Tần Tam Kiến
Chương 11
Hoàng đồng học không biết Hồ Thuật đang nghĩ gì, cậu cũng không muốn làm rõ.
Hồ Thuật đặt ô ở đó, cậu cũng không nhúc nhích, vẫn nằm nhoài trên bàn đợi mưa tạnh.
Cũng không biết đợi bao lâu, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lớp 12 tan học, tiếng chuông vang lên, Hoàng đồng học mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, lúc này lại có chút hoảng hốt.
Cậu bình thường tan học không muốn trở về nhà, nhưng ở lại trường học như thế nào đi nữa thì bảy, tám giờ cũng sẽ trở về, nhưng hôm nay vừa mở mắt đã chín giờ rồi.
Bên ngoài mưa vẫn còn, cũng không có thấy nhỏ đi.
Cậu quay đầu lại nhìn một chút cái ô Hồ Thuật để đó, giận hờn tựa như không muốn dùng.
Hoàng đồng học phiền phiền nhiễu nhiễu thu dọn cặp sách, lại bắt đầu hướng về bên ngoài nhìn xung quanh.
“Em còn chưa đi à?”
Phía trước cửa sổ đột nhiên xuất hiện một người, đang che ô.
“Học trưởng......” Hoàng đồng học cách cửa sổ mặt kinh ngạc nhìn đối phương.
“Anh xem bên này phòng học đèn vẫn sáng, nên đến nhìn.” Đàm Tử Dực nói, “Em không mang ô ư?”
Hoàng đồng học chần chờ một chút, gật gật đầu.
“Đi ra đi, anh đưa em về nhà.”
“Không cần không cần.” Hoàng đồng học nói, “Nhà em rất gần, em......”
“Không có chuyện gì, đợi lát nữa bảo vệ sẽ khóa cổng, đi nhanh đi.” Đàm Tử Dực không đợi cậu đáp lại, đi về hướng cửa lớp học.
Hoàng đồng học cảm thấy có chút hổ thẹn, mình lại thêm phiền toái cho học trưởng rồi.
Cậu thu dọn xong cặp sách, ra phòng học, lúc khóa cửa học trưởng đã đi đến đây rồi.
“Thật sự không cần đưa em.” Hoàng đồng học nói, “Em chạy rất nhanh.”
“Vì lẽ đó phải báo danh chạy ba ngàn mét?” Học trưởng cười nhìn cậu, “Đừng từ chối, coi như em nợ anh một nhân tình, sau đó có cơ hội thì trả lại cho anh.”
Hoàng đồng học không nghĩ mình có cái gì để trả lại đối phương, cậu rất sợ nợ ơn người khác, cậu thật sự trả không nổi.
Cậu cúi đầu, đi ở bên cạnh học trưởng, hai người cùng đi ra bên ngoài.
Đến cửa, học trưởng mở ô, bọn họ đi ở dưới ô, mưa to đùng đùng đùng đùng nện ở trên mặt ô.
“Mưa lớn như thế mà em không có ô, về được đến nhà cũng ướt hết thôi.”
Học trưởng bình thường đi xe đạp đi học, nhưng bởi vì buổi tối có mưa, đơn giản xe đạp để ở trường học, mặc kệ.
Hoàng đồng học lúng túng vô cùng, dọc theo đường đi một mực theo sát đối phương, liên tục nói cám ơn lại xin lỗi.
“Đừng có khách khí như vậy.” Học trưởng nói, “Anh còn rất thích đi với em như thế này, dù sao về nhà cũng không có ai tán gẫu.”
Hoàng đồng học kinh ngạc quay đầu nhìn anh: “Học trưởng, anh cũng không muốn về nhà sao?”
Học trưởng nhìn về phía cậu: “Thì ra em không muốn trở về nhà nên mỗi ngày mới ở lại trường học à?”
Hoàng đồng học nhếch miệng, cậu không muốn cùng người khác gợi lên chuyện nhà mình.
“Anh cũng không muốn về nhà, ” học trưởng nói, “Nhà anh không có ai, chỉ có mình anh.”
Hoàng đồng học nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy học trưởng có chút đáng thương.
Thì ra, gia đình của anh cũng không hoàn mỹ.
Hai người chậm rãi thong thả đi trên đường, đi được nửa giờ, tiến vào cổng tiểu khu.
Hoàng đồng học không muốn để học trưởng đưa mình đi vào trong, ngõ ngoặt rẽ nhiều chỗ, còn phải đi qua cánh cổng nhỏ, cậu sợ lần đầu tiên tới nơi này học trưởng không tìm được đường ra.
“Học trưởng, đến nhà em rồi, cám ơn anh.” Hoàng đồng học ở trước một ngôi nhà thì dừng bước, chỉ chỉ cái cửa đơn nói, “Nhà em ở đây.”
Học trưởng liếc mắt nhìn, gật gù, che ô đem người đưa đến cửa nhà.
“Tốt lắm, anh đi đây.”
Bé ngoan Hoàng đồng học vẫy tay từ biệt học trưởng, chính mình thì vẫn đứng ở cửa nhà, nhìn đối phương đi không còn thấy bóng mới chạy vào trong màn mưa, hướng về nhà của mình chạy đi.