Tự Mộng Phi Mộng
|
|
Chương 24 24. Độc chiếm.
''Em không nói gì thì tức là đồng ý đó...'' Bạch Khải Hạp vừa nói vừa trực tiếp bế cậu đi tới ban công. Bây giờ cảnh tượng giống như Koala và cái cây vậy, Cố Tử Ninh là Koala, Bạch Khải Hạp là cái cây mà cậu bám chặt.
Mỗi lần ra ra vào vào lại càng cắm sâu hơn, mạnh hơn.
Hạ thể Cố Tử Ninh bởi vì cả người cậu vô lực nên càng lúc càng trượt xuống, khiến cho tiểu huyệt càng nhận được kích thích nhiều hơn. Sau mỗi cú đâm, dâm thủy bắt đầu tí tách rơi xuống, thậm chí theo côn thịt của Bạch Khải Hạp mà chảy ra ngoài, rỉ xuống sàn nhà.
Cố Tử Ninh nghe âm thanh này mặt liền đỏ ửng, hậu huyệt cũng bởi vì thẹn thùng mà không tự chủ siết chặt hơn, hắn cũng suýt vì hành động này mà nộp khí giới đầu hàng.
''Dâm đãng... Nước chảy nhiều như vậy, còn chảy xuống sàn nhà... Dâm đãng nhìn xem, bây giờ sàn nhà cũng ẩm ướt thì phải làm sao đây hả?'' Bạch Khải Hạp kề sát tai cậu mà nói, hơi nóng trong miệng phả ra chạm vào vành tai đỏ hồng vì ngượng của Cố Tử Ninh rồi khẽ liếm một cái. Lỗ tai chịu kích thích, khoái cảm từ vành tai bắt đầu lan ra toàn thân, cậu thấy cả người lại bắt đầu bủn rủn.
Hơn nữa lời nói dâm tà của người kia lại càng kích thích cho hạ thể rỉ ra thứ dịch càng nhiều... Rất nhanh trên sàn nhà liền xuất hiện những đốm dịch nhỏ... Dịch ruột non của Cố Tử Ninh.
''Nói. Tại sao em im lặng?... Chẳng lẽ anh nói không đúng sao? Hay là em không muốn anh cắm em nữa, hử?'' Vừa nói Bạch Khải Hạp
Vừa nói Bạch Khải Hạp từ từ nâng mông cậu lên, côn thịt chậm rãi rút ra khỏi tiểu huyệt của cậu. Cố Tử Ninh cảm giác được động tác của Bạch Khải Hạp, chân không tử được mà cong lên quấn lấy eo của hắn, tiểu huyệt càng dùng sức mút chặt không thả.
Cậu thật không muốn côn thịt của hắn li thoát... Nhớ tới tư vị sướng khoái kia, trong lòng đều cuộn lên mất mát...
''A a a, anh nói gì thì là như thế... Đừng đi.. Hmmmm...'' Cố Tử Ninh dứt lời, thứ kia chuẩn bị li thoát khỏi cơ thể cũng đột nhiên tấn công mạnh mẽ, nhồi đầy tiểu huyệt dâm đãng. Nội bích nhạy cảm bắt đầu co rút khiến khoái cảm do trừu tống càng lúc càng cao.
''Nói, anh chơi em có khiến em thoải mái hay không?''
''Thoải mái, thoải mái! A a a ô... A a...'' Âm thanh trong cổ họng cũng lộ ra nức nở, mỗi lần ra vào cậu đều cố gắng nâng mông phối hợp người kia. Dương vật hung hãn kia mau chóng tiến vào nơi sâu nhất, nghiền qua nghiền lại cúc tâm, kích thích tê tái khiến cho vật đang đứng thẳng kia của Cố Tử Ninh bắt đầu rỉ ra tinh dịch màu trắng đục. Đây là trạng thái chuẩn bị một lần nữa lên đỉnh.
''Nếu như anh không có ở đây, dâm đãng có dám để người khác chơi mình như vậy không?'' Bạch Khải Hạp nhìn vẻ mặt say mê của em trai mình, giọng điệu đột nhiên trầm xuống. Hắn thật không biết được sau khi hắn đi, Cố Tử Ninh sẽ như thế nào. Alpha ưu tú như hắn không nhiều, nhưng không phải là hoàn toàn không có, nếu như em trai hắn cũng đi tìm một người như hắn thì hắn phải làm sao đây?
Có lẽ bây giờ tiểu Ninh đối với hắn là có chút hảo cảm nho nhỏ, nhưng một điều hắn không thể đảm bảo được sau khi hoàn thành nhiệm vụ này về nhà, điểm hảo cảm này còn tồn tại hay không. Cố Tử Ninh chắc chắn sẽ ngoan hiền làm bổn phận của người em, nhớ hắn nhưng đây chỉ là nhớ anh Hai của mình mà thôi. Bạch Khải Hạp không muốn như thế này, hắn muốn... Người dưới thân hoàn toàn đem tất cả của mình giao cho hắn, hắn muốn, Cố Tử Ninh yêu hắn!
