Đơn Phương Thầm Lặng (Ẩn Bí Ám Luyến)
|
|
Chương 19[EXTRACT]Edit: Qiezi Trời gần vào đông, mới gần sáu giờ mà thời tiết đã tối đen, tòa nhà công ty cao chọc trời bị bỏ lại phía sau, Nhan Vũ ngồi ở ghế phụ cúi đầu tìm kiếm đồ ăn ngon gần đây. Đến khi cậu ngẩng đầu lên thì mới phát hiện đường đi càng ngày càng lạ. Trong thành phố này có rất nhiều nơi cậu chưa từng đi qua, mà hướng đi của Bách An không phải về nhà cậu. “Anh muốn đi đâu?” Nhan Vũ ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Trang viên Cẩm Ngọc.” Khu dân cư hạng sang ở ngoại ô thành phố? Đến đó làm gì? Bách An bồi thêm một câu: “Nhà của tôi.” “Nhà anh?” Nhan Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Bách An: “Anh nói thật hả?” “Em không muốn đi?” “Không phải…” Chỉ là có hơi bất ngờ. Không biết Bách An nghĩ thế nào, nhưng với cậu mà nói thì nhà là nơi rất riêng tư, đưa một người về nhà chẳng khác nào tình nguyện để người ấy bước chân vào cuộc sống của mình. Thật ra cậu đã chuẩn bị tâm lý Bách An sẽ rời khỏi cậu bất kỳ lúc nào, cho nên chưa từng chủ động đề cập đến nhà Bách An. Bách An rất nhạy cảm phát hiện bất thường: “Vậy thì là gì?” Nhan Vũ che giấu rung động trong lòng, cậu lắc đầu, nhìn ra bóng cây lướt nhanh ngoài cửa sổ, nửa đùa nửa thật: “Nếu anh cứ như vậy, em sẽ rất ỷ lại anh.” Nghe nói thế giới của người lớn hơn một tuổi sẽ rất khác biệt. Bách An lớn hơn cậu năm tuổi, mấy ngày nay ở chung với Bách An, cậu luôn cố gắng không biểu hiện quá trẻ con quá phiền phức, tránh cho Bách An ghét cậu. Xe đi về phía ngoại ô, Bách An quay đầu nhìn cậu: “Ỷ lại như thế nào?” “Hmm…” Nhan Vũ không biết lúc mình bám lấy người khác sẽ như thế nào, suy đoán sơ lược: “Có lẽ là quấn lấy anh?” “Vậy rất tốt.” Tốt? Nhan Vũ hoài nghi cậu nghe lầm, lúc quay đầu lại trùng hợp đối diện với ánh mắt Bách An, thái độ của anh không giống giả vờ. Cho nên đây là… Anh muốn cậu bám chặt lấy anh sao? Ngẫm lại những lời vừa nói, cậu không khỏi xấu hổ thẹn thùng, ánh mắt lơ đãng như trôi đi xa. Nửa đoạn đường sau, Nhan Vũ cứ chăm chăm chơi game bắn súng trong di động, trăm trận trăm bại — từ sau khi cậu và Bách An quen nhau, cậu không còn tạo được kỷ lục mới nữa, trái lại là liên tục phá vỡ giới hạn bản thân, số lần chết ở cửa đầu tiên càng ngày càng nhiều. Nhạc nền GAME OVER đầy bi thương vang lên không biết bao nhiêu lần, cuối cùng xe cũng lái vào bãi đậu xe ngầm của trang viên Cẩm Ngọc. Nhan Vũ cất di động, tính tháo dây an toàn nhưng bỗng nhiên cậu nghĩ tới điều gì đó, do dự hỏi: “Nhà anh…” “Chỉ có tôi.” Bách An xoa đầu Nhan Vũ: “Xuống xe đi.” “A… À.” Nhan Vũ thở dài, tháo dây an toàn rồi xuống xe, theo Bách An lên nhà. Nhà Bách An rất giống anh, mười phần lãnh cảm, màu sắc chủ đạo là đen trắng xám, một hạt bụi cũng không có, quạnh quẽ như phòng thí nghiệm, không có tí sức sống nào. Nhan Vũ vẫn cho rằng nhà cậu xem như ngăn nắp, nhưng so sánh với nhà Bách An thì nhà cậu thật sự lộn xộn như ổ chó. Cậu đứng ở cửa một hồi lâu không dám vào, vẫn là nhờ Bách An kéo một cái, cậu mới thay dép vào nhà. Thừa dịp Bách An xuống nhà bếp rót nước, Nhan Vũ dạo một vòng quanh nhà. Cậu đi tới cửa sổ phòng khách nhìn xuống phía dưới, cảnh sắc rất đẹp, liếc một cái là có thể nhìn thấy một mảnh xanh biếc mênh mông và yên tĩnh, ngoài một màu xanh xinh đẹp còn có hồ nước lấp lánh dưới ánh đèn neon. Bên cạnh bàn có một bộ bàn ghế, Nhan Vũ tiện tay cầm một quyển sách trên bàn, xem được trang đầu tiên thì lập tức đặt xuống — cậu ghét nhất là đọc sách. So với truy tìm chân lý nhân gian đầy khô khan, cậu thích vui vẻ hơn. “Muốn xem sách sao?” Âm thanh của Bách An vang lên sau lưng. Nhan Vũ giật mình, cậu vừa quay đầu lại thì một ly sữa bò nóng xuất hiện trước mặt. “Trong phòng còn có sách khác, em muốn xem thì có thể tự đi chọn.” Nhan Vũ thầm nghĩ rốt cuộc trong mắt Bách An, cậu có bao nhiêu ấu trĩ. Cậu có thể ở quán bar uống ngàn chén không say, đến nơi này lại như đứa trẻ đi uống sữa tươi. Nhưng sữa là Bách An đưa, cậu cũng chỉ có thể tiếp nhận: “Xem phòng thì được nhưng đọc sách thì không.” Bách An khẽ nhếch môi, quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường bên cạnh nhà bếp: “Sáu giờ rưỡi sẽ có người đưa thức ăn đến, bây giờ mới sáu giờ hai mươi, hay là qua phòng sách xem một chút đi.” Nhan Vũ nghe vậy liền hỏi: “Anh đặt cơm từ khi nào?” Lúc quay xong cậu không thấy Bách An dùng di động mà. “Lúc em tắm.” “…..” Ở với Bách An càng lâu, Nhan Vũ càng cảm thấy cuộc sống trước kia của cậu chẳng có quy tắc gì, lúc nào đói thì gọi thức ăn ngoài. Chờ đến khi thức ăn được đưa đến, bụng Nhan Vũ đã biểu tình ầm ầm. Một tay vắt sau lưng, Nhan Vũ uống một ngụm sữa tươi, đi vào phòng sách dưới sự hướng dẫn của Bách An. Trên hai mặt tường trong phòng đóng bốn cái giá sách lớn, màu sắc trên gáy sách như tô điểm thêm cho căn phòng. Nhan Vũ nhìn một nửa số sách này ở đây, ngoại trừ hơn mười quyển nổi tiếng ra thì tất cả đều là sách mà cậu chưa từng nghe tên, thậm chí có sách nước ngoài cậu còn không hiểu được tên bìa. Đây quả thật là chênh lệch giữa trí thức và mù chữ. Nhan Vũ ủ rũ ngồi xuống bàn, đặt ly sữa xuống. Cậu lơ đãng nhìn xung quanh, phát hiện phía ngoài rèm cửa có đặt một màn chiếu được cuốn lại. Cậu xoay người nhìn lại, trên một tầng giá sách gần cửa phòng có đặt một máy chiếu, nhìn xuống chút nữa, có một tầng chất đầy đĩa CD. Cậu đứng dậy, đi qua nhìn đống đĩa CD này, có một vài đĩa là phim cũ sản xuất trong nước, có một vài đĩa nhạc. Khi tiếp tục nhìn đến hàng đĩa phía sau, bảy đĩa CD sặc sỡ hợp thành hàng thu hút sự chú ý của cậu, nhất là cái ở cuối cùng, vỏ ngoài đã bị mòn, chắc hẳn đã bị mở tới mở lui rất nhiều lần, giống y như đúc đĩa phim《 Hành trình ba người 》ở nhà cậu. Nhan Vũ vừa định vươn tay ra lấy thì bị Bách An nắm lấy cổ tay. “Làm gì đó? Không được xem?” Nhan Vũ nói xong cũng cảm thấy khá kinh ngạc: “Sáu đĩa phía trước là gì, đừng nói là phim của em nha?” Bách An im lặng, từ nắm cổ tay biến thành nắm tay. Sự im lặng của anh như thầm chấp nhận suy đoán của Nhan Vũ, cậu kinh ngạc: “Anh xem hết rồi?” Nhan Vũ chưa bao giờ sợ bị người khác xem phim của cậu, nhưng nghĩ đến người xem là Bách An, cậu đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng sau buổi chiều hoặc là buổi tối, rèm cửa khép chặt, Bách An ngồi ở đây, nhìn cậu trên màn ảnh… Nhan Vũ giống như một cậu bé làm chuyện ngu