Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
|
|
Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
Tác giả: Nhu và Thiên Vũ
Trạng thái: Full
Thể loại: Huyền huyễn, yêu nghiệt thụ, nhất thụ nhất công, công sủng thụ, nguỵ phụ tử, xuyên qua, HE
Editor: al
Trong cuộc sống này liệu ai quy định là một sát thủ phải tàn nhẫn ác độc...
Cũng chẳng ai quy định tinh linh là không được BL..
Gỉa sử có thể kéo dài tuổi thọ như thế giới này...
Vậy bước chân theo đuổi tình yêu có kéo dài theo không
Nếu như trong tinh linh sinh ra thiện lương tốt đẹp
Vậy ta cũng có thể tốt đẹp như trong thánh ca chứ
Tình yêu phải chăng cần trải qua thử thách của thời gian
|
Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
Quyển 1 - Chương 1: Ngọc lục bảo: Thụ Hải ôn nhu Ngón tay thon dài của Phạm Âm luồn vào trong lọn tóc bên thái dương, trượt xuống theo sợi tóc, mái tóc dài màu đen phản xạ ánh sáng nhu hoà mà thần bí.
Ban đêm yên tĩnh, dưới ánh đèn phòng nhu hòa, Phạm Âm nhìn ngón tay mình ẩn hiện trong mái tóc đen, tivi đang chiếu Võ Lâm Ngoại Truyện. Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên, hắn cúi đầu nhìn chiếc di động bởi vì rung động nên đang quay tròn ở trên bàn.
Phạm Âm cầm điện thoại lên, nhấn vào phím nhận cuộc gọi.
"Phạm, ngày mai đến công ty, có nhiệm vụ."
"Ừm, ngày mai gặp."
Phạm Âm mở mắt, bầu trời sạch sẽ như vừa được tẩy rửa, vừa cao vừa trong lành, giống hệt với bầu trời Tây Tạng hắn nhìn thấy lúc đi du lịch năm ngoái. Trời xanh mênh mông khiến người cảm thấy mình cách thiên thần gần đến vậy, để lòng người trở nên thành kính. Bình tĩnh lắng nghe ngôn ngữ xa lạ, mỉm cười tự tại.
Bầu trời xanh xinh đẹp khiến người ưu thương, bầu trời ở đây cũng giống vậy.
"Lourdes! Nổi gió rồi, chúng ta trở về thôi." Giọng nói của một phụ nữ xa lạ vang lên, ngây ra một lúc mới phản ứng lại được, chủ của giọng nói này đang gọi mình.
Phạm Âm đáp một tiếng: "Ưm." Giọng non nớt mang theo âm mũi nặng nề, một đứa bé chỉ vừa mới ra đời tám tháng.
Nghề nghiệp của Phạm Âm khá đặc biệt, sát thủ. Từ sau khi cha qua đời thì hắn bắt đầu kiếp sống nghề sát thủ này.
Hắn không nghĩ rằng giới sát thủ vất vả mệt nhọc bao nhiêu, ít nhất thì bản thân hắn cảm thấy như vậy.
Bởi vì không thích làm một mình, cho nên năm năm trước hắn gia nhập vào một tổ chức sát thủ quốc tế, phụ trách làm ăn ở khu vực Trung Á.
Sau một năm, một tờ giấy thông báo gọi hắn về tổng bộ New York Mỹ, thành phố phạm tội lớn nhất thế giới. Sau khi Phạm Âm mang theo đầy bụng oán giận đi tới tổng bộ New York mới phát hiện, công việc ở đây thoải mái hơn ở Trung Á nhiều. Một năm chỉ khoảng 3 4 lần nhiệm vụ, thời gian còn lại toàn bộ do tự bản thân sắp xếp.
Vậy là sau khi đã quen với cuộc sống ở New York thì Phạm Âm mở một tiệm hoa mặt tiền không lớn để giết thời gian. Vào tháng tư tháng năm mỗi năm hắn sẽ giao tiệm hoa cho người bạn trông coi, mình thì đeo ba lô đi du lịch khắp thế giới.
Cuộc sống trôi qua thích ý mà tự tại.
Một người, nếu có thể phân chia giới hạn được công việc và sinh hoạt rõ ràng, vậy thì người đó sẽ thoải mái rất nhiều. Nhưng những lời này lại không thích hợp với một sát thủ chuyên nghiệp cho lắm.
Trung Quốc có câu nói, đi đêm nhiều có ngày gặp ma. Giết người quá nhiều, cũng không thoát khỏi một ngày bị người giết.
Sát thủ không phải là một fighter* chuyên nghiệp cũng không phải là lính đặc chủng quanh năm suốt tháng tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, sát thủ chỉ là một kẻ lợi dụng ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi thời cơ hành động. Một kích không trúng rất có khả năng phải đối mặt với tử vong. Phạm Âm chính là như vậy, buồn cười chính là bản thân hắn trước khi chết lại vẫn còn đang nghĩ, sau chuyện này ai sẽ đi lấy bảo hiểm thương tổn ngoài ý muốn cho mình, kế hoạch năm nay dự định đi Iceland xem ra không thực hiện được rồi...
*Fighter: chiến binh, chiến sĩ... chuyên đánh cận chiến
Lúc Phạm Âm mở mắt ra lần nữa thì đã được người phụ nữ này sinh ra rồi, chắc là bản thân đã đầu thai lần nữa, thế nhưng... lại vẫn còn ký ức của kiếp trước.
Nhìn cái tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình một chút, nắm rồi nắm... ôi... tay thật đáng yêu.
Người phụ nữ bế đứa bé lên, đi về nhà, đột nhiên dừng lại nhìn bé con nói: "Lourdes, thật kỳ lạ, tóc và mắt của con không giống mẹ chút nào, sao lại là màu đen chứ." Nói xong hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, "Thật hiếm thấy... cha của con cũng không phải màu này mà..."
Bé con như là nghe hiểu sờ sờ đầu của mình, tiếc là chỉ sờ đến một nhúm tóc ngắn đáng thương. Ôi... may mắn, vẫn còn giữ lại một chút dáng vẻ của người Trung Quốc...
Phạm Âm là con lai giữa người Ả Rập và người Trung Quốc, nhìn thoáng qua thì sẽ không nhận ra, nhưng mà nhìn kỹ vẫn có thể thấy được khác biệt.
Người phụ nữ bị dáng vẻ đó của đứa bé chọc cười, khẽ nở nụ cười.
Phạm Âm ngoan ngoãn tựa vào trên vai người phụ nữ, người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ của hắn. Từ khi sinh ra chưa từng nhìn thấy cha, người phụ nữ này cũng rất ít nhắc đến, cho dù nhắc đến thì giọng điệu cũng chỉ như đang nói về một người bạn, không có oán hận, không có buồn đau.
Mà thế giới này lại hoàn toàn khác với thế giới kia của hắn, không có máy móc, không có xi măng cốt thép, cũng không có điện, không có plastic, nhìn từ trên trang phục hắn thấy có chút giống thời Trung cổ*.
