt nhìn xung quanh. Đưa mắt sang bên cạnh hắn liền thấy lưng của Nghiêm Hạo đang làm gì đó. Hướng Khải thấy bản thân đang nằm ở trên gường lớn, thân thể bị đánh đã được băng bó xoa thuốc tử tế. Lúc này mới nhớ đến chuyện đã xảy ra, cứ tưởng bản thân bị đánh chết rồi chứ. Lam sao cậu ấy có thể tìm được hắn? Hướng Khải khẽ nhích người ngồi dậy, dựa lưng vào đầu gường, đụng đến vài chỗ đau nhói nhưng hắn còn chịu được. Hắn chỉ muốn nhìn cậu thanh niên đang quay lưng về phía hắn. Hắm lưu luyến nhìn chăm chú, lúc bị bắt trong đầu cũng chỉ có hình ảnh của cậu. Nghiêm Tuấn Hạo đã phỉ báng hắn, cũng nói rất nhiều điều, điều đó hoàn toàn không phải sai. Yêu cậu cũng là sai lầm, cuối cùng cả hai sẽ không có kết cục tốt đẹp. Dù lòng hắn bây giờ muốn bên cạnh cậu nhường nào. Nghiêm Tuấn Hạo nói cậu không yêu hắn, cậu là đang vui đùa nhất thời mà thôi, sau một đoạn thời gian cậu sẽ chán hắn thôi. Điều đó hắn biết rõ, từ đầu tới cuối giữa hắn và cậu không có gì là tình yêu. Cậu lạnh lùng bá bạo có thể ép hắn làm chuyện hắn không thích sau đó lại ôn nhu quan tâm hắn. Có đôi khi hắn không biết cậu muốn gì ở hắn. Có thể hôm nay cậu ở bên cạnh hắn nhưng còn ngày mai, sau này? Hướng Khải rũ mắt che đi nỗi đau lòng đang dâng cao. "Ây da, đại thúc tỉnh rồi?" Âu Dương Lãng di vào. Cả Hướng Khải và Nghiêm Hạo đều nhìn về phía cậu rồi Nghiêm Hạo nhìn lại Hướng Khải. Hướng Khải ngại ngùng cúi đầu. Đúng lúc Nghiêm Hạo gọt táo xong cậu buông dao xuống đi lại kéo ghế ngồi ngay bên cạnh gường "Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không ổn hay không?" Âu Dương Lãng thân thiết hỏi Hướng Khải "Tôi tốt lắm cảm ơn cậu." "May là phát hiện sớm. Xương không bị gãy cái nào, chỉ là bầm vài chỗ." "....làm thế nao mà biết tôi bị bắt vậy?" Hắn nhìn Nghiêm Hạo. Nghiêm Hạo bày ra vẻ mặt không liên quan mình nhút vai đặt dĩa táo lên bụng hắn ý bảo hắn ăn. "Chú nên tự hỏi cậu ta." Dù ra vẻ như biết hết nhưng Âu Dương Lãng cũng chẳng biết rõ chuyện gì. Cậu chỉ biết hẳn là liên quan dến Nghiêm gia, cho nên việc đem nam nhân đến bệnh viện là không thể. Tuy đã tạo hiện trường giả cho nam nhân nhưng cũng không thể không đề phòng. Vốn dĩ là Âu Dương Lãng đang chăm chỉ ôn bài đi thi ở trường nhưng có tiếng chuông cửa dồn dập cậu. Vừa mở cửa thì thấy bạn thân thở hỗn hễn trong tay ôm nam nhân này, vẻ mặt vô cùng lo lắng mà từ trước tới nay cậu chưa từng thấy qua. Nhưng cái chính ở đây là bây giờ đại thiếu gia như cậu lại phải ngủ ngoài sofa rồi. Đành bất đắc dĩ nhường phòng cho đôi tình nhân vậy. Cậu không làm phiền họ nữa chỉ nhanh nhẹn chôm hai miếng táo trên bụng Hướng Khải rồi lẻn ra ngoài. Trong phòng chỉ còn hai người, bầu không khí chợt im lặng. "Làm sao..."/ "ngươi thấy"... Hai người cùng lên tiếng. Nghiêm Hạo cầm miếng táo lên ăn. "Sẽ không sao chứ?....phía ông ấy?" Hắn ấp úng hỏi. "Còn bà mộc nữa?" "Không sao, bà ấy chỉ không được ra ngoài hay liên lạc bất kì ai, chứ không bị tra tấn hay gì." "Vậy sao?" Hắn thở nhẹ ra. Sau đó cả hai lại im lặng. Cả hai đều có lời muốn nói với đổi phương thế nhưng khi chạm mặt nhau thì lại không thế thốt lên lời, có thể quá khó nói mà cũng có thể không biết nói như thế nào. "Cậu..."