A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 17
Ở đầudâybên kia, Tần Nhất Hành rớt cằm. Hắnthầmnghĩ, vẻbề ngoài của Sầm Quatrong mắtngười nghiện sắc đẹp nhưGiang Bạch Lộ,có lẽ cóthể gọi là‘hoaghenthuathắm, liễu hờnkémxanh’. Ngay cảhắn cũng lây chút hương thơm,nếm được cảm giác Giang Bạch Lộ nịnh nọtlấylòng.
Đêmhôm đó Giang Bạch Lộnhận đượctintứccủa Tần Nhất Hành,nghenóinhómnhiếp ảnhnội bộcủatập đoànhọ Sầmcómộtnhiếp ảnh giamớirời khỏi vịtrícôngtác khônglâu,ranướcngoài bồi dưỡngnghiệp vụ.Giang Bạch Lộchẳngnóichẳngrằng,gửi sơ yếulýlịchchohòmthư HRcủa bộ phậnchịutráchnhiệmtuyển dụng.
Ước chừnghai ngày sau đó, cậuđồngthờinhậnđượcthông báomờiphỏngvấncủa tập đoàn họSầmvà một nhàxuấtbảnnổi tiếng,lịchphỏng vấn được đặttương ứngvàobuổisángvà buổi chiều.
Sángsớm hôm sau, Giang Bạch Lộ lặng lẽcầm theo sơ yếulý lịch và tácphẩmcủamìnhđến tập đoàn họSầm.Vị trí nhiếp ảnh gia không được tuyển dụng công khai nhưngngườithamgiaphỏngvấnvẫn rất đông đúc.
Giang Bạch Lộ vànhững ứng viên khác được bốtríngồitrongmột phòngtrống vàlàm bàithi viết.Sau bài kiểmtra viếtmới đến phỏng vấn.Phỏng vấnnămngườimộtlần,Giang Bạch Lộ và bốnngười khácngồitrong phòngchờ,nhân viên phụtráchtiếptân vội vã bước quacánhcửa,thông báo ôngchủ đếnthị sáttìnhhình.
Suy nghĩ một chút, GiangBạchLộ lấy điện thoại diđộngra gửi tin nhắn choSầmQua:“Sầmtổng,anhxem xét cho tôiđi cửa sau được không, tôi cóthểlấy thân báo đáp.”
Sầm Qua ngồi xuống giữa hai, banhânviêntuyển dụng, âmđiệucủangườitrảlời câu hỏi phỏng vấn càng mạnh mẽhào hứng.Điệnthoạidi động đặt trên mặt bàncủangườiđànông khẽ rung động, nhà tuyển dụng hơi dừng lại, ánh mắtcủatất cả mọingười bình tĩnh hướng vềđiệnthoại diđộngcủa anh.
Sầm Qua mởhộpthư và nhấp vàotinnhắnchưađọc mới nhất, thấy sự ámmuộirõ ràng, anh hơi buông mắt xuống, lạnh lùng không cảm xúc màtrảlời:“Đừngquấyrầytôi vào giờ làmviệc, nếucònlần sau tôi sẽchặnsố của cậu.”
Giang Bạch Lộhơicong khóemôi,chuyển điệnthoại di động sangchế độmáy bay,đứng dậy dưới sựthúc giụccủanhân viênnghiệp vụ.
Nhómphỏngvấntrướcđâyđã rakhỏiphòng, nhân viên công tác đira cuối cùng trở tayđóngcửa,cắtdứt tiếngbìnhluậnlángmángmơ hồlọtra của nhàtuyển dụng.
Hai phút sau,nhân viênnghiệp vụ giữcửa phòngmởcửachohọ,năm ứng viênlầnlượt đi vàotrong.Giang Bạch Lộrớtlạicuốinhóm.
Trongcănphònglớnrộngrãi,có bốn vịgiámkhảo,nămchiếcghếtrốngđượcxếpthànhhàngdọc.Giang Bạch Lộnộp tác phẩm lên, chậm rãi bước quavà ngồi xuống.Lúccậu ngẩngđầu,vừa khéo thấy một tay SầmQuachốngcằm,conmắt híp lại thích thú khóhiểunhìnchằmchằmvàocậu.
