Tuyệt Sắc Quốc Sư
|
|
Tuyệt Sắc Quốc Sư
Tác giả: Mê Dương
Thể loại: Cổ trang cung đình, nhất thụ nhất công, mỹ hòa thượng thụ, ngược luyến tàn tâm.
Tình trạng: 22 chương + 2 phiên ngoại (hoàn)
|
Tuyệt sắc quốc sư - Tiết tử Gió lạnh tiêu điều. Trước cửa Tử Vân tự - tông miếu của hoàng thất có một hàng người đang nghiêm cẩn quỳ. Hôm nay là ngày đương kim quốc sư - Tĩnh Huyền đại sư mở cửa sau mười năm bế quan tu luyện. Hoàng đế và hoàng hậu vô cùng cảm động và nhớ nhung ân đức của quốc sư, liền tự mình dẫn theo thái tử, công chúa và các đại thần tới trước tông miếu quỳ dưới đất nghênh đón. Đại môn chậm rãi mở ra. Mọi người chỉ dám len lén ngước mắt nhìn, không khỏi nín thở chờ đợi - chỉ thấy một đại sư thân khoác áo cà sa tố sắc, trường thân ngọc lập, chắp tay hành lễ, cả người như thể có pháp quang lưu chuyển, tư thái thần thánh, tuyệt mỹ tới nỗi không vướng bụi trần. Hoàng đế cùng hoàng hậu - cũng chính là Vân phi khi xưa, trịnh trọng bước tới nghênh đón. Hoàng đế chắp tay hành lễ, khom người nói, "Từ khi thái tử sinh ra, quốc sư đã tình nguyện bế quan khổ tu mười năm, vì thái tử cầu phúc. Thật sự đã khiến người phải chịu nhiều cực khổ rồi. Đại ân đại đức này, trẫm cùng hoàng hậu sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng, suốt đời không quên." Hoàng đế biết rõ, Tĩnh Huyền đại sư vì ái nhân chuyển thế đầu thai đã phải hy sinh rất nhiều, đương nhiên đối với người lại càng thêm cung kính. "A di đà phật, Hoàng thượng không cần đa lễ. " Tĩnh Huyền thần sắc lạnh nhạt, tựa hồ như trên đời không chuyện gì có thể khiến hắn rung động. Hoàng hậu mỉm cười, "Đại sư pháp lực cao thâm, dung nhan lúc này cùng mười năm trước không hề có chút thay đổi, thật khiến cho người ta hâm mộ. Đâu có giống như dáng vẻ của bổn cung, ôi, đã già rồi." "Vân nhi của trẫm đâu có già?" Hoàng đế mỉm cười nắm tay nàng, "Vẫn là dung nhan như khi mới vào cung, vẫn là dáng vẻ khiến trẫm yêu thương như trước." "Hoàng thượng! Có đại sư ở đây mà." "Ha ha, hoàng hậu của trẫm xấu hổ rồi." "Hoàng thượng lại trêu chọc Vân nhi." Hoàng hậu kiều mỵ liếc mắt nhìn ái nhân một cái, dung nhan xinh đẹp thoáng đỏ bừng, vội vàng hướng phía sau vẫy vẫy, "Dật nhi, mau tới bái kiến quốc sư." "Dạ." Đương kim thái tử - Hoàng Phủ Dật vâng lời, chậm rãi đi tới. Ngay khi Tĩnh Huyền đại sư cùng y bốn mắt tương giao, trong lòng liền không khỏi chấn động. "Tham kiến đại sư." Hoàng Phủ Dật chắp tay hành lễ, khom người nói. Thái tử dung mạo tuấn mỹ, khí độ ung dung, tuy chỉ là một hài đồng mới mười tuổi nhưng mỗi một cử động đều là phong thái uy nghi của hoàng gia, khiến cho người ta nhìn thấy phải tôn kính. Tĩnh Huyền si ngốc mà nhìn ái nhân đã chuyển thế đứng trước mắt mình, trong lòng trăm mối tâm tư, vốn tưởng lòng đã như mặt hồ lặng sóng, vậy mà giờ phút này lại tựa sóng cuộn biển gầm, xúc động đến khó nói được nên lời. Thái tử chờ lâu không thấy quốc sư đáp lễ, không nhịn được liền ngẩng đầu nhìn lên - chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Tĩnh Huyền đại sư rưng rưng, đôi môi mềm mại khẽ run lên nhè nhẹ, như thể có thiên ngôn vạn ngữ muốn thổ lộ với mình. Hoàng Phủ Dật thấy hắn nhìn mình như si như túy, từ nơi nào đó sâu trong thân thể bỗng dâng lên một cảm giác khô nóng khó nhịn, thiếu chút nữa không nhịn được muốn vươn tay ôm hắn vào lòng! Đáng chết! Sao tên hòa thượng này lại yêu mị như thế? Chắc chắn là một yêu tăng! Từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục của một vị vua tương lai, vị thái tử lúc nào cũng chững chạc nghiêm cẩn bị dục vọng của chính mình khiến cho sợ hãi, y oán hận nhíu mày, khẽ quay mặt đi. Tĩnh Huyền vốn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vô bờ khi gặp lại kiếp sau của ái nhân, nhưng lại thấy thần sắc thái tử có chút bực mình, lập tức cả kinh, vội vàng thu liễm lại tâm thần, cung kính hành lễ. "Tĩnh Huyền tham kiến Thái tử điện hạ." "Quốc sư miễn lễ." Hoàng Phủ Dật thản nhiên trả lời. Hoàng hậu nương nương thấy thái độ của Thái tử với quốc sư có chút lạnh lùng, không khỏi từ ái nắm tay ái