Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
|
|
Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân 异世之贱男人
Tác giả: Thương Thử Đồ Long 仓鼠屠龙
Thể loại: Sinh tử, xuyên qua thời không, cường cường, dị thế đại lục .
Tình trạng bản gốc: 94 chương (Hoàn)
Tình trạng bản edit: hoàn
Nguồn: dithanbangdanilam.wordpress.com
Edit: kybangha54321.
VĂN ÁN
Lần đầu tiên, Mục Mộc gặp Lạc Tang liền bị y cưỡng X, bị ép làm bạn lữ của Lạc Tang, hắn hận, nỗ lực muốn chạy trốn, nỗ lực muốn tố giác, thậm chí hạ độc y, nhưng như cũ vẫn không thể thoát khỏi ác ma này.
Hoàn hảo không chết mà dần dần tiêu tan cừu hận.
Ai cho phép anh đối xử tốt với tôi như vậy ? Anh con mẹ nó ngược lại là đánh tôi đi ! Tôi xin anh đánh tôi đi !
Mục Mộc mệt mỏi, quyết định đánh lâu dài, chờ Lạc Tang hết hy vọng với hắn, kết quả tên khốn kiếp kia lại muốn ăn hắn ! Mà hắn còn có bánh bao !
Sự tình biến thành rối ren, bên này Lạc Tang không khống chế được thú tính của y, bên kia Mục Mộc nỗ lực giết chết bánh bao, hai người đều nghĩ: Đã không thể sống cùng với hắn...
Câu chuyện của một thú nhân vì yêu điên cuồng cưỡng X tiểu thụ, cố sự cẩu huyết của tiểu thụ sau cùng vẫn đáp lại y, 1V1, HE.
Lôi điểm:
1: Công cưỡng ép thụ đi cùng với y
2: Tính tình thụ siêu cấp hỏng
3: Đặt ra tương tự " Dụ dỗ "
Không nên khó chịu với phẩm tính của tiểu thụ, toàn quyển sách xưng ( chân ái thú nhân một trăm năm - đông độc - dị thế chi tiện nhân
|
Chương 1 Chương 1: Xuyên qua Thế giới của thú nhân, đều là nam giới nên được phân chia thành thư và hùng, hùng có thể biến đổi thành dị thú còn thư thì có thể sinh con. ... " Không biết xấu hổ ! ". Nữ nhân hung dữ mạnh mẽ bạt tai Mục Mộc, trong chốc lát, người qua đường dồn dập, giật mình dùng ánh mắt kinh hãi nhìn lại đây. Mặt của Mục Mộc bị nghiêng qua một bên, nơi bị đánh thì sưng đỏ nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai của hắn. Đây là một người phụ nữ xinh đẹp và một người đàn ông đẹp trai, người qua đường suy đoán quan hệ của bọn họ, cũng nhiều chuyện dự đoán sự tình sẽ phát triển như thế nào, lại tuyệt đối không ngờ rằng... Ánh mắt của Mục Mộc lạnh như băng nhìn lại, tay giơ lên liền hạ xuống. " Chát ! ". Lúc này đổi lại là mặt của nữ nhân kia bị lệch qua một bên bởi một cái tát vô cùng vang dội, so với cái tát vừa nãy của nữ nhân đánh Mục Mộc thì còn mạnh hơn gấp ba lần. Mục Mộc không để ý đến các loại ánh mắt của những người chung quanh nhìn về phía mình, hắn cười lạnh một tiếng rồi mắng: " Chính mình không bắt được lòng của đàn ông liền chạy đến tìm tôi để đánh sao ? Cô tm có bệnh hả ? Với lại tôi đã nói rồi, tôi không phải là đồng tính luyến, Vương Trạch Hạo yêu thích tôi là chuyện của hắn ta, không có nửa xu quan hệ gì với tôi, sau này cô đừng đến làm phiền tôi nữa ! ". Lúc này, nữ nhân bị tát mới bừng tỉnh, nóng bỏng và đau đớn ở trên mặt cũng không tính là gì, nhưng những ánh mắt giễu cợt của mọi người xung quanh kia làm cho cô ta không cách nào chịu đựng được, đầu của nàng bởi vì vô cùng bực tức mà trống rỗng, vì vậy không điếm xỉa đến nơi này là đường quốc lộ liền đem Mục Mộc kéo đi ra ngoài. " Tiện nam nhân ! Tôi nguyền rủa anh bị đàn ông thao mông cho nở hoa ! ". Nữ nhân liền gào thét mắng độc ác nhưng thanh âm của cô ta rất nhanh liền biến thành tiếng thét chói tai. Bị dùng sức đẩy tới lối đi bộ, Mục Mộc liền bị chiếc xe tải lớn đang chạy tới đụng phải nhưng không thấy va chạm. Đúng, không có tiếng va chạm, xe buýt chạy qua nhưng không có máu văng tung tóe, không có tứ chi gãy vỡ, lối đi bộ trống không, ngay cả cái bóng của chim nhỏ cũng không có. ... Mục Mộc cảm giác có đồ vật đang nhúc nhích ở trên người hắn, băng lành lạnh, chui vào bên trong y phục của hắn. Hắn có chút cố sức để mở mắt ra, thấy được lá cây dầy đặc cùng một ít ánh sánh, nghe thấy tiếng chim nhỏ kêu to và tiếng gió thổi, ngửi được mùi thơm ngát của cây cỏ và mùi bùn đất. Hắn là đang nằm tại một nơi trong rừng rậm, trong thế giới loài vật mới có cây cối u ám. Mục Mộc có chút mơ hồ, hắn hoài nghi mình đang nằm mơ, bởi vì hoài nghi mình đang nằm mơ cho nên hắn rất tỉnh táo cúi đầu xem cái đồ vật đang nhúc nhích trong lồng ngực của hắn. Đó là một con rắn màu xanh biếc, hơn nửa thân đều chui vào bên trong y phục của hắn, chỉ có một đoạn đuôi còn lòi ra ngoài, hơi lay động. Cơ thể của Mục Mộc liền cứng ngắc, không dám manh động. Phải giả chết ? Hay là phản kháng ? Đây là một vấn đề. Ngay từ đầu, Mục Mộc lựa chọn giả chết nhưng khi thấy con rắn màu xanh biếc kia ở trên người hắn đi vòng vo một vòng cùng nỗ lực muốn tiến vào bên trong quần lót của hắn thì Mục Mộc không chịu được nữa, hắn liền một phát tóm chặt đuôi của con rắn kia cực lực ném ra ngoài, thân thể nhanh nhẹn từ trên mặt đất nhảy lên sau đó cũng không quay đầu lại liền chạy về phía trước. Hắn không dám quay đầu lại, vẫn chạy, mãi chạy tận đến khi trong cổ họng truyền ra mùi máu tanh, hắn mới bất đắc dĩ dừng lại. Con rắn không có đuổi theo. Mục Mộc thở phào nhẹ nhõm, hắn dựa vào một thân cây đánh giá bốn phía, thực vật trong rừng rậm này đều to lớn khác thường, còn có rất nhiều thực vật kỳ lạ, Mục Mộc nhìn hơn mấy lần sau liền không thèm để ý, vài loại thức ăn hắn cũng không nhận ra được huống chi là thực vật, nơi này là rừng rậm, thực vật nhiều, quái dị, hầu như là rất bình thường. Mục Mộc vừa nghĩ tính khả thi của việc mình đang nằm mơ là bao lớn vừa đi lung tung không có mục đích trong rừng rậm, khi hắn cảm thấy đói bụng thì không thể không bắt đầu tìm kiếm thức ăn. Coi như là mộng cũng không có thể đói bụng