Thần Vô Chi Nguyệt
|
|
Chương 79: Sóng yên biển lặng Hai tháng dự tuyển quốc chiến, cuối cùng cũng kết thúc.
Các phóng viên trong trò chơi đều lập tức hành động. Phỏng vấn phỏng vấn, thông báo thông báo.
Chuyện đầu tiên Lưu Tinh làm khi trở về thành, không phải khoe khoang, không phải tranh công, mà là ở kênh hội kích động hỏi:
"Điểm thế nào rồi? Cách Lãng bao nhiêu điểm? Ảo Giác đâu?"
"Ách...... Đại ca anh bình tĩnh một chút. Cách Lãng hình như là tám điểm, ảo giác chín điểm , chúng ta bảy điểm......"
Lưu Tinh ngây ngẩn cả người.
Cậu biết rõ, kết quả như vậy có ý nghĩa gì.
**
Điểm tập hợp Cách Lãng Địch Á, không khí bình thản.
"Cư nhiên lại bằng điểm...... Thật thần kì."
"Ba công hội bằng điểm nhau, tình huống như vậy chúng ta cũng tự phục mình đi?"
"Bằng điểm như vậy, có phải hay không sẽ tiến hành PK năm người?" Quả Quả hỏi.
"Đúng rồi." Chu Luật gật đầu nói,"Ba nhà cùng tham gia PK, luân chiến rồi lựa chọn một nhà."
"Còn muốn PK nữa sao...... Thật sự là phiền toái mà." Có người thất vọng nói,"Nếu đêm nay hạ thêm được một thành nữa, như vậy là có thể thắng được hai nhà kia."
"Hai nhà bọn họ sao lại không nghĩ như thế?" Hồ Ly cười cười,"Kỳ thật, chúng ta có thể đánh tới trình độ này cũng đã thực rất giỏi ."
"Đúng vậy." Vân Trung nói tiếp ,"Làm tốt lắm, các anh em."
"Hắc hắc...... Đây coi như là trận đánh lấy ít thắng nhiều điển hình đi?"
"Cậu đắc ý ít thôi, không biết là ai đánh mất thành liền hoảng hốt kêu oa oa ấy nhỉ?"
"Có sao......?"
"Cảm tạ mọi người nguyện ý ở lại, trợ giúp cho Cách Lãng Địch Á trong thời điểm khó khăn nhất." Hồ Ly trịnh trọng nói,"Có thành tích như hiện tại, là các hội viên cùng cố gắng, là kết quả của các anh em, bằng hữu toàn lực trợ giúp. Bất luận là đội công thành, tổ nhiệm vụ hay là tổ chế dược...... Mỗi người các bạn, đều là ân nhân của Cách Lãng Địch Á, và của tôi. Mấy ngày nay cùng mọi người một chỗ, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành rất nhiều. Tương lai con đường phát triển của Cách Lãng Địch Á còn rất dài lâu, tôi tin tưởng chúng ta sẽ có năng lực để đi tiếp...... Có được niềm tin như vậy, là món quà tốt nhất các bạn gửi tặng cho tôi. Cho dù sau này mọi người không ở lại công hội, chúng ta vẫn là anh em tốt, bạn bè tốt, có việc gì khó khăn cứ việc nói với tôi, chỉ cần có thể làm được, nhất định tôi sẽ toàn lực giúp đỡ."
"Ai ai...... Nói khách khí như vậy làm gì, Tiểu Hồ ~" Mã Lệ phất phất tay nói,"Nói nhiều như vậy làm người ta nghe đau đầu quá, cậu thật đúng là người đáng ghét mà......"
"......"
Mã Lệ cười đến quỷ dị:"Àh, tiện đây nói ra tớ, Phiêu Linh, Không Thể cùng Tiểu Thần Thần tạm thời không nghĩ rời đi. Cho nên, cậu phải chuẩn bị tốt nuôi dưỡng chúng tớ đi."
"......"
Hồ Ly trợn tròn mắt.
"Đúng vậy, Hồ Ly." Phiêu Linh nháy nháy mắt, nghịch ngợm nói,"Chúng em quyết định ở lại Cách Lãng , anh đừng quên phát tiền tiêu vặt cho chúng em nhé."
"Tiền tiêu vặt ~ tiền tiêu vặt ~"
"Nhưng mà tớ lại có vẻ muốn dùng da Hồ Ly làm khăn quàng cổ hơn, ôi chao......"
"Lạp lạp lạp...... Chúng ta là côn trùng có hại, chúng ta là côn trùng có hại......"
"Mọi người, tranh thủ ăn sập Cách Lãng Địch Á nhanh một chút!"
Mấy đứa nhỏ này......
