Bí Mật Của Ảnh Đế
|
|
Điệp Chi Linh Chương 25 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chín giờ sáng, trợ lý đến biệt thự giúp Tần Dịch Tắc khuân đồ. Tần Dịch Tắc không yêu cầu cao về trang phục, cũng là diễn viên có tiếng dễ hầu hạ, lần này hắn chỉ mang theo hai bộ quần áo thay giặt, toàn bộ hành lý chỉ gói gọn trong một cái vali. Tầng ba đóng cửa, trợ lý vốn định đi lên, nhưng lập tức bị Lê Tân ngăn cản: “Sau này các cô không được lên lầu ba nữa.” Trong hai trợ lý, một người là nữ Beta đầu hai mươi, tính cách hoạt bát, tất cả mọi người đều gọi cô là “Tiểu Kỳ”, chủ yếu phụ trách chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Tần Dịch Tắc, xử lý một số việc vụn vặt. Một người khác thì tác phong nhanh gọn, tính cách cũng khá trầm ổn, Beta nữ tính trên dưới ba mươi tuổi, từng làm trợ lý cho thiên hậu giới ca nhạc, sau khi thiên hậu rút khỏi showbiz, Lê Tân liền trả giá cao đào về, mọi người đều gọi cô một tiếng “Lâm tỷ”. Nói là trợ lý, nhưng đúng ra cô đảm nhiệm vai trò “quản gia”, giúp Lê Tân ổn định truyền thông, an bài công tác ở đài truyền hình, có cô chủ trì, đoàn người Tần Dịch Tắc xưa nay chưa từng gây ra sơ suất quá lớn. Quãng thời gian trước, người đại diện đột nhiên cho hai vị trợ lý nghỉ phép dài hạn hơn nửa tháng, nói trong nhà Tần Dịch Tắc có chút việc, bảo các cô ngày mùng 2 tháng 3 lại tới, trong lòng cả hai đều mang nghi hoặc, còn suy đoán có phải cha mẹ Tần Dịch Tắc mắc bệnh nên phải đến bệnh viện chăm sóc. Kết quả hôm nay vừa đến, hai người kinh ngạc phát hiện, cái biệt thự này đã hoàn toàn thay hình đổi dạng —— trước kia rèm cửa màu xám, sô pha màu xám, “nơi ở điển hình của đàn ông độc thân, lạnh như băng”, kết quả hiện tại đường đột biến thành “ngôi nhà nhỏ ấm áp ngọt ngào”, không nói đến việc gia cụ đều đổi thành gam màu vàng nhạt, trên ghế salon còn bày hai cái gối ôm hình trái tim, thật sự rất ngược đãi cẩu độc thân đó. Tiểu Kỳ tò mò chớp mắt mấy cái, nhìn quanh bốn phía một chút rồi mới tiến đến bên tai Lê Tân nhỏ giọng hỏi: “Lê ca, lầu ba có ai đó đến ở phải không?” Cô hiển nhiên cho rằng Tần Dịch Tắc lén lút bao dưỡng tình nhân. Lê Tân vỗ trán cô, nói: “Đừng hỏi nhiều, em chỉ cần biết, vị ở lầu ba kia em trêu chọc không nổi là được.” Lâm tỷ kiến thức rộng rãi, rất nhanh bình tĩnh cười cười, nói: “Hiểu rồi, hẳn là cái vị lúc trước bị paparazi chụp được đi? Yên tâm, chúng tôi đều hiểu quy tắc trong giới, sẽ không ăn nói lung tung.” Thấy Tần Dịch Tắc từ lầu hai đi xuống, hai trợ lý lập tức dừng cuộc đối thoại lại, làm bộ cái gì cũng không biết. Một nhóm bốn người mang theo hành lý một trước một sau rời khỏi biệt thự. Không hề hay biết, ở thư phòng trên lầu ba, Lạc Ninh đứng trước cửa sổ sát đất, mỉm cười nhìn theo bọn họ đi xa. Một lát sau, Lạc Ninh mở máy truyền tin, gọi video cho hoàng bá phụ Cevi. Cevi dường như chẳng hề kinh ngạc, mỉm cười với cháu trai hỏi: “Lạc Ninh, con tìm ta có việc?” Lạc Ninh lễ phép nói: “Bá phụ, thật không tiện, giờ này lại quấy rầy người. Hôm nay chuẩn bị bấm máy, bên kia nhất định rất bận phải không?” “Còn khách khí với ta làm gì! Nói đi, tìm ta có chuyện?” Lạc Ninh nghiêm túc nói: “Dịch Tắc nhà con, không phải tham gia đoàn phim của người sao? Nghe nói bộ phim này quay chụp ít nhất phải một tháng, bá phụ người cũng biết đấy chúng con vừa mới kết hôn, phải tách ra lâu như vậy, con sẽ rất nhớ anh ấy.” Cevi tỏ vẻ “ta hiểu”, cười nói: “Cho nên, con không nỡ, muốn đến đoàn phim với hắn chứ gì?” Lạc Ninh lắc đầu: “Thật ra không cần. Con chỉ muốn đến đoàn tham ban, không biết có tiện hay không?” Cevi sảng khoái nói: “Đương nhiên thuận tiện. Con muốn đến khi nào cũng được, lúc đó ta sẽ thu xếp cho con.” Lạc Ninh suy nghĩ một chút, nói: “Hai ngày nay con có việc bận, khoảng mùng 6 tháng 3 đi. Lúc đó con sẽ dùng thân phận thực tập sinh đến thăm, người cứ bảo, con là biên kịch chuyên nghiệp, tới đoàn phim học hỏi. Thuận tiện giới thiệu lão sư biên kịch đang hợp tác với người cho con biết được không?” Cevi cười nói: “Không thành vấn đề! Nhưng mà, sao đột nhiên con lại thấy hứng thú với nghề biên kịch vậy?” Lạc Ninh nói: “Trước đây chỉ đọc tiểu thuyết, còn chưa từng xem qua kịch bản gốc, con hiếu kỳ muốn biết công việc của biên kịch thế nào thôi.” Cevi gật đầu: “Được, cứ giao cho bá phụ. Biên kịch bộ này đã hợp tác với ta rất nhiều lần, từng nhận giải “Biên kịch xuất sắc nhất’, nếu con thật sự muốn học tập, có thể học được rất nhiều từ bà ấy.” Lạc Ninh hưng phấn nói: “Cảm ơn bá phụ!” Sau khi ngắt video, Cevi vui cười hớn hở mà nghĩ, mình làm ông mai bà mối thật quá thành công, xem ra, sau khi kết hôn hai đứa nó rất yêu thương nhau, rất hạnh phúc mà. *** Cùng lúc đó, trạm không gian Thủ Đô Tinh. Tần Dịch Tắc cùng người đại diện, hai trợ lý đồng thời leo lên phi thuyền, xuất phát tới chòm sao Thiên Cầm. Nơi đây có cơ sở quay chụp điện ảnh lớn nhất đế quốc —— thành phố điện ảnh thuộc chòm sao Thiên Cầm. Thành phố điện ảnh Thiên Cầm có ưu điểm là phần lớn ngoại cảnh trong điện ảnh và phim truyền hình đều có thể tìm được ở đây, cộng thêm hệ thống thay đổi thời tiết, muốn tuyết rơi sẽ có tuyết rơi, muốn gió nổi liền có gió nổi. Nhưng khuyết điểm là chi phí rất đắt đỏ, tính tiền theo ngày, mấy đoàn phim nhỏ không có trên vài chục triệu đầu tư thì ngay cả ngưỡng cửa cũng đừng mơ bước vào. Xung quanh toàn thành phố cũng rất hoàn thiện, cung cấp đủ loại khách sạn hợp cách cho các đoàn phim, bên cạnh đó còn hỗ trợ ăn uống và các hình thức dịch vụ không đồng cấp, nhằm đáp ứng được hầu hết nhu cầu trong quá trình quay chụp của các đoàn phim. Bộ <Tinh Thần Phong Hỏa> do Cevi đạo diễn lần này lấy chủ đề chiến tranh tinh tế làm cốt lõi, xoay quanh bối cảnh quân đội, y sẽ thực hiện các phân đoạn chiến đấu trên hàng không mẫu hạm (1), nhưng bên cạnh đó, cảnh quay sinh hoạt hàng ngày rồi biến đổi khí hậu cũng khá nhiều, đến thành phố điện ảnh sẽ thuận tiện hơn. Lễ công bố khởi quay hôm nay được tiến hành bên ngoài một khách sạn thuộc thành phố điện ảnh. Các diễn viên khác đã có mặt từ tuần trước, bị đạo diễn chộp đi huấn luyện, học thuộc kịch bản, đối diễn, không ngày nào nhàn rỗi. Nhưng Tần Dịch Tắc thì vào trước hôm chính thức khởi quay mới đến, không phải vì nổi tiếng nên có đặc quyền, mà là do Cevi từng hợp tác nên rất tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của hắn, bất kể câu từ kịch bản hay diễn xuất, Tần Dịch Tắc chưa bao giờ bỏ bê, cho nên y mới yên tâm để nhóm Tần Dịch Tắc tiến đoàn vào ngày cuối. Mười hai giờ rưỡi trưa, nghi thức bấm máy chính thức cử hành. Ký giả truyền thông được mời tới đưa ra rất nhiều vấn đề cho đạo diễn, cũng thay nhau phỏng vấn các ngôi sao điện ảnh, toàn bộ quá trình được thu xếp ngay ngắn có trật tự. Cuối cùng cả đoàn làm phim chụp ảnh chung, đạo diễn tuyên bố <Tinh Thần Phong Hỏa> chính thức khởi quay! Xế chiều hôm đó, một số chủ đề như #Phim mới của Tần Dịch Tắc# #Phong Hỏa Tinh Thần khởi quay# #bối cảnh chiến tranh chân thực# #thiên hậu Lâm Tô#… đều leo lên top hot search của ngày, phim còn chưa chiếu đã hot sùng sục, quan trọng vẫn là đội chế tác hùng hậu cùng các thành viên nòng cốt siêu thực lực, hai vị diễn viên chính đều từng cầm qua giải ảnh đế ảnh hậu, tổ hợp đội hình xa hoa như vậy tuyệt đối có thể làm nổ mắt khán giả. Trong phim trường, Tần Dịch Tắc đang phối hợp với stylist thay quần áo ở phòng riêng. Trong bộ phim này, hắn sẽ đóng vai là một vị tướng quân bề ngoài lạnh lùng, nội tâm lại hết sức ôn nhu, quân trang hắn mặc cũng đã được chuẩn bị xong từ trước, là dựa trên vóc dáng của hắn đo ni đóng giày. Quân trang màu lam đậm, còn có nguyên bộ thắt lưng, ủng da, mũ lính, Tần Dịch Tắc vừa đổi quần áo xong, lập tức nghe thấy xung quanh vang lên một đống lớn tiếng hét chói tai —— “Đẹp trai chết mất!” “Không được, tôi phải ra ngoài hít thở tí đã, tạo hình kiểu này mang đến lực sát thương quá lớn!” “Lần đầu thấy Dịch Tắc mặc quân trang, thật sự là không chỗ nào không hợp, quả nhiên, chỉ có Dịch Tắc nhà chúng ta mới có thể no đến mức lên sự phong độ này!” “Nếu tạo hình này công bố với bên ngoài, tôi đoán fan Dịch Tắc chắc phải vừa quỳ vừa xem phim.” Lê Tân sau khi thấy cũng rất hài lòng. Mặc dù Tần Dịch Tắc bình thường rất dễ ở chung, nhưng công ty đã vạch ra cho hắn con đường “nam thần lãnh khốc”, một gương mặt vốn góc cạnh rõ ràng nay bao bọc trong quân trang, thực sự xuất hiện loại khí