phải không ? Hơn nữa cảm giác đói bụng này quá mức chân thật. Trong rừng rậm chưa bao giờ thiếu tài nguyên, Mục Mộc tùy tiện liếc mắt một cái liền tìm được không ít trái cây cùng nấm, thế nhưng hắn không dám ăn, hắn là người yêu quý sinh mạng nên không nghĩ tùy tùy tiện tiện liền ăn đồ vật có độc rồi chết đi. Cho nên Mục Mộc ngồi xổm ở dưới một thân cây chờ, chờ trong rừng rậm có động vật khác đi ra kiếm ăn, chúng nó ăn cái gì hắn liền ăn cái đó, an toàn, thỏa đáng. Mục Mộc không chờ lâu liền nghe đến phương hướng cách đây không xa truyền đến tiếng gào thét, mặt đất mơ hồ đang run rẩy, đó là thú hoang to lớn đang chạy trốn mới khiến cho mặt đất chấn động, Mục Mộc trong lòng cả kinh, theo bản năng nhìn về phía phương hướng truyền tới ầm ĩ, chỉ thấy một cơn gió mạnh cùng tàn ảnh xẹt qua, Mục Mộc mơ hồ nhìn thấy một con... Khủng long con đuổi theo một con hươu con từ bên cạnh hắn chạy tới. Là khủng long con ? Là hươu con ? Mục Mộc cũng không chắc chắn lắm, nói chung là một con lớn đuổi theo một con nhỏ chạy xẹt qua. Tam trạng của Mục Mộc hỗn loạn, ngồi dưới tàng cây, hắn ôm lấy hai đầu gối của chính mình, đôi mắt cảnh giác nhìn bốn phía, bất động không lên tiếng. Hắn hơi sợ. Nghe nói con người là một loại sinh vật có năng lực thích ứng rất mạnh mẽ, Mục Mộc tin, khi hắn không giải thích được đi tới cái nơi rừng rậm này liền bỏ ra một tuần lễ để thích ứng nơi này. Trong một tuần lễ sau đó, hắn nhìn thấy được rất nhiều thứ không thể tin, cây treo đầy thi thể động vật còn có mặt trăng màu đỏ tươi... tuyệt đối không thể xuất hiện ở trên địa cầu. Khi màn đêm buông xuống, khu rừng dần dần bị nhuộm thành màu máu, Mục Mộc lúc đầu tưởng là do màu đỏ của ánh nắng chiều gây ra, mãi đến tận khi hắn xuyên thấu qua giữa những khe hở của các lá cây nhìn thấy mặt trăng máu treo ở trên trời. Toàn bộ thế giới liền giống như địa ngục. Mục Mộc vẫn hoài nghi mình đang nằm mơ, tuy rằng giấc mộng này quá dài quá mức chân thực, mà nếu không phải là nằm mơ thì hắn làm sao lại xuất hiện ở địa phương kỳ quái này, hắn nghĩ không ra. Ký ức cuối cùng của hắn là bị cái tiện nữ nhân kia đẩy lên lối đi bộ. Không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, Mục Mộc mỗi ngày giống như mèo rón rén qua lại tại trong khu rừng này, nỗ lực không phát ra một chút âm thanh nào, bởi vì đại đa số động vật rất mẫn cảm với âm thanh, đặc biệt là thú hoang có sở thích ăn thịt. Dựa vào phần cẩn thận này mà Mục Mộc có thể tiếp tục sống sót ở trong khu rừng này, hắn uống nước sương, ăn hai loại quả dại được xác định là không có độc, tâm tình mờ mịt, không biết mình sẽ bị kẹt ở chỗ này bao lâu, nhưng hắn cũng không hề từ bỏ hi vọng, mỗi ngày đều rất kiên định đi theo hướng mặt trời mọc. Nhưng rừng rậm chung quy vẫn là nguy hiểm, mặc dù Mục Mộc vô cùng nỗ lực hoá trang " Người trong suốt " trong rừng rậm thì hắn vẫn bị một con thú hoang giống bò không phải bò theo dõi. Cơ thể của Mục Mộc cứng ngắc đứng ở trong bụi cỏ nhìn con dã thú kia, trên nguyên tắc địch không động ta cũng không động, ở trong lòng hy vọng con dã thú kia có thể quên hắn. Thú hoang nhìn chằm chằm Mục Mộc vài giây, sau đó có chút do dự đi về phía hắn, Mục Mộc hô hấp ngưng trệ, thời điểm dã thú chỉ cách hắn khoảng hai mét, hắn liền một phát nhảy lên ôm lấy thân cây bên cạnh, dùng sự nhanh nhẹn chưa bao giờ có trèo lên trên cây. Vốn thú hoang coi như bình tĩnh thấy thế phát ra một tiếng gào thét, tựa hồ khóa Mục Mộc là con mồi của nó, bắt đầu dùng đầu húc vào cây kia. Thân cây chẳng hề to khỏe, nó bị thú hoang đụng cho nghiêng trái ngã phải, Mục Mộc giống như con gấu túi gắt gao ôm chặt thân cây, cắn răng trèo lên trên, không hề chú ý đến hai cánh tay của hắn đã máu me đầm đìa do ma sát với vỏ cây thô ráp. Lẽ nào thật sự bỏ mạng ở nơi này ? Mục Mộc có chút tuyệt vọng, đôi tay của hắn đã bắt đầu không còn chút sức lực nào, nhưng thân cây lại lay động ngày càng mạnh mẽ mãnh liệt. Lúc này, phía dưới đột nhiên truyền ra tiếng thú hoang thê thảm gầm rú, Mục Mộc còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra liền thấy kia con dã thú mạnh mẽ kia bay ra ngoài, sau đó nặng nề rơi xuống xa xa trên mặt đất cùng trợt đi thật dài một khoảng cách, thời điểm nó dừng lại thì đã không còn động đậy được nữa, có lẽ là đã chết rồi. Mục Mộc mù mịt nhìn xuống, kinh ngạc nhìn thấy một nam nhân đang nghểnh đầu lên nhìn hắn ở trên cây. Đây là một người đàn ông có thân người khá cao lớn, hoàn toàn vượt quá hai mét, trên người mặc bộ áo da màu đen bó người, buộc vòng quanh thon dài tứ chi của hắn cùng bao hàm sức mạnh cơ thể hình giọt nước, thân người đẹp đến mức khiến cho Mục Mộc dù là nam nhân cũng không khỏi nhìn nhiều hai mắt. Nam nhân không chỉ có dáng người đẹp, bộ dạng cũng là nhất tuyệt, tóc màu đen dài đến eo, đôi mắt màu vàng đậm, ngũ quan thâm thúy, giống như người Hobbit trong phim vương quốc của người Hobbit, hoàn mỹ không giống như là thuộc về người của thế giới này, Mục Mộc tin tưởng nếu như ở đây có nữ nhân thì tuyệt đối sẽ bị làm cho khuynh đảo. Nhưng Mục Mộc là đàn ông nên hắn cũng sẽ không vì một người đàn ông khác mà thất thần, cho nên tầm mắt của hắn tại trên người đàn ông đó dừng lại 3 giây sau đó liền dời đi, bắt đầu hết sức chuyên chú leo xuống thân cây. Đôi tay luôn quanh năm kéo viôlông của hắn đã không còn sức để ôm lấy thân cây, nếu không bám vào thân cây thì hắn nhất định sẽ bị rơi xuống, hắn chắc chắn sẽ té rất thảm. Mục Mộc rất gắng sức dùng đôi tay đã máu me đầm đìa chậm rãi bò đi xuống, dưới tàng cây, nam nhân cũng không có