Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
|
|
Lương Lạc Sanh Chương 10: Pidgey Đá vụn bốn phía bị đấu khí quét qua bắn tung tóe khắp nơi, nam nhân tuy rằng lợi hại, nhưng so cấp bậc lại chênh lệch quá nhiều, chưa tính cùng cấp, đấu khí của dị thú cũng mạnh hơn so với nhân loại rất nhiều, huống chi là cấp bậc cách nhau xa như vậy. Nam nhân ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, đã bị đá vụn cùng đấu khí đánh trúng, trực tiếp phun ra một búng máu. Ngay cả Reese thể năng cùng đấu khí đều cao hơn thường nhân cũng bị thương nặng như vậy, Sa Nặc Nhân càng là không thể thoát khỏi, nhưng ngoài ý muốn chính là, Sa Nặc Nhân lại hoàn toàn không tổn hao gì ngồi dưới đất, đấu khí cùng đá vụn bắn lại đây như bị cái gì đó ngăn cản, vòng qua hắn đánh về phía núi đá cùng cây cối đằng sau. Sau khi đợt công kích này qua đi, Sa Nặc Nhân hướng nam nhân bị thương chạy tới, “Ngươi sao rồi? Có thể cử động sao?” Sa Nặc Nhân dùng sức nâng hắn lên, muốn đem hắn đến địa phương có bụi cỏ che chắn. Nam nhân lãnh đạm trên mặt chợt lộ ra kinh ngạc, ngay cả hắn đều bị thương thành như vậy, Sa Nặc Nhân là một cái Arthur cư nhiên không có chuyện gì? Giữa lúc Sa Nặc Nhân vội vàng tìm nơi ẩn núp, trong đầu liền vang lên giọng nói của Pidgey, [ Nằm sấp xuống! ] Nguyên lai tê giác thú kia thấy một đòn không thành, liền hướng phía bọn họ đánh thêm một đòn khác. Sa Nặc Nhân buông tay, trực tiếp nằm úp sấp trên thân nam nhân, đem người kia bảo hộ dưới thân mình, khiến cho đấu khí lần thứ hai vòng qua Sa Nặc Nhân đánh úp về phía nơi khác, lần này nam nhân nhìn thấy rõ ràng bỗng cảm thấy khác thường. Sa Nặc Nhân ngồi dậy, thở hồng hộc nhìn tê giác thú công kích bọn họ, mặt khác hai con cao cấp tẩu thú còn lại vẫn đang cắn xé lẫn nhau, chỉ có đầu tê giác thú này chú ý tới bọn họ, sau hai lần đánh tới không thành, cư nhiên nhấc một chân thô to như trụ lên, hướng bọn họ đi tới, mỗi một bước hạ xuống đều chấn động đến đất núi rung chuyển. Sa Nặc Nhân ánh mắt kiên định nhìn con tê giác thú đang tiến lại gần đây, [ Pidgey, vừa nãy có phải là ngươi đã cứu ta? Ngươi có thể ngăn cản nó sao? ] Pidgey âm thanh có chút ngập ngừng, [… Có thể, chuẩn bị sẵn sàng! ] Pidgey ở trong đầu hô to một tiếng, một tia sáng trắng cấp tốc bay ra, “vù” một tiếng, thiên địa(1) đều an tĩnh. 1: trời đất Sa Nặc Nhân cảm giác mình trong chốc lát cứ như vậy mất đi ý thức, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chờ hắn lại cảm nhận được tiếng gió, thời điểm lại nhìn thấy bầu trời, mới phát hiện mình đang nằm ở trên mặt đất. Hắn cấp tốc bò dậy, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn sững sờ nửa ngày không hoàn hồn. Ba đầu cao cấp tẩu thú, giờ khắc này đều ngã chổng vó, không biết còn sống hay đã chết. Hắn không nghĩ tới, Pidgey sẽ có năng lực đáng sợ như vậy. [ Pidgey, ngươi có khỏe không? ] Sa Nặc Nhân tại trong ý thức hỏi. Đợi nửa ngày, mới nghe thấy âm thanh của pidgey, âm thanh rất suy yếu, [ Mau chóng rời khỏi nơi này, ta chỉ có thể làm được như vậy. Hồn lực đã tiêu hao nhiều lắm, không còn cách nào duy trì tỉnh táo, một thời gian nữa ta sẽ lâm vào ngủ say. Cái này cho ngươi, thử dùng ý thức lực đem nó mở ra, học được