Lần Xem Mắt Thứ 101 Của Hai Vị Alpha
|
|
Chương 20. Một điếu thuốc Edit: Cult Lục Minh không thể tin nhìn báo cáo của Lệ Trạch-- Thành phần tin tức tố: Bạc hà, tuyết tùng, xạ hương. Còn lại anh không hề quan tâm tới. Tại sao lại như vậy... Anh không nhịn được nhớ lại lúc mình điền hồ sơ xem mắt, chán nản phát hiện, mấy thứ đó quả thực dùng để miêu tả Lệ Trạch. Nếu như đối tượng hẹn hò của anh là Lệ Trạch... "Chết tiệt, Lục Minh, đó là anh em của mày đó." Nhưng mới chỉ tưởng tượng thôi, Lục Minh đã có chút không khống chế được bản thân, anh không nhịn được nhớ lại lần hỗ trợ nhau trong kì nghỉ hè đó, kỳ thực có vài điều vẫn luôn hiện rõ trước mắt, chẳng qua anh dùng đủ loại lí do không hợp lí để che dấu chúng... Lục Minh cầm điếu thuốc Lệ Trạch cho rồi đốt lên, có lẽ là trùng hợp, thuốc của Lệ Trạch cũng cùng loại mùi này, chẳng qua khi ánh lửa chiếu lên khuôn mặt anh, nhìn tuyệt vọng nơi đáy mắt anh thì sẽ phát hiện dù không phải mùi này, Lục Minh cũng không có lí do lừa gạt bản thân. Tại sao lại có phản ứng với y ? Tại sao không hy vọng y xem mắt thành công ? Tại sao thấy y nắm tay Omega thì tức giận ? Tại sao cơ thể lại căng thẳng ? Tại sao thích làm bậy cùng y ? Thừa nhận đi, Lục Minh nắm điếu thuốc, mày vẫn luôn vì y xem mắt thất bại mà cảm thấy vui vẻ... Anh chán nản cắn điếu thuốc, hít sâu một hơi, một giây sau lập tức bị sặc, cái mùi quỷ gì đây ? ! Chẳng trách Lệ Trạch nói y không thích mùi này, nhưng anh nhớ rõ lần đầu tiên anh cầm loại thuốc này thì nó có mùi giống như trong trí nhớ... Khi đó anh đoạt lấy điếu thuốc từ miệng Lệ Trạch... Lục Minh tựa vào cửa, không nhịn được cười to, cười đến chảy nước mắt, "Lục Minh, Lệ Trạch nói không sai, mày chính là một thằng ngu từ đầu tới cuối cứ tự lừa mình dối người..." Thứ hắn yêu từ đầu tới cuối đều là mùi của Lệ Trạch, nước bọt cũng được, mồ hôi cũng được, thậm chí là tinh dịch, đó đều là mùi tin tức tố của Lệ Trạch. Nhưng mà, biết rồi thì làm gì được cơ chứ ?
|
Chương 21. Xô thơm
Edit: Cult Lệ Trạch thật cẩn thận mở hộp chuyển phát nhanh, bên trong là một cái bình màu xanh da trời. Trên đó viết -- nước hoa dụ tình【 Xô thơm 】 Lệ Trạch tựa vào giường, ước lượng cái bình trên tay, đáng thương mà nghĩ, có lẽ y phải dựa vào thứ này mà vượt qua nửa đời còn lại rồi. Mùi nước hoa rất nhanh đã phân tán trong không khí, Lệ Trạch tưởng tượng trong đầu biểu cảm của Lục Minh, tay giữ hạ thân cương cứng, chậm rãi tuốt... Nhưng mà không đúng, Lệ Trạch lắc đầu, không giống nhau, khi y lên tới đỉnh, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, rõ ràng là mùi vị tương tự, lại hoàn toàn khác nhau, một cái có thể làm cho y động tình, mà cái còn lại chỉ làm cho y cảm thấy phiền chán vô cùng. Lệ Trạch nhìn bản thân trong gương, tuyến thể trên gáy không có lấy chút phản ứng, y cười khổ đem mặt chôn vào bồn nước, chất lỏng trong suốt trong mắt hòa vào làn nước lạnh băng.
