Con Đường Trở Thành Thần
|
|
Quyết Tuyệt Chương 10: Dự định tương lai Lật từng trang vật phẩm trong Hệ thống vị diện giao dịch, Lục Vũ muốn tìm vật phẩm có thể hữu dụng cho tinh thần lực. Một tháng này, Khương Đào tìm không ít thương nhân vị diện để trò chuyện, nhưng những thương nhân vị diện đó chỉ muốn giao dịch vật phẩm, phần lớn đều là những thứ mà bọn họ nghe còn chưa nghe qua nữa, đương nhiên, vị diện Lục Vũ đang ở có không ít tài nguyên, nhưng với thực lực hiện giờ của hắn, hoàn toàn không có biện pháp tiếp xúc với chúng… Cho nên việc cấp bách nhất, chính là tăng lên thực lực. Tại Eyal đại lục, Lục Vũ không biết chiến sĩ tu luyện như thế nào, nhưng ma pháp sư tu luyện ra sao, Lục Vũ biết rất rõ ràng, cái gọi là ma pháp sư, chính là dùng tinh thần lực dẫn dắt năng lượng nguyên tố trong không khí để phát ra ma pháp, cho nên, thực lực và tinh thần lực là cùng một nhịp thở. Lúc đầu, Lục Vũ hỏi Hughes có cách nào tăng cường tinh thần lực không, Hughes lập tức hướng dẫn hắn vẽ một ma pháp trận, chỉ cần dùng tinh thần lực luyện tập vẽ ma pháp trận này, là có thể tăng cường tinh thần lực, nhưng hiện giờ hắn đã là một trung cấp ma pháp sư cấp 4, phương pháp rèn luyện tinh thần lực sơ cấp này cũng không có tác dụng gì. Vẽ ma pháp trận rèn luyện tinh thần lực một tháng, một chút tiến bộ cũng không có, mặc dù ngay từ đầu Lục Vũ tương đối bình tĩnh, đến lúc này cũng cảm thấy khó chịu… “Vật phẩm có lợi cho tinh thần lực rất quý hiếm, chúng ta căn bản không mua nổi.” Khương Đào than thở, một tháng này Lục Vũ luôn tu luyện ma pháp cho nên vô cùng bận rộn, hắn cũng không khác Lục Vũ, ngoại trừ mỗi ngày phải ra ngoài làm việc, thì toàn bộ thời gian còn lại đều ở trong Hệ thống vị diện nghiên cứu, nên hắn biết nhiều vật phẩm hơn Lục Vũ. Tại sao bây giờ hắn vẫn muốn ra ngoài đi làm… Không phải có câu “Hoài bích có tội” sao? Khụ khụ, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là mua thêm không ít đồ vật thượng vàng hạ cám, máy tính di động cũng là hàng tốt, còn thường xuyên đi ăn nhà hàng, quả thực là rất biết hưởng thụ. “À, ta nhìn thấy mấy linh quả, đều có thể bồi bổ tinh thần lực, nhưng thấp nhất cũng là mười ngàn điểm năng lượng…” Lục Vũ trầm mặc. Khương Đào lại nói: “Thật ra, nghe ta nói này, ngươi cực khổ tìm kiếm vật phẩm có thể tăng cường tinh thần lực làm gì, còn không bằng tìm một quyển công pháp tu chân… Ngươi đang ở một thế giới mà mọi người đều có thể dẫn dắt năng lượng nguyên tố trong không khí để phát động công kích, cơ thể lại hoàn toàn không thể thừa nhận quá nhiều ma lực… Ta cảm thấy thật sự rất khó khăn a!” “Công pháp tu chân, chúng ta có thể mua được sao?” Lục Vũ bất đắc dĩ. Hắn cũng có hảo cảm với tu chân, sau khi nắm được những kiến thức về thế giới này, hắn biết phương pháp tu luyện ma pháp cũng không tốt lắm, nhưng công pháp tu chân… Cũng đâu dễ dàng có được? “Việc cần làm bây giờ chính là kiếm tiền… một viên tinh hạch cấp 1 bằng mười điểm năng lượng, nếu ngươi có mười ngàn viên tinh hạch thì tương đương với một trăm ngàn điểm năng lượng, đến lúc đó…” Nước miếng Khương Đào sắp rơi xuống rồi, ngự kiếm phi hành, lăng ba vi bộ gì đó, thật sự rất ngầu nha! Nếu hắn có được công pháp như vậy, sau khi luyện thành nhất định sẽ tham gia thế vận hội Olympic! Á, mục tiêu này không lớn lắm, hắn phải dương danh thế giới, thành lập một hắc bang lớn nhất thế giới, đánh bại đám xã hội đen của Nhật Bản luôn! “Một viên tinh hạch cấp 1 bằng năm tiền bạc, mười ngàn viên chính là năm mươi ngàn tiền bạc, ta kiếm đâu ra nhiều tiền bạc như vậy chứ?” Lục Vũ nhớ đến bộ quần áo tự động làm sạch kia, bộ quần áo này chỉ cần một ngàn điểm năng lượng, hắn còn phải suy nghĩ tới lui có nên mua hay không? Mắt Khương Đào đột nhiên lộ ra hung quang, nhe răng trợn mắt, lập tức nhảy dựng lên: “Tại sao lúc trước ta lại không nghĩ tới chứ? Thật ra ngươi có thể nghĩ biện pháp phát triển thương nghiệp ở dị giới a! Từ từ tăng lên thực lực cũng được mà?” “Ngươi cho là ta chưa từng nghĩ tới sao? Vốn dĩ ta muốn mang đống gạo muối đến thành Kerr bán, nhưng ta phải giải thích nguồn gốc của chúng như thế nào đây? Nếu có người cướp, thì sao ta bảo vệ được?” Lục Vũ bất đắc dĩ nhìn về phía đống gạo còn tồn trong Hệ thống vị diện giao dịch, nhiều như vậy gạo, đủ cho hắn ăn vài năm đi? Khương Đào vừa nghe Lục Vũ nói như thế, cũng không trả lời, đúng lúc này, Hughes vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh Khương Đào ăn KFC đột nhiên chạy tới, miệng dính đầy mỡ: “Cái này ăn thật ngon nha, ta cảm thấy, thịt này so với thịt Bạch Bột chim còn ngon hơn.” Ngay khi vừa trao đổi linh hồn, bởi vì tâm tình khó chịu cho nên Hughes gầy không ít, nhưng hiện giờ hắn đã học nấu ăn, Khương Đào có tiền nên cũng mua một đống đồ ăn vặt, cho nên hắn đã béo trở lại… Mặc dù vậy, hắn luôn phàn nàn, thức ăn trên Trái đất, chính là sự tồn tại khiến hắn khiếp sợ. Đương nhiên chuyện này cũng rất bình thường, Lục Vũ đã nếm thử thức ăn của dị giới rồi, tất cả thôn dân đều ăn bánh bột mì, thịt nướng và súp, bên trong bột mì còn có chút bụi bặm… Từ đó về sau, ngoại trừ một số thức ăn Khương Đào giao dịch cho hắn, bình thường vẫn luôn ăn mì gói và cơm chiên. “Bạch Bột chim là cái gì?” Lục Vũ hỏi. “Bạch Bột chim là một loại phi hành ma thú cấp 3, thích ăn lương thực nhân loại gieo trồng, nghe nói ở Liên Minh Tự Do có người mời ma pháp sư cao cấp chế tạo một loại bẫy được khảm tinh hạch cao cấp, rồi sau đó vào rừng săn Bạch Bột chim, cung cấp thịt cho quý tộc thưởng thức, rất xa xỉ a!” Hughes cảm khái mà trả lời, cả đời này, hắn chỉ ăn được một lần là lúc đi tìm Black… Khi đó hắn cảm thấy bữa cơm kia chính là mỹ vị tuyệt đỉnh, cũng cảm thấy Black có thể sinh hoạt thoải mái như vậy, trách không được hắn sẽ không chịu theo mình trở lại quận Kerr, không chịu sống chung với mình… Nhưng hiện tại, Hughes phát hiện mình mỗi ngày đều có thể ăn vô số mỹ thực, Khương Đào còn hứa hẹn, hôm nay sẽ dẫn hắn đi ăn bánh gạo cay, hương vị kia thật là hấp dẫn! Ma pháp sư chân chính sẽ không chú trọng đến việc hưởng thụ, nhưng hắn cảm thấy nếu ngày nào cũng được ăn mấy món mỹ vị này hắn tình nguyện không làm ma pháp sư nữa! Lục Vũ nhìn biểu tình của Hughes, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Khương Đào, ngươi cảm thấy ta mở một quán ăn có được hay không?” “Quán ăn? Ngươi nói giỡn hả? Nếu Hughes nhà ta mở quán ăn thì không thành vấn đề, còn ngươi…” Vẻ mặt Khương Đào khinh bỉ, một người chỉ biết làm cơm chiên và canh trứng như