*Thời Trung cổ: Chỉ thời đại xã hội phong kiến trong lịch sử Châu Âu
Đang nghĩ ngợi, hai người đã trở lại ngôi nhà của mình, thế nhưng có người đã về trước cả bọn họ.
Người phụ nghi ngờ nhìn hai người xa lạ không mời mà tới này.
Hai người lạ đều đội mũ rộng vành, vành mũ rũ xuống, ngồi trên ghế, nhìn thấy người phụ nữ tiến vào thì lập tức đứng dậy.
"Phu nhân, chào bà, xin hãy tha thứ cho sự mạo muội quấy rầy của chúng ta." Bọn họ cởi mũ ra, Phạm Âm nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ, nếu để người khác nhìn thấy thì nhất định cảm thấy rất kỳ quái. Hắn mở to đôi mắt đen xinh đẹp nhìn hai người nọ.
Nhìn lần đầu hắn cho rằng hai người lạ này hẳn là nam, nhưng lại không dám chắc. Hai người lạ nọ có lẽ cao hơn một mét bảy, mái tóc dài màu vàng nhạt được buộc lên gọn gàng, trong làn da trắng nõn lộ ra vẻ khoẻ mạnh. Mắt của bọn họ là màu thuỷ lam, tựa như có bảo thạch tinh thuần đang lưu chuyển bên trong.
"Các... các ngươi là tinh linh từ đâu tới?" Phạm Âm nghe ra được lo lắng trong giọng nói của người phụ nữ này.
"Chúng ta đến từ Wabenella - Rừng rậm của Tinh Linh Vương, chúng ta muốn mang huyết thống của tộc chúng ta trở về." Giọng nói của hai tinh linh vô cùng dễ nghe, mang theo sự trầm bổng tinh tế, khiến cho người nghe rất thoải mái, nhưng mà người phụ nữ nghe xong lời này thì khuôn mặt lại trắng bệch.
Một tinh linh đội mũ lên lại, vươn hai tay ra, "Đưa đứa bé cho chúng ta, chúng ta mang nó trở về bên cạnh Tinh Linh Vương."
"Vậy, vậy anh ấy..." Người phụ nữ ôm đứa bé thật chặc.
"Nếu như bà đang nói đến chồng của bà, người ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã chết rồi, Tinh Linh Vương sẽ tìm người nuôi dưỡng con của người ấy và bà." Tinh linh đó nói, giọng nói thành khẩn lại ưu thương, "Với một bán tinh linh, thế giới của nhân loại không thích hợp với nó."
Người phụ nữ vẫn ôm Phạm Âm, do dự đôi chút nhưng vẫn thật cẩn thận đặt hắn vào trong lòng của tinh linh nọ. Tinh linh cẩn thận ôm Phạm Âm: "Phu nhân, chúng ta sẽ chăm sóc nó thật tốt, xin bà yên tâm."
Người phụ nữ gật đầu, một tinh linh cởi áo choàng màu xám bạc trên người mình xuống, quấn nó lên người đứa bé. Hai tinh linh cùng nói tạm biệt với người phụ nữ, sau đó liền ra ngoài.
Phạm Âm nằm sấp trên vai tinh linh nhìn người phụ nữ, không khóc cũng không quậy, người phụ nữ kia cũng vậy, đối với biệt ly, mọi người đã thành thói quen, cho nên hai bên sẽ dùng phương thức chia tay tốt nhất.
Cho đến khi nhà gỗ biến thành một điểm đen nho nhỏ, Phạm Âm mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hai tinh linh bắt đầu nói chuyện.
"Tóc và mắt của tên nhóc này sao lại có màu đen? Không phải nhận lầm người đó chứ?"
"Đứa bé này là bán tinh linh thật sự. Nhìn dáng vẻ của nó, có lẽ người trong tộc sẽ không thích nó đâu."
"A, tai của nó cũng không nhọn, thật là hỏng bét."
"Không có cách nào, chúng ta cứ đưa đến cho Tinh Linh Vương trước, để Tinh Linh Vương giúp nó tìm cha mẹ nuôi vậy."
"Các tinh linh sẽ không thừa nhận nó là tinh linh, ai sẽ bằng lòng nuôi dưỡng nó chứ."
"..." Một tinh linh khác bắt đầu trầm mặc, sau đó hai người liền yên lặng lên đường.
Ô... Ta muốn quay về, ta không muốn làm bán tinh linh bị người xem thường.
Cảm thấy đứa bé trên lưng bắt đầu nháo loạn, tinh linh thả chậm tốc độ, khẽ vỗ về đứa bé.
Một tiếng khóc vang dội phá vỡ yên tĩnh, hai tinh linh luống cuống tay chân dỗ dành đứa bé, tình hình này kéo dài cho đến nửa đêm, Phạm Âm bắt đầu chìm vào giấc ngủ, ai bảo hắn ở trong thân thể của một đứa trẻ chứ...
Phạm Âm ngủ rất ngon, chẳng gặp chút ác mộng nào, thẳng đến khi bị đánh thức.
"Oa... oa oa..." Phát ra âm thanh oán giận, fuck, không nhìn thấy ông đây đang ngủ à!
"Nhóc con, tỉnh tỉnh, Vương của ta đang nhìn ngươi đó."
Cái mông bị người vỗ.
"Oa... oa oa..." Fuck, coi chừng ông đây lấy AK47 bắn ngươi thành bánh tổ ong!
"Nhóc con..."
"Oa..." Phạm Âm trừng to mắt nhìn về phía trước. Desert Eagle dưới gối đầu của ta!
Ớ... Quên mất mình đã xuyên qua rồi...
Phạm Âm ngẩng đầu nhỏ lên hiếu kỳ nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Rất nhiều cột trụ màu trắng chống đỡ ở trung tâm đại sảnh hình cung, xung quanh là tiếng nước chảy, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng nhạc ưu mỹ và tiếng nói chuyện trầm thấp.
Phạm Âm nhìn về phía trước, một người đàn ông ngồi ở trên bậc tam cấp xây bằng đá cẩm thạch, mái tóc dài màu bạc được đan tết tỉ mỉ, đôi mắt màu mặc lục nhìn hắn, tĩnh mịch khiến người nghi hoặc.
"Bế nó tới đây." Giọng nói dễ nghe của Tinh Linh Vương vang lên trong đại điện. Giọng của y có hơi chút trầm thấp, để lòng người cảm thấy yên bình trước nay chưa từng có.
Trong chốc lát Phạm Âm được đưa đến trong tay Tinh Linh Vương, Phạm Âm nhìn Tinh Linh Vương này, có chút xuất thần.
Khuôn mặt xinh đẹp không mất khí dương cương, góc cạnh ôn hoà, không giống đế vương có khí tức khiến người sợ hãi, lại có nhân từ của bậc vương giả. Trong đôi mắt màu mặc lục kia như có ngôi sao đang lưu chuyển, mang theo màu sắc khiến người say mê.
Phạm Âm thở dài trong lòng, may mắn ta không phải là nữ... Con mắt màu mặc lục sâu hệt như muốn hút người vào trong đó. Thân thể Phạm Âm khẽ run lên, ngón tay thon dài của Tinh Linh Vương khẽ chọc một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, sau đó nhìn về phía đám người dưới bậc tam cấp hỏi: "Có người nào nguyện ý nuôi dưỡng đứa bé này không?"