/" tôi." Lại không hẹn mà đồng thanh. "Không có gì. Tôi mệt rồi.." "Được rồi, ngủ trước đi." Nghiêm Hạo đứng dậy cầm đĩa táo ra cùng giúp hắn nằm lại xuống giường. Sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên khoé mắt hắn rồi đi ra ngoài. Hướng Khải bất động vài giây, đưa tay lên sờ chỗ vừa hôn kia mà mặt đỏ hơn gấc. Hắn xấu hổ nhìn ra cửa đã đóng, ánh mắt có chút đau lòng không diễn tã được. Rồi kéo chăn trùm kín đầu. ****** "Nó còn chưa chịu về, phản rồi phải không?" Nghiêm Tuấn Hạo, "chắc phải dùng biện pháp mạnh." "Ông thôi đi. Ép buộc nó làm gì chứ...." Bà Mộc khẽ lên tiếng. "Hừ, ba cái thứ con trôi con rớt thì cần gì ông. Nó đi thì rảnh nợ không phải tốn cơm. Mà ông còn một đứa con trai tài giỏi kìa." mẹ Nghiêm Tuấn oang oang giọng. "Đàn bà thì biết gì.?" "Tôi mà là nó đi là phải." bà Mộc nhẹ nhàng đồng tình. "Bà nói cái gì?" "Ai lại muốn mình sống một cuộc sống dơ bẩn cùng những người hèn hạ bao giờ? ,Kinh tởm." Nói xong bà dứng dậy đi. "Cái nhà này muốn loạn lên hết rồi phải không?" Ông đập bàn. Nghiêm Tuấn thì như không vẫn dửng dưng gắp thức ăn như thường. Một người phụ nữa nổi tiếng ôn hoà hôm nay lại như sư tử mẹ mà sẵn sàn miệt thị cả chồng mình. Chứng tỏ bà cũng đã ngán nơi đây thế nào. Người đàn ông mình từng yêu nhưng bây giờ bà mới biết ông ta căn bản là kẻ hèn. Bà hối hận năm đó đã kéo Hạo vào. Bà mong cho đứa con trai cưng của mình sớm thoát khỏi địa ngục này càng sớm càng tốt. Nghiêm Tuấn ăn no thì bỏ chén xuống đi lên lầu, mở cửa vào phòng. Cửa phòng vừa đóng lại đã thấy anh khom lưng hai tay ôm bụng và cười. Cười đến hai vai anh run lên. "Hahaha, thật là...đau bụng quá." Cậu quẹt đi nước ở đuôi mắt và vẫn không nhịn được cười. "Thú vị hơn mình tưởng...hahaha" Cậu tự rót cho mình ly rượu thượng hạng, đi đến tv mở chương trình giải trí mà cậu yêu thích lên xem, lúc này cậu có cuộc gọi đến. "Ô...thật đúng lúc." Ccậu bắt máy. "Tôi đã biết kế hoạch tiếp theo của cậu ấy." Giọng nói đầu dây bên kia không của ai khác là Hướng Khải.
|
CHƯƠNG 65 Bàn cờ đã mở ra, các quân cờ cũng đặt đúng vị trí của chúng. Con người là động vật cấp cao thế nhưng luôn bị cảm xúc chia phối, chỉ có thể nhìn thấy cái trước mắt. Lợi dụng nhau, lừa dồi nhau, có thể vì quyền lợi mà không từ thủ đoạn cho dù có tổn thương người khác đi chăng nữa. Nam nhân đó ban đầu có bao nhiêu quả quyết nhưng bây giờ lại lựa chọn phản bội cậu ta, vì cái gì?....chẳng phải cũng là vì "lợi ích riêng" hay sao. Hắn bảo: " Tôi lựa chọn phản bội cậu ấy còn hơn là......." Nghiêm Tuấn đi lại cái tủ, đưa tay kéo một ngăn kéo, trong đó không có gì ngoài một cái hộp mà bên trong là hai sợi dây chuyền. Trên sợi dây là các khối hình vuông nhỏ mỗi khối khắc một chữ cái tạo thành một cái tên. Cũng đã có người lựa chọn, con người đó đã không còn nữa. Nghiêm Tuấn đóng tủ lại ngã ra gường, cậu đưa cánh tay che đi đôi mắt, miệng nở nụ cười khó hiểu. ********** "Cậu Lãng à, làm phiền cậu quá." Hướng Khải có vẻ áy náy. "Vậy phải trả ơn đấy." Cậu quyến rũ cười. "Tôi khoẻ lắm nên cậu có gì cứ nói." "Vậy chú nấu cơm đi, được chứ?" "Tự gọi cơm đi." Nghiêm Hạo lướt qua. "Hứ." Bắt bổn thiếu gia ngủ ngoài sofa, "Đại thúc, hay là tôi ngủ với chú nhé dù sao gường cũng lớn." "Hả....ơ....vậy tôi trả gường cho cậu." "Ngủ chung cũng được mà, cậu ta không ngại đâu." "Dù sao cậu cũng không có khả năng làm cái gì." Nghiêm Hạo lại lướt qua. Chết tiệt, cho cậu ta ăn cho cậu ta ở vậy mà lại bị mỉa mai thế này, thật thất thế, tối nay ra khách sạn ở vậy. Âu Dương Lãng bất mãn Hướng Khải cầm ly trà ra sofa ngồi, Nghiêm Hạo cũng đi ra tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn. Một cánh tay khoác qua vai hắn một tay cầm điều khiển bấm tivi. Cánh tay cậu có chút hơi kéo hắn về phía mình, Hướng Khải hơi nhăn mày chút bối rối mà dịch ra một chút, nhưng tay cậu vẫn trên vai hắn. Âu Dương Lãng đi lại lấy điều khiển từ tay Nghiêm Hạo, cậu cúi người áp mặt mình gần cậu ta, tỏ vẻ ủy uất. "Hạo Hạo, câu bỏ mặc tôi." Hướng Khải nhìn hai người chăm chăm có chút bối rối, nhanh chóng tìm cách viện lý do. "Tôi.....tôi đi lấy nước." "Haha...