xuẩn bị người cậu thích nhìn thấy, vô cùng xấu hổ, muốn tìm một cái khe chui xuống. “…..” Bách An im lặng một lúc lâu, giống như không ngờ Nhan Vũ sẽ phát hiện chuyện này, anh dời mắt nhìn sang nơi khác: “Chưa xem xong.” Mặt Nhan Vũ hồng hồng: “Dáng em không đẹp sao?” Cậu nói xong mới phát hiện đầu bị cháy hư luôn rồi, bây giờ là lúc cần quan tâm dáng cậu đẹp hay không sao! Khi Nhan Vũ định nói gì đó lấp liếm cho qua chuyện này, Bách An bỗng nhiên đến gần, áp sát cậu đến cạnh bàn: “Không phải là vấn đề của em.” Nhan Vũ theo bản năng nghĩ, không phải vấn đề của cậu thì là vấn đề của ai, cả bộ phim trừ cậu ra thì chỉ còn lại nữ chính. Trong ánh điện chớp tắt ấy, cậu hiểu ý Bách An, hàng loạt cảm xúc rối loạn cùng dâng lên não bộ. Bách An giật giật môi, Nhan Vũ không muốn nghe Bách An nói mấy lời nóng bỏng kia nữa, quyết định nhoài người ra phía trước, hơi ngẩng đầu hôn Bách An. Sau lưng bị người ôm chặt, một tay Bách An nâng gáy Nhan Vũ, hôn càng lúc càng sâu. Khi hai người vẫn đang tình nồng ý mật, chuông cửa đột nhiên vang lên. Bách Nhan ôm chặt Nhan Vũ, hôn mạnh một cái lên môi cậu rồi mới lui ra: “Tôi đi nhận cơm đã.” Nhưng thấy sắc mặt đỏ bừng của cậu, anh lại không kiềm được hôn thêm một cái, đợi đến khi chuông cửa vang lên lần hai, anh mới buông cậu ra, đi ra ngoài mở cửa. Nhiệt độ điều hòa trong phòng không thấp nhưng trải qua nụ hôn nóng bỏng này, trên người Nhan Vũ nóng bừng, dường như ý thức cũng bị hơi nóng trong phòng làm bốc hơi, suy nghĩ hỗn loạn không mục đích, các hình ảnh diễm lệ mấy ngày trước đồng loạt chiếm cứ cả não bộ. Ba ngày trước, vì giữ sức khỏe để quay ngoại cảnh nên ngoại trừ âu yếm thì họ không có bất kỳ hành vi vượt giới hạn nào. Hôm nay lúc quay phim, họ đã có mấy lần động tình, lại bị cắt ngang nhiều lần, rốt cuộc bây giờ không cần chịu đựng thêm nữa. Trong không gian đầy riêng tư này, nổi lên phản ứng là chuyện đương nhiên. Bách An đặt thức ăn lên bàn rồi quay lại phòng sách, đập vào mắt anh chính là Nhan Vũ tựa người vào bàn, mu bàn tay áp lên má muốn hạ nhiệt nhưng càng hạ lại càng nóng. Phát hiện Bách An quay lại, Nhan Vũ nhanh chóng đứng thẳng người, ý đồ che lấp phản ứng cơ thể. Bách An vẫn bình tĩnh như trước, đi tới trước mặt cậu, vuốt ve lỗ tai đang đỏ bừng, cúi người hôn một cái rồi thầm thì: “Ăn cơm trước hay làm trước?” Nhan Vũ vẫn rất thích nhìn dáng vẻ đạo mạo của Bách An, bây giờ lại đột nhiên oán giận. Anh nhìn còn không hiểu sao? Hỏi cái gì mà hỏi, vì sao nhất định phải để cậu nói ra? Nhan Vũ rất buồn bực, nhịn một hồi rồi dứt khoát vịn tay lên vai Bách An, hôn lên khóe miêng anh, dùng hành động thay thế câu trả lời. Nụ hôn này như công tắc giải phóng dục vọng mà Bách An đã áp chế. Bách An áp sát kịch liệt hôn Nhan Vũ, ngón tay cởi khóa kéo, cởi quần của cậu, ôm người đặt lên bàn. Một đôi tay mò vào từ vạt áo, lần lên phía trên. Lúc này Nhan Vũ mới hiểu ‘làm’ của Bách An không giống ‘làm’ của cậu. Cậu cho rằng ‘làm’ chỉ là khẩu giao mà thôi, nhưng hiển nhiên ý của Bách An là làm tình. Chần chừ một lúc, Nhan Vũ giơ tay lên để Bách An cởi áo cậu, sau đó một lần nữa quấn lấy nhau. Hiểu rõ phải làm gì, Nhan Vũ không khỏi khẩn trương, tính khí trong quần lót hoàn toàn cương lên, cùng lúc đó nụ hôn của Bách An dần dịch xuống dưới, thứ gì đó trên bàn bị hất đổ, lưng Nhan Vũ dán hẳn lên mặt bàn lành lạnh. Nửa ly sữa tươi rớt xuống đất, dĩ nhiên không bị vỡ mà chỉ lăn sang một bên, sữa đổ ra ngoài tạo thành một vệt trắng thật dài tựa như nụ hôn Bách An trải dài từ bên cổ xuống bụng nhỏ, nối liền thành một vết tích mập mờ. Quần lót bị cởi ra, nhận thấy Bách An định làm gì, Nhan Vũ vội vã nhỏm dậy ngăn cản: “Bách An, đừng ——” Lời còn chưa dứt, hạ thể đã bị Bách An ngậm vào.
|
Chương 20[EXTRACT]Edit: Qiezi “Ưm…” Cậu chống tay ngả người về phía sau, nửa người trên tạo thành đường cong mềm mại đầy yếu đuối. Hai chân rung động không có điểm tựa, rất nhanh quần dài và quần lót trên mắt cá chân bị ném xuống đất, hai chân thon dài bị Bách An ép về phía trước ngực. Nhan Vũ cắn môi, trên mặt nhuốm đầy tình dục, ngón tay nắm chặt mép bàn, khi thì mất khống chế nâng cao eo, khi thì lại muốn lui về phía sau, chỉ có hơi thở ồ ồ của Bách An phun ra nuốt vào bên dưới đầy điêu luyện. “Bách An…” Nhan Vũ cảm nhận tính khí được ấm áp bao trùm, còn có thứ gì đó mềm mềm nóng nóng an ủi, sảng khoái khiến cậu rũ rượi, kiềm lòng không đặng gọi tên Bách An. Nhan Vũ vươn tay, bàn tay đang ép chân Nhan Vũ nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan xen, Bách An ngậm tiểu Nhan Vũ cũng càng thêm sâu. Khoái cảm trùng kích, chỉ hơn mười phút sau Nhan Vũ đã cảm thấy một luồng hơi nóng sôi trào trong thân thể. Cả cơ thể cậu căng cứng, Bách An thối lui nhưng vẫn bị tinh dịch bắn lên cổ áo. Vừa phát tiết xong, ánh mắt Nhan Vũ vẫn còn tan rã, bàn tay nắm chặt tay Bách An cảm nhận được sức kéo, sau đó cậu bị ôm ngang lưng. Cậu ngồi trên bàn, mê man tiếp nhận nụ hôn của Bách An, cho đến khi cậu cảm thấy có một ngón tay dò vào trong cơ thể thì mới hoảng sợ lui về phía sau, ánh mắt ngơ ngác nhìn anh. “Ở đây hay là lên giường?” Âm thanh Bách An như chìm trong lửa, trầm thấp mà ẩn đầy dục vọng. Nhan Vũ nhớ lại sung sướng lần trước, cái loại cảm giác giả tưởng này lập tức lan khắp cơ thể từ nơi bị Bách An đụng chạm, tiếng thở dài đầy mập mờ, thân thể lõa lồ cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Hàng đĩa ở tầng cuối cùng nhập nhèm trong mắt Nhan Vũ, cậu mím môi ôm Bách An: “Lên giường.” “Ừ.” Bách An cúi người ôm Nhan Vũ đi vào phòng ngủ, đặt người lên giường, ghé vào tai cậu nói một tiếng ‘chờ một chút’ rồi đứng dậy ra ngoài. Trên chăn là mùi hương của Bách An, Nhan Vũ cả người trần trụi nằm bên trên, thân thể vì vừa đạt cao trào và nghĩ đến sự tình tiếp theo mà ửng đỏ. Sau một lúc, Bách An quay lại, cởi quần áo rồi lên giường, đầu gối chen vào giữa tách hai chân Nhan Vũ. Anh vừa nghiêng người Nhan Vũ, nhấc cao một chân của cậu vừa vuốt ve vòng quanh bắp đùi. Sau đó, Nhan Vũ cảm thấy một trận mát lạnh, không khỏi run lên, một ngón tay dính dầy chất lỏng đã với vào trong thân thể cậu. Thì ra… Lúc này Bách An đi lấy dịch bôi trơn? Lúc Nhan Vũ đang run rẩy thì Bách An đang cúi người hôn từ bụng nhỏ lên cánh môi mềm mại kia. Anh ngậm lấy điểm đỏ đáng yêu trên ngực Nhan Vũ, đầu lưỡi liếm mút yêu thương. Nhan Vũ không cảm thấy