Thử Tình Mạch Mạch
|
|
Chương 25: Tiểu đả tiểu nháo (2) Mạc Ưu thở hồng hộc dừng lại trước chủ ốc, nhìn ánh đèn màu vàng qua cửa sổ, trong lòng không khỏi dâng lên trận trận ấm áp. Hắn hơi nghỉ ngơi một hồi điều chỉnh khí tức, liền ung dung đẩy cửa vào. Bên trong phòng nồng đậm mùi thuốc bắc làm hắn hơi cứng lại. Hắn vội vàng tìm kiếm thân ảnh của Phong Tiêu Nhiên, lại thấy y để nguyên y phục ngủ ở trên giường nhỏ trước cửa sổ, ánh mắt nhắm, người đắp lên một cái chăn mỏng, A Lâm ngồi ở bên người y nhẹ nhàng thay y xoa bóp eo. Thấy Mạc Ưu đi vào, hắn cũng không đứng dậy hành lễ, chẳng qua là u oán nhìn hắn một cái. Mạc Ưu tự nhiên biết hắn là ôm bất bình thay làm chủ, cũng không tức giận, chỉ là đối hắn cười một tiếng xin tha, cũng im lặng chắp tay. A Lâm thấy hắn dầu gì là một Vương phi nhưng một chút cũng không cái giá, cũng không cố ý làm khó hắn, liền đứng dậy nhận lấy áo khoác lông hắn mới vừa cởi xuống, lại bị hắn kéo lại. "Thân thể điện hạ như thế nào? Dùng qua bữa tối chưa? Uống thuốc chưa?"
Hắn giảm thấp xuống cổ họng một chuỗi truy hỏi, A Lâm chẳng qua là lắc đầu, bất đắc dĩ hướng bàn tròn nhỏ bên người chép miệng. Mạc Ưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn thức ăn tinh xảo chưa từng động một miếng, một chén thuốc nước nhỏ màu đen cũng lặng yên để ở một bên. "Điện hạ từ bên ngoài trở lại sau thì đau bụng khó chịu, vừa phát giận một trận, căn bản cái gì cũng chưa ăn, khuyên như thế nào y cũng không nghe, sau đó tinh thần quả thực không chịu nổi, mới ở trên ghế dài uể oải ngủ." A Lâm cắn môi dưới nhỏ giọng nói. "... Cũng đêm rồi, ngươi đi xuống đi, nơi này có ta." Thần sắc Mạc Ưu phức tạp nhìn người trên ghế dài một cái, liền phất phất tay với A Lâm, A Lâm vốn không muốn tiếp tục như vậy, có thể tưởng tượng tính khí điện hạ quả thật cũng chỉ có Vương phi mới có thể khuyên được, lặng lẽ lui xuống. Mạc Ưu đưa tay sờ một cái chén thuốc kia, đã lạnh như băng. Tiêu Nhiên... Hắn lặng lẽ ngồi vào trước ghế dài, thấy trong giấc mộng y vẫn nhíu chặt lông mày, hai tay siết chặt trên bụng, trong lòng đau lòng không nói ra được, bận bịu đưa tay kéo một tay y qua cầm lấy, nhưng cảm thấy hơi chút lạnh lẽo, hai tay nâng hai tay nâng nhẹ nhàng ủ ấm, tầm mắt làm thế nào cũng không thể rời bỏ dung nhan hơi có chút tái nhợt nhưng tuấn dật của y. Người trong giấc mộng người dường như cảm thấy tầm mắt của Mạc Ưu, cũng có thể là một mực duy trì một loại tư thế nên thân thể có chút không thoải mái, khẽ lầm bầm một tiếng hơi nghiêng người, Mạc Ưu nhanh chóng thừa dịp nhẹ nhàng gọi y. "Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên, đứng lên ăn một chút gì lại ngủ tiếp." Phong Tiêu Nhiên mờ mịt mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức như muốn rụng rời, ngực cũng bực bội khó chịu, càng làm y khó chịu là bụng một trận co rút một trận trụy đau, y không nhịn được đưa tay vuốt lên vuốt xuống trên bụng, an ủi thai nhi bên trong dường như có chút nóng nảy. Mạc Ưu thấy y cúi đầu không nói, coi như không nhìn thấy mình vậy, biết y là tức giận, bận bịu thân mật ôm vai của y bên tai hắn bên tai y thấp thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, trở lại muộn như vậy để cho ngươi lo lắng." Khí tức ấm áp của thiếu niên xuyên thấu qua lỗ tai ửng đỏ nhạy cảm nghịch ngợm chui thẳng vào buồng tim của hắn, Phong Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng không ngừng nhảy lên, lại không chịu cứ như vậy dễ dàng đầu hàng, chẳng qua là trầm mặt không phản ứng hắn. Ở trên giường nằm lâu người hết sức cứng ngắc, liền đẩy ra tay Mạc Ưu tự đỡ tường muốn