Nghiện Sắc Đẹp
|
|
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 10 Chưa đầyhaingày,bacủa Giang Bạch Lộtrở vềtừnướcngoài.Giang Bạch Lộ dọn dẹphànhlý vềnhà.Khi Giangtổng đicôngtác,ông đãcho dì giúp việc về quênghỉ phép,tủlạnhrỗngtuếch,hai baconhọ không biếtnấu ăn,chỉcóthể gọithức ăn bênngoài. Tronglúcchờ ngườiđưa cơm đến, Giang tổng quyếtđoánngồiở trong phòng kháchhỏi cậu: “Sao con đột ngột vềnước?Bạntraicon đâu? Cậu takhông vềcùngcon à?” Giang Bạch Lộ sửng sốt.Năm xưatốtnghiệp đạihọc,đầu óccậuchỉnghĩ đếnchuyệntìmngười bạntrai bỗngnhiên bốchơi khỏithế giới,tìm kiếmtrònhainăm.Cậu khôngnóithật với bacậu,bịa đặtnóirằngmuốnlưulại ởnước Mỹthêm vàinăm. Cậu khôngchút để ý,khoáttay áo,“Chiatayrồi.” “Chiatay rồi?” Giangtổng nghi ngờ nhìn cậu,“Chiatay lúc nào?Mấy nămtrước không phải dính chặt lấy nhau như sam sao?Cuối mỗi năm gọi contrở về,con khôngthèm quay về,nói không ai cùngbạntrai của con đón lễ mừng năm mới.” Giang Bạch Lộ: “…” GiangBạchLộ:“Đó đều làchuyện xưa vàinămtrướcrồi,trước khivề nước thì chia tay.” Giangtổnggậtđầu,“Chiatayrồi thì tốt, đáng lẽphảichiataytừ sớm. Đàn ôngnướcngoài tưtưởngcởimở, khôngyêu đươngthậtlòngmà chỉ thích quan hệhỗnloạn.Dù sao nếu connhiễm bệnh gìcủa cậu tatrởvề, đến lúc đóchỉ có conôm mặt khóc.” Giang Bạch Lộ: “…” Giang Bạch Lộcảmthấy sự khácthườngtronglờinóicủa ông,hípmắtlạinói: “Giangtổng,mấynămtrước ba khônghềnói vớiconnhưthế.Khi ấy bacònhỏiconhoàncảnh gia đìnhanh ấy,còn bảocon gửi ảnhchụpanh ấycho ba xem.” Giangtổngho nhẹ một tiếng, giọngnói thô ráp hẳnlên:“Nóichuyện với ôngLương, gần đâybiếtconvề nước, ông ấyhỏiba tình hình của con.” GiangBạchLộ:“Hỏithămcon làm gì? Nhàhọ khôngcó con gáimà.” Giangtổng: “Không phải con gái màlà con trai.” GiangBạchLộ:“…” “Ba nói chuyệntrước với con,đây là ông Lương nhờbahỏi con.Dù con đồng ýhay không,ba cũng không canthiệp vào quyết định của con.” Giangtổng đithẳng vào vấn đề. “Contraicủa ông Lươngnămtrướccông khailà gay vớihọ,nhưng vẫn khôngtìm đốitượng.Ông Lương suynghĩ,thàhỏicontrướcmộtchútcònhơn đểcậutatựtìmmộtthằngcontrai khôngrõ giacảnh ở bênngoài.Đặc biệt,tronghainăm qua,côngty gia đìnhcủachúngta vànhà ông Lươnghợptácngàycàngnhiều.Nếuhainhàchúng ta trởthànhthông gia,lúc đócóthểhỗtrợnhautốthơn.” Giang Bạch Lộ dạmộttiếng,khôngnóilà đượchay không được,đành phảilấplửng ba phảinói: “Vậy,trướctiên xemmặt đã.” Tin tức Giang Bạch Lộ vềnướcnhanhchóng lantruyền trong nhóm bạn học cấpba,bạn thân thời trunghọc hẹn cậu rangoàigặpnhau.Giang Bạch Lộvui vẻ điđến chỗ hẹn, liên hoan ănlẩutrongmộtnhà hàng với mấy người bạn nhiều năm không gặp. Những ngườibạn từng cười nói chọc ghẹo nhau trong lớp, từng bao che gửiđápán cho nhau trong các cuộc thi, hômnayquầnáo gọn gàng bình tĩnh chững chạc ngồi ngay trước mắt. Mọi người thổn thức khôngthôi. Kết thúc buổi liên hoan,các chàngtraiđộc thân trẻ tuổi đến quán barđể đổi gió. Lúc cònhọc cấp ba, Giang Bạch Lộ cùng nhóm bạnđứngbétlớp rất thích tới đây. Phầnlớn nhữngngườiđó đều làconnhà giàu,học sinh đi cửa sau.Hômnay đa sốhọ đều đãthừahưởngviệckinhdoanh củagiađình,sự nghiệppháttriển phồn vinh thịnh vượng. Nhữngnơitiêutiềnxa hoa, họnắmrõ trong lòng bàn tay. Không nói hai lờiliềnláixe đưa cậuđếnĐêm Xuân Một Khắc. Đêm Xuân Một Khắclàtên quán bar,khách đến đây đềuthuộc dạng đại gia vungtiềnnhưnước.Nghìn vàng khôngmua đượcthẻhội viên Kim Cương Đencủa quán bar.Khicảnhóm bước vào,trùnghợptrong quán bar đang diễnra vũhội đeomặtnạ.Giang Bạch Lộchọnmộtchiếcmặtnạ đeolênmặt,theohọ bước vàotrong. Ánh đènrựcrỡmàu sắclờmờ đan xen vàonhau,hờihợt quét quanhữngconngườitrùng điệp,đeomặtnạ sặc sỡ giốnghọ,trắngtrợn khoatrươngrơi vàotrongmắt.Tiếnghát khàn khàn đầy gợicảmtruyền đếntừ khắpmọihướng,chui qualỗtai vàtráitim,lẻn vàotừnglỗchânlôngtrên dathịt,tựanhưmatúy đầu độctâmtrí vàcảm giáccủamỗingười.Bầu không khínồngnànhươngrượumạnh,cùng vớihơithởmêloạnngậptràn. Nhữngngười đànôngmặc tây trang đi giày