quá thoải mái, dù sao ngón tay bên dưới vẫn không ngừng mở rộng, mò sâu vào thành ruột tỉ mỉ nghiên cứu bên trong. Tuy vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy rất ngứa, cả thân thể đều bị Bách An làm cho nhũn ra, không biết từ lúc nào tiếng thở dốc đã biến thành rên rỉ, như tiếng nỉ non nũng nịu đầy đáng yêu. Nhan Vũ bị âm thanh dâm đãng kia làm cho hoảng sợ, đỏ mặt đẩy Bách An, lời nói đứt quãng xen lẫn tiếng thở hổn hển: “Được… Được rồi… Anh.. Vào đi…” Hơi thở Bách An nóng rẫy, buông tha đầu ti để liếm lên xương quai xanh cùng cần cổ Nhan Vũ. Lúc hầu kết bị hôn hết lần này đến lần khác, vành tai bị ngậm lấy thì phía dưới được dịch bôi trơn làm ướt mà phát ra âm thanh dính nhớp. Nhan Vũ khiếp sợ nghe âm thanh phát ra ở cửa sau, trên người như bốc lên một ngọn đuốc thiêu rụi da tóc trên đầu cậu, cảm giác khó chịu vì dị vật xâm lấn lan tỏa khắp người trong nhạc nền đầy tình sắc. Ngón tay rút ra, nụ hôn Bách An từ tai dời sang môi Nhan Vũ, bắp đùi bị đẩy cao, tính khí hừng hực tiến vào vách thịt mềm mại, kéo căng miệng động xinh xắn. “A…” Nhan Vũ túm lấy cánh tay Bách An, theo Bách An tiến vào mà lúc thì siết chặt tay Bách An, lúc thì buông lỏng hòng giảm bớt cơn đau đớn khó có thể giải quyết. Cùng lúc đó, Bách An bóp nhẹ cằm dưới Nhan Vũ, đầu lưỡi chen vào cuốn lấy lưỡi Nhan Vũ. Đợi đến khi đã vào toàn bộ, anh cố kiềm chế xao động muốn tiến công, lặng lẽ chờ Nhan Vũ thích ứng. “Đau.” Tóc mái Nhan Vũ ướt đẫm mồ hôi, màu đen của tóc như điểm xuyết cho đôi ngươi ướt át, càng lộ rõ dung nhan tuấn tú. Cậu tự dưng cảm thấy rất uất ức, trong hốc mắt đong đầy hơi nước. Bách An chấn động, trong nháy mắt hơi thở trở nên nặng nề nhìn Nhan Vũ đăm đăm. Sau đó anh hôn mạnh xuống môi cậu, hạ thân cũng bắt đầu tiến công thần tốc, mang theo nụ hôn đầy dục vọng bắt đầu công kích. “A…” Thành vách mẫn cảm mà yếu ớt bị ma sát, tiếng kêu tràn ra khỏi miệng Nhan Vũ không biết là đau đớn hay là rên rỉ. Va chạm dần nhanh hơn, phá vỡ thân thể đang căng cứng của cậu, khiến dịch bôi trơn càng vào sâu hơn nơi đầy ấm áp. Nóng, nóng từ trong ra ngoài, lửa nóng ma sát trong thân thể cậu dấy lên ngọn lửa dục vọng sôi trào. Hai loại lửa quấn lấy nhau, cuối cùng bùng cháy ở một điểm nào đó, thiêu đốt toàn thân. Sau khi đợi Nhan Vũ thích ứng xong, tấn công dịu dàng biến thành hung mãnh, đánh vào điểm G như trong trí nhớ, quả nhiên thấy Nhan Vũ run rẩy kịch liệt. Anh liên lục va đập về nơi ấy, chỉ mới mười mấy cái mà Nhan Vũ đã bị cảm giác tê dại ào ạt xâm lấn khiến cậu mất khống chế, tiếng rên rỉ bật ra rất tự nhiên. “A… A… Bách An…” Tiếng rên rỉ từ trong tâm lan tràn ra khóe môi, chưa kịp phát ra đã bị sức va đập mạnh bạo tiếp theo đánh gãy, sau đó tiếng kêu vô thức tràn ra nhuốm đầy dâm dục trong cơn tàn sát mệt mỏi của tính khí tấn công cơ thể. Thắt lưng Nhan Vũ bị giữ chặt, hai chân vòng quanh eo Bách An, mắt cá chân giao nhau sau lưng anh, mu bàn chân cong lên, ngay cả ngón chân cũng phiếm hồng trong căn phòng phủ đầy tình dục. Bỗng nhiên hai chân bị Bách An kéo ra thật xa, chân bị ép đẩy cao đến mức thắt lưng rời khỏi mặt giường. Bách An nhìn nơi giao hợp của hai người, phát mạnh lên cái mông căng đầy thịt bị va đập đến đỏ ửng của cậu. “Nhan Vũ…” Âm cuối mang theo dục vọng sâu sắc, nhìn mắt Nhan Vũ đong đầy hơi nước, anh không chút lưu tình tiếp tục trừng phạt đến khi Nhan Vũ bật khóc mới cúi người thì thào bên tai cậu: “Sau này phải dính lấy tôi nhiều hơn nữa.” Tinh thần Nhan Vũ sắp bị chạm vỡ, trong cơ thể không ngừng ngứa ngáy, rất nhanh bị tính khí cứng rắn ma sát mà thoải mái, nhưng theo tính khí rút ra rồi lại mau chóng vọt vào chỗ sâu trong cơ thể, từng đợt trống rỗng khó nhịn nhen nhóm, cảm giác vừa sung sướng vừa tê dại cứ theo đó lan tràn toàn thân. “Ưm… A…” Cậu chưa bao giờ trải nghiệm lần làm tình nào thoải mái như thế, cố gắng lắm mới nghe rõ lời Bách An trong cơn kích thích không ngừng, đáy lòng đầy chua xót, ghen tuông truyền đến chóp mũi, nước mắt rơi tí tách. “Tôi sẽ không đi.” Bách An nhìn Nhan Vũ, bóp chặt eo cậu, va chạm càng thêm kịch liệt. Sung sướng về tâm lý và sinh lý khiến Nhan Vũ bật khóc nức nở, cậu vẫn rất xấu hổ khi phải ở trên giường nói mấy lời âu yếm, đặc biệt khi bây giờ còn bị vây trong thế yếu, lúc này trong lòng cậu đột nhiên sinh ra cảm xúc ỷ lại Bách An mà trước đây chưa từng có, mất khống chế bật ra từng chữ: “Anh hai… Mạnh… Mạnh nữa lên…” Cách nhau năm tuổi cùng với các loại chăm sóc đầy kiên nhẫn của Bách An khiến Nhan Vũ gọi một tiếng anh cũng không quá đáng. Bách An chợt dừng lại, bỗng nhiên ôm chặt Nhan Vũ vào lòng, hung bạo đỉnh thẳng vào trong. Cậu không kiểm soát được bản thân, há miệng hét lớn: “Anh… Anh ơi… A… Bách An… A a a a ——” Nhan Vũ bị chìm trong thế tiến công đầy kịch liệt cùng thô bạo, lỗ sau co rút không có quy luật, tiểu Nhan Vũ co giật bắn ra. Bách An vẫn không ngừng lại nhưng giảm bớt tốc độ kịch liệt. Sau một lúc, anh hạ Nhan Vũ xuống giường, lót gối dưới eo, dạng rộng hai chân cậu rồi một lần nữa chen vào hang động mềm mại nóng bỏng, đột phá giới hạn của đối phương. Nhan Vũ bị làm đến hết hơi, chỉ có thể mặc cho tiếng rên rỉ tự động lan tỏa khắp phòng. Càng về sau, cậu càng bị sung sướng như thủy triều va đập đến chết lặng, hai tay chống xuống giường, có đôi khi vì quá mệt mỏi mà khuỷu tay chùng xuống, hai chân dang rộng, cậu dùng nơi yếu ớt nhất tiếp nhận đâm chọc dũng mãnh của Bách An. Thân thể rất thành thật, tính khí mềm nhũn chậm rãi vùng lên, Bách An giữ chặt hai chân vô lực của cậu, ép lên trước ngực, từ bên trên cố gắng đập mạnh xuống thân thể Nhan Vũ. “Hư hư… A… Anh ơi… Nhẹ, nhẹ một chút… A…” Bách An tăng nhanh tốc độ đâm rút, thấp giọng gọi cậu: “Nhan Vũ.” Nhan Vũ bị động tác chợt tăng tốc của anh khiến cho tính khí cương lên, cố gắng túm chặt drap giường dưới thân, âm thanh rên rỉ vừa hổn hển vừa phập phồng đầy yêu kiều. Tất cả âm thanh ấy lọt vào tai Bách An khiến gân xanh nổi đầy mu bàn tay, thân thể trầm xuống, vội vàng cắm vào không biết bao nhiêu lần, đĩnh mạnh một cái, một luồng nhiệt nóng bỏng bắn sâu vào bên trong. Trong cơ thể Nhan Vũ đã bị ma sát đến mềm nhũn, bị chất lỏng phun chảy tung tóe. Trong tiếng kêu la mềm mại đầy dâm đãng, cơ thể cong lên một đường vòng cung xinh đẹp, cả người căng lên, lần thứ hai bắn ra. Trải qua cơn tình ái mãnh liệt, Bách An thở hổn hển, ôm