Giang Bạch Lộ khônghềhoangmangngồithẳng sốnglưng,congmôimỉmcườirựcrỡ với Sầm Qua.
Ba vị giám khảocònlại đềunhìnthấynétmặtthay đổicủa Sầm Qua và Giang Bạch Lộ.Mặc dùhọ không biếttìnhhuốngcụthểnhưngtronglòngmơhồhiểurõ,rúttậptác phẩmcủa Giang Bạch Lộ ở vịtrícuốicùnglêntrên,lậtra xem xét,thỉnhthoảnglạitrao đổi vớinhau bằng ánhmắt và giọng điệutốinghĩa khóhiểu.Giở đếntrangcuốicùng,thậmchíhọ âmthầmlíulưỡingạcnhiênchoáng váng.
Sau cùng,vị giám khảo chính hắng giọng lên tiếng:“Vậybây giờ bắt đầutừ cậu Giang đi. Trong vòng một phút, mời cậu tựgiớithiệuvề bản thân.”
Khi Giang Bạch Lộ đangthựchiện bài giớithiệu,Sầm Qualấytậptác phẩmcủacậutừtay vị giám khảo bêncạnh,thờ ơlậtra xem.Vàitấmhìnhtrước đềulà ảnhchụp phongcảnh vàconngườinghiêmchỉnh đứng đắn,cóthểthấyrõ bốicảnhlàmột khuôn viêntrường đạihọc ởnướcngoài.Anhrút bức ảnhthứhaitừ dướilênra,nội dungcủatác phẩmcuốicùnghoàntoàn đượchélộ,độngtáccủa Sầm Qua khẽngừnglại,đườngnhìnhơingưngtụ.
Ánh bìnhminh buổi sángluồn qualề khehởcủatấmrèmcửa sổtốimàu vừa dày vừarộnglách vào,ánh sángtrongcăn phònghơi u ám.Người đàn ôngcườngtráng vớitấmlưngrộnglớnngồi dựatrên bệcửa sổ,hơnnửa khuônmặtche dấutrong bóngtối và ánh sáng đan xen,mơhồcóthểthấy được đường viền quaihàm sắcnét và quyếnrũ,cùng vớitráitáo Adamlồilênrõràng giữ vùngcổ.Toàn bộmàn ảnhtậptrung vàonhững giọtmồhôi khiêu gợi và đườngcong sốnglưngtrầntrụimàulúamạchtuyệt đẹpcủangười đàn ông.
Quyềnlựctiềmẩn vàsự gợi tình biếng nhác dửng dưng tràn ra khỏi bứcảnh.
Ở gócdướibêntráibức ảnh, chỗ tối mànguồnsánglantrànkhôngđến,là ga trải giường và tấmchănnhàunhĩlộn xộn trên chiếc giườngrộnglớn.Dường nhưtrênchiếc giường mềm mại êmái kia cóhai ngườicáchđó không lâu vừa mớitrảiquatìnhtrạngmồ hôi đầm đìa.
Ngaycảngườichưa bao giờchạmtay vàomáy ảnhcũngnhậnra được,ngườichụp ảnh biếtrõcấutạocơthể và đườngcongcủangườimẫu đếnnhườngnào,đồngthờicũnghiểurõ gócchụp ăn ảnhnhấtcủa đối phương.
Sầm Qua vôthứcnhíumày,vẻ mặt hờhữngdờiánh mắt rakhỏingười mẫunhìncó vẻ quen mắttrong bứcảnhchụp,nghethấyvị giám khảo bên cạnh chỉ thịchoGiangBạchLộ nói: “Mỗi một tác phẩm củanhiếp ảnhgiađều mang theo câu chuyệnnào đó, cậu vuilòngchọnra một bức ảnhtrong tậptácphẩmcủa cậu, đơn giản kểlạicâu chuyệnđằngsautác phẩm đó, hoặc thời cơđể cậu chụp được bức ảnhkhiấy.”
