Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
|
|
Chương 14 Bên cạnh quốc gia này có một cái hồ lục địa rất lớn, ở đây cập bến rất nhiều tàu thuyền, do đó nơi đây trở thành trạm trung chuyển quan trọng của trung tâm đại lục.
Đội buôn tụ tập ở nơi này ngoại trừ mấy quốc gia ở trung tâm ra còn có mấy quốc gia đến từ phía Tây, đầy đủ các loại thương phẩm xinh đẹp bày ra nơi đây. Ngay cả tinh linh, bán thú nhân, người lùn cũng trà trộn vào trong nhân loại.
Đi ở trong nhiều nhân loại thế này để tâm trạng của Phạm Âm thoáng cái tốt lên. Thành phố cảng của quốc gia này lại phồn hoa như vậy, quốc gia này nhất định rất giàu có đông đúc nhỉ?
Không giống với quốc gia do Tinh Linh Vương cai quản, xã hội loài người tràn đầy mùi khói lửa này có lẽ mới mới là nơi thích hợp nhất với mình.
Bần cùng, bệnh tật, xung đột, âm mưu, những thứ này vốn đã rời xa Phạm Âm, những thứ bị Tinh Linh Vương ngăn cách dường như đang sống lại trong Phạm Âm.
"Nhìn ngươi hình như rất vui vẻ?" Thiếu niên nhận ra mỹ nhân trong lòng đang cười, cưng chiều nhìn hắn.
Phạm Âm chỉ cười không trả lời.
Hai người cưỡi ngựa đi trong thị trấn, Phạm Âm ngồi bắt ngang ở trên ngựa, dựa lên ngực thiếu niên đang ngồi cưỡi. Dù là người đi qua bên cạnh bọn họ cũng chỉ cho rằng hắn là một mỹ nữ dựa ở trên người thiếu niên. May mà người trong thành trấn đến từ khắp mọi nơi, không có ai quá ngạc nhiên về con mắt có đỏ của thiếu niên.
Đến trưa, hai người đến quán ăn nổi danh của bản địa để ăn cơm, Phạm Âm ăn mười mấy năm hoa quả cuối cùng đã được ăn thịt, xúc động đến mức lệ nóng doanh tròng.
Thiếu niên lau nước tương trên khóe miệng Phạm Âm, "Ta chưa từng biết tinh linh thích ăn thịt như vậy."
Mặt Phạm Âm thoáng cái đỏ bừng nói: "Ngươi không phải cũng là tinh linh hả?" Nói xong tiếp tục vùi đầu tận lực ăn. Thức ăn nơi này thật sự là không tệ, ăn hoa quả mãi chả trách mình lớn lên gầy thế này... Phụ quân phi nhân ngược đãi á...
Nói đến phụ quân, Phạm Âm thở dài một cái, nhắc tới mình lại không thể tuân thủ ước định với phụ quân, y nhất định tức chết rồi.
Không biết biết khi nào mới có thể thoát khỏi ác ma này... Trong lúc bất tri bất giác, bản thân đã phân thiếu niên này vào hàng ngũ ác ma.
Nghĩ tới đây, không nhịn được dùng khóe mắt liếc y một cái, phát hiện y đang thong thả ăn cái gì đó. Trong quán rượu tiếng người ầm ĩ, người đến người đi. Thế nhưng trong nháy mắt đó, Phạm Âm sinh ra ảo giác.
Ở thế kỷ 21, mình và Kỳ ăn cơm trong một nhà hàng phong cách thời Trung cổ, ánh trời chiều sắp lặn chiếu vào nhà hàng. Y dáng vẻ tao nhã ăn thức ăn của y, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn mình mỉm cười.
Loại cảm giác này cứ như đang thấy mình ở trong phim, ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào ống kính, mang theo thương xót phồn hoa ngã xuống, bình tĩnh thản nhiên, nhưng lại không biết làm thế nào.
"Sao vậy?"
Bóng của thiếu niên và Kỳ chồng lên nhau, nhưng mà nơi này và nơi đó lại không giống nhau, người này và người kia cũng khác nhau.
Người đàn ông mà hắn từng yêu sâu đậm cứ như vậy biến mất ở trong bụi bặm thời gian.
"Cục cưng..." Thiếu niên đứng lên, đi tới bên cạnh Phạm Âm nửa quỳ xuống ngẩng đầu nhìn Phạm Âm, "Sao ngươi lại khóc?"
Đầu ngón tay lành lạnh chạm vào làn da mới đánh thức hắn. Phạm Âm kinh ngạc nhìn thiếu niên.
Hình dáng giống với người đàn ông đó, nhưng còn mang theo góc cạnh ngây ngô của thiếu niên.
"Bị hạt tiêu làm cay mắt." Không biết tại sao giọng nói của Phạm Âm dịu dàng hơn rất nhiều, thiếu niên ngơ ngác, đột nhiên đứng dậy cúi đầu hôn lên giọt nước mắt đang chảy xuống của Phạm Âm.
Có lẽ phim truyền hình bình thường đều diễn như vậy, xung quanh cũng không có người nào tới vây xem.
Thiếu niên ôm lấy Phạm Âm, thân thể thiếu niên hơi lạnh, nhưng mà đôi môi lại mềm mại ấm ấp. Phạm Âm bỗng nhiên cứ òa khóc như vậy.
Thế kỷ 21 đó có gì tốt, khắp nơi đều là người, nơi nơi đều là vườn hoa bị nhốt, đâu đâu cũng là tủ kính quý báu. Dơ bẩn, xấu xí, đê tiện, khắp mọi nơi đều là mặt xấu của con người, nơi nơi đều là vấn đề môi trường, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng ô nhiễm, vật giá tăng cao, thịt heo cũng chẳng mua nổi, người bình thường đến cuối đời mới mua nổi một căn nhà nhỏ...
Thế giới như vậy có gì tốt... Thế nhưng vẫn hoài niệm, bất luận là Kỳ, là tiệm hoa, hay là công việc hoặc là những thứ khác... nhưng không thể trở về được nữa rồi.
...
"Ra ngoài đi, không ai cười ngươi đâu, như vậy sẽ ngộp chết đó..."
Ta chết cũng không muốn đi ra ngoài, mắc cỡ chết mất thôi, ta lớn tuổi như vậy rồi mà còn ôm một đứa trẻ ở trong quán rượu khóc lớn...
"Cục cưng..."
Ta không muốn sống nữa...
"Ta giết hết những người nhìn thấy ngươi khóc có được không? Ngoan, ra ngoài được không?"
Hả? Giết hết những người đó? Ta cảm ơn ngươi, ta cảm ơn cả nhà ngươi...
"Hay cho cái suy nghĩ giết người của ngươi!" Phạm Âm tung cái chăn che ở trên đầu mình ra.
"Cục cưng, ta chỉ sợ ngươi ngộp chết thôi."
Là bị ngươi tức chết trước khi bị ngộp chết ấy, Phạm Âm thầm nghĩ.
Chẳng qua ở trong chăn oi bức đúng là rất khó chịu. Phạm Âm ngã người lui sau, thoải mái nằm ở trên giường. Trong không khí buổi tối tràn ngập mùi thơm mát, cảm giác thật thoải mái. Hình như đã một ngày chưa ngủ, nghĩ vậy Phạm Âm nhắm hai mắt lại, mặc dù ban ngày xảy ra chuyện khó chịu, nhưng mà vẫn là tạm thời quên đi vậy...
"Ưm..." Trên người hơi nặng, nhớ tới bên cạnh mình còn dẫn theo một ác ma, Phạm Âm lập tức mở mắt.
"Kỳ..." Thiếu niên mắt đỏ đè ở trên người Phạm Âm.
"Để ta ôm ngươi được không..." Trong âm thanh của thiếu niên tràn đầy tình dục, đôi mắt màu đỏ ở dưới ánh nến mờ tối hệt như bảo thạch sắc đỏ xinh đẹp.
"Không... Không được." Phạm Âm đưa tay đẩy thiếu niên lại phát hiện không thể nào đẩy được, không được, ta không muốn lần nào cũng bị người đè, thế mà ngay cả một đứa trẻ nhỏ tuổi cũng ức hiếp đến trên đầu ta, thật là không có thiên lý.
