Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh
|
|
Q1 - C24
Không thể nào? Đương kim võ lâm minh chủ cùng với tên “Tà ma ngoại đạo” nhà ta ở chung một chỗ, bức tranh này nhìn thế nào cũng khiến ta đổ mồ hôi đầm đìa. May là ngày hôm nay cẩn thận không cho Lặc Lặc tháo trang sức đi ngủ trưa.
“Tiểu Nê, sao tới địa bàn của Đại ca cũng không báo cho Đại ca một tiếng?” Lôi Chấn Tiêu dường như không phát hiện dị trạng của ta.
“A? Nơi này là địa bàn của Đại hiệp a? Yêm không biết a!” Ta không nói xạo, chuyện này đúng là không biết.
“Đại ca không phải đã nói nhà ta là Lôi gia bảo ở Lạc Dương sao?” Ôn hòa cười, như là cười ta dễ quên.
“Ha hả, yêm không chú ý. Lẽ nào ‘ Thính Lôi ’ khách điếm là của Đại hiệp a? Sao Đại hiệp lại biết yêm ở chỗ này?” Nguyên lai điều quan trọng mà ta quên là chuyện này. Sớm biết có thể ăn không phải trả tiền, hồi nãy nên gọi thêm nhiều món hơn.
“Nếu không phải ngươi không cẩn thận làm rơi ra lệnh bài, bị tiểu nhị phát hiện, Đại ca dù có thần thông quảng đại hơn nữa, cũng không biết Tiểu Nê đang ở tại khách điếm nhà mình.” Chỉ ra sai lầm.
“Nguyên lai là vậy a! Ha ha! Thật đúng là yêm phải cảm tạ vị tiểu ca kia.” Không có việc gì để làm sao mà nhiều chuyện vậy, y như mấy kẻ trong tiểu thuyết ưa chõ mõm vào chuyện của người khác.
“Vậy bệnh của tiểu tẩu tử đã khá hơn chưa?” Chuyển hoán trọng tâm câu chuyện.
“Cái kia, cái này, hắc hắc, kỳ thực... ta nói thật với ngươi vậy!” Ta không muốn phải nhức đầu vì chuyện này, quyết định thẳng thắn nói thật, “Ta còn chưa cưới vợ, nhà của ta cũng không bị lũ lụt. Kỳ thực ngày đó ta là trong lúc vô ý mà rơi xuống nước, lại bị ngươi nói thành phí hoài bản thân mình, nhất thời hứng thú, bày ra chuyện này để đùa Đại hiệp nhà ngươi. Xin thứ lỗi!”
“Ngươi đã nói, Đại ca ta cũng không gạt ngươi nữa. Ngày đó trước khi ngươi tới Đại ca đã ở bên bờ sông rồi, vì vậy chuyện ngươi rơi xuống nước từ đầu đến cuối Đại ca đều nhìn thấy cả. Đại ca nghĩ ngươi có ý tứ gì khác, định cùng ngươi kết giao rồi tìm hiểu nguồn gốc. Hai chúng ta coi như huề nhau đi.” Trên mặt hơi phiếm hồng.
Ai da, hóa ra là ta cũng bị gạt! “Đại hiệp nói như thế nào, ta liền làm thế nấy.” Bĩu môi, tựa vào người Lặc Lặc chẳng biết từ khi nào đã đến bên cạnh ta.
“Đại hiệp? Ngươi không muốn nhận ta làm Đại ca a?” Nhíu.
“Nào có? Ta chỉ thích gọi như thế, không được sao?” Cáp, quan trọng lắm à?
“Không phải, chỉ là Nghê Bát chỉ sợ cũng không phải tên thực của hiền đệ đi?” Nhíu mày.
“Ta là Lạc Nghiễn.” Sảng khoái nói, chỉ là bảo lưu lại cái họ, sợ bọn họ chê cười.
“Tên rất hay, xuất trần thoát tục. Vậy vị tiểu ca bên cạnh ngươi là?” Rốt cục chú ý tới người hầu nhà ta rồi.
Yên tâm, tên ta đã chọn được, có sẵn rồi, không phải sao? “Hắn là tùy tùng thiếp thân của ta, gọi là Dương Quá. Dương Quá, gặp qua Đại hiệp ta mới quen đi.” Hắc hắc, Dương Quá không phải là Cổ Thiên Lặc sao? Ta thông minh không?
Nhãn thần Lặc Lặc hiện lên một tia phức tạp, hơi gật đầu biểu thị đã biết. Y sợ là không thể gặp danh môn chính phái đi! Ha ha, thật là khó khăn cho đầu gỗ nhà ta rồi.
“Hiền đệ, không bằng tới Lôi gia bảo đi? Chúng ta cũng coi như là huynh đệ tốt, vậy thì tăng thêm chút tình cảm.” Hảo ý mời.