dalấy một lycocktailtừ khay, quay đầu lại hỏinhauthìđã không thể tìm được bóng dáng củaGiang Bạch Lộgiữabiểnngườidânglên. Sầm Qua đến đâyký hợp đồng với mộtđốitác kinh doanh,giámđốccôngty kia đãđặt phòngtừ trước,nhưngnghethấyngàyhômnay có vũhội hóa trang,tạm thời quyếtđịnhđổi ghế lô[1] thànhghế dài[2]. Quản lýquánbar đưa người sang phục vụ, các cậutraitrẻđeo mặt nạthỏtrắngxếphàngtiếprượu. Giám đốc bụng phệcó khuônmặt phúchậu khách sáonói: “Mời Sầmtổngtrước.” Trongquákhứ,khi gặp gỡcácđối tác kinh doanh,Sầm Qua ômấp khôngít cậu béxinhđẹp,góp vui lấy lệ.Anhbiếngnhácngảngườitrênchiếc ghếdài,thờơ thulạitầm mắt, “Ngườithứnhấtđi.” Chàngtrai đượcchọn quyếnrũ bướctới,quennghiệp vụmàngồilên đùingười đàn ông.Sầm Qualạnhnhạt vắtchéochân,độngtáccủa đối phương bỗngchốcngừnglại,đành phảingồi xuống bêncạnhanh. Giám đốc phía đối diện bảonhữngcậutiếp viênnàytháomặtnạ xuống,sau khinhìn kỹmặthọmớichọn kiểu khuônmặt ôngtathích.Cậutraitiếprượunọngồi xuống,giám đốc vươntay kéongười ôm vàolòng,sờ soạnglàn damịnmàngmỏngmanhcủa đối phươngrồimớingẩng đầulên bảongười bêncạnh Sầm Qua,“Còn khôngrótrượucho Sầmtổng.” Cậutrai đeomặtnạlanhlợirótrượu,bưnglyrượulên,tiến đến bênmôi Sầm Qua,thơmmátnhưhoalannói: “Sầmtổng,em giúpngài uốngrượu?” Sầm Qua không nhận ly rượu nọ,ngược lạivươnhaingóntay thon dài đặt dưới cằmcậuta, cong môi cười khẽ, “Cậu giúp tôi đặtmộtphòngở tầng trên.” Cậutraitiếprượunọrất vui vẻ,vội vàng đặtlyrượutrongtay xuống,đứng dậyrời khỏi. Chàngtraingồitronglòng giám đốcmờ ámnói: “Sầmtổng,anhchưa kéomặtnạcủangườita xuốngmà đãhợp ýrồi?” Sầm Qua bình thản buông chân xuống,“Cómột số thứkhông cầnnhìncũngtìmra được.” Vừa dứt lời, cậu trai nọđã xong việc, bước trở về. Cậuta mặc một chiếc áosơ mi màuđen,đeomặt nạ thỏtrắng trên mặt. Saukhiđi tới, trực tiếp nghiêngngười, ngồi xuống đùi Sầm Qua, vươn đôitaytreolên cổ anh. Ánhmắtcủa giám đốc đối diện bắn sang,quan sátngườitrên đùi Sầm Quatừ đầu đếnchân,cuốicùngrơi vàocáimôngcong vểnhcủacậutraitiếprượu,cườirộlên đầythâm sâu: “Conmắtcủa Sầmtổngthậttốt.” Sầm Qua thuận thế giơ mộttayôm eocậutrai,taykia luồn vào phía dưới áosơ mi củađốiphương, nắn bópthắtlưngthonthảcủa cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Anh vừavânvê nhào nặn, vừa hừcườinói:“Eo thật mềm.” Nghevậy,cậu trai trẻ tiếp rượu buông hai tay ra,cúingườicầmly rượu trên bàn, hơi nhấc mặtnạ lên một chút, đưa môisátmép thủy tinh,ngửađầu uống một ngụm rượu. Sau đócậuđặt ly rượu xuống, môi khẽ héra tiến đến bênmôiSầm Qua, muốn dùng miệngchuyển rượu sang choanh. Sầm Qua không vui nhíu mày, giơ taybópchặtkhuônmặtđối phương, “Rửa miệng của cậuchưa?” Cậutraitiếprượu bịanh siết đếnmức khôngthể động đậy,rượu vangngậmtrongmiệngtừ khóemôitrànra,chảy dọctheolàn datrắng bóc,lướt quahàm dưới và xương quai xanhtuyệt đẹpcủacậu,cuốicùngrơi vàotrongcổ áo sơmi. Ánhmắtcủa vị giám đốc kiacũngtheo khóemôichạy đếntậncổ áocủacậu,sau đótrởnên đắm đuối,“Sầmtổng khôngthích?Nếu khôngthíchthìtặngchotôi.” Sầm Qua thả tayra,tay kia cũng buông khỏi eo củacậutrai,ngảlưngvề phía sofa. Giám đốc đẩyngườitronglòngra,conmắtnheothànhmột sợichỉmỏng,đứng dậycầmcổtaycủatiếp viên,thiếu kiênnhẫn kéocậu về phía ôngta. Sầm Qua hờhữngrờitầm mắt, thấy ngườiở bênngoài, con ngươi màu hổpháchhơicứnglại. Cậu bétiếprượumặc áo sơmi đen đeomặtnạthỏtrắngngơngác đứng ởchỗ đó,trongtay đangnắmchiếcthẻ phòng. Hết chương 10 Chú thích [1] Một số địa điểm công cộng (chẳng hạn như nhà hát, phòng trà, nhà hàng, quán karaoke,…) thiết kế một phòng đơn đặc biệt, có khoảng vài chỗ ngồi, mang tính riêng tư. Thôngthường không gian khép kín lắp đặtnộithấtsangtrọngđượcgọilà ghế lô. [2] Ghế dài trong quán bar là biến tướng của ghế lô, thường được phân bố trên cả hai mặt của hội trường, tạo thành một kết cấu bán bao bọc. Ghế dàitrongcâulạc bộ biểu diễnnghệthuậthoặccâulạc bộ giảitríhaytrongcácnhàhàngthườnglàhai sofamặt đốimặt,cộng vớimộtchiếc bànnhỏ ở giữa.
