Nghiện Sắc Đẹp
|
|
Nội Dung Truyện : Nghiện Sắc Đẹp
Tác Giả :A Nguyễn Hữu Tửu
Tên gốc: Nhan cẩu
Thể loại: Hiện đại, thụ theo đuổi công, ngọt, 1×1, tình đầu ý hợp, HE
Cặp đôi: Sầm Qua x Giang Bạch Lộ
Tình trạng bản gốc: 52 chương + phiên ngoại
Editor: Straw Berry
Mở đầu: Các bạn hay thấy từ nhan khống, chính là nói những người cực kì cực kì yêu thích cái đẹp, thuần tuý là thưởng thức và say mê. Chính vì vậy khi bạn thời thơ ấu giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi, tôi lại cảm thấy mình có cảm giác rung động với người mà đối tượng đó thầm yêu. Người đó thật sự là quá đẹp, đẹp đến mức tôi đã gặp biết bao nhiêu người nhan giá trị rất cao, nhưng khi vừa nhìn thấy người đó, tôi vẫn hoảng hốt đến mức làm rớt cả điện thoại di động.
|
Nghiện Sắc Đẹp
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 1 Giang Bạch Lộtrở vềnước vào đầu năm.
Đườngcongnhiệt độtrongnướctrên đồthịthờitiếtnhanhchóng kéolêncao.Câyhoanhàimùa đông bao quanhhàngrào sắt bênngoàinhàhọ Giang đã bắt đầu kếtnụ,khíhậu ởthủ đô Bắc Kinh ấm ápnhưmùa xuân.Giang Bạch Lộ bọcngườitrongmộtlớp áolôngrất dày,nửa khuônmặt bịche khuất sauchiếc khănchoàngcổ bằnglôngcừumềmmạihơi đỏlên.
Tần Nhất Hành nhoàilưngra sau lancannheomắt nhìn cậu, mãi cho đếnkhiGiangBạchLộ đi đếntrước mặthắnthì hắn mới đứng thẳng dậy tiếp nhận valy trong tay cậu, “Cuối cùng cậu cũng chịu trởvề.”
“Nghenóicậumuốn giớithiệu bạntraichotôi.” Giang Bạch Lộcởi khăn quàngcổ và áolông,ômchúng ởtrong khuỷutay,giả vờ dào dạthứngthú bông đùahắn,nhưngtrong đáymắt khônghềcóniềm vui,“Tôi đã phải vội vàngthu dọnhànhlý suốt đêm,mua vé quaytrở về.”
Tần Nhất Hành dẫn cậu đixuốngbãiđỗ xengầm, rõràngkhôngtinlời nói nhăng nói cuội của cậu, “Tôi cứtưởngcậukhôngđịnhvề nước.”
Giang Bạch Lộ phản đối,“Saotôilại khôngmuốn vềnước.Kếhoạch ban đầulàhọc xong đạihọc sẽtrởlại,bởi vìtạmthời gặpchútchuyệnnênmới ởlạinước Mỹhainăm.”
Tronglònghaingườiđềubiếtrõ chuyệnđó cụthểlà gì. TầnNhấtHànhkhông muốn nhắc lạichuyện cũ, khirẽ vào lối khác thìchuyển trọng tâm câu chuyện,“Cậuvề nhà thích ứng lạivớimúi giờ hay đếnchỗtôi?”
Giang Bạch Lộ khôngchútnghĩngợitrảlời: “Tôi không bịchứnglệchmúi giờ,gần đây batôi đicôngtácnướcngoài,cậu phảithunhậntôimộtthời gian.Nhưngmà…” Cậu đămchiêu ủ dột,“Nếu bây giờcậu dẫntôi đi gặp bạntraitươnglai,vậythìthôi đi.Tôi qua đêmtrênmáy bay,không kịprửamặt,tóctai bù xùchưachải được.”
“Cậu nghĩhaythật đấy.” Tần Nhất Hành liếc mắt nhìn cậu,“Cho dù lúc này cậu rảnh,ngườita cũng không chắc là rảnh đâu.”
Giang Bạch Lộ ồmộttiếng,“Cậu định giớithiệuaichotôi?”
Tần Nhất Hành dừng chân trướcchiếcMercedes-Benzmàu trắng,nhéthànhlý vào cốp xe,vừađi vềphíachỗngồicủa tài xếvừahỏi:“Cònnhớ Dụ Quân Lânkhông?”
Giang Bạch Lộ kéocánhcửa đối diệnrồingồi vào ghế phụlái,cúi đầuthắt dâyantoàn,“Bạncùng phòng đạihọccó giathế khủngcủacậu đóhả?”