đứng lên, ai biết hai mắt hoa một cái lòng bàn chân mềm nhũn, lại ngã ngồi xuống, hù dọa Mạc Ưu bận bịu ôm y, cũng không dám tùy tiện nới lỏng tay nữa. "Muốn đi lại một chút sao? Chớ lộn xộn, ta đỡ ngươi." Giọng nói của hắn vô cùng ôn nhu, lại có loại khí thế không cho phản bác, giờ phút này Phong Tiêu Nhiên cũng không dám tự do phóng khoáng, rất sợ một cái sơ xuất bị thương hài tử trong bụng, chỉ có thể mặc cho hắn ôm. "Đỡ ta đi đến bên bàn." Phong Tiêu Nhiên bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi. "Hi, ngươi cuối cùng vẫn là để ý ta!" Mạc Ưu như kẻ gian thực hiện được quỷ kế cười một tiếng, con ngươi đen như mực lóe sáng, bỗng dưng đặt một nụ hôn lên trên môi Phong Tiêu Nhiên, liền ngoan ngoãn co lại một bên lấy lòng nhìn y. ". . . Đi ra, ai cùng ngươi cười đùa hí hửng!" Mùi rượu nồng nặc trên người hắn cùng mùi thơm như có như không kích thích mãnh liệt giác quan của Phong Tiêu Nhiên, y đột nhiên cảm thấy vô cùng phiền não. Nếu như nói mới vừa rồi y chẳng qua là bưng làm giá trêu đùa Mạc Ưu, vậy bây giờ y là thật có chút tức giận, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra buổi chiều người này đều lưu luyến ở địa phương quỷ gì. Mạc Ưu mắt thấy trên mặt y rõ ràng đã mềm xuống bỗng nhiên lộ ra biểu tình chán ghét, còn rất dùng sức đẩy mình ra, lập tức có chút không hiểu ra sao, cho đến Phong Tiêu Nhiên tức tối búng một cái ống tay áo đã bị hắn ôm qua, mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Tiêu Nhiên của hắn là đang khó hiểu ăn giấm đâu! "À, cái đó... Buổi chiều ta ở trên đường đụng phải mấy bằng hữu cũ, đã lâu không gặp không từu chối được bọn họ lôi kéo, đi đến trong phủ Phùng nhị thiếu uống rượu nghe kịch. Ngươi cũng biết mấy tên kia không chịu ở yên một chỗ, lại kéo nhau đến Lưu Vân hiên gọi mấy cô nương đầu bảng, cứng rắn nhét một cái ngồi ở bên người ta. Ta dầu gì cũng là người nam nhân, trước mặt huynh đệ không bỏ được mặt mũi, chẳng qua ta bảo đảm tuyệt đối không đụng nàng một chút nga, chẳng qua là ngồi hơi gần một chút, trên người khó tránh khỏi dính vào chút mùi."
|
Chương 26: Sơn vũ dục lai (1) Mạc Ưu đem chuyện do mình nghĩ ra sống động nói một lần, đem toàn bộ cũng đẩy tới trên người Phùng nhị thiếu.
Người kia đúng là một bằng hữu rượu thịt của hắn, là nhi tử của Hình bộ thượng thư Phùng Mộ Minh, người vô cùng thoải mái hào sảng sở thích kết giao bằng hữu, khuyết điểm duy nhất chính là thích uống rượu, thích đi dạo hoa lầu.
Chẳng qua hắn ngược lại cũng là một người phong nhã, quân tử háo sắc mà không dâm, cũng chẳng qua chỉ là nghe một chút tiểu khúc, cùng mỹ nhân cười cười nói nói chiếm đa số. Phong Tiêu Nhiên là biết người này, suy nghĩ Mạc Ưu nếu bị hắn kéo đi, cả người mùi rượu mùi hoa ngược lại cũng chấp nhận, trên mặt không khỏi mềm nhũn ra.
"Vậy, ngươi cũng phải kêu người trở lại nói một tiếng, để cho người cuống cuồng."
"Ta biết, lần sau không dám nữa, đều là ta không tốt, để cho các ngươi lo lắng."
Hắn nhẹ nhàng ôm Phong Tiêu Nhiên vào lòng, một tay ôn nhu ở bụng nhô lên của y vuốt ve, một câu "Các ngươi", thậm chí có suy nghĩ một nhà ba miệng, mặt Phong Tiêu Nhiên cũng không đằm đằm nữa nữa, không nhịn được khẽ mỉm cười.
"Cuối cùng cũng cười."
Mạc Ưu thở phào nhẹ nhõm, còn nghịch ngợm làm ra động tác liều mạng lau mồ hôi, chọc cho Phong Tiêu Nhiên một mặt nín cười một mặt hận hận trợn mắt nhìn hắn mấy lần.
"Ngươi trước nghỉ một lát, ta kêu người đến đem thức ăn cùng an thai dược cũng hâm nóng một chút, không cho phép tự làm theo ý mình nga, bảo bảo sẽ học xấu..."
"Ngươi chỉ biết nói miệng, còn không mau đi."