ý tứ giúp hắn, từ đầu tới đuôi y chỉ là thờ ơ lạnh nhạt đứng ở đàng kia. Mục Mộc leo xuống khỏi cây, hắn quay người, mặt hướng về nam nhân, này vừa nhìn Mục Mộc lại một lần nữa ý thức được nam nhân cao to, thân cao một thước tám mươi hai cm của hắn dĩ nhiên chỉ cao tới ngực của nam nhân kia. Do dự một hồi, Mục Mộc lễ phép đưa tay ra hướng về phía nam nhân cùng lộ ra nụ cười chuẩn mực: " Chào anh, cám ơn anh đã cứu tôi ". Là y đã cứu hắn sao ? Mục Mộc cũng không chắc chắn lắm, dĩ nhiên mạnh mẽ đem thú hoang khổng lồ như vậy quăng bay ra ngoài thật sự là... Đại khái chỉ có siêu nhân mới có thể làm được, mà vào lúc này, ở nơi này chỉ có người nam nhân này thôi, cho nên Mục Mộc chỉ có thể miễn cưỡng chính mình tin tưởng là nam nhân này quăng bay con dã thú kia đi. Nam nhân nhìn chằm chằm Mục Mộc không biểu hiện gì, hắn không ngừng đánh giá Mục Mộc, từ đầu đến chân, từ chân đến đầu, tới tới lui lui nhìn rất nhiều lần, ánh mắt kia khiến cho Mục Mộc rất không thoải mái, thật giống như... Y muốn xé hết quần áo đang mặc ở trên người hắn xuống. " ¥%¥# ". Nam nhân cuối cùng cũng coi như đáp lại với Mục Mộc, thế nhưng y phát âm rất kỳ quái, không giống với ngôn ngữ của bất kỳ quốc gia nào. Mục Mộc buồn rầu, hắn không biết nam nhân đang nói cái gì, cho nên hắn chỉ có thể hướng nam nhân nhún vai một cái, dùng ngôn ngữ tay chân nói cho nam nhân biết hắn nghe không hiểu. Nam nhân hiển nhiên cũng ý thức được tồn tại rào cản giao tiếp giữa hai người, y hơi nhếch miệng, trong nụ cười hàm chứa vài phần giảo hoạt. " ¥%¥# ". Nam nhân lặp lại lời mới nói vừa rồi, khi nói xong y nhìn chằm chằm Mục Mộc gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Mục Mộc đại khái hiểu ý tứ của nam nhân, nam nhân là đang dò hỏi hắn, cũng muốn hắn cho y một câu trả lời. Phải làm sao mới ổn đây? Hắn lại không biết y đang hỏi hắn cái gì, làm sao mà trả lời y được ? Mục Mộc liền rối rắm, hắn thỉnh thoảng nhìn nam nhân vài lần, nam nhân rất kiên nhẫn chờ, cuối cùng Mục Mộc gật đầu. Với hoàn cảnh trước mắt thì buộc hắn phải gật đầu, hắn sợ sệt nam nhân đem hắn một người vứt ở trong rừng rậm này, hắn chắc chắn sẽ chết. Mục Mộc gật đầu khiến cho nụ cười trên mặt của nam nhân này sâu hơn, sau hắn lại hỏi Mục Mộc: " %*¥#%(&*... " Mục Mộc do dự một chút, liền gật đầu. Một giây sau, nam nhân liền xé áo sơ mi trắng vừa lộn xộn vừa bẩn thỉu ở trên người Mục Mộc xuống.
|
Chương 2 Chương 2: Bổ nhào Lạc Tang là thú nhân rất nổi tiếng ở Đông bộ lạc, bởi vì y là một dực báo ( báo có cánh) cường đại, không chỉ vì y có vẻ ngoài xuất sắc mà y còn là một người kỳ dị vì không thích giống cái. Chính xác mà nói không phải y không thích giống cái, mà là y không thích tiếp cận với giống cái. Bọn họ được cưng chiều, chửi không được đánh không được, y sợ va vào liền hỏng. Mà Lạc Tang sinh ra là đã ưu tú, mà thú nhân ưu tú thì luôn luôn hấp dẫn giống cái, lúc đầu có giống cái cho rằng có thể chịu được trụ tính tình lạnh lùng, cứng rắn của Lạc Tang, bỏ xuống thể diện để truy đuổi y, chỉ thấy Lạc Tang đối với bọn họ không dỗ không cười, luôn dùng lễ độ xa cách đối đãi với bọn họ, trong lòng bọn họ liền rất buồn bực, nổi nóng với Lạc Tang, Lạc Tang liền bày ra bộ dáng lãnh đạm " Muốn nổi nóng thì có thể nhưng phải cho tôi một lý do ", không hướng Lạc Tang nổi nóng được, tâm trạng liền vô cùng uất ức, lâu dần, mặc dù Lạc Tang là cường giả số một số hai trong bộ lạc phía đông, cũng không có giống cái nào nguyện ý tiếp tục truy đuổi hắn, nói cho cùng dù là ai cũng đều hi vọng bạn lữ của mình có thể đối đãi với chính mình giống như là bảo bối. Lạc Tang một người sống quá thoải mái tự tại, nghiễm nhiên trở thành độc hành hiệp trong bộ lạc nhưng hoàng đế không vội mà thái giám lại gấp, vì thế cha của Lạc Tang trải qua vắt óc suy nghĩ, cả ngày cứ nhắc đi nhắc lại ở bên tai của con mình, nỗ lực làm cho y hiểu rõ ràng giống cái là cỡ nào rất thưa thớt trân quý, bảo vệ bọn họ là chuyện đương nhiên. " Tại sao phải làm như vậy ? Con cũng không có bắt nạt bọn họ ". Lạc Tang cũng không cảm thấy mình có vấn đề gì. " Con không bắt nạt bọn họ, nhưng thái độ của con đối với bọn họ là quá lạnh lùng đi ? ". " Con không thích bọn họ thì cần gì phải nhiệt tình với bọn họ ? ". Cha của Lạc Tang không còn lời nào để nói nữa, nhưng ông cũng không vì thế mà từ bỏ nên vẫn khuyên bảo: " Con à, trong bộ lạc có nhiều giống cái như vậy nhưng không có người nào làm con thích sao ? ". " Không có ". Lạc Tang trả lời thẳng thắn dứt khoát. Mắt của cha Lạc Tang trợn trắng, ông tức giận hỏi Lạc Tang: " Dẫu vậy cũng có kiểu người con thích đi ? ". Thích kiểu người nào ? Lạc Tang trả lời không được, y cũng không thích một người nào, làm sao biết được mình sẽ yêu thích kiểu người nào ?. Nhưng khi Lạc Tang nhìn thấy Mục Mộc trong nháy mắt đó, y liền rõ ràng mình thích kiểu người nào. Y thích người có mái tóc đen mềm mại, làn da trắng nõn bóng loáng, đôi mắt vừa lớn vừa sáng, tựa như giống cái đang ở trước mắt này, khiến cho người ta có một loại cảm giác mềm mại, trong suốt, nhẹ bỗng. Hôm nay, Lạc Tang đang tản bộ ở trong trung tâm rừng, đánh đánh bạo long đánh gấu to, đột nhiên ngửi thấy được mùi của giống cái, mơ hồ. Lông mày của Lạc Tang nhíu lại, ngồi xổm người xuống hướng vào trong hốc cây nho nhỏ kia tỉ mỉ ngửi một cái, xác định là mùi của giống cái. Mùi vị rất rõ ràng, hiển nhiên là trước đó không lâu tại trong hốc cây nhỏ này có một giống cái đã từng ở đây. Lạc Tang quay đầu nhìn về phía Đông, không chần chờ truy tìm theo mùi vị còn lưu lại. Lạc Tang không phải