Nhan Vũ hôn môi. Nhan Vũ đuối sức, yếu ớt vịn vai Bách An, cùng anh nhấm nháp an ủi. Cậu đã sớm phát hiện Bách An rất thích hôn cậu, cũng rất thích ôm cậu… Những hành động này tuy lặng lẽ nhưng từ môi lưỡi và các ngón tay đều không thể che giấu tình yêu cùng sự cưng chiều khiến cậu mụ mị. Tính khí được rút ra, tinh dịch cũng từ miệng lỗ sau chảy ra một chút. Nhan Vũ ngừng lại, mở mắt ra nhìn, sau đó mới phát giác: “Anh không… Không mang bao?” Bách An dây dưa môi cậu một lúc mới buông ra: “Trong nhà không có.” “…..” Khó trách cậu lại cảm thấy nóng như vậy, mệt mỏi như vậy! Bách An giải thích thêm: “Tôi chưa từng dẫn ai về nhà.” Không dẫn ai về nhà, cũng không có ý định dẫn ai về nhà, cho nên trong nhà hoàn toàn không có thứ như bao cao su, mà cậu là người đầu tiên. Nhan Vũ bị những lời kia lấy lòng, mặt đỏ tía tai ôm chặt Bách An, chứng nào tật nấy, hung dữ nói: “Là anh bảo em dính lấy anh, anh đừng hối hận!” “Không hối hận.” Nhan Vũ: “…..” Cậu nhìn Bách An đăm đăm, thẹn thùng ưm ưm vài tiếng, bỗng nhiên đè gáy Bách An, ngửa đầu hôn môi anh. Dục vọng bùng phát, Bách An tách chân Nhan Vũ sang hai bên, một lần nữa tiến vào thân thể cậu, dịu dàng chuyển động, ái tình như lũ mùa xuân lan tràn trong phòng ngủ, cả căn phòng chìm đắm trong xuân sắc.
|
Chương 21[EXTRACT]Edit: Qiezi Một tuần sau Hứa Thường Ninh mới biết Nhan Vũ và Bách An quen nhau, hắn gào khóc om sòm chừng mấy ngày, cuối cùng bị lão Trương xách về cho một trận nhớ đời. Hắn ăn một trận phạt, cuối cùng cũng trở nên ngoan ngoãn, nhưng lại bắt đầu lảm nhảm ‘Nếu muốn trói chặt một người đàn ông, đầu tiên phải trói chặt nửa người dưới của hắn’, ngầm lôi kéo truyền thụ ‘Thụ thuật’ cho Nhan Vũ. Nhan Vũ không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là tạm thời qua nhà Bách An tị nạn. Từ lúc còn nhỏ Nhan Vũ đã bắt đầu ở riêng, thói quen được duy trì nhiều năm, xa nhau thì anh làm chuyện của anh, em làm chuyện của em, nhưng một khi ở bên nhau, các loại xung đột bất đồng bắt đầu nhen nhóm — Ví dụ như Nhan Vũ rất thích dùng di động trước khi ngủ, nhưng Bách An lại quy định 11 giờ phải ngủ. Mỗi ngày đến thời gian này, cậu và Bách An đều trình diễn một hồi giằng co, kỹ năng làm nũng dốt đặc cán mai lại phát huy mãnh liệt vào thời điểm này, kết cục là Bách An thường xuống nước, cho phép cậu kéo dài thời gian tối đa là nửa giờ. Nếu không chịu ngủ, Bách An sẽ áp dụng thủ đoạn cưỡng chế khiến cậu mệt mỏi thiếp đi. Lại như trước đây Nhan Vũ thường đến quán bar uống rượu, không khiến người khác say sẽ không về. Nhưng kể từ khi ở chung với Bách An, số lần uống rượu bị hạn chế đến mức một tuần chỉ được uống một lần, cho dù đi uống rượu cũng phải là hai người đi chung. Mỗi lần hai người cùng đến quán bar, Bách An sẽ ngồi bên cạnh cậu, các bạn của Nhan Vũ uống được vài ly là bắt đầu giả vờ say, giả vờ y như thật, không một sơ hở. Nếu Nhan Vũ không biết rõ tửu lượng của họ thì sẽ thật sự bị bọn họ gạt. Vì chuyện này mà Nhan Vũ và Bách An từng tranh luận vài lần, chờ đến khi cậu nói rách cả họng, Bách An sẽ nhẹ nhàng nói một câu ‘không thể’. Nếu cậu còn muốn phản biện, Bách An sẽ đặt sách xuống bàn, đi về phía cậu, đặt cậu ở một nơi nào đó hung hăng làm một hai đợt, chờ đến khi cậu mệt mỏi nằm trong lòng Bách An thì mới phát hiện bản thân bị ép phải đồng ý sẽ gặp bạn bè ở quán trà mà không phải là quán bar. Quán trà có gì vui!!! Mọi người trổ tài thi từ ca phú, bàn luận lý tưởng đời người sao!!! Nhan Vũ không quen bị quản thúc, bị Bách An quản lý như thế sao mà chịu được? Cậu từng nghĩ tới vùng lên phản kháng, chỉ tiếc là không kiên trì tranh đấu, Bách An chưa mở miệng mà cậu đã thất bại phân nửa, nhiều lần kháng nghị không có kết quả, không thể làm gì hơn là tự bắc thang leo xuống, tự an ủi bản thân: Bách An cũng vì tốt cho cậu mà, nếu như trước đây một tuần có ba bốn ngày đắm chìm trong quán bar sẽ mau già. Vì vậy không nhịn được cũng chỉ có thể nhịn. Ngoại trừ hai chuyện này, ở những mặt khác bọn họ vô cùng hòa hợp, nhất là về mặt sinh hoạt tình dục, hòa hợp đến mức không thể hòa hợp hơn. Trong nhà, chỗ nào cũng đều có vết tích làm tình của bọn họ, số lần vô cùng nhiều, Nhan Vũ không còn rụt rè như ban đầu, lúc sướng đến mê muội thì gì cũng dám kêu, có một lần cậu tò mò gọi một tiếng ‘ông xã’ để xem phản ứng của Bách An, tối hôm ấy cậu chìm nổi trong bể dục vọng đến ba bốn giờ sáng, bị ôm đi tắm rửa lúc nào cũng không biết. Cậu ngủ thẳng giấc đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy, từ đó về sau, cậu thu liễm đi nhiều, không còn tò mò như trước nữa. Bách An rất dễ nói chuyện, dường như Nhan Vũ muốn gì anh cũng cho, đồ của Nhan Vũ trải dài từ phòng tắm, phòng khách đến phòng ngủ, khiến ‘phòng thí nghiệm’ không nhiễm một hạt bụi có thêm chút sức sống, trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Nhan Vũ không thích bị người khác chăm sóc tỉ mẩn như thế, cậu học nấu ăn nhưng thiên phú có hạn, với tài nghệ của cậu mà nói thì làm bữa sáng đã là cực hạn, đa phần đều là Bách An xuống bếp. Một tháng trời ngủ sớm, dậy sớm, ít uống rượu, rời xa thức ăn bên ngoài, kết quả chính là mập hai ký rưỡi. Lúc tuyết đầu mùa rơi, Bách An và Nhan Vũ cùng ra ngoài giẫm tuyết. Một tháng nay Nhan Vũ chịu đựng các loại ‘ngược đãi’, vo một nắm tuyết trên đất, hất mày nhìn Bách An. Cậu hỏi: “Nếu em nện nắm tuyết này lên người anh thì sao?” Bách An nhìn gương mặt Nhan Vũ sáng rực dưới trời tuyết: “Em thử xem.” Nhan Vũ cầm nắm tuyết đầy suy tư, ánh mắt nhìn Bách An từ trên xuống dưới. Trước đây Nhan Vũ quen không ít bạn gái, cũng từng có vài bạn giường, 80% đều là quen được hai ba tuần thì chia tay, ít ai kéo dài hơn một tháng, cuối cùng cũng sẽ vì cậu cảm thấy khủng hoảng mà đường ai nấy đi. Nhưng cậu và Bách An đã sống chung một tháng, còn bị quản chặt như vậy nhưng cậu không những không muốn chia tay mà còn càng ngày càng thích. Lúc im lặng thì lạnh như hồ băng, lúc dịu dàng lại ấm áp như gió xuân, ở mặt nào Bách An cũng đều phù hợp với thẩm mỹ của cậu. “Bỏ đi, em không nỡ.” Quả cầu tuyết bị ném vỡ tan trên đất, Nhan Vũ vẩy nước trên tay, sau đó để lên môi hà hơi mấy cái. Bách An mỉm cười, nắm bàn tay ướt nhẹp kia rồi nhét vào túi áo, mặc cho bàn tay lạnh lẽo của Nhan Vũ hấp thụ ấm áp trên tay anh. Hai người đứng đối nhau, đôi môi cuốn lấy vô cùng tự nhiên. Nụ hôn qua đi, hai người dọc theo