Mạch-Thanh
|
|
Tác giả: Huyễn Ái Vô Ái.
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
Thể loại: đam mĩ, xuyên việt, phụ tử, cung đình, huyền huyễn, nhất thụ nhất công, công sủng thụ, HE.
Sống ở hiện tại tiểu Mạch là đứa trẻ ngoài ý muốn nên cha mẹ y buộc phải lấy nhau nên họ không hề yêu thương y. Do đó y khao khát có được hạnh phúc, y bắt đầu tìm kiếm hạnh phúc và cứ ngỡ Lâm sẽ cho y hạnh phúc đó nhưng không bao lâu sau y biết được Lâm phản bội y.
Hạnh phúc tan vỡ, thất vọng tràn trề, Tiếu Mạch bị tai nạn xe cộ, linh hồn xuyên về cổ đại, nhập vào ngũ hoàng tử Ly Thanh.
Ly Thanh cũng giống như Tiếu Mạch, bọn họ là kết quả của những cuộc say rượu, là những đứa trẻ không được hy vọng sinh ra.
Ly Thanh là ngũ hoàng tử Nhật Diệu quốc, nhưng bị hoàng tộc khinh rẻ, bởi vì y không có năng lực của hoàng tộc, lại bị câm điếc, không được ai thương yêu, hạ nhân cũng chẳng kính trọng, nhưng y cũng khát khao hạnh phúc.
Đồng cảm với Ly Thanh, Tiếu Mạch tự nói rằng, hạnh phúc không cần chúng ta thì chúng ta chẳng cần hạnh phúc.
Nhưng thế giới riêng của Tiếu Mạch lại bị người phá vỡ.
Người đó chính là Ly Nhật Diệu, đế vương Nhật Diệu quốc, phụ hoàng của thân xác Ly Thanh, chính Ly Nhật Diệu đã phá bỏ phòng tuyến của Tiếu Mạch, làm cho Tiếu Mạch mở cửa trái tim lần nữa.
Tiếu Mạch lại lần nữa muốn có được hạnh phúc thân tình, và Ly Nhật Diệu nguyện ý trao phần tình cảm đó cho y, nhưng kết quả cuối cùng hắn lại thất hứa, hắn không muốn làm phụ thân tốt, hắn muốn làm hảo ái nhân.
|
( Đam Mỹ, Sủng) Mạch-Thanh♡Full♡
Chương 1: Tiếu Mạch Tiếu Mạch, tên của ta. Mạch có nghĩa là người xa lạ, người xa lạ a! Có lẽ mẫu thân từ lúc bắt đầu đã hy vọng ta chỉ là một người xa lạ mà không phải là con của nàng!
Tiếu Mạch. Ta cũng không phải là đứa nhỏ được cha mẹ kỳ vọng sinh ra, chỉ là kết quả sau một lần say rượu, hơn nữa sự xuất hiện của ta phá hủy hạnh phúc vốn có của họ. Bởi vì ta xuất hiện làm cho người họ yêu ly khai họ, mà bọn họ lại vì có ta mà không thể không cử hành một hôn lễ không mong muốn.
Tiếu Mạch. Nếu không muốn có ta, vì cái gì còn sinh ta ra? Nếu lúc ta mới sinh ra mà giết đi, có lẽ ta sẽ cảm kích họ. Dù sao như vậy cũng không xem như phạm tội, tuy rằng cũng là một sinh mệnh. Nguyên nhân họ nguyện ý sinh ta ra bất quá là bởi vì hai nhà cha mẹ không muốn mất mặt thôi. Như vậy họ không thể không sinh ta ra, kết quả làm mất đi hạnh phúc của chính họ.
Tiếu Mạch. Ta mang theo tên này đến khi năm tuổi, năm đó bọn họ rốt cục đã ly hôn. Họ phi thường cao hứng, bởi vì ly hôn xong bọn họ sẽ cùng người mới kết hôn. Bọn họ kết hôn cùng một ngày, hôn lễ long trọng mà náo nhiệt, không chút nào giống hai người quạnh quẽ, cô đơn. Trên mặt họ đều toát ra vẻ tươi cười sáng lạn, đó là nụ cười hạnh phúc ta chưa bao giờ gặp qua.