tử, nói những lời thấm thía, "Dật nhi, con mang trong người số mạng kỳ lạ, quốc sư vì muốn bảo hộ con cả đời bình an mà đã phải chịu đựng biết bao đau khổ, con sau này nhất định phải hảo hảo báo đáp quốc sư, biết không?" Hoàng Phủ Dật không rõ vì sao phụ hoàng cùng mẫu hậu luôn nói số mạng y kỳ lạ, trực giác nghĩ đây nhất định là những lời dối trá do tên yêu tăng này bịa ra để lung lạc lòng người, nhằm ngồi yên trên ghế quốc sư. Nghĩ vậy, tự đáy lòng y đối với Tĩnh Huyền không khỏi thêm phần ác cảm, nhưng ngoài miệng vẫn nhất mực cung kính trả lời, "Hài nhi biết rồi. Sau này hài nhi nhất định sẽ hảo hảo 'báo đáp' quốc sư." Thái tử vừa nói vừa mỉm cười nhìn quốc sư, nhưng ý cười cũng không vương lên mắt. Tĩnh Huyền trong lòng thấy vô cùng chua xót, đúng là nhân quả tuần hoàn. Ái nhân vốn mang theo oán hận cùng hiểu lầm với hắn mà đầu thai chuyển thế, nhất định đời này đối với hắn sẽ không có một chút ý nghĩ yêu thương nào. Dù cho trong lòng tràn đầy thương tâm, nhưng Tĩnh Huyền vẫn vô oán vô hối. Thái tử vừa sinh ra, Vân Không đạo sĩ nhìn mặt liền nói thẳng, thái tử là thiên mệnh đã định, chắc chắn có thể kế thừa ngôi vua, nhưng trước khi đăng cơ sẽ gặp phải nhiều thăng trầm trắc trở. Tĩnh Huyền liền mang theo Lưu quang bảo điển bế quan khổ tu mười năm, vừa để cầu phúc cho tiểu thái tử, vừa nhằm gia tăng pháp lực của chính mình, chỉ mong khi còn sống có thể bảo vệ cho ái nhân thuận lợi đăng cơ, một đời bình an. Cho dù thái tử vĩnh viễn không bao giờ nhớ lại kiếp trước cùng tình yêu của hắn, nhưng chỉ cần có thể bình yên ở bên cạnh y, Tĩnh Huyền đã vô cùng mãn nguyện rồi. Dung nhan tuyệt thế của quốc sư thoáng vẽ lên một nụ cười đẹp đẽ mà thê lương vô hạn... Cont...
|
Tuyệt sắc quốc sư - Chương 1 Sáu năm sau Gió xuân lướt nhẹ qua, trăm hoa đua sắc thắm. Trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, một mảnh hân hoan vui sướng. Hôm nay là ngày Thái tử điện hạ tròn mười sáu tuổi, chính là lễ thành nhân, hoàng cung từ trên xuống dưới mấy trăm cung nữ không ngừng tất bật suốt nửa tháng nay, tất cả là vì đại điển chúc mừng long trọng của đất nước này. Vì ngày hôm nay, Hoàng hậu nương nương từ sáng sớm cũng đã tới đại điện giám sát. Thiếp thân cung nữ của hoàng hậu là Tiểu Thanh cũng đi theo dìu nàng ngồi xuống phượng y (ghế của hoàng hậu). "Thái tử đã thức dậy chưa?" Hoàng hậu ôn nhu hỏi cung nữ chuyên hầu hạ Thái tử. "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Thái tử từ sáng sớm đã đi rồi, người tới Tử Vân tự bái kiến quốc sư." "Bổn cung biết rồi, ngươi lui xuống trước đi. Chờ Thái tử về thì bảo lập tức đến gặp bổn cung." "Dạ." Hoàng hậu khẽ nhăn đôi mày thanh tú, hỏi thị nữ đã làm bạn với nàng nhiều năm, "Tiểu Thanh, vì sao Thái tử mới sáng sớm đã đi tìm quốc sư? Lại là trong ngày trọng yếu thế này?" Tiểu Thanh cá tính cương trực hoạt bát, đối với chủ tử của mình lại hết mực trung thành tận tâm, luôn luôn có hỏi liền đáp, nghe vậy chỉ cười cười nói, "Nô tỳ cảm thấy Thái tử mặc dù thái độ đối với quốc sư luôn tỏ ra lãnh đạm, nhưng đáy lòng khẳng định là rất quan tâm. Nếu không thì sao mấy năm qua, cứ dăm ba ngày người lại chạy đến Tử Vân tự?" "Ôi, Dật nhi đứa nhỏ này, cá tính thật sự cũng quá kỳ lạ rồi. Tĩnh Huyền đại sư vì nó mà phải chịu không biết bao nhiêu đau khổ, thế nhưng nó lúc nào cũng cau có lạnh nhạt với người ta." Vân phi hôm nay mặc dù đã ngồi lên ngôi hoàng hậu cao quý, nhưng nàng vẫn vô cùng cảm động và nhớ nhung chuyện trước đây Tĩnh Huyền đại sư đã giúp bọn họ một nhà được đoàn viên, bởi vậy nàng đối với quốc sư vô cùng tôn trọng. "Chuyện này cũng không thể trách Thái tử điện hạ được, người không biết thì không có tội, nếu không, hay là nương nương cứ trực tiếp nói cho điện hạ biết mọi chuyện không phải là tốt rồi sao?" "Bổn cung cũng muốn thế, nhưng Quốc sư cùng Vân Không đạo sĩ đã hết mực dặn dò, nếu như miễn cưỡng thức tỉnh trí nhớ kiếp trước của Thái tử, đối với kiếp này của nó không có lợi. Ôi, hết thảy đành thuận theo thiên ý vậy." Tiểu Thanh khẽ bĩu môi, "Thật cũng không sao hiểu