Chu Luật nhịn không được nở nụ cười.
Có bọn họ, Hồ Ly cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch nữa...... Thậm chí, chắc chắn cũng chẳng còn được yên thân.
"Mã Lệ Mã Lệ, anh không đi sao?"
Quả Quả kích động hỏi.
"Đúng rồi nha, bé Quả Quả đâu rồi? Muốn ở lại cùng nhau chơi không?"
"Mã Lệ, tôi tố cáo cậu dụ dỗ trẻ vị thành niên!"
"Ha ha ha......"
"Ách, thôi thôi......" Quả Quả có chút chần chờ.
"Cô bé, em vẫn là nên nghe theo trái tim mình đi." Chu Luật mỉm cười nói.
"...... Vâng!" Quả Quả thế mới gật gật đầu,"Hắc hắc...... Em muốn ở lại cùng chơi với Mã Lệ."
Một đám người tươi cười náo loạn, vui vẻ cứ như đã được tham gia Quốc chiến rồi vậy.
Đương nhiên...... Vấn đề có được tham gia hay không, đối với bọn họ mà nói cũng không phải đặc biệt quan trọng.
Quý trọng những người bên cạnh mình, đây mới là hạnh phúc thật sự.
"Tiểu Luật...... Cũng nên về rồi?" Hồ Ly gửi tin mật."Uhm."
Ánh Sáng thuận lợi tham gia Quốc chiến, đêm nay chắc đang mở tiệc chúc mừng. Đồng thời...... cậu cũng muốn đưa Luật trở lại nơi mà cậu ấy thời thời khắc khắc tưởng niệm trong lòng.
"Mấy ngày nay cậu đã vất vả rồi."
"Giữa chúng ta không nên nói mấy câu đó."
"Đúng rồi...... Sau khi trở về, giúp tớ nói với Đỗ Vũ Trạch một tiếng cám ơn, cùng với chúc mừng."
Chu Luật cười:" Vì sao cậu không tự mình đi nói?"
"...... Không thích!"
"Mọi người nếu vui vẻ như vậy, không bằng cùng đi thi đấu thể thao thế nào?" Vân Trung đúng lúc đề nghị.
"Tốt tốt."
"Đi đâu cũng được, hoho."
"Hôm nay tớ nhất định phải hảo hảo chà đạp Mã Lệ!" Có người kêu gào.
"Điều đó...... thật có lỗi , mọi người cứ từ từ chơi nhé." Mã Lệ đứng dậy, phất tay nói,"Hiện tại tớ đang muốn đi làm chuyện 'đứng đắn', muốn 'chà đạp' tớ hả, phiền cậu để lần sau nha~"
"Mã Lệ...... Cậu đừng chạy -!"
"Hắc hắc hắc hắc......"
Yêu quái quỷ dị biến mất trong tiếng cười.
Kỳ thật vừa rồi, Mã Lệ nhận được tin nhắn tán gẫu mật của Ken. Đối phương hẹn cậu gặp mặt một mình.
Từ lần trước thành chiến gặp trên đường, sau khi làm rõ lập trường của mình, hai người vẫn chưa nói chuyện lại. Duy nhất có thể xác định một điều, Ken đã không hề tức giận.
Ngày thường đều bị bằng hữu gọi là "Yêu nghiệt", Mã Lệ giờ này phút này, thái độ lại đứng đắn khác thường.
"...... Anh Thần Dận."
"Kết quả bằng điểm, cũng coi như là vui mừng lớn đi."Ken thản nhiên nói.
"Nhưng mà, cuối cùng người thắng chỉ có một."
"Không sao......" Ken xoay người, nhìn cậu,"Thực tế, nếu không phải Lưu Tinh , đứa nhỏ đó cuối cùng ra sức liều mạng, Ngân Cánh hiện tại ngay cả cơ hội tham dự pk cũng không có ."
"......"
"Cũng giống như các cậu bị mấy kẻ đổ môn làm cho kiệt sức, chúng ta cũng bị Phật nhân làm cho thập phần đau đầu. Pk, có lẽ mới là phương thức công bằng nhất."
"Vâng."
Mã Lệ chần chờ hồi lâu, nói:
"Anh...... Anh thật lâu vẫn chưa về nhà."
Ken từ khi học đại học đã rời nhà ra ở riêng, trước đây cuối tuần nào cũng trở về vài lần. Cho tới ngày đó......
"Uh, sao vậy?"
"Anh không phải đang nghĩ không muốn nhìn thấy em?"
"...... Tiểu Ngữ, em suy nghĩ nhiều rồi."Ken lắc đầu,"Gần đây thật sự rất bận rộn. Ngoại trừ công việc cùng trò chơi, còn có chuyện chị dâu tương lai của em."