Bên dưới không có người nào trả lời, Tinh Linh Vương hỏi lại một lần nữa, vẫn không có người trả lời. Vì vậy y quay đầu nói với lão tinh linh có bộ râu trắng dài quá đầu gối bên cạnh: "Vậy thì ta sẽ nhận đứa bé này làm con thừa tự, để nó trở thành con ta."
|
Chương 2 Ông lão mặt không thay đổi gật đầu: "Vậy chờ đứa bé này tròn một tuổi, ta sẽ cử hành nghi thức, ban dòng họ cao quý cho nó."
Tinh Linh Vương cười nói: "Làm phiền ngài rồi."
A... Thật đúng là một người lễ phép. Dĩ nhiên những tinh linh dưới kia khó tránh khỏi nghị luận một phen.
Lát sau có một nữ tinh linh bế Phạm Âm từ trong lòng Tinh Linh Vương đi. Phạm Âm ghé vào trên vai nữ tinh linh, nhìn Tinh Linh Vương ngồi ở trên cao. Y hình như phát giác được ánh mắt của Phạm Âm, nhìn về phía Phạm Âm nở nụ cười, Phạm Âm lập tức quay đầu đi, mặt đổi màu giống như quả táo, không phải là táo đỏ, mà là táo xanh...
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Phạm Âm được bế, dọc đường quan sát phong cảnh nơi này, ra khỏi đại điện là một hành lang gấp khúc quấn đầy hoa tử đằng, nữ tinh linh nhanh nhẹn bế hắn đi qua, ánh nắng dịu dàng khiến Phạm Âm thoải mái nheo mắt lại.
Ai nói bản thiếu gia không ai cần, Tinh Linh Vương là cha của ta, ta xem ai dám ức hiếp ta, hừ hừ...
Đi qua từng cảnh từng cảnh đẹp giống như tranh vẽ, cuối cùng lên một cầu thang hình xoắn ốc, đi vào một căn phòng hoa lệ xinh đẹp thời trung cổ, màn che buông xuống, bộ trà cụ màu bạc xinh xắn, đệm tơ lụa phương đông mềm mại...
Tiếp đó thân thể nho nhỏ được đặt vào trong nôi mềm mại thoải mái, qua một lúc thì trong phòng tối lại, đoán chừng là nữ tinh linh kia đã kéo rèm cửa sổ lại.
Thật thoải mái... Phạm Âm cọ cọ chăn gấm, từ từ nhắm mắt lại.
Ôi... Đói bụng quá, gọi điện kêu đồ ăn bên ngoài vậy... Di động chắc là ở dưới gối đầu nhỉ... Ta mò... Gì? Không có... Ta lại mò... Hả? Đây là cái gì? Sao chăn của mình không bằng phẳng?
Phạm Âm nghi hoặc mở mắt, phát hiện tay của mình đang đặt ở trên một điểm hồng hồng nhô lên... Cái này hình như là... ngực của người đàn ông nào đó...
Nằm ở bên cạnh hắn chính là Tinh Linh Vương, cái này vừa nằm ngoài dự đoán lại vừa nằm trong dự đoán... Sao mà tinh linh cũng thích ngủ khỏa thân... Quay đầu nhìn chiếc nôi của mình nằm cách giường lớn mấy bước, bản thân lại được Tinh Linh Vương ôm ở trong ngực.
Bây giờ chắc đã là buổi tối rồi nhỉ, bên ngoài rất tối, gió đêm mát lạnh thổi vào rất dễ chịu... Nhưng mà bụng của mình thật đói nha...
Tự mình tìm đồ ăn là không thể nào rồi, đành phải xin Tinh Linh Vương trần như nhộng bên cạnh giúp đỡ thôi.
Ta lay...
Lay không tỉnh.
Ta đánh...
Y hình như không có cảm giác...
Cái kia... Chớ có trách ta...
Ta cắn!
Rốt cuộc ở trước khi Phạm Âm sắp đói chết thì Tinh Linh Vương đã mở đôi mắt màu mặc lục kia ra.
Nhìn một tay của mình dính nước bọt cùng với bé con đang nỗ lực gặm tay của mình, Tinh Linh Vương nhíu mày, nhấc bé con lên.
"Không được bôi nước bọt lên cánh tay của ta."
Bé con khóe miệng còn đang chảy chất lỏng trong suốt cũng nhíu mày, con mắt màu đen xinh đẹp khiến người không nhịn được muốn hôn lên.
Bé con lấy tay chỉ chỉ bụng, biểu thị bản thân đói bụng rồi.
"Đói bụng à?" Tinh Linh Vương ngồi dậy, người này quả nhiên không mặc quần áo... Mái tóc màu bạc mềm mại buông xuống, vốn tưởng rằng thân thể có chút mảnh mai thực ra lại cường tráng không ngờ. Tinh Linh Vương cầm lấy khăn lụa đầu giường lau nước bọt ở trên cánh tay mình, sau đó cũng lau sạch nước bọt trên khóe miệng Phạm Âm. Thuận tay khoác một cái áo ngủ, bế bé con lên. Trên bàn chỉ có một ít hoa quả với nước, Tinh Linh Vương ngồi xuống, cầm lấy một quả táo đưa cho bé con trong lòng.
A, quả táo, ta thích!
Phạm Âm há miệng cắn một cái...
"Không được bôi nước bọt lên quả táo."
Ô...
Phạm Âm uất ức cúi đầu, sau đó há miệng - ta còn chưa có mọc răng, hay là cho ta nước ép hoa quả...
Tinh Linh Vương cười, cầm lấy dâu tây cho bé con.
A, dâu tây, ta cũng thích!
Ta lại cắn...
"Không được ngậm dâu tây trong miệng làm kẹo..." Tinh Linh Vương duỗi tay ra trước mặt Phạm Âm, "Nhổ ra."
Ô... Dâu tây cũng thật cứng...
Phạm Âm nhổ dâu tây dính đầy nước bọt lên cái tay xinh đẹp của Tinh Linh Vương, Tinh Linh Vương nhíu mày, đặt nó sang một bên.
"Oa..." Dâu tây...
Tinh Linh Vương bế Phạm Âm lên, đi về lại trên giường nói: "Không có đồ ăn, đợi sáng sớm lại gọi người nấu cho ngươi ăn."
"Oa..." Không phải chứ...
Lúc Phạm Âm đang định khóc thật vang dội. Tinh Linh Vương đặt hắn lên lại giường. Phạm Âm vừa định kháng nghị nhưng đột nhiên một cơn buồn ngủ như dời núi lấp biển kéo ập về phía mình, không tự chủ được nhắm mắt lại, nặng nề tiến vào giấc mộng. Chờ nhiều năm sau Phạm Âm tiếp xúc ma pháp, mới hiểu được thì ra đêm hôm đó Tinh Linh Vương dùng ma pháp với mình...