''Anh, sao anh nói vậy... Hừ... A...'' Cậu trong lòng có chút kì quái, tại sao người trước mặt lại nói những lời khó hiểu như vậy? Chẳng lẽ đây là lần cuối cùng, những ngày tới người này sẽ mãi mãi không xuất hiện trong những giấc mơ của mình nữa? Cậu sau này có phải hay không cũng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa?
Không muốn, không được, không thể!
''Em, em không muốn anh đi!'' Cố Tử Ninh lắc lắc cái mông đầy đặn, giống như muốn đem hai túi thịt của Bạch Khải Hạp mút vào. Côn thịt đang ở trong tiểu huyệt cũng đã đạt tới một độ sâu không thể tưởng tượng nổi, bây giờ cậu chỉ muốn người trước mặt này mãi mãi không cần đi, xấu hổ hay tự trọng đều quăng hết. Coi như thao hỏng cậu cũng được, chỉ cần đừng bao giờ rời đi. Không biết từ lúc nào Cố Tử Ninh đã bắt đầu mê luyến sự ấm áp, ôn nhu cùng yêu thương của người này...
''Em vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi. Em có biết chuyện gì chưa? '' Bạch Khải Hạp vừa nói vừa hôn nhẹ lên môi cậu, ôm cậu đến cửa sổ sát đất. Bàn tay to lớn vuốt ve hạ thân của Cố Tử Ninh.
"Không... Không ạ..."
"Mấy con đĩ chó bên truyenaudiocv.com lấy truyện của chúng ta đi làm audio, sau đó lại còn cắn ngược bảo tôi đéo có quyền tác giả củ lồn gì đấy."
"A... Cái đó là thuộc phạm trù ý thức... Nếu con người đã đéo có ý thức thì có per hay không per của tác giả vẫn bằng thừa... Vì mấy đĩ chó đó chỉ biết đứng trên đầu trên cổ người khác để mà sung sướng, tiền nó kiếm anh bảo nó đừng kiếm nữa, nó lại chả tát anh không trượt phát nào..."
"Em nói chí phải. Đúng là súc sinh đéo có ý thức, em có tỏ khổ với chúng nó cũng bằng thừa. Haiz..."
"Thôi, mình chịch tiếp đi anh ơi, kệ mẹ sự đời. Em mệt rồi, anh cũng mệt rồi. Thế giới này chúng ta vốn là không nên xuất hiện, xuất hiện rồi chỉ làm khổ editor mà thôi..."
Giọng Cố Tử Ninh buồn buồn, cậu quay mặt đi hướng khác. Nước mắt cũng vô thức chảy ra.
''Không mà, sẽ không! Em chỉ cho một mình anh chơi thôi, anh đừng đi... Nha... Đáp ứng em được không?...''
Cố Tử Ninh khẩn cầu nói, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, cậu không dám mở mắt ra, sợ đối mặt với hiện thực tàn khốc. Nước mắt ngày càng nhiều, không kìm được bắt đầu rơi xuống.
Bạch Khải Hạp không trả lời, cúi người hôn nhẹ lên gò má cậu. Lần này bất kể Cố Tử Ninh có nói gì, hắn phải đi. Trùng tộc... Hình như đã bắt đầu công kích tinh hà Desa, hắn thật sự không thể mai danh ẩn tích, im lặng mãi được.
Trong lòng cười khổ một tiếng, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười ôn nhu. Xoay người đổi tư thế, lúc này Cố Tử Ninh giống như một đứa trẻ được người ta bế đi tiểu vậy, xấu hổ vô cùng.
''Tiểu Ninh, em xem, em thật đẹp... Nhìn ngoài cửa sổ đi, sau đó nhìn xuống lầu... Thật nhiều người...'' Cậu cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng nghe được mấy lời của Bạch Khải Hạp, côn thịt lại còn run rẩy đứng lên.
''Đừng, đừng nói nữa...''
''Tiểu Ninh, anh sẽ cắm em đến bắn ra ở đây... Tinh dịch của em sẽ dính lên của thủy tinh đó... Để cho người khác thấy dáng vẻ dâm đãng này của em, em nghĩ thế nào?''
''A a a a a -- "
Bạch Khải Hạp càng lúc càng đâm rút mạnh hơn, khi hắn nói mấy lời này, cậu cũng đã khong kìm chế được mà thất thanh bắn tinh. Tinh hoa của hắn cũng bùng nổ, nóng bỏng tưới đẫm nội bích của cậu. Cố Tử Ninh đúng là đã bắn tinh vào cửa sổ thủy tinh, tinh dịch màu trắng đục cũng từ từ trượt xuống thành những vệt dài...
Cao triều qua đi, cậu nằm xụi lơ trong lòng Bạch Khải Hạp, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Hôn nhẹ trán cậu rồi bế cậu xuống phòng tắm dọn dẹp mớ bừa bộn, tâm tình của hắn cũng thoải mái hẳn lên.
Ngồi bên mép giường, hắn nhẹ nhàng vuốt gò má hồng hồng của cậu rồi hôn xuống.
Tiểu Ninh, chờ anh quay về...
|
Chương 25 25. Vô tình nghe được 'chuyện tốt' nhà người ta!
