Thử Tình Mạch Mạch
|
|
Chương 10: Tình sau xa cách (3) Chức năng giảm xóc của xe ngựa cổ đại kém xa so với xe hơi hiện đại, mặc dù bánh xe xe ngựa hoàng gia lớn, bên trong xe cũng trải đệm gấm thật dầy, nhưng Mạc Ưu vẫn bị lay động đến đầu choáng váng. Người trong ngực truyền tới tiếng hít thở đều đều, xem ra y thật rất mệt mỏi, một hồi như vậy liền ngủ. Quan sát tỉ mỉ, y thật là một nam tử không có quá nhiều xinh đẹp, mày kiếm nhập tấn, mắt lãnh đạm như sao.
Có thể nói y một chút cũng không nữ khí, trên người tản ra cũng không phải cái loại mùi thơm trên người nữ nhân đó, mà là trận trận mùi vị nam tử mát lạnh mê người, nhưng quả thực đem Mạc Ưu mê choáng váng.
Mạc Ưu không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên mặt an tường của y, nghĩ đến đêm hôm đó mấy tháng trước, y ở dưới người mình thoải mái thừa hoan, cảm giác bụng dưới bắt đầu nóng lên như lửa thiêu, ai, thân thể của nam nhân cổ đại này thật đúng là dễ động tình dục, không biết chủ nhân trước kia hắn có phải là cái đại sắc lang hay không, còn là một đại sắc lang đồng tính luyến ái.
Không biết đi qua một hòn đá hay là thế nào, xe ngựa nặng nề tròng trành một chút, Mạc Ưu bận bịu một tay giữ nóc xe ổn định thân hình, một tay ôm thật chặt eo của Phong Tiêu Nhiên, khẩn trương nhìn y một cái, chỉ thấy y hơi cau mày, vô cùng nhỏ giọng ừ một tiếng, dáng vẻ dường như có chút thống khổ.
Chẳng lẽ là chạm vào vết thương?
Đúng vậy, nhìn một chút thương thế ra sao, người này cũng quá cậy mạnh, để cho ta nhìn mạch cũng không chịu, trong lòng Mạc Ưu lẩm bẩm.
Mình đối với rất nhiều kỹ thuật của thân thể này dường như cũng là quen thuộc như bẩm sinh, nói thí dụ như võ công, nói thí dụ như vẽ một chút, nói thí dụ như khiêu vũ, nói thí dụ như y thuật. Ở trong bóng tối lục lọi mò tới tay đè trên bụng của y, nhẹ nhàng chạm vào mạch môn của y. Ừ? Mạch tượng làm sao kỳ quái như vậy? Không thể nào a, y là người nam nhân mà...
Xem ra thân thể này ở phương diện y thuật vẫn là học nghệ không tinh. Mạc Ưu đối mặt với kết quả chẩn đoán tức cười, không khỏi le lưỡi một cái.
Người trong ngực dường như để lâu một cái tư thế ngủ có chút khó chịu, nhẹ nhàng uốn éo người, Mạc Ưu sợ lúc này y sẽ tỉnh lại hỏi kết quả chẩn đoán của mình, vậy không phải mình là muốn bị cười rớt răng?
Bận bịu lặng lẽ buông ra tay của y, đàng hoàng ôm y ngồi yên. Xe ngựa một đường chạy nhanh dần dần chậm lại, Mạc Ưu vạch rèm ở cửa sổ nhỏ nhìn một cái, xa xa một tòa đại trạch bỗng nhiên xuất hiện, đây là phủ Tấn vương.
Phủ Tấn vương quy cách rõ ràng so với phủ Văn vương muốn sang trọng hùng vĩ rất nhiều, chỉ nhìn cánh cửa cũng cảm thấy có chút mùi vị của hoàng cung.
"Điện hạ, đến." Liễu Minh Nguyên ở ngoài xe kêu một tiếng, Mạc Ưu thấy Phong Tiêu Nhiên còn đang ngủ say, không khỏi cười thầm làm sao có thể có người ngủ say như vậy, chẳng lẽ là Hoa Trạch Loại* cổ đại, một ngày phải ngủ 16 giờ?
Mặc dù có chút không đành lòng đánh thức y, nhưng tháng chạp trời đông giá rét trong xe ngựa cũng là một mảnh lạnh lẽo, một lúc sau nhất định là muốn đông lạnh cảm mạo, vì vậy hắn vỗ nhè nhẹ một cái mặt của y, kêu y mấy tiếng.
*Hoa Trạch Loại: mọi người xem 'Vườn sao băng' Đài Loan sẽ biết nha, anh này do Châu Du Dân đóng.
Khuôn mặt trơn bóng... Cảm giác thật là tốt, so với những nữ minh tinh quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da còn tốt hơn.
Chính là có chút quá lạnh, trong xe lại cũng lạnh nữa.
Phong Tiêu Nhiên có chút mông lung mở mắt ra, đối diện với đôi mắt sắc mê mê lấp lánh giảo hoạt của Mạc Ưu.