đại thúc ngại sao? Thật thú vị......ấy....đừng lườm tôi như vậy. Hắn cũng có ghen đâu." Âu Dương Lãng làm bộ dạng vô tội. "Vì không đáng." "Đau lòng thật, Nghiêm gia nổi giận rồi hahaha..." "Nghe nói cậu bị theo dõi ở trường?" Nghiêm Hạo đổi đề tài. Âu Dương Lãng thu lại vẻ đùa cợt của mình, chỉ nhún vai kiêu ngạo cười nhẹ một cái "Tôi tự giải quyết được. Cậu ta cũng thú vị lắm." Lơ đãng nói một câu như thế sau đó cậu cũng đột ngột đổi đề tài. "Phải rồi, làm sao cậu biết được Nghiêm Tuấn sẽ biết chỗ đại thúc bị xử?" Nghiêm Hạo quay đầu nhìn bóng lưng của Hướng Khải trong bếp và đang suy nghĩ gì đó. Buổi tối, do không ngủ được mà Hướng Khải đi ra ngoài. Ngủ không được là có lý do phụ mà thôi, cái chính là hắn không muốn ngủ chung với cậu thanh niên. Khi cậu vào gường ôm lấy hắn, hắn sẽ không nói gì cũng không từ chối gì mà sẽ đợi, đợi thanh niên ngủ say hắn sẽ lén lút đi ra ngoài. Hắn đã như thế này từ khi được cứu về. Hướng Khải cảm thấy rất bứt rứt cùng mệt mỏi, không biết phải duy trì tình trạng này bao lâu. Nhớ lại cảnh trong nhà kho đó làm hắn run sợ, nếu lúc đó Nghiêm Hạo không tới sớm thì có lẽ hắn đã bị bọn kia....cưỡng hiếp mất. Chuyệt đáng xấu hổ đó mà xảy ra thì hắn phải đối mặt với cậu thanh niên kia thế nào đây? Sau chuyện đó hắn đều suy nghĩ rất nhiều, không phải là oán trách Nghiêm Hạo hay hận gì cậu, hắn nhớ đến lời mà "cha" cậu nói với hắn lúc đó. Hắn sợ. Đêm nay quả thật không thể ngủ được, Hướng Khải dành tự đi pha cho mình ly trà định thần vậy. Đang mãi chăm chú chờ nước sôi thì từ phía sau một bóng đen đến gần, giật mình chưa kịp quay lại đã rơi vào lòng ngực của ai đó. Cậu thanh niên ôm lấy eo hắn, để cằm mình lên vai hắn, nói nhẹ. "Nửa đêm không ngủ, làm gì?" "Ngủ...ngủ không được." Hắn ấp úng. "Ta còn chưa làm gì mà." Cậu cười. "Cậu Hạo,... buông tôi ra trước có được không? Nước....nước sôi rồi." Nghiêm Hạo tạm thời buông hắn ra. Rót y ly trà Hướng Khải liền cầm ly lên vội vã quay đầu với ý định mau chóng ra khỏi phòng bếp, nới lỏng khoản cách với cậu. "Ở lại một lúc được không?" Nghiêm Hạo nắm lại cánh tay hắn. "......" Nam nhân muốn rút về nhưng bị nắm quá chặt. Cậu bước lại cầm ly nước từ tay hắn ra để sang một bên, rồi quay vai hắn lại ôm chầm lấy hắn. "Lần này, ta muốn ngươi ở bên cạnh ta. Chỉ cần có ngươi thôi.....Khải. Ta yêu ngươi." Nghiêm Hạo nhẹ nhàng nói lời nói chân thành. Lời thổ lộ như nỉ non cũng rất nghiêm túc. Nghiêm Hạo có thể là câu thanh niên lạnh lùng cùng tâm tình bất định thế nhưng khi đã xác định điều gì thì cậu rất nghiêm túc, chính chắn bày tỏ quan điểm của mình. Dù phải dùng cả hành động hay nói những câu nói trái với tính cách của mình thì cậu vẫn sẽ làm, đúng hay sai, đạo lý luân thường kia có là gì. Trong suy nghĩ của cậu là chỉ cần việc mình muốn thì cứ thế mà thực hiện thôi. Chuyện đó có thể đúng cũng có thể sai và có khi là trái đạo lý lẽ thường nhưng cậu vì bản thân mình mà sống chứ không phải sống vì người khác. Nghiêm Hạo nhẹ siết lấy Hướng Khải. "Đừng suy nghỉ nhiều. Chỉ cần biết ngay bây giờ và sau này trong lòng ta chỉ có ngươi." Hướng Khải không nói một lời, ánh mắt hắn chỉ trực trào hai dòng lệ, là nước mắt của hạnh phúc hay đau khổ cũng chỉ có mình hắn biết. Nghiêm Hạo cười nhẹ dùng tay lau đi nước trên gò má hắn rồi lại ôm lấy hắn, cậu khẽ thở dài một cái. Tiếng nấc của nam nhân đã được lòng