"Thần thiếp tuân lệnh, nếu không thần thiếp trước phục vụ điện hạ cởi y phục đi..."
". . . Cút!"
Nghe được trong phòng truyền ra tiếng mắng cười, A Lâm cùng Diệp nhi canh ở trước cửa cuối cùng cũng buông tim đang vọt lên cổ họng. Hai bên trong không để cho người yên tâm cuối cùng cũng từ từ yên tĩnh lại, ước chừng nửa giờ sau, ánh nến chợt tắt, ánh trăng nhỏ vụn mà hiện lên vệt sáng cách cửa sổ chui vào trong phòng, khí tức ôn nhu uyển chuyển ở trong không khí, ai cũng không nghĩ ra chờ đợi bọn họ là một trận thay đổi to lớn như thế nào.
Khi Lý công công của Cam Tuyền cung mang đến tin tức Trinh phi bệnh cấp tính nằm liệt giường không dậy nổi, hai cái miệng nhỏ chính đang bừng bừng ở trong thư phòng tỷ thí vẽ tranh, xem ai có thể dựa vào trí nhớ đem một cành hồng mai hôm qua mới nhìn thấy vẽ giống như đúc đầu tiên, duệ duệ sinh tư.
"Phượng thể mẫu phi như thế nào, ngự y nói thế nào?"
Phong Tiêu Nhiên lấy lý do dưỡng bệnh ở bên trong thư phòng tăng thêm một tấm rèm, như vậy thứ nhất vừa thuận lợi y cùng người tiếp xúc, cũng sẽ không tình trạng thân thể bây giờ của y lộ ra.
Lý công công cách rèm hơi hành lễ, lạnh nhạt nói: "Khởi bẩm điện hạ, nương nương bệnh đến như núi, mấy vị ngự y liên hợp chẩn vẫn không thấy chuyển biến tốt. Hoàng thượng muốn lão nô tới truyền khẩu dụ của ngài, cho đòi mời hai vị điện hạ vào cung hầu hạ, bầu bạn nương nương."
Lý công công là lão nhân bên cạnh Trinh phi, nghe nói ở nàng vào cung không lâu liền đi theo nàng, một đường đem nàng từ một tài nhân nho nhỏ bắt đầu nâng đỡ lên, làm người cẩn thận trầm ổn, tâm tư kín đáo, không biết vì nàng làm bao nhiêu mưu tính, tránh khỏi bao nhiêu nguy cơ, tuyệt đối là một trợ giúp đắc lực khiến Trinh phi hiện tại có thể giữ thế độc quyền trong cung như bây giờ.
Vì vậy Trinh phi đối với hắn vô cùng coi trọng, thậm chí ở trước mặt Tấn vương, thái độ của hắn cũng so với những nội thị khác kiêu căng nhiều lắm. Phong Tiêu Nhiên cùng Mạc Ưu trố mắt nhìn nhau, Mạc Ưu từ trong mắt y đọc lên lo âu cùng nghi ngờ.
Từ khi hắn "gả" cho Phong Tiêu Nhiên sau, cũng từng theo y vào cung thỉnh an mấy lần, ít nhiều có chút hiểu quan hệ giữa mẫu tử bọn họ, dường như mẫu tử y có chút khúc mắc. Trinh phi đối với y hết sức nghiêm nghị, thậm chí có lúc có thể nói là hà khắc, hơn nữa không ở trước mặt y lộ ra một mặt từ mẫu, ánh mắt luôn là sắc bén mà thanh tỉnh, đến nỗi khiến trong lòng Phong Tiêu Nhiên phát lạnh.
Nhưng mỗi khi sau lưng y, ánh mắt Trinh phi sẽ không kìm lòng được toát ra ánh mắt nồng nặc quan ái đối với nhi tử, chỉ là cố ý che giấu đi thôi. Tại sao sẽ như vậy chứ ? Mạc Ưu cũng là trăm tư không hiểu.
"Như vậy đi, mời Lý công công nghỉ ngơi, uống ly trà, Tấn vương cùng ta sửa sang chút liền đi."
'' Nô tài tuân chỉ." Diệp nhi lập tức biết điều đi lên một mực cung kính dẫn Lý công công đi khách sảnh, Mạc Ưu thì đỡ Phong Tiêu Nhiên trở về phòng.
Bắt buộc phải mặc cái này sao? Trinh phi là thân nương ngươi, để cho nàng biết có quan hệ thế nào? Có lẽ lúc ngươi sinh nàng còn có thể giúp.
Mạc Ưu cầm trong tay một món đồ tương tự với món đồ lót bó sát mà kiếp trước hắn thường xuyên nhìn thấy trong quảng cáo trên ti vi, cũng chính là đồ lót thiết giáp Liễu Minh Nguyên từng nói qua, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Đồ nhỏ như vậy, đã mang thai gần sáu tháng Phong Tiêu Nhiên có thể chịu nổi sao? Phong Tiêu Nhiên lặng lẽ nhìn hắn một cái, hướng A Lâm nháy mắt, A Lâm hiểu ý đi lên từ trong tay Mạc Ưu nhận lấy, bắt đầu nhanh tay nhanh chân mặc lên cho Phong Tiêu Nhiên.