Nếu nói hắn là gian tế Văn vương phái tới, thật đúng là rất khó để cho người tin tưởng, có mấy cái gian tế sẽ giống như hắn như vậy cả ngày đầu như thiếu gân si ngốc ngẩn người?
Rất nhanh, Phong Tiêu Nhiên liền được Mạc Ưu và Liễu Minh Nguyên cẩn thận đặt lên trên giường lớn khắc hoa trải gấm mềm cạnh lò sưởi, nam thị thiếp thân của y là A Lâm muốn tiến lên cởi bỏ áo khoác vừa dầy vừa nặng, nhưng hắn nhìn Mạc Ưu chần chờ một chút. Bụng mang thai bốn tháng đã hơi có chút hiện hình, bụng hơi nhô lên dưới trường bào không nhìn ra, nhưng bên trong là áo mỏng thắt eo, chỉ sợ. . .
Vẫn là Liễu Minh Nguyên phản ứng nhanh, một cái kéo qua Mạc Ưu chỉ một bức họa trong phòng nói: "Mạc công tử, đây là một bộ điện hạ chúng ta thích nhất được cất giữ, ngươi cũng tới xem một chút."
Mạc Ưu quả nhiên bị hắn hấp dẫn, hai người hơi phẩm bình một phen mới đến trước giường Phong Tiêu Nhiên, lúc này y nằm vào trong chăn thật dầy, một chút cũng không lộ ra dấu vết.
"Điện hạ, đêm đã khuya, trước khi ngủ để cho tại hạ vì ngươi bắt mạch đi."
Liễu Minh Nguyên thấy tinh thần y mặc dù cực tốt, sắc mặt cũng không phải cố cậy mạnh, cuối cùng cũng có chút phóng tâm.
"Đúng vậy, ngươi mau nhìn xem hắn kết quả làm sao, phải bao lâu mới có thể được a?"
Mạc Ưu ngược lại là một chút cũng không khách khí, một bộ dáng vẻ tựa như quen ngồi bên mép giường của Phong Tiêu Nhiên.
Thấy Liễu Minh Nguyên nắm tay của y chẩn mạch, liền rất tự nhiên nắm một tay khác tùy khoác lên trước ngực của y.
Liễu Minh Nguyên tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái, trong đầu nghĩ nếu không phải ngươi, điện hạ chúng ta làm sao phải dùng tới chịu phần tội này! Vốn là mang thai những tháng đầu phản ứng liền lớn, choáng váng đầu hoa mắt buồn nôn đau hông, mỗi một dạng càng thêm đầy đủ, hết lần này tới lần khác mang thai sơ kỳ vẫn là vượt qua ở trên chiến trường, tuy nói chẳng qua là bày mưu lập kế chưa từng đích thân ra trận, nhưng loại cuộc sống hành binh đánh giặc đó điều kiện là một cái người thân thể mang thai có thể chịu được sao?
|
Chương 11: Cho thấy cõi lòng "Bây giờ điện hạ còn cảm thấy đau bụng sao?"
Liễu Minh Nguyên bắt mạch cho y có chút lo lắng, trên chiến trường ưu tư trùng trùng tâm lực quá mệt mỏi, hơn nữa mấy ngày liên tiếp bôn ba, tâm tình phiền muộn, Phong Tiêu Nhiên hôm nay đã hiện ra trạng thái lạc thai, chỉ dựa vào thuốc và cẩn thận chăm sóc, cuối cùng là có thể giữ được thai nhi hay không, cũng phải xem ý trời.
Vốn là hắn hết sức khuyên điện hạ đánh rụng đứa bé này, nhưng hôm nay thấy Mạc Ưu đối với y khẩn trương như vậy, tuyệt không giống như là giả vờ, lại có điểm không chắc chắn. Phong Tiêu Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ánh mắt lại dừng trên tay Mạc Ưu đang nắm mình.
Bàn tay của hắn thật ấm áp, ngón tay thon dài mà có lực, ngón tay hơi có chút kén mỏng lơ đãng ma sát trên tay y, một cảm giác mềm mại ngưa ngứa theo lòng bàn tay thẳng tới trong lòng y, có loại kinh sợ vô hình.
"Là bụng bị thương sao? Nội thương? Có nghiêm trọng không, cần muốn ta giúp ngươi vận khí chữa thương sao?" Mạc Ưu thấy dáng vẻ sững sờ của y, trong lòng không nói ra được cuống cuồng.
Người cổ đại này làm sao ngốc như vậy, không biết giấu bệnh sợ thầy sẽ chết người sao, làm sao một cái hai cái cũng một chút cũng không cuống cuồng, xem ra ngày khác phải nói một chút cho họ nghe chuyện 'Biển thước gặp thái hoàn công'.
"Không cần, xem ra có mấy tháng muốn dày vò. Bây giờ tiểu nhân đi nấu, điện hạ uống xong nghỉ một đêm đi. Phiền toái Mạc công tử nhìn điện hạ thay ta."