Lục Vũ lại… Mở quán ăn? “Chẳng lẽ ta không thể làm bằng máy sao? Gia vị nơi này chỉ có muối và đường, ta muốn bán gà rán… Ta nhớ rõ ở bên đường đối diện có người bán một miếng gà rán năm đồng, cho dù hương vị kém hơn KFC nhiều lắm a, nhưng có bếp chiên gà…” Lục Vũ quyết tâm, không phải Hughes đã nói sao? Quận Kerr gần rừng rậm ma thú, lại là chỗ giao giới giữa thú nhân và nhân loại, chính là một nơi có rất nhiều người giàu có… Những thương đội vừa trở về từ thú nhân đế quốc, chẳng lẽ không chịu bỏ ra một ít tinh hạch cấp thấp để ăn uống sao? Mắt Khương Đào sáng lên: “Ta nhớ không lầm thì Hughes ăn hoành thánh, bánh chẻo đều cảm thấy đó là mỹ vị, ta có thể mua cho ngươi hoành thánh và bánh chẻo đông lạnh, ngươi chỉ cần nấu nước súp là có thể bán rồi!” “Như vậy quá phiền phức, nguồn nguyên liệu thì lấy ở đây đi! Nếu cái gì cũng giao dịch với ngươi, thì sau này muốn mở rộng kinh doanh cũng không được… Nhưng gia vị thì phải nhờ ngươi rồi.” Lục Vũ cũng hưng phấn, hắn sẽ trở thành một đầu bếp, bán thức ăn do chính mình chế biến, người khác còn có thể cướp chuyện làm ăn của mình sao? Hừ! Mì gói này nọ ở Trái đất là thực phẩm rác rưởi nhưng ở đây sẽ trở thành mỹ vị đi? “Vậy ngươi cảm thấy bánh gạo cay thế nào? Hiện giờ bánh gạo cay rất hot, món này dễ chế biến, hương vị cũng rất tuyệt…” Khương Đào cũng rất nôn nóng. Hai người lập tức bắt đầu lên kế hoạch, mà Hughes thì vừa ăn KFC vừa nghe, nghe xong, đột nhiên mở miệng: “Thành Kerr là địa điểm giao dịch tinh hạch ma thú lớn nhất trên đại lục, cho nên giá thuê mặt bằng ở đây rất cao, một năm ít nhất là một trăm kim tệ…” Lục Vũ lập tức câm nín, âm thầm tính toán, một kim tệ tương đương với mười ngàn nhân dân tệ, một trăm kim tệ… Chính là một triệu nguyên* a! Toàn bộ tài sản của hắn hiện tại chỉ có vài tiền bạc, tương đương với mấy trăm nguyên… Đúng rồi, một trăm kim tệ, có thể mua hai ngàn tinh hạch cấp 1 rồi? Dù sao ma thú cấp 1 cũng có thể chăn nuôi, sau khi sử dụng tinh hạch cấp 1 sẽ biến thành dung hạch cấp 1, mà dung hạch cấp 1 lại không thể khắc vẽ ma pháp trận vào, vì vậy không được ma pháp sư ưa chuộng… *Đơn vị đếm của nhân dân tệ là nguyên/viên. “Lục Vũ, không phải mục đích ban đầu của ngươi chỉ muốn tăng cường tinh thần lực sao? Hiện tại, ngươi đã là ma pháp sư trung cấp, chỉ cần đến thành Kerr làm kiểm tra, thì sẽ có được phương pháp rèn luyện tinh thần lực trung cấp, à, nếu ngươi đến phủ thành chủ đăng ký, còn có thể nhận được lương bổng của ma pháp sư cấp 4…” Hughes nói, tuy hắn biết “Hắc Ám thần chúc phúc” có thể đã hủy hoại thân thể kia rồi, sau này cũng không thể tăng cao tinh thần lực nữa, nhưng dù gì hắn cũng muốn thử xem một lần? “Ngày mai ta sẽ đi thành Kerr!” Lục Vũ lập tức mở miệng. Ngay từ đầu, hắn cảm thấy oán trách với chuyện hoán đổi linh hồn, nhưng bây giờ hắn đã biết được tình trạng của cha mẹ, Hughes cũng có thể chăm sóc cha mẹ giúp hắn, thậm chí còn xuống bếp, làm việc nhà, so với hắn còn hoàn hảo hơn… Hắn còn không hài lòng sao? Hơn nữa, hiện tại hắn đang ở trong một thân xác hoàn toàn mới, có một cuộc sống hoàn toàn mới, hà tất gì phải canh cánh trong lòng những chuyện trước kia? Hắn sẽ cố gắng kiếm tiền, cố gắng tăng cường thực lực, sau đó sẽ sống một cuộc sống thoải mái ở thế giới này!
|
Quyết Tuyệt Chương 11: Đi đến thành kerr Ngày hôm sau, Lục Vũ quyết định đi đến thành Kerr, nhưng cái thân thể yếu đuối này, hắn cũng không thể lặn lội đường xa một mình, cho nên cuối cùng chỉ có thể từ bỏ. Bất quá, thôn nhỏ này chuyên phụ trách việc cung cấp binh khí áo giáp cho thành Kerr, cung ứng cho binh lính và kỵ sĩ trong thành Kerr sử dụng, cho nên mỗi tháng đều có quân đội đến thu mua vũ khí áo giáp, cũng mang đến lương bổng ma pháp sư cấp thấp cho hắn, có lẽ hắn phải chờ thêm hai ngày nữa? Hai ngày sau, quả nhiên có một đội quân đến thôn nhỏ này. Bọn họ mang đến gạo mì cùng các loại đồ dùng sinh hoạt, sau đó đổi lấy vũ khí cùng áo giáp của thôn dân, mà đội trưởng của đội quân thì mang theo một ít đồ tới nhà Lục Vũ: “Ma pháp sư đại nhân tôn kính, ta đến đưa lương bổng của ngài đây.” “Cám ơn.” Lục Vũ mở miệng, “Ta có việc đi đến thành Kerr, không biết có thể đồng hành cùng các ngươi không?” “Đương nhiên có thể! Ma pháp sư đại nhân, ngài thật là khách khí!” Đội trưởng lập tức trả lời, tuy Hughes mặc áo choàng ma pháp sư cấp 3, nhưng thực lực thực sự của hắn lại kém hơn, bất quá đối phương còn trẻ, ai biết sau này hắn sẽ ra sao? Hơn nữa, mối quan hệ giữa ma pháp sư rất rắc rối chằng chịt, tốt nhất là không được đắc tội với ai cả. “Vậy làm phiền các ngươi rồi.” Lục Vũ thấy đội quân này có mang theo xe, tuy những chiếc xe này chuyên chở hàng hóa, nhưng có lẽ bọn họ sẽ không để ý chuyện có thêm một người ngồi trên đó đâu nhỉ? Lại nói tiếp, nếu không phải hiện giờ cần Hughes chăm sóc cho cha mẹ mình, thì Lục Vũ khẳng định sẽ mắng hắn một trận — có người ngốc như vậy sao? Vì Black mà tiêu hết tiền đi tìm đối phương, kết quả không tìm được còn bán của cải mua một ít thi thể tử tù để phát động ma pháp cấm kỵ… Lục Vũ quyết định đi theo đội ngũ này đến thành Kerr, nhưng việc chuyển vũ khí áo giáp lên xe cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được, nghĩ nghĩ, hắn về nhà một chút. Nhà Hughes thực sự quá tệ, Lục Vũ tuyệt đối sẽ không sống ở chỗ này, bởi vậy phần lớn thời giờ hắn đều ở lại Hệ thống vị diện giao dịch. Đúng lúc này, hắn đi dạo một vòng trong phòng, đột nhiên nhìn thấy bức thư bị vứt trên bàn. Đây là bức thư mặt trên có năng lượng hắc ám mà Tylenol đã đưa cho hắn lúc trước, lúc đó hắn lo sợ trên thư có huyền cơ nên không dám mở ra, sau lại vì nói chuyện với Khương Đào và Hughes quá mức hưng phấn mà bỏ quên nó… Mang bao tay nhựa, Lục Vũ cầm bức thư kia lên. Hughes từng nói, ma pháp sư phải dùng cơ thể để cảm giác mọi vật xung quanh, mang bao tay tuyệt đối là trói buộc, nhưng hắn vẫn không thể chịu đựng được việc bản thân trực tiếp đụng vào những đồ vật dơ bẩn, mặc kệ là nấu cơm hay là rửa chén, Lục Vũ vẫn thích mang bao tay, cho dù cảm giác khi mang cũng không thoải mái. Khi vừa nhận được bức thư này, Lục Vũ chỉ có thể cảm giác được mặt trên có năng lượng hắc ám, hiện tại đã trải qua rất nhiều ngày học tập, hắn lại có thể cảm giác được năng lượng ở mặt trên này chính là một ký hiệu nào đó chứ không có ác ý với hắn, nghĩ nghĩ, Lục Vũ chậm rãi mở bức thư ra. Khi bức thư vừa được mở ra, năng lượng hắc ám ở mặt trên đột nhiên biến mất hoàn toàn, Lục Vũ cũng không để chuyện này trong lòng. Đúng lúc