Vương của tinh linh không giống Vương của nhân loại, không có nhiều chuyện quốc gia đại sự phải làm, năm tháng dài dòng, Phạm Âm nhìn thấy sinh hoạt của Tinh Linh Vương cũng chỉ có đọc sách, âm nhạc, thơ từ còn có... ngẩn người... Đương nhiên, tinh linh khác có thể hiểu ngẩn người của Tinh Linh Vương là minh tưởng.
Ra khỏi phòng của Tinh Linh Vương chính là một vườn hoa xinh đẹp. Nhân loại có thói quen giam những thực vật xinh đẹp ở trong tòa nhà của mình, mà tinh linh thì ngược lại. Bọn họ có thiên phú rất tốt trên phương diện nghệ thuật. Họ thiết kế kiến trúc xung quanh trộn lẫn vào cảnh vật thiên nhiên, hiển lộ ra hết được vẻ đẹp tự nhiên, nhưng không ngoại lệ là bọn họ cũng rất chú trọng đến công trình kiến trúc mang tính phòng ngự kiên cố.
Nơi nơi đều là thực vật, may mà mình không có tiền sử dị ứng phấn hoa.
Ngày hôm nay không có chuyện gì, trang phục của Tinh Linh Vương có vẻ rất tùy ý. Mái tóc màu bạc không được buộc lên, mà là mặc cho chúng nó buông xõa, y mặc một trường bào màu trắng, cổ áo cùng cổ tay áo dùng tơ bạc thêu hình đồ án tinh xảo, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng nhu hòa.
Y ngồi ở trên ghế tử đằng, trong tay cầm một quyển sách thật dày, một bé con trắng nõn ngồi trên chân, Tinh Linh Vương để sách xuống, tay bé con trong lòng cũng ngừng chơi đùa sợi tóc màu bạc của y. Ngẩng đầu nhìn y.
Cái tay trắng nõn của Tinh Linh Vương nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai nho nhỏ của bé con, sau đó hé miệng nói một câu.
Phạm Âm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn y. Tinh Linh Vương thả chậm tốc độ nói lại một lần nữa. Phạm Âm bĩu môi, hiện rõ ra tâm tình bất mãn. Chính là nghe không hiểu, dù nói chậm vẫn nghe không hiểu.
Tinh Linh Vương ngày hôm nay hình như đặc biệt có kiên nhẫn, từ từ nói lại một lần nữa. Tuy rằng mang theo tâm tình phiền chán, nhưng mà Phạm Âm thật sự cảm thấy giọng nói của Tinh Linh Vương rất êm tai, nếu như y mà hát thì chắc chắn nghe hay hơn mấy ca khúc thịnh hành hiện nay rất nhiều.
Sau khi Tinh Linh Vương nói xong thì không lặp lại nữa, mà là dùng tiếng phổ thông nói chuyện: "Xem ra ngươi không biết tiếng Tinh Linh, là bởi vì ở thế giới nhân loại quá lâu à?" Y cuối đầu hôn lên mí mắt Phạm Âm, xúc giác mềm mại.
"Nếu như không biết tiếng Tinh Linh thì sẽ không được thừa nhận là người của tộc Tinh Linh, hiện nay mọi người đều nói tiếng Tinh Linh, chờ ngươi biết nói rồi mọi người sẽ biết ngươi không biết tiếng Tinh Linh, vậy thì sẽ xem thường ngươi, cho nên bây giờ phải bắt đầu học tiếng Tinh Linh, được không?" Giọng nói của Tinh Linh Vương nhẹ nhàng trầm thấp.
Phạm Âm bất đắc dĩ gật đầu, bản thân ở thế giới nhân loại sinh sống hơn hai mươi năm, phải học lại một ngôn ngữ khác thì thật phiền phức. Nhớ lại cảnh học tiếng Anh trước đây, Phạm Âm đau khổ nhắm mắt lại.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Tinh Linh Vương, ngón tay thon dài của Tinh Linh Vương chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của Phạm Âm.
Đáng ghét... Ta cắn!
Phạm Âm cắn một phát, Tinh Linh Vương nhấc tay lên, Phạm Âm cứ như vậy treo giữa không trung.
Ô... mình không được thả tay của y ra, mình không muốn rơi xuống...
Tinh Linh Vương rốt cuộc thả hắn về lại trên chân. Trêu đùa với Phạm Âm một lát thì bắt đầu dạy Phạm Âm nói chuyện.
Tinh Linh Vương nói hai chữ, sau đó nhìn Phạm Âm, ý bảo hắn nói lại một lần.
Phạm Âm bất chấp khó khăn, dùng giọng non nớt lặp lại một lần: "#¥... #%-"
"Không đúng... là..." Tinh Linh Vương nói lại một lần nữa.
"#¥... #%-"
"..."
Dạy cả một buổi chiều, cuối cùng thì Phạm Âm đã nói có chút giống. Tinh Linh Vương nghiêm mặt nói với hắn, "Từ vừa rồi chính là cách xưng hô với ta, theo như ngôn ngữ nhân loại thì từ đó có nghĩa là phụ quân."
Sao nghe giống như phu quân...
Hết cách, nếu Tinh Linh Vương đã nói phải học thì học vậy.
Tinh Linh Vương nói, tinh linh là con của thần tối cao, trước khi Nhật Nguyệt thức tỉnh thì tinh linh đã tồn tại rồi. Thần cho tinh linh bất tử, không bị bệnh tật giày vò cũng không sợ nóng lạnh, trao cho tinh linh vẻ ngoài xinh đẹp và giọng hát ưu mỹ. Tinh linh tỉnh lại ở dưới bầu trời sao Viễn Đông, là chủng tộc thứ nhất sáng tạo ngôn ngữ.
Phạm Âm bập bẹ nói rất không chuẩn, không chắc mình nói có giống hay không, nhưng mà một số từ ngữ đơn giản trong tiếng Tinh Linh thì vẫn hiểu được.
Ôi... Làm tinh linh thật mệt.
|
Chương 3 Lúc Phạm Âm được hơn mười một tháng thì biết bò, hình như Tinh Linh Vương sợ bé con bò loạn, cho nên đã bố trí một kết giới ở xung quanh giường để ngừa hắn rơi xuống, ban đêm thì luôn ôm hắn ở trong lòng mình.
Tinh Linh Vương thường xuyên mang Phạm Âm đi nhìn khắp nơi, rừng rậm Tinh Linh Vương thật đúng là tiên cảnh trong truyền thuyết. Công trình kiến trúc màu trắng thấp thoáng trong rừng cây, tác phẩm điêu khắc tràn đầy trí tưởng tượng cùng với những kiến trúc thủ công cao siêu.
Những câu truyện tựa như sử thi được điêu khắc trên vách tường, những tinh linh có phong thái tao nhã với nụ cười ấm áp.
Nhìn thấy sinh hoạt ngày qua ngày của bọn họ, Phạm Âm bắt đầu cảm thán cuộc sống ở trong thế giới nhân loại. Nhân loại không có được bất tử và vẻ ngoài tuyệt sắc như tinh linh, bọn họ bị ốm đau và dục vọng vây khốn, linh hồn cũng đã sớm lạc mất phương hướng.