Cố Tử Ninh sa sầm mặt, điểm tâm nóng hổi để trên bàn cũng không đụng đến bởi vì trên đó có một tấm giấy. Đó là lời Bạch Khải Hạp dặn dò cậu. Hắn ghi rằng bởi vì phòng thí nghiệm có một số chuyện nên phải đi xử lí, lần này đi gấp mà cậu lại đang ngủ nên không nỡ đánh thức. Hắn đã nấu một bữa điểm tâm toàn những món cậu thích, dặn cậu ăn no sau đó đi học đúng giờ.
Trên tờ giấy đều là quan tâm ân cần thế nhưng cậu vẫn buồn. Anh Hai không ở đây... Vậy sau này ai nấu cơm cho cậu ăn, chẳng lẽ ngày nào cũng uống thứ nước dinh dưỡng kia ư? Eo... Cái đó cực kì khó nuốt đó, cậu thật sự không muốn nuốt cái loại thức ăn kinh khủng kia.
Cậu sờ chén cháo bằng sứ ấm áp trước mặt, mọi chuyện hình như có điểm lạ lạ. Tối hôm qua người trong mộng kia nói cũng phải ra đi, lại trùng khớp rời đi trước anh mình một buổi tối. Chẳng lẽ ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm mơ cái đó sao, vậy... Chẳng lẽ cậu thật sự thích anh mình? Thích đến nỗi không có thuốc chữa rồi?
A...
Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hai má Cố Tử Ninh liền đỏ ửng. Từ trước đến giờ cậu chưa từng cảm thấy thích ai như vậy, bây giờ biết thích rồi lại thích một người đàn ông, đã vậy thì thôi, người đàn ông đó còn là anh Hai của mình. Một anh Hai, một Alpha cực kì ưu tú. Lúc cậu nằm mơ, thật sự muốn người đàn ông đang mãnh liệt cắm rút cơ thể mình chính là anh Hai, nhưng cậu biết chắc chắn đó chỉ là một giấc mộng.
Anh Hai cậu là một người đứng đắn nghiêm túc, mỗi lần nói chuyện với nhau cũng không quá đôi câu, hồi nhỏ thì còn có thể, bây giờ lớn rồi, mấy cái lời này... Chẳng qua Cố Tử Ninh cũng chỉ kì vọng như thế, ai ngờ đối tượng bắt đầu từ đàn ông rồi lại bắt đầu rõ ràng chuyển hướng sang anh Hai của mình, Bạch Khải Hạp.
Trời ạ...
Thở dài một cái, cậu ra huyền quan đeo giày đi học, hôm nay phải học rất nhiều thứ. Cậu phải đi sớm mới có chỗ ngồi tốt rồi còn ghi chép một số thứ, nếu không tối về lại chết chìm trong đống bài tập.
Lúc cài cúc đồng phục học sinh, cái khăn thơm tho từ túi áo trước ngực lộ ra một góc, cái này, quen quen... Chết, cậu hoảng hốt nhớ lại hình như cái này là của Nghiêm Diệp, Bạch Khải Hạp đã kêu cậu trả lại từ lâu rồi. Hôm nay nhớ, hay là đem trả cho lớp trưởng luôn đi.
Hết giờ học, Cố Tử Ninh xếp dụng cụ học tập vào rồi đi tới nhà nghỉ của Nghiêm Diệp. Thật ra quy định của trường cậu hơi đặc biệt, ở đây thu xếp cho sinh viên nhà nghỉ miễn phí, sinh viên sẽ được phân theo từng khoa mà đến đó ở. Nhà nghỉ công nghệ cao, tất cả đều miễn phí. Chuyện này thường là được xếp cho những người có hoàn cảnh khó khăn, cậu không khó khăn nhưng cũng được phân một phòng, đôi lúc sẽ tạt ngang qua chơi game một chút.
Nghiêm Diệp chung lớp với Cố Tử Ninh nên phòng của y và của cậu cũng gần nhau. Vốn là sau giờ học cậu đã chạy thật nhanh qua đây, lớp trưởng cũng hiếm khi ở lại nơi này, lần này coi như là thử vận may đi.
Đi tới trước cửa phòng của y, cậu gõ cửa vài cái, không có ai ra mở cửa.
Trong đầu nghĩ thôi hay là đợi một lát đi, Cố Tử Ninh ngồi xuống băng ghế trước phòng lớp trưởng ngồi chờ.
Đột nhiên một thanh âm vang lên, dạo này cơ thể cậu cảm giác như có cái gì bắt đầu bộc phát, giác quan cũng bắt đầu nhạy lên và hoạt động mạnh hơn. Đương nhiên thính giác cũng không ngoại lệ, cậu nhớ lần cuối cùng tới đây, giường ngủ được kê sát tường, tức là sau lưng cậu để tu sửa bức tường đối diện cái giường thành cửa sổ sát đất lớn để xem đấu robot ở dưới sân. Kiến trúc của khu này là một vòng tròn, ở giữa là sàn đấu công nghệ cao để sinh viên thực tập và so tài, các sinh viên còn lại có thể từ phòng của mình quan sát trực tiếp. Thế nên âm thanh cách một bức tường cậu vẫn nghe rõ.
''Tăng Mạch Đoan, tôi không biết anh tới đây có ý gì, tôi không quan tâm. Trước đây không phải tôi đã nói là anh vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nào nữa sao?''
Á, bên trong... Là lớp trưởng sao?