này, bên trong một tòa tháp ma pháp cao cao ở thành Kerr, một nam nhân trùm kín toàn thân trong lớp áo choàng đột nhiên mở mắt, thanh âm trầm thấp: “Thằng nhóc này, cuối cùng cũng mở ra… Nhanh đến đây đi, ta muốn cho ngươi lựa chọn.” Nếu không gian hệ pháp thánh duy nhất trên Eyal đại lục được xưng là người mạnh nhất dưới pháp thần – Rammus có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra người đối diện chính là người cản trở hắn tìm kiếm không gian dị động hơn một tháng trước. Khi Lục Vũ nhìn đến lá thư này, trong nháy mắt dại ra. Trên bức thư chỉ có một câu — “Hughes, hãy đến chỗ của ta một chuyến.” ký tên: “Bizani”. Bizani là ai? Lục Vũ nhìn thấy cái tên này chỉ cảm thấy không hiểu gì cả, Hughes từng nói, hắn được sư phụ của hắn là một ma pháp sư cấp thấp đã lớn tuổi nhặt về, sau đó hắn vừa chăm sóc đối phương vừa học tập ma pháp, một người thân cũng không có, bạn tốt duy nhất chính là Black, người có chút quen biết chính là Tylenol, vậy có quan hệ gì với người tên Bizani này? Lục Vũ rất muốn vào Hệ thống vị diện giao dịch để hỏi rõ ràng, nhưng bây giờ là buổi sáng, lúc này, hẳn là Khương Đào còn đang làm việc, mà Hughes phải ở cùng cha mẹ hắn, chắc có lẽ hai người bọn họ không có trong Hệ thống vị diện giao dịch. Mặc kệ, dù sao một lát nữa rồi hỏi cũng được, nghĩ nghĩ, Lục Vũ đem bức thư bỏ vào trong chiếc rương mình mang theo, chiếc rương này hắn dùng để ngụy trang, những vật dụng quan trọng hắn đều để trong Hệ thống vị diện giao dịch. Không thể không nói, Hệ thống vị diện kia giao dịch có không gian rất rộng, thật sự rất tốt nha. Lục Vũ biết, trên đại lục này vẫn có không gian vật phẩm, nhưng chỉ có không gian ma pháp sư thánh cấp mới có thể chế tạo, cho nên số lượng cũng không nhiều, thiên kim khó mua. Hiệu suất của quân đội đều rất cao, khí lực cũng rất lớn, hình như chẳng mất bao nhiêu thời gian bọn họ đã chuyển tất cả vũ khí áo giáp lên xe, bởi vì Lục Vũ muốn đi theo bọn họ đến thành Kerr, nên bọn họ đặc biệt lấy ra một chiếc xe không cho Lục Vũ ngồi. Xe có chút bẩn, nhưng Lục Vũ sớm có chuẩn bị, đặc biệt dọn dẹp một băng ghế — dù sao bọn họ cũng kéo xe rất chậm không phải sao? Quả thật những chiếc xe chở đầy vật dụng này di chuyển rất chậm, cho nên đến tối, chỉ mới đi được một phần ba lộ trình, những binh lính này hình như đã thành thói quen, bởi vậy tìm được nơi xây dựng cơ sở tạm thời rất nhanh, sau đó, bọn họ bắt đầu nấu canh, còn bỏ không ít thịt khô vào canh, sau đó lại lấy ra bánh bột mì bỏ lên vỉ nướng, Lục Vũ biết, nếu không có ngoại lệ, bọn họ sẽ vừa ăn canh vừa ăn bánh nướng, thỉnh thoảng sẽ chấm bánh nướng vào nước canh rồi ăn. Hắn đã từng hỏi Hughes, nền ẩm thực của Liên Minh Tự Do ở phía nam rất đa dạng, thức ăn của quý tộc cũng rất phong phú và quý hiếm, nhưng đối với người thường ở phương bắc, một cái bánh nướng có thể giải quyết cơn đói, một chén canh còn có thể làm ấm người, chỉ cần có hai thứ này thì mọi người đã mãn nguyện. “Ma pháp sư đại nhân, ngài có gì yêu cầu gì đối với cơm chiều không?” Binh lính phụ trách nấu ăn nhìn thấy Lục Vũ, lập tức mở miệng. “Ta có thể tự lo được.” Lục Vũ cười cười với đối phương, thấy đối phương chuẩn bị cho muối vào nồi canh, đột nhiên hắn nghĩ đến đống gia vị Khương Đào cho hắn. Mấy thứ kia đều mua trong siêu thị, nào là muối, đường, bột nêm, hành, tiêu, ớt, tỏi… “Ta tìm thấy một vài loại gia vị mới, các ngươi có muốn dùng thử không?” “Đồ gia vị?” Binh lính kia ngẩn người: “Ma pháp sư đại nhân, nếu ngươi muốn nêm thử, thì cứ bỏ vào đi.” Tuy ngoài miệng là vậy, nhưng trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm, gia vị chỉ có quý tộc mới dùng, ma pháp sư này lại tự mình tìm được, sẽ không khiến cho bọn họ bị tiêu chảy chứ? “Ta đi lấy đây.” Lục Vũ mở miệng, lập tức trở về lấy một ít gia vị, còn đem theo thức ăn mình muốn ăn. Không phải hắn không muốn mang nhiều, Khương Đào cho hắn cũng không ít… Nhưng đem ra nhiều quá, không khiến cho người ta nghi ngờ sao? Bột phấn màu xám, Lục Vũ bỏ vào nồi canh, tất cả binh lính chờ ăn canh ở bên cạnh đều trợn tròn mắt — thứ này có thể ăn sao? Chắc là có thể nhỉ? Ma pháp sư này là nhân loại không thể là gián điệp của thú nhân được, hơn nữa nồi canh này ngày càng thơm a… “Ngươi nếm thử một chút xem sao.” Lục Vũ mở miệng, sau đó nhìn về phía binh lính kia. Ma pháp sư đại nhân, chính mình cũng không dám nếm thử sao? Binh lính kia cứng ngắc, nhưng nhìn thấy áo choàng ma pháp trên người Lục Vũ, cuối cùng vẫn khuất phục — hắn cũng không muốn đắc tội ma pháp sư! Dùng muỗng múc nước canh, ngửi thấy hương vị ngọt ngào từ nước canh, hắn có chút say mê, nhưng nghĩ đến bột phấn kì lạ kia, hắn chỉ dám uống một cái miệng nhỏ. Hương vị… Thế nhưng cũng không tệ lắm? Nhưng mà có chút nhạt: “Ma pháp sư đại nhân, ta cảm thấy cần cho thêm một chút muối.” Sau khi binh lính kia phát hiện mình không có gì khác thường, cuối cùng thở phào một hơi. Thật ra hương vị rất tuyệt, vô cùng vô cùng ngon, so với chén canh ngon nhất hắn từng uống còn ngon hơn, nhưng trong lòng vẫn có chút vướng mắc… “Vậy ngươi cứ cho thêm muối vào đi.” Lục Vũ mở miệng, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra một cái bánh chưng nhân thịt heo và lòng đỏ trứng, sau khi lột lớp vỏ lá bên ngoài liền chậm rãi thưởng thức — đây là thức ăn thích hợp nhất khi đi đường, hơn nữa hương vị cũng rất được. Hắn nhìn ra được, bởi vì hắn không ăn, nên những binh lính kia có chút kiêng kị đối với nồi canh Lục Vũ nêm gia vị, nhưng chỉ cần nghĩ tới mấy miếng thịt khô bị bọn họ dùng tay ném vào trong nồi, hắn liền mất hết khẩu vị… Hắn tình nguyện chịu đói cũng sẽ không ăn chúng! Mặc kệ trong lòng có bao nhiêu sợ hãi, nhưng cuối cùng bọn họ cũng ăn, đương nhiên, tổng cộng nấu hai nồi canh, để đảm bảo… nên hơn hai phần ba số binh lính không uống canh được Lục Vũ nêm gia vị. “Ma pháp sư đại nhân, canh rất ngon, rốt cuộc ngươi đã bỏ cái gì vào vậy?” Trời đã tối rồi, bọn họ đều đang dựng lều, chỉ có một binh lính giúp Lục Vũ dựng lều mở miệng hỏi. Thật ra hắn cũng không muốn hỏi vấn đề này, nhưng mà hiện tại đội trưởng đang nháy mắt với hắn… Hắn thật sự không có biện pháp a! “Đương nhiên là gia vị bí chế rồi.” Lục Vũ nhìn hắn một cái, khoan thai bước vào lều. Hiện tại hắn đặc biệt cảm tạ thân phận ma pháp sư của mình, cho dù thực lực của hắn rất kém cỏi, nhưng được không ít người tôn kính, lại nói tiếp, loại cảm giác này thật không tồi! Bất quá, bây giờ phải hỏi Hughes một số vấn đề, tên Bizani kia rốt cuộc là ai?