Thiếu niên một tay áp chế hai cổ tay của Phạm Âm, tay kia kéo áo trên người Phạm Âm ra. Da thịt trắng nõn ở dưới ánh nến lóe ra sáng bóng của sắc trân châu. Mái tóc dài màu đen quấn trên thân thể, lộ ra xinh đẹp không gì sánh được, tựa như một đóa hoa độc, xinh đẹp yêu dã ở trong bóng tối dụ người phạm tội.
Ánh... ánh mắt gì đó... Phạm Âm ngừng giãy dụa, kinh nghiệm trước kia nói cho hắn biết, càng giãy dụa thì càng dễ dàng gợi ra dục vọng của đàn ông, cho nên ngoan ngoãn bảo trì bất động mới là thượng sách.
"Tay... tay đau..." Con mắt màu đen như màn đêm của Phạm Âm hiện lên một tầng hơi nước, bày ra bộ dáng đáng thương nhìn thiếu niên.
Thiếu niên cũng không thả tay của Phạm Âm ra, Phạm Âm ngược lại cảm thấy thứ giữa hai chân thiếu niên lớn hơn một vòng, hận không thể tự mình cắn chết chính mình...
Thiếu niên hôn xuống cổ, một đường hôn tới sau tai, hôn lên thùy tai ôn nhuận như ngọc của Phạm Âm.
"Ưm..." Khu vực mẫn cảm bị chạm đến, thân thể Phạm Âm ở trong lòng thiếu niên không nhịn được rụt một cái, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ...
"A... Cục cưng..." Thiếu niên thả tay của Phạm Âm ra, lần mò lên thân thể Phạm Âm.
"Fuck, ông đây nói không được không nghe thấy à!" Phạm Âm gầm lên một tiếng, một tia ánh sáng bạc hiện lên, ngực thiếu niên hiện ra một vết thương dài.
Phạm Âm đã đứng ở phía sau giường, trong tay hiện ra một thanh dao găm rất mỏng màu bạc.
"Đầu tiên nói rõ, ta không phải kẻ ham mê SM." Giọng nói của Phạm Âm ở trong gió đêm rất dễ nghe, "Tiếp đó, ta tạm thời còn chưa muốn bị đè, ít nhất không muốn bị ngươi đè."
Thiếu niên nhíu mày, cúi đầu nhìn vết thương trên ngực, đã phiếm ra máu màu xanh lá, thì ra trên thanh dao găm kia bôi kịch độc.
"Nghe nói, kịch độc này ngay cả tinh linh dính phải cũng phải chết, hình như không có tác dụng gì với ngươi..." Phạm Âm cười yêu mị, "Ít nhất đã chứng minh ngươi không phải tinh linh."
Thiếu niên cũng cười cười, "Cục cưng thật đáng yêu, ta thật thích ngươi."
Phạm Âm ném dao găm qua một bên nói: "Chờ ngươi lớn thêm rồi hãy nói, nhưng ta không muốn thấy ngươi lớn lên lắm, để sau này ta không bị ngươi đè, tốt hơn ngươi vẫn đừng nên lớn lên." Nếu dao găm không gây thương tổn y được, vậy giữ lại cũng không có tác dụng gì.
Phạm Âm niệm thần chú, dưới chân thiếu niên lại xuất hiện một ma pháp trận, ánh sáng dịu nhẹ của ma pháp bao quanh thiếu niên vào trong.
"Không phải trước đó cục cưng đã từng thử rồi sao? Ma pháp đó chẳng có chút tác dụng nào với ta." Ý cười trong con mắt màu đỏ của thiếu niên dần dần thay băng lạnh lẽo.
Phạm Âm lại cười càng mê người, "Phải không..."
"Đây là... ma pháp cao cấp của tinh linh?" Trong con mắt đỏ của thiếu niên xẹt qua một chút kinh ngạc, "Lẽ nào ngươi là tinh linh?"
"Ta sớm đã nói rồi mà." Phạm Âm cười yêu dã, ở dưới ánh lửa, mái tóc dài màu đen như màn đêm làm tôn lên da thịt trắng nõn bên dưới lớp áo đã cởi được một nửa, đẹp đến mức khiến người quên mất tình huống nguy hiểm bây giờ.
Phạm Âm chớp chớp mắt tinh nghịch, "Ta tất nhiên là tinh linh, nhưng... ta chẳng có chút hứng thú nào với mấy ma pháp dùng để bảo vệ của tinh linh, tri thức về các vị thuốc làm cho thân thể khỏe mạnh cũng rất không thú vị, thơ ca, lịch sử gì đó thì càng thêm chán ghét... nhưng mà kiểu ma pháp có thể giết người một cách đơn giản này thì ta cực kỳ thích."
Thiếu niên cươi cười dịu dàng, "Cục cưng, thật sự ta càng ngày càng thích ngươi, ta còn có thể dạy ngươi nhiều hơn..."
Phạm Âm bĩu môi, vừa ngây thơ vừa xinh đẹp, "Nhưng mà ta phải trở về rồi."
Thiếu niên khẽ cười, "Ngươi cảm thấy ma pháp trận thế này đã có thể nhốt ta?"
Phạm Âm như có điều suy nghĩ nói: "Đúng ha, ngược lại ngươi đã nhắc nhở ta..." Nói xong vươn tay phải ra, hai ngón tay khoác lên trên cổ tay trái mảnh khảnh, niệm một câu thần chú, tay phải giương về phía trước, trong tay chợt xuất hiện một cây cung màu bạc.
"Tuy rằng ngươi và y có dáng vẻ giống nhau." Ngón tay phải trắng nõn mảnh khảnh của Phạm Âm nắm dây cung, kéo về phía sau, một mũi tên mang theo ngọn lửa xuất hiện, chỉ có điều mũi tên này lại mang theo ngọn lửa u lam, "Nhưng mà ông chú ta đây đã qua cái tuổi mê muội như vậy rồi." Nói xong, động tác tao nhã thả dây cung ra, mũi tên màu lam bay về phía thiếu niên. Thứ thiếu niên nhìn thấy trước khi bị ngọn lửa chôn vùi là dáng vẻ tươi cười của Phạm Âm, hệt như đóa hoa độc xinh đẹp nhất ở trong màn đêm chậm rãi phun ra khí độc.
Chỉ thoáng chốc, đợi thiếu niên lao ra khỏi ma pháp trận thì tinh linh với mái tóc dài màu đen sớm đã biến mất, trong cả căn phòng chỉ còn dư lại mùi hương nhạt...
"Cục cưng..." Thiếu niên nhẹ giọng gọi nhưng không nhận được ai đáp lại.
|
Chương 15 "Hả... Nguyệt Bạch..." Phạm Âm phát hiện người bị mình đè dưới thân, ngơ ngác nhìn y.
Mái tóc dài màu vàng, con mắt màu lam giống như bầu trời, làn da trắng nõn và trường bào màu trắng gạo - đúng là Nguyệt Bạch.
"Ta trở lại rồi..." Phạm Âm không xác định ngẩng đầu nhìn tình hình xung quanh, đúng là phòng ngủ của Nguyệt Bạch.
"Ngươi... có thể đứng lên trước không?" Nguyệt Bạch nhướn mắt trừng Phạm Âm đang đè ở trên người mình.
Quần áo màu trắng dính bụi bởi vì không khí ở nhân giới, trường bào rộng rãi lộ ra nửa người. Bên cạnh xương quai xanh nghiêng dài là bờ vai tròn trịa, ở dưới ánh trăng Wabenella hiện lên sắc trân châu sáng bóng mê người, mái tóc dài màu đen nhu thuận ở một bên gương mặt tuyệt mỹ trút xuống, còn đẹp hơn cả màn đêm...
"Rốt cuộc... muốn ngồi ở trên người ta đến khi nào!" Nguyệt Bạch đẩy Phạm Âm ra đứng lên, vỗ vỗ người.
"A, Nguyệt Bạch thật thô lỗ." Phạm Âm bị đẩy ra ngồi ở trên mặt đất dùng giọng điệu oán trách nói.
Nguyệt Bạch tức giận kéo Phạm Âm lên, giúp hắn đơn giản buộc lại mái tóc lộn xộn, cẩn thận cài lại áo cho hắn, sau đó vươn tay thưởng cho Phạm Âm một cái cốc.
"Đau..." Phạm Âm xoa xoa đầu, bĩu môi nhìn Nguyệt Bạch.
Nguyệt Bạch vòng hai tay trước ngực, cao hơn Phạm Âm nửa cái đầu, cúi đầu nhìn hắn, "Thật không dễ dàng mới để ngươi đi ra ngoài một lần, chỉ biết gây họa."
