Edit Phong Lữ
Tống Nghệ Thiên ăn uống no đủ xong, lười biếng ngồi trên ghế sô pha, đặt laptop trên đùi, ngón tay gõ lạch cạnh trên bàn phím.
Bỗng nhiên, có hai cánh tay trắng bóc, thon dài trịnh trọng cầm một bức thư chen giữa anh và máy tính, cản trở tầm nhìn của anh.
Tống Nghệ Thiên không kiên nhẫn nhướng mày, liếc Chung Tiểu Nhạc bên cạnh, mở miệng nói: “Đây là cái gì?”
“Thư tình.” giọng Chung Tiểu Nhạc mang theo vẻ trông chờ, nói: “Đưa cho anh.”
Tống Nghệ Thiên cau mày quan sát một bứct, thật đúng là thư tình, bức thư được gấp 4 góc chỉnh tề, mặt sau còn ghi tên mình, miệng thư dùng một cái sticker trái tim hồng lung linh dán lên, đầy khí chất thiếu nữ mơ mộng yêu đương.
Tống Nghệ Thiên chán ghét tới nỗi cả người run lên, chỉ thấy thằng nhãi Chung Tiểu Nhạc này lúc nào cũng chọc mình buồn phiền rất giỏi!
Anh tự giật lấy bức thư, không nể nang tát Chung Tiểu Nhạc một cái lên mặt, tàn nhẫn nói một chữ: “Cút!”
Chung Tiểu Nhạc cũng không giận, mặt không đổi sắc cầm cái thư đang rớt trên đầu gối anh, cẩn thận vuốt mấy nếp nhăn, xong thì hết sức nghiêm túc đưa tới bằng hai tay trước mặt Tống Nghệ Thiên lần nữa.
Tống Nghệ Thiên lại bị cậu cản tầm nhìn lần 2, trong lòng càng cáu kỉnh hơn, dùng tay hất tay cậu lên, tiếp tục nhìn vào máy tính.
Không ngờ Chung Tiểu Nhạc vẫn kiên trì đưa thư qua, ánh mắt cương quyết, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Nghệ Thiên ca, dù sao anh cũng đang rảnh, anh đọc một chút không tốn nhiều thời gian đâu.”
Tống Nghệ Thiên cũng không ngẩng đầu lên, không hề có ý định nhìn thẳng vào mặt mắt nai đầy lực sát thương kia, lạnh nhạt nói: “Đi ra chỗ khác, cậu lần nào cũng quấy rối, chả để tôi giải trí yên được.”
Chung Tiểu Nhạc vừa không giỏi ăn nói, vừa không muốn dùng cách nói khi xã giao với anh, chỉ có thể dùng cách bình thường nhất là kiên quyết dùng hai tay đưa tới trước mặt Tống Nghệ Thiên, không được nhận sẽ không từ bỏ.
Tống Nghệ Thiên nhích người sang bên cạnh, thầm nghĩ không thể chiều tên thái này được. Rõ ràng lúc mình mới dọn vào, cậu ta rất ngoan ngoãn, hệt như một chú chó nhỏ ngoắc ngoắc đuôi, luôn đứng cách mình một thước, chỉ trừ cái ấy của cậu ta. Bình thường khi mình nói chuyện với cậu ta thêm mấy câu thì mặt cậu ta đỏ ửng lên. Giờ còn chưa tới hai tháng, khoảng cách được giữ ngày càng ngắn thì thôi đi, mấy hành động biến thái cũng ngày càng nhiều hơn, thường nhân lúc mình không để mà cọ cọ sờ sờ. Con cún giờ đã thành con chó ngao Tây Tạng, tối qua còn trực tiếp giở trò thú tính quá đáng, sáng nay lại còn cưỡng hôn!
Vì vậy một người vờ như không thấy, một người tay nâng thư tình. Hai người giằng co như thế hơn 10 phút!