|
Quyết Tuyệt Chương 12: Bột ngọt thần khí “Bizani!” Khi nghe thấy cái tên này, Hughes vốn luôn an an tĩnh tĩnh lập tức nhảy dựng lên, thịt béo trên người cũng run rẩy, sau đó trên mặt liền lộ ra biểu tình sợ hãi lại sùng bái. “Bizani rốt cuộc là ai?” Lục Vũ nhíu mày hỏi lại, nhìn thấy “Chính mình” lộ ra biểu tình cuồng nhiệt như vậy, hắn rất nóng nảy. Thần sắc Hughes còn có chút hoảng hốt, trên khuôn mập mạp lộ ra vẻ kích động: “Bizani đại nhân, chính là vong linh pháp thánh vĩ đại, là người thủ hộ của thành Kerr a!” “Người thủ hộ thành Kerr là một vong linh pháp sư?” Lục Vũ kinh ngạc hỏi, tuy biết rõ thế giới này không bài xích vong linh pháp sư, nhưng Lục Vũ vẫn cảm thấy có chút bất an, mà hiện tại… Vong linh pháp thánh còn có thể trở thành người thủ hộ thành Kerr sao? “Đúng vậy! Trong cuộc chiến hai trăm năm trước, thành Kerr từng bị thú nhân hiến tế phá hủy, thành Kerr hiện tại chính là Bizani đại nhân tự mình xây dựng lại đó!” Trong ánh mắt Hughes chớp động ánh sáng cuồng nhiệt: “Tại sao Bizani đại nhân lại viết thư cho ngươi nhỉ? Không, tại sao lại viết thư cho ta… Sớm biết vậy…” Thiên phú của hắn không cao, nên không thể tìm được một sư phụ giỏi, sau khi bị Black đả kích mới triển khai “Hắc Ám thần chúc phúc”, kết quả… Thật ra hiện tại cũng không tệ nhỉ? Thay đổi thân thể, cuộc đời của hắn cũng được thay đổi! Thành thị được một vong linh pháp thánh xây dựng sao? Đùa cái gì vậy! Lục Vũ cảm thấy tất cả chuyện này quá mức khó tin, bất quá ở dị giới, chuyện gì cũng có thể xảy ra? Mặc kệ, hắn chỉ là một người bình thường nhỏ bé, Lục Vũ không rối rắm chuyện này nữa, ngược lại, hình như Hughes đã nói là “Hai trăm năm trước”? “Người ở đây có thể sống bao lâu? Đúng rồi, ngươi mấy tuổi rồi?” “Sống bao lâu? Người thường hình như có thể sống đến bảy tám chục tuổi, nhưng cường giả thì không giống vậy, thực lực càng mạnh tuổi thọ cũng càng cao, trung cấp ma pháp sư có thể sống hơn một trăm tuổi, cao cấp ma pháp sư có thể sống hơn một trăm năm mươi tuổi, còn pháp thánh ít nhất cũng có thể sống ba trăm năm.” Hughes mở miệng, “Năm nay ta hai mươi lăm tuổi,trong giới ma pháp sư thì ta vẫn còn rất trẻ.” “Ngược lại ta có thể trẻ lại mấy tuổi…” Lục Vũ cũng không để tâm lắm. Đúng lúc này, Khương Đào cũng bu lại: “Lục Vũ, sau khi đến thành Kerr ngươi sẽ làm gì?” Hắn vừa nói, vừa đưa đồ ăn cho Hughes. Hứ, Bizani thì sao? Sẽ cho hắn ăn ngon, sẽ nuôi hắn mập mập trắng trắng sao? (Tiếng lòng của bạn Đào, hắn là Hughes) “Đương nhiên là đi gặp Bizani đại nhân!” Hughes lập tức mở miệng: “Đây chính là Bizani đại nhân a! Bizani đại nhân bằng lòng gặp ngươi, thì tiền đồ của ngươi sau này sẽ quang minh vô hạn a!” Bao nhiêu người muốn bái kiến vị đại nhân kia, kết quả đều bị ném ra a! “Nếu hắn gây bất lợi cho Lục Vũ thì sao?” Thừa dịp Hughes thất thần, Khương Đào oán hận, lấy lại đồ ăn trong tay đối phương, sau đó ăn một mình… Lục Vũ nghe vậy, nghĩ nghĩ, một đại nhân vật như vậy cho dù muốn gây bất lợi cho mình thì cũng không cần phiền toái như thế: “Hẳn là sẽ không đâu, ta cảm thấy hắn sẽ không rãnh như vậy.” Vừa nói xong, hắn nhớ tới phản ứng của đám binh lính bên ngoài, lại nói: “Hình như bột ngọt hơi ít a, chỉ cần có bột ngọt, ta có thể làm ra mỹ thực khiến đám người ở đây tha thiết ước mơ.” Ở dị giới này, có lẽ bột ngọt chính là thần khí đi? Chủng loại gia vị ở đây quá ít, chỉ cần có bột ngọt… “Đúng vậy, cho dù là canh thịt bình thường, chỉ cần có bột ngọt tuyệt đối sẽ ngon hơn, bất quá hiện tại suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, ngươi không có tiền.” Khương Đào nói. “Ta không có tiền… Nhưng không phải ngươi có tiền sao?” Lục Vũ linh quang chợt lóe, hắn nhớ rõ lúc trước Khương Đào còn muốn mua nhà nữa nha, như vậy xem ra tiền trong tay Khương Đào cũng không ít: “Ngươi có thể tìm người phỏng chế* tiền bạc hay không?” Trên người hắn căn bản không có kim tệ, cũng chỉ có tiền bạc mới có thể phỏng chế. “Không được, khó khăn lắm ta mới kiếm được một số tiền để mua nhà a!” Khương Đào lập tức trả lời, mua nhà và cưới vợ chính là mục tiêu lớn nhất của hắn nha, cứ ở trong nhà người ta… Không phải là hắn đang ở rể sao! (Đù, cưới hỏi gì chưa mà lo xa vậy:v) “Phỏng chế tiền bạc? Tại sao ngươi lại nghĩ đến chuyện này? Đây là chuyện hoàn toàn không thể a.” Hughes cũng nhíu mày. “Tại sao?” Lục Vũ hỏi, lại một lần nữa phát hiện Hughes rất có ích nha, nếu không có Hughes, thì bây giờ hắn còn là một con ruồi không đầu bay lung tung. Không phải, nếu không có Hughes, thì hiện tại hắn vừa lên mạng vừa ăn vặt nữa đó! “Tiền bạc và kim tệ đều được đúc bởi Ma sư pháp công hội, bên trong có khắc ma pháp trận đặc chế, vì vậy chúng mới đáng giá, bên cạnh đó, nếu có người giả mạo sẽ bị Ma sư pháp công hội truy nã.” Hughes mở miệng, “Đương nhiên, cũng có vài quý tộc tự đúc ra một ít kim tệ có khắc huy chương gia tộc, nhưng vì sợ người khác phỏng chế, nên cũng có khắc ma pháp trận đặc chế… Bất quá, đến cấp bậc pháp thánh, phỏng chế mấy thứ này cũng rất đơn giản.” Nhưng có pháp thánh nào làm tiền giả không? “Ừm, sau khi đến thành Kerr rồi tính tiếp, ta còn phải bái kiến vị Bizani đại nhân kia nữa.” Lục Vũ mở miệng. Cho dù bọn họ tính toán nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ là ngoài miệng mà thôi, những chuyện này cần hắn tự mình đối mặt mới biết được kết quả. Lục Vũ luôn thức dậy rất sớm, cho nên sáng hôm sau, khi hắn bước ra khỏi lều liền nhìn thấy binh lính nấu canh ngày hôm qua đang nấu canh. Những binh lính này phải đi một đoạn đường xa, đương nhiên phải ăn no một chút, cho nên mới sáng sớm là bọn họ tranh thủ chuẩn bị thức ăn sao? “Ta đi đến thành Kerr, lương thực thành chủ cho ta cũng không dùng được, vì vậy các ngươi có thể dùng túi gạo kia để nấu cháo a.” Lục Vũ nhớ tới túi gạo kia, liền nói với đối phương. “Ma pháp sư đại nhân! Chỉ có ngài mới có thể hưởng thụ …” Binh lính kia rất kinh ngạc, lại