|
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 11 Phảnứng đầu tiên của anhlà nghĩ ngay đến Tống Đường,Sầm Qua phiền chán nhíu mày. Quay đầu lại mớichúý bàntaycủa vị giám đốckiavẫn nắm lấy cổtay người nọ, anh liền phủ định ý nghĩ đối phươnglà Tống Đường.TốngĐườngkiêucăngngạomạn,cậuta tuyệt đối không để người khác suồng sã sàmsỡ như thế. Đườngnhìn vụt qua vếtrượu vang đỏtrênmặtchàngtrai,cuốicùngrơi vàolànmôicủa đối phương.Trênthựctế,chuyệnlên giường với Giang Bạch Lộ vàomấyngàytrước,không biếtlà dothuốccủa Tống Đườnghaylà khảnăng ghinhớcủaanh xảyra vấn đề,sau khihiệulựccủathuốcnổra,ýthứccủaanhrấtmơhồ. Sánghôm sau tỉnh dậy, anh chỉloáng thoáng nhớ sốlầnanh bắn ra, nhưng không nhớ rõquátrìnhlàmtìnhchi tiết.Tuy nhiên,anhnhớ rất rõký ức trước khi lêngiường, đặc biệt làcảnhtượng đốiphương vươn đầu lưỡi mềmmạiliếmđi giọt mồhôirớt trên môi cậu củaanh. Sầm Qua giơ tayôm lấy eocậutraitiếprượu,kéongườitrởvề ngồi trên đùi mình. Tay kianânglên,ngóntaycái của anh ấnvào cằm cậu, thô bạomà qua quýt xóa đivết rượu bên môi cậu, cười mờnhạtngẩngđầulên nhìn giám đốc. Giám đốc sững sờ,biết điềumà buôngtayra. Sầm Qua tát vàolưngcủacậu chàng,trầmgiọng phân phó: “Đứng lên.” Cậutraitiếprượu imlặng vânglời đứnglên,Sầm Quacũng đứng dậy,bộ dạnglửatìnhthiêu đốt đầy gấp gáp.Anh qualoahànhuyên với giám đốc vàicâumớicăn dặnchàngtraingồi bêncạnh giám đốc,chi phí đêmnaytínhhết vàotài khoảncủaanh.Sau đó,anh ômngangthắtlưngcủacậutiếp viên bước về phíathangmáy. Đingang qua bétrai đang giươngmắt đờ đẫn,Sầm Qualấythẻ phòng,tiệnthểcắm vàotrongtúi áotrướcngựcchàngtiếp viên,tiếptheoanhmở ví da,rút vàitờnhân dântệmàuhồng đưacho đối phương. Đườngnhìncủacậutiếp viêntrongngực Sầm Qualặnglẽ đáp xuốngchiếc đồnghồanh đeotrêntaytrái. Hai phút sau, cửa thang máy chậm rãi mởở tầng năm. SầmQuabướcchânra ngoài trước,chàng trai tiếp rượu nọyên lặng theo sát phía sau anh. SầmQuathò tay lấy thẻphòng trước ngực cậu nhưng phát hiện chỗ đótrốngkhông. Anh nhướn mày, “Thẻ phòng đâu?” Chàngtiếp viênnhẹnhàngcắnmôi,cườimà khôngnóicởihaicúc áo sơmitừ dướilên,lộra vòng eotrắngngần bao bọc bởichiếc quần jeancạpthấp,cùng vớichiếcthẻ phòngcắm ởtronglưng quần,dánchặtlấy bụng dướicủacậu. Sầm Qua không giận mà bậtcười, nhưng trong đáy mắt không hềcó niềm vui, “GiangBạchLộ,mẹ nócậungứada muốn ănđậphả?” Giang Bạch Lộcởimặtnạra,mỉmcười,“Anh biếtlàtôi à.” “Trừcậura,aito gannhưthế được?” Sầm Quahừlạnh,rútthẻ phòngcắm ởlưng quầncậu,xoayngười bước sâu vàohànhlang,“Cậucóthể đi.” Giang Bạch Lộ dườngnhư khôngnghethấy,nhấcchân bướctheongười đàn ông.Nhưngchỉchậmmột bướcthôimàcánhcửanặngchịch đã đóng sầmngaytrướcmặt.Cậunínthởchờ đợi,chậmchạp khôngthấytiếng khóacửa,bỗngchốc yênlòng,trựctiếpcầmtaynắmmởcửa bước vào. Sầm Qua đứng gần mépsofacởiquầnáo. Chiếcáo tây trang màu đentuộtra,ném vào tay ghế, anhrũ mi mắttháochiếc đồng hồmàu bạc ởtay trái ra. Giang Bạch Lộ đóng cửabướctới,tự nhiênthoảimáigiúpanh treo áo vest lênmócáo. Độngtáccủangười đàn ônghơichữnglại,anhngẩng đầulênliếcmắtnhìncậu,chẳngnóichẳngrằng,bìnhthản đặtchiếc đồnghồ đeotaylênmặt bàn,sau đó đilấy đôi dép dùngmộtlần để sử dụngtrong phòngtắm.Khitrở về,anhthấy Giang Bạch Lộcầm đồnghồcủaanh.Cậucúi đầu ghé sát vào đèn bàncẩnthậnngắmnghía và vuốt venhènhẹ. Thậtra cậuchỉcảmthấykì lạ. Chiếc đồng hồđeotay này cólẽ đã đeovàinăm trước,mặtkínhvà phần thân kim loại vẫnmớitinhsángloángdướiánhđèn.Ba chiếc kim quay sốở giữa mặt đồng hồvĩnhviễndừnglại ởmộtthờiđiểm,không hềcó dấu hiệu chuyển động... Đâylàmộtchiếc đồnghồ đeotay bịhỏng,nhưng Sầm Qua vẫn đeonó. Giang Bạch Lộ khomlưng giơtaytrảchiếc đồnghồ vềchỗcũ,cậunghethấy giọngnói khóchịucủangười đàn ôngtừ đỉnh đầurơi xuống: “Aichocậuchạm vào đồnghồ đeotaycủatôi?” “Xinlỗi.” Giang Bạch Lộ bìnhtĩnhngẩng đầu xinlỗi.Mộtlát sau đó,cậu không kiềm đượcmàmởmiệnghỏi,“Lầntrước ởchỗ Tần Nhất Hành,sao khôngthấyanh đeonó?” “Cậu có đeo đồnghồ khi ngâm nước nóng không?” Sầm Qua cúi người cầm lấy chiếc đồnghồ,nét mặttỏ ra sựthiếu kiên nhẫn,“Giang Bạch Lộ,cậuhỏihan quá nhiều rồi đấy.” “Nếulà đồnghồ bịhỏng,nhiễmnướchay khôngcũngthếcảthôi.” Cậunhún vai phản đối,ngướcmắtlênthìthấy Sầm Qua sử dụngtay áomàutrắngcủaanhlaumặt đồnghồ và dây đồnghồcậutừngchạm vào. GiangBạchLộ ngạc nhiên,nhỏgiọnglẩmbẩm,“Trântrọng nónhư thế, do người yêu cũcủa anh tặng cho anhà?” Nghethấythế,Sầm Qua nâng mímắtlên,con ngươimàu hổ phách sắc bénlạnhlẽonhìnchằmchằmvào cậu. GiangBạchLộ lập tức biết điều màngậmmiệng. Ngườiđànông bước vào trong phòngtắm tắm rửa, Giang Bạch Lộ ở phòngkháchnghethấytiếng nước truyền ra, cuối cùng cậu nhẹnhàng điđến.Cậu giơ tay vặncửa,khẽkhàngđẩyvào trong.Bấtngờ là cửaphòng tắmkhông hềbị khóa, tiếngnướcchảyxuyênquakhe hở hẹptrởnên rõ ràng, hơi nước nóng hầmhậpphả vào mặt. Giang Bạch Lộ đămchiêunheomắt,đâylàlầnthứhaitrong đêmnay Sầm Qua không khóacửa.Giả dụanhthật sựmuốnngăncảncậu,trải quamộtlần bịcậu xông vào phòng,Sầm Quatuyệt đối sẽ khôngmắclỗitươngtự. Cậu khôngchút do dự đẩycửatiến vào.