nổi điện hạ nữa. Tĩnh Huyền đại sư người thì đẹp như vậy, đối với điện hạ lại tốt vô cùng. Từ nhỏ đến lớn, quốc sư lúc nào cũng yêu cầu tất cả y phục đồ dùng của Thái tử, mọi thứ đều phải mang vào Tử Vân tự, để cho ngài nhất nhất cầu phúc mới thôi. Đại sư từ bi thiện lương như vậy, điện hạ vì sao lại cứ thích tìm ngài ấy để gây phiền phức chứ?" "Bổn cung cũng không hiểu nổi. Chẳng lẽ kiếp trước bọn họ từng có gút mắc gì đó... " Tử Vân tự, tông miếu của hoàng thất thiêng liêng. Tại nội viên nghiêm cấm ngoại nhân ra vào, cũng là nơi quốc sư tu hành, nhưng giờ phút này đang diễn ra một màn kinh thế hãi tục... Thái tử điện hạ đang ngồi ngay ngắn trên ghế, vạt áo hất cao, mà người được dân chúng cả nước từ trên xuống dưới nhất mực kính trọng - Tĩnh Huyền đại sư, lại đang quỳ gối giữa hai chân Thái tử, vì y mà khẩu giao. Dương khối màu hồng đã phát dục hoàn toàn của thái tử ở giữa đôi môi xinh đẹp thánh khiết của quốc sư, thống khoái ra ra vào vào... "Hừ, khá lắm, hòa thượng dâm đãng, cái miệng nhỏ phía trên mút đến sảng khoái như vậy, có phải cái miệng nhỏ bên dưới cũng đã đói khát đến không nhịn được nữa rồi phải không?" Tĩnh Huyền không trả lời, chỉ dùng đôi mắt ướt át có chút hoảng hốt nhìn y. Hoàng Phủ Dật cúi đầu nhìn thấy đôi môi tuyệt mỹ của Quốc sư đang hàm chứa dương khối thô to, ánh mắt nhìn mình đầy dâm đãng thì nhiệt huyết liền sôi trào, thiếu chút nữa tinh quan thất thủ. Đáng chết! Hoàng Phủ Dật hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho tâm tình vững vàng, dùng thanh âm lạnh lùng nói, "Muốn cho thái tử sớm tiết một chút để ngươi có thể sớm được hưởng long tinh sao? Mơ tưởng!" Thái tử cười lạnh một tiếng, đột nhiên rút dương khối từ trong miệng Tĩnh Huyền ra, sỗ sàng giáng một cái tát xuống khuôn mặt tuyệt mỹ, "Ta thật muốn phụ hoàng, mẫu hậu cùng tất cả các quan viên đại thần đến đây xem, cái tên quốc sư thánh khiết không chút tỳ vết nhà ngươi là loại yêu tăng dâm đãng thích liếm mút dương vật của nam nhân như thế nào!" Mặc kệ thái tử dùng đủ loại lời nói hạ lưu vũ nhục mình, Tĩnh Huyền thủy chung vẫn bảo trì im lặng. Đôi mắt xinh đẹp khép hờ, hơi thở có chút gấp gáp, khóe miệng còn vương thỏa dịch, bộ dáng trông tuyệt diễm mị hoặc, khiến cho vị Thái tử lúc nào cũng tự tin vào năng lực tự chế của mình rốt cuộc cũng không nhịn được mà trở nên kích động, một lần nữa đem dương vật xuyên vào giữa đôi môi đỏ mọng! "Ha ha " Khoái cảm tuyệt đỉnh làm cho Thái tử sảng khoái ngẩng đầu, cuồng loạn hét lên! Chỉ một lát sau, Hoàng Phủ Dật đã đem long tinh quý giá toàn bộ rót vào trong miệng Tĩnh Huyền... Tĩnh Huyền đành khó khăn mà nuốt xuống. "Long tinh ăn ngon không?" Hoàng Phủ Dật dùng một ngón tay nâng chiếc cằm xinh đẹp tuyệt trần lên, khẽ mỉm cười hỏi. Tĩnh Huyền cũng không trả lời y, chỉ chậm rãi điều tức lại hơi thở, sau đó đôi mắt sáng trong từ từ mở ra, bình tĩnh nhìn y chăm chú, thản nhiên nói, "Thái tử điện hạ, đã không còn sớm nữa, xin mời hồi cung thay trang phục chuẩn bị cho đại điển hôm nay." Hoàng Phủ Dật nhìn đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, tựa hồ như tình sự vừa rồi không mảy may ảnh hưởng tới hắn một chút nào, trong lòng không khỏi hậm hực khó chịu! Thái tử lạnh lùng cười, "Ta thấy ngươi mới nên xem lại mình đấy. Đường đường là quốc sư một nước mà định dùng bộ dáng dâm đãng này đi chủ trì đại điển cầu phúc cho Thái tử hay sao? Hừ, tẩy rửa cho sạch sẽ đi!" Tĩnh Huyền khẽ buông hạ mi mắt, cung kính trả lời, "Tĩnh Huyền tuân mệnh." Đáng tiếc Thái tử đã phất tay áo bỏ đi, bởi vậy vô duyên nhìn thấy cảnh tượng sau đó... Chỉ thấy quốc sư cao quý thánh khiết phía sau cánh cửa yếu đuối vô lực quỳ rạp trên mặt đất.... "Điện hạ... " Trong miệng thì thào gọi người đã rời đi một cách vô tình, Tĩnh Huyền nhớ tới hình ảnh mình vừa khẩu giao cho ái nhân, không khỏi trong lòng dậy sóng, ngón tay không nghe theo sai khiến đã lẻn vào trong áo cà sa, nắm lấy nhiệt căn đã bừng bừng phấn chấn từ lâu. "Uh ưm... Điện hạ... " Kể từ năm ngoái khi Thái tử bắt đầu có những cử chỉ thân mật