|
Chương 22. Cậu điên rồi Edit: Cult Lục Minh tỉnh lại từ trong mộng, người trong giấc mơ lúc này đang nắm chặt áo anh, "A... A Trạch ?" "Đi sân huấn luyện." Đáy mắt Lục Minh còn chút mệt mỏi, "Không muốn đi." Giờ chẳng tới phiên anh có muốn đi hay không, Lệ Trạch trực tiếp kéo anh tới sân huấn luyện, những người khác đang huấn luyện thấy hai vị thống soái của căn cứ đi tới thì đồng loạt hành lễ, để cho bọn họ một vị trí phía ngoài. Lục Minh thấy nắm đấm Lệ Trạch hạ xuống, ngay lập tức lăn người nhảy lên, "Chết tiệt, cậu điên rồi..." Lệ Trạch giống như không muốn sống nữa, một lúc sau thì giống như dâng bản thân lên cho anh đập. Người có mắt đã sớm nhường sân cho bọn họ, không thấy gì kia sao ? Thiếu tướng Lệ đang vô cùng không thoải mái. Lục Minh khóa cổ họng Lệ Trạch, nhìn hơi nước tản ra từ người y, "Cậu vừa tắm xong đã tìm tớ đánh nhau à ?" "Lệ Trạch, cậu làm sao vậy?" Lục Minh sợ y vẫn muốn phát rồ nên đem cơ thể mình đè lên trên. Lệ Trạch liếc anh rồi chuyển mắt lên trần nhà, lẩm bẩm: "Giai đoạn trơ ì." Lục Minh sững sờ, đập một phát xuống đất, "Đừng có đùa tớ, cậu nổi điên vì cái gì thế ?" "Tớ kể cậu nghe một chuyện này nhé ?" Lục Minh nhảy xuống khỏi người y, anh sợ bản thân không kiềm chế được, mùi trên người Lệ Trạch quá mức dụ người, học y nằm trên sàn, "Ừ." "Trước kia có hai bé trai, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau trở về từ cõi chết, trên thế giới này họ tin tưởng nhau nhất... Cậu đoán sau đó họ xảy ra chuyện gì ?" Khóe miệng Lục Minh mang theo ý cười, âm thanh cũng thả lỏng, không nhịn được nghĩ tới việc trêu chọc Lệ Trạch, "Bọn họ hạnh phúc ở bên nhau." Lệ Trạch dừng một chút, cảm giác miệng mình đắng chát, giọng nói trở nên mơ hồ, "Nhưng mà cả hai người đó đều là Alpha, Lục Minh... Một trong hai Alpha đó điên rồi." Lục Minh rướn người lên, làm như vậy anh có thể nhìn thấy biểu tình của Lệ Trạch, anh nghe không hiểu chuyện xưa này, nhưng anh cũng có một chuyện xưa muốn kể. "Tớ cũng biết một chuyện, trước kia có hai bé trai, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau trở về từ cõi chết, trên thế giới này họ tin tưởng nhau nhất... Cậu đoán trước đó đã xảy ra chuyện gì ?" "Vào lúc hai người bọn họ còn chưa biết người còn lại là Alpha, trong nhà còn đặt hôn ước cho bọn họ, cậu nói xem, sau khi lớn lên, hôn ước này còn có hiệu lực không ?" Lệ Trạch cau mày, cậu ta có biết mình vừa nói cái gì không thế ? Nhưng mà khi nhìn vào con ngươi màu hổ phách của Lục Minh, trong suốt sạch sẽ, không có trêu tức cũng không có sợ hãi, tựa như chỉ đang kể một câu chuyện cũ. "Tớ đoán..." Giọng Lệ Trạch khàn khàn. Một giây sau, chuông báo động trong căn cứ vang lên mãnh liệt.