ngực ấm của thanh niên bao phủ. Có thể không cần nói lời hoa mỹ thì cả hai cũng sẽ biết tâm sự của nhau, chỉ cần một vài hạnh động của đối phương thì cũng đã nhìn ra tâm tình của họ. Đêm nay, như bao đêm bình thường khác. Thế nhưng ở mỗi con đường, mỗi ngôi nhà, mỗi góc phòng, mỗi con người đều có tâm sự của riêng họ. Chỉ là họ dùng bóng tối, dùng màn đêm che đi vết thương lòng mà thôi. Rồi sáng mai sẽ bắt đầu lại. ********* Từ khi Nghiêm Hạo bị đuổi khỏi công ty bị tịch thu tài sản thế nhưng cậu vẫn như cũ vẫn bận rộn. Đôi khi sẽ ngồi trước laptop soạn thảo gì đó cả đồng hồi, hay các cuộc gọi cuộc hợp thông qua điện thoại (kiểu như cắm tay nghe sau đó face time) với ai đó rất lâu. Hướng Khải cũng như cũ lau dọn, nấu nướng cho cậu, mặc dù nhà Ngọc Tú nhỏ nhưng nó cũng đầy đủ và ấm áp với hai người. Sau đêm hôm đó, Nghiêm Hạo sẽ đôi khi bất chợt ôm hắn, hôn hắn, hay vừa soạn thảo vừa ôm hắn ngồi cùng. Cậu vẫn rất muốn thân mật với hắn thế nhưng mỗi lần như thế hắn đều từ chối và cậu cũng chỉ cười nhẹ hôn lên tráng hắn rồi ôm hắn trong lòng đi ngủ, tuyệt không lấn hơn nữa. Hướng Khải đã biết từ chối cậu, cậu cũng đã biết tôn trọng suy nghĩ cho hắn. Cả hai dường như thay đổi rất nhiều, thế nhưng lại làm như không có gì, vẫn cứ như thế mà đối mặt với nhau. Là cả hai đang học cách sống có nhau hay đang tự dằn vặt nhau? "Cạnh." Tiếng của con dao đang cắt rau củ trên thớt. Bên ngoài Nghiêm Hạo đang làm việc. "Tại sao lại xảy ra vấn đề?" Cậu nói chuyện điên thoại đi qua đi lại. "Tôi sẽ đến ngay, chúng ta sẽ bàn kĩ hơn." Cập cúp máy cầm áo khoác. "Tôi đi ra ngoài sẽ về đúng bữa cơm tối, em cứ nấu đi." Nói xong hôn lên má Hướng Khải rồi đi. Hướng Khải thấy cậu đã đi, hắn mím môi mình bỏ con dao xuống đi vào lấy điện thoại gọi một người. Không lau sau hắn cũng ra ngoài. Hắn đi đến một nhà hàng gần đó đi vào bàn đã được đặt, ở đó người đợi không ai khác là Nghiêm Tuấn. "Đã gần 2 tháng rồi chú mới tìm tôi, bận lắm sao?" "Tôi biết được cậu ấy hợp tác với Thừa thị và họ đang thu mua gì đó." "Thừa thị? Thú vị thật, hèn gì các hợp đồng lớn đều bị hất tay trên thì ra là có tay trong." "Tôi đã sao chép mọi thứ trong máy của cậy ấy." Hắn đưa ra một phong tài liệu. "Việc của tôi đã xong còn lại là của cậu." Nói xong hắn đứng dậy. "Tại sao chọn phản bội cậu ta?.....không sợ cậu ta hận?" ".....mục đích của tôi là vậy." Nói xong hắn đi ra. ********* Chẳng mấy chóc trên mặt báo, các phương tiện truyền thông đều lan truyền chóng mặt tin tập đoàn Nghiêm thị đang trên bờ vực phá sản. Từ một trong các tập đoàn lớn vậy mà lại bị phá sản rơi vào tình trạng khủng hoảng. Có tin là do có gián điệp bán thông tin hay do nợ ngân hàng quá nhiều. Giờ đây giá cổ phiếu giảm đến mức báo động, các công ty con đều lần lượt đóng cửa. Lần này chẳng còn gì có thể cứu vãn Nghiêm thị đựợc nữa. Chủ tịch Nghiêm Tuấn Hạo phải bán hết gia sản cũng không bù vào khoản lỗ kia. "Chuyện này không thể xảy ra được, các người....các người mau giải quyết đi." "Chủ tịch việc đã đến nước này e là công ty...." "Cái gì! Đồ vô dụng, mau...mau liên lạc với các ngân hàng huy động vốn ngay." "Thôi tin công ty chúng ta gặp khó khăn bị rò rỉ và lan truyền quá nhanh, các...các ngân hàng không cho công ty chúng ta mượn mà còn thúc ép trả những khoản nợ trước." "Chẳng lẽ không còn cách nào khác...." "Vẫn còn đấy chứ." Nghiêm Tuân hiên ngang bước vào. "Mày chết ở đâu bây giờ mới về..." Nghiêm Tuấn Hạo đang rất tức giận. "Tình hình bây giờ là bán công ty đi." "Mày nói gì?" "Nghiêm thị chỉ còn là cái vỏ rỗng. Các cổ đông