Lần Xem Mắt Thứ 101 Của Hai Vị Alpha
|
|
Chương 15. Lòng ghen tị Hello, Cu đây. Việc là Cu vừa nhận ra trong mail của mình vẫn còn một bản copy của cái cục này, mỗi tội là bản chưa hoàn, nhưng thế còn đỡ hơn là chờ THÁNGs phải không nào (σ≧▽≦)σ ♪ =================== Edit: Cult "Minh Minh, đừng có trẻ con như vậy, cậu 30 rồi, không phải 3 tuổi." Lệ Trạch nhức đầu nhìn Lục Minh không chịu ngồi yên. Đột nhiên Lục Minh quay đầu lại, nhìn thấy y nghiêm túc đọc tin tức thì chán nản quay trở lại, "Tớ không có... Thôi, đến nơi thì gọi tớ." Lúc này hai người họ đang ngồi trên phi hành khí, cách trụ sở của bọn họ còn 1 giờ bay. Lệ Trạch truyền đạt xong mệnh lệnh, thu máy liên lạc lại. Y xoa mái tóc nâu của Lục Minh, "Lần nghỉ phép sau chúng ta trực tiếp đi chơi, không xem mắt nữa được không không?" "Không phải tớ không muốn kết hôn!" Vẻ lãnh đạm của Lệ Trạch nhạt đi, thu tay về, "Ồ." "Chết tiệt, tớ cũng không muốn kết hôn, không đúng ! Vấn đề không ở chỗ nơi này !" Lục Minh nhảy lên, cào loạn tóc mình, "Lệ Trạch ! Đó là Omega !" "Cái gì ?" Lệ Trạch không hiểu rõ ý của anh. "Kể cả khi cậu ta là con trai thì cũng là Omega đó ! Sao cậu lại có thể nắm tay cậu ta cơ chứ ? !" Lệ Trạch cau mày rồi cũng đứng lên, không gian rộng lớn đột nhiên có chút chật chội, "Cậu ghen à ?" "Đi chết đi, tớ đến cả tên cậu ta là gì còn không nhớ được, ăn dấm chua cái rắm ấy ! Tớ đã nói với cậu rằng cậu mà cứ tiếp tục câu dẫn Omega như thế sẽ khiến người khác hiểu lầm nhiều lắm đó !" Lục Minh nhìn y chằm chằm, kết quả lại thấy Lệ Trạch nở nụ cười... Lệ Trạch đi ủng quân đội, cao hơn một chút so với Lục Minh đi chân trần, cúi đầu xoa tóc anh, "Tớ không chú ý, cậu giúp tớ tiêu độc đi." Lục Minh ngẩn ra vài giây, cảm thấy lời y nói rất có lý nên kéo tay y xoa xoa, lại cảm thấy có chỗ không đúng, giải thích một chút, "Khụ, tớ đây là sợ mấy người ở trụ sở ngửi thấy mùi sẽ ghen tị với cậu, phải biết rằng lòng ghen của Alpha vô cùng đáng sợ." Lệ Trạch: "..." Y có nên mời bác sĩ giảng một tiết về sinh lí không đây ?
|
Chương 16. 100 lần Edit: Cult "Đau." "Câm miệng !" "A Trạch, tớ bị thương mà, cậu sao ác thế." "Ai cho cậu lên tiền tuyến, ai cho cậu liều mạng hả ?" Lệ Trạch tàn nhẫn quấn chặt vết thương. "Đừng nóng đừng nóng, không phải chỉ là không cẩn thận sao ?" "Nếu cậu còn dám xuống sâu dưới biển lần nữa, đừng có ỷ vào tớ quan tâm cậu, tớ lập tức viết báo cáo xin chuyển việc." "Đừng đừng đừng." Khi đó Lục Minh nhìn thấy một cái bóng quen thuộc nên đuổi theo, nhưng mà anh đã gặp người đó ở nơi nào rồi ? Kết quả là bị một con cá lọt lưới đâm trọng thương. "A Trạch, chờ tớ... Hạ hỏa hạ hỏa nào, tớ thề lần sau tớ tuyệt đối không mạo hiểm như vậy nữa." "Nếu còn tái phạm thì sao ?" "Tái phạm... Thế thì phạt tớ cả đời không có người yêu." "Thứ cho tớ nhắc cậu điều này, thiếu tướng Lục đã xem mắt thất bại được 100 lần rồi." "Cảm ơn đã nhắc nhở, thiếu tướng Lệ cũng chả kém cạnh gì đâu." ... "Nếu có lần sau nữa, tớ lập tức viết báo cáo." "Đừng mà, cậu cũng không phải không biết tớ sợ lạnh, tớ không hề muốn đến cái chỗ núi tuyết đó đâu." "Tớ tự đi." "Lệ ! Trạch ! Cậu muốn đánh nhau à ? !" "Hai người các cậu ! Đình chỉ, bị thương rồi mà còn không chịu yên tĩnh, đến phòng thí nghiệm của tôi một chuyến."