"Thật không......"
"Không hiểu em đang suy nghĩ gì."Ken khẽ thở dài,"Cuối tuần này anh sẽ trở về gặp mọi người."
Cậu em trai Thần Ngữ, tuổi càng lớn, tâm tư lại càng kỳ quái. Hiện tại, mình cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ được.
"Anh."
"Sao vậy?"
"Anh vẫn tiếp tục lưu lại Thiên Tùng sao?"
"Sao tự nhiên lại quan tâm đến chuyện công hội bên anh?"
"Sera đã điều tra ra, lúc ấy người post topic bát quái đó chính là Thiên Tùng. Người này...... đầu óc có vấn đề phải không?"
"Sao?" Ken thực bình tĩnh lên tiếng.
"Anh......" Mã Lệ nhíu mày nói,"Hay là anh đã sớm biết?"
"Thực tế, anh cũng không thể tín nhiệm được cậu ta." Ken cười lạnh nói,"Phá đổ Cách Lãng lại chạy tới muốn làm vậy với Ngân Cánh, muốn cho Lưu Tinh chịu trách nhiệm bất lợi...... Thực đáng tiếc, mắt anh còn không có vấn đề đến loại trình độ này."
"Người đó thật sự rất kỳ quái."
"Chuyện của cậu ta anh sẽ xử lý, em cũng không cần phải lo lắng ."Ken thản nhiên nói,"Lúc trước lựa chọn lợi dụng người của cậu ta là anh , anh vô luận như thế nào cũng không thể xử lý nhanh chóng được, cũng không muốn xử lý nhanh chuyện này. Tiểu Ngữ, em cũng biết, Ngân Cánh cùng Cách Lãng sau này vẫn là kẻ địch như cũ, điểm này sẽ không thay đổi."
"Em biết." Mã Lệ mỉm cười,"Cho nên, dù đối thủ có là anh Thần Dận, em cũng sẽ không hạ thủ lưu tình."
"Thấy em vui vẻ như vậy, muốn làm thế nào liền cứ làm thế đó đi."Lời nói của Ken mang theo bẩy phần sủng nịch ba phần bất đắc dĩ, "Nói, năm người đi pk em cũng tham gia chứ?"
"Em sẽ cố gắng."
"Được rồi, đến lúc đó chúng ta lại cùng phân cao thấp."
"Nếu kết quả rút thăm không phải là cách lãng...... Anh cũng không thể bại bởi Ảo Giác đó."
"Làm gì có chuyện như vậy."Ken tràn ngập tự tin cười nói,"Những lời này, anh cũng đồng dạng trả lại cho em.
|
Chương 80: Hết thảy rất đẹp, chỉ vì có cậu Danh sách các đội tham dự Quốc chiến, nửa giờ sau được công bố ngay trang đầu diễn đàn.
Công hội đệ nhất Bi luyến hồ, Ánh Sáng Chi Đường trực tiếp được tham gia, ba công hội Cách Lãng, Ngân Cánh, Ảo Giác, phải thông qua hai đợt pk tranh đoạt vị trí thứ hai
Còn danh ngạch tham gia.
Đoàn thể pk cùng danh sách đối chiến, ba ngày sau sẽ được thông báo. Đến lúc đó, Cách Lãng Địch Á sẽ đoạt được thành tích thế nào...... Vẫn chưa ai biết.
Dự tuyển đã xong. Những chuyện sau này, mình sẽ không xen vào nữa, cũng không thể xen vào nữa .
Sau khi nói lời tạm biệt với Quả Quả, Chu Luật liền rời khỏi Cách Lãng Địch Á.
Hai tháng qua trải qua hết thảy cùng nhau, tâm tình cũng có chút lưu luyến, nhưng, tại trò chơi này, còn có một nơi làm cho phải cậu lưu luyến hơn.
...... Ánh Sáng Chi Đường.
"Phó hội, nhanh lên nhanh lên."
Cá Chết luôn mồm thúc giục cậu đến đến trấn Khắc Thụy Tư Đặc.
Tới nơi đó, Chu Luật thấy mấy hội viên đang sắp xếp chỗ đứng.
"Phó hội ~~ đến chụp ảnh kỷ niệm nào."
Cá Chết hô.
"Các cậu...... vẫn chưa đi ngủ?"
"Bây giờ còn sớm mà...... Mọi người đều hưng phấn như vậy, làm sao mà ngủ được." Mèo Lười hưng trí bừng bừng nói,"Huống chi, chúng em còn muốn nghênh đón phó hội về nhà a."