Sau khi có thể nghe hiểu tiếng Tinh Linh thì Phạm Âm bắt đầu lắng nghe đủ loại âm thanh. Tinh Linh Vương nói không sai, tinh linh là chủng tộc vô cùng cao ngạo, bọn họ không chấp nhận được bên trong mình có huyết thống nhân loại, cho dù có là ở chỗ của Tinh Linh Vương thì họ cũng không thèm che giấu khinh thường với huyết thống nhân loại.
Đến tận khi cử hành nghi thức nhận làm con thừa tự cho Phạm Âm mà lời bàn tán đó vẫn không có dấu hiệu biến mất. Cũng có tinh linh thỉnh thoảng viếng thăm khuyên Tinh Linh Vương không nên làm như vậy, đây là một loại sỉ nhục với chủng tộc Tinh Linh.
Vào lúc đó Tinh Linh Vương sẽ lộ ra vẻ lạnh lùng, trong con mắt màu mặc lục lại có sự lạnh lẽo khiến người sợ hãi.
Buổi tối trước ngày tròn một tuổi, Tinh Linh Vương bế Phạm Âm lên chân, hỏi: "Mai là ngày nhận ngươi làm con thừa tự của ta, ta sẽ ban họ tên cho ngươi, trước đây mẹ của ngươi đã đặt tên cho ngươi chưa?"
Phạm Âm nhớ tới người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp cùng với sự ưu thương ẩn hiện trên đó, Phạm Âm khẽ gật đầu.
"Tên gì?"
"... Phạm Âm."
Nhiệt độ trong vương quốc Tinh Linh khá dễ chịu, không quá cao hay quá thấp, rất ít mưa, nhưng thực vật đều phát triển rất tươi tốt. Đa số các tinh linh đều nuôi dưỡng Thú Một Sừng, loại động vật xuất hiện ở trong thần thoại cổ đại này, hiện tại đang chầm chậm đi qua trước mặt Phạm Âm. Chúng nó vô cùng chán ghét Phạm Âm chạm vào, có lẽ bởi vì Phạm Âm là nhân loại, hoặc từ trong khung thì Phạm Âm chỉ là một nhân loại tầm thường.
Cứ vậy trôi qua trong vương quốc Tinh Linh, Phạm Âm đã được một tuổi, bắt đầu nghi thức nhận làm con thừa tự.
Có lẽ là lúc này còn chưa có xuất hiện vấn đề thiếu thốn nhà ở như thế kỷ 21, đại sảnh ở đây cái nào cái nấy đều lớn đến thái quá.
Đây là một đại sảnh lớn hơn so với cái lần trước, trên đỉnh đại sảnh là một bầu trời sao, ánh sao trên bầu trời lấp lánh, trong đại sảnh ánh sáng nhẹ nhàng, để người quên đi mất bên ngoài là ánh mặt trời chói chang.
Tinh Linh Vương vẫn ngồi trên bậc tam cấp, Phạm Âm được một nữ tinh linh bế, lão tộc trưởng tinh linh đang đọc một bài cầu phúc thật dài.
Đại điện kia vô cùng đẹp, Phạm Âm tò mò nhìn đông nhìn tây, cuối cùng nhìn bầu trời đầy sao rồi từ từ ngủ mất, lúc tỉnh lại đã là ban đêm, bản thân thì đang ở trong lòng Tinh Linh Vương.
Sao cứ luôn không mặc quần áo vậy, nghĩ đến đó liền đánh tỉnh Tinh Linh Vương.
"Phụ quân..."
Tinh Linh Vương mở đôi mắt màu mặc lục xinh đẹp ra, nhìn bé con đã tỉnh.
"Sao..." Phạm Âm chỉ chỉ những ngôi sao bên ngoài, ý của Phạm Âm là chỉ bản thân lúc tiến hành nghi thức không phải cố ý ngủ quên, nhưng mà từ vựng tiếng Tinh Linh biết được chỉ có hạn, cho nên cứ làm điệu bộ như vậy.
"Phạm Âm nói những ngôi sao ở trong đại điện hôm nay à?"
"Vâng..."
Tinh Linh Vương ngồi dậy, ôm tiểu Phạm Âm vào trong lòng, vén rèm che màu trắng lên, bầu trời đêm sáng sủa, trong gió đêm mơ hồ truyền tới âm nhạc và tiếng ca nhẹ nhàng.
Không có ô nhiễm thật tốt, những ngôi sao cũng sáng ngời như thế, xinh đẹp như thế, sáng lấp lánh như kim cương vậy, có thể cho người ở thế kỷ 21 nhìn thấy thì tốt rồi.
Giọng nói dịu dàng của Tinh Linh Vương vang lên bên tai: "Hôm nay bé con không ngoan, ngày quan trọng vậy mà lại ngủ quên."
"A..." Không phải... Phạm Âm lắc lắc đầu nhỏ, cái tay nho nhỏ chỉ lên bầu trời: "Sao..."
"Là bởi vì những ngôi sao à..." Tinh Linh Vương lại phát ra một tiếng thở dài, "Những ngôi sao ở trên không trung đỉnh đại điện là những linh hồn đang chờ đợi tỉnh lại..."
Hả? Gì? Phạm Âm ngẩng đầu nhìn những ngôi sao đầy trời, hình như bất kể là quốc gia nào cũng đều cho rằng những ngôi sao là linh hồn của người chết.
"Tinh linh có được bất tử, hàm nghĩa của tử vong cũng khác biệt với nhân loại, tử vong của nhân loại là chỉ sự biến mất của thể xác, mà tử vong của tinh linh là chỉ sự tan biến của linh hồn. Thể xác của tinh linh sau khi bởi vì một vài ngoài ý muốn nào đó bị tổn hại mà biến mất, linh hồn sẽ trở lại đây, cũng chính là đại điện hôm nay, ở đó chờ đợi tỉnh lại lần nữa."
Oa... Đây chính là trường sinh bất lão mà nhân loại luôn mong ước sao? Vậy có nghĩa tinh linh là chủng tộc gần với thần nhất sao?
Tinh Linh Vương nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt non nớt của Phạm Âm biến đổi, đột nhiên nói: "Nhưng ta cho rằng... chủng tộc mà thần sủng ái nhất vẫn là nhân loại, ngài cho nhân loại món quà tốt nhất."
Là cái gì? Phạm Âm trừng to con mắt màu đen nhìn Tinh Linh Vương, tinh linh cũng sẽ hâm mộ nhân loại sao?
"Tử vong."
Phạm Âm hoang mang nghiêng nghiêng đầu, ánh sao lưu chuyển trong con ngươi xinh đẹp của Tinh Linh Vương khiến người ta không cách nào dời ánh mắt đi được, y cuối đầu hôn lên má Phạm Âm, "Sau này ngươi sẽ hiểu."
Gió đêm nhẹ lướt qua, lần đầu tiên Phạm Âm có nhận thức khác về tinh linh. Rất nhiều năm về sau mới hiểu được, sự bất tử của tinh linh là thẳng đến khi thế giới hủy diệt mới có thể biến mất. Vận mệnh của bọn họ gắn liền cùng một chỗ với toàn bộ thế giới.