''Diệp Diệp, em biết tôi tại sao lại tới mà.''
''Đừng gọi tôi là Diệp Diệp, nghe thật tởm. Anh là một Alpha, anh...''
Sau đó giống như có tiếng vật gì đổ xuống. A a a, cậu không muốn nghe lén đâu, nhưng... Cái khăn tay... Cái khăn tay... Biểu tình của Nghiêm Diệp ngày đó thật đáng sợ... Cố Tử Ninh bắt đầu cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, trời ạ...
''Anh đang nói gì, tôi căn bản là nghe không hiểu!''
Nghiêm Diệp lớn tiếng, nhưng giọng nói của y lại mang theo âm thanh có chút... Nghẹn ngào? Chẳng lẽ Alpha đó khi dễ lớp trưởng sao? Chết thật, vậy phải làm sao bây giờ?
''Tôi nói cho em biết, Nghiêm Diệp. Nếu khi đó tờ giấy báo không nói tôi tử nạn, nào biết em sẽ ra ngoài câu dẫn đàn ông?! Thích nằm trên, được, hôm nay tôi cho em nằm trên!''
Âm thanh càng lúc càng trầm thấp, nghe giống như người đó đang cực kì tức giận. Nhưng, chuyện này, có phải là cậu đã nghe quá xa rồi không? Âm thanh ma sát quần áo vang lên, cuối cùng từ ma sát quần áo thành ma sát... Da thịt. Khẽ nuốt nước miếng một cái, cái này...
Chuyện gì đang xảy ra, a a, cậu có nên về nhà, kẻo phá hỏng chuyện tốt của họ hay không đây...
Nhưng khi cậu hai vành tai đỏ ửng chuẩn bị đứng lên bỏ của chạy lấy người, lớp trưởng lại nói chuyện.
''Tăng Mạch Đoan, súc sinh, anh cút ngay! Anh tưởng anh có thể muốn gì là có đó hay sao, cho tôi xuống! A!''
''Em hiểu... Hừ, bảo bối, lần trước em có thoải mái hay không?''
''A...'' Nghiêm Diệp bỗng nhiên kêu lên một tiếng không rõ và vui vẻ hay thống khổ, xương sống Cố Tử Ninh ngay lập tức như có luồng điện chạy qua.
Sờ mũi một cái, thật ra chuyện này đối với nam sinh cũng bình thường, nhưng không nghĩ tới lớp trưởng lại... Phim được chiếu ở phòng học sao bằng phim sống sờ sờ như thế này được. Trong phòng lại vang lên tiếng của Nghiêm Diệp càng lúc càng kịch liệt.
Vô tình nghe được 'chuyện tốt' nhà người ta mất rồi!
|
Chương 26 26. Được voi đòi tiên.
''Tăng Mạch Đoan! Anh đừng... A... Được voi đòi tiên!''
''Hừ, tôi làm cái gì?''
Bên ngoài Cố Tử Ninh vẫn là muốn đi nhưng không thể đi nổi, đột nhiên có một người bạn cùng lớp tiến tới hỏi chuyện nên cậu mới bớt lúng túng đi được phần nào.
[...]
Bên trong phòng, áo của Tăng Mạch Đoan đã bị Nghiêm Diệp cấu rách, hắn bây giờ đang đè trên người y. Nghiêm Diệp bị hắn đối xử như vậy khó lòng mà trốn thoát, trong bụng không ngừng lôi tổ tông của hắn ra chửi.
Con mẹ nó Tăng Mạch Đoan sao giống quả núi vậy, đè lên người một cái chân liền không thể nhúc nhích được! Rõ ràng là y và Tăng Mạch Đoan thể trạng gần như là giống nhau, vì cái mẹ gì khí lực hắn lại lớn đến nỗi chính y cũng không để động đậy thế này?!
Thật ra trong đầu Nghiêm Diệp cũng hiểu rõ một điều rằng, người trước mắt mình cũng không hề đơn giản. Xét về ngoại hình, hắn cũng hơn y một bậc. Tăng Mạch Đoan sở hữu một đôi mắt màu xanh lục rất sâu, mái tóc nâu dài được buộc hờ rũ xuống vài sợi lướt qua gò má. Mặt hắn cũng tính là bình thường, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt hắn là đã sa vào một thế giới rất khác. Xét về sức lực, người làm huấn luyện viên của Tinh Hà quân đoàn sao có thể yếu được? Không hiểu tại sao hắn lại cứ phát điên về tìm mình.
''Tăng Mạch Đoan! Tôi nói lại lần nữa, bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi phía dưới của tôi!''
Trong giọng nói của y có chút run rẩy, kích thích mà người trước mặt mang đến thật điên cuồng. Bàn tay của hắn với khớp xương rõ ràng, có nhiều vết chai còn hơn tay của Nghiêm Diệp, từng ngón từng ngón mơn trớn lướt qua quy đầu của mình, thậm chí ngón tay còn cách một lớp quần khẽ đâm vào nơi tư mật phía sau.
''A...''
Tăng Mạch Đoan không cởi hoàn toàn quần của y mà trực tiếp kéo hỏng khóa quần, móc ra vật kia. Sau đó hắn dùng tay tùy ý giày xéo bộ phận yếu ớt nhất của Nghiêm Diệp, bây giờ Nghiêm Diệp căn bản đã không thể động đậy, cái này chẳng phải là ''cá nằm trên thớt'', ''dạng chân chờ thao'' sao?