“Được ” Ta quay đầu nhìn Lặc Lặc, thấy y không có phản ứng gì, coi như y đồng ý rồi, “Vậy tất cả nghe theo Đại hiệp.” Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Đêm đó, chúng ta ở lại Lôi gia bảo. Lôi Chấn Tiêu đúng là một đại ân nhân, mỗi ngày đều rút ra một ít thời gian theo ta đi chung quanh shoping, chỉ cho ta những món ăn vặt nổi tiếng nhất nơi này, vì vậy mỗi ngày coi như rất tiêu dao, nhưng mà gương mặt Lặc Lặc từ từ âm trầm, xem ra là không nhịn được nữa. Ta đang đợi, đợi y chủ động nói với ta, không cần cứ như đầu gỗ, không có ý nghĩa.
Hôm nay, Lôi Chấn Tiêu bận xử lý công vụ, Lặc Lặc ngồi ở trên giường luyện công, ta chán đến chết bèn ra hoa viên của Lôi gia bảo đi dạo. Một người đi ngang qua người ta, đột nhiên lại gọi ta.
“Tiểu huynh đệ, chúng ta có có phải đã từng gặp qua ở đâu không?” Thanh âm trầm ổn biểu thị người này rèn luyện hàng ngày không sai.
Ta nhìn lại, không xong! Kẻ này không phải là trung niên nam tử đi đầu truy sát Lặc Lặc nhà ta sao? Ta bật người qua loa đáp: “Vị đại thúc này thật biết nói đùa. Tại hạ mới vào quý phủ, là Lôi Đại ca mời vào ở, thế nào lại từng gặp qua đại thúc ni?”
“Nguyên lai là khách quý của Đại thiếu gia. Tại hạ Lỗ Hữu Cước, quản gia của Lôi gia bảo, ra mắt công tử.” Ôm quyền hành lễ, nhưng trong mắt đầy nghi hoặc. (Lỗ Hữu Cước là Bang chủ Cái Bang trong TDĐH thì phải)
“Lỗ quản gia hữu lễ. Ngươi còn có việc phải làm, vậy tại hạ không quấy rầy nữa.” Ta gật đầu một cái, liền bước nhanh trở về phòng. Lúc này sợ là đợi không được Lặc Lặc chủ động nói phải ly khai, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi. Xem ra ta nhất thời sai lầm, lo lắng thiếu tỉ mỉ, đã quên mất nhà của võ lâm minh chủ thường có người xuất nhập.
“Lặc Lặc, mau thu thập đồ đạc nhanh, Lôi gia bảo này chúng ta không ở được rồi.” Ta đẩy cửa phòng.
Lặc Lặc mở mắt ra nhìn một chút thần thái lo lắng, không nói hai lời, lập tức thu thập quần áo.
Ngay lúc chúng ta cầm lấy bao quần áo, chuẩn bị rời đi, Lôi Chấn Tiêu đã mang theo một đám người hạo hạo đãng đãng đứng ở ngoài cửa.
“Hiền đệ vì sao phải đi?” Gương mặt bình tĩnh của hắn, sợ là biết chuyện gì rồi.
“Cái này, Lạc Dương ta đã chơi chán, muốn đi nơi khác du ngoạn.” Ta tùy tiện tìm một cớ.
“Vậy vì sao cũng không nói một tiếng với Đại ca?” Con mắt lóe ra.
“Không hay, Đại ca ngươi thân mang đại sự, tiểu đệ không muốn quấy rầy.” Ta đáp.
“Vậy có thể nói cho Đại ca biết, đại khái một tháng trước ngươi có đi qua Bình An trấn, có cứu một nam tử thụ thương có một đôi yêu đồng vàng bạc?” Hắn tuy hỏi ta, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Lặc Lặc.
Cảm giác được thân thể Lặc Lặc cứng lại, ta vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên vai mình, mở miệng: “Đại ca hà tất hỏi những lời ấy? Chẳng lẽ tiểu đệ lại nhận không ra người?”
“Ngươi không cần che giấu, người phía sau ngươi chính là ‘ Ma kiếm công tử ’.” Thanh âm đột nhiên to lên.
“Đại ca sợ là hiểu lầm đi?” Liều mạng chu toàn, sợ bọn họ manh động.
“Lỗ quản gia đã nói hết với ta rồi. Hiền đệ, ngươi bản tính đơn thuần, không nên để ma đầu mê hoặc! Mau tới bên Đại ca, nếu không Đại ca cũng khó bảo đảm an toàn cho ngươi.” Trầm giọng nói.
Ta nhìn hắn, thấy nhãn thần của hắn tràn đầy khẩn thiết, thế nhưng ta cũng không thể buông Lặc Lặc. Ta vừa định mở miệng nỗ lực biện giải, lại bị Lặc Lặc kéo về bảo hộ phía sau người.