Sau khi Phạm Âm được ba tuổi thì bắt đầu tiếp nhận giáo dục, thầy giáo không bởi vì hắn là con của Tinh Linh Vương mà sóc đặc biệt cho hắn, đúng là không giống với xã hội lợi ích của nhân loại mà. Phạm Âm một bên cảm khái một bên ngoan ngoãn học bài.
Thực ra phương pháp giáo dục của tinh linh rất linh hoạt, tinh linh có quá nhiều thời gian, cho nên không cần vội vàng nhất thời.
Đối với Phạm Âm thì khó khăn nhất vẫn là tiếng Tinh Linh, có lẽ bởi vì tinh linh là chủng tộc cổ xưa, nên có từ vựng và kỹ xảo ngôn ngữ nhiều hơn nhân loại rất nhiều, nắm vững tiếng Tinh Linh có tác dụng rất lớn cho việc học tập nguyên tố ma pháp sau này.
Phạm Âm rất vừa lòng với giọng nói của mình, đồng âm mềm mại mang theo trung âm dễ nghe, bởi vì Phạm Âm vẫn luôn là một người lười biếng, cho nên tốc độ nói chuyện của hắn cũng không nhanh, trong âm thanh êm tai mang theo biếng nhác, mê người không nói nên lời.
Chẳng qua cũng là vào lúc ba tuổi mới biết họ của mình, họ của gia tộc Tinh Linh Vương: Galanodel. Phạm Âm F Galanodel. Bởi vì trong tộc Tinh Linh thường không có quan niệm gia tộc mạnh yếu, điều này lại trái ngược với Ám Tinh Linh.
*Galanodel: ý nghĩa là "lời thì thầm của trăng"
Chẳng qua Phạm Âm tuổi tác tâm trí đã ba mươi lại rất hiếu kỳ, tại sao Tinh Linh Vương vẫn luôn không kết hôn, cũng không có con nữa?
Nhưng Phạm Âm lại không tiện hỏi trực tiếp, vậy là một buổi chiều ngày nào đó, Phạm Âm ngủ ở trên chân Tinh Linh Vương đột nhiên ngồi dậy nói: "Phụ quân."
"Hửm?" Tinh Linh Vương cúi đầu, con mắt màu mặc lục nhìn đứa bé tóc đen trong lòng.
"Tại sao ta không có mẹ?" Ừm... Hỏi như vậy chắc là khá hàm xúc ha?
"Mẹ của Phạm Âm ở nơi rất xa... Chờ Phạm Âm trưởng thành, phụ quân dẫn ngươi đi được không?"
"Được..." Hắn định dẫn mình đi thăm người mẹ nhân loại của mình sao, ây... tinh linh một trăm tuổi mới coi là trưởng thành, chờ đến khi đó mẹ của mình đã sớm chết mất rồi, không chết cũng biến thành lão yêu quái... "Vậy, vậy tại sao các ngươi không sống cùng nhau?"
Tinh Linh Vương cười: "Bởi vì mẹ của Phạm Âm không quen cuộc sống ở nơi này, cho nên đến sống ở một nơi xa."
"Oh..." Fuck, xem ta là con nít hả. Phạm Âm giả bộ bày ra bộ dáng mệt mỏi tựa đầu vào trong lòng Tinh Linh Vương, không ngờ Tinh Linh Vương cũng biết nói dối đó, không phải nói Tinh Linh Vương là tồn tại gần với thần tối cao nhất hả, tại sao Tinh Linh Vương lại sẽ nói dối chứ...
Dạy tiếng Tinh Linh là một nữ tinh linh, thoạt nhìn cô chỉ mới khoảng hơn hai mươi tuổi, mái tóc vàng thật dài uốn xoăn, giọng nói của cô như giọt sương trong lành buổi sáng tinh mơ, từ vẻ ngoài không cách nào nhìn ra được cô là một học giả ngôn ngữ.
"Cô ơi cô ơi, tại sao Tinh Linh Vương không có vợ?" Tay Phạm Âm kéo cô giáo, dùng giọng nói non nớt hỏi chuyện.
Nữ tinh linh nhẹ giọng nở nụ cười: "Phạm Âm không biết à? Tinh Linh Vương không cần giao phối."
"Tại sao vậy?" Phạm Âm dùng con mắt thật to nhìn nữ tinh linh, lẽ nào Tinh Linh Vương không có cái năng lực kia? Oa, tin tức này thật chấn động.
Nữ tinh linh kéo tay của Phạm Âm nói: "Tinh Linh Vương là tồn tại gần với thần tối cao nhất, các tinh linh cũng vĩnh viễn chỉ có một Vương, thân thể của Tinh Linh Vương sẽ không tổn thương, cho dù thể xác tan biến, linh hồn cũng có thể một lần nữa phục sinh tỉnh lại trong Thần Điện. Ngài dẫn dắt tộc Tinh Linh chúng ta cho đến khi thế giới này sụp đổ. Phạm Âm hiểu rồi chứ?"
Phạm Âm nhu thuận lắc lắc đầu, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, thì ra là vậy, nếu Vương của tinh linh vẫn luôn chỉ là một mình y, vậy thì không cần thiết sinh con, cũng không cần phụ nữ, như vậy cái cây phía dưới kia của phụ quân... A... Mặt Phạm Âm thoáng cái đỏ bừng, mình đang nghĩ gì vậy...
Nhưng mà, tinh linh cũng sẽ cảm thấy cô đơn như nhân loại sao?
Hôm nay trở về nhà, Tinh Linh Vương vẫn như thường ngày ở trong vườn hoa chờ hắn cùng uống trà chiều, nhưng mà hôm nay còn có một cậu bé đứng cạnh Tinh Linh Vương.
Tinh Linh Vương vẫy vẫy tay với Phạm Âm ý bảo hắn đi qua. Phạm Âm vừa định ngồi vào chỗ bên cạnh thì đã bị Tinh Linh Vương bế lên đặt ở trên chân... Đáng ghét, ta không muốn làm trẻ con...
Tay của Tinh Linh Vương nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài màu đen của Phạm Âm, giọng nói dịu dàng: "Phạm Âm, đây là nhóc con nhà Liadon, năm nay sáu tuổi, ngày mai sẽ cùng học tập tiếng Tinh Linh với ngươi."
*Liadon: ý nghĩa là "lá bạc"
Phạm Âm ngẩng đầu nhìn đứa trẻ đứng bên cạnh phụ quân, mái tóc dài màu vàng nhạt nhu thuận buông xõa. Con mắt màu xanh lam tinh thuần như bầu trời Tây Tạng. Tính theo tuổi tác thì lớn hơn Phạm Âm ba tuổi.
--ooo0ooo--*Thú Một Sừng
|
Chương 4 Phạm Âm ngẩng đầu nhìn đứa trẻ đứng bên cạnh phụ quân, mái tóc dài màu vàng nhạt nhu thuận buông xõa. Con mắt màu lam tinh thuần như bầu trời Tây Tạng vậy. Tính về tuổi thì lớn hơn Phạm Âm ba tuổi.