Chung Tiểu Nhạc thấy Tống Nghệ Thiên quyết tâm không để ý tới mình, tay hơi mỏi nên hạ xuống chút, đứng đậy đi vòng qua bàn trà tới bên phải Tống Nghệ Thiên, đưa bức thư tới trước mắt anh lần nữa.
Tống Nghệ Thiên cười lạnh một tiếng, quay mông, mặt hướng sang trái. Chung Tiểu Nhạc cũng lại vòng qua bàn trà sang bên trái Tống Nghệ Thiên, tiếp tực giơ thư.
Tống Nghệ Thiên lại quay mông sang phải, Chung Tiểu Nhạc cũng vội vòng qua bàn trà.
Cứ như vậy một người trốn một người đuổi, hai nhìn hệt như đang chơi mèo bắt chuột hồi lâu, tới nỗi Chung Tiểu Nhạc cũng không nhớ nỗi là mình đã chạy bao nhiêu vòng. Tống Nghệ Thiên cuối cùng cũng xù lông, anh bỏ laptop trên đường qua bên cạnh, tát Chung Tiểu Nhạc một cái rồi trong lúc cậu còn chưa đứng vững lại thì vật cậu lên sô pha, túm lấy bức thư, cáu kỉnh vò thành một cục ném lên người Chung Tiểu Nhạc
Chung Tiểu Nhạc chậm rãi đứng lên, nâng mắt kính bị lêch của mình, lặng lẽ vào thư phòng, sau đó trở ra trước ánh nhìn soi mói của Tống Nghệ Thiên với một bức thư y hệt trong tay.
Tống Nghệ Thiên hung tợn cười, hai cái răng khểnh lóe ra ánh sáng lạnh: “A, biến thái, cậu khá lắm, hóa ra còn chuẩn bị không ít bức ha.”
Chung Tiểu Nhạc xem những lời này như lời khích lệ, ngượng ngùng cúi đầu, vân vê bức thư rồi nghiêm túc đưa tới: “Nhận lấy đi.”
Tống Nghệ Thiên không nói hai lời, trực tiếp xé.
Trận xé-đưa này mở ra một trận giằng co kéo dài giữa hai người.
Đêm hôm đó Tống Nghệ Thiên cũng không rõ mình đã xé bao nhiêu bức thư giống hệt nhau, giấy vụn chất đầy 3 thùng rác, nhưng sáng sớm hôm sau đã thấy thằng nhãi Chung Tiểu Nhạc lại ôm ra một chồng!
Tống Nghệ Thiên lúc đầu còn dùng tay xé, kết quả Chung Tiểu Nhạc lại như một cái máy tạo thư hình người, dẫn tới tình trạng thư cũng không xé nữa, Tống Nghệ Thiên gom một đống lại rồi dùng lửa đốt luôn. Còn Chung Tiểu Nhạc cũng không giận, kiên trì đem từng bức thư lén giấu trong từng túi áo quần Tống Nghệ Thiên, ngay cả trong quần lót cũng nhét vài bức, trước khi ngủ còn nhét dưới gối, thậm chí còn kẹp ở khe cửa, đảm bảo Tống Nghệ Thiên dù mở bất kì cánh cửa nào cũng có thể nhìn thấy thư.
Như một cơn ác mộng, Tống Nghệ Thiên mỗi ngày đi vào WC, liếc mắc một chút là thấy được bức thư đặt tên nắp bồn cầu, giũ khăn tắm cũng rớt thư ra, lúc ăn cơm thì dưới chén cũng đệm thư, sáng ra mang giày phát hiện có một bức được đúc vào, khi đi làm đút tay vào túi cũng có thể rút ra một bức thư!!
Tống Nghệ Thiên thực sự phiền chịu không siết.
Có điều anh cũng nhận ra lúc này Chung Tiểu Nhạc rất quyết tâm bằng mọi giá phải khiến mình đọc cái bức gọi là thư tình ấy. Dù sao cũng đã biết tên biến thái này được mấy năm, đừng nhìn bề ngoài Chung Tiểu Nhạc ôn hòa nhã nhặn vậy thôi chứ bên trong lại bướng bỉnh không ai bì được.
