Cung Nghiệt
|
|
Cung Nghiệt
Tác giả: Điển Y
Thể loại: Cổ trang cung đình, nhất thụ lưỡng công, huynh đệ, thụ song tính, nam nam sinh tử, ngược luyến tàn tâm.
|
[ĐM] CUNG NGHIỆT
Đệ nhất bộ Một người, vốn là một hoàng đế nhưng lại vì một người con gái mà đánh đổi cả đệ đệ ruột thịt lẫn ngôi vị hoàng đế cùng đất nước. Những tưởng có thể vĩnh viễn sống cùng người mình yêu tại một nơi yên tĩnh phong cảnh hữu tình, thế nhưng trớ trêu, từ đầu đến cuối, hắn lại bị chính người con gái đó lừa gạt. . Một người, cũng là một hoàng đế, chỉ vì ấn tượng thửơ nhỏ mà bày mưu tính kế để có được người kia. . Một người, là một vương gia nhưng lại yêu chính ca ca ruột thịt của mình, để rồi đau đớn đến phế tâm khi bị chính ca ca của mình bán đứng, chỉ cần có được ca ca, hắn có thể hy sinh cả đất nước của mình...
|
01 "Khụ khụ khụ" - Nữ nhân dáng người mảnh khảnh ho liên hồi không ngừng.
"Nàng mệt mỏi lắm sao, Liễu nhi!" - Nam nhân đứng bên cạnh vẻ mặt lo lắng chạy lại đỡ lấy nàng.
"Có lẽ đây vốn là báo ứng của thiếp đi! Hy sinh cả đệ đệ của ngài bất quá cũng chỉ kéo dài cái thân thể bệnh tật này thêm mấy năm mà thôi. Nếu như không phải vì thiếp thì Lận vương gia cũng không bị..."
"Không phải là lỗi của ngươi!" Nam nhân lên tiếng cắt đứt lời nàng.
"Nhưng hắn là đệ đệ ruột thịt duy nhất của ngài mà!" - Nữ nhân thống khổ nói.
"Vì ngươi, trẫm hy sinh cả tính mạng của mình của không sao, huống chi chỉ là một người đệ đệ ! Đối với trẫm mà nói mười người đệ đệ cũng không mảy may so sánh được với ngươi!" Ái phi của trẫm! Cũng đã năm năm rồi mà ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng như vậy sao! Liễu Nhi của trẫm thuần khiết như vậy! Chẳng lẽ trời xanh muốn bắt hồng nhan phải bạc phận? Đáng giận! Trẫm tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra!
********
Trên long sàng xa hoa có hai bóng người đang dây dưa quấn quýt lấy nhau, có điều đôi mắt của nữ nhân lại bị che bằng một miếng vải đen, chỉ cần là phi tử của Kỳ đều biết đây là thói quen của hắn, một sở thích kì quái của bậc đế vương!
"A a .... ân a a.... ! Hoàng thượng, ngài đừng trêu trọc Ngọc nhi nữa ~~~ a a a..... !"
"Sao vậy?! Chỉ như thế đã không chịu được rồi sao?!" Kỳ vừa đùa cợt vừa bắt đầu lấy tay dò xét hướng xuống hạ chi của nữ nhân, làm cho dục hoả sớm đã khó nhịn Ngọc phi càng thêm dâm đãng.
"A a a ~ A a a ~~~ Hoàng thượng, thần thiếp không được!" Bị người hung mãnh thẳng tiến vào khiến Ngọc phi ý loạn tình mê, nếu là nam nhân khác chứng kiến bộ dạng Ngọc phi thế này sợ rằng ngay cả trái tim cũng mềm nhũn ra rồi, nhưng Kỳ dù sao cũng không phải người bình thường mà là cửu ngũ chí tôn! Cho dù đang hoan ái vẫn có thể khống chế được bản thân như bình thường!"
********
Ân ái trôi qua, Kỳ nằm ở trên trường kỷ tùy ý để Ngọc phi đút hoa quả, những ngày gần đây do nước láng giềng - Tề Vân quốc tại biên cảnh đóng quân, công việc chính sự của Kỳ càng thêm bận rộn hơn! Ép hắn cơ hồ sắp chết vì mệt mỏi! Hắn là thuộc số ít hoàng đế chưa từng tập võ trong lịch sử! Khi còn bé, thân thể của Kỳ phi thường yếu ớt! Cho nên chỉ có thế cố hết sức đọc sách học hành, do đó xét binh pháp bày trận chính là không người nào có thể vượt qua hắn, cuối cùng vì thế mà lấy được đế vị. Bất quá hắn mặc dù chưa từng tập võ, nhưng cũng đã từng trải qua chinh chiến sa trường, đối với quyền cước cùng thể lực cũng đã được huấn luyện vô cùng gian khổ! Dù sao một đế vương cũng không thể không có năng lực tự bảo vệ chính mình được. Bản tính trời sinh lãnh khốc của hắn đến bảy năm trước gặp được Liễu phi mới xuất hiện một chút tình cảm, nhưng cũng chỉ giới hạn mỗi Liễu phi mà thôi!
"Hoàng thượng, ngài lại thất thần rồi!"
"Vậy sao?!" Nuốt quả nho do bàn tay trắng trẻo đưa tới, đây cũng là thứ quả mà hắn thích ăn nhất.
"Hoàng thượng ~~" Thân thể đẫy đà bắt đầu hướng sát lại gần Kỳ, "Da của ngài không ngờ mịn màng như vậy a - a a a ~~ xin thứ cho thần thiếp vô lễ!"
"Đứng lên đi!" Hôm nay Kỳ thật sự không có tâm tình so đo với nàng.
"Được rồi! Trẫm cũng nên đi xem Liễu phi một chút!" Nói xong Kỳ nhân tiện đứng dậy nhưng lại bị một đôi tay kéo lại! "Hoàng thượng ~~~ bây giờ cũng đã muộn, ngài lưu lại đi! Nữ nhân bệnh tật kia đâu có gì tốt chứ ...."
Bốp!!!
Không thèm nhìn Ngọc phi bị đánh ngã trên mặt đất, Kỳ không chút lưu tình mà ra lệnh: "Kéo xuống dưới đánh chết cho trẫm !"
"Hoàng thượng!!! Tha mạng!!!"
Tiếng kêu của Ngọc phi đối với Kỳ mà nói căn bản không hề có ý nghĩa gì, nữ nhân không có đầu óc này, tự mình làm bậy thì không thể sống, nếu không phải Liễu Nhi ngọc thể không tốt, hắn cũng chẳng muốn chạm vào nàng!
********
Ngự thư phòng
"Hoàng thượng, đây là mật hàm khẩn cấp mà Tề Nam quốc quân chủ Tề Thị Vân chấp bút, xin mời ngài xem qua!"
"Hảo! Hà thượng thư, ngươi lui ra đi !" Cho thần tử đầy trách nhiệm thối lui, hoàng đế nhẹ nhàng mở thư ra "Này ... Đây là !" Nam nhân tôn quý kích động, thanh âm cũng bắt đầu run rẩy! Trên đó viết chính là ... chỉ cần có cái này thì Liễu Phi ... có thể bình phục vĩnh viễn rồi!!!
*******
Đến khi Kỳ đi tới Liễu Hòa Cung thì trời cũng đã tối. Liễu phi vì thân thể bất hảo đã dựa vào giường ngủ say!
"Liễu nhi!" Nhẹ nhàng gọi một tiếng, Kỳ phát hiện ra người yêu dấu đã ngủ liền nhẹ nhàng ôm Liễu phi lên, lại không nghĩ rằng Liễu phi đã bị bừng tỉnh khỏi giấc ngủ!
"Hoàng thượng, hôm nay có nhiều chuyện quan trọng sao?~" Liễu phi tựa đầu vào vai Kỳ. Bới vì thân thể của Liễu phi không tốt, cho nên bình thường Kỳ không đến muộn như vậy, trừ phi có chuyện rất trọng yếu cần giải quyết!
"Liễu phi, nếu như ta không còn là hoàng đế nữa, ngươi còn có thể yêu ta sao?!" Hoàng đế bất an ôm sát người trong lòng !
"Ngài đang nói chuyện vớ vẩn gì thế! Thần thiếp yêu chính là con người của ngài, không quan hệ đến thân phận của ngài, vô luận ngài là thương nhân hay là bình dân, thần thiếp vĩnh viễn đều là người của ngài!" Liễu phi khẽ vuốt sống lưng run rẩy của Kỳ, một lúc sau Kỳ mới bình tĩnh nói với người trong lòng:
"Chúng ra xuất cung đi!"