Tần Nhất Hành quay ngượcvô lăng chậm rãi lùixe,“Chính làcậu ấy. Sau khitốtnghiệp đạihọc,tôimở một khubiệtthựnghỉmát,móc nối quan hệđềunhờ vào cậu ấy.Hainăm qua đitheocậuấy nên tôicũngquenđượcmộtsố con emnhà giàu có quyền thế.”
Giang Bạch Lộ kinhngạcngẩng đầulên,“Chonên?”
“Cho nên” Tần Nhất Hànhtiếp lời cậu,“Người giớithiệu cho cậu làbạn của cậu ấy.”
Giang Bạch Lộnghe xongngồithẳnglưnglên,trêuchọc,“Vậynêntôitrởthànhmộtcon phượnghoàng đen baylên đậu đầucành?”
Tần Nhất Hành cười nhạo sửa chữa giúp cậu, “Là phượng hoànghoang, không phải phượnghoàngđen.Ở nước ngoài sáu năm tiền đồchẳngrộngmở gì cả,mà khả năng nói tiếng Trung lại mai mộtđi rồi?”
GiangBạchLộ:“Không không không,chính là phượnghoàng đen.”
Tần Nhất Hành:“…”
GiangBạchLộ:“Ra khỏi hố than đen, không phải làmộtcon phượnghoàng đenthuisao?”
Tần Nhất Hành:“…”
Giang Bạch Lộnóithế khônghề saichútnàohết.Mặc dùtừnhỏcậulớnlên ởthủ đô,sốngtrong biệtthự khônglo ănmặc,gia đìnhcótiềnnhànrỗichocậu đi duhọcnướcngoài,nhưng bacậuthậtralà đại gia bánthanmới phất,không sánh được vớimấycậu ấm vừa sinhra đãngậmthìa vàng.
Hai tiếngđồnghồ sau, Giang Bạch Lộ ngái ngủtựavào bể nước nóng tưnhântrongkhubiệtthự nghỉ dưỡngngoạiô phía đông thành phố. Tần Nhất Hành cầm điện thoại diđộngtừ ngoàicửa bước vào. GiangBạchLộ nghe tiếng bước chân liền quay đầu nhìn, tỏ vẻmuốnnói lại thôi.
Tần Nhất Hành liếc mắt nhìn cậu, “Sao vậy?”
Giang Bạch Lộ dựa vàotường đá,ngồi xuống đáy bể,chậmrãimởmiệng: “Haylà bỏchuyện giớithiệu bạntrai đi.”
Cậu khe khẽthở dài,“Bạntraicũcủatôilàmộtconmanghèo kiết xácngoạitrừ giờhọcra đều đilàmthêm,độtnhiên bảotôithử yêu đương vớimộtcậu ấmnhà giàu,tôicóchút khôngtiếpthu được.”
Tần Nhất Hành:“Không kịpnữarồi.”
GiangBạchLộ:“A?”
Tần Nhất Hành ngồi xổm xuống chiếcbể bên cạnh: “Dụ Quân Lânvừagọi điện thoạicho tôi, nói muốn đến đâychơihaingày.”
GiangBạchLộ:“…”
GiangBạchLộ:“Maisao?”
Tần Nhất Hành:“Buổichiều.”
GiangBạchLộ:“…”
Khi nhữngngườibạncủa Tần Nhất Hành đến, Giang Bạch Lộ cònđanguốngcà phê. Âm nhạc trong quán càphêdu dương, nhẹ nhàngvà trầm bổng, ánh mặt trời vàng nhạt nhảy nhót trên mặtbàn,phóng tầmmắtra nhìn, tất cảchỗngồiđều trốngrỗng.Giang Bạch Lộhơi nhíu mày, “Tần Nhất Hành,việckinhdoanhcủacậu ởđâykhôngtốt,rấtvắngkhách.”
Tần Nhất Hành khôngđể ýđến cậu, đứng dậy tiếp đón DụQuânLân và những người khác,để lại mộtmìnhGiang Bạch Lộ.Cậuchuồnra khỏi quán cà phê, đilangthangxungquanh. Lúc trước đang ởbể nước nóng cánhân, hiện tạiđi bộ đếnkhuvực suối nước nóng công cộng,cậu mới phát hiện bên trong làng nghỉ dưỡng rộng mênh mông này ngoại trừ nhân viên mặc đồng phục đeo thẻtênra thì không thấy bóng khách du lịch.
Giang Bạch Lộ bước đến vườn dâutây,chuẩn bịhỏinhân viênmộtcâu,điệnthoại di độngtrongtúi quầnrunglên.Cậunhanhchóngtìmmộttảng đátùytiệnngồi xuống,lấy điệnthoại di độngra.Tiếngchuôngreo vang vui vẻ,Giang Bạch Lộ dừngmắttrên ảnh khóa mànhình,mộtlúc saumớichuyển sangnhìntênngười gọi điện,cậu sửng sốt –
Dãy số đếntừnước Mỹ.