Ánh đèn vàngtrong phòngtắmrất ấm áp,cảngười Sầm Quatrầntrụi,đứng dưới vòihoa sen.Ánhmắtcủaanh xuyên qualànhơinước dày đặc đanglượnlờmànhìnthẳng vàocậu,khôngthể dòramức độnông sâu. GiangBạchLộ khôngxác định được ýcủađối phương, cậuđứngbấtđộngtại chỗ. Sầm Qua quay đầu tắtvòihoa sen, cất bước đến, đứng trước mặt cậu, một taylướtquasườnmặt GiangBạchLộ, đóng cửa phòng tắm phía sau cậu. Đámsương mùtrắngchephủ đườngnhìndần dần tan biến, Giang Bạch Lộ nhận thấy SầmQuavẫn mặc quần lót. “Anhbiếttôi sẽ vào phải không?” Giang Bạch Lộ cười lớn,“Khi anh còn ngồi dướitầng,đãbịtôi chọc ra lửa đúng không.” Trả lời Giang Bạch Lộ chính làđôimắt sâu kín trầm lắng cùng haitaythò vào trong quần áo cậucủaSầm Qua. Đối phươngnghiến răng nghiến lợi nói: “GiangBạchLộ, cậu thật togan.” Hai ngườiở sau cánhcửaphòngtắmlàm lửa cháy lan rađồngcỏ, tiện thể tắm choGiang Bạch Lộtừ đầu xuống chân. Sau đóSầmQua khiêngGiang Bạch Lộbướcvề phía phòng ngủ. Anh ném cậuxuống chiếc giườnglớn rồi quay lại phòng khách một lần nữa. Hai phút sau, Sầm Qua tiến vàophòng ngủ, chiếc đồng đồmộtlần nữa được đeo lêncổ tay trống trải. “Thật đúnglà quýhơn vàng…Rời khỏingườimộtlátcũng khôngchịu được…” Giang Bạch Lộrũmắt độcthoại,nhưngcậu khôngtỏra quá bấtmãn. Sầm Qua đèlênngườicậu,dâyđồnghồ bằng kim loại lạnh lẽosượtquaxươngsườnphíadướilồngngựccậu,kíchthích Giang Bạch Lộrunrẩy.Cuốicùngcậu khôngthể nhẫn nhịn,bất thườngôm lấy cổSầmQua,ngẩngđầulên kiếm tìm đôi môiđốiphương. Sầm Qua không vui đưa tayđẩycậu ra, khàn giọng cảnh cáo cậu: “Tôi không bao giờ hônngười ở trên giường.” Anhtựnhiêntuyên bốnhưthếrõràng đã quên sạchmọithứ xảyra vào đêmhôm đó.Cũng saunửa đêmcuồng say,làm đếntanhoangmờmịt,rốitinhrốimù,anhhoàntoàn không ýthức được bảnthânlạihôn Giang Bạch Lộ.
|
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 12 Giang Bạch Lộ bị đánhthức bởilàn khóithuốclá. Giữakhe hở củachiếc rèmcửadày tối màu, ánh banmainhànnhạttiếnđến.Cậu ôm chăn trởmìnhqua,ngước mimắt tìm mùi khói, uểoảinhìnSầm Qua. Sầm Qua ngồi dựaở đầu giường,đọc tài liệu trên điện thoại di động, đầu ngón taykẹpnửa điếu thuốc.Ánhsáng trênđiệnthoạiphảnchiếu lênmặtanh,khônghiểusaolàm cho các đường nét củakhuôn mặtanhtăngthêmchútlạnhlùngác liệt. Cùngchungmộtchiếc giườngnhưng giữahaingườicáchnhauhàngngàn dặm. Chuyện xemnétmặt đểlàm việc đối với Giang Bạch Lộmànóihoàntoàn phải xemtâmtrạngcủacậucótốthay không.Ví dụnhư vào giờ phútnày,cậu khôngthèm băn khoăn đến vẻmặtcủa đối phương,chuithẳngtừtrongchănra,bò đến bêncạnh Sầm Qua.Cậucong đôichântrầntruồng,gối đầulên bắp đùitrùmmộtchiếcchăncủangười kia. Sầm Qua thoát khỏi đống hồ sơ,buông mắtnhìn, đậpvàomắt là máitócbù xùbị gối đầu épmềm xuốngcủa cậu, gạt đám tócngắndàyđen bóng kia racó thể thấy được xoáy tóc tròn trăng trắng.Khônghiểutạisao,anh vô cùng hoang đường cảm thấy, có mộtchútdễ thương. Đầungóntaycủangười kia đặtlên gáycậu,điếuthuốclá kẹp giữangóntayanhtừ phía saucổcậutỏaralàn khóilơlửng baylên khôngtrung.Khóithuốcnồngnặc vòng qua dướicằmcậumàtiến vàochiếcmũi.Giang Bạch Lộ âmthầmhomộttiếng,giơtay đẩyngóntaycáicủa Sầm Quara. Sầm Qua hoàn hồn, trong khi dời cánh tayđi,anh ủi hai chiếc đùi dưới lớpchănlên,khuôn mặttỏ ra bấtthiện, “Đứng lên, tìm chỗ khác màngủ.” Theobắp đùi cong lên củaSầmQua,GiangBạchLộ trượtxuốngmépbụngdướicủa anh, vươn tay ômeo anh, cậu ngẩng mặt nhìn chiếc cằm nhọn lởm chởm râucủaSầm Qua. Chú ý đếntầmmắtnóngrựccủacậu,Sầm Quanhíumày,địnhcúi đầu xuống.Giang Bạch Lộ bấtchợt giơmộtngóntay,nhẹnhàngchạm vàocằmcủaanh,“Đừngcúi đầu,sẽcóhaicằm.” Sầm Qua bắt lấycổ tay của cậu, trầm giọng cảnh cáo: “GiangBạchLộ, cậu đừng cóđượcvoiđòi tiên.” Trả lời Sầm Qualà cảm xúc mềmmạidán vào chiếc cằm nhọn của anh. Sầm Qua ngẩn người,hầu kết khẽ chuyển động.Bỗngchốcsau đó, anh táimặtkéo cậu ngồi dậy khỏi người mình, đôi mắt u ám, gằn từng chữ: “Giang Bạch Lộ, cậu chưa đánh răng.” GiangBạchLộ thỏa mãn nhìn anh, cánh môi hơibĩura, dườngnhư muốn biện bạch. Cơntứctronglòng Sầm Quatănglên,“Mẹnócậucònmuốn giảithíchcái