tìm kiếm ‘Nguyên Quả’, tìm tới xích anh quả(2), đợi đến thời điểm xích anh quả thành thục, ta sẽ tỉnh lại. Trong thời gian này ngươi phải cố gắng tăng cường căn nguyên ý thức lực, loại năng lực này so với tinh thần lực mạnh hơn nhiều lắm, nhưng cũng nguy hiểm hơn nhiều. Tinh thần lực có phân chia cao thấp, nhưng căn nguyên ý thức lực lại là dùng dày cùng mỏng để phân ra cấp bậc. Đơn giản mà nói, tinh thần lực chỉ là một nhánh nhỏ của ý thức lực, nó là một cái tuyến(3), căn cứ vào thiên phú của mỗi người để quyết định phẩm chất của tuyến. So sánh với nó, căn nguyên ý thức lực chỉ là một phần nhỏ, trong đó, có thể là một, cũng có thể là rất nhiều khả năng, cái này phải xem năng lực của chính ngươi, cùng tinh thần lực đơn thuần so ra, căn nguyên ý thức lực càng to lớn hơn, như đại dương cùng dòng suối nhỏ, giống như tồn tại của vũ trụ với tinh thể. Ngươi phải cố gắng, ta muốn ngủ. ] 2: theo QT là xích hoa anh đào quả 3: đường phân cách, đường chỉ (ed: trong đây chắc là điểm xuất phát) Trong tay Sa Nặc Nhân xuất hiện một chuỗi dây xích, được cấu tạo từ 12 mảnh xương thú thấu triệt óng ánh bạch quang chế thành, mỗi một mảnh đều bị mài thành hình bầu dục, to bằng móng tay, dùng một sợi dây màu đỏ xuyên qua. Sa Nặc Nhân nắm chặt dây xích, đeo trên cổ tay. Xoay mặt nhìn thấy nam nhân kia cũng tỉnh rồi, chính là lại nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt tràn đầy thâm thúy, không biết đang nghĩ gì. “Nơi nào bị thương? Ta mang một chút dược tề lại đây.” Sa Nặc Nhân từ không gian giới chỉ đem một đống dược tề đều lôi ra, đặt xuống trước mặt nam nhân, cho người kia chọn lựa. Nam nhân nhìn qua Sa Nặc Nhân một chút, từ chiếc nhẫn không gian của mình lấy ra một bình dược, mở miếng uống vào. Sa Nặc Nhân: “…” Nam nhân đứng lên, nâng kiếm hướng ba đầu cao cấp tẩu thú ngã xuống bất động đi tới. “Này, ngươi tốt nhất đừng qua đó, vạn nhất chúng nó tỉnh lại làm sao bây giờ?” Sa Nặc Nhân luống cuống đem dược tề thu về, muốn đi lên kéo nam nhân trở về, còn muốn bận tâm Tả Nhan vẫn đang bất tỉnh. Nam nhân căn bản không có để ý đến hắn, Sa Nặc Nhân cũng không thèm quản hắn, quay qua đánh thức Tả Nhan, vạn nhất có nguy hiểm, bọn họ có thể nắm chắc cơ hội chạy trước, sẽ không quản chết sống của nam nhân. Tả Nhan tỉnh lại, còn có chút mờ mịt, ngồi nửa ngày mới giật mình kêu lên, “A! Tuẫn thú của ta!” Khẩn trương tháo bỏ cổ áo, phát hiện tiểu thú hảo hảo vùi trong ngực cậu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Phát hiện tuẫn thú không có chuyện gì, Tả Nhan lúc này mới có tâm tình để ý những chuyện khác, thời điểm thấy được ba con tẩu thú cao cấp nằm cách đó không xa, sợ đến há to miệng, lén lút hỏi Sa Nặc Nhân, “Này đó… Là hắn giết chết?” Sa Nặc Nhân nhìn nam nhân đang vây quanh ba con tẩu thú quan sát, không mở miệng. Nam nhân dừng bước, giơ tay đối quang não nói gì đó, không bao lâu, có hai người từ phía trên tụt xuống, đến khi nhìn thấy ba đầu tẩu thú nằm bất động, sửng sốt một chút, bất quá vẫn bước nhanh tiến đến. Bọn họ lần thứ hai lôi ra bình chứa đặc thù, bắt đầu thu thập máu của tê giác thú. Chờ sau khi thu thập xong, ba người mới đi tới, tìm một con đường nhỏ trèo lên, cùng mấy người rời đi.