khái anh hùng hừng hực, khiến không ai dám nhìn thẳng hắn. Tần Dịch Tắc từ lâu đã miễn dịch với tiếng than thở xung quanh, vẻ mặt bình tĩnh đeo bao tay da, phối hợp với thợ ảnh chụp poster. Cevi sang xem, liếc mắt một cái, cười nói: “Không sai, rất ra dáng tướng quân.” Trong lòng lại nghĩ: Không hổ là người Lạc Ninh nhà ta coi trọng, dáng vẻ này, so với tướng quân chân chính – thiếu tướng Lăng An cũng không thua kém chút nào. Trong phòng thay đồ bên cạnh, nữ chính cũng đang chụp poster. Vai nữ chính lần này, Cevi tìm tới diễn viên thuộc phái thực lực Lâm Tô, hai năm trước từng cầm qua cúp ảnh hậu, trong giới khá có danh tiếng. Nhân vật kinh điển nhất của cô chính là nữ bác sĩ trong <Khu Cấp Cứu>, hình tượng già giặn, dáng dấp tiêu sái thu về một nhóm lớn fan nam fan nữ, độ nổi tiếng chẳng hề kém cạnh Tần Dịch Tắc. Tuy rằng cô là một Beta, nhưng khí thế nữ vương khá mạnh mẽ, tóc ngắn phóng khoáng gọn gàng cũng rất hợp với vai nữ chính lần này. Trước đây, Tần Dịch Tắc chưa từng hợp tác với Lâm Tô, cũng không có giao tình đặc biệt, hai người tự nhiên phải từ từ điều chỉnh. Bộ phim này lấy bối cảnh thời kỳ sơ khai của đế quốc, khi đó chiến tranh giữa đế quốc và liên bang không ngừng nổ ra. Tần Dịch Tắc đóng vai tướng quân, còn Lâm Tô đóng nữ bác sĩ, mặc dù là vợ chồng, nhưng ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều. Mãi đến tận một hôm, tướng quân nhận được mệnh lệnh đặc biệt, phải đến tiền tuyến chấp hành nhiệm vụ, hai người hiếm thấy được một lần về nhà đoàn tụ, nhưng không ngờ, lần đoàn tụ kia lại trở thành vĩnh biệt. Bộ phim này không khắc họa quá nhiều vào tuyến tình cảm, nhưng mỗi màn đều rất khó nuốt, vai tướng quân Tần Dịch Tắc đóng là một người khá nội liễm, muốn diễn tốt loại cảm xúc “rất yêu vợ, nhưng không dám nói ra khỏi miệng” không hề đơn giản. Đặc biệt là ánh mắt, động tác, nếu làm không tốt, đừng nói khán giả sẽ cảm động, ngược lại càng thêm lúng túng. Ngày đầu tiên quay cường độ cũng không nặng, bên cạnh phần diễn đơn, còn có cảnh hai vai chính ở nhà ăn cơm. Cevi đợi hai vị vai chính thay xong trang phục, liền nhanh chóng hò hét các nhân viên vào vị trí để bắt đầu quay. # Tinh Thần Phong Hỏa phân cảnh số 18, trong nhà # Lâm Tô bưng cơm nước đã chuẩn bị sẵn lại đây, mỉm cười nói: “Đợt này anh ở nhà được mấy ngày?” Tần Dịch Tắc cởi áo khoác quân trang, chỉ mặc sơmi ngồi xuống bàn ăn, thấp giọng nói rằng: “Anh vừa nhận nhiệm vụ đặc biệt từ quân bộ, ngày mai sẽ đi…” Mới nói hơn phân nửa lời thoại, Cevi liền cau mày nói: “Dừng lại! Dịch Tắc, ánh mắt của cậu không đúng.” Thấy hai người dừng lại, Cevi liền đi tới, nói với Tần Dịch Tắc: “Người trước mặt là thê tử của cậu, không phải đồng nghiệp, cũng không phải chiến hữu, lúc cậu nhìn cô ấy ánh mắt phải tràn đầy ôn nhu. Nghiêm túc trịnh trọng như thế, chẳng khác nào đang bàn công việc.” Tần Dịch Tắc: “…” Cevi nói: “Quay lại một lần nữa.” Lâm Tô rất phối hợp, xoay người từ phòng bếp bưng đồ ăn đi tới, mỉm cười hỏi: “Đợt này anh ở nhà được mấy ngày?” Tần Dịch Tắc mới vừa nói được hơn phân nửa lời thoại, lại bị đạo diễn kêu ngừng. Cevi bất đắc dĩ nói: “Lúc cậu nhìn Lâm Tô, biểu tình sao lại nghiêm túc vậy hả! Ôn nhu, ôn nhu ở đâu?” Tần Dịch Tắc trong lòng cũng rất buồn bực, hắn đã cố gắng ôn nhu, thế nhưng luôn cảm thấy cơ mặt rất cứng ngắc. Lâm Tô bên cạnh cười giải vây: “Có thể do tôi và Dịch Tắc chưa từng hợp tác, tôi cũng có chút không quen.” Cevi nhìn nét mặt bọn họ đầy khó xử, cũng biết Tần Dịch Tắc ghét diễn tình cảm, đành kêu một mình Tần Dịch Tắc ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, bảo: “Không sao, con và Lâm Tô vốn không thân, đột nhiên bắt con diễn yêu cô ấy đúng thật làm khó con. Như vậy đi, hôm nay cứ quay mình phần diễn của Lâm Tô, con cũng tìm cảm giác đi, ngày mai lại đối diễn lần nữa.” Tần Dịch Tắc lập tức gật đầu: “Được ạ.” Cevi cười nói: “Nếu không tài nào ôn nhu với Lâm Tô được, con cứ đem cô ấy tưởng tượng thành người con yêu. Ví dụ như, con có thể tưởng tượng lúc phải chia tay với Lạc Ninh, thời gian dài sẽ không được gặp nó, cảm giác xoắn xuýt, lúc nhìn nó, ánh mắt con sẽ rất ôn nhu, còn có nồng đậm nuối tiếc.” Tần Dịch Tắc: “……” Tưởng tượng thành Lạc Ninh, vậy càng không quay nổi có biết không? Cevi nói: “Cẩn thận suy nghĩ lại đi.” Tần Dịch Tắc xoay người nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc mãi cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nếu tưởng tượng “vợ” trong kịch bản thành Lạc Ninh, đừng nói là không nỡ, hắn còn ước gì có thể rời xa đối phương kìa, diễn thành vậy chẳng phải còn kỳ quái hơn sao? Thà cứ cố gắng tập trung vào nhân vật còn hơn. Ngày đầu tiên bấm máy chỉ quay phần diễn của vai phụ cộng với cảnh đơn của Lâm Tô, Tần Dịch Tắc luôn cố gắng tìm cảm giác. Đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, vẫn chỉ quay đơn, cùng với phần diễn của vai phụ, phân cảnh ôn nhu hiếm thấy trong kịch bản của hai vị vai chính, bị đạo diễn đẩy hết vào ngày quay thứ ba. Vừa vặn sáng sớm Lạc Ninh ghé thăm, Cevi liền kêu Tần Dịch Tắc đến, vô cùng thần bí nói: “Hôm nay có khách quý đến hỗ trợ, phân cảnh ngọt ngào giữa con và nữ chính, nhất định có thể quay trong một lần.” Tần Dịch Tắc đầy mặt nghi ngờ: “Khách quý nào vậy?” Cevi đẩy mạnh hắn vào phòng hóa trang cá nhân, săn sóc đóng cửa lại. Tần Dịch Tắc vừa vào cửa, liền đối diện với một đôi mắt cười híp, cong cong như trăng lưỡi liềm, khóe miệng còn có một cái lúm đồng tiền nhỏ xíu —— chẳng phải là nụ cười “lương thiện vô hại” của nhị hoàng tử điện hạ đây sao? Tần Dịch Tắc khóe miệng co quắp dữ dội: “Cậu tới làm gì?” Lạc Ninh rất thản nhiên nói: “Tham ban!” Tần Dịch Tắc: “…………” Vất vả lắm mới tách ra được, kết quả mới qua hai ngày, Lạc Ninh đã chạy tới đoàn phim tham ban? Có để hắn tập trung đóng phim không đây! Chú thích: (1) Tàu sân bay hay hàng không mẫu hạm, là một loại tàu chiến được thiết kế để triển khai và thu hồi lại máy bay — trên thực tế hoạt động như một căn cứ không quân trên biển, trong bối cảnh tinh tế các bạn cứ tưởng tượng thành căn cứ quân sự trong không gian là được.
|
Điệp Chi Linh Chương 26 Hôm qua vội vàng quay phần diễn đơn mất cả ngày, Tần Dịch Tắc cả người uể oải, thật vất vả mới ngủ được giấc an ổn, tâm lý cũng thả lỏng. Sau khi rời xa Lạc Ninh quả nhiên hắn khôi phục bình thường, không còn bị những giấc mộng kỳ quái quấy nhiễu nữa, buổi sáng cũng khó có được tinh thần sảng khoái. Kết quả hắn mới cao hứng được nửa giờ, liền bị đạo diễn thần thần bí bí đẩy vào phòng thay đồ rồi thấy Lạc Ninh.
Đối diện với nụ cười của Lạc Ninh, Tần Dịch Tắc liền căng da đầu, có chút không vui nói: “Không phải đã nói chú ý không can thiệp vào chuyện của nhau sao? Tôi đi đóng phim, cậu yên tâm ở nhà sửa kịch bản được rồi, chạy tới đây thăm với chả ban cái gì?
Đây rõ ràng không hề có ý hoan nghênh.
Lạc Ninh cũng không để bụng, tốt tính mỉm cười nói: “Nếu tôi không quan tâm anh đóng phim thế nào, một khi bá phụ nói với phụ hoàng, bọn họ nhất định sẽ hoài nghi tình cảm giữa hai ta xảy ra vấn đề. Yên tâm, tôi cũng chỉ ra vẻ chút thôi, lấy cớ để tham ban, nhưng thật ra muốn tìm biên kịch lão sư học hỏi lấy kinh nghiệm. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh đâu, tôi sẽ làm như không quen biết anh.”
Tần Dịch Tắc nghe Lạc Ninh giải thích, tâm tình càng thêm không cao hứng.
Thì ra Lạc Ninh vốn không phải đến gặp hắn, mà là tìm biên kịch học hỏi? Cũng đúng, Lạc Ninh sao có thể đột nhiên quan tâm chạy tới tham ban hắn được!
Tần Dịch Tắc liếc mắt nhìn Lạc Ninh một cái, tâm tình có chút không tự nhiên, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh: “Tốt nhất là vậy, tôi cũng sẽ làm bộ không quen biết cậu.”
Lạc Ninh nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, nữ diễn viên hợp tác với anh tên là Lâm Tô, đúng không?”
Tần Dịch Tắc nghi ngờ: “Làm sao? Cậu cảm thấy hứng thú với cô ấy?”
“Dung mạo của cô ấy rất đẹp.”Lạc Ninh cười híp mắt nói, “Hai ngày nay tôi xem tư liệu của cô ấy rồi, quá trình vô cùng dốc lòng, trước đây là một minh tinh nhỏ hạng 18 không có tiếng tăm gì, đóng vai phụ suốt bảy năm trời mới bắt đầu nổi tiếng. Nếu từng lấy được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, nền tảng của cô ấy nhất định rất vững chắc nhỉ? Anh diễn cho tốt nhé, tôi rất mong đợi xem hai người phối hợp.”
Tần Dịch Tắc khẽ nói: “Yên tâm, năng lực của tôi không kém cô ấy đâu.”