lề đường lát đá, để lại phía sau một chuỗi dấu chân quấn quýt, bị tuyết tùy ý rơi xuống che lấp. Trung tuần tháng mười hai, Nhan Vũ và Bách An bắt đầu bàn bạc đi du lịch mừng năm mới, trong đó Nhan Vũ phụ trách mơ mộng lung tung, Bách An phụ trách lựa chọn phần thực tế nhất trong đống suy nghĩ hão huyền của Nhan Vũ để lên kế hoạch. Đúng lúc này, đạo diễn gọi điện thoại tới, thông báo về bộ 《 Tình yêu thầm lặng 》được viết riêng cho hai người sẽ được phát hành vào lễ Giáng Sinh. Theo giới thiệu của V Quyển về《 Tình yêu thầm lặng 》 trong trailer ngắn ngủn chỉ mười giây, cảnh tượng Bách An và Nhan Vũ ôm nhau ở cổng trường, hôn môi trên xe và trong phòng ngủ chợt lóe lên, còn sáu bảy giây sau đều là hình ảnh Bách An cởi quần áo. Từng cúc áo được mở, ống kính xoay tròn, sau một câu ‘Anh ơi’ đầy kiềm nén của Nhan Vũ, hình ảnh rơi vào bóng đêm, hai hàng chữ nổi lên, hàng trên là tên phim, hàng dưới là ‘Ngày 25 tháng 12 công bố, xin chờ đợi ra mắt’.” Có lẽ là ở V Quyển chưa từng xuất hiện loại thông báo này, có lẽ là giá trị nhan sắc của Bách An và Nhan Vũ chính là bản hoàn hảo nhất trong tưởng tượng của mọi người, hoặc là bọn họ rất được mọi người ở V Quyển quan tâm, sau hai mươi bốn giờ trailer không lộ chút da thịt đạt lượt chia sẻ vượt quá tám mươi vạn. Sau ba mươi tám giờ, đột phá trăm vạn. Bốn trạm ở V Quyển đều bị《 Tình yêu thầm lặng 》chiếm cứ. Nhiều năm sau đó, cho dù V Quyển càng ngày càng lớn mạnh nhưng không bao giờ xuất hiện một bộ phim hiện tượng như thế nữa. Nhan Vũ tua đi tua lại cảnh Bách An cởi quần áo hơn mười lần, quay đầu hỏi anh: “Lúc đó anh đang nghĩ gì?” Bách An đang lật trang xem sách du lịch, nghe vậy bèn nói: “Nhớ em.” Nói đến đây, Nhan Vũ tâm huyết dâng trào, ném máy tính sang một bên. Cậu đi vòng qua ghế ôm cổ Bách An, cắn tai anh, bức cung: “Nói, người anh nhắc đến trong phỏng vấn có phải em không?” “Ừ.” “Anh cố ý đúng không?” “Ừ.” Nhan Vũ đắc ý: “Em biết mà.” Đang dương dương tự đắc, cậu lại nhớ đến lời Bách An từng nói trong phỏng vấn: “Vậy anh nói muốn nuôi mèo là có ý gì?” “Đi Ý không?” Bách An bỗng nhiên hỏi. “Đi!” Cậu hỏi tiếp: “Anh thích mèo sao? Có muốn nuôi một con không?” “Đã có rồi.” “Hả? Ở đâu?” “Iceland thì sao?” Nhan Vũ lập tức bị thu hút: “Iceland có gì vui?” “Có cực quang*.” (Cực quang: Hiện tượng sinh học sinh ra ở vùng vĩ độ cao, càng lên cao không khí càng loãng)“Đi đi đi!” Cậu bám lên lưng Bách An tích cực đề nghị, về chuyện Bách An nuôi mèo ở đâu thì đã sớm bị cậu vứt đến chín tầng mây rồi.
|
Chương 22[EXTRACT]Edit: Qiezi Vào lúc 0 giờ ngày 25 tháng 12,《 Tình yêu thầm lặng 》được phát hành, chỉ trong một năm đã trèo lên bảng thường niên. Từ sáng đến tối, Nhan Vũ gần như liên tục được bạn bè trong giới gọi điện hỏi thăm, nhất là Lisa, sau khi được khu fan hâm mộ phong là bà mai cho Bách An Nhan Vũ thì hay gọi điện thoại trêu chọc hai người bọn họ. Dù sao bọn họ cũng chỉ thảo luận chuyện cậu bị đè, cậu không muốn bị Bách An nghe mấy lời trêu chọc này, trốn trong toilet nghe điện thoại. Nhan Vũ lúng túng ứng phó vài câu rồi cúp máy, sau đó lại nhận được điện thoại của Hứa Thường Ninh. Hứa Thường Ninh phát rồ gào lên: “A a a a a a a đậu phộng, đừng nói là Bách An, tui mẹ kiếp cũng muốn làm ông!!!” “Làm cái con khỉ! Cút đi!” Nhan Vũ thẹn quá hóa giận tắt máy. Cậu mới cúp điện thoại không bao lâu đã bị weixin oanh tạc liên tục, hầu như cứ một giây là nhảy thông báo. Nhan Vũ mở weixin kéo tất cả vào sổ đen rồi để di động xuống đầu gối. Thật sự… Khoa trương như vậy sao? Nhan Vũ đỏ mặt suy nghĩ. Nhan Vũ ngồi nửa ngày, tính cầm điện thoại nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi. Cậu suy tư một lúc, không xem phim thì xem reaction cũng được nhỉ. Cậu khẽ cắn môi, đăng nhập vào khu fan GV trong V Quyển, tiện tay nhấp vào một bài đăng liên quan đến《 Tình yêu thầm lặng 》: [《 Tình yêu thầm lặng 》thật sự tuyệt vời! A Vĩ chết cũng đáng! ] Chủ topic: Chắc hẳn tất cả mọi người đã xem phim, chúng ta cùng nhau làm một thí nghiệm hóa học trước ống kính nha: Đầu tiên, chúng ta cần một cái khóa. Thứ hai, khóa Nhan Vũ và Bách An chung một chỗ. Sau đó pha hỗn hợp HCl đậm đặc và HNO3 đậm đặc theo tỷ lệ 3:1, tạo thành cường toan*. (Cường toan: hỗn hợp một phần HCl và ba phần HNO3 đặc, có thể hòa tan vàng và bạch kim) Cuối cùng bỏ chìa khóa vào cường toan, tận mắt nhìn cái chìa khóa bị hòa tan hoàn toàn, một chút cặn cũng không còn. Nếu vứt chìa khóa xuống biển thì sẽ bị cá tha về, chôn chìa khóa xuống đất sẽ bị chó đào lên, ăn chìa khóa vào bụng thì sớm muộn gì cũng phải thải ra. Tự tay hòa tan chìa khóa, tránh cho đêm dài lắm mộng, đây mới là cách thức chèo thuyền khoa học. Lầu 1: Đậu má cường toan. Lầu 2: Chủ thớt cao minh! Tui chính là HCl đậm đặc! Lầu 3: Lúc xem phim tui có thể hóa thành con gà gào thét rung trời, nửa đêm đánh thức ba mẹ tui, mẹ tui lay vai tui hỏi tui bị gì, tui nói cho mẹ biết: CP con chèo là thật!!! Là thật!!!!! Lầu 4: Hãy để tui làm HNO3! Lầu 5: Là thật! Tui làm chứng, tui đã tận mắt chứng kiến đó! Tui chính là cái khóa khóa chặt bọn họ!!! Lầu 6: Tui không hiểu vì sao chủ thớt với mấy người bình luận bên trên còn có thể bình tĩnh phân tích nên hủy diệt cái chìa khóa như thế nào, tui không làm được, tui cũng không thể theo trình tự, tui a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!! Lầu 7: Sững sờ làm gì, mau a a, a a a a a a a a a a a a a a Lầu 8: A a a a a a a, chờ khóa hỏng, a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!! … Nhan Vũ lướt qua một vòng, toàn bộ trang bình luận đều bị hàng loạt ‘A a a a’ chiếm lĩnh, cậu thoát ra nhấp vào một bài đăng khác [ Xem xong Tình yêu thầm lặng, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. ] Sô pha: Con mẹ nó, tui chảy máu mũi! Xem phim đến độ tay chân cứng ngắc! Nhan Vũ rên quá tuyệt! Bách An làm cũng quá toẹt vời! Tui mặc kệ! Bách An Nhan Vũ is real!!!!! Lầu 1: Là thật, không chấp nhận phản bác!!! Lầu 2: Chắc bọn họ đang quen nhau. Tui đi hỏi gay mật của tui rồi, gay mật nói nếu không thích nhau thì sẽ không thể tình tứ như thế. Lầu 3: Thật đó! Gay mật của tui cũng nói thế!!! Nó nói bọn họ ăn ý như thế nhất định không phải là lần đầu tiên! Ít nhất cũng ba lần! Lầu 4: Bây giờ thành viên V Quyển đều có gay mật? Móe, phân phát gay mật theo gói à? Lầu 5: Theo kinh nghiệm của tui, mấy lần trước tui và bạn trai XXOO đều rất