|
Lương Lạc Sanh Chương 11: Rời đi Cách đó không xa đáp xuống một chiếc phi thuyền, xung quanh đây thật lặng lẽ, một cái bóng dị thú cũng không có, rất khó để tưởng tượng bọn họ vừa rồi còn bị đuổi giết chạy trốn tứ phía. Sau khi bọn họ bước lên, phi thuyền lập tức cất cánh, vì phòng đêm dài lắm mộng(1), vẫn là mau rời đi tốt hơn. 1: phòng ngừa nguy cơ (ed: ở đây là bị tập kích) Thu Đồng lão sư nhìn thấy Sa Nặc Nhân cùng Tả Nhan trở về, mới thở phào nhẹ nhõm. Tả Nhan nhìn thấy lão sư, hắc hắc cười, móc ra tuẫn thú của cậu như hiến vật quý, “Lão sư, nhìn xem, đây là tuẫn thú của ta, đáng yêu đi?” Thu Đồng lão sư tức giận, lúc này cũng không thể không hòa hoãn biểu tình, “Ân, không sai, thất cấp tuẫn thú, dù còn nhỏ nhưng ở tình huống như vậy mà có thể thu phục được, coi như là duyên phận của trò.” Tuy rằng An Kỳ thu phục được một cái bát cấp tuẫn thú, nhưng có thể tại trên đường chạy trốn thuần phục một đầu tuẫn thú, Tả Nhan cũng đã là không tệ rồi. Khiến lão sư bọn họ lo lắng chính là Sa Nặc Nhân, hắn là người được chú ý nhất trong đám học trò đến đây lần này, trước khi tới bọn họ còn nghĩ rằng, hắn sẽ thu phục được một cái có đẳng cấp cao tuẫn thú, có khi còn là tuẫn thú tam đẳng (( Cô Nguyên Lang, thời điểm hắn thử thu phục nó, mấy vị lão sư cũng rất cao hứng, chỉ là không ngờ đến sẽ thất bại, còn bị Cô Nguyên Lang đánh rớt xuống chân núi, tinh thần lực hoàn toàn bị thương tổn, đồng thời tay không mà về, điều này làm cho mấy vị lão sư đều lo lắng. (ed: truyện này chắc đẳng và cấp là hai khái niệm khác nhau) Thu Đồng lão sư cùng Thịnh lão sư đồng thời vì Sa Nặc Nhân làm kiểm tra, đều cho ra kết luận giống nhau, Sa Nặc Nhân tinh thần lực xác thực đã biến mất, không chỉ có vậy, thiên phú căn nguyên của hắn cũng bị trọng thương. Hai vị lão sư kiểm tra xong, đều rất khó hiểu, ánh mắt phức tạp nhìn Sa Nặc Nhân, cũng không nói thêm gì, chỉ để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt. Có trời mới biết bọn họ có bao nhiêu lo lắng, Sa Nặc Nhân là con trai độc nhất của Sa tộc, Sa tộc một cái gia tộc to lớn đều trông cậy vào Sa Nặc Nhân, hắn nếu có bất trắc gì, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Sa tộc. Nhưng mà, người chuyện vừa vặn là hắn. Đáng giận nhất chính là, trước khi xuất phát, Sa tộc không yên lòng để cho con trai độc nhất của họ đi đến địa phương nguy hiểm như vậy, đã muốn phái vài cái Reese đi theo bảo vệ, lại bị trường học cự tuyệt, bọn họ còn vỗ ngực bảo đảm rằng, học viện đi thuần phục tuẫn thú ở Aslamo tinh mười mấy năm qua, cũng không có xảy ra chuyện gì, lần này chắc chắn cũng vậy. Nhưng là, lần này vừa vặn lại là một cái ngoại lệ. Sa Nặc Nhân không biết đến phiền não của lão sư, ngồi tại bên trong khoang thuyền nghiên cứu chuỗi dây xích Pidgey đưa cho hắn. Chuỗi dây xích có 12 mảnh, Pidgey chỉ nói cho hắn phải dùng ý thức lực để mở ra, Sa Nặc Nhân cũng không biết phải mở cái nào trước, chỉ có thể giải phóng ý thức lực đi thăm dò thử. Dựa theo lời Pidgey giải thích, tinh thần lực chỉ là một cái tuyến, căn nguyên ý thức lực mới là bản chất thực sự, hắn hiện tại chỉ có thể cảm giác được, bên trong ý thức hải(2) của mình có thể nhìn thấy hình dáng một đồ vật được bao bọc trong một tầng sương trắng mơ hồ, cơ hồ rất yếu, này chính là căn nguyên ý thức lực. 2: biển ý thức (ed: c.