là một người thích xen vào việc của người khác, nếu như nơi này có mùi của thú nhân khác, Lạc Tang tuyệt đối sẽ rời đi, căn bản không quản tại sao thú nhân kia lại mang theo một giống cái đến nơi nguy hiểm này, nhưng hết lần này đến lần khác nơi này không có mùi của bất kỳ thú nhân nào, Lạc Tang không thể không quản. Mặc dù tính tình của y lãnh đạm nhưng không có lãnh khốc đến mức bỏ mặc một giống cái đơn độc chết ở trong khu rừng này. Y rất nhanh liền theo dấu mùi mà tìm được giống cái kia, phát hiện hắn bị một con ma ngưu bức phải trèo lên cây trốn, mà ở thời khắc sinh tử đó hắn không chỉ không kêu cũng không khóc, nhịn đau dùng đôi tay tràn đầy máu tươi bò lên trên cây. Cũng không tệ lắm, rất kiên cường. Lạc Tang thảnh thơi nhàn nhã vứt bay con ma ngưu kia ra ngoài. Thoải mái giải quyết xong ma ngưu, Lạc Tang ngẩng đầu nhìn giống cái kia, giống cái kia cũng cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt của Lạc Tang nhất thời sáng. Vừa gặp đã thương đại khái chính là loại cảm giác này, tâm của Lạc Tang lần đầu tiên xao động, nhìn mặt mày tinh xảo của Mục Mộc, y không nhịn được híp mắt liếm môi một cái. Y dĩ nhiên muốn ăn hắn! Lạc Tang nổi lên dục vọng, bên trong bao hàm muốn ăn, y từng nghe nói chuyện có một thú nhân vì quá yêu một giống cái kết quả không nhịn được đem giống cái kia ăn đi, y đối với chuyện này liền cười nhạt coi thường, bây giờ y mới biết, nguyên lai vừa ý một giống cái thật sự sẽ có ý nghĩ muốn ăn hắn. Tại thời điểm Lạc Tang thất thần, giống cái đã từ trên cây xuống tới, hắn hướng Lạc Tang đưa tay ra, hai con mắt màu đen sáng long lanh nhìn y, cố gắng vẫn duy trì trấn định. Loại trừ mùi máu tanh kia đi, Lạc Tang ngửi thấy được hương thơm, sạch sẽ, trong suốt thuộc về hắn, việc này có ý nghĩa là hắn còn chưa có bạn lữ thú nhân. Đã như vậy thì y muốn. Vì vậy Lạc Tang hỏi hắn: " Em nguyện ý làm bạn lữ của anh chứ ? " Giống cái xinh đẹp kia tựa hồ nghe không hiểu y đang nói cái gì, trên mặt lộ ra nghi hoặc, sau đó nhún vai. Nghe không hiểu ? Như vậy thì không nên trách y giở trò lừa bịp. Hiếm khi gặp phải một giống cái hợp với tâm ý của y như này, y nếu không nhanh chóng thu vậy y chính là đứa ngốc. Vì vậy Lạc Tang lại hỏi hắn một lần nữa: " Em nguyện ý làm bạn lữ của anh chứ ? " Giống cái kia liền cau mày do dự bất định nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu. Lạc Tang nở nụ cười, y rất lâu rồi không được vui vẻ như vậy. Nhìn thấy y cười, giống cái kia tựa hồ yên tâm hơn, hắn dùng tay sửa sang lại y phục trên người, y phục của hắn rất bẩn cùng rách rưới, trong đó bị rách không ít ở mặt trước, một lỗ hổng trong đó vừa vặn rách tại nơi ngực phải của hắn, bởi vậy Lạc Tang thấy được tiểu phấn hồng hơi nhô ra kia. Thân thể của Lạc Tang có chút nóng, y nghĩ nếu hai người đã xác định quan hệ bạn lữ, làm chuyện như vậy cũng là thiên kinh địa nghĩa, vì vậy y lại hỏi giống cái: " Em muốn làm cùng với anh sao ? " Giống cái giương mắt nhìn y, mấy giây sau liền hạ thấp đôi mắt suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Được sự đồng ý, Lạc Tang lập tức hành động, giây thứ nhất, y xé quần áo giống cái ra, giây thứ hai, y đem giống cái kia nhẹ nhàng đẩy ngã trên mặt đất, giây thứ ba y tách hai chân của giống cái ra, giây thứ tư y đè lên. Động tác của Lạc Tang mạch lạc, lưu loát, làm liền một mạch, khiến cho giống cái bối rối. Thật là mềm ! Cả người của Lạc Tang đặt ở trên người giống cái, thân thể có chút yếu mềm, khi y lè lưỡi liếm khóe môi của giống cái, cảm xúc nhẵn nhụi, tinh tế khiến cho Lạc Tang híp mắt lại. Mùi vị thật thơm... Rơi vào trạng thái say mê, Lạc Tang quả thực há mồm cắn đôi môi của giống cái, bởi vì dục vọng của y quá mạnh mẽ, dẫn đến hàm răng của y không tự chủ biến nhọn, cũng thành công cắn rách đôi môi của giống cái. Máu màu đỏ sẫm chảy ra, Lạc Tang đều mút hết vào trong miệng. " A ! ". Giống cái phát ra tiếng kêu rên vì bị đau, hoảng hốt hắn như vừa tỉnh giấc chiêm bao, bắt đầu kịch liệt giãy dụa ở dưới thân Lạc Tang, chính sự giãy dụa này làm cho Lạc Tang đang hút môi hắn cũng tỉnh táo lại. Không thể ăn sạch hắn. Lạc Tang thu hồi răng nanh sắc nhọn, đồng thời tâm tình cảm thấy được đáng tiếc nhưng một giây sau y liền trở nên hưng phấn. Đổi loại phuong pháp ăn uống là tốt rồi. Lạc Tang sớm đã vận sức chờ phát động, ngay lúc giống cái kêu sợ hãi y đã cởi bỏ quần của hắn, sau đó kinh ngạc phát hiện bên trong quần của hắn còn có một loại quần nhỏ, màu trắng, hình tam giác hình dáng quần bao vây lấy địa phương mà Lạc Tang muốn nhìn thấy nhất. Cản trở. Lạc Tang trực tiếp xé cái quần nhỏ màu trắng ra, sau đó hài lòng nhìn nửa người dưới của giống cái. "...". Thật nhỏ, cái gọi là đáng yêu chính là chỉ cái này đi ? Lạc Tang thử đưa tay ra gảy cái vật nhỏ kia mấy lần, thấy được cảm xúc rất tốt, vì vậy chộp vào trong tay không ngừng thưởng thức. Giống cái vẫn giãy dụa như cũ, chỉ là động tác có chút vô lực. Ánh mắt của Lạc Tang cực nóng nhìn giống cái ửng đỏ mặt, phát hiện đôi môi hắn còn đang chảy máu, Lạc Tang vì vậy liền cúi đầu liếm đi, đồng thời hai tay của hắn tách hai chân của giống cái ra... Có một số việc cứ như vậy đã xảy ra, sau đó Lạc Tang nhớ lại, lúc đó y đã làm quá phận, y nhìn thấu Mục Mộc không muốn, thế nhưng y đã không dừng tay lại. Y không thể khống chế được chính mình. Nếu như lúc đó y dừng tay, giữa bọn họ sẽ không giống như bây giờ ? Đại khái là sẽ khác nhau, mà giả như thời gian có thể để cho Lạc Tang quay trở lại, Lạc Tang vẫn sẽ lựa chọn đánh gục Mục Mộc. Y thật sự... Thật yêu hắn.