Cậunhận điệnthoại,dùngtiếng Trung gọi: “Đànchị.”
Giọngnóiphụ nữ ở đầu dây bênkiadịu dàng dễ nghe, “Đàn em, emvề nước rồi à?”
Cậu đáp đãtrở về,còn đang địnhhỏi đối phươngcóchuyện gì,pháthiện ánh sángtrướcmặt bị bóng đenche khuất,trên đỉnh đầutruyền đếnmột giọngnói,“Saocòncóngười ở đây?”
Giang Bạch Lộngẩng đầulên,thấymộtnhómngười đang đứngtrướcmặtcậu.Người đàn ông dẫn đầucó khuônmặt điểntrai,ănmặc kỹlưỡng.Đôimắtcủa Giang Bạch Lộ dừnglạitrên khuônmặtanhtavài giây,độtnhiêncậunhậnra đâylà Dụ Quân Lântừng xuấthiệntrong bức ảnh đăngtrên vòng bạn bècủa Tần Nhất Hànhcách đây vàitháng.Cậu đứng dậy,bướclên phíatrướcmộtcách vôthức.
Đànchị gọicậutrong điệnthoại: “Đàn em,emcòn ở đó không?”
Giang Bạch Lộnói với điệnthoại di động: “Vẫncòn.”
ThấyTần Nhất Hành và nhóm đànôngcao to sóng vaibướctới,Giang Bạch Lộnghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào người đàn ôngđi bên cạnh Tần Nhất Hành, sau đótừ tốn chớp mắt, “Đàn chị, chịvừanói gì?”
“Chị nói…”
Đườngnéttrên gươngmặt đối phươngchậmrãihiệnrõlêntrong phạm vitầmmắtcậu.Khuônmặt đẹptraimangtính xâmlượcmãnhliệt,đôimắt vàchiếcmũicủaanhcòn sâuthẳm và sắcnéthơncủa Dụ Quân Lân,conngươimàunâuhổ phách giốngnhưhai viên đá đẹp đẽ phát sánglonglanh.
Conlai giữangườinướcngoài và Trung Quốc.
“Chị nghe đượctin về Chris rồi.”
Điệnthoại di độngcủa Giang Bạch Lộtrượt khỏilòng bàntaycậu.
|
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 2 Tần Nhất Hành mở bànchơibàitrongphòng đánh bạc, ngồi xung quanh đều lànhữngcậuấm không thiếutiền,chơirấtlớn.GiangBạchLộ khôngđánhbài,cậu cầm chén trà ngồi uống ở chiếcbàn trốngphíađối diện,ngắmnhìnngườiđànông lai tây cóđôi ngươimàu hổ phách đang cắn điếu thuốc lá, nắmquyền chủđộnggiữavánbài,khônghề rơi vào thếyếu. Tần Nhất Hành quen biết cậu hơn haimươinăm,không cầnsuyxét cũng biết cậu nghĩ gì, “Đừng nhìn, ngườigiớithiệuchocậu khôngphảianh ta, làngười bênphảianhta ấy.” Giang Bạch Lộ ừmmộttiếng,“Tênlà gì?” Tần Nhất Hành:“TốngĐường.” Giang Bạch Lộliếcmắtnhìnhắn,“Tôi khônghỏi đốitượngtươnglaicủatôi,tôihỏingười bêncạnh đốitượngtươnglaicủatôi.” Tần Nhất Hành:“…” “Tần Nhất Hành” Giang Bạch Lộnghiêmtúc gọitên bạnthờithơ ấu,“Cáccậucùngmột giuộc baotrọn khunghỉ dưỡngnàytừtrước,cònlừatôilàtạmthời quyết định quachơi,tôichưatráchcậucái gì.Chỉhỏithămmộtcáitên,cậucũng khôngchịunóichotôi biết?” Tần Nhất Hành:“Cùngmộtgiuộc.” GiangBạchLộ:“…” GiangBạchLộ:“Ờ.” Tần Nhất Hành giơ tay ấngiữahai đầu lông mày, “Ngườita cũng làcậuấm nhà giàu, vừa rồiai nói không muốn thử yêu đương với connhàgiàuấy nhỉ?” “Làtôinói.” Giang Bạch Lộngửa đầu uống sạchnướctràtrongchén,“Nhưngtôi vừa pháthiện bộ dạng đánh bàicủaanh ấy vôcùng đẹptrai,đẹphơntên bạntraicũnghèo kiết xáccủatôinhiều,tôi đổi ýrồi.” Tần Nhất Hành châm biếm,“Chẳng phải bắtđầucái nhìn