Lạc Ninh gật gật đầu: “Ừm, tôi tin lúc anh và cô ấy đối diễn chỉ cần quay một lần là xong.”
Tần Dịch Tắc tự tin nói: “Đương nhiên.”
Lạc Ninh cười vỗ vỗ vai Tần Dịch Tắc: “Giờ tôi phải đi tìm bá phụ đã, không quấy rầy anh nữa, anh nhanh trang điểm lại rồi thay trang phục, đừng để mọi người chờ lâu.”
*
Bên ngoài phòng thay đồ, người đại diện Lê Tân đang đứng đợi, Cevi sớm đã đánh tiếng với hắn rằng Lạc Ninh sẽ qua, để hắn an bài mọi chuyện, trông coi ở nơi này đừng để cho bất cứ ai nhìn thấy, càng không thể để người trong đoàn làm phim biết chuyện Lạc Ninh và Tần Dịch Tắc.
Lê Tân nhàm chán giữ cửa, nghĩ thầm, hai người họ trong phòng chắc đang tiểu biệt thắng tân hôn, có thể đang hôn môi khó bỏ.
Kết quả không quá năm phút đồng hồ Lạc Ninh liền đi ra, biểu tình như thường, nhịp thở cũng không có lấy một tia hỗn loạn. Mà Tần Dịch Tắc đứng trong phòng thần sắc bình tĩnh, thật giống như vừa nãy chỉ bàn công chuyện với Lạc Ninh. Lê Tân trừng lớn một cái trong lòng, sâu sắc lo lắng cho tên nghệ sĩ kinh nghiệm yêu đương bằng 0 nhà mình.
Lạc Ninh cười hướng Lê Tân hỏi thăm một chút, lại gần nhẹ giọng nói: “Lê ca, tôi sẽ lấy thân phận thực tập sinh ở lại đoàn phim một thời gian, anh coi như lần đầu nhìn thấy tôi đi, đừng để lộ.”
Lê Tân vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, ở với Tần Dịch Tắc lâu như vậy, diễn xuất của tôi cũng được lắm đấy, sẽ không để ai nhận ra được rằng chúng tôi quen cậu.”
Lạc Ninh gật gật đầu, cười híp mắt rồi đi mất.
Lúc Lê Tân vào phòng thay đồ, phát hiện Tần Dịch Tắc đang cầm kịch bản nghiêm chỉnh ngồi một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc lẩm nhẩm lời thoại, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì. Lê Tân nhịn không được thở dài, nộ kỳ bất tranh (1) trừng Tần Dịch Tắc nói: “Lạc Ninh xa xôi chạy tới thăm cậu, cậu không thể ôn nhu hơn chút à? Thái độ này sẽ làm người ta tâm gan nguội lạnh biết không?”
Tần Dịch Tắc lạnh lùng thốt: “Cậu ta cũng không phải đến để gặp tôi.”
“Không đến gặp cậu, vậy đến làm gì?”
Tần Dịch Tắc nhún vai một cái, giọng điệu có hơi khó chịu: “Cậu ta muốn làm biên kịch, mượn cớ tham ban, chạy tới đoàn phim bái sư học nghệ, không liên quan gì đến tôi hết. Cậu ta không phải gặp tôi, lẽ nào bắt tôi phải cảm động đến rơi nước mắt để hoan nghênh sao?”
Lời này sao nghe có vẻ mất tự nhiên thế nhỉ? Lê Tân gãi gãi đầu, có chút không hiểu nổi suy nghĩ của hai vị này. Giọng điệu Tần Dịch Tắc rõ ràng không quá cao hứng, dường như còn mang theo chút ấm ức kiểu “cậu ấy vậy mà không phải đến thăm mình”. Lạc Ninh cũng rất kỳ quái, bề ngoài thái độ với Tần Dịch Tắc nhìn như thỏa thuận kết hôn, không can thiệp chuyện của nhau, nhưng hành động thực tế lại hoàn toàn không giống vậy, Tần Dịch Tắc rời nhà mới ba ngày, Lạc Ninh liền tích cực chạy tới đoàn phim… bái sư học nghệ? Thật hay giả vậy?
Càng nghĩ càng đau đầu, Lê Tân dứt khoát gõ gõ đầu bỏ qua chuyện này, dặn Tần Dịch Tắc: “Vậy cậu trước hết đừng để ý tới cậu ta, chuyên tâm diễn của cậu đi. Nhiệm vụ hôm nay rất nhiều, có vài cảnh đối diễn với Lâm Tô, cậu chú tâm chút, đừng để đạo diễn kêu dừng, làm ảnh hưởng tiến độ.”
Tần Dịch Tắc biểu tình bình tĩnh gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ không để NG.”
Lúc này, chuyên gia trang điểm, stylist cùng hai trợ lý đều gõ cửa tiến vào, Tần Dịch Tắc và Lê Tân lập tức ngừng đối thoại, phối hợp thay quần áo, hóa trang. Lâm tỷ nói cho Tần Dịch Tắc mấy màn diễn được an bài ngày hôm nay, Tần Dịch Tắc nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng cũng coi như đem chuyện Lạc Ninh đột nhiên đến đoàn phim tham ban quăng ra sau đầu, tiếp tục vùi đầu vào công tác.
*
Phòng nghỉ ngơi sát vách, Cevi dẫn Lạc Ninh tới trước mặt lão sư Tiết An An, biên kịch của bộ phim, giới thiệu: “Tiết lão sư, đây là cháu ruột của tôi, cảm thấy rất hứng thú với nghề biên kịch, nên muốn học hỏi, làm phiền cô dẫn dắt nó.”
Tiết An An là một Beta nữ trung niên, tính cách phóng khoáng, từng hợp tác với Cevi qua vài bộ phim, là biên kịch số một số hai. Bà thật sự là một tay bút rất tốt, đặc biệt đã từng nhận giải “biên kịch xuất sắc nhất” với bộ trinh thám , khán giả hoàn toàn không đoán thể đoán ra chân tướng cho tới những giây cuối cùng, Lạc Ninh hai ngày trước cố ý xem qua một chút, tình tiết cốt truyện vòng vo liên kết, từ giây đầu tiên đã tràn lan phục bút (2), có thể nói cực kỳ ngoạn mục.
Lạc Ninh bội phục bà từ tận đáy lòng, lập tức cung kính: “Tiết lão sư chào cô, cháu là fan của cô đấy.”
Đối diện với đôi mắt trong suốt của cậu, Tiết An An không nhịn được bật cười, cầm lấy bàn tay thon dài trước mặt, quay đầu nhìn Cevi nói: “Đạo diễn, cháu trai nhà ông lớn lên thật đẹp mắt, thật sự chỉ thích làm biên kịch ư? Hay là dứt khoát để một vai khách mời trong phim cho cậu ấy, với giá trị nhan sắc của cậu ấy, không làm diễn viên quá đáng tiếc.”
Cevi gãi đầu một cái: “Khách mời? Tiểu Lạc, con có hứng thú tham gia vai diễn khách mời người qua đường Giáp nào đó không?”
Lạc Ninh cười nói: “Được chứ, con cũng chưa từng thử đóng phim bao giờ. Nếu có nhân vật đơn giản như vậy, con có thể thử chút, ví dụ như loại hình… người hầu nhỏ luôn im lặng không lên tiếng chẳng hạn. Đọc lời thoại này nọ con không đủ tự tin đâu, vừa mở miệng đã cười một tràng rồi, đừng lên tiếng là tốt nhất.”
Tiết An An suy nghĩ một chút, nói: “Hai ngày nay tìm đủ diễn viên quần chúng rồi, qua vài ngày nữa có cơ hội, chúng ta sắp xếp cho cậu!”
Lạc Ninh ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, lập tức đi theo bá phụ cùng Tiết lão sư đến trường quay.
Phim trường, nhân viên công tác đang bận rộn chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, nhưng Lạc Ninh vừa mới xuất hiện vẫn đưa tới rất nhiều sự chú ý từ mọi người, dù sao dung mạo và khí chất của Lạc Ninh còn đặt ở đó, trên mặt luôn nở nụ cười.
Thanh niên đẹp trai cười híp mắt như cậu, không muốn mọi người chú ý đến cũng khó.
Thấy không ít ánh mắt đều nhìn chăm chú Lạc Ninh bên này, Cevi chủ động giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người, vị này gọi Tiểu Lạc, là thực tập sinh mới tốt nghiệp, đến đoàn phim của chúng ta để học hỏi kinh nghiệm từ Tiết lão sư.”
Lạc Ninh lập tức phối hợp khom lưng hướng mọi người mỉm cười: “Tôi là người mới, xin mọi người chăm sóc nhiều hơn.”
Kỹ thuật viên ánh sáng, âm thanh, nhiếp ảnh gia còn có nhóm trợ lý của các minh tinh, ánh mắt đồng loạt bắn về phía Lạc Ninh. Khi tiến đoàn, kiêng kỵ nhất là vênh váo đắc ý, ngạo mạn vô lý, cố tình Lạc Ninh lại nở nụ cười ôn hòa thân thiết, từ cái nhìn đầu tiên đã làm lòng người sinh ra hảo cảm.
Bên cạnh Tần Dịch Tắc, trợ lý Tiểu Kỳ không nhịn được nói: “Cậu ta cười rộ lên thật có phong độ, lúm đồng tiền siêu siêu đáng yêu! Không biết đã có bạn gái chưa nhỉ?”
Lâm tỷ bình tĩnh nói: “Em đừng si tâm vọng tưởng, có thể tới đoàn phim đầu tư vài triệu thế này để thực tập, còn là do biên kịch át chủ bài Tiết An An tự mình dạy dỗ, bối cảnh của anh chàng này khẳng định không đơn giản. Cho dù cậu ta có bạn gái hay bạn trai cũng không phải thứ chúng ta có thể hỏi.”
Tiểu Kỳ hiếu kỳ nói: “Lâm tỷ cảm thấy cậu ta có lai lịch thế nào?”
Lâm tỷ như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm: “Chị đoán là thân thích của đạo diễn hoặc Tiết lão sư, nhìn xem thái độ của bọn họ đối với cậu ta khá thân thiết.”
Đang trò chuyện, Tần Dịch Tắc đã thay xong quần áo đi ra, Tiểu Kỳ lập tức qua hỗ trợ. Nhưng Lâm tỷ lại ngoài ý muốn phát hiện, ánh mắt nghệ sinh nhà mình nhìn về phía vị thực tập sinh kia hình như có hơi kỳ quái.
Lạc Ninh rất thích cười, lực tương tác cực mạnh, rất nhanh đã xen lẫn vào nhóm người trẻ tuổi trong đoàn phim, có em gái trợ lý săn sóc đem cho cậu một cốc sữa chua, còn đưa cậu điểm tâm, đưa nước hoa quả, trong chớp mắt, “thực tập sinh mới đến” Lạc Ninh đã biến thành cục cưng của cả đoàn, được mọi người trong đoàn mời bữa sáng.
Tần Dịch Tắc thấy cậu bị các cô gái bao quanh tứ phía, trong lòng nhất thời rất khó chịu, lập tức đi về phía cậu.
Tần Dịch Tắc đóng vai nam chính, địa vị trong đoàn làm phim đương nhiên không thể nghi ngờ, nhân viên công tác lập tức cung cung kính kính nhường một lối đi cho hắn, Tần Dịch Tắc khoác quân trang sải bước đi tới trước mặt Lạc Ninh, khẽ hỏi: “Cậu là ai? Trước đây sao chưa từng thấy?”
Miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lạc Ninh.