Trên màn hình bỗng nhiên hiện lời mời nhập hội. Chu Luật không cần nghĩ ngợi nhấn nút đồng ý.
Tiêu chí quen thuộc, kênh hội quen thuộc, danh sách thành viên quen thuộc...... Nhìn đến đây, Chu Luật nhất thời có một loại cảm giác an tâm.
Đồng thời...... Cậu còn thấy Thanh Dạ đã sớm sửa chữa thông cáo.
[From: Hội trưởng Ánh Sáng Chi Đường, Thanh Dạ ]
[ Cung nghênh Thánh Thượng hồi cung ~~~]
Chu Luật cười chảy cả nước mắt.
"Thông cáo này......" Mèo Lười đề nghị nói,"Nếu đem tên người phát biểu đổi thành 'Tiểu Thanh Tử' sẽ càng thích hợp hơn nhỉ? Ha ha."
"Ăn nói không nghiêm túc, cẩn thận bị Lão đại làm thịt......"
"Không sao đâu, dù sao anh ấy cũng không ở đây."
"Ơ thế Thanh Dạ đâu rồi?"
Xác thực, từ lúc bắt đầu cũng không nhìn thấy bóng dáng nhân vật quan trọng này.
"Lão đại hả...... Sau khi thành chiến kết thúc nói mấy câu liền mất tích, ai biết đã chạy đi đâu. Có lẽ trong nhà có việc?"
"Mặc kệ anh ấy, dù sao không ở lại là anh ấy tổn thất hắc hắc...... Đêm nay tập thể hội viên Ánh Sáng suốt đêm cuồng hoan ~~"
"Nhưng mà trước đó......" Cá Chết mỉm cười nhắc nhở nói,"Mọi người có lời gì muốn nói thì cũng nên nói ra đi?"
"A, đúng đúng, đây là không thể không nói ."
"Ừ, bắt đầu đi......"
Sau đó...... Chu Luật thấy, mọi người ở đây đều đồng thanh nói như vầy:
"Hoan nghênh về nhà - Luật phó hội -"
Kênh tán gẫu cộng đồng nháy mắt bị mấy chục câu nói giống nhau như đúc chen chật kín.
Đồng thời bị lấp đầy , còn có trái tim mình.
"...... Cảm ơn."
Tạm thời...... Chỉ có thể dùng hai chữ đơn giản như thế để đáp lại.
Có những chuyện, văn tự nông cạn trong đầu không thể miêu tả được.
Có những tình cảm, dù có dùng ngôn ngữ phong phú cũng vô pháp biểu đạt .
"Đêm nay mọi người cùng đi đánh boss khắp Thần Vô đi." Khả Nhạc đề nghị,"Uhm...... Tôi đã từng nghĩ. Bắt đầu từ khi cùng luyện cấp với một người, chúng ta sẽ cùng càn quét đến tận chỗ bé Boss ở Vĩnh Dạ địa cung nhé?"
"Ách...... Ngay cả thằng bé đáng yêu như vậy cũng không buông tha sao?"
"Tôi thích ăn nhất là - Thạch- vải - đông - lạnh-"
"Khả Nhạc ah, anh thực là tàn nhẫn quá đi......"
"Leng keng -"
Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Quay đầu nhìn đồng hồ, mười một giờ.
Đã đã trễ thế này, là ai đến vậy......? Hồ Ly?
"Tôi có chút chuyện."
Nhắn lại cho các bằng hữu, Chu Luật đứng dậy mở cửa.
"Luật."
Thanh niên vẻ mặt tao nhã đứng ngoài cửa mỉm cười, hình như đối với hành vi 'quấy rầy'nhà người khác đêm hôm khuya khoắt của mình không chút ngại ngùng.
"Thanh Dạ......"
"Ân?"
"Sao anh lại đến đây......"
Thật sự có điểm ngoài ý muốn...... Nhà đối phương, dù sao cũng cách nơi này rất xa.
"Sau khi kết thúc thành chiến không lâu, anh gọi tắc xi chạy đến bên này." Thanh Dạ ôn nhu nói,"Nhớ em, không thể tới gặp sao?"
Nhớ em.
Cho nên dù đang là nửa đêm, cũng muốn tới gặp em.
Chu Luật vươn tay, gắt gao ôm đối phương.
"Luật, em nhiệt tình như vậy, thực sự làm cho anh cảm động không thôi......"
Thanh Dạ vuốt ve mái tóc đối phương, nói giỡn.
Mà mái đầu của người yêu đang chôn sâu vào cần cổ của mình, giờ phút này lại lẩm bẩm:
"Em đã trở về, Thanh Dạ."
"Thân ái ...... Hoan nghênh trở về."
Thanh Dạ cười cười, nhanh chóng cũng giang tay ôm lại.