******
Đi tới cái thị trấn tầm thường này đã hơn 1 năm, Kỳ cũng dần dần thích ứng cuộc sống yên bình này. Ở đây không có tranh quyền đoạt lợi, không có các thế lực tranh đấu lẫn nhau, cũng không có chính sự nặng nề. Chỉ có người mà mình yêu thương cùng với phong cảnh sơn thuỷ hữu tình. Mặc dù có chút cảm giác là lạ mà chính mình cũng không rõ nhưng cuộc sống thế này thật sự cũng không tệ. Đứng ở trước cửa Lâm Thuỷ sơn trang vốn là nơi để cho Liễu nhi tĩnh dưỡng, Kỳ không kiềm chế được xúc động bùi ngùi. Lại đột nhiên bị tâm ý của mình làm càng hoảng sợ [chẳng lẽ ta hiện tại còn lưu luyến cái gì sao?].
Kỳ đột nhiên có chút khó chịu "Hóa ra Trẫm cũng không thoải mái như trong tưởng tượng."
Nhưng nửa năm trôi qua, cuộc sống ngày qua ngày, Liễu nhi dần dần bình phục cùng với cốt nhục sắp được sinh ra của mình, Kỳ cũng dần dần mà quên đi.
Mà đất nước của Kỳ bị công chiếm cũng đã một năm - Tố Trữ Quốc mặc dù không có đổi tên nhưng cũng đã chính thức trở thành nước chư hầu của Tề Vân Quốc.
Kỳ cùng thê tử mang thai đang ngắm hoa trong hoa viên rực rỡ thì bị một trận ầm ĩ lớn cắt ngang. Gia phó vội vã chạy từ đại sảnh vào đình viện.
"Chủ nhân, không tốt rồi. Có người tới gây sự."
Kỳ bị cắt ngang hứng thú, không để ý đến gia phó đang luống cuống, xoay người nói với thê tử xinh đẹp:
"Liễu nhi, ta ra ngoài xem một chút, nàng đi nghỉ ngơi đi. Lý Tần! Đỡ phu nhân vào phòng."
"Vâng, chủ nhân."
Thoạt nhìn như không có chuyện gì nhưng khi đi ngang qua người đầy tớ trung thành, Kỳ nhỏ giọng nói:
"Ngộ nhỡ có gì xảy ra, phải lấy an toàn của phu nhân làm trọng."
Trên đường tới đại sảnh, tự dưng Kỳ cảm thấy rất bất an, chẳng lẽ là người của Tề Vân Quốc? Nhưng đồng thời cảm thấy rằng chính mình đã không còn là hoàng đế, giang sơn cũng đã bị chiếm từ mấy tháng trước, quân địch hẳn là không có lý do gì quấy rầy mình chứ? Mang theo tâm trạng phức tạp đi tới đại sảnh, nhìn thấy người ở đó làm mặt Kỳ trắng bệch không còn chút máu. Đứng ở trước mặt hắn quả nhiên là người của Tề Vân Quốc, không, phải nói là Hoàng đế của Tề Vân Quốc và Tố Trữ Quốc. Nhưng điều làm hắn càng bất ngờ hơn chính là người đứng cạnh vị hoàng đế kia.
Không sai, mặc dù vóc dáng cao hơn, cũng không mảnh khảnh như trước kia, nhưng hắn quyết không nhận lầm, bởi vì người đó là đệ đệ ruột thịt duy nhất của hắn, cho dù hắn đã 6 năm không gặp.
|
02 "Lâu rồi không gặp! Hoàng huynh !" Người trước mặt giống như lúc xưa điềm tĩnh nở nụ cười, nhưng trong mắt rõ ràng không có một chút ấm áp nào.
"Lận ~ ngươi ~ ngươi ~ ngươi không phải ... ?!" Cho dù vốn là kinh nghiệm sóng to gió lớn nhưng Kỳ đối mặt với trường hợp như vậy cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng. Đối với việc hắn kinh ngạc, Lận chỉ là thản nhiên tươi cười như trước. Đến cùng hắn là Tề Thị Vân - quốc vương của Tề Vân quốc như giáng cho Kỳ một đòn nghiêm trọng.
"Không đúng a, hắn bây giờ là trấn quốc tướng quân Tề Vân quốc ta, phong hào hiện tại là Tố Trữ vương!"