“Ít nói nhảm, có chuyện gì thì cứ nói với ta.” Thanh âm vẫn trong vắt, bình tĩnh như cũ.
“Ngươi mau thả Lạc Nghiễn ra! Chúng ta đơn đả độc đấu.” Đại ca rất là lo lắng.
Ta trốn ở sau lưng Lặc Lặc, cấp tốc từ trong túi Càn Khôn tìm ra mấy cặp kính sát tròng, mang vào một cái màu vàng một cái màu bạc, sau đó từ phía sau Lặc Lặc chui ra.
“Đại ca, ta hiện giờ không phải là vàng bạc yêu đồng sao? Ta đây có phải là ‘ Ma kiếm công tử ’ hay không?” Ta vẫn cố giãy dụa. Một người là người yêu của ta, một người là Đại ca luôn quan tâm đầy đủ với ta, lưỡng phương tranh đấu ta không muốn thấy.
“Ngươi!” Đại ca kinh ngạc nhìn sự thay đổi của ta.
Đoàn người phía sau Đại ca cũng bắt đầu loạn cả lên.
“A, hắn mới là ma đầu chân chính!”
“Giết hắn!”
“Giết, giết ma đầu!”
Không biết là kẻ nào ném phi đao, lúc Đại ca còn chưa kịp phản ứng, cục diện liền hỗn loạn cả lên. Trong khoảng thời gian ngắn, đao quang kiếm ảnh, làm cho ta hoa cả mắt. Lặc Lặc một tay ôm ta vào trong ngực, tay kia từ thắt lưng rút ra nhuyễn kiếm cùng kẻ khác chém giết.
Đột nhiên, ta thấy sau lưng Lặc Lặc có người bắn ám khí, còn chưa kịp nhắc nhở hắn, thân thể đã phản ứng trước một bước lao lên che cho y. Đau quá!
“Chờ một chút! Tất cả mọi người thỉnh ngừng tay!” Thanh âm dùng nội công rống vang lên.
Xem ra ta phải đợi ngươi đến rồi...
|
Q1 - C25
Thừa dịp tất cả mọi người dừng lại, Lặc Lặc đỡ ta, điểm các huyệt đạo trọng yếu toàn thân ta để ngừa trên ám khí có độc, sau đó giúp ta rút ngân châm trên lưng ra. Ta xuất ra một viên vạn linh đan giải độc trong cung nuốt xuống, cũng không biết có hữu hiệu hay không.
“Tam đệ, ngươi sao lại đến nơi này?” Lôi Chấn Tiêu hồ nghi hỏi người mới đến.
“Ta là bị người nhờ vả.” Mỉm cười, “Cái kia, Lạc Nghiễn công tử, những chuyện ngươi yêu cầu bản tọa điều tra đều ghi lại trong quyển trục này. Chẳng biết có thể đem nửa khỏa tuyệt tình đan còn lại giao cho bản tọa?” Phong Phi Dương xuất ra quyển trục trong lòng.
“Ngươi trước đem chuyện trong quyển trục giúp ta công bố ra đã.” Ta không còn chút khí lực không thể làm gì khác hơn là mượn tay những người khác.
“Nếu như vậy, Nhị ca, chuyện trong quyển trục phiền võ lâm minh chủ ngươi định đoạt đi.” Hắn đem đông tây ném cho Lôi Chấn Tiêu.
Lôi đại ca một tay tiếp được, mở ra vừa nhìn, có chút trầm ngâm, liền vô cùng kinh ngạc hỏi: “Đây đều là thực sao?”
“Nhị ca chẳng lẽ không tin tưởng uy tín của Bát Quái Lâu?” Phong Phi Dương thiêu mi.
“Không phải, chỉ là đây là chuyện hệ trọng, liên lụy rất nhiều, ta sợ...” Mi nhăn chặt.
“Ta chỉ phụ trách tìm ra chân tướng, đừng hỏi ta.” Phong Phi Dương nhanh chóng phủi tay.
“Thế nào, Lôi đại ca là chuẩn bị đem chân tướng vùi lấp, để Lặc Lặc nhà ta vĩnh viễn làm người chịu tội thay sao?” Ta tựa ở trên người Lặc Lặc, hiện nay ngoại trừ vết thương là đau ra, không có dị trạng nào khác. Kẻ khác không chịu ra mặt, chỉ còn ta có thể lên tiếng vì đầu gỗ nhà ta, ta tuyệt đối không cho phép kẻ khác khi dễ đầu gỗ. Y là người của ta!
“Hiền đệ, ta không phải có ý tứ này, ta...” Có chút sốt ruột.