ngượng ngùng… Tuyệt đối không tình nồng ý mật như bọn họ. Lầu 6: Cho nên sự thật là bọn họ đã làm qua rồi? Lầu 7: Rất rõ ràng mà, tui hoài nghi từ bộ phim《 Hành trình ba người 》thì bọn họ đã sống chung với nhau. Khi đó Bách An nhìn Nhan Vũ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, lần này thật sự làm người ta tới ngắc ngư, dục vọng chiếm hữu thật sự khiến người khác kinh ngạc! Lầu 8: Hả? Từ lúc đó đã ở bên nhau? Nhan Vũ và người khác… Không sợ về nhà bị Bách An làm chết sao? Lầu 9: Đựu, vậy bọn họ thực sự ở chung? CP của tui là thật??? Lầu 10: Trên thế giới này có người không biết bọn họ yêu nhau sao? Lầu 11: Hu hu hu hu hu hu hu hu, tình yêu hoàn mỹ, Bách An Nhan Vũ is real!!!! Lầu 12: Bách An Nhan Vũ is da bezt!!!!!! Lầu 13: A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a Lầu 14: Lúc này thật hận bản thân ít đọc sách, chỉ biết nói hai câu: Tui đây cũng muốn nói Bách An Nhan Vũ là thật! A a a a a a a a a a a a a!!! … Một hàng ‘A a a’ dài đằng đẵng kết thúc bài đăng, Nhan Vũ bị mấy suy đoán trắng trợn kia làm xấu hổ đỏ mặt, thầm mắng mấy người kia thật biết cách tự biên tự diễn. Cậu quay lại trang chủ nhìn một hồi, nhấn chọn vào một bài đăng tương đối chững chạc: [ Cảm nhận về《 Tình yêu thầm lặng 》] Chủ topic: Ai đã xem phim thì hẳn cũng có thể cảm nhận được bộ phim này được chế tác vô cùng hoàn hảo, bất luận là ánh sáng, phục trang hay là bối cảnh, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều không thể soi mói. Thậm chí có một vài phim điện ảnh còn không bằng《 Tình yêu thầm lặng 》. Tui cả gan đảm bảo bộ phim này có thể lưu vào sử sách V Quyển. Tui xem từ hừng đông đến bây giờ, tua lại năm lần, soi được rất nhiều chi tiết. Tui cảm thấy bản thân sắp tèo, nhưng dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, tui cũng muốn la lên: Bách An Nhan Vũ is real!!! Tui không muốn nói nhiều, chỉ có vài điều sau: 1) 3p5s: Nhan Vũ từ trong trường bước ra, lúc thấy Bách An thì hai mắt phát sáng! Không biết mọi người có nhớ trong một lần phỏng vấn, MC hỏi Nhan Vũ biết Bách An không, Nhan Vũ nói không biết. Chuyện này không phải kỳ quái lắm sao? Trong giới có ai không biết Bách An? Sau này ngẫu nhiên tìm được phỏng vấn mấy tháng trước của Bách An, tui đã hiểu mọi chuyện. Bách An nói không biết Nhan Vũ nên Nhan Vũ cũng muốn nói không biết Bách An, lúc đó tui đã cảm thấy Nhan nam thần thật sự rất ngạo kiều!!! Cực kỳ giống chú mèo đen nhỏ xinh xa cách chủ nhân, cần được hầu hạ thoải mái mới khò khè hai tiếng làm nũng! Chúng ta tiếp tục quay về phỏng vấn lần trước Bách An nói muốn nuôi mèo, Bách An không muốn nuôi mèo, anh ấy chỉ muốn nuôi Nhan Vũ!!! A, tui điên thật rồi!!! Quay lại vấn đề cũ, Nhan Vũ là một người rất biệt nữu. Trước đây Nhan Vũ đóng phim rất thành thạo, có loại cảm giác bất cần đời, nhưng ‘Hành trình ba người’ là bộ phim đầu tiên tui thấy cậu ấy e thẹn như vậy! Đương nhiên có thể nói là Nhan Vũ có tài, nhưng tui không nghĩ Nhan Vũ giỏi đến cỡ đó, ánh mắt sáng ngời, niềm vui tận đáy lòng, nếu cậu ấy không thích thì sẽ không diễn được. A a a a tui cũng muốn nuôi mèo!!!! 2) Được rồi, chúng ta quay lại chủ đề chính. Cảnh tiếp theo là Nhan Vũ nhào vào lòng Bách An, chú ý tay Bách An, tui cố ý cap màn hình cho mọi người xem, Bách An vừa ôm eo Nhan Vũ vừa sờ soạng hai cái, trước đây anh ấy hợp tác với người khác có khi nào làm mấy động tác thừa thãi này không? Không cần tui nói thì chắc mọi người cũng biết phải thân thiết đến cỡ nào mới có thể làm ra những hành động thân mật này đúng không? Nhìn Bách An điêu luyện như vậy, có lẽ bình thường hay làm mấy chuyện này, nói cách khác thì bọn họ thường hay ôm nhau. 3) 4p20s: Bách An nói mấy lời thoại khiến tai tui mang thai luôn đây nè! “Đón em thì lúc nào cũng rảnh”, đậu móa đáp án này quá hoàn hảo không phải sao? (Thẳng nam trong tổ mau học hỏi đi… Là tui tào lao, sao có thể có thẳng nam xem bài đăng này). Mọi người nhìn vẻ mặt Bách An đi, cưng chiều kinh khủng, ông trời ơi, tui nghĩ Nhan Vũ cũng bị anh ấy cưng chết luôn! Nếu có người dùng vẻ mặt như Bách An để nhìn tui, tui sẽ gả cho người ấy ngay lập tức! Còn có biểu cảm của Nhan Vũ, trước đây tui luôn cho rằng niên hạ không được, xem ra chủ yếu là vì không đẹp trai, bây giờ tui chỉ muốn gào lên: Niên hạ lên đê!!! (con mẹ nó nhất thời không biết phải ghen tỵ ai nữa, đậu mè) 4) 5p3s: Tui xem nụ hôn này hơn hai mươi lần, tui muốn lưu nụ hôn này vào máy như bài giảng hôn môi! Mọi người có khi nào thấy Bách An hôn lưỡi với người khác không? Chưa từng đúng không? Thế nhưng đối mặt với bé mèo đen Nhan Nhan thì hôn lưỡi luôn rồi! Nụ hôn của Bách An quá khao khát, nhìn như muốn nuốt người ta vào bụng! Phân cảnh 7p15s lóe lên, bọn họ cứng rồi!! Cứng luôn đó!!! Mới hôn một cái đã cứng!!! Nếu bọn họ chỉ là anh em thuần khiết, tui sẽ nhảy sông Hoàng Phổ chết mẹ luôn cho rồi! … Xem đến đây, Nhan Vũ khá kinh ngạc. Cậu cảm thấy người này rất lợi hại, chỉ có mấy phút ngoại cảnh mà đã có thể phân tích được nhiều như vậy. Ngoại trừ nói cậu giống mèo thì 8/10 điểm phân tích đều đúng. Cậu định tiếp tục xem thì cửa toilet vang lên tiếng gõ. “Nhan Vũ, em có ở bên trong không?” Giọng nói Bách An truyền đến. Nhan Vũ như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, tay cậu run lên, luống cuống thoát V Quyển, nói to lên: “Chờ một chút!” Cậu chạy đến trước gương nhìn thoáng qua gương mặt ửng đỏ, mở vòi nước rửa mặt, lấy khăn cố lau sạch nước trên mặt. Cậu nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, làm xong xuôi mới đi tới mở cửa, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Sao vậy anh?” Bách An nhìn gương mặt đang đỏ bừng của cậu, sau đó liếc mắt nhìn sang di động trong tay cậu. Anh hiểu ra nãy giờ cậu làm gì, vươn tay lau mặt cho cậu: “Nhận được đĩa phim.” Đĩa phim? Nhan Vũ đã quên rằng mỗi khi quay xong một bộ, bên chế tác sẽ gửi đĩa làm kỷ niệm. Cậu vất vả giả vờ chưa có gì xảy ra, ý định làm Bách An quên hôm nay người ta gửi đĩa phim tới. “À.” “Muốn xem không?” Bách An tiện tay giúp cậu lau khô nước trên trán. “Hả? Xem xem xem…. Xem cái gì?” Bách An rũ mắt, tuy rằng không nói gì nhưng như muốn bảo ‘Em không dám?’ Buồn cười, có gì mà không dám xem? Không phải chỉ là xem phim thôi sao? Trước đây cũng không phải chưa từng xem qua! Nhan Vũ kiên quyết bảo vệ phẩm giá bản thân, giả vờ bình tĩnh: “Khụ, vậy thì xem.”