đầu tiên, cậu đãkhông dờimắtkhỏianh ta rồisao?” GiangBạchLộ:“…” Giữacuộcchơi,Dụ Quân Lân đứng dậy nhận điện thoại, gọi Tần Nhất Hành sang thay anhta chơi vài ván. Giang Bạch Lộ xách mộtchiếc ghếđẩu đến,ngồixuốngbêncạnhTần Nhất Hành,dõngdạc nói: “Tôi giúp cậu xem bài.” TốngĐườngngồiphíachếch đốidiệnngước đôimắtđào hoa, tràn đầy hào hứng nhìn cậu, “Niểu Niểu đến giúp tôinày.” Giang Bạch Lộ sửng sốt,khônghỏi đối phươnglàm saonghengóng đượctêncúngcơm ẻolảcủacậu.Rõràngtừlúc gặpmặt đến bây giờcảhaichưanóichuyện vớinhau đượcmấycâu,mà giọng điệu gọicậu quenthuộc đếnmứccứnhư kiểulàtìnhnhân đã yêuthathiết đượchai,banăm. Cậuchậmchạp dịchchuyển đến,ngồi ở giữangười đàn ôngngậmthuốclá và Tống Đường,thò đầu quétmắtnhìnlá bàicủa Tống Đường,thànhthậtnói: “Tôi không xem được.” TốngĐườngbấtngờ quay sang,thờ ơngước nửamí mắt lên, miễn cưỡng tỏ rachútlẳnglơ với cậu, “Vậy cậugiúptôinhìnlá bài củaSầmQua,sau đó bímật nói cho tôibiết.” Hóa ra gọilà Sầm Qua. Giang Bạch Lộngoanngoãn vânglời quan sát khuỷutaycủa Sầm Qua.Người kia khẽlậtcổtay,ápmặt bài xuống,anh quay đầulại,khôngmặn khôngnhạthỏi: “Nhìncái gì?” Giọngnói yhệtnhư đang khiểntrách đứa bé khônghiểuchuyện. Giang Bạch Lộmỉmcười phản đối,cậunheomắttiến sátthêmmộtchút,khimởmiệngranóithìhơithở ấm áp phả vàocổ đối phương: “Anh Sầm,anhlàconlai sao?” Sầm Qua thờ ơ ừmộttiếng. Giang Bạch Lộhỏitiếp: “Anh Sầm,anhlai giữa Trung Quốc vànướcnào?Canada?Đức?” Sầm Qua ném mộtlá bài ra, nhàn nhạt nói: “Nước Mỹ.” GiangBạchLộ ừm mộttiếng, như thểsự tò mòcuốicùngđã được thỏa mãn, cậu ngồi thẳng dậy vàlui trở về. Sầm Qua giơ tayấn điếu thuốcxuốnggạttàn,lôngmày hơi nhíu lại, anh vừapháthiệnmìnhđánhnhầmquânbài. Hai giờ sau bữa tối,ai đó ở ngoàiphònggõ cửa. GiangBạchLộ ngừng chơi game đứng dậy đimở cửa, Tống Đườngmặc đồ tắmtựaở cửathânthiết gọicậu:“Niểu Niểu, đingâmnướcnóngkhông?” Giang Bạch Lộ địnhtừchốinhưngthấy Sầm Qua đang đứng phía saulưng đối phươnghờhữnghútthuốc,cậuliền đồng ý.Cậu đổi quần áo và giày déprồi bướcra khỏi phòng,trởtay đóngcửa phònglại. TốngĐườngbướcđếntrướcmặtSầm Qua, tự nhiên giơ cánh tayôm vai anh, quay người sang nói với SầmQua:“Chúng tađi đến bểlộ thiênsau núi?” Sầm Qua không thèm nhìn cậu ta, hơnnửakhuônmặtđiểntraiche giấu trongánh đèn tối mờ,giọng nóinghecó vẻ lười biếng: “Tùy cậu.” Cánhtay khoátlên vaianhrấtchặt,Giang Bạch Lộcaumày quay đầulại,chỉnhìnthấy sườnmặthờn dỗi và khóchịucủa Tống Đường.Cậu suytính giâylát,bỗngnhiênthíchthútràntrềnhướnmàytiếnlên. Dướimàn đêmmùa đônglạnhlẽo,bể suốinướcnóngthiênnhiêntrongtrẻongoàitrời bốclênhơinướcmàungà khiếncho ánh đèntrên đỉnh đầucũngtrởnênmùmờ.Mặttrăng vàngnhạtcô đơntreonơichântrời bao quanh bởinhữngngôi saolậplòerảirác. TốngĐườngngồitrênghếmây gọi điện thoại cho lễtân,bảođối phươngmangrượutới. Giang Bạch Lộ đi đến bêncạnh giátreo đồmàcởi quần áo,taycậu vừamớichạm vàolưng quần,hình dángcaotorắnrỏitừ bên phảitiến vàotrongtầmmắtcậu.