"Ta đâu có..." Phạm Âm lộ ra vẻ mặt oan ức, còn không phải vì tốt cho các ngươi, dẫn tên thiếu niên kỳ quái kia đi thật xa.
Nhìn vẻ mặt oan ức của Phạm Âm, trong lòng Nguyệt Bạch dâng lên yêu thương, nhưng mà ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói: "Mặc kệ ngươi nói gì, chờ chút nữa xem ngươi giải thích với Vương thế nào."
"Phụ quân..." Phạm Âm nhíu mày, thở dài, "Tóm lại ta đi tắm trước... Nguyệt Bạch, cho ta mượn suối nước nóng của nhà ngươi tắm nha."
Phạm Âm nói xong đã xoay người đi ra ngoài, Nguyệt Bạch bỗng nhiên nói: "Phạm Âm, vừa nãy ngươi hạ thủ lưu tình với thiếu niên kia phải không? Tại sao vậy?"
"Có sao?" Phạm Âm quay đầu, khẽ cười yêu mị, ngón tay thon dài chọc chọc cằm, "Ta thấy vừa nãy đối chiến ta đã phát huy hơn hẳn bình thường mà nhỉ." Nói xong tiếp tục đi ra ngoài, "Ta đi tắm rửa đã, trước khoan nói với Vương ta đã trở lại, chờ chút nữa ta tự mình đi tìm y."
Nguyệt Bạch nhíu mày, nhìn Phạm Âm rời đi. Bởi vì tới thời gian hẹn mà Phạm Âm vẫn chưa về, cho nên Nguyệt Bạch đã đi tìm, lúc phát hiện Phạm Âm ở khách sạn, phát hiện hắn ở chung với một thiếu niên kỳ quái. Vào lúc Phạm Âm và thiếu niên kia chiến đấu, lợi dụng ánh lửa che chắn, y kéo Phạm Âm trở lại Wabenella. Nhưng ở trong ánh lửa là lần đầu tiên Nguyệt Bạch nhìn thấy Phạm Âm như vậy, đẹp đến mức khiến người... sợ hãi.
Phạm Âm vô cùng thích suối nước nóng ở Wabenella, hầu như nhà của tinh linh nào cũng có. Wabenella có núi lửa, Phạm Âm cho rằng tác dụng của ngọn núi lửa nhỏ đó là để cung cấp nước nóng.
"A... Thật thoải mái..." Phạm Âm không cởi quần áo đã nhảy xuống, trường bào màu trắng nổi lên mặt nước, thành một vòng tròn vây quanh lấy hắn.
Mặt nước ấm áp nổi lên một tầng hơi nước, đầu Phạm Âm tựa vào tảng đá bên cạnh, mở mắt ra đã thấy được những vì sao đầy trời. Trên mặt nước không ngừng có hơi nước bay lên, làm cho hắn nhìn bầu trời cũng có chút mông lung... lại giống như...
"... Giống như đang nướng ngôi sao..." Phạm Âm đối diện với cảnh đẹp nói ra một câu này xong thì liền mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Vẫn là ngủ thoải mái nhất, hai đêm đã chưa ngủ, bản thiếu gia giúp bọn họ dẫn nguy hiểm đi, vậy mà còn hung dữ với ta... Người tốt khó làm aiz, thế đạo gian nan aiz...
Ngủ đến mơ mơ màng màng, có hai cái tay xoa bóp ở trên bả vai, rất giống mấy dịch vụ mát xa ở suối nước nóng trước đây.
"Ưm..." Bởi vì thoải mái nên không nhịn được hừ nhẹ ra tiếng, cái tay sau lưng lại dừng.
Phạm Âm không vui nhíu nhíu mày, thợ mát xa ở đâu ra mà tư chất kém quá vậy, xoa bóp đến một nửa lại ngừng là sao, cẩn thận ông đây không cho tiền tip...
Phạm Âm quay đầu, ngẩn ra, ở trong hơi nước, một người đàn ông tóc bạc ngồi sau lưng, mặc áo ngủ đơn giản màu trắng, chân duỗi vào trong nước cười nhìn mình.
Có một khoảnh khắc như ảo giác vậy.
"Bé con." Tinh Linh Vương gọi một tiếng, "Sao lại ngẩn người rồi."
"Phụ quân... bé con nhớ ngươi á." Nói xong đã nhào vào trong lòng Tinh Linh Vương, không nên mắng ta chân chó, ta rất là sợ phụ quân tức giận á, chuyện đã đáp ứng chẳng những không làm được, còn hại phụ quân lo lắng, lúc này nếu có thể làm nũng, lừa dối qua cửa mới là tốt nhất.
"Phụ quân..." Thân thể Phạm Âm cọ vào trong lòng người đàn ông, hai tay bò lên trên cổ y.
Tay của Tinh Linh Vương ôm lấy cái eo mảnh khảnh của Phạm Âm, "Sao lại không cởi quần áo? Không thấy khó chịu sao?"
Phạm Âm ngẩng đầu, dùng vẻ mặt lấy lòng nói: "Nghĩ đến việc phụ quân giận ta, ta liền cảm thấy khó chịu hơn..."
Tinh Linh Vương nghe xong ha ha cười một tiếng, vươn tay yêu thương ngắt mũi Phạm Âm, "Nói, ta nên phạt ngươi thế nào?"
Phạm Âm bĩu môi nói: "Nhất định phải phạt à? Tinh Linh Vương cao cao tại thượng lại nhỏ mọn như vậy sao?"
"Gia trưởng đối với con của mình lúc nào cũng cần phải nghiêm khắc." Tinh Linh Vương hôn lên trán Phạm Âm.
Phạm Âm lộ ra vẻ mặt tủi thân, dựa vào trong ngực Tinh Linh Vương, "Ta có thể biết là hình phạt nào không?"
"Cho dù biết cũng không có cách nào trốn tránh mà?"
"Vậy ta có thể dựa vào hình phạt này lựa chọn cách thực hiện chứ?" Phạm Âm ngẩng đầu nói: "Gia trưởng đối xử nghiêm khắc không phải nên như vậy à?"
Tinh Linh Vương như đang cân nhắc cười nói: "Trước tiên tắm rửa cho xong đã, chờ chút nữa lại nói."
Tuy Phạm Âm bày tỏ kháng nghị không được thông qua, kết quả thường là Tinh Linh Vương sẽ nhốt mình vào trong kết giới. Cái này thì ngược lại không sợ, sợ nhất là bảo mình đi xem lịch sử và thánh ca của tinh linh, cực kỳ mệt.
Tinh Linh Vương cởi quần áo của Phạm Âm, lộ ra thân thể thiếu niên xinh đẹp ngây ngô. Khung xương mảnh khảnh đặc hữu của tinh linh, mái tóc tinh tế mềm mại giống như tơ lụa, thân thể xinh đẹp, trẻ tuổi mà có sức sống.
"Phụ quân, làm sao vậy?" Con mắt màu đen như màn đêm thanh lãnh, lúc này bịt kín một tầng hơi nước.
"Bé con muốn rời khỏi nơi này sao?" Tinh Linh Vương đột nhiên hỏi.
"Tất nhiên... Không muốn." Phạm Âm ngoan ngoãn trả lời, tuy rằng trong lòng là rất muốn, nhưng bây giờ an toàn là trên hết, nói không chừng phụ quân vui vẻ thì sẽ miễn trách phạt luôn.
Tinh Linh Vương cười, để Phạm Âm tựa ở trong ngực của mình, giúp Phạm Âm tắm, hơi nước dày đặc, nhìn không thấy vẻ mặt mỗi người.
"Phụ quân, quần áo của ngươi cũng ướt rồi."
"Ừ."
Phạm Âm xoay người đứng lên nói: "Muốn cởi ra không? Bé con giúp ngươi."
"Không cần." Tay của Tinh Linh Vương đưa lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Âm.
Ngón tay lướt qua gò má xinh đẹp, dừng ở trên cái cằm tinh xảo, "Ta nghĩ ra."
Tinh Linh Vương không hề báo động trước niệm thần chú.
"Gì cơ?" Phạm Âm nghi ngờ hỏi, giọng nói vừa dứt, một cảm giác kỳ quái dâng lên, "A..."
Còn không biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, người đã ở trong lòng của Tinh Linh Vương, "Phụ quân?"