|
Chương 23. Không thương vong Edit: Cult "Hải tộc bắt cóc dân thường, cái gã phát tín hiệu tuyên chiến với chúng ta ở khu vực γ." "Không phải đã cấm ngư dân rời khỏi vùng đánh bắt được bảo vệ sao ? !" Mọi người ở đó đều im lặng, Lục Minh cũng biết giờ không phải lúc đi trách cứ nhân viên bảo vệ, anh nhìn về phía Lệ Trạch. "Thiếu tướng Lệ, hạ lệnh đi." Đây là hiểu ngầm giữa bọn họ, chuyện này có nghĩa Lệ Trạch là chỉ huy cao nhất trong nhiệm vụ lần này. Lệ Trạch truyền đạt từng mệnh lệnh đâu vào đấy, đến lúc phát ra mệnh lệnh cuối, y rốt cuộc vẫn có chút do dự. Lục Minh không lên tiếng mà chỉ cười nhìn y, Lệ Trạch nhắm hai mắt lại, không cần biết y lo lắng về việc Lục Minh tới gần biển sâu ra sao, bây giờ bọn họ là quân nhân, vẫn còn dân thường cần bọn họ bảo vệ, mà việc ích kỉ nhất y có thể làm hiện giờ là nói với anh một câu-- " Thiếu tướng Lục, an toàn là số một, cần phải đảm bảo không có thương vong."
|
Chương 24. Trúng kế Edit: Cult Lúc Lục Minh phát hiện ra bọn họ trúng kế của địch thì đã muộn, xung quanh tàu chiến của anh đã vây đầy người cá, anh chỉ kịp truyền đạt một mệnh lệnh cuối cùng, lệnh cho toàn bộ quân tác chiến rút lui, tàu chiến đã bị đuôi người cá đục một cái động. Lục Minh quyết đoán bỏ tàu, dùng vũ khí lạnh miễn cưỡng tạo ra một vệt máu trên đuôi người cá. Đáng chết ! Người cá luôn là bá chủ biển sâu, cùng với bên nhân loại chưa từng xâm phạm nhau, ngoại lệ duy nhất đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước, năm đó Nguyên soái và tộc người cá kí hiệp ước hữu nghị vĩnh viễn, vì thế Lục Minh không hề có kinh nghiệm đối chiến thực tiễn với người cá. Anh chỉ biết tiếng hát của người cá có thể khiến người khác động dục, dùng bao nhiêu thuốc ức chế cũng không hề có tác dụng, nhưng đồng thời, người cá cũng cho nhân tộc biết điểm yếu của bọn họ để làm điều kiện kí hiệp ước hữu nghị, đó là tin tức tố của nhân tộc là thứ bọn họ vô cùng chán ghét. Nhưng cái này cũng không tính là điểm yếu, Lục Minh cười khổ, bọn họ khi bị tin tức tố khống chế thì sức chiến đấu lập tức giảm phân nửa. Đó là trong trường hợp có tự chủ tốt. Tiếng hát người cá vang lên, tình dục thổi quét toàn thân Lục Minh, gần như muốn phát điên, trong đầu anh chỉ có mặt Lệ Trạch... Nhưng mà không được, anh không thể chết như thế này được, anh còn chưa nghe được đáp án của Lệ Trạch, anh vẫn chưa nói ra tâm ý của bản thân. Lục Minh rốt cuộc tìm được một tia lí trí trong biển tình dục, đột nhiên rút ra lưỡi dao sắc cắt cánh tay của chính mình, mùi máu tanh xen lẫn mùi tin tức tố nồng nặc bay khắp vùng biển. Lần này đến lượt nhóm người cá cảm thấy không khỏe... Đột nhiên một tiếng ca càng vang dội vang lên làm tâm trạng của người cá bình phục lại. Lục Minh trong lúc mơ màng nhìn thấy một người cá biểu tình chán ghét khiêng anh lên vai. Fuck, đừng có cõng như vậy, anh muốn nôn.
|