Độngtáccởithắtlưngcủa Giang Bạch Lộhơi dừnglại,cậulặnglẽnghiêng đầunhìnchằmchằm vàolồngngực khỏemạnhcườngtráng và vòng eonhỏ gọnchắcnịchcủa đối phương. Sầm Qua lướt qua cậu, némáo tắm lên mắcáo,hết sức đèthấpgiọng nóitừ tính,cố tình truyềnvào tai cậu nhờcơngió lạnh lẽo trong đêm: “Còn muốn giữ đôi mắtnữakhông?” Bụng dưới Giang Bạch Lộhơicănglên,cậuthu đườngnhìnlại,cúi đầucởi áo.Treo đồ xong,cậuliếcmắtnhìn Tống Đường đangchọnrượu vang ở phía xa xa,bấtthìnhlình dựa sát vào Sầm Qua,đầungónchâncậu dườngnhư sắpchạm vào đầungónchâncủa đối phương.Đôimôihơihémởcủacậulơ đãng vôtìnhlướt quamépcằm Sầm Qua,cậunhẹnhàngmởmiệng: “Sầm Qua,conmắtcủaanhthật đẹp.” Sầm Qua nặng nềbópmạnhcằm cậu, tay kia đặtlênphầnbụngdướihơi ngẩngđầu của cậu cách mộtlớpquầnbơi,đôi mắt bất mãnnheolại,“Quản chặt cáimiệng vàthằngnhỏcủa cậu, tôi không phải là gay.” Hai mắt Giang Bạch Lộ cong lên, “Trai thẳng các anh trước khi lêngiường với đồng tính đềunóivậy.” Ví dụnhư... Ví dụnhưtên bạn trai cũnghèo kiết xác “chếtbởinghìnnhátdao”của cậu.
|
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 3 Ngâmnướcnónguốngrượuvangđỏ, bắt đầu từkhi vào bểnước, haimá của Giang Bạch Lộ nhuộm một màuhồng phớt. Giólạnhcủamàn đêm đen thổi quakhông làmgiảmbớtnhiệtđộ trên mặt, ngượclại khiếnnó càng nóng hơn. Nhưng may mắn cậuchưauốngđếnmức say mèm. PhòngTốngĐường vàSầm Qua sát cạnh nhau, riêng GiangBạchLộ được bốtrímột căn phòng ởcuốihànhlang. Khiđi đến phòng hai người nọ, Giang Bạch Lộ định giơtaychàotạm biệt thì bịTốngĐường túmlấy,kéoqua.Ánh mắt Tống Đường khẽ lướt qua khuôn mặt SầmQua,cậuta nhướn đầu lông mày, “Niểu Niểu,đến phòngtôi xem phim đi?” Nửa giờ trước GiangBạchLộ mới thăm dòẩn ýtronglờinói của Tống Đường.Cậu hừ lạnh trong lòng, thầm nghĩ chẳngra sao cảnhưngnétmặt cậu vẫn duytrìnhư cũ màkhéoléo từ chối: “Tôi còn phải vềtắm rửa.” TốngĐườngcongkhóemôi:“Đếnphòng tôitắm.” Giang Bạch Lộnhớra,cólẽ Tần Nhất Hànhcầnmoi được íttiềntừmấycậu ấmconnhà giàunày,tốttính đồng ý: “Được.” TốngĐườngbướcquatrướcmặtSầm Qua, kéo cậu vàophòng riêng của cậuta.Ngaykhi cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặtTốngĐường biến mất, cậuta lạnh nhạt vứt bỏGiang Bạch Lộngồi lẻ loitrongphòng, bước vào phòng tắm đitẩy rửa. Tắm được một látcậuta mới nhớra có mộtngười cònđangngồitrong phòng, cách cửa phòng tắm nói vọng ra:“Niểu Niểu, nếu cậusốtruột,về phòngcậu mà tắmđi.” Giang Bạch Lộ đồng ý,khônghề do dự đứng dậymởrộngcửa bướcra.Đingang quacăn phòngcủa Sầm Qua,bướcchân bỗngchậmlại,giâytiếptheocậu quay đầutrở về,gõ bacáilêncửa phòng đóngchặtcủa đối phương. Khôngai ra mởcửa.GiangBạchLộ áp sáttaivào cánh cửa gỗdày,nínthở lắng nghe,sau đó vươn taycầmlấy quai nắm cửa, nhẹ nhàng kéo – Cửamở. Cậu do dự giâylát,tỏrathoảimái đẩycửa đi vào.