với hắn, mấy chục năm khổ tu của Tĩnh Huyền liền bị hủy không còn sót lại chút nào, lại càng không thể khắc chế nổi tình dục của bản thân! Mặc dù chưa từng vượt qua phòng tuyến cuối cùng, nhưng mỗi lần Thái tử tuấn mỹ cao lớn đụng chạm vào cơ thể hắn, hắn liền lập tức quên hết tất cả phật môn thanh quy, nghi lễ quân thần, chỉ một mực hy vọng ái nhân gắt gao ôm chặt hắn không rời! "Ôm lấy ta... Điện hạ... Dật ca ca... Tĩnh Huyền rất muốn nói cho ngươi... " Ta yêu ngươi.... vô cùng yêu ngươi! Khi chất dịch trắng đáng xấu hổ bắn ra, Tĩnh Huyền rốt cuộc cũng thổ lộ những ý nghĩ yêu thương tràn ngập trong lòng mà không cách nào nói ra lời được... "Điện hạ, chờ nô tài một chút." Tiểu Tuyên Tử - thiếp thân thái giám từ nhỏ đã theo hầu Thái tử, lo lắng theo sát phía sau Hoàng Phủ Dật đang đi như chạy! "Điện hạ, nếu người không đi chậm lại một chút, Tiểu Tuyên Tử sẽ thả bom đấy!" Thấy tiểu quỷ Tiểu Tuyên Tử vóc dáng nhỏ gầy, vừa chạy vừa thở hổn hển trông như sắp tắt thở đến nơi, tâm tình buồn bực lúc mới rồi của Hoàng Phủ Dật mới tốt lên một chút, không khỏi cười mắng, "Đúng là không có tiền đồ! Thái tử ở ngay trong hoàng cung mà ngươi cũng theo không kịp, vậy vạn nhất sau này ta ra cung, ngươi chẳng phải sẽ lạc mất sao?" "Ôi... hi hi, không sợ không sợ, Tiểu Tuyên Tử sẽ tới tìm Tĩnh Huyền đại sư mượn một chút pháp lực, nói không chừng sau này nô tài có thể đi gió về mây ấy chứ!" "Hừ, pháp lực cái gì? Bổn thái tử ta còn không thèm để vào mắt!" Người kia cho dù có pháp lực cao thâm đến đâu, không phải cũng vẫn phải quỳ rạp dưới chân Thái tử, để cho ta đùa bỡn hay sao! "Ai nha, điện hạ, quốc sư căn bản chẳng cần đến pháp lực, chỉ bằng dung mạo tuyệt sắc phong hoa tuyệt đại kia cũng có thể đem chúng ta từ trên xuống dưới mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi!" Tiểu Tuyên Tử cũng giống như những người trong cung khác, đối với quốc sư đều là ngưỡng mộ vô cùng. "Ngậm cái mồm thối của ngươi lại cho bổn thái tử!" Hoàng Phủ Dật vừa nhìn bộ dáng mê đắm của Tiểu Tuyên Tử, liền cảm thấy tức giận khó nén, giơ chân một cước đạp vào mông hắn! "Ai u!" Tiểu Tuyên Tử khi không gặp xui xẻo, bị đạp một cước ngã nhào xuống đất, đau đến oa oa kêu to! "Ô... Điện hạ, sao người có thể nhẫn tâm như vậy? Tiểu Tuyên Tử nói sai chỗ nào? Không phải Điện hạ cũng bị Tĩnh Huyền đại sư mê hoặc đến choáng váng rồi sao? Nếu không thì người suốt ngày chạy tới đây quấn quít lấy người ta làm gì chứ?" "Ai quấn quít lấy hắn?" Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Dật lập tức đỏ bừng, thấp giọng tức giận mắng, "Ngươi còn nói bậy, bổn thái tử sẽ rút lưỡi của ngươi!" "Rút lưỡi Tiểu Tuyên Tử rồi, sau này sẽ không có ai báo cáo nhất cử nhất động của quốc sư cho điện hạ nữa." "Được, vậy bổn thái tử sẽ chặt chân của ngươi!" "Chặt chân Tiểu Tuyên Tử rồi, sau này sẽ không có kẻ nào canh cửa Tử Vân tự cho điện hạ nữa!" "Canh cửa cái gì? Ngươi tưởng bổn thái tử là kẻ trộm sao?" Khuôn mặt Hoàng Phủ Dật tức giận đến mức tái đi, "Tử Vân tự thì có cái gì hay để trộm?" "Trộm tình a... " Thanh âm bé xíu của Tiểu Tuyên Tử lí nhí trong miệng. "Ngươi nói cái gì?" Thấy ánh mắt Thái tử toát ra vẻ nguy hiểm, Tiểu Tuyên Tử le lưỡi, cười làm hòa, "Điện hạ, điện hạ, đừng tức giận, đừng tức giận, nô tài biết hẳn là quốc sư lại làm gì khiến cho điện hạ mất hứng rồi. Tiểu Tuyên Tử có một diệu kế, cam đoan làm cho quốc sư mau chóng tỉnh ngộ, sau này đối với thái tử sẽ cam tâm thần phục!" "Thật sao?" Hoàng Phủ Dật vừa nghe, hai mắt liền sáng lên, "Nói cho ta nghe mau!" "Ôi... hi hi, điện hạ ghé tai lại đây." Tiểu Tuyên Tử ghé vào tai hắn thì thầm một phen. Hoàng Phủ Dật nghe xong vui sướng cười to, "Ha ha, diệu kế, diệu kế! Tiểu Tuyên Tử, ngươi thật thông minh!" "Ôi... Điện hạ nói quá rồi, hi hi." Tiểu Tuyên Tử đắc ý đến nỗi đuôi cũng vểnh cả lên trời! "Được, vậy ngươi tới Tử Vân tự truyền khẩu dụ của bổn thái tử. Đêm nay thái tử có chuyện muốn hỏi rõ ràng, lệnh cho Tĩnh Huyền đại sư giờ Tý phải có mặt trước Thái tử điện, không được trái lời!" "Tuân lệnh." Cont...