ơn bn Namida_Tsuyuki đã nói cho mình) Từng chút từng chút thăm dò, hiện tại chỉ có một mảnh hấp thu ý thức lực của hắn, chỉ có điều, ý thức lực hiện tại của hắn quá bạc nhược, cũng không đủ truyền vào mảnh xương kia. Sa Nặc Nhân truyền ý thức lực vào bên trong xong có thể thấy được, nơi vòng ngoài có hơi hiện ra hoàng sắc(3) nhàn nhạt, này có phải “Nguyên Quả” Pidgey nhắc đến.. 3: cũng màu vàng Ý thức lực của hắn trước mắt rất yếu, quả nhiên cần phải cố gắng luyện tập thêm. Nếu ý thực lực cùng tinh thần lực có chỗ tương tự, như vậy hắn đã có phương pháp luyện tập rồi. Bên trong một phòng khác, nam nhân thu được một cái truyền tin. “Đã tìm ra đối tượng ám sát Cổ Đằng Nhất.” “Là ai?” Đối phương gửi tới một tấm hình, cùng bảng giới thiệu tóm tắt thân phận. Nam nhân nhìn bức ảnh, không nhịn được nhíu mày, “Là hắn?” “Vâng, trước mắt hết thảy chứng cứ đều chỉ về hắn, người bị bắt cũng khai ra chứng cứ là do hắn gây nên.” Nam nhân trầm mặc liếc qua, “Phụ thân nói thế nào?” “… Không hề nói gì.” “Đã biết.” Nam nhân đóng lại quang não, im lặng một mình ngồi xuống. Trên đường trở về, Tả Nhan không chỉ một lần hướng hắn khoe khoang tuẫn thú của cậu, là một kim mao Ty Ngự Miêu, mắt là bảo thạch xanh biếc, phi thường xinh đẹp, Tả Nhan chỗ nào cũng đều mang theo nó. Từ phòng ăn trở về, dọc đường đi Tả Nhan đều nói không ngừng, thời điểm nhìn thấy người đứng trong hành lang, âm thanh tự nhiên im bặt. Mũi của cậu đến giờ vẫn còn sưng, trên mặt trầy da cũng chưa khỏi, cái cổ càng là đau nhức nhiều hơn, trong lòng Tả Nhan cảm thấy e ngại nam nhân này. Sa Nặc Nhân thấy hắn đứng trước cửa phòng của chính mình, “Tìm ta?” Nam nhân không có lên tiếng, chỉ là tránh ra khỏi lối vào, nhường cho Sa Nặc Nhân đi vào trước. Tả Nhan thấy thế, dán vào trên tường trốn về phòng của chính mình. Sa Nặc Nhân đi tới mở cửa, “Thương thế của ngươi sao rồi?” “Đã không có chuyện gì.” Nam nhân theo sau hắn vào phòng. Tại bên trong chỉ có một cái giường, bàn cùng ghế tựa, Sa Nặc Nhân tại mép giường ngồi xuống, đem ghế nhường lại cho cái nam nhân kia, “Tìm ta có việc?” Nam nhân đứng trong phòng, ánh mắt thâm thúy, “Ngươi nhận thức Cổ Đằng Nhất?” Sa Nặc Nhân không nghĩ tới nam nhân lại hỏi cái này, gay go chính là, hắn trừ khả năng hiểu được ngôn ngữ nơi này của nguyên chủ, một điểm ký ức cũng không có, nam nhân đặt câu hỏi như vậy, Sa Nặc Nhân cũng không biết nên trả lời như thế nào, biết hay là không biết. Thấy đối phương vẫn đang đợi câu trả lời của hắn, Sa Nặc Nhân chỉ có thể lung tung gật đầu. Ánh mắt nam nhân trầm xuống, lạnh giọng hỏi, “Tại sao biết?” Sa Nặc Nhân lòng bàn tay có chút toát mồ hôi, tại sao biết? Hắn đến Cổ Đằng Nhất là ai cũng không biết, liền sao biết được lý do? Hắn có chút hối hận, mới vừa rồi nên nói không quen biết, như vậy liền không có vấn đề đằng sau. Nam nhân tầm mắt như đao, nhìn chằm chằm hắn, âm thanh lại lạnh hơn mấy phần, “Tại sao biết?”
|
Lương Lạc Sanh Chương 12: Về nhà Sa Nặc Nhân không khỏi có chút chột dạ, tầm mắt của nam nhân phảng phất như có thể nhìn thấu hắn, né tránh tầm mắt của người kia, Sa Nặc Nhân vừa muốn đứng lên, một nguồn sức mạnh vô hình bóp lấy cổ của hắn, thẳng đem hắn ấn ở trên giường. Sa Nặc Nhân khó thở, muốn gỡ bỏ trói buộc, lại không nắm được bất kỳ thứ gì, loại cảm giác cổ bị bóp lấy kia, làm cho hắn có phần không thể hô hấp. “Có năng lực đặc thù gì, mau xuất ra.” Giọng đàn ông trầm thấp, rõ ràng rất êm tai, giờ khắc này lại như tiếng gọi của tử thần. Cảm giác khó thở cường liệt kéo đến, khiến Sa Nặc Nhân rất thống khổ, hắn không ngừng lắc đầu, gian nan mở miệng, “Không… Có, ta không có…” Nam nhân chậm rãi tăng lên sức mạnh, giống như muốn đem cái cổ tinh tế của Sa Nặc Nhân cắt đứt. “Đồ vật ở nơi nào?” Nam nhân lên tiếng. Tử vong uy hiếp đến Sa Nặc Nhân, hắn biết rõ nam nhân này có bao nhiêu tàn nhẫn cùng quyết đoán, như giết chết phi thú, lại như khi ấn đầu Tả Nhan xuống, cùng một chưởng đánh ngất cậu giống nhau. Nghẹt thở khiến trước mắt Sa Nặc Nhân từng trận màu đen, hắn không biết, không biết thứ gì, không quen biết Cổ Đằng Nhất, cũng không có cái gì năng lực đặc thù… Sa Nặc Nhân tưởng như mình sẽ chết, nam nhân lại tại thời khắc cuối cùng buông hắn ra. Không khí bỗng chốc xông vào, làm cho hắn kịch liệt ho khan, như muốn xé rách cổ họng, khụ đến khi nước mắt rơi xuống. Mẹ! Nam nhân cứ như vậy đứng ở bên trong phòng, lạnh lùng nhìn hắn, Sa Nặc Nhân