"Ách ..." Kỳ không khỏi khẩu khí lảo đảo, cả giận nói "Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?! Tề Thị Vân, không phải ta đem giang sơn tặng cho ngươi, ngươi sau này sẽ không quấy rầy cuộc sống của ta sao?!"
"Ta có nói sao? Ta vốn chỉ nói là cho ngươi cùng vị kiều thê ở cùng nhau mà thôi!" Nói xong liền cười rồi vỗ vỗ tay "Đem người dẫn tới !"
Bị mang ra chính là người đầy tớ trung thành của mình đang hôn mê bất tỉnh, hay nói đúng hơn là bị đánh ngất đi, từng là thiếp thân hộ vệ Lý Tần, ngay cả hộ vệ võ nghệ cao cường cũng không thể chạy thoát sao? Như vậy ...... Liễu nhi?!
"Tề Thị Vân ! Thê tử của ta ở đâu?"
"Đừng lo lắng, nàng lập tức đi ra ngay!" Nam nhân không nhìn tới sự căm tức của Kỳ, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, cùng vị Tố Trữ vương kia giống nhau dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn.
Trong nhất thời, cả ba người cứ như vậy quỷ dị mà đứng yên, cho đến khi một người đi vào, không ai khác chính là vị thê tử mà kỳ quan tâm.
"Liễu nhi!!!" Nhìn thấy thê tử bình an vô sự, hắn mừng rỡ đang muốn tiến lên thì đã thấy thê tử như chim nhỏ nép vào trong lòng Tề Thị Vân.
"Vương gia, Liễu cơ đã hoàn thành nhiệm vụ của ngài rồi!" Thanh âm ngọt ngào, ánh mắt hấp dẫn ... Còn có cái bóng dáng ôn nhu hiền thục trước kia! Nam nhân hơi thô bạo giựt bàn tay đang khẽ vuốt ve của nàng ra, thản nhiên nói "Lui ra!"
"Vâng, bệ hạ" nàng không cam lòng cắn cắn môi, nhưng cũng bất đắc dĩ! Biết rõ tính tình của hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn rời đi, lúc đi qua liền liếc mắt một cái với 'tướng công' của mình đang mặt mũi xanh lè.
"Ngươi rốt cuộc có chỗ nào tốt? So với phụ nữ còn ghê tởm hơn! ..." Rốt cuộc Liễu Cơ vẫn không nhịn được mà quay sang Kỳ phát tiết ra bất mãn của chính mình.
" ... " Những lời này nếu là mắng nam nhân bình thường khác thì không sao, có thể nói vốn chẳng là gì, nhưng đối với Kỳ mà nói thì lại là đả kích vô cùng lớn, Kỳ không cách nào mở miệng phản bác, chỉ có thể xanh mặt không động đậy.
"Đủ rồi !"
Hai người nam nhân bên cạnh cơ hồ cùng đồng thời phát ra tiếng quát bảo ngưng lại, đối với loại người đang ở đỉnh cao quyền lực như bọn họ thế này thì Liễu cơ chỉ đành oán hận cắn răng lui ra ngoài.
"Hảo! Liễu cơ đã hồi cung rồi, nếu ngươi là tướng công gắn bó với nàng như hình với bóng thì hẳn sẽ theo nàng cùng quay về đi! Hoàng huynh."
" ... " Kỳ không nói gì.
"Không sai, nếu như ngươi đồng ý ngoan ngoãn nghe lời, sau này cuộc sống sẽ khá giả một chút! Nếu không ... " Không hổ là đế vương, lời uy hiếp mà nói ra cũng cực kỳ trôi chảy.
" ... Không có nếu không, vì bây giờ ta sẽ giết ngươi!" Dứt lời, Kỳ lập tức xuất ra đoản kiếm hộ thân mà hướng hắn đâm tới, Tề Thị Vân nhanh mắt tránh thoát công kích, mà Lận đứng ở ngoài thuận thế đánh vào sau gáy của Kỳ, đoản kiếm nhất thời rơi xuống đất, người cũng ngã vào trong lòng Tề Thị Vân.
**************
"Thuận lợi rồi - nhưng ngươi chớ quên khế ước của chúng ta!" Lận nhíu mày nhắc nhở hắn.