''Bỏ ra? Ai mới vừa được tôi đụng đến kêu thành tiếng vậy nhỉ?''
Nghiêm Diệp khóe mắt giật giật, trong nháy mắt liền nghiêng đầu qua một bên.
Người đàn ông này tâm tư khó lường, căn bản không thể nào đoán nổi đường đi nước bước của hắn. Trong lúc người khác không chú ý lại đánh lén thì có tư cách gì nói chuyện với y?
''Nghiêm Diệp, tôi ghét nhất dáng vẻ này của em. Em thử nhìn em bây giờ xem, áo quần xốc xếch, gò má đỏ bừng. Còn dám nói em không động tình sao?''
Bây giờ Nghiêm Diệp cả tâm hồn và thể xác giống như bị người lăng nhục. Áo phông trắng bị Tăng Mạch Đoan kéo lên đến tận cổ, quần nửa hở nửa che cũng thê thảm bị kéo xuống đầu gối. Thứ kia đang bị bóp chặt trong tay của hắn, đau đớn, thống khổ.
''A... Gì đây? Nghiêm Diệp, em có muốn nếm thử một chút không?''
Tăng Mạch Đoan hắn thâm trầm quẹt giọt thể dịch đang rỉ ra trên lỗ tiểu của y, đưa tới trước miệng của Nghiêm Diệp. Y bây giờ giận đến mức cả người phát run.
''Tăng Mạch Đoan... Anh đừng quá quắt...''
''Tôi không quá quắt, tôi chỉ muốn chơi em mà thôi! A!...'' Dứt lời, hắn liền động eo cắm vào huyệt nội của Nghiêm Diệp khiến cho y không khỏi thất thanh kêu lên.
''A... Anh mau đi ra, đi ra... Đau quá...'' Nghiêm Diệp là một Alpha, hậu huyệt của hắn vốn từ khi sinh ra đã không thích hợp với chuyện đó, bên trong cũng là khô khốc dị thường. Cảm giác bây giờ giống như có một cái ống nghiệm vỡ nóng bỏng nhét vào trong huyệt vậy, không chút thương tiếc từng ống từng ống lần lượt đâm vào, đau đến nỗi y muốn cắn lưỡi tự vẫn.
Chỉ chốc lát sau, ra vào cũng đã bắt đầu đỡ khó khăn hơn, vì đơn giản, máu của Nghiêm Diệp đang từ từ tràn ra bên ngoài, không khí vừa lạnh lại thoang thoảng một mùi máu tanh.
Khóe môi y nâng lên một nụ cười khổ, lấy tay che mắt lại, đáy mắt không còn một tia sáng.
''Anh chơi tôi rất thoải mái, tiếp tục đi.''
Lời này vừa ảm đạm vừa đau thương, như một lớp tro tàn từ từ phủ lên trái tim của y.
Dục vọng của người kia một khi đã bộc phát thì không thể nào thu hồi được nữa, vậy coi như cứ để cho hắn làm, coi như là bị chó cắn một cái vậy.
Im lặng có lẽ là phương án tốt nhất.
''Nếu em thích mình làm chút chuyện vui mà có người vô tình nghe được, vậy thì cứ tiếp tục.'' Vừa nói Tăng Mạch Đoan vừa kéo quần lên, phủ chăn lên người Nghiêm Diệp rồi bước ra mở cửa.
''Lần đầu gặp mặt, tôi là chồng của Nghiêm Diệp.''
Người bạn học kia cũng vừa vặn rời đi, nghe câu nói này liền quay lại, thấy được người đang đứng trước cửa là ai liền bỏ chạy.
''Bạn học, sao cậu lại chạy a?!''
Cố Tử Ninh đang rời nhìn bạn học của mình đang cắm đầu cắm cổ chạy. Giật mình quay đầu về phía sau, ngay lập tức da đầu tê rần, tuy cậu không làm cái gì nhưng vẫn thấy vô cùng chột dạ. Cơ mà, cái gì, 'Tôi là chồng của Nghiêm Diệp'?!
Cậu nhìn người nọ, Nghiêm Diệp cũng xuất hiện, áo quần nhăn nheo. Lớp trưởng lúc này rất tức giận, đẩy người nọ vào trong. Sắc mặt y rất xấu, phải nói là cực kì tồi tệ mới đúng.
''Lớp trưởng... Người nọ...''
''Tử Ninh.'' Nghiêm Diệp không trả lời vấn đề của cậu liền đưa cho cậu một phong thư màu xanh.
''Đây là cái gì?''
''Bằng tốt nghiệp.''
''Vậy là tôi đã tốt nghiệp đại học rồi sao?''
''Ừ.''
''Sao lại nhanh vậy?'' Cố Tử Ninh có chút nghi ngờ hỏi.
''Bởi vì tôi và cậu được chọn làm thực tập sinh tới tinh hà Desa.''
Gì gì gì gì?!
|
Chương 27 27. Thật ra thì chồng cậu cũng rất đẹp trai!
''Lớp trưởng, cậu nói... A... Thực tập sinh là ý gì?''