thống khổ ở trong mắt người kia không tạo nên bất luận rung động gì, hai con mắt sâu thẳm như một hồ nước đọng, không có gì có thể ở nơi đó lưu lại một tia gợn sóng. Nam nhân không nói gì thêm, xoay người ly khai. Không có lực lượng luôn khiến người ta sợ hãi, nam nhân kia lại là như thế nào? Sa Nặc Nhân ở trên giường suy nghĩ rất nhiều, loại năng lực một lần có thể đẩy ngã ba đầu tẩu thú cao cấp, quả thực không phải hắn. Còn lai lịch của Pidgey, nếu nó không nhắc tới, hắn cũng không thể nào biết được, chỉ cần biết Pidgey đối hắn không có ác ý, cũng lần lượt cứu hắn như vậy là được rồi, tại bên trong cái thế giới xa lạ này, có Pidgey làm bằng hữu tri tâm của hắn, vậy là đủ rồi. Sau lần đó, tới tận khi chuyển sang phi thuyền cứu viện, đều không có gặp lại nam nhân kia, đối với chuyện này, Sa Nặc Nhân cũng không chú ý. Cứu viện phi thuyền mất rất nhiều thời gian mới đến được Sevina tinh cầu, đây là một cái cấp B tinh cầu tại Thiên Xu tinh vực, bởi vì gần Đế Đô Tinh (( Phổ Tư Ma, lại bị người ta gọi là “tiểu đế đô”, so sánh với nhau, tinh cầu này so với nhiều tinh cầu cấp A khác cùng tinh vực đều muốn phát đạt hơn, nguyên nhân chính là vì, nó ở gần đế đô tinh. Tại trên phi thuyền mấy ngày, Sa Nặc Nhân ngoại trừ luyện tập ý thức lực, thời gian còn lại cơ bản đều là vùi đầu học tập bổ sung thêm kiến thức về thế giới này, hắn thông qua rất nhiều con đường tìm hiểu thêm về nơi này, cũng biết rõ thân phận thật sự của mình. Hắn là con trai độc nhất của đệ nhất thế gia trong bảy thế gia lớn tại thủ đô tinh (( Sa tộc, mấy đời đều chỉ là con một, hai năm trước cuối cùng thức tỉnh tinh thần lực, loại năng lực này ở trên người Arthur đều là rất ít ỏi, cũng rất cường đại, nghe mọi người đồn đại, Sa tộc sắp sửa quật khởi(1), ở trong tay Sa Nặc Nhân nghênh đón thời kỳ cường thịnh, lời đồn đại đó căn bản chính là ở, Arthur tinh thần hệ, luôn nắm giữ giá trị tinh thần lực rất cao. Mà hiện tại quay về từ Aslamo tinh, Sa Nặc Nhân không chỉ mất đi siêu cao tinh thần lực vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, hơn nữa căn nguyên thiên phú cũng bị phá hủy, này đối Sa tộc mà nói, chắc chắn là đả kích trí mạng. 1: vùng lên, mạnh trở lại Sa Nặc Nhân đi xuống phi thuyền, còn không có ý thức được điều này. Sa tộc bảo tiêu tại phi trường đã chờ đợi hồi lâu, nhìn thấy Sa Nặc Nhân đi ra, liền bước nhanh nghênh đón. “Thiếu gia, đi bên này.” Bảo tiêu dẫn Sa Nặc Nhân hướng đến một cái huyền phù(2) xa hoa. 2: xe bay (ed: cái này chắc ai từng đọc thể loại tương lai chắc sẽ biết) Nhìn thấy huyền phù đỏ rực nổi bật như vậy, Sa Nặc Nhân không nhịn được cau mày, đây chính là thường thức của nguyên chủ? “Nặc nhân, gặp lại sau!” Tả Nhan vui vẻ hướng Sa Nặc Nhân vẫy tay từ biệt, chạy về phía xe đón chính mình. Sa Nặc Nhân cười cười, nhìn thấy An Kỳ lãnh đạm, cũng đi theo bảo tiêu của mình, lúc này mới lên xe rời đi. Dọc theo đường đi, hắn đều nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn phải nhận thức một chút tinh cầu này, sau này còn muốn sinh hoạt tại đây. Hoàn cảnh thật không sai, thành thị quy hoạch cũng rất tốt, loại cảm giác tự do tự tại này, khiến Sa Nặc Nhân rất thoải mái. Nếu như không phải sắp nhìn thấy người thân của nguyên chủ, Sa Nặc Nhân sẽ càng cảm thấy tươi đẹp hơn. Huyền phù dừng lại trước một tòa biệt thự, nơi này đã hoàn toàn ra khỏi thành thị, thuộc về ngoại thành, phong cảnh rất đẹp, biệt thự có diện tích rất lớn, hoặc là nói, từ nơi này nhìn tới, đều là địa bàn của Sa tộc, có hoa viên, có bãi cỏ, có vườn cây, cũng có rất nhiều tòa biệt thự không biết tên. Cửa biệt thự đã đứng rất nhiều người, nhìn thấy Sa Nặc Nhân xuống xe, một nam nhân mặt mày thanh tú, ánh mắt ôn nhu bước nhanh lại đây nghênh đón, “Nặc Nặc.” Sa Nặc Nhân đoán rằng, người này hẳn là mỗ phụ của nguyên chủ (( Solan, hắn bước tới, cùng ôm lấy Solan, cất tiếng gọi, “Mỗ phụ.”