Tiếu Mạch. Cha mẹ ta ly hôn rồi tái hôn đã được một năm. Mẫu thân vì trượng phu nàng mà hạ sinh một đứa con, thê tử của phụ thân cũng vì hắn sinh một bé gái. Họ rất vui sướng. Họ vì đệ đệ với muội muội mà lưu lại dấu tay cùng ấn chỉ, còn vì bọn hắn chụp rất nhiều ảnh. Bọn họ nói là phải lưu làm kỷ niệm, chờ đệ đệ muội muội lớn lên có thể cho bọn hắn thưởng thức. Nhưng tại sao ta lại không có? Ta hỏi bọn họ, bọn họ nói đã quên không có chuẩn bị. Đã quên a! Khó trách ta không có a!
Tiếu Mạch. Làm bạn với ta tới giờ cũng chỉ có cái tên này. Nó cùng ta đến nhà mẫu thân, đến nhà phụ thân, lại cùng ta ly khai bọn họ đến ký túc xá trường. Rồi cùng ta tốt nghiệp, sau đó là đi làm, buôn bán có tiền, mua một căn nhà vững chãi. Nhà mới cũng chỉ có hai phòng không to lắm, một là phòng ở, một là phòng làm việc, nhưng nhà vẫn cứ là nhà. Bắt đầu giờ khắc này ta sẽ sống trong một căn nhà hạnh phúc thực sự, là một người hạnh phúc,nhưng ta lại cảm thấy cô đơn, không có cảm giác được hạnh phúc.
Tiếu Mạch. Cái tên này vốn không có ý nghĩa gì tốt đẹp nhưng cái gọi là hạnh phúc suốt cuộc đã đến rồi. Lâm là một cái tên bình thường, nhưng cái tên này là gọi người mang đến cho ta hạnh phúc. Lâm, ngẫu nhiên ta gặp một cô gái bình thường nhưng lại không tầm thường. Sau đó chúng ta nhận thức đối phương đã biết đến tên nhau; sau đó chúng ta đối lẫn nhau bắt đầu có hảo cảm; sau đó ta cho nàng chìa khóa nhà ta để nàng tiến vào; sau đó hai người chúng ta ở cùng một chỗ như sống một cuộc sống như trong những câu chuyện cổ tích thời thơ ấu; sau đó -- nếu cứ như vậy vẫn sau đó đi xuống nhất định sẽ thực hạnh phúc thực hạnh phúc đi! Nhưng cái chính là nếu, nếu, từ nếu này có thể thực hiện được như trong lời nói, vậy thì cổ tích sẽ không là cổ tích nữa.
Tiếu Mạch. Ngay tại thời điểm ta bắt đầu đã là không tốt đẹp. Tất cả lại tiếp tục thay đổi. Nhìn hai thân thể trần trụi trên giường, ta mới phát hiện nguyên lai hạnh phúc chẳng qua là dùng hạt cát để xếp tòa thành, tùy thời là sẽ phong hoá. Lâm, người con gái làm cho ta cảm nhận được hạnh phúc ra sao, hiện giờ lại làm cho ta hiểu được nguyên lai ta chưa bao giờ được hạnh phúc thật sự. Nhìn ánh mắt Lâm tràn ngập áy náy, ta nhẹ nhàng đóng cửa lại ly khai cái mà ta một tay tạo ra gọi là hạnh phúc. Ngày hôm sau Lâm nhận được giấy tờ bất động sản, mặt trên ghi chú rõ nàng là tân chủ nhân của căn nhà. Ta đem quyền sở hữu ngôi nhà này chuyển cho nàng, coi như là báo đáp mùi vị hành phúc nàng đem lại.
Tiếu Mạch. Tên của ta, nhưng giờ ta còn là Tiếu Mạch nữa sao? Ta thấy trên đường quốc lộ Tiếu Mạch bị thương do đâm xe, ta nghĩ như vậy. Nguyên lai hồn sau khi chết thật sự thoát xác a! Ta đây hiện tại đến tột cùng có phải là Tiếu Mạch không? Tiếu Mạch là tên thân thể kia do cha mẹ để lại, ta hiện tại đã không có thân thể, ta có thể tên là Tiếu Mạch nữa không? Nếu có thể ta hy vọng ta không phải, như vậy ta có thể hay không liền đến được cái gọi là chân chính hạnh phúc. A! Ta như thế nào có thể được đến hạnh phúc, bất luận ta không phải tên là Tiếu Mạch, ta a, đều là không có khả năng có được hạnh phúc. Bởi vì ta là người không được hạnh phúc để mắt đến!