"Ngoan ngoãn ở trong đó mấy ngày." Giọng nói của Tinh Linh Vương cực kỳ dịu dàng, lại để cho Phạm Âm loáng thoáng nhận ra có chút khác biệt. Muốn đứng lên, nhưng phát hiện phần eo trở xuống không thể nào nhúc nhích được.
"Ngoan, chỉ mấy ngày." Tinh Linh Vương ôm Phạm Âm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc màu đen bên gò má Phạm Âm, "Phạm Âm..."
Phạm Âm trầm mặc cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của Tinh Linh Vương lướt trên cổ của mình, cảm giác hơi ngứa.
"Phụ quân, ngươi đang tức giận à?"
Tinh Linh Vương ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu đen của Phạm Âm, "Chỉ cần ngươi ở đây ta sẽ không tức giận."
Phạm Âm cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương không nói gì.
"Bé con đang tức giận?"
Hắn ở trong ngực Tinh Linh Vương lắc lắc đầu, sau đó ngẩng đầu, Tinh Linh Vương có thể nhìn thấy đôi má ửng đỏ của Phạm Âm, "Phụ quân... thế này chẳng phải ta một bước cũng không thể đi sao?"
"Phụ quân bế ngươi."
"Không cần... sẽ bị Nguyệt Bạch cười nhạo." Mặt Phạm Âm càng đỏ hơn.
Tinh Linh Vương cười, "Bé con lúc nhỏ thích nhất là bảo phụ quân bế đi khắp nơi, còn thích bôi nước bọt mọi nơi..."
"Phụ quân..." Phạm Âm bĩu môi. Lúc nhỏ thân thể không chịu khống chế, ta có thể thế nào nữa chứ... "Nhưng mà... nhưng mà thế này không tốt lắm đâu, sẽ thêm phiền phức cho phụ quân." Cho nên vì để hai bên không phiền phức, giải trừ ma pháp trên người ta đi...
Tinh Linh Vương cười cười, "Ta lại thấy bé con thế này rất đáng yêu, có thể giống như lúc nhỏ, luôn nằm ở trên người phụ quân." Nói xong liền cúi đầu hôn Phạm Âm một cái, "Được rồi, bây giờ tắm xong rồi thì trở về thôi, không nên quấy rầy Nguyệt Bạch nghỉ ngơi." Nói xong giúp Phạm Âm lau khô thân thể, giúp hắn thay áo ngủ màu trắng, bế ngang Phạm Âm lên.
Tuy thoạt nhìn tâm trạng Tinh Linh Vương không tệ, nhưng trong lòng Phạm Âm rất buồn bực, vui vẻ được xây dựng ở trên đau khổ của người khác chính là phong cách của tinh linh hả.
|
Phiên ngoại 2 Trên ra giường tơ lụa màu đen, một thân thể tuyết trắng mê người của phụ nữ.
"A... Kỳ..."
Một thiếu niên tóc đỏ đè lên thân thể kia, tình dục quấn lấy nhau.
"Nói! Nói ngươi không rời khỏi ta, vĩnh viễn ở cùng ta... Nhanh nói!"
"A... Kỳ, ta... ta muốn vĩnh viễn... ở cùng với ngươi... ở cùng một chỗ với ngươi..."
Người phụ nữ giãy dụa ngồi dậy hôn thiếu niên: "Kỳ..."
Khuôn mặt của người phụ nữ mỹ lệ mà yêu mị, mang theo nghìn loại phong tình, bởi vì tình dục mà nhiễm lên ửng đỏ, trở nên càng thêm động lòng người.
Thiếu niên đột nhiên đẩy cô ta ra, gầm nhẹ một tiếng: "Cút..."
"Kỳ...?" Người phụ nữ còn đang đắm chìm trong khoái cảm mà thân thể mang đến nên chưa kịp phản ứng.
Thiếu niên ngồi ở trên giường, vò vò đầu tóc ngắn màu đỏ: "Mau cút, ông đây không muốn nhìn thấy ngươi nữa."
"Làm... Làm sao vậy, Kỳ?" Người phụ nữ giống như không tin, bò qua bắt lấy cánh tay của thiếu niên, một giây trước còn nói không rời xa nhau, sao giờ lại tỏ thái độ như vậy với cô.
Thiếu niên mặc cô ta lôi kéo, âm thanh lãnh đạm: "Cho ngươi ba giây để rời đi, bằng không ta gọi sủng vật của ta đến dẫn ngươi đi."
Người phụ nữ nghe được câu này, mặt lập tức biến sắc, đứng lên, ngay cả quần áo còn chưa mặc, chân trần trực tiếp chạy về phía cửa. Người phụ nữ vừa chạy đến cửa, một thứ màu đen từ trong góc phòng xông tới. Chỉ chốc lát thì thân thể quyến rũ của người phụ nữ đã bị thứ đó bao vây, sau đó âm thanh chợt tắt, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Thiếu niên như không nhìn thấy, nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại. Vừa nhắm mắt chính là một dung nhan tuyệt mỹ hiện ra, ở trong bóng đêm, lúc ngọn lửa che lại tầm mắt của mình, bày ra nụ cười quyến rũ mê người, xinh đẹp khiến người điên cuồng.
"A... Xương cốt đâu ra vậy? Anh nói nè Kỳ... Bảo sủng vật của em ăn xong thì đừng nhả xương lung tung, vướng chân của anh thì sao đây."
Nghe được giọng nói này, thiếu niên không vui nhíu mày, nhưng không có mở mắt ra.
"Ơ... Quần áo của phụ nữ ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ là...? Ách, tốc độ sủng vật của em ăn càng ngày càng nhanh. Ài... Không biết là người phụ nữ xui xẻo nào lại có can đảm bò lên giường của em... đúng là trên giường dưới giường hai dáng vẻ á..."
"Anh thật ồn ào!" Thiếu niên ngồi dậy, trừng chàng trai đang đi vào đây: "Nhanh nói, anh đến làm gì?"
"A, Kỳ..." chàng trai lộ ra vẻ mặt đau lòng, "Anh đến thăm em trai đáng yêu của anh cũng sai sao?"
"Hừ." Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, nhìn người chàng trai. Chàng trai mặc trường bào màu xanh ngọc, ở giữa là một đai lưng màu trắng, tóc dài màu đỏ buộc lên gọn gàng, tuy rằng dáng dấp rất anh tuấn, khi không cười thì thậm chí gần như lãnh khốc, nhưng vừa nói chuyện thì khiến người cảm thấy tuyệt đối là hoa si.
"A... Em trai thân ái của anh, em đang phiền muộn vì điều gì vậy?"
"Không liên quan đến anh, đi đi, làm việc của chính anh đi." Thiếu niên đuổi giống như đuổi ruồi, phất phất tay với anh trai của mình.
"A, sao em có thể đối với anh trai của em như vậy chứ." Chàng trai tủi thân đến gần em trai, "Nếu như cha mẹ ở trên trời nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ đau lòng chảy nước mắt."
Thiếu niên quay đầu cười nói: "Cha mẹ không phải bị anh giết sao? Nếu như chảy nước mắt cũng là bởi vì anh chứ?"
Chàng trai lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Hả? Là như vậy sao? Anh vẫn luôn cho rằng bọn họ là chết già chứ..."
"Anh cho rằng bọn họ là nhân loại sao? Chết già? Mệt anh có thể nghĩ ra được."
Tay của chàng trai đưa qua, nắm lấy cằm nhọn xinh đẹp của thiếu niên: "Em trai của anh, là điều gì khiến em cáu kỉnh không yên như vậy, đã có đất đai rộng lớn phía Tây, còn có điều gì có thể tác động đến lòng của em?"
Thiếu niên rũ tầm mắt xuống, không nói gì, trong đôi mắt đỏ của chàng trai lộ ra ý cười.
"Có lẽ là tình yêu mà nhân loại nói đến, a... Tình yêu thực sự là thứ tốt..." Chàng trai bắt đầu bàn luận viển vông, sau đó nhìn thấy thứ đen đen trên mặt đất bắt đầu bao vây mình, vì vậy biết điều ngậm miệng lại.
Yên lặng khoảng chừng một phút, giọng nói của nam nhân lại vang lên ở trong căn phòng hoa lệ: "Lần này anh ra ngoài du lịch, không chỉ nhìn thấy rất nhiều di tích thời cổ lưu lại, còn phát hiện một thứ khác."