|
Lương Lạc Sanh Chương 13: Sa gia Cách gọi này, hắn đã lâu không dùng qua, lần thứ hai kêu lên danh xưng này, khiến đôi mắt Sa Nặc Nhân cảm thấy chua sót. Người này ngày sau sẽ là mỗ phụ của hắn, giống như của hắn mỗ phụ như vậy ôn nhu thiện lương. Solan vỗ nhẹ sau lưng nhi tử, “Hảo hài tử, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Một nam nhân trung niên biểu tình nghiêm túc, mặc âu phục đi tới, tại trên vai Sa Nặc Nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ, lại không hề mở miệng. Hẳn là phụ thân của Sa Nặc Nhân • Sa Phí Đề, là người bình thường, tại Sa gia không có thức tỉnh thành Reese hoặc là Arthur, mà lại là một cái bình thường nhân, Sa gia gia chủ đương thời, hết thảy sinh ý đều là đang trong tay hắn. Một vị lão giả tóc hoa râm, hai mắt rung rung nhìn Sa Nặc Nhân, từng tiếng kêu, “Nặc Nặc, Nặc Nặc đến, để cho gia gia nhìn ngươi một chút.” Hiển nhiên, sự tình hắn bị thương, học viện trước đó đã báo cho Sa tộc. Sa Nặc Nhân đi tới, bị lão gia tử lôi kéo, từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, mới ôm hắn vỗ nhẹ, như muốn an ủi hài tử chấn kinh. “Ta không sao, gia gia.” Sa Nặc Nhân an ủi lão gia tử, có một cái gia đình ấm áp như vậy, Sa Nặc Nhân đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đều quan tâm hắn, rất thương hắn. “Đến đến, gia gia đã vì ngươi mời một trị liệu sư cao cấp, mau vào để hắn xem cho ngươi.” Lão gia tử hướng tay hắn lôi kéo, tiến vào đại sảnh. Sa Nặc Nhân nhìn thấy một người trẻ tuổi, đại khái khoảng 20, mắt đầy lo lắng nhìn hắn. Người nọ là Sa Tỉnh Vinh anh họ Sa Nặc Nhân. Bên cạnh hắn đứng một người thiếu nữ xinh đẹp, chỉ tầm 16, 17 tuổi, nàng hướng hắn ánh mắt rất kỳ quái, bên trong lại không có lo lắng. Nàng là em gái ruột của Sa Tỉnh Vinh • Sa Tỉnh Yên, so với Sa Nặc Nhân lớn hơn, là chị họ hắn. Sa Nặc Nhân hướng bọn họ gật đầu, liền theo lão gia tử đi vào. Người một nhà hắn vây quanh ngồi tại ghế sô pha, chờ cao cấp trị liệu sư chẩn đoán kết quả. Không mất nhiều thời gian, trị liệu sư đã thu hồi tay, đối lão gia tử nói, “Căn nguyên thiên phú của hắn đã bị hủy, không còn cách nào chữa trị, thương trên người hắn, tìm y sư tới nhìn một chút đi, dược của ta không dùng được.” “Cái gì?” Lão gia tử ngây ngẩn cả người, “Ngươi nói cái gì? Ta tôn tử chính là cái Arthur rất hiếm, không tìm trị liệu sư, còn gọi cái gì y sư? Hắn cũng không phải người bình thường, hắn là Arthur a! Ngươi hảo hảo xem lại cho hắn, nhanh, mau nhìn lại cho hắn.” Trị liệu sư lắc đầu, thở dài nói, “Thật không có cách nào.” “Cái gì gọi là không có cách nào?” Lão gia tử gào lên. Phụ thân là người bình tĩnh nhất, kéo trị liệu sư ra ngoài nói chuyện, những người còn lại nhanh chóng động viên tâm tình kích động của lão gia tử. Sa Nặc Nhân từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, cái gì cũng không nói. Lão gia tử thở hổn hển nửa ngày, cầm lên ly thủy tinh ném về hướng cửa, gầm lên, “Học viện đáng chết! Dám hủy cháu ta! Lần này Sa Đạo Dương ta chắc chắn phải rạch ròi với các người! Chuẩn bị xe! Ta muốn đến cái học viện chết tiệt kia!” Phụ thân hắn vừa trở về, thấy lão gia tử nổi trận lôi đình, liền an ủi nói, “Ngài trước đừng tức giận, việc này nhất định học viện sẽ cho chúng ta một lời giải thích hợp lý.” “Nặc Nặc là đích tôn duy nhất của ta! Phải chịu oan ức lớn như vậy, ta có thể nào bình tĩnh nổi! Trong đó có cái vấn đề gì, người khác không biết, không có nghĩa là qua được mắt Sa Đạo Dương ta! Súc sinh đáng chết, thật sự cho rằng Sa tộc là quả hồng nhuyễn, cư nhiên đem chủ ý đánh tới trên đầu ta! Ta không thể bỏ qua cho bọn hắn! Đi chuẩn bị xe!” Lão gia tử đã nổi trận lôi đình, không ai có thể ngăn cản được. Lúc này, quản gia vội vàng chạy vào, “Lão gia, bên ngoài có người tự xưng là ‘Hội đảm bảo quyền lợi Arthur’ nói muốn gặp ngài.” Lão gia tử lại nóng máu, cả