Tiếu Mạch. Ta hảo nghĩ muốn có được hạnh phúc, chỉ cần một ngày, một giờ, một phút đồng hồ cũng tốt. Ta hảo nghĩ muốn có được hạnh phúc, hảo nghĩ muốn, hảo nghĩ muốn, hảo nghĩ muốn -- thần a! Ai cũng được, van cầu ngươi thỉnh cho ta hạnh phúc, chỉ cần một chút là tốt rồi. Ta không có lòng tham, một chút, thật sự chỉ cần một chút ta liền thỏa mãn.
Ta -- hảo nghĩ muốn có được hạnh phúc.
|
Chương 2: Ly Thanh Ly Thanh. Ngũ hoàng tử Nhật Diệu quốc.Mới nháy mắt mà giống như đã thật lâu, Tiếu Mạch phát hiện chính mình đi tới một thế giới xa lạ. Trở thành Ly Thanh, ngũ hoàng tử của Nhật Diệu quốc. Hắn xuyên qua! Đây là Tiếu Mạch tiếp thu trí nhớ của Ly Thanh rồi kết luận. Chính là thật không ngờ xuyên qua ngay tại một không gian khác.
Ly Thanh. Dựa vào ký ức trong đầu, Tiếu Mạch đã biết được những điều cơ bản về thế giới này. Đây là một thế giới hắn chưa từng nghe đến, tại đây tồn tại ba quốc gia Nhật Diệu, Nguyệt Oánh, Tinh Mang trăm ngàn năm qua chưa từng thay đổi. Mà nơi Ly Thanh sinh ra chính là Nhật Diệu quốc - quốc gia hùng mạnh nhất trong ba nước.
Ly Thanh. Tiếu Mạch lấy tư cách một người quan sát xem lại ký ức mười năm qua của hắn. Tiếu Mạch cơ hồ nhịn không được phải cười to. Thanh, một cái tên không biết là so với Mạch thì tốt hơn bao nhiêu phần, nhưng cuộc đời bọn họ tất thảy đều giống nhau, giống đến mức như là có người cố ý an bài vậy..
Ly Thanh, cùng Tiếu Mạch giống nhau, cũng là một đứa nhỏ không được mong đợi. Nói đúng ra hắn cùng Tiếu Mạch chính là kết quả của những cuộc say. Mười năm trước, vị quân vương trẻ tuổi say rượu đã cùng một tì nữ xảy ra quan hệ, sau đó cung nữ liền mang thai Ly Thanh. Bởi vì sự xuất hiện của hắn, vị quân vương trẻ phải phong phi cho vị cung nữ kia. Bất quá, kể từ lần đó vị quân vương ấy không một lần chạm vào cung nữ kia nữa, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không có lấy một lần. Mà cung nữ kia vốn vọng tưởng có thể làm phượng hoàng bay lên cảnh cao, nhưng sinh đứa nhỏ ra rồi vẫn không thấy đế vương đến, bắt đầu sinh chán ghét, nàng cho rằng chính đứa nhỏ đã hại nàng trở thành lãnh phi chốn thâm cung.
Ly Thanh. Một tiểu hài tử đơn thuần. Từ khi sinh ra đến khi biến mất, thân thể bị Tiếu Mạch xâm chiếm cũng chỉ mới mười tuổi, cũng chưa bao giờ gặp qua cái người mà hắn gọi là phụ hoàng. Cũng chưa bao giờ được mẫu phi ôm ấp. Bởi từ đầu đến cuối vị mẫu phi đem hắn sinh ra đều là chán ghét hắn. Hắn chưa bao giờ thấy mẫu phi tươi cười, nếu có cũng chỉ là vô tận coi thường, nagy cả người duy nhất quan tâm hắn là một cung nữ cũng chỉ vì đó là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của nàng.