“Vậy Lôi đại ca, việc này xin ngươi xử lý theo lẽ công bằng.” Ta chặn lời hắn nói, không cho hắn thoái thác.
“Nhưng...” Còn đang do dự.
Lúc này, rùa mặt xanh đứng bên cạnh hắn chẳng bao lâu sau khi bị ta khiêu khích nhịn không được nữa, một bả đoạt lấy quyển trục, trừng nửa ngày: “Không, điều này không có khả năng! Chỉ là nói xấu! Cha ta thế nào lại làm loại sự tình này! Bọn họ tuyệt đối không làm những chuyện hoang đường như vậy!”
“Thế nào? Nhạc thiếu hiệp không tin được bản tọa?” Phong Phi Dương lạnh lẽo hỏi.
“Không! Phong lâu chủ không nên hiểu lầm! Thế nhưng những thứ này cũng không hẳn là thực. Trên này đều là những đại hiệp mà thiên hạ kính ngưỡng, thế nào lại?” Mãnh liệt lắc đầu, xem ra Phong Phi Dương này xác thực cũng có chút tài năng.
“Này đều là thuộc hạ tinh nhuệ dưới trướng bản tọa thăm dò được, nhân chứng vật chứng đều có. Các ngươi nếu vẫn không tin, bản tọa có thể truyền đến nhất nhất đối chất!” Phong Phi Dương như là rất không vui vì người khác không tin những chuyện ghi trên quyển trục.
Kỳ thực cũng khó trách, những kẻ ta bảo hắn điều tra nếu không phải nhất đại tông sư thì cũng là nhất phương đại hiệp, nhưng bọn hắn ngoài mặt thì nhân từ đôn hậu còn bên trong thì đều đê tiện xấu xa, dơ bẩn hạ lưu, làm ra những chuyện khiến kẻ khác giận sôi, vì vậy bảo người nhà, hậu bối, người sùng bái bọn chúng làm sao tin được? Chỉ là chân tướng chính là chân tướng, dù có chống chế thế nào, thì nó cũng là sự thực cúng như thép, không thể thay đổi.
Thấy biểu tình Phong Phi Dương kiên định như vậy, nhìn nhìn lại thần tình xấu hổ của võ lâm minh chủ cùng với rùa mặt xanh giờ mặt xám như tro tàn, tất cả mọi người bắt đầu truyền nhau đọc quyển trục kia. Sau khi xem xong đều tràn ngập kinh ngạc. Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có một người dám lên tiếng, không cần hoài nghi, đó chính là ta rồi.
“Tất cả mọi người đều thấy rồi đấy. Nhất định cũng không tin sao? Chỉ là chuyện mà Bát Quái Lâu tra ra tuyệt không có giả dối, vì vậy những gì mà các ngươi thấy chính là sự thực, tội ác mà những kẻ đó phạm phải chết cũng chưa hết tội, mà Lặc Lặc nhà ta là thay trời hành đạo! Các ngươi còn muốn giết một người luôn giữ gìn chính nghĩa sao? Lẽ nào các ngươi cũng muốn giống như những kẻ đó để người người khinh thường?” Điểm trọng yếu chính là đặt mọi việc ở trong lòng bọn họ, không ai có thể phản bác, cũng không ai hành động thiếu suy nghĩ. Xem ra trận này ta thắng chắc! Tảng đá trong lòng vừa được hạ xuống, bỗng nhiên có một cổ cảm giác kỳ quái tập kích ta. Lửa nóng, tê dại, mọi thứ dần dần từ miệng vết thương lan ra toàn thân liên miên không dứt. Thật là khó chịu! Ta toàn lực chống cự lại cảm giác xa lạ này, nhưng vẫn không nhịn được mà rên rỉ.
Lặc Lặc đang ôm ta sớm phát hiện ra dị trạng, khẩn trương hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Ta cắn môi cố gắng chịu đựng sự dày vò, vô lực đáp lời.
Lôi Đại ca phát hiện, liền vội vã hỏi: “Vừa rồi là ám khí của vị huynh đài nào phóng, ngộ thương Lạc Nghiễn? Thỉnh đưa giải dược ra.”
Một thanh y nam tử đứng ra, thần tình cũng có chút xấu hổ: “Bẩm minh chủ, ám khí là ta phóng, chỉ là trên ám khí không phải là độc, mà là, mà là...” Người này tại thời khắc mấu chốt bỗng dưng ấp úng.
Lôi đại ca tóm lấy tay hắn: “Đường huynh nói mau! Là độc dược gì của Đường môn Tứ Xuyên?”
Mặt người nọ hơi đỏ lên: “Đó là Đoàn Tụ tán, do ta tự điều chế ra, dược hiệu rất mạnh. Vốn tưởng rằng ‘ Ma kiếm công tử ’ là đại ma đầu, muốn diệt trừ hắn không dễ dàng. Nhưng hắn võ công cao tới đâu, cũng khó địch lại Đoàn Tụ tán này, cho nên muốn hạ dược này để dễ bắt. Ai biết...”
Ai biết ta điên, tự dưng lao ra cản. Ta sao lại ngớ ngẩn thế a!
“Vậy làm sao có thể giải?” Lặc Lặc cũng mở miệng rồi, trong thanh âm dẫn theo một tia sát khí.
Tên Đường môn kia lập tức vọt ra sau lưng Lôi đại ca trốn: “Cái kia, bởi vì muốn cho hắn sống không được, chết cũng không xong, để hắn chịu khuất nhục mà chết, vì vậy, biện pháp duy nhất là cùng nam nhân giao hoan!” Nói xong bỏ chạy luôn, sợ bị Lặc Lặc chém. (cám ơn không kịp chớ chém cái giề=]])
Giao hoan! Cùng nam nhân! Nga, lão Thiên! Ngươi giết ta chết luôn đi!
|
Q1 - C26
“Vậy phải làm như thế nào cho phải?” Lôi đại ca khổ não lo lắng nhìn ta vì bị tình dục dày vò mà gương mặt vốn người người yêu thích đã đỏ bừng, “Hiền đệ, ngươi xem có thể nhẫn được không, chờ dược hiệu qua là tốt rồi.”
“Không được a! Nếu như trong vòng ba canh giờ không giao hoan, sẽ thổ huyết mà chết.” Xa xa truyền đến tiếng cảnh cáo của kẻ nào đó đang trốn.
Lặc Lặc không nói một tiếng, đã ôm ngang thắt lưng ta, sử dụng khinh công ly khai nơi này.
Chẳng bao lâu, y ngừng lại tại một chỗ đất trống sắc màu rực rỡ. Y một tay tay đỡ thân thể nhu nhược không có xương của ta, một tay xả xuống ngoại bào vất lên bụi hoa. Sau đó nhẹ nhàng để ta nằm xuống, bắt đầu giải khai y phục trên người ta.
Lúc này ta đã khôi phục vài phần thần trí, giữ bàn tay đang cởi y phục của y, cố gắng mở miệng, mới phát giác tiếng nói nguyên bản trong trẻo đã bị tiêm nhiễm chút ám muội: “Dừng tay, ngươi định làm gì chứ?”
“Cục cưng, ngươi phải hiểu, hiện tại người duy nhất có thể cứu ngươi chỉ có ta. Những người khác không xứng cũng không được phép bính ngươi chỉ một sợi lông.” Y trở tay cầm lấy tay ta.
“Thế nhưng...” Ta vẫn còn do dự giãy dụa.
“Không có “thế nhưng”. Ta sẽ không lấy mạng của ngươi ra mà giỡn. Hãy yên tâm mà đem ngươi giao cho ta, ta sẽ không thương tổn ngươi.” Kiên định nhìn ta.
“Tháo kính sát tròng ra, ta muốn nhìn thấy ánh mắt của ngươi.” Ta cố nén.
“Được.” Y dùng phương thức ta đã chỉ tháo kính ra.
Nhìn ánh mắt trong suốt như nước, ta rốt cục không giãy dụa nữa, nhắm hai mắt, tùy ý y thoát ra từng mảnh y phục của ta.
Gió nhẹ nhàng lướt qua thân thể trần trụi, giảm bớt lửa nóng trong người; một bàn tay ôn nhu tự do tại thân thể mẫn cảm của ta, trêu chọc vuốt ve cơ thể đang chịu áp lực tình dục. Như đang ở giữa ranh giới của hỏa và băng, ta nhịn không được phát sinh một tiếng kêu thống khổ rồi lại mang theo sung sướng mà rên rỉ.
Đây là ta sao? Ta chấn kinh lấy tay che miệng lại.
“Không nên che, ta thích nghe.” Cường thế kéo tay của ta, không cho ta cự tuyệt.
Lặc Lặc cũng đã thoát quang thân trên bắt đầu đè ép, một nụ hôn sâu cũng tùy theo mà đến. Y điên cuồng tham nhập vào cái miệng nhỏ nhắn vì đang thở dốc mà mở ra của ta, tùy ý liếm lộng khắp mọi ngõ ngách trong miệng, không chừa lại nửa khe hở, tình dục vốn đã như nhiệt hỏa theo nụ hôn nồng nhiệt này mà lan ra toàn thân, như một cơn sóng triều cuộn trào mãnh liệt quả thực khiến ta đau đớn khó có thể nhịn được.
“Ân ~~” Ta khó chịu bắt đầu tại dưới thân y vặn vẹo cọ sát, hy vọng có thể giảm bớt thống khổ.
