Phiên ngoại 2: Quân ân như thủy hướng đông lưu, đắc sủng ưu di thất sủng sầu. Trăm hoa đua nở khắp nơi theo gió mà đung đưa, cũng biểu hiện thân phận tôn quý của chủ nhân nơi này, và đương nhiên, vương tử của Tề Vân quốc lại càng đủ tư cách.
Hai đứa nhóc mặt đối mặt đứng đó, đứa lớn ước chừng tám, chín tuổi, cười như hoa nở, đang ha ha sờ đầu đứa bé lùn hơn nó một cái đầu, đứa bé chu cái miệng giận dỗi quay mặt đi.
"Đệ sẽ nhớ ta sao? Phong Phong!" Cúi đầu nhìn tiểu hài tử, đứa lớn nói.
"Hừ." Ta còn lâu mới nhớ ngươi.
"Đệ chờ ta trở lại, ta sẽ giúp đệ trở thành một vị vương vĩ đại nhất! Có được không? Phong Phong..." Sờ sờ, ôi mặt đệ đệ mềm quá đi.
"Không thèm, ta không cần ngươi giúp, Phong nhi tự mình cũng sẽ thành vị vương giỏi nhất."
"Nhưng mà, có ca ca giúp, đệ sẽ càng giỏi hơn!"
"Không cần! Ta tuyệt đối không cần ngươi giúp ta!" Phi, ta còn lâu mới bị ngươi gạt.
"..." Hài tử lớn hơn vẻ mặt đầy ủy khuất thương tâm, đôi mắt cũng như bị bịt kín một tầng hơi nước, trông thật đáng thương, đã thế còn cứ nhìn chằm chằm vào tiểu nhân nhi đang cố tỏ ra quật cường kia. Thấy vậy, đứa bé chột dạ, phảng phất như bản thân không đúng, ngay cả những năm tháng bị hắn ức hiếp, hãm hại, đùa bỡn cũng quên...
"Cái kia... được rồi, dù sao cũng có nhiều người giúp ta, ta miễn cưỡng đồng ý vậy.
Vừa nói xong, tiểu hải tử hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, bởi vì kẻ kia ngay lập tức đã tươi cười đắc ý như vừa thực hiện được gian kế, chẳng giống lúc nãy tẹo nào. Đứa nhỏ mặt đỏ bừng, sao mình ngu thế, bây giờ còn bị hắn lừa.
"Tên hỗn đản này, lại gạt ta! Tốt nhất ngươi nên chết luôn ở ngoài đi, đừng trở về nữa." Làm gì có ca ca nào lại đáng ghét như thế chứ.
"Không được, quân không nói đùa! Phong Phong thật thông minh!"
Tiểu hài tử còn muốn mắng nữa, nhưng bởi vì ánh mắt nghiêm túc của hắn, làm nó giật mình. Trong lòng nghĩ nghĩ, người này lại muốn trêu chọc mình rồi, nhưng lại nói không nên lời.
"Phong Phong, ta sẽ rất nhớ đệ với phụ thân! Đệ khẳng định sẽ không nhớ ta, nhưng, đừng quên ta nhé! Tuyệt đối không được quên ta!" Thanh âm nhẹ nhàng ngọt ngào như kẹo vang lên.
Vẫn đứng sau nhìn hai đứa, nam tử mặc cẩm phục đi ra: "Y nhi... lên đường thôi!"
"Phụ thân!" Hài tử lớn hơn nghe thấy tiếng gọi, vội vàng đi tới, còn vẫy tay tạm biệt đứa nhỏ.
Đứa nhỏ cũng bởi vì sắp ly biệt mà len lén nhìn bóng lưng của ca ca đang được mọi người vây quanh, nhưng lại kiêu ngạo nhất định không chịu đưa tiễn.
Mấy năm trôi qua, mỗi ngày lại nhớ nhung, oán hận hắn vì sao phải đi, rồi ngẫu nhiên chờ đợi hắn xuất hiện, cuối cùng là quên mất, đối với một tiểu hài tử mà nói, việc đó cũng không quá khó khăn, vương tử nhỏ tuổi chậm rãi quên dần việc này, ở trong cung, mọi người thuận theo ý nó, nịnh nọt nó, khiến những năm tháng xưa dần dần bị khóa sâu trong đáy lòng.
Hơn nữa thời gian khá dài, ổ khóa từ từ rỉ sét, tựa hồ cũng không dễ mở, mà chủ nhân của trái tim này, cũng không có ý định mở nó ra.
"Vương huynh! Muội không lấy chồng!" Cô công chúa nhướn mi, chiếc roi trong tay quất lên đen đét.
"Ít nghịch ngợm thôi, đòi lấy cũng là muội, không lấy cũng là muội! Thiên hạ ai chẳng biết Vĩnh An công chúa sắp lập gia định, thế mà muội lại còn ầm ĩ." Nhẹ nhàng giễu cợt: "Chẳng lẽ là vì Phòng Hà Tiết đưa tới mấy vị mỹ nhân kia! Vương huynh không phải đã từ chối rồi sao, tuyệt sẽ không để muội phải chịu ủy khuất."