Ly Thanh. Cái người gọi là ngũ hoàng tử ở trong cung tồn tại dưới ánh mắt mọi người chỉ như một u hồn, một hoàng tử không có địa vị. Thế nên bọn họ cũng sẽ không để ý tới hắn. Nếu Ly Thanh có chút khả năng thì có lẽ sẽ khác đi, ít nhất sẽ không bị lạnh nhạt như thế. Tại thế giới này trải qua trăm ngàn năm qua chỉ có ba quốc gia, chính là vì người trong hoàng tộc đều có khả năng khác với dân thường. Chỉ cần trên người có lưu máu của hoàng gia, liền có một loại năng lực. Thế nhưng Ly Thanh lại ngay cả một loại năng lực cũng đều không có, ít nhất mười năm qua hắn chưa bao giờ lộ ra bất cứ sức mạnh nào, điều này đối với hoàng tộc là một sự sỉ nhục. Không được coi trọng cũng là tất nhiên, huống chi hắn là một kẻ câm điếc. Đúng vậy, ngũ hoàng tử là một người vừa không có sức mạnh lại câm điếc. Sau khi sinh mười năm, ngũ hoàng tử đều không có mở miệng nói qua một câu. Tóm lại ngũ hoàng tử là người vô quyền, vô thế, không sức mạnh, thân thể lại có chỗ thiếu hụt, không được coi trọng. Đây là Ly Thanh trong mắt cung nhân.
Ly Thanh. Hắn chính là hoàng tử không được coi trọng, có lẽ hoàng đế cũng đã quên hắn còn có một đứa con như vậy tồn tại. Bất quá Ly Thanh trong mắt cung nhân không chính xác là hắn, duy nhất Ly Thanh rõ ràng hết thảy và chỉ có người tiếp thu toàn bộ trí nhớ của hắn là Tiếu Mạch hiểu rõ. Ly Thanh, hắn không phải câm điếc, ít nhất trong trí nhớ mà Tiếu Mạch nhìn đến là hắn có thể nói chuyện. Dạy Ly Thanh nói chuyện chính là cung nữ phụ trách chiếu cố hắn, Thanh nhi. Còn vì cái gì Ly Thanh không nói chuyện, biến thành một người câm điếc? Là bởi vì hắn không dám nói, không muốn nói, càng sợ hãi nói chuyện. Không muốn nói là bởi vì không ai bồi hắn nói chuyện, ở trong vườn mai của mẫu phi chỉ có hai cung nữ Thanh nhi cùng Tiểu Thúy, tự nhiên không có khả năng lúc nào cũng cùng hắn nói chuyện. Vừa mới học được nói chuyện mà không có đối tượng có thể nói, tự nhiên sẽ không có ý muốn mở miệng nói chuyện. Không dám nói lời nào là bởi vì mẫu phi, mỗi lần khi Ly Thanh muốn cùng mẫu phi nói chuyện sẽ bị ánh mắt lạnh lung của mẫu phi bức lui, làm hắn không dám mở miệng. Mà sợ hãi nói chuyện là bởi vì hắn có năng lực.
Ly Thanh. Hắn có năng lực, nhưng là không có ai phát hiện mà thôi. Mà lực lượng này cũng là nguyên nhân chủ yếu làm hắn không thể mở miệng nói chuyện. Ly Thanh, năng lực của hắn chính là lời nói của thần linh. Nói chính xác hơn nữa chính là có ý niệm khống chế, lời nói hắn nói ra hết thảy sẽ trở thành sự thật. Nhưng Ly Thanh còn nhỏ hoàn toàn không thể khống chế được năng lực này, cho dù là không có lòng dạ nào lời nói cũng sẽ trở thành sự thật. Điều đó làm hắn sợ hãi, sợ hãi không dám mở miệng nói chuyện. Một lúc sau hắn liền quên cách nói chuyện, đến cuối cùng dây thanh âm cũng không biết như thế nào phát ra, trở thành câm điếc thật sự.