gì?Tôiluônngồitrên giường,chẳnglẽtôi không biếtcậu đã xuống giườnghaychưa?” Giang Bạch Lộ khịtmũi,nhíumày,độcongcủa đôimôirộngmở,lặnglẽhắt xìmộtcáitrướcmặt Sầm Qua. Sầm Qua: “…” Anhcầm điều khiển điềuhòa vàtấmchăn,ném vàolòng Giang Bạch Lộ.Giang Bạch Lộ quấnchănngồi xổmtrên giường,tăngnhiệt độ không khí,bỗngcậunhớ đếnchuyện gì đó,mởmiệnghỏi: “Đêm qua,anhcố ý không khóacửa phải không?” Sầm Qua nhíu mày hỏingược lại: “Ýcậu là cánh cửanào?” Giang Bạch Lộchốnghaitaylên giường,nghiêngngười đến gầnanh,trảlờirõtừngchữ: “Tôinói đến,tấtcảcánhcửa.” Sầm Qua cười hừmộttiếng, xemnhưngầmthừanhận. “Sầm Qua.” Cậucong khóemôi,giọngnóinânglên đầyhứngthúnhưnglạingâythơ vôtội,“Không phảianhtừngnói,anhlàtraithẳng ư?” Khuônmặtcủa Sầm Qua hơicứnglại,mộtđôi mắt màu hổpháchsâuthămthẳmbất chợt nhìn sang,GiangBạchLộ khônghề nétránh ánhmắtcủa anh. Một lát sau, người đàn ôngcườinhạt, “Giang Bạch Lộ, cậu immiệngkhông aibảo cậu làngười câm.” Anhmỉmcườinhưngniềm vui khôngtồntạitrongconngươi.Vấn đềmà Giang Bạch Lộhỏi,ngaycả bảnthânanh,cũng khôngtrảlời được.Nếutrínhớhiệntạicủaanh không sai,anh đã sốnghaimươi sáunăm,thật sựchưatừnglên giường với đồngtính. Nếu trí nhớ hiện tạicủaanh mắc lỗi…Sầm Qua cực kỳchắcchắn,ký ức củaanhkhôngxuấthiệnbấtkì nhầm lẫn nào. Anh dụitắt điếuthuốc,bópcằm Giang Bạch Lộ,hờhữnghỏi: “Giang Bạch Lộ,tại saocậumuốnlên giường vớitôi?” Giang Bạch Lộchớp đôimắttròn xoe,“Tôichỉngủ vớingườitôithích.” “Ýcậulàcậuthíchtôi?” Sầm Quacườinhạo,“Lần đầutiêncậu biểuhiện ý đồ gâyrối,chúngtamới quen biếtchưa đượchaingày.” Giang Bạch Lộcườirộlên,đôimắtcongcong,giốngnhư viếthếttìnhcảmtronglònglênmặt,“Thưa quýngài.” Cậutrảlời bằngtiếng Anh Mỹ vớichất giọng bản địa,đầymềmnhẹ vàlưuluyến,“Chẳnglẽanh không biết,ở Trung Quốcchúngta,cómộtcâuthànhngữlà ‘yêutừcáinhìn đầutiên’?” Ánhmắtcậutrong veothuần khiếthệtmột đứatrẻ,chậmrãinhấntừngchữ,“Anhlàngười đàn ông đẹptrainhấttrong sốnhữngngườitôitừng gặp.” Trongmộtkhoảnh khắc, Sầm Quasuýtnữabị cậu lừagạt.Người đànônglạnhnhạtnhìncậu,bỗngchốcsau đó, trầm khàn mởmiệng: “Đưa cho tôiđiệnthoại củacậu.” GiangBạchLộ sửng sốt trong giây lát, xoay ngườilấy điện thoạidi động đặt bêncạnhgiường, vô thức chuyển đến cho anh, nhưng không hiểu sao cậu cảmthấyhơilo lắng. Cuối cùng,nháymắt trướckhi đối phương ấn sáng màn hình điện thoại, cậu nhớ lạimộtchuyện không tốt, nhanh chóngvươntay cướp lại điện thoại trên tay đối phương. Cậu quaylưng đi,thaytấm ảnhchụpmộtngười đàn ôngcậutừng đặtlàm ảnhnềnmànhình khóacủa điệnthoại,xóa phầnmềmalbum ảnhtrênmànhình.Đặt điệnthoại di động vàotay Sầm Qua,cậu khôngchớpmắtnói: “Tôi đoánanh không biếtmật khẩumở khóacủatôi.” Sầm Qua àmột tiếng,hơithíchthúmà châm chọc cậu: “Điện thoạidi động của cậulà loại gì, mởkhóa mậtkhẩulà thay đổi hình nềnmànhìnhkhóa?Cậucó cái gìmà không thể cho tôithấy?” “Không phảithứ khôngthể nhìn gì.” Giang Bạch Lộtừtốn nói,“Chỉ là ảnh chụpbạntrai cũ củatôi màthôi.Nếu anhthật sự cảmthấyhứngthú vớibạntrai cũ củatôi nhưthế,tôi cóthể cho anh xem.” “Một phúttrước còn nói vớitôi là yêutôitừ cái nhìn đầutiên,một phút saubịtôi pháthiện đặt ảnhbạntrai cũ làmhình nền mànhình khóa di động.” Sầm Qua chế nhạo,“Giang Bạch Lộ,tôi nên nói cậu đatìnhhay làtim nhiều ngăn?” GiangBạchLộ muốn nói nhưng thôi. Âmthanh đánh bàn phímlanhlảnh vanglên,hai phút sau,điệnthoại di động được đối phương đưa đếntrướcmặtcậu.Giang Bạch Lộnângmímắtlên,mànhình vẫntỏara ánh sángrựcrỡ,danh bạ điệnthoạithêmmột dãy sốmới,chỗ điềntên vẫn đểtrống. Sầm Qua cúi người, đôi môi nhưcó như không cọ lênvànhtaicậu,ánh mắt trầm lắng, “Cuốituầntrả áo khoác lại chotôi.”
|
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 13 Giang Bạch Lộ ởnhàchỉnh sửa ảnhchụplúccònhọc đạihọc,thậtra ảnhchụpcậuchẳngcómấy,ngượclạichủ yếulà ảnhchụp bạntraicũcủacậu,mộtalbum ảnhcũngnhét không đủ.Cậucũng phải băn khoănrằng,cólẽtấmhìnhchụpmẹ đối phươngcũng khôngnhiều bằng ảnhcậu đangrửa. Cậu đặtcuốnalbum ảnhcủa đối phương vàotrongtủ phía dưới giá sách và khóalại,sau đó gọi điệnthoạicho Tần Nhất Hànhtìmhiểutintứccủa Sầm Qua.Thậtracậumuốntrựctiếptìm Sầm Qua,nhưng gọi điệnthoạihailần,ngườinhậncuộc gọi đềulàtrợlýcủaanh. Tần Nhất Hành ởphíađầudây bên kia nói, “TôingheDụ Quân Lân nói, tuần này anhta ởnướcngoài. Nhưng mà…”Đốiphương ngập ngừng, “TrướctiệcsinhnhậtcủaTốngĐườngtuầntới,anhta cólẽ sẽ trởvề.” Giang Bạch Lộ: “Tiệc sinhnhậtcủa Tống Đường?” Tần Nhất Hành:“Cũnggửithiệpmờicho cậu, nhờ DụQuânLânđưa đến chỗ tôi.” Giang Bạch Lộ: “Lúcnào?” Tần Nhất