Từ nay về sau, vô luận suy nghĩ hay là thực sự, em cũng không còn cơ hội...... rời xa anh.
"Phó hội, anh còn đó không?"
"Phó hội??"
Một đám người đã tập hợp xong chuẩn bị xuất phát, lại tìm không thấy người chỉ huy .
Thật ra mà nói...... Là Luật thần quan từ lúc nói ra câu kia vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chắc người rõ ràng không còn ngồi trước máy tính.
"Kỳ quái...... Rời đi một chút mà lại lâu như vậy sao?" Đu Đủ đi đến bên cạnh Thần quan, làm cái một biểu tình mê hoặc.
"Phó hội lại đang đi đâu nhỉ?"
"Chúng ta đi trước, hay là tiếp tục chờ?" Khả Nhạc trưng cầu ý kiến của mọi người.
"Chờ đi...... Không có Phó hội chơi không vui."
Nhìn thấy mấy câu đó, Thanh Dạ nhịn không được thay thế người yêu trả lời:
"Luật đêm nay không rảnh, các cậu tự mình chơi đi, ngoan."
"Í! Nói chuyện kìa, nói chuyện kìa!"
"Ách...... Không phải lời Phó hội tự nói, vậy anh là......"
"Chẳng lẽ là...... đạo hào sao!?"
Có người khoa trương kêu to.
"Khụ...... Thật đúng là một đám ngu ngốc." Thanh Dạ ra vẻ thâm trầm nói,"Đứa nào dám nói Lão đại của các cậu là đạo hào,hả? Còn không mau đứng ra cho tôi."
"Uy......" Yoyo phát hiện ra điểm bất thường,"Nhân vật của Phó hội có rời mạng chưa?"
"Vẫn đều đứng yên không nhúc nhích mà......"
"Nói như vậy......"
"Hội trưởng, anh hiện đang ở trong nhà Phó hội?" Nữ thần quan một lời nói đúng luôn.
"Chính xác."
"A a a a a -"
"Thập phần hiểu biết tình trạng trước mắt" cùng với "Phân tích thỏa đáng tương lai phát triển" bạn học Cá Chết nhất thời nhảy dựng lên, kích động kêu:
"Phạm tội a --"
"......"
Thanh Dạ không nói gì.
"Anh...... đang cùng bọn họ trêu đùa gì vậy?"
Chu Luật bưng cà phê đến bên cạnh.
"Nói lời tạm biệt mọi người hộ em."
"Vì sao?"
Thanh Dạ quay sang, cười xấu xa nói:"Có anh ở đây, em cho rằng mình còn có thời gian rảnh để chơi trò chơi?"
"Ý của anh là...... Đêm nay sẽ 'mặt dày mày dạn' mà ở lại đây?"
Chu Luật cười cười, đem cái chén đặt ở trên bàn máy tính. Giây tiếp theo, lập tức bị Thanh Dạ nắm được cổ tay, kéo vào trong lòng.
Duy trì tư thế ngồi lên người người khác...... Tư thế thân thể kề cận cực kì ái muội.
"Em nói sao?" Thanh Dạ cười cười,"Thật vất vả mới nắm được một cơ hội, sao có thể bỏ qua."
"Vậy được rồi...... Anh ngủ trên sàn."
"Nếu Luật nguyện ý ngủ cùng anh, thì ngủ chỗ nào cũng không sao cả."
"Anh ...thật là......"
Hai người nhìn nhau cười.
"Nói đi......" Chu Luật hỏi,"Danh sách chính thức tham gia Quốc chiến cùng danh sách dự bị, anh đã quyết định hết chưa?"
"Cũng đã có ý rồi." Thanh Dạ dừng lại, ái muội trả lời,"Nhưng...... chúng ta vì sao lại lựa chọn thời điểm này để thảo luận chính sự?"
"Chúng ta bắt thăm có khả năng hội gặp phải đối thủ bên Thượng Lực......"
"...... Luật."
"Không biết có thể là Vong Linh hoặc Tinh Không không nhỉ?"
"Uy uy...... Em đang muốn làm anh buồn bực có phải không?"
"Thật có lỗi, thật có lỗi......"
Chu Luật thế mới xong ý quanh co lòng vòng.
Trên thực tế, khoảng cách gần như vậy...... Không phải không nhận thấy được, có cảm giác kỳ lạ nào đó bắt đầu phát triển.
Một chút bất an, một chút chờ mong...... Cùng với một chút cảm giác nói không thành lời.
"Cho dù đối thủ là ai cũng không sao cả." Thanh Dạ nhẹ nhàng nói,"Hiện tại, chúng ta không cần để ý tới những chuyện dư thừa."