|
Tuyệt sắc quốc sư - Chương 2.1 Trăng sáng vằng vặc. Lúc ban ngày, đại lễ thành nhân của Thái tử được cử hành long trọng, cuối cùng đã kết thúc tốt đẹp. Nhưng khi đêm xuống, có một người tuân theo mệnh lệnh của Thái tử đang đứng trước Thái tử điện. Điện hạ triệu ta đến vào lúc muộn thế này, rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn sẽ đối với ta... Trong lòng Tĩnh Huyền có một tia bứt rứt không yên, nhưng không cách nào phủ nhận cũng có một chút chờ mong phấp phỏng. Không, Tĩnh Huyền, đừng quên ngươi là đương kim quốc sư, không phải là tiểu hòa thượng trước đây nữa. Vạn nhất nếu như vượt qua phòng tuyến cuối cùng này, ngươi sẽ hủy đi tất cả nghi lễ quân thần, sẽ khiến Thái tử bị vu vào tội bất nghĩa! Hắn là Thái tử, tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào nói xấu dèm pha! Ngươi ngàn vạn lần không thể hại hắn! Tĩnh Huyền vận dụng phật môn tâm pháp cố gắng bình ổn tâm tình đang tán loạn, sau đó mới cất bước đi tới cửa tiền điện. "Tham kiến quốc sư." Tiểu Tuyên tử đã chờ ở cửa hồi lâu. "A di đà phật, làm phiền thí chủ chờ rồi." "Đừng khách khí, đừng khách khí. Tĩnh Huyền đại sư, Tiểu Tuyên tử đã chờ người thật lâu rồi, có điều Thái tử điện hạ của chúng ta chờ còn lâu hơn nữa a, người nếu không đến, ta thấy Thái tử có thể sẽ đem Thái tử điện lật tung lên mất!" Nghĩ đến tính cách hỉ nộ vô thường của Thái tử, Tĩnh Huyền không khỏi cười khổ. "Quốc sư, mời ngài đi theo ta." Tĩnh Huyền theo Tiểu Tuyên tử vào Thái tử điện, dưới sự hướng dẫn của hắn liền phát hiện ra đây là hướng đi tới tẩm cung, trong lòng không khỏi tim đập dồn dập. Gương mặt luôn giữ bình tĩnh lúc này cũng không nhịn được mà hiện lên một mạt đỏ ửng. Rốt cuộc đến cửa tẩm cung Thái tử, Tiểu Tuyên tử liền thấp giọng nói, "Bẩm Thái tử điện hạ, Quốc sư giá lâm." Giữa đêm tối truyền đến âm thanh trầm thấp, "Cho hắn vào." "Dạ." Tiểu Tuyên tử mở cửa phòng, sau đó khom người nói, "Quốc sư xin mời." Tĩnh Huyền cố gắng dằn xuống tâm tình dậy sóng, cất bước tiến vào. Hồi tưởng lại lần cuối hắn bước vào tẩm cung Thái tử, đã là chuyện của ba năm trước... Khi đó Thái tử bị nhiễm phong hàn, bệnh tình cực kỳ hung hiểm, hắn vội vội vàng vàng chạy tới, trước giường bệnh vì ái nhân tụng kinh cầu phúc cả đêm, mãi đến hừng đông, Thái tử thoát khỏi hiểm cảnh, hắn mới yên lặng rời đi. Nếu như khi đó Thái tử không thể gắng gượng dậy, Tĩnh Huyền giờ này chắc chắn cũng không còn ở trên đời. "Mau tới đây, phát ngốc cái gì?" Hoàng Phủ Dật thấy hắn tựa hồ có chút xuất thần, đôi mi tuấn tú không khỏi cau lại. Tĩnh Huyền vội vàng thu liễm tâm thần, tiến lên hành lễ, "Tĩnh Huyền tham kiến điện hạ." "Vừa rồi là đang suy nghĩ cái gì?" Đôi mắt xinh đẹp của Tĩnh Huyền hơi buông xuống, nhẹ giọng nói, "Tĩnh Huyền chỉ là nghĩ, không biết đêm nay điện hạ triệu kiến là có gì phân phó?" Hoàng Phủ Dật mỉm cười, "Đương nhiên là mời ngươi đến để tụng kinh cầu phúc cho ta rồi." Vào lúc đêm khuya thế này? Tĩnh Huyền không khỏi nghi hoặc. "Thấy kỳ quái sao?" Hoàng Phủ Dật nhíu mày, "Đêm nay đối với bổn thái tử mà nói, chính là một sự kiện quan trọng cả đời. Nếu bổn thái tử đã trưởng thành, đương nhiên sẽ làm những chuyện người lớn mới làm. Thí dự như là... làm chu công chi lễ." *Chu công chi lễ: tương truyền Tây Chu năm thứ nhất, nam nữ lạm tình, Chu công thấy như vậy là không được, vì thế đã quy định: nam nữ trước khi kết hôn không thể tùy tiện phát sinh quan hệ "tình dục", trừ phi tới ngày kết hôn. Sau mọi người gọi đó là "Chu công chi lễ - lễ nghi của Chu công". "Chu công chi lễ" hiện tại thông tục chỉ vợ chồng cùng phòng, làm tình, phát sinh quan hệ. Làm chu công chi lễ? Tĩnh Huyền trong lòng cả kinh, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Thái tử, lại thấy vừa sợ hãi nhưng lại có chút chờ mong. Nhớ tới những khoái cảm mất hồn trước đây khi hắn cùng Dật ca ca yêu dấu ân ân ái ái, thân thể không khỏi mềm nhũn ra. Không, không được, Tĩnh Huyền, ngươi ngàn vạn lần phải khắc chế chính mình! Định tâm chú! Mau niệm Định tâm chú! Nhưng Tĩnh Huyền đối với Thái tử đã yêu đến khắc cốt ghi tâm, làm sao bình tĩnh mà đọc Định tâm chú được, đành thấp giọng nôn nóng nói, "Điện hạ, bần tăng là người của Phật môn, tuyệt không thể cùng điện hạ làm ra chuyện xằng bậy, làm xấu mặt Phật môn, cũng làm xấu mỹ danh của điện hạ." Hoàng Phủ Dật thấy hắn cự tuyệt, trong lòng tức giận vô cùng, không khỏi khinh miệt mà cười ha hả, "Quốc sư, đừng đắc ý thế! Ngươi cho rằng bổn thái tử không phải ngươi thì không thể sao? Tiểu Tuyên tử!" "Có nô tài." "Gọi người tiến vào." "Dạ." Tiểu Tuyên tử khấp khởi mừng thầm mà nâng một bao bố dài vào phòng, sau đó thả xuống đất. "Mở ra." "Tuân lệnh điện hạ." Tiểu Tuyên tử nắm lấy một đầu vải bố, tư thái lưu loát dùng sức kéo mạnh một cái.... Một thân thể xích lõa nháy mắt từ trong bao bố lăn ra.... Nữ nhân da trắng như tuyết, tóc đen như nhung, vóc dáng đầy đặn xinh đẹp vô cùng. Giờ phút này nàng hơi quỳ rạp xuống đất, khiến cho không sao nhìn rõ dung nhan. "Tiểu nữ Ánh Đồng khấu kiến thái tử điện hạ." Hoàng Phủ Dật lãnh đạm ra lệnh, "Ngẩng đầu lên." "Dạ." Ánh Đồng nghe lời, chậm rãi ngẩng đầu.... Chỉ thấy nàng mắt phượng mày ngài, diễm lệ tuyệt luân, khóe môi có một nốt ruồi mỹ nhân nho nhỏ, lại càng thêm câu hồn nhiếp phách. "Ha ha, mỹ nhân xinh đẹp." Hoàng Phủ Dật hài lòng cười, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của nàng, "Lên giường chờ ta, đêm nay bổn thái tử muốn ngươi hảo hảo hầu hạ." "Có thể hầu hạ Thái tử điện hạ là phúc khí Ánh Đồng đã tu ba kiếp mới được. Ánh Đồng nhất định sẽ không để Thái tử điện hạ thất vọng." Ánh Đồng trước khi đi, còn không quên tặng cho Thái tử một ánh mắt mị hoặc như nước mùa thu. "Ha ha... Thật là vưu vật (vật hiếm có). Tiểu Tuyên tử, làm tốt lắm." Hoàng Phủ Dật hài lòng vỗ vỗ lên đầu hắn. "Vưu vật này chính là lễ vật mà Miêu Cương vương ngàn dặm xa xôi mang tới để tặng cho Thái tử nhân lễ thành nhân, nghe nói kỹ thuật hầu hạ cực cao, đêm nay điện hạ phải hảo hảo đại chiến ba trăm hiệp mới được nha, hi hi." Tiểu Tuyên tử cười giống hệt như một tú bà đang kéo khách. "Ha ha... Có quốc sư tu hành cao thâm ở đây vì bổn thái tử tụng kinh gia trì (tăng khả năng chịu đựng), nhất định ta có thể nhất triển hùng phong, thỏa lòng mong ước. Ngươi nói có đúng không, quốc sư?" Hoàng Phủ Dật tà tà cười, không chút hảo ý nhìn chằm chằm Tĩnh Huyền đang đờ đẫn. Trái tim Tĩnh Huyền như tan vỡ thành trăm ngàn mảnh. Không ngờ Thái tử lại hận hắn đến mức này, đến độ muốn hắn trơ mắt nhìn y cùng một nữ nhân xa lạ trình diễn một màn xuân cung đồ sống động. Không, không cần... Hắn không chịu nổi! Thật sự không chịu nổi! Tĩnh Huyền đau lòng đến mức muốn chết đi, nhưng mà... Hắn không thể quên rằng.... người trước mắt mình là Thái tử. Không phải Dật ca ca của hắn. Dật ca ca từng cùng hắn sinh tử tương hứa, yêu thương che chở hắn đã không bao giờ trở lại nữa rồi... Trước mắt là người nam nhân hận hắn thấu xương, vĩnh viễn không thể nào yêu hắn. Cont...
|
Tuyệt sắc quốc sư - Chương 2.2 Nước mắt không nhịn được từ dưới cõi lòng tan nát trào lên, Tĩnh Huyền thống khổ không ngừng nhắc nhở chính mình...