''Nghĩa trên mặt chữ.''
''Cậu nói vậy tức là chúng ta sẽ tới học viện Cahill làm thực tập sinh, rồi học cơ giáp và kĩ thuật tác chiến đúng không?'' Cố Tử Ninh hưng phấn, nói lung tung với Nghiêm Diệp. Nhưng sắc mặt Nghiêm Diệp vẫn xanh mét.
Một khi y rời đi đại học Hughes, rời tinh hà Giva thì đồng nghĩa tất cả thế lực của y cũng bị cắt đứt. Hơn nữa, tên khốn khiếp Tăng Mạch Đoan kia ở Desa chức vụ không hề thấp, tên cặn bã cưỡng gian mình này, y một kiếp này cũng không bao giờ muốn gặp lại hắn một lần nào nữa!
''Cậu về thu xếp quần áo, thứ ba chúng ta sẽ lên đường. Tập trung ở khách hạm 009, cảng Ba.''
Cố Tử Ninh trong mắt toàn sao nhỏ lấp lánh, nghe được đến chữ khách hạm sao trong mắt đều muốn bắn ra ngoài. Vui vẻ chia tay Nghiêm Diệp đi về, cậu hoàn toàn không nhớ tới chuyện khó xử ban nãy cũng không hề để ý tâm tình y chút nào.
Cậu bây giờ thật vui, nếu như cùng lớp trưởng đi tới nơi đó thì sẽ không cần phải lo lắng chuyện y đối xử với mình nữa, đi học ai cũng nghiêm túc phải không? Hơn nữa, dù gì cũng là bạn cùng lớp, tương trợ nhau là điều tất yếu.
Nghĩ tới đây, bước chân cậu dừng lại, quay đầu nhìn Nghiêm Diệp đang đứng ở cửa.
''Lớp trưởng, cố gắng lên!''
Sau khi bóng lưng Cố Tử Ninh khuất đi, Nghiêm Diệp giống như bị rút hết khí lực ngã xuống, may mắn có một vòng tay vững chãi ôm y lại. Trong đầu y bây giờ chỉ toàn là nét mặt đáng yêu tươi cười của Cố Tử Ninh rồi tiếp đó là cảnh Bạch Khải Hạp cười như không cười.
''Nghiêm Diệp, nếu không phải là tôi thì em đã sớm chết!''
Đúng vậy, nếu không phải Tăng Mạch Đoan, mình đã chết, hơn nữa chết rất thảm!
Tăng Mạch Đoan từ từ hạ xuống trên môi của Nghiêm Diệp một nụ hôn nhẹ, y hai mắt tan rã, tâm tình hoảng hốt. Có lẽ lúc đó mình chết rồi, thì tất cả những chuyện kinh tởm bây giờ mình không phải chịu đựng nữa. Tăng Mạch Đoan người này...
[...]
''Cậu không mang đồ theo sao?''
Dưới chân khách hạm, gió thổi rất mạnh, nước biển dâng cao đập vào thân tàu. Y nhìn Cố Tử Ninh mặc một bộ đồ màu xám tro, trên lưng là đầu con gấu bông thật lớn, giống như nhét vào nhưng còn cái đầu thì không thể nhét nổi. Trán Nghiêm Diệp có chút đau.
Người này có phải là quá mức tùy ý rồi không, làm thực tập sinh sao lại mang theo con gấu lớn như vậy? Mặc dù như vậy rất khả ái, rất đáng yêu nhưng... Đi thực tập sinh lâu ngày chỉ cần mang theo con gấu là đủ sao?
''Hả? Cái túi nén này là của anh trai tôi cho đó, để bao nhiêu thứ vẫn không đầy!'' Cố Tử Ninh kéo đầu con gấu ra, mở túi khoe Nghiêm Diệp.
Cái túi này anh Hai để lại cho cậu cũng lâu rồi không có đụng đến.
Nhìn người trước mặt đang cong miệng cười, y thở dài bước tới cầu thang lên tàu. Cố Tử Ninh đúng là ngây ngốc đến đáng yêu, không ai nói cho cậu làm thực tập sinh không được mang con gấu to như vậy à?
''Lớp trưởng, lớp trưởng, nhìn kìa nhìn kìa, quầng Mặt trời đó!''
''Cái đó không phải quầng Mặt trời, đó là Parallax.''
''Á, Parallax thì Parallax. Lớp trưởng, lớp trưởng! Tôi thấy bên kia...''
Cố Tử Ninh vào khách hạm được bao lâu thì Nghiêm Diệp cũng bị phiền bấy lâu, đầu óc y căng lên cảm giác như sắp nổ. Sao y trước kia không thấy Cố Tử Ninh lại có thể nháo khiến người phiền não như vậy, còn hơn Tăng Mạch Đoan nữa!
Mẹ nó, tại sao lại nhớ đến Tăng Mạch Đoan, cặn bã, biến thái!
''Lớp trưởng, lần này chồng của cậu sẽ ở bến tàu Desa chờ cậu à?'' Cậu chơi mệt liền nghĩ tới Tăng Mạch Đoan, cho nên kìm nén được muốn trêu Nghiêm Diệp một chút.
