Yên Vũ Nguyệt Sắc
|
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 15 CHƯƠNG 15 Tần Nguyệt Miên tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Tiêu Di, chăm chú nhìn y: “Tiểu Di, ngươi thực sự chán ghét ta như vậy sao?” Tiêu Di bỗng thấy hắn trở nên nghiêm túc, không khỏi có chút luống cuống, nghiêm mặt nói: “Tần thiếu chủ, ta vốn dĩ là rất tán thưởng ngươi, chỉ tiếc ta không thích nam nhân, không có khả năng tiếp nhận ngươi. Mà ngươi còn từng bước áp bách, dùng thủ đọa, khiến ta đới với ngươi phi thường thất vọng.” Tần Nguyệt Miên thấy y nói thật sự nghiêm túc, biết đây đích thực là lời nói từ tâm của y, thế là hít sâu một hơi nói: “Ta biết ý tứ của ngươi.” Nói xong, không khỏi lộ ra ý buồn bã. Tiêu Di thấy hắn thần sắc như vậy, hàng lông mi lại hơi buông xuống, thật có một loại cảm giác cô đơn khó có thể nói rõ, không nhịn được có chút mềm lòng. Nhưng y còn không đến nỗi vì sắc mà bị mê hoặc đến mức thần trí không rõ ràng. Ở vấn đề này, y vô luận thế nào cũng không thể thỏa hiệp. Tần Nguyệt Miên thần tình ảm đạm đứng trước mặt Tiêu Di, im lặng không nói. Hắn từ trước đến nay, tuy còn trẻ nhưng rất thông minh, thiên tư (tư chất tự nhiên) lại cao, luôn luôn là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hành sự toàn bộ đều dựa vào sự yêu thích của mình. Hắn thích Tiêu Di, thì sẽ đem y bắt đến bên người, tưởng dựa vào tài năng trí tuệ, Tiêu Di sao có thể không động tâm chứ? Hắn luôn không có qúa lo lắng, nhưng nếu như y thực sự không thích hắn, hắn nên giải quyết thế nào đây? Tiêu Di thấy hắn sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhưng cũng không giống muốn phát hỏa, trái lại như là đang chịu đựng đả kích sâu sắc. Tiêu Di gặp gỡ Tần Nguyệt Miên, hoặc hỉ hoặc nộ, đều là tràn đầy tự tin, phong lưu phóng khoáng, làm sao lại có thần sắc như vậy? Tiêu Di vốn có quyết tâm muốn làm tất thảy mọi thứ khiến Tần Nguyệt Miên hết hy vọng, thế nhưng mắt thấy mục đích đã đạt được, lại mảy may không có cảm giác cao hứng, ngược lại, còn cảm thấy trong ngực nặng nề, phi thường áp lực. Y vừa mới chuẩn bị nói chút điều giúp Tần Nguyệt Miên thoải mái, bỗng nhiên hắn lại mở miệng nói: “Ngươi nếu thực sự không muốn lưu lại Trầm Nguyệt sơn, ta cũng không cưỡng ép giữ lại.” Tiêu Di sửng sốt, không ngờ hắn lại nói ra một câu như vậy, liền nói: “Ngươi rốt cuộc quyết định để ta xuống núi sao?” Tần Nguyệt Miên lại nói: “Thế nhưng, bảo ta cứ như vậy để ngươi rời khỏi đây, ta thực sự không cam lòng. Lẽ nào, chỉ vì ta là một nam nhân, thì ngay cả một cơ hội cũng không có sao?” Tiêu Di nhíu nhíu mày: “Ngươi muốn làm thế nào?” Tần Nguyệt Miên ngẩng đầu, đối với y lộ ra một nụ cười. Dáng cười này, tuy rằng vẫn giống như mọi lần cũng đều là cảnh đẹp, nhưng Tiêu Di lại nhạy cảm cảm nhận được, hắn đã không có thần thái như trước kia. Tiêu Di trong lòng chợt đau xót, liền quay mặt đi. Tần Nguyệt Miên thế nhưng lại cho rằng y ngay cả nhìn đều chẳng muốn liếc mắt nhìn