có chút nóng lòng. “Không sao, ta có mang theo thức ăn rồi, ngươi cần gia vị ngày hôm qua không?” Lục Vũ lại hỏi, bắt đầu từ bây giờ, hắn có thể phổ biến gia vị ở Trái đất, đặc biệt là… bột ngọt. Binh lính kia rối rắm trong chốc lát, mở miệng: “Muốn!” Tuy rằng thứ gia vị kia của Lục Vũ rất kì lạ, nhưng làm một ma pháp sư nhân loại, đối phương hoàn toàn không cần dùng phương pháp như vậy hại bọn họ nhỉ? Gạo cũng không hề vo, bọn họ trực tiếp bỏ vào nồi canh thịt kia*, Lục Vũ thấy thế, bỏ vào nồi một lượng lớn bột ngọt. Mặc dù nói là canh thịt chứ thật ra chỉ là nấu nước sôi rồi bỏ thịt vào, bỏ muối vào. Vì vậy bỏ gạo vào liền biến thành cháo thịt =)) “Rất ngon nha! Ta chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy!” “Ma pháp sư thật sự là thần kỳ! Rốt cuộc hắn bỏ cái gì vào vậy?” “Đó chính là gạo mà chỉ có Liên Minh Tự Do mới có thể gieo trồng, nghe nói quý tộc đều rất thích, ta lại cảm thấy ăn không được no lắm.” “Ngu ngốc! Chúng ta đang uống cháo a, quý tộc ăn chính là cơm! Ngươi uống cháo rồi ăn thêm một cái bánh nướng thì còn sợ đói bụng nữa sao!” “Cũng đúng ha… Hương vị này quá tuyệt!” … Lục Vũ vừa ăn bánh chưng, vừa nghe bọn họ tán thưởng, không khỏi có chút chột dạ. Ăn nhiều bột ngọt cũng không tốt cho sức khỏe, bất quá, người lần đầu ăn bột ngọt… Nhớ trước kia khi hắn sinh bệnh, mẹ hắn vì lo cho sức khỏe của hắn mà không dám nêm bột ngọt vào thức ăn, có vài món còn đỡ, nhưng có mấy món rất nhạt nhẽo. Buổi sáng được ăn cháo thịt nên mọi người đều thỏa mãn, cũng nhiệt tình với Lục Vũ hơn, nhưng trong âm thầm, tất cả mọi người đều suy đoán gia vị Lục Vũ sử dụng là gì. Buổi trưa bọn họ không có dừng lại ăn trưa, cũng có một vài binh lính cảm thấy đói bụng liền gặm một cái bánh nướng khô cứng. Nhưng tốc độ của bọn họ vẫn không giảm, dù sao lộ trình cũng không xa, cho nên Lục Vũ cho rằng tối hôm đó là có thể vào thành, cho đến khi trời tối bọn họ bắt đầu quen thuộc mà xây dựng cơ sở tạm thời, hắn mới biết được thì ra bọn họ cũng không dự định vào thành tối hôm nay. “Ma pháp sư đại nhân, buổi tối không thể ra vào thành Kerr, cho nên chúng ta còn phải ở lại đây một đêm, ngài có ý kiến gì không?” Đội trưởng đi đến trước mặt Lục Vũ, cung kính mở miệng. “Ta cũng không ngại, bất quá, ta có thể làm cơm tối cùng các ngươi không?” Lục Vũ hỏi, để cho đám binh lính này nếm thử, chắc không có vấn đề gì đi? “Đương nhiên có thể! Buổi sáng ta cũng nhấm nháp được hương vị tuyệt vời đó! Đại nhân tình nguyện nấu ăn thật là tốt quá!” Đội trưởng đã hoàn toàn xác định Lục Vũ không có ác ý, đương nhiên, Lục Vũ chỉ muốn thí nghiệm một loại sản phẩm mới, nếu mùi vị không tệ, thì có vấn đề gì đâu chứ? Vốn dĩ Lục Vũ tưởng rằng mình chỉ cần bỏ chút bột ngọt vào canh thịt mà thôi, thật không ngờ sau khi vài người ra ngoài trở về, còn mang về một con heo. Đó là một con heo đen có răng nanh rất dài, Lục Vũ trước kia từng đọc qua quyển sách vỡ lòng có giới thiệu con heo này, tổng kết lại chính là — Hắc Bì trư, ma thú cấp 1, đã được thuần dưỡng. Nghe nói, người dân thành Kerr ăn nhiều nhất chính là thịt Hắc Bì trư, đương nhiên, quý tộc cảm thấy Hắc Bì trư rất bẩn, nên kiên quyết không ăn thịt heo. Con heo này bị mấy binh lính kia trói lại, rõ ràng là heo của thôn dân phụ cận nuôi, Lục Vũ nhìn bọn họ tranh thủ thời gian còn sớm mà bắt đầu nấu nước giết heo, hỏi: “Các ngươi mua heo hả?” “Đúng vậy, ma pháp sư đại nhân! Cái thôn phía trước chính là chuyên môn chăn nuôi ma thú làm thức ăn, con heo này tốn mười lăm tiền bạc!” Bọn họ có bảy tám chục người, chia ra mỗi người cũng chỉ khoảng hai mươi mấy tiền đồng. Trên thực tế, nếu không không phải bên trong con heo này miễn cưỡng cũng có tinh hạch cấp 1, thì giá sẽ còn rẻ hơn, bất quá tinh hạch của ma thú cấp 1 nuôi trong nhà, cũng không đáng giá. “Các ngươi giết heo đi, xử lý xong rồi thì gọi ta.” Chịu không nổi mùi máu tươi bên ngoài, Lục Vũ chạy vào lều, sau đó lại vào Hệ thống vị diện giao dịch, đáng tiếc chính là, Khương Đào cùng Hughes đều không có, hắn muốn hỏi cách chế biến vài món ăn cũng không được. “Một con heo, có thể làm gì? Chẳng lẽ lại là canh thịt heo?” Lục Vũ cảm thấy hắn sắp bị canh thịt ám ảnh rồi… Sau đó, hắn chớp mắt một cái liền thấy được thùng nước tương lúc trước Khương Đào giao dịch cho hắn, cho đến bây giờ hắn còn chưa có mở ra… Hồng thiêu nhục? (thịt kho tàu)
|
Quyết Tuyệt Chương 13: Ma pháp sư làm việc Lục Vũ cũng biết, tài nấu nướng của mình thật đáng thương. Sau khi hắn sống một mình, tuy thỉnh thoảng vẫn xuống bếp, nấu mì hoặc chiên cơm cũng không có vấn đề gì, nhưng thịt kho tàu độ khó cao như vậy… Trước kia mẹ hắn làm thịt kho tàu, trước tiên phải ướp thịt heo cho thấm gia vị, rồi sau đó dùng lửa nhỏ kho thịt từ từ? Hình như nấu lâu một chút sẽ ăn ngon hơn? Lục Vũ cầm một chai nước tương và một bịch đường trắng rời khỏi lều, không lâu sau, có người tới thông báo cho hắn biết thịt heo đã xử lý xong. Lúc còn ở Trái đất, Lục Vũ chỉ ăn thịt heo chứ chưa thấy heo chạy, chỉ biết hình thể đại khái của con heo, bây giờ nhìn thấy con heo này, cũng không biết thể trọng là bao nhiêu, chỉ biết là so với thân thể trước kia của hắn thì lớn hơn một chút… Có lẽ bởi vì rừng rậm ma thú gần quận Kerr, nên giá cả các loại thịt cũng không đắt. Lục Vũ kêu bọn họ cắt thịt heo thành từng khối nhỏ, bọn họ cũng không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng cũng không nói gì thêm, liền chuyên tâm cắt thịt. Quân nhân thật mạnh mẽ a! Lục Vũ thở dài, đột nhiên nhìn thấy được một vật hơi quen mắt: “Chờ một chút, đó là cái gì?” “Ma pháp sư đại nhân, đó là mỡ heo a.” Có người trả lời. “Lấy nó ra.” Lục Vũ mở miệng, người ở đây cho rằng nội tạng động vật là thứ không sạch sẽ không thể sử dụng, nên đã vứt bỏ từ lâu, sau khi mổ con heo này xong, chỗ xương sườn có một vật thể màu trắng, hình như chính là mỡ bụng? Lục Vũ nhớ lúc hắn còn nhỏ, ba hắn thường