|
Chương 23[EXTRACT]Edit: Qiezi Hai mươi phút sau, Nhan Vũ ngồi trong phòng, mắt mở trừng trừng nhìn cậu và Bách An dây dưa trên màn ảnh, thầm mắng bản thân đến máu chó đầy đầu: Thể diện có tác dụng gì? Ăn được không? Có thể bán lấy tiền không? Có vẻ vang gì không? Sợ hãi một chút không được sao? A?! Mẹ nó, cậu đang trưng ra cái vẻ mặt gì vậy? Muốn chết? Tại sao lại phát ra âm thanh đó? Đậu móe… Đủ rồi, đừng rên nữa!! Tôi là ai? Tôi ở đâu? Đựu má, tại sao tôi lại nhận bộ phim này? Cậu cố gắng nhìn bản thân bị Bách An tiến vào, rốt cuộc sự xấu hổ đè nén nãy giờ bùng phát, luồng nhiệt trào lên thiêu đốt đến ù tai, tiếng tim đập kịch liệt chấn động màng nhĩ của cậu. Cậu vùng vằng đứng dậy: “Em muốn đi ——” Ba chữ nhà vệ sinh chưa kịp thốt ra, cậu đã bị Bách An ôm vào lòng. Lý do viện cớ bị vạch trần, Nhan Vũ cũng không vờ vịt nữa, hung hăng nhéo vai Bách An, gào lên: “Em không xem!” Bách An cười khẽ, im lặng nhìn gương mặt và cần cổ hồng hồng của Nhan Vũ rồi nghiêng đầu hôn môi. Nhan Vũ không muốn xem cũng như không muốn Bách An xem, cậu ngừng một chút, chủ động đáp lại nụ hôn của Bách An. Chỉ trong chốc lát, hai người đã quấn chặt lấy nhau. Nhan Vũ chống tay lên bàn, áo bị ném xuống đất, quần bị kéo xuống hơn phân nửa. Vòng eo hạ thấp, mông lại nâng cao, xương vai như cánh bướm phập phồng theo từng rung động của Bách An, cánh bướm như muốn tung bay khắp bầu trời xanh thẳm. Cảnh phim trên màn chiếu vẫn tiếp tục, bất luận là Nhan Vũ trên phim hay ngoài đời thực đều rên rỉ dưới thân Bách An, hai âm thanh lúc chồng lúc giao, biến thành thuốc kích thích tiệc tình đầy nhục dục. Khuỷu tay bị cấn đỏ, Nhan Vũ bị lật qua, hai chân khoác lên khuỷu tay Bách An, cái mông bị nâng lên, tiếp nhận va chạm trực diện. Cậu ôm cổ Bách An, ngửa cổ ra sau đầy ham muốn, Bách An hạ những nụ hôn vụn vặt lên cổ, lên ngực cậu… Nhan Vũ cảm thấy thật khó chịu, nhất mực muốn lên giường nhưng mới đến phòng khách đã bị đè lên sô pha. Về phần lên giường như cậu mong muốn thì đã là đợt thứ hai. Điện thoại di động reo vang, Nhan Vũ nửa quỳ nửa nằm trên giường rên rỉ, Bách An cầm di động cho cậu nghe máy, trên màn hình hiện tên người đại diện. Cậu muốn tạm thời ngừng lại để nghe điện thoại nhưng Bách An lại giữ chặt hông, không chịu buông tay. Cậu không thể làm gì khác hơn là ấn nút nghe rồi đặt di động lên gối, cố gắng quên tính khí của Bách An trong thân thể cậu, kiềm chế hô hấp nghe điện thoại: “Anh Lâm, có chuyện gì không?” Từng nụ hôn nóng cháy rơi xuống lưng Nhan Vũ, một tay vuốt ve từ bắp đùi hướng lên trên, cậu run rẩy, vươn tay về phía sau túm lấy bàn tay hư hỏng kia. “Là như thế này,《 Tình yêu thầm lặng 》lại phá kỷ lục, Thanh Sắc Khuyển Mã gọi điện thoại hỏi hai đứa có muốn ký hợp đồng quay thêm không.” Bách An nắm tay Nhan Vũ, chậm rãi chuyển động. Nhan Vũ đã thích ứng với cường độ xỏ xuyên mạnh mẽ, ma sát chậm rãi mang theo từng đợt khô nóng run rẩy, cậu nắm chặt tay Bách An, cúi đầu thở dốc vài tiếng rồi mới trả lời: “Không, không ký.” “Em hỏi Bách An chưa?” Người đại diện biết bọn họ đang sống chung. Bách An im lặng, Nhan Vũ không thể làm gì khác hơn là trả lời thay anh: “Hỏi rồi… Không ký.” “À, vậy là tốt rồi. Còn chuyện này nữa, em đã quay đủ tám bộ cho Mộng Chi Thanh rồi, tốt nhất là ký hợp đồng mới trong năm nay. Khi nào thì em rảnh?” Lúc người đại diện nói đến hợp đồng mới thì Bách An chợt đâm mạnh thêm một chút, Nhan Vũ suýt chút nữa kêu thành tiếng, tay siết chặt drap giường. Cậu cắn răng, nhẫn nhịn nửa ngày mới không bật ra những tiếng rên rỉ. “Thiếu gia? Em còn nghe máy không?” Cậu cố gắng ổn định hô hấp: “Nghe… Em… Anh Lâm, em không định… Không định ký hợp đồng nữa.” “Hả?” Cho dù cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở nhưng không thể nào giấu được người đại diện. Bách An lại đỉnh mạnh thêm hai cái, trên người Nhan Vũ đã ửng đỏ, cậu cố gắng quay đầu lại trừng mắt với Bách An, nhưng bởi vì hai mắt lấp lánh ánh nước nên chẳng có khí thế gì, cho đến khi vận động trở nên chậm rãi, cậu mới quay lại giải thích: “Anh Lâm… Em… Em không làm nữa.” “Em muốn giải nghệ???” Người đại diện sững sờ: “Bách An thì sao?” “Anh ấy cũng… Cũng giống em.” Đây là chuyện bọn họ đã sớm bàn bạc xong, nếu tình cảm của họ là nghiêm túc thì không thể tiếp xúc thân mật với những người khác. “…..” Người đại diện ở đầu dây bên kia bị chấn động không nói nên lời, hắn thật sự không nghĩ Bách An và Nhan Vũ có thể đi đến bước này. Lúc này Bách An cúi người cầm di động lên: “Anh Lâm, bên em đã xử lý xong, chuyện của Nhan Vũ làm phiền anh. Bây giờ chúng em có việc, ngày mai liên lạc.” Lần đầu tiên người đại diện nghe Bách An nói dài như vậy, ngơ ngẩn nói: “Ờ, ờ, vậy… Hai đứa làm gì làm đi, anh đi… Anh đi báo cáo đã…” Bách An cúp điện thoại rồi ném lên giường, giữ eo Nhan Vũ bắt đầu chuyển động mãnh liệt. Thân thể va chạm phát ra âm thanh càng ngày càng lớn, Nhan Vũ vừa sung sướng vừa giận: “Bách An! Anh…” Khí thế hung hăng bị cơn sóng cuộn trào đầy sung sướng cắt ngang, thay đổi thành cầu xin tha thứ: “A… Chậm… Chậm một chút…” “Bách An… Anh ơi… Đừng…” “A… Xin anh…” Dù Nhan Vũ cầu xin như thế nào, Bách An cũng quyết làm cậu đến mất khống chế, ép cậu la lớn hơn nữa, cuối cùng tuôn trào trong thân thể cậu. Sau khi anh Lâm thương lượng với công ty không được bao lâu thì nhận được điện thoại của người đại diện của Bách An. Hai người bàn bạc, hiện tại Bách An và Nhan Vũ đều là người tự do, giải nghệ không cần công ty cho phép. Sau khi bàn bạc một phen, họ quyết định sẽ đẩy《 Tình yêu thầm lặng 》làm sản phẩm cuối cùng để Bách An và Nhan Vũ giải nghệ. Vì vậy hai người tự đăng nhập vào tài khoản VIP của Bách An và Nhan Vũ, biên tập thông báo giải nghệ giống nhau như tờ, lại đăng lên trong cùng một thời gian. Lúc Bách An và Nhan Vũ còn ở trên giường thủ thỉ thì V Quyển đã bị tin tức bọn họ giải nghệ oanh tạc, trang web bị tê liệt nửa giờ mới khôi phục bình thường. Cả bốn trạm đều bị càn quét, fan vừa khóc vừa cười, khóc vì sau này không thể xem phim của họ nữa, cười vì hai thông báo đăng cùng một giờ với cùng nội dung, hiển nhiên đã được hai nam thần thương lượng qua. Chắc chắn là bọn họ đã ở bên nhau, thuyền họ chèo là thật! Vào ban đêm,《 Tình yêu thầm lặng 》và V Quyển leo lên hot search weibo, bộ GV hạn chế người xem thu hút được rất nhiều người, chế tác hoàn hảo khiến từng phân cảnh rất ấm áp ngọt ngào, cảm xúc mãnh liệt của hai nam chính đẹp đến ngây người càng tăng thêm cảm xúc duy mỹ, có rất nhiều người hận bản thân biết quá muộn, chen chúc vào V Quyển mua phim, thậm chí ngay cả《 Hành trình ba người 》- tác phẩm đính ước trong truyền thuyết – cũng nhấc lên từng màn thảo luận sôi nổi. Lúc này Nhan Vũ đang bị Bách An ôm vào toilet tắm rửa, hai đùi vắt lên thành bồn tắm, ngón tay Bách An với vào trong đẩy tinh dịch ra ngoài. Sau một lúc, Bách An bỗng nhiên ghé sát tai Nhan Vũ nói gì đó, trong nháy mắt mặt cậu ửng đỏ. Theo hai cổ thân thể gần kề, cậu cắn môi ngẩng đầu. Nước trong bồn tắm bập bềnh tràn ra, Nhan Vũ nắm lấy vai Bách An, sau hai tiếng rên rỉ, cậu cắn môi rồi rướn người tới. Bách An chớp mắt, đầy cưng chiều hôn cổ Nhan Vũ, ôm chân cậu, chuyển động thắt lưng… Lễ Giáng Sinh qua đi, Bách An và Nhan Vũ bắt đầu thu dọn hành lý, năm mới thì họ đến Iceland ngắm cực quang, lúc giấy tờ đăng ký kết hôn lặng lẽ nằm trong khách sạn, Nhan Vũ mới dần hiểu ra ý đồ của Bách An, vờ bóp cổ Bách An, hỏi: “Có phải anh cố ý dẫn em đến đây?” “Ừ.” Bách An rất thản nhiên. Nhan Vũ không cảm thấy như cậu bị cầm tù, trái lại có chút đắc ý hừ hai cái: “Em biết anh có ý đồ xấu mà!” Bách An mỉm cười chỉnh vạt áo cho Nhan Vũ rồi ôm người vào lòng. Mấy tháng sau, V Quyển xuất hiện một bài viết: [ Cảm thấy cả người không chút sức lực nào, tui không ổn rồi. ] Sô pha: Từ sau khi Bách An và Nhan Vũ giải nghệ, tui đã xem《 Tình yêu thầm lặng 》, bản cut của《 Hành trình ba người 》vô số lần, tui sắp chết đói vì không còn bánh chó nữa. Lầu 1: Xem tim còn đập không? Lầu 2: Làm một bác sĩ hành nghề lâu năm, tui có thể vô trách nhiệm nói cho bạn biết bạn bị bệnh thiếu thốn bánh chó. Tình trạng khởi phát sẽ là đi khắp nơi tìm bánh, sẽ vì tình yêu hoàn mỹ của người khác mà rơi lệ, sau đó sẽ là nổi điên tìm kiếm dấu vết, tìm đường trong sh*t, thậm chí sẽ xem sh*t là bánh. Nếu không chữa trị kịp thời sẽ phát triển giống như chủ thớt, cả người không còn sức lực, phiền muộn muốn khóc, không có hứng thú với thứ gì, đăng một bài viết không được mạch lạc. Bệnh thiếu thốn bánh chó là một loại bệnh truyền nhiễm rất đáng sợ, có thể theo mạng vô tuyến mà truyền nhiễm, nguồn bệnh là chủ thớt, tỷ suất truyền nhiễm lên đến 95%. Thôi không nói nữa, tui đi xem《 Tình yêu thầm lặng 》lần thứ ba mươi đây. Lầu 3: Tui nghĩ bệnh thiếu thốn bánh chó là một chứng bệnh nan y, cần chính chủ phát đường mới ổn được. Lầu 4: Aiz, thiệt luôn, gần đây trà không muốn uống cơm không muốn ăn, thật muốn khóc vậy đó, sao bọn họ lại hoàn mỹ thế chớ! Lầu 5: Không biết hai nam thần như thế nào rồi, con trai ơi, lúc rảnh rỗi nhớ về thăm nhà nha. Lầu 6: Thiếu lương thực đã lâu, xem ra phải tự xẻo thịt tự cung tự cấp, tui định viết một bộ hiện thực hướng, có ai muốn xem không? Lầu 7: Lầu trên đừng hù tui! Người phá CP sẽ không được phát đường!!! Lầu 8: Yêm xem yêm xem!!! Lầu 9: Lầu 6 đừng đi!!! Tui xem! Tui nhất định xem! Tui sẽ xem ngay lập tức!!! Lầu 10: Lầu 6 ở đâu? Ôm đùi bự!!! Cầu chỉ đường!!! Lầu 11: Lầu 6 ở đâu? Chạy rồi sao? Thím có còn là người không!!! Lầu 12: Lầu 6 mau lăn ra đây? Giao bánh sẽ không giết! Lầu 13: Người đâu? Mau giao bánh ra đây! Lầu 14: Một tháng không ăn cơm, mau cho tui cơm no ấm bụng đi, quỳ lạy lầu 6 đừng chạy!! … Lầu 88: Tui là lầu 6 đây, mọi người yên tâm, tui sẽ không trốn. Viết xong chương 1 rồi nè, tên là《 Đơn phương thầm lặng 》, bút danh là Tạp Liệt Phu Tư Cơ, truyện được up tại Phế Văn và diễn đàn Trường Bội. Tui là dân đi làm, không rảnh để lên chương mỗi ngày, ai quan tâm tui có thể vào weibo @TạpLiệtPhuTưCơ, thời gian update có ghi bên trên. Tui viết không tốt lắm, mọi người bỏ qua nha ~ Tui còn viết truyện khác, mọi người có thể vào chuyên mục của Trường Bội hoặc Tấn Giang, lúc tui update mọi người có thể vào xem nha ~ moaz moaz moaz ~ ———— toàn văn hoàn.
|