hắn một cái, tâm trạng càng buồn bã, cắn răng nói: “Tiểu Di, ba tháng sau, ta chính thức tiếp nhận chức vị tông chủ Trầm Nguyệt tông. Vào hôm đó, ta mong muốn ngươi có thể bên ta. Ba tháng này, mời ngươi ở lại Trầm Nguyệt sơn. Sau nghi thức, nếu ngươi vẫn kiên quyết phải đi, ta nhất định không cưỡng ép lưu lại ngươi.” Tiêu Di thở dài: “Tần thiếu chủ, ngươi sao phải khổ vậy chứ? Vô luận ta ở lại chỗ này bao lâu, cuối cùng vẫn là muốn đi.” Tần Nguyệt Miên không thuận theo cũng không buông tha mà nói: “Tiểu Di, ngươi ngay cả chút yêu cầu ấy đều không thể đáp ứng ta sao?” Tiêu Di nhìn hắn một chút, cuối cùng chống lại không được vẻ cầu khẩn trong đôi mắt xinh đẹp kia, than thở: “Mà thôi, mà thôi, chỉ cần ngươi nói mà giữ lời, ta có thể ở lại Trầm Nguyệt sơn du ngoạn. Chỉ mong ngươi đến lúc đó không nên tự nuốt lời hứa.” Tần Nguyệt Miên thấy hắn đáp ứng, tức khắc hoan hỉ, nói: “Tiểu Di yên tâm, ta cho dù lừa gạt hết người trong thiên hạ, lại sao có thể lừa ngươi chứ?” Tiêu Di thấy hắn lại bắt đầu hiện lên vẻ mặt hào hứng, nói cũng đáng ghét như trước đây, hơi nhíu nhíu mày. Bất quá, y nhưng không cảm thấy hối hận. Chỉ là nghĩ, chẳng qua là một lời chấp thuận, liền có thể đổi lấy khuôn mặt tươi cười của Tần Nguyệt Miên, như vậy thì ở tại chỗ này nghỉ ngơi ba tháng lại có vấn đề gì? Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 16 CHƯƠNG 16 Nếu đã đáp ứng Tần Nguyệt Miên, Tiêu Di cũng an tâm ở lại Trầm Nguyệt sơn. Y vốn có tính tình rộng rãi, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nếu đã không còn gì lo lắng, liền bắt đầu ở trên Trầm Nguyệt sơn du ngoạn. Tần Nguyệt Miên quả nhiên nói mà giữ lời, không có tái làm ra cái gì vi phạm ý nguyện của Tiêu Di, thế nhưng vẫn là không buông tha một cơ hội nào dính cạnh bên người Tiêu Di, cũng vẫn thích ở ngoài miệng chiếm tiện nghi Tiêu Di, bất quá, cũng không dám tái tùy tiện đụng chạm Tiêu Di hay yêu cầu Tiêu Di gả cho hắn. Tiêu Di ở Trầm Nguyệt sơn sắp tới hai tháng, mùa xuân đi qua, khí trời từ từ chuyển thành nóng bức, trong nháy mắt, đã bước vào đầu hạ. Tiêu Di kỳ thực trong lòng cũng thừa nhận, ở Trầm Nguyệt sơn hai tháng nay, so với y cuộc sống hai mươi lăm năm qua đều thoải mải tự tại hơn nhiều. Y xuất thân võ lâm thế gia, gia giáo rất nghiêm khắc, từ lúc bốn năm tuổi đã gần như bắt đầu đem hết thảy thời gian đều ở tại võ quán luyện tập. Đến lúc võ nghệ hoàn thiện, mới chính thức bước chân vào giang hồ, càng bị đủ loại trong nhà trói buộc, không thể làm sai một chút sự tình, bằng không tất nhiên sẽ bị trừng trị theo gia quy. Y tưởng rằng trên đời này mọi người xuất thân võ lâm thế gia đều là như nhau, người trong giang hồ bất quá cũng nhất định là như thế. Nhưng tới Trầm Nguyệt tông mới biết được, còn có một cuộc sống thế này. Mỗi ngày trong mắt là núi xanh nước biếc, đệ tử Trầm Nguyệt tông mỗi người đều là khí độ phi phàm, tài hoa xuất chúng, còn có Tần Nguyệt Miên một mỹ nhân như vậy luôn muốn lấy