Tĩnh Huyền, đừng khóc.
Người nam nhân này không thuộc về ngươi, đừng khóc.
Đây là số mệnh của ngươi. Đừng khóc.
Tĩnh Huyền dùng hết sức ngăn lại nước mắt sắp tràn mi, lẳng lặng nhìn chăm chú Thái tử, dùng ngữ điệu bình thản nhất nói, "Vì điện hạ cầu phúc chính là bổn phận của bần tăng."
Tiểu Tuyên Tử vừa nghe thiếu chút nữa thì té xỉu.
Đại sư a, đại sư! Nói ngươi thông minh cái thế, chẳng lẽ không biết điều Thái tử muốn là gì ư?
Ngươi làm thế này, khác gì hại chết Tiểu Tuyên Tử ta?
Hoàng Phủ Dật nhìn vẻ mặt bình tĩnh cùng ngữ khí lạnh lùng của Quốc sư, quả thực tức đến phát điên!
Hảo, hảo cho một người cao tăng đắc đạo! Bổn thái tử cũng không tin hôm nay không trị được ngươi!
"Lại đây cho ta!"
Hoàng Phủ Dật gầm lên giận dữ, thô lỗ nắm lấy tay Tĩnh Huyền, lôi xềnh xệch vào trong phòng...
Tiểu Tuyên Tử thấy thái tử tức giận quá mức, sợ y nhất thời xúc động làm quốc sư bị thương liền vội vàng đuổi theo, gấp giọng nói, "Điện hạ bớt giận! Điện hạ bớt giận! Quốc sư vào trong sợ rằng sẽ quấy rầy tới điện hạ và mỹ nhân ân ái với nhau, hay là cứ để quốc sư đợi bên ngoài thì hơn."
"Không đâu, có người xem thì càng kích thích mà!" Ánh Đồng hưng phấn vỗ tay, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm quốc sư vừa bị lôi vào!
Oa, thì ra đây chính là quốc sư trong truyền thuyết a, so với Miêu Cương đệ nhất mỹ nhân như nàng còn đẹp hơn nữa! Nếu Miêu Cương vương của nàng nhìn thấy, khẳng định là sẽ bị hút mất hồn cho mà xem!
Tiểu Tuyên Tử nghe vậy thiếu chút nữa bị nữ nhân Miêu Cương táo bạo này hù chết!
Cha mẹ ơi, nữ nhân Miêu Cương thật đúng là kinh khủng mà!
Hoàng Phủ Dật nghe vậy cũng cười ha hả, "Được, thật là một người phóng khoáng! Đêm nay bổn thái tử nhất định phải hảo hảo lãnh giáo khả năng của mỹ nữ Miêu Cương! Quốc sư, ngươi hãy quỳ ở một bên, hảo hảo nhìn cho bổn thái tử! Ta chẳng những muốn ngươi xem, còn muốn ngươi tụng kinh trợ giúp, nếu giữa chừng gián đoạn, bổn thái tử tuyệt đối không tha cho ngươi!"
Tiểu Tuyên Tử thấy sắc mặt Tĩnh Huyền đại sư trắng nhợt, thân thể khẽ run rẩy từng cơn, không khỏi thương tiếc vạn phần, đành mở miệng cầu tình thay hắn, "Điện hạ, Quốc sư người...."
"Câm mồm! Cút đi cho bổn thái tử!"
"Dạ, tiểu nhân cút, tiểu nhân sẽ cút ngay đây!"
Thấy thái tử nổi trận lôi đình, Tiểu Tuyên Tử sợ hãi vội vội vàng vàng cúp đuôi chạy trốn!
"Hừ, ngươi là cái đồ yêu tăng chuyên đi mê hoặc người khác, ngay cả Tiểu Tuyên Tử cũng bị ngươi làm cho mụ mị! Đáng tiếc chiêu này dùng với bổn thái tử ta cũng vô dụng thôi!"
Tựa hồ để chứng minh những điều mình nói là sự thật, Hoàng Phủ Dật vung tay áo lên, quả quyết xoay người lên giường....
Ánh Đồng tư thái xinh đẹp bò đến bên người thái tử, cười cười cúi xuống hôn lên mặt y một cái.
"Ánh Đồng ở Miêu Cương đã nghe nói Thái tử điện hạ anh dũng bất phàm, tuấn mỹ vô song, hôm nay được gặp, đúng là người thật còn hơn trong đồn đãi, vừa thấy đã khiến Ánh Đồng xuân tình nhộn nhạo, tim đập liên hồi!"
"Thật sao?" Tuấn mi của Hoàng Phủ Dật khẽ nhíu.
"Nếu điện hạ không tin, có thể sờ thử ngực Ánh Đồng!"
Mỹ nhân Miêu Cương cười quyến rũ cầm lấy tay thái tử, đặt lên bầu vú xích lõa của mình....
Khóe mắt Hoàng Phủ Dật liếc sang vị Quốc sư đang đờ đẫn đứng bên cạnh, thấy hắn vẫn lặng im nhìn y cùng mỹ nhân chọc ghẹo nhau trên giường.
Thái tử trong lòng tức giận không có nơi phát tiết, hai tay phẫn hận nắm lấy bầu vú mỹ nhân, ở trên người nàng xoa bóp sờ soạng từ trên xuống dưới....