Lạc Ninh cong khóe môi, đứng dậy đưa tay về phía hắn: “Tần lão sư (3) chào ngài, tôi là thực tập sinh mới đến, cũng là fan trung thành của ngài, tôi rất thích diễn xuất của ngài trong <Kế Hoạch Nhân Bản>, thật vinh hạnh được gặp ngài!”
Dứt lời còn gãi tóc, làm bộ thẹn thùng vì lần đầu tiên gặp được đại thần.
Tần Dịch Tắc: “………”
Cevi ở bên cạnh xem thiếu chút nữa cười một tràng, không nên quấy rầy cháu trai đang ra sức diễn xuất, y lập tức nhịn cười nghiêng đầu sang nơi khác.
Còn Tần Dịch Tắc thì không thể nghiêng đầu đi đâu cả, đành phải ho nhẹ một tiếng, nói: “Thì ra là thực tập sinh, khó trách trông lạ mặt.”
Lạc Ninh khen: “Tần lão sư hôm nay một thân quân trang thật sự quá tuấn tú, vừa nãy thấy anh đi ra, tôi thiếu chút nữa không dám nhận, còn tưởng rằng thật sự gặp được một vị tướng quân anh tuấn nào đó.”
Tần Dịch Tắc: “…”
Vỗ mông ngựa thế này thật khiến người lúng túng.
Bất quá nghe Lạc Ninh thẳng thắn khen mình đẹp trai, trong lòng Tần Dịch Tắc vẫn khá vui vẻ, nhưng bề ngoài lại giả vờ bình tĩnh, nói: “Cảm ơn.”
Lạc Ninh nghiêm tục nói: “Lần đầu gặp gỡ, rất vinh hạnh có thể gặp anh. Đúng rồi, có thể xin anh chữ kí được không?”
Tần Dịch Tắc hơi nâng khóe miệng, nói: “Đương nhiên có thể. Ký ở đâu?”
Lạc Ninh cấp tốc lấy ra một quyển vở trắng tinh, cười đến đặc biệt vui vẻ: “Cứ ký ở trong này đi, cảm ơn Tần lão sư!”
Tần Dịch Tắc cúi đầu vẻ mặt nghiêm túc kí tên cho cậu.
Cevi thực sự muốn cười lắm rồi, dứt khoát sang bên kia xem bố trí sân bãi, cách thật xa hai tên ảnh đế này.
Lê Tân đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, hướng trợ lý Lâm tỷ nhà mình nói: “Thực tập sinh này, nếu gặp khó khăn gì ở đoàn phim, tìm chúng ta hỗ trợ, phiền Lâm tỷ tiện tay giúp đỡ chút. Lai lịch của cậu ta không đơn giản, tóm lại không được bạc đãi.”
Lâm tỷ gật gật đầu: “Tôi hiểu mà.”
Sau khi hai người diễn xong tiết mục “fan bắt gặp thần tượng xin chữ kí”, Lạc Ninh liền hướng hắn phất phất tay, rồi vội đi theo Tiết lão sư.
Nhân lúc cảnh quay buổi sáng còn chưa bắt đầu, Tiết lão sư hướng dẫn cho Lạc Ninh biết về cách viết tiểu truyện nhân vật.
Tiểu truyện nhân vật là phần nhất thiết phải có khi viết kịch bản, trong này, biên kịch phải thật tỉ mỉ khắc họa tính cách, dung mạo, bối cảnh gia đình, từng trải của nhân vật, cũng thuận tiện để đạo diễn và các diễn viên có thể lý giải mỗi nhân vật.
Ví dụ như bộ phim <Tinh Thần Phong Hỏa> lần này, tuy rằng trong kịch bản miêu tả khá sơ lược về gia cảnh nam chính, nhưng trong tiểu truyện nhân vật lại được viết rất chi tiết —— bởi vì hồi còn nhỏ, cha mẹ hi sinh trên chiến trường, nam chính mới nghiêm túc thận trọng đến thế, nhìn qua khá lạnh lùng, nhưng trái tim hắn lại nóng hổi, điều này bắt nguồn từ cách giáo dục và bồi dưỡng từ cha nuôi.
Nếu như nói nội dung cốt truyện là dàn ý, vậy tiểu truyện nhân vật chính là linh hồn của toàn bộ kịch bản.
Lạc Ninh nghe Tiết lão sư giảng qua rất nhiều chi tiết nhỏ, một bên còn nghiêm túc ghi chép lại.
Tiết An An đặc biệt yêu thích thực tập sinh ngoan ngoãn lại biết nghe lời này, không nhịn được nói: “Nếu cậu muốn tiếp tục phát triển với nghề biên kịch này, hay là để ta thu cậu làm đồ đệ? Sau đó sẽ từ từ dạy cậu.”
Lạc Ninh hai mắt sáng ngời, lập tức cười cong đôi mắt: “Cảm ơn thầy!”
Nghe cậu gọi đến là ngọt, Tiết An An tâm lý mềm nhũn, không nhịn được nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, nói: “Theo ta chăm chỉ học tập.”
Có thể nhận một đồ đệ hợp ý thế này, cũng xem như thu hoạch ngoài mong đợi.
*******************************
Chú thích:
(1) Nộ kỳ bất tranh: Bắt nguồn từ thái độ của Lỗ Tấn đối với bộ phận dưới đáy xã hội – “ái kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh”, ý ông là thông cảm với những đau đớn của họ, và phẫn nộ tiếc nuối vì họ hèn nhát, không chịu đấu tranh.
(2) Phục bút (Foreshadowing): là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện. Nói cách khác, nó là một công cụ văn chương được tác giả sử dụng để gợi ý về một tình tiết và những điều có thể xảy ra trong một tương lại gần, hoặc các chiều hướng phát triển của một tình tiết về sau trong câu chuyện (Wiki).
(3) Có thể có bạn thắc mắc tại sao ở đây Lạc Ninh gọi Dịch Tắc là “Tần lão sư”, thực ra bên Trung trong giới giải trí, những người hoạt động lâu dài, địa vị đã được khẳng định, hoặc từng đảm nhận huấn luyện viên trong chương trình nào đó thường được hậu bối hoặc các nhân viên công tác trong nghề kính trọng gọi một tiếng lão sư, biên kịch Tiết An An cũng vậy.
|
Điệp Chi Linh Chương 27 Hai người đang trò chuyện chi tiết về kịch bản, liền nghe bên kia trường quay Cevi hô: “Gọi diễn viên chính lại đây, chuẩn bị bắt đầu.”
Trợ lý lập tức đi gọi Tần Dịch Tắc và Lâm Tô, Lạc Ninh cùng Tiết lão sư cũng qua phim trường quan sát.
Hiện trường quay chụp là trong phòng khách một biệt thự nhỏ, căn phòng bố trí đến là ấm áp, gia cụ cũng mang đến cảm giác cổ điển, giống như phong cách của hơn sáu mươi năm trước. Trên mặt tường sau ghế sô pha treo một bức ảnh chụp chung, cứ như vậy, khán giả vừa nhìn liền biết đây là phòng cưới của hai người.
Tiết lão sư lật kịch bản tới trang thứ hai mươi, ghé bên tai Lạc Ninh nói: “Cảnh quay sáng nay, đều là đối diễn giữa nam nữ chính ở nhà, rất ấm áp, tổng cộng có ba cảnh Dịch Tắc phải mặc quân trang, trước hết sẽ quay một mạch những cảnh này.”
Lạc Ninh biết rõ nhưng vẫn gật gật đầu. Khác với tiểu thuyết phải viết theo trình tự thời gian, quay phim là dựa vào khung cảnh. Ví dụ như, tất cả phân đoạn ở nhà trong kịch bản đều quay hết một lượt, sau đó hậu kỳ sẽ cắt nối biên tập, ghép lại. Cho nên biên kịch đôi lúc muốn sửa kịch bản, không chỉ phải cân nhắc đến nội dung, còn phải cân nhắc đến vấn đề hậu cảnh, kinh phí vân vân.
Khi Cevi hô một tiếng “Bắt đầu”, ánh đèn, âm nhạc, cameraman, tổ đạo cụ toàn bộ vào vị trí.
Phong Hỏa Tinh Thần · phân cảnh số 20 · trong nhà.
Tần Dịch Tắc mặc quân trang về nhà, vừa cúi xuống định đổi giày, thê tử từ phòng ngủ bỗng đi ra kinh ngạc nhìn hắn nói: “Không phải anh đến tinh cầu Ryan giám sát, chuẩn bị tác chiến ư? Sao đột nhiên lại trở về?”
Tướng quân xưa nay luôn nghiêm túc, một khắc khi nhìn thấy thê tử đột nhiên trở nên ôn nhu, ánh mắt ấm áp tưởng như có thể hòa tan đối phương, thanh âm đè thấp cũng có vẻ ôn hòa lạ lùng: “Là bộ chỉ huy điều anh về, giao cho anh một nhiệm vụ khác.”
Cevi: “Cắt!”
Bị đạo diễn kêu ngừng, Tần Dịch Tắc và Lâm Tô lập tức tách ra, thần sắc đều có chút mờ mịt.
Cevi đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Dịch Tắc, ánh mắt của cậu không đủ ôn nhu, điều chỉnh chút đi rồi bắt đầu lại.”
Tần Dịch Tắc gật gật đầu, kết quả vừa vặn đối diện với Lạc Ninh cười híp mắt đang ngồi cạnh đạo diễn.
Trong lòng đột nhiên nảy lên một cái, Tần Dịch Tắc hít sâu, cố gắng trấn định, xoay người điều chỉnh chốc lát, lúc này mới hướng đạo diễn ra hiệu OK.
Quay chụp lần nữa, kết quả lời còn chưa nói hết đã bị đạo diễn kêu ngừng.
Cevi nói: “Cậu là về nhà, không phải đi họp quân bộ, đừng nghiêm túc như vậy, làm lại.”
Một lát sau, đạo diễn lần nữa kêu ngừng: “Ánh mắt ấm áp hơn chút, trước mặt, cậu xa nhà lâu ngày nay gặp lại thê tử, là người khiến cậu ngày đêm lưu luyến, nét mặt của cậu quá cứng.”
Nhìn Lạc Ninh vẻ mặt hứng khởi híp mắt xem kịch vui, Tần Dịch Tắc bị phê bình, lỗ tai không nhịn được nóng lên, sáng sớm Lạc Ninh còn nói “Tôi tin vào năng lực của anh, anh với Lâm Tô đối diễn chỉ cần quay một lần là xong”, kết quả, mới quay màn đầu tiên đã bị đạo diễn cắt ba lần!
Tần Dịch Tắc hít sâu một hơi ổn định nhịp tim, tiếp tục quay lại.
Tướng quân bước vào trong nhà, cúi người đổi giày vừa vặn nhìn thấy thê tử lâu ngày không gặp.
Lâm Tô mỉm cười nói: ” Không phải anh đến tinh cầu Ryan giám sát, chuẩn bị tác chiến ư? Sao đột nhiên lại trở về?”
Đến phiên Tần Dịch Tắc. Tần Dịch Tắc tận lực ôn nhu nhìn cô, nói: “Là bộ chỉ huy điều anh về, giao cho anh một suất diễn khác.”
Quần chúng vây xem tại hiện trường: “…………”
Suất diễn con khỉ! Ảnh đế anh sai lời thoại rồi.
Lạc Ninh không nhịn được nghiêng đầu sang nơi khác, hiển nhiên đang cố nín cười —— Tần Dịch Tắc một thân quân trang, nghiêm túc nói, bộ chỉ huy giao cho anh suất diễn khác, hình ảnh này thật sự quá mức đáng yêu.
Tần Dịch Tắc ý thức được mình nói sai lời thoại, lỗ tai hơi đỏ lên, vội vàng xoay người khom lưng: “Xin lỗi, sai lời.”