“Không cần gấp, chúng ta từ từ sẽ đến.” Y cúi đầu, cắn lên vành tai ta, đầu lưỡi ướt át liếm vòng quanh lỗ tai, làm cả người ta run bắn. Thấy thế, y trầm thấp cười ra tiếng, “Nguyên lai là chỗ này.” Dứt lời, liền mở miệng cắn nhẹ, ta yếu ớt đến nỗi chỉ có thể dùng tiếng nói lầm bầm biểu thị kháng nghị.
Bàn tay vì học võ mà thô ráp của y vuốt dọc từ cổ ta chậm rãi trượt xuống, đi tới hai khỏa thù du trước ngực từ lâu đã sưng lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thật thoải mái, nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ. Tình dục dần dâng cao, ta bắt đầu nôn nóng bất an. Vì vậy run rẩy vươn tay nắm lấy bàn tay chỉ ở quanh thân khiêu khích liên tục của y kéo xuống hạ thân.
“Nguyên lai cục cưng cũng sẽ chủ động, xem ra ngươi đã nhịn không được nữa đi?” Pha trò nhìn ta gấp gáp.
Bàn tay phải yêu thương cầm lấy phân thân của ta đã ngẩng đầu, trên dưới lộng lên. Nhất thời, trận trận khoái cảm chưa bao giờ kinh lịch quá ập đến.
“A ~~ mau buông tay! Ta, ta sắp...” Còn chưa kịp nói xong, trong đầu trống rỗng, ta nghênh đón cảm giác lần đầu tiên được đến cao trào.
|
Q1 - C27
“Đặc quá, cục cưng là lần đầu tiên đi?” Lặc Lặc giơ giơ bàn tay dính đầy dịch thể bạch trọc lên cho ta xem.
“Hanh!” Ta xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, không muốn nhìn đầu gỗ đã hóa thành sắc lang kia. Đột nhiên, “A!!!!!” Ta toàn thân run rẩy. Y, y, y cư nhiên đang liếm lên địa phương kẻ khác phải cảm thấy thẹn của ta. Ta liều mạng giãy dụa: “Không nên, không nên! Ngươi làm sao dám, dám...” Mặt đỏ đến nói không nên lời.
“Vì sao không nên? Vì sao không dám? Ta chỉ là đang hảo hảo thương yêu ngươi, dù sao đây sẽ là nơi dung nạp tiểu đệ đệ của ta, không làm tốt công tác chuẩn bị, ngươi làm sao chịu được?” Lặc Lặc trường thủ trường cước (tay dài chân dài) đơn giản chế phục ta, sau đó đem tinh hoa ta vừa mới bắn ra đến hậu đình của ta mà đồ vẽ loạn xạ, đột nhiên nói một câu: “Cục cưng, hít sâu một hơi.”
“Cái gì?” Ta hoàn toàn bị y làm cho mơ hồ rồi. “A!!!!!” Một ngón tay của y đã nhét vào! Đau nhức a! Ta đau đến thẳng không thở nổi.
“Cục cưng, ngươi không sao chứ?” Lặc Lặc nhìn thấy ta thống khổ như vậy, rất là sốt ruột, không thể làm gì khác hơn là dùng tay kia lần thứ hai xoa xoa tiểu đệ đệ nhà ta.
Ta nhắm chặt hai mắt nỗ lực thả lỏng, cảm thụ yêu thương của y. Dần dần, ta bắt đầu quen với sự tồn tại của ngón tay, nhưng cảm giác phía sau rất kỳ quái, giống như có rất nhiều con kiến đang bò loạn khiến ta điên cuồng. Vì vậy ta giục y: “Lặc, ta rất khó chịu, mau giúp ta!”
Một ngón, hai ngón, ba ngón tay... không ngừng tăng lên tại huyệt cúc hoa bởi vì Đoàn Tụ tán mà tiết ra niêm dịch, cho đến khi ngón tay thứ tư cũng có thể chui lọt vào bên trong, Lặc Lặc mới đình chỉ mở rộng. Y nhanh chóng bỏ đi quần, chuẩn bị bắt đầu.
“Cục cưng, mở mắt ra. Ta muốn ngươi nhìn ta, nhìn ta là làm sao yêu ngươi.” Y đem phân thân từ lâu đã sưng to để ngay trước tiểu huyệt của ta.
Ta suy yếu mở mắt, nhìn thẳng vào một đôi con ngươi mỹ lệ bởi vì tình dục tiêm nhiễm mà trở nên thâm hơn. Ta cổ lấy dũng khí, nở nụ cười, kiên định nói với y: “Vào đi! Ta tin tưởng ngươi!”