Nói rồi chàng trai lấy ra một thứ, đưa cho thiếu niên. Là một cái gương cầm tay xinh đẹp cũ kỹ.
"Thứ gì?" Thiếu niên nhận lấy, lật qua lật lại nhìn nhìn, không nhìn ra manh mối gì.
Cái gương này đã rất cũ, khung gỗ bao lấy gương đã bị mài đến phát sáng, hoa văn vốn tinh tế chỉ còn lại một đường viền. Gương cũng bị mài mòn rất nghiêm trọng, nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện cái gì đặc biệt, cũng không có phát hiện vết tích ma pháp, chế tác cũng là kiểu thông thường, một cái gương mà bất kỳ người lùn nào cũng đều có thể làm ra.
"Gương hỏng gì đây?"
"A, em trai của anh, đây là một cái gương rất thú vị." Chàng trai vội vàng đón lấy cái gương bị em trai ném đi, "Cái này anh tốn rất nhiều thời gian mới tìm được, nó có ích nha... Anh cũng không nói rõ được, tóm lại em đặt nó dưới gối sẽ biết."
Nói xong chàng trai đặt nó lên trên giường thiếu niên.
"Đúng rồi, sao anh lại trở về vậy?" Thiếu niên nhìn chàng trai anh tuấn trước mắt.
"A... Kỳ, em trai đáng yêu của anh, cuối cùng thì em đã bắt đầu quan tâm đến anh rồi à?" Trong đôi mắt màu đỏ của chàng trai hiện ra nước mắt.
"Đi đi, bớt buồn nôn." Thiếu niên khẽ vung tay, thứ màu đen dưới giường lại bắt đầu đến gần chàng trai.
"Được rồi, anh đi là được." Chàng trai bất đắc dĩ than vãn, một chữ cuối cùng mới ra khỏi miệng thì bên cửa đã thoáng hiện một tay áo màu xanh ngọc, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
SPONSORED / ĐƯỢC TÀI TRỢ
"Cái gương..." Thiếu niên cầm lấy cái gương, mặt gương có hơi mài mòn chiếu ra hình dáng tuấn mỹ của thiếu niên, "Bảo vật có thể khiến cho anh trai coi trọng à..." Lật qua lật lại vẫn nhìn không ra manh mối gì, thiếu niên đặt gương ở bên gối, bản thân cũng nằm xuống.
...
Nơi này... Là đâu?
Lúc Kỳ phục hồi tinh thần phát hiện mình đứng trên một hành lang dài, đằng trước là một cánh cửa.
Đá cẩm thạch hoa lệ lạnh băng trên mặt đất phản chiếu bóng dáng mơ hồ của y. Cửa làm bằng gỗ, Kỳ đẩy một cái, cửa không hề chuyển động.
Phần trên cửa có một chuôi kim loại, Kỳ tò mò xoay chuyển nó, cửa đã tự mở ra.
Bên kia cánh cửa là một căn phòng không lớn, một ít gia cụ cần dùng được sắp xếp ngăn nắp.
Ở giữa là một chiếc giường lớn, ra giường trắng tinh, một chàng trai đứng bên cạnh. Mái tóc dài màu đen của chàng trai buộc đơn giản ở sau đầu, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, có lẽ là cỡ áo sơ mi hơi lớn, lộ ra thân thể có hơi mảnh mai của hắn. Cửa sổ sát đất bên cạnh giường có ánh nắng tiến vào, thân thể của chàng trai ở dưới lớp áo sơ mi trắng lộ ra màu da mê người.
Chàng trai không có bởi vì cửa mở mà quay đầu, hắn đang chuyên chú với đồ vật ở trong tay mình.
Một chân hắn đứng, một chân khác quỳ ở trên giường. Trong tay cầm một đồ vật kim loại màu đen, hắn đang bỏ từng viên nhỏ màu vàng vào trong vòng tròn của đồ vật nọ, trên giường cũng đặt một ít đồ vật tương tự.
"Phạm Âm..." Một cái tên xa lạ từ trong miệng gọi ra lại tự nhiên như vậy.
Chàng trai nọ nghe thấy thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kỳ cười xinh đẹp.
"Đến thật đúng lúc." Chàng trai cười nói. Tóc đen và mắt đen, dung nhan tuyệt mỹ, chính là tinh linh ngày đó thấy được ở trong rừng rậm ở trung tâm đại lục Ager.
Nhưng tinh linh lại có lỗ tai của nhân loại à?
Có lẽ do nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Kỳ, Phạm Âm để đồ vật trên tay xuống, đi về phía y.
"Làm sao vậy Kỳ?" Phạm Âm nhấc cổ tay, huơ huơ đồng hồ đeo tay phía trên, "Vẫn còn hơn một tiếng, ngươi có gì muốn nói với ta sao?"
"Phạm Âm..." Kỳ kéo Phạm Âm vào trong lòng, kéo lấy sợi tóc trơn bóng thả xuôi của hắn, cuối đầu hôn lên đôi môi mê người đó.
Môi cùng đầu lưỡi mềm mại bất ngờ, còn có mùi thơm mát. Thân thể trong lòng không phản kháng, trái lại dịu dàng đáp lại.
Kỳ đè Phạm Âm lên giường, tóc dài màu đen xõa ra, hệt như bày ra một tấm lưới lớn mê hoặc, không người nào may mắn tránh khỏi.
"Chờ, chờ một chút..." Phạm Âm ở trong lòng Kỳ giãy dụa, "Kỳ ngu ngốc, thả ta ra... buông ra nào!" Thấy Kỳ không có ý buông ra, Phạm Âm cong chân, dùng đầu gối đè ở phần bụng của hắn, đưa tay lên ngón tay khép lại, lấy tay giữ bên hông Kỳ.
"Kỳ gần đây bị đói khát à?" Âm thanh Phạm Âm dịu dàng.
Kỳ cười khổ một cái đứng lên, "Ta ngày ngày đều nhớ đến ngươi."
"Phải không?" Phạm Âm buộc lại tóc bị rớt ra, từ trên giường ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Kỳ.
"Ta hôm trước vừa từ Tây Tạng trở lại đã nhận được nhiệm vụ, cho nên không đi tìm ngươi, ngươi có giúp ta trông nom tiệm hoa tốt không đó?"
Tuy rằng không hiểu tiệm hoa hắn nói là ý gì, nhưng mà Kỳ cười ngọt ngào, lại gần bên người Phạm Âm, ôm hắn vào trong lòng nói: "Tất nhiên có rồi, người ta rất nhớ ngươi."
Phạm Âm cười cười: "Tây Tạng rất xinh đẹp, chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, ta và ngươi cùng đi chơi nha, tiệm hoa thì cứ đóng cửa một khoảng thời gian là được."
"Tây Tạng... Tây Tạng ở đâu?"
"Trung Quốc a." Phạm Âm bĩu môi, "Thực sự là một nơi rất đẹp."
Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Phạm Âm, Kỳ cũng nở nụ cười. Cúi đầu hôn nhẹ lên môi của Phạm Âm, "Đi đâu cũng không có vấn đề."
"Thật sao?" Phạm Âm ngẩng đầu nói, "Trước đây bảo ngươi đi với ta, ngươi lại không muốn đi." Nói rồi vươn tay trắng nõn, đè ở trên trán của Kỳ, "Có phải phát sốt hay không?"
Kỳ vươn tay nắm lấy tay Phạm Âm, khung xương của đàn ông phương đông tinh tế riêng biệt, làn da trắng nõn mềm mại và sức sống đang chảy trong dòng máu.
Cúi đầu hôn lên lòng bàn tay mềm mại của hắn, bàn tay đan xen.
Phạm Âm cười khanh khách, lòng bàn tay bị hôn thấy ngứa.
"Như là trẻ con ấy." Phạm Âm bỗng nhiên nói như vậy.
"Ta sao? Vì sao?" Kỳ nhíu mày.
Phạm Âm tựa đầu trên bả vai của Kỳ: "Chính là có cảm giác như vậy."
Bỗng nhiên ngoài cửa sổ một trở nên huyên náo, Phạm Âm nhíu mày, "Sao lại nhanh như vậy?" Nói xong thì rời khỏi người Kỳ, đi đến góc tường xách một cái vali dài màu đen lên.
