Vũ Tiểu Phi
Quyển 1 - Chương 9
“Y Phong.”
“Sư phụ, có chuyện gì?” Y Phong đang ngồi xếp bằng vận công mở mắt ra, có chút thắc mắc nhìn ta.
“Cái hang này không thể ở lâu được, chúng ta phải nhanh chóng rời đi thôi.”
“Vâng.” Nó khẽ run rồi mỉm cười nói “Sư phụ đi đâu, ta sẽ đi theo đó.”
Mặc dù bộ dáng lớn lên giống với giáo chủ, nhưng so với cái tên mặt trắng bụng đen đó, Y Phong còn tốt đẹp hơn nhiều. Bởi vì gương mặt này, nên trong lúc dạy võ cho nó, ta thường hay gây khó dễ đủ kiểu, ví dụ như bắt nó chạy một trăm vòng quanh đáy vực, đứng trung bình tấn năm, sáu tiếng, nhưng nó vẫn không cãi gì mà lập tức làm theo, thậm chí ngày càng lệ thuộc vào ta, khiến ta lúc đầu rất là nghi ngờ. Nhưng mà mấy tháng nay, thức ăn đều do ta chuẩn bị, chẳng lẽ muốn bắt được trái tim một người thì trước tiên phải bắt lấy dạ dày của người đó ư? (đủ rồi!)
Nghĩ lại những tháng ngày trải qua vô tự lự, ta có chút không nỡ. Cho dù có một tên cấp trên sáng nắng chiều mưa, ta đã rất lâu rồi không có khoảng thời gian yên bình như vậy. Nhưng coi thường mệnh lệnh của giáo chủ thì sẽ bị lãnh hậu quả bị hắn chơi đến chết, hơn nữa chuyện tiếp theo phải có Y Phong góp mặt vào…
“Sư phụ?”
Ta hết hồn, chợt nhận ra mình đang ngẩn người. Cố gắng phục hồi lại vẻ mặt nghiêm túc, ta làm như không có chuyện gì đứng lên, ung dung chỉnh chu lại quần áo, mượn góc độ này liếc Y Phong một cái. Cũng may là nó không lộ ra thái độ nghi ngờ gì với hành động mất mặt mới nãy của ta. Yên lòng, ta tiếp tục nói “Theo ta thấy, ngươi vẫn còn một việc chưa có giải quyết xong, đúng không?”
Nó trầm mặc cúi đầu, hơi nhíu mày, lông mi dày che kín cảm xúc trong mắt. Trong lúc ta nghĩ nó sẽ không trả lời thì nó bất chợt ngẩng đầu lên nói “Sư phụ sẽ vứt ta đi sao?”
Phắc, đường dây suy nghĩ của ngươi vòng vèo như thế nào mà bay tới vấn đề này thế? Quả nhiên tâm tư của đại hiệp tương lai không phải là thứ mà nhân vật phản diện như ta có thể suy đoán được. Chậc, có lẽ nên xài chút thủ đoạn để đối phó tiểu quỷ thích nghĩ viễn vông này mới được
Vì vậy ta vẫn duy trì cái mặt lạnh, tiếp tục diễn kịch “Không biết.” Dừng một lát rồi nói tiếp “Đi kết thúc mọi chuyện đi, ta sẽ đợi ngươi ở đây.”
“Ừm. Ta sẽ nhanh chóng trở lại!”
Nghe ta nói như thế, Y Phong cong mi mắt, trên mặt nở đầy hoa. Ta tin chắc nếu sau lưng nó có một cái đuôi thì cái đuôi đó sẽ vẫy vẫy vui sướng cho xem.
Tốt— Tốt đến chói mắt! Ta hoàn toàn bị dáng vẻ bán manh của nó đánh bại, muốn len lén đưa tay ra sau đầu nó xoa xoa vài cái. Tất nhiên giữa chúng ta chưa thân mật đến mức xuất hiện cái gọi là thần giao cách cảm. Y Phong nói xong liền lập tức xoay người rời đi, tay áo bay bay, để lại cho ta một bóng lưng tiêu sái.
Đại hiệp chính đạo tương lai cái gì, quả nhiên đều là cái đồ đáng ghét!
Ngày dần dần tối xuống, Y Phong vẫn chưa trở về. Ta thấy vậy thì không bình tĩnh nổi, nói thế nào đi nữa thì Y Phong chỉ mới học võ công được mấy tháng, dư sức đối phó với người bình thường, nhưng có câu ‘Kiến nhiều cắn chết voi’, lỡ như cả đám dân thôn vây lại đánh hội đồng nó, thì chắc chắn sẽ bị chịu thiệt. Dù sao vẫn là học trò của ta mà, ta phải xuất hiện ngay thời khắc mấu chốt để cứu nó!