"Ưu Nhi, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta một hồi trở lại."
Phong Tiêu Nhiên không muốn để cho Mạc Ưu ở phòng trong thấy mình một hồi bộ dáng chật vật đau đến xuất mồ hôi lạnh, không nhịn được nghĩ muốn đẩy hắn đi ra ngoài.
"Không, ta tới giúp ngươi mặc, người khác không biết nặng nhẹ."
Mạc Ưu dường như có thể nhìn thấu tâm tư y, cũng biết chuyện y quyết định rồi không có cách nào thay đổi, chỉ đành phải nghe theo y, ít nhất y làm có thể so với A Lâm chút nhẹ chút, Phong Tiêu Nhiên cũng không cần cố gắng miễn cưỡng bản thân.
"Vậy mau chút, Lý công công đang chờ đây, chớ để hắn nhìn ra điều gì."
Miệng Phong Tiêu Nhiên thúc giục, hai tay ôm chặt cột giường, hít sâu một hơi.
|
Chương 27 Sơn vũ dục lai(2) Mạc Ưu đột nhiên nghĩ đến trước kia thấy qua bộ phim 《 Loạn thế giai nhân 》, Hác Tư Gia ôm cột giường gào khóc, hắc mụ mụ ở sau lưng nàng không chút lưu tình kéo mạnh áo ngực, cứng rắn cho nàng buộc ra một vòng eo một thước bảy tấc.
"Ưu Nhi?"
"Nga. . . Biết, ngươi chịu đựng chút."
Mạc Ưu thấy hắn thúc giục, bận bịu thu hồi suy nghĩ rối bời, dưới tay vô cùng không tình nguyện dùng sức. Một hồi công phu xuống, hai người đều là mồ hôi đầm đìa, khá tốt Phong Tiêu Nhiên vóc người cao gầy thân hình khỏe đẹp, mặc dù Mạc Ưu không xuống tay được buộc đến không phải rất chặt, nhưng nói chung nhìn từ ngoài cũng không nhìn ra cái gì, sau khi mặc vào cẩm bào thật dầy nhiều nhất người khác cũng chỉ cho là Vương gia nghỉ ngơi sau một khoảng thời gian hơi có chút béo bụng.
Một chiếc xe ngựa của hoàng cung đã sớm lẳng lặng hầu ở ngoài, nóc xe bọc bằng vải xanh, nhưng ở dưới ánh mặt trời vô tình lộ ra một góc minh hoàng sắc, phu xe cũng không phải là người thường gặp của Cam Tuyền cung, dường như vẫn là lần đầu thấy.
Lúc lên xe Mạc Ưu đưa tay muốn đỡ Phong Tiêu Nhiên, lại bị y không dấu vết tránh khỏi, Mạc Ưu có chút kinh ngạc, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt ngưng trọng của y, trong lòng biết dường như chuyện có kỳ lạ, liền cũng im lặng không lên tiếng, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Xe ngựa trải qua đường phố huyên náo sầm uất, Phong Tiêu Nhiên thừa dịp bên ngoài huyên náo một mảnh đem môi xít lại gần tai Mạc Ưu nói: "Xe ngựa này là trong cung của hoàng hậu, chỉ sợ có bẫy, mẫu phi có thể bị nàng uy hiếp, vào cung sau này toàn bộ nghe ta, tùy cơ ứng biến."
"Được."
Mạc Ưu nhìn y một cái thật sâu, thấy sắc mặt y có chút tái nhợt, tay phải lơ đãng vuốt bụng, biết món đồ bó sát người đáng chết đó đối với y mà nói vẫn là rất khó chịu đựng, liền nhẹ nhàng từ sau lưng ôm y một cái, hai tay khoác lên trên bụng của y vừa đúng lúc xoa vuốt, ôn nhu nói:
"Bảo bảo ngoan, đừng giày vò cha con, về nhà sẽ để cho con thoải mái, rất nhanh."
Dọc theo đường đi Phong Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy thai nhi trong bụng bị chen lấn bất an cực kỳ, một mực ở trong cơ thể y xao động không nghỉ, nhưng câu nói nhỏ nghe tựa như điên điên khùng khùng của Mạc Ưu nhưng thật giống như có tác dụng trấn an đến nó, dần dần nó cũng yên tĩnh lại. Chẳng lẽ thật là phụ tử liên tâm?
"Ưu Nhi, ngươi nhưng từng nghĩ qua chờ đứa nhỏ này ra đời chúng ta nói như thế nào về thân phận của nó chưa?"
Phong Tiêu Nhiên thấy toàn bộ tinh thần của Mạc Ưu chăm chú nhìn bụng của y, không nhịn được hỏi ra vấn đề y đã để trong lòng từ rất lâu.