kẻ rút lui người bán cổ phần. Với 25% còn lại của ông thì đủ làm cái trò gì nữa?" Cậu kéo một cái ghế thong thả ngồi xuống. "Mày....mày âm mưu từ trước phải không? Là mày bày ra phá hoại công ty của tao, mày muốn độc chiếm nó phải không?" "Hừ, công ty này đã phá sản rồi, ai có thể cứu nó nữa chứ. Bán nó đi may ra thì còn vài đồng sống qua ngày." Cậu cười khinh. Hướng Khải cầm hợp đồng gì đó đi vào. "Cái gì đây?" Ông giận tím mặt. "Bản hợp đồng bán công ty, còn hắn hả? Hắn chỉ muốn xem kịch thôi." "Ông nên hối lỗi vì những chuyện mình làm." Hướng Khải không lạnh không nóng nhìn người đàn ông đang giận tím mặt kia. "Tao không ký. Sản nghiệp của tao sẽ không mất. Tao không tha cho mày đâu." Ông ta gào thét như một người mất lý trí. "Haha, vậy sao? Cứ tới đi. Chẳng phải chuyện gì ông cũng dám làm sao? Chừa cho ông con đường sống đã là trả công 26 năm nuôi dưỡng đứa con không ruột thịt này." "Cái gì???" Hướng Khải cũng bất ngờ quay sang nhìn Nghiêm Tuấn đang cười. "Buồn cười phải không, hahaha...." "Mày....mày..." Ông run run chỉ về phía cậu. Lúc này bên ngoài lại đi vào một vài người nữa, dẫn đầu là Nghiêm Hạo. "Ông Nghiêm, chúng tôi đến thu mua lại công ty của ông." Thư ký tên Hàn Triết lên tiếng "Không,...không..." "Ô em trai, đến trễ rồi. Công ty này sẽ không bán mà sẽ được trả nợ cho ngân hàng." "Tao còn chưa kí, mày dựa vào đâu?" Nghiêm Tuấn ra hiệu cho mấy tên bảo vệ. Kẻ thì giữ chặt ông, kẻ thì cầm tay ông ép ông phải kí.
|
CHƯƠNG 66 - HOÀN "Chống cự cái gì? Nhìn xem đứa con ông trong đợi mình không có huyết thống mà cả con út cũng chẳng phải là con ruột nốt. Đúng là tự tạo nghiệp. Hahaha...." "....." Nghiêm Hạo đứng đó, không nói gì. "Trả cho tao, trả cho tao,...buông tao ra....tao giết tụi bây, giết tụi bây." Ông ta dường như đã trở nên điên dại mà không ngừng gào thét, phải cần 3 - 4 người vào lôi ông ta đi "Sorry em trai, để cậu vất vã đến nhưng lại công cốc rồi. Phải nói đến cảm ơn chú Hướng Khải đây. Nhờ nguồn thông tin quý giá của chú ấy tao mới có thể đi trước mày." Hướng Khải tránh đi mắt mắt của Nghiêm Hạo. Hàn Triết là người thông minh, nhìn đã biết cục diện này nên đành tìm cách tránh đi. "Cậu Nghiêm, chi tiết chuyện này cậu hãy báo cáo sau đi." Nói xong cậu ra ngoài. Nghiêm Hạo gật đầu, cậu không giận Hướng Khải cũng không oán trách hắn mà ngược lại rất bình tĩnh. Cậu bước lại nắm lấy tay Hướng Khải kéo hắn về phía mình. "Thật ra, anh trai, chẳng có ai thắng cả, anh cho là hắn thật sự phản bội tôi sao?" "Vậy còn không đủ? Mọi bí mật làm ăn của mày với Thừa thị tao đều biết. Bán đi cũng kha khá tiền rồi." "Chẳng có gì ngẫu nhiên cả. Ngay từ đầu khi anh đến tìm hắn, hắn đã nói mọi chuyện cho tôi rồi." Hướng Khải nhìn chằm chằm Nghiêm Hạo. "Vậy sao?.." Nghiêm Tuấn lơ đãng cười. "Thừa thị lỗ vốn vài cái hợp đồng không thành vấn đề. Tôi mượn thế lực của anh em họ là muốn đục khoét Nghiêm thị chờ cơ hội. Suy cho cùng mục đích của chúng ta là giống nhau. Chỉ khác là tôi muốn biến nó thành của tôi thì anh lại muốn phá hủy hoàn toàn." "Những thứ đồ dơ bẩn này nên phá đi thì hơn. Mà còn chưa xong đâu. Tao chưa thỏa mãn...." Nghiêm Tuấn cười khinh. "Bao năm qua chúng ta sống trong thế giới bùn lầy này vì cái gì? Chúng ta đấu đá nhau dù biết rõ thân phận nhau, đều lớn lên trong thù hờn, đến bản tính cũng biến chất méo mó vì cái gì?" "......." Nghiêm Tuấn không nói. "Bây giờ tôi nên gọi anh là Nghiêm Tuấn hay là tên ban đầu của anh? Thế Kiệt?" Có một sự thật nữa đã được lật tẩy. Nghiêm Tuấn còn một thân phân khác nữa. Nếu Nghiêm Hạo là