"Muội mặc kệ, trừ phi..." Đôi mắt khẽ chuyển, nàng nói tiếp: "Vương huynh hạ lệnh, Di Vân hầu vĩnh viễn không được nạp thiếp lấy thê."
"Việc này... Khả nhi đừng làm loạn nữa." Đế vương bất đắc sĩ cười khổ, Di Vân hầu đâu phải là người bình thường, làm sao có thể tùy tiện hạ lệnh được, chẳng phải sẽ làm cho người trong thiên hạ nhạo báng sao.
Đôi mắt xinh đẹp của công chúa tràn đầy trông mong: "Vương huynh, muội sẽ nói cho phụ vương biết huynh bắt nạt muội! Phụ vương sẽ làm chủ cho muội!" Vẫn là mấy vị phụ vương thương ta.
"Mấy năm nay phụ vương đã không có tin tức... nếu Khả nhi có thể tìm được bọn họ, vương huynh thật bội phục."
"Ca ca!" Thay đổi cách xưng hô, nàng làm nũng lôi kéo: "Ca ca..."
"Không được hồ đồ."
"...Mặc kệ, vương huynh không đáp ứng, Khả nhi thà chết không lấy..."
Vung xà roi trong tay, Vĩnh An công chúa nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, lưu lại vị đế vương đang thở dài. Con bé này, được nuông chiều sinh hư.
Cuối cùng, Di Vân hầu phải chủ động thanh minh kiếp này chỉ có mình Vĩnh An công chúa, việc này mới chấm dứt, chỉ là sự thật đau xót đằng sau, người ngoài không ai biết.
"Di Vân hầu, khổ cực khanh quá, không biết Khả nhi làm gì khiến khanh chủ động làm thế, thề chung thủy với một người ngoài dung nhan ra thì kiêu ngạo ngang ngược, xảo trá vô cùng, tóm lại... sau này, Khả nhi nhờ khanh." Ừm, nói về Khả nhi như thế hình như có chút quá đáng, thôi bỏ đi. Đế vương thầm cầu khẩn cho người bạn tốt Di Vân hầu của mình...
Cách ngày công chúa thành thân không tới một tháng, sứ thần các nước đã lục tục kéo đến, còn lại thì cũng đang trên đường.
"Bệ hạ, sứ thần Dận Tiêu đã tới!"
"An bài đến Phồn Nghiệp điện..." Đứng dậy nhàn nhã để tỳ nữ sửa sang lại quần áo, vị đệ vương nói: "Khoan, lấy cái bộ màu xanh nhạt lần trước đến đây!"
Lần trước hắn ngại quần áo đó quá mức hoa lệ, nhưng hôm nay thì khác, dù sao cũng là Dận Tiêu, quốc gia duy nhất có thể chống lại Tề Vân, cho nên hoa lệ một chút cũng chẳng sao.
|
Phiên ngoại 3: Ngọt ngào? Thống khổ?. Ngồi ở hoa viên phơi nắng, trong lòng Kỳ như có con mèo đang cào, rất là phiền.
Giữa trưa rảnh rỗi, Lận cùng Tề Thị Vân cho lui hết đám hạ nhân, rồi cùng canh giữ bên cạnh Kỳ, hai người đều biết, đứa bé này hoàn toàn là ngoài ý muốn, Kỳ nhất định sẽ không thích. Nhưng bọn họ chung quy cảm thấy Kỳ đối với hài tử còn tốt hơn cả với bọn họ... Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây lại là sự thật đau lòng!
Kỳ nằm trên ghế dài, cái bụng tròn xoe nhô cao khỏi lớp áo, bởi vì hơi nóng, nên Kỳ đã cởi hai nút ra cho dễ chịu, làn da trắng nõn cùng xương quai xanh gợi cảm cứ thế hiện ra...
Hai người không khống chế được mà len lén ngắm nhìn.... Từ khi trở về từ Dận Tiêu, hai người sợ thai nhi không yên, nên cũng không dám tới gần Kỳ!
Kỳ nhàm chán ngồi nghịch hoa, lỡ đãng quay đầu, chứng kiến vẻ mặt dê già của Lận và Tề Thị Vân, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên! Hỗn đản!
Có hài tử đã làm hắn buộn bực lắm rồi, thế mà hết lần này đến lần khác, cái đứa nhóc trong bụng kia còn giày vò hắn, ngay cả đi cũng phải có cả đám người đằng sau. Đã thế hai tên kia còn thường xuyên răn dạy hạ nhân phải chú ý thân thể hắn, cứ như sợ người khác không biết hắn bụng to không bằng, nghĩ tới đây, tâm tình tốt đẹp của Kỳ không khỏi trở nên âm u.
