A Diệp thu xếp cho cô và Toa Toa cư trú tại một vùng nông thôn nhỏ ở Bồ Đào Nha, sau khi đã cùng nhau trải qua giông tố bão bùng, cũng đến lúc nghỉ ngơi an nhàn.
Toa Toa hiện tại đang là giáo viên tại ngôi làng này, tuy đi lại bất tiện, nhưng vẫn có thể dạy học, hơn nữa bọn nhỏ cũng rất thích cô. A Diệp vẫn như vậy, luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô, thỉnh thoảng cũng sẽ đưa ra một vài ám chỉ ngẫu nhiên, mặc dù Toa Toa không trực tiếp đáp trả, nhưng A Diệp cũng không vội vàng, cô tin một ngày nào đó Toa Toa sẽ đáp lại cô.
Hai người rời quê hương cũng đã được một năm tròn, bí mật kia A Diệp vẫn chưa nói cho Toa Toa biết, cô không biết phải mở miệng thế nào, cũng không biết phải làm sao mới không tổn thương đến Toa Toa.
Cho đến một hôm, vào một buổi chiều nắng vàng, sau khi tan học bọn nhỏ đều vui vẻ ra về, chỉ còn lại một mình Toa Toa ngồi ngây ngốc nhìn vào khoảng không, dáng vẻ đượm buồn đầy mất mát. Lúc A Diệp đến đón, vô tình nhìn thấy vẻ mặt đó của cô mà sợ hãi, A Diệp lo lắng hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì ư?"
Toa Toa không nói lời nào, chỉ lắc đầu.
Ban đêm Toa Toa ngủ không ngon, A Diệp đã sớm cảm thấy được, một giấc mộng đáng sợ làm cô bừng tỉnh, sau đó lại oà khóc giữa đêm.
Trong lúc nhất thời A Diệp luống cuống tay chân, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, gấp đến mức hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng.
Toa toa sau khi khóc một hồi, tâm tình cuối cùng cũng chậm rãi bình phục, cô dựa vào vai A Diệp nhỏ nhẹ nói: "Hôm nay mấy đứa nhỏ hỏi về mẹ của chị, chị lại không biết phải trả lời như thế nào" chỉ một câu đơn giản, A Diệp đã biết vì sao hôm nay Toa Toa lại khổ sở thế này, cô âm thầm quyết tâm, hẳn là đã đến lúc nói cho chị ấy biết.
Sau khi dỗ Toa Toa ngủ, A Diệp đứng dậy xé một trang giấy viết thư, trời tờ mờ sáng, cô tranh thủ đặt tờ giấy bên gối Toa Toa rồi đi làm.
Cô biết, sau khi xem xong phong thư này Toa Toa chắc chắn sẽ cần thời gian ở một mình, cô không muốn quấy rầy, có một số việc phải để chị ấy tự mình ngẫm lại mới tốt.
Tia nắng chiếu qua song cửa nhẹ nhàng đánh thức Toa Toa, A Diệp đã đi từ sớm, bên gối có một tờ giấy nhỏ lẳng lặng nằm đó. Toa Toa cảm thấy rất kỳ quái, có chuyện gì mà cần phải viết thư?
Cô mở tờ giấy, trong nháy mắt đình chỉ hô hấp, tờ giấy cũng từ trên tay rơi xuống sàn nhà.
"Đây không phải là sự thật, không phải, đây không phải là sự thật!!" Toa Toa không ngừng lắc đầu, cô không tiếp thu được chuyện này, trong cơn hoảng loạn từ trong nhà chạy ra ngoài, nước mắt đã sớm tràn mi.
Lúc A Diệp về nhà mọi thứ có vẻ rối loạn, cô trong lòng căng thẳng liền xông ra ngoài, chân Toa Toa có tật, ở chỗ này lại không có nhiều nơi để đi, nhất định có thể tìm được chị ấy.
Lúc A Diệp tìm thấy người, Toa đang ngồi bên dòng sông nhỏ, cô có chút bất lực, lại đi tới nhẹ nhàng ôm lấy người nọ.
Toa toa bắt đầu nói, giọng có chút run rẩy: "Em biết không? Dượng của chị từ nhỏ đã đánh chị, ông ta nói chị là đứa bé không có mẹ, mẹ chị không cần chị nên mới bỏ đi, về sau ông ta bán chị cho bọn buôn người, mới dẫn đến kết cục này, suốt khoảng thời gian đó chị tồn tại như một cỗ máy tình dục, mặc cho mấy lão già giàu có chơi đùa.........." Toa Toa cứ nói không ngừng, A Diệp vẫn cứ như vậy lắng nghe, chờ cô nói xong rồi, A Diệp lại cõng cô về nhà.
Đêm khuya tĩnh lặng, Toa Toa lén đứng dậy, gọi vào một dãy số, chờ bên kia bắt máy cô lại ngắt đi..... A Diệp biết, cô đi gọi cho người nhà Kiều, thật ra cô vẫn luôn khát vọng có một mái ấm. Cho dù bây giờ chưa thể nói được gì, nhưng cô tin một ngày nào đó Toa Toa cũng sẽ trở về vòng tay của gia đình mình.
Sau bữa sáng, A Diệp cùng Toa Toa ngồi phơi nắng trên băng ghế sau nhà, A Diệp hoàn toàn thả lỏng, hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp, cô nói với Toa Toa: "Nắng ở đây thật đẹp, sau này mình cứ cùng nhau sống tại nơi này đi, mãi mãi!"
Toa Toa nằm bên cạnh, mặt hướng về ánh nắng, nhắm mắt cười cười trả lời A Diệp "Được thôi! Vậy cứ cùng nhau ở đây đi!"
A Diệp tức khắc sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp. Toa Toa quay đầu nhìn về phía cô cười nói: "Đồ ngốc!"
A Diệp đột nhiên cười, sau đó bế Toa Toa lên, đặt lên môi cô một nụ hôn ------
________________________
Phiên ngoại chính thức kết thúc! Mọi người nếu thích tốc độ ra chương này của tôi thì xin hãy tiếp tục ủng hộ! Tôi có rất nhiều tác phẩm mới nha! Hoan nghênh nhảy hố 《 Trò chơi truy đuổi 》 Biệt nữu luật sư VS bá đạo tổng tài Câu chuyện về người bạn cũ An Tử Khê cùng Lục Trình, hãy đón xem quá trình khôi phục sau thất tình của hắn, đồng thời là công cuộc bắt người của Lục Trình. Lão bằng hữu an tử khê cùng lục trình chuyện xưa. Xem an tử khê như thế nào thất tình khỏi hẳn, lục trình như thế nào bắt lấy biệt nữu luật sư. "Em đừng mơ chạy thoát khỏi tôi, nếu em dám trốn, thì dù có trốn đến chân trời góc bể tôi cũng sẽ tìm được em!" Lục Trình đầy khí phách nói, nhưng An Tử Khê của chúng ta nào có quan tâm! Nói vậy sắp tới chính là một chuyến đi dài! Hái hoa tặc cùng hoa cúc nhỏ từ bây giờ sẽ bắt đầu cuộc chơi! ================TOÀN VĂN HOÀN================ #Riz: Vậy là hoàn rồi he~~~ *tung bông*