lòng mình ở bên cạnh, nhân sinh đến tận đây, còn có cái gì bất mãn? Nếu như Tần Nguyệt Miên là một thiếu nữ xinh đẹp, chỉ sợ y sớm đã hạ quyết định quyết tâm muốn ở lại Trầm Nguyệt sơn cùng hắn làm một đôi thần tiên quyến lữ. (ta nghĩ chắc là hai người hạnh phúc sống cuộc sống thần tiên ?? ) Chỉ tiếc, Tần Nguyệt Miên đương nhiên không có khả năng biến thành nữ nhân, Tiêu Di ngay cả có bao nhiêu suy nghĩ ảo tưởng đẹp, chỉ cần nghĩ đến thực tại việc này, toàn bộ liền biến thành bọt nước. Thế nhưng,Tần Nguyệt Miên vẫn đang nỗ lực làm y rung động. Điểm này, Tiêu Di cũng không phải là không cảm nhận được, cũng chẳng phải là không rung động, rất nhiều lúc, y chỉ có thể làm bộ bất vi sở động. (không vì vậy mà bị thay đổi) Lúc này, Tiêu Di đang ngồi ở hành lang, nhìn về phía xa xa. Bỗng nhiên nghe thanh âm Tần Nguyệt Miên từ xa truyền đến: “Tiểu Di, ngươi ở đây làm gì vậy?” Tiêu Di định lên tiếng. Nhưng chỉ chốc lát sau, thân ảnh Tần Nguyệt Miên đã xuất hiện trước mắt y. Áo dài trắng với thắt lưng màu vàng, thêm đôi giày bó cao, chiết phiến trong tay hơi kéo ra, khóe miệng vẽ ra một nụ cười đủ để điên đảo chúng sinh. Tần Nguyệt Miên thoạt nhìn cùng với lần đầu tiên gặp thì cũng không có điểm gì bất đồng. Thế nhưng, Tiêu Di hiện tại đã biết, chiết phiến trong tay hắn trông phong nhã tiêu sái, trên thực tế lại ẩn sát khí; mà tiếu ý trên miệng hắn cũng chỉ có ở trước mặt mình mới có thể xuất hiện nhiều như vậy. Tiêu Di ở trong lòng than thở một tiếng, xoay người lại, hỏi: “Tần thiếu chủ, xin hỏi có chuyện gì sao?” Tần Nguyệt Miên cười nói: “Tiểu Di nói gì vậy? Ta với ngươi là quan hệ gì chứ? Không có việc gì lẽ nào lại không thể tới tìm ngươi sao?” Tiêu Di nghe hắn nói như thế, nhướng mày, nhưng vẫn là nhẫn nhịn xuống. Cùng Tần Nguyệt Miên sớm chiều ở chung hai tháng, nếu là còn không có thành thói quen, y đã sớm lửa giận công tâm mà chết. Y đứng dậy, theo hành lang đi xuống phía dưới. “Ngươi đi đâu?” Tần Nguyệt Miên hỏi. Tiêu Di hầu như nhịn không được cười lên một tiếng: “Ngươi đến tìm ta, chẳng lẽ còn không phải muốn cùng ta vào trong núi du ngoạn sao?” “Không sai, có một chỗ, Tiểu Di nhất định phải đi.” Bỗng nhiên lại tự đắc ý cười: “Tiểu Di hôm nay cùng ta thực sự là tâm ý tương thông, ngay cả ta nghĩ cái gì cũng nhất thanh nhị sở (rõ ràng).” Tiêu Di quay đầu lại trừng hắn liếc mắt: “Ngươi trong đầu còn có thể nghĩ chuyện gì nghiêm chỉnh sao? Lại có cái gì mà nghĩ không ra chứ?” Tần Nguyệt Miên phản đối, cười nói: “Ta hiện tại chuyên tâm nghĩ làm sao để đem Tiểu Di giữ ở bên cạnh, xác thực là không có cái gì khó đoán, Tiểu Di sao không chịu liền thẳng thắn đáp ứng ta đi?” Tiêu Di tức giận nói: “Ngươi đừng hòng!” Xoay người đi về phía trước. Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 17 CHƯƠNG 17 Tần Nguyệt Miên dẫn Tiêu Di đi một mạch vào trong bụi hoa, sắp tới nửa canh giờ, vẫn chưa thấy dừng lại. Tiêu Di mặc dù đã ở Trầm Nguyệt sơn hai tháng, nhưng đối mặt với những con đường quanh co phức tạp này vẫn như thường lệ lạc đường, lúc này đi qua mấy vòng, đã nhận không rõ được cả phương hướng rồi. Y quay đầu nhìn Tần Nguyệt Miên bên cạnh, đối phương nhưng chỉ là cười sâu xa khó hiểu, nói: “Đã sắp đến nơi rồi, hiện tại vẫn là chưa thể nói cho ngươi.” Lại đi một đoạn, Tần Nguyệt Miên bỗng nhiên dừng bước, chiết phiến trong tay chỉ về phía trước: “Nhìn xem!” Một cảnh hồ sen xuất hiện ở giữa cây dương liễu, theo gió khẽ dao động, giọt sương trên cánh hoa còn chưa ngưng kết, còn có vài nhánh hoa nụ vẫn chưa hoàn toàn nở ra. Tiêu Di không khỏi ngây dại. Tần Nguyệt Miên ở phía sau y cười nói: “Sáng nay thức dậy, thấy hoa sen mới bắt đầu nở, lập tức nghĩ đến ngươi sẽ thích, liền nhanh chóng đi qua tìm ngươi.” Tiêu Di nói không ra lời, cách một lát, mới lẩm bẩm nói: “Ngươi…Ngươi thế nào lại biết…” Tần Nguyệt Miên thích thú cười: “Chuyện có liên quan đến ngươi, ta làm sao lại không biết chứ?” Tần Nguyệt Miên tiến lên, kéo tay y đến chòi nghỉ mát bên cạnh hồ sen ngồi xuống. Trên thạch trác,sớm đã chuẩn bị một bình mỹ tửu. Tần Nguyệt Miên thân thủ rót cho Tiêu Di một chén rượu, đưa tới trong tay y, Tiêu Di nhìn cũng không nhìn, vô ý mà tiếp nhận, liền uống một hơi cạn sạch. Tần Nguyệt Miên bất mãn: “Hoa sen có đẹp nhiều như thế sao? Ngay cả con mắt nhìn cũng không nháy một chút. Lúc ngươi nhìn ta cũng chưa từng có chuyên tâm như vậy.” Tiêu Di nghe vậy, quay đầu, đối Tần Nguyệt Miên lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Ngươi dẫn ta đến đây xem hoa sen, ta thực sự phi thường cảm kích.” Tần Nguyệt Miên trên mặt không khỏi một trận nóng lên. Gần đây, hắn để lấy lòng Tiêu Di, có thể nói là giở mọi mánh khóe, nghĩ ra các loại biện pháp, nhưng chưa bao giờ thấy biểu tình vui vẻ như thế của Tiêu Di, thậm chí còn thật lòng đối với hắn cười như vậy. “Ngươi chỉ cần gả cho ta, ở lại Trầm Nguyệt sơn, như vậy cứ lúc này hàng năm, lại đều có thể thấy mỹ cảnh như thế a.” Tiêu Di nghe xong lời này, nhưng không có giống như thường ngày dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, trái lại, còn trầm mặc xuống. Một lát sau, y mới nói: “Tần thiếu chủ, ngươi biết ta thích hoa sen, nhưng ngươi biết ta vì cái gì mà thích không?” Tần Nguyệt Miên sửng sốt, Tiêu Di nhưng không đợi hắn trả lời, liền nói tiếp: “Đó là bởi vì nương ta thích.” Cho dù Tần Nguyệt Miên trước đây làm sao nhanh mồm nhanh miệng, lúc này cũng không biết phải nói cái gì tốt. Tiêu Di sinh ra trong Tiêu gia là một gia tộc lớn trong chốn võ lâm, nhưng mẹ đẻ chỉ là một nha hoàn, ngay cả thê thiếp cũng không được tính. Chuyện này trên giang hồ thực sự không được coi là cái gì bí mật, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết, Tần Nguyệt Miên lại há có thể không biết? Tiêu Di trong khoảng thời gian này, rảnh rỗi thì cũng thường nói với hắn nhiều tin đồn thú vị lúc mới bước chân vào giang hồ, nhưng hiếm khi nhắc đến chuyện trong nhà. Tần Nguyệt Miên là