Mạc Ưu thấy ánh mắt của y có chút lóe lên, biết y sớm có ý tưởng, cũng không vạch trần, chỉ tiếp tục không tim không phổi nói câu: "Ngươi nhìn làm đi, ta cũng không có vấn đề, chỉ muốn hài tử có thể ở bên người chúng ta bình an lớn lên liền tốt."
". . . Ta nghĩ đối với bên ngoài tuyên xưng hài tử là do một cái cơ thị trong phủ ta sinh, sinh mẫu của hài tử khó sinh mà chết, hài tử tự nhiên danh chánh ngôn thuận xáp nhập vào dưới danh nghĩa của ngươi để ngươi nuôi dưỡng, ngươi thấy thế nào?"
Lúc nói lời này thật ra thì tâm tình y là hết sức thấp thỏm, dẫu sao phải đem hài nhi thân sinh của hai người bọn họ nhận một cái người không tồn tại làm sinh mẫu, đối với Mạc Ưu mà nói hết sức không công bình.
Hơn nữa y đã biết chuyện Mạc Ưu vì cùng y chung một chỗ cam nguyện làm trắc phi, trong lòng vốn là cảm thấy thiếu nợ không ít với hắn, hơn nữa chuyện hài tử, thật có chút không biết như thế nào đối mặt hắn.
"Được, ngươi an bài đi."
Ai ngờ Mạc Ưu chẳng qua là vỗ một cái mu bàn tay của y, mặt đầy biểu tình ngươi yên tâm đi, không nói thêm gì nữa. Sắc mặt cũng là an tĩnh như thường, không nhìn ra tâm tình gì. Hắn biết thân ở hoàng gia y có quá nhiều không biết làm sao cùng không cam lòng, hắn không giúp được y, nhưng cũng không muốn liên lụy y.
Ban đầu hắn có thể không muốn danh phận chính, bây giờ cũng có thể không muốn danh phận 'sinh phụ' của hài tử, chỉ muốn hai người tốt, cũng không quản được nhiều như vậy.
Chặng đường kế tiếp, hai người không nói thêm nữa, chẳng qua là dựa sát nhau, trầm mặc. Tay Mạc Ưu nhẹ nhàng khoác lên bụng Phong Tiêu Nhiên xoa nhẹ, thành trao đổi duy nhất giữa bọn họ, ấm áp tràn đầy thần kinh toàn thân Phong Tiêu Nhiên.
Nếu như bọn họ biết tiếp theo sẽ xảy ra cái gì, có lẽ sẽ không thảo luận những thứ này vào thời khắc này, đáng tiếc bọn họ chẳng qua là người phàm, đối với toàn bộ sắp xảy ra, hoàn toàn không hay biết.
Người rất nhanh tới Cam Tuyền cung, A Lâm cùng Diệp nhi đều không có theo tới, Lý công công tự mình đứng ở bên cạnh xe đưa ra một cánh tay, để cho Phong Tiêu Nhiên đỡ xuống xe.
Ánh mắt dường như có thể biết rõ thế sự kia của hắn quét qua bụng của Phong Tiêu Nhiên, ở cổ họng phát ra một tiếng than thở dường như chỉ có chính hắn có thể nghe được. Hài tử hắn nhìn từ nhỏ lớn lên này, hài tử từ nhỏ khát vọng thân mật ấm áp tình thương của mẫu thân, lại không thể không bị mẫu thân lạnh như băng cực kỳ nghiêm nghị dạy dỗ lớn lên, hài tử hiểu chuyện tài giỏi khiến nương nương tự hào.
Hắn có chút thương tiếc y, đau lòng vì y, thậm chí có xung động muốn kéo bước chân lo lắng xông vào tẩm cung của y để nói cho y toàn bộ, nhưng mà nghĩ tới khuôn mặt Trinh phi kia bởi vì thống khổ mà nhăn nhó... Hắn vẫn là lựa chọn yên lặng, một đường dẫn hai người quanh co đi vào thật sâu bên trong. Tẩm cung của Trinh phi vô cùng rộng rãi, lại cũng không xa hoa như thân phận tôn quý của nàng, ngược lại tỏ ra có chút giản dị. Trinh phi hướng phật nhiều năm, xưa nay tôn trọng cuộc sống giản dị lại thanh tâm quả dục, vì vậy cũng yêu cầu người bên mình như vậy.
Mạc Ưu đi theo sau lưng Phong Tiêu Nhiên vào bên trong cung thất to lớn nhưng trống trải, trong lòng dần dần dâng lên một cỗ bất an khó hiểu nhưng mãnh liệt.
|
Chương 28: Đau mất ái tử (1) "Nhi thần thỉnh an mẫu phi."
Cách một tầng vừa dầy vừa nặng vân văn la trướng, Phong Tiêu Nhiên cùng Mạc Ưu cũng không cách nào thấy rõ người trên tháp phượng, chẳng qua là loáng thoáng có thể thấy bóng người.
"Hừ, nhi tử gần đây bận rộn bực nào, bổn cung nếu là không bệnh, chỉ sợ muốn gặp nhi tử một mặt cũng không dễ dàng."