Liễu Minh Nguyên phát giác trong mắt Phong Tiêu Nhiên lóe lên một thần thái không tha, hắn nhìn mặt của Mạc Ưu, nụ cười lạnh nhạt, đó là một loại nụ cười... đau lòng, dung túng. Hắn lập tức biết điện hạ là không thể nào đánh rụng hài tử, y thích người nam nhân ông trước mắt này, nguyện ý vì hắn sinh con.
Thấy Phong Tiêu Nhiên gật đầu một cái, Liễu Minh Nguyên liền dẫn tiểu Lâm đi xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người Mạc Ưu và Phong Tiêu Nhiên, trong không khí lưu chuyển một cổ khí tức ái muội mà hơi ngọt.
Từ trước đến nay luôn luôn da mặt dày như Mạc Ưu dường như cũng cảm nhận được bầu không khí có chút lúng túng, không khỏi ngồi thẳng người giả vờ ho khan mấy tiếng, buông ra tay của Phong Tiêu Nhiên nhất thời cũng không biết làm gì, liền từ eo cầm ra quạt giấy vô ý thức đung đưa.
"Làm sao, ngươi rất nóng sao?" Phong Tiêu Nhiên thấy mặt hắn hồng hồng, mùa đông lại quạt, không nhịn được muốn cười.
"Ách, là. . . Ách, không phải."
Nhìn nụ cười thản nhiên của mỹ nhân trước mắt, dạ minh châu đầu giường phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa lên khuôn mặt gầy gò như điêu khắc của y, khiến cho y tuấn mỹ tăng thêm mấy phần phiêu phiêu dục tiên, lời nói của Mạc Ưu có chút không mạch lạc.
"Ngươi ngược lại là sẽ nghĩ, đem trụy tử này treo ở trên cây quạt, đẹp ngược lại là đẹp, chẳng qua là vạn nhất không thích vô tâm vứt bỏ nhưng làm thế nào?" Phong Tiêu Nhiên một cái nhận lấy cây quạt nhìn ngọc trụy phía dưới lúc ẩn lúc hiện, nhìn nó xuất thần.
Không nói cái này cũng được, vừa nói ra Mạc Ưu chính là tức cành hông.
"Điện hạ là người nào, bảo bối đồ hiếm gì không có. Một đêm phong lưu liền tặng cái ngọc trụy, chỉ sợ các đại nam quán trong kinh thành cũng không biết có bao có bao nhiêu vật ban thưởng của vương gia đâu. Ném sợ cái gì, tiểu nhân ân cần cẩn thận hầu hạ một đêm nữa, điện hạ thưởng ta một cái nữa là được.''
Phong Tiêu Nhiên nhìn ánh mắt hắn sắc bén, biết hắn hiểu lầm, không khỏi thở dài thật sâu, vỗ một cái giường bên người nói: "Đi lên, cùng ta nằm một hồi."
Mạc Ưu cũng không có từ chối, một cái mạnh mẽ xoay mình liền đến bên người y.
"Tới chút."
Phong Tiêu Nhiên xụ mặt. Mạc Ưu lăng lăng nhìn y một cái, thấy y mặt đầy cương quyết, liền cũng giận dỗi tự đắc đem áo khoác kéo một cái ném ra thật xa, ôm y vào trong ngực.
"Như vậy điện hạ hài lòng chưa? Không biết lần này sẽ khen thưởng tiểu nhân chút gì?"
Phong Tiêu Nhiên tự nhiên nghe ra trong giọng nói của hắn tức giận nhàn nhạt, nhưng có chút tham luyến ấm áp trong ngực y không muốn dậy, một cái tay ở sau lưng vòng lên eo hắn, một cái tay leo lên ngực của hắn, dưới áo mỏng mơ hồ cảm giác được bắp thịt tráng kiện, xúc cảm thật tốt.
Hắn không nhịn được nhẹ nhàng xoa nắn, bình tĩnh nói: "Ngươi biết đó là khối ngọc gì sao? Là năm đó lúc Thái tổ hoàng đế đông chinh một cái cơ duyên xảo hợp được đến, tổng cộng chỉ có hai, trừ màu sắc cực tốt ra còn có tác dụng đặc biệt khác, chính là mang nó có thể trừ bách độc, dưỡng tâm thần, đối với người tu luyện nội công trợ giúp cực lớn. Thái tổ quy thiên sau một khối trong đó theo ông chôn dưới đất, một khối khác truyền cho hậu nhân, sau đi tới trên tay phụ hoàng ta. Phụ hoàng yêu quý mẫu phi, liền coi như tín vật đính ước đưa cho nàng. Lúc ta mười sáu tuổi thành niên, mẫu phi liền đem nó đưa cho ta, để cho ta tương lai gặp được người thương, có thể lấy vật này hướng hắn biểu lộ cõi lòng."
"Vậy hôm nay ngươi cho ta, làm sao hướng lão bà tương lai của ngươi giao phó?" Mạc Ưu một câu mới vừa ra khỏi miệng, lập tức liền hối hận, y này không phải là nói rất rõ ràng sao, đưa cho người thương, đó không phải là hắn?!
"Hôm nay ta đã tìm được người yêu, dĩ nhiên là muốn tặng cho hắn."