Chân cũng đã bắt đầu sưng to, bỗng Kỳ nhớ tới vẻ mắt sắp chảy nước miếng của hai người kia, bực mình chỉ muốn cầm chén nước hất vào bọn họ.
"Lận..." Kỳ mỉm cười gọi.
"Hả?" Lận giật mình vội vàng trả lời.
"Chân ta đau."
"Để ta xoa cho ngươi." Có bảo bảo nên máu khó lưu thông đây mà, Lận lập tức chạy tới.
"Ta cũng giúp một tay." Tề Thị Vân thấy Lận tích cực như vậy, không cam lòng mà chạy theo.
Thế là mỗi người một chân cứ thế mà làm.
"A... ah...."
"Ah... ưm... ở đó..."
"Thoải mái quá... a..."
Kỳ mở miệng rên rỉ, tựa hồ công phu xoa bóp của hai người rất giỏi...
Tề Thị Vân và Lận đầu đầy mồ hôi, nếu không phải đang ngồi xổm, thì sợ rằng cái thứ phía dưới kia đã sớm hiện hình rồi. Vẻ mặt thoải mái của Kỳ lại càng thêm quyến rũ hai ngươi bọn họ, xong hết rồi, chịu không nổi nữa rồi.
"À..."
Hai người nhìn nhau, đồng thời mở miệng: "Bọn ta ra ngoài một chút..."
Vừa nói vừa vọt vào phòng tự an ủi, trong đầu nhớ lại vẻ mặt thở dốc của Kỳ, cả hai cười khổ, không ngờ chỉ mới xoa bóp chân, mà Kỳ đã kêu quyến rũ như vậy...
Nhìn bóng lưng hai con sói chạy như điên đằng xa, rồi lại nhìn dấu vết hồng hồng trên chân, Kỳ làu bàu: "Kỹ thuật xoa bóp tệ hại!" Lần sau nhất định không để bọn họ xoa bóp nữa, thật là, đau chết đi mất.
|
[ĐM] CUNG NGHIỆT
Phiên ngoại 4: Đặt tên.
"Ngươi nghĩ đặt tên cho đứa nhỏ này là gì?" Lận nhìn Kỳ đang lười biếng nằm dài, đột nhiên lên tiếng hỏi Tề Thị Vân.
"Hả? Tên... còn không biết là nam hay nữ mà?" Phục hồi tinh thần, Tề Thị Vân nghiêm túc hỏi lại.
"Cứ nghĩ trước đi..." Lận tươi cười đáp, còn nhe hàm răng trắng phau làm Tề Thị Vân chói mắt mà phải lấy tay che mắt lại.
"Ừm, nếu là con trai... Ngâm Phong cùng Y Phong đều có một chữ phong, hay là cứ đặt cái gì Phong đi."
"Diệp Phong?"
"Không ổn... nghe cứ na ná như là "dã phong" ý... Ngươi tính làm một gia đình toàn người điên hả?"
*Dã phong: dã là "cũng", phong là "điên"
"Thế ngươi chọn thử xem..." Đế vương bị đả kích mà liếc mắt xem thường nhìn Lận.
"Tê Phong... Tê phượng vu hoàng, thấy sao?" Lận đắc ý nói.
"...Thế có khác gì "tề phong" đâu..."
*Tề phong: tề là "như nhau, đồng thời", phong là "điên" => điên như nhau =))
"Bỏ đi, thế nếu là con gái thì sao..."
"Linh Phong?"
"Ngọc thụ lâm phong á?"
"Cái đầu ngươi, là chữ linh bên cạnh chữ thủy ấy..."
"..."
"..."
Sau giờ ngọ, hai người miệng khô lưỡi nóng, tình trạng sức cùng lực kiệt...
"Thôi đi... không chọn nữa, lần sau tiếp tục. Ngươi toàn khiêu khích ta..." Tề Thị Vân liếc Lận một cái.
"Gì chứ, ngươi thì khác gì."
"Bất quá, chọn một chữ đặt trước chữ Phong... phải thật cẩn thận..."
"Ừ."
Nhìn hai người liên tục gật đầu, Kỳ không nhịn được mà hỏi: "Chẳng lẽ chọn một cái tên có chữ Phong tệ lắm sao?" Chữ đó rất hay mà...
"Không, đương nhiên không phải... Chữ Phong quả thật rất hay, là bọn ta tài sơ học thiển thôi..."
Lận cắt đứt lời y, nói: "Tài sơ học thiển là ngươi... Ta nhất định sẽ nghĩ ra một cái tên xứng với chữ Phong cho mà xem..."
Tề Thị Vân rất muốn cãi lại, nhưng ngại Kỳ ở đây, nên đành miễn cưỡng cố nặn ra một nụ cười nhăn nhó. Thế là, tên của hài tử đã được xác định một nửa...
~Toàn văn hoàn~
|