"Ha ha.... " Ánh Đồng phát ra âm thanh kiều mỵ, "Ư... a... Khí lực của điện hạ thật lớn... Ánh Đồng rất thích... Nữa, nữa đi mà!"
Tĩnh Huyền thấy hai người trên giường đang quấn chặt lấy nhau, cảm giác bản thân như đang bị đày dưới mười tám tầng địa ngục, vừa giống như bị một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lại như thể bị vạn đao lăng trì...
Điện hạ... Dật ca ca... Đừng đối xử với ta như vậy!
Tuy Tĩnh Huyền tu hành cao thâm, nhưng vẫn chống chọi không nổi với tình yêu đã đâm sâu bén rễ trong lòng, tâm tư trăm mối tơ vò không sao ngăn được, bị cảnh trước mắt kích động quá mãnh liệt, khí huyết trong ngực bỗng cuồn cuộn dâng lên, máu tươi cũng theo đó trào ra khỏi miệng!
Dù Tĩnh Huyền đã cố gắng đè ép xuống, nhưng một dòng máu đỏ tươi vẫn từ miệng hắn tuôn chảy không ngừng....
Tâm đã đau như vỡ nát, thân thể thoáng cái cũng không chống đỡ nổi, cả người mềm nhũn ngã lăn trên mặt đất....
"Không!"
Ánh mắt Thái tử từ đầu tới cuối vẫn chưa từng rời khỏi quốc sư, thấy miệng hắn phun máu tươi, ngất lịm trên mặt đất, trong lòng y hoảng hốt vô cùng, vội vội vàng vàng chạy tới, một tay ôm hắn vào lòng!
"Ngươi tỉnh, tỉnh lại đi!" Hoàng Phủ Dật kinh hoàng lay lay hắn, "Tiểu Tuyên Tử! Tiểu Tuyên Tử!"
Tiểu Tuyên Tử vừa nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của thái tử, liền nhanh chân chạy vào, nhưng liếc mắt một cái đã thấy quốc sư té xỉu trong lòng điện hạ, "Trời ơi, điện hạ! Quốc sư bị làm sao vậy?"
"Ít nói nhảm đi! Truyền thái y, mau truyền thái y!"
"Không thể! Không thể truyền thái y được!", Tiểu Tuyên Tử gấp đến độ giơ chân, "Chuyện đêm nay nếu truyền ra ngoài, sẽ gây nên sóng to gió lớn!"
Thái tử chẳng những ban đêm triệu nữ nhân đến thị tẩm, lại còn gọi quốc sư tới một bên phụng bồi.
Chuyện hoang đường tới mức này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm triều đình dậy sóng!
"Bổn thái tử không quản được nhiều như vậy!" Hoàng Phủ Dật nhìn Tĩnh Huyền trong lòng mình bất tỉnh nhân sự, đã gấp đến mức muốn điên lên, lúc này nào còn tâm trí quan tâm xem cái gì gọi là phong ba bão táp! "Tiểu Tuyên Tử! Đều là chủ ý ngu ngốc của ngươi! Ngươi xem, bây giờ người cũng đã bị ngươi hại đến bất tỉnh rồi!"
"Ô... Tiểu Tuyên Tử vốn chỉ nghĩ quốc sư đạo hạnh cao thâm, thấy thái tử triệu nữ nhân tìm hoan nhạc, nhất định sẽ sinh lòng đố kỵ, sẽ dùng pháp lực tống nữ nhân kia ra ngoài! Ai ngờ... ai ngờ quốc sư lại tức giận đến hộc máu chứ!"
Tiểu Tuyên Tử gặp phải vị quốc sư khó hiểu này, thật sự là khóc không ra nước mắt mà!
Hoàng Phủ Dật cũng tự trách bản thân không lo lắng chu toàn, thật sự lúc đầu không nên nghe theo chủ ý ôi thiu của Tiểu Tuyên Tử kia, chỉ có thể tức giận nói, "Sau này ta sẽ tính sổ với ngươi! Bây giờ mau giúp bổn thái tử nghĩ biện pháp cứu người đi!"
"A, có!" Tiều Tuyên Tử đột nhiên trong óc lóe linh quang, "Điện hạ, Vân Không đạo sĩ hôm nay vừa tới tham gia đại điển thành nhân của người, bây giờ vẫn còn lưu lại trong cung a!"
"Đúng vậy! Bổn thái tử sao lại quên béng mất chứ. Mau, mau gọi Vân Không đạo sĩ tới đây."
"Tuân mệnh."
"Chờ một chút, đem nữ nhân này mang đi luôn."
"Điện hạ, người không quan tâm ta nữa rồi sao? Ánh Đồng thật sự thương tâm a." Ánh Đồng ra vẻ đáng thương ôm ngực. "Đừng quan tâm tới xú hòa thượng kia, điện hạ lại cùng Ánh Đồng đại chiến ba trăm hiệp đi!"
"Mau cút cho bổn thái tử!"
Tiểu Tuyên Tử thấy thái tử sắp phát điên, cả người không nhịn được mà tuôn một tầng mồ hôi lạnh, "Ngươi muốn chết sao, còn không mau đi nhanh!"
Ánh Đồng nghịch ngợm le lưỡi, dùng vải bố cuộn mình lại, nằm thẳng trên mặt đất.
"Được rồi, ngươi nâng đi. Bồn cô nương đến như thế nào thì đi như thế ấy."
Tiểu Tuyên Tử thật sự chịu thua nàng ta rồi, nhưng không có thời gian cùng nàng ta đôi co nữa, chỉ có thể dở khóc dở cười mà nâng nàng ta đi ra khỏi điện....
Cont...
|