không có huyết thống thì, Nghiêm Tuấn là con "không chính thức". Bởi năm xưa mẹ hiện tại của cậu vì muốn giữ trái tim của Nghiêm Tuấn Hạo, muốn làm phu nhân quyền quý nên bày đủ cách khiến mình mang thai. Nhưng không lau sau lại do bất cẩn mà để sảy thai. Bà đành nghĩ cách tìm một người đẻ thuê, bà dùng tinh trùng của Nghiêm Tuấn Hạo cấy vào người cô ta để sinh ra Nghiêm Hạo. Bằng cách đó bà có thêm một đứa con "không chính thức". Khi phát hiện sự thật cậu mới là thanh niên 23 tuổi, đồng thời khi đó xảy ra nhiều chuyện nên cậu rất bình tĩnh. Khi đó cậu đã có người quan trọng của đời mình thế nhưng chính cậu đã tự tay mình làm hỏng, khiến cho "hắn" rời bỏ thế gian này. Cho nên cậu hận, hận hết tất cả. Cậu đã quên đi bản thân mình đổi tên mình và trở thành như ngày hôm nay. 3 năm qua cậu hủy hoại bản thân cũng hủy hoại mọi thứ năm xưa dính dáng đến "hắn". "Ông có tội. Cả tao cũng vậy.....rất lớn." "Thế kiệt, tôi lấy tư cách là em trai muốn bảo anh là nên.....dừng lại đ. Ông ta đã mất tất cả, có phá thêm cũng không ích gì. Năm xưa vì anh kéo "hắn" vào cuộc làm tổn thương hắn đến phải nhảy vực tự tử cũng bởi vì lựa chọn của anh, anh trai. Anh lựa chọn đẩy "hắn" ra xa, "hắn" cũng chọn lựa "cắt đứt mối quan hệ." Nói đến câu đó Nghiêm Hạo nắm chắt tay Hướng Khải u buồn nhìn hắn. "Đến phút cuối mới nhận ra là cần đối phương muốn ở bên cạnh nhau. Thế tại sao lại không cho nhau cơ hội để có thể hiểu nhau?" "Cơ hội...làm gì còn." Thế Kiệt cười khổ. Nghiêm Hạo quăng một xấp hình về phía Nghiêm Tuấn, trong tấm hình là hình ảnh được in ra từ một đoạn phóng sự nào đó trên tivi nhưng người được phóng to lên là một nam nhân không nhìn vào máy đi ngang qua. "Địa điểm là một làng chài nhỏ,....cơ hội của anh đấy." Thế Kiệt cầm tấm hình tay run run không tin nổi. Anh đưa mắt nhìn Nghiêm Hạo sau đó lập tức chạy đi. Vừa chạy vừa tháo cà vạt cổ áo tách ra để lộ sợi dây chuyền có khắc tên "Quang Nhật". ******** (Nyny: để biết thông tin chi tiết cp của Nghiêm Tuấn thì tìm đọc "lá bay trong gió" của Ny. Mấy chương này Hạo Hạo nói nhiều bằng mấy chục chương trước cộng lại =))))) ******** Cả căn phòng chỉ còn Hướng Khải và Nghiêm Hạo, hắn thì luôn cúi đầu cậu thì nắm tay không buông. "Về thôi". Hướng Khải không biết cậu nghĩ cái gì, sau tất cả mọi chuyện cậu lại bìmh thản vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Cái gì mà hắn đã nói cho cậu biết chuyện giữa hắn và Nghiêm Tuấn chứ, giả dối. Căn bản là hắn không hề nói gì cả, căn bản là cậu đã biết ngay từ đầu. Vừa vào đến nhà, cánh cửa sau lưng đóng lại, Hướng Khải cũng dừng lại. " Tại sao?..." "....vào thôi." Cậu kéo tay hắn. "Không!" Hắn hét lên hất tay lại. "Cậu đã biết...Tại sao, tại sao lại giả vờ không có gì?" "Khải,..." "Cậu cũng đã biết ý định của tôi mà..." hắn đau khổ nhìn cậu. "Tôi không muốn nhìn thấy cậu, không muốn ở bên cạnh cậu." "Nói dối." "Không...tôi....tôi không nói dối....tôi không muốn ở cạnh cậu nữa. Buông tha cho nhau đi.....chúng ta....không thể." "Tại sao?" "Tại vì...." Hắn ngước lên nhìn cậu. "Cậu không thể phủ nhận sự thật....giữa chúng ta có ràng buộc....huyết thống. Chúng ta không thế làm trái đạo lý....cậu có hiểu không?" "Ngươi ghét bỏ ta sao? "Cái gì?...Sao tôi lại..." "Vậy nghĩ nhiều như thế làm gì? Mặc kệ người ta nói gì, mặc kệ đạo lý, chỉ cần hai ta..." Cậu chưa nói hết "Không, ...không thế. Không thể" Hắn khóc lớn. "Sẽ bị trừng phạt. Tôi không muốn,.....người đời phỉ nhổ cậu....Tôi là cha cậu....Chúng ta không có tương lai..." Hắn không ngừng khóc lớn, lắc đầu thống