Ly Thanh, ngươi cũng giống như ta chưa từng được biết đến hạnh phúc! Nhìn gương mặt non nớt của Ly Thanh, Tiếu Mạch thầm nghĩ, ngươi biến mất còn ta xâm lấn thì đến tột cùng là ai hạnh phúc ai bất hạnh. Bất quá không quan hệ, nếu không ai nguyện ý cho chúng ta hạnh phúc, chúng ta cũng sẽ không cần. Từ nay về sau chúng ta chỉ cần chính mình là đủ rồi. Từ giờ trở đi ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, sống trong thế giới của chính chúng ta, chỉ có chúng ta, linh hồn của ta cùng thân thể của ngươi.
Hạnh phúc sao? A! Hiện tại không phải ngươi không cần ta, mà là ta -- từ bỏ ngươi.
|
Chương 3: Biến hóa Thanh nhi là cung nữ phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ngũ hoàng tử, từ mười năm trước khi hoàng tử được sinh ra mãi cho đến bây giờ. Bởi vì ngũ hoàng tử không được Hoàng Thượng coi trọng, mà mẫu phi của người cũng chỉ được Hoàng Thượng sủng hạnh qua một lần, nên Mai viên hiện tại đã giống như một lãnh cung quạnh quẽ.
Mai viện chỉ có hai cung nữ là Thanh nhi cùng Tiểu thúy. Ngay từ đầu Thanh nhi vì mình bị phái đến mai viện rất không tình nguyện, lại vì chiếu cố một tiểu hài tử lại càng không vui. Bất quá nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ nho nhỏ không có quyền oán giận, cho dù không cam lòng cũng không thể không làm. Nhưng ở Mai viện cùng mọi người vượt qua thời gian mười năm, Thanh nhi đối với ngũ hoàng tử một tay chính mình chăm sóc cũng không khỏi thương tiếc. Ngũ hoàng tử là bị sinh non, bởi vậy thể chất so với tiểu hài tử bình thường càng đặc biệt suy yếu. Sống ở Mai viện bị bỏ mặc mười năm, ngũ hoàng tử có thể bình an mà sống thực không dễ dàng.
Từ nhỏ ngũ hoàng tử tựa hồ đã phát hiện chính mình không được phụ hoàng coi trọng, cũng biết chính mình bị mẫu phi chán ghét, cho nên hắn luôn không khóc không nháo, thực nhu thuận mà im lặng. Mười năm trừ bỏ khi còn quấn tã, Thanh nhi chưa từng thấy ngũ hoàng tử khóc. Luôn luôn hiểu việc, biết Mai phi không thích hắn, hắn liền tận lực không xuất hiện trước mắt nàng. Cho dù là Mai phi không nhìn hắn, hắn luôn dùng ánh mắt khát vọng nhìn nàng. Ngũ hoàng tử chỉ biết Mai viện có hai cung nữ là Thanh nhi cùng Tiểu Thúy, Mai viện tất thảy đều là dựa vào bọn họ tự chăm sóc. Vì không để cho bọn họ thêm phiền toái, mười năm qua ngũ hoàng tử cơ hồ không có ra khỏi mai viện. Mỗi khi Thanh nhi nhìn thấy ngũ hoàng tử một người như cô linh ngồi ở viên lý, nhìn bầu trời xanh thẳm, lòng của nàng liền từng đợt cảm thấy chua xót.
Thanh Nhi biết ngũ hoàng tử trong mắt mọi người là như thế nào, nhưng nàng cũng không thể nói rõ cái gì, bởi vì ngũ hoàng tử thực sự là không được coi trọng. Ngũ hoàng tử đã được mười tuổi, theo lý nên sớm đến thư viện viết chữ đọc sáchi, cũng nên sớm đến chỗ nội giám tuyển hai thái giám tùy thân hầu hạ. Nhưng ngũ hoàng tử cái gì cũng không có, lại không được chú ý tới, nói không chừng chính Hoàng Thượng cũng đã sớm quên còn có một ngũ hoàng tử.