''Hắn không phải chồng tôi! Còn nữa, tôi tên Nghiêm Diệp, không phải Lớp Trưởng. Cả ngân hà này có biết bao nhiêu là lớp trưởng, ai biết người cậu kêu là ai?''
''Lớp trưởng, cậu bị sao ý? Thật ra thì chồng cậu cũng rất đẹp trai mà.''
Gì?! Y nghe xong lời này có cảm giác muốn bất tỉnh, rốt cuộc người trước mặt đang nói cái gì thế hả?
''Tôi cảm thấy rằng cậu hạnh phúc lắm.''
''Ừ, chúng ta xuống tàu nhé?'' Nghiêm Diệp trưng ra một nụ cười không giống nụ cười cho lắm, bị người mình thích nói vậy thì ai có thể cười nổi được? Giống như bây giờ y không có tư cách theo đuổi cậu nữa, lại còn bị cậu cộp mác 'Hoa đã có chủ', thân thuộc giảm xuống âm điểm.
Nhưng vừa lúc y xoay người mở cửa, đột nhiên Cố Tử Ninh tròn mắt nhìn.
Một giọng nam ôn nhu như nước vang lên bên tai.
''Diệp Diệp, chào mừng tới tinh hà Desa.''
Quầng Mặt trời: Quầng hào quang rực rỡ bao quanh Mặt Trời là hiện tượng quang học hiếm, xảy ra khi ánh sáng bị khúc xạ nhiều lần theo góc 22 độ. (vnexpress.com)
Parallax: Thật ra thì cái này nó rất rối, Parallax còn được gọi là thị sai.
Thị sai (παραλλαγή) nghĩa là sự thay đổi, là giữa hai đi qua hai điểm trong không gian đến vật thể được quan sát. Thị sai còn được dùng để định nghĩa sự thay đổi vị trí biểu kiến của một điểm trên một nền quan sát, khi nó được quan sát từ hai vị trí khác nhau. Vật thể càng xa vị trí quan sát, thì thị sai càng nhỏ. (wiki)
(Giống như sao trên trời, chúng có di chuyển nhưng rất ít và rất nhỏ, chúng ta khó có thể thấy được thị sai bởi vì sao rất xa và nhỏ, ảnh dưới có được là do chụp liên tiếp nhiều lần và ghép lại cho đến khi có được hình mong muốn. Vấn đề này liên quan đến máy ảnh và màn trập của nó, bạn nào thích thì có thể tìm hiểu thêm.)
Tớ không hiểu nó lắm, nhưng nếu như trên thì hiện tượng này thường xảy ra ở khu vực gần Bắc Cực tinh (Polaris). Những ngôi sao chuyển động đều theo hướng một vòng tròn khi góc nhìn của người quan sát di chuyển theo thì xuất hiện Thị sai (Star trail - dấu sao) với một góc xa khi trái đất di chuyển. Bạn có thể thấy hiện tượng này khi đi trên đường cao tốc (sao có cảm giác như chạy ngược về sau, nhưng với điều kiện bạn phải chạy thậtttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt nhanh.)
|
Chương 28 28. Thương nhớ quay về.
Nghiêm Diệp ngàn vạn lần không nghĩ đến chuyện Tăng Mạch Đoan là thủ trưởng của tinh hà Desa, hắn ta rõ ràng không phải là một hải tặc hay sao?
''Nghiêm Diệp, Nghiêm Diệp. A a, chờ tôi với, tôi không biết khu nhà ở đâu hết á.''
Nghiêm Diệp chăm chú suy nghĩ, càng đi càng nhanh, Cố Tử Ninh thấy y tăng tốc cũng bắt đầu chạy theo. Bóng lưng người kia, không biết được vui hay buồn.
''Cậu cứ đi theo phía sau tôi là được.'' Y mệt mỏi thở dài, cảm giác trong lòng có chút ảo não. Không ngờ Cố Tử Ninh lại được bảo bọc quá mức, rất phiền toái cũng nói rất nhiều, hoàn toàn không giống như trí tưởng tượng của y... Sợ là cũng chỉ có anh Hai của cậu ta mới có thể bao dung cậu ta được.
Nhà trọ 2 người ở, ưu tiên hai người chung một lớp sẽ xếp vào một phòng. Thế nên y và Cố Tử Ninh được xếp cùng nhau. Không thể không nói nơi đây cái gì cũng có, Nghiêm Diệp xắn tay vào bếp, nhìn dàn bếp hoành tráng thứ máy móc gì cũng có, lại nhìn Cố Tử Ninh đang chăm chú cái cây ngoài hành tinh, trong lòng liền không khỏi chán nản. Sao y giống như vú nuôi chăm trẻ thế này?
Điều bắt buộc ở học viện Cahill là tân sinh viên ai cũng phải qua huấn luyện quân sự, cho nên Cố Tử Ninh mới ngày đầu đã bị hành thê thảm. Nghiêm Diệp ngược lại biểu hiện rất tốt, còn hơn cả sinh viên lâu năm, nhưng đối với Cố Tử Ninh thì cái này phải gọi là đối xử không bằng trâu chó.