Ánh đèn vàngcam sángrực vàhệthống sưởihơitỏara không khí ấm áptrong phòng kháchnhưng khôngcómột bóngngười.Chiếc áochoàngtắmmàutrắngmấy phúttrướccòn đượcchủnhân khoáclênngười bây giờnhàunhĩ vắt vẻotrênmép ghế sofa.Giang Bạch Lộcởi dép gỗ đặt ởrìacửa,bướcchântrần dẫmlêntấmthảmlenmềmmại. Cửa phòngtắm đóngchặt,có ánh đèntrắngchiếu xuyên quatấm kínhmờ đượcchạm khắchoa văntinh xảo,nhưng khôngcótiếngnướcchảy.Giang Bạch Lộnghingờ đi về phíatrước,giâytiếptheo,cửa phòngtắm bấtthìnhlình bịngười phíatrong kéora,thậmchí khôngchocậucó bất kìcơhộinào để phản ứng và suynghĩ. Nửa ngườitrêntrầntruồng củaSầmQua xuất hiện trướcmặt cậu, quần lót tứgiácmàuđen lỏng lẻo bao lấyphầnxương hông khỏe mạnh, đường nhân ngư nam tính tuyệt đẹp chạy dọctheomépquầnlót nhưngkhôngbị che lấp. Vẻmặtanh khônghề hòa nhã, thậm chíanhcó chút sỗsàngthôlỗ, “Mẹ cậu không dạy cậukhông thểtùytiệnđi vào phòng người khác à?” Giang Bạch Lộlùilạimột bước,tìmlốithoát bao biệncho bảnthân,“Xinlỗi,tôi gõcửarồinhưng khôngairamở.Nhưngmà…” Cậu dừngmộtchút,lơ đãngcườirộlên,“Mẹtôi đích xáclàmất sớm.” Sầm Qua lách qua cậubướcvàophòngkhách chợt dừng lại, quay đầulạnhnhạtquétmắtnhìncậu,chuyển chủđề câu chuyện,“Cậucó chuyệngì?” Giang Bạch Lộtheo sau,thànhthậtthânthiếtnói: “Vòihoa sentrong phòngtắmcủatôicóchút vấn đề,tôi vừa gọi điệncho Tần Nhất Hành,cậu ấynói giờnàynhân viên sửachữa đãtancarồi.Tôicóthểtắm ởchỗcủaanh được không?” Sầm Qua cắn điếu thuốc lábênmép,đôi ngươimàu hổ phách không chút gợn sóng quan sát từđầu đến chân cậu, cuối cùng hiện lên chút trào phúng, “Lẽ nào toàn bộphòngnghỉcủakhu nghỉ dưỡngnày,ngoạitrừphòngtôi,vòihoa sen đều cóvấn đề?” Giang Bạch Lộngẩnngườinhìn độngtác đốtthuốcthuầnthụccủaanh.Lúcnàynghetiếngchất vấncủaanhliềnhoànhồn,cậungậpngừng đôichútrồinói: “Anh…” Sầm Qua lạnh nhạt, “Tôi làm sao?” Giang Bạch Lộtrôichảynóihết: “Anhhút ítthuốcláthôi,hútthuốclácóhạicho sức khỏe.” Sầm Qua giật mình, nét mặt hiện lênsự mất kiên nhẫn, “Cậu đi đi.” Giang Bạch Lộ ừmmộttiếng,vui vẻ bước đi.Chưa đầy ba giây,cậu quaytrởlại,cúi đầunhìnchằmchằm vàohaichântrầncủamình,nămngónchântrắngtrẻonhỏ gầy vôthứccolạitrênthảmlông. Sầm Qua nhìn theo ánh mắtcậu,toànbộ cảnh tượnglọt hết vào tầmmắt,anhhơi nhíu mày. Giang Bạch Lộngẩng đầuhỏi: “Anhcóthểchotôimượnmột đôi dép không?” Sầm Qua rũmi mắt, hờ hững đáp: “Trong phòngkhôngcó dép thừa.” Giang Bạch Lộliếcmắtnhìnchânanh: “Anhcóthểcởi đôi dép đang đi ởchânrarồichotôimượn đimộtlát được không?” Sầm Qua không thèm nâng mí mắtlên,“Tôikhông thích dùng dép người khác đãđi qua.” Giang Bạch Lộ imlặng khôngnói gì,ngónchânlấptrongtấmthảmlạicuộnlên.Một đôi dép đượcném xuốngchâncậu,giọngnóilạnhlẽocủa