Lặc Lặc đem hai chân ta bài khai gác lên bên hông y, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt ta: “Cục cưng, ta yêu ngươi!” Ngay lập tức, phân thân nóng như lửa cứng như thép của y công phá thành trì, ta kêu thét lên cắn vào vai y, đau đến cả người giật lên. “Xin lỗi!” Lúc này, bàn tay thô ráp mà ấm áp của y từ cái lưng trơn bóng của ta chậm rãi dời về phía thắt lưng mảnh khảnh, sau đó dời xuống bờ mông, tại bắp đùi mẫn cảm dừng lại đùa giỡn một hồi, cuối cùng tới vị trí chúng ta hợp làm một, chậm rãi vẽ xung quanh. Thời gian như ngừng lại một lúc lâu, đau đớn dần dần biến mất, mà tình dục vốn đã uể oải cũng từ từ thức tỉnh.
“Ân... A...” Tiếng rên rỉ không kìm được từ hai kẽ răng ta tràn ra.
“Cục cưng cảm thấy thế nào?” Lặc Lặc cười xấu xa châm chọc ta.
“A!!!!!” Cảm giác như điện giật trong nháy mắt lan ra khắp thân thể, thân thể non nớt lần thứ hai bị tình dục cuộn trào mãnh liệt bao phủ. Hỏa nhiệt ma sát, cuồng liệt luật động, mùi hoa hòa quyện với mùi thân thể, tình triều cuồn cuộn, vĩnh không ngừng nghỉ cứ dây dưa, quấn quýt, giữa hỗn loạn tiếng rên rỉ trong vô thức của ta hòa cùng tiếng thở dốc của y —— tựa như ảo mộng, rất mê hoặc. Ta ở dưới thân thể cường kiện của Lặc Lặc từ tiết tấu vận động của y, cảm thụ được hạnh phúc lẫn vui vẻ. Ta ôm chặt lấy tấm lưng rộng của y, mật huyệt khi thì mở rộng khi thì co rút lại.
“Lặc, ta sắp... A!!!!! Buông tay!” Ta vừa muốn bắn ra, tiểu đệ lại bị y vững vàng nắm trong tay.
“Cục cưng, chờ ta! Chúng ta cùng nhau!” Y thở hổn hển gia tăng tốc độ, nặng nề mà tiến xuất trong người ta.
Một tia sáng loá mắt lóe lên, một cổ nhiệt lưu nóng hổi rót vào trong cơ thể ta, mà ta cũng lại một lần nữa nghênh đón cao trào...
Bởi vì dược tính mạnh mẽ bá đạo của Đoàn Tụ tán, khiến cho chúng ta một đêm xuân sắc vô biên, cho đến tảng sáng, Lặc Lặc mới ôm lấy ta nặng nề ngủ.
|
Q1 - C28
Đến khi ta mở mắt ra, đã nằm ở trong khách phòng của Lôi gia bảo.
Lặc Lặc đem gương mặt tái nhợt nghiêm trọng chào đón ta: “Cục cưng, ngươi không sao chứ? Có khó chịu không?”
Ta không sao cất tiếng được, toàn thân hư nhuyễn, nói xem có thoải mái hay không! Ta không nói gì giương đôi mắt trắng dã lên nhìn.
Một người nam tử xa lạ tiến lên, vươn tay đặt lên mạch của ta. Một lát sau, hắn xoay người bẩm báo với Lôi Chấn Tiêu cùng Phong Phi Dương đứng ở bên giường: “Hồi bẩm minh chủ, dư độc trong cơ thể Lạc Nghiễn công tử đã tiêu biến, chỉ là, chỉ là, công tử lần đầu tiên trải qua long dương chi hoan, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn thân thể không chịu nổi, mới dẫn đến xuất huyết không ngừng, mê man bất tỉnh. Hiện nay đã ổn, chỉ cần tiếp tục điều dưỡng, hơn nữa, ân, cần cấm dục mới được.”
“Làm phiền Phương đại phu!” Lôi Chấn Tiêu mở miệng, “Nếu cần trân quý dược liệu nào, xin cứ nói với trướng phòng, làm ơn chắc chắn thân thể hiền đệ có thể điều trị tốt.”
“Vậy tại hạ xuống phía dưới chuẩn bị.” Lui ra.
Trời ạ! Yêm không muốn sống nữa! Chuyện ta bị nam nhân thượng phỏng chừng đã nháo đến thiên hạ đều biết hết! Cha, nương, yêm hảo mệnh khổ a! Lòng ta nghĩ như vậy, thế nhưng thân thể như bị liệt làm ta dù muốn kéo chăn lên trốn cũng không được.
“Cái kia, Cổ công tử, Lạc Nghiễn đệ nếu đã tỉnh, ngươi làm ơn theo ta đi xử lý một chút chuyện bên ngoài đi, dù sao đầu đuôi mọi chuyện cũng từ ngươi mà ra.” Lôi Chấn Tiêu thanh thanh nói.