Hắn ném vali lên trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Một đoàn xe hộ tống đang đi băng qua phố xá sầm uất, xe cảnh sát ở phía trước mở đường, đoàn xe hộ tống tiến lên vô cùng chậm chạp.
Phạm Âm mở vali ra, lắp ráp súng ống. Kỳ ở bên cạnh nhìn hắn, không biết tại sao nhìn Phạm Âm như vậy đặc biệt hấp dẫn người.
Dung mạo diễm lệ lộ ra vẻ mặt lãnh khốc. Chỉ chốc lát thì trong tay Phạm Âm đã có thêm một cây súng bắn tỉa. Hắn kéo rèm cửa sổ, nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó mở cửa sổ ra một chút, lắp ống hãm thanh cho họng súng, họng súng vươn ra ngoài, vén rèm cửa sổ đang che kín mít ra, từ từ ngắm bắn.
Một âm thanh nhẹ nhàng, rèm cửa sổ lay động thoáng hạ xuống, Phạm Âm cười thu súng lại, lại tháo rời nó ra, đặt lại trong vali.
"Chúng ta đi thôi." Phạm Âm nhấc vali lên, mở cửa, "Trở về tiệm thôi, nhiệm vụ kết thúc."
Kỳ theo Phạm Âm cùng ra khỏi phòng, rèm cửa sổ bị gió thổi lên, sau đó lại tao nhã hạ xuống, Phạm Âm nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hai người đi qua hành lanh, đi xuống cầu thang thật dài, đi tới trên đường phố náo nhiệt. Hình như không giống với thành trấn của nhân loại ở Ager, nhà lầu cao vút mang theo phản quang, rập theo một khuôn, đám người ăn mặc quần áo kỳ quái đi tới đi lui.
Phạm Âm kéo tay của Kỳ băng qua đường phố, sau lưng xuất hiện rối loạn, mọi người dường như đều nhốn nháo cả lên.
Kỳ đi theo Phạm Âm xuyên qua đám người, đi về phía một nơi khác, trên mặt Phạm Âm treo nụ cười nhạt được mũ rộng màu xanh lá sẫm ngăn trở tầm mắt.
Hai người đi một lúc, Kỳ bỗng nhiên hỏi: "Rừng rậm đâu?"
Phạm Âm quay đầu nói: "Đây không phải chính là rừng rậm sao?"
Kỳ ngẩng đầu nhìn nhìn các loại nhà lầu cao vút, nhan sắc u ám.
Tiệm hoa của Phạm Âm rất đẹp, có hai cô gái trẻ người Mỹ đang giúp đỡ trông coi.
"Ông chủ." Các cô gái cười chào hỏi.
Phạm Âm lấy kính mắt xuống, cười gật đầu, dẫn Kỳ lên lầu hai.
Lầu hai vô cùng đẹp, trước giờ Kỳ chưa từng nhìn thấy căn phòng nào kiểu vậy. Hầu như tất cả gia cụ đều làm bằng gỗ, bình phong ngọc bích tinh xảo chia căn phòng thành hai gian.
Phạm Âm để vali xuống, mở tivi lên. Trên tivi đang chiếu một bản tin, hình như là lãnh đạo nào đó bị người giết. Phạm Âm chuyển kênh một lần, lại tắt tivi đi.
Trong lòng Kỳ mặc dù có vô số dấu hỏi, nhưng vẫn yên lặng ngồi trên ghế làm từ gỗ Lê Hoa vàng, nhìn người tình xinh đẹp.
Sau bữa cơm tối, hai người ở trên giường xem tivi.
Nhìn nhìn một chút, Kỳ liền sáp đến hôn Phạm Âm, đè Phạm Âm ở dưới người, Phạm Âm không phục tức giận đè ngược lại Kỳ. Hai người cười nháo ầm ĩ, hôn môi lẫn nhau, sau đó làm tình.
Ngày cứ như vậy bình thản trôi qua. Ban ngày hai người cùng nhau trông nom tiệm hoa, buổi tối triền miên cùng một chỗ.
Phạm Âm lập kế hoạch cùng Kỳ đi Tây Tạng một lần nữa, sau đó định ngày trước.
Trước hai ngày đã chuẩn bị đồ đạc xong, sáng sớm ngày kế tiếp thì có thể xuất phát. Phạm Âm vừa muốn đi ngủ, di động lại vang lên.
Phạm Âm cầm di động đi ra ngoài cửa nghe, lúc trở lại nói xin lỗi với Kỳ. Kế hoạch đi Tây Tạng sợ rằng phải chậm vài ngày rồi, đột nhiên có một nhiệm vụ mới.
Kỳ cười nói không có việc gì, chỉ cần ở cùng nhau, ở đâu cũng được. Phạm Âm cọ vào trong lòng y làm nũng.
Sáng sớm lúc Kỳ thức dậy, Phạm Âm đã đi rồi, trên bàn vuông gỗ lim để lại một phần bữa sáng kiểu Trung Quốc.
Kỳ kiên nhẫn đợi vài ngày, Phạm Âm vẫn chưa trở về. Bỗng nhiên có một ngày, một cô gái người Mỹ đeo mắt kính viền bạc đến.
Cô ta nói nhiệm vụ của Phạm Âm thất bại, đã chết rồi. Dựa theo di chúc trước kia của hắn, toàn bộ số tiền của hắn một nửa chia cho y, một nửa còn lại đóng góp cho công trình hy vọng của Trung Quốc.
Cô gái đưa cho Kỳ một tấm card, sau đó im lặng nhìn Kỳ.
"Anh thực sự là một người đàn ông anh tuấn." Cô gái bỗng nhiên nói như vậy, nếu như cảm thấy cô đơn, có thể đến tìm ta, nói rồi lấy ra một tấm danh thiếp đặt ở trên bàn.
"Thi thể của hắn đâu?" Kỳ đột nhiên hỏi.
Cô gái xoay người nói: "Làm gì còn thi thể, sớm đã bị những con chó hoang kia ăn hết rồi."
Cô gái nói xong liền rời đi, trong căn phòng lại yên tĩnh, trong không khí vẫn còn mùi của hắn.
"A..." Kỳ nhẹ giọng rên rỉ, nhắm mắt mở mắt, nhưng thứ nhìn thấy lại là nóc nhà hoa lệ. Dạ minh châu phát ra ánh sáng nhu hòa.
"Tỉnh chưa?"
Kỳ ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của một chàng trai.
"... Là mơ?" Kỳ từ trên giường ngồi dậy, phát hiện quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, "Sao lại là mơ... Chúng ta cũng sẽ nằm mơ sao?"
"Ai biết được?" Chàng trai cười nói, "Nói không chừng là thật nhỉ?"
"Cái gương..." Kỳ đưa tay cầm gương lên, lại phát hiện cái gương vốn cũ kỹ đã biến thành vài mảnh nhỏ.
"Đây rốt cuộc là..."
Nhìn thấy bộ dáng nghi ngờ của em trai, chàng trai nở nụ cười: "Em trai của anh thật là đáng yêu, biết đâu dịu dàng hơn chút sẽ càng đáng yêu hơn đó."
Kỳ giống như không nghe thấy lời của anh trai, khoé miệng hơi giương lên: "Phạm Âm à... Một cái tên xinh đẹp..."
|
Chương 16 Wabenella là một rừng rậm tràn đầy sức sống. Ở trong ngôn ngữ phổ thông của đại lục Ager gọi nó là Thụ Hải, bởi vì nó quả thực quá lớn, quá nhiều cây.
Phạm Âm nằm trên ghế nâng một quyển sách thật mỏng, ánh nắng buổi chiều rất thoải mái, khiến người thật buồn ngủ.
"Bé con đang xem sách gì?" Giọng nói của Tinh Linh Vương từ phía sau truyền đến.
"Phụ quân..." Phạm Âm bỏ sách xuống, dùng ánh mắt tủi thân nhìn Tinh Linh Vương, "Khó chịu..." Thân thể bị dùng ma pháp thật sự chẳng có chút sức lực nào.
Tinh Linh Vương ngồi trên ghế dựa bên cạnh, tay đặt ở trên cái chân nhỏ của Phạm Âm, xuyên qua lớp vải có thể cảm giác được làn da mềm mại phía dưới.
"Phụ quân..." Phạm Âm thấy Tinh Linh Vương có chút xuất thần, vì vậy khẽ gọi một tiếng.