|
Chương 3 Chương 3: Sơn động Mục Mộc nhớ lại lời mắng chửi hắn của người phụ nữ kia: Tôi nguyền rủa anh bị đàn ông thao mông đến nở hoa. Nữ nhân nguyền rủa đều là linh nghiệm sao ? Mục Mộc nhìn nam nhân cao lớn đang áp ở trên người hắn, mọi cách giãy dụa đều không có kết quả, hắn vừa nhắm mắt lại liền hôn mê bất tỉnh. Tỉnh lại lần nữa hắn phát hiện mình đang nằm trong một cái sơn động, thân thể được bao phủ bởi một tấm da thú mềm mại, tứ chi giống như bị tàu hỏa ép qua, đau đến không có cách nào nhúc nhích. Ý thức có chút mơ hồ, đôi mắt nóng lên như muốn khóc, Mục Mộc vì vậy biết mình đang phát sốt, bởi vì mỗi lần hắn một phát sốt liền muốn chảy nước mắt, hoàn toàn là phản ứng sinh lý. Cũng may nước mắt sẽ không thật sự chảy xuống. Bên cạnh có ánh lửa, Mục Mộc quay đầu nhìn lại, nam nhân kia đang nướng một con thú hoang thật lớn, phần lưng rộng lớn quay về phía hắn. Nhìn thấy nam nhân này làm cho hô hấp của Mục Mộc tăng nhanh, trong đầu không tự chủ được xuất hiện cảnh tượng y áp ở trên người hắn, đó là sự tình mà người có tâm cao khí ngạo như hắn không cách nào nhịn được. Thân là một nam nhân bình thường lại bị một nam nhân khác đánh gục, chính là sỉ nhục này, một đời Mục Mộc đều không thể quên! Dùng ánh mắt mang theo sát ý nhìn nam nhân kia một hồi, Mục Mộc dời tầm mắt bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, hang núi này rất lớn, trên vách động có sóng nước phản xạ ánh sáng, nói rõ ở trong đó có hồ nước, mà vị trí nơi hắn hiện tại đang nằm là ở gần cửa động, bên ngoài cửa động không có cây, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời cùng những đám mây trắng, chứng minh cái động này là ở trên vách núi. Không biết có thể hay không từ hang động này đi ra ngoài, nếu như phía dưới là vách núi, vậy liền không được. Mục Mộc quay đầu nhìn về phía trong động, suy đoán xem nơi đó là có khả năng có cái cửa ra khác không. Tỉ mỉ quan sát xong hang núi này sau Mục Mộc vừa nhìn về phía nam nhân đang đưa lưng về phía hắn, rất hiển nhiên nam nhân này cũng không phải là dã nhân, trên người y mặc áo da bó người mặc dù có chút rối loạn nhưng nhìn chất liệu thì hiển nhiên là cực tốt, cho nên Mục Mộc suy đoán y là thợ săn. Nhóm thợ săn " Ăn thịt người " dù sao cũng đỡ hơn hội dã nhân ăn thịt người, Mục Mộc tuy rằng mang hận vì bị y " Ăn " nhưng kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hắn nếu như muốn ra khỏi khu rừng này thì nhất định phải dựa vào y, chờ hắn ra khỏi khu rừng này, hắn nhất định phải ăn thịt, uống máu của thợ săn này để giải hận ! Tạm thời... Nằm gai nếm mật đi. Mục Mộc vừa tức hận vừa bất đắc dĩ làm ra quyết định. Nam nhân đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén đối diện với tầm mắt của Mục Mộc, thân thể của Mục Mộc cứng đờ hoa cúc căng thẳng, cả người tiến vào trạng thái khẩn trương cao độ. Nam nhân nhìn chằm chằm Mục Mộc một hồi, y đứng dậy đi vào bên trong sơn động, thời điểm đi ra trong tay bưng một cái bát hỏng, bên trong bát có chứa nước, bàn tay to lớn của y nhẹ nhàng đem Mục Mộc đang nằm ở trên giường tiến vào trong lồng ngực, cẩn thận cho hắn uống nước. Mục Mộc vừa lúc đang khát, tuy rằng vạn phần không muốn dựa vào trong ngực của nam nhân này nhưng không biết làm sao thân thể thật không nhấc lên được một chút sức lực nào, đành phải nuốt giận vào bụng uống chén nước kia, liền hét một tiếng khi phát hiện đồ nam nhân dùng để chứa nước không là cái bát vỡ, mà là... Xương hộp sọ của một loại động vật! " Ụa ! ". Mục Mộc đem nước vừa mới uống nôn ra hết, dùng xương sọ đựng nước hắn uống không vào. Nam nhân thấy Mục Mộc ói ra, y cau mày, cầm xương sọ nhỏ trong tay tiến đến bên miệng của Mục Mộc cố gắng lại cho hắn uống nước nhưng Mục Mộc ngậm chặt miệng chết sống không chịu uống, nam nhân không có biện pháp, hắn suy nghĩ một chút, chính mình há mồm uống một hớp nước sau đó uy nước vào miệng của Mục Mộc. Mục Mộc chán ghét xoay đầu ra, nhưng lại bị nam nhân nắm giữ cằm xoay lại, nam nhân bấm cằm của Mục Mộc khiến cho hắn hé miệng, sau đó đem nước ngậm trong miệng đút vào. Mục Mộc không uống, chỉ là dùng miệng ngậm lại nước kia, nghĩ đến trong nước có lẫn với nướt miếng của nam nhân này hắn liền nổi da gà, cảm thấy thật ghê tởm. Nam nhân thấy Mục Mộc không đem nước nuốt xuống, y trầm mặc một hồi, sau đó dùng tay đem miệng của Mục Mộc khép lại, đồng thời bưng kín miệng của Mục Mộc. " &%&* ". Nam nhân nhìn Mục Mộc nói chuyện, Mục Mộc suy đoán y đang nói: uống vào. Mục Mộc không uống, hắn thật căm hận khi đối diện cùng nam nhân này nhưng nam nhân này lộ vẻ rất kiên trì, một tay của y bưng miệng của Mục Mộc tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Mục Mộc, ngón tay chạm vào lông mày cùng mắ và sống mũi của Mục Mộc, y vuốt ve qua lại liền nhếch lên khóe miệng nở nụ cười, bộ dáng rất vui vẻ. Mục Mộc ngậm đầy nước lâu liền cảm thấy thống khổ, quai hàm trướng khó chịu, cố tình nam nhân kia chính là bưng cái miệng của hắn không buông ra, Mục Mộc không có biện pháp, chỉ có thể vừa nhắm mắt lại kiên trì đem nước trong miệng nuốt xuống. Nam nhân cuối cùng không bụm miệng của Mục Mộc nữa, y hài lòng cúi đầu hôn Mục Mộc một cái, Mục Mộc xoay đầu né tránh, nam nhân liền chỉ hôn lên khóe miệng của hắn, nam nhân cũng không thèm để ý, hắn lè lưỡi liếm liếm khóe miệng của Mục Mộc, sau đó há mồm ngậm cằm nhọn của Mục Mộc. Mục Mộc không thể động, cho nên hắn chịu đựng rất thống khổ, cố gắng bỏ qua người nam nhân đang triền miên hôn môi kia, khi nam nhân chậm rãi hôn từ cái cổ tinh tế của Mục Mộc đi xuống dưới thì Mục Mộc sợ hãi. Hắn sợ nam nhân này lại cưỡng bách hắn một lần nữa, vậy đối với hắn đúng là một loại dằn vặt, cho nên hắn rất miễn cưỡng di chuyển tay phải đi chặn đôi môi của nam nhân kia. " Không muốn... ". Mục Mộc phát ra âm thanh yếu ớt, mang theo run rẩy. Nằm ở trên ngực hắn, nam nhân giương mắt lẳng lặng nhìn Mục Mộc, một lát sau y mới