Trong cung mọi người còn nói ngũ hoàng tử chẳng qua chỉ là một người câm điếc không có sức mạnh, không đáng để ý. Chính xác là ngũ hoàng tử không có năng lực, nhưng quyết không phải là câm điếc, ngũ hoàng tử có thể nói. Lúc trước chính Thanh Nhi dạy từng tiếng kêu ngũ hoàng tử nói chuyện, ngũ hoàng tử chẳng những nói mà học rất nhanh. Câu nói đầu tiên của ngũ hoàng tử không phải mẫu phi cũng không phải phụ hoàng mà là Thanh nhi, ngũ hoàng tử câu nói đầu tiên chính là Thanh nhi, lúc ấy Thanh nhi vui mừng cơ hồ muốn khóc. Cũng không biết vì cái gì, về sau ngũ hoàng tử dần dần im lặng không nói chuyện, mới đầu nếu có người cùng hắn nói chuyện ngũ hoàng tử còn có thể nói lại hai câu, về sau ngũ hoàng tử ngay cả Thanh Nhi đối hắn nói chuyện hắn cũng không có phản ứng. Về sau nhìn ngũ hoàng tử im lặng không nói, Thanh Nhi một mình tránh ở trong phòng khóc một lúc lâu.
Gần đây Thanh Nhi phát hiện ngũ hoàng tử thay đổi, tuy rằng bề ngoài không có gì bất đồng, Tiểu Thúy cũng nói là nàng đa tâm. Nhưng Thanh Nhi vẫn cảm thấy được ngũ hoàng tử so với trước kia thay đổi. Ngũ hoàng tử tuy rằng không có nói chuyện, nhưng nếu ngũ hoàng tử muốn biểu đạt cái gì đều có thể nhìn ra trong mắt hắn, ngũ hoàng tử nghĩ muốn gì đều sẽ xuất hiện ở trong mắt hắn, dấu không được chuyện. Nhưng hiện tại ngũ hoàng tử lại tránh đi ánh mắt của Thanh Nhi, không cho nàng nhìn thấu. Trước kia ngũ hoàng tử thực ngoan, nhưng đối với sự vật vẫn là có cái quan tâm của tiểu hài tử, mà hiện tại ngũ hoàng tử lại đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú. Trước kia mỗi khi nhìn thấy Mai phi ánh mắt lạnh lùng, ngũ hoàng tử luôn có biểu cảm đau thương, mà hiện tại ngũ hoàng tử lại là làm như không thấy. Nhất là trước kia ngũ hoàng tử sẽ không giống như hiện tại, có ánh mắt trống rỗng. Rõ ràng là ở đối diện ngươi, nhưng ngươi lại không có cảm giác hắn đang nhìn ngươi. Trong ánh mắt hắn cái gì cũng không có, giống như trên đời này hết thảy đều không thể vào được trong mắt hắn, bất cứ cái gì cũng không quan hệ với hắn. Ngũ hoàng tử như vậy làm cho Thanh Nhi cảm thấy hắn giống như đã biến mất trong thế giới này.
Hiện tại Thanh Nhi chỉ cần rảnh rỗi liền ở cạnh ngũ hoàng tử, nàng sợ... nếu không chú ý thì hắn sẽ biến mất. Thanh Nhi biết chính mình là buồn lo vô cớ, nhưng nàng không an tâm. Một ngày không thấy ngũ hoàng tử, Thanh Nhi tìm khắp mai viện cũng không tìm được, nàng giống như kiến bò trên chảo, bứt rứt không yên. Cũng may chạng vạng, ngũ hoàng tử đã trở lại, Thanh Nhi tâm tình mới dần bình ổn. Ngày hôm sau cũng không thấy ngũ hoàng tử, có kinh nghiệm ngày hôm qua Thanh nhi không có nơi nơi đi tìm, chỉ chờ ở cửa, chạng vạng ngũ hoàng tử quả nhiên là đã trở lại. Ngày thứ ba, Thanh nhi đi theo phía sau ngũ hoàng tử, mới biết được ngũ hoàng tử mấy ngày qua đều là đến ngự hoa viên. Ngũ hoàng tử ngồi ở bên hồ nước trước hòn giả sơn, ngũ hoàng tử ngồi tại nơi không phải là bí mật, nhưng mọi người lui tới vẫn không có chú ý tới hắn. Thanh Nhi nghĩ nếu chính mình không phải đi theo sau ngũ hoàng tử, chỉ sợ cũng sẽ không chú ý tới hắn. Ngũ hoàng tử rõ ràng ngồi ngay tại kia, nhưng lại không có ai nhìn đến. Gió thổi qua thổi bay chút trần sa sương mù, trong nháy mắt ngũ hoàng tử thật giống như bị gió thổi tiêu thất.
|
Chương 4: Minh hoàng Đi vào thế giới này, trở thành Ly Thanh đã qua hai tháng, Tiếu Mạch bi ai phát hiện ra rằng: Ly Thanh so với biểu hiện trong trí nhớ của hắn còn nhỏ bé hơn, không có tồn tại. Bất quá cũng là nhờ vậy làm cho Tiếu Mạch có thể hoàn toàn thay thế được Ly Thanh, không cần lo lắng nguy hiểm bị người khác phát hiện ra. Đây đối với Tiếu Mạch mà nói chính là may mắn, nhưng hắn lại chẳng có một chút gì là hưng phấn, nếu có thì chính là cảm giác vô cùng bi ai. Tuy nhiên, Tiếu Mạch vẫn là phát hiện có người phát giác ra hắn cùng với Ly Thanh bất đồng, người đó chính là Thanh Nhi - cung nữ phụ trách chiếu cố Ly Thanh. Tuy chỉ cùng Thanh nhi ở chung hai tháng nhưng Tiếu Mạch biết Thanh nhi là thật tâm quan tâm Ly Thanh. Phát hiện này khiến Tiếu Mạch thực vui sướng, vì có người thật tình quan tâm Ly Thanh mà cảm thấy vui mừng. Kỳ thật Tiếu Mạch cũng không sợ bị người khác phát hiện. Sau đó, hậu quả nghiêm trọng nhất bất quá chỉ là chết mà thôi. Huống chi Thanh nhi chỉ là đơn thuần cảm thấy được Ly Thanh thay đổi, cùng trước kia có nhiều điểm khác biệt, nên vì hắn lo lắng mà thôi.
Hai tháng qua Tiếu Mạch hầu như mỗi ngày đều đến ngự hoa viên. Hắn đi ngự hoa viên không phải vì ngắm hoa cũng không phải để chơi đùa. Mỗi ngày hắn đều đến đây ngồi ở hồ nước bên cạnh hòn giả sơn, ngồi đến chạng vạng, mặt trời xuống núi mới rời đi. Tiếu Mạch thực thích nơi này, lần đầu tiên ngay lúc vô ý phát hiện đã thích. Nước ao trong suốt phản chiếu bầu trời xanh thẳm sáng ngời, lam cùng lục giống như dung hòa cùng một chỗ rồi lại phân biệt rõ ràng. Mỗi khi nhìn thấy cảnh sắc này, Tiếu Mạch có cảm giác thế gian chỉ có hắn một người. Lúc ấy, hắn cái gì cũng không muốn nghĩ, cũng không suy nghĩ, trong lòng thật thanh thản. Kiếp trước cùng hiện tại, mọi chuyện giống như chưa từng phát sinh. Hết thảy đều trở nên mờ ảo, giống như không tồn tại, mọi thứ từng làm cho hắn bi thương đau lòng đều như một giấc mộng.
Mỗi ngày Tiếu Mạch luôn ngồi cùng một vị trí, nhìn thấy cùng một dạng cảnh sắc, cảm thụ thế giới riêng của chính minh. Nguyên lai thế giới chỉ có một mình như vậy thật là thoải mái, yên tĩnh, thanh bình. Đã từng có người nói, con người là một loài sinh vật sợ hãi sự cô đơn, cho nên mới tạo thành xã hội, mới cần bằng hữu và thân nhân, mới cùng người khác kết hợp tạo thành một gia đình. Lúc trước, Tiếu Mạch cảm thấy những lời nói này thực là chính xác, cho nên hắn mới cố gắng như thế, cố gắng từ khi là một tiểu hài tử, cố gắng làm cho chính mình có thể trở thành đứa con mà cha mẹ tự hào. Nhưng vô luận hắn có cố gắng như thế nào, thứ nhận được chỉ là ánh mắt lạnh lùng của cha mẹ. Vì cha mẹ mà cố gắng kết quả cuối cùng vẫn là sự coi thường, vì tình yêu mà cố gắng thứ được trả lại là sự phản bội. Thế nhưng ở thời khắc chính mình đi đến cái chết Tiếu Mạch mới nhận ra rằng, cũng không phải tất cả mọi người đều sợ cô đơn. Nguyên lai chỉ cần tiếp nhận cô đơn, cô đơn cũng sẽ không đáng sợ, cô đơn sẽ cùng hắn trở thành đồng bọn. Cho nên hiện tại Tiếu Mạch rất vui vẻ, rất khoái hoạt ở trong thế giới của chính mình.