"Vâng......"
"Luật, lần trước anh tạm biệt em, hình như cũng đã nói...... Lần sau muốn em phải bồi thường đúng không?"
"Vâng......"
"Như vậy, thân ái à, em chuẩn bị tâm lý tốt rồi chứ?"
Chu Luật nhìn ánh mắt thâm thúy của đối phương, sau một lát, hơi hơi gật đầu.
Tiếp theo...... Là một cái hôn thật sâu.
Từ nay về sau...... Mặc cho đồng bạn trong trò chơi có kêu gọi như thế nào, có kháng nghị như thế nào, hai người không có hồi đáp lại.
Trong mắt bọn họ chỉ tồn tại lẫn nhau. Đây là một đêm chỉ dành cho người yêu.
Đầm lầy đêm tối, Khắc Thụy Tư Đặc, Hưu Bá Luân...... vé vào cửa Mân Côi viên, món quà Giáng sinh màu vàng, Thần Vô Chi Nguyệt...... Mỗi một địa phương , mỗi một vật phẩm, đều đầy ắp kỉ niệm
Nhớ lại lúc bắt đầu cảm thấy tình yêu của người ấy.
Hết thảy rất đẹp, chỉ vì có cậu.
Hạnh phúc, chính là đơn giản như vậy.
**
Ở nơi tập hợp của Ánh Sáng Chi Đường......
Tổ hậu viên của Phó hội đang ngồi xổm góc tường, chỉ chỉ oán linh.
"...... Các cậu rốt cuộc đang buồn bực cái gì?"
Có người tò mò hỏi.
"Tên đề bảng vàng...... Động phòng hoa chúc...... Mẹ ơi! Thực không công bằng! Mọi việc tốt trên thế giới như thế nào đều bị Lão đại một người chiếm xong rồi a! Chiếm xong rồi a......"
"......"
Đứa nhỏ tội nghiệp hoàn toàn không thể hiểu được hàm nghĩa của mấy lời này, đành phải yên lặng tránh xa.
"Phó hội thật vất vả mới trở về, lại khó có thể đồng ý cùng chúng ta chơi suốt đêm a...... Lão đại! Bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng ta -"
"Không bằng...... Chúng ta lần tới liên thủ đem anh ấy tế thần đi?"
"Cậu làm chúng tớ xem hả?"
"Chẳng lẽ cậu không muốn tham dự?"
"Được!!"
Phần oán khí này...... Không biết người nào đó đang đắm chìm trong hạnh phúc, có cảm giác được hay không?
*Thần Vô chi Nguyệt - Chính văn Hoàn*
|
Phiên ngoại: We love Thanh Dạ Đêm nay ngoan ngoãn mà ngủ một giấc đi...... Thân ái .
Thanh Dạ tại mái tóc đối phương, nhẹ nhàng mà hạ xuống một nụ hôn.
"Ngủ ngon."
Nhưng mà, ngay khi nói xong câu đó, bạn học Thanh Dạ bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề cực kì nghiêm trọng──
Tiếp theo, mình nên làm gì?
Luật mỏi mệt như vậy, ngã vào là ngủ luôn trên giường. Tuy hiện tại đang là mùa đông, nhưng cùng cậu ngủ...... Dù sao vẫn không được tốt?
Áo ngủ của Luật đặt bên cạnh. Không đành lòng đánh thức cậu, như vậy mình nên có trách nhiệm cùng nghĩa vụ...... giúp cậu thay quần áo.
Hai tay run rẩy.
Cùng người âu yếm chung sống vốn cũng đã thực "điều này điều nọ" , nếu còn muốn làm loại việc này, khó đảm bảo mình sẽ không......
Tay liên tục run rẩy.
Nội tâm giằng co.
Bỗng nghe thấy tiếng đồng hồ tí tách.
Được rồi...... Bắt đầu.
Thanh Dạ sau khi hít một hơi dài, quyết định dứt khoát động thủ.
Luật...... Nếu em trong lúc này mà tỉnh lại, làm ơn đừng nghĩ anh là tâm địa bất lương, cảm ơn......
Thanh Dạ chậm rãi vươn tay.
Đầu ngón tay chạm đến đến cổ áo, cảm nhận rõ ràng độ ấm da thịt đối phương.
Tay tiếp tục run rẩy......
"Ô......"
Di động trong túi trước tự nhiên lại kịch liệt chấn động, làm cho người ta cả kinh. Thanh Dạ cũng không để ý là ai gọi tới, lập tức lấy điện thoại ra tắt luôn.
Người trên giường vẫn như trước ngủ thật sự sâu, giống như không có thanh âm gì có thể đánh thức cậu.