mua loại heo mập bụng thế này để nấu mỡ heo, bởi vì nấu mỡ bụng sẽ có ít cặn dầu nhất, cho nên chỗ đó được gọi là mỡ heo luôn. Loại mỡ đó được một lớp màng mỏng bao lại, độ dày của lớp mỡ còn tùy theo heo gầy hay mập, cha mẹ Lục Vũ vẫn cảm thấy mỡ heo được nấu từ thịt mỡ không ngon bằng nấu từ mỡ bụng, vì thế mỗi lần trong nhà hết mỡ heo, hai người đều đi mua một ít về. Mỡ heo trộn mì, cơm trộn mỡ heo, rau xào mỡ heo… Lục Vũ nghĩ tới đó đã thấy miệng mình đầy mùi mỡ heo – trước kia hắn béo như thế cũng không phải không có lý do. (xoắn não TT.TT) Cái nồi bọn họ mang theo rất lớn, nếu so sánh thì cục mỡ heo kia nhỏ đến đáng thương, sau khi Lục Vũ cân nhắc có nên chế biến mỡ heo không, sau một hồi lâu, hắn quyết định sẽ không làm gì khác, bất quá làm cơm trộn mỡ heo cũng không thành vấn đề… Sau khi kêu bọn họ nấu cơm xong, Lục Vũ lại mê mang — khi nào thì bỏ mỡ heo vào cơm nhỉ? Mặc kệ, bỏ mỡ vào nấu chung với cơm luôn. Sau khi Lục Vũ kêu bọn họ bỏ mỡ vào cơm, sau đó đổ nước tương vào, đợi khi màu sắc không sai biệt lắm mới dừng lại. Bọn họ nhìn nồi cơm đen tuyền, tất cả đều ngây ngẩn cả người — cơm trắng noãn thơm ngào ngạt của bọn họ a, ma pháp sư đại nhân lại bỏ thứ gì vào cơm vậy? Cơm này còn có thể ăn sao? Kỳ thật Lục Vũ cũng nghi ngờ — cơm này còn có thể ăn sao? Mặc kệ, nếu không thể ăn, cùng lắm thì đổ bỏ, chủ yếu vẫn là thịt kho tàu, nhất định phải làm thật ngon! Lục Vũ bắt đầu nấu thịt heo rồi đổ nước tương vào, sau đó mở bịch đường kia ra, bỏ vào một nửa… “Ma pháp sư đại nhân…” Đội trưởng kia thấy nồi thức ăn nào cũng đen thui, cảm thấy vô cùng thấp thỏm. Sáng sớm mai bọn họ sẽ trở về quân doanh trong thành, lần này sẵn tiện mua một con heo làm thịt ăn, bây giờ còn có thể ăn sao? “Lát nữa các ngươi hãy nếm thử tay nghề của ta, cũng không tệ đâu.” Lục Vũ mở miệng, thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, đột nhiên nghĩ đến bịch đường trắng trong tay mình: “Ngươi xòe bàn tay ra.” “A?” Đội trưởng kia cao hơn Lục Vũ một cái đầu hiện tại vô cùng kinh ngạc, sau đó liền ngoan ngoãn xòe bàn tay của mình ra. Đó là một bàn tay đầy vết chai, có không ít vết sẹo nhỏ, Lục Vũ đổ đường lên tay hắn, khó có được mà cười cười: “Ngươi nếm thử đi.” Hắn khi còn bé thường trộm đường trong nhà để ăn… Cái thân thể của Hughes này, là một thanh niên thanh tú trắng nõn, có lẽ ít vận động không thấy ánh nắng mặt trời, nên có vẻ nhỏ hơn tuổi thực tế đồng thời còn có chút gầy yếu, nhưng khi cười rộ lên, lại rất xinh đẹp. Đại hán tục tằng kia nhìn Lục Vũ cười mà thất thần, sau đó nhìn về phía tinh thể màu trắng trên tay mình cũng không biết nói gì cho phải, thứ này có vẻ như là loại muối tốt nhất, có thể ăn trực tiếp sao? Khoảng cách giữa hai người rất gần, nếu Lục Vũ muốn gây bất lợi cho hắn thì có thể trực tiếp xuống tay, không cần phải làm này làm nọ như vậy… Hắn cắn chặt răng, sau đó bốc một nhúm bỏ vào miệng. Ngọt? Thứ này là đường sao? Ma pháp sư đại nhân lại cho hắn ăn thứ con nít thích ăn nhất – đường! Người nọ đứng tại chỗ, nhìn đường trong tay mình mà hóa đá, những hạt đường trắng xinh đẹp như vậy, hình như giá cả cũng không rẻ đi? Lục Vũ rất may mắn, hai món hắn làm đều thành công. Nồi cơm mỡ heo đen đen bóng bóng rất thơm, thịt kho tàu càng hấp dẫn hơn khiến mọi người đều chảy nước miếng, đến khi hoàn tất thì bầu trời đã tối đen, bởi vì hương vị hơi nhạt nên Lục Vũ lại bỏ thêm một ít nước tương, bọn họ liền không chút khách khí mà chia nhau ăn hết. “Chất lỏng màu đen kia, thì ra chính là nước muối đen a… Ta còn tưởng nó là cái gì nữa chứ!” “Đội trưởng nói tinh thể màu trắng này là đường, quả thật bây giờ ăn thịt còn có chút ngọt ngọt, ta nhớ quý tộc rất thích dùng mật ong để nướng thịt a.” “Ai! Ma pháp sư đại nhân không ăn, thật sự không có việc gì đi?” “Nếu có thì đã xảy ra rồi! Hơn nữa, chúng ta đã đưa lương bổng cho Hughes pháp sư nhiều lần rồi, còn có vấn đề gì nữa chứ?” “Hương vị thật sự rất tuyệt, cho dù ăn xong rồi bị tiêu chảy, ta cũng chịu!” … Sau khi đám binh lính phân chia hết thức ăn, có người chưa ăn no còn lấy bánh nướng chấm nước thịt kho tàu để ăn, Lục Vũ có thể khẳng định, cho dù bây giờ không rửa cái nồi cũng không sao! Mặc dù hắn cảm thấy rất bẩn, nhưng những binh lính này phỏng chừng sẽ không để ý chuyện này đâu? Đến tối, Lục Vũ giao dịch cùng Khương Đào một lần nữa, đổi lấy mấy quyển sách dạy nấu ăn và một đống lớn gia vị, ngày hôm sau, hắn rốt cục cũng thấy được thành Kerr trong truyền thuyết. Khi nhìn thấy thành Kerr, Lục Vũ vì sợ người khác nhìn ra sơ hở nên cố gắng căng da mặt ra để không lộ vẻ kinh ngạc, rốt cục cũng hiểu được tại sao trước kia Tylenol lại nói làm kiến trúc sư không tệ, thành Kerr do một tay Bizani đại nhân xây dựng sao? Gặp quỷ a! Vong linh pháp sư chẳng lẽ không phải là cười “Cạc cạc” âm trầm sau đó ngồi xổm trong mộ địa chơi đùa thi thể hoặc là làm xằng làm bậy giết người như ngóe sao? Vong linh pháp sư chẳng lẽ không phải là rất đáng sợ khiến người thấy liền thét chói tai chạy trối chết sao? Trước mắt là cái gì đây? Tường thành thật lớn hẳn là cao hơn mười thước, bên ngoài tường thành còn có một con kênh đào vô cùng rộng lớn, dưới kênh đào có không ít vong linh đang bò lên, một số là nhân loại, một số là động vật, lúc này lại tụ tập lại cùng một chỗ, trên người dính đầy nước bùn bị vong linh ma pháp sư khống chế để làm việc. Chúng nó là vong linh, đương nhiên là không biết mệt mỏi, cũng không quan tâm có dơ bẩn hay không, bởi vậy tất cả đều không biết mệt mà đào đất và nước bùn chất đống bên bờ kênh, sau đó có một ít khô lâu cầm xẻng đào đống đất bùn này lấp đầu bụng khô lâu động vật, sau đó khô lâu động vật sẽ mang theo mấy thứ này đi về phía xa… Vong linh pháp sư muốn khống chế vong linh chiến đấu thì phải tiêu phí tinh thần lực không ít, nhưng những động tác máy móc như thế này cũng không mệt nhọc lắm, bởi vậy lúc này có vài tên mặc ma pháp