“Thế nhưng...” Lặc Lặc nhìn ta tỏ vẻ không muốn.
“Cổ huynh phải đi đi, Lạc Nghiễn ta sẽ chăm sóc.” Phong Phi Dương đứng một bên hát đệm, “Nếu Lạc Nghiễn đã để ta điều tra việc này, hắn cũng hy vọng có thể trả lại cho ngươi một thân trong sạch. Ngươi hẳn là minh bạch nỗi khổ tâm của hắn.”
Lặc Lặc trầm ngâm một hồi: “Vậy ta nhờ ngươi Phong Lâu chủ. Cục cưng, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta xong xuôi mọi sự sẽ trở lại.” Nói xong, liền theo đuôi Lôi đại ca đi ra.
Chờ bọn hắn tiêu thất, ta ý bảo Phong Phi Dương đỡ ta ngồi dậy. Hắn rót chén nước cho ta, giúp cổ họng khô cạn đã lâu rốt cục cũng được giải thoát.
“Ta” Tiếng nói nặng nề như đá, “Ngủ bao lâu?”
“Ba ngày hai đêm, hơn nữa chỗ kia vẫn chảy máu không ngừng, làm chúng ta nhất là Cổ huynh rất lo lắng. Hắn canh giữ ở bên cạnh ngươi không ăn không uống, tự trách không ngớt. Mặc xác chuyện võ lâm đại sự.” Người điên pha trò ta.
“Nếu nói như vậy, tất cả mọi người đều tin?” Nhìn không thấy, nghe không được.
“Hỏi vô ích, ta đem nhân chứng, vật chứng tới, hơn nữa danh dự của Bát Quái lâu chúng ta, bọn họ có thể không tin sao?” Cuồng vọng đến cực điểm.
“Vậy ngươi còn có chuyện gì, ngươi thế nào còn không đem giải dược đưa trở về cho tiểu tình nhân của ngươi đi?” Ta khó chịu nhìn gương mặt y như cái mông thối của hắn
“Tuyệt tình đan ta đã sớm để cho tám trăm dặm kịch liệt đưa trở về rồi. Về phần ta vì sao lưu lại, đương nhiên là bởi vì muốn nhìn một hồi trò hay, Thái tử điện hạ.” Hắn hí hửng nháy mắt mấy cái.
“Nguyên lai ngươi biết rồi, không hổ là đầu lĩnh tình báo, khả năng điều tra thật đáng nể.” Mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng kỳ thực nội tâm rất lấy làm kinh hãi. Dù sao ta là tay không đến đây, tuy nói là thế thân cho vị trí của Lý Mặc Trù, thế nhưng có thể tra được thân phận hiện thực của ta, cũng quyết không phải chuyện dễ. Xem ra nhờ đã chịu qua huấn luyện địa ngục của yêm nương, khả năng giữ bình tĩnh của ta tăng không ít. Nương, yêm lỡ lời! Yêm không phải cố ý a!
“Đương nhiên. Ta chí ít cũng phải điều tra rõ ràng thân phận cố chủ mới làm việc tốt a! Nếu không, ngươi nghĩ rằng ta làm thế nào tìm được tới nơi này? Ngươi còn chưa lưu lại phương thức liên lạc cho ta.” Hựu kiêu ngạo bắt đi.
Mới khen có một câu mà ngươi đã tự bốc mình lên tận trời rồi. Thật không biết xấu hổ! Bất quá, với năng lực của hắn, không sông ở thế kỷ 21 gia nhập vào cẩu tử đội thực sự là đáng tiếc. (có lẽ là paparazi chăng?)
“Miễn phí tặng cho ngươi một thông tin này. Ta cùng Lôi minh chủ là anh em kết nghĩa, trên chúng ta còn có một Đại ca nga! Hơn nữa hắn hai ngày nữa phỏng chừng sẽ đến.” Giả vờ thần bí.
Ta nheo mắt, sẽ không phải là hắn đi? Nếu như là hắn, tình hình hiện tại của ta sợ là hắn không thể chịu được. Ta van ngươi, chư vị thần tiên trên trời, không nên là hắn, không thì ta chết chắc rồi!
Người điên nhìn một chút thần tình cứng ngắc của ta, cuối cùng buông một câu: “Hảo hảo nghỉ ngơi, ta ra ngoài hỗ trợ, có việc cứ phân phó hạ nhân là được.”
Thời gian tiếp theo, ta bị cầm tù trên giường, buồn chán đến độ có thể ấp ra được con gà con rồi. Thật vất vả đem tất cả bọn họ đều lui đi, ta lặng lẽ rời giường, chuẩn bị ra vườn phơi nắng, tiêu độc, đẩy cửa, một người ngọc dưới ánh dương quang vàng rực rỡ xuất hiện trước mặt ta, giống hệt như thần tiên..
|