Là người của nhà Liadon à... Là gia tộc dũng mãnh thiện chiến nhất trong những gia tộc của Tinh Linh đó à, nhưng mà sao không nhìn ra được gì từ trong mắt đứa trẻ này.
Phạm Âm nhịn không được nên hiếu kỳ nhìn thêm chốc lát, không có gì đặc biệt á, chỉ là trầm ổn hơn đôi chút so với mấy đứa trẻ con bình thường, chắc là do đang ở trước mặt Tinh Linh Vương.
"Phạm Âm, tự giới thiệu một chút." Tinh Linh Vương nhẹ nhàng vỗ lưng của Phạm Âm.
"Xin chào, ta là Phạm Âm." Phạm Âm suy nghĩ một chút nói, "Làm bạn nhé."
Cậu bé kia cười khẽ, kéo lấy tay của Phạm Âm, cúi người xuống, in một nụ hôn lên mu bàn tay hắn: "Ta là Nguyệt Bạch nhà Liadon, ta từng nghe nói đến về ngươi, con của Tinh Linh Vương."
Ơ, trẻ con tinh linh đều trưởng thành sớm như vậy hả, Phạm Âm vội vàng rút tay về, ngơ ngác nhìn Nguyệt Bạch.
Tinh Linh Vương nhẹ giọng nở nụ cười, nắm cái tay bị hôn của Phạm Âm vào trong tay của mình: "Đừng sợ, Nguyệt Bạch tưởng rằng ngươi là con gái."
Phải không? Phạm Âm quay đầu nhìn Nguyệt Bạch, nhưng không thấy được vẻ lúng túng trên mặt của nó, vì vậy buồn bực không vui hừ một tiếng.
Tinh Linh Vương phát hiện Phạm Âm không vui, để cho Nguyệt Bạch về trước.
"Phụ quân..." Phạm Âm nhào vào trong lòng Tinh Linh Vương cọ cọ.
"Sao vậy?"
Phạm Âm ngẩng đầu hỏi: "Tại sao nó sáu tuổi mới đến học tiếng Tinh Linh, có phải bởi vì nó rất ngốc hay không?"
Tinh Linh Vương nghe xong thì trên mặt lộ ra nụ cười, "Lúc trước Nguyệt Bạch đều học thứ khác, bây giờ đã học xong rồi, cho nên mới đến học tiếng Tinh Linh."
"Xì..." Phạm Âm lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Tinh Linh Vương cúi đầu hôn lên mắt của Phạm Âm, "Bé con không thích nó à?"
"Không phải..." Phạm Âm cười cười, "Là sợ so sánh nó với ta, phụ quân sẽ không thích ta."
Tinh Linh Vương nói: "Phụ quân chỉ thích bé con."
"Thật không?"
Con mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương hệt như bảo thạch xinh đẹp nhất trên thế giới, Phạm Âm nhìn một lúc liền hít thở không thông, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Tộc Tinh Linh vẫn luôn là chủng tộc cao ngạo nhất, cho nên Phạm Âm có mang huyết thống con người không có bất kỳ người bạn nào, ngoại trừ Nguyệt Bạch.
Nguyệt Bạch là một người rất yên tĩnh, về cảm giác thì hơi giống với Tinh Linh Vương, đều là người dịu dàng. Giờ nhớ lại ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt cứ như chỉ là ảo giác của bản thân.
Tất cả mọi người đều nói Nguyệt Bạch nhà Liadon tương lai nhất định sẽ là một chiến sĩ tinh linh xuất sắc, nhưng mà hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng Nguyệt Bạch đánh nhau với người khác.
Có một số người nói, sát thủ luôn cô đơn, thực tế đúng là như vậy, may là hắn đã quen với những cô đơn này. Lúc sinh hoạt ở trong nhân loại, luôn cảm thấy bản thân bị ngăn cách ở bên ngoài, hoặc là nói bản thân đã tự tạo lên một bức tường cao che chính mình lại, dù cho đi ở trong phố xá sầm uất thì cảm giác cô độc luôn hiện hữu không thể nào xóa đi được.
Cũng có người nói phong cảnh cũng cô đơn nên có thể xoa dịu cho người cô đơn. Cho nên hắn thường xuyên một mình đi du lịch, đi tới những nơi xinh đẹp ít người, những địa phương tĩnh mịch xinh đẹp đó khiến người cảm thấy cô đơn đến tột cùng. Cũng từng đến một vài thắng cảnh đông người du lịch, người bán hàng rong, rác thải, ánh chớp camera, mùi mồ hôi... Chen chúc chật chội không thể chịu đựng được, vẫn là một mình tốt hơn, ở cùng với những phong cảnh xinh đẹp cô đơn đó. Có lẽ cô đơn cũng không khó chịu đựng đến vậy.
Cho đến khi gặp được người đàn ông đó...
"Phạm Âm... Phạm Âm..."
"Ưm..." Phạm Âm dụi dụi mắt, ngẩng đầu thì thấy Nguyệt Bạch đang nhìn mình, "Sao vậy?"
"Sao ngươi lại ngủ? Mặt trời đã lặn, nên trở về rồi." Nguyệt Bạch đẩy sợi tóc màu đen trước trán Phạm Âm ra, "Tinh Linh Vương sẽ lo lắng."
Phạm Âm gật đầu, bò dậy khỏi bãi cỏ, mặt trời đúng là đã xuống núi. Đã rất ít khi nhớ tới chuyện trước kia, Phạm Âm cảm thấy thế kỷ 21 chỉ như là một giấc mộng dài của bản thân.
Bỗng nhiên hoang mang nghĩ, rốt cuộc là ai đang ở trong mộng của ai đây? Là mình trở thành tinh linh mơ về nhân loại, hay là mình bây giờ căn bản đang ở trong mơ đây?
"Phạm Âm, ngươi làm sao vậy?" Nguyệt Bạch nhìn Phạm Âm, dưới ánh trời chiều đang biến mất, ở dưới lông mi thật dài của Phạm Âm là một bóng mờ hình quạt yêu mị, "Nhìn ngươi như đang rất hoang mang."
"Nguyệt Bạch, tinh linh có nằm mơ không?"
"Rất ít."
"Tinh linh có cô đơn không?"
Nguyệt Bạch bắt đầu trầm mặc, qua một lúc nói: "Phạm Âm, ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì." Phạm Âm lại lộ ra một nụ cười trẻ con ngọt ngào, "Ta chỉ là tò mò, bởi vì... ta chỉ có một nửa huyết thống tinh linh."
"Ngươi có thể đi hỏi Tinh Linh Vương, ngài là trí giả trong tộc Tinh Linh." Nguyệt Bạch nói.
Phạm Âm lại hỏi: "Nguyệt Bạch không biết à?"
Nguyệt Bạch nói: "Ta không hiểu cô đơn ngươi nói là có ý gì."
Sau khi Phạm Âm về đến nhà, trực tiếp lên giường nằm, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Lúc ánh trăng chiếu sáng Thụ Hải Wabenella, Tinh Linh Vương trở về phòng, thấy được nhóc con ba tuổi nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt.