Vân trướng bị vạch trần một góc, Mẫn Nhu đứng hầu một bên vội vàng tiến lên kéo rèm ra, chỉ thấy Trinh phi y phục gọn gàng, thần thanh khí sảng ỷ ở trên giường, nhìn qua cũng không có gì không ổn, cùng Lý công công nói bệnh thế như núi, nằm liệt giường không dậy nổi khác hẳn.
Phong Tiêu Nhiên rốt cuộc là người từ nhỏ ở hoàng cung lớn lên thường thấy các loại mưu tính kế sách, đối với khác thường của mẫu thân cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng qua là trầm mặt khom người đứng nghiêm, thái độ vô cùng kính cẩn.
Mạc Ưu thì không được, người lớn lên ở thế kỷ hai mươi mốt làm sao có thể cảm nhận được sự vừa thân mật vừa lạnh nhạt của mẫu tử nơi cung đình cổ đại, vì bảo toàn đối phương mà làm ra các loại luồn cúi để sống.
"Tấn vương bên phi dường như có lời muốn nói?"
Trinh phi thấy thần sắc trên mặt hắn có nghi ngờ, có bị mắc lừa không cam lòng, nhưng cũng không nói ra, chẳng qua là mày liễu giương lên nhàn nhạt hỏi một câu, ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp quét trên mặt hắn.
"Ách. . . Không, mẫu phi phượng thể khang kiện, cũng là phúc của nhi thần."
Mặc dù trong lòng Mạc Ưu nghi ngờ mọc um tùm, nhưng dù sao cũng là một người thông minh nhanh nhạy, thấy sắc mặt Trinh phi không vui, dĩ nhiên không dám chọc nàng, vội vàng nói theo ý nàng.
"Điện hạ cảm nhiễm phong hàn nhiều ngày, sợ vào cung quá mức thường xuyên lây bệnh mẫu phi, vì vậy chỉ có thể ở trong phủ mỗi ngày từ sáng đến tối nhìn phương hướng Cam Tuyền cung, không một khắc không đem mẫu phi để ở trong lòng, còn cầu mẫu phi minh giám."
"Ngươi ngược lại là biết ăn nói, làm cho người vui vẻ."
Trinh phi cười khẽ một tiếng, khuôn mặt nghiêm túc cũng không kìm được mang theo điểm ấm áp. Phong Tiêu Nhiên thấy Mạc Ưu khôn khéo lanh lợi khiến Trinh phi vui vẻ, trong lòng cũng rất an ủi, trên mặt cũng không dám buông lỏng, nghe mẫu thân có ý trách cứ liền quy quy củ củ quỳ xuống, Mạc Ưu đứng ở bên người y cũng chỉ biết theo y cùng chung quỳ xuống.
"Đứa bé ngoan, mẫu phi chẳng qua là thuận miệng nói một chút, cần gì phải lễ nghi như vậy, mau đỡ Vương gia nhà ngươi đến bên cạnh ngồi đi. Mẫn Nhu, còn không dâng trà."
Theo Trinh phi cao giọng thúc giục, Mẫn Nhu đang bưng khay trà từ bên ngoài vội vã bước đến.
". . . Nô tỳ vụng về, để cho điện hạ chờ lâu."
Nhìn vị cô cô từ nhỏ đem mình nuôi lớn cả ngày một bộ run sợ, trong lòng Phong Tiêu Nhiên thật không dễ chịu. Mặc dù y không biết ban đầu kết quả xảy ra cái gì, nhưng y có thể nhìn ra những năm gần đây mẫu phi là ở tận lực hành hạ Nhu cô, chốc lát cũng không chịu để cho nàng yên.
"Cô cô cẩn thận bỏng tay, để đó đi."
". . ."
Nhìn Phong Tiêu Nhiên một cái nhận lấy chung trà, trên mặt đều là ý thân cận, trong lòng Mẫn Nhu trào lên không đành lòng.
Từ bao giờ, hài tử cả ngày đi theo sau lưng nàng muốn đường ăn đã lớn như vậy, trở thành hoàng tử Đại Dạ quốc được chú ý nhất, trở thành vũ khí đắc lực của nương nương, cũng trở thành địch thủ mạnh mẽ nhất của Văn vương. Nhưng y là một đứa bé ngoan, trong lòng nàng biết.
"Điện hạ. . ."
Thấy y không nghi ngờ đem chung trà đưa lên miệng, lòng nàng chợt thắt lại, ngực một trận phập phồng dường như không thở nổi.
"Mẫn Nhu, nơi này không còn chuyện của ngươi, đi xuống đi."
Nhìn Trinh phi đưa đến một ánh mắt cảnh cáo, Mẫn Nhu không khỏi rụt vai một cái.
"Cô cô, chuyện gì?"
Phong Tiêu Nhiên mặt đầy mờ mịt.
"Ách. . . Không có sao. Mời điện hạ nhân lúc nóng uống đi, bên ngoài lạnh, cũng giúp trừ lạnh."