Tinh Linh Vương ngẩng đầu cười, mái tóc màu bạc xinh đẹp phát sáng ở dưới ánh nắng. Tất nhiên, Phạm Âm ở xã hội hiện đại cũng từng nhìn thấy tóc bạc, không phải người già thì chính là tóc nhuộm, cho người ta cảm giác rất quái dị, nhưng mà mái tóc bạc của Tinh Linh Vương rất đẹp. Nó có độ dài tao nhã, lóe lên sáng bóng khỏe mạnh.
"Tóc của phụ quân thật đẹp." Phạm Âm bỗng nhiên bắt lấy một ít tóc bạc để ở trong tay chơi đùa. Tóc đẹp khiến cho lòng bàn tay ngưa ngứa.
Tinh Linh Vương cầm sách trên người Phạm Âm lên, nhíu mày, "Sao lại tháo rời sách ra?"
Phạm Âm bĩu môi nói: "Ai bảo ngươi dùng ma pháp lên ta, chẳng có chút sức lực nào cả, sách ta muốn xem nặng như vậy, cầm cũng cầm không nổi, cho nên..." Cho nên tháo sách ra từng quyển nhỏ để xem.
Tinh Linh Vương nhìn xuống sách nói: "Đây là sách ma pháp công kích, sao lại xem cái này?"
Phạm Âm nói: "Ta muốn học nha."
"Không được."
"Tại sao?" Phạm Âm vươn tay muốn lấy sách lại, không biết sao thân thể như bị tê liệt, ngồi cũng ngồi không được.
"Học cái này làm gì? Ở lại Wabenella rất an toàn." Tinh Linh Vương cầm hết cả mấy quyển bị tháo lên.
"Nhưng, nhưng phải thi." Phạm Âm gấp đến túm loạn, "Ta sẽ lại không đạt tiêu chuẩn cho coi."
Tinh Linh Vương nắm tay của Phạm Âm nói: "Chế độ thi bắt đầu từ hôm nay xóa bỏ."
"Không phải chứ?" Phạm Âm sửng sốt chớp chớp mắt, "Có phải phụ quân đang lạm dụng chức quyền không?"
"Quyền lợi không phải để dùng như vậy à?" Tinh Linh Vương đặt sách qua một bên cười nói: "Hơn nữa ở trong vương quốc Tinh Linh không cần chế độ như vậy."
"Hừ." Phạm Âm bĩu môi, nhàm chán nhắm mặt lại. Cảm thấy hơi thở của Tinh Linh Vương càng lúc càng gần, đôi môi mềm mại rơi lên mí mắt, Phạm Âm vươn tay ôm lấy Tinh Linh Vương, sau đó thân thể được Tinh Linh Vương bế lên.
Tựa ở trong lòng Tinh Linh Vương, mở mắt, ngẩng đầu hôn lên mặt của Tinh Linh Vương, "Phụ quân mang ta đi dạo xung quanh à?"
Tinh Linh Vương cười gật đầu.
Wabenella là một rừng rậm tràn đầy sức sống, không phải khu bảo tồn quốc gia có thể so sánh. Tinh Linh Vương bế Phạm Âm đi dạo trong rừng rậm.
Một con chim gõ kiến đầu đỏ màu đen đang mổ thân cây. Một con sóc ôm một quả hạch ra khỏi tổ, ngồi xổm trên cành cây bóc vỏ. Một con chim sáo ngậm gốc cỏ bay về hướng bên này. Chim yến tước ở trên đầu cành dịu dàng líu lo hót gọi. Cái đuôi lông dài xinh đẹp của gà gô đen cùng cái mõm rộng lớn không ngừng lắc lư.
Chỗ nào cũng có thể nhìn thấy hồ ly và thỏ núi, những con chim sơn ca màu xám, màu đỏ, chim yến tước màu xám. Bất luận là chim sáo cánh tím hoặc sơn tước màu xanh nhạt hay là quạ gáy xám phương Tây, quạ thường hoặc quạ đen mũi trọc đều sinh sống rất tự do, nơi này không có động vật ăn thịt cỡ lớn, cho nên các loại động vật nhỏ đều sinh sống rất tự tại.
Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương vươn tay, một con chim yến tước bay tới trên ngón tay Phạm Âm, hót 'ríu ra ríu rít'. Con mắt màu đen của chim yến tước giống một hạt đậu nhỏ, rất đáng yêu. Phạm Âm bắt nó lại, nói với Tinh Linh Vương: "Có thể ăn không?"
Tinh Linh Vương cười lắc đầu, Phạm Âm thả nó ra, nó khẽ vỗ cánh bay đi.
"Tinh linh không thể ăn thịt à?" Phạm Âm nghiêng đầu hỏi.
"Không phải." Tinh Linh Vương nói, "Chỉ là tinh linh đối với sinh mệnh rất thành kính, cho nên thường chỉ ăn một ít hoa quả, bởi vì tinh linh không cần hấp thu dinh dưỡng từ trong đồ ăn."
"Ồ..." Nhưng mà hình như mình rất thích ăn thịt, là bởi vì thói quen hay là vì bản thân có một nửa huyết thống nhân loại đây?
"Sau này ta nấu thức ăn của nhân loại cho phụ quân ăn được không?" Phạm Âm ngẩng đầu nói.
"Ừ." Tinh Linh Vương cười gật đầu, "Nhưng mà bé con biết nấu à?"
"Tất nhiên biết." Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương cọ cọ, "Tất nhiên ta biết nấu, thật đó thật đó."
"Được, vậy lần sau nấu, nhưng mà không thể để cho tinh linh khác nhìn thấy." Tinh Linh Vương cưng chiều cúi đầu hôn Phạm Âm.
Hai người vừa nói cười vừa đi, cơ hội như vậy kỳ thực rất ít, theo như lời của Phạm Âm, Tinh Linh Vương người này không thích hoạt động lắm.
Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương lười biếng duỗi eo, ngẩng đầu vừa nhìn đã thấy trên bầu trời trong veo một cái bóng đen bay qua. Thì ra nơi này có đường hàng không cho máy bay à...
"Máy bay?" Phạm Âm chỉ cái bóng đen kia hô lên.
"Cái gì?" Tinh Linh Vương ngẩng đầu nhìn thấy cái bóng đen kia mày nhíu lại.
"Phụ quân?"
"Chúng ta trở về trước đi, xem ra có khách tới viếng thăm." Tinh Linh Vương ôm Phạm Âm nhẹ nhàng nhảy lên.
Tinh linh cứ thích ở trên cây nhảy tới nhảy lui, chạy trên mặt đất không phải nhanh hơn hả? Phạm Âm buồn bực nhắm mắt lại, tiếng gió lại lướt qua bên tai.
|
Chương 17 Tinh Linh Vương bế Phạm Âm trở lại phòng mình, đặt Phạm Âm lên giường.
"Ta ra ngoài gặp khách một chút, bé con ở đây chờ ta được không?" Tinh Linh Vương đắp tấm chăn mỏng lên cho Phạm Âm.
"Chiếc máy bay kia..." Phạm Âm kéo Tinh Linh Vương đang định đi lại.
Tinh Linh Vương cười nói: "Đó là rồng."
"Rồng..."
"Bé con ngoan ngoãn chờ phụ quân trở lại." Tinh Linh Vương ở trên trán Phạm Âm hôn một cái.
"Phụ, phụ quân, ta cũng muốn đi, có thể chứ?" Phạm Âm kéo Tinh Linh Vương nói.
"Bé con muốn đi?" Trước giờ chưa từng thấy Phạm Âm muốn đi gặp khách, mỗi lần lúc Wabenella có khách đến thăm, Phạm Âm hầu như không ra khỏi cửa.
"Không được à?"
Tinh Linh Vương cúi người, bế ngang Phạm Âm lên, "Tất nhiên là được."
"A, đúng là một đứa trẻ thích làm nũng." Một giọng nói như của bé gái vang lên trong phòng, Phạm Âm nhìn về phía cửa, có một cô bé đứng nơi cửa.
Cô bé đó chừng mười hai, mười ba tuổi, có làn da mềm mại đặc hữu của trẻ con, lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh, mái tóc màu vàng uốn xoăn độ cong dễ thương, phía trên quấn một cái băng đô hồng phấn. Một đôi mắt to màu lam, sống mũi xinh xắn, giống như Alice trong truyện thiếu nhi.
"Alice?" Tinh Linh Vương nhíu mày nhìn cô bé đáng yêu này.