một người thông minh, đương nhiên cũng tận lực không đề cập tới. Lúc này, Tiêu Di lại đột nhiên nói đến mẫu thân y, lại có nguyên do gì? Tiêu Di nói tiếp: “Lúc ta còn nhỏ, nương ta bởi vì thân phận thấp kém, không được vào nhà, mang ta ở tại một biệt uyển (khu vườn biệt lập) ở GiangNam. Lúc đó, mỗi khi đến đầu hạ, nương sẽ ôm ta ngồi trước hồ sen, một ngày lại một ngày, thẳng đến khi hoa sen tàn lụi, còn không cam lòng ly khai. Sau ta mới biết được, đó là bởi vì cha cùng nương ta là ở bên hồ sen gặp nhau.” Nói đến đây, Tiêu Di bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn nhìn Tần Nguyệt Miên. Tần Nguyệt Miên bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt. Sắc mặt Tiêu Di xem ra rất bình tĩnh, cũng rất điềm đạm, thậm chí so với bất luận thời điểm nào hắn từng gặp qua đều là bình tĩnh ôn nhu hơn, nhưng mà, trong mắt y lại lộ ra vẻ kiên trì, tựa hồ đã hạ quyết tâm trọng đại gì đó. Tần Nguyệt Miên trong lòng rùng mình, nói: “Tiểu Di, ngươi không cần nói đi.” Tiêu Di cười: “Tần thiếu chủ, chuyện này ta mong muốn ngươi biết.” Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 18 CHƯƠNG 18 Tần Nguyệt Miên hơi nhíu mày, nhìn Tiêu Di. Tiêu Di nói: “Cha ta rất ít đến xem chúng ta. Sau nương ta bị bệnh phổi, lúc thời gian nghiêm trọng, hắn cũng không biết ở nơi nào. Nương ta đã không thể đứng dậy nổi, vẫn cứ lần lượt hỏi ta cha có hay không đến. Nàng vốn ban đầu mắt còn thấy rõ nhưng sau cũng không tốt, sau lại đột nhiên hỏi ta hoa sen có nở không, ta nói đã nở, nàng liền ngồi dậy, còn muốn ta đỡ nàng ngắm hoa sen. Thực buồn cười, ta khi đó còn không biết đó là dấu hiệu gì, còn tưởng rằng nàng đột nhiên tốt rồi đi.” Tiêu Di nói, lại lộ ra dáng cười so với khóc còn khó coi hơn. Tần Nguyệt Miên bước một bước dài đến trước mặt Tiêu Di, đưa tay nắm chặt bờ vai y. Tiêu Di không có né tránh, cũng không có phất tay hắn ra. Tần Nguyệt Miên chậm rãi dùng sức, đưa y ôm sát vào lòng. Tiêu Di không có giãy dụa, dần dần thả lỏng thân thể, tựa ở trước ngực hắn. Có lẽ là vào tình cảnh này làm y buông xuống đề phòng, mà có lẽ là cuối cùng y cũng hiểu được cảm giác mệt mỏi, giờ khắc này, y cư nhiên nghĩ Tần Nguyệt Miên so với chính mình còn có một thân thể gầy yếu hơn, nhưng lại tràn ngập ấm áp cùng sức mạnh, khiến y có một loại cảm giác phi thường an toàn, làm cho y cả người đều muốn buông lỏng xuống. Tần Nguyệt Miên nhịn không được tăng thêm sức lực trên tay, đem Tiêu Di ôm vào trong lòng càng sâu. Bàn tay dưới thân, cứng cỏi mà ấm áp, cùng hắn vô số lần tưởng tượng qua đều như nhau. Nhưng trong ngực hắn lại đang trào lên cuồn cuộn, song cũng không phải dục vọng, mà là một loại ôn nhu như nước. Hắn có thể cảm thấy, lúc này, tâm tư hai người chính là tương thông, mặc kệ Tiêu Di ngày sau có hay không thừa nhận, giờ khắc này, y xác thực là có thích mình. Tiêu Di nhắm mắt lại, lặng im bất động. Chỉ chốc lát sau, cuối cùng cắn răng, nhẹ nhàng đẩy Tần Nguyệt Miên ra. Tần