Cevi là một đạo diễn rất nóng tính, nhiều lần NG như vậy, cho dù là đại bài Tần Dịch Tắc, y cũng không khách khí mắng thẳng mặt. Nhưng mà hôm nay Lạc Ninh đến đây, Dịch Tắc dù sao cũng là người yêu của Lạc Ninh, trước mặt Lạc Ninh lại đi phê bình hắn, khẳng định hắn không nâng nổi mặt mũi lên mất.
Nghĩ tới đây, Cevi liền đi tới trước mặt Tần Dịch Tắc, thuận tiện gọi Lạc Ninh theo, nói: “Dịch Tắc cậu theo tôi, tôi có câu này muốn nói với cậu về phân cảnh này. Cậu thực tập sinh kia, cậu cũng qua đây học hỏi chút đi, những người khác nghỉ ngơi tại chỗ mười phút.”
Phim trường tạm thời đình công.
Cevi gọi Tần Dịch Tắc và Lạc Ninh vào phòng nghỉ bên cạnh, bất đắc dĩ nhìn hắn nói: “Dịch Tắc, có phải bởi vì Lạc Ninh ở trường quay nên tâm lý con có áp lực? Trước đây hợp tác với con, phần lớn con đều có thể diễn qua trong một lần, dựa vào kỹ thuật diễn của con, không nên xuất hiện tình huống NG nhiều lần như vậy phải không?”
Tần Dịch Tắc vẻ mặt lúng túng, muốn làm sáng tỏ nói: “Không phải do Lạc Ninh, có lẽ do trạng thái của con không tốt.”
Cevi cau mày: “Gạt ai đó? Vừa vào cửa, thê tử trong kịch bản thì không nhìn, ánh mắt lơ đãng liếc sang Lạc Ninh bên này, tưởng ta không thấy?”
Tần Dịch Tắc: “…”
Cevi nói: “Không được phân tâm, nhớ kỹ con là một diễn viên, con phải cùng Lâm Tô đóng một đôi vợ chồng ân ái, mà đây chỉ là diễn thôi, là công việc của con, con biểu hiện ôn hòa chút với cô ấy, Lạc Ninh cũng không để ý đâu, đúng không?”
Lạc Ninh lập tức gật đầu: “Đương nhiên ạ. Dịch Tắc anh yên tâm đi, em sẽ cố gắng nhẫn nhịn.”
Cevi vui mừng cười cười: “Nếu Lạc Ninh không ngại, con cũng đừng suy nghĩ nhiều. Đợi chút nữa con tưởng tượng Lâm Tô thành Lạc Ninh, ví dụ như, con phải tách khỏi Lạc Ninh rất lâu không thể gặp mặt, con lê cái xác uể oải về nhà, trong biệt thự ánh đèn ấm áp, người yêu con mặc áo ngủ quen thuộc từ phòng ngủ đi ra, mỉm cười với con. Lúc con nhìn nó, ánh mắt sẽ thể hiện thế nào?”
Tần Dịch Tắc bị những lời miêu tả của Cevi thôi miên dẫn dắt vào trong cảnh tượng đó, hắn dường như thật sự nhìn thấy, Lạc Ninh đứng trong phòng khách, cười híp mắt với hắn nói: “Dịch Tắc anh rốt cục về rồi. Buổi tối không thể ôm anh, tôi ngủ không ngon được. Tôi rất nhớ anh.”
Ánh mắt của hắn không tự chủ được ôn nhu, nghĩ thầm, tên gia hỏa dính người này, quả nhiên không thể rời xa mình.
Cevi vỗ tay: “Rất tuyệt, chính là ánh mắt ngay lúc này, ánh mắt con nhìn Lạc Ninh mới là thể hiện tình yêu đến một người, thật đúng đắn khi đưa Lạc Ninh tới giúp con tìm cảm giác.”
Tần Dịch Tắc: “????”
Đối diện với đôi mắt cười của Lạc Ninh, Tần Dịch Tắc vội làm sáng tỏ nói: “Không phải, bá phụ ngài hiểu lầm…”
Cevi cắt ngang hắn: “Nhớ kỹ cảm giác hiện tại, đợi lát nữa cứ tiếp tục như vậy, con điều chỉnh lại một chút.” Dứt lời liền vỗ vỗ vai Tần Dịch Tắc rồi xoay người đi.
Lưu lại Tần Dịch Tắc cùng Lạc Ninh ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ.
Một lát sau, Lạc Ninh chủ động phá vỡ trầm mặc, mỉm cười nói: “Dịch Tắc, không cần áp lực, tôi chỉ ở bên cạnh quan sát học tập, anh có thể xem như tôi không tồn tại, tập trung vào bộ phim. Tôi biết anh không thích tôi, nhưng anh có thể tưởng tượng ra một người mình thích, dựa theo cách bá phụ miêu tả, hai người rất lâu không gặp, anh đóng phim rất mệt, về đến nhà thấy người đó đang chờ anh, trái tim anh có phải trong nháy mắt ấm lên?”
Tần Dịch Tắc có chút mất tự nhiên mà dời tầm mắt: “Cậu cũng biết cách hướng dẫn cơ đây? Học từ đâu vậy?”
Lạc Ninh cười đến vui vẻ: “Tôi nhận Tiết An An lão sư làm thầy, là bà ấy dạy tôi. Bà nói, biên kịch phải hiểu rõ nhân vật của mình, đôi lúc cũng phải giúp đỡ đạo diễn phân tích nhân vật cho diễn viên.”
Thấy cậu cười vui vẻ đến vậy, Tần Dịch Tắc không nhịn được khóe môi nhẹ giương lên.
Cái tên này, tuy rằng mượn cớ tham ban, mục đích là đến bái sư học nghệ, nhưng được Tiết lão sư thu làm đồ đệ đối với cậu đúng là chuyện tốt, khó trách cậu cười đến vui vẻ như vậy.
Nghĩ tới đây, Tần Dịch Tắc tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, khẽ nói: “Tiết lão sư cầm qua rất nhiều giải thưởng, có sư phụ như vậy, cậu phải học hỏi thật nhiều, tính cách của bà ấy rất rộng rãi, sau này có gì không hiểu nên trực tiếp hỏi bà ấy.”
Lạc Ninh gật đầu: “Đương nhiên. Ngoại trừ ngày 15 tôi phải tham gia phỏng vấn cho buổi casting bộ phim đầu tay, còn lại toàn bộ quá trình quay tôi sẽ ở lại đoàn, tỉ mỉ tiếp thu kiến thức từ Tiết lão sư.”
Tần Dịch Tắc có chút bất ngờ: “Toàn bộ quá trình ở lại đoàn?”
Đây chẳng phải là ngày nào cũng gặp cậu sao?
Trong lòng dường như có hơi cao hứng? Nhưng xen lẫn chút phiền não.
Thực sự cứ đụng phải Lạc Ninh là đầu óc hoàn toàn hỗn độn.
Tần Dịch Tắc mau chóng sắp xếp lại tâm tình, nói: “Tôi quay lại diễn đây.”
Lạc Ninh nói: “Ừm, cố lên!”
Tinh Thần Phong Hỏa · phân cảnh số 20 · trong nhà.
Tướng quân về đến nhà, đúng dịp thấy thê tử đã lâu không gặp, đối diện với nụ cười ôn nhu của Lâm Tô, Tần Dịch Tắc đột nhiên hoảng hốt, dường như nhìn thấy Lạc Ninh đang cười híp mắt vui vẻ nói với hắn “Tôi tìm được thầy dạy rồi”, ánh mắt hắn không tự chủ được càng thêm ôn nhu.
Tần Dịch Tắc tiến vào trạng thái, nhanh chóng nói ra lời thoại, một chữ cũng không sai. Hắn dẫn “thê tử” đến bên salon, thấp giọng hỏi: “Nhớ anh không?”
Lâm Tô rất phối hợp: “Đương nhiên, quanh năm suốt tháng anh không được mấy ngày ở nhà, trò chuyện video cũng không tiện…”
Tần Dịch Tắc ôn nhu nói: “Xin lỗi, em cũng biết thân phận của anh, biên cảnh gần đây rất bất ổn, anh là quân nhân, nhất định phải thực hiện chức trách của mình.”
Lâm Tô cảm thông cười cười: “Em nói đùa thôi. Từ ngày em gả cho anh, em đã biết anh là ai, em sẽ không làm liên lụy anh… Đúng rồi, chắc anh chưa ăn cơm phải không? Em vào bếp làm cơm chiều cho anh.”
Ánh mắt Tần Dịch Tắc ôn nhu: “Được, anh vẫn rất thích đồ ăn em làm.”
Nữ chính đứng dậy vào nhà bếp, nam chính về phòng ngủ thay quần áo.
Cevi vui mừng nói: “OK, cảnh này qua.”
Tần Dịch Tắc: “????”
Thật sự qua được à?
Trời mới biết vừa nãy hắn vẫn luôn đem Lâm Tô tưởng tượng thành Lạc Ninh, trong lúc diễn còn có chút hoảng hốt. Vừa kết thúc cảnh quay, hắn liền xoay đầu nhìn lại, Lạc Ninh ngồi bên cạnh đạo diễn cười híp mắt giơ ngón tay cái với hắn, dùng môi ngữ nói: “Diễn rất tuyệt.”
Bên tai Tần Dịch Tắc nháy mắt đỏ chót.
Lâm Tô cười giỡn nói: “Dịch Tắc cậu đang thẹn thùng sao? Lỗ tai đỏ hết lên rồi kìa.”
Tần Dịch Tắc nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: “Không phải, chẳng qua tôi cảm thấy hơi nóng.”
Trợ lý Tiểu Kỳ lập tức nhanh nhẹn cầm quạt đến cho Tần Dịch Tắc, Tần Dịch Tắc làm bộ như rất nóng, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, thật ra cũng muốn để mình bình tĩnh hơn chút. Lê Tân thấy cảnh này bất đắc dĩ đỡ trán: Dịch Tắc a, ngây thơ như cậu cũng xem như có một không hai trong giới Alpha, về sau nếu bị Lạc Ninh ăn đến gắt gao thì phải làm sao bây giờ?
|
Điệp Chi Linh Chương 28 Cevi là một đạo diễn yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với sản phẩm điện ảnh của mình, không quan tâm diễn viên nổi tiếng cỡ nào, bối cảnh sau lưng hùng hậu đến đâu, muốn hợp tác với Cevi, nhất định phải qua ải tài năng diễn xuất, chỉ cần một biểu tình hoặc động tác của diễn viên không làm ra vị, cho dù quay lại mười mấy lần cũng phải đến khi y thoả mãn mới thôi.
Lần trước hợp tác với Tần Dịch Tắc bộ <Kế Hoạch Nhân Bản>, Cevi ấn tượng sâu nhất chính là cảnh quay người nhân bản số 5 lững thững chịu chết, cực kỳ khó diễn ra được thần thái, cộng thêm việc đặc tả biểu tình cuối cùng, Cevi vốn định chuẩn bị quay cả ngày, nghĩ cứ chậm mà chắc, kết quả, Tần Dịch Tắc thế mà chỉ quay hai lần đã thuận lợi vượt ải, cho dù là Cevi yêu cầu nghiêm khắc cũng không bắt được điểm sai sót nào cả.
Đối với tài năng diễn xuất của Tần Dịch Tắc, Cevi thật sự công nhận, đây cũng là lý do <Kế Hoạch Nhân Bản> vừa đóng máy, Cevi đã lập tức tìm hắn hợp tác quay bộ phim chiến tranh tiếp theo <Tinh Thần Phong Hỏa>.
Mà hôm nay, một màn phu thê gặp gỡ, thế nhưng quay đến năm lần mới qua?