A? Thật sự gọi là Alice?
"Tinh Linh Vương, chúng ta đã có bảy tám trăm năm không gặp nhỉ? Người ta rất nhớ ngươi đó." Nói xong liền bổ nhào về phía Tinh Linh Vương.
Tinh Linh Vương tất nhiên là đã tránh ra, Alice thừa cơ hội ngồi xuống bên cạnh Phạm Âm.
"Ta gọi là Alice, ngươi thật xinh đẹp." Alice nói xong bỗng nhiên hôn lên gò má Phạm Âm một cái, "Đừng làm con của Tinh Linh Vương nữa, làm con nuôi của ta nhé."
"Ta..." Nữ tinh linh thật... rộng rãi...
"Ta biết ngươi rất muốn đúng không? Cảm thấy ta và ngươi giống nhau, Tinh Linh Vương rất không thú vị đúng không? Đến rừng rậm của ta nhé, ta còn có thể dẫn ngươi đi chơi khắp nơi ah, Tinh Linh Vương thì không thể rời khỏi rừng rậm này, cho nên... Đau quá!" Alice xoa xoa đầu, quay đầu nhìn nhìn Tinh Linh Vương, bày ra dáng vẻ đáng yêu, "Ức hiếp trẻ con là không đúng."
Tinh Linh Vương thở dài nói: "Rốt cuộc ngươi đến làm gì? Tụ hội tinh linh trước giờ cũng chẳng thấy ngươi tham gia, lại chủ động đến tìm ta."
"Nè? người ta hôm nay đặc biệt nhớ ngươi, cho nên mới đến nha." Alice lộ ra vẻ mặt tủi thân, "Nhìn thấy con của ngươi đáng yêu, bày tỏ thiện cảm của ta mà thôi."
"Không cần." Tinh Linh Vương nói.
Tinh Linh Vương ngồi lên giường ôm Phạm Âm vào trong lòng. Phạm Âm không nhịn được âm thầm buồn cười, không ngờ Tinh Linh Vương cũng có động tác trẻ con thế này, đoán chừng Alice lúc này cũng có suy nghĩ giống vậy đi. Bởi vì Phạm Âm nhìn thấy ý cười trên mặt của Alice sâu hơn.
Alice ngồi ở trên ghế dựa đối diện, "Ta mang tin tức từ rừng rậm phía Đông đến."
"Phía Đông..."
"Ám tinh linh Vương phía Đông đã qua đời, vào hai trăm năm trước con thứ của hắn thừa kế vương vị." Alice nói tiếp, "Đứa trẻ kia còn chưa có tỏ rõ thái độ với chúng ta, nhưng mà nghe nói, tinh linh Vương bây giờ là một bạo quân tàn khốc."
"Sau đó thì sao?" Tinh Linh Vương nhẹ nhàng xoa mái tóc dài đen bóng của Phạm Âm.
Alice cười, "Sau đó thì có lẽ phải thỉnh giáo Tinh Linh Vương, ngộ nhỡ đứa trẻ đó tuyên chiến với chúng ta, thái độ của Tinh Linh Vương là gì."
Tinh Linh Vương ngẩng đầu cười cười, "Xem ra Alice nóng lòng muốn thử nhỉ, ngươi từng gặp hắn chưa?"
"A... Đúng là cái gì cũng không qua nổi con mắt của ngươi." Alice nhún vai, "Là một đứa trẻ vô cùng đáng yêu lại đáng sợ."
"... Không ngờ Alice cũng biết sợ đấy." Âm thanh của Tinh Linh Vương vẫn không nhanh không chậm.
"... Có lẽ vậy." Alice đứng lên, "Ta chỉ đến nói, nếu như bọn họ tuyên chiến, ta và rừng rậm của ta nhất định sẽ ứng chiến."
Tuy rằng ban đầu Alice cho Phạm Âm cảm giác có chút trẻ con, nhưng mà bộ dáng sục sôi ý chí chiến đấu bây giờ thì ngay cả Phạm Âm là sát thủ cũng phải nhíu mày. Thì ra đây là một người hiếu chiến a... Phạm Âm ở trong lòng của Tinh Linh Vương có chút vô lực nghĩ.
Tinh Linh Vương rũ tầm mắt xuống, cười nói: "Tùy ngươi... Dù sao ngươi cũng là khách quen ở điện Anh Linh."
Alice cũng cười cười, "Nếu như thế giới này không có tà ác... thì cũng rất nhàm chán. Vậy ta cáo từ trước."
Phạm Âm nghe xong kéo kéo áo của Tinh Linh Vương, Tinh Linh Vương bế hắn lên, "Chờ chút, Alice, Phạm Âm muốn tiễn ngươi."
"Hả?" Alice xoay người kiễng mũi chân nhìn Phạm Âm trong lòng Tinh Linh Vương, "Vậy đến, ta cho ngươi nhìn thử tọa kỵ của ta."
Lúc chạng vạng mặt trời chiều lặn về phía Tây, lúc Phạm Âm ở trên giường, trong đầu vẫn là cảnh Alice dẫn mình đi nhìn tọa kỵ, là rồng trong truyền thuyết. Không phải rồng của phương Đông, mà là loại rồng có cánh dài của phương Tây.
Thật sự là một loại sinh vật cao quý cổ xưa. Nó yên tĩnh nằm nơi đó, thân thể gần như đều được lân phiến hình giọt lệ bao phủ, phản chiếu vết tích năm tháng lưu lại. Nó híp mắt đợi Alice, hoàn toàn không thèm nhìn Tinh Linh Vương và Phạm Âm. Sau đó Tinh Linh Vương mới nói cho hắn, đó là bởi vì trong mắt của rồng chỉ có người ký kết khế ước với nó, rồng quá cao ngạo, sợ rằng là ngay cả thần cũng không đặt ở trong mắt. Cho nên nhất định phải tăng thêm khế ước trói buộc với chúng nó thì mới có thể sử dụng.
Nhìn Alice cưỡi rồng rời đi, Phạm Âm không phải không ao ước. Nghe nói Tinh Linh Vương cũng có một tọa kỵ như vậy, nhưng mà sinh vật như rồng, nếu như bị coi như quà đem tặng, nhất định sẽ bùng nổ, vậy Tinh Linh Vương sẽ phải hao tổn tâm trí rồi.
"Còn đang nghĩ về rồng?"
"Rồng đó... làm sao cùng nó lập khế ước?"
Không ngờ hỏi đến vấn đề này, Tinh Linh Vương trầm mặc hẳn đi, hơn nữa khó có được là trên làn da trắng nõn chậm rãi lộ ra màu đỏ.
Phạm Âm không ngờ Tinh Linh Vương luôn luôn bình tĩnh cũng có lúc đỏ mặt. Phạm Âm ngay cả bản thân cũng không thể nào kiềm chế hôn lên mặt Tinh Linh Vương một cái.
Tuy rằng hôn là chuyện rất bình thường giữa hai người, nhưng với tiền đề là Tinh Linh Vương đang đỏ mặt, làm chuyện như vậy lại là lần đầu tiên, Phạm Âm nghĩ đoán chừng sau này sẽ không còn cơ hội thế này nữa.
Tinh Linh Vương ôm Phạm Âm vào trong lòng, đột nhiên dùng tay che mắt của hắn lại, "... Rồng thực ra là sinh vật rất ngay thẳng, cho nên chúng nó thường sẽ bị đánh lừa ký khế ước, cho dù là khế ước ngoài miệng, rồng cũng sẽ suốt đời tuân thủ. Nhân loại am hiểu sâu việc này, cho nên kỵ sĩ rồng trong nhân loại rất nhiều, các tinh linh có được rồng thì khá ít..."
Ồ, thì ra là như vậy, Phạm Âm lấy cái tay đang che mắt mình của Tinh Linh Vương xuống, cười nói: "Thì ra phụ quân là có được rồng như vậy."
"Bé con..." Tinh Linh Vương hổ thẹn rũ tầm mắt xuống, "Rồng không phải là loại chủng tộc đối mặt với sức mạnh thì sẽ chịu khuất phục, sức mạnh đối với chúng nó cũng không phải là tất cả."
Phạm Âm cười không nói gì, nhưng mà buổi tối nhận được cho phép có thể tự do hành động, ma pháp được xưng là hình phạt kết thúc. Trong màn đêm nhu hòa, Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương an tâm tiến vào giấc ngủ.
|