Đồng hồ đầu giường, đã sắp chỉ về hướng một giờ.
Luật thân ái......
Thanh Dạ hít một hơi dài thứ hai, rồi mới tiếp tục 'công việc'còn dang dở.
Vấn đề thứ nhất thật vất vả mới giải quyết xong, vấn đề thứ hai lại nối gót tới.
Mình ... rốt cuộc nên ngủ thế nào bây giờ?
Luật nằm bên cạnh?...... Đó là dày vò trong dày vò.
Thanh Dạ ra khỏi phòng, nhìn phòng khách.
Sô pha nhà Luật...... Ách, thật sự là phi thường đồ sộ. Hoàn toàn không thể ngồi, càng miễn bàn ngủ trên đó. Tầng tầng lớp lớp sách vở, tài liệu, làm cho Thanh Dạ không khỏi hoài nghi rốt cuộc đã bao nhiêu năm không thu dọn.
Giá sách nhà Luật, chẳng lẽ chỉ dùng để trang trí?
Này hai đám tài liệu nhìn qua cũng chỉnh tề, thực tế có nguy cơ rất lớn. Một khi vô ý động vào, cực kì có khả năng toàn bộ sụp đổ.
Tóm lại, vẫn là nên để yên đó......
Thanh Dạ liền xóa ngay ý định ngủ trên sô pha trong đầu, quyết định tìm một phòng khác.
Sau khi nhẹ nhàng dạo qua một vòng các phòng...... Thanh Dạ mới biết được, ý nghĩ của mình thật sự đã quá ngây thơ rồi.
Ngày thường nhìn Luật cuộc sống cũng nghiêm cẩn, mà tại phương diện này lại tùy ý như vậy.
Nên nói gì bây giờ......
Ngôi nhà như vậy...... làm sao mời khách đến được?
Thanh Dạ đứng ở một gian phòng mà cảm khái.
Nơi này trước kia chắc là phòng cha mẹ Luật. Kia trên chiếc giường trống hiện tại lại để đầy thùng rỗng, nhìn thôi cũng thấy vô lực.
Thanh Dạ nghiêng đầu, nhìn mấy khung ảnh được đặt trên chiếc tủ nhỏ.
Ở giữa, là ảnh một nhà ba người chụp chung.
Ảnh chụp Luật cười đến thực vui vẻ, nhìn qua chắc chỉ mới mười bốn, mười năm tuổi. Thiếu niên thanh tú non nớt, thật sự rất đáng yêu.
Mà nhìn cậu cười, lại có cảm giác hạnh phúc phát ra từ nội tâm.
Bên phải là ảnh chụp bốn người Luật, Hồ Ly, Quả Quả, Vân Trung. Tay của Hồ Ly khoát lên vai Luật.
Thanh Dạ hơi hơi nhíu nhíu đầu mày.
Đem ánh mắt chuyển qua bên trái...... Trong lòng nhất thời thư thái.
Là lần trước tụ hội, Cá Chết chụp .
Ảnh chụp hội viên Ánh Sáng, mọi người đều cười thực hạnh phúc.
Về tới phòng Luật, Thanh Dạ quyết định...... Ngủ.
Tắt đèn, hết thảy bị đêm tối yên lặng vây quanh. Chỉ nghe được đến tiếng kim đồng hồ tích tắc, cùng với, tiếng hít thở đều đều của người nằm bên cạnh.
Cùng Luật nằm chung một giường, cảm giác quả thực...... cực kì không tốt.
Thanh Dạ giờ phút thực sự hy vọng mình có thể lập tức ngủ một mạch đến hừng đông.
Nhưng...... Chẳng biết là có phải động tác mình nằm xuống làm cho Luật bị giật mình. Luật thế nhưng...... lại dựa vào mình mà ngủ......
Đây chẳng lẽ lại là lý do trong tiểu thuyết ...... tìm kiếm một nơi ấm áp?
Hai tay run rẩy......
Thanh Dạ cũng bắt đầu xấu hổ...... nằm dịch ra sát mé giường.
Một chút, lại một chút .
Đáng tiếc tốc độ của Thanh Dạ lại quá chậm chạp, toàn bộ thân thể của Luật đã đặt lên mình......
Loại cảm giác này......
Còn tiếp tục như vậy sao được...... Tạm thời rời đi thì tốt hơn...... Nước lạnh yêu quý, ta đến đây......
Thanh Dạ vừa muốn động, bên cạnh bỗng nhiên vươn tới một bàn tay, ôm lấy cổ của anh.
Lạnh......
Ông trời muốn ta chết.
Thanh Dạ trong đầu chỉ còn năm chữ như vậy.