bào màu đen đang ngồi trên khoảng đất trống cách đó không xa nói chuyện phiếm, thậm chí còn có một khô lâu trắng noãn bưng mâm trái cây đứng bên cạnh. Mùi bùn đất cũng không dễ ngửi, cho nên Lục Vũ bưng kín miệng mũi, cũng che lại biểu tình khiếp sợ trên mặt mình. “Ma pháp sư đại nhân! Ngài cũng là vong linh pháp sư phải không? Nghe nói, có đại nhân vật chuẩn bị đến thành Kerr, cho nên khắp nơi trong thành Kerr đều tu sửa cải biến, thành chủ đại nhân còn đang chiêu mộ vong linh pháp sư nữa đó!” Đội trưởng nói chuyện với Lục Vũ, trước kia hắn còn cảm thấy hoài nghi với những gia vị của Lục Vũ, ngược lại lúc này có chút tiếc nuối, phải chia tay rồi — hắn còn muốn ăn một ít mỹ vị nữa! “Vong linh pháp sư… Muốn tìm việc làm rất dễ hả?” Lục Vũ hỏi. “Đúng vậy! Có rất nhiều nơi cần vong linh pháp sư, đương nhiên, thổ hệ ma pháp sư cùng thủy hệ ma pháp sư cũng được hoan nghênh.” Đội trưởng kia trả lời, hắn đang nói, liền có một ma pháp sư ngồi trong một chiếc xe ngựa chậm rãi đi lại đây, hắn thường sử dụng một ít thổ hệ ma pháp cấp thấp, dẫn động nguyên tố ma pháp trong không khí để đường đi bên ngoài thành được bằng phẳng. “Ma pháp sư đều dựa vào những công việc như vậy để kiếm tiền sao?” Lục Vũ kinh ngạc hỏi han, chẳng lẽ ma pháp sư không phải luôn không quan tâm đến khói lửa nhân gian sao? “Chỉ có ma pháp sư cấp thấp mới tình nguyện làm mấy việc này, đương nhiên, bọn họ làm như vậy cũng có thể nhận được điểm cống hiến của Ma sư pháp công hội, cho nên ngẫu nhiên cũng có một ít trung cấp ma pháp sư tham dự.” Lục Vũ lại nhìn thấy dân chúng cũng không thèm để ý đến những vong linh sinh vật, có chút kinh ngạc: “Các ngươi không sợ vong linh sinh vật sao?” “Những vật chết thì có gì đáng sợ? Ngay cả con ngựa kéo xe còn mạnh hơn chúng.” Đối với vấn đề của Lục Vũ, bọn họ cảm thấy khó hiểu. Lục Vũ giật giật môi, vì tránh bại lộ nên hắn nuốt những nghi vấn của mình vào trong bụng, hiện tại, đi gặp Bizani rồi nói sau! Bất quá, những người này cũng không để ý đến việc đầu bếp quán ăn là khô lâu đâu nhỉ? Khụ khụ, giá cả người làm cũng không rẻ a…
|
Quyết Tuyệt Chương 14: Bizani Đường phố trong thành Kerr rất rộng lớn, sau khi phát hiện thì ra vong linh cũng có thể xây nhà, Lục Vũ cũng cảm thấy kính nể tòa thành thị nguy nga và đường phố sạch sẽ này hơn, bất quá, tuy đường phố rộng lớn, nhưng người thường cũng không đi ở giữa, lui tới cũng chỉ có xe ngựa mà thôi, cho dù là xe ngựa, cũng có phân chia cấp bậc, càng hoa lệ càng đi ở giữa. Lục Vũ không thể đi theo đội ngũ này nữa, sau khi chia tay với bọn họ, hắn đi về phía một chiếc xe ngựa: “Ta muốn đến tháp ma pháp của Bizani đại nhân, xin hỏi…” “Ngài là ma pháp sư đến từ nơi khác phải không?” Xa phu kia lập tức mở miệng: “Tháp ma pháp của Bizani đại nhân ngay bên kia, được xây dựng dựa vào tường thành, bởi vì Bizani đại nhân nói, ngài ấy muốn bảo hộ tòa thành này.” Vừa nói xong, trên mặt xa phu lộ ra biểu tình vô cùng sùng kính. Lục Vũ đi theo chỉ dẫn của người nọ, quả nhiên nhìn thấy một tòa tháp khổng lồ cao chót vót, đồng thời cũng cảm thấy kính nể vị Bizani đại nhân này. Bên cạnh tháp ma pháp, có một vùng hoa nhỏ màu vàng, vốn dĩ Lục Vũ cho rằng những hoa nhỏ đó chính là ma pháp thực vật nào đó, nhưng khi đến gần, lại phát hiện trên những hoa nhỏ này không có chút ma lực nào, không khác gì những hoa dại cỏ dại dọc đường đi hắn nhìn thấy, đương nhiên, hắn cảm giác như thế cũng có thể là do mình học thức không đủ. Lục Vũ lấy ra bức thư, cho rằng sẽ có người tiến đến ngăn cản, nhưng hắn không ngờ, khi hắn đứng dưới tòa tháp thì cánh cửa tự động mở ra, bên trong đi ra cũng không phải là người mà là một khô lâu. Đó là một khô lâu trên đầu có một viên đá màu trắng lớn cỡ một nắm tay, nó mở cửa, hướng về phía Lục Vũ “Rắc rắc” hai tiếng liền xoay người bước vào, ý bảo Lục Vũ đi theo nó. Bên trong rất u ám, Lục Vũ vừa đi vào, cánh cửa giống như có chốt tự động mà đóng lại, viên đá màu trắng trên đầu khô lâu sáng lên, thoạt nhìn giống như một cái bóng đèn. Bên trong rất rộng, nhưng không có một người, Lục Vũ đi theo sau con khô lâu kia, leo lên vài tầng lầu, cuối cùng cũng đến một gian phòng được khảm không ít viên đá màu trắng như viên trên đầu khô lâu, sau đó xoay người một cái, con khô lâu kia biến mất tiêu. Cảnh tượng này thật khủng bố, Lục Vũ tin rằng nếu kể chuyện ma trong tòa tháp này, nhất định sẽ tè ra quần, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể tự an ủi mình — Bizani là một pháp thánh, tuyệt đối không thể làm khó một tiểu nhân vật như hắn! “Ngươi đã đến rồi.” Một giọng nói vang lên, lúc này Lục Vũ mới phát hiện có một người đang đứng trong bóng tối đối diện. “Xin chào, ta đến đây để gặp Bizani đại nhân!” Lục Vũ xoay người hành lễ, đột nhiên nghi hoặc. Người cường đại như vậy, lại là người thủ hộ thành Kerr, tại sao lại muốn gặp mình? Chẳng lẽ là vì ma pháp cấm kỵ trước kia? Nhưng khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi chính là sau khi mở ra bức thư này, hắn luôn suy nghĩ về nó, tuy không mãnh liệt, nhưng vẫn bồi hồi trong lòng, sau khi đến thành Kerr, giống như có thứ gì đó thúc giục hắn phải đi tìm Bizani, chứ không phải giống như dự tính ban đầu của hắn là tìm hiểu một chút tin tức và tìm chỗ nghỉ ngơi… “Sao rồi, tỉnh chưa? Thằng nhóc kia… Ta có đặt một ma pháp nhỏ trên bức thư, nhưng không có thương tổn gì đối với ngươi đâu.”Giọng nói kia lại vang lên, còn mang theo một chút ý cười âm trầm. “Ngươi chính là Bizani?” Lục Vũ kinh ngạc, quên dùng thái độ khiêm tốn với đối phương luôn, không biết tại sao, trước đó hắn còn không có cảm giác gì, hiện tại lại cảm thấy mình giống như bị tầng tầng lớp lớp khí lạnh vây quanh, thật khó thở. Bizani, căn bản không phải là người mà hắn có thể chống lại, hiện tại phải làm gì đây? Lục Vũ tâm loạn như ma, hắn không thể ngờ bản thân sẽ có một ngày như thế này! Đại trượng phu co được dãn