"Yên tâm, ta nói sao cũng là vua một nước, hắn là vật sở hữu chung của chúng ta, điểm này ta sẽ không quên đâu !"
**************
Lúc Kỳ tỉnh lại, mơ hồ cảm giác tất cả đều quen thuộc như xưa, giường lớn xa hoa, màn trướng tinh xảo, trưng bày hoa lệ ... Hết thảy mọi thứ, cứ như thể một năm nay sự tình gì cũng chưa từng phát sinh ra, chính mình vẫn còn là đế vương của nơi này.
"Cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi hả! Ta đợi thời khắc này cũng đã hơn một năm rồi!"
Người đứng ở bên giường chính là Tề Thị Vân, Kỳ bây giờ đã hoàn toàn thanh tỉnh, ý thức được chính mình đã bị bắt!!! Đang lo lắng không biết ứng phó thế nào cho nên Kỳ hoàn toàn không có chú ý tới nam nhân đang thò tay vuốt ve mặt hắn, cho đến khi cái tay kia đem vạt áo Kỳ cởi xuống, hắn mới cuống quýt quát to:
"Dừng tay! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Ta nghĩ làm gì không phải rất rõ ràng sao? Ta muốn thượng ngươi a!"
Chứng kiến bộ dáng như thể đương nhiên của hắn, Kỳ trong cơn giận dữ lập tức vung tay tát vào gương mặt sắp hôn mình của hắn.
!!! Chát !!! Thanh âm lanh lảnh của cái tát vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
"Dám ... Đồ tiện nhân nhà ngươi! Đừng tưởng rằng chính mình bây giờ vẫn còn là hoàng đế, ta giữ thể diện cho ngươi mà còn không biết xấu hổ dám đánh ta?! Xem ra ta không thao chết ngươi không được!" Một tay đẩy ngã Kỳ xuống giường đồng thời xé nát quần áo của hắn ra, Kỳ còn chưa kịp phản kháng thì đã bị ép chặt xuống phía dưới, Kỳ mặc dù không kém cỏi nhưng so ra vẫn kém Tề Vân quốc chủ, Tề Vân quốc xưa nay vốn nổi tiếng võ lực cường đại, nam tử từ bé đã được rèn luyện, vua của một nước như Tề Thị Vân lại càng được danh sư chỉ dạy ngay từ lúc còn thơ.
- Chát ! Chát -
Biết rõ dù giãy dụa hay mãnh liệt phản kháng đều vô dụng, cuối cùng Kỳ hung hăng bị cho ăn hai cái tát khiến hắn đầu óc choáng váng, hai mắt trừng lên, khóe miệng cũng lưu lại tơ máu, nam nhân tàn nhẫn bóp cằm hắn nâng lên khẽ liếm.
"Gái điếm, chẳng phải giờ ngươi cũng ngoan ngoãn cho ta hôn sao."
|
03 Hôn môi kịch liệt làm cho Kỳ hô hấp khó khăn, nghĩ muốn phản kháng nhưng thân thể lại trở nên vô lực, hàm dưới bị gắt gao nắm lấy khiến cho đôi môi mở ra, nước miếng trong miệng Tề Thị Vân thuận lợi chảy vào trong miệng hắn. Không cách nào tiếp nhận nụ hôn của nam nhân làm cho dạ dày Kỳ một trận quay cuồng muốn nôn, lúc này bỗng dưng Tề Thị Vân buông hắn ra, làm cho hắn bò đến bên giường phun liên tục.
Qua một hồi lâu... Kỳ thở hổn hển nghĩ: ghê tởm! Sớm biết vậy lúc nãy nhân tiện nôn trong miệng hắn cho rồi.
Mà Tề Thị Vân dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cố sức tóm lấy mái tóc đã sớm bừa bộn của Kỳ, đem hắn kéo trở về giường "Ngươi thật to gan! Nôn, ta cho ngươi nôn!" Nói xong liền dùng dây trói hai tay hắn lại, đồng thời dùng hai chân của mình đè lên hai chân Kỳ.
"Ngươi muốn làm gì? Tên khốn nạn!" Chứng kiến nam nhân ngồi trước mặt mình để lộ ra côn thịt cực lớn, hai tay bị trói ở trên đầu, hai chân cũng không cách nào giãy giụa làm Kỳ hoảng sợ la to.