Quay đầu lại nhìn, Luật đang ngủ hoàn toàn vô tội, lại nghĩ tới mình đêm nay có lẽ không cần ngủ, một trận buồn bực.
Loại tình huống này, đến tột cùng là hạnh phúc hay là bất hạnh đây?
Thanh Dạ phát ra âm thanh thở dài vừa thống khổ lại vừa ngọt ngào lần thứ mười ba.
Sáu giờ, Thanh Dạ trước tiên tắt đồng hồ báo thức. Làm xong điểm tâm, gọi Luật rời giường.
Rồi mới, gọi tắc xi chạy về nhà thay quần áo.
"Con."
Vừa mở cửa, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
Không nghĩ tới, mẹ già thân ái của mình, đang ngồi ở phòng khách chờ mình trở về.
"Tối hôm qua qua đêm ở chỗ nào?"
Mẫu thân cực kì mạnh mẽ, hỏi một câu liền trực tiếp đề cập tới vấn đề trọng điểm.
"Ách......"
"Thành thật khai báo tối qua vì sao không tiếp điện thoại!" Mẫu thân đại nhân dùng sức vỗ bàn trà, cả giận nói,"Nói! Con đi làm hư đứa nhỏ nhà ai?"
Phun.
Từ sau khi công khai tính hướng của mình, Thanh Dạ mất không ít thời gian, cuối cùng mới có thể làm người nhà dần dần tiếp nhận. Tuy rằng mẫu thân chưa bao giờ phản đối, nhưng lại tuyệt không hy vọng con mình ở bên ngoài làm điều xằng bậy.
Cho nên, bà đối với sinh hoạt cá nhân của Thanh Dạ vẫn rất quan tâm.
Thanh Dạ biết mẫu thân là vì muốn tốt cho mình, nên cho dù phương thức biểu đạt của bà đến bây giờ vẫn có vấn đề......
"Sao con lại đi làm hư người khác......" Thanh Dạ cười khổ.
"Chẳng lẽ là bị người khác làm hư?"
Tiếp tục phun.
"Mẹ......"
"Được rồi, được rồi, mẹ biết con không xằng bậy." Mẫu thân cười cười, khẽ thở dài,"Vũ Trạch, trước nay con vẫn là một đứa con ngoan...... Kỳ thật, mẹ cũng nên sớm một chút yên tâm với con."
"Không sao." Thanh Dạ cũng cười,"Mẹ cứ quan tâm đến con như vậy cũng không sao."
Anh cởi áo khoác, đi vào phòng ngủ.
"Con."
Mẫu thân gọi.
"Vâng?"
"Con thật sự chứ?"
Thanh Dạ nhìn nhìn bà, ôn hòa nói:"Vâng, con là thật sự. Phải nói là, chưa từng thật sự giống bây giờ."
"Vậy là tốt rồi." Mẫu thân thở nhẹ ngồi uống ngụm trà,"Hôm nào đem đứa nhỏ tới cho chúng ta xem . Tuy rằng ba con ngoài miệng phản đối, nhưng trong tâm cũng đã nhuyễn lắm rồi."
"Con biết."
"Được rồi." Mẫu thân buông cái chén,"Nói chuyện xong, mẹ cũng yên tâm . Mẹ đến công ty nhé."
"Vâng. Không cần con đưa mẹ đi?"
"Không cần, mẹ tự mình đi được."
Mẫu thân đi tới cửa, lại nghĩ tới một việc.
"Đúng rồi, cuộc phỏng vấn tạp chí ngày mai của con, có thể rời lại nửa giờ không?"
"Vâng, để con nói với A Cách là được."
Thanh Dạ cười cười gật đầu.
Tiễn bước mẫu thân, Thanh Dạ trở về phòng ngủ thay quần áo.
Nhớ những việc phát sinh tối hôm qua, bỗng nhiên rất muốn cười.
Luật thân ái, sau này...... Nói gì anh cũng sẽ không buông tha cho em.
Hừ hừ hừ hừ......
P.s của tác giả I.
Bạn học Thanh Dạ, là biên tập của tạp chí dành cho nữ giới được cả nước hoan nghênh. Tạp chí đó tên.. tên là 'We love'.
P.s của tác giả II.
Đám giấy tờ trên sô pha của bạn học Luật vừa động liền sập xuống, như vậy bạn học Luật bình thường dùng cách gì để tìm kiếm tài liệu?
Thật ra...... bạn học Luật trước nay đều tùy ý để chúng nó sụp đổ. Sụp đổ một lần, gom gom lại, lại sụp đổ lần nữa...... một vòng luẩn quẩn vô hạn.
*Thần Vô chi Nguyệt - Toàn văn hoàn *
|