được, nhưng có đôi khi, một lần khuất phục sẽ khiến mình tiếc nuối cả đời, nghĩ như vậy, Lục Vũ cắn chặt răng không để cho mình lộ ra khiếp sợ. Thấy biểu hiện của Lục Vũ, Bizani không khỏi có chút kinh ngạc: “Đúng vậy… Ta chính là Bizani, thằng nhóc kia, Hắc Ám thần chúc phúc cảm giác thế nào?” Thằng nhóc này lại có chút giống với người kia, rất quật cường. Hắc Ám thần chúc phúc… Hughes hại chết mình rồi! Lục Vũ cảm thấy khí lạnh quanh thân lại tăng lên, lạnh đến mức có thể đóng băng xương cốt của hắn, khiến hắn nói không ra lời. Khi hắn sắp mất đi tri giác, chuẩn bị trốn vào Hệ thống vị diện giao dịch, thì áp lực trên người đột nhiên buông lỏng, sau đó hắn lại cảm giác ấm áp. “Ma pháp sư cấp 4, cả đời không thể tiến cấp, ngươi có hối hận không?” Bizani đi về phía Lục Vũ, bởi vì hắn sử dụng hắc ám hệ ma pháp quanh năm, nên ma lực hắc ám quanh thân rất nồng đậm, thậm chí mắt thường cũng có thể thấy được. Vừa rồi hắn kiểm tra thân thể Lục Vũ một cách triệt để, phát hiện phán đoán trước kia của mình rất chính xác, không khỏi có chút thất vọng. “Đương nhiên hối hận.” Lục Vũ không chút do dự trả lời, hiện tại hắn cảm thấy đã được sống lại, sợ hãi đối với đối phương cũng giảm xuống, dựa vào thực lực của hắn căn bản không thể phản kháng lại đối phương, cho dù hắn suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng … Nếu đối phương thật sự muốn giết hắn, cùng lắm thì hắn trốn vào Hệ thống vị diện giao dịch, sau đó nghĩ biện pháp chế tạo một ít bom mìn nổ tung tòa tháp này! “Ngươi nói sự thật…” Bizani mở miệng, hắn không biết người kia có hối hận hay không, bởi vì hắn không thể hỏi người kia … Hắc vụ quanh thân hắn quay cuồng, sau đó nhìn về phía thanh niên đối diện: “Nếu ngươi đã đến đây… Bây giờ có hai lựa chọn, một là ở lại cho ta nghiên cứu, có lẽ một ngày nào đó ngươi khiến ta vừa lòng, ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử, hai là bị ta phế bỏ hoàn toàn trở thành một người bình thường.” Sắc mặt Lục Vũ trắng bệt, hắn vừa cảm nhận được chỗ tốt khi làm ma pháp sư, chẳng lẽ lại biến thành một người bình thường sao? Bất quá ở lại bị người ta nghiên cứu… Thằng ngốc mới tình nguyện làm chuột bạch! Về phần trở thành đệ tử Bizani, có lẽ đối với vong linh pháp sư khác rất hấp dẫn, nhưng với hắn mà nói thật sự không tính cái gì. “Ta chọn điều thứ hai!” “Thật sự?” Bizani có chút kinh ngạc, cho dù ma pháp sư cấp 4 không cường đại, nhưng ma pháp sư có thể đột phá đến cấp 4 cũng không nhiều lắm, rất nhiều người cả đời đều dừng lại tại cấp 3… Trước kia đối phương sử dụng ma pháp cấm kỵ kia, cũng là vì biết mình rất khó đột phá khỏi cấp 3 đi? Nhưng hiện tại, hắn thật sự có thể buông bỏ lực lượng của mình sao? Đối với một ma pháp sư mà nói, mất đi lực lượng tuyệt đối là chuyện khiến người khác sống không bằng chết! “Đương nhiên là thật!” Lục Vũ hít sâu một hơi, trước đó hắn bị đối phương làm cho đầu óc trì trệ, hiện tại trong đầu lại chợt lóe linh quang, giống như hắn đã nắm chắc cái gì đó. “Nếu lúc trước không có ta, sau khi ngươi thi triển thành công Hắc Ám thần chúc phúc đã biến thành tài liệu nghiên cứu của Rammus, thật ra nếu ngươi đi theo ta thì ngươi cũng không chịu thiệt?” Bizani hỏi lại. Bizani là một vong linh pháp thánh, muốn gây bất lợi cho hắn thì kêu hắn đến đây làm gì? Hơn nữa, nếu hắn đã sớm biết mình thi triển Hắc Ám thần chúc phúc, thì lúc đó hắn cũng có mặt tại hiện trường… “Ngươi kêu ta đến, rốt cuộc là vì cái gì? Có chuyện muốn hỏi ra? Không, nếu có chuyện muốn hỏi ta thì cũng không dùng biện pháp mất thời gian như vậy? Muốn nghiên cứu ta? Cái này cũng không phải, nếu ngươi thật sự muốn nghiên cứu thì cũng không cho ta lựa chọn thứ hai…” “Ngươi cũng không ngốc…” Bizani phát ra một chuỗi tiếng cười có chút khủng bố: “Ta muốn bảo hộ ngươi… Ngươi tin không?” Vừa mới xuyên qua Lục Vũ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng kia, cho tới bây giờ vẫn còn khắc sâu ấn tượng, nếu lúc ấy Bizani có thể cảm giác được Hắc Ám thần chúc phúc, thì Rammus kia theo như lời đối phương cũng có thể cảm giác được, như vậy có phải còn có rất nhiều người cảm giác được hay không? “Ta tin!” Lục Vũ trả lời chắc như đinh đóng cột. Vốn đang do dự, có nên giúp Lục Vũ một phen hay không, lúc này Bizani có thể xác định: “Ngươi ở lại tháp ma pháp này đi, nhưng ngươi cả đời không thể thăng cấp, nên ta là sẽ không thu ngươi làm đệ tử.” “Cám ơn, nhưng ta thật sự không thể rời đi sao?” Lúc này Lục Vũ cũng yên lòng. “Vốn cũng không có gì, động tĩnh lúc trước của ngươi tuy khiến cho rất nhiều người chú ý, nhưng Rammus cũng buông tay, thì những người khác cũng sẽ không đối nghịch với ta, nhưng mà trước đó vài ngày có người giống như Rammus, khi thỉnh giáo không gian ma pháp, trong lúc vô tình hắn nói ra chuyện của ngươi, hình như là xuất hiện một vết nứt không gian.” Bizani mở miệng, “Vết nứt không gian, ít nhất phải đạt đến cấp bậc pháp thần mới có thể tạo ra, hơn nữa ngươi đột nhiên thi triển thành công ma pháp cấm kỵ, sao Ma sư pháp công hội có thể không chú ý đến ngươi? Nói thật, tình huống của ngươi thật sự rất đặc biệt.” Đột nhiên thi triển thành công Hắc Ám thần chúc phúc… Tuy thực lực tăng lên không nhiều, nhưng có không ít vong linh pháp sư muốn học hỏi kinh nghiệm nha? Vết nứt không gian? Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện mình xuyên qua? Hay có liên quan đến Hệ thống vị diện giao dịch? Lục Vũ vốn cho là cũng chỉ có Tylenol phát hiện, hoàn toàn không ngờ thậm chí có người nhiều biết như vậy … Về phần Bizani, vô tình? Chỉ sợ là cố ý đi? Những người này thực lực cường đại, có lẽ sẽ không đặt quá nhiều tâm tư lên người hắn, nhưng bọn họ chú ý đến hắn, thì hắn muốn làm chuyện gì cũng bị bó tay bó chân đi? Cho nên, kế hoạch mở quán ăn, sẽ tạm gác lại sao? Cũng không biết, trong tháp ma pháp của Bizani có đủ tinh hạch để cho hắn đổi một quyển công pháp tu chân không nhỉ…
|