Quả nhiên, Phong Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn Mạc Ưu, trong mắt thâm tình thiếu chút nữa giết hắn trong nháy mắt, làm hắn chớp mắt bay lên đám mây.
|
Chương 12: Một đêm lưu luyến Phong Tiêu Nhiên thấy hắn mặt đầy biểu tình kỳ dị, cho là vì mình tỏ tình đem hắn dọa sợ, không khỏi có chút thất vọng, xem ra hắn đối với mình cũng không quá để ý. Y trầm mặc từ trong ngực của hắn lui ra, quay mặt chỗ khác nhàn nhạt nói: "Ngươi chớ để ở trong lòng, ta sẽ không cưỡng bách ngươi. Ngươi nếu không có ý như vậy, không bằng sớm đi trở về đi thôi, tránh cho đại ca hiểu lầm." Mạc Ưu sớm bị đoạn chân tình tỏ tình mặc dù hơi quê mùa nhưng lực sát thương cực mạnh này đánh cho không biết trời đâu đất đâu. Thấy y đột nhiên lãnh đạm xuống nào chịu nghe theo, một cái kéo y qua ôm chặt lấy, ở bên tai y xấu xa nói: "Ta vui cũng không kịp, làm sao không muốn. Chẳng qua là tại sao ngươi lại to gan như vậy, qua loa liền đem gia truyền chi bảo cho ta, không sợ ta là tên lừa gạt sao?" Phong Tiêu Nhiên quay đầu lại mặt đầy vô tội nhìn hắn: "Đêm hôm đó ngươi không phải nói sẽ đau ta cả đời sao? Ta tin ngươi." Trên ót Mạc Ưu lập tức xuất hiện một hàng hắc tuyến... Người này, lại đem lời nói đùa của một nam nhân lúc cầu hoan trên giường tưởng thật? Thật là không thể tưởng tượng nổi a, chẳng lẽ y cho tới nay chưa từng luyến ái? Nếu nói như vậy, mình chẳng phải là nam nhân đầu tiên của y? Hắc hắc. . . Mạc Ưu càng nghĩ càng đắc ý, không nhịn được bật cười. Thật ra thì hắn đoán được cũng không sai, Phong Tiêu Nhiên từ nhỏ bị Trinh phi dạy dỗ đến cực nghiêm, từ nhỏ đến khi thành niên lại vào trong quân, chinh chiến nhiều năm, từ đâu tới thời gian nói chuyện yêu đương? Chẳng qua y trời sanh là người phong nhã, chuyện tình yêu nam nữ tất nhiên tự học, trong phủ mình liền cũng từng bao nuôi không ít lệ cơ tiểu quan. Nhưng nếu nói nằm ở phía dưới, y vẫn là lần đầu tiên. . . Xác thực nói là từ sau khi nhìn thi từ của hắn, trong lòng liền lần đầu tiên loáng thoáng có một người như vậy. "Ưu Nhi?" Phong Tiêu Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, hắn cũng không nhiều lời, tà tà cười một tiếng liền cúi đầu hôn lên đôi môi đầy đặn mềm mại kia. Một tay hắn đỡ lấy eo y, một tay vịn sau ót của y, tham lam ở trên bờ môi tươi non của y gặm cắn mút vào, còn không đã ghiền, đầu lưỡi nghịch ngợm lặng lẽ dò vào trong miệng của y, mang tính xâm lược liều lĩnh quét sạch khắp nơi, sau khi ôn nhu liếm mỗi một tấc trong miệng y, bá đạo dây dưa cái lưỡi thơm tho nho nhỏ của y, vong tình khiêu khích. Phong Tiêu Nhiên sớm bị hắn hôn đầu óc trống rỗng, ban đầu còn có chút kháng cự, nhưng theo hắn hôn đi sâu vào, cảm giác được tay hắn đặt ở sau lưng y vừa đúng lúc xoa bóp bộ vị nhạy cảm sau ngang hông, không khỏi cả người như nhũn ra, khẽ ngâm ngã xuống trong ngực của hắn. "Tiêu Nhiên, ta không nhịn được, ta thật là muốn ngươi." Mạc Ưu cố nén hạ thân nóng như lửa lại căng đau, ôn nhu ôm Phong Tiêu Nhiên nằm ngã xuống giường, đưa tay liền muốn đi cởi áo của y. Ý loạn tình mê còn sót lại một chút lý trí Phong Tiêu Nhiên thanh tỉnh lại, y đè xuống tay của hắn, nhẹ giọng nói: "Ưu Nhi, hôm nay không được, thân thể ta không được tốt." ''Ừ. . ''. Mạc Ưu có chút thất vọng nhưng vẫn là nghe lời đáp một tiếng, dẫu sao vẫn là thân thể của y quan trọng hơn . "Vậy ngươi nghỉ một lát đi, ta bên cạnh ngươi." Phong Tiêu Nhiên cảm giác được hạ thân nóng bỏng của hắn đang chọc vào hông mình, thấy hắn đầy mặt biểu tình ủy khuất thèm ăn chết nhưng không ăn được, không khỏi bật cười: "Tới, để cho ta giúp ngươi." Mạc Ưu nghe lời dời qua, ôm lấy thân thể thơm thơm của y. Ngón tay Phong Tiêu Nhiên thon dài nhẹ nhàng chui vào trong quần lót của hắn, rất nhanh liền nắm phân thân đã sớm sưng nóng lên kia. Ngón tay hơi lạnh của y thuần thục đánh vòng vòng lên đầu tròn mơn mởn lại dính chút mật nước, toàn thân Mạc Ưu run lên, thoải mái thiếu chút nữa hừ lên tiếng. Phong Tiêu Nhiên thấy dáng vẻ hưởng thụ của hắn, cười nhẹ, dưới tay nhưng không buông lỏng, ôn nhu mà có tiết tấu ở trên phân thân của hắn chơi đùa, xoa vuốt, một cái tay khác cũng không nhàn rỗi, ở bụng khỏe mạnh của hắn vuốt lên vuốt xuống. Mạc Ưu nào từng trải qua những thứ này, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị đốt lửa lên vậy, tay của Phong Tiêu Nhiên chính là một bó đuốc, tùy tiện liền đem hắn đốt, mang hắn tiến vào một loại cảnh giới hưng phấn khó hiểu . "Ừ. . . A. . . Tiêu Nhiên, thật thoải mái. . . Ta không chịu nổi!" Hắn nhắm mắt lại không nhịn được rên rỉ, Phong Tiêu Nhiên nhưng chủ động hôn lên môi của hắn, miệng lưỡi triền miên truyền ra tràn đầy tiếng rên tình dục, chậm rãi biến mất ở trong không khí nhu tình mật ý. Cuối cùng Mạc Ưu ở trong tay của Phong Tiêu Nhiên Phong Tiêu Nhiên phóng thích ra ngoài, hắn mềm nhũn nằm vật xuống trên gối đầu bên cạnh, có chút ngượng ngùng nhìn dịch trắng trong tay Phong Tiêu Nhiên. "Thật xin lỗi, ta. . . Ta thất thố." "Đứa ngốc." Phong Tiêu Nhiên cười khẽ một tiếng, tiện tay từ bên gối rút ra một khối khăn lụa xoa xoa, vẫn là mặt đầy nụ cười nhìn thiếu niên trước mắt nhìn như lão luyện háo sắc, trên thực tế nhưng vô cùng ngây ngô. "Tiêu Nhiên, ngươi thật là lợi hại. . . Ngươi muốn không? Ta cũng có thể giúp ngươi." Mạc Ưu thấy y cũng không mất hứng, ngược lại là mặt đầy mỉm cười dung túng, không khỏi yên tâm, không nhịn được nghiêng cổ dây dưa lấy y. "Ta hơi mệt. . ." Phong Tiêu Nhiên ôn nhu vuốt ve rối loạn trên trán hắn, nhẹ nhàng hôn hắn một chút. ''Được rồi, vậy ta đi xem một chút thuốc của Liễu tiên sinh đã sắc xong chưa, để cho ngươi sớm một chút uống ngủ ngon giấc." "Chờ một chút. . . Ưu Nhi, ta muốn hỏi ngươi vấn đề." "Hử ?" "Ngươi. . . Ngươi, ngươi thích tiểu hài tử sao?" "Thích a, lúc ở nhà ta là vua trong mấy hài tử." Mạc Ưu không chút nào để ý nói, nhớ tới kiếp trước mình vẫn thích nhất làm vua khoan thai đi lại. Cũng từng vô số lần ảo tưởng thử cùng nữ nhân yêu sâu đậm sinh một đống lớn hài tử, thành lập một đội bóng hạnh phúc. Nhưng bây giờ. . . Hắn lại hoang đường đến yêu một người nam nhân, xem ra là vĩnh viễn cũng không khả năng có hài tử của mình. Phong Tiêu Nhiên lẳng lặng nhìn chăm chú ánh mắt lóe lên của hắn, cũng không biết trong lòng y đang suy nghĩ gì, chỉ là có chút chần chờ có nên nói bí mật này cho hắn biết hay không. Nếu như hắn thường xuyên ở trong phủ, bụng của y ngày càng lớn hơn, sớm muộn cũng sẽ không lừa được hắn, nhưng mà, hắn chỉ nói thích tiểu hài tử, vậy hắn sẽ thích y sinh hài tử vì hắn sao... Khá tốt, trời cao cũng không có cho y cơ hội quấn quít quá lâu. Ngay tại lúc Mạc Ưu đi xuống giường, Liễu Minh Nguyên bưng chén thuốc đẩy cửa vào.
|
Chương 13: Uyên mộng cầu viên (1) Phòng đầy mùi dâm mỹ ái muội làm hắn nhíu mi một cái, tiểu tử thúi này, điện hạ đều như vậy hắn còn không biết an phận!
Cho là bọn họ mới vừa hoan hảo xong, tình trạng thân thể của Tấn vương Mạc Ưu dĩ nhiên là biết, hắn cũng mất kiêng kỵ, liền lạnh lùng nói: "Mạc công tử còn trẻ khí thịnh, cũng phải suy nghĩ một chút cho người khác, hiện tại thân thể điện hạ là như thế nào, vốn là bào thai bất ổn, làm sao còn có thể vọng động!"
Cái gì? Bào thai? Mạc Ưu hoàn toàn hóa đá, trợn to hai mắt lăng lăng nhìn Liễu Minh Nguyên, qua nửa ngày, mới quay lại nhìn về phía Phong Tiêu Nhiên cũng là mặt đầy kinh ngạc.
"Ngươi không biết?" Liễu Minh Nguyên biết mình gây ra rắc rối, vẫn là ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, bận bịu bỏ lại chén thuốc vội vã nói câu, đêm đã khuya, điện hạ sớm chút nghỉ ngơi đi, lòng bàn chân như bôi dầu chuồn mất.
". . . Ưu Nhi."
Phong Tiêu Nhiên thấy Mạc Ưu vẫn là đứng mặt đầy khó tin, không khỏi thở dài, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
"Làm sao có thể? Ngươi làm sao có thể mang thai, ngươi cũng là nam nhân a."
Mạc Ưu từ đầu đến cuối không dám tin tưởng lỗ tai mình, cái thế giới này thật là quá TMD điên cuồng.
"Ưu Nhi, ta là ly nhân. Ngươi không phải dân chúng Đại Dạ quốc ta, có lẽ không biết. Thật ra thì coi như là Đại Dạ quốc con dân, cũng rất ít sẽ gặp, ly nhân vốn chính là người rất hiếm gặp."
Phong Tiêu Nhiên lẳng lặng nói, thấy Mạc Ưu đứng cách mình xa xa, cho y một hình ảnh đơn bạc mà hời hợt, trong lòng không khỏi đau thương, tâm tình mới vừa bình tĩnh lại lần nữa phập phồng không chừng, trong bụng cũng lại là một trận nôn nao.
Ngô. . . Mạc Ưu thấy hắn ôm bụng hừ lạnh một tiếng, lúc này mới thanh tỉnh lại, bận bịu vọt tới giường tới khẩn trương nhìn y: "Như thế nào, đau bụng sao? Ta đi gọi Liễu tiên sinh!"
"Đừng đi. Ta không có sao, ngươi giúp bưng thuốc tới." Phong Tiêu Nhiên bắt lại ống tay áo của hắn, lãnh đạm nói.
Mạc Ưu bưng thuốc ngồi vào đầu giường của y, dè dặt đỡ y ngồi cẩn thận uống hết thuốc, giống như là đỡ một bình hoa dễ vỡ vậy. Không dám dùng quá nhiều sức lực.
Tiêu Nhiên nhìn sắc mặt của hắn so với mình còn muốn trắng hơn ba phần, không khỏi bật cười: "Ngươi làm gì vậy, ta cũng không phải là người dễ gục ngã, ngươi không cần cẩn thận như vậy."
"Ta. . . Ta sợ dùng quá sức lại đụng thương ngươi."
Mạc Ưu dứt lời ánh mắt nhưng vô tình hay cố ý quét về phía bụng đã được bao bọc dưới chăn gấm mềm dầy, trong lòng có loại cảm giác khác thường.
Tính một chút chắc đã bốn tháng rồi, kia bụng hẳn đã nhô lên rồi hả? Biết bao kỳ diệu nha, hắn Mạc Ưu lại phải làm ba ba. Suy nghĩ một chút hắn không nhịn được đưa tay sờ về phía bụng Phong Tiêu Nhiên,
nhưng Phong Tiêu Nhiên nhìn ánh mắt âm tình bất định của hắn lại có chút bận tâm, đè lại móng vuốt sói của hắn nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Để cho ta sờ một cái đi..."
Mạc Ưu dường như đến bây giờ mới thật sự tiêu hóa sự thật Phong Tiêu Nhiên mang thai này, mặt đầy cười ngây ngô nhìn y: "Tiêu Nhiên, ngươi thật giỏi, còn có thể sinh con. Vậy ngươi làm lão bà của ta đi, ngày mai chúng ta sẽ thành thân!"
"Ngươi nói gì? Ta. . . Ta làm lão bà của ngươi!"
Mày kiếm Phong Tiêu Nhiên nhếch một cái, ba một tiếng đánh rớt móng vuốt sói đang định sờ lên bụng mình của hắn.
"Chớ hòng mơ tưởng!"
"Chẳng lẽ ngươi nghĩ hài tử chúng ta biến thành tư sinh tử, ở trong ánh mắt khinh bỉ của người khác lớn lên sao?"
Mạc Ưu làm bộ tội nghiệp kéo một cái ống tay áo của y, không cam lòng quay gương mặt tuấn tú của y lại, cưỡng bách y chống lại ánh mắt của mình.
'' Ngươi thật muốn muốn hài tử này?" Phong Tiêu Nhiên cũng không phân rõ mình đến tột cùng là nghi vấn vẫn là dò xét.