"Ngươi nếu không thích hôn, ta nhân tiện cho ngươi thứ tốt hơn!" Nam nhân phun ra lời nói tàn khốc rồi nâng cằm của Kỳ lên, đem phân thân sớm đã trướng lớn không kiềm chế được hướng tới gần hắn.
"Ngươi! Ngươi nếu có dũng khí làm như vậy, ta tuyệt đối sẽ cắn đứt cái thứ xấu xa kia ngay lập tức!"
"Xấu xa? Hừ! Rất nhanh ngươi sẽ yêu nó, đến lúc đó đừng hấp trụ nó không tha, mặt khác, nếu ngươi có thể cắn thì cứ thử xem!"
" ___" Kỳ không cách nào nhúc nhích, hai mắt đỏ lên trợn mắt nhìn hắn.
" ... Vừa nhìn thấy ánh mắt đầy nhiệt tình của ngươi như vậy làm ta càng muốn thượng ngươi, còn muốn bắn đầy dịch thể vào khuôn mặt cao quý của ngươi, làm cho ngươi ở dưới thân ta kêu khóc thành tiếng ..." Nam nhân hai mắt đăm đăm lâm vào ảo tưởng.
"Vì cái gì lại là ta?! Hai quốc gia chúng ta luôn luôn chung sống hòa bình, vì cái gì muốn phái Liễu phi, không, Liễu cơ tới nơi này?! Vì cái gì muốn làm ra loại sự tình này?!" Kỳ bị nam nhân cột vào trên giường, còn hơn tôn nghiêm bị chà đạp, Kỳ càng muốn biết vì sao chính mình lại rơi vào loại tình cảnh như thế này, mà không phải là bị giết chết để diệt trừ hậu họa.
(Điển Y: Tiểu Kỳ Kỳ, ngươi cuối cùng cũng nhớ tới mà hỏi rồi a! Kỳ: Cũng không phải là do cái hạng phụ nữ đầu óc đơn bào không logic nhà ngươi sao! Điển Y: !!! Tức giận !!! Ngươi chết chắc rồi ! He he he [cười âm hiểm] )
" ... " Sau một khắc lặng yên ngắn ngủi, nam nhân cuối cùng cũng mở miệng: "Bảy năm trước ta 14 tuổi, chỉ là một người trong số rất nhiều hoàng tử của Tề Vân quốc. So với ta lớn hơn 2 tuổi, ngươi đã là một vị hoàng đế trẻ tuổi không ai không biết! 16 tuổi, ngươi đi chinh phạt rồi bắt được 'Cầm Long', thủ lĩnh của mấy bộ tộc man rợ, sau đó đã mở tiệc mời sứ giả các nước đến tham gia, ta cũng có trong số đó. Lúc ấy, dựa theo quy định, mỗi vị sứ giả đều phải tiến đến kính rượu ngươi, ta mặc dù khinh thường nhưng vẫn tiến lên chúc mừng ngươi. Nhưng ngươi lại ở trước mặt mọi người nói 'Ánh mắt đó của ngươi ý là gì? Mặc kệ ngươi là sứ giả nước nào, có dũng khí dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta là phải chết! Nhưng hôm nay trong lòng ta đang vui, cút xuống dưới đi ! Còn nữa, nếu không phục cứ việc trở về khóc lóc báo cáo, ta Tố Kỳ bất cứ lúc nào cũng xin đợi!' ... Ngươi có biết tâm tình của một kẻ không quyền không thế như ta lúc ấy thế nào không?!" Nói đến đây, khẩu khí của nam nhân đột nhiên hung bạo hẳn lên.
"Ta không nhớ mình đã nói như thế." Kỳ ngắt lời hắn.
"Ngươi đương nhiên không nhớ rõ, năm đó ngươi được mọi người thần phục, đối mặt với những lời châm chọc của sứ giả các nước lúc ấy, ta đã thề nhất định phải giết ngươi!"
"Vậy thì ngươi giết ta đi!" Bị người khác đặt ở dưới thân cũng không làm Kỳ cảm thấy nao núng mà kiên quyết trả lời.
"Nếu như không nhìn thấy một màn như thế, ta nhất định sẽ giết ngươi ..." Nam nhân cúi xuống liếm dọc cổ của Kỳ.
"_____" Sắc mặt Kỳ hơi biến.