Nguyệt Miên còn chưa chuẩn bị, giật mình nói: “Tiểu Di?” Tiêu Di cố sức nhắm chặt mắt, lúc sau mở ra, trong mắt đã một mảnh trấn tĩnh. Y hít sâu một hơi, nói: “Tần thiếu chủ, xin để ta nói hết.” Tần Nguyệt Miên ôn nhu nhìn hắn: “Ngươi nói đi.” “Nương ta ở bên hồ sen xuất ra một hơi thở cuối cùng, trước khi chết, muốn ta nói ra lời thề.” Y ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt Tần Nguyệt Miên, nói rõ từng câu từng chữ: “Nàng muốn ta cả đời này đều phải nhớ kỹ bản thân là con cháu Tiêu gia, tuyệt đối không được phản bội Tiêu gia, làm điều có lỗi với Tiêu gia, gây sự tình tổn hại danh tiếng Tiêu gia.” Tần Nguyệt Miên nhìn song mâu (đôi mắt) trong sáng của Tiêu Di, chỉ cảm thấy một thùng nước lạnh từ trên đầu giội xuống, thoáng chốc, thẳng từ đỉnh đầu lạnh tới lòng bàn chân. Tiêu Di không nhìn sắc mặt Tần Nguyệt Miên, ngữ điệu bình tĩnh rồi nói tiếp: “Tần thiếu chủ, ngươi đã minh bạch chưa? Chúng ta là tuyệt đối không có khả năng. Cảm tình này nhân thế bất dung, ta cho dù thích ngươi, cũng không thể cùng ngươi một chỗ, bằng không thẹn với tiên mẫu, ta cũng vô pháp tha thứ cho chính mình. Mà ngươi đối với ta… Bất quá còn trẻ cũng chỉ là nhất thời mê luyến, sau khi ta đi, ngươi liền rất nhanh có thể quên đi.” Tần Nguyệt Miên chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng bốc lên. Bọn họ lúc đó, luôn luôn là hắn đứng ở vị trí chủ động, luôn khơi lên lửa giận của Tiêu Di, hưởng thụ người trong lòng vì mình mà nảy sinh tâm tình không ổn định. Chưa bao lâu, một câu nói nhẹ nhàng của Tiêu Di, rốt cuộc có thể dễ dàng mà dâng lên lửa giận trong long hắn, làm hắn đau lòng muốn chết. Điều này đúng hay không nói rõ, hắn đã hãm quá sâu, sâu đến mức rơi vào loại hoàn cảnh hết sức nguy hiểm, chỉ cần thối (lùi) một bước, phía sau chính là vạn trượng vực sâu. Tần Nguyệt Miên nói: “Tiêu Di, ngươi có thể nghĩ ta bá đạo, có thể không thích ta, thế nhưng ngươi dựa vào cái gì hoài nghi tình cảm của ta đối với ngươi? Ngươi cho là, ngươi đem lệnh đường ra làm cái cớ, là có thể đuổi ta đi sao?” Đăng bởi: admin
|
Bích Thuỷ Tiên Âm Chương 19 CHƯƠNG 19 Tiêu Di nói: “Ngươi hiện tại thích ta, ta tin tưởng đây là thực tâm. Thế nhưng ngày mai, ngày mốt, một tháng, một năm qua đi, người còn thích ta sao? Chờ cho đến sau này, ngươi sẽ rõ, thiếu nữ trẻ tuổi dịu dàng so với ta nam nhân như vậy khả ái hơn nhiều lắm, dù ngươi thực sự thích nam nhân, đệ tử Trầm Nguyệt Tông bất cứ một người dù tướng mạo hay tài nghệ cũng đều còn hơn ta rất nhiều, ta lại có cái gì đáng để ngươi yêu thích chứ?” Tần Nguyệt Miên thâm trầm, kiềm chế lửa giận, nói: “Ta đã nói rất rõ ràng, ta thích ngươi đều không phải là tài nghệ của ngươi, cũng không phải dung mạo của ngươi, mà là con người ngươi! Tiểu Di, ngươi sao lại không hiểu chứ?” Tiêu Di thở dài, bất đắc dĩ nhìn Tần Nguyệt Miên. Khuôn mặt này, cho dù là đang thịnh nổ nhiễm một tầng ửng đỏ, cũng như cũ lộ ra dáng vẻ mỹ lệ đoạt nhân hồn phách. Đối