Hành:“Thứtư tuần tới. Cậu đikhông?” “Đi chứ.” Giang Bạch Lộ vui vẻ đáp,“Sao lại không?” “Vậy đi,tuầntới cậu đi vớitôi.Tôi sẽ nhờ Dụ Quân Lân chuẩnbị quàtặng.” Tần Nhất Hành suy nghĩ một chút,hỏitiếp,“Cậu đangtìm việc à?Cậu định vào côngty nhà cậu làm việc,hay làtìm chỗ khác?” Giọng điệucủa Giang Bạch Lộrấtcẩuthả,“Tôi khônghọcngành quảntrị kinh doanh,mùtịt vềcông việctrongcôngty.Hơnnữa,batôi vẫn đangtuổitrungniên khỏemạnh,hoàntoàn khôngcầntôi giúp đỡ.Tìm việc khôngcần phải vội.” Trênthựctế, càng khôngkể đến chuyện tìm việc làm, trong thànhphố Bắc Kinh córấtnhiềucậuấm con nhàgiàuchơibờilêu lổng không chịu làm việc. Cậu không cần kiếm công việc, cả ngày lôikéobạn bè rangoàiuốngrượumở tiệc cũng sẽ không tiêu hết tiền bạccủacải trongnhà. Vẻ mặt cậuvô cùng thờ ơhờ hững, sau khi cúpđiệnthoại, lên mạng tìmvàinhà xuất bản lớn nộpsơ yếu lýlịch. Nămmườitámtuổixuấtngoại, thành tích của cậukhông tốt, Giang tổng cũng không ép cậuphảigánhváccôngty, nên cậu chọn mộtchuyên ngành dễ dàng nhưnhiếp ảnh. Sau đó, Giang Bạch Lộ bịngườibạntraicũ ‘chết bởi nghìn nhát dao’ của cậu trêu chọc, nói cậucà lơ phất phơvà chơi bời lêu lổng. Giang Bạch Lộ không phục, cầm lấy máyảnhSLR đắt đỏgiảbộ đập vàongười đốiphương, còn bịanhnói là đạithiếu giaăn sung mặc sướng,cả ngày treo máy ảnhlênlưng,chụpảnhnhữngcô cậu sinh viên xinh đẹp trong trườngđại học, nào đâu biết rằng cácphóng viên hiện trường chiếntranhđềusinhhoạtsát rìa biên giới của cáichếtmỗingày. Giang Bạch Lộ imlặng,nửa đêmcậurời giường,hùnghổthu dọntúi sách,khôngnóimộtlờinào,mua vémáy bay đến Syria,bắttaxi đến sân bay.Saunửa đêm,bạntraicậuhếtca đêmtừ quán bartrở về… Cậungừnghồitưởng,rũmimắtnởnụcười.Không biếtcườichínhmìnhnăm xưatuổitrẻ bốc đồng và kiêungạo,haylà đangcười bộ dạngtức giậnthởhổnhểncủa đối phương khi biết đượcchântướngthông qua điệnthoại. Mộtlúclâu sau đó,cậuhồi phụclạitinhthần,đối diện với ảnhchụpcủa đối phươngtrong SLR,hừlạnhmộttiếng. Buổitối sinhnhật Tống Đường,Dụ Quân Lânlái xechởcậu và Tần Nhất Hành đếnnhàhọ Tống.Ởngoài sânchậtních BMW,trong sân,các ôngchủ,sếplớn,nhà đầutưcùng ảnh đế,diễn viêntròchuyện vui vẻ,sựmậpmờ đentối bắt đầutràora.Tronghộitrườngchính,đèn đóm sángtrưngchóilọi,nhữngchiếclythủytinh đếcao xếpthành kimtựthápnhỏ,mộtchiếc bánh sinhnhậttuyệt đẹp được bày giữa bànchính. Giang Bạch Lộmới vềnước khônglâu,không biếttrongnhữngnămnày,Giangtổngcũng khácó danhtiếngtrong giớithượnglưu.Cậulặnglẽ đứng ở góc phòng,nhưng vẫncórấtnhiềungườitiếntớichàohỏi.Giang Bạch Lộ kiênnhẫnnóichuyện vớihọ vàicâu,khithấyngườicậu đangchờ đợitừngoàicửa bước vàothìnói dăm bacâu đẩynhữngngườitiếpcận đi,tuynhiêncậu không vội vã đi qua. Hiểnnhiêncóngườicòn gấp gáphơncậu. TốngĐườngphânphóngườiđi mở Champagne, gọi DụQuânLân và SầmQuađến.Hai ngườimột trái một phải đứng bên cạnh cậuta,lúc này Tống Đường mới giơ tayđốtnến cắm trên chiếc bánh ga-tô.Ánhđèn trongphòngtiệcđượctắtđi, ánh nến lung linh nhẹnhàng đung đưatrong bóng tối. Giang Bạch Lộngẩnngười,khẽ khàng bước đến bêncạnh Sầm Qua. Quảngia trongđám đông nhắc nhở: “Cậu chủ nhỏ, cóthểthổinến được rồi. Thổi nến xong thì nhắm mắtlạivà cầu nguyện.” TốngĐườnghơicúi người,thổira một hơi vềphíangọnnến trên bánh sinh nhật. Giang Bạch Lộ đã dịchchuyển đến phía sau Sầm Qua,đẩy đối phương sang bêncạnh.Anhthậtra không phản đối,bướctừng bướcmộttheotaycậu.Giang Bạch Lộlặng yên xâmnhập vào giữa Tống Đường và Sầm Qua. Ngọnnến bị thổi tắt, phòng tiệc hoàn toàn chìm vào đêmtối. TốngĐườngnhếch khóe miệng, mờ ámquaysangngườibêncạnhmà đặt lênmộtnụ hôn. Thậm chí cònngụý ámchỉ,lè lưỡi liếm máđốiphương. Ánh sángtrên đỉnh đầu được bậtlên,mọingười khôi phụctầmnhìn.Tống Đườngliếcmắtnhìnthấy khuônmặtcủa Giang Bạch Lộ,bỗngnhiêncứng đờ,vẻmặtlạnh đi vớitốc độcóthểthấy được bằngmắtthường.Tuynhiên,Giang Bạch Lộ quay đầu sang,tỏracòn kinhngạchơncảcậuta. Gươngmặt Tống Đường khi xanh khitrắng. Năm phút sau,Giang Bạch Lộ đứngtrước bồnrửacủa phòng vệ sinh,mởnước ấm,cúi đầurửamặt.Tiếng bướcchânngoàicửatừ xa đến gần,độngtáccủa Giang Bạch Lộ vẫn khôngngừngnghỉ. Chờ khicậungẩng đầulênmới pháthiệnngười đàn ôngcaolớn đẹptrai đứngngay phía saucậu,thông quachiếc gương khẽmỉmcườinhìncậu.Giang Bạch Lộ quayngườilại,bắtchướccách xưnghôcủa ông giám đốctrong quán barngày đó đối vớianh,cậu vừa vóitay vàotúingựccủangười kia vừacườitủmtỉmhỏi: “Sầmtổng,anhcó giấy không?” Sầm Qua ngăn cản cậu, liếc nhìn cậumộtcái,“Giấykhông ở đó.” “Vậy ở đâu?” Bàntay Giang Bạch Lộlướt quatúi áo khoáccủaanh,từtừ đáp