"Buối tối trước ngày chuẩn bị về nước, ta đi vào một hành lang. Đi ngang qua một đình viện, ta nhất thời tò mò bước vào, sau đó ta nghe thấy tiếng nước, ngươi đang ở trong ao sen tắm rửa, mặc dù chỉ thấy lưng nhưng cũng vô cùng xinh đẹp! Thân thể không có chút thịt dư thừa nào, cơ bắp cứng cỏi mà có độ co dãn, không thô ráp như nam nhân, lại cũng không có vẻ mềm mại yếu ớt của phụ nữ.
Thoạt nhìn giống như là một con thú *** đãng phóng túng nhưng lại cao quý xinh đẹp, khiêu khích dục vọng của nam nhân! Thế là ta thay đổi chủ ý, ta muốn đem ngươi dưỡng bên người ..."
"Ta tốn thời gian nửa năm để cướp lấy ngôi vị hoàng đế và củng cố chính quyền - nhưng nếu dùng vũ lực đánh chiếm Tố Trữ quốc đang cường thịnh, kết quả chỉ có thể là lưỡng bại câu thương. Cho dù không tiếc hết thảy tấn công, nhưng mất nước thì hẳn ngươi cũng không chịu sống tạm bợ qua ngày! Đến lúc đó, nếu có nước khác đánh chiếm, nước ta cũng không có cách chống đỡ! ... Vốn ta chỉ định đem Liễu cơ để ở bên cạnh ngươi làm nội gián, sau này sẽ tùy theo hoàn cảnh mà hành sự, ha ha~ không nghĩ tới ngươi lại yêu nàng! Đương nhiên bệnh của Liễu cơ cũng là ta tận lực an bài. Khi ta biết ngươi vì một viên hộ mạng đan mà bỏ rơi đệ đệ ruột thịt của mình, ta cũng hiểu rằng ngươi sẽ vì nàng mà mất nước, thế là ta bắt đầu từng bước bố trí, sau liên hợp với vị Lận Vương gia bị ngươi phản bội kia. Có hắn, cùng với việc ngươi tự nguyện rời đi thì công phá Tố Trữ quốc quả thực là dễ như trở bàn tay! Những chuyện sau này thì hẳn không cần ta nói nữa! - Hảo, đừng nói nhảm nữa! Thừa dịp Lận không có ở đây, ngươi tốt nhất nên hầu hạ ta đi!"
Dứt lời liền không chờ đợi được mà dùng sức đem côn thịt nổi đầy gân xanh hung hăng cắm vào miệng Kỳ, làm cho hắn không kịp phản ứng. Nhất thời trong miệng tràn ngập mùi vị của nam nhân, cảm giác dị vật chậm chạp cọ xát trong miệng làm cho Kỳ muốn liều mạng khép đôi môi lại mà cắn, chỉ có điều côn thịt kia thực sự rất lớn, căn bản không cách nào ngậm miệng chứ đừng nói là cắn đứt nó! Giãy giụa ngược lại càng làm cho miệng cùng đầu lưỡi thêm gần sát dị vật đang hưng phấn mà trướng to của nam nhân, khiến nam nhân càng thêm khoái cảm.
"Ư ... Quá tuyệt vời ! A a a ... ! So với tưởng tượng của ta còn muốn sảng hơn!" Nam nhân trên mặt đầy mồ hôi, để khoái cảm kéo dài, hắn tập trung tinh thần khắc chế ý muốn bắn tinh.
Sau đó hắn nắm tóc của Kỳ làm cho mặt Kỳ vùi vào hạ thân của chính mình, tìm một tư thế thuận lợi mà quất xuyên vào, rồi hắn hướng yết hầu của Kỳ mà di chuyển thật nhanh, côn thịt nóng rực thuận theo khoang miệng nuốt xuống, khiến cho Kỳ cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Chưa bao giờ bị người khác đối xử thế này, trong lòng Kỳ trào dâng phẫn nộ cùng cảm giác bị lăng nhục, tâm tư rất không cam lòng. Hai tay bị trói, trong miệng lại bị nhét hạ thể của người khác, ngay cả phương pháp tự vẫn đơn giản nhất cũng không làm được khiến Kỳ càng thêm bi thảm! Vốn là đế vương cao cao tại thượng lại bị người khác đối đãi như thế, Kỳ cuối cùng nhịn không được mà hốc mắt đỏ lên.
|