Mẫn Nhu gần như là hoảng hốt mà chạy vọt ra tẩm cung của Trinh phi, có thể là nàng quá ngu ngốc đi, mấy chục năm, nàng vẫn không thể hiểu được cái tàn khốc gọi là muốn tốt cho ngươi của hoàng gia.
Có lẽ đây cũng chính là lý do tại sao đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn là một cung nữ già không đáng kể bên người Trinh phi. Rất nhanh, truyền tới tiếng rơi bén nhọn của đồ sứ, đáng tiếc bên trong viện đã sớm chuẩn bị tất cả cung nhân đều bị sai đi, cũng không người nghe được.
Trong điện, Phong Tiêu Nhiên ôm bụng ngã xuống đất, trên mặt đã sớm không có chút huyết sắc nào, mày kiếm nhíu chặt, nhưng thủy chung duy trì thần sắc trấn định như thường, một đôi mắt phượng thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt Trinh phi không chút cảm xúc.
Nhưng hai tay run rẩy từng trận nắm chặt y phục trên bụng, đốt ngón tay cũng bởi vì dùng sức mà trắng bệch, có thể thấy được y đang cố chịu đựng thống khổ to lớn.
"Tiêu Nhiên! Người đâu, nhanh người đâu!" Mạc Ưu bị biến cố trước mắt sợ ngây người, cũng không chú ý tới ánh mắt trao đổi quỷ dị của hai mẫu tử, chỉ lo ôm chặt lấy Phong Tiêu Nhiên hô lớn.
Mắt thấy máu tươi màu đỏ đậm cuồn cuộn không ngừng ồ ồ chảy ra từ bên dưới trường bào của y, so với bất kỳ một lần động bào thai cũng còn dọa người hơn, hắn mà lòng đau như cắt.
"Đừng gọi nữa, ngươi có gọi to hơn nữa, sẽ không có ai tới. Lưu loát điểm, đem y ôm đến trên giường của ta đi, Trần thái y lập tức tới ngay."
Trinh phi trấn định chỉ huy Mạc Ưu đang luống cuống tay chân, dường như người bên dưới hạ thân đã sớm đỏ thẫm một mảnh mặt không còn chút máu cùng nàng không có chút liên quan nào.
|
Chương 29: Đau mất ái tử (2) "Tại sao?" Phong Tiêu Nhiên co rúc ở trong ngực Mạc Ưu cắn răng hỏi nhỏ một câu, y giờ phút này đau bụng như xoắn, tâm loạn như ma, xúc cảm trụy phồng ở eo từng đợt tiếp theo từng đợt điên cuồng tấn công tới, khiến cho y gần như chống đỡ không ngăn được, chỉ có cắn chặt môi đã sớm chết lặng, mới có thể giữ được một điểm thần trí tỉnh táo cuối cùng cuối cùng. "Ngươi nói gì? Tiêu Nhiên?" Mạc Ưu cũng không có nghe rõ lời của y, nhưng sợ hãi cảm thấy trong ngực người người lạnh đến đáng sợ, lại đang chậm rãi trượt xuống. "Tại sao. . . Tại sao, nương?" Phong Tiêu Nhiên bỏ hai cánh tay của Mạc Ưu mạnh chống nửa người giống như phải bị xé ra nửa ngồi ở trên giường, ánh mắt nhưng trợn mắt nhìn chằm chằm Trinh phi, lóe ánh sáng tuyệt vọng. Một tiếng 'nương' này làm Trinh phi có chút khẽ dao động, dẫu sao nhi tử từ sau năm tuổi nàng liền không lại cho phép y gọi nàng như vậy, chỉ có thể cung kính gọi nàng mẫu phi, lấy này để biểu hiện nàng dạy con có cách, biểu hiện y thiếu niên trầm ổn. "Thuốc đã đi xuống, con chớ tuỳ hứng, nghe lời thái y đem nghiệt chủng này đánh rơi, mẫu phi đều là vì tốt cho con." "Ngươi! Thì ra ngươi đã sớm biết, ngươi làm sao làm được, đó là thân tôn tử của ngươi!" Mắt thấy Phong Tiêu Nhiên đang đau đớn trong vực sâu, khổ khổ giãy giụa nhưng cũng không chịu phát ra một tiếng rên rỉ, môi mỏng vốn là quang nhuận nhu hòa môi mỏng chính y cắn vết máu loang lổ thê thảm không nỡ nhìn, mồ hôi như mưa chảy dọc theo gò má y, Mạc Ưu cảm thấy mình nhanh muốn điên, bận bịu nhét cái khăn lông để cho y cắn, ánh mắt nhìn Trinh phi toát ra lửa, hận đốt nàng thành tro. Tẩm cung lớn như vậy chỉ còn lại Phong Tiêu Nhiên cùng Mạc Ưu, còn có Trần thái y nơm nớp lo sợ đứng một bên run rẩy. "Ngô. . ." Phong Tiêu Nhiên sớm bị đau đớn hành hạ đến kiệt sức cuối cùng không chịu được phát ra rên rỉ trầm thấp, mặc áo ngủ bằng gấm trên