"Dĩ nhiên! Đừng nói cho ta ngươi muốn đánh rơi a, nó cũng bốn tháng rồi, biết nhúc nhích đâu! Đánh rụng nó nó nên bao nhiêu đau a, ngươi làm mẹ cũng không thể ác tâm như vậy nga."
Mạc Ưu thấy giọng Tấn vương mỹ nhân dãn ra, bận bịu ôm y ở trên người y cọ lại cọ: "Đồng ý đi đồng ý đi, gả cho ta đi!"
". . . Thành thân có thể, nhưng không phải ta gả cho ngươi, mà là ngươi gả cho ta."
Phong Tiêu Nhiên nhìn thiếu niên cọ cọ ở trên người mình còn dùng ống tay áo của y lau nước mũi, không biết sao lúc nào lòng đầy sủng nịch. Nếu hắn nghĩ muốn hài tử này như vậy, vậy thì sinh ra đi.
Bên ngoài Cam Tuyền cung, một thân ảnh ngọc thụ lâm phong đang quỳ thẳng tắp. Y không thúc quan, một đầu tóc đen tùy ý xõa tung sau lưng, người mặc một bộ áp kép huyền sắc, ống tay áo cùng eo dùng kim tuyến thêu hoa văn tỉ mỉ, , quý khí mà không khoe khoang.
Trời đông giá rét gió bắc vù vù thổi, tàn phá rót vào cổ áo hơi rộng mở của y, mày kiếm lạnh lùng nhíu mày một cái, nhưng hừ cũng không hừ một tiếng.
"Nương nương, điện hạ dù sao cũng là trẻ tuổi, cũng chỉ là nóng lòng nhất thời, ngài cần gì phải tức giận. Nhìn bên ngoài kia gió thổi, đã hai giờ, sẽ thổi người sinh bệnh, nhanh để cho y vào đi."
Một ma ma ước chừng chừng bốn mươi mặt mũi hiền lành cẩn thận bóp vai cho người mặc cung trang xinh đẹp trước mặt, thấy nàng buông lỏng xuống, liền nhân cơ hội cầu tha thứ giúp Tấn vương quỳ ở ngoài điện.
|
Chương 14: Uyên mộng cầu viên (2) "Từ nhỏ ngươi liền dung túng nó, những thứ khác ngược lại thì thôi, nhưng hôm nay nó lại muốn thành thân với một nam nhân làm chính phi, bổn cung có thể nghe theo sao! Bổn cung đã đồng ý để cho nó nạp vào trong phòng, nó đều không đồng ý, còn nói gì nhược thủy ba ngàn chỉ lấy một bầu. Bổn cung chỉ có nó... Cứ như vậy một mạch Tấn vương không phải liền muốn đoạn tuyệt không người?" Trinh phi tức tối nói, đột nhiên đôi mắt đẹp mở một cái, lộ ra ánh sáng sắc bén vô cùng: "Vẫn là. . . cái này vốn chính là mục đích của ngươi?" "Mẫn Nhu không dám, mời nương nương minh xét. . ." Cung nữ kia hù dọa phốc thông một tiếng quỳ xuống ở trước mặt Trinh phi, dập đầu như giã tỏi. "Hừ, không dám? Ngươi có cái gì không dám? Năm đó còn chưa phải là dựa vào khuôn mặt điềm đạm đáng yêu này làm những thứ chuyện xấu xa hạ lưu kia! Nghe nói Mạc Ưu này chính là xuất từ trong phủ Văn vương, các ngươi đừng để cho ta tra được trong này có cái gì mờ ám, nếu không. . ." Trinh phi cắn răng tức tối nói, hộ giáp vàng ròng miêu phượng trên tay bóp mạnh phát ra thanh âm lạch cạch. Mẫn Nhu lặng lẽ quỳ, đáy mắt toát ra vẻ đau thương, cũng sẽ không vì mình biện giải. Đã nhiều năm như vậy, Trinh phi còn không chịu tha thứ, thôi thôi, chỉ muốn Văn vương điện hạ toàn bộ bình yên, mình một đời làm nô có quan hệ gì? Lạnh quá. . . Phong Tiêu Nhiên mặt không thay đổi quỳ, từ eo trở xuống đã bắt đầu chết lặng, y biết mẫu phi sẽ không dễ dàng đồng ý với y, nhất định phải kiên trì. Ưu Nhi, cái người linh lung thông tuệ đó, y quý trọng cũng không đủ, làm sao có thể ủy khuất hắn làm một tiểu thiếp? Vì che giấu thân hình, hôm nay y mặc trường bào màu đen hơi rộng thùng thình, hôm nay một thân huyền đen nhưng càng khiến sắc mặt ảm đạm của y càng thêm rõ ràng. Ngoài cửa viện truyền đến trận trận tiếng huyên náo, hấp dẫn chú ý của y. "Thả chúng ta đi vào, bổn vương muốn gặp mẫu phi." "Càn rỡ, cẩu nô tài các ngươi liền bổn vương cũng không để vào mắt sao?" "Điện hạ, chớ cùng bọn họ dài dòng, Tấn vương điện hạ tới nửa ngày cũng không thấy quay về, ta lo lắng y xảy ra chuyện." Là đại ca, còn có. . . Ưu Nhi? Dường như có thanh âm va chạm đao kiếm truyền tới, Ưu Nhi, không muốn, thiên vạn không muốn xuất hiện va chạm với mẫu phi.