giận nói, “Bọn họ đến Sa gia làm cái gì?” Chừng mười người đã đứng tại cửa chính, nam nhân đứng đầu lấy ra một trương(1) lệnh bắt giữ. 1: tờ giấy “Ta theo mệnh lệnh hội trưởng ‘bảo đảm quyền lợi cho Arthur’, đến đây bắt giữ Sa Nặc Nhân. Hội trưởng đã hướng tòa án đế quốc yêu cầu khởi tố Sa Nặc Nhân, tội cố ý thương tổn đến Arthur, trái lệnh sử dụng ‘Phệ Thần thủy’, cố ý hãm hại cao cấp chế tạo cơ giáp sư, đây là lệnh bắt giữ.” Một tràng tội danh được liệt kê đến, toàn bộ Sa gia hiện tại đều bối rối. Lão gia tử quát mắng, “Toàn là nói bậy! Ngươi nói cái tội danh kia ở đâu ra? Nặc Nặc nhà ta làm tổn thương đến ai?!” Nam nhân lộ ra một nụ cười trào phúng, “Sa Nặc Nhân bỏ qua sắc lệnh nghiêm cấm của đế quốc, sử dụng ‘Phệ Thần thủy’, phế đi tinh thần lực của đại sư chế tạo cơ giáp • Cổ Đằng Nhất, hắn hiện tại còn đang trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, Sa Nặc Nhân hành hung, chứng cứ xác thực, có nghi vấn gì liền đến tòa án nói sau đi, dẫn hắn đi.” Sa Nặc Nhân vẫn luôn yên lặng lắng nghe, mãi đến khi nghe đến tên này Cổ Đằng Nhất mới có phản ứng, danh tự này hắn sâu sắc nhớ kỹ, nam nhân kia vì điểm này mà suýt nữa giết hắn. Lão gia tử tức giân công tâm, một câu cũng không nói được, trực tiếp ngất đi. Sa gia nhất thời rối loạn, cấp cứu liền cấp cứu, cùng Duy Xúc đối kháng liến đối kháng. Liên tiếp bị đả kích, khiến Solan thân thể vốn đã không khỏe sắc mặt càng thêm trắng bệch, túm chặt tay nhi tử không buông. Bảo tiêu của Sa gia, mỗi một người đều lấy ra nút không gian, chuẩn bị cùng đám người Duy Xúc đối nghịch. Duy Xúc cả giận, “Các người đây là muốn tạo phản sao? Đừng tưởng rằng là một trong bảy đại thế gia mà có thể coi thường luật pháp! Ai dám ngăn cản ta bắt giữ người, đồng thời bắt giữ!” Sa Nặc Nhân tại bên trong hỗn loạn bị mang lên xe, thời điểm hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cửa xe liền bị đóng lại.
|
Lương Lạc Sanh Chương 14: Arthur Trong tám năng lực lớn, hệ chiến đấu có bốn, hệ phụ trợ cũng có bốn. Đem bốn loại dược tề tiêm vào, năng lực của mỗi cá nhân sẽ thức tỉnh theo hướng khác nhau, có đấu khí năng lực, sẽ phân về ban chiến đấu, còn lại sẽ về hệ phụ trợ. Những người thức tỉnh đấu khí, thường được gọi là Reese, bọn họ nắm giữ sức chiến đấu siêu cường, cùng thể lực phi thường, ý chí cương nghị, bọn họ chiếm 20% toàn bộ Bạch Ngân tinh hệ tổng dân số, là lực lượng quân sự chủ yếu biểu hiện sức mạnh của một quốc gia. Còn những người thuộc phụ trợ hệ, dùng tinh thần lực làm nền, được gọi là Arthur, bọn họ thể năng yếu kém, một số trường hợp ngay cả người bình thường cũng không bằng, nhưng bù lại bọn họ lại là phụ trợ hệ, là hậu thuẫn cùng phụ tá đắc lực của ban chiến đấu, bọn họ trong Bạch Ngân tinh hệ chiếm không quá 8%, là một quốc gia chủ yếu phát triển về khoa học kỹ thuật, Arthur đối quốc gia mà nói, mỗi một người đều là tài phú quý giá. Cho nên tại sinh hoạt hàng ngày, Reese cùng Arthur được hưởng thụ những quyền lợi mà người bình thường không có, mà Arthur ở một vài phương diện còn trội hơn Reese, chỉ vì bọn họ ít ỏi lại rất quan trọng, có giá trị sinh mệnh cao hơn người thường, cho nên tính mạng của họ phi thường quý giá, bất cứ ai có ý đối với Arthur bât lợi, đều sẽ chịu xử lý của pháp luật. Sa Nặc Nhân xảy ra chuyện, này đối Sa gia mà nói, quả thật là chuyện động trời. Không quản chuyện này có phải do Sa Nặc Nhân gây ra hay không, dính đến mưu hại Arthur, đều rất phiền phức. Càng khó khan hơn chính là, nếu Sa Nặc Nhân cũng là một cái Arthur, vậy thì còn có được một tầng bảo vệ, nhưng là, cách đó không lâu, tinh thần lực của hắn đã biến mất, căn nguyên thiên phú cũng bị phá hủy, bị cao cấp trị liệu sư phán là người bình thường, đã như thế, tình cảnh của hắn càng thêm nguy hiểm, mà hắn, lại không có cách nào chứng minh những chuyện kia không phải do hắn