phượng tháp rộng lớn trăn trở lăn lộn. Mạc Ưu vội đến nhảy lên, thấy thái y như kẻ ngốc không dám đến gần, không thể làm gì khác hơn là cưỡng ép hắn nhanh chóng bắt mạch cho Phong Tiêu Nhiên. Kiến thức phụ khoa không thế nào cao thâm của kiếp trước nhắc nhở hắn thai nhi hơn sáu tháng đã quá lớn, thuốc lưu thai là rất nguy hiểm, cũng không biết gian phi chuốc thuốc gì, dược liệu mạnh như vậy, liền người thân kinh bách chiến thụ thương vô số như Phong Tiêu Nhiên đều không chịu được loại đau đớn này, không biết tên thái y đang không ngừng lau mồ hôi này có làm được việc gì không. Thái y lách cách lục lọi ngân châm đã được chuẩn bị sẵn cho Phong Tiêu Nhiên châm cứu ở trong hòm thuốc, ở thái y viện làm hai mươi năm, thật ra thì hắn cũng chỉ giúp một người đỡ đẻ. Bởi vì ly nhân cực ít, lại phần lớn là thân phận cao quý hiển hách, ai nguyện ý lấy thân nam tử chịu đựng đau khổ sinh sản chứ? Nhiều năm trước một lần đỡ đẻ kia cũng làm trí nhớ của hắn hết sức sâu sắc, người nọ là thứ đệ của đương kim Thánh thượng, đã từng cũng là anh hùng danh chấn một thời trong lịch sử Đại Dạ quốc, nhiều năm như vậy hắn cũng không nghĩ ra được một nhân vật như vậy làm sao cam tâm bị người đè ở dưới người, thậm chí vì hắn sinh con dưỡng cái. Phong Tiêu Nhiên áp lực toàn thân kiềm chế gầm nhẹ một tiếng đem suy nghĩ của hắn kéo về thực tế, hắn trấn định tâm thần dò xét mạch của y, thai nhi đã chết trong bụng không có mạch đập, chỉ cần châm cứu vào huyệt vị giúp y kích thích tử cung, khiến huyết khí thông thuận, dĩ nhiên là có thể thuận lợi tống ra bên ngoài cơ thể. Nhưng Tấn vương thân phận tôn quý lại tính tình quật cường, chẳng qua là nằm co rúc vào bên trong giường, căn bản không chịu phối hợp, đây... Nếu thai chết này lưu ở trong người quá dài, độc tố tất nhiên sẽ cắn trả mẫu thể, đến lúc đó càng khó thu thập. Mồ hôi của thái y chảy càng nhiều, lại cũng không để ý thân phận địa vị, một cái kéo lấy Phong Tiêu Nhiên động tác vững vàng cắm kim thứ nhất lên huyệt đạo trên lòng bàn tay y. Giường đệm dưới người đã hoàn toàn bị máu bẩn thấm đẫm, thảm thiết đỏ hồng một mảnh, tóc dài tán loạn của Phong Tiêu Nhiên từng luồng bị mồ hôi thấm ướt bù xù ở hai gò má cùng xõa tung trên bả vai, sợi tóc đen nhánh cùng thân thể yếu ớt, tạo thành một hình ảnh buồn bã vô hạn. Mạc Ưu biết thời khắc này y dù về tâm hay thân đều duy nhất có thể làm cho y cũng chỉ có ôm chặt lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của y từ phía sau, dùng sức giữ lấy hai tay cuồng loạn quơ múa không để cho y làm mình bị thương, một mặt ôn nhu ở hắn bên tai nhẹ nhàng dụ dỗ, nỉ non bên tai y lời tỏ tình mỗi ngày đều nói vô số lần. Nhưng những lời này vào thời khắc này nói đến, lời nói vô hạn vui vẻ cũng thay đổi đến ít nhiều có chút đau khổ. Thật là đau. . . Hài tử của y, chẳng lẽ cứ như vậy không có sao? Phong Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nhẹ, dường như muốn phiêu hướng không trung. Đau đớn trong bụng đang từ từ từng chút từng chút tăng lên, thẳng tới lan khắp toàn thân, nhất là vị trí trái tim, đau đến y gần như hít thở không thông. "Tiêu Nhiên, ngươi phải kiên trì. Hài tử không giữ được, ngươi nghe lời thái y, nhất định muốn bảo vệ mình." "Tiêu Nhiên, chúng ta yêu nhau như vậy, nhất định sẽ còn có rất nhiều hài tử." "Tiêu Nhiên, van cầu ngươi, kiên cường một chút, nhất định muốn vượt qua." Là ai, là ai một mực ở bên tai y ồn ào, quấy rầy giấc ngủ của y. Y mệt quá thật giống như lúc này ngủ thật say không muốn tỉnh lại nữa, là ai, một mực kéo y, không để cho y chìm vào giấc ngủ.
|