Ở bên hòn giả sơn, Tiếu Mạch khi thì nhìn trời xanh, khi thì xem nước ao, khi thì nhắm mắt lại cảm thụ làn gió mát. Gió thổi qua khẽ trêu đùa mái tóc, vỗ về khuôn mặt. Từ từ nhắm hai mắt cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng. Tiếu Mạch giống như cảm thấy được chính mình cũng thành gió, bay, bay. Mơn trớn ngọn cỏ nhỏ, xẹt qua sông, bay, bay, bay đến tận cùng thế giới.
Gió ngừng, Tiếu Mạch trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác hụt hẫng, sự vật tốt đẹp luôn tồn tại, chỉ là quá ngắn ngủi. Mở ra mắt lại là một mảnh trời xanh, đột nhiên, khóe mắt hiện lên một mạt minh hoàng. Mạt minh hoàng kia không hề khiến cho Tiếu Mạch chú ý, hắn vẫn như trước chỉ nhìn thấy lam và bạch, nhìn thấy thế giới của chính hắn. Đó là thế giới của hắn, cũng sẽ không bởi vì cái kia đột nhiên xâm nhập mà thay đổi.
Mặt trời chiều ngã về tây, không trung xanh thẳm biến thành một mảnh trời hồng. Màu lam biến mất, thế giới của Tiếu Mạch cũng đóng lại đại môn. Tiếu Mạch ngồi ở kia chờ, chờ Thanh Nhi tìm đến, đem hắn về thế giới khác, nơi không chỉ có một mình hắn.
Chỉ chốc lát mạt màu xanh tiến vào khóe mắt Tiếu Mạch, hắn quay đầu hai mắt phản ánh tràn đầy màu xanh. Mạt minh hoàng kia khi Tiếu Mạch quay đầu đã biến mất ở trong mắt hắn. Tại đây, có thể đi vào trong mắt Tiếu Mạch trừ bỏ lam cùng lục, sợ cũng chỉ có thanh. Màu vàng kia, bất luận là kiếp trước hay hiện tại Tiếu Mạch cũng không từng gặp được, trong mắt tự nhiên cũng vô pháp nhìn đến.
"Ngũ hoàng tử, Thanh Nhi tới đón người, mau cùng nô tỳ trở về đi." Nghe lời nói lo lắng cùng quan tâm, tâm hồn lạnh lẽo của Tiếu Mạch chợt cảm nhận được một tia ấm áp. Vươn tay hướng về phía Thanh nhi, khi hai tay nắm chặt Tiếu Mạch lại phát hiện Thanh nhi hơi hơi run.
Thanh nhi làm sao vậy. Tiếu mạch ngẩng đầu thấy Thanh nhi ánh mắt tràn đầy kính trọng và sợ hãi. Là cái gì làm cho Thanh nhi như thế sợ hãi, không có khả năng là vì mình, như vậy cũng chỉ có thể là phía sau mạt minh hoàng. Vì cái gì? Kia mạt minh hoàng vì cái gì làm Thanh Nhi sợ hãi như thế? Tiếu Mạch nghi hoặc. Chính mình là tò mò sao?! Tựa hồ hai mươi bảy năm qua, đây là chính mình lần đầu tiên sinh ra lòng hiếu kỳ.
*minh hoàng:ánh sáng màu vàng.
nhumi: Chương này có thể làm cho mọi người hơi khó hiểu nhưng vì nó là khởi đầu cho các chương sau, bắt đầu cho cuộc sống thay đổi sau này của Tiếu Mạch nên mọi người đừng thắc mắc gì nhé.^ ^
|