gây ra, bởi vì hắn hoàn toàn không sót lại chút ký ức nào từ nguyên chủ. Đối chứng cứ lần lượt bày ra trước mắt, giống như một lưỡi dao sắc bén, muốn đem Sa Nặc Nhân đưa xuống địa ngục. Sa Nặc Nhân bị "Arthur giữ gìn quyền lợi" giam lại, không có mở phiên tòa, đến cơ hội trở mình hắn cũng không có. Trong khoảng thời gian này, mấy người Sa gia đều đến xem hắn mấy lần, cũng vì hắn tìm tới một cái nổi danh nhất luật sư, nhưng ngay cả trong thời điểm trao đổi với luật sư, liền ngay cả luật sư cũng không nhịn được lắc đầu. Sa Nặc Nhân đối những chuyện kia không có bất cứ ấn tượng nào, muốn trở mình, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, căn bản không có chỗ có thể xuống tay. Sa Đạo Dương tức đến ngã bệnh, vẫn chỉ có thể nằm trên giường, mê mê tỉnh tỉnh, thời gian tỉnh táo ít, gần như luôn mê man. Chuyện này vừa xảy ra, Sa tộc bị đẩy lên đầu song ngọn gió, Sa Phí Đề bận bụi tứ phía, vừa muốn chăm sóc nhi tử, vừa muốn chống lại áp lực từ ngoại giới, còn muốn phân tâm chăm sóc người yêu cùng phụ thân đang trên giường, mấy ngày ngắn ngủi, Sa Phí Đề liền gầy đi trông thấy, tin tức luật sư mang về, cũng không được khả quan lắm. Solan nắm chặt tay trượng phu, khuôn mặt tiều tụy, "Nặc Nặc thế nào rồi? Luật sư nói sao? Có thể lật lại bản án hay không?" Sa Phí Đề trong lòng cũng rất lo lắng, nhưng không thể lộ ra bộ mặt suy yếu, cố gắng động viên người yêu, "Em đừng quá lo lắng, anh sẽ cố gắng nghĩ biện pháp." Solan hiểu rất rõ trượng phu, nghe nói như vậy, khẳng định là không có biện pháp. Nam nhân bộ dáng đơn bạc(1), nước mắt mông lung, "Tại sao lại như vậy? Nặc Nặc là hảo hài tử, rốt cuộc là ai muốn hãm hại con ta?" 1: thân thể yếu đuối Sa Phí Đề trầm mặc, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, không chỉ là vấn đề riêng của nhi tử nữa, dính đến Cổ Đằng Nhất, chuyện này liền khó giải quyết. Cổ Đằng Nhất là một trong số ít cơ giáp chế tạo sư cấp tám nổi tiếng của đế quốc, tại trong giới cơ giáp có danh vọng rất cao, được gọi là "người có hy vọng đạt được cấp chín". Càng quan trọng là... Hắn có ảnh hưởng rất lớn trong giới chính trị của đế quốc, hắn là một cái đệ nhất cao cấp cơ giáp chế tạo sư, trợ thủ đắc lực trong ba người dưới trướng Diễm vương, mà Diễm vương đương nhiệm lại là anh em cùng một mẹ sinh ra với Sa gia, Sa gia nhiều năm qua vẫn luôn cùng Diễm vương giao hảo. Đã xảy ra chuyện như vậy, Sa Phí Đề nghĩ đến đầu tiên chính là hướng Diễm vương giải thích chuyện này, nhưng là liên hệ nhiều lần, đều bị phó quan chặn trở về, nói rằng Diêm Vương rất bận, rảnh rỗi sẽ liên lạc lại với ông, nhưng đợi liên tiếp mấy ngày đều không thấy có tin tức, Sa Phí Đề không thể không lo lắng, Diễm vương cũng làm cho Sa gia nổi lên phản tâm(2). 2: phản: phản kháng, phản cảm, làm phản; tâm: suy nghĩ, tâm tình Những việc này ông không thể nào nói cùng người yêu, cũng là tăng thêm phiền não. Diễm vương nếu như không chịu bỏ qua cho Sa gia, như vậy Sa gia sẽ rất khó vượt qua cửa ải này. Solan nhìn thấu tâm tư trượng phu, "Vương thượng nói thế nào?" Sa Phí Đề hướng hắn lắc đầu, "Hai ngày nay anh phải tự mình đi tới Huyền Minh tinh vực một chuyến, chuyện trong nhà, nhờ em bận tâm thêm một chút." Solan càng lo lắng hơn, "Vương thượng không tin chúng ta sao? Sa gia đã cùng hắn giao hảo nhiều năm như vậy, làm sao có khả năng mưu tính hắn." Sa Phí Đề vỗ nhẹ tay người yêu, động viên hắn, "Không thể trách vương thượng, dù sao cũng có chuyện Phổ Nhĩ Sinh trước đây." Solan nghẹn lại. Đúng vậy, lần đó Phổ Nhĩ Sinh một tay Diễm vương nâng lên đều có thể tạo phản được, vương thượng liền có lý do gì để tin tưởng Sa gia trung tâm đâu? Huống hồ, mưu hại vẫn là sau khi Phổ Nhĩ Sinh tạo phản, có khả năng lên được cấp chín Cổ Đằng Nhất đại sư, chuyện như vậy vừa ra, dù là ai cũng đều tin tưởng, Sa gia là cố ý mưu hại Diễm vương.
|