mặt với một mỹ nhân như vậy, lại nói rõ như thế, thế gian có mấy người có thể không động tâm đây? Chỉ tiếc, y là Tiêu Di, cũng không phải Tần Nguyệt Miên. Tần Nguyệt Miên có khả năng không để ý ánh nắt người trong thiên hạ, ở trước mặt bao nhiêu người làm một hồi bày tỏ kinh hãi thế tục, có thể đem tất cả kiên trì, khéo léo thực hiện liên hoàn kế đưa ái nhân dẫn dụ đến bên người giam giữ. Nhưng Tiêu Di ngay cả một câu nói thật lòng đều không nói ra. “Tần thiếu chủ, một hồi thâm tình này của ngươi, ta tận tâm cảm tạ, sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ.” Tần Nguyệt Miên nhắm mắt, nói: “Vĩnh viễn nhớ kỹ lại để làm gì? Ta muốn đâu chỉ là một phần như thế.” Tiêu Di cuối cùng cũng khó chịu được áp lực khiến người khác tan nát cõi lòng như thế này, liền đứng dậy rời đi: “Tần thiếu chủ, xin lỗi.” Liền xoay người đi. Tayphải Tần Nguyệt Miên gắt gao nắm chặt chiết phiến trong tay, lại buông ra. Như vậy nhiều lần nắm chặt rồi buông ra, trong lòng đấu tranh không ổn. Hắn nghe được Tiêu Di nói một câu “Xin lỗi”, cuối cùng cũng không khống chế được chính mình, bỏ qua chiết phiến trong tay, cúi người về phía trước, hai tay vững vàng nắm chắc cánh tay Tiêu Di: “Tiểu Di, ngươi vì cái gì muốn cùng ta nói xin lỗi?” Tiêu Di không né tránh, tùy ý hắn nắm tay mình, thấp giọng nói: “Bởi vì ta xác thực đối với ngươi có lỗi.” Tần Nguyệt Miên hai tay càng nắm càng chặt, dùng sức cơ hồ muốn đem hai tay Tiêu Di bẻ gãy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cũng biết ngươi có lỗi với ta.” Hắn nhìn Tiêu Di bình tĩnh như nước, lửa giận bốc lên cùng ái ý xen lẫn cùng một chỗ, cuối cùng phá bỏ cực hạn của lý trí. Tần Nguyệt Miên mang theo phẫn nộ tiến lên phía trước, hung hăng hôn lên đôi môi Tiêu Di. Hắn không mang theo một tia ôn nhu mà mạnh mẽ hôn, tựa hồ muốn đem loại tuyệt vọng gần như vỡ tan này cũng truyền lại cho ái nhân lạnh nhạt như băng ở trước mắt. Tiêu Di cảm thấy trên môi tiếp xúc càng ngày càng có vẻ thô bạo, cuối cùng, lại còn có một chút mùi máu tươi, xem ra chính mình đã cắn Tần Nguyệt Miên. Nhưng y cũng không cự tuyệt người này hôn. Ngay cả chính y cũng nói không rõ điều này đến tột cùng là vì cái gì. Nếu lúc bị một người cùng giới hôn, ở trong suy nghĩ của y, hẳn là một chuyện phi thường chán ghét. Nếu như ở hai tháng trước, cho dù giết y, y cũng quyết không có khả năng tiếp thu việc bị một nam nhân hôn, thế nhưng hiện tại, y chỉ cảm thấy một loại ôn nhu mềm mại khó có thể truyền đạt. Tiêu Di thuận theo mà để Tần Nguyệt Miên hôn môi, thậm chí còn hơi tách đôi môi ra, nghênh tiếp Tần Nguyệt Miên đang không ngừng muốn đưa đầu lưỡi vào. Nhưng vào lúc này, đôi môi Tần Nguyệt Miên lại đột nhiên ly khai y, ngay cả đang cầm chặt tay y cũng buông ra. Tần Nguyệt Miên chất vấn: “Ngươi vì cái gì muốn cho ta hôn ngươi? Ngươi vì cái gì không đẩy ta? Ngươi là do thương cảm ta sao? Ngươi nói đi a! Ta không cần sự thương cảm của ngươi.” Đăng bởi: admin
|