xuốngthắtlưngcủaanh,nụcười vẫnnhưlúc ban đầu,“Nó ở đây sao?” Ngườiđànông im lặng, nhưng khônggiơ tay cản trởcậu.Anhtrựctiếptúm lấy áocậu,đẩymạnhcậu vào buồng vệ sinh, sau đókhóacửa.Cậu nhắm mắt lại, nghiêngđầuđến,dán môi vào cổSầm Qua, ngăn chặn tiếngthở dốc tràn rakhỏicuống họng, mút mạnh vàocổ của người kia. Nửa tiếngđồnghồ sau đó,haingườiăn mặc quần áomấttrậttự từtrong buồng vệsinhbướcra.Họ đụng phải một nữdiễnviênđi giày cao gótbướcvào,cúiđầu từ ngoài cửa rẽvào trong.Giang Bạch Lộsửngsốt một giây, ngườiđàn ông bên cạnh lạnh lùng thốt ra:“Đinhầmphòngvệ sinh rồi.” Nữ diễn viên ngẩng mặt lên kinh hãi, ánhmắtlướt qua dấu hôn trên cổSầm Qua rồi rơivàocổ áolộnxộn của Giang Bạch Lộ. Sau đócô lập tứccó phản ứng, rũ mắtxinlỗi,bướcra khỏi cửa, xoay người đi vềphíaphòngtiệc. Vừađi,cô cảm thấy thật khóhiểu, nghĩ mãi không ra. Ngườiđànông vừa mởlờilà nhà đầutư cô từng gặpmặttrênbàn cơm, là sếpmớirất nổi tiếng tronghai năm vừa quacủatập đoàn họ Sầm. Cônhớ rất rõ, tạibànăn ngày hôm đó,những ngôi saovàongồiđều là namgiớingoại trừcô.Ngườiđạidiệncăn dặn côđủ điều,muốnbắt được Sầm Qua, không ai cóthể vượt qua cô. Dù sao,Sầm Qua khôngthích đàn ông. Rõ ràng Tống Đường cũng nghĩ thế. Sầm Qua biến mấtgầnmột tiếngđồnghồ rồi xuất hiện lầnnữa,mộtdấu hôn chói lóa đãở trên cổanh.Ngaysau đó, cóngười vộivàngbướcđếnbáo tin cho cậuta,một diễn viên mới đoạt giải thưởngđi vào phòng vệ sinhnam. Không lâu saukhiđối phươngđi ra, Sầm Quavà GiangBạchLộ một trước một saura ngoài. TốngĐườngloạibỏ GiangBạchLộ, ánh mắt tứcgiậnrơivào ngườidiễnviênmới nhận giải kia. Mộttuần sau đó,diễn viênmới đoạt giảithưởng khônghiểu vì sao đánhmấthai vai diễn điện ảnhlớn.
|
A Nguyễn Hữu Tửu Chương 14 GiangBạchLộ ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh, Giang tổng gửi tin nhắn Wechat cho cậu, nói Lương Hiết hẹn gặpcậutại Starbucks ởcổngphíanamđại học Bắc Kinh vàolúchai giờ chiều.GiangBạchLộ nắm tóc, hồi lâumớinhớ được,LươngHiếtnàychắclà con trai củaôngLươngmà ba cậutừngnhắcđến. Cậurời giườngtắmrửa sạch sẽ,ănmặc gọn gàng,khi điracửacậu suynghĩmộtchút,lạimặcchiếc áo vestcủa Sầm Qua.Nhàhọ ởngoại ôthành phố,đạihọc Bắc Kinhcũng gần vùngngoại ô,khoảngcách không xalắm.Sau khi đến đạihọc Bắc Kinh,đầutiêncậumangtheo áo khoác đi ăntrưa ởnhàhàng bêncạnh. Cơmnước xong xuôithìcũng gầnhai giờ.Giang Bạch Lộ đẩycửa bước vào Starbucks,nhìnmột vòng quanh quáncà phê sáng sủa vàrộngrãinhưng khôngthấycóchàngtrainào xấp xỉtuổicậu.Cậu gọimộttáchcà phê,ngồichờ ởchiếc bàncạnhcửa sổ sát đấttrànngập ánhmặttrời. Cậu không phảithật sựmuốn kếtthân với đối phương,chỉlàhơnmườinămtrước,quanhệcủa bacậu và ba Lương Hiếtnhưtìnhanh em.Năm xưa khi bacậu định xây dựng sựnghiệp bằnghai bàntaytrắngthì đúnglúcnền kinhtếtrongnước bị suythoái.Sau đó bacậu gặp ba Lương Hiếtcùngchungchíhướng,mộtngười dẫmlên vũng bùn,người kiangaylậptức sẽ kéolên.Nếucó biện pháphaychỗtốt,đươngnhiên sẽ không quên bạn. Vì thế, nếu thật sựtínhtoánra, quan hệ củacậuvà Lương Hiết thuở nhỏ khá tốt, đạikháiđốiphương cũng cóthể xem như làbạn thanhmai trúc mã củacậu.Giang tổng nhắc đếnchuyện này, Giang Bạch Lộ mớinhớtới nhiềunăm rồi cậu không gặp đốiphương nên đồng ý đến cuộc hẹn. Cậungồitrong Starbucks,khôngthấy bóng dáng Lương Hiết đâunhưnglạichờ được điệnthoạicủa Giangtổng,tạmthờithông báochocậu đối phương bận việc,khôngthể đến được.Giang Bạch Lộ gácmáy,không vội vã đi vềmàhípmắtlười biếng phơinắng.Ngoàicửa sổ,mộtchiếc Land Rovermàu đen đỗ ởlề đường,nước sơn bóngloáng đẹp đẽ phảnchiếu ánh sáng bàng bạctrong ánhtrờichiều. Cậuchợtnhớ đến đôingươimàuhổ phách xinh đẹpcũngtỏa sáng dưới ánhmặttrờicủa Sầm Qua. Cảnh sát giaothôngmặc đồng phục đingang qua đường,khôngchútnểnang đểlạimộttờ giấy phạttrên kínhchắn giócủachiếc xe.Trước khirời đi,còn không kìmlòng đượcmànhẹnhàng sờ soạngnắptrướccủachiếc xemộtchút,nhưngcólẽchỉchạm đượcmộttay đầy bụimàthôi. Giang Bạch Lộ khôngcòn gì đểnói,thuhồitầmmắt,lúccậu quay đầulại,bấtthìnhlình bị đôimắthổ phách phía đối diệnlàmcho giậtmình,“Saoanhlại ở đây?” Sầm Qua trả lờimộtnẻo:“Rấtthích?” GiangBạchLộ nghi hoặc:“Cáigì?” “Chiếc xe kia.” Anh giơ cằm,cườihừ nói,“Cậu nhìn chằm chằm vào nó rất lâu,thậm chí không pháthiệntôi ngồi xuống đối diện cậu.” GiangBạchLộ:“…” “Đólà xecủaanh à?” Cậuhiểura,“Vừarồi không phảitôi đangnhìn xecủaanh,tôichỉnhìnhóa đơntiền phạttrên xeanhthôi.Anh khôngtòmòhọ phạtanh baonhiêutiền sao?” Sầm Qua từchốichoý kiến, “Dù phạt baonhiêu cũng không nhiều bằng tiền mua xe.” Cậunhẹ giọnglầm bầmmộtcâu. Sầm Qua không nghe rõ, chậc lưỡi nói: “Nói gìthế?Nhỏhơn cả tiếng muỗi kêu.” GiangBạchLộ ngướcmắt lên, khẽ thở dài, “Anh thật khác vớibạntraicũ của tôi, khoảng cách lớn giống như từtậncùngcủa bờ tâyTháiBìnhDương đếntậncùngbờ đông Thái Bình Dương.Ngaycả việc mua ốngkínhmáyảnh,bạn trai cũ nghèo kiết xác củatôicũngphảitráchmắngtôitiêuxài hoangphí.” Cậu dừng đúnglúc,lặnglẽnuốtcâunóicònlại vàotrong bụng.