Buổi sáng tập hợp lúc trời còn chưa sáng, ban đêm tập luyện đến tận khuya, cậu đứng mà hai chân run run cực kì đau nhức. Buổi trưa ngồi ăn cơm, nhìn thời khóa biểu dày đặc, Cố Tử Ninh có cảm giác tiền đồ mình đang vẫy cánh bay xa. Buổi chiều lại phải tập khí giới và trung bình tấn, đến lúc hết giờ cậu có cảm giác mình phải bò về chứ không phải là đi nữa.
Thật ra cậu hiểu đây chỉ là những thứ đơn giản nhất, ngày đầu tiên làm như vậy cũng là ổn rồi, sợ là mấy hôm sau phải đi xe lăn tới trường huấn luyện.
Đâm đâm dịch dinh dưỡng vị thịt, lần đầu tiên Cố Tử Ninh đối với đồ ăn không chút cảm giác. Nghiêm Diệp bên cạnh liếc nhìn biểu hiện của cậu, y không thể nói với cậu ban đầu chính y đã xin hai vé đến học viện quân sự Cahill. Bây giờ nhìn biểu hiện của cậu như chết trôi kia, nói ra lời này chỉ sợ cậu tạc mao. Mà mao này không dễ vuốt a.
Vốn là sau khi tốt nghiệp, Cố Tử Ninh sẽ thong thả đi tìm công việc. Cho dù ngồi không ở nhà, ca ca bảo bối của cậu cũng sẽ hết lòng nuôi cậu tới già.
Nghĩ như vậy, lòng Nghiêm Diệp vẫn có chút chua cay, nhưng không mãnh liệt như trước. Sự xuất hiện của Tăng Mạch Đoan đã bão hòa đi tình cảm của y với Tử Ninh rất nhiều, bây giờ chính y lại hoài nghi bản thân ngày trước sao lại có thể thích một người như Cố Tử Ninh? Chắc là do tiếp xúc với tên biến thái kia nhiều quá nên đầu mình có chút lộn xộn không thoải mái rồi.
''Chiều nay khi đứng trung bình tấn không nên chết ngớ ra nghe chưa? Lòng bàn chân áp chắc xuống đất, phần phía ngoài gót chân hơi nhẹ hơn. Hai tay nắm chặt quyền đặt hai bên hông, cũng có thể thủ thế duỗi ra phía trước, hít thở đều thôi, không nên thở hồng hộc. Như vậy có thể tiết kiệm được sức lực không ít.''
''Ừ...'' Mặc dù được Nghiêm Diệp tận tình chỉ bảo, nhưng tâm trạng của Cố Tử Ninh vẫn như đưa đám. Tóm lại mấy thứ này khiến cậu không vui, nhớ ngày làm tân sinh viên ở Hughes, lúc đó còn có anh Hai nên mới được châm chước một tí... Bây giờ... Haizz...
Anh Hai, em thật là nhớ anh.
Hắt xì...
Bạch Khải Hạp trong bộ quân phục dính đầy máu khô đột nhiên hắt xì một cái. Hắn không nghĩ tới Trùng tộc lại rút lui nhanh như vậy. Tinh Hà quân đoàn đang đóng quân ở đây bị chúng bao vây ráo riết không thoát trong hơn một tuần lễ, vậy mà chỉ một đêm chúng đã rút hết. Bây giờ cấp trên của hắn đã phân phó hắn tới học viện Cahill đào tạo tân sinh viên để bổ sung vào hàng ngũ thiếu sót do trận chiến gây ra, tránh việc Trùng tộc lại đột kích bất ngờ.
Hắn biết Nghiêm Diệp và Cố Tử Ninh đã gia nhập đội ngũ tân sinh viên ở Cahill, thế nên bây giờ chuyện hắn muốn nhất đó chính là gặp Tử Ninh, tìm một chỗ không người hôn cậu, chơi cậu để cho cậu run rẩy, cuối cùng khóc lớn cao triều. Lần này tới tinh hà Desa, hắn muốn chơi ngửa bài với cậu. Dược hiệu của thuốc kích tình Omega đã sớm phai, mặc dù thứ này không hại đến chủ thể nhưng cái gì cũng có liều lượng của nó, dùng nhiều ắt phản tác dụng.
Bạch Khải Hạp chậm rãi bước vào giáo trường, Nghiêm Diệp thấy hắn liền đứng nghiêm túc ''Chào!'' một tiếng. Dù gì bây giờ hắn vẫn là cấp trên của y, haha. Nhìn đám tân binh lộn xộn, Bạch Khải Hạp lắc đầu, xem ra hắn phải mạnh tay huấn luyện bọn họ mới được.
Than trong đầu xong, ánh mắt Bạch Khải Hạp liền lia đến một người đang đứng ở hàng cuối, Cố Tử Ninh.
Lúc này cậu đang cúi đầu đứng trong run rẩy, hai chân tối qua vì bò trườn trên mặt đất vượt rào thép gai giờ đã mất cảm giác hoàn toàn. Không hề phát hiện rằng sĩ quan huấn luyện mới tới là anh trai mình.
''Số 759 bước ra khỏi hàng!''
''Hả?'' Cố Tử Ninh đang mệt mỏi đột nhiên bị người khác kêu số thứ tự của mình liền hết hồn, luống cuống bước ra khỏi hàng mới dám ngẩng đầu. Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu như nước của người kia, cậu nhất thời như có pháo hoa nổ đầy trời.
Anh Hai...
|