Sầm Qua vanglên,“Cậucònchưa đi sao,tôimuốn khóacửa đingủ.” Giang Bạch Lộ xỏchân vào đôi dép vẫn vươngnhiệt độcủangười đàn ông,xoayngười bước vào phòngtắm. Hai giây sau,tiếng khóacửarấtnhỏtruyền vàotai,Sầm Quathuhồitầmmắt không biết vừarơi vào đâu.Anhcáu kỉnh ấnnửa điếuthuốclá vào gạttàn,đứng dậyrótmộtcốcnướclạnh,hạthấpnhiệt độcủahệthống sưởihơi,khó khănlắmmới dãn được đầulôngmày đangnhăntít. Hết chương 3
|
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 4 GiangBạchLộ rửa sạch bọt xà phòng trên cơthể,cởi quần bơi ragiặtvàilần,treonó lên cáimắcở trên tường. Sau đócậuxoayngườitắtnướcvòi hoa sen, tiện tay kéochiếc áotắm sạch sẽ được gấpgọngàngtrên kệ, phủ vào người, buộc thắt lưng lỏng lẻo rồi mởcửa bước ra. Sầm Qua ngồi trên sofa không thèm ngẩngđầu lên, “Tắm xong rồi thì vềđi.” Giang Bạch Lộchậmrãi đitớitrướcmặt Sầm Qua,gọitênanh.Người đàn ôngrũmimắtlướt xem e-mailtrên điệnthoại di động,phớtlờtiếng gọicủacậu.Giang Bạch Lộ gậpngười xuống dính sát đến,đườngnhìnngang bằng vớiconmắt đối phương,gọirất kiênnhẫn: “Sầm Qua.” Cậu gội đầunhưng khônglau khôtóc,tócmái ướtrượt dính bếtlấy vầngtrán đầy đặn,nước bọttrong suốtnhỏ xuốngtừchỏmtóc,bắnlênmànhình điệnthoạicủa Sầm Qua.Anhngướcmắt,đậpngay vàomặtlà phầnngựchởhangcủa Giang Bạch Lộ. Ngay lập tức, anhnhấctaytómlấychiếc khăn ẩm ướtmìnhtừng dùng qua vứtlên đỉnh đầucậu. Sau đó anhlậtcổ tay lên, nghiêngđiệnthoạidi động đặt phía dưới xương quai xanh của Giang Bạch Lộ, đẩy cậura sau, “Thắtdây áo choàng tắm tửtế vào, đừng sáp lại gầntôinhư thế.” GiangBạchLộ ngoanngoãnlùimột bước,cúi đầu buộc chặt dây thắt lưng, cuối cùng cậu mớikéokhănmặt trên đầu mình lên, “Anh cóthểcho tôi mượn…” Sầm Qua nheo mắt đứng dậy, trầm giọng cắt ngang lời cậu: “Cậu lạimuốnmượncáigì? Máy sấy tóchaykhănmặt?Mượnxongthì cút nhanh.” “Quầnlót.” Giang Bạch Lộchớpchớpmắt,khóemôinhếchlên,“Anhcóthểchotôimượnmộtchiếc quầnlótmới được không.Hoặclà -” Cậuhơingậpngừng,“Dùngrồicũng được.” Hai phút sau, GiangBạchLộ mặc quần lótmớibướcra khỏi phòng tắm. Sầm Qua quay lưng vềphíacậu đứng ởcạnhcửasổ nghe điện thoại,anh mặc một chiếc áoba lỗ màuđen.Áo được luồn vào người một cách tùy tiện phóng khoáng,mépáo bịcuộnlên,lờ mờ thấy được đường cong vòng eomềmdẻo. Giang Bạch Lộ khẽ khàng bước đến,buổitốingâm suốinướcnóng saunúi,ánh đèn quámờ,cậucũng không để ý.Bây giờcậumớithấy ở gần xương bả vai phía saulưng,hình xăm sống động như thật vớinhữngnét vẽ phứctạpche dấu dưới áo balỗ lờmờlộra. Cậu vôthức giơtaylên,đầungóntay vừamớichạm vàolưnganh,Sầm Qua đóng điệnthoại đi động xoayngườilại,đangmuốntrầm giọng gây khó dễ,ánhmắtthoánglướt quanửathântrên đểtrần và đôichân dàithonthảtrắngmuốtcủacậu,nétmặtanh sữnglại,trênthái dương dườngnhưcó gân xanhhiệnlên,“Áochoàngtắmcủacậu đâu?” “Lúcmặc