Ngườiđànông đè nénsự khônghài lòng khôngthể giải thíchcủa mình,lạnhlùngcongkhóemôi,rút ra tấmhìnhcuốicùngnémlên trên mặt bàn, giọng nói không hề cócảm xúc, “Không cầnchọn,nóivề tấm nàyđi.”
Theođộngtác của anh, ánh mắtmọingườiđềutập trungvào bức ảnh trên mặtbàn.Ba vị giám khảo tỏra đăm chiêu, nụ cười không rõrànghiệnlêntrênkhuônmặt.
Giang Bạch Lộ sửng sốt,tự kiểm điểm bảnthân ba giây,thầmnghĩmình sơ suất,bỏtấm ảnh đó vàotrongtậptác phẩm.Tuynhiên,dùhốihận,nhưng khôngthể khôngthừanhận,đólà bứchìnhmàcậuthíchnhất,cũnglàtác phẩmtâm đắcnhất.
Nhọc sức gieohồnghồngchẳngnở,vôtình gặpliễuliễu xanh um.Đơn giảnlàtâmhuyếttrào dâng sau khilàmtình.Saungàyhôm đó,cậu không bao giờcóthể sản xuất được bất kìtác phẩm khiếnngười khác khôngthể dứtmắtranhưthếnữa ởtrênngườingườimẫu khác.
Giang Bạch Lộhơi do dự,cuốicùngmởmiệngnói: “Lúc đóchúng…chúngtôi vừalàmtình xong,anh ấyngồitrên bệcửa sổ,conglưng xuống,giốngnhưlà…” Giọngnóicủacậuhơingậpngừng,dườngnhư đangcẩnthậnngẫmnghĩ dùngtừ saochochính xác,ngay sau đótốc độlờinói độtngộtnhanhhơn,thậmchítoátraniềmtựhào khócóthểnhận biết,“Giốngnhưlàmộtcon sưtử vừatrải quatrậnchiến,thỏamãnmà đầy biếngnhác.Nóithếnào đâynhỉ?Thật sự,thật sự phithườnglôicuốn…”
Sầm Qua bất ngờmở lời, nét mặt chán ngấy cắtngang cậu: “Được rồi, hết thời gian rồi, người tiếp theo.”
Giang Bạch Lộngoanngoãnngậmmiệng.
Các vị giám khảolầnnữatrao đổi ánhmắt vớinhau.
Mười phút sau đó,nhóm phỏng vấnnhỏ kếtthúccông việc.Sau khi Giang Bạch Lộrời đi,Sầm Quacùnglúc đứng dậy,nhànnhạtcăn dặncấp dưới: “Cácanhtham khảothànhtíchthi viết và kết quả phỏng vấncủacác ứng viên,sau đó báocáotrựctiếpcho phòngnhân sựlà được,khôngcầnhỏilạitôi.”
Giám khảochínhnhanhchóng gọianhlại: “Sầmtổng,chúngtôi đãchọn đượcngườirồi.”
“Chọn được rồi?” Sầm Qua nhướn mày,anh nhếch mép cười nhạt,“Chọn ai vậy?”
Giám khảochínhcho biết: “Chúngtôi đã so sánhthànhtựu vàtrình độcủa Giang Bạch Lộ vớicác ứngcử viên khácngaytạichỗ.Hơnnữa,cậutatừng duhọc ở Mỹ vàcó kinhnghiệmlàm việcchomộttạpchínổitiếng ở Mỹ.Chúngtôinhấttrítuyển dụngcậuta.”
“Thế sao?” Sầm Qua không mặn không nhạthỏi,trong đầu lần nữahiện lêntác phẩm Giang Bạch Lộtựtay chụp kia,sự khó chịu đè néntrong lòngthậm chí còntồitệhơn,anhhừ lạnh,“Ai cũng được,chỉ mình cậuta là khôngthể.”
Các vị giám khảonhìnnhau,cảmnhận sâu sắcrằngtâmtưcủa sếplớnthật khó dò.Bangườitrầmngâm suynghĩmộtlát,khônghẹnmàcùngnhớ đến điều bảycủa sổtaynhân viên –
Nghiêm cấmtìnhyêuvăn phòngpháttriểntrong nộibộ công ty.
Sau đó họbỗngnhiêntỉnhngộ.