Tinh thần của Phong Tiêu Nhiên ở trong gió rét bắt đầu từ từ ngưng kết, y nghĩ muốn với Mạc Ưu một tiếng, nói cho hắn y ở trong này, nhưng như bị người bóp cổ một câu nói cũng không nói được, mí mắt càng ngày càng trầm, càng ngày càng trầm, cuối cùng không chịu được ngã về phía sau, hồn nhiên không cảm giác mình đã ngã vào một cái vòng ngực ôm ấp ấm áp, người nọ ôm chặt bả vai của y lo lắng gọi tên của y. Bên trong phủ Tấn vương, trong chủ ốc đốt lò sưởi hừng hực, Phong Tiêu Nhiên yên lặng nằm ở trên giường, từ sau giờ ngọ hôn mê đến bây giờ, giờ Tý đã qua, còn không có dấu hiệu thanh tỉnh. Mạc Ưu không ngừng nhúng khăn vào trong nước lạnh vắt khô sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán nóng bỏng của y, thỉnh thoảng lại thay khăn lông đã nóng lên, A Lâm mang mấy tên nha hoàn ra vào đổi nước. Liễu Minh Nguyên ngồi ở trước giường bắt mạch cho y, sắc mặt có chút biến thành màu đen. "Như thế nào?" Mạc Ưu nhìn cả người y nóng bỏng, mặt nóng đỏ ửng, cũng biết tình huống không tốt, một người bình thường ở trời lạnh như thế này chỉ mặc một bộ xiêm áo không tính là dầy quỳ ở đầu gió mấy giờ cũng là không chịu nổi, huống chi y còn mang thai bốn tháng, từ trên chiến trường trở lại một đường xe ngựa vất vả lại căn bản là không có chú ý nghỉ ngơi, hôm nay những thứ này cùng nhau phát tác, thật rất đòi mạng. Liễu Minh Nguyên cau mày lắc đầu một cái: "Hơi thở thánh thai rất yếu, có thể giữ được hay không, muốn xem ông trời nữa. Tình huống bản thân điện hạ làm người ta lo âu, gió độc vào cơ thể, gần như là hung hiểm, nếu là không cẩn thận chú ý, chỉ sợ khó bảo toàn tánh mạng a." Mạc Ưu thật sâu nhìn y một cái, thói quen đùa giỡn nghịch ngợm khuôn mặt không cảm xúc của y, hắn biết Liễu Minh Nguyên đang ám chỉ cái gì. Nắm thật chặt bàn tay nóng bỏng của Phong Tiêu Nhiên, hắn dường như lấy được một ít lực lượng nói: "Toàn bộ lấy điện hạ thân thể làm trọng, những thứ khác, quả thực không cần để ý tới." "Ừ. Điện hạ đối với hài tử này rất là trông đợi, tại hạ tự mình hết sức. Có những lời này của Mạc công tử, nhưng cũng không phụ lòng một phen tình ý điện hạ chúng ta đối với ngươi. Tại hạ đi ra ngoài trước, vì điện hạ khai chút thuốc an thai ngưng thần giảm nhiệt." "Làm phiền tiên sinh." Trong phòng lại khôi phục yên lặng, chỉ còn lại Mạc Ưu đang lo lắng cùng Phong Tiêu Nhiên bất tỉnh nhân sự. Mạc Ưu khẽ vuốt ve gương mặt tái nhợt đến có chút trong suốt của y, không khỏi trở lại tình cảnh lúc ban ngày ở Cam Tuyền cung. Hắn thấy Tiêu Nhiên chậm chạp không về, trong lòng không yên tâm, liền nhờ Văn vương mang hắn cùng đi thỉnh an Trinh phi. Ai ngờ thật vất vả xông vào cấm uyển, đầu tiên nhìn một màn sẽ để cho hắn thấy được lòng câu liệt: Phong Tiêu Nhiên đau buồn quỳ xuống trong gió rét, chân đi xiêu vẹo lông mi rũ xuống, trên người hơi phát run, cả người lảo đảo muốn ngã. Mắt thấy y liền phải ngã xuống, tin của hắn cũng gần như ngừng đập, liều mạng chạy tới trước mặt y, mặt y cũng đã không còn chút máu xụi xuống ở trong ngực hắn. Vốn là muốn lập tức cùng y trở về phủ, lại có một cái cung nữ đi ra truyền đạt, Trinh phi muốn gặp hắn. Cũng được, "Tức phụ xấu xí" Cuối cùng muốn gặp cha mẹ chồng, nếu Tiêu Nhiên có thể vì hắn giữ vững như vậy, hắn lại có cái gì phải sợ? Vì vậy liền để Liễu Minh Nguyên đưa Tiêu Nhiên trở về phủ trước, mình nhưng ở lại Cam Tuyền cung.
|