Cevi không tin Tần Dịch Tắc chỉ đơn giản là diễn không được, nhất định do có Lạc Ninh ở bên cạnh nên Tần Dịch Tắc mới mất tập trung. Dù sao trước mặt người mình yêu lại đi thể hiện sự thân mật với một người phụ nữ khác, cho dù là diễn viên chuyên nghiệp hàng đầu cũng sẽ cảm thấy lúng túng nhỉ? May mắn y nhanh trí kêu Lạc Ninh qua dỗ Tần Dịch Tắc yên tâm, quả nhiên, sau khi Lạc Ninh tỏ thái độ “em không ngại”, Tần Dịch Tắc diễn với Lâm Tô chỉ quay một lần liền xong.
Cevi cười híp mắt nghĩ, người trẻ tuổi vừa mới kết hôn có khác, tình cảm thật tốt, diễn chút thôi cũng sợ đối phương ghen.
Cũng may Tần Dịch Tắc đã điều chỉnh xong, tìm được cảm giác, quay mấy màn diễn sau đều khá thuận lợi, thẳng tới mười hai giờ trưa, Cevi mới thông báo mọi người nghỉ ngơi ăn cơm.
Lạc Ninh quan sát quá trình quay chụp từ đầu đến cuối đã sớm đói bụng, nghe được nghỉ, lập tức hào hứng chạy đi lấy cơm hộp. Cậu không chỉ lấy cho mình, mà còn cầm ba phần, đem bữa trưa của Cevi và Tiết An An mang về, rất lễ phép để hai vị trưởng bối ăn trước.
Chờ khi cậu đặt thức ăn lên bàn rồi xoay người đi lấy canh, Tiết An An không khỏi khen: “Đạo diễn, Tiểu Lạc nhà các anh thật hiểu chuyện. Anh xem, nó vừa đến, toàn bộ các cô gái trẻ trong đoàn phim đều rất thích nói chuyện với nó, cả ngày mang tươi cười trên mặt, vừa nhìn liền cảm thấy rất thân thiết!”
“Hồi ngỏ khi nó mới học nói, mồm miệng đã ngọt như đường, thường nhào tới trong lòng tôi gọi bá phụ, cười híp mắt như thiên sứ nhỏ vậy, mọi người chúng tôi đều rất cưng nó. Hơn nữa, từ nhỏ nó đã rất ngoan, về phương diện thành tích từ trước tới nay cũng không để người trong nhà bận tâm, lần nào thi cũng lấy được hạng nhất.” Cevi dừng một chút, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo, lại gần nói, “Tôi không khoác lác tí nào đâu, đứa cháu này của tôi thực sự rất thông minh.”
Tiết An An cười nói: “Tôi cũng cảm thấy nó tiếp thu rất nhanh. Đúng rồi, tôi định thu nó làm học trò, ngài không phiền chứ?”
Cevi có chút bất ngờ: “Thu học trò? Cô sẽ tận tình chỉ dạy nó sao?”
Tiết An An gật đầu: “Tôi cảm thấy nó rất hứng thú với nghề biên kịch, trong đầu cũng có rất nhiều ý tưởng mới mẻ, cho nên muốn bồi dưỡng chút. Nói không chừng sau này nó có thể biến thành nhà biên kịch lớn, rồi hợp tác với bá phụ của mình luôn đó.”
Cevi cười ha ha nói: “Khả năng này chắc không lớn lắm đâu? Tôi đoán phần lớn nó hiếu kì về đoàn phim, chạy tới đây chỉ là vui đùa nhất thời. Cho dù nó có tài năng trong lĩnh vực này, nó cũng không phải dân chính quy, căn bản không hiểu hết trách nhiệm của biên kịch đâu.”
“Không phải dân chính quy cũng không sao, rất nhiều biên kịch được đào tạo chuyên nghiệp, không có lấy một kịch bản ra hồn. Làm cái nghề biên kịch này, vẫn cần phải dựa vào một ít thiên phú, tôi cảm thấy Tiểu Lạc rất có tiềm lực, hay trước cứ để nó theo tôi một thời gian đi.”
“Ừm, nếu cô có phần tâm ý này, tôi thay Tiểu Lạc cám ơn cô.”
Đang trò chuyện, Lạc Ninh bỗng bưng ba phần canh đi tới. Tiết An An nói: “Tiểu Lạc, loại chuyện thế này cứ giao cho trợ lý là được rồi, con lại còn tự mình đi lấy bữa trưa?”
Lạc Ninh cười một cái nói: “Hai em gái phụ tá bận sắp điên rồi, thực tập sinh như con ngược lại cũng nhàn rỗi không việc gì làm, tự mình đi lấy thôi mà. Đúng rồi, hai người sao còn chưa ăn? Không đói bụng ư?”
Cevi ngoắc ngoắc tay nói: “Bọn ta đang tán gẫu thôi, con mau tới đây, cùng nhau ăn đi.”
Ba người ngồi một chỗ, vừa định ăn cơm, bên ngoài phòng nghỉ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, là người đại diện của Tần Dịch Tắc, Lê Tân.
Lê Tân mặt tươi cười mà mang một hộp cơm giữ ấm tiến vào, nói rằng: “Đạo diễn, Tiết lão sư, đây là một ít đồ ăn vặt Dịch Tắc mang từ nhà đến, mẹ của cậu ấy biết sắp tới phải ở lại đoàn phim, nên tự tay làm chút điểm tâm, ăn rất ngon, mang đến cho mọi người nếm thử.”
Cevi hiểu rõ gật gật đầu: “Được, thay chúng tôi cảm ơn Dịch Tắc, có lòng.”
Lê Tân vội vàng xua xua tay: “Không cần khách sao, chuyện nên làm mà! Mọi người cứ từ từ ăn, tôi không quấy rầy nữa.”
Chờ người đại diện xoay người đi rồi, Cevi mới mỉm cười đem điểm tâm ngọt đẩy lên trước mặt Lạc Ninh, nói: “Ăn đi, cho con hết.”
Lạc Ninh đầy mặt vô tội: “Đây là Tần Dịch Tắc hiếu kính đạo diễn.”
Cevi lườm cậu một cái: “Giả vờ giả vịt làm gì nữa? Con chẳng thừa biết ta ghét ăn ngọt à? Hắn muốn mượn hoa hiến phật đây mà.”
Lạc Ninh lúc này mới cười híp mắt cầm lấy hộp đồ ăn, mở ra xem, quả nhiên là điểm tâm ma ma Dụ Lan tự tay làm, còn là hương vị cậu thích nhất.
Tiết An An có chút bất ngờ: “Dịch Tắc quen biết Tiểu Lạc ư?”
Lạc Ninh cùng Cevi liếc mắt nhìn nhau, thấy đối phương gật đầu, liền thản nhiên giải thích nói: “Sư phụ, còn thực ra đã kết hôn với Dịch Tắc rồi.”
Tiết An An “phốc” một tiếng thiếu chút nữa phun nước ra ngoài, trợn tròn mắt nhìn Lạc Ninh: “Con nói gì? Kết hôn?”
Lạc Ninh gật gật đầu, nói: “Con và Dịch Tắc là do bá phụ giới thiệu, tháng trước lễ cưới vừa mới xong xuôi, chuyện này rất ít người biết.”
Tiết An An hoàn toàn không cách nào tin tưởng Tần Dịch Tắc kết hôn với anh chàng đẹp trai trước mặt này. Nhưng nghĩ lại, Tần Dịch Tắc trước đây đóng phim rất ít khi NG, hôm nay lại phạm sai lầm nhiều lần, còn nhớ lộn cả lời thoại, thì ra là bởi “bà xã hàng thật” có mặt tại hiện trường, hắn căn bản không có cách nào cùng “bà xã hàng giả” diễn thân mật trong phim được.
Tiết An An bỗng nhiên tỉnh ngộ sờ sờ cằm: “Thì ra là vậy… Khó trách trạng thái của Dịch Tắc hôm nay có điểm kỳ lạ. Con cũng thật biết diễn kịch, còn nói là fan của hắn, tìm hắn đòi chữ ký!”
“Chúng con nói xong rồi làm bộ không quen biết, dù sao đoàn phim nhiều người nhiều miệng, con cũng không muốn để lộ tin tức này.” Lạc Ninh nghiêm túc giải thích.
Cevi vỗ vai Lạc Ninh, nói: “Yên tâm, Tiết lão sư hợp tác với ta vài lần rồi, sẽ không nói cho người ngoài biết.”
Tiết An An lập tức bảo đảm: “Ta đối với các tin bát quái trong vòng luôn kín như bưng. Nhưng mà, hình tượng bên ngoài của Tần Dịch Tắc là nam thần cao lãnh, team của hắn cũng luôn tuyên truyền rằng Tần Dịch Tắc xưa nay chưa từng nói chuyện yêu đương, hắn cũng chưa bao giờ truyền ra scandal trong giới, sao lại đột nhiên kết hôn với con vậy?”
Lạc Ninh khẽ mỉm cười một cái, nói rằng: “Chắc là tình yêu đến, muốn ngăn cũng không ngăn nổi ạ.”
Cevi bất đắc dĩ đỡ trán: “Một Omega như con nói ra câu này còn không biết xấu hổ ư?”
Lạc Ninh thản nhiên nói: “Dù sao cũng kết hôn rồi có gì phải thẹn thùng chứ? Omega cũng có thể lớn mật theo đuổi người mình thích mà.”
Cevi “Phốc” một tiếng bật cười: “Con đúng là di truyền gen của vị ba ba Omega ‘Gan to bằng trời’ kia.”
Lạc Ninh cười híp mắt sửa lại nói: “Đây cũng là gen gia tộc chúng ta.”
Cevi sờ sờ mũi, không có phản bác, bởi vì y cũng là một Omega gan to bằng trời.
***
Phòng nghỉ ngơi sát vách, Tần Dịch Tắc thấy Lê Tân trở về, không khỏi nghi hoặc: “Anh không ăn cơm mà chạy đi đâu?”
Lê Tân cười nói: “Anh mang điểm tâm phu nhân làm đưa cho Lạc Ninh.”
Tần Dịch Tắc không vui nhíu mày: “Cho cậu ta làm gì?”
Lê Tân dùng ánh mắt như nhìn đứa ngốc nhìn Tần Dịch Tắc: “Cậu không thích ăn đồ ngọt, còn không biết cách dỗ Lạc Ninh vui, số điểm tâm này sớm muộn cũng bị Tiểu Kỳ cầm đi chia cho nhân viên công tác trong đoàn, anh giúp cậu chuyển cho Lạc Ninh, để Lạc Ninh lưu lại ấn tượng tốt với cậu một chút hiểu chưa?”
Tần Dịch Tắc ngơ ngác, có chút mất tự nhiên mà chuyển rời tầm mắt: “Ai quan tâm ấn tượng cậu ta đối với tôi thế nào? Giữa chúng tôi vốn không có tình cảm.”
Lê Tân lườm nguýt, nói: “Trưa hôm nay cậu bị đạo diễn hô ngừng bao nhiêu lần? Còn đem câu ‘Bộ chỉ huy giao cho anh nhiệm vụ khác’ nói thành ‘Bộ chỉ huy giao cho anh suất diễn khác’! Cậu cũng lợi hại lắm, ngay cả bộ chỉ huy cũng phải để cậu đi đóng phim đúng không?!”