Tống Nghệ Thiên đã thỏa hiệp với chấp nhất của Chung Tiểu Nhạc rồi.
Vào buổi tối của ngày thứ tám, khi Chung Tiểu Nhạc như thường lệ đưa lên một bức thư lúc Tống Nghệ Thiên đang xem TV, Tống Nghệ Thiên lần đầu tiên vô cùng bình tĩnh nhận lấy, mặt không đổi sắc bắt đầu mở ra.
Chung Tiểu Nhạc lúc đầu ngẩn người, sau đó cặp mắt đen láy lập tức sáng lên, miệng cũng cong lên cười, chờ mong nhìn chăm chú mặt Tống Nghệ Thiên
Tống Nghệ Thiên đoán bên trong thư tình là cả đống lời tình tứ chán ngấy ngu ngốc, hoặc là mấy từ ngữ *** loạn theo đúng chất Chung Tiểu Nhạc.
Nhưng lại không ngờ rằng nội dung bên trong cực kì đơn giản.
Đơn giản đến nỗi chỉ có 4 chữ số.
【0529】
Tống Nghệ Thiên lật thư qua lại nhiều lần, thực sự không hiểu lí do, nhịn không được cau mày nhìn Chung Tiểu Nhạc
“Đây là mật mã.” Giọng Chung Tiểu Nhạc hồi hộp nhưng tràn đầy quyến luyến: “Két sắt trong thư phòng. Nghệ Thiên ca, anh có bằng lòng mở nó không?”
Tống Nghệ Thiên yên lặng nhìn kĩ hai mắt Chung Tiểu Nhạc. Trong đó không còn tình cảm nóng bỏng như trước mà đã hun ấm tới tận lòng người. Tống Nghệ Thiên khẽ nhếch môi nhưng không lên tiếng, chỉ xoay người đi tới thư phòng.
Bình thường Tống Nghệ Thiên rất ít khi vào thư phòng, cũng chưa bao giờ để ý kĩ cái két sách mờ nhạt cao cỡ nửa người trong đó. Anh ngồi xổm trước đó, bắt đầu nhập mật mã.
Mở ra cánh cửa nặng nề, Tống Nghệ Thiên trợn to mắt.
Trong đó là một chồng cuốn sổ, trên dưới trái phải đều ghi ngày tháng năm. Sau khi sắp mấy trăm bản ra gọn một chỗ, Tống Nghệ Thiên phát hiện thấy ngày đầu tiên được ghi là hơn mười năm trước, ở một cuốn sổ đã ố vàng, mang đậm nét xưa cũ của thời gian.
Chẳng biết từ lúc nào Chung Tiểu Nhạc đã ngồi xổm sau lưng Tống Nghệ Thiên, vươn tay từ đằng sau ôm trọn cổ, vai Tống Nghệ Thiên, ***g ngực nóng bỏng dán vào sống lưng, truyền tới từng nhịp tim vừa đều đặn lại mạnh mẽ.
“Đây là nhật kí ghi chép hằng ngày của em trong mấy năm qua, ghi về anh, cũng có về em.” Chung Tiểu Nhạc nỉ non thì thầm nói: “Nghệ Thiên ca, em muốn hiểu rõ về anh hơn, cũng hi vọng anh có thể làm quen lại với em lần nữa. Những thứ này là thư tình, cũng là quà em trao cho anh.”
Tống Nghệ Thiên chỉ lẳng lặng ngây ngốc tại chỗ, cũng không giãy ra, không trả lời. Sau đó anh cầm lấy một bản nhật ký, mở ra một trang trong đó.
Trong đó là những hàng chữ xinh đẹp được ghi bằng bút máy, ghi lại mỗi chuyện vụn vặt hàng ngày, do nhiều câu rải rác ghép lại, điểm chung duy nhất của mỗi nhật kí là đều về Tống Nghệ Thiên, về chính anh.