Cứ tự thôi miên bản thân như thế, ta đã nhanh chóng đến trước thôn trang, vốn định tiến lại gần thêm chút nữa nhưng vì cảnh tượng trước mắt nên dừng chân lại.
Chỉ liếc mắt là thấy có cột khói đen ở phía xa xa. Trong khói đen có lóe lên ánh lửa, theo gió bay tứ tung, mang đến luồng sóng nhiệt cực lớn.
Chuyện gì xảy ra vậy? Nếu như ta nhớ không lầm thì nơi đó là nhà của Y Phong, chẳng lẽ đam thôn dân đó thấy không thể đánh lại Y Phong nên đã đốt nhà?
Ta vội vàng dùng khinh công lao nhanh về phía cột khói. Càng đến gần càng cảm thấy sức nóng khủng khiếp của ngọn lửa, lòng ta cũng theo đó bất an lên.
Y Phong…
Ta nhanh chóng đến phụ cận, cũng không có vội hiện thân mà nấp một bên quan sát tình huống.
Trận lửa mặc dù dọa người nhưng trên thực tế, không có lan sang các chỗ khác. Toàn bộ thôn dân hầu như đã tập trung ở bãi đất trống, trên mặt người nào người nấy đều hốt hoảng lo lắng, còn trưởng thôn thì đã tê liệt ngồi bệt trên đất.
Lại là người này, Y Phong vẫn chưa giết ngươi à? Nhìn lão cũng không có bị thương gì. Nhưng thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của lão thì hình như lão không phải là người phóng hỏa.
Ta dìm sự nghi ngờ xuống, nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Y Phong. Mặc dù người xung quanh không ít nhưng dưới bầu trời đầy ánh lửa, thân ảnh màu đen của Y Phong phá lệ nổi bật. Nó đứng thẳng lưng đối mặt với căn nhà nhỏ đang bị ngọn lửa nuốt chửng, tay nắm chặt chuôi kiếm, tựa hồ giữa trời đất bao la chỉ có thể dựa vào thanh kiếm này, mái tóc dài phấp phới theo từng đợt khí nóng, con ngươi đen nhánh phản chiếu ra ánh lửa, tựa như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong đó.
Ánh mắt như thế không nên có ở một người thiếu niên. Ta khẽ mím môi, không chút do dự đi tới.
“Ai?” Y Phong cả kinh, một kiếm đâm tới nhưng bị ta né được. Khi ánh mắt của nó phản chiếu rõ ảnh ngược của ta, biểu tình lạnh lẽo trong chớp mắt mềm nhũn, trở nên ảo não nói “Sư phụ! Rõ ràng sư phụ đã nói sẽ đợi con quay về mà. Lỡ như vừa rồi…”
Ta lạnh lùng liếc nó “Ngươi không đánh lại ta.”
“Ừm sư phụ nói đúng.”
Nhìn mặt mũi nó vui vẻ hẳn ra, ta liền cảm thấy an tâm. Quay đầu híp mắt nhìn ngôi nhà bị thiêu rụi gần hết, ta hỏi “ Tại sao lại đốt nhà?”
Y Phong im lặng một hồi rồi trả lời “Là ta đốt.”
“Tại sao?” Thế còn đồ vật trọng yếu gì đó của ngươi thì sao? (⊙o⊙)
“Không cần nữa.” Nó không tim không phổi cười, chẳng qua nụ cười kia không hề vui sướng mà thấm đượm một nỗi buồn nhàn nhạt “Ta không thể mãi mãi ở đây được. Chỉ có đốt nhà mới khiến ta vứt bỏ vướng bận. Chỉ có tiếp tục tiến về phía trước, ta mới có thể bảo vệ được thứ quý giá nhất của mình. Quá khứ bất lực yếu đuối như thế, ta không muốn trải qua một lần nào nữa.”
Ta đột nhiên cảm thấy rất chi là phiền não.
“Nhưng làm nhiêu đó đã đủ rồi? Vậy còn những kẻ đã hiếp đáp ngươi thì sao?”
Nghe vậy, Y Phong liếc mắt nhìn đám người kia. Các thôn dân lập tức rối loạn, trưởng thôn ngồi tại chỗ phát run như cầy sấy, sau đó lập tức lết ra sau hòng kiếm chỗ núp.
“Không cần. Ta không muốn lãng phí thời gian của mình lên đám người không đáng này.” Y Phong chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía ta với ánh mắt nhu hòa, nhẹ giọng nói “Sư phụ, chúng ta về thôi.”
Nếu nó đã nói như vậy, ta cũng chỉ thay đổi tốt tâm trạng rồi rời đi. Nhưng mà trước khi đi, ta nhìn trưởng thôn một cái thiệt sâu. Tốt lắm, ta ghim lão rồi đấy, đừng tưởng bở đại hiệp tốt bụng bỏ qua là xong, đừng quên ta đây chính là nhân vật phản diện đó nha!