Y cuối đầu nhẹ nhàng hôn lên trán của nó, đứa bé trên giường mở ra đôi mắt màu đen giống với màn đêm, nhìn Tinh Linh Vương.
"Phụ quân..."
Tinh Linh Vương gật đầu, "Sao buổi tối không ăn cơm?"
"Ta không đói."
"Sao vậy, hình như bé con có tâm sự?"
"Tinh linh từ trước đến nay không cô đơn sao?" Phạm Âm hỏi.
"Tại sao lại hỏi như vậy?" Tinh Linh Vương bảo người mang cơm tối của Phạm Âm vào phòng.
"Ta chỉ là muốn biết."
"Bé con có cảm thấy cô đơn không?" Tinh Linh Vương hỏi.
Phạm Âm nói: "Thỉnh thoảng..."
"Phạm Âm của ta, ở trong tiếng Tinh Linh không có từ cô đơn này, đây là thứ thuộc về thế giới nhân loại. Lá cây của Thụ Hải Wabenella năm trăm năm điêu tàn, năm trăm năm sinh trưởng với chúng ta cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, nếu như tinh linh biết được cô đơn, đó chính là lúc người đó hiểu được tình yêu."
Phạm Âm hơi kinh ngạc với lý giải của Tinh Linh Vương, vì vậy chớp chớp mắt nói: "Như vậy phụ quân có cô đơn không?"
"Bây giơ không có, bởi vì có bé con ở bên cạnh." Tinh Linh Vương cười, ôm Phạm Âm dậy, ngồi vào bên cạnh bàn. "Chờ sau khi bé con cũng có người mình thích, có lẽ sẽ hiểu được cô đơn, bây giờ ngoan ngoãn ăn cơm đi."
Phạm Âm cầm thìa bạc lên, chậm rãi ăn cơm tối, còn ăn một đĩa lớn dâu tây, mùi hương của Tinh Linh Vương quanh quẩn ở bên cạnh, chẳng hiểu sao cảm thấy rất an tâm.
Đến lúc đi ngủ, Tinh Linh Vương cũng không lên giường cùng Phạm Âm, mà là đến bên cạnh đánh đàn Hạc, đàn Hạc của tinh linh so với của hiện đại thì thấp hơn mười cm, cao khoảng tám mươi cm, rộng năm mươi cm.
Phạm Âm chưa từng nghe thấy ai đàn hay hơn Tinh Linh Vương cả, trong tiếng đàn êm tai, Tinh Linh Vương khẽ hát lên một bài thơ ca. Tất nhiên thơ ca của tinh linh khác với ca khúc thịnh hành của hiện đại, bài Tinh Linh Vương hát là một bài thơ ca cổ, ca ngợi thần tối cao.
Ai cũng nói âm nhạc của tinh linh có lực hấp dẫn chí mạng với lỗ tai của nhân loại, có lẽ do Phạm Âm có huyết thống nhân loại, cho nên đã mê đắm giọng hát trầm thấp kia.
Giọng hát của Tinh Linh Vương xen lẫn trong tiếng đàn hạc lộ ra đôi chút ưu thương, nhưng mà đằng sau sự ưu thương đó lại tràn đầy sức sống vô tận, có thể khiến người dễ dàng say mê.
Từ buổi tối kia, Phạm Âm đã thích luôn âm nhạc của tinh linh, mỗi đêm đều quấn lấy Tinh Linh Vương đòi học đàn Hạc. Có lẽ vì một phần huyết thống nhân loại làm hại, học đàn Hạc vừa khó khăn vừa trắc trở, may là Tinh Linh Vương kiên nhẫn hơn người cộng thêm phương pháp dạy học cao siêu. Sau mười năm học, rốt cuộc được Nguyệt Bạch nói hơi giống với âm nhạc của tinh linh rồi. Phạm Âm tức hộc máu.
Lúc Phạm Âm tám tuổi, Nguyệt Bạch mười một tuổi, khoảng cách chiều cao của hai người bắt đầu không ngừng nới rộng, cuối cùng vào lúc Nguyệt Bạch mười sáu tuổi, Phạm Âm vứt bỏ ý nghĩ vượt qua chiều cao Nguyệt Bạch. Mà thành tích của hai người trong mười năm nay vẫn luôn không hề thay đổi, Nguyệt Bạch vẫn luôn giữ nguyên hạng nhất, Phạm Âm lại là một tên vĩnh viễn nằm sau cùng.
Có lẽ do bản thân trước kia là người Trung Quốc, Phạm Âm rất hài lòng với với mái tóc dài và mắt đen của mình.
Thân thể bắt đầu lớn của Phạm Âm còn mảnh mai hơn so với tinh linh bình thường, hắn vẫn luôn cho rằng là do lúc nhỏ phụ quân để mình chịu đói.
Mắt và mái tóc đen khiến Phạm Âm trở thành ngoại tộc trong tộc Tinh Linh. Không có ai nói về chuyện cha ruột cho Phạm Âm, cũng không có ai nhắc đến mẹ của hắn, nếu như không phải có ký ức lúc nhỏ, Phạm Âm thật sự sẽ cho rằng Tinh Linh Vương mới chính là cha ruột của mình.
Mười mấy năm đối với tinh linh thì không tính là gì, tinh linh phải đến một trăm tuổi mới coi là trưởng thành, chính thức thừa kế dòng họ của gia tộc. Nhưng mà dòng họ của Tinh Linh Vương mình thật sự có thể dùng sao? Phạm Âm nghi ngờ nghĩ như vậy.
Thụ Hải Wabenella xanh biếc giống như biển cả, đứng ở trên ngọn cây cao nhất, gió lớn thổi qua, toàn bộ Wabenella nhấp nhô giống như một đại dương.
"Phụ quân từng nhìn thấy biển chưa?" Phạm Âm đứng bên cạnh Tinh Linh Vương.
Giọng nói của Tinh Linh Vương ưu mỹ mà bình thản: "Từng thấy rồi."
"Lúc nào?" Phạm Âm quay đầu, mái tóc dài màu đen lên xuống theo gió Wabenella, vẽ nên đường cong mê hoặc.
Tinh Linh Vương nói: "Nhóm tinh linh tỉnh lại sớm nhất ở trong biển cả vùng Viễn Đông, ta chính là một trong số đó."
"Thế ngoại trừ ngươi những tinh linh còn lại đâu?"
Giọng nói của Tinh Linh Vương mang theo chút ít sầu muộn: "Có một số tinh linh đã chết, hoặc là linh hồn ở lại thần điện vĩnh viễn không muốn tỉnh lại, cũng có trở thành ám tinh linh, rất nhiều người đều mất đi liên lạc."
"..."
Một số lựa chọn ngủ say ư? Tinh linh không phải nên tràn đầy nhiệt tình với vạn vật tự nhiên à, không phải là chủng tộc được thần sủng ái sao?
Không hiểu...
Thân thể Phạm Âm nhẹ nhàng nhảy lên, thoắt cái đã ở dưới những chạc cây đan xen nhau, không cần nghĩ cũng biết, Tinh Linh Vương đã sớm chờ hắn dưới tàng cây.
--ooo0ooo--*Đàn hạc
|