Từ lúc sống chung đến nay, đây là lần đầu tiên Tống Nghệ Thiên cảm thụ sâu sắc được tình cảm bao la như đại dương, khiến người khác ngạt thở của Chung Tiểu Nhạc. Còn các cuốn nhật kí này lại như rong biển um tùm biến thành, quấn chặt lấy anh, muốn kéo anh vào đáy đại dương sâu thẳm.
Tống Nghệ Thiên khó mà hình dung được cảm nhận trong lòng mình lúc này, vừa hoang mang, mờ mịt bất lực, lại cảm thấy sự tình phát sinh khá vi diệu, đến cả ***g ngực dày rộng sau lưng cũng nóng bỏng kinh người, đau xót đến nỗi khiến anh thở không thông.
“Quà này tôi nhận.”
Tống Nghệ Thiên nói cậu câu không rõ ý tứ như vậy, sau đó thì tránh khỏi cái ôm của Chung Tiểu Nhạc, trở lại sô pha ngoài phòng khách.
Chung Tiểu Nhạc dù không đoán được trong lòng Tống Nghệ Thiên lúc này như thế nào nhưng việc anh nhận quà, cũng không có vẻ chán ghét gì cũng đủ khiến lòng cậu như được rót mật, ngọt ngào muốn tan chảy.
Tâm tình ngọt ngào, cảm xúc của Chung Tiểu Nhạc càng mạnh mẽ, tình cảm với nam thần càng sâu đậm hơn, vui vẻ chạy vào bếp rửa một rỗ vải, lại vừa pha một tách trà hoa cúc cam thảo, nịnh nọt đặt trên bàn trà trước mặt Tống Nghệ Thiên
Không đợi Tống Nghệ Thiên phản ứng, Chung Tiểu Nhạc sáng mắt lên, bắt đầu lột vải, sau đó bóc ra quả trắng nõn mộng nước đưa qua Tống Nghệ Thiên: “Nghệ Thiên ca, lại ăn vải đi, em mới mua đó.”
Tống Nghệ Thiên dùng hai ngón tay cầm quả vải, đột nhiên hỏi: “Cái mật mã kia là từ đâu?”
Chung Tiểu Nhạc thành thật trả lời: “Là ngày đầu tiên chúng ta gặp gỡ.”
Tống Nghệ Thiên khẽ nhíu mày, lưỡng lự nói: “Đó…là sau sân vận động trận bóng rổ năm đó hay ngày khai giảng?”
Chung Tiểu Nhạc biết Tống Nghệ Thiên đang nhắc tới lần mình trộm đồng phục bóng rổ rồi bị đánh kia, cậu lắc đầu nói: “Lần đầu chúng ta gặp nhau sớm hơn anh nghĩ nhiều.”
Tống Nghệ Thiên nghĩ không ra rốt cuộc là lúc nào, cũng đoán không ra lúc đó mình đã làm gì mà lại khiến Chung Tiểu Nhạc cố chấp nhiều năm như vậy. Nhưng khi anh nhìn cặp mắt xinh đẹp sáng tự tinh tú kia, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Tống Nghệ Thiên bỏ trái vải ngọt dịu vào miệng, hai tay kéo áo Chung Tiểu Nhạc, dùng sức kéo người tới trước mặt mình, hung bạo hôn lên.
Chung Tiểu Nhạc mơ hồ chuyển từ thế bị động sang chủ động, tay đưa lêm ôm má Tống Nghệ Thiên, đầu gối xen vào giữa hai chân anh.
Bọn họ hôn nhau dính chặt hết sức, nóng bỏng như một đôi tình nhân, hành động kịch liệt khiến họ ngã ra sô pha. Tống Nghệ Thiên chống một tay lên sô pha, cố gắng nâng đầu lên. Vị ngọt mát của trái vải bao phủ trong miệng hai người. Chung Tiểu Nhạc thì quỳ gối trước người Tống Nghệ Thiên, giữ lấy gáy anh mà khao khát mút lấy môi đối phương.
PL: Nhạc Nhạc vừa cute vừa lì đáng ăn đòn =]] Thấy ẻm bị đánh vừa xót nhưng cũng vừa thấy đáng lắm