Tần Dịch Tắc: “…”
Lê Tân lại bắt đầu lải nhải giáo dục hắn: “Cậu còn nhớ lúc mới ra mắt phải diễn một bộ phim thần tượng không? Nhân vật của cậu là nam phụ bề ngoài lạnh lùng, thật ra nhẹ dạ còn mạnh miệng, mỗi lần nhìn nữ chính ánh mắt sẽ ôn nhu như nước, đạo diễn còn khen cậu diễn quá tốt! Sao thế, qua mấy năm kỹ năng diễn xuất thụt lùi ư? Còn không phải do có Lạc Ninh ở bên cạnh nhìn, cậu quá chú ý đến tâm tình cậu ta, căn bản không buông xuống được! Cậu có biết sắc mặt cậu cứng ngắc thành dạng gì rồi không, ánh mắt lúc nào cũng hướng về phía Lạc Ninh, tưởng anh mù hả?”
Tần Dịch Tắc: “……”
Người đại diện nói, thật ra cũng có chút đạo lý?
Mắt thấy Lê Tân sẽ tiếp tục lải nhải, Tần Dịch Tắc lập tức cắt ngang hắn: “Được rồi được rồi, điểm tâm anh cho Lạc Ninh thì cứ cho đi, tôi không nói thêm gì nữa, anh sao cứ lải nhải không yên vậy! Rảnh rỗi lo chuyện của tôi và Lạc Ninh, không bằng quan tâm sự nghiệp của tôi hơn chút đi.”
Lê Tân phun tào: “Ai bảo cậu ngây thơ không biết yêu đương thế nào, Lạc Ninh được hoan nghênh như vậy, cậu không sợ bị người khác cướp mất à?”
Tần Dịch Tắc lạnh lùng thốt: “Cho dù vậy cũng không liên quan đến tôi.”
Lê Tân cả giận nói: “Cậu nhớ kỹ lời mình nói ngày hôm nay, sau này cũng đừng vì chuyện tình cảm mà van nài anh!” Dứt lời liền tức giận xoay người mất hút.
Thật ra, Tần Dịch Tắc quen biết Lê Tân gần mười năm, cảm tình rất tốt. Lê Tân là học trưởng của hắn thời đại học, lúc hắn mới tiến vào giới giải trí, Lê Tân cũng là một người đại diện không mấy nổi danh, hai người cùng nhau nỗ lực, Tần Dịch Tắc dần dần hot lên, Lê Tân cũng thành người đại diện có tiếng tăm, trên danh nghĩa bọn họ là quan hệ người đại diện và nghệ sĩ, nhưng thật ra càng xem nhau như anh em, cho nên Lê Tân mới quan tâm đến tình hình của Tần Dịch Tắc, nói chuyện với Tần Dịch Tắc cũng không kiêng nể gì cả.
Tần Dịch Tắc nhìn bóng lưng Lê Tân rời đi, tâm tình có chút buồn bực.
Lê Tân là người hiểu rõ hắn nhất, Lê Tân vẫn luôn nói hắn thích Lạc Ninh, lẽ nào hắn thật sự…
Thật sự thích Lạc Ninh?
Thích một Omega kéo hắn xuống nước, bất đắc dĩ phải đi lấy giấy đăng ký kết hôn, ở lễ cưới cướp đi nụ hôn đầu của hắn, kỳ trăng mật ngày nào cũng chui vào trong ngực hắn, còn cắn một dấu răng lớn trên cổ hắn, dính người hơn bất cứ ai?
Sao hắn có thể thích một Omega như vậy chứ? Đầu óc hắn cũng chưa có hỏng đâu.
Tần Dịch Tắc bỗng rơi vào trầm tư.
|
Điệp Chi Linh Chương 29 Cơm nước xong xuôi, đoàn phim lần nữa khởi động.
Buổi sáng, Tần Dịch Tắc cùng Lâm Tô đối diễn, ngoại trừ ban đầu NG nhiều lần, còn lại khá thuận lợi, cho nên Cevi cho rằng, phân cảnh buổi chiều hẳn sẽ không thành vấn đề, nhiệm vụ hôm nay đại khái có thể hoàn thành sớm.
Mở màn là phần diễn hai người tại phòng ăn, tán gẫu một ít việc nhà, lời thoại hơi nhiều, nhưng Lâm Tô và Tần Dịch Tắc đều là diễn viên rất chuyên nghiệp, đã sớm thuộc nằm lòng lời thoại, quả nhiên quay một lần đã qua ải.
Màn thứ hai là cảnh tắm rửa của Tần Dịch Tắc, mấy ngày trước đều quay phim bên ngoài, toàn bộ phân cảnh trong biệt thự đều dồn vào sau cùng, cho nên, phần diễn đơn này của Tần Dịch Tắc theo kế hoạch là quay vào hôm nay.
Thêm cảnh này vào trong phim, ngoại trừ muốn Tần Dịch Tắc bày ra vóc dáng hoàn mỹ để khán giả mở rộng tầm mắt, ý của biên kịch Tiết An An là, sinh hoạt hóa cảnh tượng sẽ làm cho vai nam chính càng thêm lập thể. Tướng quân cũng phải tắm rửa, tướng quân và bà xã cũng sẽ sinh hoạt bình thường như bao cặp vợ chồng khác, hắn không phải vũ khí chiến tranh, về đến nhà không cần tiếp tục mặc quân trang lạnh như băng đi ngủ.
Lúc trước xem kịch bản, Tần Dịch Tắc biết sẽ có phân cảnh này, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Cảnh tắm rửa không yêu cầu phải thật sự cởi sạch, đạo diễn sẽ lợi dụng kỹ xảo camera, chọn góc độ chỉ quay nửa người trên. Tần Dịch Tắc ăn cơm trưa xong, liền thay sang một chiếc quần bơi được chuẩn bị từ trước —— hắn không mặc quần tam giác gợi cảm, mà là quần bơi góc bẹt màu đen tương đối bảo thủ, bộ vị quan trọng được che đến chặt chẽ, như vậy đến khi diễn cũng sẽ không quá lúng túng.
Nhưng vấn đề là, hôm nay có mặt Lạc Ninh!
Tắm rửa trước mặt Lạc Ninh, Tần Dịch Tắc luôn cảm thấy tâm lý có chút mất tự nhiên.
Ngoài cửa, trợ lý Lâm tỷ bắt đầu thúc giục: “Dịch Tắc, đạo diễn nói lát nữa sẽ bắt đầu, cậu chuẩn bị xong chưa?”
Tần Dịch Tắc không thể làm gì khác hơn là hít sâu một cái để cho mình tỉnh táo lại, xoay người ra cửa.
Hắn vừa đến trường quay, liền nghe thấy xung quanh vang lên tiếng thét “Oa oa” chói tai, nhìn cơ bụng tám khối như điêu khắc của hắn, không ít em gái đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, Lâm Tô ngược lại tự nhiên phóng khoáng mà chỉ vào cơ bụng Tần Dịch Tắc nói: “Dịch Tắc, vóc dáng của cậu, sẽ khiến người phun máu mũi đấy.”
Bên tai Tần Dịch Tắc hơi nóng lên, nhất là khi bắt gặp Lạc Ninh ngồi bên cạnh đạo diễn đang híp mắt cười với hắn, tầm mắt còn không ngừng quét qua quét lại trên người hắn —— là một Omega, vậy mà còn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào một Alpha gần như trần truồng, thật không biết xấu hổ!
Tần Dịch Tắc ho nhẹ một tiếng, đi tới bên cạnh Cevi nói: “Đạo diễn, phân cảnh này có thể thanh tràng được không?”
Với một số phân cảnh khá nhạy cảm, đạo diễn đều cho thanh tràng, làm vậy sẽ giúp diễn viên đỡ thấy lúng túng, diễn càng thêm tự nhiên, hơn nữa có thể bảo đảm riêng tư cho diễn viên. Nhưng hôm nay, chỉ là một màn nam chính tắm rửa, cũng không bắt hắn trần truồng, còn mặc quần bơi bốn góc đây này! Mùa hè ra bãi biển mà xem, đàn ông mặc quần bơi nhiều không đếm xuể, còn có rất nhiều người mặc quần bơi nằm trên bãi cát tắm nắng, theo lý thuyết không cần thanh tràng.
Nhưng, nếu Tần Dịch Tắc đã đề nghị, Cevi vẫn thỏa mãn yêu cầu này của hắn, khoát tay một cái nói: “Phó đạo diễn chuẩn bị thanh tràng, toàn bộ nữ giới ra ngoài, Omega nam cũng tự giác chút đi.”
Trường quay lục đục đi ra một nhóm người, chỉ để lại nam cameraman, chuyên viên ánh sáng cùng đạo diễn.
Tiết An An cười đi theo, thế nhưng Lạc Ninh…
Lạc Ninh sao cậu còn chưa đi? Cậu không phải Omega ư?
Tần Dịch Tắc ngoài miệng nói “thanh tràng”, thật ra quan trọng nhất là muốn đẩy Lạc Ninh ra ngoài! Những người khác muốn xem thì cứ xem, hắn không để ý chút nào, thế nhưng Lạc Ninh nhìn hắn tắm rửa, nội tâm của Tần Dịch Tắc thật sự rất không tự nhiên.
Kết quả cái tên này vậy mà mặt dày tiếp tục ngồi bên cạnh bá phụ cậu ta, cười híp mắt, biểu tình kiểu “Không liên quan gì đến tôi”.
Tần Dịch Tắc nhìn cậu, khẽ nói: “Cậu thực tập sinh này, cậu không ra ngoài ư?”
Lạc Ninh cười đến đơn thuần vô hại: “Không sao, tôi chỉ là một Beta. Là fan của Tần lão sư, để tôi quan sát một chút được không, đạo diễn?”
Cevi dĩ nhiên cưng chiều cậu, gật đầu nói: “Có thể có thể.”
Tần Dịch Tắc: “………”
Cậu chỉ là một Beta ư? Lừa ai vậy?
Tần Dịch Tắc cũng không thể thẳng mặt vạch trần lời nói dối của Lạc Ninh được, huống hồ Lạc Ninh còn có bá phụ ruột làm chỗ dựa, quả thật coi trời bằng vung.
Cevi cười nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Tần Dịch Tắc không thể làm gì khác hơn là kiên trì bước vào phòng tắm.
Buồng tắm làm bằng kính mài, từ bên ngoài nhìn vào như ẩn như hiện, mà trên đỉnh vòi hoa sen và các mặt bên buồng tắm đều lắp đặt camera, có thể quay chụp rõ ràng quá trình Tần Dịch Tắc “tắm rửa”.
Tần Dịch Tắc mở vòi sen trên đỉnh đầu, bọt nước ào ào bắn lên người, tóc của hắn rất nhanh đã ướt đẫm, thủy châu theo bắp thịt rắn chắc từ từ chảy xuống, thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm, ngay cả Lạc Ninh cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Cevi nhắc nhở: “Dịch Tắc, tự do phát huy đi.”
Tắm mà thôi, ai cũng làm được, không cần theo khuôn phép cũ yêu cầu làm động tác gì khác, để diễn viên tự do phát huy trái lại càng thêm chân thực. Cevi vốn tưởng rằng Tần Dịch Tắc nhất định sẽ qua trong một lần, kết quả, nhìn thấy hình ảnh truyền đến… Động tác cứng ngắc như người máy là xảy ra chuyện gì? Đã vậy còn nửa ngày không tìm ra sữa tắm ở đâu.
Cevi bất đắc dĩ nhắc nhở: “Dịch Tắc cậu thả lỏng đi, đừng suy nghĩ nhiều, lúc thường tắm thế nào, hôm nay cứ làm vậy.”
Tần Dịch Tắc hít sâu một cái tỉnh táo lại, cầm sữa tắm đổ vào lòng bàn tay xoa khắp cơ thể. Hắn nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, mặc cho nước từ vòi sen cọ rửa, nhưng không khác gì thường ngày.