|
Chương 17. Bị thương Edit: Cult Lục Minh vội vàng kiểm tra Lệ Trạch từ trên xuống dưới, "Cậu bị thương ở đâu ? Tại sao không nói gì ?" Bác sĩ hắng giọng một cái, cảm thấy tình huống trước mắt có hơi kích thích trái tim già của ông, "Khụ, thiếu tướng Lệ bị hao tổn tinh thần lực." "Ôi trời ? Sao lại có thể ?" Lệ Trạch quay mắt đi, mặc kệ anh. "Bác sĩ, chuyện gì xảy ra thế ? Có di chứng hay không ?" Bác sĩ cảm thấy biểu tình như trời vừa sập của Lục Minh thật không tùy ý, "Nếu cậu còn dám xuống sâu dưới biển nữa thì cậu chờ xem thiếu tướng Lệ bị hao tổn tinh thần lực lần thứ 2 đi." Lục Minh hiểu rõ, tuy rằng anh đã nói trước với Lệ Trạch, thế nhưng hiển nhiên Lệ Trạch không hề thu lại tinh thần lực trên người anh, dưới áp lực biển sâu ngay cả cơ thể Lục Minh cũng cảm thấy khó chịu, càng không cần nói đến tinh thần lực yếu ớt. "A Trạch, xin lỗi cậu, khiến cậu lo lắng rồi." "Không sao cả, nghỉ ngơi một đêm là ổn hẳn."
|
Chương 18. Thuốc ức chế Edit: Cult Bác sĩ lười bóc trần Lệ Trạch, vuốt râu bạc rồi lấy ra văn kiện Nguyên soái tự mình kí tên -- "Muốn thu thập tin tức tố của chúng tôi sao ?" "Hẳn là thuốc ức chế dành riêng cho tướng quân Alpha." Bác sĩ gật gật đầu, "Không sai, tuy rằng thuốc ức chế dành cho Alpha đã rất phổ biến, thế nhưng nếu như có thể che đậy một loại tin tức tố, có thể khống chế từ hai bên, vừa có thể tránh khỏi Alpha bị dụ dỗ, cũng có thể tránh khỏi Omega bị hấp dẫn, đặc biệt là khi Alpha càng mạnh thì hiệu quả của thuốc ức chế bình thường càng yếu, khụ... Hai cậu là trường hợp đặc biệt." Lục Minh trêu ghẹo nói: "Bác sĩ, nếu Hiệp hội bình quyền Omega nghe được mấy lời này của ông, chắc họ sẽ kết tội ông đó." Bác sĩ nhìn trời, được rồi, ông thừa nhận dụ dỗ hấp dẫn và vân vân, khục..."Hấp dẫn lẫn nhau." Lục Minh nín cười. Lệ Trạch gật đầu, "Tôi không có ý kiến gì." "Ý của A Trạch là ý của tôi." Lục Minh cười híp mắt nghênh đón Lệ Trạch thẹn quá hóa giận.
|
Chương 19. Cai nhanh Edit: Cult Lục Minh lặng lẽ vào phòng làm việc của bác sĩ. "Khục..." "Bác sĩ." Lục Minh hung hăng sửa lại cổ áo, "Tôi tới lấy báo cáo tin tức tố của tôi." Bác sĩ liếc một cái, "Phần của cậu ở trên bàn, chú ý giữ kỹ." "Được, bác sĩ đã vất vả rồi." Lục Minh nhanh tay lấy đi báo cáo của Lệ Trạch liền rời khỏi phòng thí nghiệm, vì có tật giật mình nên anh hoàn toàn không chú ý tới một điều, nếu báo cáo của Lệ Trạch trên tay anh, thế thì báo cáo của anh đang ở đâu ? ... "A!" "Chíp bông nóng nảy." Lệ Trạch đỡ anh khỏi ngã. Lục Minh ngửi thấy mùi thuốc lá dễ chịu chỗ ngực y, đột nhiên cảm thấy thèm thuốc, "Cho tớ một điếu." "Không phải cậu không quen hút thuốc sao ?" Miệng nói như vậy nhưng Lệ Trạch vẫn lấy một điếu từ hộp thuốc lá đưa anh. "Sao hôm nay cậu lại dễ nói chuyện thế ?" Lục Minh nghi ngờ liếc mắt nhìn y, đáng tiếc chả nhìn được cái gì. "Hút ít thôi." "Biết rồi, tớ cai nhanh mà, ngược lại là cậu đó." Lục Minh híp mắt đánh giá y. "Tớ không nghiện nặng như cậu." Lục Minh lườm một cái, ai thèm tin, mỗi ngày trên người y đều đầy mùi thuốc lá, tuy rằng rất dễ chịu, nhưng lại có hại tới cơ thể. Chỉ là anh vội vã về xem báo cáo, chưa nói được hai câu đã chạy, tất nhiên không thấy Lệ Trạch thả lỏng người, sau lưng giấu một phong bì báo cáo giống cái anh lấy như đúc, trên đó viết -- Thiếu tướng Lục Minh.
|