lưu luyến không rời từ trên người Mục Mộc đứng lên, sau đó trở về tiếp tục nướng thịt. Mục Mộc nằm ở trên giường đá ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng của nam nhân, đáy lòng tràn đầy thù hận. Đây có lẽ chính là mùi vị của sự sỉ nhục. ... Lạc Tang ngồi ở bên đống lửa nướng thịt, y biết Mục Mộc vẫn đang nhìn y, với ánh mắt mang theo căm hận. Lạc Tang âm thầm suy xét, y đã phạm vào điều tối kỵ khi theo đuổi giống cái, đó chính là dùng vũ lực cưỡng ép, nếu như bị người trong bộ lạc biết y sẽ bị trục xuất. Nhưng chỉ cần hắn yêu mình thì liền không có vấn đề. Mà làm như thế nào mới có thể khiến cho hắn yêu mình đây ? Lạc Tang gặp khó khăn, y không biết, ngay cả lấy lòng giống cái y cũng không biết. Đại khái chính là động tác đối với hắn nhẹ nhàng một chút, nói chuyện nhỏ giọng một chút là được đi. Lạc Tang nghĩ xong, y liền dùng dao găm cắt xuống một miếng thịt nướng mềm nhất của con heo rừng, sau đó đi tới cho giống cái ăn, y rất thích cho hắn ăn. Dùng dao găm cắt thịt thành khối nhỏ, Lạc Tang mở miệng giống cái ra nỗ lực đem thịt nhét vào, lại phát hiện miếng thịt quá lớn, không, phải nói là miệng của đối phương quá nhỏ. Miệng thật nhỏ. Lạc Tang muốn đưa ngón tay vào trong miệng của Mục Mộc, Mục Mộc tựa hồ biết ý nghĩ của y, đôi mắt đột nhiên mở to trừng y, ánh mắt hung ác đến cực điểm. Lạc Tang do dự một chút nhưng không quan tâm Mục Mộc phản đối đưa ngón tay luồn vào trong miệng của hắn, quả nhiên nho nhỏ mềm mại, cảm giác rất tốt. Miệng nhỏ này, y có thể thưởng thức một đời. Ngón tay của Lạc Tang không khỏi tại trong miệng của Mục Mộc quấy rối thêm mấy lần. Sau khi xác định kích cỡ khoang miệng của Mục Mộc, Lạc Tang đem thịt cắt thành cỡ thích hợp, lần này khối thịt rất thuận lợi nhét vào trong miệng Mục Mộc. Mục Mộc xanh mặt ngậm lấy khối thịt, bị người dùng tay cầm qua thịt làm cho hắn cảm thấy rất không vệ sinh, hắn muốn ói ra nhưng... Hắn rất đói. Mục Mộc xoắn xuýt một hồi lâu mới bắt đầu nhấm nuốt. Hắn nhẫn! Thịt thật cứng, Mục Mộc nhai khá mất công tốn sức, chờ thật vất vả nhai nát thịt nuốt xuống, cằm của hắn đều mỏi nhừ, giữa lúc hắn muốn hoãn một hồi lại ăn, Lạc Tang liền kéo cái miệng của hắn ra rồi đem một khối thịt nhỏ nhét vào. Mục Mộc không nói gì, hắn ngậm lấy khối thịt một hồi, mới lại bắt đầu nhai. Liên tục ăn bốn khối thịt, Mục Mộc cảm giác thân thể hơi có chút khí lực, hắn mất công tốn sức giơ tay đẩy Lạc Tang một cái, ra hiệu y không cần đút. " Em ăn ít quá ". Lạc Tang nói xong đem khối thịt đã cắt tốt lần thứ hai nhét vào trong miệng Mục Mộc. Mục Mộc nghe không hiểu Lạc Tang đang nói cái gì, hắn cau mày đem khối thịt trong miệng phun ra ngoài, cũng không phải hắn không ăn được mà là mang theo ý tứ hàm xúc đối nghịch với Lạc Tang. Lạc Tang nhận ra được ý nghĩ của Mục Mộc, y không tức giận, nhưng y kiên trì muốn Mục Mộc lại ăn thêm một ít, dù sao hiện tại thân thể của hắn rất suy yếu. Mà suy yếu này là do một tay của y tạo thành, cho nên y sẽ bù đắp. Lạc Tang nhét thịt vào trong miệng Mục Mộc. Mục Mộc sầm mặt lại phun khối thịt ra. Lạc Tang nhặt lên khối thịt mà Mục Mộc nhổ ra, y nhìn chằm chằm khối thịt dính nướt miếng của Mục Mộc một hồi, sau đó há mồm nhét vào trong miệng của mình. Ăn ngon. Mặt của Mục Mộc thay đổi màu sắc mấy lần, cảm thấy người này có chút biến thái. Lạc Tang một bên tinh tế thưởng thức thịt trong miệng một bên lại một lần nữa cắt miếng thịt nhét vào trong miệng Mục Mộc, bất quá lần này y dùng tay che kín miệng của Mục Mộc, không cho hắn phun ra. Vừa nãy cũng dùng cách này mà y bức Mục Mộc uống nước. Bàn tay của Lạc Tang rất lớn, mở ra năm ngón tay có thể đem cả khuôn mặt của Mục Mộc bao bọc lại, lần này y không chú ý, thời điểm che miệng của Mục Mộc thì cũng che luôn mũi của Mục Mộc. Mục Mộc không thể thở được, hắn trợn mắt lên nhìn Lạc Tang, trong miệng phát ra âm thanh " Ô ô ! ". Lạc Tang cho là hắn muốn phản kháng, bình tĩnh chính là không buông tay, mãi đến tận khi y phát hiện khuôn mặt của Mục Mộc bởi vì thiếu hụt dưỡng khí mà xanh lên, y mới hậu tri hậu giác buông tay ra. Mục Mộc nhanh chóng thở bằng miệng, lại bị khối thịt nhét vào trong miệng làm cho nghẹn, hắn khó chịu đem thịt phun ra, hung hăng ho khan mấy lần, vừa vội vàng hít mấy hơi, cả người mới sống lại một lần nữa. Tuy rằng tính toán tốt muốn nằm gai nếm mật nhưng Mục Mộc thật không nhịn được, hắn hung tợn trừng mắt về phía Lạc Tang, mắng: " Anh con mẹ nó chính là muốn đánh chết tôi đúng không ? Tôi nhắc nhở anh, anh nếu như giết chết tôi, cảnh sát sẽ trừng phạt anh ! ". Chờ nói xong, Mục Mộc đột nhiên nhớ tới bọn họ thân ở trong rừng rậm, cái tên này nếu như đem hắn giết chết sau đó quăng thi thể thì hoàn toàn là thỏa đáng, mặt của hắn lập tức đen thui, cảm thấy được lời nói của chính mình mới rồi không có lực uy hiếp gì, vì vậy liền bồi thêm một câu: " Người đang làm, trời đang nhìn ! ". Lạc Tang lẳng lặng nhìn Mục Mộc, y không biết hắn đang thì thầm cái gì, nhưng y nhìn ra được hắn đang tức giận, bởi vì y mới vừa rồi suýt chút nữa làm hắn bị nghẹn chết. Suy nghĩ một chút, Lạc Tang quyết định không miễn cưỡng Mục Mộc, y đem thịt mềm còn dư lại bỏ vào trong một cái chén gỗ đặt cạnh giường, nơi Mục Mộc có thể lấy được, sau đó đi về giá nướng ăn phần của mình. Lạc Tang rời đi khiến cho Mục Mộc thở phào nhẹ nhõm, có mấy phần khí lực hắn nằm ở trên giường nhìn Lạc Tang bằng tốc độ kinh người cùng lượng thức ăn ăn hết thú hoang lớn bằng nửa người của hắn, Mục Mộc vừa kinh ngạc vừa ghét bỏ lẩm bẩm: " Giống như đời trước chưa từng ăn cơm tự vậy ". Mục Mộc sở dĩ dám trực tiếp lẩm bẩm, là vì hắn đã rất rõ ràng Lạc Tang nghe không hiểu hắn, đương nhiên hắn cũng nghe không hiểu Lạc Tang nói gì, giữa hai người tồn tại chướng ngại giai tiếp, nhưng mà Mục Mộc không có tính toán tiêu trừ tầng chướng ngại này. Hắn không cần giao tiếp với y, dù sao ngày sau hắn muốn giết chết người này.