khổ. "Nhìn ta, nhìn ta này." Cậu nắm hai vai hắn, "Ta biết điều ngươi lo sợ. Nhưng...Khải, điều đó không quan trọng. Nếu ngươi tiếp tục như vậy chẳng khác nào đang tự làm đau bản thân cũng đang dằn vặt ta. Chẳng lẽ cố gắng của ta ngươi không thấy sao? Chẳng lẽ hành động của ta không đủ chứng minh hay lời nói của ta không đủ thuyết phục? Mặc kệ bao lâu ta sẽ thể hiện cho ngươi thấy. Ai quan tâm bị trừng phạt chứ. Nếu ngươi bị trừng phạt vậy ta đi với ngươi. Chảo dầu lửa nóng ta mặc kệ. Ta chỉ cần ngươi thôi. Chỉ cần ngươi thôi." "Không." Hướng Khải hất tay cậu quay lưng. "Ngươi lại muốn bỏ mặc ta? Giống 20 năm trước sao?" Cậu hét lớn. Hướng Khải cắn răng, nước mắt đầm đìa mở cửa chạy ra ngoài. Bỏ lại cậu thanh nên đứng đó, cậu dừng như đã mất hết sức dựa lưng vào tường rồi từ từ trượt xuống. Hai tay run run che đi gương mặt đang khóc thầm của cậu. "Cuối cùng ngươi vẫn là chọn bỏ ta." Hướng Khải như người mất hồn lang thang bất định trên đường. Bản thân đúng là đang thở nhưng hắn lại có cảm giác như đã chết đi, thống khổ đến trái tim bị cái gì đó bóp chặt lại. Con đường này, sự lựa chọn này quá khó để đi rồi, tâm trí không thể gạt đi hình bóng cậu thanh niên có vẻ mặt đau khổ kia. Vậy mà hắn lại vức bỏ cậu thêm một lần nữa... Hắn là kẻ đáng chết, là kẻ yếu đuối hèn nhát nhất. Nhưng thà bây giờ đau khổ còn hơn là về sau. Chợt hắn dừng chân. Phải rồi, sau này....sau này hắn sẽ không thể thấy cậu nữa. Vậy hắn ....sẽ làm gì tiếp theo? Bất giác Hướng Khải ngồi xuống, may thay đó là một băng ghế đá công cộng mà thất thần. Lúc này, từ xa có một người bước tới nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Hướng Khải, do chú tâm nên Hướng Khải cũng không để ý sự tồi tại của xung quanh. "Không sao chứ?" Hướng Khải mới ngẩn lên nhìn người đối diện, đó là một nam nhân bình thường xem chừng tuổi tác cũng gần nhau. Nam nhân đối với hắn cười nhẹ nhàng thân thiện. Nếu bình thường thì hắn đã thắc mắt là tại sao người này lại bắt chuyện với một người không quen biết là hắn thế nhưng tâm trạng bây giờ khiến Hướng Khải không thể nghĩ nhiều thứ như thế. "Có chuyện buồn sao? " Nam nhân lại hỏi. "Không có gì." Hắn lắc đầu. "Anh cứ nói đi biết đâu tôi giúp được." Hướng Khải nhìn người đối diện rủ mắt. "Tôi....tôi...đã bỏ rơi người quan trọng nhất, lần nữa." "Người yêu sao?" "...." Hướng Khải mím môi lắc đầu rồi lại gật đầu. Người đối diện mang lại cảm giác thân thiện nên không hiểu sao lúc nay Hướng Khải muốn nói cho nam nhân biết. "Lúc trước tôi cũng chỉ có một mình, sau đó là thanh niên ấy xuất hiện...thay đổi cuộc đời tôi. Cậu thanh niên ấy mang lại cho tôi cảm giác hạnh phúc, được yêu...và cả địa ngục nữa." "...cậu thanh niên?" "Người tôi yêu là nam." Nam nhân cười. "Chuyện gì xảy ra?" "Cậu ấy yêu tôi vì muốn tôi trở thành con tốt hy sinh. Sau bao nhiêu cố gắng tôi chết tâm muốn tự tử rời xa thể giới, tôi chọn rời xa cậu ấy....Nhưng mà thế giới nhỏ bé như vậy khiến chúng tôi gặp lại nhau. Cúng cùng là cậu ấy chọn tôi." "Anh tha thứ sao?" Nam nhân cười. "Tôi từng giận từng hận, từng ghen tị, từng đau đớn...nhưng là tôi còn yêu cậu ấy, yêu rất nhiều.....Trải qua bao nhiêu chuyện, điều đơn giản là cả hai vẫn còn muốn bên nhau là được rồi, không cầu suy nghĩ nhiều. Chỉ cần hỏi bản thân mình, ước muốn của bản thân là gì? Cho nên, Hướng Khải, anh có yêu cậu ta không?" "Tôi chỉ muốn cậu ấy không gặp trắc trở gì. Ở bên tôi cậu ấy sẽ bị khinh bỉ bị phỉ bán mất. Tôi..tôi không muốn.....người đàn ông kia sẽ không tha cho cậu ấy, dù ông ta giờ không thể hại ai nhưng sẽ có người thứ 2, thứ 3....sẽ.." "Tôi hỏi anh yêu cậu ta không?" "Tôi..." Nam nhân cười. "Ước muốn của con người luôn thay đổi. Thay vì anh mong ước cậu ta hạnh phúc vậy sao không mong ước cho cả hai đều hạnh phúc. Anh cần cậu ta cậu ta cũng cần anh không phải sao? Anh sống là vì ai? Tôi hỏi anh, nếu bây giờ cậu ta hoàn toàn biết mất khỏi đời anh thì sao?" Hướng Khải đang vẻ nên cảnh tượng đó trong đầu, hắn khẽ rùn mình, chỉ mới là tưởng tượng đã đau đến phế tâm, nếu là thật thì..... " Tôi sẽ đau đớn." "Vậy à? Mục đích sống của cả hai đã là dối phương thì tại sao không đến với nhau? Cùng nhau vượt khó đối mặt giong bão? Đừng nghĩ nữa, đừng chần chừ, cơ hội chỉ có một, hãy nắm bắt nó." Hướng Khải như bừng tỉnh sau lời nói của nam nhân. Hắn cuối cùng cũmg nhận ra, hắn phải ngừng yếu đuối. Hướng Khải đứng dậy, vội nói cảm ơn nam nhân xong thì bỏ chạy đi. Nam nhân nhìn Hướng Khải chạy mà mỉm cười mãn nguyện. Hắn cũng đứng dậy đi về phía một cái xe hơi đợi đã lâu. "Thế nào rồi?" "Bọn họ sẽ ổn thôi." Hắn cười đầu dựa vào ngực thanh niên "Hừm." Cậu ta hôn nhẹ lên trán hắn. "Chúng ta đi đâu đây?" "Đi đâu cũng được, miễn là bên nhau." 2 người cười mãn nguyện dựa vào nhau. Kính chiếu hậu phản chiếu lại hình ảnh của hai người. Trên cổ mỗi người là một sợi dây chuyền, ánh sáng chiếu vào như có như không lấp ló tên của người kia - "Quang Nhật" & "Thế Kiệt". Còn Hướng Khải. Hắn đã chạy về, hơi thở gắp gáp đi vào mở cửa, bước lại chổ cậu thanh niên đang đau khổ tột cùng. Hắn cúi xuống ôm lấy cậu không nói gì cả, cậu thanh niên cũng ôm lại hắn. Lúc này cả hai đều nở nụ cười pha với nước mắt của hạnh phúc. ******* Một thời gian sau đó, tại một biệt thự riêng. "Có thư à?" Nghiêm Hạo từ sau ôm lấy hắn. "Dạo này bận suýt nữa thì quên mất. Có thư của Ngọc Tú này." "Cái gì?" "Là hình của em ấy thôi. Xem này, hai người họ thật hạnh phúc. Em ấy tìm được rồi. Còn có của mẹ anh này, bà ấy đang sang nước thứ 4 rồi. Còn có cả hình cưới của San San và tống bảo và anh trai anh này. Xem ra mọi người rất hạnh phúc phải không?" "Giống chúng ta." Nghiêm Hạo hôn lên má hắn. "Ừ." Cả hai nhẹ nhàng chạm môi nhau, nụ hôn dưới nắng mặt trời rạn rỡ.
The End. * *
Khoan.... Chưa End được. *** Đang hôn nhau say đắm chợt Hướng Khải đẩy nhẹ Nghiêm Hạo ra. "Ta có chuyện..." "Để sau đi." Cậu lại mút môi hắn. "Hạo....Hạo.." Hắn đẩy mặt cậu ra. "Làm sao?" "Chúng ta nhận con nuôi đi~~~" ~~~~~~ Lời nói vàng ngọc của vợ đã thốt ra Nghiêm Hạo cũng đành tuân mệnh thôi. Mà cho dù cậu không nghe thì hắn vẫn sẽ làm thôi, gia vế trong nhà đã thay đổi rồi. Sau đó cả hai đi đến một viện mồ côi nằm ở một vùng ngoại ô cách xa thành phố. "Xin chào hai người." 2 cô gái đi ra đón tiếp. "Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết, hai vị cứ tự nhiên. Nhân viên của chúng tôi sẽ đưa hai người đi." "Được." Hướng Khải không giấu được cảm xúc phấn khích. Kéo Nghiêm Hạo đi vào. "Xin chào, tôi là Phúc Thọ nhân viên ở đây. Quý vị có cần gì thì cứ việc hỏi tôi." "Hạo, xem, bọn trẻ thật dễ thương phải không?" "Ừ." "Chúng ta chọn cả trai lẫn gái chứ?" "Tùy em quyết định." Lúc này có một nhân viên chạy vào. "Phúc Thọ, cậu ra ngoài xem có người tìm cậu." "Là ai vậy?" Phúc Thọ đi ra hành lang tầng hai nhìn xuống phía cổng. Ở ngoài cổng là 5 chiếc xe sang trọng khác nhau xếp thẳng hàng. Phúc Thọ lập tức biến sắc lùi ra sau "Cậu sao thế?" Viện trưởng hỏi. "Tôi....tôi phải trốn." Nói xong hắn vội đi. Còn Hướng Khải và Nghiêm Hạo cũng đã làm xong thủ tục. Một nhà 4 người và đang có xu hướng tăng nhiều. THE END.
|