Điềucậu khôngnóiralà,mặc dù đối phương khônghàilòngchuyệncậutiêutiền bậy bạ,mua đủloại ống kính,nhưng vẫntặngcậumộtchiếc ống kính đắttiền vàolễ Noelhôm ấy. Cólẽ giátiềncủa ống kính khônghề đắt đối vớicậu,nhưng với đối phươngmànóithì đã gầnnửathángtiềnlươngcủaanh.Hơnnữa,trongnửathángtrước đó,cậu vẫn oán giận đối phương saoluônlàmca đêmmỗingày. Đâycólẽlàlầnthứhai,từmiệng Giang Bạch Lộnghe đượcchuyệnliên quan đến bạntraicũcủacậu,khônghiểutại sao Sầm Quamơhồmất kiênnhẫn.Thậmchíanhcòn bắt đầu ghét ánhmặttrời ấm áp dào dạt đang phủlên sườnmặtanh. Anhcảmthấy,khi Giang Bạch Lộnhắc đến đối phương,cậuchẳngnhững khôngtỏra ghétcay ghét đắngmàcòn ônhòanhãnhặntựanhư đangnhớlạicuộc sốngchung vụn vặt vàinămtrước. Sầm Qua nhếch môi cười nhạt, “Cậu nói anh talà một conma nghèo,làmsao tôi cóthểgiốnganhta.” Giang Bạch Lộ khôngcòn gì đểnói. Cậuchợtnhớ đếnchủ đề bịchuyểnhướng ban đầu,“Saoanhlại ở đây?” Ngóntay Sầm Qua khẽgõ lên mặt bàn, anhthờơ gọitêncậu:“Giang Bạch Lộ,cậunói cậu thích tôi, nhưngngaycả thông tin cơbảncủa tôi cũng không điều tra rõràng?” Giang Bạch Lộhơi sửng sốt. “Đâylàtrườnghọccũcủatôi.” Vẻmặtngười đàn ôngtỏra buồncười,“Saotôilại khôngthể ở đây được?” GiangBạchLộ:“…” Cậu đắn đolựalời dò xét,“Anhtừnghọcthạc sĩ ở đây?” Sầm Qua liếc mắt nhìn cậu, bình thản đáp, “Tôi họckhoachính quyđạihọc ởđây.” GiangBạchLộ kinh ngạc mở tohai mắt. KhuônmặtSầm Qua tỏra khônghài lòng,“Vẻ mặt cậu thểhiệncáigì vậy?” Giang Bạch Lộchậmrãichớpmắt,cuốicùngrũlànmi,cậu do dự giảithích: “Thật sự khôngngờ…thànhtíchhọccấp bacủaanhtốt đếnthế?” Sầm Qua cóvẻ như tức giận đếnmứckhôngthèmnóichuyện vớicậu.Anhbưngtáchcà phê nóng hổitrênmặtbàn lên màuốngmột ngụm,cầmchiếctúigiấyxáchtay GiangBạchLộ đặt trên ghế, buông mắt liếc nhìn phía bêntrong, “Giặt chưa?” GiangBạchLộ nhìn vào càphêbị ngắn xuống một đoạn trong tách,hỏi một đường trả lời mộtnẻo:“Anhvừauốngcà phê củatôi.” Sầm Qua ngẩng đầu lên, “Thì sao? Còn muốn tôitrảtiềncho cậu?” “Không phảithế.Chỉlà…” Cậuhơingừnglại,“Anh vừa uốngtáchcà phêtôitừng uống.Miệnganhchạm vàothànhcốc,mười phúttrước,nócũngtừng dán vàomiệngtôi.” “Điềunàycó quantrọng không?” Người đàn ông bìnhthườngrấtchú ý vấn đề vệ sinh,thậmchíngaycả khi Giang Bạch Lộchưa đánhrăng đãtựtiệnhôncằmanhcũng khiếnanhtức giận,lúcnày độtnhiêntỏ ý phản đối,“Hôn…” Sầm Qua muốn nói, hôn môicũngđã hôn rồi, chẳng lẽ cònphảitínhtoánchuyện dùng chung một tách càphê,không thảo luận thìkhông xong? Câu nóivừamới chạm đến khóe miệng,đã bịanhvô thức ngừng lại. Đáymắtngười đàn ônglóelênchút khôngthểtin được,đánglẽanh khôngnênhôn Giang Bạch Lộ khilên giườngmới đúng.Honhẹmộttiếng,anh bìnhtĩnhngướcmắtlên,“Cậurất để bụng?Tuầntrướclên giường ở quán bar,không phảicậucònmuốnhôntôi sao?” KhôngchờGiangBạchLộ trả lời, anh lầnnữamở miệng:“Cậuvẫn chưa trả lời tôi.” Giang Bạch Lộamộttiếng,“Chưa giặt.” “Cậu mặc đồ củatôi rồi,chưa giặt đã địnhtrả chotôi?” Sầm Qua nhíu mày. “Có chuyện gì không?” Giang Bạch Lộ ngồithẳng dậy,bìnhtĩnh nghiêm chỉnh màbắt chước giọng điệu vừa rồi của đối phương,“Chuyện dùng chungtách cà phê đã làm rồi,anh còn để ý việctôi mặc đồ của anh?Hơn nữa,tôi chỉ mặc nótrongthời gian rất ngắn,sau khitrở về phòng ngay lậptức cởi ra.Từ phòng anh đến phòngtôi,dù có mấtbao nhiêuthời gian đi nữa,cũng khônghơnba phút nhỉ?” “Cóthể so sánhhai việcnày vớinhau sao?” Sầm Quacườinhạt,“Toànthâncậu đều dínhtinh dịch,tắmcũngchẳngthèmtắm đãchoàngthẳng áo vestcủatôi vàocơthểtrầntruồngcủacậu.” Giang Bạch Lộ khôngmảymay dao động,“Vậycàngchẳng saocả,Sầmtổng.Dù sao…” Cậuhơihạ giọng,nởnụcười quyếnrũnhưngchẳngcónét duyên dángnàotrong đó,“Đó đềulànhữngthứ vui vẻanh bắnlênngườitôi.” Sầm Qua mím môiim lặng,một lần nữa nhìn kỹngườitrước mặt. Vẻmặt tràn đầy rực rỡcủa GiangBạchLộ lúc nàyhoàntoànkhácvớibộ dạng cẩn thận dèdặt khi lẻn vàophòng anhtrước đó,nhìnquagiốngnhưlà hai người khác nhau. Tuy nhiên,đángngạcnhiênlà hình dáng này của cậukhông hềgây ra phản cảm. Anh bìnhthảnnhìn vàohaimắt đối phương,khôngthể khôngchốngtrán buồn bựcmàthừanhận,trông Giang Bạch Lộ dườngnhư phát sáng dưới ánhmặttrời.
|