|
Chương 4 Chương 4: Không phải con người Mục Mộc thu hồi tầm nhìn từ trên người Lạc Tang trở về, hắn bắt đầu xem xét kỹ tình huống trên thân thể của chính mình, hai tay bị thương đã được băng bó lại, phỏng chừng còn được thoa thuốc nữa, hắn miễn cưỡng dùng hai tay đã được băng bó vén da thú đang đắp ở trên người ra, quả nhiên không có mặc bất kỳ cái gì. Trên người toàn là vết tích xanh tím làm cho trong lòng của Mục Mộc rất khó chịu nhưng địa phương bị thương nghiêm trọng nhất thì Mục Mộc không nhìn thấy được. Hắn cũng không muốn nhìn thấy. Tình huống còn tệ hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều. Mục Mộc đắp da thú lên, sau đó vươn mình nằm đối mặt với vách tường, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, hi vọng sau khi ngủ một giấc thì có thể hạ sốt. Mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm nhận được một cơ thể ấm áp dán lại từ phía sau lưng, Mục Mộc có thói quen ngủ một mình nên lập tức bị đánh thức, vừa quay đầu lại liền thấy một khuôn mặt phóng lớn, con ngươi của hắn không khỏi hơi co lại. Lạc Tang ôm cả người Mục Mộc vào trong ngực, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của Mục Mộc, y cảm thấy có chút không được tự nhiên, bởi vì y cũng có thói quen ngủ một mình nhưng nếu đã kết thành bạn lữ cùng với tên tiểu tử này, liền đại biểu sau đó hai người phải cùng giường cùng gối, với chuyện như vậy thì y phải nhanh chóng tập thành thói quen. Cũng may cảm giác khi ôm hắn rất tốt. Lạc Tang ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt đang được tỏa ra từ trên người Mục Mộc, bây giờ trên thân thể của Mục Mộc đã trộn lẫn một phần mùi của y, điều này làm cho Lạc Tang rất thỏa mãn nhắm hai mắt lại. Nhưng mà người nằm trong ngực bắt đầu giãy dụa. " Bỏ ra ! ". Mục Mộc sử dụng toàn bộ sức lực đẩy Lạc Tang ra, hắn không có cách nào chịu đựng được khi bị người này ôm, không, chỉ cần là người đàn ông bình thường thì sẽ không thích bị đàn ông khác thân mật ôm vào trong ngực. Muốn ôm thì cũng phải là hắn ôm y ! Không đúng, đây không phải là trọng điểm... Lạc Tang cũng không để ý tới Mục Mộc giãy dụa, y vẫn như trước nhắm hai mắt, hai tay nhẹ nhàng xuyên qua dưới nách của Mục Mộc vây hắn lại, phảng phất giống như cái còng tay rắn chắc vậy. Mục Mộc giãy giụa khoảng mười mấy phút mới yên tĩnh lại, hắn rốt cuộc cũng hiểu, vô luận hắn làm cái gì đều không thể tạo thành ảnh hưởng đối với nam nhân này. Quả nhiên là do mình quá yếu. Mục Mộc cong người lên giống như con mèo, tẫn khả năng giảm bớt cùng đối phương tứ chi tiếp xúc, hắn cảm nhận được thất bại. Nếu như đời người có thể làm lại, Mục Mộc sẽ không chọn kéo đàn viôlông, mà sẽ thành sinh viên thể thao, nếu như vậy hiện tại hắn sẽ không phải bị động như thế này. Hắn phải tiến hành rèn luyện thân thể mới được. Mục Mộc nhắm hai mắt lại, mà Lạc Tang thì lại mở mắt ra, y khẽ ngẩng đầu lên ngắm nhìn Mục Mộc đang nằm ở trong lòng mình, anh chàng đã ngủ nhưng hai hàng lông mày lại đang nhăn nhíu lại, biểu lộ sự đau đớn. Hãy yêu anh, anh sẽ đối tốt với em. Lạc Tang khẽ hôn hai má của Mục Mộc rồi ôm hắn ngủ. ... Mục Mộc phải nằm ở trên giường đá chừng bốn ngày mới hạ sốt, cho nên khi thân thể của hắn có thể đi chuyển thì hắn liền lập tức đi đến hồ nước trong động để tắm rửa. Nước ở trong đầm rất lạnh nhưng may mắn bây giờ là mùa hè nên cũng có thể chịu được, Mục Mộc không dám nhảy vào trong đầm nước không nhìn thấy đáy để tắm, liền cầm chén gỗ múc nước giội lên người. Mục Mộc không hiểu tại sao Lạc Tang dùng chén gỗ làm bằng xương sọ của động vật để đựng nước cho hắn uống, kỳ thực đối với Lạc Tang mà nói chén gỗ cùng xương sọ không có gì khác nhau, hai cái đều là vật chứa. Cởi vải băng đang quấn ở trên tay ra, Mục Mộc kinh ngạc phát hiện hai tay của mình lại hoàn hảo không có một chút tổn hại nào, thật giống như không có bị thương tổn do vỏ cây ma sát qua. Thằng chó kia đã dùng loại thuốc gì ? Hiệu quả lại tốt đến như vậy chứ ? Mục Mộc thấy choáng váng khi nhìn hai tay của mình. Thằng chó là Mục Mộc dùng để chỉ Lạc Tang, bởi vì hắn không biết tên của Lạc Tang, không, coi như hắn có biết tên của Lạc Tang đi nữa thì hắn vẫn sẽ gọi Lạc Tang là thằng chó. Mục Mộc vừa lấy tay xoa bóp thân thể vừa nhìn xung quanh, nỗ lực tìm cho ra một cái cửa ra khác ngoại trừ cửa động nhưng hắn phải thất vọng rồi vì ở chung quanh trên vách đá có không ít vết nứt nhưng không thể cho một người chui vào. Đáng giận ! Mục Mộc khó chịu múc nước giội từ trên đầu xuống, lúc nãy khi tiến vào tắm rửa hắn đã nhìn rồi, bên ngoài cửa động là vách núi, bên dưới vách núi chính là khu rừng mênh mông vô bờ, coi như hắn có can đảm từ cửa động nhảy xuống cũng không đi ra khỏi khu rừng này. Thằng chó kia ra vào cửa động bằng cách nào ? Cẩn thận chú ý quan sát một chút chắc là được. Mục Mộc tính toán ở trong đầu. Một cái bóng đột nhiên xuất hiện ở trên mặt đất, trong lòng Mục Mộc kinh ngạc sau đó đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy thằng chó kia đang đứng ở sau lưng hắn cúi đầu nhìn hắn, bởi vì trong sơn động rất tối cho nên Mục Mộc phát hiện đôi tròng mắt màu vàng sậm của hắn lại có thể phát ra u quang, hơn nữa đồng tử trong con mắt lại là hai đầu nhọn của hình thoi ! Chuyện này... Đây không phải là đôi mắt mà con người nên có đi ! Mục Mộc bị đôi mắt của Lạc Tang làm cho sợ hãi, nếu không phải hoàn cảnh quá mờ thì đôi mắt của Lạc Tang cũng sẽ không phát ra u quang khiến hắn phát hiện được sự tình doạ người này. Lạc Tang ngồi xổm xuống, giang hai tay ra muốn ôm Mục Mộc, Mục Mộc nào dám để cho y ôm, hắn không chút nghĩ ngợi liền dùng chén gỗ trong tay ném tới trên đầu của y nhưng Lạc Tang vội nghiêng đầu liền tránh được công kích của Mục Mộc. Năng lực nhìn ban đêm của thú nhân vô cùng tốt, cho nên Lạc Tang có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể của Mục Mộc, toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi những giọt nước lóng lánh nên hắn trông rất mê người khiến Lạc Tang lại có ý nghĩ, vì vậy tâm tư của y hơi động, áo da màu đen mặc ở trên người y lại giống như tấm màn đen, tiêu tán ở trong không khí. Mục Mộc lại một lần nữa bị cảnh tượng quỷ dị này làm cho chấn động, ngày đó tại trong rừng, hắn bị Lạc Tang đột nhiên áp đảo, bởi vì quá mức khiếp sợ mà đầu óc trống rỗng, cho nên căn bản không để ý xem quần áo của Lạc Tang biến mất như thế nào, bây giờ vừa nhìn suýt chút nữa doạ đến mức trái tim của hắn cũng phải nhảy ra khỏi miệng. Cái tên này chắc chắn không phải là người ! Mục Mộc cuối cùng cũng nhận ra được điều này, hắn muốn chạy đến hướng cửa động, dù cho bên ngoài có là vách núi nhưng Lạc Tang nhanh tay lẹ mắt đem hắn ôm vào trong lòng. " Chạy được, chứng tỏ cơ thể của em đã tốt lắm rồi đúng không ? ". Lạc Tang cúi đầu hôn một cái lên đầu của Mục Mộc, thân thể nhẹ nhàng cọ sát vào Mục Mộc. Mục Mộc mới vừa tắm bằng nước lạnh cho nên thân thể lạnh lẽo, làn da nhẵn nhụi, còn dính nước nên trơn bóng, vào mùa hè ôm vào đặc biệt thấy thoải mái. Mục Mộc bị Lạc Tang cọ xát khiến hắn nổi da gà, tại trong ngực Lạc Tang, hắn liền giãy dụa nhưng với hành động như vậy thì nhất định là vô dụng. Lạc Tang ôm ngang Mục Mộc liền đứng dậy đi về hướng giường đá, Mục Mộc hiển nhiên biết tiếp sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, sắc mặt của hắn hoàn toàn trắng bệch, cảm giác tuyệt vọng chiếm cứ tâm trí của hắn. Tại sao hắn lại rơi vào cái địa ngục này ? Tại sao hắn lại bị làm nhục như vậy ? Hắn tuy không phải là người tốt lành gì nhưng cũng không làm qua chuyện thương thiên hại lý gì mà ! Bởi vì quá sợ hãi cũng như áp lực quá lớn, cho nên Mục Mộc không nhịn được rơi lệ, từ sau khi cha mẹ ly dị, hắn đã thề sẽ không khóc nữa, bởi vì hắn biết rõ khóc là không có ích lợi gì, đó bất quá chỉ là vài giọt nước có chút vị mặn mà thôi, nó không có bất kỳ lực lượng nào cũng như không giữ được bất luận người nào nhưng hiện tại Mục Mộc vẫn không nhịn được liền khóc, hắn thật sự không nhịn được nữa. " Anh thao em gái anh, tôi thao cả nhà anh ! Anh là ma quỷ ! Quái vật ! Thứ không phải là người cũng không phải là quỷ ! Tôi với anh có thù hận gì, oán gì ! Anh phải đối với tôi như vậy chứ ! Anh chờ đó cho tôi ! Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ giết chết anh ! ". Mục Mộc vừa khóc và chửi ầm lên vừa giơ tay đánh về phía đầu của Lạc Tang, mang theo ý tứ vò mẻ chẳng sợ nứt. Lạc Tang không nghĩ rằng Mục Mộc sẽ khóc, hắn có chút ngớ ra nhìn anh chàng đẹp trai khóc đến mức mặt đầy nước mắt và nước mũi ở trong ngực, sau đó thì y hiểu ra là Mục Mộc chán ghét y chạm vào. Có lẽ... Y cần phải cho hắn thêm mấy ngày nữa. Lạc Tang cưỡng ép đè xuống khô nóng, y đem quần áo biến đổi trở về cũng đem Mục Mộc bỏ vào trên giường đá, sau đó ngồi ở một bên an tĩnh nhìn Mục Mộc khóc. Rất tiếc là y sẽ không an ủi người khác, chờ ở một bên đã là giới hạn lớn nhất mà y có thể làm được rồi, nếu là giống cái khác mà khóc ở trước mặt Lạc Tang thì Lạc Tang sẽ lập tức quay người rời đi. Mục Mộc co cụm ở trên giường khóc chết đi sống lại, dường như muốn đem tất cả những sợ hãi, bất an, sợ sệt, phẫn hận đã gặp phải trong khoảng thời gian này đều phát tiết hết mức ra ngoài, chờ hắn khóc xong thì con mắt của hắn cũng sưng húp đến mức không mở ra được. Lạc Tang nhìn Mục Mộc khóc đến mức đôi mắt bị sưng đỏ và phù hết cả lên thì cảm thấy có chút đáng yêu, y như động vật nhỏ mới vừa sinh ra nên đôi mắt cũng không mở ra được. Làm sao mà bộ dáng khóc của đáng yêu đến thế ? Thật là kỳ quái. Trong lòng của Lạc Tang cũng nhộn nhạo không chịu được, rất muốn hôn một cái vào đôi mắt đang sưng của Mục Mộc, thế nhưng y vừa mới tới gần thì Mục Mộc liền xỉ vả y. " Anh tránh xa tôi ra ! ". Mục Mộc nắm lên nắm đấm hướng về Lạc Tang thét lên, trên địa cầu hắn là nhân vật cấp nam thần ở vườn trường, có một khuôn mặt không thua gì khuôn mặt của thần tượng cùng dáng người cao gầy, 182 cm, như vậy hét lên một tiếng tuyệt đối sẽ khiến một nhóm nữ sinh chết mê chết mệt nhưng với Lạc Tang có chiều cao 231 cm, có tám khối cơ bụng rắn chắc trước mặt này thì hét một tiếng kia giống như một con mèo nhỏ đang kêu gào, khí phách không có, đáng yêu thì ngược lại là có mười phần. Lạc Tang không nhịn được, y giữ chặt lấy đầu của Mục Mộc quay về phía y liền một trận loạn hôn, làm Mục Mộc tức giận đầu bốc khói, cũng may Lạc Tang chỉ là hôn nhẹ, y thấy đôi mắt của Mục Mộc sưng không mở ra được, giọng nói khàn khàn không tốt, vì vậy bất đắc dĩ đem hắn đặt lên giường, xoay người đi xử lý con mồi y mới vừa mang về. Sau mấy ngày Mục Mộc vẫn luôn ở trạng thái kích động, bùng nổ, thỉnh thoảng nắm nắm đấm và gào thét với Lạc Tang, hắn tưởng rằng, ngày đó do hắn gào thét thành công làm Lạc Tang rút lui, chứng tỏ gào thét là có thể dùng, mặc dù không tốt với cổ họng nhưng vì hoa cúc nhỏ của hắn thì chỉ có thể làm như thế. Hai người miễn cưỡng sống ở trong sơn động một tháng, trong một tháng này Lạc Tang dốc hết toàn lực để đối xử tốt với Mục Mộc, y hái đủ loại trái cây cho Mục Mộc ăn, y bắt những động vật mà giống cái thích ăn nhất để Mục Mộc được ăn thịt nướng tươi ngon, y cầm các đồ vật hiếm thấy và thú vị trở về đưa cho Mục Mộc chơi, y đã làm tất cả những việc cần làm nhưng Mục Mộc vẫn không vui vẻ ! Một nam nhân bị tước đoạt tôn nghiêm không phải chỉ cần dựa vào những thứ đó là có thể bù đắp trở lại. Mục Mộc chịu đựng không nổi nữa, hắn không muốn cứ như vậy mà cùng một nam nhân không biết là ma quỷ hay là quái vật làm người nguyên thủy ở trong sơn động. " Chúng ta không rời khỏi đây sao ? ". Mục Mộc ngồi ở giường đá lạnh lùng hỏi Lạc Tang. Lạc Tang đang lột da thú hoang liền ngẩng đầu nhìn Mục Mộc một cái, sau đó thì cúi đầu. Y không hiểu Mục Mộc đang nói cái gì, ngẩng đầu nhìn hắn chỉ là thói quen mới dưỡng thành gần đây, nhìn giống cái của mình đang làm gì, bảo đảm hắn được an toàn.
|