Càng không thể phủ nhận là, vừa nghĩ tới Lạc Ninh đang đứng ngoài nhìn hắn, trái tim hắn liền rộn ràng, thình thịch nhảy không ngừng, giống như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra, bên tai cũng không kiềm chế được nóng ran.
Cứ vậy tâm thần không yên tắm táp mười phút, Cevi rốt cục buông tha cho hắn, mỉm cười nói: “OK, hậu kỳ sẽ cắt nối biên tập lại, vất vả rồi.”
Tần Dịch Tắc như được đại xá, lúc ra khỏi buồng tắm liền khoác áo tắm vào, quanh eo thắt rất chặt, cố gắng che khuất phần lớn cơ thể. Bắt gặp Lạc Ninh đang cười tủm tỉm nhìn hắn, Tần Dịch Tắc lập tức chột dạ dời tầm mắt.
Nhưng chó cắn áo rách chính là, một giây sau, Cevi liền nói: “Gọi Lâm Tô vào, quay cảnh số 30.”
Tần Dịch Tắc: “………”
Phân cảnh số 30, là màn thân thiết duy nhất của nam nữ chính trong toàn bộ kịch bản. Theo lời giải thích của biên kịch Tiết, tướng quân cũng là người, về nhà cũng sẽ ân ái với bà xã, ăn cơm xong rồi, tắm cũng xong, vợ chồng lâu ngày gặp lại không thể cứ vậy đắp chăn trong sáng trò chuyện nhỉ?
Đương nhiên, phim mang chủ đề chiến tranh không thể phô ra quá nhiều tình tiết nhạy cảm, Cevi cũng không thích có cảnh nóng trong phim, nên một màn này sẽ được xử lý mờ ảo, nam nữ chính không cần phải thật sự lên giường, chỉ cần quay một ít khúc nhạc dạo, cắt sửa sang hình ảnh buổi sáng ngày hôm sau, khán giả tự nhiên sẽ hiểu.
Khúc nhạc dạo chính là nam chính ôn nhu hôn môi thê tử chốc lát, rồi ôm thê tử lên giường, tắt đèn. Cảnh quay này cùng lắm 2,3 phút, sau đó để hậu kỳ cắt nối biên tập, cuối cùng đưa vào màn ảnh, ước chừng sẽ không quá nửa phút.
Lâm Tô rất nhanh tiến vào, thoải mái phóng khoáng đi tới trước mặt Tần Dịch Tắc.
Mấy năm đầu khi mới ra mắt, cô đã nhận rất nhiều phim thần tượng, phối hợp cảnh hôn với không ít nam diễn viên, xem như tay già đời, cho nên diễn màn này đối với ảnh hậu mà nói là trò trẻ con. Nhưng Tần Dịch Tắc lại không giống vậy, từ trước đến nay hắn luôn hướng đến phong cách cao lãnh, nụ hôn đầu trên màn ảnh vẫn còn giữ tới tận bấy giờ.
Lâm Tô nói đùa: “Dịch Tắc, sắp cướp mất nụ hôn đầu trên màn ảnh của cậu rồi, cậu không ngại chứ?”
Tần Dịch Tắc: “…”
Phút chốc, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện buổi hôn lễ trên phi thuyền.
Khi chủ hôn nói “Tiếp đến hai vị có thể hôn môi”, Lạc Ninh mỉm cười nhón chân lên, dịu dàng hôn lên cánh môi hắn.
Đó là nụ hôn đầu của hắn.
Giây phút môi chạm môi kia, cảm giác như tim ngừng đập, bây giờ hồi tưởng lại vẫn cảm thấy dư vị rõ ràng…
Tần Dịch Tắc vốn cho rằng mình sẽ không ngại, nhưng hôm nay xem ra, hắn rất để tâm.
Nụ hôn đầu của hắn thuộc về Lạc Ninh, hắn vĩnh viễn không thể quên được cảm giác hôn môi với Lạc Ninh, đôi môi Lạc Ninh mang đến xúc cảm mềm mại, còn có cặp mắt luôn mang theo nét cười, đã sớm khắc sâu vào ký ức hắn. Mỗi lần nhắc tới nụ hôn đầu, hắn luôn nghĩ tới Lạc Ninh. Hắn căn bản không có cách nào chấp nhận được việc sẽ hôn một người khác, cho dù là trên màn ảnh.
Đối diện với nụ cười thản nhiên từ Lâm Tô, Tần Dịch Tắc lúng túng sờ sờ mũi, quay đầu lại nói: “Đạo diễn, tôi chưa từng diễn cảnh hôn, muốn điều chỉnh chút để tìm cảm giác, có được không?”
Cevi lý giải nói: “Có thể. Cho cậu mười phút, qua phòng sát vách nghỉ ngơi.”
Tần Dịch Tắc xoay người vào phòng bên cạnh, đang xoắn xuýt không biết làm thế nào, kết quả bỗng thấy Lạc Ninh đẩy cửa bước vào, hắn lập tức nhíu mày, nói: “Cậu tới làm gì?”
Lạc Ninh nghiêm túc nói: “Bá phụ bảo tôi đến giúp anh tìm cảm giác.”
Tần Dịch Tắc: “…”
Lạc Ninh nhìn hắn, cười híp mắt nói: “Lâm Tô lớn lên thật xinh đẹp, nổi tiếng cũng không kém gì anh, nụ hôn đầu trên màn ảnh phối hợp với cô ấy, anh còn để ý gì chứ? Khán giả nhìn vào cũng cảm thấy hai người là Kim đồng Ngọc nữ, vô cùng xứng đôi.”
Nghe cậu nói ra những lời này như không có vấn đề gì cả, trong lòng Tần Dịch Tắc đột nhiên dâng lên chút phẫn nộ, hắn cố nhịn xuống tức giận, hai tay bên người nắm chặt, hạ thấp giọng hỏi rõ từng chữ: “Tôi cùng người khác đóng cảnh hôn, cậu có vẻ rất mong chờ?”
Lạc Ninh cười nói: “Đương nhiên, tôi rất hiếu kỳ không biết cảnh hôn diễn thế nào, nên muốn quan sát ngay hiện trường.”
Ngón tay Tần Dịch Tắc càng siết chặt hơn, trên mu bàn tay đều nổi lên gân xanh: “Tôi hôn một cô gái khác, cậu không để ý chút nào ư?!”
Lạc Ninh cười hỏi ngược lại: “Sao tôi phải để ý?”
Tần Dịch Tắc: “……”
Hai người nhìn nhau, trong phòng yên tĩnh gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, trong nháy mắt, không khí như đọng lại rồi trầm xuống.
Trước mặt, Lạc Ninh vẫn mang nụ cười, biểu tình trên mặt đúng lý hợp tình, Tần Dịch Tắc càng nghĩ càng giận, tên khốn Omega này, cướp mất nụ hôn đầu của hắn ở lễ cưới, bây giờ lại cổ vũ hắn hôn môi với cô gái khác, cậu ta xem Tần Dịch Tắc hắn là thứ gì?!
Nụ hôn của Tần Dịch Tắc hắn, trong lòng Lạc Ninh rẻ mạt đến vậy sao?!!
Tần Dịch Tắc hít sâu một hơi, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Lạc Ninh nói: “Cậu mong đợi tôi diễn cảnh hôn như thế, nếu tôi thật sự cùng với ai khác, hôn môi, thậm chí là lên giường, cậu vẫn hoàn toàn không ngại nhỉ?”
Lạc Ninh cười gật đầu: “Ừm, trong hợp đồng đã viết rõ ràng, nếu anh gặp được tình yêu của đời mình, đương nhiên tôi sẽ buông tay.”
Tần Dịch Tắc tức giận đến mức não phát đau: “Cậu! Cậu đúng là…”
Lạc Ninh nghi hoặc: “Tôi làm sao?”
Tần Dịch Tắc lửa giận công tâm, trừng Lạc Ninh, nửa ngày nói không nên lời.
Lạc Ninh cười cười, nghiêm túc nhìn Tần Dịch Tắc hỏi: “Dịch Tắc, tại sao anh đột nhiên lại tức giận vậy?”
Câu hỏi này ngược lại khiến Tần Dịch Tắc ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, tại sao hắn phải tức giận chứ?
Kịch bản viết xong từ trước, trước khi hắn tiến đoàn cũng biết sẽ có cảnh này, lúc đó hắn đâu có phản đối. Lâm Tô tại trong giới tác phong chuẩn mực, còn là ảnh hậu năng lực diễn xuất đứng đầu, nụ hôn màn ảnh phối hợp với cô ấy thật sự không vấn đề gì. Nếu như không phải Lạc Ninh đột nhiên đến tham ban, phân cảnh của hôm nay, hẳn sẽ quay rất thuận lợi.
Nhưng mà, Lạc Ninh xuất hiện, lại làm rối loạn tất cả kế hoạch của hắn.
Hắn đột nhiên phát hiện, hắn cực kỳ để ý đến cái nhìn của Lạc Ninh.
Từ buổi sáng đối diễn NG hết lần này đến lần khác, rồi qua trưa diễn cảnh tắm rửa cũng lúng ta lúng túng, tới lượt giai đoạn diễn cảnh hôn thì không thể kiên nhẫn được nữa.
Tất cả những thứ này, đều bởi vì Lạc Ninh.
Hắn quan tâm Lạc Ninh. Trước mặt Lạc Ninh, hắn căn bản không muốn thân thiết với bất kỳ ai. Sức ảnh hưởng của Lạc Ninh đối với hắn, so với bất cứ người nào hắn gặp trong suốt hai mươi tám năm qua đều mãnh liệt hơn. Đặc biệt là khi nhắc tới nụ hôn đầu, thậm chí hắn còn nhớ mãi không quên dư vị của nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kia.
Lẽ nào… Giống như người đại diện từng nói, hắn thật sự, thích Lạc Ninh sao?
Tật xấu chui vào lồng ngực hắn khi ngủ của Lạc Ninh, hắn chịu đựng rồi rất nhanh tiếp nhận, tập mãi thành quen, hơn nữa tách ra còn cảm thấy trong ngực trống rỗng không quen… Đây là bởi vì thích?
Bỏ qua tôn nghiêm đàn ông, tự tay nấu cơm, nấu canh cho cậu ta, nhìn cậu được ăn đồ ngon dáng vẻ thỏa mãn, tâm tình bỗng cực kỳ tốt… Cũng là bởi vì thích?
Nghe cậu nói muốn gặp mặt với đạo diễn, như tên thần kinh lẽo đẽo theo sau bảo vệ, sợ cậu chịu thiệt, sợ cậu gặp phải phiền phức, lại quên mất cậu là nhị hoàng tử, bên người có cơ giáp Thương Loan tiên tiến nhất, sau lưng còn có đội hộ vệ hoàng gia, căn bản không cần mình phải bận tâm… Đây cũng bởi vì thích, quan tâm quá sẽ bị loạn?
Khi cậu ở đây, liền không cách nào bình tĩnh được, không có tâm trạng đóng phim, nghe cậu nói “Không ngại anh hôn môi với người khác” thì đột nhiên tức giận…
Tất cả những thứ này, tất cả, chỉ là bởi vì thích cậu ấy sao?
Nếu như lý do này được thành lập, những tình trạng quái lạ gần đây của mình, dường như đã có lời giải thích hợp lý.
Tần Dịch Tắc siết chặt nắm đấm, nhìn gia hỏa đối diện đang cười híp mặt, sắc mặt lúc đỏ, lúc trắng.
Làm sao bây giờ, đột nhiên tim đập thật nhanh, nhất là khi đối diện với con ngươi trong suốt của Lạc Ninh…
Quả nhiên là thích phải không?
Hắn bị điên rồi ư, sao có thể thích Lạc Ninh được chứ?!
|