quầnlótcởirarồi.” Cậulơ đãngtrảlời,kéo áo balỗcủa Sầm Qualên,mộtconcá voinhảyra khỏimặt biển đập vàomắt.Haihàngmi Giang Bạch Lộ khẽrunrẩy,“Anh xămhìnhrồi?” Sầm Qua tối sầmmặt,thậmchítoátra cơn bựctứcnhànnhạt,“Giang Bạch Lộ, mẹnó cậu điếc hả?Tôinói rồi, tôi không phải...” Conngươicủangười đàn ôngchợt sâuhơn,giọngnói độtngột im bặt. Đôimôihơihémởcủa Giang Bạch Lộhônlênhình xămcá voi đại dươngrất đẹp đẽtrênlưnganh… Ba giây sau,Giang Bạch Lộ bịnémra khỏi phòng,cậumặcmộtchiếc áochoàngtắmtrắngtinh kèmtheonútthắt đầytiêuchuẩnthựchiện bởi bàntaycủatêntraithẳng đáng ghétnào đó. Sầm Qua đóng ầmcánhcửa,thôbạo khóa cửa phòng,vẻ mặt xấuxí dùng tay ấnlênbụngdướicủa anh. Anhcươngrồi. Về phòng khôngbao lâu sau, Tần Nhất Hành gọiđiệnthoại âncần thăm hỏi cậu, “Bị người đuổi rakhỏiphòng?” GiangBạchLộ sửng sốt, “Sao cậu biết?” Tần Nhất Hành:“Xemcamera giám sát.” GiangBạchLộ:“…” “Cậuthật sự ngắmtrúng anhta?” Tần Nhất Hành nhíu mày,“Đừngtráchtôi không nhắc nhở cậu,cho đếnbây giờ anhta chưatừng lên giường với đàn ông.” GiangBạchLộ lười biếngthả mình xuốngchiếcgiường mềm mạirộnglớn,ngửađầunhìnlên đèn chùm treo trên trần nhà, giọng điệu thoảimái:“Vậythì sao? Bạn trai cũcủatôi trướckhi lên giườngvới tôi, cũng khôngngủ với bất kìngườiđàn ông nào khác.” Tần Nhất Hành:“Ra là anhta đá cậu.” GiangBạchLộ:“…” Cậucườilạnh,“Saotôi không biết,bạntraicũcủatôi vìmuốn đátôi,thậmchí bằngtốtnghiệp đạihọccủamộtngôitrường danh giácũng khôngthèmlấy.Ngàyhômtrướccònnằmtrên giườngcủatôi,hôm sau đã biếnmất khôngchút dấu vết.Nên biếtrằng,anhtalàmộttên sinh viênnghèorớtmùngtơi khôngcó giathếhay bốicảnh gìhết.Nếu khôngcần bằngtốtnghiệp đạihọc,saolại bươnchải ởnước Mỹ?” Tần Nhất Hành im lặng trong giây lát, “GiangBạchLộ, cậu vẫn đang nhờngười hỏithămtintức của anh taà?” “Tôitìm kiếmanhta,tôitìmanhtamấthainăm.Mỗitối đềunằmmơ,nghĩnếu gặplạianhta,tôi phải đánhanhtathếnàomớihết giận.Buổichiềuhôm quatôinhận đượcmộtcuộc gọitừ đànchị ởnước Mỹ.Chị ấychotôi biếtcótintức vềanhtarồi.Nhưngmà…” Cậuhơinhắmmắtlại,“Tôi đãtừchối đànchị,bây giờtôi khôngcầntìmanhtanữa.” “Giang Bạch Lộ,có phải cậu coi Sầm Qua là ngườithaythế không.” Tần Nhất Hành nheo mắt,“Nếutôi nhớ không lầm,con mắt củabạntrai cũ của cậu cũng là màuhổ phách.” “Không phảingườithaythế đâu,saolạilàngườithaythế được?Haingườihọhoàntoàn khácnhau.” Giang Bạch Lộ vuimừngcong khóemôilên,“Chris khônghútthuốclá,Sầm Quanghiệnthuốclánặng.Chris không đánh bài bạc,Sầm Quachơi bàirấtthànhthạo.Chrislàmthêm ở quán barmỗituần,Sầm Qua sốngtrong giớithượnglưu đầy quyềnlực.Haingườihọ giốngnhauchỗnào?” “Haingườihọ…” Giang Bạch Lộmởtohaimắt,sựhoangmangmờnhạthiệnlêntrênmặt,“Haingườihọhoàntoàn khácnhaumà.” “Tuynhiên” Cậucườitủmtỉm bổ sung,“Kíchcỡ quầnlótcủahaingườihọthậtrahoàntoàn giốngnhau.” Tần Nhất Hành:“…”
|